Thời gian gần đây, dư luận không những trong nước, mà cả thế giới đều rất quan tâm đến ông Lê Vân – người nhiều năm ôm hài cốt vợ ngủ.
Tuy nhiên, ít ai biết rằng, ở An Giang cũng có một câu chuyện gần tương tự. Một người đã giữ xác anh trai của mình suốt 41 năm trời trong nhà để thờ cúng, tưởng nhớ, chứ nhất định không đem chôn.
Câu chuyện quanh xác chết này có rất nhiều tình tiết ly kỳ, vô cùng khó tin.
Nhân chuyện ông Lê Vân ở Quảng Nam, tôi xin kể lại câu chuyện mà mình đã từng mắt thấy, tai nghe, tay sờ… về một người 41 năm canh xác em trai trong nhà.
Ông Đinh Trí là người giữ ngôi nhà cổ và xác chết kỳ lạ Mấy năm trước, khi tôi và nhà báo Văn Đức (Báo Công an Nhân dân thường trú ở Cần Thơ) lang thang ở cửa khẩu Khánh Bình (An Phú, An Giang) để tìm đường sang Campuchia, đã vô tình nghe được câu chuyện kinh dị về một xác chết được đặt trong ngôi nhà cổ mấy chục năm không phân hủy. Câu chuyện này được kể ra từ đám người chuyên sang Campuchia cá độ chọi gà.
Câu chuyện quá lạ lùng, kinh dị khiến chúng tôi bỏ cuộc sang nước bạn Campuchia để đi tìm căn nhà đó.
Thông tin nắm được chỉ là ở huyện Phú Tân, còn xã nào, ấp nào, thì người cung cấp thông tin không nhớ.
Ngó trên bản đồ, thấy huyện Phú Tân rộng tới hơn 314km2, gồm 2 thị trấn và 16 xã, chúng tôi chợt nản, vì không biết bắt đầu tìm từ đâu.
Ghé qua các cơ quan hành chính của huyện hỏi, ai cũng ngạc nhiên và không tin trên đời (chưa nói huyện mình) lại có một chuyện kinh dị, kỳ lạ đến thế.
Nhà báo Văn Đức (bên phải) và ông Trí bên quan tài chứa xác chết 41 năm không phân hủy Chẳng còn cách nào khác là đến từng xã để hỏi. Cuộc tìm kiếm xác chết mấy chục năm không phân hủy trong câu chuyện tào lao của đám cá độ chọi gà chẳng khác nào người đi câu vác cần ra biển mong gặp được cá lớn.
Sau hai ngày ròng rã dò hỏi, đi hết mấy trăm km đường đất đỏ bụi mù, xuyên qua không biết bao nhiêu làng ấp, chúng tôi cũng nắm được một thông tin mong manh của anh lái đò trên sông Tiền: “Tôi cũng có nghe chuyện này, nhưng chưa tận mắt. Hình như ở xã Phú Thạnh”.
Tiếp tục vòng vèo hết 30km đường đất, chúng tôi mới tìm được xã Phú Thạnh, nằm bên sông Tiền Giang. Ở đây, ai cũng biết chuyện về xác chết kỳ lạ này. Xác chết được cất giữ trong một ngôi nhà cổ ở ấp Phú Lộc.
Hỏi nhà ông Đinh Trí, ai cũng biết rất rõ. Ông Trí không nổi tiếng vì giàu có, chơi sang, mà nổi tiếng vì ông sở hữu một ngôi nhà cổ tuyệt đẹp do tổ tiên để lại, và đặc biệt, trong ngôi nhà cổ đó, có xác người anh trai của ông đã chết cách nay 41 năm.
Quan tài chứa xác chết được đặt trên hai chiếc ghế băng trên gác xép của căn nhà cổ Ngôi nhà được làm toàn bằng gỗ quý đã lên màu đen bóng, rộng tới hơn trăm mét vuông, tọa lạc giữa vùng sông nước. Theo người dân quanh vùng, ngôi nhà này đã có ngót 130 năm tuổi. Phải là một phú gia thời phong kiến mới được ở trong một ngôi nhà lớn như thế. Ngôi nhà này hiện tại do ông Đinh Trí cai quản.
Chúng tôi bước vào nhà, gia chủ là ông Trí tiếp đón không mặn mà lắm. Đó là thái độ của một người suốt ngày phải tiếp những kẻ tò mò, rất mất thời gian mà không mang lại lợi ích gì.
Khi chúng tôi giới thiệu là nhà báo, ông lại càng lạnh nhạt hơn. Ông Trí kêu khổ: “Mấy chục năm nay, tôi toàn phải đóng cửa ra đồng làm việc, hoặc trốn qua hàng xóm chơi, chứ ở nhà thì chỉ mất thời gian tiếp khách. Khó chịu nhất là những người mê vé số, đề đóm, cờ bạc. Họ van nài xin tôi mở cửa phòng cho vào thắp nhang khấn vái anh tôi để xin trúng số, thắng cờ bạc. Lại có người đến ngồi bên quan tài anh tôi khóc lóc, gọi anh tôi là Thánh, rồi nhờ Thánh hại chết người đàn bà cướp chồng của chị ta. Người ta đem đủ chuyện hỷ nộ ái ố đến "hành" anh tôi khiến tôi rất đau lòng…”.
Có thể nhìn rõ xác chết khô qua lớp kính ốp mặt trên của quan tài Sau ngót giờ đồng hồ ngồi nghe ông Trí kể khổ, giường như đã trút được nỗi lòng, người đàn ông đậm chất Nam Bộ này bỗng cởi lòng hơn. Ông mong muốn tôi chuyển lời ông đến các nhà khoa học đầu ngành ngoài Hà Nội hãy vào An Giang một chuyến để nghiên cứu, tìm hiểu và lý giải giúp gia đình, dòng họ ông vì sao xác anh trai ông lại không phân hủy được dù đã chết tới mấy chục năm rồi.
Ông Trí dẫn chúng tôi vào gian trong ngôi nhà cổ, trèo lên gác xép. Theo lời ông Trí, từ ngày anh trai ông mất, cha ông đã biến chỗ ngủ của anh em ông thành gian thờ và nơi để xác anh trai ông. Ban thờ cổ bằng gỗ có khắc chữ Hán được bài trí khá giản dị với một bát nhang. Phía trên ban thờ treo ảnh Bồ Tát.
Ngay dưới nền gác xép là một chiếc áo quan kê trên hai chiếc ghế băng. Áo quan được làm bằng gỗ tốt, chưa hề mối mọt, quét sơn ta nên trông còn rất mới. Mặt trên áo quan ốp kính trong suốt. Tôi tiến lại gần, chợt rùng mình khi thấy một xác người nằm bất động bên trong, thanh thản như đang ngủ…
Sau phút rùng mình sợ hãi theo phản xạ tự nhiên, tôi thực sự ngạc nhiên khi thấy xác chết đã mấy chục năm mà vẫn còn nguyên vẹn các bộ phận, từ tai, mũi, miệng…
Xác chết mấy chục năm không phân hủy được đặt trong chiếc quan tài sơn đỏ cất giữ trên gác căn nhà cổ mà ông Đinh Trí đang ở là người anh ruột tài hoa nhưng xấu số của ông Trí, tên là Đinh Hạo.
Tôi và nhà báo Văn Đức thắp nén nhang trên bàn thờ rồi tiến lại phía quan tài đặt giữa nhà. Sau phút rùng mình sợ hãi theo phản xạ tự nhiên, tôi thực sự ngạc nhiên khi thấy xác chết đã mấy chục năm mà vẫn còn nguyên vẹn các bộ phận, từ tai, mũi, miệng…
Đã 41 năm nhưng xác chết vẫn nguyên vẹn như người đang ngủ Mặc dù xác ông Hạo đã khô quắt lại, nhưng làn da vẫn giữ được màu nguyên bản, đôi mắt khép hờ như người đang ngủ, rất thanh thản.
Đặc biệt là những ngón tay, ngón chân của ông Hạo vẫn còn nguyên vẹn, chỉ teo đi như người gầy, chứ không hề biến dạng. Riêng mái tóc thì vẫn giữ được màu đen bóng, không có khác gì với mái tóc của một người đang sống. Điều này thực sự kỳ lạ, khi mà người đàn ông nằm trong quan tài này đã từ giã cõi đời cách nay đến 41 năm.
Sau một thời gian quan sát kỹ lưỡng xác ông Hạo, chúng tôi và ông Đinh Trí ngồi ngay cạnh quan tài, dưới chân bàn thờ trò chuyện.
Cha ông Trí là cụ Đinh Bửu. Cụ Bửu là con một phú gia miệt vườn, nhưng cụ lại ham học hành, rồi thành nhà nho, thích cảnh sống thanh bình nên làm nghề dạy học.
Vợ chồng cụ Bửu sinh được 4 người con, 2 trai và 2 gái. Ông Đinh Hạo là con thứ 3, sinh năm 1951, ông Trí là con út, sau ông Hạo và kém 2 tuổi.
Trong số 4 chị em, Hạo là người giống cha cả về hình thức, tính cách lẫn tài năng, do đó, được cha cưng chiều, dạy dỗ chu đáo. Tấm hình chụp chân dung cậu bé Hạo hồi nhỏ, với vầng trán cao, đôi mắt sáng rất khôi ngô, tuấn tú.
Ngày nào ông Trí cũng thắp nhang cho anh trai Cậu bé Hạo bộc lộ tài năng thơ phú từ khi còn rất nhỏ. Năm lên 6 tuổi, Hạo đã làm rất nhiều thơ tặng bàn bè, người thân, làng xóm. Mỗi khi các thầy đồ trà nước đàm đạo ở nhà ông Bửu, ông Bửu lại vời con đến đọc thơ cho các nhà nho nghe.
Nhiều người nghe xong, tỏ ý nghi ngờ, không tin đó là những bài thơ do một cậu bé để tóc ba chỏm sáng tác. Những bài thơ Hạo sáng tác đều có ý tứ, vần điệu và đúng niêm luật. Ông Bửu rất tự hào về cậu con trai và trông mong một ngày Hạo thành nhân tài.
Nỗi đau chợt ập xuống ngôi nhà cổ kính rêu phong của ông thầy đồ Đinh Bửu, khi người con trai yêu quý của ông mắc phải một căn bệnh rất lạ lùng. Năm ấy Hạo lên 10 tuổi, cơ thể cứ mỗi ngày lại gầy teo tóp vì có khi cả tuần không ăn, không ngủ được.
Có bệnh thì vái tứ phương, ông Bửu đưa con đi khắp nơi tìm thầy thuốc giỏi chữa trị. Ông đưa con lên tận Sài Gòn, vào các bệnh viện hiện đại nhất để khám bệnh, song các bác sĩ Tây phương đều lắc đầu vì không chuẩn đoán được cậu bé Hạo mắc bệnh gì. Các bác sĩ Trung Quốc sau khi bắt mạch, cũng thở dài vì chưa gặp căn bệnh lạ này bao giờ.
Năm 14 tuổi, dù đôi mắt Hạo vẫn đen nháy như những cậu bé khác, song lại không nhìn thấy gì. Mọi thứ trước mắt cứ mờ dần, rồi bỗng dưng tối om.
Di ảnh ông Hạo hồi trẻ Đau buồn vì bệnh tật con trai vô phương cứu chữa, ông Bửu nghe lời thầy cúng, nên đỉnh núi Sam ở vùng Châu Đốc, quỳ lạy mấy ngày cầu xin ông Trời cho con trai được sống.
Nhưng ông Trời cũng không giúp được gì. Bệnh của Hạo mỗi ngày lại nặng thêm, cơ thể mệt mỏi, chán ăn, mất ngủ. Cha mẹ nhìn cậu con trai đẹp như thiên thần ngày nào, giờ như người có xác không hồn mà lòng đau quặn thắt. Ông Trí vẫn nhớ như in hình ảnh cha mẹ ông đêm đêm ngồi khóc dưới ánh trăng buồn.
Vào ngày 19/12/1968 âm lịch, ông Hạo trút hơi thở cuối cùng. Ông Trí kể: “Trước khi mất, anh tôi còn mỉm cười với mọi người và động viên mọi người không nên quá đau buồn. Anh tôi nhắm mắt rồi đi rất thanh thản”.
Ông Hạo ra đi sau 7 năm mắc bệnh lạ, khi mới 17 tuổi. Tổ chức tang lễ xong, gia đình an táng ông Hạo ở mảnh ruộng ngay chái nhà.
function initFontSlider(){ AP.Core.JS.Widget.FontSizeSlider.init(document.getElementById('FontSizeSlider'), 40, 9); AP.Core.JS.Widget.FontSizeSlider.init(document.getElementById('FontSizeSlider2'), 40, 9); } AP.Core.JS.Initialization.call(initFontSlider); function initNewsLightBox(){ $('#newsContent img:not([src$=nut.gif]):not([slide=false]):not([src*=logobao])').css({'cursor': 'pointer'}).lightBox(); } window.onload=initNewsLightBox; var iWordsWId = 1;
Cuộc quật mồ kinh dị của xác chết 41 năm 16/12/2009 16:52 (GMT +7) Khi bật nắp quan tài, ai cũng ngạc nhiên khi thấy xác Hạo vẫn tươi tắn như đang ngủ, không giống như người chết. Người nhà ông Bửu khóc rú lên, có người cứ vỗ vào má Hạo gọi dậy.
>> Ngôi nhà cổ có xác chết 41 năm không phân hủy
Theo lời ông Định Bửu, đêm thứ ba kể từ khi Hạo mất, ông nằm ngủ, cứ thấy bồn chồn không yên và như có điều gì xui khiến ông phải quật mồ con trai lên. Ngay sáng hôm sau, ông Bửu họp mặt gia đình nói về sự bồn chồn đó và đề xuất mọi người thử đào mộ xem điều báo mộng có đúng không, tuy nhiên, mọi người đều gạt đi.
Khi quật mộ lên, xác ông Hạo như người đang ngủ Đến chiều hôm đó, khi mọi người đang tề tựu trong nhà thì có một người lạ mặt bước vào và nói về chuyện người con trai vừa chết của ông Bửu. Ông này có dáng vẻ rất đặc biệt, người gầy gò khô héo như cây sậy, râu dài đến ngực, tóc phủ chấm vai và đôi mắt rất sáng. Sau khi nghe ông Bửu tâm sự, người lạ bảo: “Tôi khẳng định với gia đình rằng xác của cậu bé vẫn chưa phân hủy đâu, gia đình nên đào lên để cất giữ. Xác cậu bé này sẽ tồn tại vĩnh cửu”.
Người lạ chỉ nói vậy, rồi chắp tay trước ngực cúi chào từ biệt gia đình.
Ngay đêm ấy, ông Bửu lại họp mặt gia đình và đề xuất lại chuyện quật mồ, tuy nhiên, mọi người vẫn bác bỏ, cho rằng chuyện người lạ nói và sự bồn chồn của ông Bửu chỉ là chuyện ngẫu nhiên.
Những ngày sau đó, ông Bửu cứ thức chong chong, không thể nào nhắm mắt. Hễ khép mi vào, ông lại thấy rõ hình ảnh người con trai mà ông hết mực yêu quý.
Sợ ông Bửu thương nhớ con mà chết, nên gia đình đã bàn bạc và quyết định quật mồ con trai ông, cốt để ông hài lòng.
Các bác sỹ của chính quyền Sài Gòn đã vào cuộc tìm hiểu song không thể giải thích nổi hiện tượng kỳ lạ này Cụ Bảy Quỹnh, người cùng xóm, giờ đã 90 tuổi, từng tham gia khai quật mộ ông Hạo kể lại: “Hôm ông Bửu nhờ mấy người chúng tôi quật mộ thằng Hạo, tôi cũng sợ lắm. Nếu mọi việc xảy ra như lời người lạ kia nói thì không sao, chứ xác nó mà trương thối rồi thì tội nghiệp nó lắm, sống đã bị bệnh tật đày đọa, chết cũng không được yên… Lúc nhấc áo quan lên khỏi mặt đất, người lấy khăn che mũi, người xức rượu vào quần áo để tránh ám mùi. Những người quật mộ cũng tẩm rượu vào bông gòn nhét vào lỗ mũi. Ai cũng chắc chắn rằng xác ông Hạo đang phân hủy nên sẽ bốc mùi khủng khiếp."
Ông Quỹnh kể tiếp: “Khi bật nắp quan tài, ai cũng há hốc miệng ngạc nhiên khi thấy xác Hạo vẫn tươi tắn như đang ngủ, không giống như người chết. Mấy người nhà ông Bửu khóc rú lên, có người cứ vỗ vào má thằng Hạo gọi dậy, nhưng chẳng thấy có phản ứng gì”.
Điều lạ lùng là khi mới chết, cơ thể ông Hạo cứng đơ, nhưng khi quật mộ lên thì xác lại mềm, da dẻ hồng hào hơn.
Tin lời người lạ kia, ông Bửu đã đưa xác con về, đặt lên tấm phản, rồi phủ vải lên. Hàng ngày, ông ngồi bên xác con trai trò chuyện, rồi lại cầu Trời khấn Phật với hy vọng có một phép màu làm Hạo sống lại.
Thông tin “xác chết đội mồ trở về” lan truyền khắp nơi, trở thành sự kiện quan tâm đặc biệt thời bấy giờ. Người dân từ khắp các vùng miền kéo đến nhà ông Bửu để tận mắt xác chết ông Hạo, mặc cho bom đạn, chiến tranh khi đó rất khốc liệt.
Dư luận quá ồn ào, khiến chính quyền Sài Gòn ngày ấy phải vào cuộc tìm hiểu. Họ cử một đoàn 5 bác sỹ giỏi, gồm nhiều chuyên môn khác nhau, trong đó, có một bác sỹ người Mỹ đến nhà ông Bửu đề tìm hiểu sự tình.
Những bác sỹ chuyên khoa này đã ở nhà ông Bửu nhiều ngày, sử dụng nhiều phương tiện máy móc hiện đại nhất thời bấy giờ để khám nghiệm, phân tích, song tuyệt nhiên không đưa ra được kết luận gì. Họ chỉ nói với ông Bửu rằng, ông Hạo đã chết và không thể sống lại được nữa. Các bác sỹ cũng khuyên ông Bửu nên để xác tại nhà, để các nhà khoa học tiếp tục nghiên cứu.
Thế là, xác chết không phân hủy của ông Hạo bị quên lãng cho đến tận hôm nay…
(Theo http://tintuconline.vietnamnet.vn/vn/phong...772/index.html)