lang_ph
Hội viên-
Số nội dung
499 -
Tham gia
-
Lần đăng nhập cuối
Content Type
Hồ sơ
Forums
Calendar
Everything posted by lang_ph
-
http://phunutoday.vn...ay-han-2214361/ Vì sao Trung Quốc hung hăng gây hấn? Thứ Ba, 07/05/2013, 08:33 [GMT+7]. (Quốc phòng) - Một lần nữa người ta lại thấy Trung Quốc gây hấn, tranh chấp lãnh thổ với Ấn Độ sau việc tranh chấp lãnh hải với Nhật Bản, Việt Nam, Philipines… đang ngày càng căng thẳng chưa có hồi kết mà thế giới đã chứng kiến. Đằng sau động thái này là gì? Lính thủy đánh bộ Trung Quốc tập bài đổ bộ đánh chiếm đảo tranh chấp trên Biển Đông trong cuộc tập trận huy động nhiều máy bay chiến đấu, tàu chiến, tàu ngầm tiên tiến được các phương tiện truyền thông Trung Quốc đã đua nhau đưa tin mới đây (ngày 26/3). Đảo nào sẽ bị đánh chiếm trong số đảo tranh chấp? Vì “nhiệt độ” trong nước đang nóng lên? Bất kỳ một nhà lãnh đạo nào cũng muốn tạo cho quốc gia một tình thế thuận lợi để bảo vệ và phát triển, đó là địa chính trị và địa quân sự. Tranh chấp lãnh thổ, lãnh hải với các quốc gia láng giềng nếu có và thỏa thuận giải quyết bằng biện pháp hòa bình theo luật pháp quốc tế…thì không hẳn sẽ gây nên bất lợi về địa chính trị. Nhưng với Trung Quốc, không phải là “tranh chấp” với láng giềng mà là sự cưỡng bức, chiếm đoạt dựa trên sức mạnh, cậy lớn hiếp bé thì đương nhiên sẽ không bao giờ có được một địa chính trị thuận lợi. Trung Quốc hiểu điều này, nhưng với tư tưởng nước lớn, bành trướng Trung Quốc cho rằng đã là mạnh, lớn, đông, thì, “theo ta thì sống, chống ta thì chết”, nên bất chấp và buộc phải chấp nhận một địa chính trị bất lợi. Các láng giềng xung quanh hoặc là bị thuần phục hoặc là chống đối. Vì thế, địa chính trị với Trung Quốc luôn xung đột với mục tiêu bành trướng. Đã là “bành trướng” thì không bao giờ có địa chính trị thuận lợi, nhưng nếu bỏ qua địa quân sự, coi thường bất chấp vấn đề này là điên rồ, bởi lẽ, hành động quân sự là yếu tố quyết định thành bại nên người ta làm mọi cách để tránh đối đầu với nhiều thế lực hay tránh bị nhiều hướng tấn công. Chiến tranh thế giới lần thứ 2, Đức mạnh như thế, lại có Nhật, Ý liên minh mà trước khi tấn công Ba Lan cũng phải ký với Liên Xô hiệp ước không tấn công nhau, chỉ trở mặt sau khi đã nuốt trọn hết châu Âu. Còn hiện nay, Trung Quốc thì sao? Trung Quốc gây hấn trên 3 hướng (biên giới Trung-Ấn, Biển Đông, biển Hoa Đông) với 5 quốc gia láng giềng khi sức mạnh không vượt trội (đã có 2/5 quốc gia ngang sức ngang tài là Nhật Bản và Ấn Độ). Phải chăng Trung Quốc có bản lĩnh, hùng mạnh tới mức coi thường tất cả? Xét về ý nghĩa quân sự, nếu xung đột xảy ra trên cả 3 hướng này với cả 5 đối thủ cùng một lúc (chưa nói đến sự tham dự của Mỹ) thì Trung Quốc thất bại là chắc chắn và rõ ràng những nhà chiến lược quân sự Trung Quốc đầu óc là có vấn đề. Nhưng, không phải vậy, những nhà lãnh đạo ở Bắc Kinh không bao giờ để tình thế cả 3 hướng xảy ra cùng lúc. Vậy thì tại sao? Trên biển Hoa Đông Dù tranh chấp với Nhật Bản, Trung Quốc có đẩy cao đến mấy cũng không vượt quá nấc thang cuối cùng. Bởi một cuộc chiến với Nhật Bản sẽ làm tan nát “giấc mơ phục hưng Trung Hoa” mà chưa bao giờ “Trung Quốc gần kề như thế”. Do đó, biển Hoa Đông là nơi để ông Tập lấy điểm, vuốt ve với chủ nghĩa dân tộc, là nơi để cho Trung Quốc thể hiện cho các tiểu quốc biết rằng, Nhật Bản hùng mạnh như thế có Mỹ đằng sau mà Trung Quốc vẫn không ngán ngại, chứng tỏ thế nào là Trung Quốc!. Trên biên giới Trung-Ấn Chắc chắn vài mét đất trên biên giới, không thể án ngữ đường ra biển Ấn độ dương, không thể cản trở, phá tan giấc mơ Trung Quốc trở thành cường quốc biển ngay trong lúc này được. Vậy tại sao Trung Quốc lại gây hấn? Còn nhớ sự kiện bạo loan đẫm máu ở Tân Cương làm chết 20 người trong đó có 15 cảnh sát, thì ngay sau đó, Trung Quốc gây hấn với Ấn Độ trên biên giới. Liệu có mối liên quan gì hai sự kiện này? Nhưng dù có liên quan hay không thì cũng không bao giờ xảy ra cuộc chiến giữa 2 quốc gia đông dân nhất thế giới có VKHN. Trên Biển Đông Biển Đông với Trung Quốc có một vị trí chiến lược quân sự và kinh tế vô cùng quan trọng. Cho nên, khi 2 hướng trên không thể xảy ra thì hướng cuối cùng xảy ra là đương nhiên hợp logic. Như vậy, tình hình căng thẳng trên biển Hoa Đông và biên giới Trung-Ấn thực chất chỉ là mục đích vì đối nội. Biển Đông mới là trọng điểm cho hoạt động quân sự của Trung Quốc. Trường Sa của Việt Nam hay 8 hòn đảo mà Philipines đang quản lý hay bãi James của Malaisia…trong bối cảnh “khu vực đại loạn” sẽ là mục tiêu Trung Quốc dùng vũ lực đánh chiếm để biến Biển Đông thành “ao nhà”. Cảnh giác cao với Trung Quốc trên Biển Đông Có thể nói việc biến Biển Đông thành “ao nhà” Trung Quốc đã chuẩn bị xong các thủ tục mà đều là những hành động ngang ngược, phi lý, bất chấp sự phản đối của các nước trong khu vực và dư luận thế giới. Phía Đông, Tây, Nam đều đã đánh dấu trên bản đồ “đường lưỡi bò”. Các cơ quan hành chính quản lý cái gọi là “thành phố Tam Sa” đã ra mắt… Sự chuẩn bị lực lượng quân sự cũng hoàn tất. Hàng chục các cuộc tập trận đánh chiếm đảo trên Biển Đông rầm rộ, diễu võ dương oai, không cần che giấu đã xảy ra. Những lời tuyên bố hiếu chiến, sẵn sàng dùng sức mạnh quân sự của các nhà lãnh đạo cấp cao đã tung ra hàng ngày… Tất cả chỉ cần thời điểm mà Trung Quốc thấy thuận lợi là “khai đao”. Bổng dưng mấy hôm nay Trung Quốc xuống giọng. Họ muốn cùng ASEAN bàn về COC…(nhưng thời gian chưa định trước). Có thể nào tư tưởng, bản chất và âm mưu lâu dài của Trung Quốc lại có thể thay đổi trước khối ASEAN mới đang có dấu hiệu siết chặt đội ngũ? Hay đó chỉ là dấu hiệu vuốt ve, ru ngủ các nước có tranh chấp trong khu vực báo hiệu một hành động nguy hiểm sắp xảy ra? Việt Nam đã có kinh nghiệm xương máu với Trung Quốc đã bao đời nay. Sau những lời hữu hảo là lập tức Trung Quốc ra đòn đòn độc hiểm. Bất ngờ ra đòn, bất chấp đạo lý và pháp lý “tạo ra sự đã rồi” là hành xử “truyền thống” của Trung Hoa đối với láng giềng. Việt Nam rất mong muốn Trung Quốc thực hiện nghiêm túc DOC và tiến tới cùng thống nhất COC làm cơ sở cho hòa bình, ổn định, thịnh vượng, trong khu vực. Nhưng DOC với Trung Quốc đã như “mớ giấy lộn” từ lâu, còn COC chỉ là chiêu bài để Trung Quốc có được thế bất ngờ? Hơn ai hết, trong lúc này Việt Nam hết sức cảnh giác, chăm chú theo dõi những động thái của Trung Quốc trên Biển Đông. Chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với âm mưu thủ đoạn nguy hiểm, liều lĩnh gây chiến, bảo vệ vững chắc chủ quyền biển đảo thiêng liêng của Tổ quốc. Lê Ngọc Thống
-
Đứng sau bác Liên (Vận tải) là nhưng cu... chủ đầu tư đi xây cầu này http://phunutoday.vn...noi-do-2214390/ Hội chứng vung tiền cho đường cao tốc, cầu vượt nội đô (Trái hay Phải) – Trong khoảng một năm qua, giao thông Hà Nội được đầu tư mạnh mẽ, với nhiều công trình hoành tráng, nhưng không hẳn đã hợp lý. Chỉ tính từ cuối năm 2012 tới nay, Hà Nội đã có thêm nhiều dự án giao thông lớn được đưa vào sử dụng, đầu tiên và lớn nhất phải kể tới đường Vành đai 3 trên cao (đoạn Mai Dịch - Bắc hồ Linh Đàm), được đưa vào sử dụng từ cuối tháng 10/2012, đoạn đường dài gần 9km, với tổng mức đầu tư hơn 5.500 tỉ đồng, từ vốn vay ODA của Nhật Bản. Tuyến đường chỉ cho ô tô lưu tông với tốc độ thiết kế là từ 80 - 100km/h. Được xếp là sự kiện giao thông nổi bật nhất năm 2012. Khi đi qua tuyến đường này, nhiều người đặt câu hỏi, sao giữa nội đô lại phải làm tuyến đường cao tốc với chi phí lớn tới vậy, tính ra, số tiền bỏ ra cho mỗi km tuyến đường này là hơn 611 tỷ đồng, trong khi chỉ cho ô tô hoạt động. Và tại sao giữa nội đô, xe lại phải chạy tới 100km/h, khi chỉ đi đoạn đường có 9km? Nếu xét về hiệu quả đầu tư, liệu đấy có phải là đầu tư khôn ngoan. Khi ví dụ cách đây hơn chục năm Hà Nội bỏ hàng ngàn tỷ đồng đầu tư hai cầu vượt bê tông vĩnh cửu tại Ngã tư Sở và Ngã tư Vọng, để giờ quy hoạch xây dựng tuyến đường Vành đai 2 mở rộng lại vướng chính ở hai cầu này, đập thì lãng phí mà lại thì thế thiết kế đường mới cũng dở. Đường trên cao Vành đai 3 Hà Nội. Ảnh VOV. Đường trên cao Vành đai 3 Hà Nội cũng thiết kể bê tông vĩnh cửu, nếu quan sát kỹ người dân Thủ đô dễ nhận thấy một điều, mặt đường trên cao rộng bao nhiêu thì phần đất phía dưới gầm cũng bỏ ra bấy nhiếu và chỉ để trồng cỏ. Vậy tại sao các nhà quy hoạch, thiết kế giao thông không làm đường ngay dưới mặt đất, đúng bằng phần đất trồng cỏ hiện nay, tuy tốc độ lưu thông không được như đường trên cao, phải giải quyết nguy cơ ùn tắc tại một số nút giao (có thể làm cầu vượt hoặc hầm chui), nhưng cái được là chúng ta tiết kiệm được nhiều chi phí, khi nước ta còn nghèo, và đường sá còn nhiều nơi xuống cấp, hư hỏng. Thậm chí khu vực nông thôn, miền núi vẫn phải đi đường đất. Nói đâu xa, ngay như Hà Nội cũng nhiều nơi đường nhỏ, xấu, úng ngập, hư hỏng… cần phải nâng cấp nhưng không có tiền, chúng ta lại đầu tư hàng ngàn tỷ đồng cho 9km, chỉ dành riêng cho mỗi ô tô. Đường đã đầu tư rồi, bê tông đã thành khối, có nói cũng không sửa được nữa. Nhưng người dân có quyền đặt câu hỏi, tại sao đường đẹp, đường tốt chỉ mỗi ô tô được đi, trong khi tiền thuế thì tất cả mọi người dân đều phải đóng góp? Nếu nói cấm xe máy để đảm bảo an toàn giao thông, hạn chế tai nạn, nghe thì có lý, nhưng chưa hợp tình. Để hạn chế tai nạn trên tuyến đường này ngành giao thông có thể hạn chế tốc độ của ô tô, thay vì trên 80km/h, thì chỉ cho đi 50-60km/h. Tuyến đường này không có giao cắt, nên phương tiện lưu thông thuận tiện, không ùn tắc, với tốc độ giảm xuống đó, thì cũng chỉ mất cỡ chục phút cho 9km kể trên. Như vậy vừa công bằng, vừa giảm tải cho lưu lượng cho các tuyến đường phía dưới, và những người đi xe máy lưu thông Nam – Bắc thành phố cũng không mất quá nhiều thời gian để đi lòng vòng, dừng đèn đỏ tại các nút giao. Vì để có tuyến đường trên cáo đó, có cả tiền của người đi xe máy đóng góp. Người viết cũng như Bộ trưởng Bộ GTVT Đinh La Thăng, không dám nói rằng người đi ô tô là giàu, nhưng người có ô tô đi chắc chắn đỡ nghèo hơn những người không đi ô tô. Còn nhiều người thì vẫn nói thẳng rằng, đường chỉ cho ô tô đi là đường chỉ dành cho người giàu. Chẳng nhẽ đất nước càng phát triển, thì khoảng cách giàu – nghèo, sự phân biệt nghèo – giảu cũng càng trở nên rõ ràng như vậy? Không dừng lại ở đó, Bộ GTVT đang phối hợp với Cơ quan Hợp tác Quốc tế Nhật Bản (JICA) và Hà Nội nghiên cứu xây dựng tiếp một đoạn cầu cạn cao tốc kéo dài từ Mai Dịch đến Nam Thăng Long (thuộc đường Vành đai 3 Hà Nội) dài 4,2 km, với vốn đầu tư gần 6.200 tỷ đồng, dự kiến khởi công năm 2015. Tính ra, một km sẽ tốn 1.500 tỷ đồng. Không chỉ có đường Vành đai 3, Bộ GTVT và Hà Nội cũng đang bàn tính xây dựng đường Vành đai 2 tương lai cũng sẽ có đường trên cao. Dù đầu tư dưới bất kể hình thức nào thì rốt cuộc vẫn là tiền thuế của nhân dân. Đấy là chưa kể xét về mặt kiến trúc, đường trên cao chưa bao giờ được xem là đẹp, và xu hướng thế giới cũng không còn ưu tiên cho đường trên cao nữa. Câu chuyện thứ hai là cầu vượt thép để giải quyết ùn tắc tại các nút giao, sau nhiều năm luẩn quẩn với chuyện ùn tắc giao thông, lời hứa giảm ùn tắc giao thông tại các thành phố lớn truyền từ đời Bộ trưởng này sang đời Bộ trưởng khác, cuối cùng giải pháp được đúc kết lại là xây cầu vượt kết cấu thép. Cầu vượt thép như chiếc phao cứu sinh xuất hiện khi con tàu đắp, cầu vượt thép mọc lên như nấm sau mưa. Chỉ trong vòng 1 năm qua, Hà Nội đã thần tốc hoàn thành và đưa vào sử dụng 5 cầu vượt thép, và ít tháng tới sẽ có thêm 2 cầu nữa đưa vào sử dụng, với tổng số vốn cho 7 cầu này lên hơn 1.527 tỷ đồng. Hiệu quả giảm ùn tắc là có, và ai cũng thấy, nhưng không nhất thiết chỗ nào tắc là ta làm cầu. Cái sự “sốt sắng” xây cầu vượt thép của Hà Nội thậm chí kiến lãnh đạo thành phố này quên cả quy hoạch trước đó . Đấy là “sự cố” cầu vượt thép Láng Hạ - Huỳnh Thúc Kháng, khi mới đưa vào sử dụng chưa được 1 năm, Sở GTVT Hà Nội đã phải lên phương án chi thêm 10 tỷ đồng để gia cố cây cầu này phục vụ tuyến buýt nhanh BRT số 1 của Hà Nội. Chả là khi xây cầu người ta vội quá quên khuấy mất rằng cách đây vài năm đã có quy hoạch tuyến buýt nhanh chạy qua đường này, nên chỉ làm cầu cho xe ô tô con dưới 9 chỗ, tải dưới 3 tấn đi qua, chứ không thiết kế cho xe buýt đi qua. Giờ muốn xe buýt đi qua cầu được phải bỏ thêm tiền để gia cố, còn tiền đó lấy đâu thì chưa rõ. Không thua kém Hà Nội, tuy bắt đầu xây chậm hơn chủ yếu đợi xem hiệu quả từ cầu vượt thép Hà Nội thế nào, như tới nay TP. HCM cũng đã có 3 cầu vượt thép đưa vào sử dụng, và 3 cầu thép khác đang được khẩn trương xây dựng, với tổng số vốn cũng gần ngưỡng 2.000 tỷ đồng. Thậm chí, TP. HCM còn nhìn xa trông rộng hơn, khi quy hoạch khoảng 15 giao thường xuyên ùn tắc cần xây dựng cầu vượt, với tổng số vốn dự kiến khoảng 6.522 tỷ đồng. “Hội chứng” cầu vượt thép đẩy lên đỉnh điểm khi Hà Nội quyết định xây một cây cầu thép vắt qua Di tích Đàn Xã Tắc (Đống Đa, Hà Nội), với số vốn gần 800 tỷ đồng. Dự án này lập tức vấp phải sự phản đối kịch liệt của giới sử học, và dự luận, thậm chí Văn phòng Chính phủ còn phải lên tiếng “nhắc nhở” Hà Nội không được vi phạm Luật Di sản. Trong khi, nếu Hà Nội không đặt vấn đề xây cầu vượt qua nút giao này thì sự việc sẽ không bị đẩy lên tới mức “nóng ran” như vậy. Thậm chí, theo đánh giá của nhiều chuyên gia trong lĩnh vực giao thông, nút giao này không nhất thiết phải làm cầu vượt. Số tiền đầu tư cầu vượt có thể dùng đến bù giải tỏa một số hộ dân xung quanh lấy đất mở rộng nút giao, tạo điều kiện tổ chức giao thông theo hướng lắp đặt đèn tín hiệu hoặc vòng xoay, sẽ hài hòa lợi ích giữa giao thông và bảo tồn di tích. Trên đây chỉ là hai ví dụ trong vô vàn những bất cập trong xây dựng cơ bản hiện nay, khi mà suy nghĩ xây dựng công trình “hoành tráng”, nhưng không hợp lý đang ngày càng phổ biến, chưa hồi kết. Phạm Thanh
-
Đặc sản VN: Ngược đời - Văn thì làm theo mẫu chính xác dấu chấm, phảy - trong khi Biển báo giao thông đô thị thì cắm khá tùy hứng, dẵn đến việc người tham gia giao thông và người quản lý có thể không cùng hiểu theo một cách hoặc... phải giải thích thêm. http://phunutoday.vn/anh-nong/201305/Bien-bao-giao-thong-ep-nguoi-dan-vi-pham-2214352/?page=14&07051200 (Đường Hà Nội, trong Sài Gòn chắc khá hơn một chút) Biển báo giao thông ’ép’ người dân vi phạm Thứ Ba, 07/05/2013, 06:23 [GMT+7]. (Phunutoday) – Ngành giao thông luôn nói ý thức chấp hành luật của người dân ta còn kém, nhưng với cách tổ chức giao thông, biển báo chỉ dẫn khó như hiện nay thì muốn chấp hành đúng đâu phải dễ.
-
Tam Sát ở Mão (HKLV 2013) ? 06/05/2013 14:57 GMT+7 http://vietnamnet.vn...nguoi-chet.html Hỗn chiến ở thủ đô Bangladesh, hàng chục người chết Ít nhất 28 người thiệt mạng trong các cuộc đụng độ ác liệt giữa cảnh sát và hàng nghìn người Hồi giáo biểu tình ở thủ đô Dhaka. Trong làn sóng bạo lực được cho là dữ dội nhất trong 40 năm qua khiến cả thủ đô Bangladesh rung chuyển, hàng trăm người khác đã bị thương khi cảnh sát chống bạo loạn dập tắt một cuộc biểu tình rộng khắp. Cảnh sát đã sử dụng vòi rồng, lựu đạn âm thanh, hơi cay và đạn cao su để giải tán ít nhất 70.000 người tập trung tạo một quận thương mại trung tâm đòi chính phủ áp dụng các chính sách Hồi giáo cứng rắn hơn. "Chúng tôi buộc phải hành động sau khi họ tiếp tục tụ tập trái phép ở Motijheel", Masudur Rahman, phát ngôn viên Sở Cảnh sát thủ đô Dhaka, nói. "Họ tấn công chúng tôi bằng gậy, gạch và đá". Hàng trăm nhân viên ngân hàng, buôn bán chứng khoán và bảo hiểm phải ngủ lại văn phòng của họ vì tiếng súng vang khắp khu vực thương mại Motijheel gần như suốt đêm. Theo lời các nhân chứng, nhiều cửa hiệu đã bị đốt cháy trong khi cây bị đốn ngã. Hàng nghìn viên gạch đá vỡ nằm la liệt trên mặt đường. Cảnh sát cho biết những người biểu tình đã bị giải tán. Thanh tra cảnh sát Mozammel Haq tại Bệnh viện trường Đại học Y Dhaka cho biết, 11 thi thể đã được đưa tới cơ sở y tế này. Ông cho hay, một số thi thể có các vết đạn và một cảnh sát bị người biểu tình dùng dao rựa chém vào đầu. Hơn chục thi thể khác đã được đưa tới ba bệnh viện khác trong thành phố, chưa kể hàng trăm người bị thương. Bạo lực nổ ra chiều ngày 5/5 và tiếp tục cho đến đầu giờ sáng hôm nay (6/5). Tất cả bắt đầu khi hàng trăm nghìn người Hồi giáo đòi áp dụng luật cấm báng bổ phong tỏa các tuyến đường và chống lại cảnh sát. Cảnh sát khẳng định có khoảng 200.000 người đã tuần hành tới trung tâm Dhaka, nơi các cuộc đụng độ ác liệt nổ ra giữa hàng nghìn người biểu tình ném đá và lực lượng an ninh được trang bị dùi cui. Thủ tướng Sheikh Hasina đã bác bỏ dự luật mới, khẳng định bà sẽ không nhượng bộ yêu sách của phe cứng rắn, những người bị chọc giận bởi các blogger mà họ cáo buộc là xúc phạm Nhà Tiên tri Mohammed. Thanh Hảo(Theo BBC, ABC, THX)
-
Vùng nước sâu thì có khả năng gần Philipines hơn là gần VN.
-
http://giaoduc.net.v...oc-TQ/289714.gd Tập Cận Bình hứa rót tiền, Campuchia ủng hộ "lợi ích chiến lược" TQ Thứ tư 10/04/2013 19:42 (GDVN) - Campuchia đã cam kết tăng cường hợp tác và sẽ tiếp tục hỗ trợ cái gọi là "lợi ích cốt lõi và những mối quan tâm" của Trung Quốc trong khu vực. Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình và Thủ tướng Campuchia Hun Sen (hình minh họa) Tờ Cambodia Daily ngày 10/4 đưa tin, trong cuộc gặp Tập Cận Bình hôm thứ Hai bên lề diễn đàn Bác Ngao tại Hải Nam, Trung Quốc, Thủ tướng Campuchia Hun Sen cho biết Campuchia đã cam kết tăng cường hợp tác và sẽ tiếp tục hỗ trợ cái gọi là "lợi ích cốt lõi và những mối quan tâm" của Trung Quốc trong khu vực. Ông Hun Sen phát biểu trước báo giới rằng: "Đây là sự lựa chọn chính trị của Campuchia" để hỗ trợ cho các "lợi ích chiến lược" của Trung Quốc, Tân Hoa Xã đưa tin cho biết. Hun Sen và Tập Cận Bình được cho là đã ký 8 dự án Bắc Kinh đầu tư vào Campuchia, trong đó có dự án xây dựng nhà máy lọc dầu được đề xuất với giá trị ước tính khoảng 1,67 tỉ USD. Đáp lại, Tập Cận Bình cho hay Trung Quốc sẽ "tăng cường hỗ trợ" cho các dự án xây dựng cơ sở hạ tầng và cam kết sẽ duy trì "liên lạc chặt chẽ giữa lãnh đạo cấp cao 2 nước". Đầu tư của Trung Quốc vào Campuchia đã tăng trưởng nhanh chóng, từ 1994 đến 2011 Trung Quốc đã rót 8,8 tỉ USD vào Campuchia và trở thành nước đầu tư lớn nhất vào quốc gia này. Con số trên còn chưa tính đến khoản đầu tư hơn 10 tỉ USD mà Trung Quốc hứa với Campuchia từ năm 2011, trong đó bao gồm 9,6 tỉ USD đầu tư cho dự án xây dựng tuyến đường sắt và một nhà máy sản xuất thép tại tỉnh Preah Vihear. Các học giả và các nhà phân tích của khu vực Đông Nam Á nói rằng sự "hào phóng" của Trung Quốc đối với Campuchia để nhằm thúc Phnom Penh từ chối đưa vấn đề Biển Đông vào chương trình nghị sự của ASEAN khi Campuchia giữ vai trò Chủ tịch luân phiên hồi năm ngoái đã gây ra những phản ứng giận dữ từ các quốc gia thành viên. Tuy nhiên Koy Kuong, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Campuchia hôm qua 9/4 đã lên tiếng nhấn mạnh rằng Campuchia là một nền kinh tế thị trường tự do mà các nhà đầu tư từ khắp mọi nơi có thể tham gia.
-
Miền đất bí ẩn http://phunutoday.vn...u-Tien-2214105/ Bình Nhưỡng sống xa hoa, LHQ cứu trợ khẩn dân Triều Tiên (Đời sống) – Các cơ quan Liên Hiệp Quốc (LHQ) vừa đề nghị cộng đồng quốc tế chi khẩn cấp 29,4 triệu USD để cứu trợ người dân CHDCND Triều Tiên. Chương trình Lương thực thế giới (WFP), Quỹ Nhi đồng LHQ (UNICEF), Tổ chức Y tế thế giới (WHO), Tổ chức Nông lương LHQ (FAO) và Quỹ Dân số LHQ (UNPF) vừa đề nghị cộng đồng quốc tế chi khẩn cấp 29,4 triệu USD để cứu trợ người dân CHDCND Triều Tiên – tờ Tuổi trẻ TP. HCM đưa tin. Theo các tổ chức này, trong năm 2013, cần tổng cộng 147 triệu USD để giải quyết các ưu tiên cứu trợ nhân đạo tại CHDCND Triều Tiên. Tuy nhiên đến nay họ mới chỉ nhận được 26,8% số tiền này. Ruộng đồng xơ xác tại khu vực phía Nam Bình Nhưỡng. Ảnh: AP. Các cơ quan LHQ cho biết, dù cấm vận của LHQ không ảnh hưởng đến các chương trình cứu trợ nhân đạo nhưng vẫn tác động tiêu cực tới việc gây quỹ cứu trợ cho Triều Tiên. LHQ đánh giá tình hình nhân đạo tại Triều Tiên đã có sự cải thiện, nhưng UNICEF vẫn lo ngại về việc thiếu tiền để mua vắc xin và thuốc men cho trẻ em CHDCND Triều Tiên. LHQ ước tính khoảng 30% trẻ em Triều Tiên bị suy dinh dưỡng. Hồi đầu tháng 4, Triều Tiên cũng đã có đề nghị Mông Cổ hỗ trợ lương thực cho nước này. Trong khi đó, theo miêu tả của AP được tờ Dân trí dẫn lại, trong khi đa phần người dân tại khu vực nông thông còn nghèo đói, tại thủ đô Bình Nhưỡng, kể từ năm 2010, với chiến dịch xây dựng một thành phố mới cho nhà lãnh đạo mới, Bình Nhưỡng đã được “lột xác”. Những túp lều xập xệ được kéo đổ để nhường chỗ cho trung tâm thương mại, nhà hàng và căn hộ chung cư. “Tại thủ đô Bình Nhưỡng, nơi từng nổi tiếng với bóng tối như được miêu tả trong các tác phẩm của Dickens giờ đây đường phố đã rực rỡ ánh đèn neon. Đường phố Bình Nhưỡng nhiều khu vực không mấy khác Seoul hay Thượng Hải”, AP miêu tả. Bên trong các siêu thị, không khó để bắt gặp những cô gái diện các thương hiệu thời trang của Pháp, rượu nhập khẩu từ Italia, sô cô la Thụy Sỹ, trái kiwi nhập khẩu từ New Zealand hay những chiếc bánh sừng bò nóng hổi luôn có sẵn cho những khách hàng rủng rỉnh hầu bao. Họ cũng có thể đi mát-xa mặt, nằm tắm nắng, dạo quanh các sân golf mini hay nhâm nhi những li cà phê cappuchino… Một góc đường phố Bình Nhưỡng trong đêm. Ảnh: AP. Trong một căn hộ ở tòa nhà mới xây trên phố Changjon, bà Mun Kang-sun - chủ nhà, được tặng để ghi nhận thành tích lao động xuất sắc tại xưởng may. Bên trên một chiếc giường phong cách Tây là một tấm ảnh cưới được đặt trong khung trang trọng. Trong phòng tắm có một chiếc máy giặt, một chiếc máy tính IBM trong phòng học cùng một chiếc TV 42 inch màn ảnh rộng, điện cũng ít khi bị ngắt… Tuy nhiên, đằng sau những đường phố khang trang của thủ đô, cuộc sống vẫn nghèo nàn thê thảm. Thực phẩm được cấp phát, điện là thứ hàng hóa quý giá còn người dân di chuyển chủ yếu bằng đi bộ, xe đạp, hoặc nhảy lên thùng các xe tải. Hầu hết các ngôi nhà không có nước máy. Dịch vụ y tế hoàn toàn miễn phí nhưng các nhân viên cứu trợ cho biết thuốc men khan hiếm. Với cảnh làng quê được miêu tả là, một bà mẹ địu đứa con ngồi run rẩy bên đường, những cậu bé chạy chân đất, hầu như chẳng mặc gì ngoài chiếc quần đùi trong một ngôi làng bị phá hủy bởi lũ. Những đôi vai giơ xương cùng khuôn mặt lấm lem cho thấy sự đói khát đang giày vò những chàng lính trẻ. Qua những con đường ngăn nắp, những tuyến đường cao tốc mấp mô rời khỏi Bình Nhưỡng, có rất ít đường kết nối những ngọn núi trơ trọc. Chỉ có những lối mòn bụi bặm có thể trở nên nguy hiểm với bùn lầy khi mưa xuống. Dân làng phải vất vả dọn tuyết với dụng cụ tạm bợ là những tấm ván bằng gỗ. Ô tô là một thứ hàng hiếm bên ngoài Bình Nhưỡng nơi xăng rất khan hiếm. Tại Hamhung, thành phố lớn thứ hai của Triều Tiên, binh sỹ thường nhảy lên phía sau các xe tải có động cơ được đốt bằng củi, tỏa khỏi mù mịt phía sau. Hàng hóa được buộc vào sau xe đạp, từ củi đun tới những con lợn đã chết. Nhiều ông già ngồi thu mình bên đường với chiếc bơm xe đạp cùng tấm bảng nhận vá xe. Gia súc và người bước đi nặng nề kéo theo hàng hóa phía sau… Hầu hết mọi người suốt cả đời chỉ biết đến thủ đô qua Tivi. Với họ, Bình Nhưỡng đúng là vùng đất tiên. Cuộc sống tại vùng nông thôn Triều Tiên giống như những gì những người cao tuổi tại Hàn Quốc thường kể lại về thời kỳ nghèo đói của họ sau chiến tranh 1953. Trên thực tế, những năm 1970, Triều Tiên giàu có hơn cả Hàn Quốc . P.V (tổng hợp)
-
http://giaoduc.net.v...thoai/294964.gd La Viện thừa nhận quân đội Trung Quốc hiện nay tồn tại nhiều suy thoái Chủ nhật 05/05/2013 10:10 (GDVN) - Báo Hoàn Cầu TQ vừa phỏng vấn tướng La Viện về một loạt vấn đề: xây dựng quốc phòng, Mỹ phong tỏa, kiềm chế TQ, an ninh mạng, Quân đội TQ có suy thoái... La Viện, tướng học giả Trung Quốc Tờ “Hoàn Cầu” Trung Quốc vừa đăng bài viết phỏng vấn Thiếu tướng La Viện, chuyên gia quân sự “diều hâu” Trung Quốc về các vấn đề như tình hình khu vực, dư luận mạng, hiện tượng tiêu cực trong quân đội... Sau đây là nội dung chính của cuộc phỏng vấn này. Xây dựng quốc phòng: mượn gà ấp trứng Về việc báo chí TQ cho rằng người dân nước này kêu gọi dùng vũ lực để tiến hành cái gọi là “bảo vệ chủ quyền lãnh thổ” do Trung Quốc chủ trương bất hợp pháp, La Viện cho đó là thể hiện cái mà ông này gọi là “nguyện vọng” (trên thực tế là luận điệu tuyên truyền của giới chức Bắc Kinh) của dân Trung Quốc, từ đó thúc giục quân đội Trung Quốc hành động (theo “nguyện vọng” của dân Trung Quốc: dùng vũ lực). Về việc xây dựng quốc phòng trong tương lai, La Viện cho rằng, "trong điều kiện chiến tranh hiện đại, con người vẫn là nhân tố quyết định thắng bại của chiến tranh, vì vậy phải xây dựng nguồn nhân lực quân sự có tố chất cao, một mặt đào tạo ở các nhà trường quân sự, mặt khác “mượn gà ấp trứng” ở các trường địa phương, thêm nữa, lựa chọn từ các binh sĩ ưu tú trong quân đội. Đồng thời, cần gia tăng hàm lượng khoa học công nghệ cao trong huấn luyện thường ngày cho binh lính TQ". Binh sĩ Trung Quốc hiện nay đa phần là con một Về hiện trạng giáo dục quốc phòng hiện nay của Trung Quốc, La Viện cho rằng, giáo dục quốc phòng TQ phải đi vào lớp học, đi vào khu dân cư, gần gũi với người thành thị, sát với thanh niên. Trẻ em là người rất thích các chương trình đề tài quân sự trên truyền hình, thích các hình tượng anh hùng. Vấn đề đặt ra là, kích thích tình cảm yêu nước như thế nào. Chủ quyền Senkaku: Trung-Nhật “đánh nhau” tối mặt tối mũi Hiện nay có một số người Trung Quốc với tư tưởng tiến bộ, biết mình biết ta đã dám lên tiếng phê phán các tướng lĩnh Trung Quốc tìm mọi cách để đòi hỏi chủ quyền ở đảo Senkaku và biển Đông, tuy nhiên, viên tướng La Viện lại cho rằng, "điều này thuộc vấn đề nhận thức, đồng thời kêu gọi dùng luật pháp và dư luận để trừng phạt những người này". Trung-Nhật tiếp tục đối đầu căng thẳng trên vùng biển đảo Senkaku La Viện cho rằng: “Người ta sẽ không tiếp tục cho anh thời kỳ cơ hội chiến lược 10 năm nữa, Mỹ quay trở lại châu Á-Thái Bình Dương để làm gì?”. Theo La Viện, sự phát triển mấy năm trước của Trung Quốc phần nào dựa vào ưu thế dân số, thị trường và đất đai, và phải hy sinh môi trường sinh thái. Đó là phát triển kiểu “quảng canh”, sau này vốn ban đầu tiêu tốn tương đối rồi thì còn có thể phát triển tốc độ cao nữa hay không? Hơn nữa, “vấn đề tài nguyên biển” không thể chờ đợi, vì người ta khai thác bao nhiêu thì sẽ mất bấy nhiêu (ý nói các nước khai thác dầu khí ở biển Đông nhưng những khu vực này đều thuộc chủ quyền có bằng chứng lịch sử của nước khác và Trung Quốc tự nhận vơ là của mình. Việc làm của TQ không được bất cứ quốc gia, thể chế nào thừa nhận). La Viện nói thẳng rằng Trung Quốc cần “phát triển bền vững” và “vì con cháu sau này”. La Viện thừa nhận rằng, cải cách của Trung Quốc hiện đã đi vào giai đoạn khó khăn nhất, 2 đại cục trong và ngoài nước nếu điều hòa không tốt thì mâu thuẫn nội bộ rất có thể phát tiết ra bên ngoài, mâu thuẫn bên ngoài có thể gây ra mâu thuẫn nội bộ. Ông ta cho rằng, thời kỳ cơ hội chiến lược chỉ có thể tích cực tranh thủ, chứ không thể tiêu cực giữ lấy. La Viện phân tích những cái lợi từ việc đòi hỏi chủ quyền đảo Senkaku, cho rằng, những người coi đây là đảo hoang và cho rằng hà tất phải “đánh nhau” tối mặt tối mũi với Nhật Bản như vậy làm gì, thì đó là "những người có tầm nhìn hạn chế". Bởi vì, theo La Viện Trung Quốc có thể đoạt lấy rất nhiều lợi ích từ vùng biển xung quanh đảo Senkaku cho đến biển Hoa Đông như nguồn lợi cá, mỏ dầu Xuân Hiểu..., từ đó đóng góp cho GDP. Cho dù đảo Senkaku không sản xuất ra GDP thì, theo La Viện, đó cũng là “lãnh thổ của Trung Quốc” (vô căn cứ), không ai được phép “cướp” đi (luận điệu côn đồ). Đối đầu Trung-Nhật ở vùng biển đảo Senkaku La Viện cho rằng, hãy nhìn Nhật Bản và suy nghĩ tại sao họ lại cố giữ đảo Senkaku và không buông tay với biển Hoa Đông như vậy. Nhật Bản không phải là “kẻ ngốc”, họ cho rằng, đảo Senkaku có lợi ích kinh tế, lợi ích địa-chiến lược to lớn, có giá trị quân sự quan trọng. Vì vậy, đảo Senkaku tuyệt đối không phải là một đảo hoang có hay không có cũng được. Chiến lược phong tỏa Trung Quốc của Mỹ: “điểm”-“tuyến”-“diện” Ngày 20/3, tờ “Nihon Keizai Shimbun” Nhật Bản cho biết, Mỹ-Nhật xây dựng một “Kế hoạch phòng vệ chung” bảo vệ đảo Senkaku. Nếu tàu chiến Hải quân Trung Quốc sử dụng vũ lực tại vùng biển đảo Senkaku thì kế hoạch phòng vệ này sẽ định hướng hành động chung của Mỹ-Nhật. Hành động này của Mỹ có mục đích gì? Trung-Mỹ có khả năng xảy ra đối đầu quân sự trực tiếp ở đảo Senkaku hay không? La Viện cho rằng, Mỹ có ý đồ: một là dùng vấn đề đảo Senkaku để nói chuyện, tìm cớ cho Mỹ chuyển trọng tâm chiến lược sang hướng Đông; hai là phân tán sức chú ý chiến lược của Trung Quốc, gây phiền phức cho sự trỗi dậy hòa bình của Trung Quốc; ba là "ly gián quan hệ Trung-Nhật, làm ngư ông đắc lợi”. Mỹ một mặt cam kết, Hiệp ước an ninh Mỹ-Nhật sử dụng thích hợp với đảo Senkaku, mặt khác tuyên bố muốn cùng Nhật Bản xây dựng một “Kế hoạch phòng vệ chung” đối với đảo Senkaku, thực chất là để dọa Trung Quốc, kích thích cuộc “cãi nhau” giữa Trung-Nhật, nhưng Mỹ dọa giữa Trung-Nhật không nên “đánh nhau” để Mỹ không bị lôi kéo vào. “Chúng ta vừa coi thường họ về chiến lược, vừa coi trọng họ về chiến thuật. Đồng thời, đưa ra sách lược ứng phó về phương án đối phó, chiến pháp, trang bị, bố trí lực lượng...”. Nhật-Mỹ diễn tập liên hợp đoạt đảo Ngày 12/2, tạp chí “Nghiên cứu chiến lược” Mỹ đăng bài viết của chuyên gia quân sự Sean Mirski bàn về khả năng Mỹ tiến hành phong tỏa trên biển đối với Trung Quốc khi xảy ra chiến tranh. Mirski cho rằng, phong tỏa là phương án tốt nhất của hành động quân sự đối với Trung Quốc, có thể phá hủy tiềm lực kinh tế của Trung Quốc, buộc Trung Quốc thừa nhận thất bại. Về vấn đề này, La Viện cho rằng, Mỹ có ý đồ phong tỏa Trung Quốc hay không là một vấn đề và có khả năng phong tỏa hay không là vấn đề khác. Chính sách phong tỏa hiện nay của Mỹ là kết nối các điểm thành các “tuyến”, kết nối các “tuyến” thành “diện” (vùng), tức là trước tiên Mỹ coi các 5 đồng minh quân sự lớn ở khu vực châu Á-Thái Bình Dương là các điểm tựa chiến lược, sau đó lấy 3 chuỗi đảo ở khu vực châu Á-Thái Bình Dương làm 3 tuyến phong tỏa, cuối cùng liên kết 5 nhóm căn cứ quân sự lớn của khu vực châu Á-Thái Bình Dương thành “vùng”, hình thành thế bao vây Trung Quốc. Để phá vỡ sự “bao vây” của Mỹ, theo La Viện, Trung Quốc trước hết phải nâng cao sức mạnh tổng hợp, tăng cường xây dựng hải, không quân và xây dựng khả năng điều động tầm xa. Thứ hai, thực hiện chính sách “chia rẽ và lôi kéo”, quan hệ rộng với “bạn bè”, mượn đường vươn ra biển. Thứ ba, mở lối đi khác, vượt khỏi sự phong tỏa của Mỹ, tìm kiếm con đường chiến lược mới (La Viện ngầm nói đến mở con đường mới từ miền tây Trung Quốc đến cảng Gwadar, Pakistan). Có nguồn tin cho rằng, Mỹ triển khai tàu tuần duyên ở quân cảng Changi, Singapore để tiến hành phản ứng nhanh khi xảy ra sự cố trên biển Đông. Trang bị “pháo lửa” cho cảnh sát biển và nghiên cứu biến đổi gien Về Lực lượng bảo vệ bờ biển mà La Viện nhiều lần kêu gọi thành lập (nay Trung Quốc đã thành lập Cục cảnh sát biển quốc gia), La Viện cho rằng, các lực lượng chấp pháp biển Trung Quốc nay đã hợp lại thành một, sẽ có lợi hơn cho Trung Quốc, đã trở thành “quả đấm chiến lược” để thực thi chủ trương chủ quyền (bất hợp pháp ở Biển Đông) do họ đặt ra, tăng hiệu quả “chấp pháp trên biển”. Bởi vì, cách làm này giúp cho lực lượng này tránh phân tán lực lượng, tránh nhiệm vụ chồng chéo, tránh lãng phí tiền của... Trước đây tàu chấp pháp Trung Quốc chỉ gọi là tàu công vụ, nên chỉ có thể trang bị “pháo nước” (vòi rồng), trong khi đó, tàu tuần tra của Nhật Bản gọi là tàu cảnh sát biển (bảo vệ bờ biển), nên trang bị 40 pháo, 20 pháo đa nòng (pháo lửa). Nhưng, hiện nay, Trung Quốc tổ chức lại Cục hải dương quốc gia, gọi là Cục cảnh sát biển, nên có thể trang bị một số vũ khí. Trung Quốc sẽ trang bị mạnh như các đối thủ, thậm chí mạnh hơn. Trung Quốc có thể cải tạo các tàu chiến cũ thành tàu cảnh sát biển, tăng cường mức độ phòng vệ và chấp pháp, nếu không sẽ bị đối thủ “đánh”. Có nguồn tin cho biết, Trung Quốc đã trang bị một số tàu chiến cũ cho lực lượng chấp pháp trên biển của nước này (Hải giám, Ngư chính) Về khả năng đối phương sử dụng vũ khí như loài biến đổi gien để tấn công Trung Quốc và vấn đề an toàn sinh học, La Viện cho rằng, bất kể biến đổi gien có hại hay không, đều phải lập tức thành lập Phòng thí nghiệm quốc gia biến đổi gien và trung tâm giám định. An ninh mạng Ngày 12/3/2013, Keith Alexander, Tư lệnh Bộ Tư lệnh mạng quân Mỹ cho biết, Bộ Quốc phòng Mỹ thành lập nhiều đơn vị an ninh mạng, nhiệm vụ là tấn công các mối đe dọa phát động tấn công điện tử đối với Mỹ. Alexander cho biết, Mỹ đang thành lập 40 đơn vị an ninh mạng, trong đó 13 đơn vị chủ yếu tập trung cho các hành động mang “tính tấn công”, ngoài ra 27 đơn vị phụ trách giám sát an ninh mạng, huấn luyện và hỗ trợ hậu cần, tất cả 40 đơn vị sẽ xây dựng xong vào trước mùa thu năm 2015. Mỹ là một nước công khai tuyên bố muốn tiến hành tác chiến mạng với nước khác và sở hữu lực lượng tác chiến mạng có quy mô lớn nhất, công nghệ tiên tiến nhất thế giới. Hệ thống chỉ huy tác chiến mạng Hải quân Trung Quốc Đối với vấn đề này, La Viện cho rằng, căn cứ vào “Báo cáo tình hình an ninh mạng Internet Trung Quốc năm 2011”, năm 2011, Mỹ sử dụng hơn 9.500 địa chỉ IP kiểm soát gần 8,85 triệu máy chủ ở Trung Quốc, có hơn 3.300 IP kiểm soát hơn 3.400 trang mạng. Mỹ còn có thể thông qua địa chỉ IP, phát đi gần 700.000 tin nhắn giả tới các trang mạng chính của Trung Quốc. Do đó, hiện nay, Mỹ có khả năng tác chiến mạnh rất mạnh, công nghệ tiên tiến nhất, có rất nhiều địa chỉ IP; kể cả một số cổng sau của máy tính, virus và bom logic cũng đến từ Mỹ, Mỹ cũng là một trong số ít những nước có lực lượng tác chiến mạng. Tập Cận Bình: giấc mơ quân đội mạnh trong “Giấc mơ Trung Hoa” Ngày 12/2012, khi thị sát “Chiến khu Quảng Châu” – khu vực đông nam Trung Quốc, ông Tập Cận Bình khi đó đã lên làm Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc đã kêu gọi “Giấc mơ quân đội mạnh”, kêu gọi xây dựng quân đội “có thể chiến đấu và chiến thắng” và trị quân nghiêm ngặt. Sau đó, Quân ủy Trung ương ra thông báo “10 quy định của Quân ủy Trung ương về tăng cường xây dựng tác phong”, nhằm tấn công các hiện tượng suy thoái trong quân đội. Về vấn đề này, ông La Viện cho rằng, từ khi Tập Cận Bình chủ trì công tác của Quân ủy đến nay, ông đã ra sức siết chặt kỷ luật quân đội, yêu cầu quân đội tập trung công tác vào “có thể chiến đấu và chiến thắng”, đã nắm được căn bản và then chốt của xây dựng quân đội. Sáng ngày 9/4, ông Tập Cận Bình thị sát Hạm đội Nam Hải lần thứ hai trên cương vị Tổng Bí thư, Chủ tịch Quân ủy Trung ương (chỉ cách nhau vài tháng). Quân đội suy thoái Theo La Viện, không thể phủ nhận, hiện nay trong Quân đội Trung Quốc tồn tại một số vấn đề suy thoái – “sát thủ” hàng đầu đối với sức chiến đấu của quân đội. Việt Dũng
-
Hic,... ở chỗ này là tôn giáo,... chỗ khác là cái đói và cái dốt... bị lời dụng để lôi kéo, đào sâu xung đột phục vụ duy trì quyền lực http://giaoduc.net.v...-Tien/294748.gd Chosun: Bình Nhưỡng tuyên truyền Hàn Quốc còn nghèo khổ hơn Triều Tiên Thứ bảy 04/05/2013 06:41 (GDVN) - Dân Triều Tiên đang đối mặt với nạn đói, nhờ có những hộp bánh Choco Pies, những đĩa DVD (xem chui) và xuất khẩu lao động sang Trung Quốc, người ta không còn tin vào tuyên truyền của Bình Nhưỡng rằng Hàn Quốc thậm chí còn nghèo hơn Triều Tiên. Nông dân Bắc Triều Tiên (hình minh họa) Tờ Chosun ngày 4/5 cho hay, món bánh ngọt gần như đã trở thành biểu tượng của Hàn Quốc, Choco Pies đã trở thành nỗi thèm khát gần như huyền thoại đối với những người dân thường ở Bình Nhưỡng. Dẫn nguồn tờ The Guardian của Anh hôm thứ Tư cho biết, Choco Pies là một công cụ thay đổi tâm lý quan trọng và là một biểu tượng của sự thịnh vượng ở Hàn Quốc. Andrei Lankov, một chuyên gia về Bắc Triều Tiên cho biết những người dân Triều Tiên đang đối mặt với nạn đói, nhờ có những hộp bánh Choco Pies, những đĩa DVD (xem chui) và xuất khẩu lao động sang Trung Quốc, người ta không còn tin vào tuyên truyền của Bình Nhưỡng rằng Hàn Quốc thậm chí còn nghèo hơn Triều Tiên. Choco Pies đã được phân phát trong khu công nghiệp Kaesong, nơi có hơn 50 ngàn người Bắc Triều Tiên lao động cả ngày. Lao động Hàn Quốc bị cấm đưa tiền mặt cho những đồng bào miền Bắc của họ, và bánh Choco Pies vô hình chung đã trở thành một loại tiền tệ không chính thức. Những hộp bánh Choco Pies chảy vào thị trường chợ đen ở Bắc Triều Tiên và được bán lại với giá đắt gấp 3, 4 lần giá ban đầu. The Guardian nhận định, điều này chứng tỏ sự bất mãn đang ngày càng gia tăng cùng với những nhận thức về thế giới bên ngoài của dân Triều Tiên, một điều đáng báo động với giới chức Bình Nhưỡng. Hồng Thủy (Nguồn: Chosun)
-
http://giaoduc.net.v...et-gi/294536.gd Xung quanh việc tranh luận về xây cầu vượt qua Đàn Xã Tắc: "Nói Hà Nội chưa tìm ra đàn Xã Tắc là không hiểu biết gì" Thứ sáu 03/05/2013 06:52 (GDVN) - PGS.TS Tống Trung Tín - Viện trưởng Viện Khảo cổ học: “Các dấu tích kiến trúc tìm thấy ở địa điểm đàn Xã Tắc chính là dấu tích của đàn Xã Tắc Thăng Long thời Lý – Trần – Lê. Qua mỗi thời kỳ đều được tôn tạo hoặc xây dựng mới, nhưng tất cả đều trên cùng một vị trí mà Lý Thái Tông đã chọn năm 1048”. Tiếp tục cuộc trao đổi với Báo Giáo dục Việt Nam, phản bác ý kiến cho rằng Hà Nội chưa tìm ra đàn Xã Tắc, PGS.TS Tống Trung Tín – Viện trưởng Viện khảo cổ học cho rằng "nói như vậy là không hiểu biết gì", đồng thời ông cũng chia sẻ về vai trò của đàn Xã Tắc đối với việc nhận diện cấu trúc kinh thành Thăng Long. Sự khác biệt của đàn Xã Tắc Thăng Long với đàn Xã Tắc Hàn Quốc, Trung Quốc Theo PGS Tống Trung Tín, trên nền chung của đàn tế thần Đất và thần Ngũ Cốc phương Đông, đàn tế ở mỗi địa phương lại mang một sắc thái rất riêng trong đó có đàn Xã Tắc Thăng Long. Sắc thái riêng của mỗi đàn lại góp phần làm nên sắc thái riêng của mỗi kinh đô. Trong suốt hơn 2000 năm lịch sử kinh thành Trung Quốc, giới nghiên cứu Trung Quốc và Nhật Bản đã chỉ ra nguyên tắc “tả Tổ hữu Xã” hay “tả Tông hữu Tắc”; Vương cung ở trung tâm, triều đình ở phía trước, miếu thờ tổ tiên ở phía đông, đàn Xã Tắc đối diện ở phía Tây. PGS.TS Tống Trung Tín - Viện trưởng Viện Khảo cổ học. Ảnh: Ngọc Quang “Ở Hàn Quốc, đàn Xã Tắc được khởi dựng năm 1395 và sau đó là năm 1432 ở phía Tây của Cảnh Phúc cung, Thái miếu được xây dựng ở phía đông Cảnh Phúc cung. Như thế là nguyên tắc “tả Tổ hữu Xã” ở Hàn Quốc cũng được tuân thủ như ở các đô thành Trung Quốc. Ở Việt Nam, đàn Xã Tắc Huế cũng được bố trí ở phía tây, bên trong kinh thành, cách Hoàng Thành 1km về phía Tây. Riêng đàn Xã Tắc Thăng Long được bố trí ở phía Tây bên ngoài kinh thành (tức là ở bên ngoài thành Đại La thành), trong khi đó Thái Miếu Thăng Long vẫn ở bên trong và phía Đông của Hoàng Thành. Đây là một điểm khác biệt hoàn toàn của đàn Xã Tắc Thăng Long so với các đàn Xã Tắc ở nơi khác”, ông Tín nhấn mạnh. Các tài liệu cổ có ghi chép, ở đàn Xã Tắc Thăng Long, ngoài nghi lễ Cầu Mùa còn tiến hành nghi lễ cầu mưa. Việc cầu mưa ở đàn Xã Tắc Thăng Long rất gần gũi với việc cầu mưa ở đàn Xã Tắc Hàn Quốc. Từ thời Thái Tổ Lý Thành Quê (1392 – 1398) đến thời vua Thế Tông (1418 – 1450), người ta đã ghi được có 5 lần cầu mưa ở đàn Xã Tắc Hàn Quốc. Theo nhà nghiên cứu Kuwwano Eigi (Đại học Kurume, Nhật Bản), ở Hàn Quốc, lễ tế cầu mưa, cầu cho mùa màng bội thu không phải là sự tiếp thu mang tính hình thức từ các lễ chế của Trung Quốc, mà là nghi lễ quốc gia liên quan đến hoạt động kinh tế quan trọng của Cao Ly là nông nghiệp. PGS Tín cho hay: “Lễ tế cầu mưa ở đàn Xã Tắc của các vương triều quân chủ Việt Nam cũng mang đậm ý nghĩa này. Hơn nữa, tình hình cầu mưa ở đàn Xã Tắc (Thăng Long) theo như cách ghi chép của Việt điện u linh dường như là một hoạt động thường xuyên mỗi khi đại hạn. Đó cũng là sự khác biệt của đàn Xã Tắc Thăng Long so với đàn Xã Tắc Hàn Quốc và Trung Quốc”. Viện trưởng Viện Khảo cổ học cũng cho biết, ý nghĩa và tính chất thiêng liêng của đàn Xã Tắc Thăng Long không chỉ có thế. “Trong suốt quá trình vận hành của các chế độ quân chủ Việt Nam, từ ý nghĩa sống còn của Thần Xã và Thần Tắc đối với toàn bộ quốc gia, dân tộc, đàn Xã Tắc với các nghi lễ cúng tế của nó còn vượt lên đảm trách ý nghĩa thiêng liêng hơn, cao cả hơn, tượng trưng cho quốc gia và dân tộc. Vì thế mà trong Minh Mạng toát yếu (năm 1974) có nhắc lại, Đào Duy Anh đã viết: Thuở xưa dựng nước tất quý trọng nhân dân. Dân cần có đất đai, lập nền Xã Tắc để tế thần Hậu Thổ, dân cần có lúa ăn, lập nền Tắc để tế Thần Nông. Mất nước là mất Xã Tắc nên Xã Tắc cũng có ý là quốc gia”, ông Tín nói. Chẳng những cầu mưa, đàn Xã Tắc Thăng Long còn có thêm một chức năng nữa là trừ nạn hoàng trùng (một loại sâu phá lúa). Lễ trừ nạn hoàng trùng ở đàn Xã Tắc Thăng Long cũng là lễ mà chưa thấy giới nghiên cứu nhắc đến trong các tài liệu nghiên cứu về đàn Xã Tắc Trung Quốc và Hàn Quốc. Đó có thể cũng là nét rất riêng của đã Xã Tắc Thăng Long so với đàn Xã Tắc Trung Quốc, Hàn Quốc. Di tích đàn Xã Tắc góp phần nhận diện kinh thành Thăng Long PGS Tống Trung Tín nhận định, di tích đàn Xã Tắc góp phần nhận diện rõ hơn cấu trúc của kinh thành Thăng Long nghìn tuổi với các giá trị lịch sử văn hóa nổi bật mang tầm cỡ khu vực và thế giới. Dấu tích đàn Xã Tắc biểu trưng của sự trường tồn và phồn thịnh quốc gia, dấu tích của cuộc đấu tranh bất khuất nghìn năm chống Bắc thuộc. Việc phát hiện ra đàn Xã Tắc là một sự trùng hợp ngẫu nhiên giàu ý nghĩa lịch sử và văn hóa nhân dịp kỷ niệm 1000 năm Thăng Long – Hà Nội. Những tài liệu do Viện Khảo cổ học nghiên cứu và thống kê cho thấy, dấu tích móng nền tầng thượng đàn Xã Tắc Thăng Long thời Lý và thời Lê có hình chữ nhật. Phía ngoài tầng thượng là tầng nền thứ hai mà dấu tích tìm được đều là sân nền được lát gạch vuông bao quanh. Đàn Xã Tắc Thăng Long thời Lê cũng có nhiều công trình phụ trợ kèm theo như Bái điện, Thần Khố, Thần Trù, Tế Sinh đình và hai lớp cổng ở hai tầng mà Lê Quý Đôn gọi là Nghi Môn nội, Nghi Môn ngoại. Hệ thống ngói nhiều loại ở địa điểm đàn Xã Tắc chứng minh rất rõ điều đó. Đàn Xã Tắc thời Trần cũng có thể có nhiều kiến trúc phụ trợ tương tự. “Tất cả các nghiên cứu trên đây chỉ là bước đầu do hố đào còn rất hạn chế, nhưng điều quan trọng nhất có thể rút ra là: Các dấu tích kiến trúc tìm thấy ở địa điểm đàn Xã Tắc chính là dấu tích của đàn Xã Tắc Thăng Long thời Lý – Trần – Lê. Qua mỗi thời kỳ đều được tôn tạo hoặc xây dựng mới, nhưng tất cả đều trên cùng một vị trí mà Lý Thái Tông đã chọn năm 1048”, ông Tín cho hay. Đàn Xã Tắc góp phần nhận diện cấu trúc kinh thành Thăng Long. Theo sử sách, đàn Xã Tắc Thăng Long được Lý Thái Tông xây dựng ở bên ngoài cửa Trường Quảng (tức Ô Chợ Dửa ngày nay). Đàn tế này phát triển trong suốt thời Lý – Trần – Lê, bị mai một và mất hẳn vào khoảng giữa thế kỷ XX. “Địa điểm đàn Xã Tắc ẩn chứa dấu tích của ba thời kỳ khác nhau, đó là: Thời kỳ văn hóa Phùng Nguyên khoảng 3.500 năm cách ngày nay; Thời kỳ văn hóa Việt Nam khoảng 10 thế kỷ sau công nguyên; Thời kỳ có dấu tích của đàn Xã Tắc các thời Lý – Trần – Lê chồng xếp lên nhau ở gần cùng một vị trí, thế kỷ XI-XVIII”, ông Tín chia sẻ. Điểm khác biệt nữa như Việt điện u linh cho biết, đàn Xã Tắc Thăng Long còn là nơi để các Hoàng đế làm lễ tế giao với Trời – Đất. Lễ tế giao của Hoàng đế nói chung thường được thực hiện ở đàn Nam Giao (tế Trời), Bắc Giao (tế Đất). Lễ tế giao với Trời – Đất ở đàn Xã Tắc có lẽ cũng là một nét độc đáo đáng chú ý nữa trong đời sống văn hóa tâm linh ở Thăng Long. Viện trưởng Viện Khảo cổ học khẳng định: “Trong giá trị lịch sử văn hóa của lớp văn hóa 10 thế kỷ sau công nguyên thì lớp văn hóa ở địa điểm đàn Xã Tắc cực kỳ quý hiếm. Đó là di chỉ cư trú duy nhất thời này hiện thấy ở khu vực nội thành Hà Nội nói riêng, khu vực Hà Nội cũng nói chung. Từ việc lập đàn Xã Tắc để Cầu Mùa, danh từ Xã Tắc đã tượng trưng cho quốc gia. Xã Tắc và quốc gia hòa quyện vào nhau với ý nghĩa: Quốc gia còn Xã Tắc còn, Xã Tắc còn thì đàn Xã Tắc còn, ngược lại Xã Tắc mất là quốc gia mất, cũng có nghĩa là đàn Xã Tắc cũng mất. Cho nên, lễ Cầu Mùa ở đàn Xã Tắc cũng chính là nghi lễ cầu cho đất nước giàu mạnh, quốc thái dân an, Xã Tắc trường tồn. Đó là ý nghĩa thiêng liêng cao cả nhất của di tích đàn Xã Tắc”. Ngọc Quang
-
http://baodatviet.vn...346322/?paged=1 Hà Nội không thể nhân danh kinh tế mà bỏ văn hóa ĐBQH Đỗ Văn Đương: Cập nhật lúc 06:07, 03/05/2013 (ĐVO) - "Vì TP.HCM biết coi trọng văn hóa nên đối với họ, nền văn hóa còn quan trọng hơn vấn đề phát triển kinh tế. Kinh tế không thể phát triển cao hơn nền văn hóa, lịch sử được. Không thể vì phát triển kinh tế mà vứt bỏ lịch sử, dẫm đạp lên tất cả". Đại biểu Quốc hội (ĐBQH) Đỗ Xuân Đương nêu quan điểm về dự án cầu vượt vượt lên trên đầu di tích Đàn Xã Tắc, Hà Nội đang gây nhiều tranh cãi mấy ngày qua. PV:- PGS-TS Nguyễn Trọng Hòa, Viện trưởng Viện Nghiên cứu phát triển TP.HCM (Phó ban Chỉ đạo chương trình bảo tồn cảnh quan kiến trúc ở TP.HCM), cho biết, trong năm 2012, TP.HCM sẽ xây dựng xong quy định chung cho việc bảo tồn công trình kiến trúc cảnh quan. Từ quy định chung đó (dự kiến sẽ hoàn thành trong năm 2012) sẽ tiến tới xây dựng quy chế cụ thể về bảo tồn từng khu vực, từng đối tượng cho thích hợp. Theo ông, xuất phát từ đâu mà TP.HCM đặc biệt coi trọng việc bảo vệ di tích đến mức phải xây dựng cả quy định riêng cho vấn đề này? ĐBQH Đỗ Văn Đương: - Căn cứ vào Luật di sản và đặc thù riêng của thành phố mà TP.HCM đã xây dựng quy định riêng cho vấn đề này. Vì trong những quy định chung của luật bảo tồn di tích vẫn còn nhiều quy định chưa được đầy đủ, chưa phù hợp nên các địa phương tính toán, cân nhắc như vậy là hợp lý, thỏa đáng. Ông Đỗ Văn Đương, đoàn ĐBQH TP.HCM. Quan trọng hơn cả, đó là vì cảnh quan, vì TP.HCM đang hướng tới tương lai một thành phố hiện đại bậc nhất Đông Nam Á nên nhu cầu bảo tồn di tích được đặc biệt coi trọng và hết sức quan tậm. TP.HCM muốn giữ lại không chỉ dấu tích lịch sử mà còn muốn giữ lại cả giá trị nền tảng văn hóa cho thế hệ trẻ tương lai học hỏi, khám phá, tìm hiểu về cội nguồn cha ông. PV:- Đối với nhiều thành phố, khi giải quyết mâu thuẫn giữa việc bảo tồn kiến trúc cổ với việc phát triển công trình mới thì phần thiệt thòi luôn về phía kiến trúc cổ. Theo ông tại sao lại có chuyện đó? ĐBQH Đỗ Văn Đương:- Các nước trên thế giới họ luôn nghiêng về việc bảo vệ, gìn giữ những kiến trúc cổ kính, lâu đời. Nếu quá coi trọng cái mới mà phá bỏ đi cái cũ, cái cổ kính thì sau này bộ mặt của thành phố chỉ toàn là cái mới, mà không còn cái hồn cốt của những di tích cũ. Hơn nữa, cái quan trọng nhất ở đây là việc bảo tồn di tích không đơn giản chỉ là vấn đề bảo tồn lịch sử của các công trình trước đây mà nó còn là điểm nhấn, tạo cảnh quan thông thoáng cho thành phố. Vì thông thường, quỹ đất trong thành phố rất hạn chế, mà cứ xây dựng nhà cao tầng thì thành phố rất chật hẹp, ngột ngạt dẫn đến quá tải về giao thông, cơ sở hạ tầng, dân cư, môi trường. Bảo vệ di tích thực tế cũng là vấn đề đã được tính toán nằm trong quy hoạch phát triển tổng thể của thành phố. Tư duy của TP.HCM là tư duy đúng và cần thiết. PV:- Dường như trong những năm gần đây, bài toán kinh tế đang lấn lướt và giành quyền ưu tiên, ông có nghĩ thế không? Có mâu thuẫn không khi thành phố năng động như TP.HCM lại đặt bài toán kinh tế, phát triển xuống hàng thứ hai? ĐBQH Đỗ Văn Đương: - Đúng. Nhưng di tích còn là cả một nền văn hóa. Việc TP.HCM coi trọng việc bảo tồn di tích, coi đó là nhiệm vụ bảo vệ hàng đầu là vì TP.HCM biết coi trọng văn hóa. Đối với họ, nền văn hóa còn quan trọng hơn vấn đề phát triển kinh tế. Kinh tế không thể phát triển cao hơn nền văn hóa, lịch sử được. Không thể vì phát triển kinh tế mà vứt bỏ lịch sử, dẫm đạp lên tất cả. Tôi cho rằng, trong trường hợp này TP.HCM đã tư duy đúng. Đó là lý do vì sao TP.HCM biết đặt bài toán kinh tế đứng sau bài toán phát triển, gìn giữ văn hóa. PV:- Từ nhận thức như trên, ông nhận xét như thế nào về cách ứng xử của Hà Nội với di tích Đàn Xã Tắc mới đây? Tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy giữa Hà Nội và TP.HCM như vậy? ĐBQH Đỗ Văn Đương: - Đó là do nhận thức, do tầm nhìn của lãnh đạo hai thành phố. Cần phải có phương án tính toán, kỹ lưỡng. Tư duy của TP.HCM là tư duy lâu dài. Ở các nước trên thế giới, người ta tư duy cách đây hàng trăm năm, thế hệ sau chỉ có phát triển, kế tiếp chứ không phải là bỏ hết tất cả những gì của thế hệ trước. Nơi lưu dấu một phần Đàn Xã Tắc Nghĩa là, người lãnh đạo, người đứng đầu của thành phố phải là người có tầm nhìn. Hà Nội, trước đây khi mở con đường Kim Liên các nhà khoa học đã tìm thấy di tích Đàn Xã Tắc, bây giờ thấy rồi lại xây cầu chồng lên nó thì hóa ra là phá bỏ di tích hay sao. Làm như thế cũng là một cách vô hiệu hóa di tích, khiến cho di tích không còn đúng với ý nghĩa lịch sử nữa. Đàn Xã Tắc không chỉ là di tích lịch sử mà nó còn là cả một quá trình phát triển văn hóa. Đàn Xã Tắc xét về mặt tâm linh đó là một nơi tôn nghiêm, là nơi cầu trời mưa thuận gió hòa, một nơi như vậy mà tự nhiên xây một cây cầu vượt lên trên đầu thì cần phải xem xét lại. Không thể dẫm đạp lên đầu một nơi thờ tự tâm linh như thế. Tôi cho rằng, Hà Nội nên giữ nguyên cả khoảng không gian dưới mặt đất cũng như trên không để bảo vệ di tích Đàn Xã Tắc. PV:- Giả sử với trường hợp đàn Xã Tắc, TP.HCM sẽ ứng xử thế nào? Lấy lý do là vì mục đích phát triển đô thị, vì giải quyết ách tắc giao thông để phá bỏ một di tích theo ông có đúng không? ĐBQH Đỗ Văn Đương: - TP.HCM không có Đàn Xã Tắc, nhưng tôi vẫn giữ quan điểm đối với di tích là phải giữ nguyên không gian theo quy định của Luật di sản. Phải đảm bảo không gian, cảnh quan. Phải ưu tiên cho bảo tồn di tích, hết sức hạn chế xây dựng các dự án, các khu trung tâm phát triển kinh tế. Ngay tại Hà Nội hiện nay, chính các khu di tích cổ đã tạo ra cảnh quan cho Hà Nội. Phá bỏ di tích không phải là giải pháp khôn ngoan. Thủ đô mà chỉ thấy nhà cửa đường xá thì không phải thủ đô. Nhất là thủ đô Hà Nội là một thủ đô trung tâm chính trị, văn hóa thì di tích chính là một nét văn hóa cần phải lưu giữ và được quan tâm đặc biệt. Có như vậy mới thể hiện là một thành phố hiện đại có sự kế thừa của cái cũ, phát triển cái mới. Đối với Đàn Xã Tắc, Hà Nội phải lựa chọn một trong hai, không thể bắt cá hai tay, vừa bảo tồn lại vừa muốn làm đường được. Dự án cầu vượt Đàn Xã Tắc, tôi cho rằng cần phải lấy ý kiến rộng rãi không thể để một nhóm người vì lợi ích cá nhân mà vin vào cớ phát triển, giải tỏa ách tắc để phá bỏ di tích. Phải bảo vệ nghiêm ngặt, không cho bất cứ một công trình nào xâm hại đến nó, trèo lên đầu nó. Ít nhất là phải giữ nguyên được hiện trạng như hiện nay nếu không thể mở rộng thêm. Làm đường không phải là giải pháp có tầm nhìn xa, đó chỉ là giải pháp tạm thời, chỉ giải quyết ách tắc được một nút giao thông nào đó. Cần phải có tính toán, tìm giải pháp khác. Xin cảm ơn ông! Nguyễn Vũ (Thực hiện) Ý kiến phản hồi: Trần Thảo Dân - gửi lúc 10:21 | 03-05-2013 Trước là Phú Thọ cũng ngại đền bù đã sẵn sàng chôn vùi di tích, nay lại tới Hanoi giẫm đạp lên "xã tắc" . Biết và đã được cảnh báo nhưng vẫn " chôn vùi" di tích ấy là " Tâm" ngại đền bù ấy là" tầm". Ôi ngày xưa ông cha ta sao mà anh minh thế, bây giờ lại lắn kẻ ngớ ngẩn vậy. ngan ha - gửi lúc 10:11 | 03-05-2013 "Đó là do nhận thức, do tầm nhìn của lãnh đạo hai thành phố". Bác Đương dám nói thẳng nói thật thế này thì đau quá nhưng hay quá! Mong sao lãnh đạo Hà Nội cũng có đọc Báo Đất Việt online. Mà có lẽ không có thì giờ .. đâu, còn bận trăm công nghìn việc cho dân, cho nước. lamvien - gửi lúc 09:55 | 03-05-2013 Văn hóa không theo kịp kinh tế thì người ta gọi đó là "trọc phú", còn kinh tế mà không theo kịp văn hóa thì người gọi đó là "chơi trèo". Tùy Hà Nội thích chọn kiểu nào thì chọn ! vietha - gửi lúc 09:30 | 03-05-2013 Làm gì cũng phải trên cơ sở ý nguyện của dân. Cái đường đắt nhất hành tinh này, xét về văn hoá, lại là con đường vô giá. Bỏ nó đi! Không đi lối nọ thì đi lối kia. Trong nội thành không nên xây gì thêm, vì nơi đây văn hoá quá đậm đặc. Phố cổ làm từ thời pháp có bao giờ tắc đường đâu, mặc dù dân số rất đông. Thời nay, cứ mở đường nào, đường đó lại tắc.
-
http://vnexpress.net/gl/ban-doc-viet/2012/12/ha-noi-phu-suong-mo-mang-cuoi-nam/ 3/12/2012, 08:54 GMT+7 Hà Nội phủ sương mơ màng cuối năm Sương mù dày đặc như tấm voan phủ lên Hồ Gươm, hồ Tây với nét hư ảo đẹp đến mộng mị. Mỗi năm, cứ đến mùa sương mù, người Hà Nội khó có thể không tự thưởng cho mình một sớm tinh mơ đi dạo để ngắm và hít thở cái không khí mơ màng cuối năm. Đặng Tuấn Trung
-
Phó Chủ tịch Hội Di sản văn hóa VN: Ai bảo Hà Nội chưa có bản quy hoạch khảo cổ? Cập nhật lúc 08:16, 28/04/2013 http://baodatviet.vn...hao-co-2346104/ (ĐVO) - Không thể lấy lý do phát triển đô thị, chống ùn tắc mà làm cầu bằng sắt hay bê tông được. Nếu làm cái cầu đó thì chắc chắn không những phạm luật mà còn xâm hại nghiêm trọng tới di tích, vì vậy cần tìm ra một phương án hạn chế tối đa giảm bớt tác động tới di tích-PGS.TS. Đặng Văn Bài, Phó Chủ tịch Hội Di sản văn hóa VN khẳng định. PV:- Thưa ông, hiện nay thường xảy ra tình trạng, những công trình kinh tế, giao thông... động chạm tới di sản, mà nếu không có tiếng nói tâm huyết và quyết liệu của những nhà chuyên môn thì di sản luôn phải chịu lép vế. Từng là Cục trưởng Cục Di sản Việt Nam, liệu ông có thể lý giải sự mâu thuẫn đó như thế nào? Và tại sao người ta thường lấy cái cớ phát triển để nhiều khi xâm phạm nghiêm trọng tới di sản? PGS.TS Đặng Văn Bài: - Điều đó đang phản ánh một thực trạng về văn hóa phản biện xã hội hiện nay của chúng ta yếu. Người hoạch định chính sách, người có quyền quyết định phải có trách nhiệm lắng nghe ý kiến của những người có tâm huyết đấy là xu thế phát triển văn hóa hòa bình. Lắng nghe, tìm sự đồng thuận tương đối trong mọi khía cạnh đặc biệt là vấn đề quốc kế, dân sinh. PGS.TS. Đặng Văn Bài, Phó Chủ tịch Hội Di sản văn hóa VN Hiện nay, các nhà khoa học nói cứ nói mỏi mồm, cơ quan chức năng có quyền thì họ vẫn quyết. Có phản biện nếu làm cái cầu đó thì chắc chắn không những phạm luật mà còn xâm hại nghiêm trọng tới di tích, vì vậy cần tìm ra một phương án hạn chế tối đa giảm bớt tác động tới di tích.n nhưng thực sự họ có muốn nghe không? Ví dụ, như di tích đàn Xã Tắc. Tại sao, GS. Phan Huy Lê, một giáo sư có uy tín hàng đầu đã lên tiếng kêu gọi thành phố phải tôn trọng luật, phải hạn chế tối đa tác động, hạn chế ảnh hưởng tới di sản đồng thời cũng gợi ý phương án quy hoạch khả thi hơn nhưng thành phố vẫng không lắng nghe? GS. Lê cũng khẳng định, quan điểm của mình là không được làm cầu bẳng bê tông để giảm bớt thiệt hại nhất, mà Hà Nội vẫn không lắng nghe? Cứ cho, phương án hiện nay là phương án khả thi nhất, vậy tại sao Hà Nội không công khai phương án đó lên, đã nghiên cứu thế nào, đã tiếp thu thế bao nhiêu ý kiện, đã chọn lọc các phương án ra sao? Không thể lấy lý do phát triển đô thị, chống ùn tắc mà làm cầu bằng sắt hay bê tông được. Cần phải có giải pháp hài hòa, thống nhất, đồng bộ. PV:- Cụ thể với di tích đàn Xã Tắc, các giáo sư, nhà khoa học đầu ngành đều lên tiếng cho rằng, đảo giao thông hiện nay không phải là chỉ giới vùng lõi khu di tích đàn Xã Tắc. Nếu xây cầu vượt đi qua đàn Xã Tắc tức là vi phạm luật Di sản hết sức nghiêm trọng, buộc phải đình chỉ thi công. Như vậy, tất cả các ý kiến của chuyên gia, nhà khảo cổ, sử học đều khẳng định nếu xây dựng cầu vượt qua Đàn Xã Tắc tức là vi phạm luật Di sản. Ông nhìn nhận vấn đề này thế nào? PGS.TS Đặng Văn Bài: -Tôi ủng hộ quan điểm của GS Phan Huy Lê, nếu làm cái cầu đó thì chắc chắn không những phạm luật mà còn xâm hại nghiêm trọng tới di tích, vì vậy cần tìm ra một phương án hạn chế tối đa giảm bớt tác động tới di tích. Nếu Hà Nội không ủng hộ phương án của GS Lê, thì Hà Nội hãy lên tiếng trả lời các nhà khoa học tại sao lại không làm như vậy? Cho đến nay chưa ai khẳng định đã xác định được lõi của đàn Xã Tắc, nhưng tôi khẳng định di tích hiện nay chính là dấu tích của đàn Xã Tắc. Đảo giao thông hiện tại cũng chính là điểm nhớ để con cháu sau này không quên đó là di tích đàn Xã Tắc. PV:- Hà Nội đã có bản “Quy hoạch nghiên cứu khảo cổ học” do cố GS Trần Quốc Vượng, GS Hà Văn Tấn, GS Phan Huy Lê... xây dựng đã được phê duyệt. Ông có thể nói rõ hơn về những điểm chính trong quy hoạch nghiên cứu khảo cổ này, đâu là những vùng di tích đặc biệt quan trọng không được xâm phạm? Đàn Xã Tắc được nhắc tới như thế nào trong "Quy hoạch nghiên cứu khảo cổ học" này? PGS.TS Đặng Văn Bài:- Bản "Quy hoạch nghiên cứu khảo cổ học" được trình lên và phê duyệt từ năm 2010, nhưng Hà Nội đã không thực hiện và triển khai nó một cách tích cực. Bản đồ khoanh vùng các hố di tích đàn Xã Tắc chồng lên bản đồ thiết kế dự án cầu vượt ngã 5 Ô Chợ Dừa của ban QLDATĐ trình Cục di sản doTS Sử học Nguyễn Hồng Kiên cung cấp. Các hình vẽ màu vàng là các hố khai quật (vùng lõi của di tích đã được phát lộ), hai điểm màu đỏ là mố cầu bê tông sắp xây dựng. Bản quy hoạch khảo cổ đó các nhà khoa học có chỉ rõ và khoanh vùng những khu vực nào cần phải bảo vệ, đồng thời cũng phân công rõ ràng từng cơ quan chịu trách nhiệm bảo vệ, bảo tồn khu vực đó. Bản Quy hoạch khảo cổ là đề xuất những khu vực cần được nghiên cứu trước, tuy duy của họ là vừa cho mọi người hiểu được về giá trị lịch sử Thăng Long ngàn năm văn hiến đồng thời cũng là đi trước một bước để cảnh báo những khu vực nhạy cảm cần được lưu giữ, cần được bảo vệ. Bản Quy hoạch cũng chỉ rõ trách nhiệm của từng cơ quan, đơn vị liên quan về việc chịu trách nhiệm bảo vệ, bảo tồn di tích tại khu vực mình quản lý. Như thế không có nghĩa là nếu xây dựng mà động vào khảo cổ thì không được làm. Những nhà làm bảo tồn di tích không ai bắt tất cả chỉ có một nhiệm vụ là phải bảo tồn. Di sản bảo vệ là phải phục vụ nhu cầu đời sống hiện nay chứ không phải là bắt người sống hiện nay phải hi sinh. Nếu bị hi sinh thì chẳng có di sản nào được giữ cả. Với đàn xã Tắc, tôi cũng cho rằng năm 2007 Hà Nội đã có ý thức bảo vệ nhưng bị động. Nếu Hà Nội chủ động đối chiếu các dự án quy hoạch với bản Quy hoạch khảo cổ đó thì sẽ không có tình trạng đào đâu đụng đấy, đào rồi đắp chiếu như hiện nay. PV:- Nhiều người giữ những chức vụ lãnh đạo quan trọng ở thành phố điềm nhiên tuyên bố: ở Hà Nội, làm gì cũng động tới di tích, chẳng lẽ lại không làm gì. Đến khi các nhà khoa học lên tiếng thì nói, hãy tìm đến bộ phận tiếp dân của thành phố. Cũng từng giữ vị trí lãnh đạo, quan điểm của ông với những phát ngôn trên như thế này? PGS.TS Đặng Văn Bài: - Tức là ở đây đã không có sự thống nhất liên ngành, các cơ quan quản lý không biết lắng nghe, không chịu lắng nghe việc ai người đó làm. Nếu dự án đường vành đai 1 được đưa ra từ 5 năm trước, tại sao Hà Nội không thực hiện đối chiếu với bản Quy hoạch khảo cổ đó, tại sao không cho các nhà nghiên cứu khảo cổ thám sát trước để dẫn đến tình trạng thi công phải tạm dừng, dừng rồi lại đào lên gây ra nhiều tranh cãi. Đó là cách thức quản lý không chuyên nghiệp, nó mang tính chắp vá, chỉ giỏi giải quyết tình thế chứ không mang tính chiến lược. PV:- Tư duy lãnh đạo này có liên quan gì tới thực trạng cứ xây dựng phát hiện khảo cổ mới khoanh vùng nghiên cứu, gây mất mát rất lớn hay giữ lại được di sản rồi thì nhiều khi là “đắp chiếu” nằm đấy? Ông có đề xuất gì để giải quyết thực trạng này không, thưa ông? PGS.TS Đặng Văn Bài: - Vấn đề ở đây chính là tư duy của người lãnh đạo. Đòi hỏi người lãnh đạo phải có tầm nhìn chiến lược, phải tiếp cận liên ngành, đa ngành, tôn trọng lẫn nhau. Tại sao, từ năm 2007 đã tìm ra dấu tích của đàn Tế Xã Tắc, đã khoanh vùng bảo vệ mà các cơ quan quản lý nhà nước lại không khoanh vùng quy hoạch cả khu vực này để tìm ra phướng án giải quyết tổng thể. Tìm thấy di tích để "đắp chiếu" rồi giờ lại moi lên thực hiện dự án này. Việc giải quyết giao thông đô thị là cần thiết, vấn đề là các cơ quan nhà nước Thành phố Hà Nội, Sở Văn hóa, Sở giao thông... phải lắng nghe, tranh thủ cái ý kiến phản biện có trách nhiệm có tâm huyết với thủ đô, với Hà Nội. Dự án có thể tốn thêm một ít tiền nhưng sẽ nhận được sự đồng thuận từ dư luận. Nếu không có sự thăm dò, thám sát mà động vào di sản, phải dừng lại thì còn tốn kém hơn nhiều. Đồng thời, là cơ quan quản lý nhà nước thì phải thể hiện rõ vai trò, trách nhiệm của mình phải đưa ra được quyết định, phải dám chịu trách nhiệm trước Chính phủ và lịch sử. Hơn nữa trong tư liệu đã xác định tương đối chuẩn khu vực đó có di tích rồi, vậy thì phải đầu tư cho các nhà khoa học nghiên cứu 5-10 năm, nhưng ở đây lại quy hoạch theo kiểu chọc lỗ, không coi trọng di tích. Cứ kêu gọi các nhà khoa học nghiên cứu đi, nhưng cơ quan quản lý không quan tâm thì nghiên cứu thế nào. Xin cảm ơn ông! Nguyễn Vũ (thực hiện)
-
http://vietnamnet.vn...u-hai-phia.htmlKinh tế Dự án thủy điện ĐN 6 và ĐN6A: Ý kiến từ hai phía Dự án Thủy điện Đồng Nai 6 và Đồng Nai 6A (ĐN6&6A) đang đi vào giai đoạn nhạy cảm nhất: Chờ ý kiến của Quốc hội và của Hội đồng Thẩm định Đánh giá Tác động Môi trường (ĐTM) của Bộ Tài nguyên & Môi trường. Cả hai phía ủng hộ và phản đối đều đang căng như dây đàn. Để rộng đường dư luận, Tiền Phong xin nêu quan điểm của cả hai phía. Chủ tịch HĐQT Đức Long Gia Lai: Không phạm luật Ông Bùi Pháp, Chủ tịch Hội đồng Quản trị Công ty Cổ phần Tập đoàn Đức Long Gia Lai – chủ đầu tư dự án, tin tưởng dự án không phạm luật. Ông cũng tin tưởng Quốc hội công tâm sau chuyến thị sát địa điểm dự kiến đặt hai đập thủy điện ĐN6&6A của đoàn giám sát thuộc Ủy ban Khoa học Công nghệ&Môi trường (KHCN&MT) của Quốc hội. Ông Bùi Pháp (thứ hai từ phải qua) trực tiếp dẫn đoàn giám sát của Quốc hội đi khảo sát nơi dự kiến xây thủy điện ĐN6&6A. Ông đánh giá thế nào buổi làm việc sáng 23/4 của Ủy ban KHCN&MT và các bộ ngành liên quan với lãnh đạo tỉnh Đồng Nai về thủy điện ĐN6&6A? Tôi hoàn toàn tin tưởng vào trách nhiệm và sự công tâm của hội đồng thẩm định cũng như các cơ quan quản lý nhà nước. Trường hợp dự án gây ảnh hưởng đặc biệt nghiêm trọng đến môi trường mà không có giải pháp nào có thể khắc phục được, Chính phủ quyết định dừng thì chúng tôi chấp hành và không có ý kiến gì. Còn ngược lại thì rất khổ và tội cho doanh nghiệp. Môt số vướng mắc đã được điều chỉnh sau khi tách thành dự án hai bậc thang vừa tăng công suất vừa giảm tác động môi trường. Ông Hải cho rằng hai dự án có ảnh hưởng đến tài nguyên rừng, hoạt động bảo vệ rừng, tuy nhiên không đến mức làm thay đổi tiêu chí, mục tiêu, nội dung xác lập VQG Cát Tiên, nhất là khu vực ngập nước Bàu Sấu và khu rừng phòng hộ Nam Cát Tiên. Ông bình luận gì quanh ý kiến của tỉnh Đồng Nai về vấn đề pháp lý chưa đảm bảo, các tác động tiêu cực của dự án đến văn hóa bản địa, xã hội, môi trường? - Hai dự án vẫn trong quy hoạch đã được phê duyệt. Dự án công khai minh bạch toàn bộ thông tin, đảm bảo thủ tục pháp lý và thực hiện đúng theo hướng dẫn của cơ quan nhà nước có thẩm quyền, đã và đang được các cơ quan quản lý nhà nước thẩm định. Thế ông không nghĩ phần diện tích VQG Cát Tiên được sử dụng để xây dự án, doanh nghiệp không làm trái luật sao? Hoàn toàn không. Khoản 2, Điều 25 Luật Đa dạng Sinh học, quy định: “Việc sử dụng đất và việc chuyển mục đích sử dụng đất trong khu bảo tồn được thực hiện theo quy định của pháp luật về đất đai, của luật này và các quy định khác của pháp luật có liên quan”. Theo đó, trước khi xây dựng dự án thủy điện, nhà nước cho phép chuyển đổi mục đích sử dụng đất là có thể đảm bảo yếu tố pháp lý cho việc xây dựng hai dự án này. Tại cuộc họp ở Đồng Nai, nghe nói đại diện Ủy ban KHCN&MT không có ý kiến gì? - Lãnh đạo Ủy ban KHCN&MT của Quốc hội, cho rằng muốn phát triển kinh tế phải có điện và đánh giá cao lợi ích kinh tế mà hai dự án mang lại, mặt khác cũng cần xem xét tổng hòa các yếu tố môi trường, văn hóa, xã hội để đảm bảo phát triển bền vững và lâu dài. Sau chuyến công tác này tôi mong chờ một báo cáo công tâm của Uỷ ban KHCN&MT. Theo ông, Đoàn Đại biểu Quốc Hội (ĐBQH) Đồng Nai có khách quan không? - Sau chuyến công tác của đoàn Ủy ban KHCN&MT, tôi tin rằng lãnh đạo tỉnh Đồng Nai sẽ có nhiều thông tin thêm các vấn đề tại khu vực dự án liên quan đến hiện trạng rừng, tác động môi trường, dòng chảy hạ du, cộng đồng dân cư, di sản và di tích, đời sống sinh hoạt hằng ngày của đồng bào các dân tộc K’Ho, Châu Mạ, Stieng trong khu vực lân cận vùng dự án và các vấn đề tác động theo dư luận trong thời vừa qua Sáu tháng qua, chúng tôi tổ chức lấy ý kiến của 32 xã thuộc bốn tỉnh chịu ảnh hưởng Kết quả tất cả đều ủng hộ xây dựng dự án, trong đó có chín xã ở Đồng Nai. Ngay cả 18 trạm bơm nước ven sông cũng ủng hộ. Hôm đoàn Ủy ban KHCN&MT khảo sát, các ông đưa họ đi những đâu? Lãnh đạo Đồng Nai có ai đi cùng không? - Chúng tôi đưa họ đi khảo sát suốt hai ngày trời. Về phía Đồng Nai có phó giám đốc một số sở. Ai cũng thấy tại khu vực lân cận địa điểm xây dựng các dự án này có cả người sinh sống ngay trong vườn quốc gia. Cả một vùng mênh mông của rừng đã chuyển đổi sang trồng điều, đấy là vườn quốc gia …điều chứ làm gì còn rừng tự nhiên nữa. Đại diện Mạng lưới Sông ngòi Việt Nam (VRN): Phạm luật Đại diện cho bảy nhà khoa học ở Mạng lưới Sông ngòi Việt Nam (VRN), Th.S. Lâm Thị Thu Sửu - Giám đốc Trung Tâm Nghiên Cứu Phát triển Xã hội, khẳng định dự án thủy điện ĐN6&6A vẫn phạm luật. Tại cuộc họp với đoàn giám sát của Quốc hội ngày 23/4, lãnh đạo Đồng Nai tiếp tục đề nghị dừng hai dự án ĐN6&6A. Thưa bà, chủ đầu tư cho hay dự án không phạm luật, cụ thể là Luật Đa dạng Sinh học (ĐDSH)? - Th.S. Lâm Thị Thu Sửu: Điều 7 Luật ĐDSH Số 20/2008/QH12 ghi rõ những hành vi bị nghiêm cấm về ĐDSH, trong đó có việc “xây dựng công trình, nhà ở trong phân khu bảo vệ nghiêm ngặt của khu bảo tồn, trừ công trình phục vụ mục đích quốc phòng, an ninh”. Hai dự án ĐN6&6A không phục vụ mục đích quốc phòng, an ninh nên việc xây dựng hai công trình này vi phạm Điều 7 nói trên. Nhưng trước khi xây dựng dự án thủy điện, chủ đầu tư chỉ cần chuyển đổi mục đích sử dụng đất là có thể đảm bảo yếu tố pháp lý cho hai dự án? - Cũng Luật ĐDSH, Điều 11 có đoạn “Trong quá trình tổ chức thực hiện quy hoạch, trường hợp có sự khác nhau giữa quy hoạch tổng thể bảo tồn đa dạng sinh học của cả nước với quy hoạch sử dụng đất của tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương, quy hoạch ngành, lĩnh vực, trừ quy hoạch quốc phòng, an ninh thì ưu tiên thực hiện quy hoạch bảo tồn đa dạng sinh học”. Chúng tôi cho rằng quy hoạch xây dựng thủy điện là thuộc quy hoạch ngành, do đó phải ưu tiên quy hoạch bảo tồn ĐDSH. Ở đây, VQG Cát Tiên là quy hoạch bảo tồn ĐDSH đã có của cả nước. Như vậy, việc Bộ NN&PTNT điều chỉnh đất của VQG để làm thủy điện là vi phạm Điều 11 nói trên. Các công văn và tờ trình liên quan đến chủ trương đầu tư ĐN6&6A sau thời điểm hiệu lực của Luật ĐDSH, tháng 7/2009, lẽ ra phải tham chiếu và điều chỉnh theo luật này. Nói cách khác, dự án ĐN6&6A đã bị vô hiệu do vi phạm Luật ĐDSH. Đấy là chưa kể, cho đến thời điểm này, dự án ĐN6&6A chưa được Quốc hội Việt Nam thông qua chủ trương đầu tư. Cả thủy điện ĐN6 và ĐN6A, mỗi dự án đều có diện tích chiếm dụng vườn quốc gia trên 50 ha. Như vậy, chúng cần được Quốc hội thông qua chủ trương đầu tư theo Nghị quyết Quốc Hội số 49/2010/QH12 ngày 19/6/2010. Tuy nhiên báo cáo ĐTM mới nhất của chủ đầu tư vẫn không nêu căn cứ pháp lý này. Thay vào đó, báo cáo lại khẳng định “Chủ đầu tư phê duyệt dự án đầu tư và quyết định đầu tư trên cơ sở kết quả thẩm định và phê duyệt thiết kế cơ sở của Bộ Công Thương”. (Theo TP)
-
http://vn.news.yahoo...-073642079.html 10.000 tỷ đồng xây đường ở khu đô thị Thủ Thiêm VnExpress.net – 2 giờ 9 phút trước Đại lộ vòng cung, đường ven hồ trung tâm, ven sông Sài Gòn, đường trên cao sẽ kết nối 8 phân khu chức năng của Thủ Thiêm và là 4 trục giao thông chính của khu đô thị được kỳ vọng đẹp nhất Đông Nam Á. Sáng nay, lãnh đạo TP HCM và các bộ, ngành đã bấm nút khởi công đầu tư xây dựng hệ thống hạ tầng kỹ thuật chính và dự án khu dân cư thấp tầng tại khu đô thị mới Thủ Thiêm (quận 2). 4 tuyến đường chính của khu đô thị mới Thủ Thiêm có tổng vốn đầu tư 10.000 tỷ đồng (theo hình thức xây dựng - chuyển giao) dự kiến hoàn thành năm 2016. Khu dân cư thấp tầng rộng hơn 37 ha gồm các chức năng nhà ở, thương mại, trường học, công viên... cùng 10 tuyến đường phụ khác bước đầu được hình thành. Sơ đồ 4 tuyến đường chính tại khu đô thị mới Thủ Thiêm. Theo chủ đầu tư, việc triển khai cùng lúc 2 dự án hạ tầng giao thông và khu dân cư thấp tầng nhằm đảm bảo sự đồng bộ, gắn kết và phát triển cho cả khu đô thị mới Thủ Thiêm. Từ đó tạo điểm nhấn đầu tiên thúc đẩy, thu hút các nhà đầu tư trong và ngoài nước đến với khu đô thị mới này. Thứ trưởng Xây dựng Nguyễn Trần Nam cho rằng, trong bối cảnh kinh tế khó khăn hiện nay, việc khởi công dự án xây dựng 4 tuyến đường chính và khu dân cư thấp tầng sẽ là điểm sáng kích thích thị trường bất động sản khôi phục. Ông cũng đề nghị UBND TP HCM và Ban quản lý khu đô thị mới Thủ Thiêm hỗ trợ chủ đầu tư tối đa về thủ tục hành chính để khu đô thị sớm hoàn thành, góp phần thay đổi diện mạo thành phố theo hướng văn minh, hiện đại. Các công nhân thi công công trình ngay sau lễ khởi công. Ảnh: Hữu Công. Về phía UBND thành phố, Chủ tịch Lê Hoàng Quân cho biết, đã mất hơn 10 năm giải tỏa 15.000 hộ với khoảng 60.000 dân thuộc 5 phường của quận 2. Hiện đã hoàn thành hơn 99% và có mặt bằng để triển khai dự án. "Thành phố xin ghi nhận đóng góp của bà con quận 2 đã bàn giao mảnh đất nhiều năm mình gắn bó để phục vụ cho dự án. Thành phố sẽ thực hiện hết trách nhiệm để đảm bảo cho cuộc sống của bà con tốt đẹp hơn", ông Quân nói. Ngoài 2 dự án xây dựng hạ tầng kỹ thuật và khu dân cư thấp tầng được khởi công sáng nay, hiện Thủ Thiêm có gần 20 dự án đã triển khai như dự án 6.200 căn hộ tái định cư; tháp đa chức năng, trong đó có tháp quan sát với chiều cao tối đa lên đến 86 tầng; dự án Trung tâm Hội nghị quốc tế; Quảng trường trung tâm... Hữu Công
-
http://vietnamnet.vn...e-bao-tang.html Văn hoá 17/04/2013 14:06 GMT+7 Cố gắng cứu di chỉ thiêng thuộc Đàn Xã Tắc về bảo tàng - Một công việc quan trọng trong việc giải tỏa để xây cầu vượt Đàn Xã Tắc là phải đưa được hai con Nghê linh thiêng thuộc quần thể Đàn Xã tắc về bảo tàng nguyên vẹn. Hai trụ nghi môn Đình Đông xưa với hình tượng hai con Nghê có nguy cơ bị san phẳng. Ảnh: Đình Thành Những ngày qua, giới di sản sôi sục thông tin về việc hai trụ nghi môn Đình Đông xưa với hình tượng hai con Nghê được cho là có từ hàng thế kỷ trước nằm trong khuôn viên quần thể Đàn Xã Tắc linh thiêng đang đứng trước nguy cơ bị hỏng khi làm cầu vượt tại ngã năm Ô Chợ Dừa. Đáng chú ý là vị trí của hai chiếc cổng Đình Đông chỉ cách Đàn Xã Tắc vài bước chân. Sáng 17/4, công việc thi công giải tỏa mặt bằng khu vực gần với di tích ở phố Nguyễn Lương Bằng vẫn được tiếp tục, ngay sát với hai cột làng Đình Đông. Có mặt tại đây ngoài hai cán bộ của Bảo tàng Hà Nội đến khảo sát còn có TS Đinh Hồng Hải, Viện nghiên cứu Văn hóa (Viện khoa học xã hội VN). Anh vừa thực hiện một chuyên đề về con Nghê trong văn hóa Việt Nam trên VTV và đặc biệt quan tâm đến di tích này. Di tích đặc biệt quan trọng gắn với Đàn Xã Tắc Việc phá dỡ khu vực này đang được tiến hành để làm cầu vượt. Trong ảnh là các ngôi nhà sát với di tích đang che bạt để phá dỡ. Ảnh chụp sáng 17/4. "Tại sao chúng ta cần phải quan đến vấn đề này? Là vì Đàn Xã Tắc là một trong những vị trí cực kỳ quan trọng trong không gian tâm linh của Thăng Long – Hà Nội. Có thể nghĩ đơn giản thế này, nếu trong mỗi gia đình có bàn thờ tổ tiên thì Đàn Xã Tắc chính là nơi thờ tự của cả Quốc gia. Hệ thống di vật thuộc mỗi quần thể di tích thường liên quan đến nhau. Là vị trí đất thiêng thì sẽ có nhiều di tích xung quanh đó. Chính vì thế tôi rất quan tâm đến vị trí con Nghê cũng như hai trụ nghi môn Đình Đông này. Chúng được xây bằng vữa vôi, gạch to bản, niên đại khoảng cuối thế kỷ 18, đầu thế kỷ 19 và nó đặc biệt quan trọng nếu gắn với di tích Đàn Xã Tắc. Thông thường tất cả các di tích đặt cùng một vị trí được cho là “địa linh” đều có mối liên quan đến nhau. Ở đây, ta thấy nghi môn của Đình Đông có liên quan với vị trí của đồn Công an hiện nay – chính là đình Đông trước đây. Ngôi đình này chỉ mới bị phá cách đây hai chục năm để xây trụ sở này". Cận cảnh con Nghê linh thiêng có nguy cơ biến mất trong những ngày tới. TS Hải cho hay hai trụ cổng này là dấu vết cuối cùng của đình cổ Đình Đông. Vì vậy, "dù giữ lại 1 viên gạch hay một mảnh vỡ của con Nghê hay trụ để đưa về Bảo tàng Hà Nội thì sau này sẽ giúp các nhà nghiên cứu tìm lại hay phát hiện thông tin liên quan đến Đàn Xã Tắc. Rõ ràng trước khi kinh đô chuyển vào Huế thì đàn Xã Tắc chính là nơi thờ tự quan trọng nhất ở Thăng Long. Nếu bị phá và không giữ lại được vết tích gì cả thì sau này muốn tìm hiểu lịch sử sẽ cực kỳ khó", TS Hải cho biết thêm. Theo nhận định của TS Hải thì từ hình thức của con Nghê này có thể phán đoán niên đại của nó khoảng thế kỷ 18-19, đây cũng là hình thức hiếm trong các mô tuýp về Nghê ở Việt Nam. "Nếu có thể tiến hành khảo cổ từ Đàn Xã Tắc vào vị trí Đình Đông bây giờ thì chắc còn nhiều phát hiện thú vị khác. Nếu nói về mặt khảo cổ thì Hoàng thành Thăng Long quan trọng hơn di tích này nhưng nếu nói về mặt tâm linh thì di tích quốc gia này quan trọng hơn. Đây có thể nói là một trong những địa điểm quan trọng nhất với Thăng Long Hà Nội, chẳng khác gì đền Hùng đối với Việt Nam cả". Di chỉ thiêng với dân chúng TS Hải (ngoài cùng bên trái) cùng cán bộ Bảo tàng Hà Nội đến làm việc tại hiện trường sáng 17/3 thu hút sự quan tâm của nhiều người dân. Không chỉ có ý nghĩa về mặt di tích, đây cũng là di chỉ mang tính tâm linh. Nhiều người dân sinh sống ở đây kể cho chúng tôi những câu chuyện lạ lùng, hết sức linh thiêng liên quan đến di chỉ này. Theo người dân ở đây thì hàng năm, vào nhiều dịp khác nhau người ta luôn tổ chức cúng lễ hai ông Nghê này vì cho rằng ông Nghê ở đây rất thiêng. Bà Vài, người dân sinh sống tại đây là một trong những người thường xuyên sửa soạn lễ cúng ra nói nhỏ với chúng tôi: "Đừng đụng vào hai ông Nghê này. Hôm trước dự án họ cũng làm lễ rất to, vừa làm vừa lễ". Khi hay tin chúng tôi tới làm tin với hy vọng giữ lại di tích này hoặc chuyển về bảo tàng, bà Vài nói vậy thì quá tốt. Tuy nhiên cũng như bà Vài, người dân ở đây nói tốt nhất nên chuyển về đình Hoàng Cầu vì sau khi Đình Đông bị phá, người ta đã làm lễ chuyển Thành hoàng làng về đình Hoàng Cầu. Đình Đông tương truyền là nơi thờ Phùng Hưng và 3 nhân vật huyền thoại: Anh Đoái Đại vương và Hoàng thái hậu Phương Dung, Bảo Hoa công chúa. Sáng 17/4, sau chuyến khảo sát tại đây, hai cán bộ của Bảo tàng Hà Nội đã làm việc với phòng văn hóa Quận Đống Đa. Theo đó, phương án tiếp theo sẽ là chờ ý kiến từ Ban quản lý dự án, quận Đống đa để di dời di chỉ trên về Bảo tàng Hà Nội. Phương án tạm thời là làm việc với bên thi công và yêu cầu trong những ngày tới chưa động chạm đến di tích. Sau chuyến khảo sát Bảo tàng Hà Nội sẽ xem xét việc nên di chuyển cả hai con Nghê hay lấy cả cột trụ về Bảo tàng, sau đó làm việc trực tiếp với bên thi công. Hạnh Phương Ảnh: Hoàng Vy ____________________________________________________ Các ảnh chụp chắc đều ở hướng 04h 00 trên bản đồ quy hoạch dưới đây (nối dài của con đường 'đắt nhất hành tinh'): http://baodatviet.vn...hu-vay-2345939/ Phương án cầu vượt đi qua Đàn Xã Tắc và nút giao Ô Chợ Dừa. Văn hoá 25/04/2013 14:00 GMT+7 http://vietnamnet.vn...dan-xa-tac.html Truyền hình trực tiếp: Gỡ 2 con nghê khu vực Đàn Xã Tắc - Những ngày qua, giới di sản sôi sục thông tin về việc hai trụ nghi môn Đình Đông xưa với hình tượng hai con Nghê được cho là có từ hàng thế kỷ trước nằm trong khuôn viên quần thể Đàn Xã Tắc linh thiêng đang đứng trước nguy cơ bị hỏng khi làm cầu vượt tại ngã năm Ô Chợ Dừa.
-
http://phunutoday.vn...-GS-TS-2212318/ Thứ Tư, 20/03/2013, 06:09 [GMT+7] Sách mầm non in cờ TQ: Phải thông cảm cho GS, TS! (Đời sống) - Chúng ta phải biết thông cảm, đến sách lớp 1 các giáo sư, tiến sĩ còn không có thời gian soạn nổi nữa là bằng sáng chế hay những công trình khoa học thực sự. Liên tiếp phát hiện các ấn phẩm sách, báo dành cho học sinh mắc lỗi nghiêm trọng.Trong vòng một tuần độc giả đã phát hiện 3 cuốn sách cho trẻ mầm non in lá cờ Trung Quốc. Đó là cuốn “Phát triển toàn diện trí thông minh cho trẻ dành cho các em nhỏ chuẩn bị vào lớp 1" của Nhà xuất bản (NXB) Dân Trí, tập 2 bộ sách “10 phút cho bé trước giờ đi ngủ” của NXB Mỹ Thuật và cuốn “Bé làm quen với chữ cái" của NXB Sư Phạm. Trang sách in hình con giáp thỏ của Trung Quốc. Trang 16 của cuốn “Phát triển toàn diện trí thông minh cho trẻ dành cho các em nhỏ chuẩn bị vào lớp 1” là trang dành cho bé tập kể chuyện với câu hỏi: "Trong tranh đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Bé quan sát kỹ tranh, sau đó căn cứ vào nội dung trong tranh kể cho mọi người nghe một câu chuyện nhé". Phía dưới là bức tranh vẽ một em bé và một người phụ nữ đang đứng trước ngôi trường học. Ðiều khiến dư luận bất bình là trên cổng trường lại cắm cờ Trung Quốc. Tại trang 8, tập 2 bộ sách “10 phút cho bé trước giờ đi ngủ” với bài học dành cho trẻ mang tựa đề “Yêu Tổ quốc” có nội dung: “Tổ quốc của chúng ta là Việt Nam. Quốc kỳ của chúng ta chính là lá cờ đỏ sao vàng. Bé hãy tô màu đúng cho lá cờ đỏ sao vàng của Tổ quốc ta nhé”. Ở phía dưới là hình lá cờ Tổ quốc Việt Nam chưa tô màu, trong khi đó, hình bên cạnh về phía tay phải là hình ảnh một em nhỏ đang cầm... lá cờ Trung Quốc. "Gieo" vào nhận biết của trẻ hình ảnh cờ Trung Quốc trong cuốn Tiếng Anh nhập môn (tập 1, trang 38) Cuốn "Bé làm quen với chữ cái" (hành trang cho bé chuẩn bị vào lớp 1) của tác giả Nguyễn Thị Thúy Hà, NXB Đại Học Sư Phạm, được nộp lưu chiểu tháng 1/2012. Ở bài 14 (học chữ C) có in những con vật, đồ vật có chữ cái là “C”, trong đó có lá cờ của… Trung Quốc. Và mới đây theo ghi nhận của Báo Thanh Niên, trên thị trường tràn lan sách tham khảo thiếu nhi có nguồn gốc từ Trung Quốc. Trong đó, không ít cuốn sách có nội dung làm lệch lạc kiến thức văn hóa, hình ảnh đất nước trong nhận thức ban đầu của trẻ em Việt Nam. Điều đáng lo ngại là các hình ảnh giúp bé nhận biết, phát triển trí tuệ trong những cuốn sách dành cho giai đoạn đầu đời này đều có “nguyên bản” mang đậm biểu tượng văn hóa, đất nước và kể cả quốc kỳ Trung Quốc. Cụ thể, báo này chỉ rõ, bộ sách Tiếng Anh nhập môn (bộ sách dành cho lứa tuổi nhi đồng), do Nhà sách Mỹ Đình và NXB Mỹ Thuật liên kết phát hành, ở tập 1, trang 38, khi dạy bé từ tiếng Anh August (tháng 8), không hiểu vì sao, hình minh họa đính kèm là một cậu bé, giống đóng vai công an, đứng trước lá cờ Trung Quốc. Nhiều hình ảnh minh họa khác cho những bài học từ tiếng Anh của bộ sách này cũng là bối cảnh, hình ảnh “đậm chất Trung Quốc” như thư viện với chữ tiếng Hoa ở phía trước cổng (trang 39, tập 3), xe cứu hỏa có số 119 là số cứu hỏa của Trung Quốc (trang 42, tập 3). Ấy, chuyện tưởng như chỉ xảy ra trong mơ lại lù lù hiện hữu, làm nhức nhối những người có chút quan tâm tới nền giáo dục nước nhà. Và chuyện lại càng trở nên kỳ dị nếu nhìn vào thống kê của Bộ Khoa học - Công nghệ (KH-CN), hiện nay cả nước có 24.300 tiến sĩ (TS) và 101.000 thạc sĩ. So với năm 1996 đội ngũ này tăng trung bình 11,6%/năm, trong đó TS tăng 7%/năm, thạc sĩ tăng 14%/năm. Câu hỏi nảy ra đầu tiên là: các vị GS, TS đó làm gì đến mức sách mầm non cũng bê nguyên xi từ Trung Quốc? Người ta cho rằng, với một lực lượng giáo sư, tiến sĩ, thạc sĩ hùng hậu, được xem là nhiều nhất Đông Nam Á như vậy lẽ ra phải cho ra lò một lượng lớn chất xám phục vụ nền khoa học nước nhà, sẽ có hàng trăm tài liệu, sách truyện bổ ích dành cho trẻ. Hỏi như thế là thiếu hiểu biết và thiển cận. Ai có hiểu biết một chút, đặc biệt là từng mon men làm TS sẽ thấy, cái tăng bậc từ Thạc sĩ tới TS gian nan tới mức nào? Nếu không có GS hướng dẫn thì có cày ngày cuốc đêm, Thạc sĩ cũng khó mà mon men bước vào bậc thềm danh TS, chứ chẳng nói được có cái bằng treo đàng hoàng ở nhà hẳn hoi. Mà số lượng TS trung bình mỗi năm tăng 7%, hơn đứt mức tăng trưởng kinh tế ở các nước phát triển. Vậy thì hiển nhiên, GS phải miệt mài chỉ bảo Thạc sĩ thành TS. Có người mau mắn hỏi tiếp, còn các TS thì làm gì mà không viết sách? Ơ hay, hỏi thế cũng hỏi, đương nhiên các TS thì mải mê tích thành tích trên các tạp chí cấp nước, để làm hồ sơ thăng lên học hàm GS. Quanh quẩn như thế còn ai có thời gian viết sách, chẳng lẽ để những cử nhân thất nghiệp rảnh việc viết sách mầm non hay sao? Như thế thì chưa xứng tầm. Cho nên, các cháu mầm non xin hãy hết sức thông cảm cho các cô chú Thạc sĩ, TS. Các cháu hãy chịu khó học sách do người Trung Quốc biên soạn, âu cũng là dịp để hiểu hơn về nền văn hóa nước láng giềng. Mà các cháu thiếu nhi thông cảm, chẳng lẽ Bộ Khoa học Công nghệ lại không? Hãy ngừng kêu ca, phàn nàn đông đảo giáo sư là thế mà trong 5 năm (2006 - 2010) cả nước chỉ có 200 bằng sáng chế, giải pháp hữu ích được cấp tại Cục Sở hữu trí tuệ, và chỉ có 5 bằng sáng chế được đăng ký tại Mỹ, trung bình mỗi năm có 1 bằng sáng chế. Cũng đừng lắc đầu ngán ngẩm rằng với từng ấy giáo sự mà không một trường ĐH Việt Nam nào được đứng nổi trong bảng xếp hạng 500 trường ĐH hàng đầu thế giới. Số lượng các bài báo công bố quốc tế của cả nước gần 90 triệu dân trong một năm chỉ bằng số lượng của một trường ĐH ở Thái Lan. Chúng ta phải biết thông cảm, đến sách lớp 1 các giáo sư, tiến sĩ còn không có thời gian soạn nổi nữa là bằng sáng chế hay những công bố khoa học quốc tế. Còn ai bức xúc nói rằng Bộ GD&ĐT chính là cơ quan phải chịu trách nhiệm về việc phải đi nhập khẩu sách nước ngoài cho các cháu mầm non, mắng các bộ ngành không tư duy nổi một cuốn sách cho phù hợp với nhu cầu phát triển trí tuệ cho các cháu thì cũng cần xem xét lại. Bộ GD&ĐT đang phải vắt chân lên cổ mà diệt trừ gian lận thi cử, sắp đến kỳ thi rồi, Bộ còn bận hướng dẫn các thí sinh mang các thiết bị ghi hình để quay gian lận thì làm sao có thời gian soạn sách? Thế nhé, hãy biết thông cảm, hết sức thông cảm! Khánh Trung Ý kiến phản hồi : Just gửi 10:03:05 28-03-2013 Hãy tống cổ hết bọn GS, TS giấy ra khỏi đời sống xã hội này, toàn lũ ăn bám, bất tài, vô trách nhiệm ... Không nơi nào như ở VN, người có tài, có phát minh sáng chế thì bị hạch sách đủ đường, bị xem thường và trù dập; còn loại cơ hội, bất tài thì làm quan, làm GS, TS. Đến ngay cả SGK cũng phải bê nguyên xi của TQ thì thật không hiểu nổi GS, TS gì? Toàn loại ký sinh ăn bám xã hội. Đề nghị cho cách chức ngay ông Bộ trưởng Bộ GD - ĐT vì không làm nên trò trống gì. Quang Dũnggửi 13:28:10 20-03-2013 Bài viết lột tả được những "bức xúc" của đại đa số mọi người dân đất nước. Suy cho cùng thì cũng vẫn vì miếng cơm manh áo của các vị ấy thôi. Có lẽ căn bệnh "thành tích" sẽ không bao giờ chữa trị được khi mà vẫn còn đó cả 1 hệ thống giáo dục quan liêu như hiện nay. Bill gate đâu cần bằng tiến sỹ này lọ đâu mà mọi người đều biết đến? Tiến sĩ thì nhiều nhưng chưa chắc đã có nhiều sáng chế bằng những anh nông dân Hai Lúa ở Miền Nam đấy nhỉ? Vậy tại sao hàng năm vẫn tăng trưởng 7% tiến sĩ? Để làm gì??? hay là để các vị này đến Mỹ xin việc chăng?. Philippin xuất khẩu rất nhiều tiến sỹ và hàng năm mang về cho đất nước hàng tỷ đô la. Tại sao các vị còn ngồi đó làm gì nếu các vị không phải là những ông "tiến sỹ giấy"?
-
http://phunutoday.vn...&paged=2#anchor Xã hội Đời sống Thứ Ba, 23/04/2013, 15:41 [GMT+7] Người đề xuất phá Đàn Xã Tắc là cử nhân Văn-Sử (Đời sống) – Chủ tịch Hiệp hội vận tải Hà Nội – Bùi Danh Liên nói ông được đào tạo trong Đại học Sư phạm I Hà Nội, Khoa Văn-Sử, và được học nhiều giáo sư, tiến sĩ đầu ngành Sử. Thời tiết đầu hạ đang oi bức, thiếu gió và mưa thì bỗng Chủ tịch Hiệp hội vận tải Hà Nội - Bùi Danh Liên gửi một kiến nghị lên UBND TP. Hà Nội không nên quá coi trọng Đàn Xã Tắc, mà nên ưu tiên phát triển giao thông, vì Đàn Xã Tắc là không phải là văn hóa tâm linh như nhiều người ngộ nhận… Và thật dễ hiểu kiến nghị đó lập tức làm “dậy sóng” dư luận. Trong khi các nhà sử học đang lên tiếng để Hà Nội có cách thiết kế nút giao thông này một cách hợp lý, tránh xâm hại di tích, để bảo vệ di tích lại cho con cháu sau này thì đề xuất trái chiều đấy có thể nói là đem xe ben đá đổ xuống ao. Văn bản kiến nghị của Hiệp hội vận tải Hà Nội về xây dựng nút giao thông qua Đàn Xã Tắc - trang 1. Càng bất ngờ hơn nếu biết rằng, khi nói về học vấn của mình trên tờ GDVN, ông Bùi Danh Liên tiết lộ rằng: “Tôi được đào tạo trong Đại học Sư phạm 1 Hà Nội, Khoa Văn-Sử những năm 60 chứ không phải không biết tí gì đâu”. Cử nhân còn có đề xuất vậy thì xin quý vị đừn hỏi tại sao học sinh lớp 12 lại sung sướng reo hò khi đồng loạt xe nát tan đề cương môn Sử. Cũng không rõ ông Liên học sư phạm nhưng có đứng lớp bao giờ không, nếu có thì không khó để hiểu tại sao học sinh lại xé đề cương môn Sử. Nếu chưa, kể ra trong cái rủi cũng có cái may. Trong khi các học sinh lớp 12 chỉ được học những giáo viên dạy Sử thông thường chỉ là cử nhân sư phạm, còn ông Liên nói mình được học nhiều giáo sư, tiến sĩ đầu ngành Sử đấy nhé. Chưa dừng lại ở đó, để đưa ra những kiến nghị của mình, ông Liên nói “tôi kiểm tra rất nhiều tài liệu nhưng không phát hiện ai phá đi Đàn Xã Tắc, có ý kiến cho rằng khi Tây Sơn đánh vào Ngọc Hồi thì phá đi, nhưng đó cũng chỉ là một quan điểm, còn tài liệu lịch sử thì không chứng minh được. Tôi nhắc lại là kiến nghị của tôi tập trung vào việc tiếp tục xây cầu, còn nhận định lịch sử thì tùy góc độ của từng người, đây không phải là hội thảo”. Người viết không rõ ông Chủ tịch Hiệp hội tìm tài liệu ở đâu, như thế nào, hay lại đúng với câu mà giới trẻ ngày nay hay truyền tai nhau, nói chơi cho vui “dân ta phải biết sử ta, nếu mà không biết thì tra Google”. Xem ra lỗ hổng môn Sử không phải ngày nay mới có, mà đã được đặt tiền đề từ cách đây 60 năm. Nên giờ quý vị đổ hết lỗi cho các nhà hoạch định chính sách giáo dục hiện nay của chúng ta không sáng suốt, không sáng tạo là quý vị đã sai. Vì tôi dám chắc với quý vị rằng, trong số những người hoạch định đó có những người học cùng khóa với vị Chủ tịch hiệp hội trên. Chẳng qua ngày xưa chỉ là một lỗ thủng nhỏ, còn theo quy luật phát triển, giờ nó đã thành một lỗ hổng lớn không thể vá víu được nữa. Những con người cũ đó cộng với những con người mới lớp 12 và có thể là còn nhiều nữa nhưng chưa nói ra, tạo thành một “hố đen” trong sử học nước nhà. Và vì vậy, quý vị cũng đừng hỏi tại sao bọn trẻ giờ nó thuộc sử Tàu, sử Hàn tới thế, còn sử Việt thì chả biết gì. Văn bản kiến nghị của Hiệp hội vận tải Hà Nội về xây dựng nút giao thông qua Đàn Xã Tắc - trang 2. Nếu cứ với tốc độ tàn phá lịch sử như hiện nay, những vụ việc như phá dỡ chùa Trăm Gian cũng không còn là cá biệt, thì việc đề xuất phá Đàn Xã Tắc cũng đâu có gì là khó hiểu. Và càng không quá khó hiểu Hà Nội chẳng có công trình của quá khứ, lịch sử nào ra hồn. Giờ đi tìm hiểu lịch sử người ta chỉ còn biết vào các bảo tàng, xem vài đồ vật sứt mẻ, đọc vài lời giới thiệu. Rồi mọi người tùy vào khả năng tưởng tượng của mình để hình dung lịch sử nước nhà đã từng thế này, thế kia, rồi gần gù “mình phục mình quá”, có chừng ấy cái mà có thể tái hiện lịch sử hào hùng của hơn 1.000 năm Thăng Long - Hà Nội. Nếu ai đã từng tham gia Lễ kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long – Hà Nội năm 2010 sẽ có thể cảm nhận được hết cái “thiếu” quá khứ của Hà Nội, khi trong chương trình chỉ là văn nghệ chào mừng, rồi tới chạy sô cắt băng khánh thành công trình mới xây. Một kinh đô 1.000 năm lịch sử mà chỉ còn lại chút ít của Hoàng thành Thăng Long, còn lại gần như đã sạch bóng. Khách du lịch tới Hà Nội cũng chỉ thăm thú vài công trình thời Pháp, lượn tý phố cổ, vậy là có thể bay về nước và tự tin tuyên bố rằng “tôi đã thăm hết lịch sử 1.000 năm Thăng Long – Hà Nội chỉ trong một ngày”. Xin phép quý vị được trích lại vài ý kiến quý vị gửi về báo chúng tôi thế này và xin không bình luận. Quý bạn đọc Pham Gia Binh viết: “Đúng là sỹ phu Bắc Hà, họ nói một câu mà ý nghĩa sâu xa "xã hội hiện đại không có chỗ cho môn sử" (lỗi của biên tập hay đánh máy á ?). Một triều đại có thể suy vong nhưng Văn hoá và Lịch sử để lại thì không thể phủ nhận. Sao ông vận tải không đọc lại lịch sử xem ai đã lãnh đạo nhân dân đánh tan quân Minh, giành độc lập cho nước nhà, ai đã trả kiếm cho rùa thần để lại bài học muôn đời về hoà bình cho hậu thế. Cái thời đại mà ông ấy nói mục nát và thối rữa đó đã từng viết lên bản Tuyên ngôn độc lập lần thứ 3 cho nước Việt "sông núi đã chia, phong tục Bắc Nam cũng khác... tuy mạnh yếu có lúc khác nhau nhưng hào Kiệt đời nào cũng có", Lê Quý Đôn, Nguyễn Công Trứ… họ ở thời nào vậy. Đúng như Lê Nin nói “nhiệt tình và sự ngu dốt thành đại phá hoại”. Một bạn tên Giáp viết: “Ông Hiệp hội vận tải Hà Hội biết làm xi can đan ghê, trước đây ông đòi mua xe tuk tuk của Thái Lan về chạy, trong khi Việt Nam đã cấm xe lam. Nay ông đòi phá Đàn Xã Tắc, mà ông có biết Đàn Xã Tắc là gì không? Là bàn thờ quốc gia đó ông ạ”. “Ông chủ tịch hiệp hội này đi lên từ vận tải bằng công nông nên hiểu biết và nhận thức có hạn. Đề nghị mọi người thông cảm!” - bạn đọc Phong viết quý vị nhé. Và còn nhiều nữa, nhưng xin trích vậy thôi .Vì nếu có nghìn ý kiến thì đều vậy cả. Nói vậy chứ, “dù ai nói ngược nói xuôi, lòng ông vẫn vững như kiềng ba chân”, và ông Liên vẫn một mực rằng: “Tôi vẫn chỉ giữ quan điểm là mọi người đều có quyền nêu ý kiến, người lớn nói thì nên tôn trọng nhau, không nên nói quá lên, cho dù ông là Giáo sư, Tiến sĩ thì đối với tôi cũng là một quan điểm thôi. Tôi nghĩ phải dân chủ và bình đẳng, không nên xúc phạm người khác, còn quyết định như thế nào thuộc về cơ quan có thẩm quyền”. Phạm ThanhÝ kiến phản hồi Nguyễn Văn Hải gửi 14 giờ trước “tôi đã thăm hết lịch sử 1.000 năm Thăng Long – Hà Nội chỉ trong một ngày” Nguyen duy Tri gửi 18 giờ trước Thật nhục cho nền giáo dục đã sản sinh ra những cử nhân như vị chủ tịch trong bài báo này , hết ý kiến . ( cơm cha , áo mẹ , chữ thầy . Ôi ! Sao lại có những cử nhân vô văn hoá đến chừng ấy nhỉ ! )
-
Những bức ảnh đẹp đến mức... nao lòng (ảnh đen trắng xịn thật), sao nó lại rất hợp với đôi câu thơ mà Sư Phụ dùng làm chữ ký đến vậy.
-
Bạn có những dòng tâm huyết thực sự đáng khâm phục. Không khí học hỏi trong 'Quán vắng' hay thật, mỗi tội hôm nay Sư Phụ lại suy tư... quá; ảnh hưởng đến sức khỏe thì chít.P.S. ...Nên rút gọn tên Topic là "TS với Thứ Sáu ngày 13..." để sư phụ thỉnh thoảng có những suy tư...trong thư phòng nhỉ?
-
Quán vắng - Nơi gặp gỡ, học hỏi và chia sẻ. http://baodatviet.vn...Xa-Tac-2345794/ Cập nhật lúc 09:41, 23/04/2013 Toàn văn hiệp hội đề nghị Hà Nội phá Đàn Xã Tắc (ĐVO) – Theo Chủ tịch Hiệp hội vận tải Hà Nội, Đàn Xã Tắc có thể là phế tích của một triều đại phong kiến đã bị phá hủy, nhưng cho rằng đây là khu tâm linh trời và đất của đất nước ta là ngộ nhận... Cục Di sản:Hà Nội phải đề xuất bảo vệ Đàn Xã Tắc! GS Phan Huy Lê:Dừng cầu vượt Đàn Xã Tắc,tìm phương án khác Hà Nội:Bảo tồn đàn Xã Tắc, Cục di sản lên tiếng đi... Bộ Văn hóa không cho phá Đàn Xã Tắc! Hiệp hội vận tải HN đề nghị phá bỏ Đàn Xã Tắc Hiệp hội Vận tải Hà Nội cho biết vừa có công văn gửi UBND TP. Hà Nội đề nghị sớm khởi công cầu vượt qua Đàn Xã Tắc, để giải quyết tình trạng ùn tắc giao thông hiện nay. Văn bản do ông Bùi Danh Liên, Chủ tịch Hiệp hội vận tải Hà Nội ký. Văn bản kiến nghị của Hiệp hội vận tải Hà Nội về xây dựng nút giao thông qua Đàn Xã Tắc - trang 1. Trên danh nghĩa là người sống lâu năm tại khu vực gần Xã Đàn, ông có nêu một số ý kiến xung quanh Dự án xây cầu vượt nút giao Xã Đàn - Nguyễn Lương Bằng qua di tích Đàn Xã Tắc (đường vành đai I Hà Nội), khi hiện nay có một số ý kiến đề nghị dừng thi công hoặc đổi hướng tuyến cầu vượt. Theo ông Liên, đây là công trình giao thông Vành đai 1, dựa theo hướng tuyến đường đã có từ thời Pháp thuộc thế kỷ trước. Vành đai 1 bắt đầu từ Nhật Tân đi theo dọc đê sông Hồng đến Nguyễn Khoái, vòng theo chiều kim đồng hồ rẽ vào Trần Khát Chân, theo đê La Thành đến Cầu Giấy, theo đê Bưởi qua Lạc Long Quân đến Nhật Tân. Hướng tuyến như trên nhằm tránh xâm phạm vào vùng đất nội đô nhằm bảo tồn các di sản lịch sử nghìn năm Thăng Long và kết nối giữa các cửa ô. Vì phải giải phóng mặt bằng hàng nghìn hộ dân và các khó khăn về nguồn lực tài chính, nên Hà Nội làm dần từng đoạn. Khi đến cuối phố Xã Đàn thì phát lộ một số nền gạch và mảnh vỡ đất nung. Lập tức các cơ quan bảo tàng công bố đây là “Đàn Xã Tắc”, nơi các vua chúa cầu cúng thần đất và thần nông. Công trình phải dừng lại, Hà Nội đã điều chỉnh thiết kế, biến di tích phát lộ thành một đảo di tích để bảo tồn Đàn Xã Tắc, tạo ra một đảo lệch của 5 tuyến đường, đã hạn chế tốc độ lưu thông, gây ùn ứ phương tiện thường xuyên. Các cơ quan thẩm quyền đã có nhiều cuộc họp bàn thảo, hội thảo đưa ra hàng chục bản thiết kế, nhằm đảm bảo cho cầu vượt ít ảnh hưởng đến di tích, đảm bảo cảnh quan đô thị, hài hòa với phát triển kinh tế, xã hội của Thủ đô và đã được Cục di sản văn hóa chấp thuận. Người dân và các doanh nghiệp vận tải Hà Nội mong muốn cầu vượt Xã Đàn (theo thiết kế đã được công bố) sớm được thi công và hoàn thành đúng tiến độ để cuộc sống của người dân được cải thiện. Nếu như dừng lại công trình cầu vượt qua Đàn Xã Tắc thì dẫn đến “tắc Xã Đàn”, (văn hóa nhạc ‘ráp’ phải gọi bằng cụ) lúc đó chưa thấy trời đất linh thiêng ở đâu mà chỉ thấy hàng chục vạn người phải khổ sở vì ách tắc giao thông, vì ô nhiễm khói bụi…(So sánh giữa trời đất linh thiêng với hàng chục vạn người thì đúng là chọn sai phạm trù để so sánh, kiểu như’người hành hỏa’ đem so sánh với ‘bể cá’ để luận vậy). Vì vậy, nhân đây ông Liên trình bày một số cảm nghĩ của mình: Khi cúng tế trời đất, vua chúa quần thần văn võ bá quan “ngựa xe như nước áo quần như nêm”(cúng tế mà cứ như đi khai ấm đền Trần ấy nhỉ…bác này khéo vẽ), Đàn Xã Tắc phải có diện tích hàng nghìn m2, chứ không phải chỉ có diện tích mấy trăm m2 đã phát lộ. Chúng ta không cho cầu vượt đi qua, liệu chúng ta có cho khai quật khu dân cư các phường giáp ranh không (đây là hai dự án kinh tế khác nhau, có đủ tiền đền bù theo giá thị trường thì hãy nên đặt vấn đề – ông này chỉ được cái làm ra vẻ gần dân, sao không hỏi dân cư các phường giáp ranh thích sống cạnh cầu vượt sát cửa sổ tầng 3 hay thích sống cạnh di tích lịch sử văn hóa đã xếp hạng)? Hoặc giả sử khi thi công đường lại phát hiện một số nền gạch khách thì xử lý sao? (cái này là trách nhiệm của đơn vị thi công công trình, theo luật định, theo hay không thì đã có chế tài sử lý – sao phải dời HN?) Hay chúng ta dời Hà Nội lên Xuân Mai, Ba Vì…? Văn bản kiến nghị của Hiệp hội vận tải Hà Nội về xây dựng nút giao thông qua Đàn Xã Tắc - trang 2. Đàn Xã Tắc có thể là phế tích của một triều đại phong kiến đã bị phá hủy, nhưng cho rằng đây là khu tâm linh trời và đất của đất nước ta là ngộ nhận. Tâm linh là ở trong tâm thức của con người, khu vực Đàn Xã Tắc không thể coi là văn hóa tâm linh của người Việt. Bởi lẽ khu vực này đã biến mất hàng trăm năm mà không ai đoái hoài, ghi nhớ.Tượng đài Nguyễn Huệ và khu di tích gò Đống Đa ghi nhận chiến công hiển hách của “người anh hùng áo vải” đã đuổi sạch bóng quân thù và đập nát triều đại phong kiến “cõng rắn cắn gà nhà”. Xóa đi Đàn Xã Tắc cuối thời Lê là “xóa đi hình ảnh chế độ phong kiến mục nát trong tâm thức người dân. (Hô, hô…hệ quả của cách tiếp thu lịch sử theo cách dạy học sinh như này) Khôi phục, tôn thờ Đàn Xã Tắc quá mức là phản cảm với khu di tích gò Đống Đa cách đó chưa đầy 1 km. Vì vậy, Chủ tịch Hiệp hội vận tải Hà Nội mong muốn các cơ quan có thẩm quyền chỉ đạo quyết liệt xây dựng cầu vượt Xã Đàn hoàn thành đúng tiến độ, đúng thiết kế. Nói về kiến nghị này, ông Liên cho hay, trước khi đưa ra ý kiến ông đã phải mất gần một tuần đọc và tham khảo rất nhiều tài liệu, bài viết liên quan. Lê Việt Ý kiến phản hồi: Ducanh - gửi lúc 10:55 | 23-04-2013 Can xem lai Hiep hoi van tai Ha noi,tai sao lai de cho nhung ong "cu chuoi " ve van hoa ( Tam hieu biet toi thieu ) phat ngon nhu vay. De tiet kiem tien ( Ma cho ai co chu?) co le den ngay nao do cac ong nay se lap Ho guom, Ho Tay de xay Nha ga cho do phai den bu vi moi con Rua thi co y nghia gi ma quan trong hoa. Dung la bon Dien ma doi xet den khia canh van hoa! Dân tộc - gửi lúc 10:49 | 23-04-2013 Lập luận như ông Liên thì phá luôn cố đô Huế, đại diện triều đại phong kiến mục nát cuối cùng đi. Lập luận ngu dốt và vụ lợi như thế mà cũng lên chủ tịch hiệp hội vận tải. Ông tư cách gì mà nói nhân dân cũng muốn vậy hả ông Liên? (.....) _______________________________________________________________________ Đàn Xã Tắc là: di sản lịch sử nghìn năm Thăng Long, hay phế tích của một triều đại phong kiến đã bị phá hủy, hay là văn hóa tâm linh hay không? Đều phải dựa vào “tiêu trí pha học” của Hiệp hội vận tải Hà nội” để xắp xếp nhỉ? Thật vớ vẩn…Cuối cùng, hóa ra ùn tắc giao thông Hà nội theo quan điểm của HH vận tải HN, một phần là do…Đàn Xã Tắc. (Đấu trường Collosseum ở Rome là phế tích từ thời phong kiến La-Mã, sao nó không gây tắc đường ở Roma (Italien) nhỉ??...Hic,… Hiệp hội du lịch Hà nội đến nay còn chưa nêu quan điểm, …nói chung, nếu so cả cái thủ đô Singapore mới có mỗi đầu con sư tử đắp bằng xi-măng làm biểu tượng nhân tạo thì các phế tích ở Hà nội cũng nên giữ mà ph/t du lịch…Hội An hay Huế cũng làm gì có Đàn Xã –Tắc nữa hay ta làm du lịch cầu vượt…dần là vừa.
-
http://tuanvietnam.v...nhat-ben-khinh- Hậu quả của 'nhất bên trọng, nhất bên khinh' Tác giả: Khương Duy Bài đã được xuất bản.: 19/04/2013 02:00 GMT+7 Dù luôn tự hào về "truyền thống khoa bảng" lâu đời, chưa bao giờ Việt Nam xây dựng được một nền GD có tính cân đối. Đến hẹn lại lên, cứ tới kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông và tuyển sinh đại học là môn Lịch sử lại làm xôn xao dư luận. Năm nào cũng vậy, người ta đem con số giật mình về số thí sinh nhận điểm 0 môn Lịch sử, những bài thi Lịch sử ngô nghê đến tội nghiệp ra để mổ xẻ, bàn luận, phê phán rồi tất cả lại... chìm vào quên lãng, cho tới năm sau. Năm nay, dư luận được khuấy động sớm hơn một chút nhờ sự việc học sinh Trường THPT Nguyễn Hiền (Q11, TP.HCM) xé đề cương môn Sử khi biết nó không nằm trong danh sách các môn thi tốt nghiệp. Xã hội lập tức quy kết rằng hành vi này của các em phản ánh sự thiếu tôn trọng lịch sử, thiếu tôn trọng các thầy cô giáo, và nhất là sự coi thường một môn học vốn đã được xếp vào hàng dễ bị tổn thương. Cho tới khi sự việc dần lắng xuống, thầy và trò nhà trường mới lên tiếng rằng, trong số giấy bị xé trắng sân trường đó không phải chỉ có đề cương môn Lịch sử, mà có cả các môn học khác và giấy nháp. Nhiều em học sinh cũng cho rằng đó đơn thuần chỉ là cách bộc lộ niềm vui theo cách của học trò khi thoát khỏi áp lực của một môn thi tốt nghiệp. Đã từng là học sinh, người viết tin lời thanh minh của các em. Tuy nhiên, chính phản ứng có phần hơi nóng vội của dư luận lại phần nào làm rõ hơn mối quan tâm thường trực của xã hội với tình hình dạy và học môn Lịch sử. Nhưng nghịch lý là mối quan tâm với môn học này dù có lớn đến đâu, nhưng bao lâu nay không có bất kỳ một dấu hiệu thay đổi nào từ phía những người có trách nhiệm với nền GD. Lúc văn chương, khi toán học... Sự suy vi của môn Lịch sử nói riêng và các môn học xã hội nói riêng khiến chúng ta phải nhìn nhận lại căn bệnh trầm kha của nền GD nước nhà, không chỉ trong những năm gần đây... Phải thừa nhận rằng, dù luôn tự hào về "truyền thống khoa bảng" lâu đời, chưa bao giờ Việt Nam xây dựng được một nền GD có tính cân đối. Từ thời Lý cho tới cuối thời Nguyễn, nền GD Nho giáo coi kinh sử là tri thức của thánh hiền, là nền tảng của mọi tri thức trong xã hội. Suốt một ngàn năm, chúng ta xưng tụng văn chương thơ phú một cách tuyệt đối. Trong khi nền khoa học kỹ thuật hoàn toàn không được quan tâm phát triển một cách có hệ thống. Cho nên đến khi phương Tây đã đạt những bước phát triển vượt bậc, mang tàu chiến vào tới cửa ngõ đất nước mà triều đình nhà Nguyễn vẫn còn chưa tin chuyện có chiếc bóng đèn treo ngược vẫn sáng, hay có chiếc xe chạy thì đứng, mà đứng thì lại đổ... Sau khi giành được độc lập, nền GD nước ta lại trải qua một thời kỳ sùng bái Toán học. Không biết chính xác từ khi nào Toán học trở thành một môn học "sang trọng" bậc nhất trong các môn học. Học sinh giỏi Toán được coi là những học sinh thông minh nhất. Trung thực mà nói, đa số chúng ta vẫn đang giữ một nhãn quan rằng học sinh theo học khối A là những học sinh có tư duy tốt nhất, sáng nhất; còn học sinh theo khối C thì... ngược lại. Do "nhà nhà học Toán, người người học Toán" theo cách luyện gà nòi, nhất là với những học sinh giỏi, Việt Nam ít nhiều đã thực sự trở thành một trong những quốc gia được xếp hạng cao ở các kỳ thi Olimpic quốc tế. Tuy nhiên, cách đầu tư cho Toán học của chúng ta lại không thực sự khoa học: Trong khi thiếu môi trường thuận lợi để thúc đẩy những nhân tố ưu việt, chúng ta lại duy trì một nền GD đại trà quá nặng nề ở bậc phổ thông. Ảnh minh họa Khi người viết tiếp xúc với sinh viên đến từ nhiều nước trên thế giới, nhiều bạn rất bất ngờ khi biết Việt Nam dạy những kiến thức Toán khó đến vậy từ cấp trung học cơ sở. Tự hào đó nhưng thử nghĩ xem có bao nhiêu người trong số chúng ta dùng đến những kiến thức toán học quá hàn lâm như vậy trong cuộc sống hàng ngày? Đến những năm gần đây khi nền kinh tế mở cửa, GDĐH của chúng ta lại chứng kiến một sự thay đổi ngoạn mục. Trước đây bị coi là nghề thấp kém trong xã hội, thì nay bỗng chốc kinh doanh, thương mại, ngân hàng trở thành cơn sốt. Những học sinh ưu tú nhất đổ xô vào các trường kinh tế và bỏ qua những trường xương sống như kỹ thuật, nông nghiệp, lâm nghiệp, thủy lợi... Đặt trong guồng quay biến đổi không ngừng đó, môn học Lịch sử phải chấp nhận số phận của nó sau những biến thiên của thời đại. Từ chỗ là chuẩn mực của nền GD phong kiến, ngày nay môn Lịch sử trở thành một trong những môn học phụ, ít được học sinh coi trọng. Thực ra, không chỉ riêng môn Lịch sử có số phận hẩm hiu. Các môn nghệ thuật là một món nợ từ lâu chúng ta chưa thể trả. Thẩm mĩ nghệ thuật của học sinh, sinh viên ngày càng thấp đi. Để học sinh không chỉ biết học kiến thức mà còn xem được tranh, chơi được đàn có lẽ mãi là một mơ ước xa vời. Thậm chí nếu nhìn thẳng vào tình hình học tập môn Văn hiện nay, có thể thấy rằng nếu như môn học này không gắn liền với các kỳ thi thì số phận của nó cũng không khá hơn môn Lịch sử là bao. Để xảy ra tình trạng này là do sự lệch lạc trong tư duy GD của chúng ta. Cả một thiên niên kỷ chỉ biết đến Văn, Sử đã là sai, nhưng giờ- coi thường những môn học này lại càng sai. Môn Lịch sử và quy luật cung cầu Đặt trong bối cảnh đó, xã hội cứ ra rả kêu ca về tình trạng học môn Lịch sử kém đi và lên tiếng chê trách các em học sinh hời hợt với môn học này. Nhưng chúng ta chưa dám nhìn thẳng vào một thực tế rằng người lớn đã làm gì để các em yêu thích môn Lịch sử? Quy luật kinh tế cơ bản nhất chi phối hành vi của con người là quy luật cung cầu. Trong một xã hội trọng khoa cử và bằng cấp như xã hội Việt Nam, xin đừng nói lí thuyết suông rằng lịch sử là một phần tri thức tất yếu, rằng phải hiểu lịch sử thì mới có thái độ và trách nhiệm đúng đắn với đất nước. Nếu không được giải quyết tận gốc bằng cách đưa môn học này trở lại đúng vai trò của nó; có những bước cải biến mạnh mẽ về nội dung và cách thức tiếp cận; thì môn học này sẽ tiếp tục trở thành nỗi ám ảnh của học sinh và xã hội, dù theo những nghĩa khác nhau. Những lời đó đều là những chân lý, nhưng hãy nhớ lại rằng ở năm cuối cấp THPT, việc chọn trường thi, khối thi mới là điều đinh ninh trong đầu, vì nó ảnh hưởng trực tiếp tới tương lai của các em. Và ở vào thời điểm quyết định đó, có bao nhiêu cơ hội mở ra cho môn Lịch sử? Phải chăng là ít, rất ít? Một khi chúng ta đã phân thứ hạng cao thấp giữa các môn học và tạo ra một cánh cửa quá hẹp cho môn Lịch sử thì thử hỏi những em học sinh mới chập chững bước vào đời có thể làm gì khác hơn, là tuân theo qui luật cung cầu, gác môn Lịch sử sang một bên để lo cho tương lai nhãn tiền của mình. Lý do thứ hai khiến cho học sinh chán môn Lịch sử là do chúng ta đang quên rằng việc học thuộc lòng là việc vô nghĩa và lãng phí thời gian trong thời buổi công nghệ thông tin bùng nổ. Thay vì dạy cho các em thấy được tinh thần của lịch sử, hiểu được lịch sử như một dòng chảy liên tiếp và bất tận với những bước ngoặt và khúc rẽ, chúng ta lại đang biến môn học này thành một môn học thuộc lòng có tính tuyên truyền khô khan. Với tư duy đó, trọng tâm của môn học này chỉ tập trung vào lịch sử của thế kỷ XX và không tránh khỏi sa vào các chi tiết vụn vặt đến từng trận đánh, từng hội nghị Trung ương. Chưa kể, do vị thế của môn học này ngày càng thấp, cũng do sự điều tiết của quy luật cung cầu, xã hội ngày càng thiếu giáo viên giỏi trong lĩnh vực này. Không có giáo viên giỏi thì học môn Lịch sử sẽ chỉ còn là việc ghi nhớ một chuỗi ngày tháng vô hồn. Một khi giáo viên dở, nội dung dở và phương pháp học dở thì khó có thể đòi hỏi nhiều hơn ở các em. Và cũng có thể hiểu tại sao các em lại vui mừng khi thoát khỏi kỳ thi môn Lịch sử. Trong một bài viết trước đây, người viết đã từng cho rằng chỉ khi nào các trường ĐH tự chọn ra những môn học để thi tuyển hoặc xét tuyển phù hợp với chương trình đào tạo nhất, thì khi đó môn Lịch sử mới có cơ hội phát triển. Chẳng hạn, thay vì lãng phí nguồn lực đầu tư vào môn Vật lý, Hóa học để tuyển sinh vào các trường kinh tế, nên chăng có thể thay bằng các môn Lịch sử và Địa lý? Vì hai môn học này liên quan rất nhiều tới chuyên ngành của các em sau này. Các trường kĩ thuật thông thường có thể không thi tuyển môn Lịch sử nhưng các trường kĩ thuật quân sự, khoa học quân sự thì buộc phải thi môn này, dù ở khối thi nào. Tôi không tin học sinh, sinh viên Việt Nam không yêu lịch sử nước nhà. Nhưng khoảng cách giữa lịch sử và môn học Lịch sử dường như ngày càng lớn. Nếu không được giải quyết tận gốc bằng cách đưa môn học này trở lại đúng vai trò của nó; có những bước cải biến mạnh mẽ về nội dung và cách thức tiếp cận; thì môn học này sẽ tiếp tục trở thành nỗi ám ảnh của học sinh và xã hội, dù theo những nghĩa khác nhau.
-
Ha, ha...Ông này chắc chỉ muốn có tuyên bố 'khai minh' cho quản trị doanh nghiệp và đào tạo (trong lĩnh vực đào tạo một số kỹ năng quản trị cho doanh nhân). Can tội là dùng từ 'choang choang' quá nhỉ... "... * So với giới doanh nhân ngày trước, qua những bước khai minh, ngày nay chắc đã khác nhiều? - Chắc chắn là khác. Tôi luôn chia sẻ với doanh giới về một nền kinh thương mới và họ là ai, ở đâu trong một nền kinh thương mới đó, nếu không thì khó mà tồn tại được. Cuộc khủng hoảng trầm trọng hiện nay, bên cạnh nguyên nhân về việc điều hành vĩ mô nền kinh tế, còn có nguyên nhân vi mô từ phía các doanh nghiệp. Cho dù kinh doanh gì đi nữa thì cũng phải quan tâm đến những yếu tố như năng lực cốt lõi và giá trị bền vững. Đây chỉ là những bài học “vỡ lòng” về quản trị nhưng không phải dễ dàng gì có thể học được. Cuộc khủng hoảng hiện nay, nhìn ở góc độ vi mô, từng doanh nghiệp thì đau đớn nhưng nhìn ở vĩ mô thì là cuộc thanh lọc vĩ đại, lịch sử kinh thương Việt Nam sẽ sang một trang mới. Tôi cho rằng, nền kinh thương mới này sẽ lành hơn và mạnh hơn, vì nhiều doanh nghiệp mới ra đời và nhiều doanh nghiệp cũ phải tái sinh. Nhưng cũng có lo ngại rằng, cuộc khủng hoảng này có thể làm cho thế lực đen hùng mạnh lên, làm méo mó nền kinh thương, và sẽ làm cho nền kinh thương mới nặng mùi tài phiệt, vì các thế lực này sẽ lợi dụng cuộc khủng hoảng hiện nay để tiến hành hàng loạt cuộc thâu tóm không lành mạnh. Không chỉ kinh tế mà giáo dục hiện cũng khủng hoảng và tha hoá trầm trọng (từ của GS Ngô Bảo Châu). Được biết ông đang tập trung vào vấn đề giáo dục khai minh. Vậy theo ông, có thể làm được gì cho giáo dục trong bối cảnh hiện nay? Tôi nghĩ, bất cứ một người nào quan tâm và tâm huyết với giáo dục đều mơ ước một xã hội mới. Nhưng để có một xã hội mới thì cần phải có một nền giáo dục mới. Vì giáo dục nào thì xã hội đó. Lãnh đạo nào thì giáo dục đó. Thể chế nào thì lãnh đạo đó, và lãnh tụ nào thì thể chế đó. Ai cũng muốn cải cách giáo dục nhưng cần phải thấy đích đến của giáo dục là gì, thực trạng giáo dục ra sao… Đích đến của giáo dục là con người tự do, con người khai minh, nhưng con người khai minh, con người tự do là thế nào? Nhiều người cho rằng nền giáo dục tệ hại và nhiều yếu kém, nhưng tệ thế nào thì ít ai làm rõ được. Có quá nhiều thứ cần làm trong giáo dục. Còn với cá nhân tôi, ở cấp độ một công dân, tôi nghĩ mình có thể làm được điều gì thì cứ làm thôi. Khi nhiều người cùng thể hiện trách nhiệm công dân thì mọi thứ sẽ tốt hơn lên." >>> các trường ĐH kinh tế và luật ở ta mà các đào tạo được như vầy (hiện tại là chưa) thì cũng đã là quá ngon; thị trường giáo dục của ô. Giản là những v/đ. kiểu như mối quan hệ giữa pháp lý và đạo lý...khi mà giáo dục Vn hiện nay (đặc biệt là giáo dục đại học - ít tạo ra được những người làm việc với cái đầu biết tự nghĩ) đang mất dần các mối liên hệ giữa các lãnh vực (do giáo trình chạy theo số lượng và phương pháp giảng dạy...) '... Vừa rồi xem lại bộ phim Những người khốn khổ, tôi càng thấm thía mối quan hệ giữa pháp lý và đạo lý. Cụ thể nhất là câu chuyện của Jean Valjean và Javert. Jean Valjean là hiện thân của đạo lý, còn Javert là hiện thân của pháp lý. Bản thân V. Hugo cũng đã đưa ra cách giải quyết nút thắt này: Javert là người luôn bảo vệ công lý, nhưng trong cái công lý đó không chứa đạo lý nên cuối cùng ông đã chọn cái chết để bảo vệ cả hai. Và một chi tiết nữa, lúc Jean Valjean làm thị trưởng, đức cao vọng trọng, ông nghe tin có một người sẽ phải chết thay mình vì bị cho là Jean Valjean, vậy ông phải chọn giữa ra nhận tội (trở thành người lương thiện mà khốn khổ) với im lặng (trở thành người đức cao vọng trọng mà khốn nạn). Cuối cùng ông chọn làm người lương thiện. Nếu như hỏi Jean Valjean muốn trở thành “ai” trong đời thì chắc hẳn ông sẽ nói “tôi muốn thành người lương thiện”. Không chỉ V. Hugo mà Lincoln đã từng chia sẻ: “Hãy cố gắng là một luật sư trung thực, còn nếu không thể trở thành một luật sư trung thực thì hãy sống trung thực mà không cần phải làm một luật sư”.
-
@trucgiac: Đây là mẫu doanh nhân trẻ, biết tìm tòi và đã thành đạt; quê gốc Nghệ và rất giàu hoài bão. Họ giành cho 'Lý luận' một quỹ thời gian vừa phải thôi. Cái chính là họ tư duy và show cho mọi người thấy chứ không phải đi cắt dán ở đâu đấy. http://doanhnhansaig...-phai-dan-than/ Giản Tư Trung: Mọi thứ càng tệ hại, mỗi người càng phải dấn thân Thứ Ba, 19/03/2013 20:30 (GMT+7) Ngày 12/3, tổ chức Diễn đàn kinh tế thế giới (WEF) đã công bố giải Lãnh đạo trẻ toàn cầu (YGL) 2013, trong đó Việt Nam có hai đại diện là ông Giản Tư Trung – Hiệu trưởng trường Doanh nhân PACE kiêm viện trưởng viện Nghiên cứu phát triển giáo dục (IRED) và bà Lê Thị Thu Thuỷ, Phó chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Vingroup. Giản Tư Trung là cái tên đã quá quen thuộc với cộng đồng doanh nghiệp và cộng đồng giáo dục. Giải YGL đã cung cấp thêm một lý do để ông xuất hiện trong chuyên mục trò chuyện với doanh nhân.* Tiêu chí của giải thưởng YGL là thành tích nghề nghiệp, bề dày chuyên môn, cống hiến xã hội và khả năng vượt khó. Ông nghĩ gì khi biết tin được nhận giải thưởng danh giá này? - Nhiều năm nay tôi cứ cặm cụi làm chứ không nghĩ đến danh hiệu hay giải thưởng gì. Nhưng nay được một tổ chức toàn cầu như WEF ghi nhận công việc của mình thì tôi cũng thấy vinh dự, và vui hơn là khi họ ghi nhận đúng vai trò mà tôi đang đảm trách. Tôi nghĩ một khi nhận được sự tin tưởng nhiều hơn, cũng có nghĩa trách nhiệm sẽ lớn hơn. Vì công việc của tôi gắn bó với sự học của doanh giới và giáo giới nên tôi luôn tự nhủ sẽ liên tục khai minh để có thể làm tốt hơn công việc của mình. * Từ bao giờ ông ý thức được trách nhiệm của mình với cộng đồng chung quanh, khi mà mọi suy nghĩ, hành động của ông, thay vì “làm cho mình” thì đều dần trở thành “và cả cho người”? - Tôi luôn mong muốn sống một cuộc đời có giá trị, nhưng để có cuộc đời giá trị thì phải tạo ra những giá trị đó. Như vậy phải có trách nhiệm của một con người với xã hội. Suy nghĩ của tôi đơn giản là: nếu không có trách nhiệm đó thì mình thấy mình không có giá trị gì, vậy mình có đáng sống hay không? Mỗi khi có dịp đứng lớp, tôi thường đưa ra một công thức, tạm gọi là “công thức sự nghiệp”: tổng những gì mà mình kiếm hay đạt được cho mình bằng với tổng những gì mình mang lại hay gây ra cho người khác. Luôn luôn đó là một hằng số. Ví dụ: đằng sau một gia tài khổng lồ có thể là một cống hiến lớn hay một tội ác lớn, cũng có thể là cả hai. Ai cũng muốn có một cuộc đời đáng sống, cuộc đời có giá trị. Nhưng đáng sống ở đây không chỉ là bản thân cảm thấy đáng sống mà còn được những người có hiểu biết trân trọng cách sống đó, cuộc đời đó. Bởi lẽ, tôi nghĩ, chân lý không thuộc về số đông hay kẻ mạnh, mà thuộc về những người hiểu biết. Nếu mình có một cách sống và một cuộc đời mà tự mình cảm thấy đáng sống, nhưng lại bị những người có hiểu biết phê phán hay lên án thì sự đáng sống đó sẽ trở thành không đáng sống. * Nhưng làm sao ông có thể tạo giá trị cho chính mình và cho xã hội nếu ông không băn khoăn, day dứt về điều đó? - Công việc của tôi là làm giáo dục. Nhiều người nói làm giáo dục là khai minh xã hội. Không, tôi chỉ khai minh chính mình. Nhưng lúc nào cũng vậy, luôn cần phải có những con người tạo môi trường, tạo ra chất xúc tác để người khác biết cách tự khai minh. Tôi luôn tâm niệm rằng, quá trình đứng lớp cũng không phải là quá trình mình dạy người khác mà là quá trình mình đặt ra những câu hỏi để cho mọi người cùng suy nghĩ. Và khi mọi người suy nghĩ tức là mọi người đang học, thực học. Về nguyên lý sư phạm, có ba cách trao đổi với người học: nói cho họ biết điều mình muốn họ biết; cố gắng trả lời những câu hỏi của người học; đặt ra những câu hỏi để người học suy ngẫm và nỗ lực tìm câu trả lời. Tôi thích nhất cách thứ ba. Cũng có khi tôi đặt ra những câu hỏi nghe có vẻ ngớ ngẩn như: “Bạn sống để làm gì?”, “Thế nào là con người?”, “Bạn có phải là con người không?”, “Thế nào là trưởng thành?”, “Bạn đã trưởng thành chưa?”, “Làm dân là làm gì?”, “Cần có năng lực gì để làm được dân?”... Mới đầu tưởng đó là những câu hỏi vu vơ, nhăng cuội, nhưng nếu một người mà không quan tâm đến những điều đó, thì khó chạm vào khai minh lắm. Nhiều thầy cô và cha mẹ nói với học trò, với con của mình rằng “mong sao lớn lên các con sẽ thành người”, nhưng sao chẳng mấy ai nói cho các em hiểu làm người là làm gì, cần học gì và học như thế nào để thành người. Chính những câu hỏi đó đã dẫn đường tôi đến với triết học, tuy nhiên tôi tìm kiếm câu trả lời ở cuộc đời qua những hoạt động và trải nghiệm của mình chứ không hẳn là ở lý thuyết. Tất nhiên, sau đó khi gặp những người thầy đang hoạt động trong lĩnh vực triết học, tôi thấy mình được chia sẻ rất nhiều từ những suy nghĩ và chiêm nghiệm này. * Vậy xin được hỏi: ông là ai? - Tôi nghĩ, “ai” ở đây không hẳn là ông này, bà nọ, mà là ở chuyện liệu mình có ý thức được mình sống để làm gì, mình sẽ sống cuộc đời như thế nào, có đáng không. Nói cách khác là có hai tầng nghĩa ẩn chứa trong từ “ai”: tầng nghĩa thứ nhất đề cập về danh phận, còn tầng nghĩa thứ hai là cuộc đời đáng sống, cuộc đời có giá trị. Vì thế, “ai” ở đây thật sự là một từ có hàm ý triết học, nhưng không phải lúc nào người ta cũng hiểu được tầng nghĩa sâu sắc mà nó ẩn chứa để xác định đúng “ai là ai”. Tôi tin dù là “ai”, thì hầu hết mọi người đều hướng đến có một nguyên tắc, một cái đích chung giống nhau: trở thành một con người vô hại và hữu ích. Nhưng thế nào là vô hại – có hại, thế nào là hữu ích – vô ích, thế nào là đúng – sai, thế nào là phải – trái… không phải lúc nào con người cũng dễ dàng minh định. Nếu cần có một lằn ranh để minh định hành động của mỗi người, tôi cho rằng pháp lý và đạo lý chính là lằn ranh thích hợp nhất. “Đạo lý” không hẳn là đạo lý ở một nơi hay một lúc nào đó, mà cái đạo lý này cần phải chứa đựng cả những giá trị phổ quát của loài người, những giá trị vượt không gian và thời gian. Tuy nhiên, có khi pháp lý lại trái nghịch với đạo lý, vì pháp lý không xuất phát từ đạo lý. Và đối với những người làm cách mạng thì họ chỉ quan tâm đến đạo lý mà họ theo đuổi chứ không quan tâm đến pháp lý, vì họ không công nhận cái pháp lý đó và họ muốn làm cách mạng để thay đổi nó. Đó cũng là lý do vì sao mà những người cách mạng lại sẵn sàng vi phạm pháp lý và chấp nhận tù đày, thậm chí hy sinh để đấu tranh cho đạo lý mà họ theo đuổi. Vừa rồi xem lại bộ phim Những người khốn khổ, tôi càng thấm thía mối quan hệ giữa pháp lý và đạo lý. Cụ thể nhất là câu chuyện của Jean Valjean và Javert. Jean Valjean là hiện thân của đạo lý, còn Javert là hiện thân của pháp lý. Bản thân V. Hugo cũng đã đưa ra cách giải quyết nút thắt này: Javert là người luôn bảo vệ công lý, nhưng trong cái công lý đó không chứa đạo lý nên cuối cùng ông đã chọn cái chết để bảo vệ cả hai. Và một chi tiết nữa, lúc Jean Valjean làm thị trưởng, đức cao vọng trọng, ông nghe tin có một người sẽ phải chết thay mình vì bị cho là Jean Valjean, vậy ông phải chọn giữa ra nhận tội (trở thành người lương thiện mà khốn khổ) với im lặng (trở thành người đức cao vọng trọng mà khốn nạn). Cuối cùng ông chọn làm người lương thiện. Nếu như hỏi Jean Valjean muốn trở thành “ai” trong đời thì chắc hẳn ông sẽ nói “tôi muốn thành người lương thiện”. Không chỉ V. Hugo mà Lincoln đã từng chia sẻ: “Hãy cố gắng là một luật sư trung thực, còn nếu không thể trở thành một luật sư trung thực thì hãy sống trung thực mà không cần phải làm một luật sư”. * Xuất phát điểm là dân kinh tế, tại sao ông lại chọn giáo dục làm con đường nghiệp dĩ của mình? - Từ bé ở quê bà nội tôi đã truyền cho tôi tinh thần “làm trai cho đáng nên trai”. Vì thế tôi đã lớn lên cùng với suy nghĩ sẽ làm được điều gì đó. Cái đó là cái gì thì thấy mơ hồ lắm. Nhưng những ý nghĩ mơ hồ đó cứ đeo đẳng. Khi lớn lên, tôi cũng làm nhiều nơi với nhiều lĩnh vực khác nhau, từ thương trường cho tới khoa trường và cả một chút quan trường nữa, nhưng rồi tôi nhận ra rằng công việc mình có thể đóng góp được là làm giáo dục. Tôi chọn cái nghề mà mình cảm thấy có giá trị và sống đúng với con người của mình. Tất nhiên lúc đầu tôi cũng phải tự đặt câu hỏi: giáo dục ai, giáo dục cái gì. Rồi tôi chọn doanh trí, vì dân trí thì rộng quá, mà quan trí là lĩnh vực mà dân thường không thể tham gia. Sau đó lại thấy mình có thể làm gì đó cho giáo dục, cho giáo trí, góp sức cho sự học của các thầy cô giáo. Và đó là lý do vì sao tôi gắn bó với giáo dục, với sự học của doanh giới và giáo giới cho đến nay và nhiều năm nữa. * So với giới doanh nhân ngày trước, qua những bước khai minh, ngày nay chắc đã khác nhiều? - Chắc chắn là khác. Tôi luôn chia sẻ với doanh giới về một nền kinh thương mới và họ là ai, ở đâu trong một nền kinh thương mới đó, nếu không thì khó mà tồn tại được. Cuộc khủng hoảng trầm trọng hiện nay, bên cạnh nguyên nhân về việc điều hành vĩ mô nền kinh tế, còn có nguyên nhân vi mô từ phía các doanh nghiệp. Cho dù kinh doanh gì đi nữa thì cũng phải quan tâm đến những yếu tố như năng lực cốt lõi và giá trị bền vững. Đây chỉ là những bài học “vỡ lòng” về quản trị nhưng không phải dễ dàng gì có thể học được. Cuộc khủng hoảng hiện nay, nhìn ở góc độ vi mô, từng doanh nghiệp thì đau đớn nhưng nhìn ở vĩ mô thì là cuộc thanh lọc vĩ đại, lịch sử kinh thương Việt Nam sẽ sang một trang mới. Tôi cho rằng, nền kinh thương mới này sẽ lành hơn và mạnh hơn, vì nhiều doanh nghiệp mới ra đời và nhiều doanh nghiệp cũ phải tái sinh. Nhưng cũng có lo ngại rằng, cuộc khủng hoảng này có thể làm cho thế lực đen hùng mạnh lên, làm méo mó nền kinh thương, và sẽ làm cho nền kinh thương mới nặng mùi tài phiệt, vì các thế lực này sẽ lợi dụng cuộc khủng hoảng hiện nay để tiến hành hàng loạt cuộc thâu tóm không lành mạnh. Không chỉ kinh tế mà giáo dục hiện cũng khủng hoảng và tha hoá trầm trọng (từ của GS Ngô Bảo Châu). Được biết ông đang tập trung vào vấn đề giáo dục khai minh. Vậy theo ông, có thể làm được gì cho giáo dục trong bối cảnh hiện nay? Tôi nghĩ, bất cứ một người nào quan tâm và tâm huyết với giáo dục đều mơ ước một xã hội mới. Nhưng để có một xã hội mới thì cần phải có một nền giáo dục mới. Vì giáo dục nào thì xã hội đó. Lãnh đạo nào thì giáo dục đó. Thể chế nào thì lãnh đạo đó, và lãnh tụ nào thì thể chế đó. Ai cũng muốn cải cách giáo dục nhưng cần phải thấy đích đến của giáo dục là gì, thực trạng giáo dục ra sao… Đích đến của giáo dục là con người tự do, con người khai minh, nhưng con người khai minh, con người tự do là thế nào? Nhiều người cho rằng nền giáo dục tệ hại và nhiều yếu kém, nhưng tệ thế nào thì ít ai làm rõ được. Có quá nhiều thứ cần làm trong giáo dục. Còn với cá nhân tôi, ở cấp độ một công dân, tôi nghĩ mình có thể làm được điều gì thì cứ làm thôi. Khi nhiều người cùng thể hiện trách nhiệm công dân thì mọi thứ sẽ tốt hơn lên. * Hiện PACE là trường duy nhất phối hợp với các doanh nhân và trí thức để triển khai chương trình Hạt giống lãnh đạo (IPL). Qua các khoá học của chương trình đặc biệt này, ông có thể chia sẻ thêm về việc đào tạo và sử dụng nhân tài? - Nhân tài thì không đào tạo được, mà chúng tôi chỉ tạo môi trường trong đó có chất xúc tác cho sự học của họ để giúp họ tự phát triển mà thôi. Tôi cũng nghĩ khó mà sử dụng được nhân tài vì một nhân tài thực sự luôn biết cách tự sử dụng mình. Nếu có chăng là những người làm lãnh đạo biết tạo ra một môi trường mà nhân tài thấy mình ở trong đó, và khi họ phát huy tài năng của mình thì cũng là lúc tổ chức và xã hội cùng được hưởng lợi. * Trong một giai đoạn đang được mô tả nhan nhản trên báo chí là tha hoá, mất niềm tin, vô cảm… ông có thấy vô vọng? Là một người làm giáo dục, ông chia sẻ điều này thế nào với những người trẻ để họ có thêm niềm tin? - Cuộc đời ai cũng có thể gặp khó khăn, khủng hoảng, đó là chuyện thường tình. Tuy nhiên, thỉnh thoảng gặp những khó khăn vô lý do những thứ phi lý gây ra cũng làm tôi hơi “oải”. Nhưng vô vọng thì không, vì nếu mọi thứ càng tệ hại, càng đi xuống thì càng có nhiều thứ cần làm và mỗi người càng phải dấn thân, càng phải làm điều gì đó. Mỗi người chỉ có một cuộc đời, do đó phải biết rõ là mình sẽ dùng đời mình vào việc gì và việc đó có đáng để dùng không. Khi mọi thứ hỗn loạn mà mình lại dùng cuộc đời mình vào những việc mà mình tin là đúng và tốt thì nó càng có nghĩa hơn. Người ta chỉ vô vọng khi chẳng biết làm gì cả hay khi đặt ra cho mình quá nhiều điều to tát nhưng lại không làm được. Khi mình có lẽ sống rõ ràng, phù hợp và lẽ sống đó chứa đựng lẽ phải và nó được hiển hiện ngay trong công việc và cuộc sống hàng ngày, thì bản thân điều đó đã là một cuộc sống có ý nghĩa. Và khi ý thức rõ được giá trị của mình với cuộc đời thì cũng là lúc mình có thêm niềm tin vào cuộc sống. Nguồn: SGTT
-
http://vietnamnet.vn...day----loi.html Giáo dục 22/04/2013 02:00 GMT+7 Lỗi trí thức là sản phẩm của nền giáo dục đầy... lỗi - Ông Giản Tư Trung, Viện trưởng Viện Nghiên Cứu Phát Triển Giáo Dục (IRED) nhận định như vậy trước những án giết người dã man gần đây của một số kẻ được gắn mác trí thức. Vì sao những người đó lại độc ác như thế hay vô cảm đến thế? Là vì họ vô minh và vô hồn và điều này có nguồn gốc sâu xa từ giáo dục. Một môn Đạo đức chưa đủ - Thưa ông, bạo lực học đường đang rất phổ biến, chẳng hạn, chúng ta thấy rất nhiều video clip học sinh đánh nhau ở nhiều nơi lan tràn trên mạng; nhiều người trẻ đang ngồi trên giảng đường cũng phạm tội ác tày trời, ông có thể lý giải vấn đề này không? Thực chất chuyện học sinh đánh nhau thì không có gì lạ, từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây ở đâu cũng có. Nhưng điều lạ ở đây là việc đánh nhau rất dã man, máu me đầm đìa, xé quần xé áo…, và điều lạ hơn nữa ở đây chính là sự vô cảm của nhiều người. Có rất nhiều bạn bè vây quanh không những không can ngăn mà còn cổ vũ nhiệt tình cho những cảnh dã man đó, rồi còn thích thú quay clip để đưa lên mạng nữa, và nhiều người lớn đi ngang qua nhìn thấy cũng mặc kệ, không quan tâm… Và nhiều vụ án gần đây khiến chúng ta phải rùng mình với những tội ác tày trời vì những lý do rất vớ vẩn của những kẻ sát thủ máu lạnh tuổi học trò… Vì sao những người đó lại độc ác như thế hay vô cảm đến thế! Vì họ vô minh và vô hồn. Vì sao họ lại vô minh và vô hồn? Vì nhà trường, nhà nước, gia đình, xã hội và chính họ không giúp họ có một cái đầu khai minh và một trái tim có hồn mà lẽ là một con người bình thường cần phải có để có thể làm người. Cái đầu khai minh là cái đầu có khả năng minh định được: ai là ai, cái gì là cái gì và mình là ai; minh định được: đúng-sai, phải-trái, chân-giả, thiện-ác, chính-tà, tốt-xấu, hay-dở, đáng khinh-đáng trọng, có hại-có ích,… trong mọi hành vi của mình. Ông Giản Tư Trung: "Vì sao những người đó lại độc ác như thế hay vô cảm đến thế? Là vì họ vô minh và vô hồn và điều này có nguồn gốc sâu xa từ giáo dục"Trái tim có hồn là trái tim biết rung lên trước cái đẹp (nhất là cái đẹp vô hình, cái đẹp văn hóa), biết thổn thức trước nỗi đau của người khác, biết phẫn nộ trước cái sai, cái xấu và cái ác; là trái tim có tình thương yêu và lòng trắc ẩn, có khát khao cháy bỏng để làm được những điều có ích… Ai cũng nói thầy cô là “kỹ sư tâm hồn”. Vậy công việc của “kỹ sư tâm hồn” (chuyên gia về “hồn”) là gì? Là “tạo hồn” và “sửa hồn” cho con trẻ. Và người thầy không chỉ là “kỹ sư tâm hồn”, mà còn là “kỹ sư trí tuệ” nữa. Công việc của “kỹ sư trí tuệ” là giúp cho người học tự khai minh, khai sáng chính mình. Muốn giúp con trẻ có trái tim có hồn, trước hết thầy cô và cha mẹ phải có hồn, và muốn giúp con trẻ có cái đầu khai minh, trước hết thầy cô và cha mẹ phải được khai minh. Nếu có thể lý giải một cách ngắn gọn về tội ác và bạo lực học đường thì một phần nhỏ là do bệnh lý, biến thái, còn phần đông là do sự vô minh và vô hồn, và sự vô minh và vô hồn này có nguồn gốc sâu xa từ giáo dục. Còn sự xuống cấp nghiêm trọng của giáo dục lại bắt nguồn từ những nguyên nhân sâu xa khác. - Thưa ông, việc những kẻ ngồi trên giảng đường phạm tội có phải do vấn đề dạy kĩ năng sống và môn đạo đức chưa được quan tâm, chú trọng đúng mức? Như chúng ta đã nói ở trên, vô cảm và vô hồn mới là căn nguyên của tội ác, và để giải quyết vấn nạn tội ác học đường hiện nay thì không chỉ dựa vào mấy tiết học của môn đạo đức hay mấy buổi giảng về kỹ năng sống được, vì đây cũng là mục tiêu mà tất cả các môn học cần phải hướng đến và là sứ mệnh của cả nền giáo dục. Mục tiêu của giáo dục là tạo ra con người tự do, con người khai minh, con người có hồn. Vậy thì cần đặt lại vấn đề là cần phải học gì, học như thế nào, học trong bao lâu để có thể tạo ra những con người như thế. Từ đó phải thiết kế lại toàn bộ chương trình học gồm những lớp nào, cấp nào, mỗi lớp, mỗi cấp như thế cần học những môn gì, không nên học môn gì, và mỗi môn như vầy sẽ có mục tiêu, nội dung và cách thức ra sao… Nếu không làm rõ như vầy, cứ mỗi lần xảy ra chuyện gì, đụng đến cái gì thì lại bảo là cần chú trọng dạy cái đó. Môn đạo đức hay kỹ năng sống thì cũng chỉ là một trong vô số môn học để đạt được mục tiêu giáo dục mà thôi. Muốn đạt được mục tiêu của giáo dục thì cần chú trọng nhiều môn, chứ không riêng gì môn này. Nhưng ngay cả môn đạo đức hay môn kỹ năng sống hiện nay cũng có rất nhiều vấn đề, cả về mục tiêu, nội dung lẫn phương pháp. Còn với những môn khác, chẳng hạn như học toán thì có vẻ như người ta muốn học sinh trở thành nhà toán học, học lý thì muốn học sinh trở thành nhà lý học, học văn thì muốn học sinh trở thành nhà văn… Vì sao vậy? Vì khi biên soạn chương trình môn học thì các nhà chuyên môn (về toán, về lý, về văn..) có vai trò quyết định, nhưng lại thiếu vắng vai trò thực sự của các nhà giáo dục học nhằm biến những môn học chuyên ngành này thành những môn học có mục đích học để làm người, chứ không phải học để làm nghề. Như vậy, việc hình thành con người cần có một quá trình gồm bao nhiêu thời gian, bao nhiêu cấp học, bao nhiêu môn học,… một môn Đạo đức duy nhất thì không thể dạy thành một con người được. Gần đây nhiều nơi hô hào dạy kĩ năng sống cho học sinh, cái này cũng tốt, nhưng chỉ là hoa lá cành thôi, còn cái gốc là những giá trị nền tảng thì lại chưa chú trọng. Nếu chỉ lo học những kỹ năng, kỹ xảo, những thủ thuật, mẹo vặt… mà không học cái căn cơ, nền tảng để tạo nên một con người thì mọi thứ sẽ vẫn như cũ thậm chí sẽ còn tệ hơn. Nhiều SV là sản phẩm của nền GD đầy lỗi.... - Bản thân những người gây ra tội ác này lại đều là những SV có học thức. Theo ông những chủ nhân tương lai của đất nước cần làm gì để làm chủ bản thân, để không đi đến những lối sống tha hóa, mất nhân cách, cầm thú như vậy? Ba “cỗ máy” quan trọng nhất giúp hình thành nên con người là gia đình, nhà trường và xã hội. Nếu những “cỗ máy” này mà tốt thì sẽ tạo ra vô số sản phẩm tốt, và ngược lại, nếu những “cỗ máy” này có vấn đề thì sẽ tạo ra những sản phẩm đầy lỗi, đầy khuyết tật, cả về trí tuệ lẫn tâm hồn. Và nhiều sinh viên hiện nay là sản phẩm của nền giáo dục đầy lỗi. Vì vậy, vấn đề hiện nay là bản thân mỗi sinh viên cần nhìn nhận cho đúng về mình, rằng mình là một sản phẩm đầy lỗi hay là một sản phẩm ngon lành. Nếu mình là sản phẩm ngon lành và mình biết rõ điều đó thì quả là tuyệt vời. Nhưng nếu mình là một sản phẩm đầy lỗi, và mình cũng biết rõ điều này thì cũng không tệ, vì khi mình biết rõ mình là sản phẩm lỗi thì mình sẽ tìm cách sửa “lỗi” và cải tạo mình. Còn nếu mình thực sự là một sản phẩm đầy lỗi nhưng mình lại không hề nhận ra điều đó mà cứ tưởng rằng mình rất ngon lành thì đó là điều tệ hại. Tôi cho rằng, sinh viên là người lớn (khác với học sinh, còn trẻ con), nên cho dù thế nào thì những người có chút ý thức sẽ biết “đi tìm chính mình” và sẽ “tìm ra chính mình”, và hơn nữa biết còn biết làm thế nào để “làm ra chính mình”. Và có 2 phương tiện quan trọng nhất để “tìm ra chính mình” và “làm ra chính mình”, đó là, “túi văn hóa” (đầu khai minh và tim có hồn) và “túi chuyên môn” (đầu giỏi nghề và tim yêu nghề), hay nói nói một cách văn vẻ hơn là cần trang bị cho mình 2 năng lực là “năng lực làm người” và “năng lực làm nghề”. Khi có túi văn hóa và túi chuyên môn thì mình sẽ tạo ra nhiều giá trị, và khi tạo ra giá trị thì tự khắc “túi tiền” và “túi danh” (danh phận, danh hiệu, danh vọng…) sẽ đến. Còn nếu chỉ xăm xăm vào “túi tiền”, “túi danh” và “túi bằng” (bằng cấp, học hàm, học vị) nhưng lại không có “túi văn hóa” và “túi chuyên môn” thì tại họa sẽ ập xuống đầu mình bất cứ lúc nào, mình cũng sẽ dễ dàng gây ra tai họa hay thị phi cho người khác và cho xã hội. - Vậy nếu có một cuộc cải cách GD toàn diện để tạo ra những con người có cái đầu khai minh và trái tim có hồn như ông nói thì theo ông cần phải làm gì và bắt đầu từ đâu? Hiện nay cả nước đã thấy nền GD chưa tương xứng và đang chủ trương đổi mới căn bản và toàn diện nền giáo dục. Nếu chỉ xét việc cải cách giáo dục theo tôi có 2 vấn đề tiên quyết là cải cách về triết lý GD và cải cách về guồng máy GD. Để cải cách về triết lý GD thì cần phải định nghĩa lại GD, đó là trả lời đầy đủ, rõ ràng và thuyết phục 3 câu hỏi Thế nào là con người? Chúng ta muốn tạo ra những con người như thế nào? Làm thế nào để tạo những con người như thế? Chúng ta không thể đổi mới GD nếu không làm rõ thứ giáo dục mới đó là gì, và cần hiểu rằng, giáo dục là một công cụ để tạo ra con người tự do, con người khai minh, chứ không phải là công cụ để tạo ra con người công cụ. Để cải cách về “guồng máy giáo dục” thì phải định nghĩa lại vai trò của 5 chủ thể then chốt trong một hệ thống giáo dục gồm nhà nước - nhà trường - nhà giáo - gia đình và người học. Hiện tại nhà nước đang không làm nhiều việc vốn dĩ thuộc vai trò của mình, mà lại đi làm thay rất nhiều việc thuộc vai trò của 4 “nhà” còn lại (có nên làm chuyện tuyển sinh không, lo chuyện thi cử không, làm chuyện biên soạn sách không…công việc của nhà nước là giám sát hay làm thay và ai sẽ là người lo cái chuyện 50 năm nữa nền giáo dục của ta sẽ ra sao...) Nhà trường và nhà giáo cũng tương tự, bỏ qua rất nhiều sứ mệnh cơ bản của mình và làm thay công việc của học sinh và phụ huynh (dạy là để giúp cho học sinh học, là giúp người học tự khai minh, chứ không phải là cố nhét vào đầu học sinh những thứ chỉ để thi…), còn việc vốn dĩ là của mình là giáo trình hay thi cử thì lại không được tự chủ vì nhà nước đã làm thay. Gia đình thay vì giúp con trở thành chính nó thì lại bắt con trở thành chính mình…Vì vậy mỗi chủ thể then chốt trong guồng máy giáo dục hãy quay về đúng vai trò vốn dĩ của mình và trả lại những vai trò không phải của mình cho các chủ thể khác. Tất nhiên, để thực hiện được 2 chuyện tiên quyết nói trên thì không chỉ dựa vào ngành giáo dục mà còn phải xuất phát từ tâm nguyện và quyết sách quốc gia của giới lãnh đạo tối cao. Nhưng nếu không giải quyết những chuyện tiên quyết này mà cứ đi vào những chuyện cụ thể như, hôm nay bàn chuyện sách giáo khoa, ngày mai bàn chuyện thi tốt nghiệp, ngày kia bàn chuyện tuyển sinh, chuyện giáo viên… thì chỉ bàn mãi mà không giải quyết được căn cơ vấn đề nào cả, hoặc càng giải quyết càng rối, càng tệ…vì chúng ta đang đi theo “quy trình ngược”. - Cảm ơn ông! Lê Huyền(thực hiện)