treo650

Thành viên diễn đàn
  • Số nội dung

    17
  • Tham gia

  • Lần đăng nhập cuối

Danh tiếng Cộng đồng

0 Neutral

About treo650

  • Rank
    Mới gia nhập
  • Birthday
  1. hi đồng hương .
  2. Lời chúc mừng năm mới từ Đức Pháp Vương và hai Đức Nhiếp Chính Vương New Year Greeting from His Holiness the XII Gyalwang Drukpa & Their Eminences Thuksey Rinpoche and Khamtrul Rinpoche May your entire beings be filled with joy and happiness! May all activities in the new year be spiritually and materially rewarding for all sentient beings! May peace and happiness prevail in every corner of the Universe! May all wishes be fulfilled according to the Dharma! Xin chúc nguyện hết thảy các bạn một năm mới tràn đầy an lạc và hạnh phúcXin chúc nguyện hết thảy hữu tình một năm mới muôn sự thế gian và xuất thế gian thành tựu viên mãn! Nguyện an bình và hạnh phúc ngập tràn khắp pháp giới! Nguyện mọi tâm nguyện đều viên mãn khế hợp với chính Pháp! im
  3. Sau khi dành gần như một tháng trời tiếp xúc hoàn toàn trực tiếp với thiên nhiên ban sơ, phải mất một lúc tôi mới làm quen trở lại với việc mình đang ở đâu và những gì đang diễn ra xung quanh mình. Như các bạn đều đã biết, chúng tôi vừa hoàn thành xong chuyến bộ hành triều bái thánh địa Pad Yatra tới rặng Kanchenjunga, hành hương đến rất nhiều thánh địa tại Sikkim và thu gom được rất nhiều rác thải dọc đường đi. Thực tế, tôi vô cùng ngạc nhiên là chuyến Pad Yatra diễn ra rất suôn sẻ. Mỗi năm lại tiến bộ hơn. Mỗi năm mọi người dường như lại càng ân hưởng hành hương như thế này hơn. Chắc là Pad Yatra cần phải lên thành chương trình hàng năm, nó trở thành một thứ gì đó không thể thiếu và ngăn cản nổi. Mặc dù ban đầu tôi không có ý định tổ chức Pad Yatra thường niên, nhưng thực tế lại diễn ra theo chiều hướng này. Chúng ta ai cũng quá đỗi thích thú và tôi e là thành ‘nghiện’ Pad Yatra mất rồi. Tôi tự nhủ rằng nếu nhờ sự trải nghiệm Pad Yatra mà đạo tâm tăng trưởng thì tổ chức Pad Yatra thành hoạt động thường xuyên hàng năm không phải là một ý kiến tồi. Hầu hết mọi người ai cũng vẫn đang hy vọng là chúng ta sẽ có một chuyến hành hương Pad Yatra đến đỉnh Kailash. Cho tới khi có được giấy phép chấp thuận chính thức, chúng ta sẽ chẳng làm được gì. Cho nên chúng ta không chắc chắn khi nào giấc mơ hành hương đỉnh Kailash sẽ trở thành hiện thực. Vì đối với Ấn Độ, nơi tôi được sinh ra, việc tổ chức hành hương Pad Yatra và những hoạt động tâm linh khác là điều thông thường dễ hiểu, tôi nghĩ hàng năm chúng ta nên hành hương triều bái những thánh địa tại Ấn Độ. Chẳng hạn như, tôi đang nghĩ tới việc tổ chức Pad Yatra tới Nam Ấn vào năm sau. Rất nhiều người yêu cầu tôi tổ chức hành hương bằng xe đạp để chúng ta có thể đến thăm được thật nhiều nơi trong một thời gian ngắn. Tuy nhiên, theo điều kiện sức khỏe của tôi hiện tại, nhất là đôi chân yếu mỏi của tôi, tôi không chắc là mình có thể làm được điều này. Tôi nghĩ mình có thể bị chấn thương và nhiều người có thể bị chấn thương do tai nạn. Tôi không chắc chúng ta thực sự muốn kiểu tịnh hóa đó hay không. Hành hương bằng xe đạp rất tuyệt vời cho những ai có thể lực tốt, không như tôi, đơn giản vì tôi thì quá nặng nề và không đủ sức khỏe để có thể hành hương mạo hiểm bằng xe đạp. Cho nên đối với tôi, đi bộ hành hương thích hợp hơn nhiều vì tốc độ chậm và ổn định hơn. Lần này hành hương chân tôi bị bong gân khi đi trên đá dăm. Tôi giẫm phải mấy viên đá cuội và bị trẹo chân trong phút chốc. Tôi biết đây không chỉ là trở ngại của riêng mình mà của cả 300 người đi cùng. Nên tôi không thể để trở ngại này ảnh hưởng đến mình mà vẫn tiếp tục đi với cái chân đau hai tuần liền, leo lên độ cao hơn 5.000m, rồi lại leo xuống dốc 2.000m. Giờ thì tôi đang ở trong thành phố, nghĩ đến việc cần kiểm tra tình trạng cái chân ra sao rồi để đảm bảo là nó không trở nên tồi tệ hơn. Từ lúc bắt đầu chuyến Pad Yatra cho đến khi kết thúc cuộc hành trình, tôi đã phải chống chọi với nhiều chướng ngại khác nhau. Nhưng tôi đều vượt qua được sau nhiều tuần vật lộn với chúng. Đầu tiên là cái dạ dày bắt đầu đau ngay hôm chúng tôi khởi hành, mãi đến ngày hôm qua nó vẫn còn đau nhưng sau đó thì tự nhiên lại hết. Tôi đã thử dùng rất nhiều loại thuốc khác nhau nhưng chẳng giúp ích được gì. Ngày nào nó cũng hành hạ tôi và đó quả là một khoảng thời gian rất khó khăn. Đó có thể được xem là một chướng ngại rất lớn. Tôi thực sự cảm thấy như có ai đó ở ngay bên cạnh mình gây ra những chướng ngại cho tôi và tất cả mọi người. Tôi bắt đầu tin vào câu nói rằng: khi bạn làm điều gì đó tốt thiện, ác ma cũng sẽ hoành hành mạnh mẽ. Chẳng hạn như, trong khi đi, tôi thậm chí không thể nhìn ngó xung quanh, nếu tôi nhìn quanh sẽ bị ngã xuống ngay. Tôi luôn luôn phải tập trung vào đường đi. Nếu tôi vừa nhìn ngắm cảnh vật xung quanh mình, tôi sẽ bị loạng choạng ngay giống như chú gà con mới ra khỏi vỏ trứng vậy. Tôi biết là bình thường tôi không như vậy, thông thường tôi vẫn khá hơn thế. Tôi ý thức được điều này mỗi khi tôi đối diện với chướng ngại, và giờ đây tôi là người chiến thắng. Ngoài ra, ngày nào chúng tôi cũng tu tập thực hành ở ngoài trời, đánh trống damaru và làm lễ hỏa tịnh ở nhiệt độ -150C. Không riêng tôi mà tất cả các pháp hữu khác đều kể rằng họ không thể cảm giác được ngón tay, mũi, damaru, không đủ sức cử động lưỡi để trì tụng vì nhiệt độ quá thấp. Tôi cũng vậy, lạnh cóng, nhưng ngày nào tối nào chúng tôi vẫn tu tập thành công. Nhờ có Rigzin và Lotus, chúng tôi bớt khổ sở hơn rất nhiều. Mỗi lần chúng tôi buốt cóng vì lạnh như thế, lập tức họ xuất hiện một cách rất tuyệt vời với ấm trà nóng, và thật là niềm vui lớn được nhìn thấy những phích trà nóng. Tôi có thể nhìn thấy mọi người ai cũng cười rạng rỡ trong cái rét buốt. Ngày nay vào những lúc bình thường, khi uống trà, chúng ta sẽ không thấy uống trà ngon như vậy. Khi đó, ở trên độ cao 5.000m, rét run với nhiệt độ -150C, chúng tôi thực sự thấy trà rất ngon. Tôi không biết phải cảm ơn Lotus và Rigzin chừng nào cho đủ vì đã thu xếp tiếp đãi nồng ấm như vậy vào lúc cần thiết nhất. Nhiều cậu bé đến từ Zanskari và Himachal cũng hết sức nhiệt thành, họ mang đến những nụ cười rạng rỡ và những bình trà lớn. Tôi thực sự vô cùng trân quý tri ân sự tận tâm ấy. Tôi vẫn còn nhớ như in những khuôn mặt tươi vui ấy trong khi công việc thật vất vả. Tôi không ngại quay trở lại những nơi xa xôi với những con người tuyệt vời ấy. Trở lại những nơi đó với tôi còn hạnh phúc hơn là ở trong một căn phòng sang trọng tiện nghi như bây giờ. Sự sang trọng đích thực chắc chắn là phải ở trên dãy Himalaya, và điều đó cần phải được bảo tồn, nuôi dưỡng và giữ gìn trong sạch. Tất cả chúng ta đều có trọng trách lớn lao là chăm nom bảo vệ núi non, sông suối, dãy Kangchenjunga, không chỉ có vậy, chúng ta còn cần bảo vệ cả rặng Himalaya càng nhiều càng tốt vì lợi ích hết thảy hữu tình. Đây là một trong những lý do chính chúng ta tổ chức hành hương Pad Yatra vì hmôi sinh này. Chúng ta cần biết trân quý Đất Mẹ và giữ gìn trái đất xanh sạch. Tất cả chúng ta ai cũng muốn tận hưởng niềm vui nhưng lúc nào chúng ta cũng chỉ kiếm tìm thú vui tạm thời chóng vánh chứ không hề chăm lo cho tương lai. Thực tế là, chúng ta cần phải bảo vệ Đất Mẹ, không chỉ để cho chúng ta mà còn cho những thế hệ vị lai. Chúng ta chỉ biết tận hưởng những niềm vui nhỏ bé trước mắt mà không biết nghĩ cho tương lai, vì thế chúng ta đang phải gánh chịu bao tai họa và chúng ta gọi đó là thiên tai. Thực chất, hầu hết các tai họa đều do con người tạo ra, vì thế, loài người chúng ta không nên gây ra tai họa. Thiên nhiên chẳng làm gì sai trái, bản thân thiên nhiên vô cùng an bình. Chính chúng ta là tác nhân gây ra tai họa. Mặc dù tôi cảm thấy rất dễ chịu khi đi qua nhiều kilometer rừng nguyên sinh, tôi vẫn có thể nhận thấy có rất nhiều rác thải nilon và các chất không tự phân hủy ở khắp mọi nơi, chư tăng ni chúng tôi đã nhặt hầu hết số rác thải ấy, tổng cộng chúng tôi thu được khoảng 980kg rác không phân hủy. Tuy nhiên, Sikkim vẫn là một trong nơi xanh sạch nhất của Ấn Độ. Nhờ chính quyền và người dân Sikkim, nhờ những vị vua, chư thượng sư quá khứ, cách các ngài dẫn dắt lãnh đạo nhân dân, để Sikkim là mảnh đất xanh tươi lạ thường. Thậm chí ngày ngay, chính quyền bang cũng vẫn rất năng động trong công tác bảo vệ thiên nhiên và rừng xanh để giữ gìn môi sinh xanh sạch. Tôi cảm thấy vinh hạnh và khích lệ rất nhiều. Khi nói về môi trường, chúng ta nghĩ tới việc thành lập các khu tái chế. Tôi không biết nên thành lập các khu tái chế như vậy ở đâu nhưng cần phải làm cho sớm. Các bạn có thể nhìn thấy ở trong ảnh chư tăng ni phải làm việc nặng nhọc thế nào. Mặc dù họ rất mệt, đầy những vết phồng rộp trên người nhưng họ vẫn nỗ lực không mệt mỏi để làm sạch môi trường vì lợi ích hữu tình và thế giới. Điều đó vô cùng khích lệ. Tôi cho rằng đó là điều mà tất cả chúng ta nên nỗ lực. Không may là hầu hết chúng ta không quan tâm nhiều đến những việc như thế này. Mặc dù chúng ta được hưởng một nền giáo dục tốt, chúng ta vẫn có thói quen xấu như vứt rác bừa bãi, bởi vì chúng ta không thể ngay lập tức nhìn ra được những hậu quả tệ hại. Những tác hại nãy sẽ kéo dài nhiều năm, hàng trăm năm, và không chỉ loài người, mà cả những sinh vật khác như cá, các loài động vật và ngay bản thân chúng ta và thế hệ tương lai cũng sẽ phải gánh chịu những thảm họa thiên nhiên. Cái gọi là thiên tai là hậu quả của thái độ bất cẩn và vị kỷ vứt rác bừa bãi của chúng ta. Khi tai họa xảy ra, chúng ta luôn cho rằng đó là thiên tai, nhưng có phải là thiên tai hay không thì cần suy nghĩ và kiểm chứng lại. Tôi hy vọng và nguyện cầu rằng tất cả mọi người sẽ bắt đầu có ý thức hơn và cẩn trọng hơn với thiên nhiên và môi trường, để tâm Bồ đề và tình yêu thương có thể được thực hành thông qua trí tuệ hiểu biết và cuối cùng là có hành động thiết thực vì lợi ích vô lượng hữu tình. Tôi vừa nhận ra là chỉ vài tiếng nữa thôi sẽ sang năm mới 2011, tôi xin nhân dịp này chúc tất cả các bạn một năm mới thân tâm an lạc, với thật nhiều niềm vui và hạnh phúc!
  4. Phải tìm tận gốc bạo lực, vô cảm TT - Bà Trish Summerfield là chuyên gia về giáo dục các giá trị sống. Hơn mười năm qua, bà sống và làm việc ở VN với cương vị giám đốc Chương trình giáo dục các giá trị sống (Living values: an educational program). Tuổi Trẻ đã trao đổi với bà về một số vụ việc có liên quan đến bạo lực trong lớp trẻ, thái độ bàng quan trước cái ác, thờ ơ với nỗi đau khổ của người khác. * Thưa bà, vì sao chúng ta ngày càng chứng kiến nhiều hơn những vụ việc có liên quan đến sự vô cảm của con người? - Tôi cho rằng thực tế này không chỉ diễn ra ở VN, đây là vấn đề toàn cầu và ngày càng gia tăng. Có một số nguyên nhân dẫn đến điều này. Trước hết, con người đang trở nên quá tập trung vào thỏa mãn vật chất. Nếu sự nhận biết và các giá trị của chúng ta chỉ dựa vào các giá trị vật chất thì suy nghĩ và cảm xúc sẽ hướng theo như vậy. Nếu chỉ chăm chăm vào phát triển vật chất, chúng ta sẽ khó tăng cường các giá trị tích cực trong cuộc đời mình. Dần dần, mục đích tiền bạc sẽ là ưu tiên và chúng ta trở nên không quan tâm tới những người xung quanh, không dành thời gian và công sức hỗ trợ họ ngay cả khi họ rất cần. Khi vòng tròn tình yêu trở nên nhỏ hẹp, chúng ta trở nên hẹp hòi, chỉ quan tâm tới gia đình của bản thân mình, thậm chí không thèm quan tâm tới môi trường xung quanh. Nếu chúng ta có sự cân bằng, tức là vừa có mục tiêu vật chất, vừa phát triển các mối quan hệ và sống với những giá trị tích cực thì mọi điều sẽ hòa hợp. Thứ hai, trên thế giới trong những thập kỷ qua người ta đã quá chú ý đến việc giành lấy bằng cấp học thuật, ít dành thời gian cho giáo dục đạo đức và các giá trị sống. VN phát triển sau, hiện có thể gọi là đang ở đỉnh của sự “chú trọng bằng cấp học thuật”. Cha mẹ bị áp lực do thấy mọi nơi đều đánh giá qua bảng điểm nên muốn con mình học giỏi, vô tình đưa chuyện học giỏi trở thành ưu tiên trong giáo dục con. Với trẻ nhỏ, đặc biệt từ 1-8 tuổi, các em đều muốn nhận tình yêu và sự khen tặng. Nếu các em thấy mình chỉ được khen khi có điểm cao ở trường hay thi đỗ, tất nhiên các em sẽ coi đó là ưu tiên và dần dần lấn át thái độ thể hiện các giá trị tích cực như tình yêu thương cũng như quan tâm tới người khác. Nhưng nếu đứa trẻ được khen khi chúng thể hiện sự chia sẻ với mọi người hoặc tốt bụng, thật thà, kính trên nhường dưới, tôn trọng người khác thì các em sẽ coi đó là điều rất quan trọng, chúng ta rất cần phát triển các giá trị đó song song với việc học hành. Chỉ cần cha mẹ dành thời gian cho con, ít nhất 15 phút mỗi ngày, tôi tin mọi việc sẽ tốt đẹp hơn. Cuối cùng, những người trẻ có thể chưa được tham gia các sự kiện, chương trình giúp các em hiểu hơn về các giá trị sống, về sự tôn trọng của những người cùng trang lứa hay ở xung quanh. Đây cũng là một nguyên nhân dẫn đến tình trạng vô cảm. * Sống và làm việc ở VN hơn 10 năm qua, bà có cho rằng sự vô cảm trong xã hội đang ở mức báo động? - Tôi cảm giác căng thẳng trong xã hội đang ngày càng tăng lên. Tôi nghĩ những vụ việc gần đây là cơ hội tốt để chúng ta cùng thảo luận về đề tài này, cùng nhắc nhở nhau rằng đây là vấn đề quan trọng. Ở VN, thầy cô giáo nhận xét về đạo đức của học sinh và nhận xét này có thể ảnh hưởng tới kết quả học tập. Đây là điều cho thấy VN quan tâm tới vấn đề đạo đức và giá trị sống. Tuy nhiên, cách đánh giá này cũng chủ quan và tôi không muốn bình luận về vấn đề đó. Nhưng tôi nhận thấy giáo viên ở VN là nghề rất căng thẳng, nếu họ học được cách kiểm soát cảm xúc của mình, tạo ra được môi trường học tập tích cực, khích lệ học sinh thì sẽ rất tốt và mọi việc sẽ bắt đầu thay đổi. Tôi biết nhiều giáo viên phải làm việc từ 6g sáng nên tôi không muốn đòi hỏi ở họ nhiều hơn, tôi cảm thấy rất quan ngại cho công việc quá nhiều của họ. Bản thân họ đã có quá nhiều áp lực. * Sau mỗi sự việc khiến dư luận xã hội bức xúc, ai cũng tức giận, các cơ quan công quyền vào cuộc. Dưới con mắt của nhà giáo dục, bà có cho rằng đây là cách tiếp cận đúng? - Theo tôi, chuyện bạo lực học đường, vô cảm với người khác chỉ là kết quả của những suy nghĩ và cảm xúc. Có thể hành vi tra tấn, đánh đập người khác sẽ bị trừng phạt hoặc chịu trách nhiệm, nhưng quan trọng hơn là chúng ta phải trở lại nguồn gốc, mầm mống tạo ra tình trạng bạo lực này. Thông thường nếu tôi làm đau đớn người khác có nghĩa là trong tôi cũng đang cảm thấy đau đớn. Nếu tôi cảm thấy vui, cảm thấy tốt về bản thân, tôi không có lý do gì lại khiến người khác đau đớn. Một lý do khiến tôi tham gia các chương trình giáo dục các giá trị sống là thời còn đi học, cả lớp tôi không thèm đếm xỉa đến một bạn học, không ai trêu chọc gì, không ai chơi với bạn đó. Cuối năm, bạn đó tự tử. Điều này khiến tôi nhận ra thái độ của chúng ta có ảnh hưởng rất lớn tới những người xung quanh. Nhưng thời đó, chúng tôi không được dạy về cách cư xử và quan tâm tới người khác. Chúng tôi chỉ là những người trẻ, thể hiện cảm xúc của mình theo cách của mình. Vì vậy ngay từ nhỏ, tốt nhất là từ 1-8 tuổi, chúng ta cần giúp đỡ các em hiểu được chia sẻ với người khác, tôn trọng sự độc đáo của mỗi cá nhân, yêu quý bản thân mình và yêu quý người khác, đồng thời quan tâm tới môi trường thiên nhiên. Với những người có cách cư xử tàn nhẫn, lòng tự trọng của họ rất thấp, họ dựng lên hàng rào cho rằng họ không quan tâm, bất cần. Thật ra họ có quan tâm, nhưng họ bị tổn thương ở bên trong tâm hồn. Nói chung, bạn không thể làm người khác tổn thương mà không cảm thấy tổn thương. Buộc tội và bắt ai đó chịu trách nhiệm thì dễ, nhưng chúng ta cũng phải hiểu gốc gác của hành động đó. * Như vậy, nếu mỗi con người cảm thấy tình yêu thương, chứng kiến những điều tốt đẹp, cảm nhận được cái đẹp, yêu quý, tôn trọng bản thân mình và tôn trọng người khác thì sẽ không có những cảnh bạo lực và vô cảm? - Đúng vậy. Chúng ta nhìn và trân trọng điều tốt trong chính con người mình thì sẽ học cách tìm kiếm điều tốt đẹp ở người khác, thay vì chỉ tìm ra điều xấu. Nếu bạn tức giận hay không quan tâm tới người khác, bạn có nguy cơ chết vì đau tim gấp năm lần bình thường. Tức giận khô khan, thiếu tình yêu là điều không tự nhiên, không tốt cho sức khỏe. Yêu thương và quan tâm tới người khác là bản tính của con người. Với các học sinh, họ cần các chương trình giáo dục giá trị sống, lý tưởng, nhất là cha mẹ cùng tham gia để hiểu và quan tâm tới những diễn biến tâm lý của con cái.
  5. Vào một ngày mùa đông năm 1979, tại nhà hàng bán thức ăn nhanh ở thành phố Kansas, bang Missouri (Mỹ), có một chàng trai tuổi ba mươi gặm nhấm nỗi buồn vì mới mất việc làm. Đó là năm thứ hai liên tiếp anh bị sa thải đúng một tuần trước ngày lễ Giáng sinh. Trong lúc chờ người phục vụ đem thức ăn đến cửa xe, anh chợt phát hiện cô ta chỉ mặc phong phanh một chiếc áo khoác mỏng. “Ta cứ tưởng mình là kẻ khốn khổ nhất thế gian, không ngờ người phụ nữ này còn khổ hơn, phải chống chọi với cái rét vì miếng cơm manh áo” - anh tự nhủ. Lúc trả tiền, anh đưa cô tờ 20 USD và bảo giữ phần tiền thừa. Đó là đoạn mở đầu của câu chuyện cổ tích thời hiện đại về một "ông già Noel bí ẩn" lặng lẽ tặng tiền cho người nghèo trên đường phố vào dịp Giáng sinh suốt 26 năm qua. Ông không thể nhớ hết mình đã giúp bao nhiêu người, có khi đó là một phụ nữ vô gia cư, một ông lão với chiếc áo len không lành lặn, người vợ góa của một lính cứu hỏa... Hàng trăm gia đình đã nhận được niềm vui bất ngờ như thế từ ông già Noel bí ẩn. Đến nay, số tiền ông âm thầm trao tặng đã lên đến 1,3 triệu USD. Danh tánh của "ông già Noel bí ẩn" có lẽ sẽ mãi là ẩn số với nhiều người, nếu tình thế không buộc ông phải lên tiếng. Do suy kiệt thể lực sau những đợt hóa trị mạnh để chữa ung thư, "ông già Noel bí ẩn" đã quyết định hé lộ thân phận của mình với một hi vọng mãnh liệt, đó là truyền đến người khác niềm tin vào lòng tốt tình cờ, để ngày càng có nhiều người tiếp tục thực hiện công việc của ông. Ông là Larry Stewart, một doanh nhân 58 tuổi sống tại thành phố Kansas, bang Missouri (Mỹ). Đến nay, Stewart vẫn không sao quên hình ảnh người nữ phục vụ 26 năm trước. Khi nhận tờ giấy bạc 20 USD, môi chị bỗng run lên và nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Chị run rẩy nói: “Thưa ông, ông không biết là điều này có ý nghĩa như thế nào đối với tôi đâu!”. Người phụ nữ khiến Stewart nhớ lại câu chuyện của chính mình. Năm 1971, Stewart lúc đó là một thanh niên thất nghiệp với gia tài duy nhất là chiếc ôtô đồng thời là căn nhà di động. Không một xu dính túi, gã trai ấy đánh liều đến gọi bữa ăn sáng tại một nhà hàng ở bang Missisippi, rồi giả vờ nói mình làm mất ví. Người chủ nhà hàng đã làm động tác cúi xuống sàn rồi nhoài người về phía Stewart, đưa ra tờ 20 USD. "Chắc anh đánh rơi tiền này!" - ông ta nói. Đó là “tấm vé” giúp Stewart bắt đầu một cuộc đời mới. “Tôi đã cầu nguyện và hứa với Chúa sẽ tìm cách để trả lại”. Stewart đã thực hiện được lời hứa ấy của mình. Mỗi năm đến tháng mười hai, ông lại sắm vai ông già Noel xuống phố. Ông đã lặn lội lái xe đến nhiều thành phố trên khắp nước Mỹ, đem niềm vui bất ngờ đến cho nhiều người. Không chỉ tặng tiền mặt, Stewart còn lập một "hiệp hội những ông già Noel bí ẩn" (www.secretsantausa.com), với yêu cầu thành viên phải cam kết ít nhất một lần trong đời “làm một việc thiện ngẫu nhiên”. Đến nay, đã có gần 3.000 người tham gia hiệp hội này. Vào tháng tư năm nay, Stewart được chẩn đoán mắc bệnh ung thư thực quản, đã di căn đến gan. Những đợt hóa trị mạnh đã rút cạn sức lực và khiến ông mất luôn cảm giác thèm ăn. Stewart sụt gần 45kg, người gầy và xanh như tàu lá. Nhưng ông chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ sứ mệnh của mình. "Tôi làm những việc này không phải vì bản thân. Đó là một cách thể hiện tinh thần “thi ân bất cầu báo”. Giờ đây, sứ mệnh của Stewart không chỉ là tặng tiền người nghèo dù ông tiết lộ sẽ tặng 165.000 USD cho người nghèo trong mùa Giáng sinh năm nay. Ông ước gì có thể nói chuyện và truyền đi ngọn lửa của lòng tốt đến thật nhiều người, để thế gian không chỉ có một mà rất nhiều “ông già Noel bí ẩn” đem đến cho những người kém may mắn mùa Giáng sinh thật sự an lành.
  6. Bạn vẽ được đấy , "buồn" do màu không tươi thôi , nhưng mà nó vẫn có chất riêng ko như , mấy bức màu lòe loẹt trên thị trường bây giờ , giờ ít người vẽ theo chất này , hơi hoài cổ
  7. Báo động băng tan trên Everest Các nhà khoa học đã lên tiếng báo động tình trạng tan băng ở đỉnh Everest sau khi so sánh những bức ảnh chụp tại cùng một địa điểm trên “nóc nhà thế giới” vào năm 1921 và 2010 và phát hiện một lượng lớn băng ở đây đã biến mất. Hội châu Á (AS) đã sắp xếp để nhà leo núi David Breashears chụp ảnh Everest ở đúng địa điểm mà nhà leo núi người Anh George Mallory chụp năm 1921. “Ảnh chụp đã phát hiện một thực tế đáng chú ý: băng trên dãy Himalaya đang biến mất”, thông cáo của AS nói. “Lượng băng tan rất lớn, ở mức báo động chỉ trong 89 năm”. “Các sông băng trên cao là nguồn cung cấp nước cho sông Hằng, Brahmaputra, Salween, Irrawaddy, Mekong, Dương Tử, Hoàng Hà. Đây là những con sông nuôi sống hàng triệu con người. Nếu băng vẫn tan chảy theo tốc độ hiện nay, nhiều trong số các sông băng này sẽ bị thu nhỏ đáng kể vào giữa thế kỷ này” Theo BBC Giải pháp xử lý chất thải hạt nhân Năng lượng nguyên tử sẽ là một phần quan trọng trong tương lai của một thế giới không sử dụng nhiên liệu hóa thạch. Tuy nhiên, câu hỏi lớn đặt ra, chúng ta sẽ xử lý thế nào với lượng “chất thải” được tạo ra? Các quốc gia phát triển và đang phát triển đều theo đuổi những dự án nhà máy điện hạt nhân, nhằm đáp ứng nhu cầu ngày càng lớn về năng lượng. Trong khi đó, nguồn năng lượng truyền thống đang ngày càng cạn kiệt và góp phần gia tăng sự ô nhiễm môi trường do lượng phát thải khí độc hại ra môi trường xung quanh: nước, đất, không khí và sinh vật... Tuy nhiên, quá trình xử lý trong các lò phản ứng hạt nhân tạo ra những sản phẩm phụ, chất thải hạt nhân có phóng xạ, là yếu tố gây đau đầu các nhà khoa học và quản lý. Hiện tại mới chỉ cách xử lý duy nhất là... chôn cất chất thải trong hầm mỏ, kho chứa. Lượng tích trữ chất thải hạt nhân ngày càng là gánh nặng với các quốc gia. Ở Pháp, kể từ khi lò phản ứng hạt nhân thực nghiệm đầu tiên được vận hành năm 1949 đến nay, các chất thải đã dồn đống. Trong vòng 40 năm, 58 lò phản ứng của Pháp đã cho ra hơn một triệu m3 chất thải. Đến năm 2020, con số ước tính sẽ lên đến hai triệu. Các chất thải này tồn tại rất lâu, dưới dạng phóng xạ trong ít nhất trong 30 năm, nhưng cũng có thể đến cả … hàng trăm nghìn năm. Thực tế ở Mỹ còn đáng ngại hơn. Theo Viện Năng lượng Hạt nhân Mỹ (DOE), hiện nay có khoảng 60.000 tấn nhiêu liệu qua sử dụng đang đợi được tiêu hủy, trong khi hàng năm các nhà máy năng lượng quốc gia vẫn thải ra thêm thêm khoảng 2 000 tấn phế liệu nữa. Thậm chí, nếu công việc xây dựng kho chứa chất thải ở núi Yucca vẫn tiếp tục thì tới đầu những năm 2020, khi công trình hoàn thành, rác thải hạt nhân của quốc gia chắc chắn sẽ vượt quá khả năng tiếp nhận 70.000 tấn của kho chứa. Các nhà khoa học trên toàn thế giới đã đưa ra những giải pháp khác nhau nhằm đối mặt với vấn đề xử lý chất thải hạt nhân, tuy nhiên mọi cách làm đều chưa hiệu quả. Điều này cũng nhắc nhở việc phát triển công nghệ hạt nhân. Dưới đây là 7 giải pháp đối mặt với vấn đề chất thải hạt nhân và những rủi ro từ chúng: Đưa vào không gian Nỗi lo về chất thải hạt nhân sẽ tan biến và không thể gây hại cho con người nếu chúng ta có thể đưa chúng vào hệ mặt trời, hay “thả” vào mặt trời. Nhưng nếu các vụ phóng tàu để đưa ra các chất thải hạt nhân vào không gian thất bại, hậu quả sẽ khôn lường như thế nào? Khi tàu phóng rơi xuống các đại dương, phát nổ trên vùng thượng quyển… hậu quả với con người, sinh vật trên trái đất là khôn lường. Do đó, việc đưa chất thải ra ngoài vũ trụ cần được cân nhắc. Thậm chí, giả sử việc phóng ra ngoài không gian thành công theo đúng lộ trình và an toàn, rất có thể một ngày nào đó, những chất thải đó có thể quay trở lại. Chôn sâu trong lòng đất Việc chôn chất thải hạt nhân xuống sâu dưới lòng đất là một lựa chọn ưa thích của nhiều quốc gia. Tuy nhiên, nó sẽ được chôn như thế nào là câu hỏi gây ra sự tranh cãi. Giải pháp chôn sâu vẫn là một dự tính trên giấy, mô tả việc đưa chất thải vào trong những chiếc hộp thép rồi chôn sâu hàng km dưới bề mặt trái đất. Một lợi thế của việc chôn chất thải là có thể khoan chúng gần các lò phản ứng hạt nhân, giúp giảm khoảng cách để vận chuyển những chất thải “nguy hiểm cao độ” xuống nơi chôn lấp. Tuy nhiên, các nước đều vấp phải vấn đề liên quan đến lựa chọn địa điểm chôn lấp chất thải, những nguyên tắc tiêu chuẩn để đảm bảo an toàn cho môi sinh khu vực đó… Chôn lấp dưới đáy biển Phần lớn đáy của các đại dương đều cấu tạo từ lớp đất sét dày và nặng, một nguyên liệu hoàn hảo để hấp thụ phóng xạ của các chất thải hạt nhân phát ra. Biện pháp này được nhà hải dương học Charles Hollister, thuộc Viện Hải dương Woods Hole khởi xướng vào năm 1973. Việc lưu giữ chất thải hạt nhân dưới đáy biển được Quốc hội Mỹ thông qua năm 1986. Tuy nhiên, vấn đề nổi cộm với việc lưu trữ, đó là phải thực hiện khoan các giếng ngầm sâu dưới đáy biển. Thảm họa tràn dầu Deepwwater Horizon là lời cảnh báo đối với các hoạt động khoan, khai thác dưới đáy biển. Bên cạnh đó, còn nhiều tranh cãi trong các diễn đàn đa phương của các quốc gia phát triển hạt nhân nói riêng và toàn cầu về vấn đề xử lý chất thải hạt nhân ra biển. Vì vậy, giải pháp chôn lấp dưới đáy biển cần sự xem xét bằng các thỏa ước quốc tế nhằm đem lại lợi ích chung. Chôn lấp ở vùng hút chìm Khái niệm vùng hút chìm còn lạ lẫm với nhiều người. Đây là thuật ngữ trong địa chất học, là nơi diễn ra quá trình hội tụ biên giới giữa các mảng kiến tạo: một mảng kiến tạo di chuyển xuống dưới mảng kiến tạo khác, sau đó bị chìm xuống dưới lớp vỏ trái đất. Tỉ lệ sự hút chìm khoảng vài cm mỗi năm (trung bình từ 2-8 cm). Về mặt lý thuyết, việc chôn lấp chất thải hạt nhân ở vùng hút chìm sẽ đưa những thùng chứa nhiên liệu hạt nhân đã qua sử dụng dọc theo đai băng chuyền giữa các mảng kiến tạo và đi vào trong lớp vỏ trái đất. Tuy nhiên, giải pháp này gặp phải nhiều vấn đề liên quan đến chủ quyền lãnh thổ quốc gia cũng như sự tham gia của nhiều bên liên quan, giống như dự án chôn lấp dưới đáy biển. Chôn dưới sông băng Việc đặt các quả cầu chất thải hạt nhân xuống các phiến băng ổn định, để nó chảy xuống bên dưới, sau đó sẽ được các lớp băng khác cô đặc lại. Chất thải có thể được bảo quản vĩnh viễn bên dưới các lớp băng dày hàng chục m. Tuy nhiên, ý kiến này sớm bị loại bỏ. Lý giải cho việc bác bỏ, là lo ngại việc dịch chuyển các mảng băng cũng như hiện tượng biến đổi khí hậu và nóng lên toàn cầu. Hiện nay, đỉnh Quelccaya ở Nam Peru, đỉnh núi băng nhiệt đới lớn nhất thế giới, có tốc độ tan chảy khoảng 60 mét mỗi năm, tăng gấp 10 lần so với tốc độ tan băng của những năm 1960. Cất giữ trong đá nhân tạo Lựa chọn tốt nhất và hiện thực nhất hiện nay là việc cô lập các chất thải phóng xạ trong các loại đá tổng hợp nhân tạo sau đó chôn xuống dưới lòng đất. Cách này sẽ ngăn chất thải phóng xạ và làm nhiễm độc đất, đá và nước xung quanh. Các nhà khoa học đã phát triển loại đá nhân tạo (synroc) từ những năm 1970 nhằm lưu giữ những chất thải hạt nhân có mức phóng xạ lớn. Các loại đá được thiết kế khác nhau phụ thuộc vào loại chất thải riêng biệt, dựa trên công thức cho phản ứng nước-ánh sáng cũng như hàm lượng chất plutonium. Một giải pháp tương tự là sử dụng vật liệu gốm nano trong bảo quản và lưu giữ chất thải phóng xạ. các nhà khoa học Australia dùng sơn với sợi gốm nano được làm từ oxit của titan để sơn lên bề mặt các bể hay thùng lớn bằng thép, được dùng để chứa chất thải phát sinh trong quá trình khai thác các chất phóng xạ và nước thải trong quá trình làm mát lò phản ứng. Vật liệu gốm nano có ưu điểm là rất bền và có thời gian tồn tại lâu hơn các ion chất phóng xạ, có khả năng bẫy các ion dương của chất phóng xạ và giữ chặt chúng mãi trong đó. Chỉ cần quét một lớp sơn mỏng cỡ nano mét (một phần tỷ mét) sẽ tăng độ an toàn lên rất nhiều. Rút ngắn chu kỳ bán rã Hiện, một số nhà khoa học đang tính tới việc giảm chu kỳ bán rã của các chất thải phóng xạ, qua đó, xử lý nhanh chóng các chất này, thay vì tìm cách chôn chúng ở đâu đó và chờ chúng phân rã hết. Máy Laser Vulcan là một thiết bị ra đời từ ý tưởng đó. Máy có thể tạo ra các xung điện mạnh và ngắn, một triệu tỷ Watts, bắn vào một cục vàng nhỏ, tạo ra đủ bức xạ gama để đánh bật các neutron đơn lẻ khỏi chất thải phóng xạ như Iodine 129. Iodine129 là một trong nhiều đồng vị phóng xạ được tạo ra khi Uranium bị đốt trong lò phản ứng hạt nhân. Tuy nhiên, các nhà khoa học đánh giá, máy Laser sẽ không giải quyết triệt để vấn đề chất thải xong nó giảm độ mức độ phóng xạ. Phương pháp này mới chỉ thực hiện trong phòng thí nghiệm và chỉ có khả năng áp dụng ở giai đoạn xử lý ban đầu của chất thải hạt nhân. Tái chế chất thải hạt nhân Uranium được sử dụng trong lò phản ứng hạt nhân chỉ lấy được 5% năng lượng trong khi các nhà máy điện nguyên tử vẫn chưa thể tái sử dụng nhiên liệu này. Nguyên nhân là do dạng phổ biến nhất của Uranium, ion uranyl rất khó phân tách từ các thanh nhiên liệu đã qua sử dụng. Các nhà khoa học ở ĐH Edinburth (Scotland) đã nghiên cứu sáng chế ra phân tử mạch vòng, có khả năng “ăn” phần lớn các ion khi tiếp xúc với chất uranyl. Nhờ vậy, cấu trúc của uranyl sẽ bị suy yếu giúp thanh nhiên liệu đã cháy dễ dàng phản ứng với các chất có khả năng để tách lọc hơn ra khỏi chất thải, không gây ô nhiễm môi trường. 40 năm nữa, châu Âu sẽ dùng năng lượng hồi phục Các nhà vận động môi trường của Tổ chức Hòa bình Xanh và Hội đồng Năng lượng Tái tạo châu Âu vừa đưa ra kết luận: “Vào năm 2050, hầu hết nguồn năng lượng của Liên minh châu Âu (EU) sẽ là nguồn năng lượng có thể hồi phục lại”. Theo nghiên cứu của 2 tổ chức này, 27 quốc gia thuộc khối EU có thể sẽ không còn tồn tại các nguồn năng lượng thực tế như than đá, dầu hỏa, năng lượng hạt nhân… và phụ thuộc vào các nguồn năng lượng như gió, mặt trời, năng lượng địa nhiệt và năng lượng sinh học. Nghiên cứu chỉ ra rằng, khoảng 92% các nguồn năng lượng của EU sử dụng sẽ đến từ nguồn năng lượng có thể phục hồi, 8% nguồn năng lượng còn lại sẽ có thể là dầu dùng cho tàu hoặc máy bay. Một sự thay đổi lớn như vậy có thể cắt giảm lượng khí thải gây hiệu ứng nhà kính trong khu vực EU đến 95%. Các nhà môi trường khẳng định, họ sẽ tiết kiệm cho các nền kinh tế châu Âu đến 19 tỷ EUR (20,05 tỷ USD) một năm cho chi phí nhập khẩu dầu và khí đốt. Trước đó, Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Anh (BP) đã đưa ra báo cáo gây “sốc” khi cho rằng trữ lượng dầu mỏ hiện nay chỉ đủ đáp ứng nhu cầu sử dụng của thế giới trong vòng hơn 30 năm nữa. Theo báo cáo của BP, trữ lượng hiện nay có thể đáp ứng nhu cầu sử dụng đến cuối năm 2040.
  8. Có than hoạt tính, không lo nhiễm khuẩn ? Trước thực trạng môi trường ô nhiễm, con người đổ xô đi tìm mọi phương cách để “cứu” mình. Than hoạt tính được tôn sùng là một trong những “vị cứu tinh” như thế. Than hoạt tính – mác bảo đảm bán được hàng Một sản phẩm có than hoạt tính được công chúng chuộng và mua ồ ạt là khẩu trang, nhất là khi có thông tin về dịch SARS, về nạn cúm A/H1N1 hoành hành. Dọc các phố, những biển hiệu “Khẩu trang sợi hoạt tính”, “Khẩu trang than hoạt tính” nhan nhản. Tất cả đều cố gắng trưng ra thế mạnh của mình là… có than hoạt tính. Người mua cũng theo đó gửi niềm tin vào những nơi có “tín hiệu” được bảo đảm an toàn này. Người bán chỉ cần bắt đúng tâm lý của khách hàng, thích loại nào chiều loại đó. Không ít người chỉ biết chung chung là “loại ấy là tốt nhất rồi vì có than hoạt tính”. Lợi bất cập hại PGS.TS. Phạm Văn Nho (Phòng thí nghiệm vật lý ứng dụng Trường ĐH khoa học tự nhiên, Đại học Quốc gia Hà Nội) cho biết: “Khi sử dụng than hoạt tính để loại bỏ các chất độc hại cần xem xét, chất đó có được hấp thụ bởi than hoạt tính hay không? Và khối lượng sử dụng có đủ lớn để hấp thụ hay không? Chứ không phải cứ than hoạt tính là hút được tất cả chất độc hại, vi khuẩn, vi rút như mọi người vẫn lầm tưởng”. (Cơ chế bảo vệ của than hoạt tính: các chất độc trong môi trường bị lớp than hoạt tính hấp thụ, giữ lại đó nên không xâm nhập vào khoang miệng). Tuy nhiên, không thể phủ nhận khả năng hấp thụ tốt của than hoạt tính (và vật liệu hoạt tính nói chung) bởi nó có diện tích bề mặt rất lớn so với khối lượng chung. Khả năng này phụ thuộc vào nhiều yếu tố, trong đó quan trọng là diện tích bề mặt. Diện tích bề mặt càng lớn, khả năng hấp thụ càng cao. Than hoạt tính là vật liệu rẻ tiền, có thể hút được một số chất có trong môi trường nước, môi trường không khí. Tuy nhiên, cũng nên biết là: Không phải tất cả mọi chất đều được hút bởi than hoạt tính và khả năng hút là có hạn. Khi than hoạt tính đã bị bão hòa thì hoàn toàn không còn tác dụng gì. Có thể khẳng định, về mặt thực tiễn, khẩu trang có than hoạt tính là vô tác dụng, không khác khẩu trang thường. Không phải vì than hoạt tính không thể hấp thụ mà khối lượng sử dụng nó trong khẩu trang quá ít nên rất nhanh chóng bị bão hòa. Thậm chí còn lợi bất cập hại khi vi khuẩn, vi rút tích tụ ở đó, sinh sôi nảy nở mạnh do hơi nước từ hơi thở người là môi trường thuận lợi. Đó là chưa kể đến tâm lý của nhiều người là đeo khẩu trang có hoạt tính rồi thì cứ “vô tư”, không thay đổi khẩu trang thường xuyên, lại càng tạo môi trường thuận lợi cho vi khuẩn trú ngụ, sinh sôi. Còn đối với các vật dụng khác có sử dụng than hoạt tính thì có tác dụng nhất định đối với một số chất nó có thể hút được. Nhưng cũng không nên quá… tôn vinh nó, ỷ lại vào nó mà bàng quang với các nguy cơ nhiễm khuẩn. Điều đó rất nguy hiểm vì như vậy sẽ phó thác sức khỏe của mình cho than hoạt tính mà không tìm cách khác để bảo vệ mình.
  9. Màu xanh nước biển đang nhạt dần Các nhà khoa học vừa đưa ra cảnh báo, màu xanh của các đại dương trên thế giới đã nhạt đi hơn 40% kể từ năm 1950 tới nay. Tốc độ nhạt màu đang diễn ra ngày càng nhanh hơn do biến đổi khí hậu. Nhà nghiên cứu Boris Worm và các đồng nghiệp thuộc Trường Đại học Dalhousie của Canada cho biết, màu xanh của nước biển nhạt đi do hầu hết sinh vật phù du thường sống trên bề mặt các đại dương, thực phẩm nuôi sống của các loài sinh vật biển, đã giảm mạnh do sự nóng lên của lớp nước bề mặt các đại dương. Biến đổi khí hậu làm tăng nhiệt độ của các đại dương lên 0,2°C trong thập kỷ qua đã đẩy nhanh sự phân tầng nước với quy mô rộng hơn trên các đại dương. Tiến trình này đã làm mất dần môi trường sống của các sinh vật phù du ở độ sâu 100-200m dưới mặt nước. 2 hiểm họa nữa làm suy kiệt nguồn phù du sinh vật là sự xuất hiện ngày càng nhiều, diện tích ngày càng lớn các khu vực chết với lượng oxy hòa tan quá thấp, không thích hợp với sự sống trên các đại dương và tình trạng các đại dương ngày càng bị acid hóa do mỗi ngày phải hấp thụ tới 30 triệu tấn khí thải CO2. Bão từ có thể đổ bộ trái đất Các nhà khoa học trên thế giới, trong đó có Cơ quan Hàng không vũ trụ Mỹ (NASA), cho hay các trận phun trào cực lớn trên khắp bề mặt mặt trời sẽ tạo ra trận bão từ cực mạnh, có thể đổ bộ vào trái đất trong ngày 3 và 4/8. Các hiện tượng phun trào diễn ra trong hai ngày qua đã được một số vệ tinh ghi lại, trong đó có Đài quan sát Solar Dynamics của NASA. Nhiều nhà khoa học khác cũng thấy một quầng sáng khổng lồ trên một khu vực của mặt trời có kích cỡ bằng trái đất, được ký hiệu là điểm đen 1092, và điều này khiến họ đặt giả thiết có một đợt phun trào lớn hơn trên bề mặt của quả cầu lửa. Vụ nổ đó hướng thẳng về trái đất, tạo ra cơn bão từ cực mạnh lan ra đến 150 triệu km trong khoảng không vũ trụ. Các nhà khoa học ước đoán nó sẽ tiến về trái đất vào cuối ngày 3/8, phá hủy hệ thống từ trường tự nhiên bảo vệ hành tinh. Họ cảnh báo hiện tượng này mạnh đến nỗi có thể phá hỏng các vệ tinh, mạng lưới điện và viễn thông trên khắp thế giới. NASA gần đây cũng cảnh báo nước Anh sẽ bị mất điện trên diện rộng và các tín hiệu truyền thông sẽ bị gián đoạn trong thời gian dài. “Hai vụ nổ đồng thời ở các điểm khác nhau trên bề mặt mặt trời hướng về trái đất là điều rất hiếm gặp - Tiến sĩ Lucie Green làm việc tại Phòng thí nghiệm khoa học không gian Mullard cho hay - Hiện tượng này xảy ra khi các khối từ trường khổng lồ trong bầu khí quyển của mặt trời mất cân bằng và lực hấp dẫn của Mặt trời không đủ sức giữ chúng nữa. Nó giống như khi ta thả tay sau khi kéo căng sợi dây thun, nó sẽ bị bắn đi”. Bà Green cho rằng, cả hai vụ nổ dù hướng đến trái đất nhưng có vận tốc khác nhau. Điều này sẽ tạo cơ hội lý tưởng cho các nhà khoa học quan sát các hiệu ứng lớn và kéo dài như ánh sáng ở bán cầu bắc thuộc các vĩ độ thấp. Trước đó, các nhà khoa học cũng cảnh báo một cơn bão từ cực mạnh sau khi mặt trời “thức giấc” và bước vào thời kỳ hoạt động mạnh khoảng năm 2013. (Theo Telegraph)
  10. Siêu bão từ tấn công trái đất vào năm 2012(14:53 30/08/2010) Các nhà khoa học đang dự báo về một cơn bão từ khổng lồ, lớn gấp nhiều lần cơn bão từ được ghi nhận vào đầu tháng 8 này, sẽ đổ bộ xuống trái đất vào năm 2012. Đây là trận bão từ mạnh nhất trong vòng 100 năm qua. Cơ quan NASA đã cảnh báo hiện tượng bão từ hồi đầu tháng này chỉ là dấu hiệu báo trước cho một trận bão từ khổng lồ, có thể phá hỏng toàn bộ mạng lưới năng lượng của cả hành tinh. NASA đã lường trước một cơn bão như vậy từ năm 2006 và các báo cáo từ Mỹ cho biết cơn bão có thể tấn công Trái đất vào đúng thời điểm tận thế trong các phim Hollywood - năm 2012. Những trận bão tương tự như vậy vào năm 1859 và 1921 đã gây náo loạn trên thế giới, xóa sổ các đường dây điện tín trên quy mô lớn. Cơn bão sắp tới có thể còn tác động mạnh hơn thế. “Giới nghiên cứu thiên văn đều đồng ý cơn bão từ sắp tới (sẽ đổ bộ vào năm 2012 hoặc 2013) sẽ là trận bão từ mạnh nhất trong vòng 100 năm qua” - nhà thiên văn Dave Reneke nói với trang tin News.com.au. "Nó sẽ ảnh hưởng đến các công ty hàng không, các công ty viễn thông và bất kỳ ai sử dụng hệ thống GPS hiện đại. Thậm chí có thể làm hỏng các vệ tinh nhân tạo quanh Trái đất” - ông Raneke nói thêm. Chưa ai biết cơn bão sẽ ảnh hưởng đến một xã hội đang ngày càng phụ thuộc vào kỹ thuật số như thế nào. Tiến sĩ Richard Fischer thuộc Phân viện Heliophysics của NASA cho rằng cơn bão sẽ như một “tia chớp”, gây nên những thiệt hại nghiêm trọng cho nền y tế thế giới, các dịch vụ khẩn cấp và an ninh quốc gia. Một báo cáo của Viện Hàn lâm khoa học quốc gia cho biết nếu một trận bão như vậy tấn công vào ngay lúc này sẽ gây thiệt hại 1 đến 2 nghìn tỉ USD do cơ sở hạ tầng công nghệ cao bị hỏng, và sẽ phải mất 4-10 năm để có thể khôi phục. Các nhà khoa học bắt đầu đưa ra những cảnh báo trên khi Mặt trời bước vào giai đoạn gọi là chu kỳ mặt trời 24. ( nguồn lấy từ Bộ tài nguyên môi trường )
  11. Tâm thực sự có thể thay đổi , và có tâm từ bằng cách này được ạ ?
  12. Theo mình Luyến ái là Luyến ái , nó không phải là tình yêu thật sự , bản thân nó là phiền não nên nó sẽ mang lại phiền não và rắc rối . Luyến ái xuất hiện không chỉ trong mối quan hệ nam nữ mà trong rất nhiều các thứ hay lĩnh vực khác kể cả các lĩnh vực tâm linh . Nhưng mình nghĩ đấy cũng là các cảm xúc bình thường xuất phát từ tâm , cũng không phải oán trách kiểm soát hay cấm nó hoạt động được . Mình thấy đoạn này “ Cho nên, người thông minh là một người biết sử dụng những vấn đề khó khăn mà chúng ta đang gặp phải trong quan hệ luyến ái như là một thực tập tâm linh, để nhìn sâu và chuyển hóa những khó khăn và khổ đau đó thành niềm vui và sự an lạc ” có nói đến sự chuyển hóa các khó khăn bằng cách thực tập tâm linh , nhìn sâu vào các khó khăn để chuyển hóa hóa chúng mình nghĩ không biết có đơn giản thế không , làm sao có thể giải quyết được các vấn đề nếu không hiểu được nguyên nhân gây ra . và học ra bài học từ nó . Cả đoạn này nữa "Khi bạn thừa nhận và chấp nhận các sự kiện, lúc đó bạn sẽ thoát khỏi chúng. Ví dụ, khi bạn biết bạn đang có bất hòa và bạn duy trì cái biết đó, khi đó sẽ có một nhân tố mới xuất hiện và sự bất hòa đó không thể không đổi thay. Khi bạn biết mình đang có sự bất an, cái biết đó tạo nên một khoảng không tĩnh lặng bao quanh cái không bình an của bạn bằng một vòng ôm dịu dàng và trìu mến rồi chuyển hóa sự bất an đó thành sự bình an. Khi nói về sự chuyển hóa ở bên trong, bạn không thể làm được gì cả ngoài việc thực tập chuyển hóa cho chính mình, vì chắc chắn bạn sẽ không thể chuyển hóa người bạn gối chăn của mình hay một ai khác. Điều mà bạn có thể làm là tạo ra không gian cho sự chuyển hóa đó có thể xảy ra, cho ân sủng và tình yêu đi vào” Theo mình chấp nhận cũng mới chỉ là điều kiện cần để có thể quan sát và học hỏi thôi , sự chuyển hóa và bình an thật sự chỉ có khi đã hiểu ra bản chất của nó , nếu không vấn đề sẽ còn quay lại ở một chỗ khác và lúc khác .
  13. Mình thấy đầu sách của tác giả còn một cuốn nữa " The Power Of Now " Bản dịch của DM NGUYỄN VĂN HẠNH là " Sức Mạnh Của Hiện Tại " và bản dịch " Sức Mạnh Hiện Tiền Phi Thời Gian " của Hồ kim Chung . Hai bản dịch cho cùng một đầu sách . Mình thấy hay và cặn kẽ hơn, hai bản dịch các bạn có thể tự tìm thấy trên mạng .