
tittynguyen
Hội viên-
Số nội dung
128 -
Tham gia
-
Lần đăng nhập cuối
-
Days Won
1
tittynguyen last won the day on Tháng 9 25 2017
tittynguyen had the most liked content!
Danh tiếng Cộng đồng
13 GoodAbout tittynguyen
-
Rank
Hội viên mới
- Birthday
Contact Methods
-
Website URL
http://
-
Vậy thì mình đâu cần hạn chế số lượng người đâu chị Wild. Chị tổng hợp lại tin tức và lên kế hoạch cụ thể rồi thông báo cho ACE .Em đăng ký một suất cho người nhà nhé , sẽ chuyển tiền vào TK của chị .
-
Nỗi buồn ai tính bằng cân lượng Dẫu sánh ngàn cân chẳng sá gì Bao giọt u sầu,bao đá tảng Vỡ bờ thương nhớ nước tràn ly ----------
-
Buồn tình ngồi ngắm trăng suông Chẳng ai thương đến,thì thương lấy mình Lá rơi lạc xuống sân đình Bùa yêu tôi thả,cho mình tôi yêu ! -----------
-
DÒNG DƯ LỆ (Nguyễn Bính tặng T.T.Kh ) Cho tôi ép nốt dòng dư lệ, Rỏ xuống thành thơ khóc chút duyên . T.T.Kh Gió đưa xác lá về đường Thu sang nhuộm cả sầu thương một trờị Sầu thương quyện lấy hồn tôi, Đêm qua ngồi đọc thơ người xa xăm . Một ngàn năm, một vạn năm, Con tằm vẫn kiếp con tằm vương tơ . Tặng người gọi một vần thơ, Hay là dòng nước mắt thừa đêm qua . Đường về Thanh Hóa bao xa ? Bao giờ ra nhớ rủ ta với chàng ! Bảo rằng quan chẳng cho sang, Ai đời quan cấm đò ngang bao giờ ! Vườn Thanh qua đấy năm xưa Trọ nhờ đêm ấy trời mưa tối trời Quanh lò sưởi ấm, bên tôi, Bên người lão bộc đang ngồi quay tơ . Tuổi nàng năm ấy còn thơ, Còn bao hứa hẹn đợi chờ một mai . ( Rồi đây bao gió bụi đời Tôi quên sao được con người vườn Thanh ). Lạnh lùng canh lại sang canh, Lòng tôi thao thức với tình bâng quơ, Bởi sinh lạc kiếp giang hồ, Dám đâu toan tính xe tơ giữa đường. Thu sang, rồi lại thu sang, Cúc bao lần nở, lá vàng bao rơi ? Bao nhiêu vật đổi sao dời ? Đường bao nhiêu dặm hỡi người bốn phương ? Trọ bao nhiêu quán bên đường Nhưng không lần nữa qua vườn Thanh xưa, Cô nàng năm ấy quay tơ, ( Tôi quên sao được ! ) hẳn chưa lấy chồng. Một hôm lòng lại nhủ lòng : Nơi đây giáp với cánh đồng vườn Thanh . Rồi tôi len lén một mình, Ra đi với những tâm tình hay hay . Đường mòn tràn ngập bông may, Gió heo báo trước một ngày thu sang . Dừng chân trước cửa nhà nàng, Thấy hoa vàng với bướm vàng hôn nhau . Tìm nàng chẳng thấy nàng đâu, Lá rơi lả tả bên lầu như mưa.. Chợt người lão bộc năm xưa, Từ đâu mang mảnh guồng tơ lại nhà. Một hai xin phép ông già, Trọ nhờ đêm ấy nữa là hai đêm . Ông già nể khách người quen Ngậm ngùi kể lại một thiên hận tình. Rồi ông kết : ( giọng bất bình ) --Trời cay nghiệt thế cho đành, thưa ông... "Cô tôi nhạt cả môi hồng Cô tôi chết cả tấm lòng ngây thơ . Đâu còn sống lại trong mơ ? Đâu còn sống lại bên bờ sông yêu ? Buồng the sầu sớm thương chiều Khóc thầm biết có bao nhiêu lệ rồị Tơ duyên đến thế là thôi ! Thế là uổng cả một đời tài hoa . Đêm đêm, bên cạnh chồng già, Và bên cạnh bóng người xa hiện về..." Rùng mình tôi vội gạt đi ! Già ơi ! Thảm lắm ! Kể chi dài dòng ? Cháu từ mắc số long đong, Yêu đương chìm tận đáy lòng đã lâu . Đau thương qua mấy nhịp cầu, Cạn dòng nước mắt còn đâu khóc ngườị "Dối già một chút mà thôi, Nghe lời già kể, cháu mười đêm luôn, Chợt thương, chợt khóc, chợt buồn, Cháu như một kẻ mất hồn già ơi !" Truyện xưa hồ lãng quên rồi, Bỗng đâu xem được thơ người vườn Thanh . Bao nhiêu oan khổ vì tình, Cớ sao giống hệt chuyện mình gặp xưa ? Phải chăng ? Mình có nên ngờ Rằng người năm ngoái bây giờ là đây ? -----------------
-
Mùa lễ Vu lan với bài thơ QUA HÀNG TRẦU NHỚ MẸ (Nguyễn Thị Mai ) Gian hàng trầu vỏ quen một thuở Cau tươi, vỏ thắm, lá thơm cay Đi chợ con bớt dăm đồng vặt Mua để mẹ ăn mỗi thường ngày. Quết trầu đỏ thắm làn môi mẹ Sau bữa cơm đèn trải chiếu hoa Mẹ ngồi thong thả bên hè mát Hàng xóm sang chơi ấm cửa nhà Nhưng rồi hình bóng về xa khuất Mẹ chẳng còn ăn những miềng trầu Chiếc cơi trống vắng, hơi đồng lạnh Con đặt tay vào ngón buốt đau Mẹ ơi ! Thơm cay một miếng trầu xưa Mà con phải bớt tiền mua vì nghèo Bây giờ đã hết gieo neo Lại không còn mẹ mà chiều. Khổ không ! Từ ngày đưa mẹ ra đồng Qua hàng trầu vỏ con không dám nhìn. ------------------
-
Anh TP có một tâm hồn thơ văn thật đáng nể :rolleyes: .Mời anh nhâm nhi ly trà rồi cùng đọc nốt hai bài thơ của nữ thi nhân bí ẩn T.T.Kh . BÀI THƠ ĐAN ÁO Chị ơi, nếu chị đã yêu, Đã buồn lỡ hái ít nhiều đau thương. Đã xa hẳn quãng đời hương, Đã đem lòng gởi gió sương mịt mùng. Biết chăng chị mỗi mùa đông, Đáng thương những kẻ có chồng như em. Vẫn còn thấy lạnh trong tim, Đan đi đan lại áo len cho chồng. Như con chim hót trong lồng, Hạt mưa rụng xuống bên sông bơ thờ. Tháng ngày nổi tiếng tiêu sơ, Than ôi gió đã sang bờ ly tan! Tháng ngày miễn cưỡng em đan, Kéo dài một chiếc áo len cho chồng. Như con chim hót trong lồng Tháng ngày mong đợi ánh hồng năm nao. Ngoài trời mưa gió xôn xao, Ai đem khóa chết tim vào lồng "nghiêm". Ai đem lễ giáo giam em, Sống hờ trọn kiếp trong duyên trái đời... Lòng em khổ lắm chị ơi! Trong bao tủi cực với lời mỉa mai. Quang cảnh lạ, tháng năm dài, Đêm đêm nghĩ đến ngày mai giật mình. BÀI THƠ CUỐI CÙNG Anh ạ, tháng ngày xa quá nhỉ... Một mùa thu cũ một lòng đau. Ba năm ví biết anh còn nhớ Em đã câm lời có nói đâu ? Đã lỡ thôi rồi chuyện biệt ly, Càng khơi càng thấy lụy từng khi. Trách ai mang cánh ti-gôn ấy Mà viết tình em được ích gì ? Chỉ có ba người được đọc riêng Bài thơ đan áo của chồng em. Bài thơ đan áo nay rao bán Cho khắp người đời thóc mách xem. Là giết đời nhau đấy biết không ? Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung. Giận anh, tôi viết dòng dư lệ Là chút dư hương, điệu cuối cùng. Từ nay anh hãy bán thơ anh, Và để yên tôi với một mình. Những cánh hoa lòng, hừ! đã ghét Thì đem mà đổi lấy hư vinh. Ngang trái đời hoa đã úa rồi, Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi. Buồng "nghiêm" thơ thẩn hồn eo hẹp Ai nhớ người không muốn nhớ lời. Tôi oán hờn anh mỗi phút giây, Tôi run sợ viết bởi rồi đây, Nếu không im được thì tôi chết. Đêm hỡi làm sao tối thế này ? Năm lại năm qua cứ muốn yên, Mà phương trời gió chẳng làm quên. Mà người vỡ lở duyên thầm kín Lại chính là anh, anh của em. Tôi biết làm sao được hỡi trời! Giận anh không nỡ, nhớ không thôi. Mưa buồn mưa hắt trong lòng ướt Sợ quá đi anh... có một người. ------------
-
BÀI THƠ THỨ NHẤT (T.T.Kh) Thủa trước hồn tôi phơi phới quá, Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương Nhưng nhà nghệ sỹ từ đâu lại Êm ái trao tôi một vết thương. Tai ác ngờ đâu gió lại qua Làm linh giấc mộng những ngày hoa Thổi tan âm điệu du dương trước Và tiễn người đi bến cát xa Ở lại vườn Thanh có một mình Tôi yêu gió lạnh lúc tàn canh Yêu trăng lặng lẽo rơi trên áo Yêu bóng chim xa , nắng lướt mành. Và một ngày kia tôi phải yêu Cả chồng tôi nữa lúc đi theo Những cô áo đỏ sang nhà khác Gió hỡi làm sao lạnh rất nhiều. Từ đấy không mong, không dám hẹn Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ Người ấy ghi lòng vẫn nhớ em. Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên Bỗng ai mang lại cánh hoa tim Cho tôi ép nốt dòng dư lệ Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên. Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ Đã bọc hoa tàn dẫu xác xơ Tóc úa giết tàn đời thiếu phụ Thì ai trông ngóng chả nên chờ. Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá Vì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa Cố quên đi nhé, câm mà nín Đừng thở than bằng những giọng thơ. Tôi run sợ nốt lặng im nghe Tiếng lá thu khô xiết mặt hè Như tiếng chân người len lén đến Song đời nào dám tưởng ai về. Tuy thế tôi tin vẫn có người Thiết tha theo đuổi nữa than ôi! Biết đâu tôi một tâm hồn héo Bên cạnh chồng nghiêm đứng tuổi rồi. --------------
-
HAI SẮC HOA TI GÔN (T.T.Kh) Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc Tôi chờ người ấy với yêu thương Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng Dải đường xa vút bóng chiều phong, Và phương trời thẳm mờ sương cát, Tay vít dây hoa trắng lạnh lòng. Người ấy thường hay vuốt tóc tôi, Thở dài trong lúc thấy tôi vui. Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ, Anh sợ tình ta cũng thế thôi. Thuở đó nào tôi có hiểu gì, Cánh hoa tan tác của sinh ly, Cho nên cười đáp: mầu hoa trắng Là chút lòng trong chẳng biến suy. Đâu biết lần đi một lỡ làng Dưới trời đau khổ chết yêu đương. Người xa xăm quá, tôi buồn lắm Trong một ngày vui, pháo nhuộm đường. Từ đấy thu rồi thu lại thu, Lòng tôi còn giá đến bao giờ. Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ "Người ấy" cho nên vẫn hững hờ. Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời, Ái ân lạt lẽo của chồng tôi, Mà từng thu chết, từng thu chết, Vẫn giấu trong tâm bóng một người. Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa Nhung hồng tựa trái tim tan vỡ Và đỏ như màu máu thắm phai Tôi nhớ lời người đã bảo tôi, Một mùa thu cũ rất xa xôi. Đến nay tôi hiểu thì tôi đã Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi! Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ, Chiều thu hoa đỏ rụng, chiều thu... Gió về lạnh lẽo chân mây vắng, Người ấy ngang sông đứng ngóng đò. Nếu biết rằng tôi đã có chồng, Trời ơi! người ấy có buồn không? Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ, Tựa trái tim phai, tựa máu hồng. --------------
-
Trăng quê mình đêm nay thật sáng , không gian thanh vắng yên tĩnh, tiếng sáo diều đâu đó vi vút ẩn hiện trong không gian...ngồi nhâm nhi ly rượu nhạt của Ali33 , đọc những vần thơ của anh TP và Ali33 , trong lòng chợt thấy xao xuyến lạ ..... Kính anh TP cùng Ali33 :lol: ..một ly Nhìn đóa hồng tươi vừa chớm nụ Ngắm trăng treo lơ lửng ven đồi, Say vần thơ đượm tình tri kỷ Cùng lắng chờ nghe khúc nhạc vui. ----- CM! tớ đâu dám gây sự với cậu ..hihihi , chỉ vì cậu làm tớ không nhịn được cười . Nào : Còn gặp nhau thì hãy cứ cười Cho tình thêm thắm, ý thêm tươi Cho hương thêm ngát, đời thêm vị Cho đẹp lòng tất cả mọi người. tớ mời cậu ly trà ...một ngón :o :( :lol: (thực hành kiểu mời trà xì tin ...không lại xưa như trái đất :lol: ) .Nhưng câu 2 trong bài thơ của cậu ,cậu phải đề tặng đích danh, ví như tặng ...Mai Tím... chẳng hạn ... :lol: . Mà Mai Tím độ này bận ...tỉnh tình tinh ...trốn kỹ nhỉ .Mời mai Tím một ly . -------------
-
Chẳng thấy Mai Tím đâu ,thôi thì lại nhâm nhi cùng CM vậy .Vừa lang thang trên net ,thấy bài thơ này hay quá copy vào đây , xin mời Alibaba cùng thưởng thức bài thơ này trước khi về nhà cùng phu nhân và tám mươi tên cướp :o :( :lol: Mình sống với nhau đã hai mươi lăm năm Giờ bắt chước người ta cũng làm kỉ niệm hai mươi lăm năm ngày cưới! Em rạng rỡ cười như hồi nào làm cô dâu mới Dẫu biết có một thời anh chẳng yêu em. Dẫu biết có một thời anh trăn trở nổi niềm riêng Cứ đau đáu dõi theo hình bóng khác Em đọc thấy điều này trong ánh mắt Trong nụ hôn và trong cả lúc chúng mình… ( Chăn gối lặng thinh ! em cũng lặng thinh! ) Anh vẫn đi về trong bề bộn cuộc mưu sinh Lo lắng cho vợ con từng miếng ăn giấc ngủ Trong nhà mình anh là bóng cây đại thụ Che chở mẹ con em qua giông bão cuộc đời. Nhưng hình như đằng sau bóng thụ cao vời Vẫn còn chút hoàng hôn chưa chịu tắt Vẫn ánh mắt nhìn hiu hắt Khi những cơn mưa bất chợt đổ về. Có gì bí ẩn sau giọt mưa kia ?! Em muốn hỏi nhưng ngại không dám hỏi Chỉ biết yêu anh và chờ đợi… Có hôm má về thăm em muốn nói Muốn thở than nhưng lại sợ má buồn Chỉ biết tìm khuây trong mỗi sáng tới trường Trong mỗi tối ngồi bên trang giáo án. Có những lúc trải lòng cùng chúng bạn Cũng chẳng dám nói ra vì sợ bạn cười Rồi bỗng một lần trong cơn mưa rơi Anh quay quả ra đi.Lòng em trĩu nặng. Theo sau anh qua mấy con ngõ vắng Em bắt gặp trong mưa chiều lãng đãng Có giọt nước mắt buồn của hai kẻ chia tay. Em trở về đi như người say Bóp nát trong tay câu ca dao bỏ dở Nuốt ngựơc vào lòng đắng cay số phận Vì sợ con mình chúng nó tủi thân. Anh lại đi về và lại lo toan Tất bật chắt chiu cho con cho vợ Khi những cơn mưa bên trời chợt đổ Thấy anh không còn xao xuyến thẫn thờ Không hắt hiu buồn bên cửa sổ nhìn mưa Em biết trong anh hoàng hôn xưa đã tắt. Em lại đọc thấy điều này trong ánh mắt Trong nụ hôn và trong cả lúc chúng mình… Giờ đây bên anh em thấy mình trẻ lại Nghe tình yêu bắt đầu ở tuối bốn mươi lăm. Buổi tối soi gưong thấy tóc mình chớm bạc Em chợt mơ về ngày cưới năm mươi năm. (sưu tầm ) -------------------------
-
Vì một dây cáp đứt Anh chẳng nhìn thấy em Quen có nhau từng phút Giờ tưởng chừng phát điên Bính chú : Đấy là mới đứt có một dây cáp đã thế, bứt cả bó cáp chắc... điên mất. Kính cáo CM Trời ui ! may mừ sợi dây cáp đứt ở chỗ CM nên mới chỉ ...phát điên thui . Nếu nó mà đứt ở...... chỗ .......khác thì .....chỉ ..... một ....nửa sợi....thui ....hahaha ....thì.....không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ ???????tớ chẳng dám nghĩ tiếp nữa . Chuyện này chắc phải nhờ Mai Tím trả lời giúp cái nhỉ :o :( :lol: :lol: :lol: :lol: :lol: :lol: :lol: -----------
-
MÙA HÈ RỚT (Onga bécgôn) Có một mùa trong ánh sáng diệu kỳ Cái nóng êm ru, mầu trời không chói Mùa hè rớt cho những người yếu đuối Cứ ngỡ ngàng như lại bắt đầu xuân Trên má mơ hồ tơ nhện bay giăng Khe khẽ như không, dịu dàng, phơ phất Lanh lảnh bầy chim bay đi muộn nhất Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu Những trận mưa rào đã tắt từ lâu Tất cả thấm trong cánh đồng lặng sẫm Hạnh phúc ít hơn khóe nhìn say đắm Ghen tuông dù chua chát cũng thưa hơn Ôi cái mùa đại lượng rất thân thương Ta tiếp nhận vì người sâu sắc quá Nhưng ta nhớ... Trời ơi ta vẫn nhớ Tình yêu đâu... Rừng lặng... Bóng sao im... Sao ơi sao, sao sắp lặn vào đêm Ta biết lắm, thời gian đang vĩnh biệt, Nhưng chỉ mãi bây giờ ta mới biết Yêu đương, giận hờn, tha thứ, chia tay... --------------------------
-
Thân chào moonlover ! Cảm ơn bạn đã ghé thăm quán thơ và gửi những bài thơ hay . Mình cũng rất thích thơ Nguyễn Duy .Chúng mình sẽ cùng tiếp tục chia sẻ nhé . Thân mến .
-
Chị Wil ,em đăng ký một suất nghe chị . Chị nên tham khảo cách tổ chức bên BS Dư Quang Châu rồi từ đó lên kế hoạch cụ thể cho trung tâm . Anh chị em sẽ cùng bàn và đóng góp ý kiến .