Thiên Bồng

Hội viên
  • Số nội dung

    779
  • Tham gia

  • Lần đăng nhập cuối

  • Days Won

    5

Everything posted by Thiên Bồng

  1. Dạ... em biết chứ... Nhà em hồi nhỏ ở Đà Lạt... Giường nằm lúc đó...rệp nhiều quá chừng... Dùng dầu lửa...quẹt quẹt vào các khe giường... Rồi mùi dầu hoả...pha mùi mồ hôi lâu ngày... Trở thành mùi "quê hương" lúc nào không hay... Cứ mỗi lần về thăm ngoại... Vô phòng ngoại là cảm thấy thân thuộc từ bao giờ... Bây giờ thì... Raid max...Giết côn trùng...chết... Rồi...Fancoln... rồi Jumbo... Với hương chanh "ngào ngạt"... Tội nghiệp..cái lỗ mũi hay bị dị ứng...của ngoại... Nên ngoại không dùng... Chỉ luôn dùng...phương pháp "cổ truyền" này thôi...
  2. Đổng Trác & Lã Bố... 2.000 năm sau... Đổng Trác gặp Lã Bố...trên đường cùng đến gặp... Diêm Vương... - Ơ! Tại sao mày lại đến đây...? - Trác hỏi... - Con chết vì lạnh, bố ạ...! - Bố trả lời... - Là sao? Tao không hiểu... - Dạ, thì lúc đầu thì...mấy ngón tay, ngón chân lạnh cóng...tiếp thì tay chân đều lạnh cóng...chút nữa thì toàn thân lanh cóng...con mê đi...khi tỉnh dậy thì thấy mình ở đây... Còn bố, sao bố lại đến đây... - Nghĩ lại mà tao còn giận con Điêu Thuyền...Nghe thiên hạ đồn là nó là kẻ lang chạ... tao quyết định bắt tại trận... - Rồi sao nữa...- Bố hồi hộp... - Một hôm, dù chưa xong việc quan...tao cũng chuồn về sớm... về nhà thì thấy con Điều Thuyên nằm đó...chưa kịp thay xiêm y... tao vội nhìn xuống gầm giường...không có ai... tao mở tủ đồ...không thấy ai... tao chạy xuống bếp...cũng không thấy ai...tao chạy lên lầu...kiếm khắp nhà...ra luôn lan can, lên luôn sân thượng...cũng không thấy ai...ức quá...máu dồn lên não...tao ngã xuống...tỉnh dậy thì thấy mày ở đây... Nghe tới đây...Bố nổi khùng lên... - Bố dốt quá...nếu bố chịu mở tủ lạnh ra...thì chúng ta...có thể ngồi và uống trà rồi...đâu phải gặp nhau chỗ này...? (Sưu tầm)
  3. Sư phụ vui tính quá... Cả một công trình nghiên cứu "to" như thế... Của một trường đại học "to to"... Tại một trong những nước..."tiên tiến"... Vậy mà...sư phụ đem so sánh với kinh nghiệm dân gian...Việt nam... Chỉ cần...chút dầu hoả...haha... Nói nhỏ thôi... Nếu không chừng kinh nghiệm này...lộ ra ngoài... Tam sao thất bổn...khi tới nước "Thuỵ Điển" gì gì đó... Thay vì dùng dầu hoả...họ lại dùng xăng... Hỏi: dùng như thế nào...? Trả lời: cứ rưới lên...và đốt... Ha ha...cả họ hàng chúng đều đi đời... Cám ơn lời bình của Sư phụ...
  4. Chữ ký quá hay...Không......thầy......đố......mày......làm......nên...! ...(4)........(2).......(6)......(3).......(1).......(5)... Sắp sếp lại thứ tự: (1)........(2).......(3)..........(4)........(5).......(6)... Làm......thầy......mày.......không......nên......đố...!
  5. 26/11/2010 SSI quyết định mua vào 3.000.000 Cổ phiếu quỹ... Có lẽ vì vậy mà hôm nay SSI tăng trần... 22,5 => 23,6...
  6. Xưa có câu: "Lấy dân làm gốc" Nay có thêm: "Lấy gốc...làm thớt"
  7. Nụ hôn dùng khi chồng vắng nhà Cách để người vợ đối phó với các hóa đơn khi chồng vắng nhà mà quên đưa tiền lương. Ông chồng đi xa nhắn tin về cho vợ: - Anh đi công tác xa không đưa em lương tháng này kịp nên anh gửi em 100 nụ hôn. Vài ngày sau bà vợ nhắn tin lại: - Nụ hôn của anh gửi rất hữu dụng em đã sử dụng rất có ích. Ông tiền điện đồng ý nhận 6 nụ hôn, ông tiền nước nhận 4 nụ hôn, ông chủ nhà đồng ý lấy 2 nụ hôn mỗi ngày để trừ tiền nhà, ông chủ tạp hóa thì không chịu chỉ nhận hôn nên em phải trả thêm một số thứ khác. Chi phí linh tinh hết 40 nụ hôn, hiện giờ em còn khoảng 40 nụ hôn chắc đủ dùng đến lúc anh về, nhớ anh nhiều!. ST
  8. Chẳng ai quan tâm... Bộ trưởng quốc phòng và Tổng thống nói chuyện về tình hình chiến sự ở Afganistan... Bộ trưởng: - Với tình hình này, chúng ta phải mở rộng chiến sự thôi... Tổng thống: - Rất khó trong thời điểm này, hàng triệu người sẽ chết, dân chúng sẽ không ủng hộ đâu... - Sẽ chẳng ai quan tâm đâu, cứ trưng cầu dân ý đi, ngài sẽ thấy...- Bộ trưởng quả quyết... Thế là một thông điệp được phát ra công chúng: "Chúng ta sẽ mở rộng chiến dịch ở Afganistan, chúng ta sẽ giết thêm hàng triệu người và một người sửa xe đạp" Hôm sau, hàng loạt phản hồi từ công chúng với một câu hỏi duy nhất: "Tại sao phải giết người sửa xe đạp?" - Đó, thưa Tổng Thống, ngài thấy chưa... - Bộ trưởng cười đắc thắng - Chẳng ai quan tâm đến hàng triệu người phải chết cả... Sưu tầm
  9. TRỊ VỢ...? - CHUYỆN NHỎ... Có người bạn gửi tặng Nòng Nọc một chai rượu... Rượu ngon tuyệt...thế là Nòng Nọc cứ nốc...tì tì... Bà Cóc (vợ Nòng Nọc) thấy thế... đem đi giấu biệt... Chỉ cho nhâm nhi mỗi cuối tuần thôi... Cuối tuần... khi đem chai rượu đã giấu ra... Thì thấy chai rượu có đính kèm mẫu giấy nhỏ - ghi: "Nếu dấu kỹ quá...sẽ có lúc không tìm thấy..." (Dĩ nhiên là nét chữ của Nòng Nọc này...) Bà Cóc thấy...có lý...bèn không dấu nữa... Nhưng lại...đánh dấu...ngấn rượu... Hôm sau, bên cạnh vạch ngấn đã đánh dấu lại có dòng chữ: "Đánh dấu thế này...sẽ làm nhạt rượu..." Tỏ ra cao tay, bà Cóc đề thêm bên cạnh dấu ngấn: "40 độ"... Lập tức hôm sau lại xuất hiện dòng chữ: "Ghi độ và đánh dấu...rượu sẽ có sỏi dưới đáy..." Tức mình, bà Cóc dán thêm một cái niêm phong to đùng trên miệng chai... "Nguy hiểm!... niêm phong thì chai sẽ rất dễ bể và nhiếu thứ trong nhà...sẽ bị bể lây..." Đây là lời cảnh báo cuối cùng... Hôm sau, chai rượu trở về nguyên dạng ban đầu... (Sưu tầm, cải biên)
  10. Rằng nghe: Sao cô không chịu lấy chồng... Người ta lấy hết...chổng mông mà gào... Lại nghe: Củi tre dễ nấu, chồng xấu dễ xài... Em mê chi bóng sắc, nó đoạ đày tấm thân em... Riêng vợ ta nói về ta (ta nghe lén)... Củi mục dễ đun, chồng khùng dễ khiến... Ô hô! Thiện tai... thiện tai... Vợ ta! Thiên tài...thiên tài...
  11. Mai mốt, lựa cầu sắt hay cầu bê tông cốt thép đứng chụp hình nha... Đứng cầu gỗ...nguy hiểm quá... .... .... Tội nghiệp...cây cầu... ....
  12. Buồn dzậy... Tưởng đẹp mà không đẹp... Đúng thiệt ta... Mới tìm được số này từ đầu tháng 11/2010... Nữ thì...ntpt...chém mỏi tay... Nam thì...Thiên Đồng...chặt mệt nghỉ... Bỏ thôi...
  13. Sợ quá hà... - Số dt 2: 09 09 02 07 04 (Mới kiếm được... 07...04...Bất bại...Bất tử...hehe) - Số dt 3: 09 08 11 09 72 (số ngày sinh, mới kiếm được, khuyể́n mãi chút nha cám ơn) Rồi đó..."Huynh" Thiên Đồng... Luận giúp: 1. Số nào chuyên làm ăn được suôn sẻ... 2. Số nào dùng cho chuyện..."tình thương mến thương"... 3. Luận thêm về gia đạo, công việc, bằng hữu... Cám ơn trước nha...
  14. Bàn về các loại "gà" - bác sĩ Trần Đại Sỹ... BÀN VỀ BA LOẠI GÀ: ĐEN, TRẮNG, VÀNG Thưa Quý-vị Bàn chung, trong các thân chủ của chúng ta, họ có ba loại gà: Đen, trắng, vàng. Vậy Quý-vị hãy cùng tôi luận về ba loại gà này. Về phương diện giống nòi thì loại nào, màu da nào hay bị cúi đầu e thẹn? Gà nào to, gà nào nhỏ, gà nào cứng, gà nào mềm, gà nào dẻo dai ? Đã có vị hỏi : Trên thế giới có ba giống người da đen, da trắng và da vàng. Thế gà loại nào chọi giỏi hơn ? Xin thưa Bàn chung mỗi loại đều có ưu điểm riêng. Đầu tiên là gà đen, Đầu gà đen thường lớn, nhưng hơi ngắn và mềm xèo. Lớn thì khi ra, lúc vào khít khịt khìn khít. Ta hãy ví với lò rèn. Cái ống lớn làm cái bễ lò rèn căng ra. Những bà, cô thuộc loại mông nở lớn, hoặc sinh nở nhiều, hoặc đã lâm chiến dạn dày như nàng Kiều sau mười lăm năm sướng, cái ngàn vàng toang toàng tựa lỗ trê, thì nhất định loại gà đen mới thấy đã. Bằng nhỏ như gà trắng, gà vàng thì giống đuôi chuột ngoáy hũ tương, như gió thoảng ngoài thì có cũng như không. Thế nhưng giống gà đen có nhiều khuyết điểm. Một là trông thiếu thẩm mỹ, muốn thưởng thức chỉ có cách tắt đèn thì nhà ngói cũng như nhà tranh. Nhưng gà đen thường hôi, hôi như dê, như cừu, khét khét khó chịu vô cùng ấy là không kể bị đàm tiếu. Nước trong xanh lơ lửng con cá vàng. Cây ngô, cành bích, con phượng hoàng nó đậu trên cao. Anh tiếc cho em phận gái má đào, Tham đồng bạc trắng mới gán mình vào với chú Tây đen. Sợi tơ hồng ai khéo xe duyên, Treo tranh tố nữ đứng bên anh tượng đồng ! Chị em ơi ba bảy đường chồng... (Tản Đà). Lại nữa, lỡ ra quên thuốc ngừa thai, hoặc giả ăn vội ăn vàng, ít lâu sao sinh ra một cục cà-phê sữa thì nói sao với ông chồng nói sao với thiên hạ ? Thông thường các bà thuộc loại toang toàng này thường đi tìm các đồng nghiệp Sản-khoa (Gynecology) hay Niệu-khoa (Urology) hoặc chúng ta (Sexology) để may cái ngàn vàng này lại. Bấy giờ mùa Xuân của các bà phục hồi như thời đôi mươi, ướt át, phơi phới. Thứ đến gà trắng Chủ nhân gà trắng thường to lớn đồ sộ, nhưng ở đời, cứ mười sự thì chín không như ý muốn. Các cụ xưa đã có kinh nghiệm trồng khoai. Hễ dây tốt thì củ nhỏ, dây nhỏ thì củ lớn. Mấy ông trắng trông to con, nhưng củ thì cứ rút vô hang, đầu thò ra ngắn ngủi như đầu rùa, cụt ngủn. Đã vậy các ông trắng bụng to, đùi lại lớn, thành ra phạm vi lâm chiến không được làm bao, chỉ múm vô nàm thôi. Mà hỡi ôi, giống gà trắng thịt bở lắm. Ai không tin cứ vào các siêu thị, thấy trăm bà Á-châu đi chợ, thì đủ trăm bà mua gà vàng, chẳng bao giờ mua gà trắng cả. Một đặc điểm nữa khiến quý bà, cô không mấy thích thú là gà trắng khi lâm chiến không dai sức. Chỉ đâu hai ba hiệp là xổ mũi liền, rồi gục đầu xuống. Chủ nhân đành chịu đầu hàng, trong khi nàng vẫn chưa chịu: Chàng bảo chịu, thiếp rằng chửa chịu. Thua thì thua, quyết níu lấy con. (Hồ Xuân Hương). Giống gà trắng biết vậy, nên chủ nhân thường dùng đầu lưỡi thay thế cho gà, miệng lưỡi múa may, ăn phó-mát Ca-măm-be, khiến cho địch thủ đứ đừ ra rồi mới cho gà lâm chiến, nên đôi khi cũng khiến các bà hài lòng. Bây giờ tới giống gà vàng Về phương diện thẩm mỹ thì gà vàng với gà trắng ngang nhau. Gà vàng thì nhỏ hơn gà trắng; nhưng, xấu dây mà củ lại tốt. Xét về chiều dài lâm chiến thì gà vàng hơn hẳn gà trắng, gà đen. Xét về bề thế thì kém gà trắng, gà đen đôi chút. Nếu ta xẻo đầu gà đen, trắng, vàng đem cân thì trọng lượng cả ba bằng nhau, vì đầu gà trắng, đen bều nhều trọng lượng không làm bao. Còn đầu gà vàng, tuy nhỏ hơn, nhưng chắc nịch. Gà vàng thường dai sức giống như anh thợ cưa, cưa hoài không mệt. Bởi vậy các cụ tổ làm luật Á-châu như Tử Sản, Triệu Dương Hoán, Đặng Tích, Lý Khôi, Tiêu Hà của Trung-quốc và Phùng Vĩnh Hoa, Lý Long Bồ, Lê Văn Hưu, Nguyễn Văn Thành của Đại Việt bao giờ cũng cho phép các ông lấy nhiều vợ. Tuy luật cho phép, nhưng giới bình dân chỉ một vợ thôi. Ấy là nói chuyện xưa chứ; chuyện đời nay thì từ năm 1990 về trước, các ông Á-châu ở Hoa-kỳ gần như chỉ có một nửa hoặc một phần ba bà vợ thôi. Gần đây có phong trào về nước cưới vợ. Các bà, các cô mất giá quá, các ông thừa thắng xông lên, lấy lại được đôi chút khí sắc. Ghi chú: Các ông da vàng đây để chỉ Việt, Miên, Lào, Thái, Hàn, Ấn, Nhật, Phi... chứ không kể Trung-quốc. Vì Trung-quốc hiện lâm cảnh gái thiếu, trai thừa. Các bà ở ngoại quốc thường về nước tìm chồng! Ngày xưa thường thì chỉ người giàu, hoặc giới quan lại mới cần nhiều vợ, để cho chủ nhân con gà lúc nào cũng thanh thản, chứ cứ để các ngài thèm thuồng, rồi khí tồn hại não thì sao làm việc được ? Chủ ý nhà làm luật là như thế, nhưng các ông lợi dụng quá đáng. Vua thì nào hoàng hậu, quý phi, tu nghi, tu dung, uyển nghi, uyển dung, tài nhân, cung nữ. Ít thì vài ba trăm, nhiều thì hai, ba nghìn. Những vua như Tần Thủy-Hoàng, Hán Vũ-Đế thì lúc ít nhất cũng ba nghìn, còn khi nhiều thì đâu bẩy tám nghìn gì đó. Hóa cho nên các ông vua vùng Á-châu Thái-bình dương, ông nào sống quá năm mươi tuổi đã là thọ lắm. Các quan thì cũng năm thê bảy thiếp, mươi nàng hầu là thường. Vua quan nhiều vợ quá thì lâm chiến sao cho đủ ? Chỉ mấy năm là sức cùng lực kiệt. Các ngài thấy nguy, vội tìm thầy thuốc. Đó là lý do Á-châu giỏi nhất thế giới về khoa sex, tức bồi bổ cái đó cho các ông. Trở lại với gà vàng. Một đặc điểm không thể chối cãi là gà vàng cổ cứng lại dài, bởi vậy hang trê thăm thẳm, nó cũng xung vào đến tận cùng, khiến đối thủ cứ dãy lên đành đạch. Tóm lại, dẻo dai, dài cổ, cứng như gỗ, lại chọi hoài không mệt, là đặc tính của gà vàng. Nhưng chủ gà vàng thường bị ảnh hưởng triết lý Đông phương cổ chồng chúa vợ tôi, nên độc tài hơn Mao Trạch Đông, phát-xít quá Hitler, luôn ra lệnh cho vợ còn hơn Mao, hơn Hitler. Ấy là không kể gặp bà vợ đành hanh đỏ mỏ, già mồm già họng, thường được các đức ông chồng âu yếm bằng cú đấm, cú đá, đôi khi bằng củi tạ. Gần đây bên Hoa kỳ, các bà đi ăn vụng, ăn cháo, ăn chè, còn được các ông cho chó lửa khạc đạn vào người, đưa bà tiêu dao miền Cực lạc (hay về nước Chúa). Khi bàn về vợ chồng các bạn Pháp, Đức, Mỹ, Úc thường hỏi tôi : – Đàn ông Việt các anh có cái gì đặc biệt, mà hễ con gái da trắng thử một lần là đeo cứng, không buông ra ? Tôi cười : – Thử đoán xem ? – Đoán thế chó nào được. Đàn ông Việt các anh đếch đẹp hơn chúng tôi. Trông bên ngoài kém bề thế rõ ràng. Tiền bạc chỉ xem xem thôi, đôi lúc thua. Khi nói năng thường tiết kiệm lời nịnh đầm. Cứ mười người các anh khi lấy vợ da trắng là y như cả mười ra lệnh cho vợ. Còn trăm cô lấy chồng da trắng, thì trăm cô coi chồng như con chó tu-tu, thế mà bọn chồng chúng tôi không hề phản đối. Anh có thể cho tôi biết tại sao không ? – Tại truyền thống của chúng tôi là truyền thống thăng bằng âm dương, hợp với trời đất nên có sức mạnh vạn năng. – Xin rửa tai nghe về cái mà anh gọi là thăng bằng đó. – Quốc tổ nước Việt là Lạc Long Quân, ngài thuộc loài rồng. Quốc mẫu là Âu Cơ, ngài thuộc loài chim. Người Việt chọn vật tổ có tính chất lưỡng nguyên, phân âm dương. Chính cái lẽ phân âm dương đó làm cho chúng tôi có nhiều nữ anh hùng. Đứng đầu trong nữ anh hùng thế giới là vua Trưng. Khi được mời làm câu đối cho hội tôn kính Trưng Vương ở Hoa Kỳ vào năm 1987, tôi đã viết: Quốc sắc thiên hương, nhân loại hữu, Anh linh thần võ, thế gian vô. Nghĩa là: trong giới nữ lưu, những người đẹp như vua Trưng thì nhân loại cũng có đấy. Xa thì chẳng nói làm gì, gần đây như Romy Schneider, Brigitte Bardot, Marilyn Monroe, Lâm Đại, Lạc Đế, Trần Ngọc Liên, Phùng Bảo Bảo, đâu thiếu? Nhưng dùng thần võ lập nên đế nghiệp, khi thác lại hiển linh, thì trên thế gian này không có hai. Sau này chúng tôi còn bà Triệu, còn công chúa Bảo Hòa, Bình Dương, Thủy Tiên, còn nữ tướng Bùi Thị Xuân. Thấy thính giả có vẻ tin tôi tiếp : – Người Trung-hoa họ lấy vật tổ là con rồng. Người Anh lấy vật tổ là là con sư tử. người Mỹ lấy vật tổ là con chim ưng. Người Pháp lấy vật tổ là con gà trống. Tất cả chỉ có một, mà nào có biết đó là rồng, sư, ưng thuộc loại đực hay loại cái ? Tôi đã có dịp bàn luận với mấy ông giáo sư sử học tại đại học Côn-minh, và hỏi rằng : Rồng của các lị là rồng đực hay rồng cái ?. Các ông ngẩn người ra, không trả lời được. Còn chim ưng của Hoa Kỳ, gà của Pháp, sư tử của Anh, thì rõ ràng là sư đực, ưng đực, gà trống. Tóm lại vật tổ của hầu hết các nước trên thế giới nếu không phải là đực thì cũng không phân rõ đực cái. Nghĩa là họ chỉ có một nguyên lý, chỉ có nguồn gốc cha, thiếu nguyên lý mẹ, vì vậy họ không thăng bằng âm dương. Kinh Cựu-ước nói rằng: Thượng đế tạo ra ông A-đam. Ông sống trong vườn Địa đàng đầy cây trái, hoa thơm cỏ lạ. Thượng đế tưởng rằng ông hạnh phúc lắm. Nhưng vì chỉ có nguyên lý dương, thiếu âm nên ông buồn. Thượng đế thương tình mới ban thêm cho một bà Ê-va ra đời để có âm, có dương, hầu có thăng bằng. Đại Việt tôi là con trời, nên mới có đủ nguyên lý âm dương. Rồng cha, Âu mẹ. Chúng tôi có hai vật tổ. – Doóc ! Thế Úc cũng lấy vật tổ là con đà điểu và con kanguru, chẳng là hai đó ư ? – Tôi đã đến Úc nhiều lần, nhân khi trà dư tửu hậu có hỏi mấy ông giáo sư triết học bản xứ rằng: Thế con đà điểu với con kanguru con nào là con đực, con nào là con cái ? Các ông đều nghệt mặt ra, không trả lời được. Cũng có ông bảo: Cả hai con đều đực. Tôi trêu : Như vậy, suy từ vật tổ, các anh thiếu lẽ thăng bằng âm dương, thành ra khi lâm trận, các anh không dẻo dai, cùng thiếu bền bỉ. Vì chúng tôi có thăng bằng âm dương nên có thể chiến ngày, chiến đêm, không bao giờ cúi đầu e thẹn cả. Tục ngữ nước Việt-nam tôi nói : Đêm bảy, ngày ba vào ra không kể. Các ông bèn móc : – Vì người Việt các anh lâm chiến hoài không mệt, nên dân số các anh tăng mau quá, đến độ nước anh là một trong những nước nghèo nhất thế giới. Tôi bèn tịt ngòi hết giở giọng triết lý cùn ra được.
  15. - Giới tính: Nam - Sinh lúc 16h30 ngày 11 tháng 09 năm 1972 (Giờ Thân ngày 04 tháng 08 năm Nhâm tý) - Số dt 1: 09 09 02 09 04 (Dùng 07 năm rồi) - Số dt 2: 09 09 02 07 04 (Mới kiếm được... 07...04...Bất bại...Bất tử...hehe) - Số dt 3: 09 08 11 09 72 (số ngày sinh, mới kiếm được, khuyể́n mãi chút nha cám ơn) - Số dt 4: 09 33 11 09 72 (số ngày sinh, xai đươc 9 tháng, định bỏ) - Hỏi: Chọn giùm 2 số 1. Số nào chuyên làm ăn được suôn sẻ... 2. Số nào dùng cho chuyện..."tình thương mến thương"... 3. Luận thêm về số đã chọn giúp (gia đạo, công việc, bằng hữu...) Cám ơn...
  16. TÔI TRỞ THÀNH NGƯỜI NỘI TRỢ ĐẢM ĐANG NHƯ THẾ NÀO? Mỗi người vợ đều nên ốm một lần trong đời! Nếu các bà, các cô bảo tôi cho họ một lời khuyên về cuộc sống gia đình thì câu đầu tiên tôi nghĩ tới sẽ là như vậy. Các bạn đừng có vội trách tôi, chẳng phải là tôi nói điều xúi quẩy đâu. Có tài thánh tôi cũng đừng hòng nghĩ ra được một câu châm ngôn như vậy. Phải nhờ có dịp may nghìn năm một thuở tôi mới phát hiện ra chân lý đó. Chả là vợ tôi ốm. Đối với tôi, đó là một điều bất ngờ ngoài sức tưởng tượng. Khi tôi quyết định lấy vợ, tôi không bao giờ nghĩ rằng đến một ngày nào đó vợ tôi sẽ ốm. Tôi cứ đinh ninh đã là vợ thì không thể ốm được. Thế mà điều đó lại xảy ra, thật là kỳ dị. Cô ta nằm trên giường, đầu nóng sốt, miệng rên hừ hừ và bất hạnh cho tôi nhất là, tay chân không động cựa nổi. Tôi đã quen nhìn thấy vợ tôi làm việc quần quật suốt ngày đến nỗi bây giờ thấy cô ta bạc nhược đợi chồng nâng đầu dậy kê cốc nước vào miệng, thật tôi chẳng làm sao tin được. Nhưng rồi tôi buộc phải tin, bởi vì từ hôm đó cả một núi công việc đổ lên đầu tôi và tôi bị đè bẹp dưới đó hệt như Tôn Ngộ Không bị đè bẹp dưới năm ngón tay Phật Như Lai vậy, đố có mà nhúc nhích được một li. Đi chợ, nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa... khi mó tay vào việc, tôi kinh hãi nhận ra rằng đó là những thứ hắc ám nhất mà số phận dành cho tôi, những thứ mà người trần mắt thịt như tôi không thể nào thực hiện nổi trong một ngày. Đó là chưa kể công tác nào cũng có khía cạnh chuyên môn phức tạp của nó. Trước khi xách giỏ ra chợ, tôi phải đứng nghiêm trước giường vợ, dỏng tai lên nghe vợ lên lớp: - Anh biết cách phân biệt cá tươi với cá ươn chưa? - Chưa! - Tôi xấu hổ thú nhận. - Mua cá, anh phải sờ nó, đừng sợ dơ tay. Hễ cá cứng là cá tươi, cá mềm là cá ươn. Anh phải lật mang cá lên coi, nếu mang đỏ là tươi, mang tái là ươn. Lại phải coi mắt nó nữa. Mắt trong là cá tươi, đừng mua những con mắt đục. Anh nhớ nổi không? - Nổi chớ! Tôi trả lời vợ và hùng hổ bước ra cửa. Cứng là tươi, mềm là ươn, đỏ tươi, tái ươn, trong tươi, đục ươn... Dọc đường đến chợ, tôi lẩm nhẩm những chỉ dẫn đó trong miệng không một phút dây lơ là, hệt như hồi nhỏ học bản cửu chương vậy. Và cũng như những học trò gương mẫu, gặp hàng cá nào, tôi cũng xông vào, cầm lấy từng con cá một, bóp lấy bóp để. Tôi vận dụng bài học hăng hái tới nỗi các bà hàng cá phải la nhặng lên, thậm chí có người gạt phăng tôi ra. Nhưng tôi không thối chí, tôi nghĩ trước đây vợ tôi hẳn cũng chịu đựng những gian nan vất vả như vậy, lẽ nào tôi không vươn lên cho ngang tầm cô ta. Chưa hết, khi rảo qua rảo lại dọc chợ, tôi ngắm nhìn hàng trăm đôi mắt cá, chăm chú nồng nàn còn hơn là nhìn vào mắt vợ (lúc chưa cưới). Nhưng bất chấp tình cảm tốt đẹp của tôi, chúng thi nhau dương những đôi mắt đục lên. Đục là ươn, tôi tặc lưỡi và thất thểu bước ra khỏi chợ. - Cá đâu? Vợ tôi ngạc nhiên khi thấy tôi xách giỏ không về nhà. - Không có tươi. - Tôi rầu rĩ đáp. - Thật không? - Vợ tôi nghi ngờ. - Thật mà! - Tôi nhăn nhó - Em đã dặn anh cứng là tươi, mềm là ươn, đỏ là tươi, tái là... - Thôi, thôi, em biết rồi! Nhưng chả lẽ cả chợ lại không có một con cá tươi? Tôi gật đầu quả quyết: - Không có ! Anh đã phân tích kỹ từng trường hợp một. Có con mình cứng nhưng mang lại tái, có con mình cứng, mang đỏ thì mắt lại bể... - Trời ơi! - Vợ tôi thở dài - Cá tươi đó, ông ơi là ông! Người ta lật tới lật lui thì mắt nó bể, cái đó thì ăn nhằm gì! Trưa đó, tôi ăn cơm với nước tương. Nước tương ngon dễ sợ - Tôi nhủ bụng - Trong hay đục gì cũng vậy thôi. Nhưng rồi ngày hôm sau tôi cũng mua được cá, mà lại cá ngon. Chả gì thì tôi cũng không phải là người chồng đần độn. Cứ theo cái đà đó, với thời gian và sự chăm chỉ, khả năng chợ búa của tôi cũng được nâng lên rõ rệt. Mua cá lóc, tôi biết phải mua kèm thêm me, cà chua, giá, bạc hà để nấu một nồi canh chua. Canh khoai mỡ thì phải có tép, tiêu, ngò om, hành lá. Còn rau càng cua bao giờ cũng đi chung với giấm, trứng vịt, dầu ăn, cà chua, củ hành. Và nhiều nữa. Nhưng con người ta không thể ăn tươi nuốt sống mọi thứ mua ở chợ về. Thế là lại phải nhóm bếp. Vất vả không thua gì Prô-mê-tê, tôi chỉ nhìn thấy ngọn lửa sau khi đã quạt lò đến chảy nước mắt. Nhờ đó mà tôi đoán ra thành ngữ Đổ mồ hôi sôi nước mắt không phải xuất phát từ giới trí thức mà bắt nguồn từ những bà nội trợ. Tuy nhiên nhóm lửa chỉ là chuyện vặt. Những phức tạp của nấu nướng không phải bắt đầu từ đó. Thấy tôi chuẩn bị kho cá, vợ tôi bảo: - Trước tiên anh phải thắng nước màu. - Nước màu ở đâu mà thắng? - Tôi trố mắt. - Ở trong đường chớ đâu! Anh cho một tí đường vào chảo và đổ một tí nước, chờ cho nó đen kẹo lại rồi đổ ít nước nữa. Sau đó tôi lại phải nhắc chảo xuống, cho nước mắm, gia vị và cá vào, đợi ít phút cho cá ngấm mọi thứ rồi lại bắc lên bếp. Thật là rối rắm! Lại còn phải nêm nếm, lại còn phải để lửa cháy riu riu... Hôm đầu tiên tôi trổ tài, món cá trông đến tội nghiệp, canh chẳng ra canh mà kho chẳng ra kho, lỡ ăn vào miệng chẳng muốn nuốt tí nào! Nhưng đó là những ngày đầu kia, chứ còn sau đó thì thật là tuyệt. Chẳng lẽ mình lại tự khen chứ thật ra tôi có cảm giác mình nấu nướng còn khéo hơn cả vợ. Tôi chẳng nói quá lời đâu, hôm nào các bạn tới chơi nhà tôi thì biết. Chả là ngoài những kinh nghiệm vợ truyền đạt ra, trong thời gian đó tôi còn tìm đọc các loại sách dạy nấu nướng và hàng trăm công việc nội khác để nâng cao tay nghề. Chuyện giặt giũ cũng vậy, thoạt đầu tôi làm ăn chả ra làm sao, cứ bị vợ cằn nhằn hoài, nào là: - Sao anh lại ngâm xà bông ngay vậy? Phải xả qua nước một lần đã chứ! Hoặc: - Trời ơi ! Ai lại đi ngâm chung quần đỏ với áo trắng bao giờ! Cái áo đỏ lòm cả rồi, anh thấy chưa? Nhưng càng ngày vợ tôi càng tỏ ra hài lòng trước sự tiến bộ vượt bậc của tôi. Thậm chí có nhiều trường hợp, tôi khiến cô ta phải ngạc nhiên. Tôi biết nhúng vải in hoa vào nước pha dấm trước khi giặt để giữ màu vải. Tôi biết dùng nước chanh để tẩy vết trà, dùng nước tro tẩy bột cà ri. Mới đây, tôi đã dùng nước pha dung dịch Bisunfic Natri để tẩy mủ măng cụt trên chiếc áo đẹp nhất của cô ta. Dưới bàn tay kỳ ảo của tôi, chiếc áo tưởng đã đời đời hoen ố lại phục hồi nhan sắc cũ. Điều đó dù nằm mơ, vợ tôi cũng không thể tưởng tượng nổi. Từ khi nắm được bí quyết của việc nội trợ, tôi thấy nó không còn đáng chán nữa mà ngược lại, ngày càng trở nên lý thú. Nhưng rồi mọi sự đột ngột chấm dứt, cũng như khi nó bắt đầu. Vợ tôi hết ốm. Và tất nhiên, không thể khác được, tôi bàn giao lại nhà bếp cho cô ta. Thật lạ lùng, kể từ giây phút đó, tôi cảm thấy buồn bã như người bị tước hết quyền hành, bị đuổi việc. Nói của đáng tội chứ trong thâm tâm tôi mong cho vợ tôi ốm trở lại. Tôi rơi vào một trạng thái chán nản và bực bội khó tả. Nỗi bực dọc càng tăng lên khi món ốc vợ tôi mua về ngay hôm tôi bàn giao chẳng ra làm sao. - Em mua phải ốc chết rồi! - Tôi nhăn mặt ngay trong bữa ăn - Mua ốc, phải thả vào nước, ốc nổi là ốc chết. Lần sau, nhớ chọn con ốc nào có miệng ắp đầy, không lõm mà mua. Hôm sau tôi lại khó chịu vì món tôm: - Lựa tôm phải lựa con vỏ cứng, màu xám xanh, thịt chắc mà trong! Ai lại mua ba thứ tôm như thế này! Ngay cả trứng vịt mà cô ta cũng mua nhầm. - Thả trứng vào nước, trứng tàm tạm thì nổi lưng chừng , nếu trứng để từ hai đến bốn ngày thì nó nằm thẳng đứng, còn trứng để lâu gần cả tuần thì nổi xấp xỉ mặt nước, để lâu cả tháng thì nó nằm ngang... - Ở ngoài chợ, nước đâu sẵn mà thử! - Vợ tôi chống chế. Tôi nhún vai: - Không có nước thì lắc nhẹ quả trứng trên tay. Trứng tốt dù có lắc mấy nó cũng không ọc ạch. Không muốn dùng tay thì dùng mũi: trứng tốt không có mùi. Không muốn dùng mũi thì dùng mắt: trứng tốt có vỏ ngoài láng và sạch tự nhiên không phải do rửa nước. Hừ, thiếu gì cách! Lần này thì vợ tôi hết dám hó hé, cô ta cúi đầu lặng lẽ nghe tôi lên lớp . Thật mới có một tháng mà mọi thứ đảo lộn quá thể! Bây giờ, hằng ngày trước khi đi chợ, vợ tôi đều đứng nghiêm trước mặt tôi, chờ tôi dặn dò. Nhưng như vậy mà nào có yên. Bao giờ cũng mua nhầm một món gì đó khiến tôi nhăn nhó. Rốt cuộc, không dừng được, tôi đành phải bàn với vợ: - Thôi từ rày về sau, anh sẽ chịu trách nhiệm đi chợ, em chỉ lo nấu nướng thôi. Đồng ý không? Tất nhiên là vợ tôi đồng ý cả hai tay. Còn tôi thì từ hôm đó, sau giờ tan sở lại vội vã đảo qua chợ, lòng hồi hộp một cách vui sướng. Nhưng được cái này thì mất cái kia. Đúng như người ta nói, chả có hạnh phúc nào là trọn vẹn cả. Mỗi lần đi chợ về, thấy vợ ngồi lui cui nhóm bếp cả buổi, tôi bắt ngứa con mắt: - Sao không lấy củi dầu mà mồi? - Hết rồi. - Vậy thì lấy muối rải lên! - Chi vậy? -Vợ tôi kinh ngạc. Tôi thở ra: - Vậy mà cũng không biết! Có muối, than mới mau bắt lửa và cháy đều hơn. Lửa cháy đều thì canh lại mặn. - Sao mặn vậy? - Tại em lỡ tay bỏ muối nhiều. - Sao không cắt một lát khoai tây bỏ vào? Vợ tôi ngạc nhiên - Dạo này cô ta luôn luôn ngạc nhiên trước tôi: - Em nấu canh cải chứ đâu nấu canh khoai tây? Tôi gõ đũa xuống mâm: - Em ngốc quá! Bỏ khoai tây vào, canh sẽ bớt mặn. Khoai tây hút muối. Một tuần sau, tôi lại ăn một bữa cơm khê. Thật ra, dạo còn làm đầu bếp, thỉnh thoảng tôi cũng gặp phải trường hợp khốn đốn như thế này. Nhưng khuyết điểm là chuyện không thể tránh được, vấn đề là phải biết sửa chữa nó. Tôi hạch vợ: - Em có biết trong những tình huống như thế này, người ta phải bỏ vào nồi một cục than không? - Ai chẳng biết, nhưng nhà mình hết than rồi. Mấy hôm nay em nấu bếp dầu. - Không có than thì vào vài lá trà tơi cũng được. - Trong nhà làm gì có trà tươi, anh nói lạ! Tôi khịt mũi: - Vậy thì lấy đũa đâm vào nồi cơm, đâm tận đáy chừng vài chục lỗ, cơm sẽ bay mùi khê. Đơn giản vậy thôi! Đơn giản thật! Nhưng để nhớ hàng trăm điều đơn giản như vậy thì quả thực là phức tạp. Tôi không biết đến chừng nào thì tôi mới truyền hết những hiểu biết của mình cho vợ trong khi đó ngày nào tôi cũng cảm thấy không vừa ý về các món ăn trên bàn, không món này thì món khác. Thật quái quỷ, trước đây có bao giờ tôi khó tính như vậy đâu. Mọi sự đều bắt đầu từ cái tháng chết tiệt kia. Cuối cùng, tôi đành chọn phương án tối u nhất: - Có lẽ em nên giao việc nấu nướng cho anh. Em để thì giờ làm chuyện khác. Thế là tôi thâu tóm gần hết quyền hành trong nhà. Vợ tôi chỉ còn mỗi việc giặt giũ vậy mà cô ta nào có làm cho ra hồn. Nhìn cảnh cô ta giặt mền thật là một cực hình đối với tôi. Tôi cứ phải nhắc chằm chặp: - Đừng có xoắn cái mền len vậy, hỏng hết bây giờ! - Giăng hai sợi dây song song mà phơi! Phơi như em chừng nào nó mới khô nổi! Đến khi cô ta giặt chiếc áo nhung xanh thì tôi không chỉ ngồi nhắc cầm chừng mà vội dành ngay lấy: - Thứ vải này không giặt theo kiểu thông thường được đâu! Muốn nó giữ màu và mượt như mới phải pha bia vào nước mà giặt. Tôi chạy đi mua một chai bia, đổ một nửa vào thau nước, một nửa vào miệng. Vợ tôi ngồi chầu rìa, nhìn chồng giặt giũ với vẻ khâm phục pha lẫn ghen tị. Nhưng tôi chẳng màng đến cô ta. Kể từ giây phút đó, tôi kiên quyết đẩy vợ ra khỏi mảnh đất phòng ngự cuối cùng. Chiếc thau nhôm, bàn chải, thùng bột giặt từ nay sẽ nằm dưới sự quản lý của tôi. Khi tôi tuyên bố ý định độc đoán đó, vợ tôi đã gật đầu một cách vui vẻ. Như những người vợ tuyệt vời khác, cô ta hiểu rằng điều đó hoàn toàn hợp với lẽ tự nhiên. Cũng nhờ vậy mà tôi không còn cầu mong cho vợ bị ốm nữa. Tôi đã thực sự ngập đầu vào việc chợ búa, bếp núc, giặt giũ, luôn luôn mệt bở hơi tai và luôn luôn thích thú tìm những bí quyết mới. Còn vợ tôi, thật tội nghiệp! Từ đó đến nay, cô ta cứ đi lang thang hết rạp hát này đến rạp hát khác. Về nhà thì chỉ biết ngồi vào bàn ăn, đọc sách hoặc xem tivi, chẳng có một niềm vui lao động nào. Chỉ đến ngày 8/3 hàng năm, cô ta mới được hưởng vai trò người nội trợ của tôi. Còn tôi, trong những khoảnh khắc rảnh rỗi đó, khi thì tôi đi dự cuộc thi nữ công gia chánh do hội phụ nữ tổ chức, khi thì ngồi ở nhà tập viết văn vậy. (CHUYỆN CỔ TÍCH DÀNH CHO NGƯỜI LỚN - Nguyễn Nhật Ánh)
  17. Chào "chị" ntpt! Hôm nay, em "rón rén" qua sân chị, để xem tay chân chị như thế nào ạ! "Kẻ đến thì không sợ, kẻ sợ thì không đến" Lá số của "em" nè! http://www.lyhocdongphuong.org.vn/apps/LaS...reen&size=2 Xin "rửa tai" nghe "chỉ bảo" ạ! Tiện thể cho hỏi: Định hết năm nay xin nghỉ việc (việc cũ chán rồi).... Năm sau, năm mới, việc mới (chưa xác định)... Vậy thì, nên ở nhà phụ vợ buôn bán... ("Làm trai đi chợ quét nhà, Vợ kiu thì dạ, bẩm bà em đây")... Hay là xin việc mới... Có hai hướng, công việc như hiện tại (nhân viên kinh doanh hàng điện tử) nhưng làm công ty mới hay làm công việc mới hoàn toàn như là nhân viên tư vấn Bất động sản (học Phong thuỷ không ngoài mục đích này) chẳng hạn! Cám ơn trước nha!
  18. Xin hỏi, chừng nào có cái này vậy? Chứ trước giờ...ở nhà thuê không hà.... Mà ở bền nữa... Nghe nói tại cha mẹ số "vô gia" hay sao á... Cứ mua được nhà...là không ở quá 6 tháng... Lại bỏ đó, hoặc cho thuê lại...và đi thuê nhà khác ở... Thiệt kỳ... Xin Cao nhân xem giúp... Thanks...
  19. Nếu có giận...thì còn chỗ cho "chém" nè...!
  20. Ham muốn luôn là ham muốn... Nhưng... Đành nghe lời "chị" dzậy... Không thôi... "Chị" chém...mỏi tay...
  21. "Em" đang sống, chiến đấu, lao động và học tập tại SG ạ!...
  22. À! nếu như vậy thì xem giúp lá số hai nhóc tì nhà anh đi... Lá số gái đầu... http://www.lyhocdongphuong.org.vn/apps/LaS...reen&size=2 Lá số trai kế... http://www.lyhocdongphuong.org.vn/apps/LaS...reen&size=2 Có người luận giúp như vầy... "Bác có 2 đứa con có thể nói là có tư cách đạo đức, có trách nhiệm với bản thân, gia đình, xã hội. Thân Mệnh vững vàng. NHƯNG. 1. Bé Gia Hân: giai đoạn 23-32 cực kỳ khó khăn nhưng cũng vượt qua (rất may là lúc này còn trẻ). VÀ. cung Phu quá kém, cho nên có cưới chồng thì trước 23 tuổi. từ 23-32 không nên cưới sẽ hạn chế tác động xấu của cung PHU (TRỜI CHO CÁI NÀY LẤY CÁI KHÁC). nên tránh những tuổi Thân Tí Thìn ra. từ 33-64 có 30 năm vững vàng, nên đi vào nghành mà tính chất thực hành nhiều hơn lý thuyết như luật... 2. bé Gia Khang. Cũng khó khăn giai đoạn 23-32 (nhưng ít hơn, chỉ bằng 50% so với cô chị). từ 33-62 cũng có 30 năm ngon lành. NHƯNG: CUNG THÊ THIẾP KÉM QUÁ (nên tránh những tuổi THÂN TÍ THÌN ra). Cu này thì học giỏi đấy, sau này đi về đường quan lộc cũng hay." Con gái...bị cung phu... Con trai...vướng cung thê... Cha nó...đành phải tích đức vậy... Năm nay...39 tuổi rồi... Quờ quạng... 58 tuổi có cháu ngoại... 62 tuổi có cháu nội... Mong sống tới đó... Mong lắm thay... P/S: Có gì cứ chém cha tụi nó... Nhẹ nhẹ tay với lớp trẻ nha... "Trẻ em hôm nay... Thế giới ngày mai..." Thanks...
  23. Nòng Nọc đâu đến độ..."nhỏ nhen"...như thế... Chỉ nghĩ xấu cho vợ...híc... Nam nhi là phải nghĩ..."lớn lao"...hơn nhiều... Là...nghĩ xấu...cho tất cả phụ nữ trên đời... Mà vợ mình là phụ nữ... Nên...bị lạc đạn vậy... Nói tới đây...chợt nhớ một câu... Kẻ hay nói xấu phụ nữ...chính là kẻ yêu phụ nữ nhất... Câu này của ai...quên mất tiêu rồi... Nếu nhớ ra... Ngàn lần hôn hít người...
  24. Bà là chủ quán... cà phê Cóc... (có trà Dr. Thanh đó <<<< liên qua đến cây cỏ) Và là chủ nợ...đời Nòng Nọc này... (có một "bụng" sách <<<<< lên quan đến sách vở) :D
  25. Merci! Nhưng làm Cty mới phải không? Chứ công ty cũ thì...lộc cỡ nào cũng xin kíu....! (Híc...chỉ có em thì không bằm anh...(hay chưa...bằm!!??) Chứ ntpt thì... Híc...híc...)