Thiên Sứ

Quản trị Diễn Đàn
  • Số nội dung

    31.238
  • Tham gia

  • Lần đăng nhập cuối

  • Days Won

    2.212

Everything posted by Thiên Sứ

  1. Nhân thấy bài thơ "Lại về cát bụi" của Laviedt, xin giới thiệu bài thơ nổi tiếng của nữ sĩ Ngân Giang. Bà sáng tác bài thơ này vào năm 49. CHIỀU CÁT BỤI Tặng các bạn đồng điệu Hanoi. ...........................Giờ đây gió lộng sa trường ...........................Xiêm y danh tướng còn vương mảnh đời. Xác ở đây mà hồn ở đâu ? Cỏ cây năm cũ đã phai màu , Đất lầm gió loạn dồn thương nhớ Bọn chúng ta về giữa bể dâu ! Ngừng ngập đôi chiều câu chuyện cũ Bẽ bàng vạn thuở mảnh trăng thâu ; Có bầy chim nhỏ rời biên cảnh Cánh bạt kinh thành, xót lẫn nhau . Để những đêm dài chuông Trấn Quốc Vẫn đều dều rót điệu thê lương , Để những đêm vàng trăng Tháp cũ Vẫn rầu rầu nhớ nẻo biên cương … Tới đây, cười, khóc tôi như bạn Cơm áo qua ngày, thẹn nắng sương ; Bút dẫu tô ngời thành quách cũ Tình còn giữ mãi ở muôn phương . Cai Hạ vẫn ngờ hồn chiến bại Giờ nào còn nhớ địch Trương Lương ? Trắng đêm thuở ấy người danh tướng Có trắng mái đầu của bốn phương ? Nàng trở gót ,cười say cát bụi Cuốc kêu ngày vắng lạnh sông hồ; Bóng hình dẫu tạm chia hai lối Tâm sự cũng là dệt gấm thơ ! Riêng buồn ngọc, đá xô nghiêng ngả Danh sĩ, giai nhân lỡ sống còn ; Máu lửa khoan reo, ngừng chút đã ! Thuở thanh bình hỡi ! Nẻo hoàng hôn… Ở đây đất loạn người thua vật Cuối ải đầu thành sống lắt lây . Có chốn bên đèn mươi giọt lệ Lại nơi lữ quán nửa chiều say Ngân Giang Nữ sĩ
  2. Sinh năm nay tốt chứ. Con trai càng tốt. Thiên Sứ
  3. Lập luận này không chặt chẽ. Bởi vì, nếu Gia Cát Lượng muốn giết Quan Công thì ngay khi Quan Công phạm quân lệnh ở đường Hoa Dung, Gia Cát lượng cũng có thể giết (Quan Công cam kết nếu tha Tào Tháo sẽ phạm tội tử hình). Viêc ông ta bắt và tha Quan Công cũng cho thấy ông ta đã đứng trên cơ Quan, Trương, Triệu...Cho nên ông ta không cần phải âm mưu giết Quan Công để ngoi lên hàng thứ hai. Không muốn bàn thêm. Nhưng nếu xét về diễn biến đại cục Tam Quốc thì có thể nói là: Âu cũng là cái số. "Khổng Minh tuy gặp chủ, nhưng không gặp thời. Thật tiếc lắm thay!" Xin lấy câu của Tư Mã Đức Tháo nói về Khổng Minh khi mới ra khỏi lều tranh giúp Lưu Bị làm lời kết cho bài này. Thiên Sứ
  4. Anmay viết: Tôi nghĩ điều này quá dễ hiểu: Khi ông Cao Tự Thanh phê phán về những luận điểm của giáo sư Trần Ngọc Thêm về văn hóa, mà ông ta không có một định nghĩa (dù chưa được thẩm định) thế nào là văn hóa. Nói chính xác là ông ta đưa ra một định nghĩa về văn hóa , nhưng sau đó lại tự phủ nhận là chưa hoàn chỉnh - tôi đã phân tích trong bài viết trên - Đó là lý do để tôi kết luận: Ông Cao Tự Thanh không đủ tư cách học thuật để phê phán giáo sư Trần Ngọc Thêm về văn hóa. Thiên Sứ
  5. Hi. Chú hay nói đùa vậy thôi. Chú uống rượu như thằn lằn uống nước cúng vậy. Bây giờ phải nhịn bia rượu vì bệnh nhiệt trong người rùi. Cứ yên tâm đi, để chú hỏi xem. Thiên Sứ
  6. Chú sắp ra Hanoi. Chú thấy 4000 USD nhậu được khá nhiều lần đấy. Gửi PM cho chú. may ra không mất xu nào. Thiên Sứ
  7. Rin86 viết: Chú cho rằng giáo sư Trần Ngọc Thêm có thể sai. Nhưng ông Cao Tự Thanh không đủ tư cách học thuật để phê phán giáo sư Trần Ngọc Thêm.Thiên Sứ
  8. Anh chị em lưu ý: 1)Màu áo chỉ là yếu tố phụ để khẳng định quẻ. Thí dụ: Đội A có thắng không? Quẻ Tử Tốc Hỷ. Đội A thắng . Nhưng đội A lại áo trắng và B áo đỏ thì vẫn luận là A thắng, nhưng chật vật (Do màu áo của đội B đỏ Hỏa khắc A trắng Kim). 2) Ngoại trừ trường hợp chẳng biết đội nào đá với đội nào và áo màu gì thì mới dùng quẻ để luận màu áo nào thắng. Thí dụ: Quẻ Tử Tốc Hỷ: Hỏa Khắc Kim. Luận là đội áo màu sậm thắng. Vì theo tông màu thì màu đỏ sậm hơn màu trắng. 3) Anh chị em cũng cần kiểm soát cảm ứng. Đôi đoán trúng nhiều trận liên tiếp, cao hứng lên đoán lung tung thế là ...sai. Híc! Đại để như vậy về lý thuyết, chứ tôi không có duyên đoán bóng đá. Thiên Sứ
  9. Suongmailonglanh: Sinh năm Tân Mão là tốt nhất. Trai gái đều tốt. Chúc vạn sự an lành Rin86 Chú chưa xem kỹ. Nhưng số của Rin86 tốt lắm. Còn anh chàng kia thì có tài, nhưng kiêu hãnh. Ông bà bỏ xứ lập nghiệp và thành danh nơi đất khách quê người. Cha mẹ tuy có tiêng tam. Nhưng bản thân thì lại tự lập. Thiên Sứ
  10. Cái tên thì phải nhờ Phúc Anh. Vào mục Danh Tính số mệnh, nói rõ tuổi vợ chồng và mặt hàng kinh doanh. Chúc vạn sự an lành. Thiên Sứ
  11. Gianam: Năm nay người em đi được. Chậm là đầu năm tới.Còn về việc sinh con chú chỉ khuyên nên sinh năm Nhâm Thìn. Ngoài ra chú không có ý kiến gì. Thiên Sứ
  12. Emcoicoi thân mến. Chồng Nhâm Tuất - theo Phong Thủy Lạc Việt là cung Đoài, nhà được hướng. Thế đất tốt, miễn là núi đừng quá cao và thế núi xấu. Nếu làm lại nhà này thì WC và hầm cầu nên để phía sau nhà. Thiên Sứ
  13. NHỚ NGƯỜI XƯA Cảm tác TA VỚI MÌNH .........................................Thiên Sứ Kỷ niệm xưa khuất bóng hình. Một trời ngơ ngác duyên tình xa nhau Gửi người đi tứ thơ đầu. Chất sầu man mác về đâu cuối trời. Thôi đành duyên lỡ một đời Người xưa đi để một thời nhớ thương. Hương xưa nhạt gió muôn phương. Chốn xưa lạnh giữa vô thường mang mang. Đò rời bến cũ sang ngang. Sóng buồn xô ánh trăng vàng mong manh. Tơ vương dứt đoạn sao đành. Buồn riêng dâng ngập trời xanh nhớ đầy. Bốn mùa lạnh gió heo may Bốn mùa đông biết đâu ngày tươi xuân (*) Còn đâu nữa phút ái ân Sầu đong mây trắng tần ngần cao xanh Lơ thơ tơ liễu buông mành Chim kêu khắc khoải trên cành xót xa. Bâng khuâng gió lạc hồn hoa. Miền xa cát bỏng lệ nhòa hương trinh. Sầu dâng bóng nguyệt lung linh. Ngàn thu một tiếng ru tình xót xa. * Chú thích: Thơ Bích Hoàng
  14. Kính thưa quí vị quan tâm. Truyền thống văn hoá sử của dân tộc Việt luôn nói về một cội nguồn gần 5000 năm văn hiến. Tuy nhiên; hiện có số đông các nhà nghiên cứu lịch sử cả trong nước và quốc tế cho rằng: “Quan niệm truyền thống này chưa từng được khoa học chứng minh”. Bởi vậy; họ đã đưa ra một quan niệm lịch sử mới là: “Thời Hùng Vương chỉ là một liên minh bộ lạc hoặc cùng lắm là một nhà nước sơ khai”. Nhưng theo nhận xét của người viết bài này thì tất cả những luận cứ và phương pháp luận của những người có quan điểm lịch sử mới này đều chủ quan và tất nhiên nó không hề có tính khoa học. Có rất nhiều vấn đề liên quan đến thời đại Hùng Vương, mà một sự kiện quan trọng trong đó chính là nguyên nhân kết thúc thời đại này. Cũng có nhiều nhà nghiên cứu chuyên nghiệp và nghiệp dư có những luận điểm chứng minh cho cội nguồn dân tộc, nhưng những luận cứ lại lặp lại điều mà chính các sử gia theo quan điểm mới đã nói tới. Thí dụ như họ cho rằng: Thục Phán là dòng dõi vua Ba Thục và đã lật đổ Vương triều của các vua Hùng. Bởi vậy; bài viết này nhằm chứng minh cho quan điểm trên là một sai lầm; với mục đích tìm về chân lý và nhân danh khoa học, với một tiêu chi khoa học rõ ràng và công khai là: Một giả thuyết khoa học chỉ được coi là đúng; nếu nó giải thích một cách hợp lý hầu hết những vấn đề liên quan đến nó một cách hoàn chỉnh, nhất quán, có tính khách quan, tính quy luật và khả năng tiên tri. Kính thưa quí vị. Truyền thuyết của dân tộc Việt nói về một cuộc nhường ngôi vị của vị vua cuối cùng ở thời Hùng Vương thứ 18 cho Thục Phán – An Dương Vương. Nhưng có nhiều nhà nghiên cứu chuyên nghiệp và không chuyên; tỏ ra hoài nghi hiện tượng lịch sử này. Họ đã căn cứ theo một số tư liệu lịch sử không mấy chính xác; thiều tính hợp lý và bằng những suy diễn chủ quan để kết luận một cách vỗi vã rằng: An Dương Vương đã tiêu diệt Hùng Vương. Trong những học giả hiện đại thì giáo sư Đào Duy Anh – nếu không phải là người đầu tiên – thì cũng đồng quan điểm với lập luận nói trên. Sử gia Đào Duy Anh với những lập luận của ông đã gây một ảnh hưởng lớn đến các thế hệ sau, khi tìm về cội nguồn dân tộc. Bởi vậy; việc chứng minh những sai lầm của ông, sẽ là một phương tiện giúp cho sự định hướng mới khi tìm về cội nguồn dân tộc Việt. Bài viết này được lấy từ cuốn: “Thời Hùng Vương và bí ẩn lục thập hoa giáp”. Nguyễn Vũ Tuấn Anh. Người viết hiệu chỉnh lại. Về nguyên nhân kết thúc thời đại Hùng Vương, giáo sư Đào Duy Anh đã dẫn những tài liệu và lập luận trong sách Đất nước Việt Nam qua các đời” như sau: Sách “Giao Châu ngoại vực ký” dẫn ở ”Thủy kinh chú” có lẽ là sách xưa nhất chép chuyện An Dương Vương là con Thục Vương, làm vua nước Âu Lạc sau khi chiếm nước Văn Lang của Lạc Vương: Giao Chỉ có ruộng Lạc, trông nuớc triều lên xuống mà làm. Người ăn ruộng là Lạc Vương và Lạc Hầu. Các huyện gọi là Lạc tướng, có ấn đồng dải xanh, tức là quan lệnh ngày nay. Sau con Thục Vương đem binh đánh Lạc Vương và Lạc hầu, tự xưng là An Dương Vương, đóng trị sở ở Phong Khê. Sau Nam Việt Vương là Úy Đà đánh An Dương Vương, sai hai sứ cai trị hai quận Giao Chỉ và Cửu Chân, tức là nước Âu Lạc. Việt sử lược thì chỉ nói rằng: Cuối thời nhà Chu, Hùng Vương bị con vua Thục là Phán đánh đuổi mà lên thay. Phán đắp thành ở Việt Thường, xưng hiệu là An Dương Vương, không thông hiếu với nhà Chu. Toàn thư thì chép rằng: An Dương Vương (húy là Phán, người Ba Thục, ở ngôi 50 năm, sử cũ cho là họ Thục là sai) – Giáp Thìn, năm đầu (năm 58 Chu Văn Vương), vua nổi binh đánh diệt nước Văn Lang. Trước vua đã đánh nhiều lần. Hùng Vương binh cường tướng giỏi, vua nhiều lần bị thua. Hùng Vương nói rằng: Ta có sức thần, nước Thục không sợ sao? Bèn bỏ không săn sóc vũ bị, ngày ngày chỉ uống rượu ăn tiệc làm vui. Quân Thục bức đến gần, Hùng Vương còn say mềm chưa tỉnh, hộc máu nhảy xuống giếng chết. Binh chúng trở giáo đầu hàng. Thục Vương gồm chiếm lấy nước, đổi tên là nước Âu Lạc, đóng đô ở Phong Khê.” Giáo sư Đào Duy Anh cho rằng: Thục Phán là người Ba Thục mà sách Giao Châu ngoại vực ký nói đến: Giao Châu ngoại vực ký gọi An Dương Vương là Thục Vương Tử nghĩa là con vua nước Thục. Để chứng minh cho quan điểm của mình giáo sư đã dẫn chứng truyền thuyết của đồng bào Tày và lập luận như sau: Bọn con cháu nước Thục ấy đã vào nuớc ta do đường nào? Về vấn đề này cũng như về sự thành lập của nước Âu Lạc, có một truyền thuyết của người Tày có thể cho chúng ta ít nhiều ánh sáng. Tại miền Cao Bằng ngày nay, trong đồng bào Tày được lưu hành một truyền thuyết bằng thơ về nguồn gốc của các bộ lạc. Truyền thuyết ấy gồm ba phần: 1) Phần thứ nhất trình bày tình hình của các bộ lạc Nam Cương, 2) Phần thứ hai kể chuyện chín chúa tranh nhau ngôi vua, 3) Phần thứ ba trình bày sự thắng lợi của Thục Phán trong cuộc cạnh tranh ấy. Truyền thuyết ấy đại khái nói rằng: Từ thuở xưa, khi người ta vừa mới biết ánh sáng, biết ăn chín, biết che thân, biết phát rừng trồng lúa, biết đào mương lấy nước, biết dựng nhà che mưa nắng thì người ta cũng tụ tập thành bản mường, nhưng mỗi mường ở độc lập một phương. Về sau người ta tụ tập đông hơn, nhiều mường họp lại thành bộ, đứng đầu là vua chủ trương mọi việc, đặt chữ cho dân, vỗ về dân chúng khiến họ làm ăn yên ổn. Vua tốt thì dân được nhờ, vua ác thì dân nổi loạn, vua mạnh thì bờ cõi yên lành, vua không được dân phục thì phải nhường ngôi cho người khác. Ở phía Nam Trung Quốc, đầu sông Tả Giang, về gần nước Văn Lang, có bộ Nam Cương hùng cứ một phương. Bộ này do Thục Chế tức An Trị Vương đứng đầu, đóng đô ở Nam Bình, do chín xứ họp thành. Các xứ cứ ba năm triều cống một lần. Chín xứ ấy là: Thạch Lâm, Hà Quảng, Bảo Lạc, Thạch An, Phúc Hòa, Thượng Lang, Quảng Nguyên, Thái Ninh (tức phủ Thái Bình tỉnh Quảng Tây), Quy Sơn. Từ lúc An Trị Vương lên ngôi, nhân dân yên ổn, chín xứ đều thần phục cho nên dần dần trở nên hùng cường. Nước Trung Hoa mấy lần xâm lăng đều bị đánh lui, rồi từ đấy không dám quấy nhiễu nữa, hai bên kết tình giao hảo. Thục Chế làm vua 60 năm, thọ 95 tuổi. Con là Thục Phán mới lên 10 tuổi, cháu họ là Thục Mô tạm lên cầm quyền. Chín chúa nghe tin ấy tưởng rằng Thục Mô cướp ngôi, bèn kéo quân về bao vây kinh đô. Thục Mô sợ, phải giao quyền lại cho Thục Phán, các chúa mới chịu yên. Thục Phán còn nhỏ, sợ bị các chúa lấn át, nói rằng: Nay trong bộ có mười xứ, chín chúa giữ chín xứ, còn lại một xứ cho vua, như vậy thì có đâu phải là vua. Nay hãy thi tài, ai có tài hơn người mà thắng tất cả mọi cuộc thì ta xin nhường ngôi cho cai trị cả bộ. Các chúa nghe theo. Thục Phán bèn tổ chức mười cuộc thi tài: 1. Đấu võ 2. Làm nghề tốt việc nhanh 3. Sang Trung Quốc lấy trống rồng (có lẽ là trống đồng, sách in sai chăng – người viết) 4. Bắn cung trúng lá đa 5. Làm một nghìn bài thơ 6. Nhổ mạ Phiêng Pha (gần Tinh Túc) cấy ruộng Tổng Chúp (Cao Bằng) 7. Đóng thuyền rồng 8. Đẽo đá làm guốc 9. Nung vôi gạch xây thành 10. Mài lưỡi cày thành kim. Trong các cuộc thi ấy Thục Phán đều dùng kế mỹ nhân để phá, không cho chúa nào thắng được, nên cuối cùng Phán được các chúa tôn làm vua. Thục Phán ra sức củng cố cơ đồ nước Nam Cương, làm cho dân giàu nước mạnh. Nước Văn Lang láng giềng bấy giờ đang suy yếu, nhân dân xiêu tán đói rét, quân lính biếng lười, các tướng chỉ thích rượu thơ. Thục Phán nhớ lại đời Tiên Vương đất nước nhiều lần bị nước Văn Lang uy hiếp, cho rằng nay đã đến lúc phục thù, bèn cất quân sang đánh, Hùng Vương nhu nhược bại vong. Thế là nước Văn Lang bị gồm làm một nước với nước Nam Cương. Thục Phán đặt tên nước mới là Âu Lạc, đóng đô ở Loa Thành. Từ đó bốn phương yên ổn. Do truyền thuyết trên ấy, chúng ta có thể nhận thấy rằng bộ Nam Cương do Thục Phán làm vua là tương đương với miền Cao Bằng từ Bảo Lạc lấn sang đến cả một phần phủ Thái Bình tỉnh Quảng Tây của Trung Quốc. Nếu thế thì có thể nói rằng con cháu của vua nước Thục mà Thục Phán là đại biểu cuối cùng đã từ miền Tứ Xuyên và Vân Nam vào nước Nam Cương của truyền thuyết theo đường sông Lô, sông Gầm, rồi tràn sang miền thượng lưu sông Cầu và sông Hữu Giang. Người nước Nam Cương là người gì? Chúng ta đã biết rằng người nước Văn Lang là người Lạc Việt, lại cũng biết rằng nhóm Việt tộc sinh tụ ở miền Quảng Tây, tức trong lưu vực sông Tây giang với hai nhánh của nó là Tả giang và Hữu giang, là người Tây Âu, vậy nhân dân nước Nam Cương ở đầu sông Tả giang và lưu vực Hữu giang cũng là thuộc nhóm Tây Âu. Trước hết người viết xin được cáo lỗi bạn đọc vì sự trích dẫn quá dài, mong được sự thông cảm của bạn đọc; vì để bảo đảm tính khách quan khi so sánh giữa hai quan niệm khác nhau. Với quan điểm trên của giáo sư Đào Duy Anh, có lẽ đây là nguyên nhân để sau này có khá nhiều học giả đã phát triển quan niệm cho rằng: “ Hùng Vương bị Thục Phán – dòng dõi vua Ba Thục – tiêu diệt”, chứ không phải là một cuộc nhường ngôi. Để chứng minh tính khiên cưỡng và chưa rõ ràng cho kết luận nói trên – trong trường hợp này vì hoàn cảnh thiếu tư liệu – người viết xin phép được minh chứng cho luận điểm của mình; bằng cách sử dụng lại chính những tư liệu của giáo sư đã trích dẫn ở trên và chỉ ra tính mâu thuẫn trong lập luận của chính ông ta. Trước hết chúng ta nhận thấy rằng giáo sư Đào Duy Anh đã căn cứ vào một cách gọi An Dương Vương là Thục Vương tử trong sách ”Giao Châu ngoại vực ký’ để suy luận rằng nhân vật Thục Phán là con vua Thục (tức là một nước Tây Bắc sông Dương Tử). Đây là một nước đã bị Tần diệt vào năm thứ 5 Chu Thận Vương tức là khoảng cuối thế kỷ thứ IV tr.CN (năm 316 tr.CN), trước khi Văn Lang mất nước 60 năm (thời điểm sử cũ 258 tr.CN) hoặc khoảng hơn100 năm (thời điểm quan niệm mới 208 tr.CN). Sách Đất nước Việt Nam qua các đời của giáo sư Đào Duy Anh chép: “Giao Châu ngoại vực ký” gọi An Dương Vương là Thục Vương tử, nghĩa là con cháu vua nước Thục. Chúng ta hãy xét xem An Dương Vương có phải là Thục Vương tử không?” Trước hết, chúng ta xem một đoạn tư liệu sau đây trong cuốn sách nói trên của giáo sư Đào Duy Anh. “Về nước Thục ở thời Xuân Thu thì sách Hoa Dương Quốc chí đời Tấn là sách đầu tiên chép rõ. Sách ấy chép rằng: “Năm thứ 5 Chu Thận Vương, bọn đại phu Trương Nghi, Tư Mã Thác và đô úy Mặc của nước Tần theo đường Thạch Ngưu đi đánh nước Thục. Vua Thục tự cầm quân cự chiến ở Gia Manh, thua , bỏ chạy đến Vũ Dương thì bị quân Tần giết. Tướng phó cùng với thái tử lui đến Phùng Hương, thái tử chết ở Bạch Lộc Sơn. Thế là họ Khai Minh mất, gồm 12 đời vua nước Thục.” Để thống nhất con vua Thục với Thục Phán, giáo sư đã liên hệ với truyền thuyết của dân tộc Tày. Tất nhiên giữa vua Thục Chế tức An Trị Vương với Thục Vương tử (Thục Phán) và dòng dõi vua Ba Thục ở Tây Bắc sông Dương Tử liên hệ với nhau như thế nào là một điều cần lý giải. Giáo sư Đào Duy Anh đã dựa vào một giả thuyết như sau: “Trần Tu Hòa, tác giả sách “Việt Nam cổ sử cập kỳ dân tộc văn hóa chí nghiên cứu” (Chú thích của Giáo sư Đào Duy Anh: Sách này xuất bản ở Côn Minh năm 1944) cho rằng An Dương Vương có thể là con út hay là con di phúc của Thục Vương và dựng lên ức thuyết rằng: Vũ Dương nay là đất huyện Bành Sơn tỉnh Tứ Xuyên ở phía nam Thành Đô, miền trung lưu sông Mân Giang. Phùng Hương và Bạch Lộc Sơn không rõ đích xác ở đâu, nhưng theo tình hình chạy tránh quân Tần và điều kiện địa lý thì triều đình và thái tử nước Thục tất phải chạy theo sông Mân Giang về phía Nam và thái tử có lẽ chết ở hạ lưu sông ấy. Nhưng sau khi thái tử chết thì dư chúng của nước Thục trong ấy có con nhỏ hay con di phúc của vua Thục vẫn theo sông Mân Giang mà chạy về nam, đến đất các huyện Nghi Tân, Khánh Phù tỉnh Tứ Xuyên ngày nay, tức là theo lối Bặc đạo mà về sau Đường Mông đời Hán sẽ mở để xuống miền Nam Trung. Bấy giờ nước Sở đã chiếm cứ đất Kiềm Điền (tức Quý Châu và Vân Nam). (Người viết xin phép ngắt ngang: Đoạn này đã chứng tỏ rằng vào năm 316 tr.CN, vùng Quý Châu và Vân Nam vốn là đất của Văn Lang đã bị mất).Có lẽ con vua Thục và bộ chúng đã trốn tránh trong miền ấy thuộc nước cừu địch của nước Tần để mong chờ cơ hợi khôi phục. Sau đó 36 năm (tức năm 280 tr.CN, người viết), nước Tần lại chiếm đất Kiềm Trung của Sở. Trang Kiểu là tướng Sở bị cách tuyệt với bản quốc bèn chiếm lãnh đất Điền Trì tự xưng là Điền Vương. Nhưng chỗ con vua Thục ẩn thân thuộc miền Tường Kha, là đất nghèo và độc địa, lại ở gần với phạm vi thế lực nước Tần, cho nên con cháu vua Thục có lẽ đã phải hướng về Nam mà phát triển vào miền khí hậu ôn hòa, sản vật giàu thịnh, rồi cuối cùng chiếm được nước Văn Lang.” Như vậy quí vị đã thấy được tất cả những dẫn chứng khá đầy đủ những luận cứ của giáo sư Đào Duy Anh. Những luận cứ này có thể tóm lược như sau: 1) Sách Giao Châu ngoại vực ký gọi An Dương Vương Thục Phán là Thục Vương tử. 2) Truyền thuyết dân tộc Tày cùng với Toàn Thư và Việt Sử lược nói đến Thục Phán tiêu diệt Hùng Vương chiếm Văn Lang. 3) Liên hệ giữa Thục Phán của dân tộc Tày với Thục Vương tử được coi là con vua Thục qua giả thuyết của Trần Tu Hòa. Như vậy nguồn gốc của tất cả mọi vấn đề bắt đầu từ sách Giao châu ngoại vực ký. Sau đó là sự lý giải xuất phát từ một giả thiết nhiều hơn là một luận cứ được chứng minh, trên cơ sở những hiện tượng lịch sử liên quan. Qua phần trên, điều nhận thấy trước hết là: những tư liệu của giáo sư Đào Duy Anh đều có sau Sử ký của Tư Mã Thiên (ngoại trừ truyền thuyết của dân tộc Tày chưa xác định được). Về việc nhà Tần đánh nước Ba Thục, Sử ký – Truyện Trương Nghi, chép rõ như sau: “Huệ Vương nói: – Phải, quả nhân xin nghe theo nhà ngươi. (nghe theo Tư Mã Thác, bác bỏ lập luận của Trương Nghi – người viết) Rồi đem binh đánh Thục. Đến tháng 10 lấy được Thục. Bèn bình định nước Thục, truất Thục Vương, đổi hiệu làm Hầu, rồi khiến Trần Trang làm Thừa tướng nước Thục.” Qua đoạn Sử ký nói trên bạn đọc thấy rằng: không hề có việc Hoàng triều nước Ba Thục bị giết sạch, mà dòng dõi vua Thục vẫn tồn tại. Chi tiết “truất Thục Vương, đổi hiệu làm Hầu.” chứng tỏ điều này. Do đó, không thể có việc con di phúc của vua Thục chạy trốn xuống miền Nam để rồi làm vua Âu Lạc như ông Trần Tu Hòa nói tới. Vì vậy, việc một giả thuyết về cuộc chạy nạn của hậu duệ vua Ba Thục; chỉ là một sự giải thích cho một sai lầm từ ngay cách đặt vấn đề. Về truyền thuyết dân tộc Tày mà giáo sư Đào Duy Anh dẫn chứng cũng rất mâu thuẫn. Trước hết, chúng ta xem lại đoạn sau đây của truyền thuyết dân tộc Tày được trích dẫn ở trên: “Thục Chế làm vua 60 năm, thọ 95 tuổi. Con là Thục Phán mới lên 10”. Nếu sự liên hệ trên của giáo sư Đào Duy Anh là đúng thì chúng ta sẽ có một sự liên hệ tiếp tục sau đây: “Thục Chế làm vua 60 năm, thọ 95 tuổi”, tức là Thục Chế lên ngôi vua lúc 35 tuổi. Nếu lấy năm 316 tr.CN là năm vua Thục Chế ra đời (Con di phúc; theo cách luận của Giáo sư Đào Duy Anh) thì 35 năm sau ông ta đã làm vua nước Thục, trong khi đó theo giả thuyết của ông Trần Tu Hòa thì 36 năm sau con di phúc của triều đình vua Ba Thục vẫn còn đang chạy loạn. Cho rằng có thể có sai số trong khoảng thời gian 1 năm đó thì cũng không thể lý giải nổi một đám người lưu vong 36 năm; đến một quốc gia đã ổn định mà truyền thuyết Tày nói đến, lại có thể lập tức lên làm vua. Thời điểm vua Thục Chế băng hà tức là vào năm 221 tr.CN (thời điểm Ba Thục mất nước và giả thuyết vua Thục Chế sinh năm 316 tr.CN – 95 năm tuổi thọ của Thục Chế = 221 tr.CN) – Thục Phán mới lên 10 tuổi (Tức là Thục Phán sinh năm 231 tr.CN). Thời điểm nhà Tần thống nhất lục quốc được ghi nhận là năm 221 tr,CN, chấm dứt thời Chiến quốc. Không có cơ sở nào để Thục Phán lên 10 tuổi chống Tần và không thần phục nhà Chu cả. Vì lúc này nhà Chu đã sụp đổ từ lâu. Qua những mâu thuẫn đã nêu ở trên, chứng tỏ tính chưa thuyết phục trong lập luận của giáo sư Đào Duy Anh. Để chứng tỏ điều này, người viết đã lấy thời điểm kết thúc thời Hùng Vương theo quan niệm mới là năm 208 tr.CN. Hay nói một cách khác: Tức là tạo mọi điều kiện thuận lợi cho giả thuyết của giáo sư Đào Duy Anh. Còn nếu theo sử cũ, thời điểm này là 258 tr.CN thì Thục Phán lúc này chưa ra đời. Với lập luận đã mâu thuẫn ngay trong nội tại của lập luận đó thì không thể nói đến khả năng lý giải những hiện tượng lịch sử liên quan. Bởi vậy, Thục Vương tử mà Giao Châu ngoại vực ký nói tới chỉ có thể giải thích một cách hợp lý là: ông vua một nước nhỏ họ Thục hoặc con vua Thục. Hoàn toàn không có một liên hệ gì với dòng dõi vua Thục cách đó gần 100 năm về trước; bị nhà Tần diệt. Về Thục Phán trong truyền thuyết của dân tộc Tày còn một điểm tồn nghi. Như chúng ta đã biết: chiến công lớn nhất tạo điều kiện để ngài Thục Phán nắm vương quyền chính là chiến công chống lại nhà Tần. Điều này trong truyền thuyết của người Tày lại không thấy nói tới. Đây là cơ sở để hoài nghi sự nhầm lẫn giữa An Dương Vương Thục Phán với Thục Phán trong truyền thuyết của dân tộc Tày. Điều sai lầm rất khiên cưỡng nữa của cả ông Trần Tu Hoà và Đào Duy Anh là: Tên nước là Thục thì không có nghĩa là tên họ của vua cũng là Thục. Điều này không khác gì nói Tổng Thống Bus là Tổng thống Hoa Kỳ thì họ và tên Ngài Bus sẽ phải là Hoa Kỳ Bus chăng? Thật là một sự liên hệ kỳ quặc. Với giả thuyết dựa trên truyền thuyết của người Việt được lưu truyền ở Vĩnh Phú, thì Vua Hùng Vương đã nghe theo lời của ngài Tản Viên Sơn Thánh, nhường ngôi cho Thục Phán. Sau đó hậu duệ của ngài đã về miền Tây Bắc Việt Nam và một phần Nam Trung Quốc. Đây chính là vùng của dân tộc Tày Mường, nơi có truyền thuyết mà giáo sư Đào Duy Anh đã dẫn chứng ở trên. Việc hoàng tộc của vua Hùng cùng với những quan chức trung thành với ngài chuyển lên vùng Tây Bắc mà truyền thuyết người Việt nói tới, hoàn toàn phù hợp với một hiện tượng văn hóa đã được các học giả quan tâm nghiên cứu: đó chính là sự liên hệ giữa những di sản văn hóa truyền thống của vùng Tày – Mường với người Việt cổ. Thậm chí có những học giả còn cho rằng văn hóa của người Việt có nguồn gốc từ Tày, Mường. Người viết cho rằng: Đây chính là dấu ấn của văn hóa cổ Văn Lang - cội nguồn của văn hoá Việt – đã để lại ở vùng Tây Bắc Việt Nam khi hoàng triều của vua Hùng đã chuyển đến đây. Hiện tượng này chứng tỏ khả năng thực tế của truyền thuyết của người Việt ở Vĩnh Phú. Tại vùng Tây Bắc Việt Nam (cũng là Tây Bắc Vĩnh Phú) tồn tại 1 di sản văn hóa nổi tiếng thế giới, đó là bãi đá cổ Sa Pa. Các nhà nghiên cứu cho rằng đây là di sản của người Việt cổ. Hiện tượng này minh chứng cho tính thực tế của truyền thuyết người Lạc Việt về Hoàng triều vua Hùng rút lên Tây Bắc. Kết hợp giữa hai truyền thuyết của hai dân tộc, người viết xin được đưa giả thuyết cho rằng: 1) Cuộc chiến giữa thủ lĩnh họ Thục và Hùng Vương mà truyền thuyết Tày nói tới, có thể chỉ là cuộc chiến giữa các thủ lĩnh địa phương ở vùng Tây Bắc Âu Lạc với hậu duệ của vua Hùng. Bởi vì: Sử Ký đã chép”Miền nam sông Dương tử vốn là nơi giống Bách Việt ở cùng một chủng tính”. Như vậy sự tồn tại của một “nước Thục” ở Quảng Tây – theo giáo sư Đào Duy Anh; chỉ có thể giải thích đó là những sự kiện vào cuối thời Hùng Vương; Hoặc với hậu duệ của vua Hùng sau khi đã nhường ngôi; chỉ còn cai quản và cư trú tại vùng Tây Bắc Việt Nam. 2) Về việc vua Thục Phán trong truyền thuyết của dân tộc Tày tấn công tiêu diệt Hoàng tộc của vua Hùng; có khả năng đây là sự ngụy tạo với mục đích nhằm bảo vệ dòng dõi vua Hùng trước sự tìm diệt của các đội quân xâm lược. Về khả năng ngụy tạo – người viết lưu ý bạn đọc những tình tiết của cuộc chiến trong truyền thuyết dân tộc Tày và của Toàn thư. Nếu theo đúng miêu tả của những tư liệu này – thì đây không thể là cuộc chiến giữa hai quốc gia, vì nó quá dễ dàng và đơn giản như diễn biến trên sân khấu. (Vua đang say rượu thì quân vào chiếm thành?). Hơn nữa; cả Việt sử lược lẫn Toàn Thư đều là những cuốn sách viết sau khi Văn Lang sụp đổ đã hàng ngàn năm. Quan điểm cho rằng: vua Hùng đã nhường ngôi cho An Dương Vương được chứng tỏ bằng những truyền thuyết, ca dao, tục ngữ lưu truyền trong dân gian để chứng minh cho nền văn hiến 5000 năm của đất nước này, qua việc giải mã những ca dao; truyền thuyết thời Hùng Vương để khám phá sự bí ẩn của thuyết Âm Dương Ngũ hành. Nếu triều đại Hùng Vương bị kết thúc một cách đột ngột trong chiến tranh thì không thể có sự chuẩn bị như vậy. Như truyền thuyết Con Rồng Cháu Tiên, Sơn Tinh Thủy Tinh chắc chắn phải ra đời sau khi kết thúc thời đại vua Hùng. Trong lịch sử nhân loại hiện đại; chính phủ kháng chiến Pháp cũng rút khỏi thủ đô Paris để tránh một sự tàn phá những di sản văn hoá vốn là niềm tự hào của dân tộc họ; trong cuộc chiến với quân Đức Hitle. Bởi vậy; giả thuyết cho rằng: Vua Hùng đã nghe theo lời Đức Tản Viên Sơn Thánh; nhường ngôi cho Thục Phán nhằm bảo vệ những giá trị văn hoá dân tộc là một lập điểm hoàn toàn có cơ sở và hợp lý với những hiện tượng văn hoá lịch sử liên quan. Chính vì có công lao lớn trong việc bảo tồn văn hoá Việt là nguyên nhân – và cũng là sự giải thích: Ngài Tản Viên Sơn Thánh được người Việt tôn vinh là một trong Tứ trụ Thiên Vương Hộ Quốc của người Lạc Việt. Chân thành cảm ơn sự quan tâm của quí vị. Thiên Sứ
  15. Cảm ơn anh Trần Phương đã giới thiệu cho tôi biết thêm về một nhà nghiên cứu. Nói chung thì thật ra tôi cũng ít quan tâm đến tác giả là ai, mà chỉ quan tâm đến lập luận và luận điểm của họ. Từ ngày tôi bắt đầu viết sách minh chứng cho nền văn hiến Việt, tôi đã ý thức được trước mặt tôi có những cái gì. Cho nên dù họ là ai tôi cũng ít quan tâm và vẫn rất tự tin. Qua giới thiệu của anh thì ông này cũng có tên tuổi qua một vài bài báo đăng tin. Nhưng trong cái thế giới huyền bí này tôi nhận thấy rằng: Nhưng bài viết mang tính phủ nhận những giá trị văn hiến truyền thống Việt thì được sự ủng hộ ngay cà giới truyền thông ngoại quốc. Thí dụ như BBC. Ngay như cả Paris bynight khi giới thiệu về thời trang Việt qua các thời đại cũng nhắc tới một nền văn minh sông Hồng với liên minh bộ lạc. Nói chung khi phủ nhận truyền thống văn hiến Việt thì khá thống nhất cả trong và ngoài nước. Còn những bài viết chứng minh giá trị văn hiến Việt thì chỉ rải rác trên các trang web mang tính cá nhân. Dù sao cũng cảm ơn anh Trần Phương giới thiệu. Thiên Sứ
  16. Anh Nguồn Cội thân mến. Cứ theo cái nhìn thông thường thì anh có thể đúng. Cũng như theo cái nhìn thông thường thì thị trường chứng khoán đang lên ai cũng nhào vào mua, mặc dù Thiên Sứ tôi đã cảnh báo rằng: "Đến tháng 2 (Âm lịch Đinh Hợi) thị trường chứng khoán sẽ trở lại với giá trị thực của nó". Tôi đã dự báo đúng và TTCK đã tuột dốc cho đến nay. Nhưng theo phương pháp luận của khoa - gọi nôm là bói toán - thì nó phải lên. Tôi không biết chơi chứng khoán, nên thật sự khó đoán được nó bao nhiêu điểm thì đúng với giá trị thật. Nhưng tôi có thể dự báo rằng: Nếu quả là hiện nay TTCK đang ở mức 370 điểm thì chắc chắn nếu mua vào sẽ không lỗ vào cuối năm. Vì là dự báo theo khoa bói toán, nên vẫn có khả năng đoán sai. Nhưng tôi nghĩ không phải vô cớ mà ngân hàng HSBC nổi tiếng đã dự đoán TTCK VN cuối năm nay sẽ đạt 1100 điểm. Tôi không chắc điểm sẽ đạt cụ thể như vậy. Nhưng phải cao hơn hiện nay (370 đ) nhiều. Đây chỉ là dự báo theo bói toán, tôi nghĩ hãy để đến cuối năm sẽ biết có nghiệm hay không. Tuy nhiên tôi vẫn giữ lời đã lưu ý rằng: Phải đến cuối năm mới thật sự gọi là tăng. Cảm ơn anh có lời góp ý. Thiên Sứ Tôi xin bổ sung thêm vào bài viết nội dung của một bài trên báo điện tử Vietnamnet: Giới đầu tư ngoại tiếp tục lạc quan với chứng khoán Việt 15:25' 13/06/2008 (GMT+7) - Kết thúc phiên giao dịch cuối tuần (13/6), nối tiếp xu thế tăng điểm trong 2 phiên liền trước, thị trường chứng khoán Việt Nam ở hai đầu đất nước tiếp tục có được một phiên giao dịch khởi sắc, hàng loạt cổ phiếu tiếp tục đua nhau tăng trần. Các nhà đầu tư nước ngoài vẫn bày tỏ sự lạc quan về triển vọng kinh tế của Việt Nam và cam kết đầu tư lâu dài tại đây. Ảnh Nhật Vy. Mức độ giao dịch của khối ngoại tiếp tục tăng Diễn biến ảm đạm buồn tẻ của những phiên trước kia đã biến mất, thay vào đó là không khí giao dịch sôi động với niềm tin và tinh thần lạc quan trở lại. Nhà đầu tư tăng cường đặt lệnh mua với giá trần trong khi đó bên bán đã có dấu hiệu chùng xuống, tình trạng “găm” hàng cũng đã xuất hiện. Một màu xanh mướt đã xuất hiện trên bảng điện tử. Số mã tăng giá tiếp tục được tăng lên trong khi số mã giảm giá ngày một giảm dần. Trái ngược với những phiên trước kia, dư mua với giá trần tràn ngập trên bảng điện tử trong khi đó dư bán trống trơn ở rất nhiều mã. Thị trường phục hồi mạnh mẽ trở lại trong bối cảnh giá cổ phiếu đã xuống mức rất hấp dẫn để mua vào. Với những biện pháp quyết liệt của Chính phủ nhằm kiềm chế lạm phát cũng như ổn định tình hình tiền tệ, một loạt các tổ chức nước ngoài vừa đưa ra những bản báo cáo khẳng định nền kinh tế Việt Nam sẽ sớm phục hồi và tiếp tục phát triển ổn định… đã khiến tâm lý nhà đầu tư thêm lạc quan. Điều đó thể hiện qua mức độ giao dịch tiếp tục tăng trong phiên hôm nay. Riêng tại sàn GDCK TP.Hồ Chí Minh, trong phiên giao dịch sáng nay, nhà đầu tư nước ngoài đã tăng mạnh giao dịch cả mua và bán so với phiên trước đó. Trong bối cảnh Việt Nam đang phải đối mặt với tình trạng lạm phát cao và nhiều khó khăn khác của nền kinh tế, các nhà đầu tư nước ngoài vẫn bày tỏ sự lạc quan về triển vọng kinh tế của Việt Nam và cam kết đầu tư lâu dài tại đây. Sự vững tin tiếp tục đầu tư vào thị trường Việt Nam vừa được Chủ tịch Morgan Stanley tại Đông Nam Á Greg Terry khẳng định khi nói rằng cho dù các điều kiện kinh tế ngắn hạn có thế nào, “chúng tôi vẫn tin rằng Việt Nam là thị trường quan trọng cho Morgan Stanley”. Hiện tại Morgan Stanley được đánh giá là một trong những nhà đầu tư nước ngoài lớn nhất vào khu vực tài chính của Việt Nam. Một động thái khác minh chứng cho sự quan tâm của các nhà đầu tư tới thị trường Việt Nam là một cuộc hội thảo nhằm xúc tiến đầu tư từ Nhật Bản vào Việt Nam đã được ngân hàng hàng đầu Nhật Bản Mizuho tổ chức đầu tháng này tại Nhật Bản với sự tham gia của gần 300 doanh nghiệp Nhật. “Chúng tôi rất vui trước sự hưởng ứng nhiệt tình và sự quan tâm cao của họ đối với việc đầu tư tại Việt Nam", Giám đốc điều hành Ngân hàng Mizuho Ishikawa nói và cho biết một diễn đàn kết nối kinh doanh Việt-Nhật sẽ được tổ chức cuối năm nay nhằm giúp doanh nghiệp hai nước tìm kiếm đối tác của mình. Đáp lại sự cam kết của các nhà đầu tư nước ngoài, Chính phủ Việt Nam hiện đang nỗ lực thực hiện chính sách bình ổn kinh tế với việc điều chỉnh giảm mục tiêu tăng trưởng GDP năm nay từ 8,5-9% xuống còn 7%, cắt giảm chi tiêu của Chính phủ, ngừng các dự án đầu tư công kém hiệu quả, tạm dừng các dự án mới và cho phép áp dụng tỷ giá linh hoạt hơn. Theo báo cáo vừa được Ngân hàng Thế giới (WB) công bố hôm 9/6, gói chính sách bình ổn kinh tế của Việt Nam đã tỏ ra hiệu quả và điều này thể hiện ở việc giá cả các mặt hàng phi lương thực bắt đầu giảm so với những tháng trước và mức tăng nhập khẩu hàng tháng cũng giảm so với cùng kỳ năm ngoái. Nhật Vy
  17. Đọc bài viết của ông Lê Thành Khôi và ông Cao Tự Thanh. Tiếp theo Ông Lê Thành Khôi viết: Thực ra việc giáo sư Trần Ngọc Thêm viết: "ngũ hành và bát quái là sản phẩm của hai dân tộc khác nhau" thì có thể nói là hầu như tất cả các nhà nghiên cứu Tây , Tàu, Nhật Bản ...đều phát biểu như vậy, chứ không riêng gì ông Trần Ngọc Thêm. Chỉ có Thiệu Vĩ Hoa trong các tác phẩm của mình có đặt vấn đề dè dặt rằng: "Giới Dịch học cho rằng thuyết Âm Dương và thuyết Ngũ hành có thể xuất hiện đồng thời". Bây giờ lại có ông Cao Tự Thanh nhẩy sổ vào phê phán giáo sư Trần Ngọc Thêm mà bài viết gần hết cũng chú trọng vào phê phán những vấn đề liên quan đến thuyết Âm Dương và Ngũ hành. Xin lỗi hai ông Lê Thành Khôi và Cao Tự Thanh, việc các ông viện ra những sai lầm của giáo sư Trần Ngọc Thêm liên quan đến thuyết Âm Dương Ngũ hành rốt cuộc cũng chỉ là "Thờn bơn méo miệng chê trai lệch mồm". Các ông chê giáo sư Trần Ngọc Thêm sai, nhưng chính các ông này cũng chăng đưa ra được một cái đúng về bản chất của thuyết Âm Dương Ngũ hành. Xin lỗi. kiến thức của các ông về lĩnh vực này bằng không và cũng chỉ nằm trong cái vòng luẩn quẩn từ hàng ngàn năm nay khi tiếp cận với những vấn đề liên quan đến học thuyết này. Bởi vậy, tôi không bàn những phê phán của các ông với nhau liên quan đến học thuyết Âm Dương Ngũ hành và chỉ kết luận là "Thờn bơn méo miệng, chê trai lệch mồm". Còn về vấn đề văn hóa thì cả ông Lê Thành Khôi (Đã chứng minh ở bài trên) và ông Cao Tự Thanh cũng không đưa ra được một định nghĩa thế nào là văn hóa để làm chuẩn mực phê phán ông Trần Ngọc Thêm về vấn đề văn hóa. Ông Cao Tự Thanh - (Tôi chẳng biết ông này là ai, trong nước hay ngoài nước, có wan trọng hay không) - viết: . Híc! Thật là một lối lập luận kiểu "Mồm bò chẳng phải mồm bò, nhưng lại là mồm bò". Tôi chứng minh điều này như sau: Đoạn đầu ông ta viết:"Bởi vì văn hóa là một hệ thống giá trị, nhưng nhìn từ một góc độ khác, nó còn là một thế giới quan (worldview) thể hiện và phản ảnh sự lựa chọn của con người trong những điều kiện sống nhất định". Ok. Tạm thời cho rằng ông đã có một định nghĩa đúng về văn hóa. Nhưng ngay đoạn sau thì ông ta lại tự phủ định: "sự lựa chọn này biến hệ thống các giá trị văn hóa thành hệ thống chuẩn mực xã hội trước hết trong các hành vi sáng tạo". Hi. Nhưng bản thân văn hóa đã là hệ quả sự sáng tạo của con người và nó phải thành chuẩn mực xã hội thì nó mới được gọi là văn hóa. Như vậy chúng ta thấy hai vế tương đương của câu trên trong bài viết của ông Cao Tự Thanh theo kiểu "mồm bò chẳng phải mồm bò, nhưng lại là mồm bò". "Văn hóa là một hệ thống giá trị". Đúng quá! Quá đúng! Ông Cao Tự Thanh đã phản ánh một chân lý hiển nhiên, khiến cho người đọc không thể không thừa nhận. Tương tự như ông nói rằng: "Văn hóa không phải là giẻ rách!". Kết quả của sự định nghĩa về văn hóa theo kiểu "Mồm bò không phải mồm bò...." của ông Cao Tự Thanh, khiến ngay câu sau ông ta phải thừa nhận:" Híc! Có lẽ chỉ cần chứng minh đến đây cũng đủ thấy rằng ông Cao Tự Thanh cũng không đủ tư cách gì để phê phán giáo sư Trần Ngọc Thêm, khi chính ông ta cũng không có một định nghĩa đúng về văn hóa. Giáo sư Trần Ngọc Thêm có thể sai, nhưng phê phán giáo sưv Trần Ngọc Thêm sai thì tôi nghĩ hai ông này chưa đủ tư cách học thuật. Còn tiếp Thiên Sứ
  18. Hiện nay, trang tuvilyso.net lại không vào được đã mấy ngày nay. Trước đây chị Laviedt đã dự báo: Sau khi tuvilyso.com phục hồi lại một thời gian (Đổi thành tưvilyso.net) sẽ tiếp tục bị ảnh hưởng. Quẻ đã nghiệm đúng. Nhờ anh chị em xem giúp: Bao giờ tuvilyso.net phục hồi lại. Xin trân trọng cảm ơn Xin chúc tuvilyso.net vượt qua được tình trạng hiện nay. Thiên Sứ
  19. Cảm ơn anh chị em chia sẻ thông tin. Tôi vào được tuvilyso.net rồi. Chúc mừng tuvilyso.net Thiên Sứ
  20. Anh chị em thân mến. Hôm qua chúng tôi dự định đi ít nhất cũng 7 người. Nhưng Lactuong đã dự báo trước gửi đến tôi. Nội dung dự báo như sau: Hôm nay, chúng tôi đi đúng năm người: Minh Châu không thấy đâu, Luke thì bận việc nhà. Cuối cùng chỉ có tôi, Công Minh, hatgaolang, Lạctuong và Wildlavender. Đúng năm người. Chúng tôi cùng đi quan sát một phần căn nhà phía dùng làm bảo tàng Mỹ Thuật. Nhưng nhận xét của tôi không xa với nhận xét ban đầu trước khi đi qua tấm ảnh: Căn nhà hoàn toàn bế khí. Theo lập luận của tôi thì Dương khí bế sinh tù khí lâu năm chuyển thành Âm khí rất nặng nề. Căn nhà mặc dù tọa lạc ở giữa nơi đông đúc và tấp nập nhất thành phố vẫn u ám và rất ít người vào tham quan. Theo giải thích của Phong Thủy Lạc Việt thì chính vì Dương khí bế nên dễ gây cô đơn cho nữ giới. Âm Dương không tương giao. Bởi vậy, muốn căn nhà này đông vui, cần nghiên cứu sửa lại một số ngạch cửa thoát khí ở các tầng và trổ thêm cửa ở tầng trệt. Tham quan được một lúc thì do hoàn cảnh sức khỏe của tôi, anh chị em ra uống nước ở siêu thị gần đó. Có người thắc mắc: Tại sao cửa hàng nước này thoái khí hoàn toàn nhưng khách lúc nào cũng đông nghẹt? Tôi giải thích rằng: Chính Dương khí phát sinh ở môi trường cảnh quan xung quanh tạo nên sự tấp nấp của cửa hàng này. Nếu nhà hàng này có cấu trúc bế khí như nhà Chú Hỏa thì sẽ ế ngay. trên đây là vài nhận xét chú quan của tôi. Hy vọng các cao nhân ghé qua bổ khuyết. Công Minh sẽ đưa hình lên đây để tiện tham khảo. Thiên Sứ
  21. Rin86 thân mến. Chú rất cảm ơn Rin86 có một ý tưởng tốt, muốn khuyếch trương văn hóa Lạc Việt. Chú ngày xưa từng làm trong ngành quảng cáo với chức vụ cũng đủ để thực hiện những ý tưởng; chú cũng quen khá nhiều người mà mối quan hệ đó cũng là mơ ước của nhiều người. Nhưng chú không bao giờ có ý tưởng nhờ vả họ, cũng như chú cũng không có ý định dùng biện pháp nào đó để khuyếch trương những ý tưởng của chú. Tất cả tùy duyên. Chú đã nói ra những gì chú cần nói và viết về 5000 năm lịch sử văn hiến huyền vĩ Việt. Chú có thể chủ quan mà nói rằng: Những ai cần biết tới điều này cũng đã biết cả rồi. Nhưng chú vẫn cảm ơn Rin86 có ý định giúp cho nền văn hiến trải 5000 năm, coi như đó là nhân duyên của Rin86. Nhưng chú biết rằng chuyện này sẽ không đi đến đầu. Chú nói một cách hình ảnh thế này: Việc vinh danh nền văn hiến huyền vĩ Việt sẽ do Thượng Đế quyết định. Một lần nữa cảm ơn Rin86. Chúc Rin86 và gia đình vạn sự an lành. Thiên Sứ
  22. Trong hai đứa sẽ có một đứa con trai. Dao này chú lu bu quá. Không tập trung để đoán chính xác cụ thể được. Thiên Sứ
  23. Rin86 thân mến. Ông ấy là một nhà chơi đồ cổ, nhưng không quan tâm lắm đến lịch sử thời Hùng Vương. Bằng chứng là những hình ảnh minh họa về thời Hùng Vương của ông này vẫn theo những tri thức "pha học phổ biến hiện nay" là một thời kỳ "liên minh 15 bộ lạc với những người dân ở trần đóng khố". Dưới đây là bức tranh sơm mài khá lớn miêu tả sinh hoạt thời Hùng Vương với những người dân "ở trần đóng khố". Tôi có nói với nhà báo Đinh Anh Tuấn cùng đi: "Chắc có lẽ lịch sử thời Hùng không có đợt rét hại nào như đầu năm 2008 (*). Nếu không chắc cũng khó lý giải tổ tiên ta sẽ tồn tại như thế nào qua những đợt rét như vậy. TRANH SƠN MÀI MIÊU TẢ Y PHỤC THỜI HÙNG VƯƠNG Ở NHÀ HÀNG TRỐNG ĐỒNG Tôi có hỏi ông Đinh Anh Tuấn: "Những người ngồi trên trống đồng đang làm gì vậy?". "Họa sĩ căn cứ vào hình trên trống đồng và miêu tả những người đang gõ trống!". Thật ngao ngán! Tôi trả lời rằng: "Tôi chưa thấy ai ngồi trên mặt trống để đánh trống cả?". Híc! Ông chủ nhà hàng Trống Đồng nếu nhận thức được nền văn minh huyền vĩ ở Nam Dương Tử dưới thời Hùng Vương thì chắc chắn những món đồ cổ của ông giá trị hơn nhiều và sẽ được quan tâm hơn. Thiên Sứ Chú thích: Đợt rét hại đầu năm 2008 làm chết hàng chục ngàn trâu bò và một số người.
  24. Mai đi đấy Minh Châu ah. Liên hệ với Luytuy để biết giờ. Thiên Sứ
  25. Cán dao đồng thời Hùng Vương Cán dao bằng đá bán quý thời Hùng Vương Người dâng lễ - di vật đồng thời Hùng Vương Đồ đựng bằng đồng thời Hùng Vương Còn tiếp