phoenix

Hội Viên Ưu Tú
  • Số nội dung

    1.107
  • Tham gia

  • Lần đăng nhập cuối

  • Days Won

    2

Everything posted by phoenix

  1. Là người gắn bó và trưởng thành cùng Hà Nội, Phoenix tán thành với anh (chú) Trần Phương quan điểm mở rộng Hà Nội để gìn giữ giá trị văn hóa, lịch sử của Hà Nội. Vấn đề ở đây là không biết các bác làm dự án và quy hoạch tính toán những gì khi quyết định mở rộng địa giới cho Hà Nội. Nếu vì cần thêm đất cho cơ quan quản lý hành chính, công quyền thì mở rộng về phía Phúc Yên gần và thuận tiện hơn rất nhiều thay vì ưu tiên đất cho các đô thị cần kề nội phạm HN mới mọc lên ở Mỹ Đình, Quang Minh .... Đất ở Phúc Yên, Vĩnh Yên không tốt cho nông nghiệp, mà làm công nghiệp thì quá gần thủ đô rất dễ ô nhiễm. Đất ở Đông Anh, Gia Lâm thì lại cắt cứa bởi sông Hồng, sông Đuống. Trong khi đó đất Hà Tây phần lớn là làng nghề và di tích. Đem biến hết chúng thành cơ quan công sở thì mức tàn phá giá trị văn hóa, lịch sử còn tiềm ẩn nhiều hơn. Hà Tây có lẽ không phải bây giờ mới được lựa chọn, hình như người ta đã cố tình muốn nó trở thành nội đô từ lâu roài. Hy vọng mọi sự sắp xếp thực sự vì tầm vóc của thủ đô Việt Nam, vì tương lai và sự phát triển của quốc gia. Quyết sách quốc gia, phải là sự cân nhắc cẩn trọng của cả một dân tộc. Vì nhu cầu của những tư duy trong hoàn cảnh thiếu thốn và khó khăn hiện nay hay vì sự bền vững dân tộc lâu dài là bài toán chỉ sai một phép tính có thể hỏng cả đại sự. Các nhà quy hoạch, kiến trúc sư, kinh tế, quốc phòng và cả các thầy địa lý, phong thủy hoàn toàn có thể cùng ngồi "ngâm" cho kỹ trước khi cất bút phê chuẩn. Trong lịch sử Việt Nam, mỗi lần thay đổi đất đóng đô là một lần biến động lớn cho dân tộc. Không hiểu có nước nào dời đô nhiều như Việt Nam không? Trên khắp nước Việt, trừ đất trẻ phía Nam, thì đâu cũng có dấu tích đô thành của người Việt cả. Yêu nước Việt, chúng ta cũng chỉ bày tỏ vậy thôi, chứ phê phán thì chưa dám bàn.
  2. Không biết có cần thiết phải ôm đồm cho Hà Nội quá nhiều thứ không nhỉ?!
  3. Cái gì được biến thành "Đạo" là có sự chú trọng cao độ (thậm chí là thái quá - tôn sùng) về nghiên cứu, mô tả, ứng dụng. Khi nó biến được thành "Đạo" tức là người ta phải mất công, mất sức nỗ lực cho nó nhiều mới có thể xây dựng thành hệ tư tưởng ăn vào tiềm thức, thói quen nề nếp và lập nghi thức bắt buộc để bày tỏ sự "tôn sùng". Khái niệm "Đạo" trong triết lý người Việt có lẽ phải gắn bó nhiều hơn với các quy luật vũ trụ rất gần gũi với đời sống người Việt. Thiển ý của Phoenix thì người Việt cổ là dân tộc có đời sống tư tưởng, trí tuệ và tinh thần phong phú.. Song bản chất lối sống của dân cư nông nghiệp đơn giản, thuần hòa, dân dã. Tuy chặt chẽ trong các quy luật liên quan đến quy luật vận động, phát triển của đời sống (VD: Lý số) nhưng lại không câu nệ nhiều về mặt nghi thức, thủ tục nếu nó không nhằm đảm bảo các quy luật này. Cho nên, uống các loại nước từ lá cây để giải nhiệt, chữa bệnh nặng về công năng hơn là thưởng lãm. Vì thế thói quen và truyền thống uống trà thì chắc chắn có chứ "trà đạo" theo cách hiểu và khái niệm như "trà đạo" của Nhật, Trung Quốc sẽ không ăn nhập gì. Nếu nghiên cứu sâu, rõ ràng "trà đạo" của các quốc gia này chỉ được chú trọng và thành cao trào trong các thời đại phong kiến. Càng thịnh trị, càng dư dả thì người ta càng có điều kiện "vẽ vời", ngâm ngợi để đề cao thú chơi uống trà. Từ việc nhâm nhi uống trà người ta liên tưởng đến tâm thế, trạng thái và ngẫm nghĩ vận dụng giá trị đó đến cái này, cái kia. Chứ nói uống trà là triết lý của "Thiên - Địa - Nhân" nghe chưa có gì là thuyết phục cả. Bản chất "Đạo" uống trà hiểu theo nghĩa này thực ra cũng chỉ là một hình thức thư giãn, thưởng thức. Vài lời thiển cận, mong được góp ý!
  4. Với rất nhiều hiện tượng tâm linh đang ngày càng phổ biến và công khai hiện nay thì rất có thể dẫn đến những nghiên cứu chứng minh sự tồn tại của nhiều "thế giới" với những đặc điểm, hình thái tồn tại khác nhau. Chúng là một giới mà giới này không có đủ các khả năng để tiếp cận và "nhìn thấu" được giới khác". Ngược lại, các giới khác (nếu có) cũng chưa chắc đủ khả năng để thấy sự tồn tại của chúng ta. Đôi khi chúng ta thấy hiện tượng khác thường, không (hoặc chưa giải thích được) - biết đâu đó là sự giao thoa giữa các nền văn minh và các thế giới. Điều khiển sự tương tác giữa các giới đó là quy luật vũ trụ siêu nhiêu và bí hiểm mà bao nhiêu thế hệ loài người vẫn đang tìm kiếm, minh chứng. Mọi thứ hoàn toàn có thể xảy ra khi chúng ta biết rằng trí óc và khả năng con người là giới hạn. Khi chưa biết thì không thể khẳng định là tuyệt đối không có. Trường hợp đôi ngỗng của chú Thiên Sứ cũng rất có thể như thường thấy trong các chuyện cổ tích là có những giới khác biến hóa mang hình hài của giới sinh vật thuộc hệ Trái Đất. Và không nằm ngoài luật điều khiển của siêu nhiên. Đã là luật thì tất nhiên phải sinh hậu quả khi áp dụng rồi. "Nghiệp chướng" thì cũng nằm trong quy luật nhân - quả đó thôi. Thiển ý của Phoenix phiếm đàm, mong được tham khảo thêm các ý kiến
  5. -"------------------ thần kiêm phục vọng diễn đàn, hữu thủ cầm chuột quang, tả thủ dở webcam chiếu mặt, triệu thỉnh thập loại nick name đồng lai tề tựu, cấp cấp như 3G phủ sóng, cấp cấp như S phone nối mạng." Anh Hungisu có câu lệnh này quả là "độc thủ" :rolleyes:
  6. "Cung" và "số" ở đây mà hiểu theo nghĩa của Tử vi thì khỏi nói đến việc áp dụng chiêu thức này.
  7. Thực ra chợ Bắc Hà cũng đang bị "hiện đại" hóa. Nhưng tốc độ còn chậm do nó ở sâu và xa. Chợ Bắc Hà bây giờ đã nhiều quần áo thổ cẩm, mỹ nghệ là hàng gia công của miền xuôi. Lối vào cửa chợ đã là đường bê tông, có nhà tầng đôi bên, xe máy ra vào cũng không còn hiếm. Chỉ có đồi núi là còn quanh co, mận đào còn xanh, ngựa còn thồ hàng. Nhưng e rằng khát khao thoát nghèo không có người dẫn dắt thì nó lại thành "văn minh" quá mất thôi. May chăng thì vào sâu hơn vùng giáp Hà Giang như Tả Củ Tỉ mới còn "hồn dân tộc".
  8. Tư duy của đa phần người Việt hiện nay ở mọi vấn đề là cố gắng làm sao cho đạt được hình ảnh các nước đi trước đã có. Kinh doanh cũng vậy, học hành cũng vậy, lối sống cũng vậy và... giờ là quy hoạch Hà Nội cũng vậy. Những nhà kiến thiết nền kinh tế, xã hội Việt Nam cứ đi ra đi vào từ nước này nước khác, nhưng không thấy phát kiến cái gì mới mà toàn là đi học nhặt nhạnh mỗi chỗ một ít về cạp nhặt lại thành bộ áo cho dân tộc mình. Sự chắp vá nhìn đâu cũng thấy. Mọi thứ không làm cho ngày mai mà toàn làm để đối phó với hiện trạng của ngày hôm nay. Người Việt Nam lười suy nghĩ, cái Tôi ích kỷ và hãnh tiến của bản thân cao, còn cái Tôi tự trọng, hãnh diện thì ít. Thực tiễn thế giới thì Mỹ phát triển theo cách của Mỹ, Nhật đi theo cách của Nhật, Nga theo cách của Nga .... Và họ đều là cường quốc mạnh. Không thấy Việt Nam dành nhiều thời gian để suy nghĩ và học cách tư duy. Sao không hình dung ra nước Việt Nam của 20 - 50 năm sau cần như thế nào? Cứ loay hoay "nới áo" cho vừa thân. Nhận xét của ông Giáo sư Tom Wright chí lý đến mức ngậm ngùi. :rolleyes:
  9. Chú Thiên Sứ kính mến. Bản chất chợ phiên Sapa theo cổ truyền không phải là "mua tình, bán tình". Nhưng giờ thì nó như thế thật rồi. Chị em người dân tộc ở Sapa cặp bồ và sống chung với Tây rất nhiều (tất nhiên là không thể lâu), thậm chí Sapa còn là ổ dịch nghiện hút từ nước ngoài kéo sang du nhập với đồng bào dân tộc. Khi chưa gọi là "chợ tình" nó còn là chợ giao duyên. Khi gọi nó là "chợ tình" rồi có lẽ nhiều người dân tộc cũng tưởng người Kinh là thông thái nên họ nghĩ "chợ tình" phải theo cách hiểu của người Kinh mới gọi là "văn minh" và "sành điệu". hic... hic...
  10. Trong dân gian rất phổ biến câu "49 chưa qua, 53 đã tới" để nói về vận hạn con người khi đến các tuổi này (AL). Thường thì người ta nói đây là tuổi hạn lớn của đời người phải hết sức cẩn thận, kiêng làm việc lớn. Nhưng Phoenix lại thấy có những người vào tuổi này vẫn dung dung, chẳng lo gì. Có người còn xây nhà, tậu xe ầm ầm. Lục tìm tài liệu không thấy có giải thích nào cụ thể. Rất mong các cao nhân am hiểu lý số kiến giải giúp thông tin về câu thành ngữ này.
  11. Di cung hoán số thì phải đổi mạng, đổi nghiệp. Ai biết cái họa hại thì chắc không cầu. Nhưng ai cũng muốn cầu cho có khi gặp khó khăn. Lòng người mong muốn thật khôn lường. Bài thỉnh Di cung hoán số anh hungisu giới thiệu phần trên thì theo pháp lệnh, phần dưới lại Nam mô bồ tát, tụng kinh dược sư. Không hiểu Phật có thấu bài thỉnh này không????
  12. Ở cách Sa pa hơn 80km bên phía thị trấn Bắc Hà có chợ Bắc Hà may mắn còn giữ được nét dân dã. Mặc dù hàng hóa trong chợ đã bắt đầu pha chủng loại hàng của miền xuôi nhưng về cơ bản, chợ Bắc Hà còn giữ được chất ban sơ và đặc trưng của 14 dân tộc thiểu số. Chợ Bắc Hà có 4 phiên, ở đây người ta còn bán ngựa, bán lợn gà, rượu ngô, đồ rèn (làm tại chợ).... và đặc biệt vẫn còn chơi chợ để tụ tập uống rượu ngô, ăn thắng cố, ăn phở chua; còn cảnh ôm gà đi đổi rượu, đổi hàng. Sáng sơm, trong mù sương, thi thoảng thấy người cắp con gà, người chở bao ngô, người lùa ngựa, lợn đổ về chợ. Cảnh thật 100% không phải trong truyện. Chợ Ngựa và Lợn Bắc Hà _nguồn: vietnamnet.vn Chợ là nơi tập trung sinh hoạt tập thể lớn nhất và thoải mái nhất (không có nhiều luật lệ như các buổi lễ cộng đồng) đối với người dân tộc. Chính từ những cơ hội gặp gỡ này, xúc cảm của các mối quan hệ nảy nở nhiều hơn và tình cảm nam nữ nảy sinh như những mầm duyên tình gặp đất lành nảy nở. Chợ không phải chỉ để buôn bán mà để giao lưu, sinh tình là vậy. Tiếc là những người các vùng miền khác, đặc biệt là các nhà văn hóa, nhà báo, nhà nghiên cứu, nhà khai thác du lịch không có đủ sâu sắc, trách nhiệm và tâm huyết để tìm cho đúng một cái tên gọi theo cách hiểu của "người Kinh" về hình thái chợ của người dân tộc thiểu số. Sự cẩu thả và tùy tiện trong dùng ngôn từ (rất phổ biến trong nhiều người hiện nay) vô tình đã làm xấu đi nét văn hóa truyền thống của cội Việt. Sẽ còn tắc trách, vô tâm và thiếu văn hóa rất nhiều nếu cứ tiếp tục dùng lại những khái niệm tùy tiện đó để định danh cho các tập tục của người thiểu số, trong đó có tập quán sinh hoạt chợ của họ. Chủ trương của lãnh đạo tỉnh Lào Cai đặc biệt chú trọng khai thác du lịch như là một chiến lược trọng điểm để phát triển địa phương. Phải nói họ đã dám làm và thành công ở nhiều góc độ (hệ thống giao thông, điện, công trình công cộng, quảng bá du lịch, cơ chế mở trong hoạt động du lịch ....). Nhưng có lẽ, những người tâm huyết như ông TS. Trần Hữu Sơn cũng chưa thực sự tìm được giải pháp hữu ích, hiệu quả cho phát triển và bảo tồn văn hóa, di tích của tỉnh nhà. Giá mà họ dành một phần trong những khoản tiền rất lớn đang loay hoay đầu tư cho công tác này vào việc trưng cầu trong và ngoài nước giải pháp phát triển tối ưu du lịch và văn hóa truyền thống của Lào Cai thì có lẽ Lào Cai sẽ nhanh chóng trở thành điểm vàng về du lịch từ những lợi thế sẵn có của mình. Ý kiến của chú Thiên Sứ hoàn toàn là một giải pháp hữu ích mà bất cứ nhà khai thác du lịch có nghề nào đều nên nghĩ đến. Có lẽ, vì Sapa là mảnh đất "thiêng" nên không có người chạm tới được chăng? :rolleyes: Linh khí nước Việt được phát huy tốt thì có lẽ mấy cái nhà nghỉ (hotel) không có cơ hội chen chúc nhau mọc như nấm và phá vỡ hết nét đẹp tiềm ẩn của Sapa (Lào Cai). Vùng núi Sapa rất đẹp. Ai có điều kiện thì mùa xuân nên tìm đến Bắc Hà, Tả Củ Tỉ để hít thở không khí còn tinh khiết, ngồi lưng chừng nui ngắm hoa mận nở trắng, hoa đào hồng, hoa cải cúc vàng rộn rã giữa lá cây xanh mướt. Trong cái lạnh ướt át của miền núi, uống rượu ngô 60 độ với thịt lợn gác bếp xào cải trời; thêm miếng thịt gà luộc vàng ruộm thì ngất ngư không muốn về. Rất đáng để bỏ tiền và refresh cuộc sống của mình.
  13. Trên diễn đàn TTVNOL.com có một bạn (madeinviet, votma) rất đam mê nghiên cứu về Lịch học. Bạn này mấy lần muốn cùng Phoenix tham luận về âm lịch và dương lịch. Song, bản thân Phoenix không dám cho mình là am hiểu về môn này để bàn luận cho thấu đáo. Vì vậy, Phoenix mởi topic này mời các cô, chú, anh chị có am hiểu cùng tham tham luận và trao đổi để Phoenix cũng như nhiều bạn được thêm phần hiểu biết. Rất mong được sự đón nhận! Dưới đây xin trích dẫn vài trao đổi liên quan để tiện đường theo dõi và luận bàn: * Đây là chữ ký của bạn madeinviet ------------------------------------------------------------ Âm lịch để làm quái gì nhỉ? Cách đây hơn 1 thế kỷ, người Nhật (một dân tộc đã từng chia sẻ với chúng ta rất nhiều giá trị văn hóa chung) đã quy đổi một cách "hồn nhiên" các ngày lễ hội dân gian và lễ nghi TÂM LINH từ Âm Lịch sang Dương Lịch. - Tôi không có ý nói tôi hay bạn PHẢI LÀM điều đó. - Tôi muốn nói điều đó CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC và ĐÃ LÀM ĐƯỢC mà không hề làm mất bản sắc dân tộc. - Và tôi muốn bạn hiểu rằng điều đó CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC và ĐÃ LÀM ĐƯỢC mà không làm mất bản sắc dân tộc. * Câu hỏi của Phoenix (chieu_quan) Bạn ui, mình cũng không hiểu biết nhiều, bạn có thể mở tầm mắt cho mình chút không? - Dương lịch có những điểm gì ưu thế nổi trội tuyệt đối hơn Âm lịch? - Nếu chỉ có Dương lịch thì sự cân bằng ÂM - DƯƠNG nằm ở đâu? - Bạn thử cho ý kiến xem mình có nên tin tưởng vào các thông tin thường thức trong link dưới đây được không? http://vietsciences.free.fr/timhieu/khoahoc/quadiacau/amlichduonglichnamnhuan2.htm Thanks nhiều nhé! * Phản hồi của Votma (madeinviet) Bạn có bằng chứng gì để kết luận rằng trước khi tiếp xúc với văn minh Tây Phương, người Việt-Tàu gọi loại lịch truyền thống của mình là Âm lịch hoặc Âm Dương lịch không nhỉ? Theo tôi (có nghĩa là nhận thức đến nay của tôi), người ta gọi là Âm lịch tức là khi thấy có Dương lịch (tức là lịch Tây) để phân biệt. Bản chất nó chỉ là dịch thoát nghĩa từ những từ trong ngôn ngữ Phương Tây có nghĩa là "Lịch mặt trăng" mà thôi. Còn trong quá khứ, trước khi tiếp xúc với Dương lịch thì người ta chỉ gọi nó đơn giản là "lịch". Tên gọi Âm Dương lịch cũng vậy, nó chỉ để nhằm phân biệt với loại lịch "Thuần Âm" (Lịch Hồi giáo chẳng hạn) khi biết rằng trên thế giới này có loại lịch không đếm xỉa gì đến độ chính xác của chu kỳ trái đất xung quanh mặt trời. Đó là về tên gọi. Còn về bản chất thì cái nào "âm" hơn cái nào? Chẳng phải Dịch học Á Đông nói "Trong Âm có Dương, trong Dương có Âm sao?". Thế chu kỳ một năm lấy gì để gọi đó là chu kỳ Dương? Nó là Chu kỳ mặt trời à? Thật không đấy? Chẳng phải, nó là chu kỳ của "độ lệch trái đất trên mặt phẳng quỹ đạo của chính mình". Mặt trời chẳng có yếu tố gì ở đây cả, nó không chiếu mặt Đông thì nó chiếu mặt Tây, nó không chiếu mặt Bắc thì chiếu mặt Nam. Mà "Đất" theo quan điểm triết học Á Đông là yếu tố "Âm" chứ chẳng phải là Dương. Vì vậy cũng có thể nói chu kỳ của một năm dương lịch là chu kỳ của yếu tố Âm lắm chứ. Nếu không thế, bây giờ bạn thử xét chu kỳ của sao Thái Tuế 12 năm một vòng xung quanh mặt trời. Đó là chu kỳ của Thái Tuế hay chu kỳ của Mặt trời? ------------------------------------------------------------ Đón Năm mới Dương lịch bằng phong tục Tết cổ truyền Việt Nam. Tại sao không? - Tôi không có ý nói tôi hay bạn PHẢI LÀM điều đó. - Tôi muốn nói điều đó CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC và ĐÃ LÀM ĐƯỢC mà không hề làm mất bản sắc dân tộc. - Và tôi muốn bạn hiểu rằng điều đó CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC và ĐÃ LÀM ĐƯỢC mà không làm mất bản sắc dân tộc. Mời các bạn cùng tham luận.
  14. Anh Lạc tướng thật nhiều tình, lúc nào cũng xem cho Phoenix chu đáo. Cảm ơn anh nhiều! Xem ra, việc này phải hoãn lại để đó rùi. <_<
  15. Bạn cứ đưa các thông tin mà bạn có thể share. Vd: tính cách hay đặc điểm của bản thân, thông tin về cha mẹ, anh chị em, vấn đề học hành - công việc - tiền bạc. Cái gì có sự nổi trội thì cung cấp.
  16. Bạn có vết sẹo và nốt ruồi đen trên trên mặt?? Có hay khóc thầm không vậy? Để xác định giờ sinh phải có nhiều dữ kiện. Bạn đưa ra quá ít thông tin. Trên diễn đàn đã có người hướng dẫn. Chịu khó tìm đọc.
  17. Nguồn: http://www.zenarch.vn Thức kiến trúc cổ Việt Nam << >> Thức kiến trúc cổ Việt Nam là một trật tự (order) hoặc là những quy định thống nhất về kích thước, các tương quan tỷ lệ giữa các chi tiết, thành phần kiến trúc trong một công trình kiến trúc theo phong cách cổ điển của Việt Nam với những quy tắc riêng biệt và điển hình đã được người Việt sử dụng trong lịch sử Việt Nam. Nó được đánh giá là thể hiện tài hoa, tri thức và truyền thống trong kiến trúc cổ Việt Nam. Hình ảnh ban đầu Kiến trúc cổ Việt Nam còn lại không nhiều và không phải là những công trình tiêu biểu nhất. Tinh hoa của kiến trúc cổ Việt Nam đã bị chôn vùi sau các cuộc tàn phá triệt hạ văn hóa phương Nam của Trung Hoa và quy luật thời gian (đa số những công trình cổ còn hiện hữu, có niên đại từ thời nhà Hậu Lê đến thời nhà Nguyễn). Người ta hiện còn biết rất ít (và cũng nhiều điều người ta chưa biết gì) về kiến trúc các cung điện thời Lý-Trần, được xem là thời kỳ văn minh nhất của Đại Việt và được sử sách khen ngợi là trước đó chưa hề có, sánh ngang cùng Trung Hoa phương Bắc. Những nền đất còn lại của các ngôi chùa thời kỳ này như chùa Phật Tích, chùa Dâu... có thể chứng minh được những lời này. Tuy vậy, những gì còn lại trên tại Việt Nam ngày nay cũng để người ta biết cách thức xây dựng trong dân gian và những quy định trong cấu tạo kiến trúc thời xưa, được gọi là "thức kiến trúc cổ Việt Nam". Phương đình Đền Đô ở Bắc Ninh Khi nói về kiến trúc cổ Việt Nam, nhiều người lầm tưởng nó là kiến trúc Trung Hoa. Nhưng thật ra kiến trúc cổ Việt Nam khác nhiều so với hệ kiến trúc Trung-Nhật-Hàn (3 nước này khá tương đồng nhau). Kiến trúc cổ Việt Nam cũng lấy gỗ làm vật liệu xây dựng cơ bản và tạo đặc trưng riêng cho nền kiến trúc của mình, tương phản với kiến trúc gạch đá của các vùng còn lại trên thế giới. Nét đặc trưng Thức kiến trúc cổ Việt Nam: dốc mái thẳng Có 3 nét đặc trưng của kiến trúc cổ Việt Nam làm ta phân biệt trong nền kiến trúc gỗ cổ phương Đông: - Dốc mái thẳng - Dùng bảy, kẻ đỡ mái hiên - Cột mập to, phình ở phần giữa thân dưới Nếu so sánh với thức kiến trúc cổ Trung Quốc sẽ thấy được sự khác nhau: - Dốc mái võng xuống - Đỡ mái hiên bằng hệ đấu-củng (còn gọi là con sơn chồng đấu) - Cột thanh mảnh, tròn đều Triền mái của kiến trúc cổ Việt Nam thẳng, không cong, nhưng hếch lên ở góc mái tạo sự thanh thoát, lấy cảm hứng từ mũi thuyền của nền văn hóa sông nước. Phần mái lớn và thường chiếm tới 2/3 chiều cao mặt đứng công trình. Trong khi kiến trúc Trung Hoa mái cong và chỉ hơi hếch ở góc mái. Ngói lợp mái truyền thống Việt Nam là ngói mũi hài còn gọi là ngói vẩy rồng trong khi ngói lợp Trung Hoa là ngói âm dương hay ngói ống. Trang trí trên mái cổ thường có các phần đặc trưng như những con giống gắn trên đầu đao, trong đó con giống luôn là hình tượng thể hiện tinh thần ngôi nhà, được làm từ đất nung hanh vữa truyền thống. Tiếp theo là các bờ nóc có đặt gạch hoa chanh, đỉnh mái gắn con kìm, con sô, con náp, hay lạc long thủy quái. Khu đĩ thường để trống thông thoáng và có chạm yếm trang trí gọi là vỉ ruồi. Trang trí mái lưỡng long chầu hổ phù Đỡ mái hiên bằng kẻ, hay bảy, một thanh chéo đỡ mái hiên vươn ra bằng nguyên tắc đòn bảy rất hay. Không dùng hệ đấu - củng rất nhiều chi tiết như Trung Hoa. Cột là phần đỡ chính của công trình, toàn bộ khối lượng công trình đều đặt lên các cột. Cột tròn và to mập, phình ở giữa. Chi tiết giằng cột chuẩn Sức nặng công trình được đặt lên cột, cột đặt lên các đế chân cột chứ không chôn xuống nền và chính sức nặng của công trình làm công trình ổn định và vững vàng. Trong thức kiến trúc cổ Việt Nam chạm trổ là phần rất quan trọng, nó thể hiện tinh thần công trình. So với kiến trúc Trung Hoa thích vẽ hình và sơn mầu sặc sỡ, kiến trúc cổ Việt Nam thường để mộc mầu gỗ hay quét sơn ta bảo vệ có mầu nâu, thích chạm trổ. Trong thức kiến trúc cổ Việt Nam, tất cả các kích thước tính của công trình đều dựa theo Thước Tầm, một cây thước được tính theo kích thước cơ thể gia chủ. Đây là một điều độc đáo, theo cách phân tích cái đẹp tỷ lệ thì thước tầm là modulor của kiến trúc cổ Việt Nam như modulor của kiến trúc Hy Lạp, tạo ra vẻ đẹp hình học tinh tế như độ dốc mái, tỉ lệ chiều cao mái với phần chân cột, sự thích hợp với người gia chủ. Thước Tầm Căn nhà được xây dựng theo các vì nhà, sau đó các vì được dựng lên và nối với nhau bằng các xà ngang và xà ngưỡng tạo thành một hình hộp, sau đố là lợp mái và làm tường nhà. Vì nhà chính là đơn vị cơ bản khi nói đến kích thước ngôi nhà, giữa hai vì gọi là "gian". Vì nhà cũng là đặc trưng cho lối kiển trúc theo từng địa phương và từng thời kỳ, tuy rất trung thành với thức kiến trúc cổ Việt Nam. Khung nhà phân không gian nhà thành các gian nhà, thường có các bộ phận sau: Tên gọi các cấu kiện bộ vì nhà và hệ mái Cột là kết cấu đứng chịu nén, thường có các loại cột: - Cột cái: cột chính của nhà đặt ở hai đầu nhịp chính - Cột quân hay cột con: cột phụ nằm ở đầu nhịp phụ hai bên nhịp chính; - Cột hiên: nằm ở hiên nhà, phía trước. Liên kết đầu cột Liên kết đầu cột Liên kết cột - kẻ nóc Liên kết chân cột Xà là các giằng ngang chịu kéo, liên kết các cột với nhau, gồm có các loại xà nằm trong khung và các loại xà nằm ngoài khung vuông góc với khung. Xà nằm trong khung, thường đặt ở cao độ đỉnh các cột quân để liên kết được cả cột cái và cột quân, gồm: - Xà lòng hay chếnh: liên kết các cột cái của khung; - Xà nách hay thuận: liên kết cột quân vào cột cái, trong khung. Kẻ là các dầm đơn đặt theo phương chéo của mái nhà, gác lên các cột bằng liên kết mộng, thường có các loại kẻ sau: - Kẻ ngồi gác từ cột cái sang cột quân, trong khung; - Kẻ hiên gác từ cột quân sang cột hiên, trong khung. Một phần kẻ hiên được kéo dài conson qua cột hiên để đỡ phần chân mái. Chi tiết hiên Bẩy hay bẩy hậu hoặc bẩy hiên: là dầm conson nằm trong khung liên kết vào cột quân phía sau nhà, đỡ phần mái vẩy phía sau. Đối với nhà ở thì tiền kẻ, hậu bảy. Đối với các công trình công cộng như đình làng, thường bốn mặt xung quanh đều có hiên thoáng không có cột hiên, nên thường dùng bẩy hiên. Câu đầu là dầm ngang chính đặt trên cùng, khoá các đầu trên của các cột cái trong khung (gác lên các cột cái). Con rường là các đoạn gối đỡ mái dạng dầm gỗ hộp để đỡ hoành mái, được đặt chồng lên nhau. Chiều dài của chúng thu ngắn dần cân theo chiều vát của mái, càng các con rường bên trên càng ngắn. Ở vì nóc các con rường nằm chồng lên câu đầu. Con lợn còn gọi là rường bụng lợn: là con rường trên cùng, gối lên con rường bên dưới qua hai đoạn cột ngắn gọi là trụ trốn, và làm nhiệm vụ đỡ xà nóc (thượng lương). Bên dưới rường bụng lợn (giữa hai trụ trốn) là ván lá đề thường để điêu khắc trang trí. Con lợn có thể được thay bằng giá chiêng. Rường cụt là loại rường nằm ở vì nách (giữa cột cái và cột quân), chúng nằm chồng trên xà nách, chúng cũng đỡ hoành và vẫn thu dần chiều dài khi lên cao theo độ dốc mái. Các loại xà nằm ngoài khung gồm có: - Xà thượng liên kết đỉnh các cột cái giữa các khung với nhau. - Xà hạ hay xà đại liên kết các cột cái giữa các khung, tại cao độ đỉnh cột quân, gần sát vị trí liên kết xà lòng, xà nách vào cột cái. - Xà tử thượng (xà trên của cột con): liên kết các cột quân của các khung ở bên trên. - Xà tử hạ (xà dưới của cột con): liên kết các cột quân của các khung ở bên dưới, tại mức độ cao ngay trên hệ cửa bức bàn. - Xà ngưỡng nối các cột quân ở vị trí ngưỡng cửa. Xà này đỡ hệ thống cửa bức bàn. - Xà hiên liên kết các cột hiên của các khung. Thượng lương, còn gọi là đòn đô ông hay Xà nóc đặt trên đỉnh mái. Các kết cấu mái: - Hoành là các dầm chính đỡ mái đặt nằm ngang theo chiều dài nhà, vuông góc với khung nhà. - Dui là các dầm phụ trung gian, đặt dọc theo chiều dốc mái (trực giao với hoành), gối lên hệ thống hoành. - Mè là các dầm phụ nhỏ, đặt trực giao với dui, song song với hoành, gối lên hệ dui. khoảng cách giữa các mè là nhỏ nhất, vừa đủ để lợp ngói. Việc sử dụng hệ kết cấu hoành - dui - mè, nhằm phân nhỏ nhịp của kết cấu đỡ mái thành hệ lưới vừa đủ để lát lớp gạch màm và lợp ngói bên trên. - Gạch màn là một loại gạch lá nem đơn bằng đất nung, có tác dụng đỡ ngói đồng thời tạo độ phẳng cho mái, chống thấm dột và chống nóng. Gạch màn ngồi trực tiếp trên lớp mè. - Ngói mũi hài hay còn gọi là ngói ta hay ngói vẩy rồng, bằng đất nung, trực tiếp chống thấm dột và chống nóng, lợp trên lớp gạch màn và cũng có thể có lớp đất sét kẹp giữa. Chi tiết đỡ mái Các chi tiết kiến trúc khác: - Cửa bức bàn - Con tiện - Dạ tàu - Đầu đao Cửa dân gian Nhà Việt cổ có thể làm theo: - Hình thức hai mái, hai đầu hồi bít đốc - Hình thức bốn mái, với hai mái phụ hai đầu hồi gọi là hai chái nhà. Mỗi chái nhà gồm có một hàng cột quân (có thể thêm một hàng cột hiên), các hàng cột này xoay vuông góc với các hàng cột trong các gian chính. - Hình thức 8 mái chồng diêm. Modulor trong thức cổ Việt Nam Truyền thống người Việt thường làm theo nhà theo cơ số lẻ: - Phương đình 1 gian chính giữa, bốn xung quanh hệ cột quân đẳng hướng - Nhà 3 gian - Nhà 5 gian hay nhà 3 gian 2 trái - Nhà 7 gian hay nhà 5 gian 2 trái - Nhà 9 gian hay nhà 7 gian 2 trái Cơ sở tỷ lệ hài hoà giữa con người và kiến trúc Một số hình ảnh tham khảo và so sánh Hà Nội Chùa Một Cột Nghi môn Chùa Láng Văn Miếu Môn Tỷ lệ của Khuê Văn Các Mặt đứng Khuê Văn Các Chùa Kim Liên Bắc Ninh Phối cảnh góc Đình Bảng Mặt đứng, mặt bên, mặt bằng Đình Bảng Tỷ lệ Đình Bảng Gác chuông chùa Bút Tháp Thái Bình Chùa Keo Mặt cắt gác chuông Chùa Keo Huế Mặt cắt Đoan Môn Triều Miếu ở kinh thành Huế
  18. Nguồn: http://www.zenarch.vn Ngôn ngữ và kiến trúc nhà ở dân gian miền Trung << >> Lịch sử Việt Nam gắn liền với truyền thống chống giặc ngoại xâm và thiên tai nên thời gian gây dựng một nền văn hoá mang bản sắc Việt dường như quá ngắn ngủi. Để biết rõ hơn về kiến trúc nhà ở dân gian miền Trung cần tìm hiểu ý nghĩa của ngôn ngữ trong kiến trúc miền Trung. Trước tiên phải kể đến từ vựng trong ngôi nhà. - VÌ: Dãy cột từ trước ra sau. Nhà nhỏ mỗi dãy cũng phải có 2 hoặc 3 cột, vừa vừa thì 4 hoặc 5 cột, khá giả mỗi dãy được 6 hay 7 cột. - KÈO: Hệ thống gỗ kết nối các đầu cột của VÌ. Tùy theo số cột và hình dạng của KÈO ta có nhà RỌI hay nhà RƯỜNG. Các KÈO và CỘT liên kết nhau thành khung nhà, dân gian gọi là BỘ GIÀN TRÒ. Tùy theo vị trí, cột có nhiều tên khác nhau. - CỘT HIÊN: Cột ngoài cùng trước khi vào nhà. - CỘT QUÂN: Dãy cột kế tiếp chỗ cửa ra vào. - CỘT CÁI: Dãy cột giữa nhà. - CỘT QUYẾT TIỀN: Hai cột góc nhà phía trước. - CỘT QUYẾT HẬU: Hai cột góc nhà phía sau. - CỘT ĐẤM TIỀN: Hai cột Quân bìa nhà phía trước. - CỘT ĐẤM HẬU: Hai cột Quân bìa nhà phía sau. - CỘT CỬA ĐÔNG PHÒNG: Cột kế đấm hậu cùng với đấm hậu làm thành cửa vào phòng ở hướng Đông. - CỘT CỬA TÂY PHÒNG: Cột kế đấm hậu cùng với cột này làm thành cửa vào phòng ở hướng Tây. Nhà dân gian đa số quay hướng về hướng Nam, đây là hướng mà theo thuật Phong Thủy ngày xưa là tốt nhất. Cột Quân có nơi gọi là CỘT CON. Cột Cái có nơi gọi là cột hàng 1, cột Con là cột hàng 2, cột Hiên là cột hàng 3. Do đó ông bà ta thường ra HÀNG HIÊN hay HÀNG BA để hứng gió. KÈO cũng tùy theo vị trí mà có nhiều tên khác nhau. - KÈO QUYẾT TIỀN: Liên kết cột Cái bìa phía trước với cột Quyết Tiền. - KÈO QUYẾT HẬU: Liên kết cột Cái bìa phía sau với cột Quyết Hậu. - KÈO ĐẤM TIỀN: Liên kết cột Cái bìa phía trước với cột Đấm Tiền. - KÈO ĐẤM HẬU: Liên kết cột Cái bìa phía sau với cột Đấm Hậu. - XÀ: Nối các bộ Vì Kèo cũng tùy vị trí mà có tên khác nhau. - XÀ THƯỢNG: 2 thanh nối đầu cột Cái. - XÀ HẠ TIỀN: Nối đầu cột con phía trước. - XÀ HẠ HẬU: Nối đầu cột Con phía sau. - XÀ HIÊN: Nối đầu cột Hiên. - XÀ NGẠCH: Nối chân cột Con, nơi ngạch cửa ra vào. Bộ Vì Kèo của nhà 3 gian 2 chái, cũng tùy vị trí mà có tên như sau: - VÌ NHẤT TÂY: Bìa gian giữa hướng Tây. - VÌ NHÌ TÂY: Bìa gian bên hướng Tây. - VÌ NHẤT ĐÔNG: Bìa gian giữa hướng Đông. - VÌ NHÌ ĐÔNG: Bìa gian bên hướng Đông. Ở Bình Trị Thiên loại nhà Rường rất được ưa thích. Nhà thường làm theo 3 loại kích thước, căn cứ theo: - Chiều dài của TRẾNG, tính bằng thước mộc là khoảng cách của 2 tim cột cái. - Chiều cao cột CÁI, từ mặt TẢNG ( mặt kê đá chân cột ) đến TRỐC ( đầu cột ). - NHÀ BA HAI, có Trếng dài 3 thước 2 và cột cao 8 thước 6 nên còn gọi là nhà TÁM SÁU. - NHÀ BA BẢY, có Trếng dài 3 thước 7 và cột cao 9 thước 1 nên còn gọi là nhà CHÍN MỐT. - NHÀ BỐN HAI, có Trếng dài 4 thước 2 và cột cao 10 thước 5 nên còn gọi là nhà MƯỜI NĂM. Thước mộc là thước riêng của chủ nhà. Đo chiều dài của đốt chân ngón tay út, bàn tay trái nếu chủ nhà là nam. Nếu chủ nhà là nữ thì đo chân ngón tay út, bàn tay phải ( nam tả , nữ hữu ). Chiều dài này nhân cho 10, ta có 1 thước dài trên dưới 40 cm, tùy theo chủ nhà cao hay thấp, ngón tay dài hay ngắn. Kích thước này phù hợp với thước LỖ BAN, phải chăng đây là thước Lỗ Ban của riêng từng người ? - DÁNG CỘT: Cột được kê trên đá tảng ( Đá xanh vuông, mỗi cạnh 45 cm dày 10 cm Có hình dạng và tỷ lệ như hình vẽ) - CỬA RA VÀO: Giữa xà hạ tiền và xà ngạch ta có cửa ra vào. Đố trên của cửa gọi là Cầu Quảng có then cài. Đố đứng của cửa gọi là CON ĐỨNG, liên kết ngạch cửa, cầu Quảng với cột con. Trên ngạch cửa có khóet lỗ gọi là LỖ CẬU, để tra CHÂN CÔ của cánh cửa. Cánh cửa, người dân thích lọai THƯỢNG SONG HẠ BẢN. Đó là cánh cửa phía trên có song gỗ thẳng, hoặc con tiện, phía dưới là ván, vừa kín đáo, vừa mát. Kỹ thuật lắp ráp nhà bằng mộng mẹo có nguồn gốc từ lối gác cành lên chạc cây làm nhà chòi, dung ngoàm tự nhiên không có giá trị về nghệ thuật . Từ từ tiến đến mộng hở, rồi mộng mang thắt là mộng hoàn thiện nhất. Lỗ mộng có 2 phần: Phía trên là mộng trơn, phía dưới là lỗ mộng có mang thắt, khi lắp ráp thì tra đầu buông có mang thắt vào lỗ mộng trơn, rồi sập xuống lỗ mộng có mang thắt, sau đó lắp vào phần lỗ mộng trơn 1 thanh xuyên hoặc lắp kín bằng 1 con nêm. Kiểu mộng có mang thắt khi lắp ráp xong thì hoàn toàn ổn định, không một sức mạnh nào kéo ra được. Khi cần tháo ra thì làm những động tác ngược lại, vừa tiện, vừa nhanh. Trong ngôi nhà dân gian, cứ 2 vì kèo liên kết nhau thành bộ khung hình hộp, không biến dạng, các cột như được treo trên khung nhà và toàn bộ ngôi nhà như được đặt ngồi trên mặt đất. Hệ thống liên kết các vì kèo gồm : - Xà thượng ( Xuyên thượng ) Nối đầu cột cái. - Xà hạ ( Xuyên hạ ) Nối đầu cột quân. - Xà hiên: Nối đầu cột hiên. - Xà ngưỡng ( còn gọi là địa thu hay ngạch cửa ). Ở nhiều đình cổ có hệ thống xà tử kép gồm xà tử thượng và xà tử hạ, song song nối đầu các cột quân, giữa 2 xà tử được lồng ván lá gió. Tường không tham gia chịu lực, chỉ để che chắn, do đó nếu bão sập tường, động đất hay lún móng nhà cũng không sập. Qua mặt cắt ngang, ta thấy các bộ phận giằng, ăn mộng vào cột, hoặc chồng đè lên nhau, chủ yếu liên kết 2 cột cái và 2 cột quân, phần đỡ mái hiên, giao cho đoạn đầu kẻ. 1. KÈO MÁI Kèo chính từ nóc xuống cột quân ( cột nhì ) và có 4 cái. Hai kèo tiền và 2 kèo hậu nhỏ đầu trên, to dần đến họng cột nhì, cong xuống rồi thẳng ra. Đầu trên kèo tiền có buông va lỗ con sẽ ( hay lỗ con tron ). Đầu trên kèo hậu có mõ, tức rãnh xẻ cho buông lồng vào, cũng có lỗ con sẽ. Chỗ 2 đầu kèo ráp, có con sẽ đóng lại, gọi là giao nguyên, đòn dông đặt trên giao nguyên. Chi tiết của Kèo mái - Từ giao duyên xuống họng cột nhất có bong túm. - Từ họng cột nhất đến họng cột nhì thì làm ống trấy. - Ở họng cột nhì, phần cong xuống rồi ngay ra là cổ kèo. - Từ cổ trở đi là đuôi kèo, mặt trên gọi là trôn, mặt dưới chạm tam sơn và lá lót 2 bên, phần trên phẳng gọi là lá mạn, phần dưới phình ra gọi là Má kèo thỉnh thoảng có chạm ốc rìa. - Suốt lưng kèo có 6 lỗ chốt đòn tay, nếu kiểu nhà kép người ta chồng Bạo hộc. 2. KÈO BA , KÈO TƯ Kèo Ba bắt nối từ cột nhì xuống cột ba có 4 cái. Đầu trên kèo ba cũng có buông để tra vào họng cột chồng lên trên miệng kèo mái. Đuôi kèo ba nếu không làm Cù Quày thì chạm tam sơn và lá lót, cũng có lá mạn, má kèo. Kèo Tư chỉ gặp ở những nhà lớn, nối cột ba với cột tư, chạm hình con cá kiểu nhà 1 gian 2 chái ít có kèo này. 3. KÈO ĐẤM, KÈO QUYẾT Kèo Đấm gọi tắt là Đấm, có 4 cái và làm ống trấy, 2 cái cho chái Đông, 2 cho chái Tây, chia ra đấm tiền và đấm hậu. Hai đấm tiền chạy suốt từ cột nhất xuống cột đấm ở hông chái, mà không cần kèo ba, nghĩa là không có cột đỡ ở giữa. Hai đấm hậu được tiếp theo bởi 2 đấm ba, tất nhiên có cột và cột này thường làm khung cửa. Đầu các đấm phải làm Mộng Vược, thứ mộng vừa để lọt 1/3 họng cột. Kèo Quyết Gọi tắt là Quyết, là những kèo bắt chéo từ cột nhất ra cột quyết ở góc chái co 4 cái. Kèo này thẳng và làm ống trấy, đầu có mộng vược đuôi có buông như các kèo đấm. Mỹ thuật dân gian nẩy sinh trong xã hội nông nghiệp, chỉ dựa vào kinh nghiệm và cảm tính, tính khoa học chưa được quan tâm. Do đó, không thể nhìn bằng chuẩn thẩm mỹ thế giới, mà nên dựa vào cách nhìn theo dân gian là "Thuận tay hay mắt" và "Sống (sống động) hơn giống". Vì thế, cùng một "hiệp thợ" (một nhóm thợ xây), ta luôn có những công trình đẹp khác nhau, và đó là tính cách động trong mỹ thuật kiến trúc dân gian ở miền Trung nói chung, đặc biệt Huế nói riêng. 1. Góc mái thẳng, cảm giác uốn cong là do bờ mái và trang trí đắp. 2. Vì Giả thủ là kiểu vì vừa chịu lực, vừa trang trí. Những bộ vì sử dụng trong nhà ở, nhà thờ, miếu đình, các dãy hành lang trong các lăng, là những biểu hiện đặc sắc của kỹ thuật xây cất bằng gỗ, vừa chắc, nhẹ, tiết kiệm, vừa đẹp vừa cân đối rất tự nhiên. 3. Kỹ thuật chạm trổ, sơn son thiếp vàng, khảm xà cừ, ghép sứ trên các ván nong trong các ngôi nhà cổ ở ngoại ô Huế rất đẹp, tuy phần lớn đề tài trang trí xuất xứ tại Trung Quốc, nhưng đã được Việt Nam hoá và thể hiện rất Huế. Màu sắc trong ngôi nhà chủ yếu là màu tự nhiên của vật liệu, sự phối hợp giữa màu nâu bạc của gỗ, màu đỏ của gạch ngói, màu trắng của vôi, thấp thoáng dưới những tán lá xanh, thật vô cùng hài hòa. Ngoài ra kỹ thuật khảm sứ qua trang trí bờ chảy, các chạm trổ tinh vi khéo léo trên các vì, kèo, xuyên. Dưới ánh nắng, những mảng sứ lấp lánh tia chiếu, làm cho công trình như dát bạc.
  19. Theo mình thì lá số giờ Tỵ hợp với bạn hơn. Bạn là con út nhưng là con trai duy nhất trong nhà? hoặc là có anh trai nhưng không còn nữa? Hic, cũng không biết bạn là nam hay nữ
  20. Phoenix có dự định mở một trường đào tạo kỹ năng. Xin hỏi: 1. Khi nào có thể thực hiện được? 2. Khi tiến hành gặp những khó khăn gì? 3. Số tiền cần đầu tư thực tế là bao nhiêu? 4. Trường này tồn tại trong bao lâu? Nhờ ACE khách quan lấy quẻ giúp Phoenix với. Chân thành cảm tạ!
  21. Những dấu hiệu lạ trước trận động đất kinh hoàng ở Trung Quốc (Dân trí) - Đầu tiên, mực nước trong hồ bị cạn kiệt một cách khó hiểu. Sau đó, hàng ngàn con cóc xuất hiện trên đường phố. Cuối cùng, chỉ vài giờ trước trận động đất, các con vật trong một vườn thú có những biểu hiện rất khác lạ. Trong khi Trung Quốc vẫn đang làm hết mình để cứu những người còn sống sót trong đống đổ nát của trận động đất kinh hoàng hôm thứ hai vừa qua, trên các chatroom và blog, mọi người bắt đầu xôn xao: Liệu tự nhiên có dự đoán được thảm họa? Một người còn trách cứ: “Nếu cơ quan dự báo địa chấn chuyên nghiệp hơn, họ có thể đoán được trận động đất từ 10 ngày trước đó, khi hàng ngàn mét khối nước ở Hồ Bắc bị biến mất chỉ trong vài giờ.” Tuy nhiên, theo các nhà địa chấn học, trên thực tế gần như không thể dự đoán được ở đâu và khi nào sẽ có động đất. Rất nhiều nước, trong đó có cả Trung Quốc, đã dựa vào những thay đổi trong tự nhiên, chủ yếu là biểu hiện ở động vật, để dự báo động đất. Tuy nhiên, theo nhà địa chấn học Roger Musson, thuộc Cơ quan nghiên cứu địa lý Anh, cho đến nay phương pháp này vẫn không đáng tin cậy. Tuy nhiên điều đó vẫn không ngăn được những cuộc thảo luận sôi nổi trên mạng. Thậm chí tờ báo lớn của Trung Quốc như tờ China Daily hôm thứ ba vừa qua cũng chất vấn vì sao không dựa vào tự nhiên để dự báo động đất. Theo những người trên mạng, dấu hiệu đầu tiên xuất hiện khoảng ba tuần trước đó, khi một lượng lớn nước trong một hồ ở thành phố Enshi ở Hồ Bắc, cách tâm chấn khoảng 550km, đột nhiên biến mất. Sau đó, ba ngày trước trận động đất, hàng ngàn con cóc không biết từ đâu xâm chiếm đường phố ở Miên Dương, thành phố bị ảnh hưởng nặng nề bởi trận động đất. Cho đến nay ít nhất 2.000 người ở đây được thông báo là đã thiệt mạng. Người dân ở đây lúc đó cũng cho rằng những con cóc này có thể là dấu hiệu của một thảm họa thiên nhiên sắp ập đến. Tuy nhiên, theo tờ Huaxi Metropolitan, những người quản lý rừng địa phương lại cho rằng đó là hiện tượng bình thường. Và đúng vào ngày trận động đất xảy ra, những con ngựa vằn tự nhiên tự lao đầu vào cửa của vườn thú ở Vũ Hán, cách phía đông tâm chấn gần 1000km, tờ Vũ Hán buổi tối cho biết. Còn voi trong vườn thú giương vòi của chúng một cách hoang dại, suýt làm bị thương một nhân viên trong sở thú. 20 con sư tử cùng hổ ở đây, bình thường ngủ vào ban ngày, hôm đó lại đi đi lại lại bồn chồn. 5 phút trước trận động đất, hàng chục con công trống bắt đầu cất tiếng gáy. Theo nhà địa chất học Musson, có một vài lý do cho những biểu hiện khác thường đó. Khả năng sát nhất là sự chuyển động của lớp đá dưới mặt đất trước trận động đất đã tạo ra sóng điện mà một số loài động vật có thể hiểu được. Giả thuyết khác có thể là những con vật đó có thể cảm thấy những chấn động yếu trước trận động đất con người có thể cảm nhận được. Zhang Xiaodong, một nhà nghiên cứu tại Cục địa chấn học Trung Quốc cho biết, cơ quan của ông đã dùng những biểu hiện/hoạt động của tự nhiên để dự đoán động đất được khoảng 20 lần trong suốt 20 năm qua. Tuy nhiên, 20 lần đó không thấm vào đâu so với số lượng các trận động đất xảy ra ở Trung Quốc. “Vấn đề hiện nay là mối liên hệ đó vẫn rất mờ nhạt”, ông cho biết. Mùa đông năm 1975, giới chức Trung Quốc đã yêu cầu thành phố Hải Thành ở Liêu Ninh phải sơ tán một ngày trước khi trận động đất 7,3 độ ập đến, cũng nhờ dựa vào những “cảnh báo sớm” của động vật cũng như những thay đổi trong mực nước ao hồ. Tuy nhiên, hơn 2.000 người vẫn thiệt mạng. Những hiện tượng khí hậu lạ, trong đó có cả thay đổi trong mực nước, cũng đã được thông báo một năm sau đó trước trận động đất 7,6 độ ở Đường Sơn, đông bắc Trung Quốc. Trận động đất năm đó đã cướp đi sinh mạng của 240.000 người. Năm đó, một nhóm các chuyên gia địa chấn Trung Quốc đã được cử đến vùng nhưng không thấy bằng chứng nào cho thấy sẽ có động đất xảy ra. Trên đường trở về, họ dừng lại nghỉ qua đêm ở Đường Sơn và tất cả đều bị thiệt mạng trong trận động đất. Nguyên Hạ Theo AP Nguồn: http://dantri.com.vn
  22. Cho máu hay hiến máu được coi là hành động có tính nhân sinh rất cao. Cũng giống như người mẹ sinh con, cho máu (bán máu, hiến máu) là sự chia sẻ một phần tế bào sống của mình cho người khác. Bởi vậy, nếu không phải vì tình cảm gia đình huyết thống hay lòng yêu thương con người lớn lao thì người ta chỉ có thể chia máu vì tiền (nghèo). Hiếm người bán máu vì thú vui hay để hưởng thụ cảm giác. Người phải đi bán máu hầu hết là bần cùng, có hoàn cảnh khó khăn đặc biệt. Cho dù xuất phát từ bất cứ nhận thức nào, đó vẫn là một việc làm người ta không khỏi cảm thấy xót xa. Với phong trào hiến máu nhân đạo, hàng nghìn lít máu được chia sẻ - thể hiện cao nhất của sự tương thân tương ái trong cộng đồng. Nhưng cung chẳng đủ cầu. Máu lại là thứ không thể chế bằng nhân tạo. Máu là thứ vô giá. Dẫu không khuyến khích nhưng quy luật cung cầu chẳng thể đặng đừng. Số tiền rất ít ỏi cũng là cơ hội mưu sinh cho những người nghèo khó. Và thêm nữa, là cơ hội sống của bao người bệnh thiếu may mắn. Nhưng mà sao thấy ngậm ngùi!! Phoenix lúc trước ở CLB TNT Báo SVVN cũng đã cùng nhiều bạn tổ chức Hiến máu nhân đạo với Viện Huyết học truyền máu Trung ương. Dù là thanh niên nhưng nhiều bạn sau khi lấy máu cũng khỏi bị choáng. Gần đây, một cô em đồng nghiệp trong Công ty sáng nào cũng đi lấy máu để truyền máu cho ba bị bệnh thận. Nhìn cô bé xanh xao, lờ đờ thật tội. Nhưng mừng vì lòng hiếu thảo hình như mỗi ngày ngấm vào em nhiều hơn. Tình cảm của em dành cho ba, cho gia đình như thấm đẫm và sâu nặng hơn. Mong sao, những giọt máu thấm đẫm tình người sẽ được chuyển đến đúng nơi, sẽ sinh trưởng và truyền nhân tâm đi trong những cơ thể hồi sinh để sợi dây nhân ái càng thêm dày và bền chắc. Phoenix đã đọc nhiều bài viết về tình trạng bán máu mưu sinh. Mới đây lại đọc bài "Bán tiểu cầu - 'nghề mới' của người nghèo TP HCM". Tuy không đưa ra quan điểm nhưng chắc rằng người viết cũng cám cảnh cho những phận người cùng khổ. Với lòng trân trọng sâu sắc những ai đang vì cuộc sống của người thân, ngày ngày nuôi gom thêm từng giọt máu trong cơ thể chờ bán đi để lấy những đồng tiền ít ỏi, Phoenix xin post lại bài viết để ACE cùng suy ngẫm và chỉa sẻ. Bán tiểu cầu - 'nghề mới' của người nghèo TP HCM Nguồn: http://www.baodatviet.vn Cứ khoảng một giờ lại có 3-4 người từ trong phòng lấy tiểu cầu đi ra, một tay gập lại để giữ chặt miếng bông gòn không cho máu chảy ra, tay còn lại lúi húi nhét tiền vào túi. Ai cũng vừa đi vừa chạy như sợ có người nhìn thấy. Tại Trung tâm Truyền máu Huyết học, Bệnh viện Chợ Rẫy, Bệnh viện 175, TP HCM, ngày nào cũng có rất đông người rồng rắn đến xếp hàng chờ bán tiểu cầu. "Bác sĩ rút máu trong người mình rồi lọc lấy một túi nước nhỏ màu vàng vàng, đó chính là tiểu cầu. Sau khi lọc lấy tiểu cầu, máu loãng được truyền ngược lại vào người mình. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng một giờ”, anh Nguyễn Tuấn Khanh, ngụ đường Nguyễn Duy, phường 12, quận 2, TP HCM, giải thích. Đứng kế bên, anh Phạm Huy Bằng, làm nghề chạy xe ôm ở quận Bình Thạnh,TP HCM, có “thâm niên” 8 năm bán tiểu cầu, cho biết: “Mỗi lần bán 450 ml máu chỉ được 250.000 đồng, song phải 2-3 tháng mới bán được một lần. Còn mỗi lần bán tiểu cầu được 450.000 đồng, chỉ một tháng sau đã có thể bán tiếp. Tại Trung tâm Truyền máu Huyết học (phường 12, quận 5), mới 6h ngày 8/7 đã có cả trăm người đứng, ngồi kéo dài từ cửa trung tâm ra tận vỉa hè. Anh Phạm Khánh Long, nhà ở huyện Hóc Môn, than thở: “Tôi phải dậy từ 4h, chạy xe đến đây đã thấy nhiều người lắm rồi. Kiểu này chắc đến sáng mai mới đến lượt mình”. Nhiều người đang chờ gọi tên để vào xét nghiệm, bán tiểu cầu tại Bệnh viện Chợ Rẫy. Từ bên trong, những người đến sớm đã được các bác sĩ làm xét nghiệm máu, chỉ còn chờ lấy tiểu cầu. Trên lầu 2 trung tâm, có căn phòng kê sẵn một dãy giường, cứ 3 người một nhóm thay nhau vào để rút tiểu cầu. Một phụ nữ từ trong phòng này bước ra bỗng ngất xỉu ngay tại cửa, miếng bông gòn trên cánh tay chị văng ra để lộ giọt máu còn ri rỉ. Ở Bệnh viện Chợ Rẫy cũng có rất đông người chờ bán tiểu cầu. Phòng lấy tiểu cầu nằm khuất bên trong bệnh viện, xung quanh người đến bán tiểu cầu đứng chật kín. Anh Trần Văn Thuận (sinh năm 1969), từ Vĩnh Long lên TP HCM chỉ để bán tiểu cầu, vừa mân mê tấm phiếu hẹn trên tay vừa nói: “Đứa con trai lớn của tôi học lớp 4, đang rất cần tiền để học hè nhưng gia đình chẳng lo nổi, tôi đành phải đi bán tiểu cầu. Dù 5 ngày nữa tôi mới tới hẹn nhưng thử đến năn nỉ bác sĩ xem sao”. Một người đàn ông mặc chiếc áo công nhân của Công ty Sông Đà với khuôn mặt lo âu, kể: “Tôi đang làm công trình thì có điện từ quê nhà báo tin mẹ bị bệnh nặng. Hết tiền không biết xoay xở ra sao, may mà có người làm chung chỉ tôi đến đây. Giờ tôi chờ gặp bác sĩ xin được lấy tiểu cầu trước, may ra còn có tiền gửi về kịp lo cho mẹ...”. T., 21 tuổi, sinh viên năm thứ nhất Khoa Điện tử trường Cao Thắng, đã 5 lần đi bán tiểu cầu. T. thổ lộ: “Mình quê ở Lâm Đồng, bố mẹ làm nghề nông, mỗi tháng gửi một triệu đồng nhưng chẳng đủ, đành đi bán tiểu cầu. Tháng 10 năm ngoái, mình nhập học rồi theo các bạn sinh viên nghèo gia nhập đội quân bán tiểu cầu tại bệnh viện này”. Cứ khoảng 45-60 phút, lại có 3-4 người từ trong phòng lấy tiểu cầu đi ra, áo xắn cao, một tay gấp vào để giữ chặt miếng bông gòn không cho máu chảy ra, tay còn lại lúi húi nhét tiền vào túi. Ai cũng vừa đi vừa chạy như sợ có người nhìn thấy. Mẹ bán tiểu cầu nuôi... não con Trời vừa tờ mờ, chị Nguyễn Thị Mỹ Hạnh, ngụ đường Hồ Thị Kỷ, phường 1, quận 10, TP HCM, đã thức dậy đón xe buýt đến Trung tâm Truyền máu Huyết học để bán tiểu cầu. Gần 16 năm nay, kể từ ngày đứa con trai duy nhất của chị bị bệnh u não, chị đã gia nhập đội quân bán máu, sau đó chuyển sang bán tiểu cầu “để được nhiều tiền hơn”. Chị bộc bạch: “Cứ đến ngày lấy thuốc cho con là vợ chồng tôi chạy vạy tứ tung, song lần nào cũng bí quá, đành phải bán máu, rồi bán tiểu cầu để lấy tiền. Có tháng túng bấn quá, tôi bán đến 2-3 lần và phải đi 2-3 chỗ, mới đủ tiền trang trải”. Chị kể, trước đây khi con chị chưa bị bệnh, hằng ngày chồng chạy xe ôm, chị ở nhà làm việc lặt vặt, tằn tiện cũng đủ chi dùng. Không may con chị đổ bệnh, cả vợ chồng đều kiếm đủ chuyện làm kiếm tiền nhưng không lo xuể, phải đi bán tiểu cầu. “Ai thiết tha chi với cái “nghề” này đâu, nhưng không bán thì biết lấy tiền đâu mà trị bệnh cho con. Không lẽ cứ ngồi nhà nhìn con bệnh thiếu thuốc, làm mẹ không ai cầm lòng được. Con tôi cũng hiểu nên mỗi lần thấy mẹ đi bán tiểu cầu về là ôm mẹ khóc” chị Hạnh đưa vạt áo lên lau nước mắt. Trong căn nhà nhỏ chừng 15 m2, cậu con trai chị Hạnh năm nay 19 tuổi, trông khá lờ đờ. Hằng ngày, chị Hạnh mua những cuốn sách cũ về cho con quanh quẩn ở nhà bán lại kiếm chừng 5.000- 10.000 đồng trang trải thêm. Chị Hạnh buồn bã tâm sự: “Nếu con có khỏi bệnh rồi thì tôi vẫn phải bán tiểu cầu tiếp để có tiền phòng hờ. Mà bán máu, bán tiểu cầu mười mấy năm nay, bây giờ nếu tới ngày không lấy máu ra là tôi đau đầu không chịu nổi”. Chị Hạnh cho biết mỗi lần bán tiểu cầu phải cách nhau 15-20 ngày để vết thương trên ven lặn, bác sĩ không phát hiện ra, đồng thời bán được nhiều nơi. Mỗi nơi, người bán tiểu cầu được cấp một chiếc thẻ, quy định mỗi tháng chỉ được bán một lần. Chị Hạnh truyền "kinh nghiệm" để có tiểu cầu bán thường xuyên: “Trước khi đi vài giờ, em nên uống khoảng một chai bia để làm cho máu loãng, đến lấy sẽ nhanh hơn. Sau khi lấy tiểu cầu, muốn nhanh hồi phục để bán tiếp thì ăn cà chua, rau muống hoăc uống trà xanh đường...”. Theo Người Lao Động
  23. Nguồn: http://dantri.com.vn/ Nạn “hút máu” người kinh hoàng ở Ấn Độ - Prasad chỉ còn da bọc xương khi được cứu. (Dân trí) - Lúc được cứu, Prasad nặng có 38kg. Sau ba ngày được chăm sóc anh và những người khác mới có thể đứng dậy được. “Họ hút máu của chồng tôi và định để anh ấy chết”, vợ của Prasad nói trong đau đớn. Khi Durga Prasad nghe nói về công việc bí ẩn với mức lương hậu hĩnh, không cần hỏi gì, anh lập tức đồng ý làm luôn. Công việc sẽ nguy hiểm, Prasad đoán có thể anh sẽ bị yêu cầu chuyển thuốc lậu sang Nepal. Nhưng đối với lao động vất vưởng như anh tiền là tất cả, dù chỉ kiếm được 250 rupee (6 USD)/ngày. “Tôi biết đó sẽ là việc làm bất hợp pháp, bởi không ai trả nhiều tiền như thế cho một người thất học như tôi”, Prasad nói. Anh sống ở bang Uttar Pradesh, một trong những bang nghèo nhất Ấn Độ. Nhưng cuối cùng, hóa ra anh và 14 lao động khác lại bị lừa. Họ đã bị giam giữ suốt 6 tháng để người ta lấy máu của họ bán cho các bệnh viện tư nhân. Những trường hợp trên cho thấy mặt trái trong ngành y tế của Ấn Độ - đất nước đang khát khao thu hút hàng trăm ngàn người Mỹ mỗi năm tới các bệnh viện ở đây điều trị vì giá rẻ. Theo Brij Lal, một quan chức cảnh sát, 5 người đã bị bắt trong vụ lấy máu bất hợp pháp trên, trong khi các nhà chức trách vẫn đang tìm kẻ bị tình nghi là chủ mưu. Prasad và 14 người khác đã được cứu hai tuần trước từ một căn phòng bẩn thỉu trong ngôi nhà ở khu ổ chuột Gorakhpur. Gorakhpur là một thị trấn nằm cách thủ phủ Lucknow của bang Uttar Pradesh hơn 200km. Những thị trấn như thế này thường bị bỏ rơi trong nền kinh tế đang bùng nổ ở Ấn Độ. Và những nạn nhân bị lấy máu chỉ là một phần trong số 300 triệu người Ấn phải sống ở mức dưới 1 USD/ngày. Những lao động tuyệt vọng như Prasad thường phải dấn thân vào những công việc vô cùng nguy hiểm. Ví dụ như đầu năm nay, cảnh sát đã đột kích vào một ngôi nhà ở khu ngoại ô giàu có tại New Delhi, bắt quả tang các bác sỹ đang tiêm thuốc mê cho những người nghèo để ăn cắp thận của họ. Một số đàn ông ở Gorakhpur tự nguyện bán máu, nhưng họ không được trả tiền. Còn khi đòi tiền, họ bị đánh thậm tệ. Rustam Khan, một nạn nhân khác, cho biết anh đến Gorakhpur từ bang Tây Bengal để kiếm tiền chi trả cho đám cưới của con gái. “Tôi bán máu để kiếm tiền… Bởi tôi không thể thu xếp đủ tiền cho đám cưới của con gái”, anh cho biết. Hiểm họa của Du lịch Y tế Theo ước tính của Liên hiệp y tế quốc gia, với khoảng 45 triệu người Mỹ không có bảo hiểm, mỗi năm sẽ có khoảng 500.000 ca chuyển tiếp ra nước ngoài để điều trị, mà phần lớn là tới các bệnh viện châu Á ở Thái Lan, Singapore và Ấn Độ. Nhờ chi phí rẻ mà Ấn Độ đã trở thành một điểm đến yêu thích của người Mỹ và những người nước ngoài khác, để chữa trị đủ mọi thứ từ dạ dày, đến thay hông hay phẫu thuật tim. Vì vậy Ấn Độ đang tự quảng bá mình là nơi lý tưởng cho "du lịch y tế". Mặc dù Ấn Độ có hàng đống luật quy định để giám sát về y tế, nhưng việc thi hành luật thường rất lỏng lẻo và nạn tham nhũng tràn lan. Việc kiểm tra các bác sỹ dùng thuốc bất hợp pháp, hay gây lây nhiễm các bệnh như AIDS, viêm gan B, C, sốt rét thường chỉ bó hẹp trong các bệnh viện và cơ sở đơn lẻ. Theo các chuyên gia AIDS quốc tế và các quan chức y tế Ấn Độ, trong số 1,1 tỷ dân nước này có tới 2,5 triệu người bị nhiễm HIV. Bộ trưởng y tế Ấn Độ Anant Kumar Mishra cho biết, tình trạng lấy máu bất hợp pháp khiến các quan chức phải xem xét lại quy định dùng máu hiến tặng. Tuy nhiên, ông cho biết ngân hàng máu ở miền bắc Ấn Độ đang bị thiếu máu trầm trọng. Bởi ở đây nhiều người không hiểu được ý nghĩa của việc hiến tặng máu. “Chúng tôi không có người hiến máu. Thậm chí người nhà của bệnh nhân cần máu cũng từ chối hiến máu. Đó là lý do dẫn đến những việc làm phạm pháp”. Ngoài ra, cũng xuất hiện những lo ngại về sức khỏe của những người bị bắt giữ để lấy máu cũng như những người được tiếp máu của họ. Prasad cho biết anh bị bắt giữ suốt gần 6 tháng và những kẻ bắt anh đa lấy máu của anh ít nhất 3 lần/tuần. Tuy nhiên, theo hướng dẫn của Tổ chức chữ thập đỏ Mỹ, người lớn khỏe mạnh bình thường chỉ có thể hiến máu hai tháng một lần. Lúc Prasad được cứu, người cha của hai con này nặng chỉ có 38kg. Sau ba ngày được chăm sóc anh và những người khác mới có thể đứng dậy được.“Anh ấy đã bị rút kiệt sức, chỉ còn bộ khung xương”, vợ của Prasad cho biết. “Họ hút máu của chồng tôi và định để anh ấy chết”. Suresh Mishra, bác sỹ một bệnh viện địa phương cho biết tất cả các nạn nhân đều thiếu máu. Còn quan chức cảnh sát .K. Chaudhry cho rằng có thể một số bị nghiện ma túy nên đã đồng ý bán máu của mình. Prasad không trả lời khi được hỏi anh có dùng thuốc hay không. “Tôi không biết bao nhiêu người có thể bị nhiễm bệnh sau khi được truyền máu của các con nghiện này”, Radha Mohan Das Agarwal, bác sỹ kiêm nhà lập pháp đảng đối lập ở Gorakhpur bức xúc nói. “Đó là tội ác tày đình. Những bác sỹ đó rõ ràng là đang đùa với mạng sống của con người”. Nguyên Hạ Theo Reuters
  24. Nguồn: http://dantri.com.vn Lời nguyền trên cây “cầu ma”? Một nữ sinh trẻ xinh đẹp, nặng lòng yêu đương bị người yêu ruồng bỏ sau khi “ăn trái cấm”. Cô tìm ra cây cầu gieo mình xuống dòng nước với cái thai trong bụng. Người đời đồn rằng người con gái ấy đã để lại lời nguyền độc ác đầy ứng nghiệm cho cây cầu… Những cái chết bí ẩn Bây giờ, nơi cây cầu cô sinh viên đó nhảy xuống đã có tên cầu hẳn hoi, mà cái tên cũng rất thảm thương như dấu ấn bi thương để “tưởng niệm” các cô gái chết trẻ vì tình - cầu Đa Cô. Người ta kể rằng, vì cây cầu là nơi nhiều cô con gái ở tuổi “ô mai” tìm đến nhảy sông tự vẫn vì tình nên dân gian đặt tên cho cầu là Đa Cô. Về mặt thông số vật lý, cầu Đa Cô có chiều rộng 9m, dài 33m, nằm trên QL 1A chạy qua quận Liên Chiểu, TP Đà Nẵng, là cung đường rất rộng, đẹp, thoáng đạt và tiện lợi để tham gia giao thông. Nhưng cây cầu lại thường xuyên có người nhảy cầu tự tử và là điểm đen tai nạn giao thông! Theo thống kê của chính quyền địa phương, có gần 20 cô gái chết ở đây bằng cách nhảy cầu. Nhưng trong thời gian 5 năm trở lại đây, đã có 7 người tự tử rơi vào trường hợp các cô gái tuổi còn rất trẻ, gặp rắc rối trong chuyện tình cảm, đã chọn nơi đây để gieo mình. Những cô gái sống sót kể lại rằng, phần vì họ bị ám ảnh rất nhiều khi nghe người ta kể và cảnh báo về oan hồn chết vì tình trên cây cầu trên. Chính họ bảo, nhiều khi đau đầu quá, cũng là lúc bắt gặp oan hồn đó về mời gọi, thậm chí “cưỡng bức” đến cầu để giải thoát những đau khổ về tình yêu (!?). “Nó” còn bắt mọi người phải “sống tốt” với ma quỷ nếu không muốn bị hành hạ, đày đọa. Chính vì thế mà những am miếu thờ hai bên cầu lúc nào cũng nghi ngút khói hương. Người ta còn đồn rằng cô sinh viên kể trên rất hay hiện về dưới muôn hình vạn trạng. Người đang đi xe mà thấy cô thì không đủ khả năng làm chủ tốc độ. Lời đồn thổi khiến ai đi qua cầu cũng cố phóng xe thật nhanh, khiến tai nạn thường xuyên xảy ra, mà số nạn nhân nữ chiếm tới hơn 80%. Đi tìm tung tích cô gái đã để lại lời nguyền Chúng tôi đi tìm những người biết cô gái đã chết vì tình oan và để lại lời nguyền độc đó. Người thứ nhất là cô Đặng Lan, giáo viên bộ môn văn đã có quan hệ thân thiết với cô gái. Ngày đó cô đã hướng dẫn cô bé làm đề tài nghiên cứu về văn học dân gian nên hiểu tâm tư tình cảm và tính khí của cô gái. Người thứ hai là thầy giáo Nguyễn Khắc Sinh, Giảng viên dạy văn trường ĐHSP Đà Nẵng, nơi cô gái đã học 2 năm. Chuyện kể rằng 21 năm về trước, lúc đó, trường ĐHSP Đà Nẵng mới là Cao đẳng Sư phạm, thành phố cũng còn xơ xác và tiêu điều lắm. Trường CĐSP hoang vu nhưng đã thu hút rất nhiều cử nhân về tu nghiệp. Trong khóa 9 của trường, khoa sư phạm văn nhiều nổi trội hơn cả, là khoa đắt giá nhất của trường, cũng là khoa tập trung nhiều nữ sinh tươi tắn, xinh đẹp. Trong lớp K9 ấy có Hoàng T.N, quê ở Hòa Vang, nổi tiếng xinh đẹp nên được nhiều chàng trai để ý. N học rất giỏi, chăm chỉ, bạn bè và thầy cô trong trường ai cũng quý mến. Năm thứ 3, cô phải lòng một chàng sinh viên Đại học Bách Khoa Đà Nẵng. Quá say mê yêu đương, sức học của N giảm hẳn. Cái gì đến đã đến, N có bầu đến tháng thứ 4 mới biết. Chàng trai biết tin như bừng tỉnh khỏi cơn mê, anh ta hứa về quê xin cha mẹ cho cưới nhưng rồi không thấy quay lại... Còn thầy Nguyễn Khắc Sinh kể: Vào một đêm trăng sáng vằng vặc lạ thường, nửa đêm, khi các phòng đã tắt đèn đi ngủ, thì N mở cửa phòng đi ra. Thấy N vẫn mặc quần áo ngủ nên mọi người cũng không để ý. Đến khi đợi mãi không thấy N về, cả phòng mới tá hỏa đi tìm. N bần thần đi ra cây cầu hoang cách trường gần một cây số, nằm ở phía Nam trường học. Nhiều người đi chợ đêm thấy cô đứng trên đó khóc ngặt nghẽo, thống thiết gọi mẹ, gọi cha, gọi tên người yêu và oán rằng sẽ chết. Mọi người càng can ngăn N càng hung dữ. Trước khi lao mình xuống dòng nước, N la thảm thiết: “Tôi chết cho thằng đó phải chết. Những ai yêu như tôi sẽ phải chết như tôi, tại cây cầu này…”. Sáng hôm sau, thành phố bừng tỉnh sớm hơn so với lệ thường để chuẩn bị cho công tác vớt xác N và lo hậu sự. Nhưng mất đến hai ngày hai đêm lặn hụp, người ta vẫn không vớt được xác của N. Cho đến khi phải đem rào gai buộc mấy tạ đá chim xuống đấy và lôi cả tấn rác lên mới kéo được xác cô. Người ta nói xác cô bị chìm xuống lớp bùn rác tới mấy chục cm. Đó có thể chỉ là một chi tiết hư cấu, khiến lời nguyền ma trên cây cầu càng thêm quái đản. Cần một giải thích khoa học Để tìm lời giải thích khoa học cho hiện tượng chết người hàng loạt trên cây cầu, chúng tôi đã tìm gặp những người làm công tác khoa học tại địa phương. TS. Nguyễn Văn Thanh, cán bộ khoa tâm lý trường ĐHSP Đà Nẵng, giải thích rằng: “Có thể giải thích hiện tượng có một số cô gái tự tử trên cũng giống như cầu Tràng Tiền ở Huế mà báo chí đã đưa tin nhiều, do hiệu ứng tâm lý, xu hướng thường xảy ra ở lớp trẻ cực đoan muốn tìm đến cái chết là thường. Không phải chuyện ma quái như thiên hạ đồn thổi quá đáng”. GS.TS Trần Lâm Biền, nhà nghiên cứu di sản văn hóa, Cục Di sản văn hóa, Bộ Văn hóa - Thể thao và Du lịch, khẳng định: Đó chỉ là do dân gian cuồng tín không giải thích được những cái vu vơ chưa biết, con người tự tạo ra “di ảnh” để vừa lòng mình, trấn an mình mà thôi. Chỉ cần có người có trí tuệ, thẩm quyền đứng ra lý giải là giải được “lời nguyền”. Hiện nay, tại Việt Nam có một số điểm đen về tai nạn giao thông như trên, có công trình nghiên cứu với giả thiết rằng giữa những điểm đen đó có từ trường do nhiều tính chất phức tạp của địa chất tạo nên. Ví như dưới đó có mỏ quặng, hoặc hai long mạch giao nhau... thì khi nhiệt độ trái đất tác động sẽ sinh ra điện trường nên người tham gia giao thông gây phân não, tác động vào nơ-ron thần kinh, làm mất khả năng điều khiển, có thể tạo ảo ảnh giả, không còn khả năng chủ động... đó chính là nguyên nhân gây tai nạn. Đến nay dưới lớp đất cầu Đa Cô có hiện tượng trên hay không thì chưa có đoàn khoa học cấp Nhà nước về khảo sát. Những cảnh tượng đốt hương, lập am miếu thờ bừa bãi đi trái với quy định 188/QĐ- UB- 2005 của UBND quận Liên Chiểu về cấm lập am, miếu thờ, cúng bái và tuyên truyền mê tín dị đoan tai nạn nơi công cộng. Chính quyền địa phương phải giải quyết quyết liệt hơn để dẹp bỏ hiện tượng “cầu ma” đang hoành hoành bá đạo cuộc sống của người dân nơi đây. Theo Tĩnh Gia Báo Nhà báo & Công luận