Thiên Bồng

Hội viên
  • Số nội dung

    779
  • Tham gia

  • Lần đăng nhập cuối

  • Days Won

    5

Everything posted by Thiên Bồng

  1. Thưa Sư phụ, con mạn phép hỏi: Trong Tam Tự Kinh có đoạn như vầy: "... Dưỡng bất giáo, phụ chi quá. Giáo bất nghiêm, sư chi đọa. Tử bất học, phi sở nghi. Ấu bất học, lão hà vi. Ngọc bất trác, bất thành khí. Nhân bất học, bất tri lý. Vi nhân tử, đương thiếu thời. Thân sư hữu, tập lễ nghi..." (...Nuôi không dạy, lỗi ở cha. Dạy không nghiêm, sai ở thầy. Con không học, không "chỗ dựa". Nhỏ không học, lớn "vô dụng". Ngọc không dũa, không thành "quý". Người không học, không biết lý. Đã làm người, lúc thiếu thời. Gần thầy bạn, học "lễ nghi"...) Rõ ràng người thầy là "mắc xích" chính để dòng chảy kiến thức tiếp nối từ thế hệ trước sang thế hệ sau. Sai một cái, đi vài thế hệ. Vậy sao Sư phụ "khẳng định" rằng "người thầy chẳng có lỗi gì cả!". Hay tại vì..."thầy không ra thầy" nên không thể gọi là "thầy"...? Hay tại vì..."thầy" hiện tại...là sản phẩm của "nền giáo dục" hiện tại... mà "nền giáo dục" hiện tại thì đang "cải cách" (cải cách của cải cách...và đang bế tắc trong cải cách) nên chưa gọi là có "nền giáo dục" được...? Hay tại vì sao nữa ạ...? Sư phụ không giải thích giúp...con tẩu hỏa...cho sư phụ xem... Thiên Bồng.
  2. Hãy tưởng tượng...một ngày nào đó con người tìm ra được cái gọi là cánh cửa thời gian... Oh hô! lúc đó thì...đi về quá khứ kiếm vài con khủng long về là thú nuôi trong nhà... Hay hướng tới tương lai thăm cháu chắt ngàn đời ta sống ra sao... Hay lắm chứ...sẽ có một ngày đó thôi... Mơ ước...ước mơ... Rồi có một ngày như thế.... Nhưng quái lạ... Thiên Bồng này sống như thế nào mà... Đến bây giờ....chẳng thấy cháu chắt đời sau tới thăm... Hay bị tuyệt tự...cha nó rồi... Đẫm ướt mồ hôi...bừng tỉnh... Trên tay vẫn còn cuốn "Đôrêmon"...chưa kịp gấp... Hú hồn...
  3. Để theo kịp thời đại...nên sửa lại như vầy: "Tiên học...phí, hậu học...thêm"
  4. Theo quan điểm "chính thống", dựa trên các bằng chứng "khảo cổ", "logic học" và "tư duy mẹ con bê", các nhà "khoa học" đã "chứng minh" rằng (và điều này đã được "cộng đồng khoa học quốc tế" công nhận): - 18 đời Hùng Vương chỉ khoảng 4-500 năm (18 ông vua x 25 năm trị vì/ông) - Thời Hùng Vương chỉ là một nhà nước sơ khai. - Dân thời Hùng Vương chỉ "ở trần đóng khố" - Liên minh 15 bộ lạc thời Hùng Vương là "lỏng lẻo" (nên không thể gọi là một "quốc gia" đúng nghĩa) Chỉ đến khi "chính quốc" loạn lạc, Ngô Quyền khởi binh giảnh chính quyền "cấp quận" rồi thành lập nước Việt đến nay qua bao đời Đinh, Lê, Lý. Trần...đã hơn 1.000 năm. Thì thời Hai Bà Trưng "khởi nghĩa" chỉ là để chống lại bọn "tham quan, ô lại" hà khắc mà thôi (nói theo bi giờ là làm loạn) thì giặc "xâm lược" là ai...!? Nên "các nhà làm SGK" sao dám chỉ mặt đặt tên "quân xâm lược" được.. Cái này gọi là "há miệng mắc quai" nên không thể "há miệng" chăng...?
  5. Thưa sư phụ: Vừa xem link này xong: http://hoiquanphidun...ex.php?news=121 Dù không đồng ý với lập luận của tác giả kiểu "chung thuyền, chung sóng" cái gọi là "hai quốc gia, một định mệnh", nhưng trong đó có dẫn dắt rất kỹ càng lịch sử trung quốc sau thời tần hán (2.000 năm trở lại đây) thì hơi ngộ ra một vài điều: 1- Không có cái gọi là dân tộc hán chính gốc, nó là một cái lẩu thập cẩm đủ mọi sắc dân "thổ, hồi, mông, mãn, Việt v.v..." (trong đó Việt chiếm đa số), nó chỉ là tên một triều đại sau này ghép vào tên dân tộc thôi... 2- Theo bằng chứng kiểm tra ADN gần đây nhất, người hoa nam khác xa kẻ hoa bắc, vậy mà cùng dân tộc "hán vĩ đại"...(!?) 3- Trung quốc (chính thống) nhận giặc làm cha không dưới hai lần (ngoài 2 nhà nguyên, thanh) nhất là trong thời kỳ thập quốc (cuối đời đường - thời kỳ mà Việt Nam (Ngô Quyền) tận dụng để Hưng Quốc - ) Vậy thì cái gọi là dân tốc hán đã không "chính danh" rồi thì hoc thuyết "Âm Dương Ngũ Hành" thuộc về "hán" thiệt khập khểnh... "Chỉ đến khi dân tộc Arxiry bị tiêu diệt" phải chăng là khi "trả lại tên cho em" đúng nghĩa những dân tộc trong cái nồi lẩu thập cẩm "hán tộc" đó...? Hơn 2.000 năm trước, Văn Lang sụp đổ, "hán tộc" hình thành, Âm Dương Ngũ Hành thuộc về "hán tộc" vậy khi "hán tộc" không còn, thì "cái gì của Caesar phải trả lại Caesar" phải không ạ! Mong sư phụ chỉ giáo thêm...!
  6. 50% còn lại là từ Nữ giới... Wề...
  7. Để cũng được...đóng cũng xong... Bởi vì chuyện Bầu bí này...nếu không ở đây...cũng đã ở đầy chỗ khác... Đôi khi tò mò muốn biết cái vỗ cánh của bướm này... Sẽ ảnh hưởng thế nào đến cơn bão kia... Nên hóng hớt... vậy mà... MĐ đưa vô CLB riêng được không? Thanks...
  8. Đọc đoạn này của Sư phụ, tự nhiên thấy lạnh toát sống lưng... Vậy là...người Việt Nam lại một lần nữa "đứng mũi chịu sào" rồi... Chỉ khi "thôn tính" được Việt Nam, coi Việt Nam là một bộ phận "dân tộc" "không thể tách rời" trong đại gia đình "Hán tộc" thì mới có cái gọi là "chính danh" trong việc biến "Biển Đông" thành ao nhà của chúng... Lúc đó thì..."Âm Dương Ngũ Hành"...là phát kiến vĩ đại của người "Bách Việt"...thì đã ra làm sao...? Vì "Bách Việt" là một bộ phận "không thể tách rời" khỏi "Trung Hoa" vĩ đại... Các nhà "SỬ HỌC" hàng đầu của Việt Nam Tổ Quốc tôi ơi... Trả lời giúp một cái... Ta phải làm sao...? Đúng là...Khôn chỉ có một...còn Ngu thì... Chẳng có cái ngu nào giống cái ngu nào... "Ma đưa lối quỷ đưa đường, lại tìm những lối đoạn trường mà đi..." Anh linh 18 thời Hùng Vương còn đó... Bạch Đằng Giang, sóng bạc đầu còn đây... "Như Hà nghịch lỗ lai xâm phạm, Nhữ đăng hành khan, thủ bại hư" "Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa; chỉ giận chưa thể xả thịt, lột da, ăn gan, uống máu quân thù; dẫu cho trăm thân này phơi ngoài nội cỏ, nghìn xác này bọc trong da ngựa, cũng nguyện cam lòng." "Tuy mạnh yếu có lúc khác nhau, song hào kiệt đời nào cũng có..." "Hỡi đồng bào toàn quốc! Chúng ta muốn hoà bình, chúng ta phải nhân nhượng. Nhưng chúng ta càng nhân nhượng, (Bọn Hán Tộc) càng lấn tới, vì chúng quyết tâm cướp nước ta lần nữa! Không! Chúng ta thà hy sinh tất cả, chứ nhất định không chịu mất nước, nhất định không chịu làm nô lệ. Hỡi đồng bào! Chúng ta phải đứng lên!"
  9. Anh sẽ trở lại và... Lợi hại hơn xưa...
  10. Nghe như Hịch Tướng Sĩ năm nào...Máu như muốn sôi lên...
  11. Ngỡ rằng Chấu ngã, ai dè... xe nghiêng... Wait and see...!
  12. Hoàng thiên bất phụ hảo tâm nhân... Nên cơn bão này chỉ là đòn gió thôi... Nếu không "quay đầu là bờ" thì... Đây là đòn...quyết định nè... Đúng là...chỉ vì một chữ "si"...
  13. Đổi làm gì... Chỉ là chích..."bông"...thôi mà... Chích..."thịt"...mới "tè".... Oh hô!
  14. Đó đó...Sư huynh "đồng cảnh" mà...Khó dùng vải thưa... Đa tạ... Thử "chay" cho cố mà không "thuộc bài" xem...!Nhìn chữ ký Thiên Bồng đi...
  15. Ngày và đêm...đó là "Âm Dương"... Ngày ăn...đêm ngủ...đó cũng là "Âm Dương"... Ngày ăn "mặn", đêm ngủ "chay"... đó là "Cân Bằng Âm Dương" Đêm cuối tuần không ngủ "chay" nên ngày cuối tuần không ăn "mặn"... "Cân Bằng Âm Dương" là nó đó... He he...
  16. Chuyện chay mặn không đùa được... Ăn chay 01 lần/tuần thì đã sao...? Như vợ TB chẳng hạn... Cả tuần đều ăn mặn... Ngày cuối tuần thì ăn chay... TB công tác xa cả tuần... Cuối tuần về cùng vợ ăn chay... Đó mới gọi là... "Cân Bằng Âm Dương"... Hí, hí...?! ?! ?! ?!...
  17. Còn nếu đi vòng không kịp thì sao ạ... chuẩn bị đón tiếp những người anh em "sông liền sông, núi liền núi" thôi bà con...Ai chà...23.000 tàu cá "hùng hô"̉ tiến vào Biển Đông...khổ cho nước chủ nhà rồi...
  18. Bán 3 lít..."bóp bóp" vài cái...xăng vào trong bình chỉ từ 2,7 lít đến 2,85 lít....Lời chỗ này nè... Mịa nó...than với vãn...
  19. Bởi vậy...dân Mông Cổ đã hơn 01 lần...ngỡ ngàng....!
  20. Cô gái Ấn Độ đây ạ.... nguồn: http://www.tinmoi.vn...-081006076.html
  21. Trung Quốc - Cường quốc không có đồng minh Sài Gòn Tiếp Thị – 1 giờ 54 phút trước SGTT.VN - Thiếu tướng Lê Văn Cương, nguyên viện trưởng viện Chiến lược - bộ Công an, cho rằng do bản tính bành trướng quá dữ dội và sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, Trung Quốc không có đồng minh Thiếu tướng Lê Văn Cương, nguyên viện trưởng viện Chiến lược - bộ Công an.“Tháng 6 vừa rồi, Quốc hội Việt Nam thông qua luật Biển. Trên hành tinh này, thử hỏi Trung Quốc xem có quốc gia ven biển nào không có luật Biển không? Trung Quốc không có luật Biển thì họ có bảy đạo luật khác để chi phối, bảo vệ chủ quyền trên biển: Luật Hàng hải, luật Đường cơ sở, luật Hải dương... Giờ Việt Nam làm luật Biển cũng giống như nhà có vườn, người ta phải rào chứ” - Thiếu tướng Lê Văn Cương nói. Hệ thống nói dối lớn nhất hành tinh Trong thời gian căng thẳng vừa qua, báo chí Trung Quốc đã đưa những thông tin rất sai lệch về Việt Nam. Dường như họ đang cố dùng bộ máy truyền thông do nhà nước kiểm soát để kích động dân chúng của họ? Thiếu tướng Lê Văn Cương: Một số nhà báo, học giả Trung Quốc viết trên tờ Hoàn Cầu - một ấn phẩm của nhật báo Nhân Dân - kêu gọi phát động chiến tranh, chỉ có đánh Việt Nam mới giải quyết được vấn đề biển Đông, rằng trên thế giới này duy nhất Việt Nam là nước đi xâm lược, là hung hăng nhất, hiếu chiến nhất. Họ vẽ ra một hình ảnh đất nước Việt Nam như một tội đồ, để lừa dối nhân dân họ, lừa dối quân đội họ và lừa dối cả thế giới. Trong gần ba triệu quân nhân, sĩ quan, binh lính Trung Quốc, tôi tin tưởng tuyệt đại đa số không muốn gây hấn. Họ là những con bài bị thí, bị lừa dối. Trong gần ba triệu quân nhân, sĩ quan, binh lính Trung Quốc, tôi tin tưởng tuyệt đại đa số không muốn gây hấn. Họ cũng muốn giao hảo. Ngay cả 1,3 tỉ người dân Trung Quốc cũng là người tốt, nhân hậu lắm, họ muốn bang giao, còn chuyện gây chiến họ không được gì cả. Họ là những con bài bị thí, bị lừa dối. Ngay cả hơn 20 ủy viên bộ Chính trị, mấy trăm ủy viên Trung ương đảng Cộng sản Trung Quốc không phải ai cũng muốn gây chiến, chỉ là số nhỏ thôi. Trong cuộc chiến 1979 với Việt Nam cũng vậy, truyền thông Trung Quốc có hàng ngàn bài báo xuyên tạc, nhồi nhét vào đầu người Trung Quốc rằng đó là chiến công oanh liệt của quân giải phóng Trung Quốc phản công quân Việt Nam xâm lược. Đến giờ phút này, số người hiểu thực chất bản chất cuộc chiến chỉ có 1%. Hôm 17.8 vừa rồi, khi nói chuyện với các nguyên thủ các quốc gia châu Phi tại Bắc Kinh, Chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào có nói rằng: Chúng ta kiên quyết phản đối nước giàu lấn lướt nước nghèo, kiên quyết phản đối nước lớn đàn áp nước nhỏ. Nói hay như thế nhưng làm thì ngược lại. Cũng đã từng có nhiều người nói về việc hệ thống truyền thông Trung Quốc đưa thông tin sai lệch, “làm hỏng dân”... Chuyện lừa dối của họ là truyền thống, từ thời Đông Chu liệt quốc đến giờ. Họ biến con người thành những con cừu, chỉ thực hiện mệnh lệnh của cấp trên. Đến giờ phút này, truyền thông Trung Quốc là hệ thống nói dối lớn nhất hành tinh, chỉ phục vụ ý đồ chính trị của giới chóp bu. Về khoản này, Mỹ thua Trung Quốc. Hồi năm 1979, Trung Quốc xâm lược ban ngày ban mặt chứ có phải buổi tối đâu. Nhưng cứ đến kỷ niệm năm chẵn, báo chí Trung Quốc tung ra trung bình khoảng 700 - 800 bài báo kéo tít gần như nhau: Chiến công oanh liệt của quân giải phóng Trung Quốc phản công quân Việt Nam xâm lược; cuộc phản công chiến lược thắng lợi... Sẵn sàng dùng thủ đoạn tàn bạo Chúng ta vẫn thường nhắc đến chủ nghĩa bành trướng của Trung Quốc. Ông đánh giá như thế nào về độ phổ biến của chủ nghĩa bành trướng trên thế giới? Về mặt khoa học, phàm các dân tộc lớn, nước lớn, đều có nhân tố bành trướng chứ không phải chỉ có Trung Quốc. Mỹ, Nga, Đức, Nhật, Ấn Độ đều như vậy. Đó là đặc điểm có tính phổ biến, như là người giàu, lớn, khỏe thì hay xem thường kẻ nghèo hèn. Một con người cũng thế, một cộng đồng cũng thế mà một dân tộc cũng thế. Cho nên diễn biến hòa bình không phải chỉ có Mỹ. Tất nhiên gốc tích của diễn biến hòa bình thời hiện đại là từ Mỹ nhưng những thủ đoạn tác động vào các nước khác để đảm bảo có một chính quyền ở đó theo ý mình thì Trung Quốc là cha đẻ, là bậc thầy của thế giới. Cách đây 2.600 năm, chính ông Quản Trọng, người nước Tề thời Xuân Thu, là người đẻ ra diễn biến hòa bình với các thủ đoạn chia rẽ nội bộ, lũng đoạn kinh tế, khoét sâu mâu thuẫn, đưa thông tin vu khống để vua bạc đãi người trung thực, xung quanh nhà vua chỉ còn những loại nịnh thần, ngu dốt thôi. Từ đó đất nước họ suy yếu, ông ta thâu tóm năm nước xung quanh chỉ trong vài năm. Người Mỹ chỉ học mót người Trung Quốc về khoản này. Vậy chủ nghĩa bành trướng của Trung Quốc có gì khác biệt dẫn đến việc họ bị thế giới ghét bỏ như ông vừa đề cập? Trung Quốc đến châu Phi bằng cách vung ra rất nhiều tiền sau đó bốc lột người dân các nước châu Phi và vơ vét tài nguyên của các nước này. Trung Quốc có hai điểm đặc biệt. Một là máu bành trướng của họ dữ dội, quyết liệt hơn các nước khác. Hai là về mặt thủ đoạn, họ sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn bất kể tính chất. Người Mỹ, Nhật, EU không bao giờ làm cái trò cho người sang xui nông dân Việt Nam trộn bùn vào chè, đưa về Trung Quốc quay lên truyền hình, chụp ảnh cho cả thế giới xem; họ cũng không bao giờ mua móng trâu, mua rễ quế, mua đỉa, tuồn hàng chất lượng kém, có chất độc sang Việt Nam. Cho nên cả thế giới chăm chăm cảnh giác Trung Quốc. Họ là một cường quốc không có đồng minh. Khi nào Trung Quốc dùng vũ lực? Nghiên cứu các cuộc xung đột vũ trang của Trung Quốc từ năm 1949 đến nay, ông đánh giá thế nào về những yếu tố dẫn các nhà lãnh đạo Trung Quốc đến việc giải quyết các vấn đề quan hệ quốc tế bằng vũ lực? Nó là hợp lưu cộng hưởng của hai dòng: Dòng bành trướng và dòng phục vụ cho lợi ích trước mắt. Cuộc chiến tranh năm 1969 với Liên Xô chính là vật tế thần để họ chứng tỏ với Mỹ rằng tôi không liên kết với Liên Xô. Đến tháng 2.1979, họ biến Việt Nam thành vật tế thần, một lần nữa chứng minh cho Mỹ thấy họ không đồng minh gì với Việt Nam cả. Trước khi đánh Việt Nam, Đặng Tiểu Bình còn đến Washington, đội mũ cao bồi, nói với Tổng thống Mỹ Carter rằng: “Chúng tôi là NATO phương Đông”. Việt Nam thành vật tế thần để Trung Quốc mua bán với Mỹ. Suốt từ năm 1979 đến năm 1991, Trung Quốc câu kết với Mỹ và phản động quốc tế bóp nghẹt Việt Nam, bao vây cấm vận Việt Nam. Lịch sử Việt Nam lùi mất 30 năm. Đó là một thời kỳ đen tối của lịch sử Việt Nam, khi tất cả mọi lối ra thế giới đều bị Trung Quốc và Mỹ bịt hết. Bành trướng là chiến lược lâu dài của họ nhưng khi cần sử dụng vũ lực để giải quyết lợi ích trước mắt và phù hợp với chiến lược đó, họ sẵn sàng. Chuyện nước lớn, với tư tưởng bành trướng, thỏa thuận với nhau trên lưng nước nhỏ, đã từng xảy ra nhiều trên thế giới. Trong quan hệ giữa Việt Nam, Trung Quốc và các nước khác thì sao, thưa ông? Tôi cho là Việt Nam từng năm lần bị bán đứng. Lần thứ nhất tại Hội nghị Genève năm 1954. Trung Quốc đã có sự mặc cả với Mỹ, Pháp chứ đúng ra ranh giới hai miền không phải vĩ tuyến 17 mà có thể là 13, nếu không thì là 15. Nhưng để lấy lòng Mỹ và phương Tây, Trung Quốc đã nhân nhượng Mỹ và Pháp kéo lên vĩ tuyến 17. Sau này chính Pháp nói với ta điều ấy. Lần thứ hai khi Việt Nam gần thắng Mỹ năm 1972, Henry Kissinger đã ký tắt với ông Lê Đức Thọ, hai bên báo cáo cấp cao để chuẩn bị ký Hiệp định Paris. Nhưng sau đó Mao Trạch Đông mời Tổng thống Mỹ Nixon sang ký Thông cáo chung Thượng Hải. Ngày 1.3.1972, Kissinger về Tokyo họp báo, nói một câu nổi tiếng: Bây giờ chúng tôi chỉ còn nhìn về Mạc Tư Khoa để nghiền nát Hà Nội! Sau khi ký xong, những việc tày trời trước đây các tổng thống Mỹ khác không làm được thì Nixon làm được, đó là phong tỏa cảng Hải Phòng, con đường biển duy nhất Việt Nam ra thế giới, cho máy bay đánh sát biên giới Trung Quốc, rồi sau đó là 12 ngày đêm Điện Biên Phủ trên không. Thiệt hại về người và tài sản trong cuộc không chiến của Mỹ ở miền Bắc từ 1.3.1972 đến khi ký Hiệp định Paris bằng cả sáu năm trước cộng lại. Ở miền Nam, ta cũng phải đổ xương máu nữa. Nên thông cáo Thượng Hải thực chất đã được viết bằng máu của người Việt Nam. Lần thứ ba, Họ đánh chiếm Hoàng Sa năm 1974. Không có sự đồng ý của Mỹ thì Trung Quốc không bao giờ dám đánh. Lần thứ tư, Chính Trung Quốc là kẻ chủ mưu gây nên vụ thảm sát hơn hai triệu người Campuchia. Trung Quốc cung cấp từ A đến Z, lương thực thực phẩm, vũ khí, đạn dược, thuốc men cho Khmer Đỏ. Chiến tranh biên giới Tây Nam 1976 - 1978 là Trung Quốc mượn Khmer Đỏ để đánh Việt Nam. Sau đấy, khi ta giải phóng Campuchia, Trung Quốc là kẻ lu loa trên thế giới rằng Việt Nam có âm mưu lập “Liên bang Đông Dương”. Kẻ gây ra họa diệt chủng lại vu cáo cho những người cứu người Campuchia khỏi họa diệt chủng. Lần thứ năm Là chiến tranh biên giới năm 1979. Năm lần họ buôn bán trên lưng mình. Theo Pháp luật TP.HCM nguon: http://vn.news.yahoo...-054600182.html Tại sao người Trung Quốc không có đồng minh? Xem tin gốc Phunutoday.vn - 1 tháng trước 922 lượt xem (Quốc phòng) - Trung Quốc đã là nước lớn nhưng luôn trong tình trạng bị xa lánh, thậm chí bị người khác “oán hận”. Nguyên nhân chính: Chính sách ngoại giao thiếu mưu trí; Giới quan chức ngạo mạn, không biết cách học hỏi, luôn tự cho bản thân họ là đúng, khí phách thiên triều. Tại sao Trung Quốc luôn bị thế giới oán ghét? Trong nền kinh tế thế giới, Trung Quốc đã trở thành nước lớn, là cường quốc, không có gì phải thắc mắc. Trong lĩnh vực ngoại giao, Trung Quốc luôn tồn tại trong tình thái bị xa lánh, thậm chí bị người khác 'hận'. Lý do tại sao? Trung Quốc rốt cuộc đã làm những gì, khiến cho thế giới tránh xa như vậy? Chính sách ngoại giao thiếu mưu trí Trung Quốc còn rất nhiều thứ phải lo hơn là đi tranh giành lãnh thổ các quốc gia khác? Hãy nhìn vào nước Mỹ kia, qua vài năm nữa, tổng sản phẩm quốc nội (GDP) sẽ bị Trung Quốc vượt qua. Tuy nhiên, sức mạnh quân sự cũng như sức mạnh ngoại giao của Mỹ vẫn sẽ tiếp tục kiểm soát toàn bộ thế giới như tình hình hiện nay. Có những quốc gia cũng căm hận nước Mỹ, ví dụ như các quốc gia Hồi giáo tại khu vực Trung Đông, thế nhưng lại càng tồn tại nhiều hơn các quốc gia khác tin tưởng vào nước Mỹ, yêu thích nước Mỹ. Không thể nói người khác "ăn trong bám ngoài" (chi li pa wai), vì sao Mexico không chạy đến để mời Trung Quốc làm chiếc ô bảo hộ cho đất nước của họ, hòng đối kháng lại nước Mỹ? Đến Đài Loan của Trung Quốc, vài thập kỷ vừa qua cũng đều dựa dẫm vào nước Mỹ. Nhật Bản, Hàn Quốc, Philippines đều mong muốn nhận được sự bảo hộ từ Mỹ hòng đối kháng lại Trung Quốc. Trong lĩnh vực kinh tế, nhân loại trên toàn thế giới đều tôn mối quan hệ giữa Mỹ và Trung Quốc là G2. Trong nền chính trị và ngoại giao, đại đa số các quốc gia đều coi Trung Quốc là kẻ thù giả định (jia xiang di), nhận định Mỹ là chiếc ô bảo hộ để chống đối lại kẻ thù giả định này. Rốt cuộc là do Mỹ không đúng, hay do nền ngoại giao Trung Quốc thiếu mưu trí? Điều này không cần nói cũng đều hiểu được. Sự khác biệt giữa hai nước Trung - Mỹ Sự khác biệt giữa hai nước Trung - Mỹ Chúng ta ngày ngày đều muốn bắt kịp được Mỹ, rốt cuộc đã bắt kịp được những gì, chỉ có riêng một nhân tố là tổng sản phẩm GDP. Còn bình quân GDP trên đầu người, mức thu nhập bình quân, bình quân chất lượng cuộc sống thực tế, năng lực sáng tạo của nhân dân, trong toàn bộ thế kỷ 21, Trung Quốc không thể nào vượt qua được Mỹ. Về lĩnh vực quân sự và ngoại giao, Trung Quốc có lẽ sẽ vĩnh viễn không bao giờ sánh đạt được năng lực kiểm soát toàn cầu giống như Mỹ đã từng có. Không cần nói đến vấn đề kiểm soát toàn cầu. Ngày mùng 8 tháng 05 năm 1999, đại sứ quán Trung Quốc ở Nam Tư đã bị đánh bom và họ chỉ có thể đứng tại Bắc Kinh mà mắng nhiếc, đến cả các phương pháp ngoại giao làm thế nào để phục hồi lại thể diện cũng không hề có. Là người Trung Quốc, thực tế mà nói, chỉ có duy nhất hai từ: Nuốt Giận. Đối với nước Mỹ, chúng ta không có biện pháp nào. Đối với các quốc gia "Tiểu Biết Tam" (Xiao bie san: lưu manh, vô lại), Trung Quốc cũng bó tay không có sách lược. Vấn đề Đài Loan khu vực phía tây, sẽ trở thành mối vướng víu vĩnh viễn. Điều này không phải là vấn đề lớn, chỉ cần Đài Loan không tuyên bố độc lập, đại lục cũng sẽ luôn như vậy, phải cho qua thì cũng sẽ phải cho qua. Tuy nhiên, Mỹ lại luôn lấy vấn đề Đài Loan ra làm vật cản trở đại lục, khiến cho tình hình trở nên tương đối thụ động, thật là lực bất tòng tâm. Trung Quốc thiếu bạn, chứ không hề thiếu kẻ thù Khu vực xung quanh Trung Quốc, chỉ thiếu bạn, không hề thiếu kẻ thù Vấn đề tồn tại hiện nay, người Ấn Độ đang gồng mình nỗ lực mở rộng các hoạt động quân sự chuẩn bị cho các cuộc chiến, rất đều đặn không hoang mang. Hàng không mẫu hạm, tên lửa tầm xa, tàu ngầm hạt nhân. Những thứ Trung Quốc có, Ấn Độ về cơ bản đều có, những thứ Trung Quốc không có, người Ấn Độ cũng đều đã có. Chúng ta luôn dừng lại trong niềm vui với "Lưỡng đạn nhất tinh" (hai pháo bom và một vệ tinh). Thế nhưng cho đến thời điểm hiện tại, Ấn Độ cũng đã sở hữu "Lưỡng đạn nhất tinh". Giải thích như thế nào? Sự thực chứng minh rằng, người Trung Quốc không phải là là những người thông minh nhất trên toàn thế giới, đến mức độ thông minh nhất khu vực Châu Á cũng chẳng thể đạt đến. Ngoài Trung Quốc thì còn có những người thông minh khác, thậm chí càng có những quốc gia với những dân tộc thông minh hơn hẳn. Chúng ta không nhìn nhận ra vấn đề này, luôn tự cho mình là đúng, mù quáng tôn vinh bản thân là lớn mạnh, luôn luôn chiêm ngưỡng một cách quá đáng chính bản thân, đây mới chính là căn nguyên tồn tại của các vấn đề. Nền ngoại giao hiện nay mà Trung Quốc đang thực thi, ai nghe lời, ai nịnh bợ cần tiền thì Trung Quốc sẽ đối xử tốt với họ. Còn ai chỉ trích phê bình, ai chế giễu thì Trung Quốc sẽ căm hận chính họ. Cần biết rằng, những quốc gia không ngừng nịnh bợ cần tiền Trung Quốc đều là những quốc gia không có vị thế quốc tế. Chỉ có những quốc gia dám lên tiếng chỉ trích phê bình, thậm chí dám mắng nhiếc Trung Quốc, mới có năng lực ảnh hưởng đến toàn thế giới. Đối với những quốc gia này mà nói, không cần phải cúi đầu, không có gì là sai lầm. Tuy nhiên nếu không tìm hiểu lẫn nhau một cách nghiêm túc, đạt được sự đồng cảm và đồng thuận, biến "địch" thành bạn, như vậy sẽ là thất bại lớn nhất trong nền ngoại giao. Giới quan chức thiếu kiến thức phổ quát về lĩnh vực ngoại giao, tự tin và ngạo mạn quá mức Trung Quốc đang quá ngạo mạn... Giới quan chức Trung Quốc luôn luôn tự cho bản thân họ là đúng, không lắng nghe nổi những quan điểm ngược chiều tiêu cực hay những lời chỉ trích. Kỳ thực, bất kỳ một quốc gia nào cũng đều ích kỷ, đều tồn tại những khiếm khuyết, giống như nước Mỹ và nước Anh, Trung Quốc cũng không phải là trường hợp ngoại lệ. Trung Quốc không cần thiết phải luôn luôn tỏ ra bộ dạng tự cho bản thân là đúng, biết tiếp nhận phê bình thì Trung Quốc mới có thể tiến bộ được. Trong lĩnh vực ngoại giao, báo chí và ngôn luận Trung Quốc luôn phản đối kịch liệt những lời phê bình của người khác đối với bản thân, không ngừng lặp lại rằng sự trỗi dậy của Trung Quốc là sự trỗi dậy hòa bình. Có quỷ mới tin được, bất kỳ một nước lớn nào cũng đều không thể tự hài lòng với việc chỉ bảo hộ cho chính đất nước họ, luôn luôn tồn tại mong muốn có năng lực và ham muốn đi công kích các nước khác. Vấn đề cốt lõi chính là, liệu có phải là những cuộc công kích các nước khác phi mục đích hay không có đạo lý hay không. Mỹ chính là một điển hình. Mỹ không ngừng tiến hành các cuộc công kích các nước khác, điều này là không tốt, thế nhưng cũng có vô số các nước khác ủng hộ cho hành xử như vậy của Mỹ. Trung Quốc chẳng phải cũng đã từng đem quân đi đánh Việt Nam đó sao? Tổ tiên của chúng ta Thành Cát Tư Hãn chẳng phải cũng đã cưỡi ngựa chiến giẫm đạp lên Moscow và St Petersburg hay sao? Có những lúc có năng lực đánh, hơn nữa lại đánh một cách chuẩn xác, đúng vị, thì không chỉ không mầm mống nên những kẻ địch, mà còn có thể giành được càng nhiều bạn bè hơn. Nước Mỹ chính là như vậy, tạo nên những kẻ địch rất nhiều nhưng bạn bè lại càng nhiều hơn. Vấn đề cốt lõi nằm tại chỗ, nước Mỹ có thể làm được đến việc ngoài trường hợp Osama bin Laden bí mật hành xử Mỹ thì không có bất cứ một quốc gia nào dám đối chọi lại với Mỹ, Trung Quốc liệu có thể được chăng? Trung Quốc đương nhiên không cần học hỏi Mỹ, cũng không thể học nổi Mỹ. Tuy nhiên có hơi hướng của sự bá quyền Mỹ thì tại sao lại không thể? Sự thật là bản thân yếu kém bất năng lực, chứ không phải là sự nhân từ. Giới quan chức không biết cách học hỏi nền ngoại giao của các nước khác như thế nào? Thời gian gần đây, một vị hiệu trưởng trong nước đã nghỉ hưu, nhận được sự điều phái của một cơ quan quyền lực mềm quốc gia nào đó, chuẩn bị đến ba trường đại học hàng đầu của vương quốc Anh để tiến hành chiêu sinh các nghiên cứu sinh tiến sỹ đến Trung Quốc học tập. Đầu tiên, có ai bằng lòng đến Trung Quốc học tiến sỹ hay không thì vẫn chưa biết được, giới quan chức của chúng ta thì đã giả tưởng rằng đến để bố thí cho các trường đại học ở vương quốc Anh này. Vì thế, vị hiệu trưởng đã nghỉ hưu - khi người còn chưa đến nơi - đã ép buộc yêu cầu ba vị hiệu trưởng đương vị của ba trường đại học tại vương quốc Anh tiến hành cuộc gặp gỡ với họ vào thời gian cuối tuần. Thật không dễ dàng gì, có một vị hiệu trưởng và phó hiệu trưởng của một trường đại học đã nhận lời đáp ứng cuộc gặp gỡ này, hơn nữa còn chuẩn bị bữa tiệc thiết đãi thịnh soạn. Đây chính là phép tắc lịch sự của vị hiệu trưởng của vương quốc Anh. Khi thời gian vừa mới được sắp xếp ổn thỏa, một cú điện thoại đột nhiên được gọi đến, nói rằng liệu có thể thay đổi sang thời gian một ngày khác được hay không. Tâm lý người phụ trách liên lạc phía Anh đã bắt đầu rụt rè, nhưng để giữ lịch sự vẫn còn yêu cầu vị hiệu trưởng của trường đại học đó thay đổi lại thời gian, việc đó là do người phụ trách liên lạc và vị lãnh đạo này bình thường luôn duy trì mối quan hệ rất tốt đẹp. Người lãnh đạo mặc dù cũng đã đồng ý tiến hành thay đổi lại thời gian. Nhưng không ngờ được rằng, khi đưa tin tức tốt lành này nói cho bên phụ trách liên lạc của phía Trung Quốc, thì ông ta lại trả lời rằng, "thế thì mời ông mau chóng gửi bản sơ yếu lý lịch của vị hiệu trưởng và phó hiệu trưởng trường đại học phía Anh của các ông cho tôi". Người phụ trách liên lạc phía Anh kỳ thực không thể kìm nén được nữa. Tuy nhiên vẫn lịch sự mà gửi sang một bức thư rằng, "mời ông gửi trước bản sơ yếu lí lịch của vị hiệu trưởng đã nghỉ hưu của phía Trung Quốc chuẩn bị đến thăm đó được không? Các ông là những người khách đến thăm không gửi bản sơ yếu lí lịch sang, lại yêu cầu bản sơ yếu lí lịch của chính nhà lãnh đạo cao nhất của bên tiếp đãi, e rằng không được thỏa đáng"? Đối phương đã gửi lại thư hồi âm, 'vị hiệu trưởng của phía Trung Quốc chúng tôi hiện tại không có sẵn bản sơ yếu lí lịch, nếu ông cần, xem trên Google liệu có thể tìm thấy được hay không'? Người phụ trách liên lạc của phía Anh nói rằng: "các sơ yếu lí lịch của tất cả các vị lãnh đạo cũng như các giảng viên trong trường đại học của chúng tôi đều công khai hiện trên các trang web trong trường đại học, ông hãy tự tìm đi". Trung Quốc vẫn chưa phải là quốc gia lớn nhất, mạnh nhất thế giới, giới quan chức phổ thông đã tồn tại thói quen coi những người nước ngoài như là nô tài của bản thân, hơn nữa lại chính là những người nước Anh, thật sự là có khí phách của thiên triều. Giới quan chức phổ thông đã như vậy, giới quan chức cấp cao thì lại càng quá đáng hơn. Trong mỗi một cuộc họp mang tính chất quốc tế, không quan tâm người khác có nguyện vọng lắng nghe hay không, có ủng hộ hay không, nhất cử nhất động luôn đặt ra không ít những kiến nghị, những nguyên tắc yêu cầu áp đặt lên các tầng lớp lãnh đạo nước ngoài tương đương chức hàm. Xin hỏi rằng, người nước ngoài đặc biệt là những quốc gia nhỏ yếu liệu có thật sự trở thành bạn bè của Trung Quốc được không, có thể không "hận" Trung Quốc được chăng? nguồn: http://www.baomoi.co...119/8771453.epi
  22. Có không ta? Chiến tranh lạnh là phải "hai phe"... "Phe" Trung Quốc gồm những ai ta? Dẫn dắt hiện tượng thì hay... Kết luận thấy một chữ... "Bo"...Index...!
  23. Thương nhậu với tranlong007... Đồng hành cùng tranlong007 phu nhân...
  24. Một cánh bướm vỗ nhẹ tại rừng Amazon cũng có thể gây một siêu bão tại Thái Bình Dương...