Thiên Sứ

Quản trị Diễn Đàn
  • Số nội dung

    31.238
  • Tham gia

  • Lần đăng nhập cuối

  • Days Won

    2.212

Everything posted by Thiên Sứ

  1. Không có sự sống ngoài trái Đất.... * Nếu như người ta thấy dấu vết sự sống đã hóa thạch ở đây thì người ta cũng sẽ tìm thấy những bộ phận của những phương tiện thám hiểm của nền văn minh Átlantic ở nơi này! =============================== TƯ LIỆU THAM KHẢO Phát hiện chấn động về sao Hỏa 22/11/2012 14:10 Tàu thám hiểm sao Hỏa Curiosity của Cơ quan hàng không vũ trụ Mỹ (NASA) dường như đã có một phát hiện “đáng được đưa vào các sách lịch sử”, nhưng chúng ta sẽ phải chờ đợi vài tuần để biết xem đó là gì, nhiều hãng thông tấn trên thế giới đồng loạt đưa tin. Sao Hỏa không có khí mê tan Phát hiện đất sao Hỏa giống ở... Hawaii Con người mang ‘mầm mống hủy diệt’ lên sao Hỏa? Thêm bằng chứng về nước trên sao Hỏa Tàu Curiosity sắp lấy mẫu đá đầu tiên trên sao Hỏa Ảnh chận dung tự chụp của tàu Curiosity trên sao Hỏa ngày 31/10. Ảnh: NASA Theo trang tin NPR, khám phá quan trọng do thiết bị Phân tích mẫu trên sao Hỏa (SAM) của tàu Curiosity thực hiện. SAM thực chất là một phòng thí nghiệm hóa học tích hợp trên tàu thăm dò của NASA và có khả năng nhận diện các hợp chất hữu cơ – những nền tảng tạo dựng sự sống có chứa các-bon như chúng ta đã biết. NPR dẫn lời John Grotzinger, trưởng nhóm khoa học tham gia sứ mệnh thám hiểm sao Hỏa của tàu Curiosity cho hay, dữ liệu mà thiết bị SAM thu thập được sẽ trở thành tư liệu quan trọng cho các sách lịch sử. Trang tin này nhận định, nhóm quản lý sứ mệnh sẽ tạm thời không công bố cái mà SAM vừa khám phá được trong vài tuần tới, do các nhà khoa học muốn kiểm tra kỹ lưỡng nhiều lần kết quả thu được. Trong khi đó, ông Grotzinger xác thực trên trang SPACE.com rằng, bí mật sẽ được hé lộ tại cuộc gặp vào mùa thu của Hiệp hội Địa vật lý Mỹ dự kiến diễn ra ở San Francisco từ ngày 3 - 7/12 tới đây. Tàu Curiosity đã hạ cánh xuống hố Gale trên bề mặt sao Hỏa vào ngày 5/8, bắt đầu sứ mệnh kéo dài 2 năm nhằm xác định xem liệu hành tinh đỏ đã từng hội đủ điều kiện thuận lợi cho đời sống vi khuẩn hay chưa. Tàu thăm dò trị giá hàng triệu đô, có kích thước tương đương một chiếc xe hơi này đã mang theo 10 thiết bị khác nhau phục vụ cuộc thám hiểm. Tuy nhiên, SAM được coi là trái tim của tàu Curiosity, chiếm tới hơn ½ tải trọng dành cho các thiết bị nghiên cứu khoa học của tàu. Ngoài việc phân tích các mẫu đất, SAM cũng tiến hành đo đạc không khí trên hành tinh đỏ. Nhiều nhà khoa học hiện háo hức chờ xem liệu tàu Curiosity có phát hiện bất kỳ dấu vết nào của khí mêtan – sản phẩm của nhiều dạng sống trên Trái đất. Phân tích của SAM đối với những mẫu nghiên cứu thu thập đầu tiên đã không phát hiện bất kỳ dấu vết rõ ràng nào về khí mêtan trong bầu khí quyển của sao Hỏa. Dẫu vậy, tàu thăm dò Curiosity vẫn đang tiếp tục tìm kiếm. Tàu Curiosity đã bắt đầu lăn bánh trở lại vào ngày 16/11 sau 6 tuần kiểm nghiệm mẫu đất thu thập tại một khu vực có tên gọi "Rocknest”. Con tàu này dự kiến sẽ sớm tiến hành việc khoan đá lần đầu tiên trên hành tinh đỏ. Tuấn Anh
  2. Nhân lực khoa học và công nghệ : trọng dụng và tôn vinh Cập nhật lúc :9:38 AM, 07/11/2012 Cùng với việc tiếp tục khẳng định khoa học và công nghệ (KH&CN) là quốc sách hàng đầu, Hội nghị Ban Chấp hành Trung ương lần thứ 6 khóa XI đã nhận định “Nhân lực KH&CN là tài nguyên vô giá của đất nước; trí thức KH&CN là nguồn lực đặc biệt quan trọng trong phát triển kinh tế tri thức”. Đổi mới cơ chế hoạt động khoa học và công nghệ Đổi mới cơ chế tài chính: Khâu đột phá trong đổi mới hoạt động KH – CN Tháo những "nút thắt" cản trở sự phát tiển khoa học công nghệ Nghị quyết số 27 Hội nghị Trung ương 7 khóa X về trí thức cũng khẳng định : “ đầu tư cho nhân lực KH&CN, đãi ngộ người tài là đầu tư cho phát triển bền vững, trực tiếp nâng tầm trí tuệ và sức mạnh của dân tộc”. Đảng và Nhà nước có trách nhiệm và chính sách đặc biệt phát triển, trọng dụng và phát huy tiềm năng sáng tạo của đội ngũ cán bộ KH&CN để KH&CN trở thành lực lượng sản xuất trực tiếp quan trọng, đưa nước ta cơ bản trở thành nước công nghiệp theo hướng hiện đại vào năm 2020 và là nước công nghiệp hiện đại vào giữa thế kỷ 21. Quan điểm của Đảng ta về nhân lực KH&CN đã được khẳng định ngay từ những năm đầu tiên Việt Nam giành được độc lập. Chủ tịch Hồ Chí Minh là tấm gương về trọng dụng nhân tài khoa học, đặc biệt quan tâm tới việc tạo điều kiện và môi trường làm việc tốt nhất cho các nhân tài hoạt động khoa học. Theo Người, phát hiện nhân tài đã khó nhưng việc khó hơn là làm thế nào để đức tài của họ được phát huy cao nhất trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Từ những năm 40-50 của thế kỷ XX, đã có nhiều nhân tài người Việt, khâm phục lý tưởng, hoài bão và nhân cách Hồ Chí Minh, đã từ bỏ cuộc sống giàu sang ở nước ngoài, đi theo Người vào cuộc kháng chiến trường kỳ, gian khổ như Viện sĩ Trần Đại Nghĩa, Tiến sĩ Lương Định Của, nhà văn hóa Phạm Huy Thông… Nhiều người trong số đó sau này đã đảm nhận cương vị chủ chốt về các lĩnh vực khoa học, kỹ thuật, văn hóa của đất nước và được tôn vinh bằng Giải thưởng Hồ Chí Minh ngay từ đợt xét tặng đầu tiên cho những công trình khoa học xuất sắc của họ cho đất nước. Tuy nhiên, trong giai đoạn kinh tế thị trường hiện nay, mặc dù các Nghị quyết của Đảng, các văn bản pháp luật luôn quan tâm và đề cao vai trò của nhân tài khoa học, nhưng trên thực tế chúng ta hầu như chưa có chính sách cụ thể nào để thực sự trọng dụng, sử dụng và tôn vinh cán bộ khoa học. Đã đến lúc phải thay đổi tư duy về chính sách đãi ngộ và trọng dụng cán bộ KH&CN, phải coi đây là một vấn đề cấp bách cần được giải quyết kịp thời. Đãi ngộ cần tương xứng với giá trị đóng góp Một trong những vấn đề các nhà khoa học quan tâm nhất hiện nay chính là việc thiếu các chính sách đãi ngộ gắn với chăm lo bồi dưỡng và sử dụng hiệu quả đội ngũ trí thức. Không nên quan niệm đãi ngộ giới trí thức giống như các cơ chế, chính sách với người có công hay đối tượng chính sách. Trước khi nghĩ đến đãi ngộ về vật chất, cần tạo điều kiện tốt nhất để nhà khoa học được sáng tạo, cống hiến tài năng, tâm huyết cho đất nước. Trên cơ sở đó, xây dựng cơ chế chính sách để nhà khoa học được hưởng thành quả từ lao động sáng tạo, tương xứng với giá trị đóng góp của họ. Mỗi năm, Nhà nước đầu tư 2% tổng chi ngân sách cho phát triển KH&CN, trong đó gần 90% dành cho đầu tư phát triển và chi thường xuyên, chỉ còn một khoản kinh phí không lớn cho hoạt động nghiên cứu khoa học và phát triển công nghệ, nếu phân bổ dàn trải như hiện nay sẽ chỉ thu được những công trình không mấy giá trị, thậm chí còn bị “xếp vào ngăn kéo”. Cần thấy rằng nhiều năm qua, việc giao kinh phí nghiên cứu cho các địa phương và các bộ ngành theo kiểu bình quân, dàn trải và không quản lý được hiệu quả đã dẫn tới tình trạng không đủ nguồn lực đầu tư lớn cho những công trình nghiên cứu trọng điểm gắn với nhu cầu thực tiễn, có triển vọng thương mại hóa. Chưa kể cơ chế tài chính chưa phù hợp, đã có những năm số tiền đầu tư cho nghiên cứu khoa học không thể giải ngân hết. Vì vậy, trước hết cần cân đối lại tỷ lệ phân bổ ngân sách, đảm bảo tỷ lệ thích đáng cho nhiệm vụ R&D và tạo điều kiện cho các nhà khoa học được chủ động sử dụng nguồn kinh phí này đi đôi với tự chịu trách nhiệm về kết quả và hiệu quả nghiên cứu, đặc biệt được hưởng lợi chính đáng, hợp pháp từ kết quả nghiên cứu của họ. Trong chế độ tiền lương, hiện giới viên chức khoa học đang chịu thiệt thòi là đối tượng làm công ăn lương duy nhất không được hưởng các chế độ phụ cấp đặc thù (phụ cấp nghề, phụ cấp thâm niên…) giống như viên chức của ngành giáo dục, y tế hay các lĩnh vực khác. Tuy nhiên, tiền lương chỉ là một trong những vấn đề, điều mà các nhà khoa học quan tâm nhiều hơn là điều kiện, môi trường làm việc, tức là họ phải được tin tưởng giao nhiệm vụ, được quyền tự do nghiên cứu và được tạo điều kiện làm việc tốt nhất (như trang thiết bị nghiên cứu hiện đại, phòng thí nghiệm, thư viện, chủ động trong hợp tác quốc tế, có những đồng nghiệp giỏi cùng chí hướng, được quyền mời chuyên gia trong nước và quốc tế cùng nghiên cứu...). Và để làm việc trong môi trường đó, thì họ cần được quyền tự chủ cao về nhân sự và tài chính khi tiến hành các hoạt động nghiên cứu như thông lệ ở các nước phát triển. Nhìn rộng ra các quốc gia khác có thể thấy, bằng việc áp dụng các chính sách ưu đãi trọng dụng cán bộ KH&CN, nhiều quốc gia đã có bước phát triển thần kỳ trong KH&CN cũng như kinh tế. Một ví dụ điển hình là Hàn Quốc, từ đầu thập kỷ 60 thế kỷ trước đã quyết tâm thực hiện chính sách mời các nhà khoa học Hàn Quốc đang làm việc tại nước ngoài về nước làm việc tại Viện Khoa học và Công nghệ Hàn Quốc (KIST) với chế độ lương cao gấp 3 lần so với các giáo sư trong nước, kèm theo các chế độ đãi ngộ khác về nhà ở, đầu tư cơ sở vật chất. Kết quả là chỉ sau 40 năm Viện KIST đã trở thành 1 trong 10 viện hàng đầu thế giới và Hàn Quốc cũng trở thành quốc gia công nghiệp hóa thành công nhất. Hay như Trung Quốc hiện nay đang cải cách thế chế hóa khoa học và xây dựng hệ thống nhà nước sáng tạo, trong đó tập trung hoàn thiện cơ chế phát triển nhân tài, khuyến khích nhà khoa học tích cực sáng tạo, thu hút các nhà khoa học Hoa kiều về nước làm việc với mức lương cao không kém mức lương của họ ở các nước phát triển… Nhờ đó, đến nay Trung Quốc đã đạt tỷ lệ 43 người làm R&D/1 vạn dân, trở thành cường quốc kinh tế thứ hai thế giới. Cần có chế độ trọng dụng và đãi ngộ nhân lực khoa học công nghệ. Ảnh: N.N Nghị quyết Hội nghị Trung ương 6 : cơ hội phát triển mới Trong các văn kiện, Nghị quyết của Đảng cũng nêu rõ, để phát triển đất nước theo hướng CNH, HĐH từ nay đến năm 2020, con người là nhân tố quyết định. Vấn đề là làm thế nào để con người được đặt ở vị trí trung tâm trong chiến lược phát triển KH&CN từ nay đến năm 2020. Trên thực tế đến thời điểm hiện tại, Việt Nam chưa có chính sách thỏa đáng để đãi ngộ và trọng dụng cán bộ khoa học, chưa thu hút được giới trẻ vào ngành khoa học, đồng nghĩa với việc các cơ quan nghiên cứu không tuyển dụng được người tài. Như vậy, chỉ một vài năm nữa, nếu không có giải pháp hữu hiệu Việt Nam sẽ thiếu hụt trầm trọng đội ngũ cán bộ khoa học trẻ có trình độ, đồng thời xảy ra tình trạng “chảy máu chất xám” từ khu vực nhà nước ra doanh nghiệp, ra nước ngoài… Vấn đề tiếp theo là thời gian từ nay đến 2020 còn rất ngắn, trong khi mục tiêu trở thành một nước công nghiệp theo hướng hiện đại đòi hỏi phải triển khai thành công các chương trình quốc gia về phát triển KH&CN với nhiệm vụ rất nặng nề. Nếu như không kịp thời có chính sách đãi ngộ và trọng dụng nhân tài mang tính đột phá thì không thể có những nhà khoa học đầu ngành, những tập thể khoa học mạnh và chúng ta không thể đạt được mục tiêu của Chiến lược phát triển kinh tế xã hội đến năm 2020, sản phẩm công nghệ cao (CNC) và sản phẩm ứng dụng CNC chiếm 40% giá trị sản xuất công nghiệp, Việt Nam có nền KH&CN đạt trình độ những nước dẫn đầu ASEAN… Nhận thức rõ tầm quan trọng của KH&CN và xuất phát từ tình hình thực tế, vừa qua Ban chấp hành Trung ương Đảng đã ban hành Nghị quyết số 20 “Phát triển KH&CN phục vụ sự nghiệp CNH, HĐH đất nước trong điều kiện kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa và hội nhập quốc tế”, trong đó có những nội dung quan trọng liên quan đến phát triển đội ngũ trí thức : Thứ nhất là cần “xây dựng và thực hiện chính sách đào tạo, bồi dưỡng, trọng dụng, đãi ngộ, tôn vinh đội ngũ cán bộ KH&CN; tạo môi trường thuận lợi, điều kiện vật chất để đội ngũ cán bộ KH&CN phát triển bằng tài năng và hưởng lợi ích xứng đáng với giá trị lao động sáng tạo của mình”. Thứ hai là “có chính sách trọng dụng đặc biệt đối với cán bộ KH&CN đầu ngành, cán bộ KH&CN được giao nhiệm vụ chủ trì các nhiệm vụ quan trọng của quốc gia, cán bộ KH&CN trẻ tài năng” (mức lương, nhà ở, bổ nhiệm, giao quyền hạn, chế độ tự chủ tài chính…). Thứ ba là phải “đổi mới công tác tuyển dụng, bố trí, đánh giá và bổ nhiệm cán bộ KH&CN. có chính sách tiếp tục sử dụng cán bộ KH&CN trình độ cao đã hết tuổi lao động”. Đồng thời tăng cường bảo vệ quyền lợi và lợi ích chính đáng của tác giả các công trình KH&CN, “hoàn thiện hệ thống chức danh, chức vụ KH&CN. Cải tiến hệ thống giải thưởng KH&CN quốc gia, danh hiệu vinh dự nhà nước cho cán bộ KH&CN ”. Tập trung ưu đãi 3 nhóm đối tượng chính Thực hiện Nghị quyết Trung ương 6 khóa XI, trong Luật Khoa học và Công nghệ (sửa đổi), chúng ta cần xây dựng chính sách đãi ngộ một số nhóm đối tượng chính cần được quan tâm đặc biệt, đó là cán bộ KH&CN đầu ngành, cán bộ KH&CN được giao nhiệm vụ chủ trì các nhiệm vụ quan trọng của quốc gia và cán bộ KH&CN trẻ tài năng. Sở dĩ phải tập trung trọng dụng 3 nhóm đối tượng này vì trong hoàn cảnh khó khăn hiện nay, việc đãi ngộ bằng trả lương cao cho tất cả những người làm khoa học là không thể. Chúng ta không chỉ có hơn 6 vạn người làm nghiên cứu chuyên nghiệp, mà hơn 3 triệu người được đào tạo có trình độ đại học đều có khả năng tham gia hoạt động nghiên cứu, và hàng triệu người dân yêu khoa học cũng có cơ hội đóng góp cho khoa học. Vì thế điểm đột phá chính là tạo điều kiện làm việc tốt và môi trường hoạt động khoa học thuận lợi cho giới khoa học, song song với việc trọng dụng và ưu đãi đặc biệt với một số nhóm đối tượng có vai trò tiên phong trong hoạt động khoa học. Cần phải có tư duy mới: Làm thế nào để cán bộ khoa học được sống tốt bằng chính kết quả sáng tạo của mình trong nền kinh tế thị trường, chứ không thể tiếp tục để giới khoa học bị mang tiếng là muốn làm đề tài, dự án để có thu nhập. Nội hàm của chính sách trọng dụng cán bộ KH&CN, đặc biệt là tiêu chí xác định thế nào là nhà khoa học đầu ngành, nhà khoa học trẻ tài năng sẽ là một vấn đề mà những người làm quản lý KH&CN phải làm rõ. Các nhà khoa học đầu ngành có thể là các chủ nhiệm bộ môn chuyên ngành trong các trường đại học lớn, trưởng phòng thí nghiệm hoặc nhóm nghiên cứu mạnh trong các viện nghiên cứu trọng điểm có nhiều sản phẩm khoa học đạt trình độ quốc tế, các tổng công trình sư giàu kinh nghiệm thực tiễn. Họ cần được ưu đãi về điều kiện làm việc (phòng thí nghiệm, thư viện, internet, phương tiện đi lại…), chế độ lương và phụ cấp xứng đáng, được quyền đề xuất nhiệm vụ nghiên cứu và chủ trì các nhóm nghiên cứu, tham gia đào tạo đại học và sau đại học, chủ trì các hội nghị khoa học quốc tế, và quan trọng là được giao tự chủ một khoản kinh phí nhất định hàng năm cho hoạt động khoa học của mình (như kinh nghiệm của các nước phát triển). Còn các nhà khoa học trẻ tài năng là những sinh viên, nghiên cứu sinh giỏi, cán bộ trẻ có kết quả nghiên cứu xuất sắc, giành được các giải thưởng KH&CN trong nước và nước ngoài, có nhiều công trình công bố quốc tế, có phát minh, sáng chế. Nhà nước cần tạo điều kiện cho họ tham gia vào các nhiệm vụ khoa học, được tự chủ một khoản kinh phí nhất định để từ ý tưởng khoa học trở thành một đề tài nghiên cứu đi đến sản phẩm cuối cùng. Cần giao quyền sở hữu kết quả nghiên cứu có nguồn gốc ngân sách nhà nước cho giới khoa học. (Ảnh: M.H) Riêng các nhà khoa học được giao nhiệm vụ KH&CN quan trọng của quốc gia thì tiêu chí xác định đơn giản hơn, đó là nhà khoa học được nhà nước giao cho đứng đầu một tập thể nghiên cứu để thực hiện một nhiệm vụ KH&CN có tầm quan trọng đối với an ninh, quốc phòng hoặc phát triển kinh tế, nhằm tạo ra công trình, sản phẩm có giá trị cao theo đặt hàng của nhà nước (ví dụ vắc xin bệnh hiểm nghèo, tên lửa hành trình, vệ tinh viễn thông…). Họ phải có quyền tự chủ cao về tài chính và nhân sự, được chủ động đầu tư trang thiết bị cho phòng thí nghiệm hiện đại hoặc sử dụng miễn phí các phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia, có thể tiếp cận với mọi nguồn thông tin tư liệu từ các thư viện điện tử, thư viện kỹ thuật quan trọng, được quyền điều động và trả lương theo thỏa thuận cho những nhà khoa học giỏi nhất từ các cơ quan khoa học, thậm chí là thuê chuyên gia nước ngoài tham gia quá trình thực hiện nhiệm vụ. Họ có quyền tham dự các hội nghị, hội thảo quốc tế, mua công nghệ, thuê chuyên gia… bằng nguồn kinh phí được giao tự chủ mà không lệ thuộc vào các thủ tục hành chính. Bên cạnh đó, phải giao quyền sở hữu kết quả nghiên cứu có nguồn gốc ngân sách nhà nước cho giới khoa học, trước mắt là giao cho cơ quan chủ trì các đề tài, dự án sử dụng ngân sách nhà nước và tập thể tác giả của đề tài dự án, để họ có quyền chuyển nhượng hoặc góp vốn vào doanh nghiệp, có thể dùng làm vốn để lập doanh nghiệp KH&CN. Và khi giao quyền sở hữu để phục vụ sản xuất, kinh doanh cũng quy định rõ việc phân chia lợi ích một cách hợp lý giữa Nhà nước, cơ quan chủ trì và nhà khoa học. Giao biên chế nghiên cứu chuyên nghiệp cho các trường đại học công nghệ trọng điểm Luật KH&CN (sửa đổi) lần này cũng đề xuất một vấn đề rất quan trọng, đó là giao các biên chế nghiên cứu chuyên nghiệp cho các trường đại học công nghệ trọng điểm. Xuất phát từ tình hình thực tế, các trường đại học hầu như chỉ tập trung cho hoạt động đào tạo, còn nhiệm vụ nghiên cứu khoa học thường bị thả nổi mặc dù là một trong hai nhiệm vụ chính trị của cơ sở giáo dục đại học (theo quy định của Luật giáo dục đại học). Vì thế hầu như không gắn kết được giữa nghiên cứu với đào tạo. Nguyên nhân là do tình trạng quá tải trong giảng dạy nên giảng viên không thể bố trí thời gian cho nghiên cứu, kinh phí nghiên cứu cũng eo hẹp nên đề tài nghiên cứu cấp cơ sở có mức kinh phí rất thấp (chỉ vài chục triệu đồng) không đủ để thực hiện đề tài một cách nghiêm túc, và cuối cùng là do các trường đại học không có biên chế nghiên cứu chuyên nghiệp và không có nguồn kinh phí thường xuyên để chăm lo cho đội ngũ nghiên cứu. Chính vì vậy, các trường đại học cần có một đội ngũ nghiên cứu chuyên nghiệp và cần dành một phần kinh phí sự nghiệp khoa học để hỗ trợ chi thường xuyên và giao đề tài nghiên cứu cho số cán bộ này. Có ý kiến cho rằng số biên chế này sẽ không yên tâm làm nghiên cứu. Tuy nhiên có thể khắc phục tình trạng đó nếu xác định rõ họ vẫn có quyền tham gia vào công tác đào tạo của các trường đại học, nhưng chỉ hạn chế trong việc giảng dạy các chuyên đề cho sinh viên năm cuối hoặc chuyên đề cho học viên cao học hay nghiên cứu sinh. Ngoài đề xuất giao biên chế nghiên cứu chuyên nghiệp cho các trường đại học trọng điểm, Bộ KH&CN cũng sẽ hợp tác với Bộ GD&ĐT trong chương trình đào tạo sau đại học dùng ngân sách nhà nước hay hợp tác quốc tế để đào tạo các cán bộ có trình độ cao trong nước hay ở nước ngoài. Đồng thời kiến nghị với Bộ Nội vụ việc bổ nhiệm vào ngạch viên chức nên có những đổi mới để những người có trình độ cao có thể được bổ nhiệm đặc cách hoặc được nâng ngạch, nâng bậc tương xứng với trình độ và đóng góp của họ. Bên cạnh việc đề xuất có danh hiệu vinh dự Nhà nước cho cán bộ khoa học có những thành tích xuất sắc, cũng cần có hình thức tôn vinh thông qua các giải thưởng về KH&CN cho giới khoa học. Đó phải là hệ thống giải thưởng đa dạng và thiết thực chứ không chỉ là giải thưởng Hồ Chí Minh, giải thưởng Nhà nước về KH&CN đang được thực hiện 5 năm một lần như hiện nay, mà cần có hệ thống các giải thưởng khác từ cấp cơ sở đến cấp Nhà nước về KH&CN. Nghị quyết Trung ương 6 đã được ban hành, nhưng việc cần làm ngay hiện nay là phải cụ thể hóa bằng pháp luật và cơ chế chính sách của Nhà nước đối với cán bộ KH&CN. Vấn đề này đòi hỏi phải có sự phối hợp tốt của các bộ, ngành, địa phương và sự chỉ đạo quyết liệt của lãnh đạo Đảng, Nhà nước, sao cho sớm hình thành được chính sách thực sự trọng dụng và ưu đãi cán bộ KH&CN, chứ không nên chỉ là “trải thảm đỏ” mời họ về và sau đó họ lại lặng lẽ ra đi khi không được tin tưởng giao nhiệm vụ, không được tạo điều kiện làm việc. Và hơn ai hết, giới khoa học phải tận dụng được vai trò “quốc sách hàng đầu” của KH&CN, làm việc và sáng tạo cho xứng đáng với sự đãi ngộ của Nhà nước, sự quan tâm của Đảng, để tự khẳng định mình và tạo ra được những sản phẩm khoa học ngang tầm khu vực và thế giới, xứng đáng với mong đợi của đất nước và nhân dân. Theo NĐBND/TS. Nguyễn Quân, Bộ trưởng Bộ KH&CN =========================== Phát minh khoa học, sáng tạo trong khoa học, nghệ thuật có một đặc thù rất khác với một ý tưởng kinh doanh và mục đích chính trị. Điểm khác nhau của hai cái này là: Ý tưởng kinh doanh và mục đích chính trị có mục tiêu rõ ràng và kết quả được biết trước vị trí với cộng đồng, nếu thành công với những quy trình gần như có sẵn. Còn phát minh khoa học nghệ thuật là cảm hứng và không xác định được kết quả trong mối liên hệ với cộng đồng, do tính khác biệt của thành tựu đạt được với những giá trị cũ đã được công nhận. Chính bởi tính đặc thù này, mà nó còn cần một nền tảng tri thức hỗ trợ cho những phát minh. Ấy là chưa nói đền hàng loạt những yếu tố đồng bộ liên quan. Cái này thì bàn lâu lắm.
  3. 'Con át Đài Loan' trong học thuyết Không - Hải chiến (kỳ 1) Cập nhật lúc :8:02 AM, 20/11/2012 Học thuyết “Không Hải Chiến” (Airsea Battle) không chỉ cần người chơi duy nhất là Mỹ. Thêm vào đó, Đài Loan là một "cổ đông chiến lược" giúp Mỹ đảm bảo thế cân bằng trong khu vực. Tác giả Mark Stokes. (ĐVO) Bài viết của 2 tác giả, Mark Stokes – Giám đốc điều hành và cộng sự Russel Hsiao thuộc Viện Dự án 2049, đánh giá sự cần thiết của Đài Loan trong sự thành công của học thuyết Không Hải chiến của Mỹ. Dưới đây là nội dung chính của bài viết: Hạ nghị sĩ Mỹ, Randy Forbes, trong bài viết đăng tải trên The Diplomat với tiêu đề “Tầm nhìn Không - Hải chiến Thái Bình Dương của Mỹ”, kêu gọi Quốc hội nước này hỗ trợ tầm nhìn Lầu Năm Góc về Không - Hải chiến. Đây là học thuyết nhằm cải thiện sự liên kết và phối hợp của lực lượng hải quân và không quân nhằm phô trương sức mạnh trước những thách thức về môi trường “chống tiếp cận” (anti-access)* và “phủ nhận khu vực” (area denial)** (A2/AD) trên toàn cầu. Ông Forbes chỉ ra, Mỹ cần phải "kéo các đồng minh vào nỗ lực này". Riêng với Trung Quốc, chỉ riêng sự phát triển nhanh chóng của Quân Giải phóng nhân dân Trung Hoa (PLA) đã là động lực về việc tái định hình chiến lược quân sự của Mỹ. Con át chủ bài "Đài Loan" Học thuyết Không - Hải chiến sẽ giúp tăng khả năng răn đe và chứng minh cho đồng minh, đối tác của Mỹ rằng, Washington cam kết và có thể đối kháng lại quân đội Trung Quốc. Giải quyết những thách thức này đòi hỏi sự hợp tác lớn hơn, không chỉ trong bản thân cơ sở quốc phòng của Mỹ mà cần tận dụng hiệu quả tài năng của các đồng minh, liên kết đặc biệt trong khu vực. Cụ thể, Mỹ đã có nhiều hoạt động nhằm đa dạng hóa quan hệ quốc phòng với các đồng minh truyền thống trong khu vực như Nhật Bản, Hàn Quốc và Australia. Tuy nhiên, một đối tác khác đang ít được xem xét nhưng có vai trò quan trọng là Đài Loan. Quốc gia này có quyết định tới tương lai và lợi ích của Mỹ trong chiến lược phát triển quốc phòng bao gồm Không Hải chiến. Dưới đây là những lí do chủ yếu: Trong việc triển khai học thuyết Không Hải chiến, Mỹ cần Đài Loan cho thành công của mình dưới tư cách quan hệ đối tác thực sự. Thứ nhất, Đài Loan nên là tâm điểm cho các kế hoạch quốc phòng của Mỹ trong khu vực châu Á - Thái Bình Dương. Trong đánh giá các yêu cầu liên quan đến Không - Hải chiến, điều được nhấn mạnh nhất là lập kế hoạch dự phòng cho một cuộc đổ bộ của Quân đội Trung Quốc vào Đài Loan với những cảnh báo tối thiểu. Đài Loan luôn là cái gai trong mắt Trung Quốc. Trước sự phát triển về cơ sở hạ tầng quốc phòng, như hệ thống tên lửa đường đạn mới, PLA càng cảm thấy không hài lòng khi không thể có hành động gì ngăn cản được nó. Mỹ không thể xem xét Đài Loan như một thực thể “cô lập” trong khu vực, đặc biệt, trước nguy cơ đổ bộ của Trung Quốc. Do đó, Mỹ cần đảm bảo khả năng phòng thủ được của hòn đảo này. Nó còn liên quan tới vấn đề tự do hàng hải ở biển Đông. Vị trí địa lý lân cận Trung Quốc là yếu tố tiên quyết cho đóng góp của Đài Loan với Mỹ. Thứ hai, đó là những đóng góp tiềm năng của Đài Loan. Bản thân Đài Loan là đối tác an ninh cơ bản trong khu vực, sẵn sàng và có thể giúp Mỹ phát triển lực lượng cần thiết cho những chiến dịch, hoạt động ngăn chặn sâu trong một môi trường A2/AD. Chỉ cần Đài Loan hiểu về một sai lầm nhỏ trong hệ thống phòng thủ tên lửa và phòng không của PLA, có thể giúp Mỹ nắm phần thắng. Do đó, việc duy trì khả năng của Đài Loan trong việc này sẽ giúp giảm gánh nặng hoạt động cho Mỹ và giảm nguy cơ về leo thang quân sự. Với Đài Loan, một hệ thống phòng vệ thích hợp cần có một khả năng để ngăn chặn và vô hiệu quá các điểm quan trọng của lực lượng tên lửa chiến lược của PLA và các hệ thống hoạt động tích hợp khác chống lại Đài Loan. Vị trí chiến lược độc nhất của Đài Loan có thể đóng góp vào khả năng nhận thức của Mỹ về tình hình khu vực trong mọi lĩnh vực. Ví dụ, những dữ liệu giám sát trên không cùng các nguồn tin tình báo sẽ giúp hiểu về các học thuyết, chiến thuật của Không quân PLA. Nhờ vào hệ thống radar cảnh báo sớm sử dụng sóng UHF tầm xa có thể lấp đầy các lỗ hổng trong vấn đề giám sát không gian khu vực... (còn nữa) Mạnh Thắng (theo Diplomat) ======================= 'Con át Đài Loan' trong học thuyết Không - Hải chiến (kỳ 2) Cập nhật lúc :7:34 AM, 21/11/2012 Có lợi thế từ vị trí địa lý và quan hệ liên minh lâu đời, Đài Loan có đầy đủ các hấp lực trong sự quan tâm của Mỹ với thực hiện học thuyết Không - Hải chiến tại khu vực châu Á Thái Bình Dương. Dưới đây là một trong những "ưu điểm" của Đài Loan có thể "cộng sinh" với Mỹ trong bối cảnh áp dụng thuyết Không - Hải chiến mà Washington đề xuất. Bên cạnh đó, là những gợi ý hợp tác Mỹ cần tiến hành với Đài Loan cũng như các rào cản cho tiến trình này. Ưu điểm của Đài Loan Am hiểu khu vực Bản thân Hải quân Đài Loan nắm rõ địa lý khu vực dưới đáy biển và môi trường thủy văn ở Tây Thái Bình Dương. Trong lĩnh vực không gian mạng, Bộ Quốc phòng Mỹ có thể sẽ tăng cường chuyên môn cho Đài Loan, vì nước này là mục tiêu đầu tiên và dầy đặc nhất của các cuộc tấn công từ các mạng máy tính Trung Quốc. Những yếu tố về địa lý, am hiểu khu vực và mong muốn đóng góp cho Mỹ có giá trị đáng kể với Mỹ cả trong mục đích quân sự và phản ứng thiên tai. Mỹ cũng cần quan tâm, chú trọng việc xây dựng tường lửa để đảm bảo các đối thủ tiềm tàng không thể thâm nhập vào mạng lưới của Mỹ thông qua mạng lưới của những đồng minh, đối tác của mình. Do đó, Mỹ có thể cung cấp cho Đài Loan các hệ thống hoạt động dựa trên không gian như hệ thống thông tin liên lạc băng thông rộng và các vệ tinh cảm biến từ xa nhằm đóng góp cho khả năng nhận biết tình hình khu vực cho cả mục đích quân sự và phòng chống thiên tai dân sự. Sự tham gia của Đài Loan trong cơ cấu hàng hải khu vực cũng đáng để xem xét. Cơ hội hợp tác Một thành tố khác là hợp tác công nghiệp quốc phòng. Bộ Quốc phòng Mỹ đang xem xét mở rộng hợp tác R&D với Viện Nghiên cứu Công nghệ Đài Loan (ITRI), Học viện Khoa học và Công nghệ Trung Sơn (CSIST) và nhiều tập đoàn công nghiệp tư nhân khác. Có thể thấy, Đài Loan là một nước điển hình trong đổi mới công nghệ, đặc biệt là áp dụng thông tin và liên lạc với cơ sở lợi ích tương hỗ. Đặc biệt là CSIST, nơi làm việc của rất nhiều các nhà nghiên cứu quốc phòng và tài năng kỹ thuật. Tăng cường hợp tác quốc phòng là cách giúp Mỹ giảm chi phí quân sự từ lợi thế của Đài Loan. Yêu cầu của Đài Loan đã được xác nhận cho mục đích quốc phòng quốc gia và xa hơn nữa, đóng vai trò quan trọng trong ngăn chặn các tàu đổ bộ từ đại lục Trung Quốc sang vùng nước phía Tây Bắc và Tây Nam của Đài Loan, phong tỏa hoạt động truy cập và tăng cường khả năng giám sát. Ngoài ra, Bộ Quốc phòng Mỹ và các đối tác Đài Loan nên xem xét hình thành một liên kết song phương về các ý kiến sáng tạo, lấy nhân lực từ các tổ chức hàng đầu, tập đoàn tư nhân. Các lĩnh vực tập trung chính của liên kết này là nghiên cứu về phòng thủ tên lửa hành trình, hệ thống chống ngầm (ASW), cảnh báo đa lĩnh vực và vai trò trung tâm của Đài Loan trong việc tái cân bẳng của Mỹ với châu Á. Một lí do khác nữa là không có xã hội tự do và cởi mở nào hiểu Trung Quốc hơn Đài Loan. Thế nhưng, mới rất ít cán bộ quân sự Mỹ tham gia khóa huấn luyện ở Đài Loan. Chưa hề có học sinh nào tham gia vào Đại học Quốc phòng Quốc gia của Đài Loan (NDU) hay các trường vũ trang khác. Do đó, cần đảm bảo tăng cường hoạt động trao đổi giáo dục giữa các cơ sở quốc phòng, đặc biệt dành cho cán bộ cơ sở. Nghịch lý chính trị ở eo biển Đài Loan Hiện nay, nghịch lý này đang hình thành mối quan hệ xuyên eo biển giữa Đài Loan và Trung Quốc. Một mặt, sự phụ thuộc lẫn nhau về kinh tế giữa hai bên làm giảm khả năng xung đột. Tuy nhiên, sự khác biệt về hệ thống chính trị, khiến đại lục liên tục dựa vào thế o ép quân sự dể ép buộc những nhượng bộ chủ quyền. Cho đến khi Trung Quốc từ bỏ việc sử dụng vũ lực để giải quyết sự khác biệt chính trị ở eo biển Đài Loan và các hành vi quân sự chống lại Đài Loan, Mỹ cần tăng cường và mở rộng quan hệ quốc phòng với Đài Loan. Nhận thức vai trò quan trọng của Đài Loan trong chiến lược tái cân bằng của Mỹ trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương sẽ là một điểm bắt đầu thích hợp. Về phần mình, Đài Loan với sự hỗ trợ của nước ngoài nếu cần, có thể thực hiện các giải pháp có hiệu quả chi phí nhằm đáp ứng với thách thức quân sự đáng ngại nhất hiện nay từ phía Trung Quốc, là cuộc thử nghiệm cho các quốc gia khác noi theo. Nền quốc phòng của Đài Loan có thể đóng một vai trò quan trọng trong việc thúc đẩy đổi mới và phát triển các khái niệm hoạt động mới. Dù phải đối mặt với thách thức lớn, nhưng nếu Đài Loan được giải quyết về các vấn đề hoạt động nhất định, ví dụ như phòng thủ tên lửa/phòng không tích hợp hay ASW, nước này có thể tự giải quyết nhiều điều. Đồng thời, cả Đài Loan và Mỹ có thể tìm cách cùng có lợi để kết hợp nỗ lực về quốc phòng liên quan đến R&D, các cấu kiện điện tử chất lượng cao mà giá rẻ do phía Đài Loan cung cấp, từ đó giảm chi phí cho các hệ thống vũ khí của Mỹ. Bản thân Đài Loan là một trong những khách hàng lớn nhất của Mỹ trong doanh số buôn bán quân sự. Việc buôn bán vũ khí này đóng góp cho học thuyết Không - Hải chiến nhờ việc thúc đẩy khả năng tương tác kết hợp và tiết kiệm chi phí cho Không quân, Hải quân Mỹ thông qua lợi thế về sản xuất lớn và hiệu ứng quy mô kinh tế. Tuy nhiên, kênh buôn bán của Đài Loan và Mỹ hiện nay theo quan hệ bảo trợ - khách hàng. Mỹ cần thay đổi quan hệ này theo hướng quan hệ đối tác đích thực thì sẽ bền vững hơn. Từ thực tế rằng, Đài Loan cũng cố gắng để trở nên tự lực hơn trong việc bảo vệ cho mình và việc Mỹ xem xét học thuyết Không Hải chiến, việc phát triển công nghệ tối tân là điều quan trọng. Nó đảm bảo cho việc sử dụng hiệu quả tài nguyên cho hiện đại hóa lực lượng, nhân lực và khả năng sẵn sàng. Một mục tiêu cơ bản của Không - Hải chiến, đó là “làm được nhiều thứ hơn trong thời đại của ràng buộc ngân sách”. Các sáng kiến như tăng cường hợp tác trong công nghiệp quốc phòng Mỹ - Đài Loan sẽ cho ra hiệu quả chi phí và sản phẩm quốc phòng tiên tiến, làm lợi cho nền tảng công nghiệp của Đài Loan và yêu cầu của Mỹ. Trên tất thẩy, trong số các quốc gia trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương có quan hệ với Mỹ, Đài Loan sẽ có lợi ích lớn nhất nếu học thuyết Không - Hải chiến của Mỹ thành công. Mạnh Thắng (theo Diplomat) ======================= Bài viết này chắc được đám vận động hành lang của Đài Loan trả nhiều tiến lắm nhỉ? Nhưng rất tiếc, người nhận tiền để viết bài này dở tệ. Thiếu tính hợp lý cần thiết cho vị trí Địa chính trị quân sự ở đây. Thời buổi trình độ khoa học quân sự tiên tiến hiện nay, không cần đến tất cả những thứ mà Đài Loan đang được coi là cần thiết với chiến lược "Thủy Không chiến" của Hoa Kỳ, trong bài báo này. Thí dụ như ý tưởng này: Cái này thì chỉ cần lên Goolge, mua cái bản đồ vệ tinh đáy biển Đài Loan, thế là mọi địa hình đáy biển nó cứ rõ như ban ngày và một cuộc hải chiến hiện đại không cần kinh nghiệm của bác thuyền chài. Bởi vậy, cái bài viết này không sâu sắc bằng nội dung bức tranh "Canh bạc cuối cùng" - do chính Hoa kiều Canada vẽ. Trong đó cô gái Đài Loan bị tống ra khỏi chiếu bạc. Hoa Kỳ mà dây dưa sâu với Đài Loan thì mất cả chỉ lẫn chài - do chính chủ nghĩa Đại Hán và tư tưởng bá quyền trong cách nghĩ của họ giữa hai eo biển Đài Loan. Bởi vậy, chỉ cần Hoa Kỳ giữ chân Đài Loan, không theo hẳn Trung quốc là được. Còn nếu thích thì cho đi luôn, cho đỡ tốn kém trong thời buổi kinh tế khó khăn.
  4. LỜ TIÊN TRI 2012 Bất động sản chết lâm sàng ảnh hưởng tới ngân hàng và các ngành liên quan. ================== Ngân hàng sa lầy trong đống nhà đất 'của nợ' 21/11/2012 13:00 - Tài sản đảm bảo hiện phần lớn đều là bất động sản. Chính vì vậy, lãnh đạo ngân hàng đau đầu trong việc tìm đầu ra cho bất động sản bị thế chấp. Bán ai mua? Giá thế nào để đủ thu hồi gốc, lãi? Sa lầy Báo cáo thẩm định của nhiều ngân hàng nhận xét, tài sản đảm bảo là bất động sản có vị trí tốt, môi trường xung quanh đảm bảo, tính khả mại cao. Tuy nhiên, trong giai đoạn hiện nay, sự thật lại trớ trêu bởi muốn rao bán nhà đất cũng chẳng ai mua. Hơn nữa, đau đầu hơn là bất động sản tại các dự án mới. Nhiều dự án vay vốn ngân hàng thế chấp tài sản đảm bảo bằng chính bất động sản - tài sản hình thành trong tương lai là thành quả kiến trúc sau xây dựng... Khi nền kinh tế khó khăn, đồng vốn luân chuyển gặp vấn đề thì các dự án dở dang. Lúc này, ngân hàng rơi vào tình thế "tiến thoái lưỡng nan". Nếu mạnh tay cắt vốn coi như dự án đi tong, còn cho vay tiếp thì chẳng biết tương lai thế nào. Chưa kể, đối với các dự án chung cư, một số doanh nghiệp ngoài vay tiền ngân hàng với tư cách của một pháp nhân, thì lãnh đạo còn lấy tư cách cá nhân để vay tiền ngân hàng. Mục đích vay đương nhiên là để mua những căn hộ thuộc dự án do chính công ty đầu tư. Nếu dự án này đã khởi công, đã có nhà thì ngân hàng còn có cơ hội. Song, với các dự án đang xây dựng, hoặc chưa khởi công thì thực sự là sự sa lầy, cả pháp nhân lẫn cá nhân. Lúng túng hàng tồn kho Ngoài bất động sản, một lượng lớn tài sản đảm bảo ở dưới dạng các hàng tồn kho, khoản phải thu, quyền đòi nợ, quyền tài sản... Tuy nhiên, hướng xử lý đối với các loại tài sản đảm bảo này đang là cả vấn đề nan giải. Theo anh Nguyễn Văn Phú, Trưởng phòng Khách hàng SME (DN vừa và nhỏ) một chi nhánh ngân hàng ở phía Nam, thì "tài sản đảm bảo là hàng tồn kho là một hình thức để gia tăng doanh số cho vay của ngân hàng. Không phải lúc nào doanh nghiệp cũng có bất động sản, và bất động sản cũng chỉ có giới hạn của nó. Bản thân ngân hàng cho vay cũng nhận thấy sự tiềm ẩn rủi ro của dạng này, nhưng đó là một hướng giúp doanh nghiệp tiếp cận được nguồn vốn". Đây là lý giải được nhiều người chấp nhận. Tuy nhiên, nhiều chuyên gia, người công tác trong ngành ngân hàng cũng đồng ý rằng cần nhìn nhận thấu đáo hơn vì tình hình doanh nghiệp khó khăn như hiện nay, tồn kho của họ rất lớn. "Nếu đầu ra của họ tốt thì họ đã bán được hàng, có tiền trả nợ. Còn bây giờ, họ không bán được thì không có tiền, nên ngân hàng có ôm hàng cũng rất khó. Lý do, các công ty này là "dân chuyên nghiệp" mà còn không bán được thì ngân hàng nhảy vào còn khó nữa" - anh Phú nhận xét. Cũng xin nói thêm, trong số các tài sản đảm bảo, hàng tồn kho còn có dạng "hàng tồn kho luân chuyển", tức là doanh nghiệp thế chấp một lô hàng với số lượng nhất định tại nhà băng. Trong quá trình sản xuất kinh doanh, số hàng này chỉ là một lô mà họ có thể xuất ra, nhập vào, chỉ cần đảm bảo trong kho luôn có một lượng hàng hoá trị giá như đã thế chấp với ngân hàng. Song, với tình hình hiện nay, các doanh nghiệp không bán được, hàng ứ đọng trong kho, làm tăng lượng tồn kho. Điều này không vui vẻ gì cho cả doanh nghiệp và ngân hàng. Còn đối với các loại tài sản khác như khoản phải thu, quyền đòi nợ, quyền tài sản thì trong bối cảnh kinh tế khó khăn như hiện nay thì cũng rất khó xử lý. Công cuộc xử lý nợ luôn là một quá trình dài hơi và khó khăn, không phải vì có tài sản đảm bảo mà các ngân hàng có thể yên tâm, kê cao gối mà ngủ được. Chính vì vậy, sự đề phòng cao nhất vẫn là tăng cường công tác thẩm định từ đầu, quản trị rủi ro. È cổ xử lý nợ xấu Thông tin gần đây đều chỉ ra rằng, các ngân hàng đang thừa vốn, còn doanh nghiệp thì vẫn kêu là khó tiếp cận. Đây là tình trạng "cám cảnh" của ngành ngân hàng. Theo nhiều chuyên viên quan hệ khách hàng, các doanh nghiệp là những người mang đến lợi nhuận cho ngân hàng. Trong quá khứ, các doanh nghiệp luôn ở "trên cơ" với ngân hàng. "Làm gì có chuyện ngày xưa doanh nghiệp phải cầu cạnh ngân hàng để vay vốn. Ngoại trừ các ngân hàng nhà nước có nguồn lực dồi dào, lãi suất thấp hơn thì mới có tình trạng đấy, còn lại các ngân hàng cổ phần thương mại, bản thân giữa các chi nhánh đã cạnh tranh khốc liệt rồi chứ chưa nói cả tá ngân hàng khác lúc nào cũng chờ chực để tiếp cận được khách hàng" - một chuyên viên nói. Có lẽ, điều này đã gây ra hậu quả nợ xấu như hiện nay. Trước đó, khi khách hàng luôn "có giá" nên công tác thẩm định cũng dễ dàng, thoáng hơn nhằm mục đích giải ngân thật nhanh, rồi giờ đây chính ngân hàng lại phải lo xử lý nợ xấu. Khi doanh nghiệp gặp khó thì ngân hàng cũng khắc khoải, bởi mối lo nợ xấu tăng lên, lợi nhuận giảm. "Nếu xử lý nợ mạnh tay thì doanh nghiệp chết hẳn, không thì cũng rất khó xử". Và câu hỏi lớn nhất mà thanh tra, giám sát Ngân hàng Nhà nước cần trả lời là việc đảo nợ tại các ngân hàng. Kinh tế khó khăn, liệu việc đảo nợ có gia tăng? Cũng xin nói thêm, đảo nợ ở đây phải hiểu là việc các ngân hàng giúp cho khách hàng giải ngân món vay mới để tất toán cho món vay cũ. Bản thân việc đảo nợ xấu hay tốt vẫn còn gây tranh cãi trong ngành ngân hàng, nhất là vào bối cảnh hiện nay. Người thì cho rằng, việc đảo nợ giúp cho doanh nghiệp "có thêm cơ hội, kéo dài thời gian vay vốn, hy vọng vượt qua được khó khăn hiện tại". Song, ý kiến khác phản bác bởi việc này cũng có thể là cách để nuôi dưỡng nợ xấu bởi khách hàng không còn khả năng trả nợ, còn ngân hàng cứ cho đảo nợ để cuối cùng, dư nợ vẫn tồn tại mà nhà băng cũng trắng tay. Trần Anh Tuấn =================== Chán nhỉ? Đúng là một ý kiến "tối suốt"! Vậy rồi thì làm sao? Không cho đáo hạn thì họ cũng lấy đâu ra mà trả? Thảo nào! Chỉ số Bo thế kia thì làm sao mà giải quyết các bế tắc?
  5. Có khi tôi thành ác quỷ thật cũng không chừng... Thứ Tư, 21/11/2012 08:14 Thằng bé vùng vẫy, kêu thét: “Bà nội, bà nội… cứu con, giết nó đi…”. Mẹ chồng tôi xót cháu, vứt mọi thứ nhào tới giật phắt thằng bé trong tay tôi: “Nội nè con. Có nội ở đây, bà đố đứa nào dám ăn hiếp cháu bà…”. “Thôi, tôi đi để các anh, các chị khỏi phiền”. Mẹ chồng tôi vừa xếp quần áo vô vali, vừa dằn dỗi. Trong lúc đó, cu Tí đã nín khóc, đang trố mắt nhìn bà nội. 3 tuổi, nó đã hiểu ý nghĩa của từ “đi”. Bà nội mà đi là nó sẽ mất một đồng minh đắc lực; đúng hơn là cái ô vững chắc bao bọc cho nó được bình yên trước tất cả mọi lỗi lầm hoặc bất cứ điều gì có thể xảy ra chung quanh cuộc sống của nó. Tôi đưa mắt nhìn ông xã. Anh đang vò đầu, bức tóc; hết nhìn con lại ngó mẹ. Cuối cùng anh lên tiếng: “Thôi mà mẹ, vợ con sợ mẹ vất vả nên mới nói như vậy chứ không có ý gì đâu”. Nhưng mẹ chồng tôi vẫn mát mẻ: “Tôi sống từng tuổi đầu này rồi mà không hiểu người ta muốn nói gì sao? Có một thằng cháu đích tôn mà muốn cưng thương nó cũng không được, tôi còn sống làm gì?”. Cu Tí dường như chỉ chờ có vậy, nó đã nhào tới kéo tay bà, ré lên: “Con không cho nội đi, không cho…”. Rồi nó quay sang chỉ vô mặt tôi: “Mẹ là con ác quỷ, là đồ không có trái tim…”. Nó muốn gì, đòi gì mà ba mẹ không cho thì đã có bà... (ảnh minh họa) Đến nước này thì tôi không thể chịu đựng nổi. Những từ ngữ đó, tôi chưa bao giờ nói, cũng không để con nghe thấy từ miệng người nào khác; vậy mà thằng bé tuôn ra cứ y như thể nó hiểu được tường tận ý nghĩa của những điều mình nói. Nếu không phải mẹ chồng tôi dạy thì nó học ở đâu? Tôi nhào tới chụp lấy con, thẳng tay tát vô mông nó hai cái thật mạnh. Thằng bé vùng vẫy, kêu thét: “Bà nội, bà nội… cứu con, giết nó đi…”. Mẹ chồng tôi xót cháu, vứt mọi thứ nhào tới giật phắt thằng bé trong tay tôi: “Nội nè con. Có nội ở đây, bà đố đứa nào dám ăn hiếp cháu bà…”. Tôi bầm gan, tím ruột và không còn đủ khôn ngoan để điều khiển hành vi của mình. Tôi cũng nhào tới kéo phăng thằng bé khỏi ô dù của nó. Trong cuộc chiến giành giật này, chắc chắn là tôi thắng bởi tôi trẻ hơn, khỏe hơn và nhất là sự giận dữ cũng nhiều hơn. Tôi kéo sềnh sệch cu Tí vô phòng đóng chặt cửa lại, mặc cho nó gào khóc, mặc cho tiếng đập cửa bên ngoài ngày càng dồn dập… Tôi nghĩ, mọi chuyện mất kiểm soát như hôm nay là lỗi của mẹ chồng tôi. Trước đây bà ở quê với chị chồng tôi; thế nhưng từ khi tôi sinh cu Tí thì bà nhất quyết đòi lên ở với vợ chồng tôi để trông cháu. Chồng tôi là con trai một, anh cưới vợ muộn nên khi tôi sinh cu Tí thì bà cũng đã ngoài bảy mươi. Muộn con, muộn cháu nên bà cưng thằng bé như trứng mỏng. Nó muốn gì, đòi gì mà ba mẹ không cho thì đã có bà. Ban đầu bà còn len lén chiều chuộng nó nhưng khi nó càng lớn thì bà càng công khai dù có lúc những đòi hỏi của nó thật quái đản: Đòi bà làm ngựa cho nó cưỡi, đòi bỏ con chó Tina vô chậu nước, đòi lấy hoa quả cúng trên bàn thờ xuống làm bóng đá chơi… Nếu đòi mà không cho thì nó bắt đầu giẫy khóc; cuối cùng ông xã tôi cũng đành phải lắc đầu: “Kệ nó em à, con nít mà…”. Tất cả những điều đó khiến tôi bị stress nặng. Tôi muốn cho nó đi học để giảm bớt thời gian nó gần gũi bà cũng không được. Lý lẽ mẹ chồng tôi đưa ra là: “Không có ai chăm cháu tốt bằng bà. Có người chăm con cho là phước mấy đời, chúng mày có phước mà không biết hưởng”. Ông xã tôi lại dỗ dành: “Thôi, chờ nó lớn chút nữa đã em à…”. Cứ vậy, hai bà cháu từ từ lấn tới cho tới khi tôi không thể nào chịu đựng hơn nữa… Tôi nhốt thằng cháu đích tôn trong phòng, bà bỏ đi thật. Không có bà, cu Tí có vẻ ngoan hơn nhưng nó không vui. Nhiều đêm đang ngủ, nó tức tưởi gọi: “Nội ơi, cứu con…”. Tôi nghe vừa giận, vừa thương con. Còn ông xã tôi thì buồn rười rượi. Tôi hiểu tâm trạng anh nhưng không lẽ lại buông tay đầu hàng? Được đúng một tuần thì bà chị tôi gọi điện thoại lên: “Mẹ bệnh rồi, mấy hôm nay không chịu ăn uống gì cả, miệng cứ gọi cu Tí…”. Tôi thở dài. Bà cháu họ tương tư nhau như vậy, tôi biết phải làm sao đây? Nếu rước mẹ lên thì tôi sẽ không thể nào dạy con; còn để mẹ ở dưới đó thì nếu bà có bề gì, tôi làm sao gánh vác nổi trách nhiệm? Đến nước này thì tôi thật sự điên đầu. Tôi không muốn có chiến tranh, nhất là với người đã sinh ra chồng mình, là bà nội của con mình. Thế nhưng, nếu không kiên quyết, chắc chắn tôi lại bị tước mất quyền dạy con và tôi sẽ không thể nào có đủ can đảm để sinh thêm cho bà một đứa cháu nào nữa… Trời ạ, tình hình này, có khi tôi thành ác quỷ thật cũng không chừng... Phương Mai ===================== Ở thế giới Hậu Thiên này, cái đúng của người này là cái sai của người khác và ngược lại. Nhưng trong một tập hợp luôn có một tập hợp lớn hơn và tất nhiên nó làm quy chuẩn cho các tập hợp con trong đó - Ứng dụng nghịch lý Canto thì có thể phát biểu như vậy. Các cụ nhà ta đã phán cho con cháu: "Nói phải, củ cải cũng nghe". Nhưng thế nào là nói phải? Nếu như lẽ phải đó không nằm trong chuẩn mực của tập hợp lớn hơn đó. Trong trường hợp này - phân tích theo tính thần nghịch lý Canto - thì giá trị đúng của con dâu là cần một sự giáo dục con cái theo cách hiểu của cô ta với một mục đích đúng mong cho con cái nên người. Còn bà nội - giá trị đúng của bà là tình cảm giành cho đưa cháu nội bé bỏng chưa biết gì theo cách hiểu của bà. Nhưng cái tập hợp lớn hơn là giá trị nhân bản và tình yêu thương con người. Trong trường hợp này thì bà nội đúng và cả hai phải thống nhất một phương pháp dạy đứa trẻ trên giá trị này. Nó không thể nói" Giết nó đi!". Nghịch lý Canto chỉ là mô hình phản ánh một thực tại mà thuyết Âm Dương Ngũ hành đã mô tả. Tương tự như vậy, tất cả các mâu thuẫn trong xã hội loài người về mọi hiện tượng, đều có thể hóa giải , nếu con người tìm được những giá trị của một tập hợp lớn hơn. Đó chính là lý thuyết thống nhất trong công cuộc hội nhập toàn cầu. Không có nó thì sự hội nhập này cuối cùng sẽ tan ra và nỗi thống khổ là triền miên. Do chính con người gây ra cho mình. Chuyện bé từ một đưa trẻ được nuông chiều gây nên mâu thuẫn "mẹ chồng , nàng dâu" - Thiên Sứ tôi "xé ra to" thành chuyện thế giới với lý thuyết thông nhất chính là thuyết Âm Dương Ngũ hành, thì kể cũng buồn cưới thật. Nhưng ông cha ta đã dặn: "Chuyện bé xé ra to" - theo cách hiểu của tôi - thì - đó chính là một phương pháp minh chứng mối liên hệ giữa lý thuyết và thực tại. * Để giải thích một hiện tượng dù rất nhỏ, cũng cần phải viễn dẫn đến toàn bộ lịch sử hình thành vũ trụ. Một thí dụ về "chuyện bé xé ra to". * Một con bướm vỗ cánh ở rừng Amazon, cũng có thể gây ra cơn bão ở Thái Bình Dương. Một thí dụ khác về "chuyện bé xé ra to". * Một con cá quẫy đuôi cũng làm kinh động đến tam thiên đại thiên thế giới. Còn nhiều nữa. Toàn chuyện bé xé ra to cả. Bởi vậy, Lý học Việt luôn quan niệm rằng : Bất cứ một hiện tượng dù rất nhỏ, đều có thể là dữ kiện đầu vào cho một khả năng tiên tri. Chính vì mối liên hệ giữa mọi hiện tượng trong vũ trụ. Kho tàng minh triết Việt cũng để lại một câu , mà các bà nhà quê Việt hay nói: "Cái sảy, nó nảy cái ung". Để giải thích được câu này thì có thể chứng minh được bằng trực quan theo khoa học hiện đại: Do không giữ vệ sinh, nên nhiễm trùng và nó nảy cái ung. Nhưng các nhà vật lý lý thuyết có thể tìm ra một môi trường liên hệ sự ảnh hưởng đến toàn bộ mọi hiện tượng trong lịch sử hình thành vũ trụ không? Thuyết Âm dương Ngũ hành đã diễn đạt điều này lâu rồi! Cảm ơn sự quan tâm của quí vị đến bài viết này, mở đầu từ chuyện "mẹ chồng, nàng dâu" - một câu chuyện cửa miêng của các bà buôn dưa lê ở xứ Việt này.
  6. Nhờ Thiên Đồng sau khi vẽ xong nhà cho cachua thì thực hiện bản vẽ này - phân cung điểm hướng và đưa cho tôi. Xin cảm ơn.
  7. TƯ LIỆU THAM KHẢO Nước trên sao Hỏa và Trái đất có thể chung nguồn gốc 21/11/2012 13:11 Sao Hỏa từng có nước trong thời gian đầu - Ảnh: NASA (TNO) Nước trên sao Hỏa và Trái đất có chung nguồn gốc, nhiều khả năng đến từ những thiên thạch đâm vào bề mặt các thiên thể này trong giai đoạn hình thành. Các đại dương trên Trái đất và nước từng chảy trên sao Hỏa nhiều khả năng xuất phát từ một nguồn giống nhau, đó là kết luận của các nhà khoa học sau khi phân tích hai mẩu đá sao Hỏa hiếm hoi bay đến địa cầu nhiều năm trước. Theo giả thuyết mới, nước trên sao Hỏa có thể đến từ những khối xây dựng hành tinh tương tự như loại đã hình thành Trái đất. Hai hành tinh có vẻ như tượng hình song song với nhau, nhưng sau đó lại tiến theo hai con đường tiến hóa khác nhau. Phát hiện trên đối lập với giả thuyết lâu này về nước trên các hành tinh như Trái đất và sao Hỏa. Thay vào đó, các chuyên gia cho rằng nước bắt nguồn từ các thiên thạch chondrite, chứa những khoáng chất, và hòa nhập với hành tinh mà chúng đáp lên. Những thiên thạch này chứa các hạt bazan dạng lỏng, không như đá bazan ở Hawaii, theo Space.com dẫn lời chuyên gia John Jones tại Trung tâm Không gian Johnson thuộc NASA. Hai mẩu thiên thạch sao Hỏa trong cuộc nghiên cứu đến từ hai nguồn nước cổ đại khác nhau trên hành tinh đỏ, giúp hé lộ những điểm quan trọng trong thời kỳ đầu của sao Hỏa. Hạo Nhiên Nghiên cứu bầu khí quyển sao Hỏa Tàu thăm dò sao Hỏa sẽ về lại trái đất ? Bộ áo "Người sắt" phục vụ sứ mệnh sao Hỏa Phát hiện vật sáng bí ẩn trên sao Hỏa Thiên thạch từ sao Hỏa được rao giá 5,4 tỉ đồng Lòng suối cổ đại trên sao Hỏa Angry Birds "hạ cánh" sao Hỏa Sự cố đầu tiên của tàu thăm dò sao Hỏa NASA thông báo sứ mệnh thăm dò sao Hỏa mới Sao Hỏa “nóng” hơn 0°C Ấn Độ tuyên bố sứ mệnh sao Hỏa
  8. Cuộc chiến giành giật châu Á giữa Mỹ và Trung Quốc (Kỳ 2) Thứ Tư, 21/11/2012 - 12:52 Các cây bút nghiên cứu chính trị và giới chóp bu quân sự Trung Quốc đang lên án Mỹ việc sử dụng nhiều “âm mưu và thủ đoạn tinh vi” để thực hiện chính sách cản trở con đường phát triển của Trung Quốc, dù đó là sự “phát triển trong hòa bình”. Cuộc chiến giành giật châu Á giữa Mỹ và Trung Quốc (Kỳ 1) Tuy nhiên, lịch sử đã cho thấy chính Mỹ từng “hà hơi tiếp sức” cho sự lớn mạnh của quân đội nước này nói riêng và Trung Quốc nói chung. Thiếu những nền tảng ngoại lực ban đầu như vậy, Trung Quốc khó có thể đạt được những kết quả như hiện nay… Kỳ 2: "Dưỡng hổ di họa" “Thân Trung, bài Nga” Lịch sử chính trị thế giới cho thấy có khi, chỉ bởi vài quan điểm cá nhân, thế cục đã có thể thay đổi. Trong trường hợp Trung Quốc và Mỹ, đó là những bộ não như Henry Kissinger và sau đó là “học trò” của ông - Ngoại trưởng Alexander Haig. Trong nội các Ronald Reagan (kế nhiệm Jimmy Carter), Haig được xem là nhân vật luôn ủng hộ mạnh mẽ chính sách thân Bắc Kinh. Haig muốn đặt dấu ấn riêng trên trang sử quan hệ Mỹ - Trung bằng việc thực hiện những bước đột phá để nâng quan hệ hai nước lên một cấp độ chiến lược mới, mà trọng tâm của nó là tăng tốc việc bán vũ khí giết người cho Trung Quốc cả về chất lẫn lượng. Haig tin rằng, chỉ khi như vậy, Mỹ mới có thể cân bằng được sức mạnh quân sự Liên Xô. Quan điểm của Haig cũng được chia sẻ bởi một số người trong bộ máy quân đội Mỹ. Bản nghiên cứu về mối quan hệ an ninh chiến lược với Trung Quốc năm 1981 của Bộ tổng Tham mưu quân đội Hoa Kỳ kết luận rằng, Trung Quốc “đang đóng góp đáng kể” cho “sự cân bằng toàn cầu”. Tuy nhiên, một lần nữa, Quốc hội và một số tướng lĩnh Lầu Năm Góc vẫn dè dặt việc mở rộng cửa và cung cấp cho Trung Quốc những kỹ thuật quân sự tiên tiến. Với Haig, đó là những ý kiến “thiển cận”, xuất phát từ hạng người có “tư duy bàn giấy” và “đầu óc hẹp hòi”… Chủ tịch Giang Trạch Dân (và Tổng thống Bill Clinton) trong chuyến công du Mỹ cuối năm 1997 (chuyến viếng thăm đầu tiên của một lãnh đạo Trung Quốc kể từ sự kiện Thiên An Môn) Sự vận động liên tục của Haig cuối cùng cũng có kết quả, dù khiêm tốn. Năm 1983, Bộ trưởng Quốc phòng Caspar Weinberger tuyên bố, trong số những bước đi mới được thiết kế nhằm tăng cường quan hệ quân sự song phương Mỹ - Trung, Washington sẽ sẵn lòng bán những hệ thống “vũ khí phòng ngự” cho Bắc Kinh. Và trong nửa sau thập niên 80 của thế kỷ trước, Washington cũng đồng ý bán cho Trung Quốc ngư lôi, radar chiến thuật, thiết bị máy móc để sản xuất vỏ đại bác và hệ thống điện tử cho thiết bị đánh chặn của chiến đấu cơ. Giới chức Mỹ thậm chí còn bày tỏ việc sẵn lòng thảo luận việc bán hệ thống tên lửa chống tăng, hệ thống dò âm chống tàu ngầm, động cơ turbine khí cho tàu chiến và hệ thống tên lửa không đối không. Tóm lại, Washington đã chuẩn bị bán một số mặt hàng quân sự với số lượng lớn cho Trung Quốc. Sau chuyến công du Trung Quốc của Weinberger năm 1983, một loạt trao đổi qua lại giữa giới chức dân sự lẫn quân sự ở mọi cấp bậc của hai nước liên tục diễn ra. Không chỉ dự tính tổ chức các cuộc phối hợp tập trận hải quân giữa hai quân đội, Mỹ còn háo hức đề xuất ý kiến triển khai máy bay chiến thuật đến những căn cứ gần Vladovostok; phát triển “những hệ thống phòng không và cảnh báo sớm”, xin được phép tiếp liệu cho vận tải cơ Mỹ mang hàng hóa cung cấp cho lực lượng “kháng chiến quân” Afghanistan trong cuộc chiến chống Liên Xô… Tuy nhiên, thời cuộc lại thay đổi và ảnh hưởng của nó là sự tái nhận thức về các mối quan hệ. Giữa thập niên 80, Liên Xô đang lún sâu vào hỗn loạn nội bộ, trong làn sóng cải tổ của Mikhail Gorbachev. Nhận định rằng, Moskva không còn là kẻ thù và là mối đe dọa an ninh lớn đối với mình, Bắc Kinh bắt đầu muốn cải thiện quan hệ với Moskva để tận dụng quan hệ quân sự lẫn kinh tế. Dù sao, hai nước cũng từng có những mối liên hệ chặt chẽ thời thập niên 50 của thế kỷ trước. Việc tái nhận thức trong chiến lược quan hệ với Liên Xô khiến Bắc Kinh “tế nhị” đẩy quan hệ với Mỹ xuống một… tầm thấp hơn. Thế là thay vì hăm hở sắm “đồ chơi” Mỹ, Trung Quốc đã bỏ qua (cơ hội ngàn vàng này) và chỉ mua vài thứ tượng trưng. Những kế hoạch hợp tác quân sự song phương như nói ở trên cũng bị bỏ xó… con bài cũ Năm 1989 đã xảy ra hai sự kiện kinh thiên động địa khiến Mỹ bắt đầu giảm dần, dù rất chậm mối quan hệ với Trung Quốc. Thứ nhất đó là sự kiện Thiên An Môn vào tháng 6 và tiếp đó là sự kiện bức tường Berlin sụp đổ vào tháng 11. Cả hai sự kiện đều mang lại những ảnh hưởng sâu sắc đối với chính sách đối ngoại của Mỹ lẫn Trung Quốc. Với Mỹ, sự tan rã của các nước Đông Âu khiến điểm tựa Liên Xô không còn đã dẫn Washington đến những phác thảo mới cho chủ trương đối ngoại. Có một điều đến nay không thể giải thích là tại sao dù chiến lược cân bằng với Liên Xô không còn cần thiết nhưng Washington, bất chấp sự kiện Thiên An Môn, vẫn duy trì quan hệ khá gần gũi với Trung Quốc. Dù chỉ trích Bill Clinton về chính sách đối với Trung Quốc nhưng George W. Bush cũng áp dụng con đường chẳng khác mấy so với chính phủ tiền nhiệm (trong ảnh là vợ chồng Tổng thống George W. Bush và Ngoại trưởng Dương Khiết Trì tại Thế vận hội Bắc Kinh 2008) Vài tháng sau, Thứ trưởng Ngoại giao Mỹ Lawrence Eagleburger đệ trình Quốc hội một danh sách những phạm vi “sống còn” mà Mỹ cần tiếp tục thực hiện trong mối quan hệ với Bắc Kinh. Eagleburger giải trình rằng, dù Liên Xô sụp đổ, nhưng những “giá trị chiến lược” với Bắc Kinh vẫn không thể vì thế mà từ bỏ. Do đó, Bắc Kinh và Washington cần tiếp tục chia sẻ nhiều mối quan tâm mới, qua những chương trình hợp tác mới, trong bối cảnh chính trị mới. Theo quan điểm Eagleburger cũng như một số giới chức hoạch định chính sách đối ngoại Hoa Kỳ, Washington bây giờ cần hỗ trợ để đưa Trung Quốc tiếp cận và gắn kết sâu hơn vào các hệ thống định chế quốc tế. Một cách tinh vi, đó là cách thuần hóa một con cọp đang mọc nanh. Chính sách này xuất hiện ngay từ những ngày đầu của nhiệm kỳ Bill Clinton. Năm 1994, Chính phủ Mỹ tuyên bố Washington sẽ theo đuổi chính sách “hợp tác toàn diện” với Trung Quốc - như Tổng thống Bill Clinton đã trình bày: “Chúng tôi sẽ có nhiều mối liên hệ hơn. Chúng tôi sẽ giao thương nhiều hơn. Chúng tôi sẽ hợp tác quốc tế nhiều hơn”. Nói cách khác, Mỹ đã phát quang dọn đường đưa Trung Quốc lên vũ đài quốc tế, với hy vọng rằng, Trung Quốc sẽ có ý thức trách nhiệm hơn với những nghị sự thế giới và những vấn đề toàn cầu (chẳng hạn ô nhiễm môi trường), cũng như sẽ hành xử biết điều, biết luật hơn, với những xung đột khu vực… Mỹ đã tạo ra một ảo tưởng cho Trung Quốc rằng, họ bây giờ là một cường quốc. Đặt Trung Quốc lên chiếc ghế định chế quốc tế không chỉ buộc Trung Quốc phải “ăn ở” cho ra “tư cách người lớn” mà cũng là một cách để có thể giám sát và thậm chí khống chế Trung Quốc. Đó là lý do tại sao Mỹ dành cả nửa sau của thập niên 90 để vận động đưa Trung Quốc vào Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO)… Trong chiến dịch tranh cử tổng thống năm 2000, George W. Bush chỉ trích nội các tiền nhiệm đã “dung túng” và “nuông chiều” Trung Quốc thái quá. Với Bush, Trung Quốc không thể là “đối tác chiến lược” mà phải là “đối thủ chiến lược”. Dù vậy, thế cờ đã được bày, trong một thời gian dài như thế, làm sao có thể gỡ một sớm một chiều. Cuối cùng, dưới áp lực của giới doanh nghiệp và tài phiệt Mỹ, Bush cũng buộc phải áp dụng chính sách đối với Trung Quốc chẳng khác thời Bill Clinton bao nhiêu… Ngoại trưởng Alexander Haig và người đồng cấp Hoàng Hoa tại Sân bay Bắc Kinh (tháng 6/1981) Tuy nhiên, trong lĩnh vực quân sự, những gì được thiết lập trước năm 1989 đã không bao giờ được tái lập. Mỹ bắt đầu nhận ra rằng, Trung Quốc đang từng bước trở thành một mối họa đối với an ninh và quyền lợi Mỹ. Sự nhận thức này diễn ra rất chậm. Trước năm 1996, giới chức quân sự Mỹ vẫn còn chưa quan tâm sự phát triển quân sự Trung Quốc. Họ chỉ nghĩ Trung Quốc đang mải mê lo làm giàu, thế thôi. Trong khi đó, một sự nhận chân toàn bộ về thực trạng quân sự non kém của mình lại đang sôi sùng sục tại Trung Quốc, từ khi họ chứng kiến sức mạnh kinh khủng của Mỹ phô diễn ở cuộc chiến vùng vịnh 1991. Trung Quốc bắt đầu âm thầm tăng tốc đầu tư quân sự, trước sự thờ ơ của Mỹ. Tất cả chỉ thay đổi vào năm 1996, khi Đài Loan tổ chức cuộc bầu cử tổng thống dân chủ đầu tiên. Trung Quốc đã gây sức ép Đài Bắc bằng cách triển khai dàn tên lửa chĩa thẳng về Đài Loan. Lần đầu tiên trong hơn 30 năm, Mỹ mới nhận ra một hiểm họa chiến tranh thật sự tại châu Á đến từ Trung Quốc. Lập tức sau đó, tình báo Mỹ bắt đầu theo dõi hoạt động quân sự Trung Quốc. Kết quả thật đáng lo ngại, nếu không nói là đầy tính cảnh báo. Hóa ra quân đội Trung Quốc đã mạnh hơn Mỹ nghĩ rất nhiều. Trước sự kiện 1996, CIA gần như chẳng đếm xỉa đến Trung Quốc. Trong báo cáo các mối đe dọa toàn cầu vào tháng 2/1996, Giám đốc CIA John Deutch trình bày ngắn gọn: “Chúng ta vẫn biết rất ít về giới lãnh đạo tương lai Trung Quốc cũng như kế hoạch của họ”. Một năm sau, sau vụ khủng hoảng Đài Loan, người kế nhiệm Deutch, George Tenet, bắt đầu “la thất thanh”: “Những hành động và tuyên bố của Trung Quốc cho thấy họ quyết tâm thể hiện mình như một sức mạnh đỉnh cao ở Đông Á”. Đến năm 1998, Tenet tin chắc rằng, giới lãnh đạo Trung Quốc “có một mục tiêu rõ ràng: biến nước họ thành một sức mạnh chủ yếu ở Đông Á cũng như là cường quốc kinh tế hàng đầu thế giới ngang hàng Mỹ vào giữa thế kỷ XXI”. Sau những năm tháng tận tình nuôi lớn con cọp dữ và bây giờ nó không những không bị thuần hóa mà còn bắt đầu tính quay sang đớp chủ, Mỹ đã bắt đầu biết “hối” rồi chăng? Đã quá muộn! (Xem tiếp kỳ sau) Theo Ngọc Trí Petrotimes ===================== ???Có thật muộn không? Nhưng thôi, tớ chỉ nói đến đấy! Mọi chuyện tớ đã nói đủ rồi và bây giờ khoanh tay đứng nhìn sự chứng nghiệm.
  9. Ông Vươn thực sự phạm tội gì? Cập nhật lúc :8:23 PM, 20/11/2012 (Đất Việt) Trong tình thế bị dồn vào đường cùng, Đoàn Văn Vươn và em đã liều chết chống lại những người xâm phạm đến lợi ích hợp pháp của mình. Ít có trường hợp mà hành vi phạm tội làm nảy sinh nhiều nhận xét, đánh giá trái ngược nhau như trường hợp ông Đoàn Văn Vươn trong vụ việc xảy ra ở Tiên Lãng, Hải Phòng. Những viên chức có liên quan của huyện và xã khẳng định ông Đoàn Văn Vươn là người ngông cuồng, ngang nhiên dùng vũ khí chống lại người thi hành công vụ. Ông Vươn phải bị buộc tội chống người thi hành công vụ và tội giết người. Nơi ở của gia đình ông Vươn sau khi bị cưỡng chế Có người cho rằng khó thay đổi tội giết người của ông Vươn. Một số người khác thì cho rằng Ông Vươn phạm tội giết người do vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng. Trong khi đó, nhiều người dân xã Vinh Quang và nhiều nơi trong cả nước cho rằng việc buộc ông Vươn vào tội giết người là không đúng với thực tế khách quan của vụ việc và bản chất con người của ông Vươn. Bởi vậy, công luận đòi hỏi có một sự phân tích thấu tình đạt lý về các hành vi phạm tội trong vụ ông Vươn. Không phải thực thi công vụ Câu hỏi đầu tiên, mang tính then chốt, được đặt ra là việc thực thi lệnh cưỡng chế thu hồi đất của ông Đoàn Văn Vươn ở xã Vinh Quang huyện Tiên Lãng có phải là hành vi thực thi công vụ ? Thông báo số 43/TB-VPCP ngày 10/2/2012, về kết luận của Thủ tướng Chính phủ đã khẳng định: “Do quyết định thu hồi đất không đúng với quy đinh của pháp luật đất đai nên Quyết định cưỡng chế thu hồi đất cũng không đúng với pháp luật…”. Cưỡng chế không đồng nghĩa với việc đánh đập, phá hủy tài sản của người bị cưỡng chế. Việc huy động quân đội và công an và sử dụng vũ khí, xe ủi vào vụ việc cưỡng chế là hành vi trái đường lối chính sách, trái pháp luật. Thủ tướng đã kết luận : “Việc tổ chức cưỡng chế thu hồi đất của UBND huyện Tiên Lãng cũng có nhiều thiếu sót sai phạm”. Quyết định cưỡng chế là trái luật. Việc thực thi quyết định cưỡng chế có nhiều sai phạm. Tính chất công vụ không thể chứng minh bằng việc họ là những viên chức. Những viên chức cưỡng chế trái luật là những kẻ phạm tội. Cơ quan điều tra đã khởi tố để điều tra hành vi phạm tội của họ. Những người nào vì vụ lợi hoặc động cơ cá nhân khác mà vượt quá quyền hạn của mình làm trái công vụ gây thiệt hại cho lợi ích nhà nước, của xã hội, quyền, lợi ích hợp pháp của công dân sẽ bị xét xử theo điều 282 BLHS về tội lạm quyền trong thi hành công vụ và bị phạt tù từ một năm đến bảy năm theo khung 1, hoặc bị phạt tù từ năm năm đến mười hai năm theo khung 2, hoặc bị phạt tù từ mười năm đến hai mươi năm theo khung 3. Theo khung 4 của điều luật, người phạm tội còn bị cấm đảm nhiệm chức vụ nhất định từ một năm đến năm năm, có thể bị phạt tiền từ ba triệu đồng đến ba mươi triệu đồng. Câu trả lời cho câu hỏi thứ nhất là không có việc thi hành công vụ đối với vụ việc được nêu. Ông Vươn không giết người Câu hỏi thứ hai được đặt ra là Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Quý và hai bà vợ của họ có phạm tội chống người thi hành công vụ và giết người không ? Không có sự kiện thi hành công vụ, tất yếu sẽ không có tội chống lại người thi hành công vụ. Vậy các ông Vươn, Quý và hai bà vợ của họ có phạm tội giết người không? Hành vi giết người bao gồm trong nó 4 giả định: 1) cố ý : cố ý trực tiếp hoặc gián tiếp; 2) tước đoạt sinh mạng người khác; 3) một cách trái pháp luật; và 4) vì những động cơ mục đích đê hèn. Việc buộc tội và xử phạt một người can tội giết người phải hội tụ đủ 4 giả định đã nêu. Nếu thiếu một trong 4 điều đã nêu thì không thể quy tội giết người theo điều 93 BLHS. Từ năm 2006, ông Đoàn Văn Vươn đã nhận thức được lệnh thu hồi quyền sử dụng đất đai của ông ta là trái pháp luật. Ông Vươn đã khởi kiện ra tòa án để đòi công lý. Nhưng tòa án sơ thẩm, phúc thẩm đã làm nghiêng lệch cán cân công lý. Oan trái đã đè nặng lên gia đình Ông Vươn trong 7 năm trời (2006- 2012). Cái được gọi là mìn tự chế chỉ là bình ga được kích nổ để tạo ra ngọn lửa nhằm cảnh báo. Ông Vươn không có mục đích giết ai trong vụ cưỡng chế. Tất cả những gì mà Đoàn Văn Vươn đã làm chỉ nhằm mục đích ngăn cản lực lượng cưỡng chế trái pháp luật xâm phạm các quyền lợi hợp pháp của gia đình ông mà thôi. Theo người dân địa phương, lực lượng cưỡng chế đã nổ súng như một trận đánh. Người chỉ huy cao nhất của vụ cưỡng chế đã trả lời báo chí rằng đó là một trận đánh hay có thể viết thành sách được (!).Theo người dân địa phương, lực lượng cưỡng chế đã nổ súng như một trận đánh. Người chỉ huy cao nhất của vụ cưỡng chế đã trả lời báo chí rằng đó là một trận đánh hay có thể viết thành sách được (!). Tiếng súng đã làm kinh động cả làng quê yên tĩnh vào dịp giáp Tết. Trong tình thế bị dồn vào bước đường cùng, Đoàn Văn Vươn và em đã liều chết để chống lại những người xâm phạm đến lợi ích hợp pháp của mình. Không chỉ luật pháp nước ta, mà luật pháp của nhiều nước trên thế giới đều thừa nhận người dân có quyền sử dụng các hình thức tương xứng để tự vệ trước những hành động xâm phạm đến tính mạng, tài sản và quyền lợi hợp pháp của họ. Căn cứ vào những hành vi trong thực tế của ông Vươn đã thực hiện, (quy tội danh thực tế), thì chỉ có thể buộc tội, (quy tội danh pháp lý) Đoàn Văn Vươn theo tội cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại sức khỏe của người khác do vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng như đã quy định tại điều 106 BLHS với khung hình phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến hai năm hoặc phạt tù từ 3 tháng đến một năm, nếu phạm tội đối với nhiều người thì bị phạt tù từ một đến ba năm. Trước khi hành động hai anh em nhà Vươn đã giữ bí mật với vợ con, xua họ lánh đi nơi khác. Vợ con họ không có mặt tại chỗ khi xảy ra vụ cưỡng chế. Việc buộc tội hai bà vợ của Đoàn Văn Vươn và Đoàn Văn Quý vào tội chống người thi hành công vụ và tội giết người lại càng không có cơ sở pháp lý. Luật sư Lê Đức Tiết ======================= Vấn đề không đơn giản như bài viết này - mặc dù tôi mới chỉ xem lướt qua - Nhưng đã có lần tôi xác định rằng: Xử ông Vươn thế nào, nó sẽ quyết định có tính định hướng cải cách như thế nào trong hoàn cảnh hiện nay. Do đó nó tùy thuộc vào "tình hình thời tiết'.
  10. Cuộc chiến giành giật châu Á giữa Mỹ và Trung Quốc (Kỳ 1) Thứ Ba, 20/11/2012 - 16:05 Sẽ là rất lịch sự nếu dùng những từ đại loại “đối tác” hay “đối thủ” mà không phải là kẻ thù để chỉ mối quan hệ hiện tại giữa Mỹ và Trung Quốc. Và nếu xem Trung Quốc là kẻ thù, Mỹ đang đối mặt với một kẻ thù hắc ám và kỳ lạ chưa từng có trong lịch sử cổ kim, một kẻ thù không hoàn toàn nằm ở chiến tuyến đối lập thật sự như với Liên Xô trước đây mà lại “bị” gắn kết bởi những lợi ích song phương gần như không thể tách rời. Điều đó cũng đúng với phía Trung Quốc. Làm thế nào để “diệt” nhau trong bối cảnh quan hệ phức tạp như vậy? Kỳ 1: Lịch sử một chuyện tình Từ kẻ thù không đội trời chung Lịch sử đã cho thấy một khi lợi ích chính trị bị đe dọa thật sự, người ta vẫn có thể hy sinh quyền lợi kinh tế và sẵn sàng dùng nắm đấm phân biệt hơn thua. Trước Thế chiến thứ nhất, Anh và Đức là hai đối tác thương mại chính của nhau. Tuy nhiên, điều đó vẫn khiến giới chính trị chóp bu London xem sức mạnh đang lên của Đức là mối đe dọa cho vị trí đế quốc thực dân của họ cũng như sự ổn định chính trị châu Âu nói riêng về lâu dài. Và dù quan hệ mậu dịch gắn kết với Anh vẫn tăng đều, Đức vẫn đi đến kết luận rằng Anh đang tìm cách khống chế, cố tình ngăn cản và “trù dập” sự lớn mạnh của họ. Thế là bất chấp quyền lợi kinh tế song phương, quan hệ chính trị hai nước xấu dần rồi cuối cùng dẫn đến chiến tranh. Trường hợp Anh - Đức đã cho thấy sự lệ thuộc kinh tế song phương chưa chắc là yếu tố giúp củng cố tình bạn thêm bền vững mà thậm chí chính nó lại là nguyên nhân chủ yếu cho những bất ổn, mâu thuẫn và xung đột. Nixon trong chuyến công du lịch sử đến Trung Quốc Điều này đang xảy ra trong mối quan hệ Mỹ và Trung Quốc, khi mà Trung Quốc không chỉ ngoi lên như một cường quốc kinh tế mà còn là một sức mạnh quân sự đe dọa quyền lợi Mỹ - đúng như dự báo của Tổng thống Theodore Roosevelt (nhiệm kỳ 1901-1909) cách đây hơn 100 năm, khi cho rằng: “Lịch sử tương lai của chúng ta sẽ được quyết định bởi vị trí của chúng ta ở Thái Bình Dương đối mặt với Trung Quốc hơn là vị trí của chúng ta ở Đại Tây Dương trực diện với châu Âu”. Cho nên, điều mà cựu Ngoại trưởng Mỹ Henry Kissinger, vốn là người thân Trung Quốc, một “tình nhân vĩ đại” trong lịch sử quan hệ Washington - Bắc Kinh, kết luận trong quyển On China (phát hành 2011) của mình - về việc nên tạo một “cộng đồng Thái Bình Dương” trong đó Mỹ, Trung Quốc và tất cả các nước trong khu vực đều cùng sống chung và phát triển trong hòa bình - chỉ là một ảo tưởng phi thực tế chính trị, ngây ngô đến mức ngớ ngẩn! Trong chính trị thế giới, làm gì có chuyện “ăn cùng mâm, ngủ cùng giường” với những đối thủ đang lăm le đe dọa sức mạnh lẫn quyền lợi mình! Trung Quốc và Mỹ vốn chẳng bao giờ thật tâm với nhau. Chính kiến là một chuyện (tư bản và cộng sản). Tranh giành ảnh hưởng mới là vấn đề chính. Thời Chiến tranh lạnh, hai nước xem nhau như mặt trăng với mặt trời. Năm 1954, tại Hội nghị hòa đàm Geneva, Ngoại trưởng Mỹ John Foster Dulles đã thẳng thừng từ chối bắt tay người đồng cấp Chu Ân Lai và thậm chí ra lệnh tất cả thành viên Mỹ phó hội Geneva phải “phớt lờ mọi lúc về sự có mặt và tồn tại của phái đoàn Trung Quốc”. Cùng với chính sách cô lập Trung Quốc về mặt ngoại giao, Mỹ cũng thiết lập một mạng lưới đồng minh và căn cứ quân sự ở Đông Nam Á. Đến giữa thập niên 50 của thế kỷ trước, Washington đã ký thỏa ước Hợp tác quốc phòng với Úc và New Zealand (1951), Philippines (1951), Nam Hàn (1953); thắt chặt quan hệ với Đài Loan (1954) và cả cựu thù Nhật (1951). Mỹ còn thành lập nhiều tổ chức quân sự trong đó có Tổ chức Hiệp ước Bắc Đại Tây Dương (NATO) tại Tây Âu, Tổ chức Hiệp ước Đông Nam Á (SEATO; Philippines, Thái Lan, Pakistan…), Tổ chức Hiệp ước trung tâm (CENTO; Thổ Nhĩ Kỳ, Iran, Iraq, Pakistan…). Đến trước Thế chiến thứ hai, Philippines đã trở thành căn cứ vững mạnh Mỹ ở Thái Bình Dương, nối với chuỗi đảo thuộc quản lý Mỹ (Guam, Wake, Midway)… Từ năm 1950, Washington cũng áp đặt lệnh cấm vận toàn diện đối với Trung Quốc… Đến một chuyện tình “cưỡng hôn”! Có lẽ Trung Quốc chẳng bao giờ có cơ hội “ngóc đầu” lên được nếu không xảy ra hai yếu tố thời cuộc, khiến chính sách Washington đối với Bắc Kinh thay đổi 180o. Thứ nhất, đó là sự đe dọa của Liên Xô, và thứ hai là cuộc chiến Việt Nam. Trong bối cảnh bế tắc của cuộc chiến Việt Nam và đồng thời cần một đối trọng để cân bằng quyền lực với Liên Xô, Mỹ bắt đầu chơi trò “mèo mả, gà đồng” với Trung Quốc. Đến đầu thập niên 70, “bè lũ” Kissinger đã áp dụng một chính sách tiếp cận Trung Quốc hoàn toàn khác. Mục tiêu của Mỹ không còn làm suy yếu mà ngược lại phải làm cho Trung Quốc mạnh! Cụ thể nhất là việc hỗ trợ cho lực lượng Quân đội giải phóng nhân dân Trung Quốc (PLA) bằng nhiều loại vũ khí hiện đại, đủ sức để Trung Quốc đương đầu nếu nước này xảy ra chiến tranh với Liên Xô. Henry Kissinger - một “người bạn tốt” lâu năm của Trung Quốc Tuy nhiên, trong khi Tổng thống Richard Nixon và cố vấn An ninh quốc gia Kissinger muốn tăng tốc kế hoạch viện trợ quân sự cho Trung Quốc, Quốc hội Mỹ vẫn tỏ ý lo ngại và tìm cách ngăn chặn, với niềm tin rằng Bắc Kinh là một đối tác bất khả tín. Tuy nhiên, Nixon, rồi người kế nhiệm Gerald Ford, vẫn thuyết phục được Quốc hội, dù mức độ viện trợ không được như phác thảo ban đầu. Trong số thiết bị - phương tiện viện trợ cho Trung Quốc lúc đó, có hệ thống bắt tín hiệu truyền hình vệ tinh, 10 chiếc Boeing 707 và hai máy tính tốc độ cao. Đến năm 1975, Kissinger (lúc này là ngoại trưởng) còn kêu gọi xóa một số hạn chế xuất khẩu được áp dụng thời Chiến tranh lạnh, trong đó có việc bán động cơ phản lực Rolls-Royce (Anh sản xuất) cho Trung Quốc. Song song, Mỹ và Trung Quốc cũng thiết lập các chương trình tập trận, huấn luyện quân sự và thậm chí soạn thảo kịch bản tác chiến… Dù vậy, Mỹ rất cân nhắc chính sách viện trợ quân sự cho Trung Quốc, phần vì bản chất của “cuộc tình” Washington - Bắc Kinh thực chất chỉ là mối tình tạm bợ, một cuộc tình vì “cưỡng hôn” mà có, vì thời cuộc xoay vần mà ra. Phần nữa, Mỹ không dám ào ạt viện trợ quân sự cho Trung Quốc bởi lo ngại Liên Xô có khả năng phản ứng mạnh và chơi đòn phủ đầu bằng cách bất ngờ tấn công Trung Quốc, dẫn đến nguy cơ một cuộc đại chiến thế giới lần ba. Trong thực tế, đã có vài tín hiệu cho thấy Liên Xô sẵn sàng dập Trung Quốc, không phải đánh bằng một chiến dịch quân sự thông thường mà là đập cho nát ngướu! Hè 1969, khi xung đột biên giới Trung Quốc và Liên Xô căng thẳng, tại một bữa ăn trưa ở nhà hàng “Beef and Bird” ở trung tâm Washington, một viên chức ngoại giao cấp trung Liên Xô đã nói với người đồng cấp Mỹ rằng Moscow đã lên kế hoạch “cực kỳ nghiêm túc” việc tấn công phủ đầu vào các cơ sở hạt nhân Trung Quốc. Vài tuần sau tại Teheran, một tùy viên không quân Liên Xô cũng nói với một sĩ quan Mỹ rằng, Liên Xô “sẽ không ngần ngại dùng vũ khí hạt nhân để tiêu diệt Trung Quốc” nếu Trung Quốc tiếp tục quấy rối biên giới Liên Xô. Năm 1973, một lần nữa, Liên Xô lại đề cập khả năng tấn công các cơ sở hạt nhân Trung Quốc. Phản ứng, Kissinger - trong chuyến kinh lý Bắc Kinh cuối năm 1973 - nói với Chu Ân Lai rằng, trong trường hợp Moscow tuyên chiến với “người anh em” Trung Quốc, Mỹ “có thể giúp đỡ bằng cách cung cấp thiết bị và các dịch vụ khác” (nhưng không nêu cụ thể là những gì), đồng thời giúp Trung Quốc giảm thiểu khả năng thiệt hại bằng cách cung cấp thông tin tình báo cảnh báo sớm. Điều này chỉ có thể thực hiện một khi thiết lập đường dây nóng “giữa các vệ tinh của chúng ta để chúng tôi có thể thông báo cho các bạn chỉ trong vài phút”… Mỹ và Trung Quốc bắt đầu thiết lập quan hệ chính thức ngày 1/1/1979 sau nhiều cuộc gặp gỡ ngoại giao suốt thập niên 70 (trong ảnh là Phó thủ tướng Đặng Tiểu Bình trong chuyến công du Mỹ gặp Tổng thống Jimmy Carter ngày 31/1/1979) Giữa thập niên 70, Mỹ bắt đầu giảm bớt liều lượng nhiệt tình trong quan hệ với Trung Quốc. Cuộc chiến Việt Nam đã ngả ngũ và mối đe dọa hạt nhân Liên Xô cũng không còn. Hơn nữa, quan điểm nổi trội trong chính trường Mỹ vẫn là sự áp đảo của phe chính trị truyền thống với chính sách không thân thiện với một nước cộng sản như Trung Quốc. Phần mình, Bắc Kinh cũng chẳng thấy vui gì khi Washington thắt chặt bang giao với mình, một mặt, vẫn đi lại và bênh vực Đài Loan. Trong thực tế, cả hai đều nhìn thấy rõ bản chất của mối quan hệ: Trung Quốc cần dựa hơi Mỹ để chống Liên Xô, trong khi Washington cần vuốt ve Trung Quốc để lấy nó làm đối trọng trong những cuộc mặc cả chính trị với Moscow. Tuy nhiên, tháng 12/1979, khi quân đội Liên Xô tấn công Afghanistan, quan hệ chiến lược Washington - Bắc Kinh lại được đẩy lên một “tầm cao” mới. Trong chuyến công du Bắc Kinh tháng 1/1980, Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Harold Brown đề xuất loạt trao đổi giữa các viên chức quốc phòng cấp cao hai nước, ở một mức độ “chưa từng có trước nay”. Tổng thống Jimmy Carter tuyên bố ông sẽ chuẩn y các giấy phép xuất khẩu cho những mặt hàng liên quan kỹ thuật kép (dùng cho dân sự lẫn quân sự) và lần đầu tiên cũng chuẩn y phi vụ bán các hệ thống quân sự không giết người, như radar, vận tải cơ, trực thăng và phần cứng viễn thông. Tuy nhiên, Carter vẫn còn đủ tỉnh táo và thận trọng không đồng ý bán vũ khí tấn công, bất chấp sự bày tỏ quan tâm từ Bắc Kinh... Chính sách thân thiện của Washington đối với Bắc Kinh, dù ẩn sâu bên trong vẫn tồn tại nhiều nghi kỵ và dè chừng, đã khiến dư luận Mỹ thời điểm đó bớt nhìn Trung Quốc bằng cặp mắt tiêu cực. Trong suốt thập niên 70, chỉ khoảng 1/3 người được hỏi trong các cuộc thăm dò tại Mỹ là bày tỏ cái nhìn tích cực dành cho Trung Quốc trong khi 2/3 hoặc hơn nói chung tỏ ra nghi ngại Trung Quốc. Đến thập niên 1980, những kết quả thăm dò bắt đầu cho thấy ngược lại. Trong cuộc thăm dò tháng 2-1989, tỉ lệ người Mỹ “khoái” Trung Quốc đã lên đến 73%! (Xem tiếp kỳ sau) Ngọc Trí Petrotimes ===================== Thật là một nhà chính trị thiên tài. Bởi vì ông là một chính khách chứ không phải nhà tiên tri.
  11. Lanha92 có thể nhận xét đúng về hiện tượng. Nhưng điều sai lầm ở đây là những người trong đám gọi là "hầu hết" và "cộng đồng" phủ nhận gia trị văn hóa sử truyền thống Việt, chỉ là một đám láo nháo. Mặc dù họ có thể có chuyên môn sâu về một ngành nào đó. Nhưng nó chỉ là kiến thức cục bộ, nên họ không đủ tầm để thẩm định những chân lý khi nó bị sai lệch, vùi lấp vì thăng trầm của lịch sử. Chưa nói đến việc cố tình xuyên tạc vì nhiều nguyên nhân. Nếu Việt sử được vinh danh, thì chắc tôi cũng không để họ về đuổi gà. Nhưng họ cần phải có tư duy để tiếp thu những phương pháp nghiên cứu mới.
  12. MỘT LẦN NỮA THAY MẶT BAN TRỢ GIẢNG CHÂN THÀNH CẢM ƠN TẤM LÒNG CỦA ANH CHỊ EM ĐỐI VỚI NHỮNG NGƯỜI TRUYỀN ĐẠT LÝ HỌC VIỆT. Anh chị em các lớp Phong thủy Lạc Việt thân mến. Phần thưởng lớn nhất và niềm vui đối với cá nhân tôi, không phải là những lời chúc lành và những chia sẻ cả tình cảm lẫn vật chất giành cho tôi. Mặc dù đó cũng là những giá trị không thể thiếu được trong cuộc đời. Nhưng điều đáng quý nhất đối với tôi trong ngày kỷ niệm Hiến Chương các nhà giáo 20. 11, chính là anh chị em hiểu được chân lý: Việt sử trải 5000 năm lịch sử và một thời huy hoàng bên bờ nam sông Dương Tử và thuyết Âm Dương Ngũ hành cùng với những hệ quả của nó chính là một lý thuyết thống nhất vũ trụ, mà cả nhân loại đang mơ ước thuộc về lịch sử Việt tộc. Tôi biết rất rõ rằng: Để hiểu được điều này không hề dễ dàng. Trong quá trình tiến hóa của lịch sử văn minh nhân loại, tất cả những phát kiến mới mẻ đều cần một thời gian để cân đối với nền tảng tri thức đã tạo ra nó và không phải nó. Đây là qui luật của vũ trụ từ thời "Thái cực sinh Lưỡng nghi". Những gì tôi truyền đạt lại cho anh chị em, không phải thứ kiến thức phổ thông có sẵn trong các tủ sách và trong xã hội. Mà nó là một phát kiến, một khám phá từ những cái đã tồn tại hành thiên niên kỳ, nhưng đầy bí ẩn của văn minh nhân loại. Và nó cũng chỉ là một phần rất nhỏ những hệ quả của nó. Đó chính là Phong thủy Lạc Việt. Chính vì sự khó khăn mang tính quy luật vũ trụ đó, mà anh chị em thông thái nhất, cũng chỉ có thể cảm nhận được tính hợp lý của Phong thủy Lạc Việt và chưa thể hiểu một cách thấu đáo những giá trị của nó. Đó chính là nguyên nhân điều mà tôi đã nói: Phần thưởng lớn nhất đối với tôi là anh chị em hiểu được chân lý và có thể là người kế thừa những giá trị đích thực của nền văn minh Lạc Việt. Thay cho lời cảm ơn tấm lòng của anh chị em, tôi muốn nhắc lại những gì mà tôi đã trình bày trong buổi offline ngày 18. 11. 2011 về căn cứ khoa học để minh chứng cho chân lý: Việt sử trải gần 5000 năm văn hiến. Đó chính là những tiêu chí khoa học cho một lý thuyết khoa học được coi là đúng. Những tiêu chí khoa học này đã xuất hiện trong đỉnh cao nhất của một giai đoạn phát triển của lịch sử khoa học từ thời Phục Hưng đến nay. Nó chính là sự kết tinh của giai đoạn lịch sử này để chuần bị cho sự chuyển hóa sang một thời kỳ mới trong văn minh nhân loại. Giai đoạn của những lý thuyết khoa học sẽ xuất hiện trong tương lai của nhân loại - nếu như con người ngày nay tránh được những thảm họa do chính con người gây nên cho mình. Căn cứ vào những tiêu chí khoa học này, tôi đã so sánh, đối chiếu để xác định chân lý: Thuyết Âm Dương ngũ hành chính là một lý thuyết thống nhất khoa học, vì nó thỏa mãn tất cả những tiêu chí khoa học khách quan mà những tư duy khoa học tiên tiến nhất đã đặt ra, tổng kết và đang đi tới hoàn chỉnh - cho một lý thuyết nhân danh khoa học được coi là đúng. Anh chị em cần phải hiểu rõ điều này và vận dụng tự thẩm định tính chân lý, không phải bây giờ mà mãi mãi về sau. Và không phải chí ứng dụng trong việc khám phá lịch sử và khoa học mà nó cũng là những giá trị thẩm định bất cứ một ý tường nào dù nhỏ nhất là hành vi của một con người, đến lớn nhất như toàn thể vũ trụ. Những tiêu chí khoa học đó là điều kiện để thẩm định và phản biện những luận cứ của tôi. Chứ không phải thứ "cơ sở khoa học" mơ hồ như ma quỷ của đám tư duy "ở trần đóng khố", phủ nhận giá trị văn hóa sử truyền thống văn hiến Việt. Tất nhiên sự vận dụng những tiêu chí khoa học để thẩm định một lý thuyết khoa học là một phương pháp hoàn toàn mới mẻ với trình độ nền tảng của tri thức khoa học hiện nay theo nhận định của tôi. Và nó tương thích với tư duy khoa học vượt trội. Điều đó giải thích rằng: Vì sao những nhà khoa học đầu ngành dễ dàng thẩm định những hệ thống luận cứ của tôi và được họ đánh giá cao. Điều mà chúng ta đang thực hiện ở website của TTNC LHDP, là sự thẩm định một lý thuyết cổ xưa đã tồn tại từ hàng chục ngàn năm trước trong lịch sử văn minh nhân loại - nhân danh tri thức khoa học. Chứ không phải chúng ta đang xây dựng một học thuyết mới mẻ dựa trên nền tảng tri thức khoa học hiện đại để đề xuất một phát minh vượt trội - Như một số lý thuyết khoa học hiện đại xuất hiện trong thế kỷ trước - Thuyết tương đối, thuyết Bất định, thuyết Lượng tử...vv.... Vì tính đặc thù là thẩm định một lý thuyết cổ xưa nhân danh khoa học, nên chúng ta cần ứng dụng tiêu chí khoa học cho một lý thuyết khoa học được coi là đúng. Và nó được coi là đúng, nếu nó thỏa mãn được tiêu chí khoa học đó. Tức là nó đã thỏa mãn tất cả những yếu tố khách quan khoa học cho một lý thuyết nhân danh khoa học. Đó cũng là nội dung sâu xa của truyện Trê Cóc mà tổ tiên đã truyền đạt lại cho chúng ta. Chỉ đến ngày hôm nay, khi mà sự tiến hóa của lịch sử văn minh nhân loại đạt đến những lý thuyết khoa học - chứ không phải khoa học thực nghiệm trực quan, ở những thế kỷ trước bắt đầu từ thời Phục Hưng - thì - nó mới là điều kiện hình thành những tiêu chí khoa học để minh chứng làm sáng tỏ chân lý: Ý nghĩa của Lý thuyết thống nhất vũ trụ - tôi muốn nói thế này để anh chị em so sánh - Đó chính là tập hợp của tất cả mọi tập hợp, mà tất cả những lý thuyết khoa học vượt trội hiện nay, được những nhà thông thái đang nói đến, chỉ là những phần tử trong một tập hợp con.Nếu anh chị em hiểu được chân lý này thì đó chính là niểm tự hào của tôi và là phần thưởng lớn nhất cho tôi trong ngày 20. 11. Xin thay mặt cho ban giảng viên, chân thành cảm ơn anh chị em. .
  13. Thiên Đồng có khả năng phân tích cái sai của bài viết này không mà đưa lên cho mọi người ngộ nhận về văn hóa Việt vậy? Từ nay, nhưng bài bốc mùi phủ nhận , hoặc gây ngộ nhận về văn hóa Việt anh chị em Phong thủy Lạc Việt không nên đưa lên đây. Nhưng sai lầm loại này dễ mất lòng mục đích của trang web này . Riêng bài này cứ để nguyên đây, khi rảnh tôi sẽ chỉ ra cái sai của tác giả.
  14. 24 ngàn tiến sĩ, vẫn đốt đuốc tìm chuyên gia 20/11/2012 21:33 - Đổi mới cơ chế tài chính để các nhà khoa học chuyên tâm nghiên cứu thay vì lo thanh toán đề tài là vấn đề các ĐB thảo luận nhiều nhất về dự thảo luật Khoa học - Công nghệ sửa đổi chiều 20/11. Giải phóng nhà khoa học khỏi thủ tục buồn chán ĐB Phạm Xuân Thăng (Hải Dương) nhận định sau 10 năm kể từ khi luật KH-CN ra đời, đầu tư cho lĩnh vực này không hề ít, số lượng đề tài ngày càng tăng, nhưng so với các nước trong khu vực, trình độ KH-CN của Việt Nam vẫn thấp, vẫn thiếu những công trình, sáng chế tầm cỡ, tỉ lệ các đề tài nghiên cứu được đưa vào ứng dụng cũng khiêm tốn. ĐB Hoàng Thị Tố Nga (Nam Định) thì thấy "thật trớ trêu khi một đất nước có 24.000 tiến sĩ, 101.000 thạc sĩ mà không tìm ra được những chuyên gia đầu ngành, nhà khoa học nào đủ giỏi để trở thành các tổng công trình sư cho các đề tài lớn, có ý nghĩa quốc gia". ĐB Phạm Xuân Thăng: Ngân sách chỉ nên tập trung đầu tư cho những đơn vị hiệu quả Theo ĐB Đỗ Văn Vẻ (Thái Bình), cơ chế tài chính là vướng mắc lớn nhất vì vẫn còn cung cách bao cấp, chậm giải ngân, chưa bảo đảm sử dụng đúng mục đích và hiệu quả. "Thủ tục thì quá phức tạp, nhà khoa học nhiều khi phải lách luật để được thanh toán cho các đề tài", ông Vẻ nói. Bà Nga chia sẻ nhận định này: "Từ khi được duyệt đề tài cho đến khi cấp vốn mất mấy năm trời, nhiều nhà khoa học phải chia nhỏ đề tài để được thanh toán, trái với bản chất trung thực của khoa học, thủ tục thì phức tạp, mất thời gian, khiến họ nản lòng". Ông Vẻ cho rằng cần một cơ chế đặc thù về tài chính cho KH-CN và phải được quy định ngay trong luật. Ông đề nghị rà soát tất cả các tổ chức nghiên cứu của nhà nước, để tập trung kinh phí từ ngân sách cho những đơn vị làm ăn có hiệu quả, thay vì cứ cấp kinh phí theo đầu đề tài như hiện nay. Theo ông Vẻ, nên mở rộng hình thức nghiên cứu theo đơn đặt hàng và chỉ thanh toán kinh phí nếu các đề tài, công trình được đưa vào ứng dụng thực tiễn. ĐB Phạm Xuân Thăng gọi đây là "tái cơ cấu các tổ chức KH-CN công lập". "Ngân sách chỉ nên tập trung đầu tư cho những đơn vị hiệu quả và một số lĩnh vực ưu tiên, còn lại nên để hỗ trợ, khuyến khích đối với các tổ chức KH-CN ngoài công lập", ông Thăng nói. ĐB Nguyễn Văn Cảnh (Bình Định) còn đề nghị có một chỉ số tượng tự như ICOR trong lĩnh vực KH-CN để đánh giá hiệu quả của đồng vốn nhà nước ở tất cả các đơn vị nghiên cứu, không phân biệt thành phần. Mục tiêu là để tài chính không còn là vấn đề đau đầu đối với các nhà khoa học, như ĐB Huỳnh Thành Đạt (TP.HCM) nói, "giải phóng các nhà khoa học khỏi những vấn đề hành chính, thủ tục buồn chán, mất thời giạn để họ tập trung nghiên cứu khoa học". Luật hóa chức năng phản biện của nhà khoa học Bên cạnh tài chính, vấn đề môi trường làm việc và cơ hội cống hiến cho các nhà khoa học cũng được các ĐB nêu. ĐB Hoàng Thị Tố Nga nêu kinh nghiệm thu hút nhân tài từ nước ngoài về làm việc cho đất nước của Hàn Quốc, Trung Quốc, để cho thấy Việt Nam không những chưa có chính sách cụ thể mà còn nhiều rào cản để các nhà khoa học giỏi về nước. ĐB Hoàng Thị Tố Nga: Nhiều nhà khoa học phải chia nhỏ đề tài để được thanh toán, trái với bản chất trung thực của khoa học "Môi trường làm việc, các cơ chế khuyến khích... đều còn hạn chế khiến ta bị 'chảy máu chất xám' các nhà khoa học sang khu vực tư nhân hoặc ra nước ngoài", bà Nga nói. Để thực sự tạo điều kiện cho các nhà khoa học cống hiến, ĐB Huỳnh Thành Đạt còn kiến nghị luật hóa chức năng phản biện xã hội của các nhà khoa học, để tạo sự đồng thuận giữa nhà khoa học và nhà quản lý. Như phân tích của ĐB Đoàn Nguyễn Thùy Trang (TP.HCM) thì do thiếu cơ chế, hai bên chưa gặp được nhau: các nhà KH có tính tự trọng cao, không đi xin xỏ để được phản biện, cơ quan nhà nước cũng không chủ động mời các nhà KH phản biện chính sách. Dự thảo luật KH-CN sửa đổi sẽ còn được cho ý kiến một lần nữa trước khi biểu quyết thông qua tại kỳ họp sau. Chung Hoàng - Ảnh: Minh Thăng ========================= "Nền khoa học Việt Nam đang tuyệt tự". Đấy là nhận định của giáo sư viện sĩ Nguyễn Văn Hiệu. Ông ta nói chính xác. Nhưng cho dù đã có sự cảnh báo của một nhà khoa học hàng đầu - thì cũng sẽ không bao giờ giải quyết được vấn nạn này - Nếu như quan niệm thời Hùng Vương - cội nguồn dân tộc Việt - chỉ là một liên minh bộ lạc với người dân ở trần đóng khố vẫn lên ngôi và chân lý về cội nguồn Việt sử trải gần 5000 năm văn hiến, một thời huy hoàng ở miền nam sông Dương tử bị phủ nhận Trước đây tôi chỉ đặt vấn đề này riêng trong ngành giáo dục. Bây giờ bao luôn cả nền khoa học. Bởi vì khoa học và giáo dục luôn có sự hỗ tương trực tiếp với nhau Tôi cũng sẽ chờ đợi xem nền khoa học Việt Nam hồi sinh như thế nào, khi chân lý về cội nguồn dân tộc bị phủ nhận. Sự xác định của tôi hoàn toàn khách quan và có mối liên hệ hợp lý với những hậu quả của nó. Khi chân lý cội nguồn dân tộc bị phủ nhận thì làm gì có được tính hệ thống hợp lý của một nền tảng tri thức để phát triển khoa học và giáo dục cơ chứ? Không bao giờ! Nếu như đám "hầu hết" và "cộng đồng" lập luận rằng: Thiên Sứ tôi coi cội nguồn Việt sử trải gần 5000 năm văn hiến, một thời huy hoàng ở bờ nam sông Dương Tử và là cội nguồn của Lý học Đông phương là chưa có "cơ sở khoa học" - Và họ phủ nhận là đúng - thì - họ cũng cần cho biết "cơ sở khoa học" của họ là gì khi họ nhân danh điều đó để phủ nhận văn hóa sử truyền thống của dân tộc Việt chứ nhỉ? Toàn giáo sư , viện sĩ cả đấy chứ! Đến đây thì các quí vị xem bài viết này chắc đã nắm được ý tưởng của tôi về mối liên hệ tương tác giữa phủ nhân chân lý cội nguồn Việt sử với tất cả các vấn đề liên quan trong khoa học và giáo dục. Có lẽ tôi cũng cần nói thêm rằng: "Cả nền khoa học của thế giới này cũng đang lâm vào sự bế tắc" - Bởi vì, sự phủ nhận truyền thống văn hiến Việt có sự tham gia của cả cái mà họ khoe rằng: "Quan điểm của họ được cộng đồng khoa học thế giới ủng hộ". Tôi nhắc lại để nhấn mạnh rằng: Sẽ không thể có được sự hợp lý mang tính hệ thống của một nền tảng tri thức để phát triển khoa học và giáo dục, khi một bộ phân chân lý rất quan trọng trong lịch sử văn minh nhân loại bị phủ nhận.
  15. Thủy điện Sông Tranh 2: 5.100 tỉ đồng và 40.000 sinh mạng Chủ Nhật, 18/11/2012 22:56 Trước khi có thủy điện Sông Tranh 2, khu vực này chỉ xảy ra 8 trận động đất. Đến khi có thủy điện này, trong vòng 1 năm, từ ngày 3-11-2011 đến 15-11-2012, khu vực này xảy ra hơn 70 trận động đất Thủy điện Sông Tranh 2 bắt đầu được dư luận cả nước chú ý vào những ngày cuối tháng 3-2012, khi nơi đây xảy ra sự cố nước tràn qua thân đập, rò rỉ với lưu lượng lớn, sau đó là tình trạng động đất liên tiếp xảy ra ở huyện Bắc Trà My và dư chấn lan ra nhiều vùng lân cận. Ở vị trí nguy hiểm Trong khi các chuyên gia bắt đầu lên tiếng về những lỗi thiết kế, thi công thì tại cuộc họp ở Quảng Nam, ông Trần Văn Hải, Trưởng Ban Quản lý dự án thủy điện 3, tuyên bố: “Hiện tượng rò rỉ nước của đập chính thủy điện Sông Tranh 2 là do có vấn đề về lỗi kỹ thuật “tắc đường ống thoát nước của các khe nhiệt” trong quá trình thi công”. Tuy nhiên, theo ông Trần Anh Tuấn, Phó Chủ tịch UBND huyện Bắc Trà My - Quảng Nam: “Việc đập chính thủy điện Sông Tranh 2 an toàn hay không chỉ có Ban Quản lý dự án thủy điện 3 biết rõ nhất nên phải công khai rõ ràng chứ không được giấu giếm nữa”. Nhiều chuyên gia cho rằng sai lầm đáng tiếc nhất của dự án thủy điện Sông Tranh 2 là đã đặt đập vào vị trí rất nguy hiểm, nơi giao điểm của nhiều đứt gãy và các họng núi lửa đang tái hoạt động. Người dân huyện Bắc Trà My - Quảng Nam chạy ra khỏi nhà để tránh động đất. Ảnh: HOÀNG DŨNG Ngày 27-3, kỹ sư Nguyễn Minh Tuấn, Chi cục trưởng Chi cục Thủy lợi kiêm Chánh Văn phòng Ban Phòng chống lụt bão tỉnh Quảng Nam, khẳng định Tập đoàn Điện lực Việt Nam (EVN) phát đi thông cáo báo chí cho rằng đập chính thủy điện Sông Tranh 2 không có vết nứt, vẫn an toàn là vội vàng, thiếu khách quan và không thuyết phục. Ngay sau đó, UBND tỉnh Quảng Nam đã có báo cáo đề nghị Thủ tướng Chính phủ chỉ đạo các bộ - ngành có thẩm quyền sớm kiểm tra, đề xuất giải pháp xử lý triệt để việc thấm nước qua đập chính thủy điện này, đồng thời kiểm tra tổng thể để đánh giá độ an toàn vận hành đập; lắp đặt hệ thống quan sát động đất và nghiên cứu chi tiết về các tai biến địa chất khác liên quan để đưa ra những kiến nghị thích hợp cho việc vận hành Nhà máy Thủy điện Sông Tranh 2. Thần kinh thép cũng “chảy nước” Trong khi việc khắc phục sự cố rò rỉ đang tiến hành thì tình trạng động đất tại khu vực thủy điện Sông Tranh 2 lại gia tăng. Theo Viện Vật lý địa cầu, trước khi có thủy điện Sông Tranh 2, khu vực này chỉ xảy ra 8 trận động đất. Thế nhưng, sau khi có thủy điện, từ ngày 3-11-2011 đến 22-10-2012, khu vực này xảy ra 66 trận động đất (trong đó có 2 trận mạnh 4 độ Richter và 4,7 độ Richter; riêng trận động đất ngày 22-10 có cường độ 4,6 độ Richter). Trong tuần đầu tiên của tháng 11-2012, có 10 trận động đất mức độ nhẹ; đến ngày 15-11, xảy ra động đất 4,7 độ Richter, dư chấn lan ra đến Đà Nẵng và Quảng Ngãi. Tròn 1 năm, hơn 70 trận động đất xảy ra, làm sao người dân có thể yên tâm? Sợ động đất dẫn đến thủy điện vỡ, nhiều hộ dân xã Trà Đốc, huyện Bắc Trà My nằm phía dưới đập thủy điện Sông Tranh 2 đã dời nhà cửa vào rừng để ở. Tại cuộc tiếp xúc cử tri của Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc cùng đoàn đại biểu Quốc hội (ĐBQH) tỉnh Quảng Nam tại huyện Bắc Trà My vào ngày 30-9, vấn đề được bàn luận căng thẳng nhất chính là thảm họa ẩn chứa từ công trình thủy điện Sông Tranh 2. Ông Hồ Văn Tiến, Chủ tịch UBND xã Trà Bui, huyện Bắc Trà My, đề nghị: “Không ai học được chữ “ngờ” do thiên tai hết. Không cho thủy điện Sông Tranh 2 tích nước và hủy bỏ thủy điện này”. Nhìn lại diễn biến ở Sông Tranh 2, tại nghị trường QH, ĐB Ngô Văn Minh (Quảng Nam) cho rằng: “Ở trong vùng luôn có động đất như vậy thì thần kinh thép cũng “chảy nước”, không tâm thần thì cũng điên loạn!”. Sinh mạng con người là vô giá Khi người dân đã giảm lòng tin, không thể không nói đến trách nhiệm vì sao có cớ sự này và cách giải quyết để an dân. Bởi sinh mạng con người là vô giá, những thiệt hại hao tâm tổn trí, sinh hoạt đảo lộn của người dân khó tính ra bằng tiền. 5.100 tỉ đồng không thể so được với 40.000 sinh mạng người dân hạ lưu và các xã xung quanh. Dư luận cả nước hoan nghênh quan điểm của lãnh đạo chính quyền, ĐBQH tỉnh Quảng Nam cùng nhiều ĐBQH khác khi luôn đặt quyền lợi người dân lên trên hết. Ngay từ những ngày đầu xảy ra sự cố, ông Đinh Văn Thu, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Quảng Nam, đã khẳng định: “Chừng nào chưa có kết luận về sự an toàn của đập là còn nợ dân câu trả lời”. ĐB Trần Xuân Vinh, Phó trưởng đoàn ĐBQH tỉnh Quảng Nam, nhấn mạnh: “Nhân dân tin tưởng Đảng, QH và Nhà nước sẽ không vì số vốn đã đầu tư cho thủy điện Sông Tranh 2 mà quên đi quyền được sống của con người”. ĐB Lê Bộ Lĩnh (An Giang) đưa tình huống động đất kích thích không chấm dứt và phương án xử lý chỉ có thể là phá bỏ đập hoặc di dời toàn bộ người dân trong vùng chịu ảnh hưởng. Tuy nhiên, việc di dời toàn bộ người dân là điều rất khó thực hiện vì cần diện tích tái định cư lớn, kinh phí khổng lồ... “Đã xác định an toàn là số 1 thì cũng cần đến phương án phá bỏ đập thủy điện Sông Tranh 2, mặc dù sẽ mất trắng 5.100 tỉ đồng” - ông Lĩnh nói. Kỳ tới: Ai chịu trách nhiệm? NHÓM PHÓNG VIÊN
  16. Khủng khoảng kinh tế thế giới, ảnh hưởng đến hạ tầng xã hội...... * Có lẽ đây là hình ảnh bi tham nhất của cuộc khủng hoảng. * Cá nhân tôi chẳng vui vẻ gì khi phải tiên tri những gì không mấy tốt đẹp. Nhưng rất tiếc! Hình như cũng chẳng mấy ai quan tâm đến để lường trước và tìm cách đề phòng , hạn chế những điều tồi tệ nhất.... =================== Tây Ban Nha: Người phụ nữ bán dần nội tạng để sống 20/11/2012 20:00 Tây Ban Nha là một trong những quốc gia trong Liên minh châu Âu bị ảnh hưởng nặng nề nhất bởi cuộc khủng hoảng kinh tế với tỷ lệ thất nghiệp khoảng 25%. Người phụ nữ phải rao bán các cơ quan nội tạng không cần thiết để có tiền chi trả cho cuộc sống hàng ngày. Hàng triệu người Tây Ban Nha đang lâm vào cảnh khốn đốn, đặc biệt là tại các thành phố lớn. Một phụ nữ thất nghiệp đã trở nên quá tuyệt vọng tới nỗi bán dần tất cả các bộ phận không quan trọng của mình để trả tiền thuê nhà, Huffington Post trích dẫn tời nhật báo El Mundo của Tây Ban Nha. "Tôi không có gì. Thứ duy nhất mà tôi có là các cơ quan nội tạng," một phụ nữ 44 tuổi giấu tên cho biết trong một buổi phỏng vấn với tờ báo Tây Ban Nha. Người phụ nữ này cho biết cô đã bị chồng cũ đuổi ra khỏi nhà và không có cách nào để kiếm tiền nuôi sống bản thân và cô con gái. Bà mẹ tuyệt vọng đã đăng quảng cáo của mình trên mạng, El Mundo đưa tin. "Ban đầu tôi rao bán một quả thận và bây giờ tôi cũng rao cả giác mạc, một lá phổi và một phần gan...Tôi sẽ bán tất cả các bộ phận này cho những ai có thể trả tiền." Tuy nhiên, theo El Mundo, hiện vẫn chưa có ai trả giá cho lời đề nghị của cô. Hoàn cảnh khó khăn của người phụ nữ này đã gây xôn xao dư luận vào cuối tuần trước sau khi các ngân hàng Tây Ban Nha thông báo họ sẽ tạm dừng tịch thu nhà đối với những người không có khả năng trả nợ thế chấp. Các ngân hàng đã thấy được sức ép của người dân sau vụ tự tử của hai người đang đối mặt với việc bị đuổi ra khỏi nhà trong vài tuần qua. Tây Ban Nha đang vật lộn với sự suy thoái lần thứ hai trong ba năm qua, AP cho hay. Theo dự báo của chính phủ, nền kinh tế nước này sẽ không tăng trưởng cho tới năm 2014. Văn phòng thống kê Liên minh châu Âu Eurostat cho biết hiện có 18,49 triệu người thất nghiệp tại 17 quốc gia ở khu vực đồng euro. Sầm Hoa (Theo Asia1)
  17. Theo tôi thì Duyên cũng chỉ thấy phản cảm thì lên tiếng thôi, chứ có trả lời Ngueytanh đâu. Thôi mọi chuyện cho qua. Tôi khoa topic này.
  18. Trung Quốc theo sát chuyến thăm châu Á của Obama Thứ ba, 20/11/2012, 13:16 GMT+7 Trung Quốc theo dõi chặt chuyến thăm đầu tiên sau tái cử của Tổng thống Obama tới một số nước Đông Nam Á, trong khi các nhà phân tích cho rằng chính Myanmar là cơ hội để hai cường quốc hợp tác. Obama lần đầu tiên tới Campuchia Tổng thống Mỹ Barack Obama và Ngoại trưởng Hillary Clinton chân trần vãn cảnh chùa Myanmar. Ảnh: AP Khi Tổng thống Obama cuối tuần qua đến thăm Myanmar, Campuchia và Thái Lan, Trung Quốc đã theo dõi một cách chặt chẽ những động thái mới nhất này, khi cả hai nước đều muốn tăng cường ảnh hưởng của mình ở khu vực. Trung Quốc lo ngại rằng chiến lược “chuyển trọng tâm về châu Á” của Tổng thống Obama, một nỗ lực nhằm tăng cường các mối quan hệ cũ và tạo thêm các mối quan hệ mới, là một chiến lược nhằm kiềm chế Trung Quốc. Myanmar là biểu hiện số một cho mối lo ngại này. Một chính phủ dân sự mới được thành lập gần đây đã tách ra khỏi quỹ đạo của Trung Quốc, và với cuộc cải cách cấp tiến cả về kinh tế lẫn chính trị, đang phát triển quan hệ thân thiện với các nước phương Tây. “Mỹ đang cạnh tranh với Trung Quốc để làm bạn với các nước châu Á, tuy nhiên điều này không nhất thiết dẫn đến một trò chơi được ăn cả, ngã về không”, Liu Feitao, một chuyên gia về chính sách của Mỹ tại Viện nghiên cứu quốc tế của Trung Quốc, cơ quan có liên quan đến Bộ Ngoại giao Trung Quốc, lập luận. Quan điểm của ông Liu được ông Michael Green, trưởng vụ châu Á tại Hội đồng an ninh quốc gia dưới thời Bush, chia sẻ. "Myanmar là nơi chúng ta có thể vượt qua khái niệm về cạnh tranh chiến lược. Quan hệ Mỹ-Trung với các nước thứ ba có thể rất tốt đẹp". Các học giả Trung Quốc cho rằng chính phủ nước này vẫn chưa đi đến kết luận cuối cùng về chính sách tái cân bằng trọng tâm an ninh về khu vực châu Á-Thái Bình Dương của Mỹ, và Bắc Kinh vẫn chưa phát triển một chiến lược để đối phó với chính sách này. Tuy nhiên, các quan chức Trung Quốc đã bày tỏ những quan điểm của mình. Thứ trường Ngoại giao Trung Quốc Thôi Thiên Khải viết trong một bài đăng đầu năm 2012 rằng Mỹ cần phải thuyết phục được Trung Quốc là không có khoảng cách giữa những tuyên bố chính sách của họ về Trung Quốc với những ý định thực sự của Mỹ. Bắc Kinh lo ngại nếu các láng giềng của mình trông đợi sự hỗ trợ từ Mỹ khi tìm cách giải quyết tranh chấp lãnh thổ trên biển, chẳng hạn như trường hợp Philippines. Chia rẽ các nước? “Có nhiều nhu cầu và kỳ vọng to lớn vào sự lãnh đạo của Mỹ ở khu vực. Tôi cho rằng nhu cầu đó cho đến hôm nay là chưa từng có tiền lệ”, cố vấn an ninh quốc gia Mỹ, Thomas Donilon tuần trước phát biểu tại Washington. Đối với Bắc Kinh, những lời bình luận như vậy nghe có vẻ như là Washington đang tìm cách gây chia rẽ giữa Trung Quốc với các nước láng giềng của họ. Các nhà hoạch định chính sách Trung Quốc vẫn chưa quên lời nhận xét của Ngoại trưởng Clinton tại Campuchia cách đây hai năm, khi bà nói "người ta không muốn bị lệ thuộc quá mức vào một nước" để trả lời một câu hỏi về quan hệ giữa Phnom Penh với Bắc Kinh. Các chiến lược gia Trung Quốc nói rằng họ cũng lo ngại về những khía cạnh quân sự nổi bật của chiến lược chuyển trọng tâm: Bộ trưởng quốc phòng Panetta đầu năm nay tuyên bố rằng 60% lực lượng tàu hải quân của Mỹ sẽ được triển khai ở Thái Bình Dương trước năm 2020; Lực lượng không quân và Hải quân của Mỹ gần đây đã công bố một khái niệm mới về “Chiến trường Không-Biển”; Tài liệu Chỉ đạo chiến lược của Lầu Năm Góc, xuất bản hồi tháng giêng, đã đưa Trung Quốc và Iran vào trung tâm lo ngại về an ninh của Mỹ; và 2.500 lính thủy đánh bộ Mỹ dự kiến sẽ được chuyển đến đóng căn cứ tại Australia trước năm 2016. Chuyến thăm châu Á bốn ngày của Tổng thống Obama là dịp để ông nhấn mạnh các khía cạnh mới trong chính sách châu Á của ông. Chuyến thăm “đánh dấu một sự khởi đầu của giai đoạn tiếp theo của nỗ lực tái cân bằng của chúng tôi”, ông Donilon cho biết. “Tái cân bằng của chúng tôi được xác định vượt ra ngoài khuôn khổ quốc phòng. Nó sẽ tiếp tục được xác định bằng sự can dự sâu đậm hơn về kinh tế và chính trị”, Donilon nói thêm. Phép thử Myanmar Obama và lãnh đạo phe đối lập ở Myanmar, bà Sang Suu Kyi. Ảnh: AP Trong bối cảnh khu vực như vậy, Myanmar có thể sẽ là phép thử đầu tiên về một sự hợp tác mà cả Bắc Kinh và Washington đều nói là họ muốn có ở châu Á-Thái Bình Dương, tạo cơ hội cho cả hai cường quốc giúp phát triển đất nước này. Myanmar lần đầu tiên phát đi tín hiệu về sự tách xa với Trung Quốc bằng một quyết định năm ngoái, mang tính tượng trưng, là sẽ dừng dự án xây đập Myitsone, một dự án thủy điện khổng lồ mà Trung Quốc đầu tư trên sông Irawaddy. Tuy nhiên những thực tế kinh tế và chính trị cho thấy “nhiều thứ sẽ vẫn không thay đổi” trong quan hệ của Myanmar với nước láng giềng rộng lớn ở phía bắc, dù chính phủ có cải thiện quan hệ với Mỹ đến chừng nào. Scott Harold, một nhà phân tích về Trung Quốc tại Rand Corporation ở Washington, nói: "Dầu và khí của Myanmar nói chung xuất đi Trung Quốc, và vai trò của Trung Quốc trong công cuộc xây dựng cảng, đường sá và đường ống sẽ không thay đổi". "Trong bất cứ trường hợp nào thì Myanmar vẫn luôn ở sát cạnh một thị trường rất, rất lớn, một đất nước có những lợi ích kinh tế và quốc phòng quan trọng đến mức mà bất kỳ một nhà lãnh đạo nào của Myanmar cũng phải coi trọng", ông nói. 'Muốn cân bằng' Myanmar "phải mở cửa cho Mỹ để có thể được cộng đồng quốc tế chấp nhận", ông Liu của Viện nghiên cứu Quốc tế ở Mỹ, nhận xét. "Tuy nhiên tôi không cho rằng họ sẽ xây dựng quan hệ của mình với Washington bằng cái giá phải trả là quan hệ với Trung Quốc. Cũng giống như tất cả các nước châu Á khác, họ cũng muốn có cân bằng". Ông Green, một cựu quan chức trong Hội đồng an ninh quốc gia, người đã đến thăm Myanmar năm ngoái, không cho rằng Myanmar sẽ "đứng vào hàng với Mỹ để kiềm chế hoặc hạn chế quyền lực của Trung Quốc". Ông dự đoán rằng, thay vào đó, "họ sẽ sử dụng Mỹ để tăng cường và cân bằng công cuộc phát triển kinh tế của họ", thúc đầy đầu tư của Mỹ hoạt động song song với đầu tư của các nước khác như Nhật Bản, Hàn Quốc và Ấn Độ. Đây là những nước đã có nhiều công ty đang cạnh tranh ký các hợp đồng kinh tế với các công ty của Trung Quốc. “Mỹ và Trung Quốc giờ đây đang cạnh tranh ảnh hưởng. Nhưng không một nước nào muốn bị cuốn vào một cuộc đối đầu Mỹ-Trung hoặc buộc phải lựa chọn bên này hay bên kia. Tôi cho rằng các nước sẽ cho biết một cách rất rõ ràng khi bên này hay bên kia đi quá xa”, ông Green nói thêm. Phạm Ngọc Uyển ====================== Tạm thời bây giờ thì đúng như vậy.
  19. Mỹ phát hành tờ 1 USD may mắn cho năm Quý Tỵ Thứ ba, 20/11/2012, 09:26 GMT+7 Tờ bạc không có giá trị lưu thông, seri bắt đầu bằng 8888 và đặt trong bao đỏ dát lá vàng. Tờ 100.000 tỷ đôla Zimbabwe xuất hiện ở VN Tuần trước, Bộ Tài chính Mỹ ra mắt tờ 1 USD may mắn cho năm Rắn để kỷ niệm dịp Tết âm lịch 2013 của người Trung Quốc. Theo quan chức Bộ Tài chính Mỹ - bà Rosie Rios, người cũng sinh vào năm Rắn theo lịch phương Đông, dịp lễ này không chỉ quan trọng với châu Á mà còn cả với nước Mỹ. Bà cho biết Rắn là biểu tượng của sự thịnh vượng, giàu có và sẽ mang lại may mắn, thành công cho năm tới. Bộ Tài chính Mỹ có kế hoạch phát hành 88.888 tờ 1 USD cho năm Rắn, bắt đầu từ 15/11. Tháng 11 năm ngoái, 108.888 tờ tiền may mắn năm Rồng đã được bán hết chỉ trong một tuần. Rios tin rằng đợt phát hành này cũng sẽ thành công tương tự. Tờ 1 USD may mắn cho năm 2013. Ảnh: People Daily Rắn là một trong 12 con giáp của văn hóa Trung Quốc. Người dân nước này tin rằng số phận và tính cách của họ gắn liền với những con vật đại diện trong năm mà họ sinh ra. Tờ 1 USD may mắn năm 2013 không có giá trị lưu thông và đều có seri bắt đầu bằng 8888. Số 8 được người phương Đông coi là biểu tượng của sự thịnh vượng. Tờ tiền này được thiết kế đặc biệt với các biểu tượng của người Trung Quốc và đặt trong bao đỏ dát lá vàng. Jun Barn, thành viên nhóm thiết kế tiền may mắn, cho biết họ đã kết hợp nghệ thuật cắt giấy truyền thống của Trung Quốc với các họa tiết hoa anh đào nở phổ biến tại Mỹ để thu hút người dân nước này. Tiền may mắn được đón nhận không chỉ ở Mỹ mà còn trên cả thế giới, kể từ khi được Cơ quan In ấn và Chạm khắc (thuộc Bộ Tài chính Mỹ) sản xuất năm 2000. Hà Thu (theo Cri) ========================= Bộ Tài chính Hoa Kỳ đã hoàn toàn sai lầm khi quan niệm rằng: Thực ra quan niệm chia thời gian theo chu kỳ 12 con giáp là của người Việt cổ từ hơn 2000 năm trước ở miền nam sông Dương tử. Về bản chất con số 8888 cũng không hề là con số may mắn. Nó chính là con số của Địa Cầu và sự ảnh hưởng của sao Thái Tuế, theo Lý học Đông phương nhân danh nền văn hiến Việt. Tất cả những con người ham hố con số 8 và mua với giá hàng tỷ đồng tiền Việt, hoặc hàng trăm ngàn Dollar trong thời kinh tế phát triển, đều đã phá sản hoặc suy thoái theo trào lưu suy thoái hiện nay. Con số 8 chính là số của quái Cấn theo Dịch học Đông phương - biểu tượng của sự cản trở, bế tắc; nó cũng chính là độ số của sao Thái Tuế - Mộc Tinh, biểu tượng của sự nổi tiếng tranh chấp, cự cãi và tai tiếng thi phi. Sự thiếu hiểu biết sâu sắc về Lý học đã góp phần làm nên sự suy thoái ngày càng trầm trọng. Cá nhân tôi - đề nghị Bộ Tài Chính Hoa Kỳ xác định lại rằng - Nếu chưa thể công nhận nền văn hiến Việt là chủ nhân đích thực của văn minh Đông phương huyền bí - thì cũng nên ghi nhận một cách khách quan rằng: "Bộ Tài chính Mỹ ra mắt tờ 1 USD may mắn cho năm Rắn để kỷ niệm dịp Tết âm lịch 2013 của nền văn minh Đông phương. Đồng thời in lại với con số khác. Hy vọng sẽ giảm bớt sự suy thoái và chí ít làm kinh tế Hoa Kỳ khởi sắc vào cuối năm". Còn nếu không thì việc in tiền với quan niệm sai lầm trện chính là dấu hiệu của sự suy thoái không có lối thoát của nền kinh tế toàn cầu vào năm 2013. Ngoại trừ chính Bộ Tài Chính Hoa Kỳ có hiểu biết điều mà tôi vừa mới nói và cố tình in loại Dollar 8888 này để làm cho chính nền kinh tế toàn cầu suy thoái nhằm phục vụ lợi ích của Hoa Kỳ thì điều đó không bàn. Còn nếu thực sự họ quan tâm đến nền kinh tế của nước Mỹ và thế giới thì hãy chấm dứt in loại tiền này với ý tưởng sai lầm trên. Không tin, quí vị cứ chờ xem. Không qúa tháng Ba Việt lịch năm Quí Tỵ sự khủng hoảng toàn diện trên thế giới bắt đầu. Thiên Sứ tôi chịu trách nhiệm về lời xác định này.
  20. 20 người chết do giẫm đạp trong lễ hội ở Ấn Độ (Dân trí) - Ít nhất 20 người đã thiệt mạng, trong đó có phụ nữ và trẻ em cùng khoảng 10 người bị thương do chen lấn, giẫm đạp lên nhau tại một lễ hội Hindu ở thành phố Patna, bang Bihar ở miền Đông Ấn Độ tối 19/11. Hơn 100.000 người đổ ra sông Ganges để tham gia lễ cầu nguyện trong lễ hội Chath. “Thi thể của 20 người đã được chuyển đến bệnh viện Patna Medical College Hospital để tiến hành khám nghiệm tử thi”, sĩ quan cảnh sát Jayant Kant cho biết. Ông cho biết tai nạn xảy ra khi một chiếc cầu tạm trên sông Ganges bị gãy do có quá nhiều tín đồ Hindu chen nhau hành lễ lúc mặt trời lặn trong lễ hội Chath, một nghi lễ tôn giáo hàng năm của đạo Hindu. “10 phụ nữ và 8 trẻ em nằm trong số những người thiệt mạng nói trên”, ông cho biết và nói thêm số thương vong có thể còn tăng do có thông tin vẫn còn người mất tích trong khu vực lễ hội. Số ngưòi bị thương cũng đã được chuyển đến các bệnh viện gần đó. Chiếc cầu tạm làm bằng tre đã bị sập do có quá nhiều người chen lấn chạy qua, chủ yếu là những người đi hành lễ và thành viên gia đình họ, hãng tin Indo-Asian News của Ấn Độ đưa tin cho biết. Theo các quan chức địa phương, trên 100.000 người đã có mặt tại lễ hội này. Thương vong trong các lễ hội ở Ấn Độ xảy ra thường xuyên do thu hút quá đông người tham gia. Quốc Minh Theo AFP
  21. Xảy ra chiến tranh cấp quốc gia..... ============================ TƯ LIỆU THAM KHẢO Israel ra tối hậu thư cho Hamas Thứ Ba, 20/11/2012 - 07:40 (Dân trí) – Chính phủ Israel hôm qua đã ra tối hậu thư cho phong trào Hamas phải chấm dứt bắn tên lửa vào Isarel trong vòng 36 giờ nếu không muốn đối mặt với một chiến dịch mở rộng quân sự của Tel Aviv, động thái khiến các phe phái Palestin quyết định hợp lực. Bộ trưởng Tài chính Israel Yuval Steinitz ra tối hậu thư cho Hamas. Trả lời phỏng vấn Đài phát thanh quân đội Israel Galey Tsahal ngày hôm qua, Bộ trưởng Tài chính nước này Yuval Steinitz nhấn mạnh nếu Hamas không chịu ngừng bắn tên lửa sang Israel và tiếp tục trang bị vũ khí trái phép cho dải Gaza thì sự việc có thể chuyển thành "giải pháp quân sự đầy đủ".“Chính phủ Israel đã gia hạn cho Hamas trong vòng 36 giờ phải chấm dứt bắn tên lửa vào Israel, nếu không Tel Aviv sẽ mở rộng chiến dịch quân sự tại Gaza”, Bộ trưởng Steinitz tuyên bố. Trong khi đó, trên thực địa, quân đội Israel tiếp tục đẩy mạnh các cuộc tấn công bằng cả đường bộ và đường không trong ngày thứ 6 liên tiếp vào dải đất hẹp do phong trào Hồi giáo vũ trang Hamas kiểm soát từ năm 2006. Ít nhất 91 người Palestine đã thiệt mạng kể từ khi Israel bắt đầu chiến dịch hồi thứ Tư tuần trước Theo các nguồn tin mới nhất, chỉ riêng trong ngày tấn công thứ 6 (19/11) đã có thêm ít nhất 10 người thiệt mạng, nâng tổng số người chết do không kích của Israel lên tới 91 người và hơn 400 người bị thương.Quân đội Israel cho biết, qua một đêm, Israel đã nhắm bắn mục tiêu tấn công vào 80 địa điểm ở Gaza, bao gồm các trụ sở cảnh sát của Hamas, các điểm phóng rocket ngầm và đường hầm được các phần tử chủ chiến sử dụng. Ngoài ra, Quân đội Israel cũng cho biết đã kiểm soát chương trình phát sóng tại đài truyền hình Al-Aqsa của Hamas sau khi tấn công tòa nhà cơ quan lập pháp của lực lượng này và san phẳng trụ sở đầu não của cảnh sát Hamas ở Gaza. “Chúng tôi đã kiểm soát truyền hình Hamas để phát sóng lời cảnh báo”, một người phát ngôn quân đội nói. Quân đội cũng báo cáo một vài quả rocket đã được bắn từ Gaza vào Israel ngày hôm qua, giết chết 3 thường dân Israel, đồng thời cho biết hệ thống phòng thủ Iron Dome của nước này đã chặn hơn 300 quả rocket kể từ khi cuộc tiến công bắt đầu. Các phe phái Palestine tập hợp chống Israel Trước sức ép ngày càng quyết liệt của Nhà nước Do Thái, Hamas và Fatah - hai phái đối địch của Palestine - đã quyết định cùng hợp lực để đẩy lùi khủng hoảng tại Gaza. “Chúng tôi thông báo rằng chúng tôi đã chấm dứt chia rẽ”, quan chức cấp cao của Fatah Jibril Rajoub phát biểu trước đám đông khoảng 1.000 người tại quảng trường Manara ở Ramallah thuộc Bờ Tây. “Sau ngày hôm nay, không ai còn được phép nói về chia rẽ ở Palestine”, một trong các thủ lĩnh của Hamas Mahmud al-Ramahi nói với đám đông. Nhiều năm trở lại đây, hai phong trào Fatah và Hamas rơi vào cảnh đối đầu, khiến Palestine bị chia tách thành hai vùng lãnh thổ: Gaza của Hamas và Bờ Tây của Fatah. Mâu thuẫn khiến Hamas lập lên một chính phủ ở Gaza để đối trọng với chính quyền Palestine ở Bờ Tây do Phong trào Fatah của Tổng thống Mahmoud Abbas kiểm soát. Tuy nhiên, chiến dịch không kích của Israel, được chính thức phát động từ hôm 14/11 với cuộc tấn công mở màn tiêu diệt một trong các thủ lĩnh cấp cao của Hamas, đã khiến hai phe xích lại gần nhau. Ngoài Fatah và Hamas, ở Palestine còn có một số phe phái khác như nhóm Hồi giáo Jihad. Tuy nhiên, các phái này cũng đều đã thể hiện đoàn kết với Fatah và Hamas. Tiếp tục các nỗ lực quốc tế Lo ngại chiến sự bùng phát tại Gaza, các Ngoại trưởng Liên minh châu Âu (EU), Nga và Trung Quốc đã kêu gọi tất cả các bên, đặc biệt là Israel, "kiềm chế tối đa" trong cuộc xung đột hiện nay. “Lập tức chấm dứt chiến sự có lợi cho tất cả mọi người, đặc biệt trong bối cảnh bất ổn ở khu vực hiện nay. Tất cả các cuộc tấn công phải ngừng ngay lập tức vì chúng gây ra nỗi thống khổ không thể biện minh cho dân thường vô tội”, tuyên bố của 27 Ngoại trưởng EU nêu rõ. “Mátxcơva cho rằng cần chấm dứt cuộc đối đầu quân sự không chậm trễ. Chúng tôi tái khẳng định lập trường của mình không chấp nhận hành động tấn công vào các khu vực của Israel cũng như vào Gaza”, Bộ Ngoại giao Nga khẳng định. Trong khi đó, Ngoại trưởng Đức Guido Westerwelle lên đường tới Trung Đông để khuyến khích các bên ngừng bắn. Theo kế hoạch, ông Westerwelle sẽ gặp người đồng cấp Israel Avigdor Lieberman tại Jerusalem, hội đàm với Thủ tướng Benjamin Netanyahu, Tổng thống Shimon Peres và Bộ trưởng Quốc phòng Ehud Barak. Tiếp đó, ông tới thăm Tổng thống Palestine Mahmud Abbas tại Ramallah. Trong khi đó, Mỹ thông báo điều 3 tàu chiến tới Địa Trung Hải đề phòng chiến sự leo thang tại Gaza. Lầu Năm Góc cho biết tàu USS Iwo Jima, USS New York và USS Gunston Hall chở theo tổng cộng 2.500 lính thủy đánh bộ đã được lệnh quay lại Địa Trung Hải. Các tàu này có nhiệm vụ sơ tán khẩn cấp công dân Mỹ tại Israel và các khu vực lân cận nếu chiến sự nổ ra. Ngoài ra, công dân Mỹ cũng đã được khuyến nghị nên sớm rời khu vực này. Mỹ cho biết sẽ duy trì 3-4 tàu chiến ở vùng biển ngoài khơi Israel nhằm bắn hạ các tên lửa đạo đạo. Đây là một kịch bản nằm trong sự chuẩn bị của Mỹ phòng chống nguy cơ tên lửa của Iran . Linh Giang Tổng hợp
  22. Singgapo có những vị Phong thủy sư Phong thủy Âm trạch và hình lý khí xuất sắc (Đây là những bộ môn trong ngành Phong Thủy Lạc Việt). Mặc dù chính các vị ấy chỉ là những nhà ứng dụng Phong thủy tài ba, chứ chưa thể giải thích được nguyên lý căn bản, sâu xa của môn này. Hồi còn dạy khóa 1 PTLV, tôi cùng anh chị em khóa 1 đã khảo sát rất kỹ chiếc "nhẫn Phong thủy" của Singapo. Thật tuyệt vời! Nó kích thích một huyệt đạo nổi tiếng ở đây. Sự chưa hoàn chỉnh về hình thể được khắc phục bằng những công trình nhân tạo bổ sung. Chưa kể dinh thủ tướng Sìngapo đặt giữa trung cung và xây theo hình cái ấn. Phía trước có hồ nước tròn như sự ấn chứng của quyền lực. Tất nhiên, Phong thủy giỏi là một chuyện, vấn đề còn là ứng dụng được hay không và còn tùy cảnh quan môi trường.
  23. Đại ý: Trong năm 2013, nền kinh tế thế giới thật là thảm hại.... * Các quí vị sẽ thực sự hiểu được khái niệm "Ở trần đóng khố" cho dù chỉ với tư duy thời "liên minh bộ lạc". Tức là rất trực quan, không cần khả năng suy luận. ======================================== Suy thoái kinh tế: Sau Âu, Mỹ đến châu Á? Tác giả: Nguyên Hưng Bài đã được xuất bản.: 3 giờ trước Khi kinh tế EU đã chính thức rơi trở lại suy thoái lần 2, nước Mỹ khó tránh khỏi bước chân của EU cho dù Mỹ có giải quyết được vấn đề “bờ vực tài khóa” hay không. EU suy thoái lần 2 Lần thứ 2 trong 4 năm (kể từ 2009), kinh tế khu vực EU đã trở lại suy thoái khi các chính phủ thắt chặt chi tiêu nhằm giảm thâm hụt và các lãnh đạo đang vật lộn với cuộc chiến nợ công bùng nổ vào tháng 10/2009. Hôm 15/11, cơ quan thống kê của EU cho biết, tăng trưởng kinh tế (GDP) của 17 thành viên EU giảm 0,1% trong quý 3/2012, sau khi giảm 0,2% trong quý 2/2012, cho thấy mức độ nghiêm trọng của khủng khoảng nợ công đang "ngấm" dần như thế nào. Tại Đức, nền kinh tế lớn nhất khu vực EU, GDP chỉ tăng 0,2% trong quý 3/2012, so với 0,3% trong quý 2/2012. Kinh tế Pháp tăng 0,2% sau khi giảm 0,1% trong quý trước đó, Ý và Tây Ban Nha đều giảm 0,2% và 0,3% tương ứng. Nếu tính chung cả 27 nước EU thì kinh tế chỉ tăng 0,1%. Với Hy Lạp thì tình hình kinh tế rất tệ hại khi giảm quý thứ 17 liên tiếp (kể từ 2008) còn Bồ Đào Nha thì đã 2 năm chìm trong suy thoái. Trước tình hình vô cùng xấu, Ủy ban châu Âu chỉ dự báo tăng trưởng kinh tế khu vực EU là 0,1% trong năm 2013, so với dự báo 1% trước đó. Tỷ lệ thất nghiệp khu vực này hiện vẫn cao kỷ lục 11,2% và nhiều chuyên gia kinh tế dự báo suy thoái kinh tế EU vẫn sẽ tiếp tục, ít nhất là hết năm 2012 khi kinh tế Đức và Pháp sẽ chính thức "dính đòn" suy thoái. Tin xấu đối với kinh tế Mỹ Việc kinh tế khu vực EU rơi trở lại suy thoái thực sự là tin xấu với nước Mỹ, vốn đang phải vật lộn với vấn đề "bờ vực tài khóa (fiscal cliff), điều được dự báo sẽ "tiêu tốn" 4% tăng trưởng của nước Mỹ trong năm 2013. Theo dự báo, suy thoái kinh tế EU sẽ ảnh hưởng mạnh tới tiêu dùng tại Mỹ và các công ty Mỹ. "Suy thoái kinh tế EU đang "gậm nhấm" các nền kinh tế khác, trong đó có Mỹ," Martin Van Vliet, một nhà phân tích tại ING nói. EU là đối tác thương mại lớn nhất của Mỹ nên chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới kinh tế Mỹ. Nhiều công ty Mỹ đang công bố lợi nhuận suy giảm khi doanh số bán hàng tới EU giảm. Rất nhiều chi nhánh công ty Mỹ tại EU đã cắt giảm nhân công và điều này sẽ tác động tới công ty chính ở Mỹ. Các nhà kinh tế cho rằng kinh tế Mỹ hiện đang "biệt lập" ra khỏi kinh tế thế giới, tức là không chịu tác động bởi những yếu tố gây ra suy giảm kinh tế toàn cầu. Tuy nhiên khi mà ít người nước ngoài mua hàng Mỹ hơn, rất khó để nói rằng sự "biệt lập" này sẽ kéo dài bao lâu. Trong khi đó nước Mỹ đang đối mặt với vấn đề "bờ vực tài khóa", một thỏa hiệp ngân sách có hiệu lực từ 1/1/2013. Qua đó, thuế thu nhập người lao động sẽ tự động tăng 2% và chính phủ Mỹ sẽ phải cắt giảm ngân sách, điều sẽ ảnh hưởng tới hơn 1.000 chương trình chính phủ. Theo các nhà kinh tế, nếu thỏa hiệp này diễn ra như kế hoạch, kinh tế Mỹ sẽ chắc chắn rơi vào suy thoái đầu năm 2013 vì việc tăng thuế và cắt giảm chi tiêu chính phủ sẽ "tiêu tốn" sạch 4% tăng trưởng GDP của Mỹ trong 6 tháng đầu năm 2013, trong khi dự kiến GDP Mỹ chỉ tăng 2% năm 2013. Cục Dự trữ liên bang Mỹ (Fed) cho biết năm 2013 họ sẽ kiểm tra các ngân hàng lớn Mỹ về khả năng "sống sót" trước khả năng suy thoái kinh tế Mỹ nghiêm trọng và suy giảm toàn cầu, việc các ngân hàng này sẽ "chống chọi" với suy thoái ở châu Âu, Nhật và suy giảm kinh tế mạnh ở châu Á, bao gồm cả Trung Quốc. Rõ ràng khả năng rơi trở lại suy thoái kinh tế của nước Mỹ vẫn chưa được loại trừ. Tiếp theo là châu Á? Việc EU rơi trở lại suy thoái không chỉ tác động tiêu cực tới kinh tế Mỹ và cả kinh tế châu Á cũng như thế giới. Không một nơi nào được cho là miễn dịch với một "thế giới phẳng", một nền kinh tế thế giới mở như hiện nay. Sau khi đã hứng chịu những khó khăn từ EU, suy giảm ở Trung Quốc, Ấn Độ và Mỹ, nền kinh tế lớn thứ 3 thế giới Nhật Bản cũng đang đối mặt với rủi ro bị suy thoái kinh tế sau khi kinh tế nước này giảm 3,5% trong quý 3/2012, mức suy giảm mạnh nhất kể từ sau thảm họa động đất và sóng thần tháng 3/2011. Nếu tiếp tục suy giảm trong quý 4/2012 thì kinh tế Nhật sẽ chính thức suy thoái như EU và theo các nhà kinh tế, điều này là khó tránh khỏi khi EU và Trung Quốc hiện là đối tác thương mại chủ yếu của Nhật Bản. "Dựa vào những số liệu kinh tế, có khả năng thực tế rằng kinh tế Nhật Bản đang ở trong giai đoạn suy thoái," Seiji Maehara, Bộ trưởng Kinh tế và Tài khóa của Nhật, nói. Nếu rơi trở lại suy thoái, đây sẽ là đợt suy thoái thứ 3 của Nhật Bản kể từ năm 2008. "Không có bất cứ nơi nào tránh khỏi khi suy thoái kinh tế tại EU và nhiều nền kinh tế phát triển khác, và những bất ổn về "bờ vực tài khóa" Mỹ sẽ tiếp tục lan tới châu Á. Mọi thứ đang phụ thuộc vào các nhà hoạch định chính sách trên thế giới, đặc biệt là ở Mỹ và EU," Christine Lagarde, giám đốc điều hành IMF, nói. ======================================== Tất nhiên là sau Âu Mỹ là đến Châu Á suy thoái nặng nề. Đây là sự hiển nhiên, không cần phải đặt câu hỏi và độn quẻ bói cho mất thời gian. Bởi vì: Toàn bộ sự phát triển kinh tế ngày nay có nguồn gốc từ văn minh và sự phát triển từ Âu Mỹ, toàn bộ những sự phát triển kinh tế toàn cầu cũng bắt đầu từ những giá trị kinh tế Âu Mỹ. Kinh tế chấu Á chỉ là sự tiếp nối do hòa nhập với kinh tế và khoa học của văn minh Châu Âu. Do đó, khi Âu Mỹ bị suy thoái thì tiếp theo là châu Á suy thoái sẽ không tránh khỏi. Đó là nguyên nhân chính để xảy ra một suy thoái toàn diện trên thế giới trong năm 2013.
  24. Traiviet khi nào về Việt Nam, tôi sẽ giải thích điều này trực tiếp với Trai Việt.
  25. Ai muốn làm 'hàng xóm láng giềng' với Tổng thống Obama? Cập nhật lúc :3:25 PM, 19/11/2012 Có thể do không thể chịu nổi sự kiểm soát an ninh, một người hàng xóm của gia đình Tổng thống Obama đã rao bán miếng đất của mình. Một rào chắn bằng xi măng cốt thép được dựng lên ở cuối con đường và sự hiện diện thường xuyên của cảnh sát Chicago. Ảnh csmonitor.com Một miếng đất trống cạnh căn nhà của Tổng thống Barack Obama tại Chicago được rao bán tuần qua. Tuy nhiên, muốn được coi miếng đất này, người muốn mua trước hết phải nộp hồ sơ chi tiết về bản thân cho Sở Ðặc vụ Mỹ duyệt xét. Miếng đất rộng 15 m x 45 m ở khu Kenwood, địa chỉ 5050 South Greenwood Avenue, được rao bán với giá 899.000 USD. Tuy nhiên, muốn được đến xem, người mua phải nộp chi tiết tài chính và tên của tất cả những người hiện diện ít nhất 24 giờ trước đó cho Sở Ðặc vụ. Cơ quan an ninh này cũng đang làm nhiệm vụ bảo trì miếng đất, kể cả việc cắt cỏ. Gia đình Tổng thống Obama mua căn nhà ở Kenwood kể từ năm 2005 và việc ông lên làm tổng thống đã làm thay đổi đời sống của cư dân vùng South Side từ đó đến nay. Một rào chắn bằng xi măng cốt sắt được dựng lên ở cuối con đường và sự hiện diện thường xuyên của các cảnh sát Chicago và nhân viên Sở Ðặc vụ khiến việc thả bộ trên con đường này là điều không thể. Hàng xóm của gia đình Obama cũng như khách đến thăm họ đều phải thường xuyên mang trong người thẻ căn cước và các con đường chung quanh đều bị đóng, xe bị kéo đi, mỗi khi Tổng thống Obama và gia đình về lại nơi này. Miếng đất sát nhà Obama bị rao bán. Ảnh csmonitor.com Người chủ hiện nay đã mua miếng đất vào tháng 3/2008 và định xây căn nhà rộng khoảng 743 mét vuông, nhưng không rõ vì sao đến nay vẫn không thực hiện. Trước khi rao bán, họ liên lạc với gia đình Obama để xem có muốn mua không, nhưng bị từ chối. Vợ chồng ông Obama mua căn nhà riêng hiện nay với giá 1,65 triệu USD vào năm 2005. Theo PetroTimes/CSMonitor ======================= Rất tiếc vì không đủ tiền. Nếu không tôi sẽ mua căn hộ này. Hì!