Liêm Trinh
Hội viên-
Số nội dung
765 -
Tham gia
-
Lần đăng nhập cuối
Content Type
Hồ sơ
Forums
Calendar
Everything posted by Liêm Trinh
-
Rỗi rãi lang thang trên mạng tìm được chùm thơ xuân,chùm thơ xuyên suốt chiều dài gần 1000 năm lịch sử của dân tộc.Liêm trinh đưa lên đây để mọi người cùng thưởng ngoạn và tìm hiểu về tiềm năng thi ca của dân tộc Việt Nam. THƠ XUÂN Mãn Giác (1052-1096), một Thiền sư đời Lý. Ông chỉ để cho đời duy nhất một bài thơ - một bài kệ - làm trước lúc tịch, nhưng đấy lại là một bài thơ xuân, đan xen cảm hứng với triết luận. Xuân ruổi trăm hoa rụng, Xuân đến trăm hoa cười. Trước mắt việc đi mãi, Trên đầu già đến rồi. Đừng tưởng xuân tàn hoa rụng hết, Đêm qua/ sân trước/ nở cành mai. (Theo bản dịch Ngô Tất Tố) Bốn câu đầu là thơ năm chữ, tượng trưng cho sự vận hành chậm rãi, trở đi trở lại của nhịp sinh học trong đời người. Đến câu thứ năm mở ra bảy chữ, liền một mạch không ngắt nhịp, như một lời tuyên chiến với sự tuần hoàn đều đặn ấy - nó đưa con người đến chỗ già lão. Và câu cuối ngắt làm ba nhịp, là một thông báo trang trọng, về cái nhân tố mới - sự hồi sinh của sức sống, sức trẻ ngay trong lòng cái già nua - đã và đang xuất hiện. THƠ XUÂN TRẦN NHÂN TÔNG Vua Trần Nhân Tông (1278-1320), người đã cùng vua cha Thánh Tông chiến thắng quân xâm lược Nguyên Mông và là người sáng lập thiền phái Trúc Lâm - cũng đồng thời là một nhà thơ với nhiều bài cảm tác về mùa xuân đầy tinh tế và sâu sắc. Buổi sớm mùa xuân : Ngủ dậy tung song cửa Nào hay xuân đã sang Một đôi bươm bướm trắng Gặp hoa, cánh vội vàng. Nhà thơ bất ngờ trước cảnh xuân đến, càng bất ngờ thấy cái rộn rã của mùa xuân qua đôi bướm trắng chớp cánh bay đến với hoa. Tình kín đáo mà cảnh thì hồn nhiên. Thi tứ đã chớp được cái khoảnh khắc ấy. Còn đây là ý nghĩ khi đến vãn cảnh chùa Cổ Châu: Đề chùa Cổ Châu Số đời thật mờ mịt Mắt giấu tình bên trong. Cai quản cung ma chặt Đất Phật xuân thong dong Từ chùa nghĩ về xứ Phật. Cõi thiền vậy đấy, nhưng biết đâu, khi mùa xuân đến thì cái tình vẫn nhen nhóm. Muốn tu được thì không gì khác phải giữ sao cho không có đất của sự cám dỗ thì mùa xuân cửa Phật mới thật yên ổn. Chuyện Phật ư? Chuyện đời và cả chuyện răn mình nữa đấy chứ! Trên hồ Động Thiên Cảnh hồ Động Thiên nọ, Hoa cỏ giảm mầu xuân Thượng đế thương hiu quạnh Tầng xanh chuông bỗng ngân (Trần Lê Văn dịch) Nhà vua thường hay quyến luyến với cái vẻ xuân, và lần nào người cũng nhận được những điều sâu kín từ trong những ngày xuân ấy. Người viết: Xuân cảnh Dương liễu hoa xuân điểu ngữ trì Họa đường thiềm ảnh mộ vân phi Khách lai bất vấn nhân gian sự, Cộng ỷ lan can khán thúy vi! Cảnh xuân Khoan nhặt chim kêu hoa liễu dầy Họa đường thềm dãi bóng mây bay Chuyện đời khách đến không hề hỏi Cùng tựa lan can ngắm cảnh ngoài. Mùa xuân đẹp đến nỗi không muốn bàn đến chuyện thế sự nữa. Khách đành cùng chủ tựa lan can mà ngắm vẻ xanh thắm của mùa xuân. Nhưng bài thơ hay nhất của Trần Nhân Tông về mùa xuân lại là bài Xuân nhật yết chiêu lăng: Xuân nhật yết Chiêu lăng Tì hổ thiên môn túc Y quan thất phẩm thông Bạch đầu quân sĩ tại Vãng vãng thuyết Nguyên Phon Ngày xuân thăm Chiêu lăng Nghiêm trang nghìn cửa quân hùm, Trăm quan bảy phẩm một vùng cân đai. Bạc đầu, chàng lính nhắc hoài, Chuyện Nguyên Phong cũ những ngày ruổi rong Tức cảnh ngày xuân (Xuân nhật tức sự) của Huyền Quang (1251-1334), một nhà thơ Thiền chính hiệu, một thi sĩ lớn khác đời Trần. Lỏng tay thêu gấm gái yêu kiều, Hoa rợp, oanh vàng lảnh lót kêu. Bao nỗi thương xuân, thương biết mấy, Là khi không nói chợt dừng thêu. Ở đầu thế kỷ XV có một đỉnh thơ cao vọi là Nguyễn Trãi (1380-1442). Ông cũng là người làm không ít bài thơ xuân. Ông có cái tâm hồn dạt dào của một người đa tình, ở tuổi xế chiều vẫn yêu một nữ sĩ trẻ trung là Nguyễn Thị Lộ. Cho nên trong thơ xuân của ông, có cái cảm hứng lãng mạn của một Lý Bạch muốn “cầm đuốc chơi đêm” - thắp đuốc lên mà chơi cho hết những giây phút cuối cùng trong cái đêm cuối cùng của chín mươi ngày xuân : Tiếc xuân cầm đuốc mảng chơi đêm, Những lệ (sợ) xuân qua tuổi tác thêm... Cầm đuốc chơi đêm này khách nói, Tiếng chuông chưa gióng ắt còn xuân. Nhưng bài thơ xuân của ông đọng lâu trong tâm tưởng nhiều thế hệ lại vẫn là bài thơ mang mạch cảm hứng Thiền : bài Bến đò xuân đầu trại (Trại đầu xuân độ). Bài thơ chỉ có 4 câu, phác họa một không gian mơ hồ, ở đấy cỏ xanh lẫn lộn với khói biếc, giữa màn mưa nước sông như vỗ vào nền trời. Và trong cái khung cảnh đều đều, động mà rất tĩnh ấy, có một con thuyền gác đầu ngủ yên trên bãi cát : Cỏ xuân đầu bến xanh như khói, Thêm nữa mưa xuân nước vỗ trời. Đồng nội vắng teo hành khách ít, Thuyền kề bãi cát trọn ngày ngơi. (Theo bản dịch của Phan Võ) Nguyễn Du (1766-1820). Nguyễn Du cũng như mọi thi hào nổi tiếng khác, vẫn thường cảm xúc về mùa xuân. Một trong những bài thơ xuân đặc sắc của ông là bài Đêm xuân (Xuân dạ: Đêm đen nào thấy ánh dương trong, Hàng liễu âm thầm đứng trước song. Ốm liệt giang hồ bao tháng trải, Xuân về mưa gió suốt đêm ròng. Lâu năm đất khách đèn chong lệ, Ngàn dặm quê hương nguyệt dãi lòng. Ngoài xóm Nam Đoài Long Thủy chảy, Trôi hoài kim cổ một dòng không. (Nguyễn Xuân Tảo dịch) Cao Bá Quát (1808-1855). Cao là một con người suốt đời đi tìm lẽ sống, một người có ý thức về sự tự do tư tưởng của mình. Ông có một bài Đêm xuân đọc sách (Xuân dạ độc thư), tứ thơ thật lạ.: Khách nay chẳng thấy xuân xưa nữa, Thổn thức xuân nay gặp khách xưa. Nay hóa thành xưa nào mấy chốc, Hư nhìn ra thực khỏi lầm chưa? Bao phường danh lợi cơn mưa sáng, Mấy bậc anh hùng đám bụi mờ. Tục lụy cười mình chưa dứt được, Gần đây sách vở quá say sưa. (Nguyễn Văn Tú dịch) Nguyễn Khuyến (1835-1909), một tài thơ kiệt xuất ở nửa cuối thế kỷ XIX. Ông cũng có nhiều bài thơ xuân. Bài thơ được nhớ rất nhiều là bài Chợ Đồng thật ra không phải là một bài thơ Thiền mà chủ yếu thuộc mạch thơ hồi cố. Tháng Chạp hai mươi bốn chợ Đồng, Năm nay chợ họp có đông không? Trở trời mưa bụi còn hơi rét, Nếm rượu tường đền được mấy ông? Hàng quán người về nghe xáo xác, Nợ nần năm hết hỏi lung tung. Năm ba ngày nữa tin xuân đến, Pháo trúc nhà ai một tiếng đùng. (Sưu tầm bài của Nguyễn Huệ Chi) Xuân ý Hồ Dzếnh Trời đẹp như trời mới tráng gương Chim ca tiếng hát rộn ven đường Có ai bên cửa ngồi hong tóc Cho chảy lan thành một suối hương Sắc biếc giao nhau, cành bắt cành Nước trong, hồ ngợp thủy tinh xanh Chim bay cành trĩu trong xuân ý Em đợi chờ ai, khuất bức mành? Giữa một giờ thiêng tình rất đẹp Mắt buồn và rất... rất thanh thanh Mày ai bán nguyệt, người ai nhỏ Em ạ, yêu nhau chết cũng đành Xuân về Chế Lan Viên Pháo đã nổ đưa xuân về vang động Vườn đầy hoa ríu rít tiếng chim trong, Cỏ non biếc dãi mình chờ nắng rụng Bên lau già, theo gió uốn lưng cong. Ðôi bướm lượn, cánh vương làn sương mỏng Chập chờn bay đem phấn điểm muôn hoa. Cất tiếng hát ngây thơ trên cỏ rộng Ðàn chim khuyên đua nhặt ánh dương sa. Hàng dừa cao say sưa ôm bóng ngả Vài quả xanh khảm bạc hớ hênh phô, Xoan vươn cành khều mặt trời rực rỡ Bên bóng râm lơi lả nhẹ nhàng đu. Ðây, tà áo chuối non bay phất phới Phơi màu xanh lấp loáng dưới sương mai. Ðây, pháo đỏ lập lòe trong nắng chói Ðây, hoa đào mỉm cười miệng đón xuân tươi. Xuân về Nguyễn Bính Ðã thấy xuân về với gió đông Với trên màu má gái chưa chồng Bên hiên hàng xóm, cô hàng xóm Ngước mắt nhìn trời đôi mắt trong. Từng đàn con trẻ chạy xun xoe Mưa tạnh, trời quang, nắng mới hoe Lá nõn, nhành non ai tráng bạc Gió về từng trận gió bay đi Thong thả nhân gian nghỉ việc đồng Lúa thì con gái mượt như nhung Ðầy vườn hoa bưởi hoa cau rụng Ngào ngạt hương bay bướm vẽ vòng Trên đường cát mịn một đôi cô Yếm đỏ, khăn thâm, trảy hội chùa Gậy trúc dắt bà già tóc bạc Tay lần tràng hạt, niệm na mô. Nụ cười xuân Xuân Diệu Giữa vườn ánh ỏi tiếng chim vui, Thiếu nữ nhìn sương chói mặt trời. Sao buổi đầu xuân êm ái thế! Cánh hồng kết những nụ cười tươi. Ánh sáng ôm trùm những ngọn cao, Cây vàng rung nắng ,lá xôn xao; Gió thơm phơ phất bay vô ý Đem dựng cành mai sát nhành đào. Tóc liễu buông xanh quá mỹ miều Bên màu hoa mới thắm như kêu; Nỗi gì âu yếm qua không khí, Như thoảng đưa mùi hương mến yêu. Này lượt đầu tiên thiếu nữ nghe Nhạc thầm lên tiếng hát say mê; Múa xuân chín ửng trên đôi má Xui khiến lòng ai thấy nặng nề... Thiều nữ bâng khuâng đợi một người Chưa từng hẹn đến, - giữa xuân tươi Cùng chàng trai trẻ xa xôi ấy Thiếu nũ làm duyên, đứng mỉm cười. Xuân đầu tiên Hàn Mặc Tử Mai sáng mai,trời cao rộng quá Gió căng hơi và nhạc lên mây, Đôi lòng cũng ấm như xuân ấm, Chỉ có ao xuân trắng trẻo thay ! Mai này thiên địa mới tin khôi, Gió căng hơi và nhạc lên trời. Chim khuyên hót tiếng đầu tiên hết, Hoa lá hồ nghi sự lạ đời. Trái cây bằng vỏ bằng gấm, Còn mặt trời kia tợ khối vàng. Có người trai mới in như nguyệt, Gió căng hơi và nhạc lên ngàn. Thuở ấy càn khôn mới dựng nên, Mùa khô chưa gặp tốt tươi lên. Người thơ phong vận như thơ ấy, Nào đã ra đời ngọc biết tên. Xuân gấm đầu tiên giữa cõi đời, Mùi thơm ngây dại sóng con người. Hãy hoan hô,lời cao như sấm, -Vạn tuế,bay ơi ! Nắng rợp trời ! Mùa xuân buồn lắm em ơi Nguyên Sa Mùa xuân buồn lắm em ơi Anh vẫn đạp xe từ Saigon lên trường đua Phú Thọ Đạp xe qua nhà em Nhìn vào ngưỡng cửa Nhà số 20 Anh nhớ má em hồng… Anh nhớ nhà em có cửa sơn xanh Có một hàng rào ,có thầy ,có mẹ… Có ngựa chạy trong trường đua,người đi ngoài phố Nên anh đạp xe đi Rồi đạp xe về Mà chẳng có đôi ta… Mùa xuân buồn lắm em ơi Mỗi lần đạp xe về anh vẫn nghe lòng bỡ ngỡ Chiấc xe còn nguyên màu sơn xanh Nhưng tâm hồn đã ngả sang màu sắt dỉ Bời vì từ Saigon lên tận trường đua Phú Thọ Hết cả tiền uống một ly nước mía Mà cũng không gặp em Nên khát đắng linh hồn Không phải anh ngại đường xá xa xôi Anh cần gì đường dài Anh cần gì nước mía Anh cần gì hoa thơm và chim cười trong lá biếc Cũng chẳng cần cỏ thêu xanh cánh đồng xa biền biệt Nhưng làm sao không có bóng hai người đè lên cỏ úa Để anh nghe em cười mà thấy cả múa xuân… Làm sao chỉ có một mình anh Vừa đạp xe,vừa ngâm thơ ( mà đường vẫn dài) Ngửa mặt lên cao,trời xanh biêng biếc Làm sao em không ngó xuống linh hồn?... Sao mùa xuân mà chẳng có mưa bay Chẳng có người đi bên cạnh cầm tay Anh chẳng được hôn lên tráng ân tình Và nói năng những lời vô nghĩa… Hồ Xuân Hương Ngán nỗi xuân đi, xuân lại lại, Mảnh tình san sẻ tí con con Mùa xuân Mậu Tuất 1958 Đông Hồ Tóc đen mắt nhánh mực nhung huyền Mặt trắng lòng thơm giấy phấm tiên Phận mỏng chẳng vương theo cánh gió Nghĩa dòng khảo kết chặt tơ duyên Soi nhờ ánh tuyết nền thành lạnh. Giấu kín doanh sơn nếp thánh hiền Điệp tháng bốn phương mùa náo nức Lần thơ xuân lhóa bóng thuyền quyên Vũ Hoàng Chương Thơ say 1940 Thuyền nhỏ sông lam yểu điệu về Cỏ chen màu liễu biếc chân đê Tình Xuân ai chở đầy khoang ấy Hương sắc thanh bình ngập lối quê. Nắng nhẹ mây hờ sương hơi hơi Sương thưa nắng mỏng nhạc khoan lời Dây đàn chầm chậm hôn lên phím Muôn vạn cung Hồ lả lướt rơi Tháng giêng nguyệt quế Hồ Thi Ca Tháng giêng nguyệt quế trở về Thơm hoa, thơm nụ, thơm mê mẩn người Hương em đọng trắng nụ cười Đêm giêng hai ngát khoảng trời lặng thinh Tôi kề em đến vô hình Em khai hoa để tội tình cho ai Tháng giêng mưa nhớ mười hai Giọt sương nguyệt quế trên vai thơm đầy Tôi già bên gốc thơ ngây Tháng giêng nguyệt quế trắng bay ngang đầu... Thời gian Từ Nguyên Thạch Đứng đầu năm nhìn cuối năm Thấy thời gian trên tóc mẹ màu trắng Thời gian có hình nếp gấp Chỗ đuôi mắt đã mờ Ta dắt mẹ đi qua những câu thơ Thấy thời gian héo dần năm ngón Trái tim không còn bận rộn Ta ngoảnh buồn Bỗng bầu vú em Thời gian đang nhú Ước vọng mùa xuân Hoàng Cầm Tôi đã im rồi thôi không nói năng Mưa chiều chưa đọng, nóng càng tăng Mồ hôi sắp lụt phòng oi ả Đôi vợ chồng son khó chỗ nằm Gió bống bang em về cõi ấy Tôi còn hứng chịu trận mưa chan Ví chăng đến lúc tôi thành đá Chắc vẫn thầm thương khóc hợp tan Xin người chớ rót lôi phong vũ Bão gấp trăm lần ngọn gió nam Chỉ muốn hứng mưa vừa tỉ lệ Nắng tung hoành xin bớt chói chang Giả sử người em như lụa nõn Tôi đi theo bất kể ôn hàn Đến đâu cũng thấy em hiền dịu Mây bốn phương trời xanh chứa chan Khí tượng đầy tin nắng đẹp tươi Bụi mưa nhàn nhã thả chim trời Mong em ấm lạnh vừa phong độ Anh cứ tầm xuân lấm tấm vui.
-
Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ Mặt trời chân lý chói qua tim Hồn tôi là một vườn hoa lá Rất đậm hương và rộn tiếng chim... Tôi buộc lòng tôi với mọi người Để tình trang trải với trăm nơi Để hồn tôi với bao hồn khổ Gần gũi nhau thêm mạnh khối đời. Tôi đã là con của vạn nhà Là em của vạn kiếp phôi pha Là anh của vạn đầu em nhỏ Không áo cơm, cù bất cù bơ... TỐ HỮU
-
Chào cô cháu thân mến Như bác wil....nói đó là giải pháp được chú quan sát và tổng kết từ bản thân và thực tiễn ấy mà.Chắc chắn hạnh phúc lớn lao nhất của phụ nữ là được làm mẹ.Chú đã từng nhìn thấy những cô gái khi chưa có chồng con thì rong chơi hạng nhất ấy vậy mà khi có gia đình có con thì lại là người mẹ mẫu mực nên chú kết luận cứ có con là các cô gái thay đổi nhịp sinh học hết.Thân mến
-
Chào cụ Nguyễn Tuấn Anh Không có một nền văn minh toàn cầu đã từng tồn tại.Không có loại sách cổ lại đúng hơn loại sách mới-một tư duy mê muội tham thâm.Không có chuyện các di chỉ khảo cổ về con người Việt Nam trên đất Việt nam không còn di truyền cho con người Việt Nam hiện tại,có chăng một bộ phận từ nam Dương Tử di cư về và được cư dân Việt cổ bao bọc hòa nhập nên Việt -trung là anh em chứ không có chuyện như lý thuyết Bách Việt để dẫn tới kết luận Việt nam là một tỉnh của Trung Quốc là hợp lý với nguồn gốc dân cư.Kính
-
Chào bác votruoc Có lẽ không lâu đâu bác ạ theo các con số của đoạn sấm trên 10-7-3-2-1 .Người Việt Nam vẫn có câu cửa miệng ba bảy hai mốt ngày... nếu hiểu 10 là mười thế kỷ thì 21 là thế kỷ 21 nhân loại sẽ hòa bình thịnh vượng.Kính
-
chào VinhL Ngày đó sẽ đến khi mọi người trên toàn thế giới quên đi cái "Tôi" và chỉ còn nhớ đến cái "Chúng Ta", con đường này sẽ dài bởi đòi hỏi mỗi người phải tự thay đổi tính cách của bản thân mình, còn một cách khác nữa là làm sao để thỏa mãn mọi cái "tôi" chính đáng cho mọi người trên toàn thế giới. Nếu kết hợp cả hai con đường lại thì chắc nhanh hơn.Kính
-
Chào cháu Cháu chưa có chồng à, vậy thì dễ chữa thôi,lấy chồng và có con là nhịp sinh học thay đổi.Hôm nào lở trời khó ngủ bảo chồng chữa cho mươi phút song ngủ gáy khò khò hay cọ quạy con nó dạy nó khóc lại phải hát ru cỡ 30 phút xong là cả mẹ con cùng ngáy như sấm ngay.Thân mến
-
Hì....hì....tớ đang thất nghiệp dở nên dỗi dãi lên diễn đàn thấy đầu nghĩ sao thì viết vậy,cũng tiện thể kiểm tra cảm giác ấy mà. Thấy diễn đàn của mình lắm rắc rối, làm khoa học cũng khó khăn.Tớ nghĩ tất cả mọi thứ của bất cứ ai đều in ra giấy mọi người thấy đúng thì dùng còn sai thì cho vào thùng rác vậy mà một tý gì diễn đàn này cũng phải làm rầm rĩ lên có ai đọc đâu chỉ có mấy ông thất nghiệp dở như bọn mình độc với nhau thôi. Đã là quân thất nghiệp đọc sách thì ông nào mà chả: Binh thư yếu lược,hổ trướng khu cơ,võ kinh thất thư,ta thập lục kế.....thuộc lầu nên cãi nhau là ầm ỹ.
-
Lạc Việt độn toán của Nguyễn Vũ Tuấn Anh cực siêu dự đoán đúng phết.TRỜI THẬT ĐẸP
-
"nắng mưa là việc của trời Tương tư là việc của tôi yêu nàng" Văn hóa Việt tuyệt vời, những lý luận được tổng kết từ thực tiễn siêu đúng.
-
Hưngnguyen ạ.Đâu phải việc của chúng ta.Chúng ta nghiên cứu khoa học chứ đâu nghiên cứu những cái đó. Tớ đọc tuốt tuột những gì của các tôn giáo viết bằng chữ Việt Nam.Tớ thấy những lời nói của các vị sáng lập viết đầu tiên chỉ là các quy luật cuộc sống nói bằng ngụ ngôn mà thôi.Như chuyện Có một bà có đứa con chết đến gặp Đức Phật sin ngài cứu ngài bảo đi tìm loại cỏ bất tử về để chữa,suy cho cùng đấy là cách trả lời lấy cái không thể có để trả lời cho cái không thể được chứ chẳng có gì thần bí.Tệ hại nhất là mọi thứ cứ viết bằng ngụ ngôn để cho những người theo sau không hiểu được và sa vào cuồng tín.Tớ cam đoan nếu dùng tôn giáo để kiếm tiền ở vùng dân trí thấp kiếm được khối tiền và ngược lại để tôn giáo làm kinh tế thì sự cuồng tín mê muội sẽ kéo theo vô vàn hệ lụy cho mỗi con người và thậm chí cả xã hội.
-
Rin ạ không có một thiên đường cho những người mất tổ quốc,bao người ước mơ ra đi tìm môt chân trời mới được bao người thành công, bao người lặng lẽ khóc thầm trong đêm dài xa xứ nhớ về đất mẹ thấy cảnh nghèo nơi quê hương vẫn sung sướng hơn bao lần.
-
Hãy tin tưởng ở những người cộng sản chân chính của Việt Nam (tôi không phải là đảng viên đảng cộng sản Việt Nam và cũng không ăn lương trong khối Vốn nhà nước).Họ ngày đêm nghĩ cách làm sao tốt nhất cho người Việt Nam.Mọi trục trặc chắc chắn sẽ đươc điều chỉnh cho phù hợp để cho kinh tế đất nước Việt Nam cất cánh. Làm ăn thì phải giữ chữ tín vay đến kỳ thì phải trả- Chữ tín là vàng. 300 triệu đô tiến vay đâu có phát cho công nhân mua rau muống ăn đâu mà để đầu tư cơ sở hạ tầng sản xuất nằm trên đất Việt Nam thì mất đi đâu mà sợ ,không đầu tư tiếp để cho những tài sản ấy thành sắt vụn, bãi chăn bò đắt nhất Việt Nam(lời của một phóng viên truyền hình) mới mất. Nếu tất cả các công ty Vốn nhà nước như vinasim giờ dừng hoạt động thì chí ít cũng 1/4 chủ doanh nghiệp tư nhân khác vào tù theo hay leo lên tầng cao nhảy xuống không có dù vì bị phá sản theo.
-
Bạn nên phân biệt ra môt chút,khoa học lý học với các dự báo về con người thì kết quả cuối cùng chính là hiện thực mà con người gặp và sự vận động biến đổi rất lâu chứ không tiến bộ chóng mặt như khoa học khác.Còn các khoa hoc khác thì lời nhận xét trên của bạncó lẽ đúng. Do thiếu các thứ bạn nói nên cái môn này phải rất cẩn thận không sẽ bị lợi dụng để trục lợi bất chính ngay. Tôi đã từng gặp những trường hơp ốm đau đã vào bệnh viện rồi mà nhưng người muốn trục lợi bất chính vẫn còn cố tìm cách tác động sao cho đi cúng lễ. Chính những người đó đã làm cho các công tác nghiên cứu nhiều khi bi bế tắc vì các thống kê sai hết.Muốn nghiên cứu môn này chắc phải có cấu tạo cơ địa đặc biệt,sinh sống ở nơi đặc biệt,phải học, phải đọc thật nhiều và có bản lĩnh duy vật biện chứng vững vàng.Moị thứ phải nghi chép và suy nghĩ thật kỹ có khi vài chục năm qua tiến bộ nghiên cứu với giật mình hiểu ra điều cần thiết.Thần kinh yếu thiếu hiểu biết là sa vào duy tâm ngay. Chỉ có một số rất ít là không tin Đoạn này bạn về tìm lại sách sinh học cấp 2 cấp 3 và các loại sách nâng cao khác của bộ giáo dục đào tạo Việt Nam đọc lại rồi thảo luận tiếp.Muốn nghiên cứu lý học đông phương đúng bắt buôc phải đi qua con đường này. Thuyết tiến hóa là khoa học hiện đại có bằng chứng khoa học và thực tiễn kiểm chứng hoàn toàn không có gì mâu thuẫn như bạn nói.Duy tâm cho rằng tất cả mọi thứ trên đời do chúa trời tạo ra là không đúng,đó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng của con người mà thôi nhằm mục đích giải thích thế giới khi khoa học chưa có gì-vì thế mới gọi là duy tâm(các loại chuyện viễn tưởng của những văn sỹ không có hiểu biết khoa học hiện đại ngày nay thuộc loại này),Kể cả một số nhà khoa học cao cấp ngày nay khi họ bế tắc trong nghiên cứu hay khi họ có thời gian nghiền ngẫm lại chính mình họ cũng không hiểu tại sao bất chợt có một giây suất sắc nào đó họ giải quyết được vấn đề hóc búa trăn trở mãi thế là lại sa vào duy tâm.
-
Chào cụ Cụ dự báo được ít quá cần tới Viện Địa Chất để tìm hiểu. Kính cụ
-
Chào cụ. Cụ nhầm lẫn khi đọc dịch rồi. Dịch quý ở chỗ nói lên sự vận động của một sự việc do môi trường thực tiễn tác động vào ý thức con người.Tùy vào các bên liên quan sự việc có thể là của một vài người hay toàn thế giới.Giải dịch phải tùy theo từng người,văn hóa của từng vùng. Ví dụ:Một người không có khả năng tự lập sống nhờ vào cô vợ sinh như mộng làm thư ký cho một ông dâm đãng khi nhìn thấy ông này ngủ với vợ mình tại nhà mình nhưng cũng không dám làm gì có khi còn đun trà pha nước mời khách ấy chứ. Cũng như trên nhưng gặp một ông có tính tự lập lại có tính cục hay nghen thì chắc bên công an và bệnh viện lại phải can thiệp. ................................................................................ ................................................................................. ..................... Cụ đọc lại đi. Kính cụ
-
Hi...Hi...Hi... cái bác Vu Long này sống trong lòng xã hội công nghiệp thực dụng mà cứ còn lo đến cái món âm u thần linh với ma quỷ lưutruyền từ thủa con người còn tăm tối với những mưu kế của các mỹ nữ trong cung muốn loai bỏ tình địc thì cách hay làm là vu cho nó có cái loại hại người bùa phép phù thủy gì đấy.Bác ở đấy giải thích cho tôi sự bất thường này ngay trong xã hội Đức cho tôi cái:1: Tại sao Các Mác Vĩ đại sống ngay trong lòng tư bản để viết nên lý thuyết chân lý của loài người mà vẫn sống và làm việc hết mình cống hiến cho nhân loại. 2:Sự hùng mạnh về kinh tế của Đức Có liên quan gì đến bộ tư bản của Mác không. 3: Tai sao hít le không đào mộ Các Mác lên để trả thù cho những trận thua trong chiến tranh với Liên Xô. 4:Tại sao nước Đức chia tách rồi lại sát nhập,tan rồi lại thành. 5: Tại sao Người dân của nước Đức tư bản vẫn đến đặt những vòng hoa tươi thắm lên Mộ Các Mác. Kính bác
-
Khi Khoa học chưa giải thích được vi mô tất cả mọi hiện tượng xảy ra trên thực tiễn thì để bảo tồn bản thân, gia đình, dân tôc trường tồn cùng thời gian trước tự nhiên thì bắt buộc phải tổng hợp lý luận từ thực tiễn phần kết quả còn kiểm tra thực nghiệm thì tính sau chờ các ngành khoa học khác của thế giới phát triển. Lý luận kiểu mấy ông thông thiên học này thì người Việt Nam có đầy, có hằn môt ông trời để táo quân đi chầu vào dịp tết.Các vấn đề khoa học tự nhiên thực nghiệm chưa làm tròn trách nhiệm thì các nhà khoa học xã hội cố gắng mà tổng kết tránh đi cái sấu nhất kẻo người ta tổng kết kỹ hơn nên người ta cho vài đồng rồi súi bảy cho bản thân và gia đình và có khi cả một dân tộc tan tành.
-
Trước một vấn đề khi các tiến sỹ thực hành nói "không thể làm được" thì các cử nhân và kỹ sư nghiên cứu lại nói "có thể hãy cho tôi thời gian tiền bạc để tôi nghiên cứu thực nghiệm"-Đó chính là sự khác biệt của nhà khoa học với người ứng dụng, nhà khoa học là người biến cái không thể của đại đa số khẳng định thàng cái có thể cho mọi người sử dụng. Có một cái vấn đề thí nghiệm ngăn mây có Nguyễn vũ tuấn anh mà cứ nháo nhào cả lên.Các nước khác như Nga,Mỹ, Trung Quốc họ làm từ cái đời tám hoánh nào rồi ấy còn Việt Nam bây giời mới có ông thí nghiệm mà cứ gân cổ cãi.Các nước giầu họ lắm tiền thì chơi kiểu lắm tiền, Việt nam ngèo thì phải tìm cách nào làm đạt hiệu quả như thế mà rẻ nhất.Thí nghiệm không được thì cho cái quy trình ấy vào sọt rác, trên cơ sở thất bại ấy tìm ra một quy trình mới mà thí nghiệm tiếp.Vất hết các tư duy thánh nhân với dị nhân đi - đó là các thực nghiệm khoa học, còn cái tư duy động một tý không hiểu hay rốt không hiểu người khác làm thế nào thì quy kết đủ thứ thì khoa học Việt Nam đến bao giờ ngẩng đầu được. Làm khoa hoc muốn thành công thì vất ý nghĩ kiếm tiền bạc,lợi danh cho bản thân vào sọt rác.Làm Khoa học nhiều khi phải trả giá bằng mạng sống của mình vì các thí nghiệm của chính mình do chưa kiểm soát được các yếu tố của thí nghiệm (xem lịch sử khoa hoc có bao nhiêu nhà khoa học chết trong chính quá trình tìm tòi của mình rồi).Cái công ngồi suy diễn linh tinh rồi viết để moi móc thông tin,viết dọa xằng,viết thuê kiếm tiền thì để mà nghĩ cái bổ ích có một việc trả lời câu hỏi "tại sao như thế?"ở thực tiễn quan sát đươc mà còn không chịu nghĩ.
-
Chào người lính già của một thời ôm bom cảm tử cho tổ quốc quyết sinh Liêm trinh sẽ nghiền ngẫm thêm về ý kiến của cụ.Chúc cụ mạnh khỏe, trường thọ. Kính cụ
-
Chào bác vô truoc Chúc mừng bác đang mê mải nghiên cứu tìm chìa khóa của Vũ trụ.Bác nói việc này không ổn cụ trạng có nhận được quyển sách xưa nào thì quyển đấy cũng chẳng đáng giá cái đáng giá là do cụ trạng mang hiểu biết tiến bộ ở thời của cụ vào để tạo ra một cuốn sách mới.Điều này với liêm trinh nói với bác sau gần hai mươi năm nghiền ngẫm của mình liêm trinh mới té ngửa ra rằng: Người giao sách mạc áo trắng là thiên đình sứ. Người giao sách mạc áo vàng là địa linh sứ. Người giao sách mạc áo xanh là tăng đạo sứ. ............................................................... Mọi loại sứ giao sách hãy tránh xa thiên đình sứ,Địa linh sứ với hoa sen ấn không thì tự diệt bởi thiên đình theo quan niêm Việt Nam là nơi họp của các vua và địa linh sứ thì rõ là đại diện của thần linh từng nước và người được thiên đình sứ,đia linh sứ giao sách sau khi dốc cạn tâm huyết của mình vào thì lại có trách nhiệm chuyển tiếp sách đó cho vua và các đại thần của nước mình dùng. Kính bác.
-
Chào cụ Thiên Sứ Thế gian có thể có lắm cái không ngờ nằm ra ngoài mọi tính toán,Lịch sử lý học cho thấy đã không ít nhà lý học thân bại danh liệt vì cái thì không ngờ trong phép tính toán của mình. Để cho tâm nguyện của cụ về ngày đại lễ của dân tộc thêm chắc chắn cụ nên đến đền thờ vua Hùng, Vào lăng cụ Hồ,tới đài tưởng niệm các anh hùng liệt sỹ, vào đình chùa .....để dâng hương xem sao, Dân tộc ta vốn đã có câu :"có thờ có thiêng, có kiêng có lành" rồi mà.Kính cụ
-
Chào cụ tiến sỹ Câu chuyện trên cho thấy người Mỹ là một dân tộc rất tôn trọng mọi sự sáng tạo bởi họ rất thực dụng do họ biết rõ thuyết tiến hóa của Đác Uyn là rất đúng, tuyệt đối không có chuyện vài ngìn năm trước lại có các sáng tạo hiện đại hơn bây giờ,nên công trình sáng tạo sau bao giờ cũng tiến bộ hơn trước nên họ rất trân trọng.Mỗi cái do tâm lý thực dụng quá nên cái gì cũng nghĩ cách quy ra tiền cho bản thân,mọi sáng tạo đều đăng ký bản quyền ngay còn dùng hay không là tùy ở quyết định của bô phận quản lý sở hữu trí tuệ và có quy đươc tiền không là do thị trường.Xem ra chỉ có mấy bác khoa học là cộng sản nghĩ ra cái gì cũng chỉ mang phục vu nhân dân, có bác lại còn bỏ tiền túi ra để đi chuyển giao công nghệ nữa chứ vậy thì bao giờ bản thân giầu được. Kính cụ
-
"Công ty của dân cùng làm cùng ăn còn lo cho người khác mà không tính tới lơi nhuận chỉ mong bảo toàn vốn " thì chắc là chết thôi, " Bảo toàn được vốn không phải là một điều đơn giản. Bạn còn nhớ hai câu thơ này không: "Quanh năm buôn bán ở mom sông Nuôi đủ năm con với một chồng " Cụ vợ của nhà thơ chắc chắn luôn bảo toàn đươc vốn của cái mẹt hàng nhưng lai còn nuôi được tới sáu người vì cụ làm để nuôi chồng con mình. Nếu cụ để ra một phần lợi nhuận làm giầu thì cụ còn nuôi đươc chồng làm thơ không? Các công ty nhà nước có lãi thì là một điều quá tốt rồi nhưng chỉ cần bảo toàn đươc vốn và nuôi được nhiều người là quý rồi. phải nát óc suy nghỉ để tiền đẻ ra tiền Tiền thì làm sao mà sinh nở được tất cả phải thông qua mồ hôi và trí tuệ của người lao động. cái gì không lợi thì không làm, nhưng nên hiểu cái lợi ích này sâu xa một chút, ví dụ tàn phá môi trường mà có lợi trước mắt, hại lâu dài thì tức là "việc không có lợi" không làm; bóc lột nhân công, họ bỏ đi hết, tức không có lợi, không làm, thu vén lợi nhuận bằng mọi cách, làm cạn kiệt nguyên khí, không có lợi , không làm; ky bo, keo kiệt, làm suy yếu tính thiện con người, không tốt, không có lợi, không làm.... . Mục tiêu số môt của doanh nghiệp tư nhân là lợi nhuận, còn doanh nghiệp nhà nước thì chưa hẳn số một là lợi nhuận. Vì lơi nhuận thì sẵn sàng làm tất cả vậy khi hệ thống pháp luật còn chưa hiện đại loại công ty nào sẽ sẵn sàng vi phạm hơn để lấy tiền bỏ túi còn sống chết mặc bay (đợt vừa qua thấy báo chí làm rùm beng về VE DAN là một ví dụ). nếu sau khi thực hiện đầy đủ nghĩa vụ với XH thông qua chính sách thuế....v....v...ngoài việc tạo ra của cải cho XH....công ty đó còn lam được 1 việc rất đáng biểu dương là tạo công ăn việc làm cho XH cả hai công ty đều làm ra của cải cho xã hội cả và thi trường là thước đo chung rồi không có sản phẩm lấy gì mà trả lương nuôi nhau. Về phần kinh tế tớ nghĩ rằng trong bão lốc khủng hoảng những công ty đồ sộ có bề dày vốn liếng, kinh nghiệm quản lý, đôị ngũ thợ lành nghề cao cấp với lich sử hàng trăm năm còn sụp đổ thì một công ty mới có mười năm lịch sử với số vốn tự có khiêm tốn khi bơi ở biển cả thị trường thế giới gặp bão bị đắm là bình thường.
-
Lấy tiền của dân cứu công ty của dân để công ty ấy tiếp tục hoạt động vì nhân dân thì hay quá còn gì phải bàn. Công ty tư nhân kiểu nào trả phải có khoản lơị nhuận riêng cho chủ công ty người ta mới làm nên họ phải tự vận đông chứ còn lấy tiền của dân đưa cho họ để họ thu lợi nhuận bỏ vào túi rõ ràng là không hợp lý nhưng nếu vì miếng cơm manh áo của người lao động nếu có công ty nào nguy cơ do bão lốc khủng hoảng kinh tế thế giới(nguyên nhân khách quan) có thể Đảng vẫn cứu( Dự đoán vậy). Công ty của dân cùng làm cùng ăn còn lo cho người khác mà không tính tới lơi nhuận chỉ mong bảo toàn vốn, công ty tư nhân cái gì chủ không có lợi không làm, không cho ai một xu liên tục tìm kiếm lợi nhuận. Cả hai công ty đều sản suất ra vật chất, đều tốt cả, nhưng khi tán khoác ở diễn đàn thì không nên mang đầu của công ty này suy cho công ty kia.