cutu1
Hội viên-
Số nội dung
72 -
Tham gia
-
Lần đăng nhập cuối
Content Type
Hồ sơ
Forums
Calendar
Everything posted by cutu1
-
@ Thiên sứ Da mặt của anh thật dầy khi anh viết lên những dòng này ! Anh đã đưa ra được những thí dụ nào để chứng minh rằng : "Âm dương không thể chuyển hóa được" trong cái định nghĩa của tôi ??? Hay là mới chỉ có một cái duy nhất là ví dụ trong quan hệ vợ chồng. Và cũng từ cái thí dụ này của anh mà người ta đã nhận thấy rằng : Anh không có một chút hiểu biết gì về cái gọi là sự "trừu tượng" cả. Và lại còn càng tệ hơn khi anh đã tự đưa ra ví dụ con gà để chứng minh về tính trừu tượng. Và không hiểu về sự trừu tượng thì làm sao có thể bàn được về thuyết âm dương ngũ hành, cái mà thực ra vốn thuộc về lĩnh vực triết học cao siêu. Và bây giờ vẫn lại còn tự cho là mình đúng với tất cả các hiểu biết thiếu sót, sai lệch về âm dương mà anh đã trình bầy ở đây. Với trình độ như vậy mà anh dám "khôi phục lại thuyết âm dương ngũ hành" thì quả là chuyện đáng làm trò cười cho thế gian nầy lắm. Thêm nữa sự liên hệ của "âm dương" và "ngũ hành" với nhau như thế nào mà anh cũng còn chưa tỏ, thì tất nhiên làm sao có thể hiểu và làm được gì được cho nó. Đã vậy lại còn dám lạm bàn về Thái cực và đồ hình của nó để mà gán ghép cho nó là khởi nguyên của vũ trụ. "Không thể tìm thấy cái đúng từ những cái sai", điều này thì chắc anh hiểu rõ, cho nên tôi khỏi cần nhiều lời. Tôi xin nhắc lại một lần nữa rằng : Thuyết âm dương ngũ hành chưa bao giờ bị thất truyền cả. Chỉ có ai đó không có đủ khả năng để thấu hiểu nó thôi. Thật là thất vọng nhiều về trình độ lý học cũng như lối ứng xử trong tranh luận của anh. Tôi cũng xin chấm dứt cuộc tranh luận này ở đây. Quả không đơn giản, khi muốn dạy cho ai đó một cái gì đúng.
-
Nhưng rất tiếc là bạn Thiên sứ lại không hiểu là Âm và dương được " cõng" và "bồng" ở trong từng vật ra sao.
-
@ Thiên sứ Ủa, Dzậy anh Thiên sứ hổng trả lời hai bài của tui mới viết hả ? Chờ lâu quá rùi.
-
@ Thiên sứ Trước hết tôi cần nói cho rõ là : Sự tham gia của tôi không phải là để chống lại cái ý tưởng khôi phục lịch sử dân tộc Việt 5.000 năm của anh. Động cơ này của anh rất cao quí và đáng được ủng hộ, cổ vũ. Tôi tham gia ở đây đơn giản chỉ là vì sự hiểu biết, nhận thức đúng sai trong một học thuật. Thật là chán, khi tôi luôn luôn hiểu và biết rõ ý tưởng của anh ở trong cái chủ đề này, còn anh thì ngược lại. Quan điểm của tôi ở đây về vấn đề âm dương đã quá rõ ràng với nhiều bài viết khác nhau. Xem ra từ đầu tới giờ anh cũng chẳng hiểu tôi viết cái gì và ý tứ ra sao. Anh có thể xem lại bài viết của tôi về sự mở rộng cái mà được tôi gọi là chủ thể để rõ hơn. Cái ý của câu trên mà anh viết chính là ở trong cái khái niệm về âm dương của tôi mà. Đây tôi cũng nhắc ngắn gọn lại để anh dễ nắm bắt. Chủ thể có thể là một hạt vật chất vô cùng bé, cho đến cái to lớn bao la như cái Vũ trụ mà chúng ta hiện đang tồn tại ở trong nó. Là một chủ thể thì nhất định phân định được các thành phần tham gia là âm hay dương ở trong bản thân nó. Hay nói cách khác ngắn gọn là : có một chủ thể thì trong đó nhất định có âm có dương. Và chính cái chủ thể này, trong một mối liên hệ hoặc hoàn cảnh nào đó, sẽ lại nằm ở trong một cái chủ thể khác. Và nó cũng sẽ được xác định là (thuộc) âm hoặc dương ở tại cái chủ thể đó. Vậy đã đủ ý để cho anh hiểu chưa ?<<< Riêng với anh Cutu1. Sapa nói đúng đấy! Nếu chúng ta không thể thống nhất về khái niệm Âm Dương thì tốt nhất không tranh luận. >>> Vậy nghĩa là sao ? Anh đã mở ra cái topic nầy để tranh luận mà tìm ra chân lý mà. Vì có ý kiến khác nhau thì mới có tranh luận chứ. Tại sao bây giờ anh lại nói "thì tốt nhất không tranh luận" ??? Tôi có thể hiểu là : Đây là một cách "chạy làng" của anh hay không ??? Vấn đề ở đây là sự xác định và nhận biết về âm dương của anh đối với mọi thứ còn phiến diện và thiếu sót quá. Mọi thí dụ và lập luận của anh thì bất nhất, ý tưởng cứ lộn tùng phèo cả lên, làm cho người đọc cũng bị "đau cái điền" luôn. Ngay cả với các sự xác định rất ngắn gọn thì anh cũng tìm cách lảng tránh hoặc trả lời quanh. Ngay như bài viết hôm trước của tôi về những sự sai lệch của anh, cũng không thấy được anh trả lời một câu. Thêm nữa còn cái sự hiểu, hay nói cách khác là cái nhận thức của anh về sự "trừu tượng" quá tệ đi. Bởi vì thuyết âm dương ngũ hành vốn thuộc phạm vi triết học trừu tượng, cho nên tôi có lẽ cũng phải nên cân nhắc lại. Rằng : có nên tiếp tục tranh luận với anh về các vấn đề mang nặng tính trừu tượng nữa hay không ?
-
Xem ra bạn Thiên sứ có nhiều kỳ vọng ở cái gọi là Thái cực quá.
-
@ Thiên sứ Thế đây lại không phải như là cái chuyện "con cá voi và con người" trước đây ư. Anh đã viết rõ và ngắn như thế này thì phải làm người khác hiểu là : Cái chữ M đó luôn dương. Tôi tin là tôi cũng đã hiểu đúng như ý anh muốn trình bày ở câu trên. Với tôi thì ở trường hợp này chúng chẳng là âm cũng chẳng là dương. Chỉ khi tôi viết lại, thì khi đó anh mới đưa ra rằng: Chúng ở trong cái bảng chữ cái. Rõ ràng là ở câu trên anh đã thiếu chủ thể cho chúng, 2 chữ M và N.<<< Chữ N - M phân biệt Âm Dương khi ta đặt nó trong hoàn cảnh cụ thể của nó là thuận tự 24 vần chữ cái thì N là Dương và M là Âm. Còn trong chữ "Nam" thì là một trường hợp cấu trúc tập hợp trong một danh từ thì phải tùy góc nhìn để kết luận cái nào Âm cái nào Dương. >>> Chữ "Nam" này là tên gọi hoặc cũng có thể là một từ cộc lốc, không cần phải là " trường hợp cấu trúc tập hợp trong một danh từ" như anh nói. Chữ M đứng một mình mà anh còn phân được đực cái nữa là đây lại là một đống. Vậy theo anh thì trong chữ "Nam" này không định được âm dương cho chữ N và M hay sao ??????? Thêm nữa, xin anh bình rộng chút về từ "đối đãi" của anh trong học thuật này. Tôi vẫn chưa được hiểu rõ lắm. Và anh nên lưu ý trong khi viết cho đúng hơn, đừng lộn xộn M - N âm dương như thế này ở bài như trên. Tôi thì hiểu ý của anh là định viết M là dương và N là âm nên không muốn bắt bẻ thêm. Vấn đề đáng nói ở đây là, cũng như bao ví dụ khác mà anh đưa ra : Anh xác định âm dương mà không thèm cho nó vào một chủ thể (hoàn cảnh tương tác) nào cả. Chủ thể ở đây chính là cái mà anh gọi là "phải tùy góc nhìn để kết luận cái nào Âm cái nào Dương" đấy. Rõ ràng đôi khi anh cũng có những nhận thức đúng theo như Khái niệm của tôi đã viết. Chỉ tiếc rằng nó còn yếu và mập mờ trong anh. Mà đơn giản là anh cứ theo "sách cổ" mà tương, không cần suy nghĩ. Cũng như chuyện "con cái voi và con người " vậy, anh đã có sự xác nhận âm dương một cách rất chủ quan và phiến diện mà không cần biết chúng ở trong quan hệ hoặc hoàn cảnh nào (chủ thể). Cuối cùng là cái sự "trừu tượng" theo cách hiểu của anh. Quả thực, có lẽ anh sẽ không bao giờ có thể hiểu cái từ này cho đúng. <<< Tôi thí dụ: "Danh từ "Con gà" chính là một khái niệm trừu tượng và không thể miêu tả chính xác cho từng cá thể gà - . . . >>> Từ "con gà" mà anh bảo nó là khái niệm trừu tượng thì thật không còn gì để nói. Anh nên tìm hiểu thêm về lĩnh vực triết học chút chút, trước khi tiếp tục nghiên cứu Âm dương ngũ hành. Tuy danh từ "con gà" mà anh đưa ra chưa tả cụ thể cho đặc tính riêng (giới tính) của gà, nhưng nó đã cho người ta hiểu rõ bằng trực giác rằng: Đó là con vật cụ thể như thế nào, hình dáng, đặc tính của nó là gì, ta có ăn được nó hay không và thịt nó ngon như thế nào. Thêm nữa, từ "con gà" cho ta biết chắc chắn là con vật đó không phải là con người, cũng không phải là con vịt hoặc lợn hoặc trâu bò. Bản thân "cái tên gọi" thì không bao giờ là trừu tượng, mà là chính cái vật hoặc việc mang cái tên đó mới có thể là trừu tượng. Những cái mà ta không nắm bắt, cảm nhận được bằng trực giác, thì đều có tính trừu tượng. Chính anh hiện giờ cũng đang bàn vài ví dụ nằm ở trong lĩnh vực trừu tượng đó. Như quan hệ tương tác qua lại của cặp vợ chồng trên lĩnh vực tình cảm tinh thần chẳng hạn. Những tác động qua lại ở trong đó thì người ta chỉ cảm nhận thấy chứ chẳng bao giờ đong, đo, đếm, nắm, sờ, nhìn được. Có nghĩa là những sự vận động chuyển hóa (tương tác) đó không thể nhận thức được bằng trực giác của con người. Nó trừu tượng. Anh cứ an tâm, đừng lo rằng tôi không nắm bắt được rõ ý tưởng của anh. Mọi bài viết của anh tôi đều suy nghiệm cẩn thận và thấy được nhiều sự hay lắm.
-
@ Thiên sứ Quả nhiên, anh chẳng hiểu chút gì về từ "trừu tượng", mặc dù anh đã đồng ý và khẳng định nó. Nhưng dù sao thì tôi cũng cám ơn và đã hài lòng với sự trả lời này của anh. Cái "sự âm dương" của anh thì thực ra tôi cũng đã rõ từ trước rồi, nên cũng chẳng muốn tranh luận thêm, mà chỉ muốn viết nốt ý tưởng còn lại cho đủ. Qua đây tôi muốn có chút gì đó giúp cho những người đang nghiên cứu hoặc tìm hiểu về thuyết Âm dương ngũ hành có thêm một cái nhìn nhận đúng đắn, đơn giản hơn về nó. Thêm nữa, cũng để cho chú Hán hoa nào đó vào đây rồi để mà khỏi chê rằng : Bọn Việt cứ đòi thuyết âm dương ngũ hành là của chúng, nhưng chúng lại chẳng hiểu quái gì về nó cả, chỉ bàn bậy bạ. "Trừu tượng" là cái mà ta không thể nắm bắt nó bằng các trực quan, mà phải bằng sự cảm nhận và hình dung trong nhận thức của con người. Nay tôi xin được giải thích rõ thêm như vậy. Vậy thì câu "Âm dương là một khái niệm trừu tượng . . ." trong khái niệm của tôi có nghĩa là : Âm dương chỉ là cái tên, cách gọi, cách hình dung mơ hồ do tư duy con người tạo ra rồi gán cho vật hoặc việc cụ thể. Hay nói cách khác là âm dương là vô hình dạng. Nếu ai đó chưa hiểu được hết từ "trừu tượng" này thì xin đừng mất công tìm hiểu, nghiên cứu thuyết âm dương ngũ hành nữa. Vì thực ra thuyết âm dương ngũ hành này là một học thuyết mang nặng tính triết học sâu xa. Anh là người chửi bới hán nho nhiều lắm kia mà, nay sao lại lôi ra cả đống để dụng thế. Tôi lấy làm ngạc nhiên khi thấy anh lấy nó làm cơ sở để so sánh, đánh giá với ý kiến khác. Chà chà, xem ra có sự bất ổn đây. Các câu chữ ở trên anh thấy rõ là chúng được áp dụng cho tùy từng thuật hoặc từng trường hợp riêng cơ mà. Phải cần hiểu xem, khi người ta viết câu đó ở trong trường hợp nào, với chuyện gì. Có những câu là sự so sánh để nhận biết, có những câu là đặc tính, hoạt động, mặt trội của chúng. Ngạn ngữ có câu : "ăn có nhai, nói có nghĩ, đọc thì phải có suy ngẫm". Nếu cứ anh nhặt bậy âm dương ở các nơi về chất đống cho nhiều, rồi lại mang chúng ra sử dụng mà không cần hiểu, thì sẽ dẫn đến kết quả "loạn trí" là điều không đáng ngạc nhiên chút nào cả. Nói một chút lại cái ví dụ chữ M và N của anh. Anh cho chữ M là dương và N là âm, bởi vì "dương trước âm sau". O.K . Vậy ở chữ "Nam" là tên gọi đây, thì cũng theo nguyên tắc của anh :"dương trước âm sau" thì N lại là dương và còn là dương lớn nữa vì nó còn được viết hoa. Còn "m" ở đây thì là âm chắc rồi, lại còn nhỏ xúi nữa chứ. Anh nói sao về ví dụ này ??? Còn nhiều ví dụ khác mà anh đã gắn cái "mác" âm dương cố định cho chúng, tôi không thèm kể nữa. <<< Nhưng cách hiểu của cổ nhân có vẻ như rất cụ thể. >>> Đúng là như vậy và tôi cũng đang hiểu như vậy. Nhưng chắc chắn là không phải cách hiểu và dụng như anh với một lô câu chữ như đã viết ở trên. Anh thường chấp nó vào vật cụ thể nhất định, cho rằng nó bất biến, trong khi đó thực ra thì nó hằng biến. Như một ông già ngày xưa ở nước tầu kia có tên là gì gì tử đó, có viết đại khái là: Đạo là cái mờ ảo, thoắt xa, thoắt gần, là cái ta nắm chẳng được, sờ chẳng thấy, không đầu, không đuôi. Chính là nó đó, âm dương đó. Nó hư hư thực thực, như gần như xa, vô hình, vô dạng. Trong một cuộc nói chuyện về thuyết âm dương ngũ hành với một vị giáo sư vật lý đáng kính nọ, anh có đặt nghi vấn về sự tồn tại của "khí" âm dương. Nay tôi khẳng định để anh có thêm niềm tin trong nghiên cứu, rằng : Âm dương bao trùm và hoạt động khắp nơi trong vũ trụ, ở cả dạng chất và khí. Chúng là vật chất mà ta nhận thức được bằng trực giác. Và chúng cũng là vật chất ở dạng khí mà ta không thể nhận thấy bằng trực giác. Chúng luôn hiện hữu và tác động lên tất cả các vật chất ở các dạng khác nhau khác nhau trong vũ trụ này. Những điều tôi đã đưa ra như trên đều là ý cũ của nó cả. Lạy chúa hai ngôi toàn năng hằng hữu. Tôi trình bày có thể khác về câu chữ chứ tuyệt không dám "sáng tác" thêm chút nào cả như bạn vo truoc tài giỏi kia ở đây. Còn sợ rằng tôi vẫn chưa hiểu thấu hết về nó nữa để có thể trình bày đủ hơn, đúng hơn. Có câu này ở trong rất nhiều sách về Dịch lý - Âm dương ngũ hành, mà tôi tin là mọi người cũng đã đều đọc qua. Nhưng tôi chắc là chẳng mấy ai quan tâm hoặc giữ lấy nó để làm thước ngắm, kim chỉ nam trong việc học, nghiên cứu Lý học phương đông cả. Đó là : Thấy TƯỢNG được LỜI, có LỜI thấy Ý, được Ý quên LỜI, có LỜI quên Tượng. ------------------------------------------ @ tuấn dương Hai cây gỗ dài ngắn như bạn nói, chúng không dương, mà cũng chẳng âm. Nếu như trong một trường hợp, hoàn cảnh nào đó mà chúng là âm hoặc dương thì âm dương này cũng là vô hình vô dạng. Âm dương vô hình vô dạng trong mọi trường hợp, bởi vì chúng chỉ là "khái niệm trừu tượng". <<< -nếu âm dương bất phân ranh giới cụ thể thì sao phân biệt được âm dương?>>> Tại sao không phân biệt được, không có ranh giới cụ thể thì không có nghĩa là chúng hòa tan vào nhau. <<< bạn nghĩ sao khi người ta nói âm -dương là 2 giới hạn của cái toàn thể .>>> Câu tối nghĩa. Xin lỗi tôi không hiểu.
-
Cái vụ "con cá voi và con người" vẫn còn đó, mà bây giờ vẫn còn muốn tiếp tục nữa ư ? Tôi thật không hiểu, bạn tham gia ở đây vì học thuật hay để quấy ? Giờ lại thêm một TÂM NGHIÊN CỨU nữa. Xem ra "cái chợ" này sắp loạn rồi. <<< Định nghĩa thế nào về Âm Dương cũng không vượt ra ngoài “so sánh đối đãi” và bản chất sự vật hiện tương”. >>> “so sánh đối đãi” là sao ? Và chỉ với sự “so sánh đối đãi” mà đã phân được âm dương ư ??? Sao lại còn quy cả "bản chất" vào đây ??? <<< Đã nói đối đãi thì bao hàm cả đối lập, cả phân biệt, . . .>>> "đối đãi" ??? Phải chăng là cụm từ này chỉ cách cư xử, tiếp đón giữa con người với nhau. Nghe thấy nó không ổn khi sử dụng trong học thuật. Không nặng về câu từ, nhưng cần rõ ràng và chính xác cho người đọc dễ nắm bắt ý. Nhưng tại sao nó có thể lại suy ra là đối lập, phân biệt được ??? <<< . . . còn đối tượng nào ở vai trò dương hay âm thì xét theo bản chất của sự vật hiện tượng. >>> Cái sự lấy "bản chất sự vật hiện tượng" để xác nhận âm dương nghe chừng không ổn. Vậy thì một người Phụ nữ theo bản chất của nó thì chỉ "được phép" là âm thôi sao ??? Bản chất của sự việc hoặc sự vật không tự chúng quyết định tính âm dương cho bản thân mình. Mà âm dương được phân biệt, xác định tùy theo vai trò, vị trí, đặc tính riêng, v.v . của mỗi bên tham gia trong từng chủ thể (trong một giới hạn, khuôn khổ, hoàn cảnh). ---------------------------------------------- CÁI THÙNG . . . Thói đời ruột rỗng thường kêu to, Mặc kệ ai chê, chẳng thẹn thò. Vốn sinh cõi tục, "...ân" kia chứa. Gặp lúc giao thời, cũng gắng ho.
-
@ tuấn dương Bạn chờ cho chút. Khi bạn Thiên sứ trả lời tôi xong thì tôi sẽ giải thích cho bạn hay.
-
@ Thiên sứ Anh đã phản biện về cái khái niệm của tôi rồi, và tôi rất vừa ý, tuy rằng còn có chỗ anh không chấp nhận. Vụ đó ta dừng lại rồi. Coi như xong. Còn vụ M với N hoặc tay với chân kia tôi có thể chứng minh cho anh thấy rằng : Trong những trường hợp khác thì M hoặc tay trái kia lại mang tính ngược lại, tức là âm chứ không phải phải là dương như anh nói, và điều đó được chứng minh theo như nguyên lý "sách cổ" như anh đang áp dụng. Nhưng quả thật tôi hết hứng tranh luận về những vụ như thế này rồi, cho nên tôi sẽ không tham gia. Chỉ cần anh cho nốt chút ý kiến về phần còn lại của tôi thôi, ý nào sai, ý nào đúng. Cho dù đúng hay sai tôi cũng sẽ không có nửa lời phản biện lại anh tiếp theo, mà ta chuyển ngay sang phần tiếp. Xin chép lại một lần nữa và hy vọng rằng nó sẽ không làm khó anh, một vị tôn sư có nhiều trò giỏi. <<< HỆ QUẢ mở rộng về ÂM DƯƠNG từ khái niệm của tôi. Chúng : - Vô hình, vô dạng, bất phân ranh giới cụ thể giữa chúng. - Cùng xuất hiện, cùng tồn tại, cùng vận động chuyển hóa lẫn nhau (luôn có tác động qua lại với nhau). >>> Mong anh sớm có nhời.
-
@ Thiên sứ Mặc dù anh viết trả lời nhưng cũng đâu có trả lời cái bài tôi muốn hỏi. Mặc dù tôi thấy là : với anh thì chỉ cần 5 phút là đủ để viết xong và gửi đi. Về chuyện định nghĩa thì tôi, như anh muốn là chấm dứt, cũng đã đồng ý với anh rồi. Ở đây tôi thấy các vị vẫn có vấn đề về phân biệt âm dương mà chẳng cho nó vào cái sự việc hoặc mối tương quan nào cả (chủ thể). Các vị nặng về lấy bản chất cố định của vật hoặc việc mà quy sẵn âm dương cho nó, đó là sai lầm vậy. Khái niệm Âm dương là trừu tượng, nó luôn thay đổi ở cùng một vật hoặc một bên tham gia tùy theo quan hệ, trạng thái (chủ thể) mà nó tham gia. Và anh cũng vậy thôi, đã cho là : ". . . tay trái là Dương và chân phải là Âm" là khi nào vậy, ở hoàn cảnh nào vậy ? Lại còn cái chữ M với N nữa, chẳng khác chi cái chuyện "con cá voi và con người, ai là âm, ai là dương" trước đây. Thật chán chả buồn nói. Vụ nhận biết và xác lập âm dương thì quả thật là vô cùng quan trọng. Nó phản ánh rõ sự thấu hiểu về thuyết Âm dương ngũ hành của mỗi người. Vụ tranh luận này tôi không muốn tham gia nữa, vì quan điểm nhận định của tôi đã được biểu lộ rõ ràng bằng định nghĩa về âm dương của tôi rồi. Bây giờ chỉ mong anh cho ý kiến nốt về phần còn lại dưới đây, rồi chúng ta tiếp tục sang tiếp phần ngũ hành. <<< HỆ QUẢ mở rộng về ÂM DƯƠNG từ khái niệm của tôi. Chúng : - Vô hình, vô dạng, bất phân ranh giới cụ thể giữa chúng. - Cùng xuất hiện, cùng tồn tại, cùng vận động chuyển hóa lẫn nhau (luôn có tác động qua lại với nhau). >>>
-
Sự trừu tượng của bài "Tâm thức vũ trụ" vẫn khá cao nhưng cũng giúp cho thấy được nội dung của nó khá thích hợp, giống với thuyết âm dương ngũ hành. Chắc tác giả là một nhà triết học có tầm cỡ ? " Định lý 1 khẳng định Vũ trụ của chúng ta là duy nhất, không có Vũ trụ thứ hai. " Cái này thì chưa chắc, vì vật chất là vô hạn. Tôi có câu hỏi mở : Cái vũ trụ mà chúng ta đang nhận biết hôm nay này, tại sao nó lại không phải chỉ là một phần, thậm chí chỉ là một hạt vật chất nào đó ở trong một cái "Đại vũ trụ" khác nhỉ ???
-
@ Thiên sứ Cho đến ngày hôm nay là ngày thứ 5 tôi đã chờ câu trả lời của anh cho bài viết trên. Và cũng đã có lần nhắc lại, vì sợ anh quên. Nhưng cho đến bây giờ thì tôi đã có thể khẳng định là anh đã cố tình lảng tránh, không dám trả lời. Đó không phải là cách ứng xử hay với cương vị là một vị tôn sư, người mà được nhiều kẻ khác gọi là thầy. Cho dù là với bất cứ lý do nào đi chăng nữa thì kiểu im lặng và lảng tránh của anh cũng không thể chấp nhận được. Anh cũng có thể viết rõ một lần rằng : "Tôi - Thiên sứ, không muốn tranh luận bất kể cái gì với anh - cutu1 nữa cả". Để tôi biết rõ và khỏi mong đợi.
-
" Ôi kìa bóng trăng trần truồng tắm lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe. " Hàn Mặc tử. Nhân đọc lại hai câu thơ nầy, tui liền tức cảnh sinh tình nảy ra chút chút trình bà con. Mong mọị người cùng tham gia, góp sức. Cái khuôn vàng. Hay cho chị Nguyệt có cái khuôn, khéo giúp nhân gian vợi nỗi buồn. hỷ nộ, anh hùng tha hồ trút, ái ố, tao nhân mặc sức tuôn. quân tử đẹp lòng, canh bán dạ, văn nhân thoả chí, tuế đại muôn. Dân hèn, quan quí, ai nào chán, thậm chí luỵ trăng, sự nghiệp buông
-
Vô vi Bâng khuâng thoáng chút, nỗi vô vi. Nhiều sự nên chăng, có ích gì. Hoài công táo rụng, chờ Sư thiến. Phí sức thịt thơm, đợi lão Ni. Loan đình phú vịnh, sao lười đến. Phượng các thơ ngâm, lại biếng đi. Âm dương quấy lộn, nên chăng: kệ ? Mặc sức ai vần, mắc mớ chi. #
-
@ Thiên sứ Mong quá, anh Thiên sứ ơi. ----------------------------------- VÔ VI Bâng khuâng thoáng chút, nỗi vô vi. Nhiều sự nên chăng, có ích gì. Hoài công táo rụng, chờ Sư thiến. Phí sức thịt thơm, đợi lão Ni. Loan đình phú vịnh, sao lười đến. Phượng các thơ ngâm, lại biếng đi. Âm dương quấy lộn, nên chăng: kệ ? Mặc sức ai vần, mắc mớ chi. ---------------------------------------------------------
-
@ Vo Truoc - Bạn hãy đọc lại bài viết trước của tôi cho bạn là về cái gì, có phải là về cái sự nhìn nhận chủ quan thiển cận của bạn với chuyện bên ngoài cái học thuật mà đang được bàn cãi ở đây không ? Thêm nữa những cái sai đó khó có thể chấp nhận ở một người gọi là có trình độ để nghiêu cứu một cái gì đó. - Còn về phần bạn nhận xét 2 cái định nghĩa kia, đó là chuyện tranh luận - bình phẩm bình thường về học thuật thì tôi đâu có ý kiến gì. Chớ có lẫn lộn ở đây, hãy coi lại tôi đã viêt gì và nhận định cho rõ. - Trên diễn đàn tranh luận công khai này, nếu bạn xử sự văn minh thì sẽ được tôn trọng, bất kể bạn nhiều hay ít tuổi. Và vụ nầy thì theo tôi biết thì là ở ngoài đời thực cũng như vậy thôi.
-
@ Vo truoc Không lẽ tôi góp ý về cái "sự nông cạn" của bạn mà không đúng ư ? Bạn có nghĩ lại lời tôi viết cho bạn là đúng hay sai chưa ? Hay bạn vẫn cho rằng những ý tưởng mà bạn đã đưa ra ở trên là đúng ? Bạn không muốn tranh luận hoặc trao đổi bất kể cái gì với tôi nữa ? Không sao, không sao. Không có ai ép bạn làm điều đó đâu. Nhưng vì sự đúng đắn của học thuật và giúp cho sự học hỏi của người khác được tốt hơn, thì tôi vẫn phải có ý kiến vào cái bài nghiên cứu về cái gọi là "thuyết âm dương ngũ hành - mới" của bạn ở ngoài kia, khi mà tôi có thời gian. Vì đây là Diễn đàn học thuật mở rộng cho mọi ý kiến và mọi sự bình luận về nó. Nếu bạn cảm thấy "nó" bất ổn và không muốn tôi tham gia thì nên sớm nhờ ban điều hành Diễn đàn xóa cái bài đó đi. Như vậy là mọi sự thái bình và tôi cũng bớt đi được sự bận tâm. Bạn nên có thái độ đúng đắn và tôn trọng cá nhân hơn trong khi tranh luận. Và cũng xin đừng gọi tôi là "cậu", bởi vì tôi có thể là BÀ của bạn đấy. Vo truoc thân mến. --------------------------------- @ Thiên sứ Anh vẫn thường nói : "Tranh luận để tìm ra chân lý" mà. Tất nhiên mỗi người tham gia đều phải bảo vệ, chứ không phải bảo thủ, cái luận điểm của mình đưa ra. Đúng hay sai, nếu ai đó không tự nhận biết được, thì cũng đã có những người khác bên ngoài đánh giá. Hoặc chí ít thì qua đó cũng có thể giúp được cho ai đó có thêm nhận thức về vấn đề đang được tranh luận. Cái sự này có ích lắm lắm, anh Thiên sứ ạ. Vụ "Luận" âm dương ngũ hành này đã xong đâu mà anh vội bảo mọi người tự rút kết luận để đi tìm "chân lý". Âm dương thì đã có thể hiểu biết chút chút, nhưng ngũ hành thì đã thấy nói gì đâu. Chúng đều thuộc về cái gọi là "thuyết âm dương ngũ hành" mà. Thật chẳng khác nào kiểu "Đem con bỏ chợ" hay là "Đánh rắn giữa khúc" cả. Hoặc là vô trách nhiệm với cái mình đưa ra, hoặc là sẽ để lại hậu quả xấu khó lường cho người khác. Bởi vì với sự dang dở này sẽ làm cho nhiều người theo dõi, nhất là những người mới học, mất phương hướng và sẽ càng có nhiều sự hiểu sai hơn. Thôi chúng ta cố thêm chút nữa, anh à, cũng sắp đến đích rồi. <<< HỆ QUẢ mở rộng về ÂM DƯƠNG từ khái niệm của tôi. Chúng : - Vô hình, vô dạng, bất phân ranh giới cụ thể giữa chúng. - Cùng xuất hiện, cùng tồn tại, cùng vận động chuyển hóa lẫn nhau (luôn có tác động qua lại với nhau). >>> Vậy mong anh cho nốt ý kiến về phần này của tôi ở bài trước, rồi chúng ta tiếp tục để tránh cho những người đang theo dõi khỏi bị "ngẩn ngơ".
-
@ Vo truoc Có lẽ bạn còn thiếu sự hiểu biết khi cho rằng: Đã lâu không có người thành công nổi tiếng mà có hiểu biết về âm dương ngũ hành. Nước Vietnam mới đây trong vòng 50 - 60 năm nay, theo tôi nhận thấy thì có ít nhất hai người. Họ không chỉ được mọi người trong nước biết, mà còn được vang danh ở trên thế giới. Người đầu tiên là tên là khi đẻ là Nguyễn sinh Cung, sau này được gọi là Hồ chí Minh. Người thứ hai tên là Võ nguyên giáp. Nếu muốn tìm biết thì hãy nên đọc lại các sách của họ. Nhưng xin nói trước rằng : bạn sẽ không tìm thấy bất cứ từ ngữ nào chỉ cụ thể về âm dương ngũ hành ở trong đó đâu. Muốn nhận biết được thì phải có khả năng "cảm". Còn nhiều người khác thông hiểu nhưng không gặp thời gặp vận. Hoặc tự mình biết số mình không thể giúp gì được gì cho đời, nên thường lấy cảnh yên nhàn làm vui. Thời nào cũng có. Âu đó cũng là mỗi người một số mệnh. Đâu cứ phải tinh thông thuyết âm dương ngũ hành thì sẽ được nổi danh. Những người đã thông thì họ biết rõ rằng thời vận đi đến đâu và họ có thể làm được gì hoặc nên như thế nào. Hiện nay trên đất nước Vietnam cũng không hề thiếu những người như vậy. Chỉ có điều họ không muốn lộ diện ra mà thôi, vì với họ thì chữ danh lợi chẳng đáng chi cả. Cho nên chớ vội cuồng ngôn mà thành cảnh "ếch ngồi đáy giếng" Tôi thấy buồn cười là: Khi không hiểu được nó thì thay vì trách mình ngu dốt, lại bảo là nó thất truyền, sai lệch. Chính vì vậy mà bạn đã sáng tác ra một cái "thuyết" mới phải không ?! Rằng : mọi sự phải có khuôn hình, tròn vuông rõ ràng. Thôi bỏ đi, chuyện học thuật đó tôi sẽ gõ cửa Mục nghiên cứu riêng của bạn sau, không nên bàn ở đây. Định nghĩa - Khái niệm là miêu tả một cái gì đó bằng ngôn ngữ, chữ viết cho người khác hiểu hoặc có nhận thức về nó. Ở đây biểu hiện một sự nhận thức, hiểu biết ở một chừng mực nào đó của người "sáng tác" ra cái khái niệm đó. Bạn Vo truoc thân mến. Và nó cũng có đúng, có sai, chưa sát nghĩa hoặc chưa đạt yêu cầu tùy theo trình độ của người "làm". Và nó cũng khác hẳn với tên gọi về cả ý nghĩa lẫn nội dung. Đừng có lẫn lộn như vậy với câu thơ mang tính ví dụ của bạn. Nếu chưa rõ lắm thì nên tìm hiểu lại, chớ nói bậy bạ như vậy. Cẩn thận đấy ! Hiện nay có rất nhiều nhà khoa học lớn đang đứng đầy ở ngoài kia kìa. Họ mà xông vào thì lại bị méo mồm đấy.
-
@ Thiên sứ Ấy chết ! Định nghĩa thì có thể, nhưng những vấn đề về âm dương đã hoàn toàn sáng tỏ đâu. Đồng ý. Chúng ta không nên quá sa đà vào chữ nghĩa hoặc sự trình bày của Khái niệm để rồi bị lệch hướng. Quan trọng là ta hiểu được cái ý chính, nội dung truyền tải của nó. Vụ Khái niệm và Định nghĩa của chúng ta coi như dứt điểm ở đây. Cái chúng ta đang tranh luận ở đây chính là về sự hiểu biết của mỗi người vấn đề "Âm dương". Hay nói cách khác là cặp "Âm dương" này phải được nhận thức như thế nào cho đúng. Còn chuyện Định nghĩa, khái niệm kia chỉ là cái phụ để cho ta thấy được sự nhận thức hoặc hiểu biết về vấn đề đó của từng người mà thôi. Tôi đâu dám bảo thủ mà nói rằng : Khái niệm của tôi phải đúng đến từng câu, từng chữ. Qua đó, tôi chỉ muốn giải thích cái ý bao quát, nội dung chính của vấn đề đó thôi. Anh thường cho rằng : Thuyết Âm dương ngũ hành đã bị thất truyền và nó cần phải được khôi phục. Tôi cho rằng điều đó chẳng phải. Nó vẫn còn nguyên đó và không hề bị thất truyền. Có chăng thì chỉ là vài cái khúc mắc hoặc sự liên quan còn bí ẩn từ nó với các sự ứng dụng mở rộng khác mà thôi. Vấn đề ở đây là con người có thể nhận thức, hiểu biết đúng về nó hay không để mà áp dụng. Sách vở, kiến thức từ xa xưa về nó còn truyền lại cả đấy, nhưng hiểu được thì có mấy người. Phần nhiều thì là hiểu sai lạc hoặc không trọn vẹn. Bài trước anh có đưa ra vài câu theo sách cổ : dương trước âm sau, dương động âm tĩnh, dương trên âm dưới, âm thuận tùng dương, .v.v . Và còn nhiều nữa rải rác ở trong Diễn đàn này. Những câu đó là chỉ để giúp cho sự nhận biết về âm dương cho rạch ròi mà thôi. Có nghĩa là chúng không cứ phải nhất thiết như vậy thì mới là chúng. Có thể ở đây vì hạn chế văn chữ trong tiếng hán mà gây hiểu sai chăng ? Những câu dương trước, dương động, dương trên, .v v. là để chỉ một thuộc tính, hình dạng mang tính trội, dễ nhận biết hoặc sự so sánh nhất thời của một mặt, một thành phần tham gia được gọi là dương. Câu "dương trước âm sau, âm thuận tùng dương" thì không có nghĩa là dương luôn luôn phải ở (phía) trước và âm chỉ luôn phải theo (sau). Nó muốn nói lên như trong truyện mà tôi đã kể. Rằng: Cho dù cái âm (tiêu cực) có lúc lớn mạnh làm chủ, lấn át dương, nhưng sau rồi cũng phải nhường cho dương (tích cực) làm chủ, chèo lái. Đó chính là ý tưởng hướng về cái tích cực, cái tốt của vạn vật qua sự vận động chuyển hóa lẫn nhau để tồn tại và phát triển. Từ xưa đến giờ, tôi vẫn đinh ninh rằng : cái sự âm dương này ở mỗi người như nhau, ai cũng giống nhau. Ai dè khi chạy ngang qua đây tôi mới ngã ngửa người ra. Rằng : cái sự âm dương của tôi, nó chẳng giống của ai ở đây cả. Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa biết được rõ hết ý của anh về Âm dương, mặc dù anh viết cũng đã khá nhiều. Để khỏi làm mất thì giờ quí báu của anh, thôi thì tôi cứ nói toẹt cái âm dương của mình ra đây để cho anh tiện so sánh, bình góp. Về cái ý "chuyển hóa" thì ta không bàn đến nữa. Nếu nó có chỗ sai lệch thì cũng mong anh sửa dùm. Còn như không có thì thôi, ta tiếp sang phần sau : Ngũ hành. HỆ QUẢ mở rộng về ÂM DƯƠNG từ khái niệm của tôi. Chúng : - Vô hình, vô dạng, bất phân ranh giới cụ thể giữa chúng. - Cùng xuất hiện, cùng tồn tại, cùng vận động chuyển hóa lẫn nhau (luôn có tác động qua lại với nhau). ------------------------------------ Lời quê, ý "mót" dông dài, Những mong ai đó tuột vài ngẩn ngơ. Xin đừng dệt kén, nhả tơ, Lý kia thật " giản ", nhưng "cơ" vốn đầy. Không chỉ là chuyện đông tây, Dọc ngang, trên dưới đều "xây" được mà. ------------------------------------- @ Pháp vân Vài ngày trước, bạn có đặt mấy câu hỏi mà khi đó tôi chưa tiện trả lời. Nay luận điểm của tôi đã rõ ràng, nếu bạn còn có gì nghi vấn thì xin cứ đặt câu hỏi lại. Tôi sẽ trả lời trong chừng mực hiểu biết cho phép.
-
@ daretolead - Là sự so sánh trừu tượng, đừng hiểu cứng nhắc quá. Cặp đối lập, tự tên nó cũng đã cho ta thấy sự rõ ràng sự trái chiều nhau của chúng về hình dáng nhận biết hoặc bản chất vận động hoặc một đặc trưng nào đó. Có nghĩa là cần tách bạch chúng ra cho rõ để dễ nhận biết. Thêm nữa thực sự chính chúng phải có tính đối lập thì mới tạo ra sự vận động tương tác, chuyển hóa. Nếu không có tính đối lập thì sẽ không có vận động tương tác, chuyển hóa. - Còn vụ "Thái cực" là gì ? Nó có phải là khởi nguyên của vũ trụ hay không ? Thì bạn phải chờ thêm đến khi chủ đề nầy kết thúc thì anh Thiên sứ sẽ mở Topic mới về nó để chúng ta cùng bàn luận.
-
Tôi thấy Anh thiên sứ và nhều người khác còn chưa hiểu hết hoặc nắm bắt được cái mà tôi gọi là "chủ thể" kia. Nay xin được mở rộng thêm chút nữa. Mọi người khi nói (xét) thường chọn những cặp mang tính đối lập (âm dương) đã được thành hình sẵn trong một mối quan hệ (chủ thể) nào đó. Đó chỉ là cái nhìn nhận, đáng giá sự vật, việc từ phía dưới đáy lên, nên sự nhận biết về cái đỉnh chưa được rõ ràng. Hay nói cách khác là thường hay gặp vấn đề trong khi xác nhận chủ thể (kiểu tham gia, hoàn cảnh, . . ) cho các bên tham gia. Chắc chắn mọi người ở đây đều đã đọc hoặc được nghe nhiều về ý nghĩa của hình kim tự tháp với con mắt mở to trên đỉnh ở mặt sau của tờ One US Dollar (1 US $). Tôi xin được bình thêm như thế này: Hình đó ngoài biểu tượng là sự cấu thành và phát triển của vạn vật ra, nó còn cho ta thấy một sự nhắc nhở, khuyên nhủ rằng : Mọi vật, sự việc phải được nhìn nhận, đánh giá một cách tổng quát, bao trùm thì mới thấy và hiểu trọn vẹn được chúng. Đó là hình tượng con mắt nhìn ở trên đỉnh tháp biểu tương cho trí tuệ, sự nhìn nhận, đánh giá mọi vật. Nó nói lên rằng : phải có cái nhìn từ trên cao, trên đỉnh xuống thì mới có được độ bao quát toàn diện. Có thể nói là cái đồ hình học không gian đa chiều với con mắt mở to thao láo này chính là cái biểu tượng ám chỉ thuyết âm dương ngũ hành vậy. Hình hài quả đất thân yêu của chúng ta sẽ không được biết và mô tả một cách rõ ràng, cụ thể, nếu như con người không có cái cơ hội vượt ra ngoài nó để có cái nhìn toàn diện từ trên xuống. Điều đó nói lên rằng : ta cần phải vượt ra hoặc đứng bên ngoài CÁI CẦN XÉT (chủ thể) thì mới có được cái nhìn toàn diện về nó. Hay nói cách khác là ta cần phải nhìn nhận, suy xét mọi việc, mọi vật từ trên đỉnh (chủ thể) xuống, chứ không phải với cái nhìn, sự bắt đầu từ dưới đáy lên. Bởi vì với sự bắt đầu từ đáy lên thì ta không thể thấy được rõ được từ đó đến đỉnh còn bao nhiêu tầng lớp với những sự vận động hoặc cấu thành khác nữa. Ở đây là cách giải thích trừu tượng về cái nhìn nhận, tìm hiểu về hình dáng bên ngoài của cái kim tự tháp kia, là biểu tượng cho cấu tạo hoặc sự vận động của một "chủ thể" nào đó. Xin có một ví dụ cụ thể theo hình học : Đó là hình hoặc khối đa giác. Các cặp đối lập hoặc là các bên tham gia liên quan là hai hoặc nhiều điiểm trên đường thẳng hoặc mặt phẳng đáy của hình hoặc khối đa giác nọ, và cái đỉnh là chủ thể của cái khối hình ấy. Ở đây xin hiểu "Đỉnh" là luôn luôn ở trên mặt phẳng đáy và mặt đáy thì luôn nằm ngang ở dạng cân bằng. Cần phải nói rõ như vậy, nếu không thì sẽ bị mấy người toán học cao cấp xông vào đập cho méo mồm. Ta thấy rằng : Từ đường thẳng hoặc mặt đáy ta có được ty tỷ cái "Đỉnh" khác nhau về mọi phía cho cái hình khối đó, đơn giản nhất thì là hình tam giác, mà mỗi "Đỉnh" thì chính là một "chủ thể" riêng cho các thành phần tham gia là những cái ở mặt đáy kia. Hay nói cách khác là từ các bên liên quan đến nhau sẽ có rất nhiều giới hạn hoặc khuôn khổ bao gồm chúng. Mà ở đó cho ta thấy cách nhìn nhận đánh giá về tính chất (âm dương) của chúng cũng khác nhau tùy theo từng "chủ thể". Một bên là âm ở đây và cũng sẽ có thể là dương ở chỗ khác, tức là ở quan hệ khác, tương quan khác (chủ thể khác). Các tên gọi cho mọi chuyện, vấn đề ở dạng vô hình trừu tượng, hay nói cách khác là thuộc về tư tưởng thì có thể gọi là các quan hệ hoặc sự liên quan tác động đến nhau. Còn cụ thể hơn ở dạng vật chất trần trụi thì có tên và dạng cụ thể như : con dao, cái chén, cọng rau, miếng thịt hoặc nhỏ hơn nữa thì là một hạt vật chất bất kỳ. Hoặc to lớn bao la hơn thì chính là cái không gian mà chúng ta đang hiện hữu cũng là một cái để xét và thường được gọi là vũ trụ . Tất cả những cái đó đều có một tên hoặc khái niệm riêng cả. Nhưng khi đưa chúng vào một khái niệm chung thì không thể dùng một tên cụ thể nào được nữa. Cho nên tôi phải lấy hai chữ "chủ thể" để chỉ chung cho chúng, tức là một cái cần xét nào đó. @ Thiên sứ Bài trước của anh xin được hồi đáp sau.
-
HỘI CHỨNG ÂM DƯƠNG Ở cái thời mà tôi cũng như bao đứa bạn bè khác cùng lứa ở trong làng, thường là từ sáng tới tối chỉ chạy nhẩy, rong chơi, nghịch ngợm khắp nơi. Là giai đoạn trong cuộc sống của mỗi người mà sau này thường được gọi là "cái thời mặc quần thủng đít" ấy. Nó thật là đẹp đẽ và khó quên. Khó quên đến nỗi mà sau này mỗi khi chợt nhớ lại nó thì ngay lập tức tôi như là kẻ "mất trí dại khờ" hoặc như bị "hồn lìa khỏi xác" vậy. Ấy là nghe theo lời người đã nhìn thấy tôi khi đó kể lại thôi, chứ lúc đó thì tôi đâu có biết gì. Quãng đời đó thật đẹp, chỉ tiếc là không được dài mãi. Một buổi sáng nọ, sau khi đã nhét hai củ khoai lang luộc vào bụng, tôi chuẩn bị "tót" đi chơi như bao ngày khác thì thầy tôi chợt gọi tôi lại mà rằng : "Con à, chơi bời lêu lổng mãi rồi, từ bây giờ phải học chút gì đó để sau này mà được thành người". "Quái lạ ! Thế bây giờ tôi không phải là người chắc ?". Nghĩ trong bụng vậy thôi, chứ tôi đâu có dám nói ra điều đó với thầy tôi, chết đòn ngay. Nói xong, ông chìa cho tôi hai tờ giấy bản kín đặc những thứ loằng ngoằn, xoắn xuýt lấy nhau trông như cái xích chó vậy, cái mà thầy tôi thường gọi là chữ ấy. "Cho mày một tuần trăng để học hết những gì ở trong này, bắt đầu từ ngày hôm nay. Nếu không xong thì mày dờ hồn đấy" - Thầy tôi nói tiếp. Tôi biết rằng, cái "sự đó" đã đến, cũng như nó trước đây đã từng lần lượt đến với các anh chị trên tôi. Thế là hết, hết thật rồi với tất cả những cuộc chơi đẹp đẽ và đầy thú vị. Hết thật rồi với những con dế cụ có đôi càng bóng nhẫy, rắn chắc, sắc mạnh và cả với những chú chuồn chuồn ngô khỏe mạnh, sặc sỡ bay lượn khắp nơi. Mất toi ba ngày thì tôi mới có thể "phiên dịch" và "cài vào bộ nhớ" xong hai cái tờ giấy đầy sự rối rắm về cả bên ngoài lẫn bên trong, cả hình dạng cũng như bản chất đó. Rồi những ngày tiếp theo là "xử lý" vấn đề và cái này thì tôi thực sự có "vấn đề" thật. Cái gì là âm dương chớ, tại sao lại phải phân biệt làm gì ? Cứ để nguyên như vậy thì có chết ai. Thật là rắc rối. Lại nữa, chúng còn động đậy, chạy qua chạy lại, tác động hoặc đánh nhau gì đó. Tất cả làm tôi chóng hết cả mặt và chẳng khoái tí nào. Làm sao bằng được khi nhìn chú dế kiêu hùng của mình dũng mãnh xông vào một con dế khác trong một cuộc "chọi" kia. Để rồi sau đó tôi được chúng bạn kính nể thêm vì luôn có được một chú dế vô địch. Rồi thì cái hạn "trả bài" kia cũng đã đến. Đó là một buổi chiều xâm xẩm thật khó quên. Ấy là khi mà màu vàng của nắng cuối thu đã nhạt mầu trên mọi vật. Là lúc con gà mái mẹ cất tiếng tục tục gọi đàn con để cùng chúng bạn về chuồng nghỉ nghơi. Cũng là khi trên tất cả các mái bếp trong làng đều đang bốc lên một làn khói mờ nhạt, mỏng manh phất phơi theo gió heo may, báo hiệu một bữa ăn tối đầm ấm cho mọi người. Trong nhà, Thầy bu tôi đã ngồi chờ tôi ở trên cái ghế tựa dài có tay vịn ở hai đầu, cái mà người ta thường hay gọi là "trường hay tràng kỷ" với nét mặt hiền hòa thân yêu vốn có ở họ. "Thầy bu là âm dương, thầy là dương, còn Bu là âm" - tôi bắt đầu. Thầy tôi gật gù, một tay vê vê mồi thuốc lào rồi ấn vào cái nõ của chiếc điếu bát rất cổ, mà nghe đâu nó được truyền lại từ nhiều đời ông cụ tổ trước. Còn Bu tôi thì mặc dù đang bận nhai trầu bỏm bẻm cũng mỉm cười hài lòng. Sau đó Thầy tôi nhịp nhịp cái xe điếu, cái mà ông thường dùng nó bằng mồm để hút khói thuốc từ cái điếu bát, về phía tôi mà rằng : "Tiếp tục đi". Còn tay kia thì ông vớ lấy một que đóm châm lửa để bắt đầu hút thuốc lào, cái sự khoái khoái rất thường của ông. Còn Bu tôi thì vẫn yên lặng với vẻ hài lòng hiện rõ và nhìn tôi với cái nhìn trìu mến. Thấy cảnh như vậy tôi bèn "ứng khẩu" ngay : Dương động, âm tĩnh. Thầy tôi đã sẵn sàng ở cái tư thế mà sẽ làm cho cái điếu bát sẽ rên lên tành tạch một cách sung sướng như mọi khi, bỗng chợt đờ ra. Một thoáng im lặng, có thể nói là tuyệt đối, bao trùm trong không gian, nơi mà chúng tôi đang hiện hữu. Ngọn lửa đã bén lên sát hai ngón tay mà thầy tôi đang cầm giữ que đóm. Chắc là nóng lắm và còn bị bỏng nữa chứ chẳng chơi - tôi thoáng nghĩ. Còn Bu tôi thì ngay lập tức không còn bỏm bẻm nữa và nhìn tôi không chớp mắt. " Sai rồi, không thằng nào động. Âm dương đều tĩnh cả" - tôi tự nhủ và lên tiếng chữa: "Không phải, con nói nhầm ạ. Âm dương đều tĩnh, không có thằng nào động". Thầy tôi chợt đứng phắt dậy, bước nhanh về phía cái tủ áo đứng gần đó và rút từ trên nóc tủ ra một cái mà chúng tôi vẫn quen biết nó với tên gọi là roi mây. Cái Roi mây này cũng cổ kính và hình như cũng được các cụ tổ từ xưa truyền lại y như cái điếu bát mà thầy tôi vẫn thường dùng kia. Các cụ tổ quả thật là chu đáo với con cháu, ai nấy đều có phần cả. Nhưng cái Roi mây này thì chỉ dùng cho chúng tôi, những đứa con cháu không theo hoặc không giữ được những thứ hay là cái gì đó vốn là niềm tự hào của các cụ đã dày công gây dựng nên. Cái roi này nghe đâu là một loại dây leo nào đó ở trên chốn rừng xanh núi thẳm xa tít kia, chứ không giống cái loại dây dại ngoài đồng mà chúng tôi vẫn thường dùng để trói nhau khi chơi đánh trận giả. Toàn thân nó có mầu vàng vàng, có chỗ sẫm nâu, tuy có vài mấu đốt nhưng luôn nhẵn bóng và óng ả một cách đám gờm. Nó to bằng cái ngón tay cái tôi hồi đó và khá mềm mại, có thể uốn thành cái vòng tròn bé như cái cạp rá vo gạo nhà tôi vẫn dùng, nhưng cũng khá cứng rắn và bền chắc. Có lần ngoài vườn tôi thấy thầy tôi quật anh tôi trượt một phát vào cây xoan to tướng cạnh đó và để lại thân cây một vết quấn tròn sâu tứa nhựa, mà cái roi thì chẳng bị hề hấn gì. "Nằm xuồng kia - Thầy tôi chỉ lên cái sập tổ bố ở giữa nhà bằng cái roi mây đó, rồi tiếp - và kéo quần xuống. Tao sẽ cho mày biết rõ, thế nào là âm dương". "Chết rồi, chết rồi. Sai hết cả rồi. Vậy thì như thế nào nhỉ ?" - tôi tự hỏi và ngoan ngoãn làm theo ý thầy tôi như một con cua gặp ếch. Ngay lập tức một trận mưa roi đổ xuống cái mông đít trần trụi, nhỏ bé của tôi. Người tôi cũng giật lên theo từng nhịp roi lên xuống một cách đều đặn, mặc dù tôi cũng đã cố hết sức để giữ cho thân mình không động đậy. Bu tôi cũng đứng phắt dậy xỉa vào tôi : "Không chịu học à, tối nay không cho ăn cơm nữa". Thôi chết, âm dương cùng động, thế này thì nguy rồi, hậu quả khó lường đây. Về vụ "âm dương cùng động" này thì chúng tôi cũng đã vài lần gặp, nhưng lần này thì có vẻ là khủng khiếp hơn nhiều. Phải chịu trận thôi - tôi tự nhủ và nghiến răng chịu đựng. Mưa mãi cũng phải tạnh, thầy tôi chấm dứt "trận mưa" với lời đe dọa : "Cho mày một tuần trăng nữa, chưa thông thì không được ra khỏi nhà. Nếu lần này không xong thì liệu mà cút đi đâu thì cút". Tôi thật sự hoảng, khi trong đầu hiện ra cái cảnh bơ vơ, trơ trọi, không người thân thích. Còn đâu nữa những lúc được xa vào lòng bu làm nũng rồi để vòi vĩnh những cái mà mình thích. Cũng hết luôn cái cảnh ôm cổ thầy bè nheo, xin xỏ khi ông ngồi dưới nền nhà vót tre. Hoặc ôm chân ông nài nỉ cầu xin, van nài khi ông đang đứng để cái làm gì đó. Chết thật rồi. Cho đến tận bây giờ, đêm đó có thể nói là một đêm dài nhất, đáng nhớ nhất trong đời mà tôi đã trải. Đôi mông đít nhỏ bé tội nghiệp của tôi tấy đỏ, dầy đặc những vệt phồng nổi cộm của chiếc roi mây nọ. Một cảm giác khó chịu kinh khủng mà không thể dùng bất cứ lỡi lẽ hoặc từ ngữ nào mà tả cho hết. Đứng yên cũng thấy đau, mà đi lại thì còn đau hơn nữa. Lại càng không thể để bất cứ cái gì hơi răn rắn, cưng cứng chạm vào chỗ đó, nếu không thì lại nhận thêm cái cảm giác còn khó chịu hơn nữa từ đó xói thẳng lên óc. Cho đến lúc này, không chỉ tôi, mà cả các anh chị tôi cũng chưa bao giờ bị "ăn" một trận đòn ác liệt như vậy cả. Đêm đó tôi nằm "chổng khu" và không thể ngủ được với cái dạ dày rỗng luôn có cảm giác như có hàng vạn con kiến lửa đang bò và cắn đốt ở trong vậy. "Nội công, ngoại kích" quả thiệt lợi hại, phen này thì mình chết chắc rồi - tôi than thầm. Tại sao khi đó thầy bu không hoán đổi cách xử sự của nhau với tôi nhỉ ? Chuyện đó dễ ợt mà. Chỉ cần thầy tôi lấy cái câu "không cho ăn" của Bu tôi mà áp dụng cùng với cái roi mây chết tiệt kia. Còn Bu tôi thì dùng lại sự gọi là "cho ăn" của thầy tôi với bữa cơm tối thì có phải là mọi sự đều tốt đẹp rồi không. Tại sao nhỉ ? Một câu hỏi mà không dễ tìm ra câu trả lời cho xuôn xẻ, ít nhất thì cũng ở trong cái hoàn cảnh khi đó với cái đầu óc non nớt của tôi. Chỉ biết rằng, mình cần phải suy nghĩ lại về cái sự học của mình. Chắc phải là "từ nay châu lỗ xin siêng học", nếu như không muốn thấy cảnh "âm dương cùng động" mãnh liệt như vừa qua một lần nữa với mình. Chợt lúc đó, mọi chuyện khi chiều tối lại hiện lên trong óc tôi như một cuộc xem chớp bóng. Thầy tôi - tôi, dương động đánh, âm bật nẩy theo. Thầy bu tôi cùng phạt tôi nên tôi vừa bị đau vừa bị đói. Vậy thì đúng rồi, âm dương cùng động thì mới có cái cơ sự này. Vậy thì cái câu "âm thuận tùng dương" cũng rõ rồi, cái xấu phải nhường cho cái tốt, cái yếu phải thua cái mạnh. Thằng con lười nhác ham chơi như tôi phải thuần phục cha mẹ là đúng rồi. Rồi thì cái đống lòi tói mà thầy tôi đã đưa được tôi bắt đầu gỡ dần từng mắt một. Mải mê với dòng suy luận cho đến tận khi trời tờ mờ sáng với tiếng gà gáy đồng loạt, rộn ràng thì tôi mới thiêm thiếp đi vào giấc ngủ. Nhiều năm sau đó, hễ tôi nghe thấy hoặc đọc được hai từ âm dương ở đâu đó là mông đít tôi lại chợt nóng rát lên như bị lửa đốt. Và trong bụng thì lại như có hàng vạn con kiến lửa đang thi nhau cắn xé cái dạ dày khốn khổ của tôi. Cho dù ngay cả khi tôi đang ngâm mình trong dòng nước mát của con sông cái đầu làng với cái bụng no đầy, thì cái "vụ" đó cũng không đỡ hơn được chút nào. Theo ngôn ngữ hiện đại bây giờ thì "cái sự đó" được gọi là hội chứng. Cho nên tôi cũng gọi nó là cái " Hội chứng Âm dương" của tôi.
-
@ Thiên Đồng Linh tinh và lẫn lộn nhiều quá rồi. Cũng đã biết là "chủ thể" thì đã có phân biệt âm dương. Nhưng lại lôi nó sang bên phạm trù triết học để mà so sánh, đối chiếu. Tỉnh lại chút coi. Nơi đây là Diễn đàn Lý học bàn và ở đây đang bàn về âm dương. Muốn nói chuyện Triết học thì đi tìm chỗ khác. Còn nếu chưa hiểu thật thì hãy "dựa cột mà nghe, chớ có ăn nói bậy bạ nữa. Đã thấy bạn anmay trả lời chưa ? Cần phải xét chúng ở từng quan hệ, hoàn cảnh nhất định - Cái đó được gọi là một "chủ thể" đấy. Mong rằng đừng u mê nữa và đừng nhai lại cái điệp khúc đó nữa. Cám ơn bạn anmay nhiều đi. @ Thiên sứ Trong ví dụ quan hệ vợ chồng bạn daretolead đã nêu lên sự chuyển hóa, tương tác lẫn nhau ở tầng vô hình. Tức là các sự tác động qua lại nhau về tình cảm. Còn tôi thì cũng giải thích thêm ở mức "vật chất" hơn, cụ thể hơn bằng hình ảnh và hành động thực tế như có thể của mối tương quan (chủ thể) đó. Nhưng anh vẫn cho là : <<< Anh (cutu1) giải thích như vậy là chưa chuẩn: Vì người chồng không thể chuyển thành người vợ và ngược lại. >>> Như vậy rõ ràng là anh muốn nói là " chồng phải chuyển hóa thành vợ và ngược lại" thì mới là giải thích chuẩn. Tôi hiểu ý anh định nói vậy có đúng không ? Nếu không phải thì cũng mong anh giải thích thêm cho rõ ý của anh. Vấn đề mà chúng ta đang nói ở trên (quan hệ vợ chồng) lại không bó hẹp ở định nghĩa của bên nào nữa rồi. Mà nó là nội dung chính yếu của cái gọi là thuyết âm dương ngũ hành kia. Nếu hiểu sai hoặc không đúng về sự vận động chuyển hóa của cái cần xét (chủ thể) thì có nghĩa là chẳng hiểu gì hoặc còn phiến diện về thuyết âm dương ngũ hành vậy. Anh cho rằng : <<< Không thể đưa ra một định nghĩa mà trong đó những khái niệm của định nghĩa đó lại phải tiếp tục định nghĩa tiếp - cụ thể - lại phải định nghĩa khái niệm chuyển hóa trong định nghĩa về Âm Dương. >>> Có nghĩa là câu "chuyển hóa" ở đây được anh hiểu là các bên tham gia phải hoàn toàn biến thành chất ngược lại so với đặc tính ban đầu của chúng ??? Âm dương là trừu tượng nên sự vận động chuyển hóa cũng trừu tượng vậy. Ta không thể chỉ lấy những cái mà ta thấy được bằng trực giác mà đã vội chứng minh hoặc để hiểu ngược lại thuyết âm dương ngũ hành. Như vậy đều là sự hiểu biết nông cạn và phiến diện. Càng không nên lấy câu chữ cụ thể để hiểu sai hoặc chệch đi cái ý chính của nó. Như vậy thì không thể thông được thuyết âm dương ngũ hành. ------------------------------------------------------------------------------- Nhân đề tài "Âm dương" này, tôi có một kỷ niệm nhỏ về cái sự học ban đầu. Xin được kể để góp vui. http://www.lyhocdongphuong.org.vn/diendan/...showtopic=12985
-
@ Thiên sứ Lạy thiên chúa hai ngôi toàn năng hằng hữu, tôi thật rất, rất bất ngờ trước câu trả lời này của anh. Thì ra anh hiểu sự "vận động chuyển hóa lẫn nhau" của vật chất là như vậy ư ? Tức là chồng phải thành vợ và vợ phải thành chồng, nam thành nữ và nữ thành nam. Âm dứt khoát phải hoàn toàn thành dương và dương cũng dứt khoát phải hoàn toàn thành âm thì mới được gọi là có sự chuyển hóa ??? Anh thực sự tìm thấy ở đâu có chuyện âm dương "chuyển hóa" theo kiểu ấy. Xin cho biết với. Sao anh không bình luôn rằng: Cái động mạch là dương ở hệ tuần hoàn trong nhân thể phải biến thành tĩnh mạch là âm, thì khi đó sự "vận động chuyển hóa lẫn nhau" của nó mới được công nhận. Thêm nữa, vụ "con cá voi và con người" mà đã được bạn phân âm dương rõ ràng kia, nếu thực sự có tương tác qua lại ở một hoàn cảnh nào đấy, thì liệu có cảnh cá voi thành người và người thành cá voi không ? Thì ra anh công nhận cái tính âm dương là trừu tượng mà chính anh cũng chẳng hiểu cái sự trừu tượng như thế nào. Hay nói cách khác là khi anh viết hoặc nói lên sự công nhận " tính trừu tượng của âm dương" thì chính anh cũng chẳng hiểu mình đang viết và nói cái gì. Còn về vụ "con cá voi và con người" kia mà anh đã chủ quan nhận định rằng: Con người là động vất cao cấp nên là dương, không cần biết chúng quan hệ với nhau trong hoàn cảnh nào. Như vậy là con người luôn là dương với tất cả sinh vật thấp kém hơn mình. Ví dụ: hổ, sư tử, gấu, báo, . v .v. . Thật giỏi. Anh có đọc bài viết trước sơ qua thuyết Âm dương ngũ hành của tôi chứ. Anh đã bị kẹt ngay ở phần hạ tầng rồi. Xem chừng khó có cơ hội chép vượt "vũ môn".