Lũy Tre

Hội viên
  • Số nội dung

    218
  • Tham gia

  • Lần đăng nhập cuối

Everything posted by Lũy Tre

  1. Xin chào Ban Quản Trị diễn đàn Lý Học Đông Phương! Em hiện là học viên lớp PTLVCB 07 nhưng sao nick em không vào được Box Câu Lạc Bộ PTLV. Mong BQT xem xét cho em được vào CLB để được học hỏi thêm. Thành thật cảm ơn!
  2. CHÚC MỪNG HẠNH PHÚC HUYNH THIÊN ANH! CHÚC ANH CHỊ TRĂM NĂM HẠNH PHÚC!
  3. Xin BQT xem giúp Lũy Tre sao từ hôm 17/10 đến giờ không vào được lớp PTLVNC 04 + CLB PTLV Cảm ơn!
  4. Xin BQT diễn đàn xem giúp Lũy Tre, từ ngày 17/10/2012 đến giờ mình không vào được giảng đường PTLV NC 04 và CLB PTLV. Cảm ơn nhiều!
  5. Bài tham khảo. Lang thang trên mạng mình tìm được bài viết "Xét nghiệm giá trị của Huyền Không" của tác giả Hà Hưng Quốc. Bài viết nêu lên những nghi vấn về giá trị thực của Huyền Không phi tinh (Hán) trên một nền tảng chưa chắc chắn là: Lạc Thư, Lường Thiên Xích, Tam Nguyên Cửu Vận mà nhiều người xưa nay vẫn áp dụng. Sau đây là trích dẫn bài viết: Nguồn: http://vietdich.wordpress.com/category/bat-quai-ph%E1%BB%91i-ha-d%E1%BB%93/
  6. CHÚC MỪNG SINH NHẬT CHỊ THANHHUONG_GEO CHÚC CHỊ SỨC KHỎE, HẠNH PHÚC VÀ THÀNH ĐẠT!
  7. Con đăng ký mua 1 cuốn luôn Sư Phụ!
  8. CHÚC MỪNG SINH NHẬT SƯ PHỤ! CHÚC SƯ PHỤ THẬT NHIỀU SỨC KHỎE, THÂN TÂM AN LẠC! Kính Thầy!
  9. Trung Quốc không tỉnh táo sẽ giống Liên Xô cũ - Trung Quốc thường tố cáo Mỹ dở bài “chiến tranh lạnh” ra với mình. Thực ra, điều này hơi oan cho Mỹ. Thế giới đã từng xảy ra một cuộc chiến tranh lạnh kéo dài hơn nửa thế kỷ giữa Liên Xô và Mỹ trên 3 mặt trận chính trị tư tưởng, kinh tế và quân sự. Gọi là “lạnh” bởi trên mặt trận quân sự nó không có tiếng nổ của súng đạn, tên lửa, bởi cả hai bên đều hiểu khi mà lực lượng quân sự đang ở thế cân bằng thì sẽ cùng chết nếu như nó nổ ra. Do đó, chạy đua vũ trang để chiếm ưu thế và qua đó làm sụp đổ nền kinh tế đối phương là mục đích của mặt trận này. Nhưng trên mặt trận chính trị tư tưởng và kinh tế thì xảy ra hết sức gay gắt, nóng bỏng, quyết liệt, một mất một còn. Cả hai đều triển khai toàn lực không nương tay vì kết quả sẽ cho ra “kẻ thắng, người thua” chứ không phải cả hai cùng chết như trên mặt trận quân sự. Đối với Trung Quốc, trên mặt trận chính trị tư tưởng, nếu như quan điểm “mèo trắng hay mèo đen không quan trọng, miễn là bắt được chuột” xuyên suốt trong quá trình phát triển đất nước của giới lãnh đạo, thì Trung Quốc, đương nhiên, chẳng có hệ tư tưởng, Trung Quốc chỉ có mục đích. Vì thế, sẽ không có hay nếu có thì mức độ chẳng gay gắt, quyết liệt kiểu “ai thắng ai” trên mặt trận này giữa Mỹ và Trung Quốc. Trên mặt trận kinh tế, sự phụ thuộc vào nhau quá lớn, đến mức khi “Trung Quốc hắt hơi thì thế giới cũng sổ mũi”, cho nên Mỹ và đồng minh chẳng dại gì “đốt nhà ông hàng xóm để cả hai cùng cháy”. Trên mặt trận quân sự, khác với Liên Xô trước đây, Mỹ và đồng minh có một lực lượng quân sự vượt trội so với Trung Quốc. Đây là sự khác biệt và chính sự khác biệt này để thế giới phải công nhận vai trò bá chủ thế giới của Mỹ. Vậy, nếu có cuộc “chiến tranh lạnh” giữa Mỹ và Trung Quốc thì chỉ có thể xảy ra trên mặt trận này, nhưng theo kiểu gì?. Cái có thì Mỹ đã có, Mỹ không muốn ai thách thức cái đã có của mình, cho nên, với sức mạnh quân sự vượt trội, họ sử dụng để kiềm chế quốc gia nào có ý đồ “chiếm ngai vàng” là tất nhiên. Mỹ muốn Trung quốc giàu nhưng không được mạnh. Và đây chính là mục đích để Mỹ triển khai các chiến lược bao vây, kiềm chế để Trung Quốc luôn là một thị trường, một công trường của thế giới. Những vấn đề này, xem ra không giống với khái niệm “chiến tranh lạnh” như trước đây mà Xô-Mỹ tiến hành. Trung Quốc đừng ngạc nhiên khi hệ thống lá chắn tên lửa của Mỹ và đồng minh đã ngay trước cửa nhà, đừng ngạc nhiên khi Mỹ “xía” vô Biển Đông và các nơi nhạy cảm khác như Ấn Độ, Myanma…Trung Quốc đừng cay cú khi các tử huyệt năng lượng của mình bị Mỹ khống chế… Thực tế là tại khu vực châu Á-TBD đang có cuộc chạy đua vũ trang mà Trung Quốc là quốc gia cầm đầu. Trung Quốc khi có nhiều tiền thì họ tăng ngân sách quân sự (hiện nay chỉ sau Mỹ). Nếu như để đối đầu với Mỹ, muốn phá vỡ thế độc tôn của Mỹ, thì không nói làm gì, đằng này, cùng với tăng cường tiềm lực quân sự, Trung Quốc tuyên bố thêm các khu vực có “lợi ích cốt lõi” khác, mạnh bạo, quyết đoán trong tranh chấp biển Đông với láng giềng đến mức ngang ngược, bất chấp pháp luật quốc tế. Cho nên, hành động của Trung Quốc khiến các nước nhỏ lo lắng, bắt buộc họ cũng phải tăng cường tiềm lực quân sự để phòng thủ. Cũng phải công nhận rằng, khi Mỹ và đồng minh cài thế, tăng cường lực lượng ở châu Á-TBD để bao vây kiềm chế Trung Quốc thì Trung Quốc không thể ngồi yên, hơn nữa trong khi mục tiêu của Trung Quốc là truất ngôi Mỹ để bá chủ thế giới thì lại càng không thể. Nhưng, phải chăng, đây là con đường dẫn Trung Quốc đi đến…Liên Xô mà chính Trung Quốc tự mình chứ không phải Mỹ? Trước hết, đua với Mỹ để đạt mục tiêu vươn tới là các loại vũ khí mới nhất của Mỹ với phương châm: "Những gì Mỹ có thì Trung Quốc nhất định phải có” là sai lầm mang tính chủ quan, duy ý chí. Thực tế GDP của Trung Quốc chỉ sau Mỹ, nhưng các ngành nghề tạo nên chất lượng GDP của Trung Quốc thì không như Mỹ, Nhật Bản…vì thế nền công nghiệp Trung Quốc nói chung và công nghiệp quốc phòng nói riêng có một nền tảng thấp kém. Nếu như những sản phẩm quân sự thuộc hàng công nghệ cao còn phụ thuộc vào nước ngoài, như động cơ máy bay chẳng hạn…, thì hãy khoan nói đến “đua” với đối thủ mà chỉ phấn đấu cố gắng “đuổi cho kịp” là vĩ đại lắm rồi. Tiếc thay, hiện nay, trong khi Mỹ đang tinh gọn lực lượng quân sự của mình thì Trung Quốc, do mục đích chiến lược quá lớn (không dám nói là tham vọng) nên họ phải hiện đại hóa lực lượng quân sự của mình với tốc độ nhanh và tất nhiên, ở trên một nền tảng công nghiệp như vậy thì khi đó, nó chỉ có ý nghĩa về mặt số lượng. Sản xuất chế tạo vũ khí trang bị, xây dựng lực lượng phải phục vụ cho chiến thuật, cho chiến lược. Nhưng nếu như chiến lược đề ra dựa vào ảo tưởng, tham vọng, duy ý chí, thì vũ khí trang bị sẽ trở nên vô bổ với thực tế, dùng để tác chiến thì sẽ không phù hợp về chiến thuật, rất mạo hiểm và rất không đáng tin cậy. Thực tế đã chứng minh. Trong chiến tranh, dù cho hình thức tác chiến kiểu gì, thì chỉ khi có sự xuất hiện người lính trên chiến trường, cuộc chiến mới được giải quyết trọn vẹn. Bởi thế, không khó hiểu khi Mỹ xây dựng và có một lực lượng lính thủy đánh bộ hùng mạnh nhất thế giới. Đây là lực lượng triển khai nhanh mọi nơi trên ven bờ đại dương bằng các tàu đổ bộ lớn LHD (tàu mẹ) và loại tàu con LCAC…, gây uy hiếp lớn, thực sự, lên đối phương của Mỹ. Trung Quốc còn cho ra đời kiểu tàu đổ bộ Ro-Ro lưỡng dụng Trung Quốc cũng muốn như Mỹ với lực lượng lính thủy đánh bộ của mình, họ xây dựng và đóng nhiều tàu loại LHD, LCAC… nhưng nhóm tàu loại LHD, thay vì được bảo vệ bởi tàu sân bay, tàu ngầm …hiện đại của Mỹ và chỉ xuất hiện khi khả năng chống trả của đối phương bị tê liệt thì của Trung Quốc lại không được như thế vì khả năng hạn chế. Đã thế, Trung Quốc còn cho ra đời kiểu tàu đổ bộ Ro-Ro lưỡng dụng (thời bình thì vận tải, thời chiến thì chở quân và xe lội nước) chở được 2000 quân và 300 xe mà vận tốc chỉ dưới 20M/h để chứng tỏ có tàu đổ bộ lớn hơn Mỹ…thì quả là chạy đua. Nhưng, khi mà chính Trung quốc và thực tế cũng như vậy, đã xác định hải quân TQ (PLAN) chưa đủ sức tác chiến ngoài khu vực châu Á-TBD; tàu sân bay Thi Lang chỉ để huấn luyện, thì nhóm tàu LHD (Type 071) và Ro-Ro liệu có khả dụng trong vùng biển chật hẹp, địa hình phù hợp cho kiểu tác chiến phi đối xứng của một đối phương mà sự chống trả vô cùng quyết liệt? Lực lượng tàu ngầm, nếu đúng như giới quân sự Mỹ và phương Tây đánh giá về khả năng tác chiến, tính năng kỹ chiến thuật, thì 60 tàu ngầm trong PLAN phải “nuôi” nó quả là rất tốn kém. Lực lượng này quá lạc hậu khi phải đối đầu với Mỹ và đồng minh nhưng lại quá nhiều, không cần thiết cho việc răn đe khi tranh chấp biển đảo với các nước nhỏ trong khu vực. Vân vân và vân vân. Vậy, giới quân sự tinh anh, các học giả uyên bác, chẳng lẽ không phát hiện ra những vấn đề trên? Tất nhiên, nhưng, nhìn thấy sai lầm là một chuyện và ngăn chặn được hay không lại là chuyện khác. Nhóm Khủng hoảng Quốc tế (International Crisis Group - ICG) đã từng chỉ ra rằng, trên biển Đông, Trung Quốc có đến 9 cơ quan chấp pháp (9 con rồng), cạnh tranh sức mạnh bằng hành động hiếu chiến để được phân bổ nhiều ngân sách, để tăng trưởng vì lợi ích cục bộ… Đồng thời, khi nền công nghiệp vũ khí của Trung Quốc đã chuyển đổi với việc ra đời khu công nghiệp quân sự riêng, trong đó yếu tố tư nhân đóng vai trò chính thì mối quan hệ “khăng khít”, “kẻ tung, người hứng” của giới hiếu chiến đầy thế lực-“giới diều hâu đầy lông măng” hò hét, phê phán chính phủ “bạc nhược”, “đớn hèn” đòi “phải cứng rắn với Mỹ”, “sẵn sàng tiến hành chiến tranh xâm lược…” với các nhà tài phiệt quân sự là không tránh khỏi và gây lên chính phủ một áp lực không phải là nhỏ. Phương châm: “Những gì Mỹ có thì Trung Quốc nhất định phải có”, đã cho ra đời hàng loạt những sản phẩm “nhái”, sao chép, mang yều tố tấn công nhất, đồ sộ nhất… thì, hình như vừa mang tính chủ quan, duy ý chí, đua đòi, vừa thiếu định hướng khả năng sử dụng, bất chấp chiến thuật, nó chỉ là biểu tượng hoành tráng sức mạnh, hữu dụng trong diễu võ dương oai hơn là tác chiến. Rõ ràng, các nhà tài phiệt vũ khí được lợi, nhóm “diều hâu” được “lên đời”, còn tính mạng người lính? Sách lược của Trung Quốc và cả ngay giới hiến chiến đều tránh đối đầu với Mỹ, đến mức họ chỉ cho “tàu cá lên tuyến đầu, thay vì hải quân…để khỏi mắc mưu Mỹ”, nên sẽ không đối đầu với Mỹ đâu mà lo. Ngoài Mỹ ra thì “9 con rồng đang khuấy nước trên biển”, giới hiếu chiến “lên đời”, các nhà tài phiệt quân sự, chẳng nể sợ ai hết, khu vực càng căng thẳng, càng nóng, càng được phân bổ kinh phí hoạt động, càng có nhiều dự án đặt hàng, càng lợi nhuận. Rốt cuộc, hơn 250 triệu dân Trung Quốc đang sống dưới mức nghèo khổ và quyết tâm “Mỹ có gì Trung Quốc phải có nấy” mới là nội dung của một cuộc “chiến tranh lạnh” mà Trung Quốc phải đối phó. Ai tạo ra? Đương nhiên không phải Mỹ. Mỹ không đua vì Mỹ đã vượt trội, Mỹ chỉ ngăn cản, kiềm chế Trung Quốc mà thôi. Chỉ có “ma đưa lối, quỹ dẫn đường”, chỉ có tham vọng lớn vượt ra ngoài khả năng mà vẫn quyết tâm đeo đuổi thì điểm đến cuối cùng của con đường đó mới là…Liên Xô cũ. Lê Ngọc Thống Nguồn: phunutoday.vn
  10. Trung Quốc bị mắc mưu chiến lược tại châu Á-TBD? Những tưởng vụ Scarborogh, biển Đông mà Trung Quốc làm cho dậy sóng tạm lắng xuống thì tranh chấp biển đảo ở Hoa Nam nổi lên quyết liệt giữa Nhật Bản-Hàn Quốc, Nhật Bản-Đài Loan là 3 đồng minh của Mỹ và nóng nhất là Nhật Bản-Trung Quốc. Điều gì đang xảy ra? Nhiều người cho rằng với Trung Quốc, Mỹ giống như kẻ “thả gà ra để đuổi bắt”. Nghĩa là dung dưỡng cho Trung Quốc phát triển hơn 30 năm nay, giờ thấy Trung Quốc lớn mạnh mới hốt hoảng kiềm chế, đối phó…, rằng, đã quá muộn cho Mỹ khi phát hiện ra Trung Quốc có ý đồ truất ngôi bá chủ…Nhầm to đấy, chê Mỹ như vậy chẳng khác nào chê “gái... không biết vén váy”. Mỹ được mệnh danh là thực dụng, điều này nói lên tính khoa học và tính thực tiễn của Mỹ. Mỹ làm điều gì cũng phải có lợi, đúng lúc, đúng nơi. Mỹ trở lại châu Á-TBD là do Trung Quốc và các nước trong khu vực này “mời” Mỹ đến đấy chứ! Ai bảo tàu Cheonan bị chìm làm chi (té ra bị chìm là do chính mìn của Hàn Quốc); ai bảo Trung Quốc vào tháng 10/2011 định ăn tươi nuốt sống Nhật Bản trong vụ Nhật bắt gã thuyền trưởng vô danh tiểu tốt xâm phạm Senkaku làm chi… Mỹ trở lại châu Á-TBD mới chỉ bằng tuyên bố, trong đó hùng hồn nhất là sẽ điều 60% lực lượng hải quân sang châu Á-TBD, đồng thời tiến hành một vài hoạt động cài thế, nhưng khu vực châu Á-TBD này đã nổi sóng. Rốt cuộc, tình hình tranh chấp Senkaku/Điếu Ngư nóng lên ai được lợi, Trung Quốc hay Nhật Bản? “Tội” nhất là Nhật Bản. Bỗng dưng, Nhật Bản phải lao vào vòng tranh chấp chủ quyền biển đảo gay gắt, quyết liệt với Nga, Trung Quốc và ngay cả 2 đồng minh là Hàn Quốc và Đài Loan, đặc biệt là Trung Quốc. Tại sao Trung Quốc lại quyết liệt như vậy? Ngay sau khi Chính phủ Nhật Bản công bố mua lại 3 hòn đảo từ các chủ sở hữu tư nhân, mà vốn trước đây là cho thuê. Việc quốc hữu hóa mấy hòn đảo bị Bắc Kinh gọi là phi pháp và không có hiệu lực, đồng thời đe dọa thi hành biện pháp tùy thuộc theo sự phát triển tình hình. Về phần mình, Chính phủ Nhật Bản cũng quan tâm khai thác chủ đề yêu nước, bởi rất cần phải xả van, hóa giải những dồn nén của công luận xã hội bắt nguồn từ những vấn đề chính trị trong nước. Đồng thời quan trọng nhất là đã đến lúc Nhật Bản được “cởi trói”, được tự mình tái vũ trang để chống lại “kẻ bắt nạt” (tất nhiên không phải là Hàn Quốc và Đài Loan) một cách “danh chính ngôn thuận”. Nhật Bản tái vũ trang, không phải là chuyện đùa cho bất cứ quốc gia nào ở châu Á, nhất là Trung Quốc. Không phải ngẫu nhiên mà vị Bộ trưởng quốc phòng Nhật Bản tuyên bố: “Cần giữ nhà máy điện hạt nhân để răn đe…”. Điều này ai cũng hiểu và không có một chút nghi ngờ về khả năng, công nghệ chế tạo vũ khí hạt nhân trong tầm tay của Nhật Bản. Nhật Bản muốn là có. Nhật Bản tái vũ trang, Trung Quốc phải cẩn thận, phải “suy nghĩ 2 lần”. Khu vực châu Á-TBD, Trung Quốc không thể muốn gì được nấy. Rốt cuộc, tình hình tranh chấp Senkaku/Điếu Ngư nóng lên ai được lợi, Trung Quốc hay Nhật Bản? Trung Quốc đã lợi dụng chủ nghĩa dân tộc để trục lợi, nhưng quá đà. Nếu không có những kẻ quá khích nhảy xổ lên quần đảo Senkaku/Điếu Ngư khiêu khích. Nếu như không có hàng loạt cuộc biểu tình chống Nhật trên khắp Trung Quốc, xé cờ Nhật, chặn xe đại sứ quán… kích hoạt, hun nóng máu dân tộc Nhật thì Nhật Bản chưa có cơ hội để quốc hữu hóa. Đến đây, dư luận có một câu hỏi mà không đặt ra thì không hiểu được bản chất của một vấn đề, rằng, Mỹ ở đâu và có vai trò gì? Còn nhớ sự kiện ngày 16/3/2012 khi Triều Tiên tuyên bố sẽ phóng vệ tinh vào ngày 12-16/4. Ngay lập tức Nhật Bản, Hàn Quốc và cả Đài Loan cũng tuyên bố sẽ đánh chặn nếu nó bay sang không phận. Không như các lần trước, lần này họ không chỉ nói suông. Nhật Bản từ ngày 6/4 đã triển khai xong hệ thống đánh chặn ở phía đông gồm rất nhiều bệ phóng. Hàn Quốc cũng thế, triển khai xong các hệ thống đánh chặn phía tây với một tinh thần “nếu tên lửa Triều Tiên xâm phạm không phận của họ dù chỉ 1cm sẽ tiêu diệt”. Còn Mỹ thì đem thi thố sử dụng trang bị cực kỳ hiện đại trong dò tìm phát hiện tên lửa như radar X-Band và chia sẻ thông tin cho Nhật, Hàn…Sự chuẩn bị của 3 nước này có vẻ rất chi là “hồ hởi”. Vệ tinh thì phóng không thành công, nhưng cái “của nợ” mà Mỹ, Nhật, Hàn và Đài Loan đã triển khai thì còn tồn tại hay không và nếu tồn tại thì để làm gì, với ai… chỉ có Trung Quốc mới trả lời được. Thế trận ở châu Á-TBD, Mỹ và đồng minh đã cài xong. Còn bây giờ? Đương nhiên Mỹ và đồng minh phải tăng cường lực. Nếu Trung Quốc cho rằng, Mỹ cắt giảm ngân sách quốc phòng thì sẽ yếu đi, lúc đó Trung Quốc có quyền mơ ước. Có thể đúng, nhưng, Mỹ cũng có nhiều nước cờ hay để chơi với Trung Quốc. “Cởi trói” cho Nhật Bản để chia sẻ trách nhiệm cũng đủ kiềm chế Trung Quốc. Nhật Bản tái vũ trang chỉ là vấn đề thời gian. Té ra thế giới cũng lắm người tài. Trung Quốc rất giỏi lợi dụng thời cơ thì Mỹ, Nhật, Hàn cũng thế, nhưng họ trên Trung Quốc một bậc bởi họ không chỉ thụ động lợi dụng mà còn giỏi tạo ra thời cơ để lợi dụng. Trung Quốc sẽ làm gì khi về thế, Mỹ và đồng minh đã cài xong, về lực cũng đã được tăng cường, và, trong khi chính cái thế trận này Trung Quốc đang bị bao vây là chắc chắn? Xem ra ý tưởng dùng thuốc nổ cài vào tàu cá để tấn công hải quân Mỹ của ông tướng Hải quân Trung Quốc nào đó; dùng sức mạnh hải quân bắt nạt, đe dọa, lấn lướt các nước nhỏ để tranh dành vài hòn đảo không người trên biển… của các nhà chiến lược, học giả uyên thâm, những “đại trượng phu” của Trung Quốc sao quá tầm thường so với ý tưởng chiến lược của Mỹ và đồng minh trên khu vực châu Á-TBD. Chẳng lẽ có được mấy hòn đảo giữa biển, Trung Quốc mới trở thành cường quốc biển hay sao? Theo ông trung tướng Lưu Á Châu, tại Đại học Quốc phòng Trung Quốc, khi thảo luận vấn đề Đài Loan có một quan điểm được nhiều người tán đồng như sau: “Đài Loan như một cái ổ khoá. Nếu không giải quyết được vấn đề Đài Loan thì ổ khoá ấy sẽ khoá chặt cánh cổng lớn của Trung Quốc, Trung Quốc sẽ không có lối ra biển cả”. Và ông Lưu Á Châu phản bác: Vậy, Tây Ban Nha sau khi trở thành cường quốc biển, đâu có thể ngăn cản anh hàng xóm Bồ Đào Nha cũng trở thành cường quốc biển. Eo biển Dover của Pháp cách nước Anh có 28 hải lý, Anh Quốc có thể ngăn cản Pháp trở thành cường quốc biển không?” Chưa dừng ở đó, ngày nay nhiều học giả Trung Quốc còn cho rằng Biển Đông là “sinh mạng của Trung Quốc” nữa cơ…thì quả là một sự ngụy biện cực đoan nguy hiểm. Nhìn diễn biến thời sự, nhiều người lo ngại cuộc chiến Trung – Nhật sẽ xảy ra. Xin đừng tốn giấy mực để bàn luận chuyện này. Không đời nào xảy ra. Lê Ngọc Thống Theo: phunutoday.vn
  11. Người lật tẩy sự thật những chiếc bàn tự quay thần bí (VTC News) - Trong những năm gần đây, báo chí liên tục có những bài viết về hiện tượng chiếc bàn tự quay kỳ lạ ở miền Trung và Tây Nguyên. Những chiếc bàn quay này khiến nhiều người nửa tin, nửa ngờ, thực hư chưa rõ ràng Thế nhưng, TS. Vũ Thế Khanh (Liên hiệp UIA), đã từng nghiên cứu và lý giải rất rõ ràng về hiện tượng này. Theo ông Khanh, những chiếc bàn quay xuất hiện ở các tỉnh như Bình Định, Lâm Đồng, Đà Nẵng… từ hàng trăm năm nay. Đây là trò chơi dân gian được lưu truyền ở một số tỉnh phía Nam. Những chiếc bàn có tuổi thọ cả trăm năm, chuyên dùng để biểu diễn khiến khán giả kinh ngạc. Bàn quay có cấu tạo hình tròn, được làm bằng gỗ, đồng, nhôm hoặc thủy tinh. Mặt bàn được đặt trên một ổ trục để giảm tối đa lực ma sát khi quay. Những người tham gia cuộc chơi đứng quanh bàn, đặt tay lên mặt bàn và "ra lệnh" liên tục trong đầu: "quay, quay, quay…". Mặt bàn quay thuận hoặc ngược chiều kim đồng hồ là do quy ước với nhau khi tham gia. Mặt chiếc bàn quay. Ảnh Khắc Lịch Khi người chơi đọc liên tục thì mặt bàn bắt đầu quay theo chiều đã quy ước. Mọi người chỉ còn biết chạy theo chiều bàn quay đến lúc mệt. Khi muốn dừng thì tất cả lại cùng đọc: "hãy dừng lại, hãy dừng lại…". Đọc như vậy một lúc thì bàn cũng dừng hẳn. Cứ theo lời đồn, từ cả trăm năm nay, các nhà khoa học - những người tỉnh táo nhất đều đã thử nghiệm, song bàn đều quay tít mù. Ai cũng tin chiếc bàn tự quay được. Ông Khanh đã nghe nói đến chuyện bàn quay từ 35 năm trước, khi lần đầu tiên báo chí đưa tin, khiến cả nước sửng sốt. Từ ngày biết tin, ông đã rất sốt sắng tìm ra sự thật. Với ông, những chuyện bí hiểm, kỳ lạ luôn có sức lôi cuốn đặc biệt. Để nghiên cứu về chiếc bàn quay, ông đã kỳ công lập một hội đồng khoa học, có cả các nhà ngoại cảm để xem xét khía cạnh tâm linh. Đoàn nghiên cứu đã vào tận Đà Lạt, nơi có chiếc bàn quay mà báo giới nhắc đến ròng rã trong nhiều năm qua. Chiếc bàn quay thuộc sở hữu của chị Phong Lan, chủ một nhà nghỉ nằm ngay cạnh chùa Tàu. Theo phân tích của các nhà khoa học, bàn chỉ có thể quay khi có lực tác động vào bàn tạo ra mô-men quay, lực này nằm trong mặt phẳng của bàn, có phương vuông góc với bán kính quay, tức là tiếp tuyến với đường tròn quay. Mặc dưới bàn quay. Ảnh Khắc Lịch Đoàn nghiên cứu đã nhận định, những loại tác động có thể gây ra mô-men quay được xác định gồm: Tác động của điện từ trường, tác động của lực sinh học và tác động của lực cơ học. Các nhà ngoại cảm đưa ra nguyên nhân nữa là do năng lượng, điện từ trường đặc biệt. Hầu hết người dân cũng như chủ nhân của những chiếc bàn quay đều khẳng định do cõi giới tâm linh vô hình. Chiếc bàn quay của chị Lan được đặt trong một căn phòng 20 m2. Chiếc bàn làm bằng gỗ, đặt trên một ổ trục quay được thiết kế khá công phu. Chị bảo rằng, chiếc bàn đã rất lâu đời vì ông nội chị cũng không xác định được từ đời nào để lại. Chị Lan mang cho ông Khanh xem 10 cuốn sổ, mỗi cuốn dày cả trăm trang ghi cảm tưởng của khách thập phương nói về sự kỳ diệu của bàn quay. Căn cứ vào các trang cảm tưởng thì thấy nhiều tầng lớp xã hội đã từng thí nghiệm tại đây: học sinh, sinh viên, kỹ sư, tiến sỹ, các cán bộ nghiên cứu khoa học thuộc nhiều lĩnh vực, ở khắp các địa phương trên toàn quốc, thậm chí có cả người ngoại quốc. Chiếc bàn tự quay? Ảnh Khắc Lịch Tất cả các ý kiến đều ca ngợi sự kỳ lạ của bàn quay, thậm chí còn thần thánh hóa về chiếc bàn quay, chẳng hạn như: “Thật tuyệt vời, chuyện khó tin mà là sự thật. Đề nghị các nhà khoa học hãy vào cuộc, không nên võ đoán, đừng vội phủ định nếu chưa tự mình làm thí nghiệm…”. Có người còn viết: “Đây là sự thật 100%, đề nghị các cơ quan khoa học Nhà nước kiểm định và công nhận đây là di sản văn hóa quốc gia”. Rồi thì: “Bàn quay được là do siêu năng lượng, cần nghiên cứu và khai thác dạng siêu nặng lượng này để phục vụ cho khoa học…”. Có nhà nghiên cứu còn thốt lên thế này: “Đây là hiện tượng cộng hưởng của "thần giao cách cảm", dù bạn có phủ nhận thì nó vẫn hiện hữu. Thế giới này quả là kỳ diệu…! Nếu tìm được bản chất của hiện tượng quay này thì đó là phát minh thế kỷ!”. Ông Khanh lật mặt bàn ra khỏi ổ trục quay, xem trong đó có cài các thiết bị có thể bị ảnh hưởng của sóng điện từ điều khiển từ xa hay không. Nhưng phương án này cũng nhanh chóng bị loại bỏ vì chẳng tìm được gì, hơn nữa, từ xa xưa chiếc mâm đã được biểu diễn như vậy, mà lúc đó cũng chưa thể có thiết bị điều khiển từ xa bằng sóng điện từ như bây giờ. Khi mọi người đặt tay lên bàn, đọc "thần chú" thì chiếc bàn tự quay. Ảnh Vũ Thế Khanh Để tiến hành thí nghiệm, trước hết ông Khanh cũng làm theo đúng quy trình như các nhóm khác đã làm trước đây. Mọi người đứng xung quanh, đặt tay trực tiếp lên mặt bàn và đọc cho bàn "quay". Lần đầu ra lệnh cho bàn quay theo chiều kim đồng hồ. Sau hơn 4 phút đọc "thần chú", bàn từ từ quay, càng lúc càng nhanh. Khoảng 10 phút sau, ông Khanh yêu cầu mọi người cùng đọc "hãy dừng lại". Sau hơn 2 phút, bàn đã dừng lại hẳn. Lần hai, đoàn khảo nghiệm lại làm đúng như đợt đầu, nhưng "ra lệnh" cho bàn quay ngược chiều kim đồng hồ. Lần này, chỉ khoảng 3 phút bàn đã quay và khi muốn dừng lại thì cũng chỉ mất hơn một phút. Điều này hết sức kỳ lạ, bởi những người tham gia thí nghiệm đều là cán bộ của Liên hiệp UIA. Cuộc thí nghiệm lần ba, ông Khanh đưa cho mỗi người tham gia thí nghiệm một quả cầu mà ông mang theo từ trước, cỡ xấp xỉ bằng quả bóng bàn. Lần thí nghiệm này mọi người không đặt tay trực tiếp lên mặt bàn mà đặt tay thông qua quả cầu trên mặt bàn. Ngăn cách mặt bàn và bàn tay bằng quả cầu, thì mặt bàn không quay được nữa. Ảnh Vũ Thế Khanh Các quá trình đọc "thần chú" vẫn thực hiện như các thí nghiệm trước đây. Nhưng lạ thay, mọi người đọc đến 30 phút mà bàn vẫn không nhúc nhích. Dù đổi "thần chú" đọc cho bàn quay ngược lại, nhưng bàn vẫn trơ trơ bất động. Người chủ nhà thốt lên: “Từ trước tới nay, chưa có vụ nào bàn không quay. Các bác là nhóm đầu tiên đọc "thần chú" mà bàn không chịu nghe lời". Sau khi tổng kết, đánh giá các thí nghiệm, ông Khanh phát biểu trước đông đảo các nhà khoa học và những người dân kéo đến chứng kiến: “Khi tay người chơi không tiếp xúc với mặt bàn, mà phải gián tiếp thông qua quả cầu, thì người chơi chỉ có thể tác dụng lực vuông góc với mặt bàn (mà phương này thì không gây ra mô-men quay cho bàn). Quan sát kỹ các lần làm thí nghiệm, thấy rõ người chơi dù vô tình hay cố ý đẩy tay đi thì quả cầu lập tức lăn ngay, không truyền lực đẩy ngang xuống bàn được nữa. Phương pháp này đã triệt tiêu ma sát tạo mô-men quay và làm cho bàn hết "phép lạ". Như vậy, có thể khẳng định không hề có tác động của lực từ trường, lực sinh học, điện từ trường hay lực lượng tâm linh siêu hình nào đó như mọi người vẫn từng nghĩ. Bàn chỉ quay khi có lực cơ học do tay người chơi đặt trực tiếp vào mặt bàn tạo mômen quay. Nếu lực này bị khử mất do quả cầu lăn thì bàn không thể quay được nữa”. Ông Vũ Thế Khanh đã làm sáng tỏ sự thật về chiếc bàn quay Nhưng lực cơ học gây ra mô-men quay do đâu mà có? Đây là câu hỏi mà các nhà khoa học cũng như những người chứng kiến hoặc đã khảo nghiệm đều muốn có câu trả lời. Ông Khanh nói rõ: “Khi người chơi đặt tay trực tiếp lên mặt bàn, liên tục đọc khẩu lệnh cho bàn quay, thì tâm lý phát sinh tự kỷ ám thị, dần dần bị rơi vào ảo giác: hình như đang có lực vô hình nào đó làm cho bàn quay, và cảm thấy bàn "chuẩn bị quay", nên người chơi có xu hướng nương theo chiều quay quy ước trong đầu. Khi nương theo, vô tình hay hữu ý đã gia tăng lực vào mặt bàn. Cứ như vậy bàn sẽ quay càng lúc càng nhanh hơn. Đấy là chưa kể đến trường hợp trong số đó có một người cố tình đẩy cho bàn quay. Quá trình dừng bàn lại cũng theo nguyên tắc ấy để phát sinh tâm lý tương ứng. Như vậy, thực chất của hiện tượng "bàn quay" là do tay người chơi đã tác động lực cơ học vào mặt bàn tạo mô-men quay. Người chơi cũng vô tình không hề nghĩ rằng chính mình bị tự kỷ ám thị, đã tưởng tượng ra bàn đang quay (hoặc sắp quay), nên đã gia tăng lực vào khiến bàn quay nhanh hơn". Theo ông Khanh, những người tập thiền, luyện yoga, hiểu biết về lĩnh vực thôi miên đều hiểu rất rõ hiện tượng tự kỷ ám thị. Như vậy, câu hỏi tồn tại hàng thế kỷ nay về chiếc bàn quay đã được nhà khoa học Vũ Thế Khanh làm sáng tỏ bằng một thí nghiệm hết sức đơn giản. Thông Tuệ --------------------------------------- Một cách lý giải sơ sài
  12. Vào đây đăng ký nè Bạn! http://diendan.lyhocdongphuong.org.vn/bai-viet/26618-chieu-sinh-lop-phong-thuy-lac-viet-co-ban-khoa-10-2012/page__st__80 Giờ này vào học còn kịp đó! Chào!
  13. Sư Phụ ơi! Khi nào lớp nâng cao 4 bắt đầu học vậy ? Con đang đợi từng ngày ! Kính Sư Phụ!
  14. (Đời sống) - Đúng 3 ngày sau khi hai bên gia đình gặp nhau để nói chuyện người lớn, ấn định ngày cưới thì đôi bạn trẻ đã tìm đến “thế giới bên kia” để mãi mãi bên nhau hạnh phúc. Khi người dân đưa xác lên bờ, họ giật mình thấy tay của đôi tình nhân được buộc chặt vào nhau. Đôi tình nhân buộc tay nhau nhảy sông tự vẫn Mấy ngày nay, người dân ở ấp An Hội (xã An Hòa, huyện Trảng Bàng, tỉnh Tây Ninh) vẫn bàn tán xôn xao về chuyện đôi nam nữ yêu nhau và chỉ còn đúng một tháng nữa là tổ chức lễ cưới, thành vợ thành chồng vậy mà cùng nhau tìm đến cái chết tức tưởi. Sự việc xảy ra vào sáng ngày 3/8, một số người dân đi ra chiếc cống ngăn lũ trong ấp để câu cá dưới nhánh sông Vàm Cả như mọi ngày. Tại đây, họ phát hiện có một chiếc xe máy Wave màu đỏ dựng rất cẩn thận ở một góc khuất dưới chân cầu, bên trên chiếc xe vẫn còn hai chiếc mũ bảo hiểm, cạnh đó là hai đôi dép, một nam một nữ để ngay ngắn và chiếc áo khoác nữ. Mọi người nhìn quanh không thấy có bất kỳ ai nên linh tính có điều chẳng lành chạy về báo cho công an xã An Hòa. Cái tin có đôi tình nhân tự vẫn trên cầu khiến người dân hiếu kỳ không chỉ trong ấp mà cả những người nơi khác tấp lập kéo ra vờ sông để xem. Nhận được tin báo, công an xã nhanh chóng tới hiện trường. Từ biển số chiếc xe máy, công an nhanh chóng xác định được người sở hữu chiếc xe này là anh Hồ Văn Cung (19 tuổi, ngụ ấp Bùng Binh, xã Hưng Thuận, huyện Trảng Bàng). Di ảnh của cô gái trẻ Nguyễn Thị Thu. Lúc này người thân trong gia đình của thanh niên Cung cho biết, anh đi khỏi nhà từ tối ngày hôm trước và chở theo vợ chưa cưới là chị Nguyễn Thị Thu (17 tuổi, ngụ ấp An Hội, xã An Hòa) đi chơi đến nay vẫn chưa về. Gia đình đã gọi điện thoại nhưng đều không liên lạc được. Để kiểm chứng thêm thông tin cho chính xác hơn, cơ quan công an đã mời ba mẹ của đôi nam nữ tới hiện trường để xác nhận những đồ vật ở trên bờ. Khi tới đây, ba mẹ đôi nam nữ nhanh chóng ra nhận ra ngay xe máy và đôi dép, chiếc áo, hai mũ bảo hiểm đều là của con họ. Từ đó, công an nhận định khả năng hai người này đã nhảy xuống sông tự vẫn và tiến hành tìm kiếm. Tuy nhánh công Vàm Cỏ này không lớn nhưng do vị trí cống đập nước chảy rất xiết khiến công việc tìm kiếm hết sức khó khăn. Sau nhiều lần ngụp lặn tìm kiếm, những thợ lặn địa phương phát hiện hai xác người ở cạnh một chỗ sát chân cầu cách vị trí chiếc xe máy khoảng 20m. Những thợ lặn vội kéo xác của cô gái lên trước những họ cảm thấy nặng đến lạ kỳ. Khi cái xác nổi hẳn trên mặt nước thì tất cả hoảng hốt nhìn thấy cánh tay cô gái trẻ xấu số này được buộc chặt vào tay của bạn trai bằng dây sạc điện thoại. Chứng kiến cảnh tượng này, ai cũng thẫn thờ vì họ thầm hiểu rằng: “Tình yêu của đôi nam nữ sẽ không có bất cứ điều gì có thể ngăn cản được, tách rời được. Họ yêu nhau sẽ mãi mãi bên nhau dù có có chết đi…”. Dù sự việc xảy ra đã được hơn một tuần nhưng vẻ tang tóc đau thương vẫn bao trùm lên cái ấp nghèo này. Vì chết bất ngờ của đôi nam nữ này khiến người dân nơi đây ai cũng xót thương. Họ còn rất trẻ, còn biết bao hoài bão, dự định cho tương lai cả một đời người. Cả gia đình trai gái đã nói chuyện người lớn, định ngày cưới và cũng đã đi đặt thiệp hồng chỉ đúng một tháng nữa là họ chính thức nên vợ thành chồng. Vậy lý do gì đã khiến cho đôi tình nhân này phải tìm tận đến “thế giới bên kia” để có thể được bên nhau mãi mãi? “Giết” con vì tin thầy bói phán Chiếc cầu nơi xảy ra vụ tự vẫn của đôi tình nhân. Cái nắng chiều hiu hắt rọi xuyên qua khe cửa sổ bị gãy nửa cánh, là căn nhà nhỏ của cô gái trẻ đã quyên sinh cùng người yêu. Dường như, ánh nắng đó cũng không thể xua đi vẻ đìu hiu, buồn thảm đến lạnh người khi một chiếc bàn thờ được lập vội đặt giữa nhà, bên trên là bát nhang đang nghi ngút khói và phía sau đó là tấm di ảnh của cô gái trẻ Nguyễn Thị Thu đang ở tuổi trăng tròn với gương mặt tròn trịa, toát sự ngây thơ nhưng phảng phất vẻ đượm buồn. Từ khi sự việc đau lòng này xảy ra, ba mẹ cô gái cứ vật vờ như người mất hồn. Thỉnh thoảng, họ lại khóc nấc lên mỗi khi cầm tấm di ảnh của con. Đến giờ, những người thân trong gia đình của Thu vẫn không thể tin vào sự thật đau lòng này. Đưa tay lên lau những giọt nước mắt lăn tròn trên gò má, mẹ của cô gái, bà Hà nghẹn ngào cho biết, sau Tết, vì lực học của Thu hơi yếu nên đang theo học lớp 11 thì nghỉ. Thương ba mẹ vất vả, Thu xin đi làm công nhân chế biến gỗ ở gần nhà để có thêm thu nhập phụ giúp gia đình. Thấy con gái cũng lớn nên vợ chồng bà Hà cũng đồng ý. Cũng từ khi đi làm, Thu quen biết với người thanh niên làm cùng Hồ Văn Cung (19 tuổi, ở xã Hưng Thuận, huyện Trảng Bàng). Trong lần đầu gặp nhau, chàng trai này đã bị “chết” với vẻ đẹp của cô gái có khuôn mặt phúc hậu, cười duyên, ăn nói nhã nhặn. Chẳng bao lâu sau, Thu cũng dần cảm mến chàng trai trắng trẻo, ăn nói có duyên và biết kính trên nhường dưới này. Nhà Cung cách nhà Thu với quãng đường ngót nghét gần 30 cây số nhưng chàng trai vẫn thường xuyên chạy xe máy đến nhà bạn gái chơi những ngày cuối tuần. Thấy Cung dành tình cảm chân thật với mình nên chỉ sau hơn một tháng từ lần gặp đầu tiên Thu đã nhận lời yêu Cung. Tình yêu đầu đời với họ thật đẹp, mỗi khi ngồi bên nhau, Cung thường âu yếm nhìn vào mắt người yêu rồi nói rằng: “Chúng mình sẽ mãi ở bên nhau em nhé, quyết không rời xa dù bất cứ chuyện gì xảy ra…”. Thấy hai đứa thương nhau thật lòng, bố mẹ Thu cũng mừng cho con. Nhà nghèo nên họ chỉ mong con gái có được tấm chồng tốt biết làm ăn vun vén, chăm lo cuộc sống gia đình như thế là đã quý lắm rồi. Còn gia đình nhà Cung thấy con dâu tương lai ngoan ngoãn, hiền lành, lễ phép nên chẳng hề có lời phản đối. Đấng sinh thành 2 bên đều mong muốn đôi trẻ này sẽ cùng dựng xây hạnh phúc. Tuy nhiên, thấy 2 con còn quá trẻ nên cả 2 bên gia đình đều muốn sang năm mới tổ chức đám cưới. Tuy nhiên Cung không muốn chờ thêm thời gian nào nữa mà muốn cưới trong năm nay. Thấy ba mẹ hai bên gia đình lưỡng lự thì chàng trai liền gây áp lực bằng cách “bắt cóc” người yêu bỏ nhà đi cả tuần. Chiều lòng đôi trẻ, ngày 29/7, hai gia đình đã gặp nhau để nói chuyện người lớn, đồng thời ấn định ngày 2/9 tới sẽ tổ chức đám cưới. Cả nhà trai lẫn nhà gái kinh tế đều khó khăn nên họ muốn tốc chức gọn nhẹ, mời bà con họ hàng đến chung vui rồi rước cô dâu về nhà chồng. Tuy nhiên người chị gái của chú rể thì phản đối vì cho rằng: “Cả nhà có một mình Cung là con trai lại là út trong nhà mà cả đời chỉ cưới có một lần nên phải tổ chức đàng hoàng, không thể gọn nhẹ được…”. Nghe cũng có lý, dù nghèo thì cũng phải cố gắng tổ chức cưới xin đàng hoàng nên mẹ của Cung liền tất tả đi xem bói để xem ngày nào đẹp để cưới. Khi này bà hoảng hốt nghe thầy bói “phán” rằng “hai đứa xung nhau, nếu mà cố tình lấy nhau thì một trong hai đứa sẽ phải chết”. Ngay lập tức gia đình nhà trai muốn “hoãn binh”, khuyên Cung tìm cách hủy hôn. Tuy nhiên, Cung không đồng ý vì cho rằng đó chỉ là sự mê tín dị đoan vớ vẩn. Chính vì vậy mà giữa Cung và ba mẹ đã liên tục xảy xung đột bằng những màn cãi nhau lớn tiếng. Khuyên ngăn con không được, ba mẹ Cung cũng đành chấp nhận cưới vợ cho con nhưng trong lòng lo lắng khôn nguôn vì “thầy bói giỏi nói có bao giờ sai”. Chiều ngày 1/8, Cung đưa người yêu về nhà mình chơi. Tại đây, những người trong gia đình chàng trai nói bóng gió về việc hai đứa không hợp nhau, muốn chấm dứt chuyện cưới xin này. Thấy vậy, Cung tức giận đưa bạn gái bỏ đi. Đêm hôm đó, đôi nam nữ này không về nhà. Đến ngày 2/8, Cung và người yêu đi lang thang cũng không về nhà. Gia đình Công thấy cậu ta mỗi lần giận dữ là bỏ nhà đi vài ba hôm mới về nhà nên cũng chẳng quan tâm để ý hay gọi điện thoại hỏi thăm. Nhưng đến tối cùng ngày, người chị gái của Cung bất ngờ nhận được tin nhắn của em trai với nội dung: “Khi chị nhận được tin này thì hai đứa em đã đi xa rồi. Chúng em sẽ không thể sống thiếu nhau”. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì người chị này lại nhận được tin nhắn của em dâu tương lai: “Em xin hẹn kiếp sau sẽ làm em dâu của chị”. Lúc này biết có chuyện chẳng lành nên gia đình Cung mới tá hỏa gọi điện hỏi nhưng cả hai số máy đã không thể liên lạc được. Mẹ Cung hốt hoảng liền phóng xe máy tới nhà ông bà thông gia để hỏi xem hai đứa có về bên này không, nhưng bà Hà – mẹ Thu cho biết, Thu theo Cung đi 2 ngày nay không thấy về, gọi điện cũng không được. Lo sợ có chuyện chẳng lành xảy ra, mẹ Thu gặng hỏi thì mẹ Cung trả lời: “Tôi chửi thằng Cung là không chịu làm ăn gì, suốt ngày chơi bời nên nó bỏ đi cả 2 hôm nay không thấy về nên qua đây hỏi, chứ không có chuyện gì đâu…”. Hai bà thông gia chia tay nhau, trong đầu không quá lo lắng gì mà không hề hay biết rằng, tấn thảm kịch đã xảy ra… Đến sáng ngày hôm sau thì gia đình Thu nhận được tin cô tự vẫn ở dưới sông chỉ cách nhà chưa đầy 100m. Tiệc cưới đã đặt, thiệp hồng cũng đã in, tiếc thay chỉ vì cha mẹ tin lời thầy bói, con trẻ lại quá vội vàng, nông nổi mà kết cục thật đau lòng… (Tên nạn nhân đã được thay đổi) Nguồn: http://phunutoday.vn...ng-sau-2180549/ Anh Vũ
  15. Thưa Sư Phụ, vậy các lớp PTLV vẫn tiếp tục học bình thường phải không ạ? Con rất vui mừng khi đọc được thông tin trên từ Sư Phụ! Kính Sư Phụ!
  16. Có kẻ khác thừa nước đục thả câu đúng lúc Sư Phụ tuyến bố đóng cửa TT thì họ lại nói xấu sau lưng SP đủ thứ. Cái trò này trẻ con quá! Người này thì chắc không đủ khả năng hack.
  17. Sư Phụ ơi con hiện giờ đang kẹt, khoảng nữa tháng nữa con ghé văn phòng TT đóng thêm 3Tr nữa được không ạ? Chúc Sư Phụ nhiều Sức Khỏe, An Lành! Kính Sư Phụ!
  18. Em cũng nghĩ như Anh Vi Tiểu Bảo vậy, tội kinh doanh không đúng ngành nghề không bao giờ CA bắt bầu Kiên, đằng sau đó là một cái khác.
  19. Thưa Sư Phụ! Trước đây có lần đi du lịch ở Đà Lạt, con cũng bắt gặp 1 chiếc bàn xoay trong một ngôi chùa gì đó (con không nhớ tên) mà khi đặt tay gần sát với mặt bàn (không chạm mặt bàn) và xoay quanh thì mặt bàn cũng xoay theo. Cái này con từng thử và mặt bàn cũng xoay. Như vậy thì bàn xoay này có thể nằm rải rác ở nhiều nơi ở Việt Nam, có thể nó là những hiện vật còn sót lại đã thể hiện "nghệ thuật và trình độ nghề Mộc của truyền thống văn hiến Việt đã đạt đến tuyệt đỉnh"
  20. (TNO) Tàu tuần dương Rush của lực lượng Tuần duyên Mỹ đã truy đuổi một tàu đánh bắt cá trái phép của Trung Quốc. Tàu tuần dương Rush của Mỹ trong một lần ghé thăm Trung Quốc - Ảnh: Reuters Hãng tin AP dẫn lời Tư lệnh Lực lượng Tuần duyên Mỹ đô đốc Robert J. Papp hôm 6.8 cho biết tàu tuần dương Rush vốn được điều đến vùng biển Alaska song đã truy bắt một tàu cá trên Thái Bình Dương theo luật đánh bắt thương mại. Tàu cá này không có giấy phép đăng ký đánh bắt, đồng thời sử dụng một phương pháp đánh bắt đã bị cấm. Người phát ngôn của Lực lượng Tuần duyên Mỹ David Mosely từ chối cho biết cuộc truy đuổi diễn ra vào lúc nào và ở đâu vì cuộc điều tra vẫn đang tiếp diễn. Tôi sẽ nói rằng hoạt động cướp cá này đang tiếp diễn… Họ dùng loại lưới dài 8 dặm (12,8 km) ở đó và thu gom mọi thứ chảy qua nó”, ông Papp phát biểu tại phiên điều trần của một tiểu ban thuộc Ủy ban An ninh Nội địa của Thượng viện Mỹ. Theo ông này, nhiều đàn cá di cư đến Alaska cũng có thể bị vơ vét. Hãng AP dẫn lời ông Papp cho biết lực lượng tuần duyên trên tàu Rush đã lên tàu cá và đang hợp tác với các cơ quan khác để xử lý vụ việc. Tàu cá chở theo các công dân Trung Quốc và có thể được giao lại cho phía Trung Quốc để tiến hành tố tụng. Thượng nghị sĩ Mary Landrieu, chủ tịch tiểu ban điều tra phát biểu: “Tôi hy vọng chúng ta không chỉ truy tố những kẻ điều khiển tàu mà còn cả những kẻ thu mua cá và phanh phui mạng lưới tài trợ cho kiểu hoạt động trái phép này”. Theo ông Paul Niemeier, người làm việc cho Ban các vấn đề ngư nghiệp quốc tế của Cục Hải dương và Khí quyển Quốc gia Mỹ, cho biết loại lưới vét đã bị quốc tế cấm từ năm 1992. Vào đầu thập niên 1990, hàng trăm tàu cá đã sử dụng chúng để vơ vét và tận diệt thủy sản. Các tấm lưới thường dài từ 50 đến 80 km. Lưới vét không phân biệt thứ nào cả, không chọn lọc những gì chúng bắt. Mọi thứ trôi vào lưới đều có thể bị mắc kẹt lại”, hãng AP trích lời ông Niemeier. Sơn Duân
  21. Lũy Tre đã đóng học phí nữa kỳ cho sư huynh Trung Nhân ngày 27/7/2012 rồi. Mong BQT xác nhận! Thân!
  22. Hình giữa các vì sao trong lễ cúng sao, cúng trời (Nam Giao) năm 1935 nhì giống đồ hình Âm Dương Lạc Việt!
  23. Đúng là cậu bé này viết chữ đẹp thiệt, chữ rất đều, nét lên mãnh, nét xuống đậm --> rất chuẩn, tất cả các chữ trong bài viết này so sánh từng chữ tại những vị trí khác nhau thì rất giống nhau như đánh máy thật . Điều này chứng tỏ cậu bé này từ nhỏ phải rèn luyện viết chữ rất kỹ càng.
  24. Lũy Tre đang học lớp PTLVCB 07 không biết xin đăng ký học lớp PTLV nâng cao 4 được không? Nếu được LT sẽ trực tiếp đến trung tâm đóng học phí. Cảm ơn BQT!