yevon

Thành viên diễn đàn
  • Số nội dung

    5
  • Tham gia

  • Lần đăng nhập cuối

Danh tiếng Cộng đồng

0 Neutral

About yevon

  • Rank
    Mới gia nhập
  • Birthday
  1. vệc thu thập thêm 1 bản của Đại học sĩ Nguyễn Bính có thể làm 1 tư liệu để xem xét vấn đề " sự phát triển tình tiết của 1 câu chuyện trong quá trình phát triển của văn hóa dân tộc", xa hơn 1 chút là " quá trình tiếp thu, giao lưu văn hóa nước khác", chứ vội vàng nhét những chi tiết này vào bản Thánh Gióng cổ truyền là vô cùng nguy hại. Tôi nói ko đâu xa, bản Tấm Cám với cái chi tiết Tấm trả thù Cám mà ta đọc hiện nay nó là 1 kết quả của sự chắp nối lộn xộn như thế. 1 số chi tiết cổ nữa mà motip Tấm Cám nhiều nơi cùng chung có là: Nếu truyện là mẹ ghẻ con chồng - con cá bống ( hay bò/ trái cây/...) của Tấm thực chất là mẹ Tấm đầu thai, kết cục đều bị mẹ con cám ăn. Nếu truyện là mẹ con, chị em ruột sinh đôi ( có kiểu motip này) - phải bỏ vụ cá bống nhưng thay bằng vụ bắt để phân xử ai chị ai em. - Tấm bị giết bằng cách giội nước sôi, hoặc dội nước sôi rồi băm xác đem giấu, sau đó hóa kiếp liên tục Bản Tấm Cám vốn chỉ có 2 loại kết thúc: 1 - cái chết Cám tự chuốc lấy khi vô tình bắt chước theo Tấm ( Cám ngày trước giết Tấm bằng cách giội nước sôi, nay thấy Tấm đẹp, nghĩ rằng Tấm dội nước sôi nên mới thế, thế là làm thử và... ở các bản Miến Điện, Tây Nguyên mà theo ending này, Cám có thể tự dội nước chỉ vì nghe 1 cô hàng nước vu vơ nào đó mách lẻo hay hài hước hơn là Tấm Cám thật lòng... tắm trắng cho nhau.). Thường là Cám hỏi " sao chị trắng thế", Tấm thật thà trả lời " chị bị em dội nước hôm đó nên trắng". Cám làm theo, chết. Ending này chỉ xuất hiện khi Tấm Cám là chị em ruột, nó góp phần nhấn mạnh chi tiết Tấm Cám là chị em sinh đôi, Cám muốn trắng như Tấm để tiếp tục chơi trò đánh tráo. 2 - cái chết bị làm mắm do vua hoặc thần thánh trừng trị ( Những bản theo ending này, cám luôn luôn bị giết 1 cách cố ý bởi 1 ai đó ngoài Tấm, VD như bản của Ý là bị vua làm mắm, Indonesia là bị kiếm thần chém và vua lệnh làm mắm, bản của Cam là bị cá sấu đớp,...), cái này thường là ending của hướng dì ghẻ con chồng. Nhưng bản Tấm Cám cổ nhất hiện nay còn lưu lại là do 1 người Pháp sưu tầm ở Mỹ Tho, nó chắp vá lộn xộn những chi tiết thuộc nhiều motip trong các version Tấm Cám khác nhau kia. Nó ghi Tấm Cám là chị em ruột mà lại có vụ cá Bống, Nó đã cho Tấm Cám tắm trắng với nhau vô tình là Cám chết ( bản này rõ ràng có ghi câu đối thoại " Cám hỏi " sao chị trắng thế", Tấm thật thà trả lời " chị bị em dội nước hôm đó nên trắng". Cám làm theo, chết." miêu tả cái chết của Cám ch3i là tai nạn.) nhưng lại nhét thêm cái ending làm mắm bên kia vào nữa, thay người làm mắm là Tám. Nguyên nhân tình trạng này có thể là do ông người Pháp ấy hỏi chuyện 1 lúc mấy người Việt/ Chăm/ Cam/ Hán,... mỗi người đều kể Tấm Cám của dân tộc mình rồi ông ta thu thập hết, cứ tưởng mình đang nghe 1 câu chuyện ( thực ra là nhiều câu chuyện có motip na ná nhau) rồi trộn luôn vào nhau mà ko biết. Vài chục năm sau, nhà nghiên cứu Vũ Ngọc Phan ko biết, cứ lấy câu chuyện vốn đã bị chắp vá lộn xộn ko còn trật tự lẫn logic này, cố thêm thắt, bỏ " chị em ruột" thay bằng " mẹ ghẻ", xóa " Cám giội nước sôi giết Tấm", thay đoạn đối thoại phần tai nạn cái chết của Cám thành " Tấm trả lời " có muốn trắng để chị giúp cho" rồi giữ luôn cái ending làm mắm bởi tay Tấm ---- > 2 cái ending bị trộn lại + Vũ Ngọc Phan xào nấu = ending trả thù có 1 không 2 trong lịch sử truyện Tro Bếp của nhân loại. Đó cũng là truyện duy nhất gọi là cổ tích mà lại có chi tiết có vẻ như là nhân vật có phát triển tâm lý ( Tấm đầu hiền sau ác). Và cho đến giờ trường lớp còn cự nhau trên cái bản chắp vá loạn xạ ngầu như cái đồ tô màu ấy 1 câu hỏi ngớ ngẩn " Tấm có ác quá ko" ( hỏi thế cũng như ko, bởi đó là kết quả của sự sai sót trong thu thập, biên tập 1 cách vô tình. Dẫu nó trông giống cái gì đi nữa thì nó vẫn là cái đồ tô màu ko ý nghĩa mà thôi.). Nếu ko thận trọng về vụ Thánh Gióng, tôi lo rằng tương lai ta sẽ có thêm 1 vết xe đổ liền sau vụ Tấm Cám.
  2. chúng ta phải thận trọng nghiên cứu những thần tích này xem nó có trước hay sau thần tích truyền thống về Thánh Gióng của ta. Cá nhân tôi thấy thần tích mới này.... Tàu quá thể. Cũng như cùng nói về Cao Biền, mà thần tích đa số dân chúng Bắc Bộ đều ghi nhận là 1 kẻ gian xảo độc ác, dùng nhiều tà thuật, thế mà thần tích ở Phú yên, vốn có sau rất lâu lại ghi nhận là quan tốt??? Tôi nghi ngờ thần tích Thánh Gióng mới tìm ra này xuất hiện sau rất nhiều thần tích truyền thống mà chúng ta nghe. Như hôm trước, tôi đọc được 1 bản na ná thế, bảo mẹ Gióng là cung nữ trong cung, họ Đàm, thế là thế nào? trong khi truyện Thánh Gióng được ghi sớm nhất trong Lĩnh Nam Chích Quái, trước đó rất lâu rồi, rõ ràng bản thần tích này chịu ảnh hưởng từ văn hóa TQ, nên nếu nói, nếu có, phải nói nó lấy tinh hoa từ Na Tra của TQ chứ sao lại bảo hình tượng Gióng ( bản thần tích này) tương đồng và hay hơn Na Tra làm sao được? Theo bản Thánh Gióng cổ nhất là từ Lĩnh Nam Chích Quái thì Na Tra và Thánh Gióng là 2 mô tip hoàn toàn khác nhau. 1 người trừ bạo ngược, giai cấp thống trị, báo hiếu cha mẹ là Na Tra, 1 người sinh ra để đánh giặc là Thánh Gióng, giống nhau chỗ nào mà có thể so sánh họ với nhau?
  3. tôi xin khẳng định thời Trần, Lộ quân và Cấm quân đã được trang bị nhiều loại giáp và khiên rồi Thời Hồ ta kéo quân đi đánh Champa, bị thiếu lương, phải nước áo giáp da để ăn đỡ đói. Qua đó đ3u thấy quân ta phổ biến rất nhiều giáp da, là loại giáp phổ thông nhất. Giả sử mà ko có giáp da thì sao mà cung cấp cho lính ăn đỡ đói được? Nếu bảo chỉ vài người có giáp thì hóa ra lần đó vài ngàn anh lính Việt xúm vào lột đồ vài chục anh đội trưởng, tướng tá rồi nướng chia nhau ăn sao? Từ thời Tiền Lê ta đã phổ biến ít nhất 2 loại mũ dùng trong quân sự là mũ Tứ Phương Bình Đỉnh ( bằng da) và Mũ Đầu Mâu ( bằng sắt). khó có thể nói cùng lúc ta ko có 1 thứ trang bị tương đối nào bảo vệ thân mình được. Việc nhắc tới khiên giáp vẫn rải rác khắp thời Lý - Trần. Có cả hình trên mặt gốm vẽ lính Trần đang cầm khiên vào giáo nữa kia mà. tôi nói ko phải ngoa, chứ thời Lý - Trần thì đại đa số các nước nong nghiệp Đông Á đều giàu có hơn rất nhiều Châu Âu. Châu Âu lúc đó nghèo đến mức ko nuôi nổi quân thường trực, Charlemagne hùng mạnh là thế mà cứ phải đổi chỗ ở liện tục vì lương thực 1 nơi cố định ko đủ cung cấp cho triều đình. Lính Châu Âu phần đông toàn là lính đánh thuê bởi vì các lãnh chúa đều ko đủ tiền nuôi 1 số lượng quân lớn cỡ mười ngàn người hoặc hơn trong thời bình. Ấy thế mà người Châu Âu vẫn thích làm phim thể hiện rằng họ ai ai cũng giáp tấm, giáp xích đầy mình, ấy chỉ là lấy 1 số ít binh sĩ tầng lớp trên rồi áp vào cho toàn thể binh lính mà thôi. Nên trang bị của xứ Đông Á tam, đương nhiên bao gồm Đại Việt, Champa, đều khá khẩm hơn Châu Âu cùng thời rất nhiều.
  4. như chính người đang phản bác luận điểm bảo rằng " Kinh dịch ko phải của người Việt". Khi người ấy nói " Người TQ chấp nhận, các học giả khác chấp nhận, đa số đều chấp nhận." thì anh bảo " đa số chẳng là gì, phải có luận cứ khoa học", còn đến lượt anh anh lại bảo biên giới Văn Lang xưa thế này thế này là đúng bởi vì " truyền thống tin như thế". Lý luận thế có khập khiễng ko? Ta đến nay thậm chí vẫn ko chắc được Âu Lạc có tồn tại hay ko, hay là lầm với ai đó cơ mà. Tôi quan niệm Kinh Dịch thuộc về 1 dân tộc cổ sống ở Nam sông Trường Giang, những dân tộc ấy là tiền thân của nước Sở, Bách Việt, Âu Việt, Lạc Việt,.... sau này họ bị lực lượng phương Bắc tràn xuống sát nhập. Bởi thế, theo tôi, bảo Kinh Dịch của 1 dân tộc cổ tiền thân của cả người Hán lẫn người Việt thì hợp lý hơn việc cố xác định nó của người TQ hay VN.
  5. http://vtc.com.vn/lp/12/18722/phim_tai_lie...hung_vuong.aspx Người Việt đầu công nguyên, chẳng chỉ riêng VN mà còn cả Phù Nam, đều có vải vóc để mặc. Ít nhất có 2 thứ chính là vải đay và vải lanh, kế đó thì loại áo bằng lông thú và bắt đầu nhen nhúm vải tơ tằm. TRống Đồng ko chỉ xuất hiện ở VN, nó rải đó đây nhiều nơi trong vùng, chứng tỏ thời đó có thương nghiệp. Anh TQ lấy cái lý do có tiền cổ nhà anh ở Trường Sa để bảo đảo ấy của anh, đó cũng là 1 bằng chứng về sự buôn bán của TQ với phương Nam đã có từ lâu. Ngay trong Chử Đồng Tử cũng có nhắc chuyện đi buôn ra nước ngoài. Tôi thì tôi tin rằng Vn ta quen mặc khố khi lao động, nhưng vẫn phổ biến những loại áo để giữ ấm. Bằng chứng là di chỉ Đông Sơn ta đào được 1 đống khóa thắt lưng bằng đồng. Nếu mặc khố thì dùng khóa thắt lưng làm gì? Chính mí anh TQ khoe chuyện Tích Quang Nhâm Diên còn nói trước đó VN mặc áo cài cúc bên trái, phải đợi TQ dạy cho cách cài cúc bên phải --- > ko có áo thì cài cúc vô cái gì? Vả nhiệt độ bắc VN dù có nóng hơn TQ nhưng vẫn còn rất lạnh, Lý Thánh Tông thể kỷ 11 sau CN mà còn than " mặc áo hồ cừu,sưởi lò than thú mà còn thấy rét." thì khí hậu Bắc Việt nóng cỡ nào để 1 đám dân tộc chỉ có khố mặc ấy mặc mãi trong mấy ngàn năm mà ko bị tuyệt chủng vì cảm lạnh? Anh TQ viết sử khoe rằng dân Phù Nam ko mặc đồ, phải đợi nhà ảnh đến dạy cho mà mặc vào thế kỷ 3 - 4 SCN, trong khi ta đào được 1 ngồi làng có niên đại trước đó với 1 đống cúc áo và khung cửi, ấy là thế nào?