Posted 15 Tháng 3, 2010 Vậy Đổng Lâm là ai, có thiện căn được bao nhiêu, có bao nhiêu dã tâm, tên họ là chi, làm nghề gì, có tự xem rồi tự xưng được mình như thế thì hẵng hỏi như thế. Bởi vì bây giờ tình hình cũng đắc khí có chỗ nóng bỏng rồi và bước sang giai đoạn mới rồi nên mọi thứ đều phải trạch người khi mà mọi người đang trạch mọi thứ. Đổng Lâm là Đổng Phù thì có triển vọng. Daretolead mong anh/bác TÂM NGHIÊN CỨU và các thành viên khác tham khảo lại. Tranh luận là một nghệ thuật có từ xưa. Ai cũng có thể tranh luận được nhưng rất ít ai tranh luận đúng cách. Sau đây là các lỗi lầm hay mắc phải khi tranh luận. Tấn công cá nhân: VD: Nó không hiểu cái này đâu, ngày xưa nó đi bán kẹo kéo mà. Hoàn toàn không liên hệ đến việc tranh luận. Hạ nhục cá nhân với mục đích để hạ giá sự hiểu biết của người khác. Bán kẹo hoàn toàn không liên hệ tới sự thông minh/hiểu biết của người đó. Vơ đũa cả nắm: VD: Học trò trường đó dở lắm. Đâu phải ai học ở đó cũng ngu đâu. Kết luận sai: VD: Có một ông bác học bỏ một con cào cào lên bàn rồi đập bàn một cái. Con cào cào nghe thấy, giật mình nhẩy mất. Ông cắt hết chân cào cào rồi đập bàn một cái, con cào cào vẫn nằm im. Ông kết luận: Cào cào bị điếc khi mất hết chân. Ông ấy sai vì có lý do khác cho cào cào không nhẩy được. Đa số thắng thiểu số: VD: 90% giới tiêu thụ dùng sản phẩm này. Nhưng 90% có thể bị xai, vì sản phẩm này quá rẻ (nhưng chưa chắc đã tốt) hoặc không biết tới sản phẩm khác. 90% không có nghĩa là ai cũng phải dùng theo. A: Tôi thấy đa số ai cũng dùng loại IC này, tại sao anh không xài. B: Nhưng không có nghĩa là loại IC này tốt nhất cho mạch điện của tôi. Vỗ ngực xưng tên: VD: theo 20 năm kinh nghiệm của tôi thì làm như vầy mới đúng. Kinh nghiệm không hẳb phải là sự thật. Trong vấn đề kỹ thuật cao, mỗi ngày một tiến, kinh nghiệm hôm qua có thể sai hoặc lỗi thời. Chuối và cam: VD1: tôi thích cam hơn chuối. Hoàn toàn không có nghĩa lý gì hết. Đó là cảm nghĩ cá nhân không thể coi là sự thật trong một cuộc tranh luận. VD2: tôi nghĩ cam tốt hơn chuối. So sánh 2 thứ khác nhau. Thầy là đúng: VD: Thầy tôi nói không có tụ lớn 1F. Đem thầy ra hù vì ai cũng nghĩ thầy là đúng. Hoàn toàn vô nghĩa vì chưa chắc ông thầy đã đúng. Hoặc lúc ông ấy học thì loại tụ này chưa có. Cóc ngồi đáy giếng: VD: làm gì có cảm biến biết xe chạy đến mà bật đèn xanh !!! Mình không thấy/biết chưa có nghĩa là không có. Chứng minh ngược: VD: Tôi biết là có ma, anh có chứng minh là không có ma được không??? Lối này là đổ cho người đối thoại phải chứng minh ngược lại, nếu không chứng minh được thì điều mình nói là đúng. Tuổi tác: VD: Mày con nít, biết gì! hoặc hậu sinh khả uý, bác già lỗi thời rồi. Tuổi tác và sự hiểu biết về một vấn đề gì (nhất là đối với điện tử) không liên quan tới nhau nhiều. Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 Daretolead mong anh/bác TÂM NGHIÊN CỨU và các thành viên khác tham khảo lại.Nữ sỹ yên tâm.Người chánh dùng tà pháp thì pháp cũng thành chánh. Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 (đã chỉnh sửa) Vì anh nói có sách chỉnh sửa lại nguyên lý căn bản của Đông Y nên tôi mới hỏi vậy. Vì tôi hỏi rất nhiều người về Đông Y và châm cứu thì họ bảo không có sách nào đổi Âm thành Dương hay sửa lại tính chất của âm dương như anh nói. Tôi là ai thì quan trọng gì, căn bản anh chẳng là ai để hỏi tôi như vậy? Hay anh là người của trung tâm? Nếu thế thì :( ..... Anh có thể vào hồ sơ trong server của tôi để xem họ tên thật và số điện thoại của tôi đấy. Anh là người của Trung tâm mà. Nhận vơ lấy vợ thằng Nhâm Nó cho bú tí đái dầm cả đêm. Lây đâu ra Âm và Dương đổi cho nhau bởi vì có người nào làm đâu cái việc này. Mà người khác làm thì họ có cho đâu vì họ vốn không thích làm kiểu khổ nhiều rồi thì sướng quá không chịu được. Cho nên anh muốn biết cái vấn đề nào mà đó là vấn đề quan trọng thì ảnh phải xây dựng niềm tin và tư cách đã. Tôi tham gia các diễn đàn lý học và thấy tổng quan các diễn đàn đó nhiều vị biết chân lý mà không đem ra sài cho nên cũng dần dần thấy nó có chỗ không hay cho nên đến diễn đàn này thấy cái bảng biển nó có nội dung được đặt đúng vị trí và sinh hoạt đúng với nội dung nên tôi có phát biểu. Sau phát biểu thì tôi lấy hiệu nội dung phát biểu và đó là lịch sử nó vậy, có thể còn thay đổi, anh cứ chạy theo đoán tiếp thì đoán. Edited 15 Tháng 3, 2010 by TÂM NGHIÊN CỨU Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 (đã chỉnh sửa) @Tâm Nghiên Cứu: Vì tôi thấy anh có giọng hạch sách, chọc ngoáy thành viên khác mà không bị nhắc nhở nên mới nghĩ anh là con riêng hay người nhà nên được đặc cách. Viết ra chữ Tâm nhưng chưa chắc có Tâm, có Tâm rồi chưa chắc đã xứng Tầm. Tôi chỉ muốn nghe bác Thiên Sứ, bác Vuivui, cutu1 trao đổi về âm duơng để áp dụng cho vấn đề học Đông Y của mình. Vì thế miễn bàn đến các vấn đề khác. @Điều hành viên: Nên chăng cắt các bài viết không liên quan đến học thuật để tránh làm giảm tính học thuật của chuyên đề. Edited 15 Tháng 3, 2010 by Đổng Lâm Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 @Tâm Nghiên Cứu: Vì tôi thấy anh có giọng hạch sách, chọc ngoáy thành viên khác mà không bị nhắc nhở nên mới nghĩ anh là con riêng hay người nhà nên được đặc cách. Viết ra chữ Tâm nhưng chưa chắc có Tâm, có Tâm rồi chưa chắc đã xứng Tầm. Tôi chỉ muốn nghe bác Thiên Sứ, bác Vuivui, cutu1 trao đổi về âm duơng để áp dụng cho vấn đề học Đông Y của mình. Vì thế miễn bàn đến các vấn đề khác. @Điều hành viên: Nên chăng cắt các bài viết không liên quan đến học thuật để tránh làm giảm tính học thuật của chuyên đề. Anh đoán tôi là người của... anh đoán việc làm của tôi là của...Và đoán thì không đúng. Đã không đúng mà lại còn tiếp tục nhận xét và phán quyết. Đông Y thì nó vốn là như vậy thôi, nếu anh có chủ đích với vấn đề học Đông Y của anh thì cần phải tự lượng sức. Ngược lại anh phải lấy Đông Y ra để mà trao đổi Âm Dương, rồi sau đó mới đem thành quả ngược lại vào Đông Y. Nhắc đến Tâm cũng được, không nhắc đến Tâm cũng được. Tâm và Tầm Tùy Tiện mà dụng, Tùy theo còn người mà Tiện dụng chỗ nào thì dụng thôi. Mang thẳng chữ Tâm ra mà bàn mà nói như anh thì có thể là vấn đề khác. Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 Anh Thiên Sứ thân mến !. Âm - Dương là âm dương, về Khí là phạm trù khác. Có định nghĩa hay không, lại là một vấn đề khác. Về nó, Tôi khẳng định có một định nghĩa cho nó, và mọi định nghĩa khác về nó, đều phải tương đương. Nhưng ở đây là chủ đề âm dương, Tôi không muốn lan man. Khi nào có điều kiện, Chúng ta có thể trao đổi !. Nên nói, định nghĩa là định nghĩa, cách hiểu là cách hiểu. kHông thể đánh đồng với nhau được. Tôi đã trình bày đầy đủ rồi !. Như anh hỏi: nội - trái không phải là cặp phạm trù đối lập. Thì lại phải chữa lại: nội - trái không phải là một cặp đối lập !. Và anh hỏi tôi rằng, đó có phải là không có âm dương hay không ?. Thì anh phải hỏi chính xác như thế này mới được: Đó có phải là một cặp âm dương hay không ?. Chứ nếu hỏi có âm dương hay không thì thực là câu hỏi đó không có ý nghĩa gì vậy !. Và với sự chính xác về nội dung câu hỏi như Tôi viết lại cho anh, thì câu trả lời thực là rất dễ: Đó không phải là một cặp âm dương !. Nhưng anh đừng vì thế mà ngạc nhiên rồi cho rằng nó mâu thuẫn với mệnh đề: vạn vật đều cõng âm bồng dương. Bởi vì rằng, trong âm dương học, đã nói tới dương hoặc âm, thì tức là đã có âm hoặc dương ở đó rồi !. Nếu như anh cho rằng, nội - trái, do sợ mâu thuẫn với mệnh đề vạn vật đều cõng âm bồng dương, mà cố gắng phán cho nó một cái âm hay dương nào đó. Thì trước hết, anh sẽ phải trả lời, vật nào là âm, vật nào là dương ?. Khi đó, Tôi sẽ cho anh thấy cách hiểu như anh là một sai lầm. Thân ái. Thế này thì bác Thiên Sứ có mà giải thích cả đời hic hic, chú Vui Vui có định nghĩa cho Âm Dương Dương Âm nhưng chú không nói ra đâu hi hi hi :( Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 Gửi bác Thiên Sứ Việc thay đổi Động - Tịnh, Thăng - Giáng của Âm Dương có thể thống nhất với lý thuyết của bác, và chẳng gây hậu quả nhãn tiền trong Phong thủy. Nhưng trong Đông Y thì lại khác đấy nhé. Từ ngàn năm nay, Đông Y vẫn coi Âm thăng, Dương giáng nên các kinh mạch Âm đều đi từ dưới lên trên, các kinh mạch dương đều đi từ trên xuống dưới. Thứ tự các huyệt đạo cũng được bố trí thời gian mở huyệt rất chặt chẽ. Khi chữa bệnh, trị các thực chứng cần "tả" thì châm kim ngược với đường kinh, khi chữa chứng hư cần "bổ" thì châm kim xuôi theo đường kinh. Vậy theo lý thuyết của bác thì toi bệnh nhân à. Mà lý thuyết này đều có trong sách của cụ Tuệ Tĩnh, cụ Hải Thượng Lãn Ông, gần đây là GS. Nguyễn Tài Thu chứ không phải của người Hoa Hạ nào cả. Hay lý thuyết của bác không áp dụng cho cơ thể người, không áp dụng cho Đông Y? Nếu thế thì mâu thuẫn với câu: Lý thuyết thống nhất, giải thích cho mọi sự vật hiện tượng. Đọc các lý thuyết của bác, không ít người sẽ nghĩ đến câu chuyện Âu Dương Phong có được cuốn Cửu Âm chân kinh đã bị Quách Tĩnh đổi Động - Tĩnh, Thăng - Giáng. Kính bác Trả lời sớm quá, suy nghĩ đã, lại giống cái anh gì đại diện cho tầng lớp lao động cứ như là Công Đoàn Việt Nam ý :( . ""tả" thì châm kim ngược với đường kinh - Đổng Lâm" giờ đổi dương âm âm dương thì ""tả thì châm kim xuôi với đường kinh - Trạng Lợn" chứ sao hi hi. Nói phải có sách, mách phải có chứng, người nào đã chỉnh nguyên lý trong Đông Y vậy, viết ra sách gì? "Cứ bon chen tí" như anh thì dẫn đến đâu ? Vậy không hiểu chữ thăng là đi lên, giáng là đi xuống à. Cổ nhân là ai? ở sách nào? đã nói như vậy? Hay đơn giản chỉ thay từ ngữ trong cách gọi ? Bác vui lòng chỉ giúp sách nào đã nói Duơng thăng, Âm giáng vậy ạ. Đông Y của Đông Phuơng, không phải của tôi. Tôi không dám nhận xằng thế, tổn thọ lắm. Các cao nhân như Tuệ Tĩnh, Hải Thượng Lãn Ông cũng không dám nhận là của mình, và cũng không dám sửa đổi tùy tiện. Vì bác đã nói câu: Một lý thuyết thực sự khoa học thì phải thống nhất và duy nhất. Giờ sao lại là Đông Y thì phải hiểu khác đi tùy theo thực trạng ứng dụng. Tóm lại là trong Đông Y, bác áp dụng câu: "Âm thăng - Duơng giáng" hay "Dương thăng - Âm giáng" Vì đang nghiên cứu về Âm duơng Ngũ hành trong Đông Y, nên rất mong bác chỉ giáo thêm. Đanh đá quá hi hi :( , anh Đông Thiền đang tìm vợ đó hahaha. Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 (đã chỉnh sửa) Thế này thì bác Thiên Sứ có mà giải thích cả đời hic hic, chú Vui Vui có định nghĩa cho Âm Dương Dương Âm nhưng chú không nói ra đâu hi hi hi :( Cậu ấy thích một phát là nhuận văn luôn, mà thực tế trước khi nhuận văn thì phải có cốt văn, mà trước khi có cốt văn thì phải có cốt nghĩa, lại trước khi có cốt nghĩa thì phải có hệ thống 'mương máng' :( . Nhưng mà đối với hệ thống 'mương máng' mà đã không chính danh được từ nguồn thì không biết thế nào. Edited 15 Tháng 3, 2010 by TÂM NGHIÊN CỨU Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 . . . Do vậy, có đối đãi là có âm dương, còn đối tượng nào ở vai trò dương hay âm thì xét theo bản chất của sự vật hiện tượng. Cho nên: Định nghĩa thế nào về Âm Dương cũng không vượt ra ngoài “so sánh đối đãi” và bản chất sự vật hiện tương”. Đã nói đối đãi thì bao hàm cả đối lập, cả phân biệt, đã nói bản chất thì không có cái nhầm lẫn từ là “chủ thể”. . . . Cái vụ "con cá voi và con người" vẫn còn đó, mà bây giờ vẫn còn muốn tiếp tục nữa ư ? Tôi thật không hiểu, bạn tham gia ở đây vì học thuật hay để quấy ? Giờ lại thêm một TÂM NGHIÊN CỨU nữa. Xem ra "cái chợ" này sắp loạn rồi. <<< Định nghĩa thế nào về Âm Dương cũng không vượt ra ngoài “so sánh đối đãi” và bản chất sự vật hiện tương”. >>> “so sánh đối đãi” là sao ? Và chỉ với sự “so sánh đối đãi” mà đã phân được âm dương ư ??? Sao lại còn quy cả "bản chất" vào đây ??? <<< Đã nói đối đãi thì bao hàm cả đối lập, cả phân biệt, . . .>>> "đối đãi" ??? Phải chăng là cụm từ này chỉ cách cư xử, tiếp đón giữa con người với nhau. Nghe thấy nó không ổn khi sử dụng trong học thuật. Không nặng về câu từ, nhưng cần rõ ràng và chính xác cho người đọc dễ nắm bắt ý. Nhưng tại sao nó có thể lại suy ra là đối lập, phân biệt được ??? <<< . . . còn đối tượng nào ở vai trò dương hay âm thì xét theo bản chất của sự vật hiện tượng. >>> Cái sự lấy "bản chất sự vật hiện tượng" để xác nhận âm dương nghe chừng không ổn. Vậy thì một người Phụ nữ theo bản chất của nó thì chỉ "được phép" là âm thôi sao ??? Bản chất của sự việc hoặc sự vật không tự chúng quyết định tính âm dương cho bản thân mình. Mà âm dương được phân biệt, xác định tùy theo vai trò, vị trí, đặc tính riêng, v.v . của mỗi bên tham gia trong từng chủ thể (trong một giới hạn, khuôn khổ, hoàn cảnh). ---------------------------------------------- CÁI THÙNG . . . Thói đời ruột rỗng thường kêu to, Mặc kệ ai chê, chẳng thẹn thò. Vốn sinh cõi tục, "...ân" kia chứa. Gặp lúc giao thời, cũng gắng ho. Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 Chào bạn, Thiên Đồng Không có gì là mâu thuẩn cả Đổng Lâm. Nếu xét câu: "Dương thăng, Âm giáng"; thì cũng xét luôn câu "Dương thấp trũng, Âm nhô cao" và trong cổ thư cũng có nhắc: "Dương đi xuống, Âm đi lên" Ngay cả cái chuyện "con người và con cá voi" (đối tượng nào Âm? đối tượng nào Dương?) bạn chỉ còn đang học hỏi chưa rõ mà ... mà lạm bàn gì chuyện có là mâu thuẩn hay không về Âm Dương ở trên. Chẳng những thế, Sapa vấn nạn: Con Gà và Trứng Gà, cái nào có trước? Thì dựa vào nguyên tắc ước định trên: Dương - Trước và Âm - Sau, Con Gà và Trứng Gà - đâu là Âm, đâu là Dương? ... thì bạn cũng im lìm khuất bóng cớ sao cứ phải bon chen làm gì! Cổ nhân nói "thăng giáng" là quán xét trên mặt đất, trên quả địa cầu làm mốc, chứ trong vũ trụ có đâu mà "thăng" với "giáng"? Cổ nhân hóa ra sai à? Đông Y vẫn áp dụng đúng là vì Đông Y vẫn dùng cái "dụng" của Âm Dương thôi. Sau này ĐL sẽ hiểu mà. Truyện Hồng Bàng Thị có kể: năm mười người con theo mẹ lên núi , năm mươi người con theo cha xuống biển. Mẹ l= Âm, núi = nhô cao: Âm nhô cao, đi lên. Cha = Dương, biển = trũng thấp: Dương trũng thấp, đi xuống. Chỉ có chủ nhân đích thực của thuyết Âm dương Ngũ Hành là nên Văn minh Văn Lang mới chuyển tải câu truyện có nội dung thâm thúy như vậy. Nội dung kiểu bàn loạn này, sao bằng lý luận có căn bản tí đi Thiên Đồng: Cha Mẹ là cặp Âm Dương và Cha: Dương, Mẹ: Âm Cao Thấp là cặp Âm Dương và Cao: Dương, Thấp: Âm Cho nên, khi Cha Mẹ còn ở chung với nhau nên có đủ: Âm Dương thì khi tách ra rồi Mẹ: Âm đi lên núi Cao: Dương và Cha: Dương xuống biển Thấp: Âm minh họa cho Âm Dương đủ đầy. Câu truyện có nội dung thâm thúy như vậy mà bị hậu nhân Văn Lang bàn bừa thì đáng tiếc quá! Tôi không cần bạn đồng ý hay công nhận, nhưng từ từ bạn suy nghiệm sẽ thấy. Sapa Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 (đã chỉnh sửa) Chào bạn, TÂM NGHIÊN CỨU Daretolead mong anh/bác TÂM NGHIÊN CỨU và các thành viên khác tham khảo lại. Nữ sỹ yên tâm. Người chánh dùng tà pháp thì pháp cũng thành chánh. Daretolead mà yên tâm mới lạ! Người chân chánh thì không bao giờ dùng tà pháp, cho nên "người chánh" mà TÂM NGHIÊN CỨU nói ở trên lại là loại người nào? Vì rằng, thứ người chánh tà lẫn lộn mà dùng tà pháp thì bị tà nhiễm lâu lần thành tà nhân luôn đó - cũng như, nếu kẻ này dùng chánh pháp thì bị chánh nhiễm lâu dần trở nên chân chánh vậy! Nên cẩn thận dùng pháp ... Sapa Edited 15 Tháng 3, 2010 by sapa Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 @ Thiên sứ . . . Bởi vậy, khi anh đưa ra những thuộc tính mới về Âm Dương thì nó tỏ ra không phù hợp với những cách hiểu về Âm Dương của cổ nhân. Anh hãy so sánh những thuộc tính của Âm Dương mà anh viết với một số thuộc tính của Âm Dương vtrong cổ thư mà tôi trình bày ở trên. Nó khác nhau hẳn. . . . Cách diễn tả của anh cho thấy Âm Dương có vẻ như vô hình, vô dạng. Nhưng cách hiểu của cổ nhân có vẻ như rất cụ thể. Chính vì vậy mà dùng khái niệm "chuyển hóa" để hiểu về Âm Dương là không chuẩn. Có những trường hợp cụ thể chỉ có thể hiểu là "Âm Dương tương giao". . . . Quả nhiên, anh chẳng hiểu chút gì về từ "trừu tượng", mặc dù anh đã đồng ý và khẳng định nó. Nhưng dù sao thì tôi cũng cám ơn và đã hài lòng với sự trả lời này của anh. Cái "sự âm dương" của anh thì thực ra tôi cũng đã rõ từ trước rồi, nên cũng chẳng muốn tranh luận thêm, mà chỉ muốn viết nốt ý tưởng còn lại cho đủ. Qua đây tôi muốn có chút gì đó giúp cho những người đang nghiên cứu hoặc tìm hiểu về thuyết Âm dương ngũ hành có thêm một cái nhìn nhận đúng đắn, đơn giản hơn về nó. Thêm nữa, cũng để cho chú Hán hoa nào đó vào đây rồi để mà khỏi chê rằng : Bọn Việt cứ đòi thuyết âm dương ngũ hành là của chúng, nhưng chúng lại chẳng hiểu quái gì về nó cả, chỉ bàn bậy bạ. "Trừu tượng" là cái mà ta không thể nắm bắt nó bằng các trực quan, mà phải bằng sự cảm nhận và hình dung trong nhận thức của con người. Nay tôi xin được giải thích rõ thêm như vậy. Vậy thì câu "Âm dương là một khái niệm trừu tượng . . ." trong khái niệm của tôi có nghĩa là : Âm dương chỉ là cái tên, cách gọi, cách hình dung mơ hồ do tư duy con người tạo ra rồi gán cho vật hoặc việc cụ thể. Hay nói cách khác là âm dương là vô hình dạng. Nếu ai đó chưa hiểu được hết từ "trừu tượng" này thì xin đừng mất công tìm hiểu, nghiên cứu thuyết âm dương ngũ hành nữa. Vì thực ra thuyết âm dương ngũ hành này là một học thuyết mang nặng tính triết học sâu xa. Anh là người chửi bới hán nho nhiều lắm kia mà, nay sao lại lôi ra cả đống để dụng thế. Tôi lấy làm ngạc nhiên khi thấy anh lấy nó làm cơ sở để so sánh, đánh giá với ý kiến khác. Chà chà, xem ra có sự bất ổn đây. Các câu chữ ở trên anh thấy rõ là chúng được áp dụng cho tùy từng thuật hoặc từng trường hợp riêng cơ mà. Phải cần hiểu xem, khi người ta viết câu đó ở trong trường hợp nào, với chuyện gì. Có những câu là sự so sánh để nhận biết, có những câu là đặc tính, hoạt động, mặt trội của chúng. Ngạn ngữ có câu : "ăn có nhai, nói có nghĩ, đọc thì phải có suy ngẫm". Nếu cứ anh nhặt bậy âm dương ở các nơi về chất đống cho nhiều, rồi lại mang chúng ra sử dụng mà không cần hiểu, thì sẽ dẫn đến kết quả "loạn trí" là điều không đáng ngạc nhiên chút nào cả. Nói một chút lại cái ví dụ chữ M và N của anh. Anh cho chữ M là dương và N là âm, bởi vì "dương trước âm sau". O.K . Vậy ở chữ "Nam" là tên gọi đây, thì cũng theo nguyên tắc của anh :"dương trước âm sau" thì N lại là dương và còn là dương lớn nữa vì nó còn được viết hoa. Còn "m" ở đây thì là âm chắc rồi, lại còn nhỏ xúi nữa chứ. Anh nói sao về ví dụ này ??? Còn nhiều ví dụ khác mà anh đã gắn cái "mác" âm dương cố định cho chúng, tôi không thèm kể nữa. <<< Nhưng cách hiểu của cổ nhân có vẻ như rất cụ thể. >>> Đúng là như vậy và tôi cũng đang hiểu như vậy. Nhưng chắc chắn là không phải cách hiểu và dụng như anh với một lô câu chữ như đã viết ở trên. Anh thường chấp nó vào vật cụ thể nhất định, cho rằng nó bất biến, trong khi đó thực ra thì nó hằng biến. Như một ông già ngày xưa ở nước tầu kia có tên là gì gì tử đó, có viết đại khái là: Đạo là cái mờ ảo, thoắt xa, thoắt gần, là cái ta nắm chẳng được, sờ chẳng thấy, không đầu, không đuôi. Chính là nó đó, âm dương đó. Nó hư hư thực thực, như gần như xa, vô hình, vô dạng. Trong một cuộc nói chuyện về thuyết âm dương ngũ hành với một vị giáo sư vật lý đáng kính nọ, anh có đặt nghi vấn về sự tồn tại của "khí" âm dương. Nay tôi khẳng định để anh có thêm niềm tin trong nghiên cứu, rằng : Âm dương bao trùm và hoạt động khắp nơi trong vũ trụ, ở cả dạng chất và khí. Chúng là vật chất mà ta nhận thức được bằng trực giác. Và chúng cũng là vật chất ở dạng khí mà ta không thể nhận thấy bằng trực giác. Chúng luôn hiện hữu và tác động lên tất cả các vật chất ở các dạng khác nhau khác nhau trong vũ trụ này. Những điều tôi đã đưa ra như trên đều là ý cũ của nó cả. Lạy chúa hai ngôi toàn năng hằng hữu. Tôi trình bày có thể khác về câu chữ chứ tuyệt không dám "sáng tác" thêm chút nào cả như bạn vo truoc tài giỏi kia ở đây. Còn sợ rằng tôi vẫn chưa hiểu thấu hết về nó nữa để có thể trình bày đủ hơn, đúng hơn. Có câu này ở trong rất nhiều sách về Dịch lý - Âm dương ngũ hành, mà tôi tin là mọi người cũng đã đều đọc qua. Nhưng tôi chắc là chẳng mấy ai quan tâm hoặc giữ lấy nó để làm thước ngắm, kim chỉ nam trong việc học, nghiên cứu Lý học phương đông cả. Đó là : Thấy TƯỢNG được LỜI, có LỜI thấy Ý, được Ý quên LỜI, có LỜI quên Tượng. ------------------------------------------ @ tuấn dương Hai cây gỗ dài ngắn như bạn nói, chúng không dương, mà cũng chẳng âm. Nếu như trong một trường hợp, hoàn cảnh nào đó mà chúng là âm hoặc dương thì âm dương này cũng là vô hình vô dạng. Âm dương vô hình vô dạng trong mọi trường hợp, bởi vì chúng chỉ là "khái niệm trừu tượng". <<< -nếu âm dương bất phân ranh giới cụ thể thì sao phân biệt được âm dương?>>> Tại sao không phân biệt được, không có ranh giới cụ thể thì không có nghĩa là chúng hòa tan vào nhau. <<< bạn nghĩ sao khi người ta nói âm -dương là 2 giới hạn của cái toàn thể .>>> Câu tối nghĩa. Xin lỗi tôi không hiểu. Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 Chào bạn, TÂM NGHIÊN CỨU Daretolead mà yên tâm mới lạ! Người chân chánh thì không bao giờ dùng tà pháp, cho nên "người chánh" mà TÂM NGHIÊN CỨU nói ở trên lại là loại người nào? Vì rằng, thứ người chánh tà lẫn lộn mà dùng tà pháp thì bị tà nhiễm lâu lần thành tà nhân luôn đó - cũng như, nếu kẻ này dùng chánh pháp thì bị chánh nhiễm lâu dần trở nên chân chánh vậy! Nên cẩn thận dùng pháp ... Sapa Mở miệng ra là chào đó là người dùng chánh pháp. Chào xong thì suy luận cà nhắc cà nhắc, lời văn thì xác xác trầm trầm phản đối thì đó là tâm tà hiển lộ. Vậy cho nên ngay sapa là ví dụ cho vế còn lại. Tôi không nói đủ cả vế luôn khi trước vì còn nghĩ rằng nói ra thì là cái cớ cho người tà xuyên tạc rằng tôi chọc ngoáy, điều này thì cụ thể được luôn: Tâm nghiên cứu là người chánh sử dụng tà pháp thì pháp ấy cũng là chánh. Vế còn lại: Sapa là người tà sử dụng chánh pháp thì pháp ấy cũng thành tà. Mở miệng ra là chào thì người ta gọi là khẩu đầu kính. Khép miệng vào là phản đối thì người tà gọi là khẩu vĩ nhờn hay khẩu vĩ tà. Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 Cậu ấy thích một phát là nhuận văn luôn, mà thực tế trước khi nhuận văn thì phải có cốt văn, mà trước khi có cốt văn thì phải có cốt nghĩa, lại trước khi có cốt nghĩa thì phải có hệ thống 'mương máng' :( . Nhưng mà đối với hệ thống 'mương máng' mà đã không chính danh được từ nguồn thì không biết thế nào.Có câu: Đại Trí như Ngu. Có người muốn giả Ngu để được xem là Đại Trí !. Nhưng đáng tiếc lại Hóa thành Ngu Thật !!!. Ấy là bởi vì mắc chứng: Thiểu Năng Trí Tuệ mà không biết.Thiện Tai ----Tại Thiên !. Thân ái. Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 Chào bạn, TÂM NGHIÊN CỨU Mở miệng ra là chào đó là người dùng chánh pháp. Chào xong thì suy luận cà nhắc cà nhắc, lời văn thì xác xác trầm trầm phản đối thì đó là tâm tà hiển lộ. Chào nhau là một lối xả giao, không như TÂM NGHIÊN CỨU cứ nhảy đùng vào nói nọ nói kia ... Chào xong, thì trích dẫn lời người đó viết để nhận xét rồi có lời trao đổi, bình phẩm v.v... Có khi, chỉ dạy cho người đó biết những thứ họ chưa biết để trau dồi thêm kiến thức. Vậy thì, lời văn xác xác trầm trầm ở đâu hả TÂM NGHIÊN CỨU? Lại nói về phản đối, phản đối đã là nằm trong phần bình phẩm thì đó là tâm tà hiển lộ à ... ?? Nói vậy, chắc là không biết bao nhiêu bài viết của TÂM NGHIÊN CỨU đã không phản đối cái chi chi ... ư! Té ra, tâm tà của TÂM NGHIÊN CỨU đã hiển lộ đầy rẫy đấy. Vậy cho nên ngay sapa là ví dụ cho vế còn lại. Tôi không nói đủ cả vế luôn khi trước vì còn nghĩ rằng nói ra thì là cái cớ cho người tà xuyên tạc rằng tôi chọc ngoáy, điều này thì cụ thể được luôn: Tâm nghiên cứu là người chánh sử dụng tà pháp thì pháp ấy cũng là chánh. TÂM NGHIÊN CỨU đang nói về bản thân bạn đó hả? Bạn là người chánh à, chánh ra sao? Nói thử xem có được không nào ... Vế còn lại: Sapa là người tà sử dụng chánh pháp thì pháp ấy cũng thành tà. Mở miệng ra là chào thì người ta gọi là khẩu đầu kính. Khép miệng vào là phản đối thì người tà gọi là khẩu vĩ nhờn hay khẩu vĩ tà. Vế còn lại của bạn là sự phê bình không hơn không kém và cứ tự nhiên đi nhá; cũng như, Sapa có muốn phê bình bạn thế nào - mặc ý vậy thôi. Sapa Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 Có câu: Đại Trí như Ngu. Có người muốn giả Ngu để được xem là Đại Trí !. Nhưng đáng tiếc lại Hóa thành Ngu Thật !!!. Ấy là bởi vì mắc chứng: Thiểu Năng Trí Tuệ mà không biết. Thiện Tai ----Tại Thiên !. Thân ái. Ấn chứng cho cậu rằng Đại Trí như Ngu. Còn giả Ngu để xem Đại Trí thì chẳng biết là ý cậu ra sao, cậu cho rằng ai đó giả ngu sao, cậu cho rằng thế nào thì đó là riêng cậu khởi nghĩ như thế mà thôi, rồi cậu cho rằng ai đó ngu thật và bồi thêm những lời chọc ngoáy thâm thù lại còn Thân ái vậy thì không hiểu là cái thứ hỗn độn âm dương này nó là cái mớ gì. Thảo nào cậu không định nghĩa được âm dương. Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 Gửi bác Thiên Sứ Việc thay đổi Động - Tịnh, Thăng - Giáng của Âm Dương có thể thống nhất với lý thuyết của bác, và chẳng gây hậu quả nhãn tiền trong Phong thủy. Nhưng trong Đông Y thì lại khác đấy nhé. Từ ngàn năm nay, Đông Y vẫn coi Âm thăng, Dương giáng nên các kinh mạch Âm đều đi từ dưới lên trên, các kinh mạch dương đều đi từ trên xuống dưới. Thứ tự các huyệt đạo cũng được bố trí thời gian mở huyệt rất chặt chẽ. Khi chữa bệnh, trị các thực chứng cần "tả" thì châm kim ngược với đường kinh, khi chữa chứng hư cần "bổ" thì châm kim xuôi theo đường kinh. Vậy theo lý thuyết của bác thì toi bệnh nhân à. Mà lý thuyết này đều có trong sách của cụ Tuệ Tĩnh, cụ Hải Thượng Lãn Ông, gần đây là GS. Nguyễn Tài Thu chứ không phải của người Hoa Hạ nào cả. Hay lý thuyết của bác không áp dụng cho cơ thể người, không áp dụng cho Đông Y? Nếu thế thì mâu thuẫn với câu: Lý thuyết thống nhất, giải thích cho mọi sự vật hiện tượng. Đọc các lý thuyết của bác, không ít người sẽ nghĩ đến câu chuyện Âu Dương Phong có được cuốn Cửu Âm chân kinh đã bị Quách Tĩnh đổi Động - Tĩnh, Thăng - Giáng. Kính bác Để giúp anh Đổng Lâm chiêm nghiệm lại và cầu tìm chân lý:- Xét về mặt khoa học: Tôi không phản bác thì tôi không phải biện minh: Tôi không phản bác nhưng tri kiến trong Đông Y liên quan đến những nguyên lý của thuyết Âm Dương Ngũ hành ứng dụng trong đó. Bởi vậy nó không phải là bằng chứng phản biện quan điểm của tôi. - Luận điểm của anh Đông Lâm cho rằng: "Dương thăng Âm Giáng" mâu thuẫn với nguyên lý ứng dụng trong Đông Y là "Từ ngàn năm nay, Đông Y vẫn coi Âm thăng, Dương giáng" thì đấy chính là mâu thuẫn trong cổ thư Hán. Bởi vì: "Dương thăng Âm Giáng" là theo sách Hán viết - tôi chỉ thừa nhận, khi nghiệm thấy nó đúng trong điều kiện của nó. Có thể trong cơ thể người thì "Âm thăng, Dương giáng" đúng trong điều kiện của nó. Bởi vậy, tôi nhắc lại là luận điểm của anh Đông Lâm không có tác dụng phản biện. Topic này đang bàn về khái niệm Âm Dương còn chưa ngã ngũ, nên thuộc tính của Âm Dương trong ứng dụng đưa vào để tham biện , thật là khôi hài. Cũng ví như người ta đang bàn về có ma hay không, có người đã quả quyết rằng : Con ma nó hiền hơn con yêu tinh chẳng hạn. Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 Chào bạn, TÂM NGHIÊN CỨU Chào nhau là một lối xả giao, không như TÂM NGHIÊN CỨU cứ nhảy đùng vào nói nọ nói kia ... Chào xong, thì trích dẫn lời người đó viết để nhận xét rồi có lời trao đổi, bình phẩm v.v... Có khi, chỉ dạy cho người đó biết những thứ họ chưa biết để trau dồi thêm kiến thức. Vậy thì, lời văn xác xác trầm trầm ở đâu hả TÂM NGHIÊN CỨU? Lại nói về phản đối, phản đối đã là nằm trong phần bình phẩm thì đó là tâm tà hiển lộ à ... ?? Nói vậy, chắc là không biết bao nhiêu bài viết của TÂM NGHIÊN CỨU đã không phản đối cái chi chi ... ư! Té ra, tâm tà của TÂM NGHIÊN CỨU đã hiển lộ đầy rẫy đấy. TÂM NGHIÊN CỨU đang nói về bản thân bạn đó hả? Bạn là người chánh à, chánh ra sao? Nói thử xem có được không nào ... Vế còn lại của bạn là sự phê bình không hơn không kém và cứ tự nhiên đi nhá; cũng như, Sapa có muốn phê bình bạn thế nào - mặc ý vậy thôi. Sapa Nói chuyện với Sapa theo hướng nhân phẩm thì có mà hết ngày, bởi vì các vấn đề chính thì Sapa cũng cắt xén be bét rồi đối thoại cà nhắc cà nhắc. Với cách như vậy mà theo hướng cưỡi ngữa xem hoa đối với vấn đề chính thì thôi, phải thâu về, không nên quăng rìu quăng lưới sẽ mất công mà thôi. Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 (đã chỉnh sửa) Chào anh, Thiên Sứ Anh Cutu thân mến. Anh yêu cầu tôi phản biện những ý của anh. Tôi đã trả lời. anh lại không vừa ý. Bởi vậy rất khó xử chó toi. Tôi coi M là Dương và N là Âm - hoàn toàn có cơ sở. Cơ sở đó là: Nguyên lý: Dương trước Âm sau. Chữ M đứng trước chữ N . nên nó phân biệt Âm Dương. "Tay trái là Dương, chân phải là Âm". Cơ sở đó là " Dương trên Âm dưới". Bởi vậy, trong định nghĩa của tôi: Có đối đãi thì có Âm Dương. Và tôi đã xác định rằng: Định nghĩa của anh không sai, nhưng không rốt ráo. Như vậy, trên cơ sở: Dương trước Âm sau thì chữ M trước chữ N nên M là Dương và N là Âm. Ok Thế thì, chỉ có một chữ: M thôi thì anh sẽ dựa trên cơ sở nào để định Âm Dương? Bởi vì: Âm Dương là một khái niệm của tri thức con người - bao trùm mọi hiện tượng và vạn vật trong vũ trụ - phản ánh bản chất của mọi hiện tượng và vạn vật. Tất nhiên đây là cái nhìn của tôi và tôi đã định nghĩa khái niệm Âm Dương. Như anh chẳng thể phân định được vì rằng: ĐỊNH NGHĨA VỀ ÂM DƯƠNG Tôi định nghĩa về Âm Dương như sau: Âm Dương là một khái niệm căn bản của thuyết Âm Dương Ngũ hành, mang tính so sánh đối đãi, phản ánh bản chất của mọi hiện tượng trong tự nhiên, xã hội, cuộc sống và con người, từ những hạt vật chất nhỏ nhất cho đến những thiên hà khổng lồ và mọi sự tồn tại trong không thời gian trong lịch sử hình thành vũ trụ sau Thái Cực là trạng thái khởi nguyên của vũ trụ theo thuyết Âm Dương ngũ hành. thì cũng dễ hiểu, vì chữ M tự bản thân nó không có chữ N làm đối tượng so sánh đối đãi. Do đó, trở lại vấn đề: Dương - tịnh, Âm - Động (cơ sở Thiên Sứ) Thì M (Dương - tịnh - trước) khi có N (Âm) xuất hiện (sau) M là vô lý ... Vì rằng: khi mà chỉ có M thôi và N chưa xuất hiện thì cái gì sinh ra và tạo nên N để bảo rằng N (sau M) mà định Âm Dương? Sapa Edited 15 Tháng 3, 2010 by sapa Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 @ Thiên sứ Quả nhiên, anh chẳng hiểu chút gì về từ "trừu tượng", mặc dù anh đã đồng ý và khẳng định nó. Nhưng dù sao thì tôi cũng cám ơn và đã hài lòng với sự trả lời này của anh. Cái "sự âm dương" của anh thì thực ra tôi cũng đã rõ từ trước rồi, nên cũng chẳng muốn tranh luận thêm, mà chỉ muốn viết nốt ý tưởng còn lại cho đủ. Qua đây tôi muốn có chút gì đó giúp cho những người đang nghiên cứu hoặc tìm hiểu về thuyết Âm dương ngũ hành có thêm một cái nhìn nhận đúng đắn, đơn giản hơn về nó. Thêm nữa, cũng để cho chú Hán hoa nào đó vào đây rồi để mà khỏi chê rằng : Bọn Việt cứ đòi thuyết âm dương ngũ hành là của chúng, nhưng chúng lại chẳng hiểu quái gì về nó cả, chỉ bàn bậy bạ. "Trừu tượng" là cái mà ta không thể nắm bắt nó bằng các trực quan, mà phải bằng sự cảm nhận và hình dung trong nhận thức của con người. Nay tôi xin được giải thích rõ thêm như vậy. Vậy thì câu "Âm dương là một khái niệm trừu tượng . . ." trong khái niệm của tôi có nghĩa là : Âm dương chỉ là cái tên, cách gọi, cách hình dung mơ hồ do tư duy con người tạo ra rồi gán cho vật hoặc việc cụ thể. Hay nói cách khác là âm dương là vô hình dạng. Nếu ai đó chưa hiểu được hết từ "trừu tượng" này thì xin đừng mất công tìm hiểu, nghiên cứu thuyết âm dương ngũ hành nữa. Vì thực ra thuyết âm dương ngũ hành này là một học thuyết mang nặng tính triết học sâu xa. Anh là người chửi bới hán nho nhiều lắm kia mà, nay sao lại lôi ra cả đống để dụng thế. Tôi lấy làm ngạc nhiên khi thấy anh lấy nó làm cơ sở để so sánh, đánh giá với ý kiến khác. Chà chà, xem ra có sự bất ổn đây. Các câu chữ ở trên anh thấy rõ là chúng được áp dụng cho tùy từng thuật hoặc từng trường hợp riêng cơ mà. Phải cần hiểu xem, khi người ta viết câu đó ở trong trường hợp nào, với chuyện gì. Có những câu là sự so sánh để nhận biết, có những câu là đặc tính, hoạt động, mặt trội của chúng. Ngạn ngữ có câu : "ăn có nhai, nói có nghĩ, đọc thì phải có suy ngẫm". Nếu cứ anh nhặt bậy âm dương ở các nơi về chất đống cho nhiều, rồi lại mang chúng ra sử dụng mà không cần hiểu, thì sẽ dẫn đến kết quả "loạn trí" là điều không đáng ngạc nhiên chút nào cả. Nói một chút lại cái ví dụ chữ M và N của anh. Anh cho chữ M là dương và N là âm, bởi vì "dương trước âm sau". O.K . Vậy ở chữ "Nam" là tên gọi đây, thì cũng theo nguyên tắc của anh :"dương trước âm sau" thì N lại là dương và còn là dương lớn nữa vì nó còn được viết hoa. Còn "m" ở đây thì là âm chắc rồi, lại còn nhỏ xúi nữa chứ. Anh nói sao về ví dụ này ??? Còn nhiều ví dụ khác mà anh đã gắn cái "mác" âm dương cố định cho chúng, tôi không thèm kể nữa. <<< Nhưng cách hiểu của cổ nhân có vẻ như rất cụ thể. >>> Đúng là như vậy và tôi cũng đang hiểu như vậy. Nhưng chắc chắn là không phải cách hiểu và dụng như anh với một lô câu chữ như đã viết ở trên. Anh thường chấp nó vào vật cụ thể nhất định, cho rằng nó bất biến, trong khi đó thực ra thì nó hằng biến. Như một ông già ngày xưa ở nước tầu kia có tên là gì gì tử đó, có viết đại khái là: Đạo là cái mờ ảo, thoắt xa, thoắt gần, là cái ta nắm chẳng được, sờ chẳng thấy, không đầu, không đuôi. Chính là nó đó, âm dương đó. Nó hư hư thực thực, như gần như xa, vô hình, vô dạng. Trong một cuộc nói chuyện về thuyết âm dương ngũ hành với một vị giáo sư vật lý đáng kính nọ, anh có đặt nghi vấn về sự tồn tại của "khí" âm dương. Nay tôi khẳng định để anh có thêm niềm tin trong nghiên cứu, rằng : Âm dương bao trùm và hoạt động khắp nơi trong vũ trụ, ở cả dạng chất và khí. Chúng là vật chất mà ta nhận thức được bằng trực giác. Và chúng cũng là vật chất ở dạng khí mà ta không thể nhận thấy bằng trực giác. Chúng luôn hiện hữu và tác động lên tất cả các vật chất ở các dạng khác nhau khác nhau trong vũ trụ này. Những điều tôi đã đưa ra như trên đều là ý cũ của nó cả. Lạy chúa hai ngôi toàn năng hằng hữu. Tôi trình bày có thể khác về câu chữ chứ tuyệt không dám "sáng tác" thêm chút nào cả như bạn vo truoc tài giỏi kia ở đây. Còn sợ rằng tôi vẫn chưa hiểu thấu hết về nó nữa để có thể trình bày đủ hơn, đúng hơn. Có câu này ở trong rất nhiều sách về Dịch lý - Âm dương ngũ hành, mà tôi tin là mọi người cũng đã đều đọc qua. Nhưng tôi chắc là chẳng mấy ai quan tâm hoặc giữ lấy nó để làm thước ngắm, kim chỉ nam trong việc học, nghiên cứu Lý học phương đông cả. Đó là : Thấy TƯỢNG được LỜI, có LỜI thấy Ý, được Ý quên LỜI, có LỜI quên Tượng. ------------------------------------------ @ tuấn dương Hai cây gỗ dài ngắn như bạn nói, chúng không dương, mà cũng chẳng âm. Nếu như trong một trường hợp, hoàn cảnh nào đó mà chúng là âm hoặc dương thì âm dương này cũng là vô hình vô dạng. Âm dương vô hình vô dạng trong mọi trường hợp, bởi vì chúng chỉ là "khái niệm trừu tượng". <<< -nếu âm dương bất phân ranh giới cụ thể thì sao phân biệt được âm dương?>>> Tại sao không phân biệt được, không có ranh giới cụ thể thì không có nghĩa là chúng hòa tan vào nhau. <<< bạn nghĩ sao khi người ta nói âm -dương là 2 giới hạn của cái toàn thể .>>> Câu tối nghĩa. Xin lỗi tôi không hiểu. Anh Cutu ah. Bài viết của anh tuy dài, nhưng tóm tắt lại là ba phần gạch đậm ở trên. 1 - "Trừu tượng" là cái mà ta không thể nắm bắt nó bằng các trực quan, mà phải bằng sự cảm nhận và hình dung trong nhận thức của con người. Đây là một định nghĩa chưa đầy đủ về tính trừu tượng, không sai, nhưng chưa hoàn chỉnh. Tôi thí dụ: "Danh từ "Con gà" chính là một khái niệm trừu tượng và không thể miêu tả chính xác cho từng cá thể gà - mặc dù mới nói ra anh có thể ngạc nhiên. Bản thân con gà không tự nhận nó là "gà". 2 - Anh là người chửi bới hán nho nhiều lắm kia mà, nay sao lại lôi ra cả đống để dụng thế. Tôi lấy làm ngạc nhiên khi thấy anh lấy nó làm cơ sở để so sánh, đánh giá với ý kiến khác. Chà chà, xem ra có sự bất ổn đây. Đây là một sai lầm. Tôi chẳng chửi bới Hán Nho, mà tôi chỉ xác định rằng: Người Hán không phải chủ nhân của thuyết Âm Dương Ngũ hành. Nó thuộc về người Việt. Những di sản thuộc học thuyết này trong bản văn chữ Hán sai lệch và không hoàn chỉnh, chứ tôi không phủ nhận hoàn toàn. Những nguyên lý, quy tắc, phương pháp ứng dụng phần lớn là đúng. Bởi vậy, anh không nên ngạc nhiên khi tôi dẫn chứng và ứng dụng. 3 - Vậy ở chữ "Nam" là tên gọi đây, thì cũng theo nguyên tắc của anh :"dương trước âm sau" thì N lại là dương và còn là dương lớn nữa vì nó còn được viết hoa. Còn "m" ở đây thì là âm chắc rồi, lại còn nhỏ xúi nữa chứ. Anh nói sao về ví dụ này ??? Còn nhiều ví dụ khác mà anh đã gắn cái "mác" âm dương cố định cho chúng, tôi không thèm kể nữa. Như vậy, anh chưa hiểu về Âm Dương - qua ví dụ mang tính ứng dụng khái niệm Âm Dương để giải thích chữ "Nam" trên - nên tôi hoàn toàn có cở sở để xác định rằng: Định nghĩa của anh về Âm Dương không sai, nhưng chưa rốt ráo. Chữ N - M phân biệt Âm Dương khi ta đặt nó trong hoàn cảnh cụ thể của nó là thuận tự 24 vần chữ cái thì N là Dương và M là Âm. Còn trong chữ "Nam" thì là một trường hợp cấu trúc tập hợp trong một danh từ thì phải tùy góc nhìn để kết luận cái nào Âm cái nào Dương. Cũng như với khái niệm - Đàn bà - đàn ông; Nam - Nữ thì Nam - Đàn ông là Dương. Nữ - Đàn bà là Âm. Nhưng với khái niệm Mẹ - con (Dù là con trai ) thì Mẹ là Dương - con trai là Âm. Bởi vậy, chúng ta đang tham khảo và trao đổi về khái niệm Âm Dương, tôi nghĩ nên chân thành suy nghiệm trước những ý kiến tham gia. Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 Ấn chứng cho cậu rằng Đại Trí như Ngu. Còn giả Ngu để xem Đại Trí thì chẳng biết là ý cậu ra sao, cậu cho rằng ai đó giả ngu sao, cậu cho rằng thế nào thì đó là riêng cậu khởi nghĩ như thế mà thôi, rồi cậu cho rằng ai đó ngu thật và bồi thêm những lời chọc ngoáy thâm thù lại còn Thân ái vậy thì không hiểu là cái thứ hỗn độn âm dương này nó là cái mớ gì. Thảo nào cậu không định nghĩa được âm dương. He He ... Cậu đúng là ngu thật !. Này nhé ! Cậu đã thiểu năng trí tuệ, lại còn đi chọc ngoáy. Đó là một cái Ngu !. Vào nơi học thuật, nói năng, câu văn viết chả ra sao !, Chấm Phẩy chẳng đúng nơi, đúng chỗ, ý tứ thì lộn xộn. Đó là hai cái Ngu !. Người ta bàn học thuật, chẳng hiểu mô tê gì, tự nhiên nhảy vào thốt ra mấy câu đầy sự hằn học, vốn chẳng ăn nhập gì với chủ đề, lại tự nhiên đi gây hấn với người không có thù oán gì với mình. Đó là ba cái Ngu !. Vậy mà bây giờ lại đi đổ riệt cho người đối thoại thâm thù mình. Đó là bốn cái Ngu !. Mà toàn là cái Ngu thiệt !. Thế nên không còn là Đại Trí nữa, mà là Thiệt Ngu !. Bây giờ, sau khi giảng mãi, đã biết là không thể định nghĩa, lại còn cố gán cho là người ta không định nghĩa được. Đó là thêm một cái Ngu nữa !. Rồi lại lấy một ví dụ thâm thù với thân ái, lại bảo là đó là âm dương hỗn độn. Mà vốn, cái thâm thù đó lại là phát khởi từ cậu. Còn tôi, vốn là cái từ thân ái nó có từ gốc. Thế nên, Thân ái là Tôi, đối lập với cái Thâm thù từ cậu. Đó chẳng phải là cặp âm dương là gì. Vậy mà cũng không phân biệt nổi. Lại thêm một cái Ngu nữa !.Thế chẳng phải là THIỂU NĂNG TRÍ TUỆ thì là gì !!!. Có nói là Dại Ngu cũng không ngoa !. Nếu cậu còn ít tuổi, thì về tìm thêm thầy, đọc thêm sách !. Còn nếu đã có tuổi, thì nên ăn thêm nhiều bã đậu vào !. Thế nhé !. Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 Thế này thì bác Thiên Sứ có mà giải thích cả đời hic hic, chú Vui Vui có định nghĩa cho Âm Dương Dương Âm nhưng chú không nói ra đâu hi hi hi :( Người cẩn ngôn thì không vội vàng, muốn học hỏi phải có kiên nhẫn. Mọi chuyện cứ để tùy duyên đi. Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 (đã chỉnh sửa) He He ... Cậu đúng là ngu thật !. Này nhé ! Cậu đã thiểu năng trí tuệ, lại còn đi chọc ngoáy. Đó là một cái Ngu !. Vào nơi học thuật, nói năng, câu văn viết chả ra sao !, Chấm Phẩy chẳng đúng nơi, đúng chỗ, ý tứ thì lộn xộn. Đó là hai cái Ngu !. Người ta bàn học thuật, chẳng hiểu mô tê gì, tự nhiên nhảy vào thốt ra mấy câu đầy sự hằn học, vốn chẳng ăn nhập gì với chủ đề, lại tự nhiên đi gây hấn với người không có thù oán gì với mình. Đó là ba cái Ngu !. Vậy mà bây giờ lại đi đổ riệt cho người đối thoại thâm thù mình. Đó là bốn cái Ngu !. Mà toàn là cái Ngu thiệt !. Thế nên không còn là Đại Trí nữa, mà là Thiệt Ngu !. Bây giờ, sau khi giảng mãi, đã biết là không thể định nghĩa, lại còn cố gán cho là người ta không định nghĩa được. Đó là thêm một cái Ngu nữa !. Rồi lại lấy một ví dụ thâm thù với thân ái, lại bảo là đó là âm dương hỗn độn. Mà vốn, cái thâm thù đó lại là phát khởi từ cậu. Còn tôi, vốn là cái từ thân ái nó có từ gốc. Thế nên, Thân ái là Tôi, đối lập với cái Thâm thù từ cậu. Đó chẳng phải là cặp âm dương là gì. Vậy mà cũng không phân biệt nổi. Lại thêm một cái Ngu nữa !.Thế chẳng phải là THIỂU NĂNG TRÍ TUỆ thì là gì !!!. Có nói là Dại Ngu cũng không ngoa !. Nếu cậu còn ít tuổi, thì về tìm thêm thầy, đọc thêm sách !. Còn nếu đã có tuổi, thì nên ăn thêm nhiều bã đậu vào !. Thế nhé !. Ấn chứng cho cậu thì cậu khoái cậu thích nên thấy cậu he he...xong cậu cũng lại viết như thế thì hóa ra là cậu bảo ai ngu thế ? Viết là Dương, Âm sẽ đọc. Âm và Dương tương tác, Tam Sanh Ngũ Hành. Vậy xem cái Ngũ Hành xoay vần thế nào. Âm là ai ? Edited 15 Tháng 3, 2010 by TÂM NGHIÊN CỨU Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 Chào anh, Thiên Sứ Như vậy, trên cơ sở: Dương trước Âm sau thì chữ M trước chữ N nên M là Dương và N là Âm. Ok Thế thì, chỉ có một chữ: M thôi thì anh sẽ dựa trên cơ sở nào để định Âm Dương? Như anh chẳng thể phân định được vì rằng: thì cũng dễ hiểu, vì chữ M tự bản thân nó không có chữ N làm đối tượng so sánh đối đãi. Do đó, trở lại vấn đề: Dương - tịnh, Âm - Động (cơ sở Thiên Sứ) Thì M (Dương - tịnh - trước) khi có N (Âm) xuất hiện (sau) M là vô lý ... Vì rằng: khi mà chỉ có M thôi và N chưa xuất hiện thì cái gì sinh ra và tạo nên N để bảo rằng N (sau M) mà định Âm Dương? Sapa Anh Sapa ah.Từ lâu tôi đã nói: Anh không đủ khả năng để phản biện tôi. Tôi chứng minh điều này bằng cách thay thế chữ M - N bằng Nam và nữ và hỏi lại anh, đúng theo cách hỏi của anh. Dưới đây là cách hỏi của anh: Như vậy, trên cơ sở: Dương trước Âm sau thì chữ M trước chữ N nên M là Dương và N là Âm. Ok Thế thì, chỉ có một chữ: M thôi thì anh sẽ dựa trên cơ sở nào để định Âm Dương? Như anh chẳng thể phân định được vì rằng: thì cũng dễ hiểu, vì chữ M tự bản thân nó không có chữ N làm đối tượng so sánh đối đãi. Do đó, trở lại vấn đề: Dương - tịnh, Âm - Động (cơ sở Thiên Sứ) Thì M (Dương - tịnh - trước) khi có N (Âm) xuất hiện (sau) M là vô lý ... Vì rằng: khi mà chỉ có M thôi và N chưa xuất hiện thì cái gì sinh ra và tạo nên N để bảo rằng N (sau M) mà định Âm Dương? Sapa Còn đây là sự hiệu chỉnh của tôi - thay thế M = Nam và N = NữNhư vậy, trên cơ sở: Dương trước Âm sau thì người Nam là Dương và Nữ là Âm. Ok Thế thì, chỉ có một người Nam thôi thì anh sẽ dựa trên cơ sở nào để định Âm Dương? Như anh chẳng thể phân định được vì rằng: thì cũng dễ hiểu, vì người Nam tự bản thân nó không có người Nữ làm đối tượng so sánh đối đãi. Do đó, trở lại vấn đề: Dương - tịnh, Âm - Động (cơ sở Thiên Sứ) Thì người Nam (Dương - tịnh - trước) khi có người Nữ (Âm) xuất hiện (sau) người Nam là vô lý ... Vì rằng: khi mà chỉ có người Nam thôi và người Nữ chưa xuất hiện thì cái gì sinh ra và tạo nên Nữ để bảo rằng Nữ (sau Nam) mà định Âm Dương? Chắc anh hiểu tôi nói gì rồi chứ? Tôi lưu ý anh là: Bất cứ cái gì trong vũ trụ này - đều có thuộc tính Âm Dương. - nếu có đối đãi so sánh. Tôi giải thích Âm Dương trong chữ M cho anh nghe: Tính từ phải sang trái thì nửa bên phải của chữ M là Dương, Tính từ trái sang phải thì ngược lại. Tính từ trên xuống dưới thì trên Dương dưới Âm. Bởi vậy, anh hãy suy nghiệm cho chín chắn , hãy tham gia. -------------------------- PS: Tôi phải trả lời anh vì nhiều thằng còn dốt hơn anh nhiều, nhưng nó cứ tưởng anh đúng thế là nhao nhao lên. Share this post Link to post Share on other sites
Posted 15 Tháng 3, 2010 Như vậy, trên cơ sở: Dương trước Âm sau thì chữ Nam là Dương và Nữ là Âm. Ok Thế thì, chỉ có một người Nam thôi thì anh sẽ dựa trên cơ sở nào để định Âm Dương? Như anh chẳng thể phân định được vì rằng: thì cũng dễ hiểu, vì người Nam tự bản thân nó không có người Nữ làm đối tượng so sánh đối đãi. Do đó, trở lại vấn đề: Dương - tịnh, Âm - Động (cơ sở Thiên Sứ) Thì người Nam (Dương - tịnh - trước) khi có người Nữ (Âm) xuất hiện (sau) người Nam là vô lý ... Vì rằng: khi mà chỉ có người Nam thôi và người Nữ chưa xuất hiện thì cái gì sinh ra và tạo nên Nữ để bảo rằng Nữ (sau Nam) mà định Âm Dương? Chắc anh hiểu tôi nói gì rồi chứ? Tôi lưu ý anh là: Bất cứ cái gì trong vũ trụ này - đều có thuộc tính Âm Dương. - nếu có đối đãi so sánh. Tôi giải thích Âm Dương trong chữ M cho anh nghe: Tính từ phải sang trái thì nửa bên phải của chữ M là Dương, Tính từ trái sang phải thì ngược lại. Tính từ trên xuống dưới thì trên Dương dưới Âm. Bởi vậy, anh hãy suy nghiệm cho chín chắn , hãy tham gia. Bất cứ cái gì trong vũ trụ này đều có thuộc tính âm dương, cái đó đúng, nhưng nếu chưa có nữ, thì cái cặp âm dương Nam - Nữ (giới tính) cũng chưa có luôn. Nhưng đã có 1 người, thì tự bản thân người đó đã "cõng âm bồng dương rồi", nghĩa là tự bản thân người đó đã phân chia phải trái, trên dưới rồi. Vậy giả tỷ trước khi có Nam và Nữ thì có thể có gì? Có thể có người lưỡng tính, giống như hoa cũng vậy. Như ví dụ của cháu về Tay Phải Chân trái (hay Tay Trái Chân Phải gì đó). Nếu 1 người có đủ 2 tay 2 chân, thì đối tượng âm dương của Tay Phải là Tay Trái, của Chân Phải là Chân trái, trừ phi thiếu 1 tay 1 chân và chân làm thế nhiệm vụ của tay, tay làm thế nhiệm vụ của chân thì mới có chuyện Tay Phải Chân Trái 1 cặp. Nếu không tạo hóa sinh ra con người có 2 tay 2 chân làm gì ? sao không sinh ra chúng ta có 1 tay đi kèm với 1 chân, 1 chân đi kèm với 1 tay xem có phải vui hơn không? Bác và anh sapa cứ phản biện với nhau cho đúng tinh thần học thuật, nhận xét sẽ là việc của người đọc, dù gì thì 1 người không thể vừa đá banh vừa làm trọng tài được. Share this post Link to post Share on other sites