-
Số nội dung
465 -
Tham gia
-
Lần đăng nhập cuối
-
Days Won
2
Content Type
Hồ sơ
Forums
Calendar
Everything posted by Văn Lang
-
Lạ thật, VL xin gửi lại đường dẫn của anh PhamHung như sau: http://www.mediafire.com/?7cq9rcp6cpp19kk Dự bị: http://www.box.net/shared/1lju1gvunrcuvziikpvp
-
Xin cảm ơn anh PhamHung. VL đã chép ra như dưới đây. file gốc của anh PhamHung: http://www.mediafire...7cq9rcp6cpp19kk ======= Bài phát biểu của GS Trần Phương, nguyên Phó Thủ tướng. Phát biểu mời các nhà khoa học, các nhà nghiên cứu phát biểu ý kiến... Thưa các bác, các anh chị và các bạn. Tôi hôm nay phát biểu với tư cách mà theo như anh Hàn Thụy Vũ là nhân chứng bởi vì tôi không phải là một nhà khoa học liên quan tới ngành cận tâm lý. Tôi chỉ là một nhà kinh tế, hiện tôi đang là chủ tịch hội khoa học kinh tế. Tôi phát biểu với tư cách nhân cách là bởi vì tôi là người chịu ơn các nhà ngoại cảm vì không những giúp tôi tìm được cô em gái của tôi, người vừa được truy tặng danh hiệu anh hùng lực lượng vũ trang mà còn nhiều người nữa. Cho nên là buổi tổng kết nào của bộ môn cận tâm lý tôi cũng đến, đến không phải đóng góp được gì mà đến chỉ để biểu thị sự ủng hộ của chúng tôi đối với các nhà ngoại cảm và bộ môn cận tâm lý bởi vì các đồng chí đã làm một công việc phải nói là vô cùng thiêng liêng đối với người Việt nam thậm chí là vô cùng vĩ đại bởi vì ai cũng biết rằng dân tộc ta đã trải qua nhiều cuộc chiến tranh có biết bao nhiêu là liệt sĩ bởi vì người ta nói rằng hiện có 300.000 liệt sĩ mà chưa tìm được hài cốt. Tôi nghĩ đó là còn ít. Và người Việt nam chúng ta biết rằng người thân chúng ta đã chết thì không có cách gì lấy lại được nhưng nếu không tìm được hài cốt thì đó là một điều day dứt suốt đời. Tôi và những người trong gia đình tôi đã sống trong tâm trạng đó cho nên khi tìm được hài cốt của người thân thì chúng tôi coi như được giải tỏa nỗi ân hận lớn lao đó. Cho nên tôi cho rằng các đồng chí giúp tìm mộ liệt sĩ cho các gia đình thì tôi cho rằng đó là một việc vô cùng thiêng liêng và có ảnh hưởng to lớn đến tinh thần của nhân dân ta, dân tộc ta. Và có một điều rất lạ nữa là không chỉ người sống muốn tìm thấy hài cốt của người thân mình mà qua kinh nghiệm của tôi tôi thấy làm ngạc nhiên rằng chính người chết cũng mong muốn được tìm thấy và đưa về quê hương. Cô em tôi có nói với tôi rằng bốc cho em một nắm đất về quê mình em cũng đã mừng rồi. Thế tại sao người chết lại mừng khi mà hài cốt của mình được đưa về quê hương? Và tôi nghĩ rằng rất nhiều chứng minh của người khác liệt sĩ mong muốn được tìm thấy và được người người thân biết đến, được về quê hương. Công việc của các nhà ngoại cảm, bộ môn cận tâm lý đã giúp cho người sống đồng thời giúp cho người chết thỏa mãn về tâm hồn cho nên tôi thường đến hội nghị tổng kết chỉ để biểu thị sự ủng hộ của tôi đối với những công việc thiêng liêng mà các bạn đang làm và sẽ làm. Sau đây tôi xin nói một điều nữa là tại sao tôi lại tin rằng đúng là người chết mà tôi tìm thấy lại là người thân của mình. Tất cả chúng ta không ai dễ tin rằng các nhà ngoại cảm nói ra điều đó là đúng đâu vì rất nhiều cô đồng đã nói những điều mà khiến người ta tin và không tin nhưng chúng tôi, tôi tin. Tại sao tôi tin? Tôi phải nói với các bác, các bạn rằng tôi vốn là một người không tin có thần thánh, ma quỷ. Từ năm 16 tuổi đi làm cách mạng đến bây giờ sống chết 80 tuổi tôi không tin gì cả. Nhưng có một lần đi công tác ở Quảng Ninh anh em mới nói với tôi rằng có một cô công nhân ốm yếu lắm mà bây giờ nói cái gì cũng đúng. Tôi không tin và tôi đến kiểm tra lại. Cô ấy ở cách Bãi Cháy 20km. Tôi đỗ ô tô xuống và vào trong nhà cô ấy, không làm gì cả, không nói gì cả, không khai gì cả. Cô ta chỉ cầm một ngón tay của tôi và cô ta nói trong nửa tiếng đồng hồ. Tôi hỏi tại sao cô này nói đúng thế nhỉ? Nhưng trong bụng tôi, trong đầu tôi vẫn nghĩ rằng mình đi ô tô đến thì làm gì người ta nói chả đúng. Nhưng có một chi tiết mà cô ấy nói đến tôi làm tôi giật mình. Cô ấy nói rằng ông có một cô em gái chết trẻ, xong đến một lúc nữa lại nói rằng ông có một người anh trai chết trẻ và chết trong lửa hồng. Tôi có một người anh là tiểu đoàn trưởng của đại đoàn 320 cùng công tác với anh Nguyễn Hòa – sau này là trung tướng Nguyễn Hòa cùng đi đánh trận với anh Nguyễn Hòa lúc đó anh Nguyễn Hòa là tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn đó mà anh tôi xuống tiểu đoàn đó với tư cách là trưởng ban tuyên giáo của đại đoàn và cùng bị trận bom napan. Anh Hòa không chết nhưng anh tôi chết. Vậy thì nói rằng anh tôi chết trong lửa tôi giật mình. Tôi hỏi tại sao lại có người nói đến mức như vậy được nhỉ? Bắt đầu lúc đó tôi nghi ngờ, tôi tìm hiểu xem là có những người có khả năng làm điều đó không. Phải 10 năm sau thì tôi mới được gặp anh Nguyễn Văn Nhã. Anh ấy chưa từng ở miền Bắc, không phải là học sinh miền Nam tập kết mà anh ấy học ở Sài gòn là kỹ sư hóa học. Và anh ấy bay từ Sài gòn ra, anh ấy vẽ cho tôi bản đồ là mộ của em anh nằm ở đây. Thậm chí anh ấy nói với tôi rằng nếu trong 10 ngày nữa anh đi tìm thì anh tìm thấy 5 cây hoa, mỗi cây có 2 cái hoa tím mà nếu quá 10 ngày nữa mà anh không tới thì hoa sẽ héo. Lập tức tôi đi tìm 3 ngày sau mà đúng 5 cây hoa thật mà đúng 10 cây hoa tím thật. Thế tôi bảo lão này lạ thật. Thế anh ngồi ở Sài gòn mà anh không biết cái tỉnh Hưng Yên của tôi là cái gì cả. Tại sao anh vẽ được điều đó? Anh Nhã trả lời rằng tôi thấy trong đầu tôi như thế nào thì tôi vẽ ra như thế thôi. Nhưng mà khi tôi đào thì tôi đào chệch mất 2m, không tìm thấy. Sau đó có người bạn mách tôi rằng phải tìm tới cô Bích Hằng. Bích Hằng mời cô em tôi lên nói những chuyện mà mới đầu tôi không tin rằng là người chết có thể nói với tôi được nhưng mà nói đến những chuyện con tôi, cháu tôi như thế nào thì tôi giật mình tôi bảo rằng đúng là cái người chết này đang nói với mình. Và tiếp sau đó tôi tìm thấy hài cốt của cô em tôi và để tường trình cho gia đình tôi, tôi viết một bản tường trình cho gia đình tôi tại sao tôi tin rằng đấy là mộ của em tôi, hài cốt của em tôi. Cái tài liệu của tôi không biết như thế nào, mà nó bay đi, cả nước biết (...vỗ tay...). Và thậm chí có người ở bên Pháp, bên Mỹ nói rằng tôi đọc được tài liệu của anh thì tôi cũng lấy làm giật mình. Thực ra bản tường trình của tôi đó là để trả lời cho gia đình tôi biết rằng tại sao cái hài cốt mà họ đi đưa lại chính là hài cốt của cô em tôi. Thế thì tôi phải nói rằng tại sao tôi có thể tin được những điều mà những nhà ngoại cảm nói là đúng. Đâu có phải chúng tôi là những người dễ tin đâu. Chúng tôi có hàng chục cái chi tiết để nghĩ rằng, nói rằng cái người chết đang nói với mình là đúng. Tôi đã viết trong bản tường trình của tôi cũng độ 20 trang thôi gửi cho gia đình tôi và tôi có gửi cho anh Chu Phác một bản, thế thôi. Nhưng mà rồi bây giờ thời buổi photo dễ mà, họ cứ photo đầy ra. Sau cái vụ đó cách đây 7 năm thì tôi còn nhờ cháu Phan Thị Bích Hằng làm nhiều việc, thực ra tin một phần nhưng cũng để kiểm tra một phần. Tôi chỉ nói một ví dụ thôi. Có lần tôi nhờ cháu Phan Thị Bích Hằng mời cụ tổ của tôi lên. Biết đấy là mộ tổ nhưng không biết tổ là ai. Cho nên cháu Bích Hằng đến mộ mời lên. Có một ông cụ lên, ông cụ bảo là ở đây có rất nhiều cụ, cháu hỏi cụ nào? Tôi có biết cụ nào mà hỏi đâu. Tôi chỉ nói rằng cháu gọi cụ Tốn bằng ông nội, cháu tìm cụ ngũ đại. Thế thì cụ nói luôn. Ah, thế thì cháu là cháu của cháu Tốn hả? Cháu Tốn và cháu Phượng (tức là bà nội tôi) không ai biết tên đâu, chỉ tôi biết ở trên gia phả thôi. Cháu Tốn và cháu Phượng thường đến thăm cụ nhưng nếu mày gọi cháu Tốn bằng ông nội thì cụ là lục đại chứ làm sao mà ngũ đại được. Mày định hạ tao xuống một cấp à? (...vỗ tay...cười...). Người chết cũng hài hước như vậy. Cuối cùng thì đúng là cụ cách tôi 6 đời. Và cụ ấy nói cả con dâu của cụ là ai và cụ ấy nhiều thứ chuyện mà chỉ có một vài người thôi, như tôi, đọc gia phả thì mới biết được tên đó. Cho nên quả thật là các nhà ngoại cảm, họ là phiên dịch giữa mình với người đã chết. Đúng là phiên dịch. Mà như cháu Bích Hằng hoàn toàn là một phiên dịch chứ không cần lên đồng gì cả, không cần nói lung tung gì. Hỏi đáp thế là cháu dịch thôi. Cho nên phải nói rằng chúng tôi tin là bởi vì có những chi tiết để tôi tin rằng cái người chết đang nói với tôi và không thể bác bỏ được. Và trong mấy lần làm việc với người âm, mà nhờ cháu Bích Hằng làm trung gian, thì tôi có độ dăm chục cái chi tiết mà cả họ tôi không bác bỏ được. Thậm chí có những ông cụ cách tôi 100 năm, chết cách hơn 100 năm rồi mà gọi tên cả cháu nội tôi, cháu ngoại tôi. Nó đang có mặt ở đấy. Thế thì làm sao mà cháu Bích Hằng biết được. Đó, thế thì tôi nghĩ rằng, tôi nói mấy điều đó để thấy rằng đã đến lúc mà chúng ta phải khẳng định rằng những điều mà người âm nói với những người đang sống thông qua những nhà ngoại cảm chân chính là chính xác, là có thể tin cậy được. Và đừng ai nói rằng các nhà ngoại cảm là mê tín dị đoan. Nói bậy. Đúng như anh Vũ Tuyên Hoàng vừa nãy nói đó. Đúng là có một số người chỉ có ít khả năng thôi, không có khả năng nhưng làm để kiếm tiền thì đúng là làm cái đó không đúng. Nhưng chúng tôi là những người cũng không còn là trẻ con gì, và cũng là đủ các thứ kinh nghiệm rồi. Chúng tôi có thể thẩm định được rằng những điều mà các nhà ngoại cảm nhân danh người chết nói với chúng tôi là hoàn toàn đúng (...vỗ tay...). Thế vậy thì các nhà ngoại cảm làm cái công việc, tôi nói thật là, vô cùng có ích cho xã hội này và điều đó phải tôn vinh. Cho nên tôi nghĩ rằng điều mà anh Chu Phác đề nghị Hội Liên hiệp Khoa học kỹ thuật tặng một cái huân chương gì đó, tôi nghĩ cũng có tốt nhưng mà chúng ta ở đây phải khẳng định rằng những nhà ngoại cảm đã làm việc rất đúng mà những thông tin mà họ giao cho người sống hoàn toàn là vô tư, khách quan. Cần phải khẳng định điều đó. Tôi nói chuyện vui một tí. Khi tôi viết cái bản tường trình của tôi cho gia đình tôi đó, thì nó lọt đến một vị nào ở Ban Tuyên huấn vì đó lại là con của một anh bạn tôi. Anh ta bảo “Ô ông Trần Phương bây giờ mà cũng phổ biến cái mê tín dị đoạn nhỉ!”. Tôi chỉ cười thôi, bởi vì anh ta là một thằng bảo hoàng hơn vua (nhấn mạnh). Nếu là cộng sản thì tôi còn cộng sản gấp nhiều lần anh ta bởi vì anh ta là con của một anh bạn tôi mà tôi năm nay 60 tuổi Đảng rồi. Làm sao mà tôi lại đi mê tín dị đoan được. Không dễ gì mà tôi tin. Và tôi nói rằng nếu họ bảo tôi là mê tín dị đoan thì cậu thử bác những sự kiện mà tớ kể về cái chuyện tớ đi gặp cô em tớ như thế nào đi. Cậu bác đi. Nếu cậu bác được thì đúng là tớ mê tín dị đoan. Nhưng cậu không bác được. Đó là vấn đề. Cho nên tôi nghĩ rằng các nhà ngoại cảm phải yên tâm, bộ môn cận tâm lý phải yên tâm mà khẳng định rằng công việc mà mình làm là đúng, những thông tin mình đưa ra là chính xác. Không có gì đáng nghi ngờ. Và như vậy thì còn gì là mê tín dị đoan. Và tôi có viết trong cái bản tường trình của tôi cho gia đình nói rằng tin rằng có linh hồn có phải là mê tín dị đoan không? Nếu linh hồn là một tồn tại khách quan thì đúng như Mác nói đó là duy vật đấy. Kẻ nào mà bác bỏ cái tồn tại khách quan, kẻ đó mới là duy tâm (...vỗ tay...). Còn tôi vốn là một người đi dậy. Tôi đi dạy về duy vật biện chứng, chủ nghĩa duy vật. Tôi không nói để khoe với các bạn đâu, tôi dạy cho các vị từ Bộ trưởng trở xuống từ năm 1957, dạy chính về duy vật biện chứng. Làm sao tôi lại có thể duy tâm được. Nhưng bây giờ nói rằng những linh hồn đó đang nói với tôi về những sự kiện mà tôi đang sống mà rất đúng thì đó chính là tồn tại khách quan. Mà phải tin ở cái tồn tại khách quan thì mới là duy vật. Còn bác bỏ nó thì là anh duy tâm, anh chủ quan, anh duy tâm, anh không hiểu gì cả. Còn khoa học phương Tây từ xưa đến nay đều dạy cho chúng ta rằng là người chết mất hết. Điều đó chưa đúng, tôi nghĩ rằng chưa đúng. Còn giải thích như thế nào thì tùy anh Đào Vọng Đức, tùy Hội Liên hiệp KHKT. Anh giải thích như thế nào thì tùy anh nhưng chúng tôi thì xác nhận rằng những người thân trong gia đình tôi mà đã chết nói những chuyện với chúng tôi về thời quá khứ và thời hiện tại hoàn toàn đúng. Mà nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng hay Nguyễn Văn Nhã có biết gì về gia đình tôi đâu, hoàn toàn không biết. Họ chỉ là người phiên dịch, nói ra và như anh Nhã thì không nói ra. Bây giờ tôi xin nói về một vài đề nghị của tôi với Trung tâm. Tôi nghĩ rằng khoa học nghiên cứu về những linh hồn hiện nay mới bắt đầu. Anh chưa đủ trình độ để giải thích nó nhưng tất cả mọi khoa học đều bắt đầu từ những sự xác nhận hiện tượng. Darwin cũng bắt đầu bằng việc xác nhận các hiện tượng rồi mới đi đến lý thuyết của mình về sự phát triển của muôn loài. Newton cũng bắt đầu từ việc quan sát tại sao quả táo lại rơi xuống đất nhỉ, mà tại sao nó lại không rơi ngược lên? Từ đó mới giải thích được luật trọng lực. Khoa học bộ môn cận tâm lý của anh Chu Phác, ông chưa giải thích được đâu bởi vì ông chưa phải là Newton. Nhưng ông bắt đầu làm cái công việc của Newton cho nên tôi đề nghị rằng nên làm 2 việc. Lần nào tổng kết tôi cũng thấy anh Chu Phác kể tỉ mỉ, cho kể này kia. Tôi nghĩ đó cũng tốt thôi nhưng tôi cho rằng bộ môn cận tâm lý với cái chỗ mà anh Vũ Thế Khanh nên tổng kết lại. Điều thứ nhất tôi cho rằng khẳng định những thông tin mà các nhà ngoại cảm tìm được ở những người đã chết là đúng, là chính xác. Như lúc nãy là các gia đình anh Mẫn, các gia đình khác đó hàng nghìn người không phải người ta ngây thơ, người ta mê tín, người ta tin những thông tin mà các nhà ngoại cảm đưa ra là đúng đâu. Không dễ cái gì đâu, phải có những cái tin để người ta tin. Cho nên tôi đề nghị là thứ nhất có những tập sách để cho những người là nhân chứng – theo như cách nói của anh Hàn Thụy Vũ – viết lại xem tại sao tôi tin. Tôi nói ví dụ tôi sẵn sàng viết nữa tại sao tôi tin các nhà ngoại cảm đưa cho tôi là đúng. Ít nhất là anh khẳng định hiện tượng đó. Điều thứ hai mà tôi đề nghị, như anh Nguyễn Mạnh Hùng vừa nãy nói, tôi đã thấy cái gì, ai nói với tôi (người chết) làm những cái gì và khi tôi kiểm tra người sống đều đúng như thế. Tôi nghĩ là từ 2 phía, từ phía những nhân chứng anh thuật lại xem tại sao cái thông tin đó mà anh tin. Điều thứ hai nữa chính những điều nhà ngoại cảm viết ra tôi đã nghe thấy gì, tôi đã thấy người chết như thế nào. Hai hiện tượng đó tôi nghĩ rằng cực kỳ quan trọng cho khoa học. Bởi vì khoa học đầu tiên là phải dựa trên những hiện tượng mà có thể kiểm chứng được. Bây giờ chúng ta chưa giải thích được, chưa kiểm chứng được thì chúng ta những người mà tin, những người nhận được thông tin đó mà cho là chính xác thì hãy chứng minh đi. Tôi đề nghị hai việc đó rồi mới đến việc thứ 3 mà anh Vũ Tuyên Hoàng gợi ý với anh Đào Vọng Đức là các ông thử giải thích đi. Tôi nghĩ một đời người chưa chắc đã giải thích được hiện tượng này bởi vì những hiện tượng này đã tồn tại hàng ngàn năm mà chính ông ta đã gặp cho nên mới có chuyện tin như thế. Và bây giờ thì nó phổ biến hơn chứ ngày xưa thì những thông tin đó quá ít. Cho nên tôi đề nghị là Trung tâm, bộ môn Cận tâm lý nên ra những tập sách để khẳng định những hiện tượng đó và đấy là cơ sở để các nhà khoa học sau này phân tích. Và cuối cùng tôi đề nghị bộ môn cận tâm lý nên lập một cái quỹ để tất cả những người như chúng tôi là những người chịu ơn của các nhà ngoại cảm góp vào tùy sức của chúng tôi. Đây không phải thù lao. Tôi thì thực ra không có đủ tiền để mà cám ơn anh Nguyễn Văn Nha và Phan Thị Bích Hằng. Đối với anh Nhã tôi chỉ có tiền để trả cho anh ấy một chuyến máy bay ra và vào thôi. Ngoài ra không có gì nữa. Phan Thị Bích Hằng cũng vậy. Nhưng lúc nãy Phan Thị Bích Hằng có nói với tôi thì tôi cũng xin nói với các bạn thế này. Sau khi tôi tìm được em gái thôi, thì tôi nghĩ rằng để nhà ngoại cảm mà vừa làm việc đời thường vừa đi làm cái việc mà từ thiện này quá vất vả thì tôi mời cô ấy về cái trường của tôi – trường ĐH dân lập Quản lý Kinh doanh Hà nội. Tôi có nói với các anh em trong trường rằng 100 GS Trần Phương không giúp tìm được một mộ liệt sĩ nhưng một Phan Thị Bích Hằng đã giúp cho cả nghìn người tìm được mộ liệt sĩ. Vậy thì trường sẽ trả lương cho Phan Thị Bích Hằng với tư cách là chuyên viên kế toán thôi, cũng không cao gì đâu. Nhưng mà bất cứ lúc nào Phan Thị Bích Hằng cần đi đâu giúp người đời cứ đi, không cần chấm công (...vỗ tay...) bởi vì nhà ngoại cảm giúp cho đời rất nhiều mà sự giúp đỡ này là vô cùng vô giá, không có tiền nào mà tính được. Nhưng nhà ngoại cảm cũng phải sống chứ, cũng phải có lương hằng ngày để mà tồn tại chứ cho nên tôi trả lương cho cô Phan Thị Bích Hằng có 1 triệu bạc thôi nhưng mà để lúc nào, bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể sống để mà đi giúp đời được. Thế thì chúng tôi làm cái việc đấy là để trả ơn chứ còn chúng tôi cũng chả có sức nào. Như tôi nói với ví dụ Trung tâm lập ra một cái quỹ thì khi nào tôi có tiền nhuận bút chẳng hạn, thì tôi có vài triệu thì tôi xin tặng Trung tâm một triệu bạc. Thế thì các vị cứ nhận vào đấy (...vỗ tay...) và cái quỹ đó thì hỗ trợ cho các nhà ngoại cảm thiếu thốn cũng có một chút để mà bồi dưỡng và đặc biệt để thuê người viết lại những tập tài liệu như tôi gợi ý. Đó là xin góp cái ý kiến nhỏ của tôi. Và cuối cùng đầu năm thì tôi đặc biệt chúc mừng các đồng chí ngoại cảm, các nhà ngoại cảm mà tôi biết và tôi chưa biết một năm mới đầy hạnh phúc và xin cám ơn các vị (...vỗ tay...). Phát biểu đại diện Trung tâm cảm ơn, hứa triển khai trong phạm vi sức lực có thể thực hiện một số điều giáo sư đề nghị.v.v,... 22/1/2006
-
http://lyhoc.vstatic.net/public/style_emoticons/default/excl.gif Vâng, tôi vừa thực hiện đuợc uớc mơ bấy lâu nay của tôi là đặt chân lên Vạn Lý Truờng Thành. Mặc dù ý thức đuợc chuyến đi du lịch bên Tàu của tôi rơi không đúng thời điểm, tôi vẫn bắt buộc phải thực hiện điều này năm nay vì qua năm tới, về hưu, tôi sẽ không còn khả năng tài chánh, và có thể cả sức khoẻ để làm đuợc. Vợ chồng tôi đã ghi tên đi theo tour cùng với một số nguời Pháp. Điều gây ấn tuợng nhất đối với tôi qua chuyến đi này là phong cảnh hùng vĩ của nuớc Tàu và cái phồn vinh (giả tạo?) của các thành phố lớn, nhất là Shanghai, từ trên tháp cao hon 300m nhìn xuống không thua gì New York, với bạt ngàn toà nhà chọc trời, khi ngồi trên tàu thuởng ngoạn Shanghai by night ... đèn néon muôn màu chớp tắt ... như đi bâteau mouche trên sông Seine. Đại đa số xe hơi toàn các hiệu xịn, nhập từ nuớc ngoài cũng có, ráp tại nội địa cung có. Và dĩ nhiên cảnh kẹt xe khủng khiếp, kẹt xe hơi chứ không phải kẹt xe gắn máy như bên VN mình. Đuờng xá thì rộng và sạch sẽ hơn cả bên Paris. Đó là những điểm khen của tôi. Còn mặt trái thì sao? Ngay từ khi đuợc nguời huớng dẫn đón đoàn chúng tôi tại sân bay Shanghai, một nguời đàn ông 51 tuổi, nói tiếng Pháp còn giỏi và lưu loát hơn rất nhiều nguời ngoại quốc sống lâu năm trên đất Pháp, trên xe bus, anh ta đã căn dặn chúng tôi những điều sau đây: Luôn luôn phải đề phòng bọn móc túi, móc bóp, phải cản thận nhất là passport. Túi đeo lưng phải đeo truớc ngực. Khi đuợc mời mọc mua bất cứ thứ gì, cố gắng đừng trả lời vì một khi đã lỡ hỏi “How much?” là chắc chắn sẽ bị đeo đuổi và bị phải mua cho bằng đuợc vì những nguời buôn bán có thái độ rất hung hãn, bám dai còn hơn đỉa. Nếu muốn mua thì phải trả giá, mặc cả tối đa, vì tụi bán hàng sẽ nói giá trên trời (cụ thể : có một nguời trong đoàn muốn mua chiếc áo đầm xẩm, bảng giá ghi rõ ràng 1250 yuan, tương đương 140 euros. Rốt cuộc chiếc áo đuợc bán với giá 150 yuan tức 18 euros!). Đó vẫn còn là bị mua hớ rồi đó. Khi qua đuờng phải hết sức cẩn thận, ngó phải ngó trái cho thật chắc chắn dù mình băng qua đuờng trên đuờng dành cho nguời đi bộ và đen thì xanh, vì bên này xe hơi không có ưu tiên cho nguời đi bộ đâu. (Truớc khi đi Tàu, tôi có xem đuợc một video về cảnh nguời đi bộ bên Tàu bị xe cán chết như ruồi khi băng qua đuờng hoặc đứng chờ đen xanh để băng qua, thấy "hãi" quá nên mỗi khi qua đuờng hồi hộp vô cùng. Quả thật, xe hơi cũng như xé gắn máy, không xe nào chịu ngừng lại cho mình qua cả, phải liều mạng thôi!) Khi xử dụng nhà vệ sinh công cộng phải nhớ mang theo giấy chùi …. Điều này, hãng du lịch ở Paris cũng đã luu ý trên giấy trắng mực đen rồi. Quả thật, 90% nhà cầu bên Tàu đều không có giấy, chưa kể tới tình trạng vệ sinh nhiều nơi buớc vô là dội ra liền, hết muốn tè hay ị luôn! Tệ nhất là ngay cả những phòng vệ sinh ở các nơi quan trọng, thu hút rất đông du khách như các viện bảo tàng quốc gia, Quảng trường Thiên An Môn, Cấm Thành, Vạn Lý Truờng Thành ... và cả những nhà hàng sang trọng hạng 4 sao. Thậm chí tại một nhà hàng, có một nhân viên đứng cạnh nhà cầu với một cuộn giấy vệ sinh và phát cho mỗi nguời một đoạn giấy, vừa để chùi! Hết ý luôn. Được hỏi tại sao đất nuớc anh hãnh diện là có nền kinh tế hàng đầu thế giới, qua mặt cả Mỹ và Nhật, vậy mà cũng không có đủ giấy vệ sinh cho nguời xử dụng? Nguời hướng dẫn nguợng ngùng giải thích là dân trí đa số nguời Tàu còn thấp, ích kỷ, không biết nghĩ tới nguời khác nên cứ để cuộn giấy nào là mất ngay.Nói về dân trí tụi Tàu thì qua đó mới thấy rõ đuợc quả thật, họ còn quá lạc hậu. Vẫn còn vấn đề khạc nhổ ngoài đuờng và nơi công cộng. Còn đi ngoài đuờng, nếu như ngay giữa thủ đô ánh sáng Paris, phải cẩn thận nếu không muốn đạp lên phân chó trên vỉa hè thì bên Tàu, phải thỉnh thoảng nhìn truớc mặt nếu không muốn đạp lên những cục đàm của tụi Chệt.Ngoài ra còn thêm một đặc điểm nữa của tụi Tàu là họ nói rất lớn, ở bất cứ nơi nào. Ngay cả trong khi đang coi show, cell phone reo, một thằng Chệt lên tiếng Allo và cứ thế nói oang oang như thể trong rạp chỉ có một mình hắn! Bao nhiêu khách ngoại quốc lên tiếng sụyt sụyt, hắn cứ tỉnh bơ tiếp tục thao thao bất tuyệt gần cả phút truớc khi có bảo vệ vô yêu cầu hắn ra khỏi rạp để nói chuyện điện thoại. Huớng dẫn viên còn lưu ý đoàn chúng tôi một điểm nữa là đừng ngạc nghiên nếu như mình chào nguời Hoa mà không đuợc nguời ta đáp lại vì nguời Tàu không có thói quen chào hỏi những nguời lạ. Trong thang máy, nếu mình nhìn lên trần, họ sẽ nhìn xuống dưới đất và nguợc lại. Nhìn vào mắt nguời không quen biết là bất lịch sự! Tại bàn ăn, nhân viên phục vụ luôn luôn rót rượu bia hay nước uống cho đàn ông truớc, sau đó mới tới phụ nữ, vì vậy xin các madames đừng ngạc nghiên hoặc bất bình, và cũng xin các bà đừng bị tự ái khi nguời ta hỏi tuổi các bà, bên Tàu đó là chuyện thuờng. Trong suốt hai tuần lễ bên Tàu, điều gây khó khăn trở ngại nhất cho đoàn chúng tôi là hàng rào ngôn ngữ: mặc dù huớng dẫn viên khoe khoang tuyên truyền là bên Tàu, các học sinh đuợc học ngoại ngữ ngay từ bậc Tiểu học, nhưng rất hiếm khi chúng tôi gặp được một nguời nói đuợc chút tiếng Anh, ngay cả các nhân viên làm ở quầy tiếp tân là những nguời lẽ ra phải biết chút căn bản tiếng Anh truớc khi đuợc thâu nhận vào làm. Không có người hướng dẫn bên cạnh là chúng tôi chới với. Trong nhà hàng, phòng ăn, muốn hỏi xin thêm đuờng hay sữa, hay muối tiêu là cả một vấn đề, mỏi tay vô cùng. Một bà đầm trong đoàn muốn hỏi sữa để uống café phải bắt truớc con bò "meuh meuh" và tự bóp vú mình như thể vắt sữa bò làm cả bàn cuời bò ra... Một nguời khác, ăn bữa ăn xong, muốn uống trà, thấy bình trà đá nguội tanh, ngoắc cô hầu bàn lại, chỉ vào bình trà và nói "Too cold". Kết quả cô hầu bàn mang ra cho 2 lon coca vì tuởng là "two colas"! (vì tụi Tàu gọi Coca Cola là "Cola " . Một điều không tuởng khác nữa là một vài hotels bên Tàu đều khoá cái tủ lạnh mini bar trong phòng ngủ của khách. Muốn dùng gì, phải kêu reception cho nguời lên mở khoá! Tụi này thắc mắc thì hotel cho hay là khách dùng rồi bỏ đi mà không thanh toán tiền nuớc uống. Có hotel buộc khách phải đặt tiền thế chân 200 yuan (24 euros) nếu muốn xử dụng mini bar trong phòng. Các huớng dẫn viên còn lưu ý đoàn là phải cẩn thận khi thanh toán món hàng bằng một tờ giấy bạc lớn nhu 100 yuan vì có những con buôn luu manh sẽ thối tiền giả hoặc tiền các nuớc khác không có giá trị, nhu tiền Liên Xô... Các bữa ăn phục vụ cho đoàn chúng tôi mặc dù rất phong phú, tối thiểu 10 món, nhưng món nào cũng quá nhiều dầu mỡ, hai ba ngày đầu thì còn thấy lạ và ngon miệng nhưng về sau, cả đoàn đều ớn tới mang tai. Trong đoàn có 10 nguời thì hết 6 nguời, trong đó có tôi, bị tiêu chảy. May là ai cũng chuẩn bị, mang theo thuốc men đầy đủ. Và sau cùng, điều thú vị tôi ghi nhận đuợc qua chuyến đi này là do nguời hướng dẫn sau cùng mang lại. Ông này 64 tuổi, phụ trách đi với chúng tôi 4 ngày sau cùng ở Bắc Kinh, nói tiếng Pháp cung khá lưu loát. Ba ngày đầu thì tỏ vẻ nghiêm nghị, cũng tuôn ra những lời tuyên truyền như bất cứ guide cộng sản nào, nhưng qua ngày cuối thì mới thổ lộ ông ta là cựu đại tá Công An đã về hưu đuợc 2 năm sau 32 năm phục vụ, nhưng vẫn được phép đi làm kiếm thêm chút tiền. Ông ta tâm sự là vô đảng để đuợc huởng nhiều quyền lợi, nay thì không còn tin tuởng vào Đảng nữa vì tất cả các quan chức cao cấp đều quá tham nhũng, giàu có hàng tỷ yuan. Con gái Hồ Diệu Bang cũng như các cậu ấm, cô chiêu, con cái các đảng viên cao cấp, lợi dụng quyền uy của cha mẹ để kinh doanh, mượn vốn ngân hàng nhà nuớc rồi xù luôn, không ai dám làm gì cả. (Bản đầy đủ)
-
Cũng có thể đó là một khu. Không biết anh tuanduong đã đi hết thành phố chưa? Chuyện chèo kéo khách đến mua bằng được ở Tàu có lẽ là đúng vì ngay trong đây ngoài ra VL cũng đã được nghe rất nhiều ý kiến của những khách du lịch từng đi vào những khu mua sắm của Trung quốc. Gần như không mua không được, giá thì đắt thôi rồi lượm ơi. Về chuyện thức ăn thì gần như tất cả chúng ta đều đồng ý rằng món ăn Tàu rất dở, nhiều mỡ, cay và nóng. Do vậy không có lý gì để nói "Ăn cơm Tàu, ở nhà Tây, lấy vợ Nhật". Món ăn Việt nam ngược lại rất ngon, không phải vì người Việt khen món ăn Việt. Đặc tính món ăn Việt nam là luôn cân bằng âm dương có món cay sẽ có món dịu, món mặn sẽ có món nhạt, món chua sẽ có món mát. Không phải ngẫu nhiên ngày Tết lại có món dưa, hành vì chúng ta ăn nhiều mỡ, thịt. Có cá kho sẽ có rau muống luộc. Mùa hè đổ mồ hôi cấy gặt sẽ có canh chua giải nhiệt. Thịt chó có mắm tôm và giềng, đặc biệt là lá mơ.v.v... Món bánh đa nem (hay chả nem) phải có 5 loại gia vị, chả rươi cũng phải có 5 vị (rươi, trứng vịt, thịt lợn, thìa là, vỏ quýt) Món ăn Việt thể hiện tính cân bằng âm dương rất rõ. GS âm nhạc Trần Văn Khê cũng từng cho rằng như vậy. Đây chính là nét đặc sắc phân biệt món ăn Việt với món ăn của hầu hết các nước trên thế giới trước hết trong khu vực Châu Á. Có thể nói thuyết Âm dương Ngũ hành có thể tìm thấy ngay trong ẩm thực Việt.
-
Ông Nguyễn Hữu Khai cho biết, tất cả chỉ vì cái sự "quá tin”, đặt niềm tin vào đối tác "anh em”. Bệnh viện đa khoa Bảo Long đang có nguy cơ bị Bảo Sơn nuốt trọn" Chúng tôi xin cam đoan rằng không bao giờ lại bán đi sự nghiệp y dược và giáo dục, đào tạo của mình, chỉ dốc lòng với thiện chí hợp tác, đầu tư để nâng cấp theo kịp với sự phát triển của thời đại, nhưng sai lầm là nhẹ dạ, cả tin đã ký vào văn bản khống, cùng một số văn bản tạo điều kiện cho ông Sơn vụ lợi cá nhân và triệt hại Bảo Long”- Lương y, Tiến sĩ Nguyễn Hữu Khai bày tỏ. Trong một lá thư mới đây, ông đã khẳng định: "...Chúng tôi kêu gọi sự hợp tác liên doanh đầu tư của các đối tác, nhưng vì thiếu kinh nghiệm nên bị cài bẫy trong từng thủ đoạn của đối tác và bị lừa gạt...”. Vậy là chỉ vì nhẹ dạ, cả tin, Tập đoàn y dược Bảo Long có thể mất đi 3 cơ sở của mình: Công ty cổ phần Tập đoàn y dược Bảo Long, Bệnh viện đa khoa Bảo Long và Trường phổ thông võ thuật Bảo Long. "Cạm bẫy”... "chết người” Người ta không thể ngờ rằng, chỉ trong một thời gian rất ngắn, mọi cố gắng bao nhiêu năm trong việc gây dựng Công ty cổ phần Tập đoàn y dược Bảo Long, Bệnh viện đa khoa Bảo Long và Trường phổ thông võ thuật Bảo Long của ông Nguyễn Hữu Khai cùng các anh em, bạn bè thân hữu và học trò bỗng vào tay người khác và bị "bóp chết” một cách không nương tay. Kể từ cái ngày hai bên ký Biên bản ghi nhớ hợp tác nâng cấp đầu tư, đến khi có cái Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, tài sản, thương hiệu chỉ chưa đầy 20 ngày. Tại Hợp đồng chuyển nhượng vốn cổ phần và tài sản doanh nghiệp cùng bản quyền thương hiệu sản phẩm ghi: "Căn cứ Biên bản họp Hội đồng quản trị Công ty Cổ phần tập đoàn y dược Bảo Long” cũng như "Căn cứ Biên bản họp Hội đồng quản trị Công ty Cổ phần Tập đoàn đầu tư xây dựng và Du lịch Bảo Sơn”, ngày, tháng đều còn bỏ trống, vì thực ra chưa có cả những cuộc họp này. Và cũng chỉ trong một thời gian rất ngắn, đã xong ngay việc định giá từ đất cho đến các tài sản trên đất. Tất cả đều "thoáng” một cách lạ lùng. Rất nhiều mục Bảo Sơn nói bao nhiêu, Bảo Long chấp nhận bấy nhiêu. Có lẽ chính từ sự "thoáng” ban đầu của Bảo Sơn, như chuyện ngay lập tức cho vay hàng chục tỷ đồng mà các thành viên trong HĐQT của Bảo Long đã "thoáng” theo. Ông Nguyễn Hữu Khai cho biết, tất cả chỉ vì cái sự "quá tin”, đặt niềm tin vào đối tác "anh em”. Ngay sau khi được tôn lên làm Chủ tịch HĐQT, ông Nguyễn Trường Sơn đã lập ra một văn bản lấy tên "Biên bản họp Hội đồng quản trị” với nội dung các thành viên HĐQT đứng tên trong giấy đăng ký kinh doanh của Công ty cổ phần Tập đoàn y dược Bảo Long, Bệnh viện đa khoa Bảo Long, đồng ý chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của mình cho ông Nguyễn Trường Sơn và vợ con của ông Sơn. Trong văn bản có đoạn ghi: "Người bán cổ phần đã nhận đủ số tiền và cam kết sau đây không kiện cáo gì”. Ông Sơn hứa ngay sau đó sẽ chuyển tiền trả để các thành viên tất toán công nợ (nhưng đến nay vẫn chưa trả). Vì tin, vì " thoáng” mà ký. Và chính vì có văn bản đó, nên Bảo Sơn đã có thể tiến hành đổi chủ, sang tên. Vừa là chủ nợ, vừa là con nợ Theo Tập đoàn y dược Bảo Long, số tiền 100% vốn cổ đông được ghi danh sách trong giấy chứng nhận đăng ký doanh nghiệp của Công ty cổ phần Tập đoàn y dược Bảo Long: ông Nguyễn Hữu Khai 18,1 tỷ đồng; bà Lê Thuý Hằng 7,4 tỷ đồng; ông Nguyễn Hữu Sinh 1,5 tỷ đồng, tổng 27 tỷ đồng Bảo Sơn đều chưa trả; Danh sách các thành viên góp vốn của Công ty TNHH Bệnh viện đa khoa tư nhân Bảo Long là 5,1 tỷ đồng cũng chưa được Bảo Sơn thanh toán, nhưng các thành viên đã cả tin ký khống. Phần góp vốn bổ sung của các cổ đông với giá trị sinh lời tính đến ngày chuyển nhượng bằng hơn 86 tỷ đồng; hạ tầng kỹ thuật trên 4,6 tỷ đồng; cây cối hoa màu trên 2,3 tỷ đồng cũng đều chưa được thanh toán. Các khoản khác như thương hiệu Công ty CP Tập đoàn y dược Bảo Long; bản quyền thương hiệu các sản phẩm thuốc của Công ty; thương hiệu bệnh viện đa khoa tư nhân Bảo Long và Trường phổ thông võ thuật Bảo Long hai bên đều chưa định giá, chưa thực hiện chuyển nhượng. Nếu trừ phần số tiền đất (gần 164 tỷ đồng), công trình trên đất (63,5 tỷ đồng) Bảo Sơn đã trả, thì số tiền Bảo Sơn chưa trả, còn nợ là hơn 125 tỷ đồng. Tuy nhiên, như phía Bảo Sơn đã tuyên bố với các cơ quan báo chí, rằng Bảo Sơn đã trả toàn bộ tiền "mua 100% vốn cổ đông của 3 công ty nói trên bằng tổng số tiền giá trị đất và nhà xưởng xây dựng trên đất là bao gồm tất cả các khoản kể cả vốn cổ phần, thương hiệu, hạ tầng cơ sở và cây cối hoa màu... (!?). Tổng giá trị đó là 227 tỷ đồng mà không hề thêm bớt”. Điều lạ lùng là ở bản Hợp đồng chuyển nhượng phần giá chỉ đề cập đến giá trị sử dụng đất, phần công trình trên đất, còn giá các khoản khác không hề đề cập đến, kể cả nếu phải nói thêm hai bên sẽ quy định hay thoả thuận tại một văn bản khác. Nói như trên thì Bảo Sơn đang là con nợ. Thế nhưng Bảo Sơn lại là chủ nợ khi cho Bảo Long vay 30 tỷ đồng (như một món quà ngày đầu hợp tác- hợp đồng vay vốn ngày 15-2-2011, lãi suất 2,2%/tháng) và các hợp đồng vay khác. Đó là các "Hợp đồng giao khoán kinh doanh”, "đầu tư vốn” (5 tỷ đồng), "hưởng lợi nhuận” bắt buộc (120 triệu đồng/ tháng) và phải "cam kết trả lợi nhuận từng tháng vào ngày 22 hàng tháng, sau 12 tháng trả số tiền gốc” được đảm bảo bằng USD. Tiếp đó là "Hợp đồng vay vốn trả nợ vay ngân hàng 80 tỷ đồng ngày 12-5-2011 (lãi suất 1.75%/ tháng, nhưng phải thế chấp rất nhiều diện tích đất và tài sản ở Sìn Hồ -Lai Châu); Hóc Môn (TP Hồ Chí Minh) với tổng số 10.938,4 m2 đất. Các hợp đồng vay này chỉ có thời hạn ngắn, như vay 30 tỷ đồng trong 2 tháng; nếu quá sẽ chịu lãi 200% và không quá 30 ngày... Và như vậy, Bảo Sơn đã "hợp tác đầu tư” về danh nghĩa: đích danh làm Chủ tịch HĐQT; mua 3 công ty và rồi thay thế toàn bộ lãnh đạo, CBNV theo hình thức sa thải dần người cũ, kể cả ông Nguyễn Hữu Khai. Về tài chính: mua nhưng lại chưa trả hết tiền, đồng thời lại cho vay lấy lãi, kèm theo là những cam kết, thế chấp. Trong thời điểm khó khăn trong kinh doanh như hiện nay, thì khả năng trả nợ của Bảo Long cho Bảo Sơn là rất khó. Và như người bị dẫn vào đầm lầy, Bảo Long đã phải sa lầy. Đồng thời, nói như ai đó: "Con hổ” ranh ma Bảo Sơn đang nuốt gọn không chỉ 3, 4 công ty của Bảo Long ở Hà Nội mà có thể sẽ vươn ra nuốt trọn cả những nơi xa xôi như Lai Châu, TP Hồ Chí Minh... của "con nai” ngây thơ Bảo Long. Linh gốc http://ndhmoney.vn/w...a-gat-%E2%80%9D =========== VL đang làm bài luận về mua bán sát nhập (M&A) lại tình cờ đọc được bài này. Sự vụ này có nhiều uẩn khúc và lạ kỳ. Một bài học trong kinh tế. Xin mời các cao thủ thủ dự đoán diễn biến và kết quả của việc Bảo Long bị thôn tính. VL thử ra quẻ Hưu Xích Khẩu. Việc thôn tính Bảo Long của Bảo Sơn chưa thể diễn ra như kế hoạch sắp đặt trước của Bảo Sơn. Tranh tụng, khiến kiện nhau còn kéo dài và Bảo Long sẽ nhờ cậy tới luật để chống lại sự thôn tính đầy mưa mô của Bảo Sơn. Tuy nhiên về sau kết quả dần có lợi cho Bảo Long hơn.
-
Chuyện này nằm ở phần định giá tài sản. Bảo Long cho rằng chưa đủ 227 tỷ vì chưa tính hạ tầng kỹ thuật, vườn hoa cây cảnh, 3 thương hiệu,..Trong khi đó Bảo Sơn bảo đã đủ. Nói cách khác là Bảo Long thấy còn quá rẻ. Lỗi này một phần do Bảo Long không định giá đầy đủ - một điều kiện buộc phải có trước khi thôn tính hoặc sát nhập trước khi để Bảo Sơn thâu tóm. Một điều lạ là lý do có cuộc bán doanh nghiệp này. Theo như Bảo Long thì khó khăn tài chính. Trong trường hợp này BL vẫn có thể bán 30% hoặc 50% cổ phần vẫn có thể có vốn tài trợ cho hoạt động của tập đoàn. Tại sao Bảo Long lại đi bán 100% vốn. Quyết định này hơi khó hiểu vì lương y Nguyễn Hữu Khai dành gần như cả cuộc đời gắn với sự nghiệp y học dân tộc, cuộc đời đã được viết thành sách và thậm chí được VTV làm phim truyền hình lấy hình mẫu nhân vật là ông. Vậy mà ông quyết định bán hết "đứa con tinh thần" của mình vì khó khăn tài chính?
-
Tình hình có vẻ cũng cũng không đơn giản. Trung quốc luôn là nhân tố gây mất ổn định ở Châu Á.
-
:lol::lol: :lol: Thạc sĩ gì mà nói năng chán thiệt. Ông Quân ơi "ở bển" người ta cũng chứng minh và linh hồn và thế giới tâm linh là có thật bằng những phương pháp định lượng khác với phương Đông của mình đó. Mà ông bên thôi miên sao giỏi quá, quán xuyến được đủ cả thôi miên, ngoại cảm, tâm linh nữa thì nước ta quả thật nhiều nhân tài. Ông chả cần 3% hay 100% thì nhân dân người ta vẫn sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để tìm về với thế giới tâm linh. Đó là hiện thực khách quan và nhu cầu của cuộc sống. Chẳng phải ông lên báo bảo 3% hay "cắt lưỡi" mà họ ít đi tìm đâu ông Quân thân mến ạ vì họ chẳng cần biết đến thạc sĩ Quân, cử nhân Tuấn nào. Họ chỉ cần kiểm chứng thông tin và đối chiếu kỹ lưỡng thôi. Tìm mộ và tâm linh chứ đâu phải trò chơi mà họ cẩu thả được. Em cũng đồng ý với bác rằng cũng không nên quá đà vì có thể có người a dua mọc ra khả năng để kiếm tiền. Tuy vậy số đó cũng không tồn tại lâu dài và người dân người ta sẽ tự đánh giá và tự bỏ đi. Lâu lâu cũng có người cứ phải giật gân thế thì mới hay, báo chí cũng có nhiều phóng sự.
-
Ảnh quá đẹp vì có chim Hải Âu. Nếu như không có chim hải âu trong đó thì ảnh bình thường. Cánh chim sải cánh biểu tượng cho sự tự do. Đừng gửi nhiều mà thèm. B)
-
-
Vâng. Chính xác là như vậy. Thực tế thì ít nhất 90% (nếu không muốn nói cao hơn thế) các gia đình đi tìm mộ bằng phương pháp ngoại cảm họ đã xác nhận đó là người thân của họ bằng phương pháp đối chiếu thông tin. Có những đưa cháu chưa sinh ra khi người đã mất còn sống họ cũng đọc vanh vách từng tên, tuổi. Tất cả nhiều thông tin tập hợp lại chỉ có người trong gia đình mới xác nhận được đó là người thân của họ hay không. Từ đó các bước tiếp theo mới được tiến hành. Vì vậy ông Quân nói (hay báo giật tít) bảo không quá 3% là thông tin võ đoán và hết sức nực cười. Chưa nói thôi miên và linh hồn, ngoại cảm là hai việc khác nhau. Việc linh hồn tồn tại là chuyện thực tế khách quan không chỉ phương Đông mà phương Tây cũng nghiên cứu mạnh. Có một số nhà khoa học ở các trường ĐH ở Mỹ họ đã cất công đi về Nam Á (Ấn Độ, Pakistan), Châu Mỹ latin, Châu Âu để tìm hiểu về hiện tượng đầu thai trở lại và họ đã kết luận linh hồn và chuyện đầu thai là có thật. Ở Mỹ người ta còn chụp ảnh lúc linh hồn rời khỏi thể xác. Ở Nga các nhà khoa học còn định lượng bằng cách đo trọng lượng cơ thể sau khi linh hồn đã rời khỏi cơ thể và lúc trước khi họ còn sống trên rất nhiều người thì cho ra một con số chênh lệnh hơn 3 gram. Ở Việt nam tại Hòa Bình và Cà Mau hiện tượng linh hồn trở lại cuộc sống là một thực tế rõ ràng. Đó chính là hiện tượng luân hồi như trong đạo Phật đã đề cập. Ông Quân đã thôi miên ra được một mộ liệt sĩ chưa?
-
Thưa SP, có ai dám gọi Nhật Bản là nước nhỏ không? hay gần hơn là Singapore? hay người ta gọi Singapore là nước bé. Chúng ta nên gọi là nước bé hay nước yếu thì đúng hơn Việt nam không phải là nước nhỏ. Đây là cách mà VL thấy về mặt ngoại giao các cán bộ ta hay nói Trung quốc nước lớn còn chúng ta nước nhỏ. Như thế ngay trong tư tưởng đã thua người ta rồi. Đệ tử cũng thấy rằng muốn Việt nam vươn mình ra thế giới trước hết phải có tư tưởng chúng ta là một nước lớn (ko phải dân số, diện tích) thì lúc đó mới đua ganh được với thế giới.
-
Hi. Chọn ánh sáng nữa thì tốt hơn. Chụp vào tầm từ 10h - 2h chiều chẳng hạn. Ấm trà có vẻ hơi to đúng không? Nếu có kiểu chụp nhìn ngang ấm trà nữa thì nhìn ấm rõ hơn.
-
VL cũng đang thấy nếu đúng như định nghĩa "Natural Law" của Wiki thì từ Lý học dùng Natural Law là chuẩn hơn cả so với tất cả các cụm từ mà các anh chị đã dịch. Vì vậy VL cũng bỏ phiếu cho "Lý học" dùng "Natural law". Tuy vậy không biết anh TheTrung đã xem các nguồn khác chưa như Bách khoa toàn thư của ĐH Standford, http://plato.stanford.edu/entries/natural-law-ethics/#KeyFeaNatLawThe hay Bách khoa triết học Internet http://www.iep.utm.edu/natlaw/ thì Natural Law nghĩa về đạo đức và những hành vi liên quan tới con người nhiều hơn.
-
Khi mà người ta còn chối bỏ lịch sử văn hóa dân tộc mình thì khó mà giữ được di sản văn hóa dân tộc lắm anh TheTrung ạ.
-
Một bức ảnh nhưng nhìn tếu táo thì có thể thấy vài điều: 1/ Trình độ quan trí thấp 2/ Quan không thèm quan tâm tới người dân. 3/ Trình độ phát triển hạ tầng thấp (rác trời chằng chịt). Dù sao nếu nhìn dưới góc độ marketing thì quả là gây ấn tượng.
-
Tục thờ chó đá là một nét văn hóa cổ đặc sắc của người Việt. Nếu như được nghiên cứu và phục dựng lại đầy đủ thì đây là một nét khác biệt, một điểm nhấn tuy không màu mè nhưng rất riêng của văn hóa Việt. Ở Vĩnh Phúc hay Phú Thọ còn miếu thờ Hai Bà Trưng có chó đá canh giữ từng làm ồn ào báo chí một thời gian. Hiện nay chúng ta rất dị ứng và thấy phản cảm với việc đặt sư tử trước nhà, cơ quan thậm chí một số ngôi chùa của một số người. Sư tử đá và đèn lồng là biểu tượng tuy đơn giản nhưng rất rõ đó là văn hóa Trung quốc.
-
Xin chúc mừng Trung tâm :)
-
Một người đang có bầu rồi muốn biết thế nào hỏi longphibaccai mà ra quẻ Cảnh Tốc Hỷ thì sao?
-
Chào longphibaccai Thế nếu Cảnh Tốc Hỷ thì là trai hay gái http://lyhoc.vstatic.net/public/style_emoticons/default/39.gif ?
-
Bông lúa hay hoa lúa dùng làm quốc hoa cũng ổn mà hình như người ta quên. Cánh mỏng manh. Màu sữa nhạt. Hương đồng vương. Khắp cả đất trời...
-
Một số thông tin thêm về Bảo Sơn Dư luận đang ồn ào về vụ án ly hôn tranh chấp 500 triệu USD giữa vợ chồng đại gia Hà Nội là anh Bùi Đức Minh (sinh năm 1975; phố Cầu Gỗ, phường Hàng Bạc, quận Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội) và vợ là chị Nguyễn Thanh Thủy (sinh năm 1976, trú tại phố Trần Hưng Đạo, Hoàn Kiếm-Hà Nội). Bà Thủy là cổ đông lớn của Tập đoàn Bảo Sơn, đặc biệt bà là Tổng giám đốc công ty TNHH Một thành viên Du lịch giải trí Thiên đường Bảo Sơn (xã An Khánh, huyện Hoài Đức, thành phố Hà Nội). Có nhiều tiền nên chạy án? Tòa án nhân dân quận Hoàn Kiếm, Hà Nội quyết định chị Nguyễn Thanh Thủy được ly hôn với anh Bùi Đức Minh.Về con chung, giao cho chị Thủy trực tiếp chăm sóc,nuôi dưỡng cảhai con chung là cháu Bùi Đức Bảo Hưng (sinh năm 2004) và cháu Bùi Ngọc Bảo Nhi (sinh năm 2007) cho đến khi các cháu tròn 18 tuổi hoặc cho đến khi có sự thayđổi khác. Anh Bùi Đức Minh có quyền thăm nom con chung không ai được cản trở.Về tài sản, dành quyền khởi kiện tranh chấp tài sản chung, sở hữu chung cho anh Bùi Đức Minh trong một vụ kiện khác nếu có chứng cứ chứng minh và có yêu cầu. Theo anh Minh cho biết, trước ngày mở phiên tòa có yêu cầu chia tài sản chung và nợ chung nộp kèm chứng cứ cho Tòa án nhưng Tòa án cố tình tuyên xử tách ra vi cho rằng không có yêu cầu, không có chứng cứ. Điều này anh Minh hiểu rằng Tòa án Hoàn kiếm cũng đã nhìn thấy sẽ phải chia tài sản chung, nợ chung nhưng cần có thêm thời gian đểgiúp nguyên đơn tẩu tán tài sản, hợp thức sổ đỏ cho các giao dịch về nhà đất thuộc dự án liên quan của mình bằng cách dành cho anh Minh khởi kiện trong 01 vụ án khác. Đặc biệt, trong số tài sản chung yêu cầu chia có khối tài sản tranh chấp trong thời kỳ hôn nhân của vợ chồng anh lớn nhất là Quyền sử dụng 34 hađất giaiđoạn 1 dự án Thiên Đường Bảo Sơn thuộc Công ty TNHH một thành viên Du lịch giải trí Thiên đường Bảo Sơn, do chịNguyễn Thanh Thủy làmTổng giám đốc. Theo định giá của anh Minh và các chuyên gia địa ốc ước tính vụ án tranh chấp phân chia tài sản khi ly hôn tại doanh nghiệp này ước tính khoảng hơn 500 triệu USD ( chưa tính diện tích đất tại Thiên đường Bảo Sơn các giai đoạn 2,3…) cũng như các tài sản lớn khác (ô tô, khách sạn, nhà xưởng…..) của 7 doanh nghiệp có cổ phần đóng góp của cặp vợ chồng này. Sau phiên tòa, anh Bùi Đức Minh đã làm đơn kháng cáo bản án của TAND quận Hoàn Kiếm và cũng làm đơn tố cáo gửi các cơ quan chức năng có sự chạy án trong vụ án ly hôn và tranh chấp tài sản này. Cụ thể, tại đơn tố cáo anh Minh nêu rõ: Sau phiên tòa vào trưa ngày 21/4/2011, Luật sư bảo vệ quyền lợi cho nguyên đơn ( chị Nguyễn Thanh Thủy) là ông Nguyễn Hoàng Trung có gặp anh Minh tại cổng tòa án và cùng Minh và hai luật sư bảo vệ quyền lợi cho anh Minh đi uống nước. Anh Minh cho biết,sở dĩ có buổi gặp mặt này vì Ông Trung làm việc cho Văn phòng luật sưHoàng Hải có địa chỉ tại 11 phố Nguyễn Bỉnh Khiêm, quận Hai Bà Trưng, Hà nội là văn phòng đã bảo vệ quyền lợi cho chị Thủy từ đầu vụ án ly hôn này và lại là luật sư trực tiếp tham gia phiên tòa bảo vệ quyền lợi cho chị Thủy nên mọi thông tin về vụ án Ông Trung là người nắm rõ nhất. Trong buổi gặp luật sư Trung cho chúng tôi biết chị Thủy đã lo chạy án xong nên tôi không làm được gì đâu. Là người trong cuộc biết rõ sự chạy án này nên Ông Trung cho rằng kịch bản tài sản sẽ tách để giải quyết một vụ án khác là chắc chắn xảy ra vìđã được làm “theo đơn đặt hàng rồi mà”. Vì vậy Ông Trung ngỏ ý muốn được làm luật sư cho anh Minh trong vụ kiện riêng tranh chấp tài sản “khủng” này .Trong buổi nói chuyện Luật sư Trung có nhắcđến người trực tiếp chỉ đạo vụ án này từcấp sơ thẩm là ông Phó chánh án Đào Sỹ Hùng, phụ trách tòa lao động của TAND thành phố Hà Nội.Sau đó chỉ đạo cho ông Lê Anh Xuân là Chánh án Tòa án nhân dân Quận Hoàn Kiếm và quan hệ thân thiết giữa Ông Xuân và bà Viện trưởng viện Kiểm sát Quận Hoàn Kiếm.Ông Trung nói thêm “Đường đi của nó là như vậy, nói để mọi người biết”. Luật sư Trung có ý khuyên anh Minh phải củng cố chứng cứ , phải lo “chạy án” thì mới giải quyết được, chứ đừng chủ quan vì thế lực nhà Bảo Sơn“cũng được đấy và mọi việc bên bị đơn chuẩn bị không xi nhê gì với nó đâu”. Ông Trung cho biết thêm “Minh nên tập trung để kiện mối quan hệ ngoại tình của Thủy với Ông Trần Thế Cương Phó phòng Văn hóa khoa giáo thuộc Ủy ban nhân dân thành phố Hà Nội chứ hiện giờ Minh đang kiện Ông Nguyễn Mạnh Cường Phó chủ tịch kiêm Tổng thư ký Hội Doanh nghiệp trẻ Việt nam thì không hiệu quả đâu vì đó chỉ là mối tình qua đường”. Các Luật sư của anh Minh có cãi hay cũng chẳng có giá trị chỉ như bình hoa quý hiếm bày trên bàn, cãi cho thân chủ nghe sướng tai những hiệu quả là không có vì tất cả đã có lo “đằng sau” hết rồi! Ông Trung khẳng định thêm “ Minh thấy không, tất cả các câu hỏi của Hội đồng xét xử chỉ gây bất lợi cho em, chứng cứ nào có lợi cho nguyên đơn thì họ xem xét không thì thôi.Họ là Hội đồng xét xử nên họ có quyền điều hành phiên tòa theo ý họ”. Anh Minh cho biết khi TAND TP Hà Nội thụ lý vụ án này, chuẩn bị xét xử phúc thẩm thì vụ án được giao cho Thẩm phán Nguyễn Thị Hà thuộc Tòa Lao động giải quyết. Như vậy điều này hoàn toàn phù hợp với lời khuyên của Luật sư Trung đối với tôi, vì được biết ông Đào Sỹ Hùng phụ trách Tòa lao động, nên thẩm phán Tòa lao động sẽ xét xử phúc thẩm như ngụ ý “đơn đặt hàng” mà luật sư Trung đã khuyên anh Minh. Anh Minh làm đơn tố cáo có dấu hiệu chạy án, không vô tư khách quan khi xét xử vụ án ly hôn và tranh chấp tài sản của anh, gửi TAND TP. Hà Nội thì hiện nay vụ án đã được phân cho thẩm phán khác xử lý. Sau đó TAND phân thẩm phán Đỗ Quảng Oai thụ lý vụ án này.Trong quá trình thụ lý Ông Oai chỉ mời anh Minh lên một lần để làm bản tự khai vào ngày 03/08/2011, trong lần gặp đầu tiên anh Minh yêu cầu phải được giải quyết các đơn thư khiếu nại tố cáo đặc biệt là đơn áp dụng biện pháp khẩn cấp tạm thời đã nộp tới lần thứ 47 thì Thẩm phán Oai hứa sẽ “giải quyết theo trình tự” và sau đó vào ngày 11/08//2011 gọi anh Minh lên để giao quyết địnhđưa vụ án ra xét xử vào ngày 23/08/2011 anh Minh lại yêu cầu giải quyết đơn thưthì thẩm phán Oai “hướng dẫn” anh Minh về hỏi các luật sư xem “quy trình giải quyết một vụ án ở cấp phúc thẩm là như thế nào?”. Vậy ở đây kịch bản “ chạy án” có tiếp tục xảy ra? Cũng cần nói thêm rằng Tòa lao động dưới sự lãnh đạo của Ông Đào sĩ Hùng đang bị anh Minh tố cáo có liên quan đến việc chạy án thì vẫn tham gia vào việc xét xử vụ án này chỉ thay thẩm phán Oai bằng thẩm phán Hà, trước kia khi còn làm ở Tòa án Quận Đống Đa thì Ông Đào SĩHùng là thẩm phán còn Ông Đỗ Quảng Oai làm thư ký cho Ông Hùng. Vậy có sự liên hệ nào giữa Ông Oai và Ông Hùng ở đây? Điều này cho thấy dấu hiệu không vô tư,khách quan, nhiều uẩn khúc trong vụ án này! Xung quanh vấn đề này anh Minh cho biết thêm “mấy ngày nay qua các phương tiện thông tin đại chúng tôi được biết Tập đoàn Bảo Sơn đã có ý đồ và thực hiện việc thôn tính tập đoàn Bảo Long với số tiền khoảng 228 tỷ đồng (chưa kể hào phóng cho vay thêm hơn 30 tỷ đồng). Tuy nhiên, tôi nhận thấy việc tập đoàn Bảo Sơn mua Tập đoàn Bảo Long là một hình thức giúp chị Thủy tẩu tán tài sản trong thời kỳ hôn nhân. Cụ thể, tài sản chung của tôi và chị Thủy liên quan đến phần vốn góp tại Công ty cổ phần tập đoàn Bảo Sơn và liên quan đến tài sản cá nhân chị Thủy tại các đơn vị thành viên khác của Công ty cổ phần tập đoàn Bảo Sơn. Không hiểu Công ty cổ phần tập đoàn Bảo Sơn và cá nhân chị Thủy đã sử dụng tiền của để mua tập đoàn Bảo Long ra sao, cho những ai đứng tên khi thay đổi đăng ký kinh doanh từ Bảo Long sang Bảo Sơn trong khi vợ chồng tôi đang tranh chấp tài sản khi ly hôn. Chắc chắn số tiền dùng để mua Tập đoàn Bảo Long liên quan đến Công ty cổphần tập đoàn Bảo Sơn và cá nhân chị Thủy nên có quyền lợi của tôi trong khối tài sản chung với chị Thủy, hiện đang tranh chấp tại Tòa án. Vì vậy, tôi làm đơn này tố cáo và kêu cứu khẩn cấp, kính mong các Quý cơ quan, Quý báo có thẩm quyền và trách nhiệm có biện pháp ngăn chặn kịp thời để giúp tôi bảo vệtài sản của mình trong khối tài sản chung vợ chồng tại Tập đoàn Bảo Sơn, cácđơn vị thành viên, các đơn vị mới thành lập theo quy định. Điều này cũng giúp cho việc tránh thiệt hại, rủi ro đối với Tập đoàn Bảo Long khi việc chuyển nhượng tài sản giữa Bảo Sơn và Bảo Long đang vướng mắc lại phát sinh thêm sựliên quan tranh chấp của cá nhân tôi. Do vậy, một lần nữa, kính đề nghị các Quý Ông. Bà và các cơ quan có trách nhiệm giúp đỡ tôi bảo vệ sự công bằng của pháp luận, quyền và lợi ích hợp pháp cho tôi và các con để yêu cầu Tòa án Hà Nội điều tra, giải quyết tố cáo việc chạy án, tẩu tán tài sản trả lời cho tôi, thayđổi thẩm phán khác không liên quan đến đường dây chạy án mới có thể đưa vụ án ra xét xử phúc thẩm khách quan, công bằng, đúng pháp luật được”. Xung quanh sự việc này, các cơ quan chức năng xem xét xem có hay không hành vi chạy án trong vụ án ly hôn có tranh chấp hàng chục nghìn tỷ đồng của hai đại gia Minh –Thủy? Anh Minh cũng cho báo giới biết Văn phòng chính phủ,Ủy ban nhân dân TP Hà Nội và Bộ công an đều có văn bản gửi Tòa án Hà Nội chỉ đạo giải quyết việc bịtố “chạy án” trên nhưng xem ra vấn đề này đang bị những người “cầm cân nảy mực”đẩy vào trong bóng tối yên lặng? Link gốc: http://www.baoxaydun...-trieu-usd.html
-
Xem vui cùng bạn nhé. Việc thi thạc sĩ: Khai Tiểu Cát Bạn sẽ đỗ thạc sĩ trong kỳ thi này. Có tin vui, được thuận lợi. Việc làm: Hưu Vô Vong Bạn còn chờ việc hơi lâu đấy. Chưa tìm được việc mong muốn trong thời gian ngắn sắp tới nhưng đây biết đâu lại là thuận do bạn có thời gian tập trung cho việc học.
-
Tết Trung thu không phải có nguồn gốc từ thời nhà Đường ở Trung quốc. Tết và lễ không phải tự nhiên mà sinh ra. Tết Trung thu (Rằm tháng Tám) cũng vậy, được sinh ra từ đời sống văn hóa của một dân tộc. Văn minh của dân tộc Việt là văn minh lúa nước. Giữa mùa thu (giữa tháng 8 âm lịch) khí trời mát mẻ, dễ chịu lại vừa mới thu hoạch xong vụ mùa. Lúc này những cư dân nông nghiệp mới tụ họp nhau lại để trước hết là "chơi trăng" sau đó là để làm một lễ để nghỉ ngơi, vui chơi sau một vụ mùa vất vả. Sự gắn bó mật thiết giữa văn minh nông nghiệp lúa nước và mặt trăng cũng có thể tìm thấy trong ca dao, dân ca. Ví dụ như: Muốn ăn lúa tháng Năm, trông trăng rằm tháng Tám. Tỏ trăng Mười Bốn được tằm, đục trăng hôm Rằm thì được lúa chiêm. Từ nền tảng kinh tế và đời sống nông nghiệp đó hình thành nên một lễ (hội) Rằm tháng Tám (hay Trung thu). Ngược lại người Trung Hoa với nền cơ sở văn hóa là văn minh du mục và trồng khô (lúa mì, cao lương, ngô...) lịch gieo trồng và thu hoạch không phụ thuộc vào trăng và theo bốn mùa xuân, hạ, thu, đông giống như của người Việt. Hơn nữa tiết trời vào thời điểm này tại Trung quốc bắt đầu lạnh. Những điều kiện này không góp phần hình thành nên một lễ hội chơi theo trăng. Thứ hai sách cổ của Trung quốc thì "Tết Trung thu bắt đầu từ đời nhà Đường, thời vua Duệ Tôn, niên hiệu Văn Minh. Nguyên vào năm đó, đêm rằm tháng Tám trời thật đẹp, trăng tròn sáng tỏ, gió mát hây hây, say cảnh đẹp của trời đất, nhà vua ngự chơi ngoài thành mãi đến trời khuya. Lúc đó, một ông già râu tóc bạc phơ trắng như tuyết chống gậy đến bên nhà vua. Trông người và theo cử chỉ, nhà vua đoán ngay là một vị thượng tiên giáng thế. Ông già kính cẩn chào nhà vua rồi hỏi: - Bệ hạ có muốn lên cung trăng không? Nhà vua liền trả lời là có. Vị tiên liền đưa chiếc gậy lên trời, hoá phép ra một chiếc cầu vòng, một đầu giáp cung trăng, một đầu ăn xuống đất. Tiên ông đưa nhà vua trèo lên cầu vòng, chẳng bao lâu đã đến cung trăng. Phong cảnh nơi đây thật đẹp, một vẻ đẹp khác xa nơi trần thế. Có những tiên nữ nhan sắc với xiêm y cực kỳ lộng lẫy, xinh như mộng, đẹp như những bài thơ hay, nhảy múa theo những vũ điệu vô cùng quyến rũ, đủ muôn hồng nghìn tía. Nhà vua đang say sưa với những cảnh đẹp thì tiên ông đưa nhà vua trở lại cung điện. Về đến trần thế, nhà vua còn luyến tiếc cảnh trên cung Quảng và những giờ phút đầy thơ mộng nên để kỷ niệm ngày du Nguyệt điện, nhà vua đã đặt ra Tết Trung thu. Trong ngày Tết này, người ta uống rượu thưởng trăng nên còn gọi là Tết Trông trăng." Như vậy ngay bản thân người Trung quốc cũng không lý giải được nguồn gốc Tết Trung thu một cách rõ ràng mà mượn một câu chuyện phi thực tế để giải thích cho nguồn gốc Tết Trung thu. Hoặc một cách lý giải khác: "Tết trung thu bắt nguồn từ Lễ Tạ Trời Đất của vua Hán Quang Vũ, sau khi diệt được phản thần là Vương Mãng, bình định được đất nước, khôi phục nhà Hán vào năm 25 sau Tây Lịch. Trong tiệc Vua cho dùng hai món Bưởi và Khoai Môn là hai thức ăn đã giúp cho quân của Lưu Tú khỏi bị chết đói, khi bị quân Vương Mãng vây hãm trong thành nhiều ngày. Từ đó người Trung Hoa dùng hai vật trên làm món lễ cúng trăng" Cách giải thích nguồn gốc Tết trung thu này thiếu tính logic và không thật sự thuyết phục. Thứ ba, theo các nhà khảo cổ học thì Tết Trung Thu ở Việt Nam có từ thời xa xưa, đã được in trên mặt trống đồng Ngọc Lũ (chứng tỏ sự sự ra đời và gắn bó của Tết Trung thu với người Việt đã có ít nhất 2500 năm). Còn theo văn bia chùa Đọi năm 1121 thì từ đời nhà Lý, Tết Trung Thu đã được chính thức tổ chức ở kinh thành Thăng Long với các hội đua thuyền, múa rối nước và rước đèn. Đến đời Lê – Trịnh thì Tết Trung Thu đã được tổ chức cực kỳ xa hoa trong phủ Chúa mà “Tang thương ngẫu lục” đã miêu tả. Ngay cả sách của người Trung quốc “Thái Bình hoàn vũ ký” thì: “Người Lạc Việt cứ mùa thu tháng Tám thì mở hội, trai gái giao duyên, ưng ý nhau thì lấy nhau”. Đây chính là lễ (hội) Rằm tháng Tám của dân tộc Việt. Nó cũng cho chúng ta thấy rằng mùa thu tháng Tám còn là mùa giao duyên và kết hôn. Như vậy kết hợp cái nhìn tổng hợp của khảo cổ học, cơ sở văn hóa, ca dao dân ca và chính ghi chép của người Trung quốc đã cho thấy rằng Rằm Tháng Tám (Tết Trung thu) là một sinh hoạt văn hóa của người Việt dựa trên nền văn minh lúa nước.
-
Chào anh TheTrung,Ở đây mình xác định có hai cái cần dịch là: 1/ Trung tâm Nghiên cứu 2/ Lý học Đông phương Trong đó Lý học Đông phương là cụm từ cần quan tâm hơn Trung tâm Nghiên cứu nên mình bàn trước. Oriental Ancient Theories dịch sát nghĩa Tiếng Việt là "Các lý thuyết cổ Phương Đông". Mình dùng từ này vì Lý học Đông phương bao gồm Tử vi, Tử bình, Phong thủy, Kinh Dịch, Thái Ất - Độn Giáp,... Là một hệ thống lý thuyết (hay học thuyết) nên tại sao phải dùng Theories mà không phải là Theory như anh lukhach góp ý. Nếu dùng như của anh Oriental Civilization's Natural Law (Luật, quy tắc của văn minh Phương Đông) thì nó dễ gây nhầm lẫn vì từ "Law" nghĩa phổ biến nhất là "Luật" (ĐH Luật, Luật Dân sự, Luật hình sự,..). Nó cũng có nghĩa quy tắc, quy luật tuy nhiên đây là nghĩa phụ và có thể gây hiểu lầm với từ phổ biến nhất là "Luật". Oriental Ancient Theories mà không phải Ancient Oriental Theories vì tên này dùng cho người nước ngoài, cho giao dịch với nước ngoài nên đặt Oriental trước sẽ nhấn mạnh yếu tố Phương Đông trước nhất và dễ gây chú ý cho người tiếp xúc với nó hơn là đặt Ancient lên trước. Mặc dù về hai yếu tố này việc đặt cụm từ nào trước cũng đều có thể. Đặt trước hay đặt sau chỉ là nhấn mạnh tùy vào mục đích sử dụng của mình. Về "Trung tâm Nghiên cứu" thì Reseach Centre hay Research Center là tùy do mình dùng Tiếng Anh Anh hay Tiếng Anh Mỹ. Mình đặt trước Research centre for Oriental Ancient Theories (Trung tâm nghiên cứu các học thuyết (lý thuyết) cổ Đông Phương) vì đây là cách dùng của người Anh, Mỹ. Cách dùng cùa người Anh phổ biến là từ, cụm từ chính đặt cuối cùng, từ ý nghĩa bổ sung mình đặt trước trong cách cấu tạo từ. Tuy vậy riêng với các trường, trung tâm nghiên cứu, viện thì người Anh, Mỹ lại hay đặt Centre lên trên đầu rồi + for + ... đằng sau. Có thể coi nó như ngoại lệ. Dùng "for" với Trung tâm, viện nghiên cứu, còn khi nghiên cứu một lĩnh vực cụ thể là lại là "On" (research on). Chả nói đâu xa ở Việt nam mình Học viện Ngoại giao tiếng Anh của nó cũng là "Institute for International Relations" chứ người ta không dùng "International Relation Institute". For ở đây rất cần thiết chứ không phải thừa, không thể thiếu. Em dịch thế này là đặt trên nền Lý học rồi. Tiếng Anh chỉ là công cụ. Vâng, em cũng chỉ dám bình loạn cho rõ hơn vậy thôi.