-
Số nội dung
31.238 -
Tham gia
-
Lần đăng nhập cuối
-
Days Won
2.212
Content Type
Hồ sơ
Forums
Calendar
Everything posted by Thiên Sứ
-
Syria cầu viện Liên hợp quốc ngăn ý đồ tấn công của Mỹ Thứ Ba, 03/09/2013 - 06:35 (Dân trí) - Syria đã chính thức đề nghị Liên hợp quốc (LHQ) ngăn chặn mọi hành động gây hấn nhằm vào nước này khi nguy cơ chiến tranh ngày càng tới gần. Mỹ điều tàu sân bay hạt nhân hỗ trợ tấn công Syria Tấn công trừng phạt Syria: Kịch bản pha trộn đang định hình Đại sứ Syria tại Liên hợp quốc và bức thư cầu viện gửi lên Tổng thư ký Ban Ki-moon. Hãng thông tấn SANA của Syria ngày hôm qua đưa tin Syria đã nêu lên đề nghị trên sau khi Tổng thống Mỹ Barack Obama kêu gọi tiến hành các cuộc tấn công trừng phạt nhằm vào chính quyền Syria, nhất là quân đội, để trừng phạt về việc sử dụng vũ khí hóa học tấn công phe đối lập hôm 21/8 vừa qua làm hơn 1.400 người thiệt mạng. Trong thư gửi Tổng thư ký LHQ Ban Ki-moon và Chủ tịch Hội đồng Bảo an LHQ Maria Cristina Perceval, Đại sứ Syria tại LHQ Bashar Ja'afari kêu gọi vai trò quan trọng của người đứng đầu tổ chức lớn nhất hành tinh. “Tổng thư ký Ban Ki-moon phải có trách nhiệm ngăn chặn mọi hành động gây hấn nhằm vào Syria và thúc đẩy giải pháp chính trị cho cuộc khủng hoảng ở Syria hiện nay”, bức thư viết. Ông Ja'afari cũng hối thúc HĐBA thực thi vai trò là "van an toàn" để ngăn chặn mọi hành động sử dụng vũ lực một cách vô lý, vượt quá khuôn khổ luật pháp quốc tế. Cũng trong bức thư, Đại sứ Syria tại LHQ tái khẳng định rằng Damascus “không bao giờ sử dụng vũ khí hóa học” chống lại dân thường, đồng thời cho rằng Washington nên là nhà bảo trợ hòa bình thay vì sử dụng vũ lực chống lại những nước không đi theo quỹ đạo của mình “Mỹ nên giữ vai trò của một nhà bảo trợ hòa bình và là đối tác của Nga trong việc chuẩn bị hội nghị quốc tế về Syria, chứ không phải với tư cách là một nước sử dụng vũ lực chống lại những nước phản đối chính sách của Mỹ”, ông Ja'afari viết trong bức thư gửi LHQ. Có lẽ cảm nhận được sức nóng của một cuộc tấn công đang cận kề, Syria tiếp tục đặt quân đội trong tình trạng báo động cao nhất ngay cả khi Tổng thống Mỹ Barack Obama đã tuyên bố sẽ chờ quyết định từ các nghị sĩ hai viện Quốc hội. Chính quyền của Tổng thống Bashar al-Assad lo ngại việc Ngoại trưởng Mỹ John Kerry khẳng định “có bằng chứng rõ ràng về việc chính phủ Syria sử dụng khí độc thần kinh sarin chống lại dân thường” sẽ khiến các nghị sĩ Mỹ, vốn đang rất mâu thuẫn về việc cho phép tấn công Syria, sẽ dễ dàng quay sang ủng hộ quyết định của Tổng thống Obama. Được biết, dù đến ngày 9/9 hai viện Quốc hội Mỹ mới họp phiên toàn thể đầu tiên sau kỳ nghỉ nhưng một số nhà lập pháp đã đến thủ đô Washington từ hôm qua để kịp dự buổi tường trình kín tại trụ sở Quốc hội về lý do can thiệp vào Syria. Vũ Anh Tổng hợp ================== Nếu quả thật Syri cầu viện Liên Hiệp Quốc - như tin này của bài báo - thì Lão Gàn tuy tài hèn, sẽ nhân danh nền văn hiến Việt - một thời huy hoàng ở miền nam sông Dương tử góp ý cho tổ chức quốc tế lớn nhất thế giới này một giải pháp dung hòa các quyền lợi ở đây, hoàn toàn khách quan, chính danh. Nhưng Lão Gàn không đi xin việc.
-
Tại sao cứ phải mặc định là thời Thương Chu ,mà không phải của Bách Việt? Nền văn minh thứ V ở Nam dương tử.
-
Nguyễn Ánh 9 ‘mổ xẻ’ Thanh Lam, Đàm Vĩnh Hưng, Hà Hồ 24/08/2013 15:14 GMT+7 Với sự am hiểu sâu sắc, nhạc sỹ Nguyễn Ánh 9 không ngần ngại ‘mổ xẻ’ các gương mặt đình đám nhất làng nhạc Việt như Thanh Lam, Đàm Vĩnh Hưng, Mỹ Tâm, Hà Hồ. Lý Nhã Kỳ đội nhầm vương miện Nữ Hoàng Biển? Angela Phương Trinh lý giải bộ đồ ''mặc như không'' Jimmii Nguyễn chi 12 tỷ kiện em ruột Hốt hoảng với độ sexy của Angela Phương Trinh - Có thâm niên 60 năm trong nghề, ông đánh giá thế nào về thị trường âm nhạc Việt Nam hiện nay? Việt Nam hiện tại chỉ có giải trí, không có nghệ thuật. Bây giờ, nhạc để xem nhiều hơn là để nghe. Người ta làm giải trí kiếm tiền, coi qua rồi bỏ chứ hiếm người tâm huyết làm nghệ thuật. Điều này khiến tôi buồn lắm vì con đường nghệ thuật của mình không có những người chung chí hướng để làm tốt vai trò nghệ sỹ. - So với thế hệ trước như ông, giới ca - nhạc sỹ Việt hiện nay có gì khác biệt đáng nói? Hồi xưa, người nhạc sỹ viết ca khúc từ những cảm xúc thật của họ, họ viết ra để chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cho mọi người chứ họ không viết nhạc để bán. Còn bây giờ, nhạc sỹ viết nhạc theo yêu cầu đơn đặt hàng nên âm nhạc không có hồn, không có cảm xúc thật của người sáng tác. Ca sỹ bây giờ đa số chỉ chú trọng ăn mặc, make-up cho đẹp và lên sân khấu hát thì sau lưng có một đám múa. Nhưng ít chú trọng đến xúc cảm âm nhạc, không để tâm hồn vào bài hát. Nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 Hồi xưa, có những giọng ca còn để tiếng đến bây giờ như Lệ Thu, Thanh Thúy, Thái Thanh… nhưng bây giờ những ca sỹ hát giọng tốt đếm trên đầu ngón tay, đã vậy lại bị vướng vào kỹ thuật thanh nhạc. Tôi nói có lẽ sẽ đụng chạm đến những người học thanh nhạc. Người ca sỹ học thanh nhạc hát phải phát âm cho tròn chữ, và cố gắng đưa giọng mình cho tròn trịa, giọng ngân cao vút… nhưng quá mải lo kỹ thuật nên hát không có cảm xúc! Giọng Hồ Ngọc Hà yếu lắm... - Những ca sỹ được phong hàng diva như Hồng Nhung, Thanh Lam, Mỹ Linh, Trần Thu Hà có bị vướng vào kỹ thuật thanh nhạc? Thanh Lam, Mỹ Linh giọng hát rất đẹp, cái gì cũng tốt nhưng đều bị vướng kỹ thuật thanh nhạc nên nhiều lúc nhạc cảm không có, tâm hồn bài hát không có. Hồng Nhung hát tốt hơn Mỹ Linh, Mỹ Linh tốt hơn Thanh Lam. Đơn cử, nghe Thanh Lam hát bài Cô đơn của tôi, tôi buồn lắm! Nó không ra cái cô đơn,không có hồn dù giọng đẹp thiệt! Thanh Lam hát những bài sâu lắng nhiều khi đóng kịch nhiều hơn là hát. Mà đóng kịch phải như người diễn viên, người ta nhập hồn vào vai diễn đó, ví dụ Kim Cương trong Lá sầu riêng, cô là nhân vật cô gái đau khổ tên Tâm chứ không phải là nghệ sỹ Kim Cương, phải quên Kim Cương đi! Ca sỹ cũng phải hát 'nhập vai' như vậy mới ra ca sỹ. Trần Thu Hà thì khôn hơn, biết cách lợi dụng kỹ thuật để áp dụng. Nhưng mấy người được như Trần Thu Hà? Người nào cũng phô trương, tôi phải hát giọng cao tới nốt đó tôi mới là ca sỹ, còn hát chưa tới thì chưa phải là ca sỹ. Cái đó là sai lầm tai hại vô cùng và không ai chấp nhận. - Hai nữ ca sỹ đang nổi tiếng nhất trên thị trường hiện nay là Mỹ Tâm và Hồ Ngọc Hà, ông đánh giá tài năng của họ ra sao? Mỹ Tâm chỉ hát nhạc Pop bình thường thôi, nhưng được cái là sáng sân khấu, xử lý bài hát chính xác. Mỹ Tâm cũng có những ca khúc hát không tới, gặp bài nào hát tới mới hay, như Cây đàn sinh viên, Ước gì... Mỹ Tâm hát chỉ hợp với tuổi trẻ. Về tính nghệ thuật thì Hồng Nhung, Trần Thu Hà hát xong có để lại ấn tượng, còn Mỹ Tâm chỉ nghe vui mắt, vui tai, nghe qua xong rồi thì thôi, không để lại ấn tượng gì hết. Mỹ Tâm được cái là may mắn rơi vào đúng thời điểm không có ai cạnh tranh, từ đó nổi tiếng và khi nổi tiếng rồi thì rất khôn khéo đầu tư vào hát, múa, sắc đẹp để giữ vị trí. Hồ Ngọc Hà và Mỹ Tâm Hồ Ngọc Hà hát chỉ nghe chơi thôi! Giọng Hồ Ngọc Hà yếu lắm, khều khào không à! Hồ Ngọc Hà đẹp, có vóc dáng sân khấu, chịu khó múa… cái gì cũng đẹp nhưng giọng hát thì lại không được. Khi diễn tả nội tâm, Hồ Ngọc Hà diễn kịch tính nhưng đóng kịch chứ không thật. Ca sỹ hát phải biến mình thành nhân vật trong ca khúc mới hiểu nỗi đau làm sao. Không lẽ, ngoài đời mình buồn là phải hét, gào thét? Đâu phải vậy! - Với các giọng ca nam đang nổi tiếng như Bằng Kiều, Đàm Vĩnh Hưng, Quang Dũng… ông đánh giá thế nào? Bằng Kiều cũng giọng tốt như Trần Thu Hà nhưng sau này khoe giọng quá, cố hát lên cao vút để không ai bắt chước được. Thành ra, Bằng Kiều hát bài Buồn ơi chào mi của tôi khiến khán giả ở dưới sững sờ luôn! Tính lại thì hiệu quả sân khấu có nhưng tôi mở băng ra nghe thì phải nghe Tuấn Ngọc hay Xuân Phú, Trọng Bắc hát. Quang Dũng hát được vài bài của Trịnh Công Sơn chứ không phải là tất cả. Còn Đàm Vĩnh Hưng chỉ được bề nổi vậy thôi, tôi không cho là ca sỹ đúng nghĩa. Tôi chỉ cho Đàm Vĩnh Hưng là một người hát. Đàm Vĩnh Hưng cố hát nhạc xưa, nhạc vàng mà hát có ra đâu! Nhạc sỹ Nguyễn Ánh 9 không thích Đàm Vĩnh Hưng hát nhạc của ông Đàm Vĩnh Hưng hát bài Ai đưa em về của tôi, tôi bảo ‘con đừng hát bài của bố nữa, tội nghiệp bố lắm’. Tôi không thích, tôi nói thẳng luôn. Đàm Vĩnh Hưng nói ‘nhưng con thích hát nhạc bố…’, tôi nói ‘nhưng con không nên hát nhạc của bố thì hay hơn’. Thật ra, giọng Đàm Vĩnh Hưng nửa Nam nửa Bắc, cách thức hát cũng không có và lối hát cũng vậy. Hồi xưa, Đàm Vĩnh Hưng mà đi hát thì chỉ xứng là ca sỹ loại C hát lót chứ không được vào hạng ca sỹ chính của phòng trà đâu! - Ngoài danh ca Tuấn Ngọc thì những giọng ca nào khiến ông hài lòng nhất? Giọng nữ thì tôi thích Ngọc Anh, Hồng Nhung, Ánh Tuyết, Trần Thu Hà… Nguyên Thảo nếu tiếp tục hát như ngày xưa thì rất hay. Ngày xưa, Nguyên Thảo hát cho thỏa đam mê còn sau này, bị gò bó vào kỹ thuật như Mỹ Linh để khoe giọng và vô tình giết chết tình cảm. Vừa rồi làm đĩa than của tôi có 2 bài Nguyên Thảo hát. Cách đây 6 năm, Nguyên Thảo hát Buồn ơi chào mi xuất thần luôn, nhưng giờ Nguyên Thảo để tâm đến kỹ thuật nhiều nên tình cảm không còn, so ra khác hẳn. Giọng nam thì ngoài Tuấn Ngọc còn có Trọng Bắc, Lê Hiếu… Tuấn Hiệp lúc trước hát tốt, tôi thích nhưng giờ chạy theo hát nhạc vàng bị mất chất. - Nhưng rõ ràng trên thị trường, những giọng ca này không phải nổi tiếng nhất, được khán giả ưu ái nhất. Theo ông vì sao có nghịch lý này? Nhiều ca sỹ hát hay nhưng chưa nổi được, tại vì bây giờ còn phụ thuộc vào công nghệ lăng xê. Khán giả cũng bị ảnh hưởng bởi phim ảnh Hàn Quốc nhiều quá, 10 cái clip của Hàn Quốc thì 11 cái có nhảy rồi! Cái đó gọi là âm nhạc giải trí, nghe qua rồi bỏ, khác xa với nghệ thuật. Tôi thấy giới trẻ bây giờ nghe nhạc vô tội vạ, nghe theo phong trào, chạy theo lai căng ngoại quốc nhiều quá nên không còn bản chất. Mong có nhiều nghệ sỹ ‘tử tế’ và người nghe ‘tử tế’ - Với những đánh giá này, phải chăng gu thưởng thức âm nhạc bây giờ của khán giả quá khác với ông, bởi đơn cử, Đàm Vĩnh Hưng đang được phong là ‘ông hoàng nhạc Việt’? Không phải! Nếu đem so sánh Tuấn Ngọc với Đàm Vĩnh Hưng, người ta vẫn thích nghe Tuấn Ngọc hát nhiều hơn, đúng không? Nghe Tuấn Ngọc hát thấy nó khác liền, hát ra là cảm xúc đến với người nghe chứ không phải gắng gượng. Tại vì Tuấn Ngọc đã sống trong bài hát đó, khi hát Tuấn Ngọc để tâm trạng vào bài hát, nói lên tâm trạng của nhiều người. Ví dụ khi mình bị người yêu bỏ, nghe Tuấn Ngọc hát Buồn ơi chào mi, nghe nó đã lắm! Tuấn Ngọc vẫn là giọng ca số một dù tuổi tác, thời gian làm cho giọng của Tuấn Ngọc không còn được đẹp như ngày xưa nữa, nhưng cái xúc cảm vẫn là Tuấn Ngọc và xúc cảm càng ngày càng sâu hơn. - Vậy theo ông, thị trường nhạc Việt sẽ đi về đâu? Đây là vấn đề lớn, cả một thế hệ chứ không phải đơn giản, ăn thua là cách giáo dục của gia đình với con em làm sao. Nếu trong một gia đình chỉ có tối ngày đi kiếm tiền thì tinh thần nghệ thuật của họ chết rồi, bị tiền bạc chi phối hết. Thành ra, họ cũng không chăm sóc con cái, cứ cho tiền là xong. Họ cũng ỷ lại tiền, đưa con vào trường này trường kia, mặc con muốn làm gì thì làm. Theo tôi, thị trường nhạc Việt vẫn đang nằm yên. Rồi từ từ, nhạc thị trường sẽ rớt dần và tới một giai đoạn nào đó, nghệ thuật sẽ lên ngôi. Nhạc thị trường tự động phát sinh rồi sẽ tự động chết bởi những gì không hay sẽ không tồn tại. Tôi tin tưởng như vậy. Đời tôi không thấy nhưng đời con, đời cháu của tôi sẽ thấy điều này. - Sau 60 năm cống hiến cho nghệ thuật, điều ông mong muốn nhất là gì? Tôi chỉ mong muốn duy nhất là có nhiều nghệ sỹ tử tế và người nghe nhạc tử tế. Tất cả những gì cứ để thử lửa đi, đốt cách mấy thì vàng cũng vẫn là vàng. Mình hãnh diện là người Việt Nam không thua ai hết! - Xin cảm ơn ông! Theo VTC ============================= Nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 nhận xét thật chính xác! Xin cảm ơn ông.
-
Số đông ủng hộ chỉ giành cho những nhà chính trị để giữ ghế và những nhà kinh doanh cần bán hàng kiếm lời. Những giá trị của nghệ thuật và trí tuệ cần người hiểu biết.Napoleon khi thắng trận ở Ai Cập trở về, dân chúng thành phố Paris đổ ra đường hoan nghênh ông.Mặt ông ta lạnh như tiền và không hề có cảm xúc. Sĩ quan cận vệ hỏi: "Thưa tường quân! Ngài không thấy vinh dự khi cả nước Pháp hoan nghêng ngài?". Napoleon trả lời: "Nếu ta lên đoạn đầu đài thì người ta ra xem cũng đông như thế này!". Khi Trịnh Công Sơn chết, người ta đi đưa rất đông. Nhưng có lẽ thiếu mất một người mà tôi tin ông ta rất muốn có mặt trong đám ma của ông. Người đó là ca sĩ Khánh Ly.
-
Khi thanh gươm chiến tranh đã tuốt khỏi vỏ 06:38 | 02/09/2013 TP - Cuối tuần qua, Tổng thống Mỹ Barack Obama đề nghị Quốc hội phê chuẩn việc sử dụng vũ lực để ngăn Chính phủ Syria thực hiện các cuộc tấn công bằng vũ khí hóa học. Các nghị sĩ Mỹ sẽ họp vào ngày 9/9. Mỹ đã sẵn sàng tấn công Syria. Theo các nguồn tin tình báo, Ngoại trưởng Mỹ John Kerry và người đồng cấp Nga Sergey Lavrov mấy ngày qua bí mật đàm phán để đi đến “thỏa thuận có tính bước ngoặt đối với Bashar al-Assad”. Theo đó, Mỹ sẽ tấn công “một cách có giới hạn và đúng đắn” vào các cơ quan chính quyền và quân sự Syria, sau đó Tổng thống Mỹ và Nga thông báo tổ chức hội nghị Geneva-2 để thực hiện giải pháp cho cuộc khủng hoảng Syria và chấm dứt cuộc nội chiến. “Mật đàm” Nga - Mỹ thực tế là quyền lợi của Mátxcơva tại Syria. Đó là Tatut, căn cứ quân sự duy nhất của Nga tại Trung Đông, nơi mà Mátxcơva buộc phải duy trì bằng mọi giá để làm bàn đạp tiến vào Ấn Độ Dương, tạo dựng sự thống trị về quân sự và chính trị trên toàn thế giới. Đó là lợi nhuận của những hợp đồng hàng tỷ đô-la mà các tập đoàn vũ khí Nga ký với chính quyền Assad từ năm 1994 tới nay. Và trên hết là cam kết của Tổng thống Assad rằng Syria dưới chế độ của ông không bao giờ cho phép xây dựng một đường ống vận chuyển khí đốt từ Qatar sang châu Âu, vì việc đó đe dọa an ninh quốc gia và an ninh kinh tế của Nga. Có tới 70% nguồn thu ngoại tệ của Nga đến từ xuất khẩu khí đốt sang châu Âu, và khí đốt cũng chính là con át chủ bài mà Mátxcơva có thể sử dụng để gây sức ép với châu lục này khi cần thiết. Bên cạnh đó, thái độ thận trọng của giới chức lãnh đạo một số nước đồng minh cũng là nguyên nhân khiến Mỹ chưa thể quyết thời điểm nổ pháo lệnh tấn công Syria. Sau khi Hạ viện Anh bác bỏ khả năng nước này tham chiến tại Syria, chính phủ 12 nước thành viên NATO khẳng định không tham gia liên minh nếu không có sự chấp thuận của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc. Tổng thống Pháp Francois Hollande nói rằng, Pháp tham chiến hay không phụ thuộc vào kết quả cuộc họp khẩn cấp của Quốc hội Pháp bàn về vấn đề này vào ngày 4/9. Tương tự là Đức- nước có quy định rằng, các cam kết quân sự ở nước ngoài đều phải được Quốc hội thông qua. Lịch sử nước Mỹ chứng minh, một khi “thanh gươm chiến tranh đã tuốt ra khỏi vỏ” thì sẽ không có hành động “thu kiếm” khi mục đích chưa đạt được. Trong bối cảnh quan hệ “thế chân kiềng” Nga-Mỹ-phương Tây ở vào thời điểm nhạy cảm, Nga và đồng minh có thể là những “vấn đề” của người Mỹ, song gần như chắc chắn rằng, Syria sẽ trở thành quốc gia thứ 12 mà Mỹ tấn công quân sự chỉ trong ba thập niên. Tùng Dương ==================== Cuộc họp giữa hai ngài ngoại trưởng Nga Mỹ wan trọng bậc nhất từ khi thành lập topic này. Có thể nói từ đầu năm đến nay. Còn vài điều lấn cấn - Cấn là tiếng Việt đấy, nó mô tả quẻ Cấn trong Kinh Dịch đấy! Hì! - Nhưng mọi chiện sẽ wa tuốt! Trung Đông cần phải ổn định từ nay đến cuối năm, chậm là đầu năm tới. Đây là lời tiên tri của Lão Gàn.
-
Mỹ sắp trình làng "tấm khiên" tên lửa siêu tối tân 01/09/2013 06:17 Dân Việt - Quân đội Mỹ sẽ đưa vào thử nghiệm hệ thống C-RAM AI3 tối tân trong tháng 9 tới đây. Đây là một hệ thống đánh chặn tầm gần được thiết kế để tiêu diệt các loại đạn cối, đạn pháo binh, rocket từ trên không. Nga giới thiệu tên lửa phòng không tối tân Trung Quốc hoàn thành siêu tên lửa cho tàu ngầm hạt nhân Nhận diện những tiêm kích “người hùng” của không quân Mỹ Hạ thủy tàu ngầm Kilo thứ 3 của Hải quân Việt Nam Siêu tiêm kích T-50 lùi thời hạn “gia nhập” Không quân Nga Hệ thống C-RAM thông thường. C-RAM là viết tắt của cụm từ (Counter Rocket, Artillery, and Mortar). Đây là một hệ thống đánh chặn tầm gần được thiết kế để tiêu diệt các loại đạn cối, đạn pháo binh, rocket từ trên không trước khi chúng có thể gây hại cho các mục tiêu mặt đất. Hệ thống được phát triển bởi tập đoàn quốc phòng khổng lổ Raytheon cho quân đội Mỹ nhằm bảo vệ các căn cứ quan trọng, kho tàng, bến bãi, căn cứ không quân trước các cuộc tấn công của đối phương. Thiết kế ban đầu của C-RAM sử dụng hệ thống đánh chặn tầm cực gần Phalanx 20mm được trang bị trên các chiến hạm Mỹ. C-RAM đã được đưa đến thử nghiệm tại Iraq từ năm 2010 và cho kết quả rất khả quan. Gần đây Raytheon đã phát triển một biến thể mới của C-RAM được chỉ định là C-RAM AI3 với nhiều đặc tính kỹ chiến thuật ưu việt. Điểm mới của C-RAM AI3 là chuyển từ sử dụng pháo bắn nhanh sang tên lửa đối không để tăng xác suất tiêu diệt mục tiêu. Hệ thống sử dụng trạm vũ khí đa năng Avenger được trang bị 4 tên lửa phòng không AIM-9 và một radar điều khiển hỏa lực băng tần Ku. Trạm vũ khí đa năng Avenger có thể tùy chọn trang bị loại tên lửa tầm trung AIM-120 để tăng phạm vi tiêu diệt mục tiêu. Các thử nghiệm đầu tiên tại trường thử của Raytheon, C-RAM AI3 đã theo dõi và đánh chặn thành công một rocket 107mm. Mục tiêu được đánh chặn từ độ cao thấp với sáng kiến cải tiến khả năng đánh chặn tốc độ cao từ độ cao thấp của các nhà thiết kế. Cải tiến thứ hai rất quan trọng là hệ thống điều khiển hỏa lực của hệ thống. Hệ thống điều khiển hỏa lực tiên tiến cho phép C-RAM AI3 đối phó hiệu quả với nhiều kiểu mục tiêu khác nhau. C-RAM AI3 là chuyển từ sử dụng pháo bắn nhanh... ...sang tên lửa đối không để tăng xác suất tiêu diệt mục tiêu. Khi mục tiêu là đạn pháo, rocket, cối được xác định bởi hệ thống radar điều khiển hỏa lực, radar sẽ chiếu xạ mục tiêu và kích hoạt tên lửa đánh chặn ở một quỹ đạo đã được hệ thống tính toán sẵn. Vị trí của mục tiêu và tên lửa đánh chặn được cập nhật liên tục thông qua liên kết dữ liệu. Đạn tên lửa được trang bị ngòi nổ vô tuyến cho phép tính toán thời điểm tối ưu nhất để kích nổ đầu đạn và tiêu diệt mục tiêu. Dự kiến C-RAM AI3 sẽ được chuyển giao cho quân đội Mỹ tiến hành kiểm tra bắn đạn thật trong tháng 9 tới. Ông Steve Bennett, giám đốc phụ trách chương trình C-RAM của Raytheon cho biết, C-RAM AI3 mang lại một giải pháp hoàn toàn mới trong việc chống lại mối đe dọa từ đạn pháo, rocket và cối. Hệ thống điều khiển kiến trúc mở cho phép hệ thống đối phó hiệu quả hơn với các mục tiêu khác nhau cũng như dễ dàng trong việc tích hợp các công nghệ mới. Hệ thống có thời gian phát triển tương đối ngắn chỉ 18 tháng, với chi phí ban đầu và đặc tính kỹ thuật của hệ thống thì đây là một dự án thành công. Ông Michael Van Rassen-Giám đốc chương trình C-RAM của quân đội Mỹ, cho biết: “Dự án C-RAM AI3 sử dụng một loạt các phương pháp tiếp cận mới dựa trên các hệ thống sẵn có để tăng tốc độ phát triển và giảm nguy cơ rủi ro do các vấn đề kỹ thuật” Ông này cho biết thêm, C-RAM AI3 là sự kết hợp giữa công nghệ “hit-to-kill” (truy đuổi-tiêu diệt) được phát triển bởi Lockheed Martin và đầu đạn phân mảnh với ngòi nổ vô tuyến thế hệ mới, được phát triển bởi Northrop Grumman. C-RAM AI3 sẽ mang lại một giải pháp mới cho quân đội Mỹ trong việc chống lại các mối đe dọa từ đạn pháo, rocket và cối vốn là mối đe dọa thường trực đối với các căn cứ quân sự Mỹ trên khắp thế giới bởi các hoạt động tấn công của các phần tử khủng bố hay các nhóm Hồi giáo cực đoan. Minh Châu
-
Ả Rập Saudi báo động quân đội sau đe dọa tấn công của Putin Thứ hai 02/09/2013 16:06 (GDVN) - Ả Rập Saudi đã "choáng váng" và thiết lập tình trạng báo động quy mô lớn sau cảnh báo tấn công của Tổng thống Nga. Hãng tin Fars của Iran ngày 1.9 đưa tin cho biết, sau khi thông tin về việc Tổng thống Putin ra lệnh tiến hành "cuộc tấn công quân sự lớn" đối với Ả Rập Saudi trong trường hợp phương Tây tấn công Syria được công bố đã khiến nước này "choáng váng" và thiết lập tình trạng báo động quy mô lớn. Mạng tin tức Al-Ahd tiếng Ả Rập cũng đã xác nhận cảnh báo chiến tranh của Ả Rập Saudi và cho biết thêm rằng quân đội nước này đã tăng cảnh giác đáng kể từ hôm 1.9 khi khả năng xảy ra can thiệp quân sự từ phương Tây vào Syria gia tăng. Ảnh minh họa. Nguồn internet Chỉ huy quân đội Ả Rập Saudi đã ra lệnh cho tất cả các đơn vị quân sự tăng mức cảnh báo lên mức 2 do một phần lo ngại với báo cáo gần đây về quyết định của Tổng thống Putin. Trong khi đó, whatdoesitmean.com dẫn một báo cáo của GRU (Cơ quan ình báo trực thuộc Bộ Tổng Tham mưu các lực lượng vũ trang của Liên bang Nga) cho biết đảng tôn giáo - chính trị lớn nhất Pakistan Jamiat Ahle Hadith (JAH) đã thể hiện sự hỗ trợ Ả Rập Saudi trước mối đe dọa từ Nga. "Phát biểu tại cuộc họp báo hôm thứ Năm (ngày 29.8), Phó chủ tịch JAH - Allama Zubair Ahmad Zaheer nói rằng đảng của ông sẽ tổ chức các cuộc biểu tình tại các thành phố lớn để thể hiện tình đoàn kết với Ả Rập Saudi và lên án Tổng thống Nga vì các mối đe dọa của ông", whatdoesitmean.com đưa tin cho biết. Zaheer cũng cảnh báo rằng ông Putin sẽ gây ra cơn thịnh nộ trên toàn thế giới Hồi giáo nếu tấn công Ả Rập Saudi và yêu cầu Islamabad cắt đứt quan hệ với Moscow. Ông cho rằng mối đe dọa của Tổng thống Nga có thể được xem là một lời tuyên chiến chống lại thế giới Hồi giáo. GRU lưu ý, Ả Rập Saudi đã "chuyển sang trạng thái chiến tranh" và "mối đe dọa" của Pakistan chống lại Nga là một phần kế hoạch của chính quyền Obama, lực lượng đang kiểm soát các tổ chức tình báo bí mật lớn nhất trong lịch sử hiện đại. Báo cáo của GRU còn nhấn mạnh rằng Anh đã từ chối tham gia kế hoạch tấn công Syria của Mỹ sau khi AP đưa tin cho rằng vũ khí hóa học được sử dụng ở Damascus hôm 21.8 được cung cấp bởi Ả Rập Saudi và vụ tấn công giết chết hơn 1.400 người trên là kết quả của một tai nạn gây ra bởi quân nổi dậy khi xử lý sai số vũ khí hóa học được viện trợ. Mặc dù sự thật "chính Ả Rập Saudi và các đồng minh khủng bố chịu trách nhiệm về vụ sử dụng vũ khí hóa học ở Syria 21/8", báo cáo GRU này kết luận, chính quyền Tổng thống Obama vẫn tiếp tục theo đuổi cuộc chiến "chống lại người dân Syria mặc dù nó bất hợp pháp xét theo luật pháp Hoa Kỳ và luật pháp quốc tế". Nguyễn Hường (nguồn Fars) ========================= Khuých tạp nhể!
-
Viếng thăm ngôi mộ lớn nhất Việt Nam Thứ Hai, 02/09/2013 - 19:14 Nằm lọt thỏm giữa những ồn ào của phố thị, Khu tưởng niệm 2 triệu đồng bào bị chết vì oanh tạc và nạn đói năm 1944 - 1945 ở phường Vĩnh Tuy (quận Hai Bà Trưng, Hà Nội) khiến ai một lần đến cũng không khỏi xót xa, chạnh lòng. Một góc Khu tưởng niệm 2 triệu đồng bào chết vì oanh tạc và nạn đói năm 1944 – 1945. Ảnh: PB Ngôi mộ chứa hàng vạn sinh linh Vòng vèo qua hàng loạt ngóc ngách của con đường Kim Ngưu (phường Vĩnh Tuy, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội), tôi bước vào nơi yên nghỉ của hàng vạn đồng bào trong nạn đói kinh hoàng gần 70 năm về trước. Ấn tượng đầu tiên khi đi qua cánh cổng vào khu tưởng niệm là tấm bia đá lớn, khắc bài văn truy điệu “Đồng bào chết đói năm 1945”, của GS Vũ Khiêu: “Một cơn gió bụi vừa tan/Hai triệu sinh linh đã mất/Khí oan tối cả mây trời/Thây lạnh phơi đầy cỏ đất…”. Có thể nạn đói năm 1945 đã được viết nhiều qua sách vở và các tư liệu lịch sử, nhưng vào Khu tưởng niệm, chứng kiến ngôi mộ khổng lồ được chôn chung cho hàng vạn sinh linh mới thấy sự ám ảnh đền cùng cực. Là người trông coi khu mộ này từ nhiều năm qua, ông Đặng Văn Tuyến cho biết, Khu tưởng niệm trước đây là nghĩa trang Hợp Thiện. Năm 1951, người dân Hà Nội đã tự bảo nhau quy tập hài cốt của những người bị chết đói năm 1945 đưa về đây chôn cất, dựng chung một tấm bia lớn. Khi dân cư đông đúc, cơn sốt đất bùng phát, bãi tha ma với ngôi mộ chôn hàng vạn đồng bào ngày nào bị co hẹp lại chỉ còn 158m2, nằm lọt thỏm giữa những ngôi nhà cao tầng … Hơn nửa thế kỷ đã đi qua, cuộc sống đã thay đổi nhiều, nhưng khi nhìn lên những hình ảnh được treo trong ngôi nhà nhỏ của Khu tưởng niệm mới thấy sự xót xa, ám ảnh. Trong hàng chục bức ảnh mà nghệ sĩ nhiếp ảnh Võ An Ninh để lại là cảnh những đứa trẻ nhỏ gầy trơ xương ngồi với vài ông già đang ngấp nghé giữa sự sống và cái chết; là cảnh người dân đang đào những hố rộng chôn người tập thể; là hình ảnh của người kéo chiếc xe ngổn ngang xác chết, hay những núi xương trắng xóa đến rợn người... Năm 2001, 3 sinh viên của Trường Đại học Kiến trúc Hà Nội đã thực hiện đề tài “Cải tạo không gian tưởng niệm đồng bào chết vì nạn đói năm 1944 -1945”. Sau đó, vào tháng 9/2003, TP Hà Nội quyết định đầu tư cải tạo, xây dựng lại khu vực này, đến 12/12/2006 thì tổ chức gắn biển thành di tích cách mạng. Trong đó, “bể xương” chứa hàng vạn hài cốt của đồng bào nằm ở chính giữa. Ông Tuyến cho biết, từ những năm đầu của thập niên 90, “bể xương” vẫn còn nằm lộ thiên nên rất ít người ghé qua vì sợ. Sau này, mọi người xây dựng thành bể kiên cố, chỉ bớt lại một lỗ thông âm - dương nhưng vì nước mưa tràn vào và gây ô nhiễm, nên đã bịt kín, chỉ trừ một lỗ thông rất nhỏ ở góc khuất. Là người “vì cái duyên” mà đến trông coi Khu tưởng niệm, ông Tuyến mong muốn ai đó bỏ thời gian để viết một cuốn sách nhỏ về nơi này. Nơi đã ghi dấu tích một thời khó khăn, vất vả của đồng bào ta, là chứng tích ghi lại tội ác tày trời của thực dân Pháp và phát xít Nhật của thế kỷ trước. Nhưng qua đó để thấy rằng, bằng sức mạnh của dân tộc, chúng ta đã vượt qua được tất cả để dành chiến thắng lịch sử Cách mạng tháng Tám năm 1945. Những hình ảnh tư liệu ghi lại lịch sử đau thương về nạn đói. Ảnh: Võ An Ninh Đừng quên quá khứ Điều đặc biệt đối với mọi người đến viếng thăm Khu tưởng niệm có thể ám ảnh bởi những hình ảnh mang tính hiện thực nhưng lại không cảm thấy u ám hay ghê sợ bởi ngôi mộ chôn cất hàng triệu sinh linh này. Khu tưởng niệm cũng như ngôi mộ là một không gian yên lặng, tĩnh mịch, bước vào đây dường như có thể rũ bỏ được cái không khí ồn ào, cuộc sống xô bồ của phố thị tấp nập. Trông nom Khu tưởng niệm cũng là bể mộ lớn nhất Việt Nam này, ông Tuyến đã đón biết bao đoàn khách từ khắp nơi đến viếng thăm. Đó là các đoàn lãnh đạo ở Trung ương hay địa phương, đoàn du lịch từ phương xa đến, Việt kiều từ nước ngoài về hay những cụ già đã bước sang tuổi “gần đất” xa trời, muốn đến để nhìn lại một thời kỳ lịch sử bi tráng của dân tộc. Nhưng với ông Tuyến, những vị khách đến từ đất nước Nhật Bản xa xôi lại cho ông nhiều ấn tượng sâu sắc nhất. Có khách đến đây vì từng nghe về tội ác do chính cha ông họ gây ra, có người đến vì tò mò, thậm chí có người còn trực tiếp tham chiến tại Việt Nam. Nhưng, dù họ là ai, đến với đây bằng tâm tính thế nào, mọi người cũng đều cúi đầu trước vong linh người đã khuất. Ông Tuyến bảo, người Việt đến đây chủ yếu là những người đã có tuổi, họ thường đến thắp hương vào ngày mùng một hoặc rằm theo lịch âm. Còn các bạn trẻ cũng đến, nhưng ít hơn. “Tôi mong muốn làm sao thế hệ trẻ biết, hiểu rõ về những việc như thế này. Con người ta không thể quên đi nguồn cội, quên đi lịch sử được”, ông Tuyến nói. Điều khiến ông Tuyến trăn trở nhất hiện nay là Khu tưởng niệm quá bé và chật chội. Ông mong muốn các cấp chính quyền quan tâm mở rộng Khu tưởng niệm, tạo điều kiện cho người dân đến thăm viếng được thuận lợi, không phải xếp hàng, chen chúc nhau để thắp hương, cúng viếng. Theo Phùng Bình Gia đình &Xã hội
-
Cuộc gặp giữa Đại tướng Võ Nguyên Giáp và con trai cố Tổng thống Mỹ John Kennedy (LĐCT) - Số 34 - Chủ nhật 01/09/2013 10:56 Tuần rồi lại có dịp ra Hạ Long chơi, ngồi trên tàu ra thăm vịnh, giữa trời mây, sông nước lại nhớ đến một chàng trai người Mỹ và câu chuyện 15 năm trước. Kennedy con (ngoài cùng bên phải), Đại tướng Võ Nguyên Giáp cùng phu nhân và con gái. Ảnh: D.T.Q Vào một buổi sớm, tôi nhận được từ Văn phòng Đại tướng Võ Nguyên Giáp tin nhắn “Chiều nay, anh Văn hẹn đến sớm có việc”. Hôm đó là chủ nhật - ngày 23.8.1998 , gặp tôi, Đại tướng bảo rằng, một tiếng nữa khách mới tới nên muốn trao đổi trước vài điều. Vị khách khá đặc biệt, là một người Mỹ, mới 38 tuổi, tức là thua chủ nhà đúng... nửa thế kỷ tuổi vì chỉ hai ngày nữa (25.8), vị lão tướng của chúng ta bước vào tuổi 88. Điều được coi là đặc biệt vì khách là con trai của cố Tổng thống Mỹ John Fitzgerald Kennedy (JFK) và cũng mang tên của bố, chỉ kèm theo chữ “Junior”, còn gọi tắt là “John-John”. Đến Việt Nam bằng con đường du lịch, nhưng anh ta lại được Ban Đối ngoại Trung ương cử người hướng dẫn đến thăm vị tướng danh tiếng của Việt Nam. Thời điểm ấy, Việt Nam và Mỹ mới bình thường hoá được đôi ba năm nên sự đến thăm này hẳn cũng mang theo một ý nghĩa nào đó (?). Trong câu chuyện, Đại tướng có lúc thoáng nói đến một cơ hội đã qua, khi tướng Westmoreland đã từng có dự kiến mời ông qua thăm Mỹ như biểu hiện cho sự hoà giải sau chiến tranh. Một dự án rất chi tiết và chứa đựng sự trọng thị của một sự kiện lịch sử đã được thiết kế. Từ Hồng Kong, một chiếc chuyên cơ sẽ đón vị khách đặc biệt tới Mỹ và một dạ tiệc trọng thể sẽ được tổ chức tại ngôi biệt thự hay trang trại gì đó có tên “Vườn Hồng” do chính viên tướng cựu Tư lệnh quân Mỹ và đồng minh trên chiến trường Việt Nam chủ trì, với rất nhiều quan khách cả dân sự lẫn quân sự có can dự vào cuộc chiến cùng những nghi thức tạo không khí thân thiện và hoà giải... Đương nhiên, hoàn cảnh đương thời chưa thích hợp khiến dự án này đã không trở thành hiện thực. Còn kể từ sau khi hai nước đã bình thường hoá quan hệ, Đại tướng đã có hai lần gặp mặt cựu Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ McNamara cùng các tướng lĩnh của ông ta tại Hà Nội để cùng nhau thảo luận cái chủ đề “Có những cơ hội nào đã bị bỏ lỡ hay không?” và trước đó còn gặp lại nhiều “đồng minh” cũ trong đội Con Nai của Cơ quan Tình báo chiến lược của Mỹ (OSS) từng cộng tác với Việt Minh trong Đại đội Liên quân Việt-Mỹ trên chiến khu Việt Bắc để chống phátxít Nhật trước ngày Tổng khởi nghĩa tháng tám 1945 mà Đại tướng làm tư lệnh và thiếu tá A.Thomas làm cố vấn, còn ông Đàm Quang Trung làm đại đội trưởng. Những lần gặp ấy, tôi có may mắn đều được chứng kiến. Rất chu đáo dù chỉ chuẩn bị cho một cuộc gặp xã giao của một khách du lịch, vị lão tướng trao đổi với tôi nhiều chi tiết về lịch sử quan hệ hai nước để điểm lại những nội dung tích cực bên cạnh một hiện thực khốc liệt của cuộc chiến tranh mà chính ông là người cầm quân tham chiến. Không phải là những cựu đồng minh, cũng không phải là cựu đối thủ, mà lần này lại là một người Mỹ con nhà dòng dõi ở độ tuổi chín muồi, có cơ hội góp phần tác động vào tương lai quan hệ giữa hai nước mới được bình thường hoá... Ông còn hỏi tôi những chi tiết nào lớp trẻ quan tâm, vì vị khách thua ông đúng 50 tuổi. Ông còn hỏi “Mình nên xưng hô thế nào nhỉ?” để rồi tự trả lời rằng tiếng Mỹ cũng tựa tiếng Pháp có cái hay là “tutoyer” (cách xưng hộ trung tính với nguời đối thoại thân mật, nhưng lại không phức tạp trong các quan hệ xã hội như tiếng ta)... Tôi chỉ nhắc ông phải khai thác cái hình ảnh mà cả thế giới đều chú ý khi cậu bé con trai của JFK vừa tròn 3 tuổi (25.11.1963), đứng cạnh mẹ giơ tay chào khi linh cữu của vị nguyên thủ quốc gia - cũng là bố của cậu - đi ngang. Hành động ấy khiến dư luận hâm mộ và tiên đoán tới một ''ngôi sao'' của dòng họ Kennedy trên chính trường tương lai... Vị khách đến với một phóng viên nhiếp ảnh người Mỹ và một cô gái người Việt - là cán bộ của Ban Đối ngoại Trung ương. Tiếp khách chỉ có Đại tướng và phu nhân cùng một vài thành viên trong gia đình. Tôi được phép ngồi đối diện cùng nhà nhiếp ảnh, cán bộ trợ lý của văn phòng và người phiên dịch. Với dáng vóc cao lớn (đến 2m) và nét mặt đẹp trai như một tài tử xinê, John Junior bước vào phòng khách của gia đình Đại tướng với một bó hoa lớn trong tay. Anh cúi xuống trang trọng trao bó hoa với lời xin lỗi vì không lưu lại thêm 2 ngày nữa để có dịp chúc mừng ngày sinh nhật chủ nhà. Vị lão tướng của chúng ta cảm ơn cùng với bàn tay vỗ nhẹ vào vai chàng trai, với câu bình luận: “Thật không hình dung được đây chính là cậu bé nghiêm trang chào linh cữu người cha của mình năm xưa”. Câu giáo đầu ấy thực sự làm vị khách cảm động, khi đáp lại rằng rất nhiều chính khách đều có chung cảm nhận và nhắc tới hình ảnh ấy mỗi khi gặp anh. Câu chuyện bắt đầu bằng lời kể của khách về cảm nghĩ về chuyến thăm Việt Nam. Sau đó, lúc ở ngoài sân, tôi được biết rằng đây là lần thứ hai anh đến Việt Nam nhưng là lần đầu ra Hà Nội vì lần trước du lịch lên Đà Lạt. Trong lần này, anh chỉ thăm hai địa điểm là vịnh Hạ Long - thời điểm đó mới được UNESCO công nhận là Di sản thế giới (1994) - và tiếp đó là... Pác Bó, trước khi về Hà Nội. Khen Hạ Long đẹp, nhưng anh dành nhiều thời gian hơn để nói về Pác Bó. Chọn điểm đến Cao Bằng, John hẳn không chỉ chú ý tới cảnh đẹp một vùng núi đá vôi với dòng Bằng Giang và cây cối xanh tươi. Anh và người đồng hành còn đem theo chiếc thuyền dã chiến bằng caosu để thăm viếng cảnh quan dọc sông và lưu lại một đêm tại cái di tích mà Chủ tịch Hồ Chí Minh đã lựa chọn làm bản doanh cho cuộc cách mạng giải phóng của mình. Năm ấy, John-Junior đã 38 tuổi. Ra đời lúc cha đã đắc cử tổng thống (1960), chưa hết nhiệm kỳ JFK đã bị ám sát trên đường đi vận động tái cử (22.11.1963). Cậu bé lên ba ấy đã trải qua những năm tháng trưởng thành trong hào quang của một gia tộc dòng dõi cùng nỗi ám ảnh về những tai hoạ như định mệnh luôn rình rập bởi những cái chết bất đắc kỳ tử, mà cha của cậu bé không phải là duy nhất... John-Junior vào thời điểm đó đã là chủ nhiệm một tờ báo ở thủ đô Hoa Kỳ (Washington Chronicle) và lúc Việt Nam có dư luận cho rằng anh đang chuẩn bị bước vào chính trường (tranh cử thống đốc bang hoặc thượng viện Mỹ) vào đầu thiên niên kỷ mới (2000). Rất có thể cuộc viếng thăm Việt Nam cũng nằm trong lộ trình đó (?). Trong câu chuyện, vị khách Mỹ đưa ra những nhận xét rất tinh tế khi đặt câu hỏi với chủ nhà: Cảnh quan Pác Bó rất đẹp, nhưng dân cư ở đó còn quá nghèo. Tại sao Chủ tịch Hồ Chí Minh lại chọn nơi đó là đại bản doanh cho cuộc cách mạng của mình?”. Tiếp khách, Đại tướng vẫn mặc quân phục, nhưng nghe ông trả lời thì lại mang phong cách của một ông giáo dạy sử khi từ tốn giảng giải cho vị khách trẻ tuổi của nước Mỹ một bài lịch sử về chiến tranh và cách mạng Việt Nam, về một căn cứ địa và chiến tranh nhân dân... Rồi Đại tướng chỉ tay về phía bức ảnh ông chụp với Bác Hồ vào thời điểm Hà Nội mới giành được chính quyền và nói với khách rằng bức ảnh này do một người bạn Mỹ trong “nhóm Con Nai” (tức những sĩ quan OSS) chụp khi gặp nhau ở thủ đô sau ngày phátxít Nhật đầu hàng. Ông giáo dạy sử nhắc vị khách rằng với các bạn trẻ thì chỉ biết đến quan hệ Việt-Mỹ là một cuộc chiến tranh khốc liệt, nhưng cần phải nhớ rằng trước đó đã từng có mối quan hệ “Đồng minh”, rằng Tuyên ngôn Độc lập Mỹ đã được trích trong Tuyên ngôn Độc lập Việt Nam và từ những thế kỷ trước, chính người soạn thảo Tuyên ngôn Độc lập của nước Mỹ (Thomas Jefferson) đã từng say mê với giống lúa của xứ Đàng Trong (Cochinchine)... Hơn thế, giới trẻ hai nước cần tìm thấy những bài học lịch sử từ trong chiến tranh để viết tiếp những trang sử tương lai phải là hoà bình và hữu nghị... Khách ngồi im lặng ghi chép trong khi người trợ lý nhiếp ảnh “nổ” liên tục để ghi lại hình ảnh cuộc gặp gỡ. Đại tướng vừa dứt một bài lịch sử khá dài thì John Junior đặt ra một câu hỏi mà chắc anh ta đã dự kiến từ lâu: “Tướng quân nghĩ gì về cha tôi, Tổng thống John Kennedy?”. Đại tướng trả lời - điều mà chắc ông cũng dự liệu trước (đại ý): Tổng thống Kennedy là người đã có những bước thúc đẩy Mỹ can thiệp trực tiếp vào cuộc chiến tranh ở miền Nam Việt Nam. Nhưng chính vào lúc ông nhận ra những sai lầm và dự định có những bước điều chỉnh thì ông bị ám sát. Johh Junior tỏ ra cảm động về quan điểm của Đại tướng và nói rằng anh sẽ tiếp tục suy nghĩ về Việt Nam và cảm ơn những gì Đại tướng và gia đình đã dành cho anh trong buổi tiếp kiến đáng nhớ này. Trước lúc ra về, trong khi chờ Đại tướng và gia đình ra ngoài sân chụp ảnh lưu niệm, tôi có cơ hội hỏi anh, mới được biết việc anh đã từng đến Việt Nam lần đầu ở Đà Lạt. Thời điểm này anh đã có vợ (cưới năm 1996) và mẹ anh đã qua đời từ năm 1994 mà lần này đến Việt Nam không đi cùng vợ, như thế có nghĩa là chuyến đi Việt Nam lần này không chỉ là du lịch thuần tuý. John Junior thổ lộ, đã đến lúc anh có ý định tham chính trường và nói rằng Việt Nam là trải nghiệm gần nhất và sâu sắc nhất đối với nền chính trị của nước Mỹ, nên cuộc khảo sát Việt Nam lần này sẽ rất bổ ích. Anh còn nhắc đến một nhận xét rất trực quan và không kém phân sắc sảo rằng: Trên đường từ Cao Bằng về Hà Nội, anh quan sát thấy một hiện tượng mà một người Mỹ như anh chưa giải thích được: Rất nhiều đàn ông ngồi trong quán nước, còn rất nhiều phụ nữ thì đang tham gia vào việc tu sửa đường - một công việc rất nặng nhọc. Anh còn kể rằng lúc đầu thấy các phụ nữ dùng những tấm khăn che kín mặt chỉ để hở hai đôi mắt, anh ngỡ tưởng ở đất nước này cũng phổ biến đạo Hồi. Khi nghe giải thích rằng đó chẳng qua chỉ là cách để chống nắng và bụi nhằm giữ... sắc đẹp thì anh cười rất hồn hậu và nói rằng còn quá nhiều vấn đề để khám phá Việt Nam. Điều này trùng khớp với một ý kiến của Đại tướng thường nói với các khách Mỹ rằng sở dĩ quốc gia hùng mạnh này đã không thắng (một cách nói khéo, tránh dùng từ “thua”) trong chiến tranh Việt Nam vì đã không hiểu Việt Nam... Đã 15 năm trôi qua, tôi luôn nhớ đến sự kiện này, không chỉ vì mình là người quan sát hiếm hoi được tham dự để thuật lại với mọi người, nhưng điều để lại ấn tượng sâu sắc chính là hình ảnh vị Đại tướng trong cuộc gặp này đã hoá thân thành một ông thầy dạy sử để thuyết phục và cảm hoá một chính khách nhiều triển vọng của nước Mỹ như John-Junior. Thật đáng buồn, như định mệnh, chưa đầy một năm sau, khi những ý tưởng dấn thân vào chính trường chưa diễn ra, JFK Junior đã chết bất đắc kỳ tử trong một chuyến bay cùng vợ và một số thành viên trong gia đình, trên một chiếc máy bay do chính anh cầm lái vào chập tối ngày 16.7.1999. Cho dù, trước khi lìa trần, mẹ của John đã căn dặn đứa con nối dõi của cố Tổng thống JFK phải tránh xa nỗi đam mê lái máy bay, vì dường như bà đã cảm nhận trước những tai họa định mệnh của dòng họ Kennedy. Cái kết cục đáng buồn ấy khiến tên tuổi của chàng trai John Junior chỉ còn tô đậm thêm bằng chứng về nỗi bất hạnh của dòng họ đã làm thiếu vắng trên chính trường của nước Mỹ gương mặt một chính khách đã chuẩn bị trong hành trang của mình những bài học về Việt Nam. Sở dĩ ở đầu bài viết này tôi nhắc đến khung cảnh của vịnh Hạ Long vì chính trong chuyến đến Việt Nam cách đây 15 năm, một trong những mối quan tâm của anh là vấn đề bảo vệ môi trường của một đất nước đã từng bị tàn phá bởi cuộc chiến tranh của nước Mỹ lại sở hữu những di sản tuyệt vời như vịnh nước vừa được UNESCO công nhận là di sản này. John Junior khen di sản bao nhiêu thì chê dự án xây dựng cảng Cái Lân lúc đó đang rầm rộ triển khai bấy nhiêu. John có nói với tôi rằng sau chuyến thăm Việt Nam, khi về Mỹ sẽ mở một chiến dịch bảo vệ vịnh Hạ Long... Nay thì John Junior không còn nữa. Ngồi trên thuyền vãn cảnh Hạ Long, quan sát thấy cảng Cái Lân sau bao nhiêu năm vẫn ảm đạm, vịnh Hạ Long không ngừng thu hút bạn bè mang lại nguồn lực cho đất nước nhưng cũng luôn đối mặt những thách đố giữa bảo tồn và phát triển, lại nhớ đến tấm lòng một người Mỹ nhiều khát vọng thay đổi hướng tới sự tốt đẹp, nay đã khuất. Nhắc lại cuộc gặp 15 năm trước cũng để hướng tới dịp chúc mừng Đại tướng sắp có thêm một tuổi.
-
Vì sao Obama cần quốc hội gật đầu để đánh Syria? Thứ hai, 2/9/2013 12:24 GMT+7 Quyết định chờ sự phê chuẩn của quốc hội cho hành động quân sự nhằm vào Syria cho thấy Tổng thống Mỹ Barack Obama là người thực tế, cũng như sẵn sàng chấp nhận rủi ro một cách có tính toán. Obama xin phép Quốc hội cho tấn công Syria Obama chưa quyết việc tấn công Syria Obama sẵn sàng chấp nhận rủi ro một cách có tính toán. Ảnh: AFP Obama trở thành ông chủ Nhà Trắng để chấm dứt chứ không phải là châm ngòi cho các cuộc chiến. Điều này là rất rõ ràng, bởi khi có bài phát biểu quan trọng tại Đại học Quốc phòng ở Washington hôm 23/5, ông đã kêu gọi chấm dứt "cuộc chiến dai dẳng chống khủng bố" và "tình trạng thời chiến kéo dài" vốn đã tồn tại ở nước Mỹ kể từ sau vụ 11/9/2001. Với quyết định xin phép sự phê chuẩn của quốc hội cho một hành động quân sự nhằm vào Syria, Obama muốn rời Nhà Trắng vào năm 2016 như là một tổng thống khiến việc những người kế nhiệm đơn phương phát động chiến tranh mà không có cái gật đầu của các nghị sĩ trở nên khó khăn hơn. Suy nghĩ thực tế Cũng với việc chờ sự chấp thuận của quốc hội, tổng thống Mỹ không chỉ được nhìn nhận là một người hiểu luật vì từng giảng dạy luật hiến pháp ở đại học Chicago, mà còn là một người thực tế. Trong vài ngày trước, chính quyền Obama có thể luôn biện minh rằng việc tấn công chế độ Bashar al-Assad là vì những lý do nhân đạo, để ngăn chặn các cuộc thảm sát tiếp theo bằng vũ khí hóa học nhằm vào người dân Syria, bất chấp thực tế rằng không có sự cho phép ở tầm quốc tế nào đối với việc tấn công quốc gia Trung Đông và không có nghị quyết nào của quốc hội Mỹ cho phép hành động này. Nhưng thái độ cương quyết kể trên không thể che đậy được một thực tế, đó là dư luận Mỹ dường như bị chia rẽ về việc Mỹ có nên tấn công Syria hay không. Các hành động quân sự đơn phương của Mỹ tất nhiên là không có gì phải bàn cãi nếu nó diễn ra sau khi một thế lực hoặc một nhóm ngoại quốc tấn công vào các mục tiêu Mỹ. Tổng thống Bill Clinton đã không cần chờ sự chấp thuận của quốc hội để ra lệnh bắn các tên lửa hành trình vào những trại huấn luyện của al-Qaeda tại Afghanistan hồi năm 1998, sau khi tổ chức khủng bố này tấn công vào hai đại sứ quán Mỹ ở châu Phi. Tổng thống George H. W. Bush cũng không cần các nghị sĩ phê chuẩn việc tấn công Panama vào năm 1989, vì một lính thủy đánh bộ Mỹ trước đó đã bị giết và hàng chục nghìn người Mỹ khác đang sinh sống ở quốc gia Trung Mỹ bị đe dọa. Tuy nhiên, Syria vẫn chưa tấn công bất cứ mục tiêu hay công dân Mỹ nào, vì vậy việc lấy cớ rằng tấn công chế độ Assad nhằm bảo vệ các sinh mạng và lợi ích của Mỹ trở thành chủ đề để bàn cãi. Điều này khiến chính quyền Obama phải tính đến việc có sự phê chuẩn từ các tổ chức quốc tế như Liên Hợp Quốc, Tổ chức Hiệp ước Bắc Đại Tây Dương (NATO) hay Liên đoàn Arab. Thế nhưng, Liên Hợp Quốc không phải là nơi Mỹ dễ có được sự đồng thuận, vì Nga và Trung Quốc vốn luôn nêu rõ rằng họ sẽ phủ quyết bất cứ nghị quyết nào về việc tấn công Syria. Việc NATO sẽ phê chuẩn một cuộc tấn công vì lý do nhân đạo, như tổ chức này đã từng làm tại Kosovo vào năm 1999, ít có khả năng xảy ra. Thậm chí, nếu có một sự phê chuẩn như vậy, một thành viên chủ chốt của NATO là Anh cũng không thể tham gia vì quốc hội nước này đã bỏ phiếu chống lại hành động quân sự nhằm vào Syria. Liên đoàn Arab, từng thông qua chiến dịch lật đổ lãnh đạo Moammar Gadhafi ở Libya hồi năm 2011, chưa cho thấy dấu hiệu của sự sẵn sàng chấp thuận một cuộc chiến nhằm vào Syria. Chấp nhận rủi ro có tính toán Quyết định chờ cái gật đầu của quốc hội còn cho thấy Obama là người sẵn sàng chấp nhận rủi ro một cách có tính toán. Trong những vấn đề quan trọng mà cái giá phải trả là không nhỏ, Obama đã chứng minh rằng ông sẵn sàng đón nhận những rủi ro. Hai năm trước, tổng thống Mỹ phê chuẩn việc đội biệt kích SEAL của hải quân Mỹ thực hiện cuộc tìm diệt Osama bin Laden ở Pakistan. Obama làm điều này mà không cần lời khuyên của Phó tổng thống Joe Biden hay bộ trưởng quốc phòng khi đó, Robert Gates. Nếu chiến dịch đó thất bại giống như nhiều quan chức an ninh quốc gia cấp cao của Obama nhận định, có lẽ giờ ông đang dành thời gian ở nhà riêng tại Chicago hoặc sống ở quê nhà Hawaii. Với Obama, sự phê chuẩn của quốc hội trong việc sử dụng vũ lực tại Syria sẽ mở đường cho ông một khi cần phải có những hành động quân sự trên bộ ở quốc gia Trung Đông. Nó cũng sẽ giúp ích cho Obama nếu ông cảm thấy phải có một cuộc đối đầu quân sự với Iran. Tất nhiên, nếu không có được sự phê chuẩn của các nghị sĩ, ông chủ Nhà Trắng sẽ phải chịu chung sự bẽ mặt như Thủ tướng Anh David Cameron từng chịu sau khi quốc hội Anh lắc đầu trước đề xuất tấn công Syria. Tuy nhiên, Obama, một người của đảng Dân chủ, rõ ràng đã thử hình dung về việc cuộc bỏ phiếu ở quốc hội Mỹ có thể diễn ra như thế nào. Ông có thể đã tính toán rằng các nghị sĩ Cộng hòa ở quốc hội sẽ phải giải thích với dư luận Mỹ lý do họ không đồng ý hành động quân sự nhằm vào Syria, dù vũ khí hóa học được sử dụng trên diện rộng ở nước này, trong khi vẫn luôn mô tả Iran (đồng minh gần gũi nhất của Syria) và chương trình hạt nhân của Tehran là một hiểm họa nghiêm trọng với thế giới. Trong những ngày tới, chính quyền Obama sẽ khẳng định rằng nếu bỏ qua cho việc vũ khí hóa học được sử dụng liên tiếp và trên diện rộng ở Syria, nước Mỹ nên quên đi bất cứ cơ hội nào để làm chậm hoặc chấm dứt chương trình hạt nhân của Iran, điều mà đảng Cộng hòa vẫn luôn dành nhiều sự quan tâm. Với những người thuộc đảng Dân chủ vốn luôn hoài nghi về các hành động quân sự Mỹ, Obama có thể chỉ đơn giản đặt câu hỏi: "Không phải là bây giờ thì lúc nào?". Những người tự nhận là tôn thờ tự do có lý nào lại không can thiệp để chấm dứt việc sử dụng những vũ khí, vốn tồi tệ đến mức chúng đã bị cấm bởi thế giới văn minh trong gần một thế kỷ? Nhật Nam (theo CNN) =======================Đây là một bài bình luận hay!
-
Tấn công trừng phạt Syria: Kịch bản pha trộn đang định hình Thứ Hai, 02/09/2013 - 10:58 (Dân trí) – Tổng thống Obama đã chính thức đề nghị Quốc hội cho phép đánh Syria. Tuy nhiên, nếu được tiến hành thì đây cũng chỉ là cuộc tấn công có giới hạn và mang tính hình thức để tránh đẩy mọi hậu họa đi quá xa. Một kịch bản pha trộn đang được định hình. Một cuộc tấn công nhằm vào Syria sẽ pha trộn giữa hai kịch bản tấn công Iraq và Lybia. Theo nhận xét của các chuyên gia, cuộc không kích của phương Tây vào Syria chắc chắn sẽ nhắm vào quân đội, cơ quan tình báo và cũng có thể cả các địa điểm mang tính biểu tượng của đất nước Syria. “Các mục tiêu sẽ bao gồm các bộ chỉ huy trong khu vực Damascus, hệ thống doanh trại của Sư đoàn thiết giáp số 4 và Vệ binh Cộng hòa, hai đơn vị chủ lực trong việc pháo kích dân thường”, chuyên gia Jeffrey White của Viện chính sách cận Đông ở Washington nhận định. Để tiêu diệt chính xác các mục tiêu trên, quân đội Mỹ dự kiến sử dụng tên lửa Tomahawk được phóng đi từ 6 tàu chiến đang neo đậu quanh Syria. Ngoài ra, cũng có thể sẽ có sự tham gia của các máy bay tiêm kích. Tuy nhiên cuộc tấn công quân sự được dự báo sẽ không dễ dàng. Bởi ngay từ trước khi phát súng khai hỏa được bắn đi, bên phát động tấn công là Mỹ đã khẳng định đây chỉ là cuộc tấn công mang tính trừng phạt chứ không phải hủy diệt. Vì vậy, tính khốc liệt và phá hủy sẽ không còn. Trong khi đó, bên phải hứng đòn là chính quyền Syria lại ngùn ngụt quyết tâm phòng thủ, càng khiến mức độ gay cấn và nguy cấp thêm phần giảm đi. Theo các nguồn tin từ Syria, Tổng thống al-Assad đã lệnh cho các đơn vị chiến đấu túc trực khả năng trực chiến. Trong số này, Vệ binh Cộng hòa là “đáng gườm” nhất vì đây là một trong những đơn vị được vũ trang hiện đại và huấn luyện kỹ càng nhất ở Syria. Đơn vị này do đích thân em trai Tổng thống là Maher al-Assad chỉ huy. Trong tương quan so sánh như vậy, có thể thấy cuộc tấn công Syria hầu như chỉ mang tính hình thức và rất ít khả năng làm thay đổi tương quan lực lượng tại quốc gia đã trải qua hơn 2,5 năm xung đột này. “Các cuộc tấn công sẽ mang tính hình thức. Đây là động thái nhằm tái lập sự tin cậy đối với phương Tây. Không thể để ranh giới đỏ bị vi phạm trắng trợn mà không có hành động đáp trả, nếu không thì lòng tin đối với Mỹ sẽ hoàn toàn bị mất đi”, tướng về hưu của Pháp Vincent Desportes phân tích với hãng AFP. Cũng theo cựu Giám đốc Trường đào tạo sĩ quan Pháp, vì cuộc tấn công chỉ nhằm trừng phạt và gửi đi một thông điệp cứng rắn đến chính quyền al-Assad nên sẽ không triệt hạ năng lực quân sự của Damascus. Phe đối lập Syria, vì thế, cũng không nên ảo tưởng về một sự xoay chuyển tình hình theo hướng có lợi cho mình. “Không nên làm quá vì nếu Tổng thống al-Assad tử nạn hay chính quyền hiện nay sụp đổ, sẽ dẫn đến một cuộc tắm máu khủng khiếp, một sự hỗn loạn trên toàn quốc. Đó sẽ là một thất bại chiến lược mới đối với phương Tây”, tướng Desportes nói thêm và không quên khẳng định “tất cả đều có lợi nếu chỉ tấn công hạn chế”. Nhiều chuyên gia khác cũng cho rằng các cuộc không kích sẽ không đủ để làm suy giảm năng lực quân sự của chế độ Assad và kéo nghiêng cán cân sức mạnh về phe nổi dậy. Nói theo lời của chuyên gia Jeffrey White từ Washington, các cuộc tấn công chỉ có thể làm “gia tăng rạn nứt trong hàng ngũ lãnh đạo và tăng thêm các vụ đào ngũ”. “Những quả tên lửa có thể tấn công cực kỳ chính xác vào các mục tiêu đã định nhưng không có khả năng tàn phá nghiêm trọng. Các mục tiêu được chọn lựa với mục đích duy nhất là trừng phạt chế độ Assad nên chỉ mang lại rất ít tác động trên bàn cờ chiến lược”, nhà phân tích hải quân Christopher Harmer thuộc Viện nghiên cứu chiến tranh quả quyết. Các nguồn tin quân sự cho biết Mỹ hiện đang bố trí 200 tên lửa Tomahawk trên 6 tàu chiến. Đây là cơ số tên lửa dư sức để tiến hành một cuộc tấn công tần suất trung bình vào nhiều mục tiêu khác nhau. Cuộc tấn công đó sẽ có sức hủy diệt thực sự nếu được tiến hành hoàn toàn bất ngờ và nhằm vào các mục tiêu trọng yếu. Nhưng với cuộc tấn công tới đây ở Syria, một cuộc tấn công được công khai về thời gian, ý định cũng như mục tiêu, thì việc bắn các tên lửa đắt tiền Tomahawk xem ra không khác nào một cuộc “tập trận thật” cho hải quân Mỹ. Nhưng dù là tấn công hay “tập trận thật” thì mục đích cuối cùng mà Mỹ hướng tới là sẽ giúp đẩy nhanh hơn quá trình sụp đổ của chính quyền al-Assad từ bên trong. Vì vậy, chính quyền Obama đang cố công tạo dựng một cuộc tấn công pha trộn giữa kịch bản Iraq và Libya. Trong đó, kịch bản Iraq đã được chính thức tái hiện khi chính quyền Obama vội vã “điều binh, khiển tướng” đến các vùng biển quanh Syria sau khi kiên quyết cáo buộc chính quyền al-Assad dùng vũ khí hóa học tấn công người dân mà không cần đợi kết quả điều tra chính thức của nhóm thanh sát viên Liên hợp quốc. “Kịch bản Lybia” cũng được nhìn thấy qua việc Mỹ chỉ phát động tấn công bằng không quân và tên lửa, mà không có sự tham gia của bộ binh để giảm thiểu thiệt hại. Nhưng dù là kịch bản pha trộn hay một kịch bản mới thì điều quan trọng nhất đối với chính quyền Tổng thống Obama hiện nay là phải tiến hành một cuộc tấn công có quy mô và tính chất như thế nào để vừa không bị xem là kém cỏi, vừa không tạo cơ hội cho Syria có cớ tìm cách trả đũa. Đây sẽ là một bài toán không dễ đối với vị Tổng thống thứ 44 của nước Mỹ cho dù ông đã khéo léo đẩy quả bóng trách nhiệm sang Quốc hội khi nói rằng nước Mỹ sẽ phát động tấn công nếu được cơ quan quyền lực nhất nước cho phép. Theo kế hoạch, để có được cái gật đầu của đa số nghị sĩ Mỹ, ông Obama sẽ phải chờ đến ngày 9/9 là thời điểm diễn ra phiên họp đầu tiên của Quốc hội sau kỳ nghỉ hè. Khoảng thời gian từ nay đến khi đó đang được coi là cơ hội vàng để ông Obama tìm ra được phương cách tiến hành tấn công khôn ngoan nhất, nếu không còn lựa chọn nào khác tốt hơn. Đức Vũ ===================== Chính xác là như vậy! Nhưng phải chính danh và xác định rõ: Chính quyền Xyri là thủ phạm. Nếu thành công dù với biện pháp nào thì sự trừng phạt này sẽ xác định chuẩn mực quốc tế và niềm tin vào công lý trong quan hệ giữa các quốc gia. Nếu Hoa Kỳ nhân danh công lý trừng phạt kẻ xâm phạm công ước quốc tế một cách chính danh - tức có bằng chứng rõ rệt - thì đây chính là thành công lớn của ngài Obama. Đôi khi chính trận chiến nhỏ này, quyết định cho "canh bạc cuối cùng" trong cuộc hội nhập toàn cầu. Ấy là Lão Gàn chém gió ở phía Tây Nam như zdậy!
-
LỜI TIÊN TRI BỔ SUNG 2013 Thị trấn này sẽ phát triển.Nhanh không quá ba năm nữa, chậm nhất là năm Mậu Tuất 2016. Năm nay là năm thứ nhất. * Tất cả nhưng gì gọi là phát mình đều phải vượt trội hơn cái bình thường. Bởi vậy chỉ có hai kết quả: Thiên tài hoặc thằng khùng. * Cá nhân Thiên Sứ tôi ủng hộ ý tưởng của ông doanh nhân này. =================================== Đại gia Việt Nam đổi tên thị trấn của Mỹ 02/09/2013 11:00 Ngày mai (3.9), Thị trưởng người Việt Nam Phạm Đình Nguyên chính thức đổi tên thị trấn lâu đời Buford thuộc bang Wyoming (Mỹ), đồng thời ra mắt sản phẩm cà phê thuần Việt thương hiệu PhinDeli ngay trên thị trấn này. Hai người Việt mua đứt một thị trấn ở Mỹ Từng có 2 đời chủ trước đây, Buford sau khi “rơi” vào tay thị trưởng người Việt Nam chỉ chưa đầy 16 tháng đã được thay tên đổi họ. Thị trưởng Nguyên cho biết đã đầu tư vài trăm ngàn USD vào đây nhưng việc “đầu tư” là đóng góp lớn nhất mà ông làm cho thị trấn này. Tất cả các bảng tên đường dẫn vào thị trấn, bảng hiệu đều đổi thành Buford PhinDeli. Một góc thị trấn Buford - Ảnh: Reuters Thị trấn “Cà phê phin ngon” “Đổi tên thị trấn có thể có người thích người không thích, người ủng hộ người phản đối nhưng tạo sự tò mò. Có thể người Mỹ ghé lại chỉ để coi thằng cha dở hơi người Việt làm ăn ra sao trên thị trấn này. Tất cả các việc đó dù tốt dù xấu đều tạo sự chú ý rất lớn cho thị trấn này. Đấy mới là khởi đầu để tiếp thị hàng Việt”, ông Nguyên chia sẻ. Cũng theo ông Nguyên, việc đổi tên thị trấn và ra mắt cà phê PhinDeli với hy vọng cả nước Mỹ biết đến cà phê Việt Nam khi đây là thị trấn có được sự quan tâm đặc biệt của truyền thông quốc tế. Vì vậy, “mình làm gì trên thị trấn này truyền thông Mỹ, quốc tế đưa tin, nhiều người biết được. Đổi tên thị trấn là cách giới thiệu cà phê PhinDeli ra thị trường Mỹ rẻ nhất, hiệu quả nhất”, ông Nguyên nói. Thị trưởng Phạm Đình Nguyên tại lễ ra mắt thương hiệu cà phê PhinDeli và công bố đổi tên thị trấn Buford - Ảnh: C.T.V Theo Thị trưởng Phạm Đình Nguyên, cà phê PhinDeli là sản phẩm thuần Việt. Ông giải thích thêm rằng chữ "Phin" trong PhinDeli là cái phin để pha cà phê, biểu tượng của cách chế cà phê độc đáo chỉ có ở Việt Nam. "Deli" là chữ viết tắt của "Delicious", nghĩa là ngon. Ghép lại có nghĩa là “cà phê phin ngon”. Sở dĩ, ông không chọn tên rặt "Tây" vì sẽ không mất ý nghĩa về nguồn gốc cà phê Việt. Tuy nhiên, chọn tên thuần Việt thì người Mỹ, người châu Âu khó đọc, khó nhớ. Vì vậy, ông đã tìm cách "liên thông" cả Việt lẫn Mỹ và cái tên PhinDeli được chọn. “Ý tưởng điên” Lâu nay, không ít người cho rằng ông Nguyên bỏ ra 900.000 USD mua thị trấn Buford chỉ vì chiếc “thẻ xanh” định cư tại Mỹ hoặc đơn thuần là chơi trội. Quả thật, việc đấu giá thành công vào tháng 4.2012 để trở thành ông chủ của Buford đã giúp tên tuổi Phạm Đình Nguyên được nhắc đến rộng rãi hơn rất nhiều. Và nay, tiếng tăm còn vang xa hơn khi “thay tên đổi họ” thị trấn Buford. Chia sẻ về việc này, ông Nguyên thẳng thắn cho biết mình mua Buford ngay trong lần đầu đến Mỹ và lúc đó cũng chưa biết thẻ xanh, thẻ đỏ là gì. “Thị trấn Buford đã làm tài sản chung của doanh nhân Việt Nam, có giá trị tinh thần rất lớn nên dù có lời cũng không bán. Trên thực tế có người hỏi mua lại nhưng tôi không bán. Tôi muốn biến nơi đây thành showroom hàng Việt, làm bàn đạp tinh thần cho hàng Việt tấn công thị trường Mỹ”, vị thị trưởng này khẳng định. Tuy nhiên, Thị trưởng Nguyên cho biết cũng đang chịu áp lực không kém. Ông bị bạn bè nói “điên" khi mượn tiền mua thị trấn và ôm “cục nợ”. Họ hỏi ông có thu lại được đồng nào chưa? Có cho thuê, có phân lô bán nền thị trấn Mỹ chưa? Ngay cả ý tưởng biến nơi “khỉ ho cò gáy” Buford thành “căn cứ” để hàng Việt tấn công thị trường Mỹ cũng bị chê là... điên. Thị trưởng Phạm Đình Nguyên (bìa phải) trả lời phỏng vấn xung quanh việc đổi tên thị trấn Buford - Ảnh: C.T.V “Nhiều doanh nhân gặp bàn chuyện đưa hàng Việt qua Mỹ nhưng họ không có niềm tin ở tôi. Họ nghĩ ông này chỉ nói mà không làm, nên tôi phải làm để cho họ thấy. Ngay cả khi đưa ra ý tưởng đổi tên thị trấn Buford, rất nhiều ý kiến phản đối, nghi ngờ, cho là “bất khả thi” nhưng tôi đã làm được. Điều này cho thấy tinh thần doanh nhân Việt Nam không gì là không thể. Và việc ra mắt cà phê PhinDeli tại Mỹ là khởi đầu cho việc khẳng định hàng Việt trên đất Mỹ, tạo niềm tin cho doanh nhân Việt Nam, đồng thời chứng minh “tôi nói được làm được chứ không phải nổ!”, ông Nguyên quyết tâm. Hoàng Việt
-
Cảm ơn Thanhdc đã phát hiện đoạn trích dẫn này.Nhưng ngay cả khi tất cả các nhà khoa học thế giới xác định rằng: nền văn hiến Việt trải gần 5000 năm lịch sử chính là cội nguồn của văn minh phương Đông - thì - lúc ấy họ mới nhìn thấy phần nổi của tảng băng chìm. Vấn đề còn lại chính là giá tri trí tuệ đích thực của nền văn minh này. Đây chính là nền văn minh có thể phục hồi được toàn bộ một lý thuyết thống nhất mà nhân loại đang tìm kiếm. Tôi có thể khẳng định rằng: Ngay cả nếu sự việc đi tìm Hạt của Chúa của công đồng khoa học châu Âu vừa rồi mà thành công (*) - nó sẽ tạo ra một bước ngoặt trong sự phát triền của văn minh nhân loại - thì - đó cũng chỉ là một con tem dán trên lưng một con voi biểu tượng của nền văn hiến Việt. ==================== * Chú thích: Tôi luôn xác định rằng: Không có một điều kiện duy nhất tạo ra các hạt cơ bản - gọi là Hạt của Chúa.
-
Nước cờ cao tay của ông Obama khi hoãn đánh Syria 01/09/2013 19:55 (TNO) Tổng thống Mỹ Barack Obama ngày 1.9 đã bất ngờ hoãn đánh Syria, viện dẫn lý do là ông muốn đợi Quốc hội Mỹ bỏ phiếu về việc này, nhưng nguyên nhân thực sự khiến ông Obama làm như vậy là do tỉ lệ người dân phản đối cao và nhiều nghị sĩ hoài nghi về kế hoạch của chính phủ, NBC News (Mỹ) nhận định. Ông Obama dường như đã nghiêng về kế hoạch tấn công Syria mà không cần thông qua Quốc hội Mỹ trong tuần qua, các quan chức Nhà Trắng cho hay. Tổng thống Mỹ được thuyết phục rằng đã có những bằng chứng đủ vững chắc về vụ tấn công bằng vũ khí hóa học ở Syria để "hậu thuẫn" cho một cuộc tấn công. Tổng thống Mỹ Barack Obama được đánh giá là đã có một “nước cờ chính trị cao tay” về vấn đề Syria - Ảnh: Reuters Kết quả là Ngoại trưởng Mỹ John Kerry đưa ra tuyên bố hùng hồn hôm 26.8 rằng chính quyền Tổng thống Syria Bashar Al Assad phải chịu trách nhiệm cho vụ tấn công nói trên. Nhưng chỉ vài giờ sau khi ông Kerry gọi Tổng thống Syria Assad là “một tên cướp và là một kẻ sát nhân”, ông Obama đã có một sự thay đổi về quyết định của mình đối với vấn đề Syria, NBC News cho hay. Sau khi đi dạo cùng Chánh văn phòng Nhà Trắng Denis McDonough trong khuôn viên Nhà Trắng, Tổng thống Mỹ đã triệu tập các cố vấn thân cận và thông báo với họ về quyết định mới của mình - đó là chờ Quốc hội Mỹ bỏ phiếu. Hội đồng An ninh Quốc gia của Nhà Trắng cho biết từ tuần trước, việc yêu cầu quốc hội bỏ phiếu hoàn toàn không tồn tại. Một quan chức cấp cao nói với NBC News rằng không hề có lãnh đạo nào trong quốc hội đề xuất chuyện bỏ phiếu cho kế hoạch can thiệp quân sự vào Syria. Nguồn tin từ Nhà Trắng của kênh tin tức Mỹ cũng cho hay Tổng thống Obama xác nhận ông nghiêng về giải pháp tấn công Syria sau khi gặp gỡ với các cố vấn an ninh vào hôm 24.8. Tuy nhiên, số lượng các nghị sĩ Quốc hội Mỹ bắt đầu hoài nghi về chiến lược mà chính phủ sắp triển khai tại Syria ngày một gia tăng trong tuần này. Ngoài ra, kết quả một cuộc khảo sát của NBC News công bố hôm 30.8 cho thấy gần 80% người dân Mỹ cho rằng tổng thống nên tìm kiếm sự phê chuẩn của quốc hội đối với quyết định tấn công Syria. Các quan chức Nhà Trắng cũng nói với NBC News rằng việc ông Obama thay đổi cách đối phó với tình hình Syria cũng bị ảnh hưởng bởi sự thất bại của Thủ tướng Anh David Cameron tại Quốc hội Anh. Thủ tướng Cameron cùng chính phủ liên minh đã thất bại trong cuộc bỏ phiếu phê chuẩn hành động quân sự chống Syria với tỉ lệ 285 phiếu chống và 272 phiếu thuận, theo Reuters. Tại buổi tranh luận ở Nhà Trắng hôm 30.8, các cố vấn của ông Obama cho rằng thất bại của ông Cameron cho thấy hiểm họa của việc xin ý kiến quốc hội. Nhưng Tổng thống Mỹ đáp lại rằng cuộc bỏ phiếu tại Quốc hội Anh thể hiện chính xác lý do vì sao ông cần phải yêu cầu Quốc hội Mỹ bỏ phiếu về việc có nên can thiệp vào Syria hay không. Cuối cùng các cố vấn đã thuận theo ý của ông Obama, nguồn tin của NBC News cho hay. Kết quả là vào trưa 31.8 giờ Mỹ (tức rạng sáng 1.9 theo giờ Việt Nam), Tổng thống Mỹ tuyên bố đã sẵn sàng có hành động quân sự can thiệp vào Syria nhưng vẫn sẽ chờ Quốc hội Mỹ bỏ phiếu cho việc này. Các cố vấn Nhà Trắng cho biết họ khá tự tin rằng quốc hội sẽ “bật đèn xanh” cho chính phủ can thiệp vào Syria. Quốc hội Mỹ không có lịch trình nhóm họp cho đến ngày 9.9. Chính phủ cũng quyết định không triệu tập sớm cuộc họp vì có ngày lễ trong tuần này. Các quan chức Nhà Trắng cho biết sự trì hoãn này sẽ cho ông Obama thêm thời gian để thuyết phục thượng viện cũng như lôi kéo sự ủng hộ từ phía quốc tế. “Câu hỏi của tôi dành cho mỗi thành viên Quốc hội Mỹ và mỗi thành viên của cộng đồng quốc tế - đó là thông điệp mà chúng ta sẽ gửi đi là gì khi một nhà độc tài bỏ khí độc giết chết hàng trăm trẻ em giữa thanh thiên bạch nhật và không phải trả giá gì cho hành động đó?”, ông Obama nói trong bài phát biểu ngày 1.9. Thông qua việc xin sự phê chuẩn từ quốc hội, ông Obama đã đáp lại lời kêu gọi của hơn 100 thành viên Quốc hội Mỹ mà trước đó đã yêu cầu ông cần phải xin ý kiến của họ và cũng đáp lại lời kêu gọi của gần 80% người dân Mỹ muốn tổng thống phải thông qua quốc hội, trang tin Business Insider (Mỹ) bình luận. “Một nước cờ chính trị thông minh để quốc hội thuận theo mình”, Keith Urbahn, trợ lý của cựu Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Donald Rumsfeld, nói với Business Insider. Hoàng Uy ==================== Ngài Obama nói đúng khi phát biểu: Khi có kẻ dùng "khí độc giết chết hàng trăm trẻ em giữa thanh thiên bạch nhật và không phải trả giá gì cho hành động đó?”. Về mặt chính danh thì Hoa kỳ không phải bá chú thế giới. Chưa quốc gia nào công nhận điều này! Vậy quốc gia nào sẽ có trách nhiệm đứng ra thực thi công lý quốc tế trong mối quan hệ giữa các quốc gia? Vấn đề tiếp theo là: Sau khi quốc hội Hoa Kỳ đồng ý, ngài sẽ đưa vấn đề ra Liên Hiệp Quốc để Liên Hiệp Quốc quyết định điều này, hay chỉ thông báo cho LHQ rằng: Hoa Kỳ sẽ nhân danh công lý quốc tế để trừng phạt kẻ thủ ác? Có một số quốc gia cho rằng: Không phải quân chính phủ Xyri tấn công bằng vũ khí hóa học. Cứ cho rằng họ đúng! Vậy vấn đề là kẻ thủ ác có bị trừng phạt không và biện pháp trừng phạt của họ là như thế nào?
-
Chuyện ít biết về số phận bi tráng của Quốc ca Việt Nam Thứ Hai, 02/09/2013 - 01:26 (Dân trí)- “Chưa nói về chuyện có người tự nhận là đồng tác giả của Tiến quân ca, gần 70 năm kể từ khi ra đời, ca khúc đã không ít lần bị nhăm nhe thay thế hoặc sửa lời…”- nhà thơ, họa sĩ Văn Thao, con trai trưởng của cố nhạc sĩ Văn Cao nhớ lại. Đích thân Bác Hồ chọn “Tiến quân ca” làm Quốc ca Chủ tịch Hồ Chí Minh đã đích thân chọn Quốc ca cho nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa vào ngày 16/8/1945, trong dịp Đại hội Quốc dân đồng bào họp ở Tân Trào chuẩn bị cuộc tổng khởi nghĩa. Giữa 3 ca khúc: Tiến quân ca, Chiến sĩ Việt Minh (sau đổi thành chiến sĩ Việt Nam) của nhạc sĩ Văn Cao và ca khúc Diệt phát xít của Nguyễn Đình Thi; Bác Hồ đã chọn Tiến quân ca. "Lá cờ đỏ sao vàng tung bay ở đâu, lời Quốc ca vang lên đến đó" (Ảnh tư liệu) “Bác nói rằng, lời bài Diệt phát xít ngắn gọn, dễ hát, dễ phổ cập, tuy nhiên chế độ phát xít đã tan rã, nếu lấy bài Diệt phát xít làm quốc ca sẽ không hợp thời. Bác nói, bác thích bài Chiến sĩ Việt Minh nhất, đặc biệt là đoạn cuối:…Hận thù bao năm căm lòng đất nước tan tác /Xương máu đang khơi ngòi/Tiếng than nơi nơi/Tháng năm dần trôi/Thề phục quốc. Tiến lên Việt Nam!/Lập quyền dân. Tiến lên Việt Nam!... Nhưng Bác không chọn ca khúc này làm Quốc ca vì cho rằng lời dài, khó hát. Bác còn nói vui rằng, nếu chọn ca khúc này làm Quốc ca để hát chào cờ thì nhân dân…đứng mỏi chân. Theo Bác, đưa Tiến quân ca trở thành Quốc ca là phù hợp nhất. Ca khúc thể hiện được ý chí, khát vọng của dân tộc lại gắn gọn, dễ thuộc lời, đầy đủ về ý nghĩa, giai điệu lại hùng tráng…”, nhà thơ, họa sĩ Văn Thao kể. Dù không được chọn làm Quốc ca nhưng sau đó, Diệt phát xít và Chiến sĩ Việt Minh đều được yêu thích và phổ biến rộng rãi trong công chúng. Con trai trưởng của cố nhạc sĩ tài hoa Văn Cao vẫn còn nhớ sự xúc động thật sự xen lẫn niềm hạnh phúc trên gương mặt người cha của mình khi Tiến quân ca vang lên mọi ngóc ngách đường phố cùng lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới. Ông nhớ lại, ngày 2/9/1945, ca khúc Tiến quân ca chính thức được cử hành trong ngày Tuyên ngôn độc lập tại Quảng trường Ba Đình bởi ban nhạc Giải phóng quân do nhạc sĩ Đinh Ngọc Liên chỉ huy. Trước ngày biểu diễn, cùng với nhạc sĩ Nguyễn Hữu Hiếu, nhạc sĩ Đinh Ngọc Liên trao đổi với Văn Cao thống nhất sửa hai chữ trong Tiến quân ca, cụ thể là rút ngắn độ dài của nốt rê đầu tiên ở chữ "Đoàn" và nốt mi ở giữa chữ "xác" giúp cho bản nhạc hào sảng hơn. Từ khi được đích thân Bác Hồ chọn cho đến năm 1955, Quốc ca giữ nguyên lời của bài Tiến quân ca. Sau năm 1955, Quốc hội mời nhạc sĩ Văn Cao tham gia sửa chữa một số chỗ về phần lời và trở thành bài Quốc ca như hiện nay. Tuy nhiên, lúc sinh thời nhiều lần Văn Cao đã cảm thấy luyến tiếc vì một số chữ bị sửa đã làm vơi đi khí thế hào hùng của ca khúc. “Văn Cao có khả năng tiên đoán, đi trước thời đại” Nghệ sĩ Văn Thao cho biết, thuở nhỏ, nhiều lần ông được đấng sinh thành kể về hoàn cảnh ra đời ca khúc Quốc ca ngày nay. Nhạc sĩ Văn Cao đã sáng tác ca khúc này trên căn gác nhỏ ở phố Nguyễn Thượng Hiền vào khoảng tháng 10/1944. Trước đó, Văn Cao có gặp lại Vũ Quý, một cán bộ Việt Minh từng hoạt động tại Hải Phòng ở ga Hàng Cỏ. Khi rủ nhau đến quán cơm Văn Phú ở phố Lê Duẩn bây giờ, Vũ Quý đã khích lệ nhạc sĩ viết ca khúc khơi dậy lòng yêu nước cho thanh niên, học sinh… Không chỉ dự cảm về thành công của Cách mạng, cố nhạc sĩ tài hoa còn khẳng định giá trị lịch sử đúng đắn của ca khúc và có niềm tin vào ca khúc được lòng dân yêu mến Trong cuốn hồi ký Tại sao tôi viết Tiến quân ca, nhạc sĩ Văn Cao cũng đã kể rằng: “Tin từ Nam Định lên, cho biết mẹ tôi và các em tôi đang đói. Họ đang tìm mọi cách để sống qua ngày, như mọi người đang chờ đợi một cái chết thật chậm, tự ăn mình như ngọn nến. Tiếng kêu cứu của mẹ tôi, các em, các cháu tôi vọng cả căn gác, cả giấc ngủ chiều hôm. Tất cả đang chờ đợi tôi tìm cách giúp đỡ. Tôi chưa được cầm một khẩu súng, chưa được gia nhập đội vũ trang nào. Tôi chỉ đang làm một bài hát. Tôi chưa được biết chiến khu, chỉ biết những con đường ở phố Ga, đường Hàng Bông, đường Bờ Hồ theo thói quen tôi đi…”. Chính hoàn cảnh đói khổ của người thân, của những sinh mạng leo lắt mà ông từng chứng kiến, cứ miên man như thế, một giai điệu trong ông bỗng dâng trào và hòa quyện cùng lời ca như bật ra:“Đoàn quân Việt Minh đi (sau này đổi là Đoàn quân Việt Nam đi)… Cũng theo nhà thơ, họa sĩ Văn Thao, người cha của ông có khả năng tiên đoán, đi trước thời đại ngay từ khi đặt bút viết Tiến quân ca. Năm 1944, thời điểm đó chỉ có lá cờ búa liềm, mãi đến năm 1945- Cách mạng tháng 8 thành công ra đời Quốc dân đồng bào mới chọn lá cờ đỏ sao vàng làm Quốc kỳ. Vậy mà Văn Cao đã viết: “Đoàn quân Việt Minh đi/Sao vàng phấp phới/Dắt giống nòi quê hương qua nơi lầm than…”. Không chỉ dự cảm về thành công của Cách mạng, cố nhạc sĩ tài hoa còn khẳng định giá trị lịch sử đúng đắn của ca khúc và có niềm tin vào ca khúc được lòng dân yêu mến. “Ông có lòng tin “đứa con tinh thần” của mình đã sống được gần 40 năm, nó đã khẳng định được sức sống, giá trị lịch sử của nó. Đã là lịch sử thì làm sao xóa được…”, Văn Thao nhớ lại lời khẳng định của người cha kính yêu ở những năm 80- khi lần đầu tiên Quốc ca đứng trước nguy cơ bị thay thế. Số phận thăng trầm của tuyệt phẩm đi vào lòng dân Nhìn lại ca khúc gắn liền với chiều dài lịch sử, tài sản tinh thần thiêng liêng của người cha quá cố; người con trai nhạc sĩ giờ cũng đã ở cái tuổi thất thập cổ lai hy trầm tư khi điểm lại những thăng trầm, sóng gió mà số phận Quốc ca từng trải qua. “Chưa nói về chuyện có người tự nhận là đồng tác giả của Tiến quân ca, gần 70 năm kể từ khi ra đời, ca khúc đã trải qua nhiều biến cố thăng trầm, không ít lần bị nhăm nhe thay thế hoặc sửa lời…”, nghệ sĩ Văn Thao trầm tư. Gần 70 năm kể từ khi ra đời, Quốc ca Việt Nam đã trải qua nhiều biến cố thăng trầm Năm 1981, chính phủ Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam dự định thay đổi Quốc ca. Một cuộc thi được mở ra nhưng sau hơn một năm, cuộc thi này không được nhắc tới nữa và cũng không công bố kết quả. Nhớ lại, Văn Thao cho biết thời điểm đó cha của ông đã rất buồn khi “đứa con tinh thần” của mình bị phủ nhận… “Không chỉ đến những năm 80, mà trước đó đã có cá nhân đề cập việc đổi Quốc ca với Bác Hồ. Bác đã nói, sao các chú lại bàn chuyện đổi Quốc ca ở đây? Lá cờ đỏ sao vàng tung bay ở đâu, lời Quốc ca vang lên đến đó. Nếu các chú muốn xóa lá cờ đỏ sao vàng, xóa cách mạng thì hãy tính tới chuyện đổi Quốc ca”, nhà thơ, họa sĩ Văn Thao nói. Và gần đây nhất, ý kiến của một đại biểu quốc hội cho rằng cần sửa lại một số ca từ không còn phù hợp trong Quốc ca như “Đường vinh quang xây xác quân thù” lại làm dấy lên nhiều luồng ý kiến về việc có nên hay không nên sửa lời Quốc ca? Trước thông tin này, nhà thơ, họa sĩ Văn Thao cho biết đó chỉ là ý kiến của một cá nhân và gia đình ông không có ý kiến gì. Con trai trưởng của tác giả ca khúc Quốc ca chỉ chia sẻ: “Đối với nhiều người thì Quốc ca đã đi vào lịch sử, đi vào lòng dân và là hồn của đất nước, mà đã là lịch sử thì không thể sửa hoặc thay đổi. Và lời Bác Hồ vẫn còn đó…” Nguyễn Hằng
-
Trong Lý học Đông phương - Hào từ có viết - Đại ý: "Tiếng hạc kêu trên 9 tầng mây, ở dưới đất không nghe được". Cụ thể hơn, người xưa đã từng than: "Cao khúc bất như quảng họa" - Tiếng đàn quá cao siêu thì không còn ai có thể theo họa được. Cho nên số đông pan hâm mộ chưa hẳn đã xác định giọng hát hay. Thời gian sẽ chọn lọc thì lúc ấy nhân tài quả là hiếm hoi.
-
Tại sao Mỹ chưa giải mật vụ ám sát Kennedy? TPO-50 năm đã trôi qua, tài liệu điều tra vụ tổng thống Kenedy bị ám sát vẫn chưa được công khai. Nhiều người cho rằng đây là một âm mưu tày trời, các nhà nghiên cứu khoa học cũng nóng lòng muốn biết. Trong nửa thế kỷ qua, tổng cộng nước Mỹ đã xuất bản gần 1.400 cuốn sách liên quan đến vị tổng thống này, đề tài bao gồm sự kiện tổng thống Kennedy bị ám sát, âm mưu ám sát, truyện ký và bài diễn thuyết. Người dân Mỹ vẫn kỳ vọng trong năm 2013 này, những tài liệu liên quan đến cuộc điều tra về cái chết của ông Kennedy sẽ được công khai, nhưng sự chờ đợi này có thể sẽ phải kéo dài vô thời hạn... Tổng thống John.F.Kennedy. 12 giờ 30 phút ngày 22-11-1963, Tổng thống Mỹ John F. Kennedy bị ám sát tại thành phố Dallas thuộc tiểu bang Texas khi đang thăm có chuyến thăm tiểu bang này. Lee Harvey Oswald là kẻ bị buộc tội giết tổng thống (vào thời ấy không có cáo buộc ám sát tổng thống). Chỉ 2 ngày sau, Oswald bị một ông chủ hộp đêm tên là Jack Ruby bắn chết ngay tại đồn cảnh sát Dallas. Năm ngày sau khi Oswald bị giết, tân Tổng thống Lyndon B. Johnson thành lập Ủy hội Warren, dưới sự lãnh đạo của Chánh án Tòa Tối cao Earl Warren, tiến hành điều tra vụ ám sát. Cả Ủy hội Warren và Ủy ban Hạ viện điều tra vụ ám sát đều đưa ra kết luận Oswald là thủ phạm. Dù vậy, những người chỉ trích cho rằng Oswald không thể hành động một mình, y chỉ là nạn nhân của một âm mưu được dàn dựng công phu. Mới đây, trường Đại học George Washington công bố hồ sơ mật của Cục tình báo trung ương CIA của Mỹ, lần đầu tiên chứng thực sự tồn tại của “khu vực 51” bí ẩn. Lần giải mật này chỉ là một mảnh vỡ rất nhỏ trong nguồn thông tin khổng lồ được bảo mật của Mỹ. Trong các thông tin cơ mật của Mỹ, một số thông tin sẽ được tự động giải mật khi thời gian đã trôi qua khá lâu, một số thông tin được công khai theo yêu cầu của công chúng hoặc học giả. Tuy nhiên vẫn có một số thông tin được giữ kín vì nhiều nguyên nhân khác nhau, ví dụ tài liệu về vụ án tổng thống John.F.Kennedy bị ám sát, mặc dù 50 năm đã trôi qua, vẫn có hàng nghìn trang tài liệu điều tra chưa được công khai. Tại sao không được hé lộ? 50 năm đã trôi qua, một số tài liệu điều tra vụ tổng thống Kenedy bị ám sát vẫn chưa được công khai, không phải chỉ những người cho rằng đây là một âm mưu tày trời chờ đợi những tài liệu này, mà các nhà nghiên cứu khoa học cũng nóng lòng muốn biết. Sau khi hồ sơ “khu vực 51” bị tiết lộ, sự kiện Kennedy lại một lần nữa được dư luận Mỹ nhắc đến. Không thể công khai có thể vì những tài liệu này liên quan đến các cựu nhân viên CIA đã qua đời, đồng thời sự việc cũng có liên quan đến việc trước khi vụ án xảy ra, cơ quan tình báo Mỹ có biết nghi phạm Lee Harvey Oswald ám sát tổng thống John.F.Kenedy hay không. Nhiều nguồn tin cho rằng Lee Harvey Oswald là người của CIA, nếu vụ án này được tiết lộ thì nhiều cựu quan chức CIA sẽ phải chịu trách nhiệm. Cựu phóng viên tờ The Washington post Jefferson Morley cho rằng trong vụ án tổng thống John.F.Kennedy bị ám sát, chính phủ Mỹ không có nhiều tiến triển là do cơ chế nội bộ không minh bạch, trong khi đáng lẽ CIA cần giải mật theo quy định của pháp luật. Ông Jefferson Morley đã tham gia vào vụ tố tụng kéo dài 10 năm yêu cầu CIA công khai hồ sơ. Nhà văn Anh Anthony Summers – người đã viết những cuốn sách về tổng thống John.F.Kennedy thì cho biết: “Nửa thế kỷ đã trôi qua, tôi cho rằng không cần thiết phải niêm phong các tài liệu nữa, nếu tiếp tục bảo mật đồng nghĩa với việc chính phủ Mỹ cổ súy công chúng tin rằng, họ đang bao che cho những tội ác”. Năm 1963, tổng thống Mỹ John F.Kennedy bị ám sát tại Dallas, các “luận thuyết âm mưu” cũng được đưa ra rất nhiều. Hiện nay, hầu hết các học giả nghiên cứu vấn đề Kennedy đều dựa vào những tài liệu được công bố hồi những năm 1950. Hoạt động giải mật các tài liệu liên quan đến vụ ám sát này có bước ngoặt lớn trong năm 1991, bộ phim Ám sát Kennedy của đạo diễn nổi tiếng Oliver Stone đã phá vỡ sự im lặng. Công chúng Mỹ bắt đầu liên tiếp yêu cầu chính phủ công khai hồ sơ về vụ án này. Năm 1992, Quốc hội Mỹ đã đề ra đề án lưu trữ tài liệu liên quan đến vụ giám sát tổng thống John.F.Kennedy, quy định trong vòng 25 năm sau khi đề án được thông qua, tức là đến năm 2017 buộc phải công khai toàn bộ các tài liệu. Thông tin cơ mật chỉ được lưu giữ 25 năm? Theo đề án năm 1992, Mỹ sẽ thành lập một Ủy ban thẩm tra những ghi chép về vụ ám sát, năn 1998, ủy ban này đã trình báo cáo lên quốc hội và tổng thống Mỹ, công khai trên 5 triệu trang tài liệu có liên quan, nhưng vẫn còn 1% ghi chép vì nhiều lý do mà không được công bố, không ít người kỳ vọng những tài liệu này sẽ được công bố vào thời điểm ông John. F.Kenney bị ám sát 50 năm (tức năm 2013 này). Theo phân tích của báo chí Mỹ, đề án này vẫn còn nhiều kẽ hở có thể lách luật. Nếu cơ quan hữu quan không chịu công khai một số tài liệu thì họ vẫn lấy lý do rằng thông tin có thể gây hại cho “hoạt động phòng thủ quân sự, hành động tình báo, hoạt động thực thi pháp luật và các mối quan hệ đối ngoại” và đệ đơn xin không công khai. M.Kremer – chuyên viên của Trung tâm giải mật quốc gia (NDC) trực thuộc Cục hồ sơ quốc gia và quản lý tư liệu của Mỹ giải thích rằng, đúng là các tài liệu liên quan đến cùng một sự kiện có thể chỉ công khai một bộ phận, phần còn lại ở trong tình trạng bảo mật. Một số tài liệu do rất nhạy cảm, sẽ không được công khai tự động sau 25 năm. Theo mệnh lệnh hành chính số 13526 của tổng thống Mỹ, bất kỳ thông tin cơ mật nào sau khi được bảo mật 25 năm sẽ phải tự động công khai. Nếu cơ quan hữu quan nào không muốn công khai những thông tin này sẽ phải trình thông tin bí mật lên để sát hạch và được trao quyền tiếp tục bảo mật. Nếu công chúng đệ đơn yêu cầu giải mật một số tài liệu, chuyên viên giải mật phải tiến hành thẩm tra. Từ năm 1980 đến năm 2012, Mỹ đã giải mật 1,51 tỉ trang thông tin bí mật. Mỗi cơ quan cho ra đời các hồ sơ mật như CIA, FBI, Bộ quốc phòng... đều có chuyên viên giải mật chuyên trách, theo quy định phải tiến hành thẩm tra và giả mật tài liệu mật. Thiếu chuyên gia xử lý thông tin giải mật Tuy nhiên số lượng hồ sơ của chính phủ Mỹ rất lớn nên quốc gia này thiếu trầm trọng chuyên gia xử lý thông tin giải mật. Để đối phó với lượng hồ sơ tồn lớn, Trung tâm giải mật quốc gia (NDC) đã ra đời vào năm 2009, chuyện giải quyết các tài liệu mật bị ứ đọng. NDC sẽ điều hành các cơ quan hành chính, chia sẻ chính sách và nguyên tắc giải mật, đào tạo nhân viên để có thể nhanh chóng giải mật số tài liệu đang tồn đọng, tôn chỉ của NDC là ngoài những cái buộc phải bảo mật, những tài liệu nào được phép công khai sẽ nhất loạt công khai. M .Kremer – chuyên viên của NDC cho biết, mức độ ưu tiên của NDC đối với các hồ sơ mật là căn cứ vào thời gian hồ sơ được đưa vào lưu trữ. NDC cũng sẽ tổng hợp ý kiến của các bên và đưa ra một kế hoạch ưu tiên. Kế hoạch ưu tiên coi trọng nhất là mối quan tâm, sự hứng thú của công chúng. Ví dụ, Cục hồ sơ quốc gia và quản lý tư liệu của Mỹ lập một blog liên quan đến hoạt động giải mật hồ sơ, tổ chức các forum công cộng, giới thiệu công việc của trung tâm giải mật, giải đáp câu hỏi của công chúng. Bất kỳ người nào chỉ cần lên mạng hoặc gọi điện tới trung tâm giải mật, để lại các thông tin như họ tên, số điện thoại và địa chỉ email... là có thể tham gia vào hoạt động trong forum. Trước khi tổ chức các diễn đàn, trung tâm giải mật đều căn cứ vào quy định của mệnh lệnh hành chính mà tổng thống ban hành, tổng hợp ý kiến của các bên, bao gồm những đệ trình của công chúng dựa vào luật tự do thông tin và ý kiến được thu thập qua mạng Internet. Từ đó các chuyên gia sẽ đưa ra một kế hoạch ưu tiên cho công tác giải mật. Sau khi diễn đàn kết thúc, sẽ căn cứ vào kết quả thảo luận và đưa ra một báo cáo cuối cùng. Những tài liệu thuộc phạm vi giải mật của Mỹ bao gồm: - Kế hoạch quân sự, hệ thống vũ khí hoặc chiến dịch quân sự. - Thông tin về chính phủ nước ngoài; Hoạt động tình báo, nguồn gốc tình báo hoặc phương pháp, mật mã học. - Quan hệ ngoại giao của Mỹ hoặc hoạt động đối ngoại, bao gồm nguồn gốc của các thông tin cơ mật. - Các sự kiện liên quan đến vấn đề khoa học, công nghệ hoặc kinh tế của quốc gia. - Kế hoạch của chính phủ Mỹ liên quan đến hoạt động bảo vệ nguyên liệu hạt nhân và thiết bị hạt nhân. - Các thông tin về hệ thống tiết lộ bí mật, cơ sở hạ tầng, dự án, kế hoạch những khiếm khuyết trong dịch vụ y tế liên quan đến an ninh quốc gia. - Sự phát triển, sản xuất hoặc hoặc sử dụng thông tin liên quan đến vũ khí sát thương trên quy mô lớn. Mục đích của Luật công khai thông tin được thông qua năm 1966 ở Mỹ là công khai một cách tối đa thông tin của chính phủ. Hệ thống phân loại thông tin bảo mật hiện hành của Mỹ được thiết lập dựa trên mệnh lệnh hành chính số 13526 được tổng thống Obma ban hành vào năm 2009. Ngoài Mỹ, do quy định của pháp luật và yêu cầu của công chúng, chính phủ các quốc gia khác cũng phải liên tục công khai các thông tin mật ở thời điểm thích hợp. Pháp: Giải mật cần 30-60 năm Cơ mật quốc phòng của Mỹ được chia thành cơ mật định cấp và cơ mật cần bảo vệ. Cơ mật cấp chia thành 3 cấp: cơ mật đặc biệt, cơ mật, cơ mật phổ thông. Ngoài ra, còn có một thông tin “chuyên dụng của Pháp” mà chỉ công dân Pháp được biết. Khi xác định cấp bậc bảo mật, cần kèm theo lời thuyết minh và đề nghị thời hạn bảo mật. Thời hạn bảo mật của cơ mật đặc biệt và cơ mật thường là 60 năm, còn với loại cơ mật phổ thông thường là 30 năm. Hà Lan: Không công khai thông tin của cơ quan tình báo Hiến pháp Hà Lan quy định, tất cả các cơ quan chính phủ đều phải tôn trọng quyền được nắm bắt thông tin của công chúng. Luật công khai thông tin của quốc gia này cũng nêu rõ, trong vòng 15 ngày sau khi nhận được đơn đề nghị, cơ quan chính phủ cần đưa ra quyết định, trong tình huống đặc biệt có thể kéo dài thêm 15 ngày. Cơ quan chính phủ buộc phải trả lời mọi đơn đề nghị, nếu trong 15 ngày không có lời phúc đáp, người đề nghị có thể khởi tố, tòa án sẽ phán quyết có cần yêu cầu chính phủ đưa ra lời phúc đáp hay không. Tuy nhiên gần như mọi thông tin của cơ quan tình báo quốc gia không được công khai, chỉ khi căn cứ vào điều khoản có liên quan trong đề án phục vụ tình báo an ninh quốc gia, trong tình huống đặc biệt mới công bố. Sau khi nhận được đơn đề nghị, trước hết cơ quan tình báo sẽ thẩm tra thân phận của người đề nghị rồi căn cứ vào tình hình để quyết định có công khai hay không. Nếu thông tin được đề nghị là bí mật quốc gia sẽ căn cứ vào pháp lệnh và đưa ra lời từ chối. Anh: Nguyên tắc bảo mật 30 năm Nước Anh không đề ra tiêu chuẩn bí mật quốc gia thống nhất, người viết tài liệu sẽ dựa vào các định nghĩa về vấn đề tuyệt mật, cơ mật, bí mật và bảo vệ có hạn để xác định mức độ bảo mật. Các cơ quan đều có một số nhà sử học và chuyên viên quản lý hồ sơ phụ trách việc xác định có nên giải mật tài liệu hay không. Thường sau khi được chuyển giao lên trung tâm hồ sơ dữ liệu tròn 30 năm, hồ sơ có thể công khai với công chúng. Huy Long Theo Xinhuanet ============== Sự phủ nhận văn hóa sử truyền thống Việt công khai xác định rằng nó nhân danh khoa học. Đây là tính chính danh của sự việc. Nhưng những phân tích hợp lý của cá nhân tôi đã chỉ đến một âm mưu quốc tế trong sự việc này. Tôi tin rằng đến một lúc nào đó Hoa Kỳ sẽ giải mật những hồ sơ của họ liên quan đến âm mưu này. Hoặc có vài người như Snowden cũng được. Chuyện này có thể xảy ra ngay ngày mai, hoặc không quá 20 năm nữa.Đến lúc đó, dù tôi viên tịch - - thì mọi việc sẽ rất sáng tỏ. Nếu nó chính danh - tranh luận khoa học để sáng tỏ cội nguồn dân tộc Việt - thì thật là một sự may mắn không phải cho tôi.
-
Mỹ chính thức đánh giá về Syria trước khi quyết định tấn công 06:58 | 01/09/2013 Thanh sát LHQ rút khỏi Syria, Mỹ sẵn sàng tấn công Mỹ sẵn sàng một mình tấn công Syria TP - Ngày 31/8, Đại sứ quán Mỹ tại Hà Nội cho biết, Chính phủ Mỹ đã có đánh giá chính thức về việc Chính phủ Syria sử dụng vũ khí hóa học ngày 21/8 vừa qua. Mỹ cho rằng, chính phủ Syria đã tiến hành một cuộc tấn công vũ khí hóa học ở ngoại ô Damascus vào ngày 21/8/2013. Bản đánh giá dài gần 4 trang này nói rõ Chính phủ Hoa Kỳ - với sự tự tin cao - đánh giá rằng chính phủ Syria đã tiến hành một cuộc tấn công vũ khí hóa học ở ngoại ô Damascus vào ngày 21/8/2013. “Chúng tôi cũng đánh giá rằng chính quyền sử dụng một loại chất độc gây hại thần kinh trong cuộc tấn công. Những đánh giá từ tất cả các nguồn được dựa vào con người, các tín hiệu, và thông tin tình báo địa -không gian cũng như từ các nguồn công khai với số lượng các lời tường thuật đáng kể. Đánh giá mật của chúng tôi được chia sẻ với Quốc hội Hoa Kỳ và các đối tác quốc tế quan trọng. Để bảo vệ nguồn tin và phương pháp thu thập, chúng tôi không thể công bố tất cả các thông tin tình báo - nhưng sau đây là các thông tin tóm tắt đã được giải mật về phân tích của cộng đồng tình báo Hoa Kỳ về những gì đã diễn ra”, bản đánh giá của Chính phủ Mỹ viết. Chính phủ Mỹ xác định rằng 1.429 người đã thiệt mạng trong các cuộc tấn công vũ khí hóa học, trong đó có ít nhất 426 trẻ em, mặc dù vậy sự đánh giá này chắc chắn sẽ thay đổi khi có thêm thông tin. Đánh giá chính thức của Chính phủ Mỹ cho biết, các thông tin được sử dụng cho đánh giá này bao gồm các thông tin tình báo liên quan đến việc chính quyền chuẩn bị cho cuộc tấn công này và các phương tiện phóng vũ khí hóa học đi, nhiều luồng thông tin tình báo về chính cuộc tấn công và tác động của nó, quan sát của phía Mỹ sau cuộc tấn công, và sự khác biệt giữa khả năng của chính quyền và phe đối lập. Phía Mỹ khẳng định rằng sự đánh giá với mức độ tự tin cao của phía Mỹ chính là quan điểm mạnh mẽ của cộng đồng tình báo Mỹ nhưng chưa đạt đến mức độ của môt kết luận. Tuy nhiên phía Mỹ cũng thừa nhận sẽ phải tiếp tục tìm kiếm thêm thông tin để thu hẹp các lỗ hổng trong hiểu biết của phía Mỹ về những gì đã diễn ra. Bản đánh giá của Mỹ dẫn nhiều nguồn tin tình báo chỉ ra rằng chính quyền Syria đã thực hiện tấn công bằng tên lửa và pháo đánh vào các vùng ngoại ô Damascus trong những giờ đầu của ngày 21-8. “Những phát hiện qua vệ tinh chứng thực rằng các cuộc tấn công xuất phát từ một khu vực thuộc chính quyền kiểm soát đã đánh vào các khu dân cư là nơi có tin các cuộc tấn công hóa học đã xảy ra - bao gồm Kafr Batna, Jawbar, ‘Ayn Tarma, Darayya, và Mu’addamiyah. Các diễn biến bao gồm việc phát hiện các vụ phóng tên lửa từ lãnh thổ do chính quyền kiểm soát vào sáng sớm, khoảng 90 phút trước khi có báo cáo đầu tiên về một cuộc tấn công hóa học xuất hiện trong truyền thông xã hội”. Cuối cùng bản đánh giá đưa ra kết luận: “có một khối lượng lớn thông tin hàm ý rằng chính phủ Syria có trách nhiệm đối với cuộc tấn công bằng vũ khí hóa học diễn ra vào ngày 21/8. Như đã nói, có những thông tin tình báo bổ sung song vẫn được giữ bí mật vì có các lo ngại liên quan đến nguồn tin và phương pháp thu thập, và các tin tình báo này đang được cung cấp cho Quốc hội và các đối tác quốc tế”. Đại Phượng ====================== SỰ KHÁC BIỆT GIỮA THÔNG TIN TÌNH BÁO TRONG CUỘC CHIẾN IRAQ VÀ SỰ VIỆC Ở XYRI HIỆN NAY. Những ý kiến mang tính phổ biến và có cơ sở đã cho rằng: Trong cuộc chiến Iraq, Hoa Kỳ đã dựng lên tin tình báo về vũ khí hủy diệt hàng loạt tại quốc gia này. Kết thúc cuộc chiến: Không tìm thấy vũ khí hủy diệt! Nhưng hiện nay - ở Xyri - vũ khí hủy diệt hàng loạt đã được sử dụng trên thực tế. Đây chính là sự khác biệt rõ ràng của hai hiện tượng về tin tình báo liên quan đến vũ khí hủy diệt hàng loạt. Vấn đề chỉ còn là ai thực hiện tôi ác khi thực tế đã hiện hữu và có quyền lực nào - một siêu cường , hoặc LHQ - nhân danh công lý trong các mối quan hệ quốc tế để trừng phạt sự vi phạm có tính tội ác này? Nếu như các siêu cường có trách nhiệm trong việc bảo vệ công lý trong mối quan hệ quốc tế đồng thuận trừng phạt tội ác dùng vũ khí hóa học chống lại dân thường thì họ đã tìm ra giải pháp dung hòa quyền lợi của tất cả các bên - Chiến tranh sẽ không xảy ra ở Xyri - nhưng kẻ phạm tội vẫn bị trừng phạt. Sự trì hoãn của ngài Obama có thể là cơ hội cho một giải pháp dung hòa. Tuy nhiên nếu qúa lâu thì mối quan hệ quốc tế của cả thế giới này sẽ bị khủng hoảng vì không còn niềm tin vào chuẩn mực quốc tế.
-
SỰ MẶC ĐỊNH - TIÊN ĐỀ & MỘT HỆ THỐNG LÝ THUYẾT. Quí vị và và anh chị em quan tâm thân mến. Nếu xét về hiện tượng tồn tại khách quan thì mọi sự kiện và hiện tượng đều liên quan đến nhau. Sự liên quan này không chỉ ngay trong thời gian hiện hữu mà còn là cả một qúa khứ từ khởi nguyên vũ trụ đến ngày nay và cả trong tương lai. Tính hợp lý trong việc lý giải mọi hiện tượng liên quan trong tiêu chí khoa học để thẩm định một giả thuyết khoa học....chính là xuất phát từ một thực tại của mối liên hệ giữa mọi hiện tượng từ khởi nguyên vũ trụ đến ngày nay và cả tương lai.TTNC LHDP và cá nhân tôi - cùng với những anh chị em tham gia diễn đàn - có mục đích tìm hiểu một hệ thống lý thuyết phản ánh mối liên hệ giữa mọi hiện tượng nhân danh khoa học. Tất nhiên nó phải lấy tiêu chí khoa học cho một lý thuyết khoa học làm chuẩn mực để tự thẩm định. Chính vì lấy tiêu chí khoa học làm chuẩn mực cho sự thẩm định, nên nó xác định sự nhân danh khoa học trong các nghiên cứu của TTNC LHDP, cá nhân tôi và anh chị em tham gia. Từ những nền tảng căn bản của tri thức khoa học hiện đại, chúng ta xác định rằng: Hầu hết các tiêu chí, nguyên tắc....trong tất cả các phương pháp ứng dụng của Lý học Đông phương, như: Tử Vi, Phong thủy, Đông Y, Bốc Dịch....vv.....đều mang tính mặc định. Thị dụ: 1/ Người sinh năm 1987 là mạng Hỏa theo sách Tàu - hoàn toàn mang tính mặc định. Chính các nhà nghiêncứu Trung Hoa từ hàng ngàn năm nay cũng chẳng hiểu vì sao (Thiệu Vĩ Hoa - Đã trích dẫn) Hoặc: 2/ Trong phong thủy, Cô A sinh năm Mậu Tuất, được xác định là phi cung Ly theo sách Tàu, thuộc Đông Tứ trạch, cũng hoàn toàn mang tính mặc định. Sự xác định nguyên tắc phi cung bản mệnh liên quan đến phi tính Huyền Không thuận nghịch là do tôi và TTNC LHDP xác định. Di sản từ cổ thư chữ Hán cũng không thấy nói đến điều này. 3/ Bảng lập thành lá số Tử Vi mà các thày bà xem hàng ngày cũng chỉ là một sự mặc định. Tóm lại, tất cả những phương pháp ứng dung của Lý học lưu truyền từ hàng ngàn năm nay thể hiện ở bản văn chữ Hán và trong dân gian đều chỉ mang tính mặc định. Bởi vì nó chỉ là hệ quả ứng dụng của một lý thuyết , nhưng đã thất truyền. Có thể nói: Hầu hết các nguyên tắc, quy ước, quy định trong các phương pháp ứng dụng của Lý học Đông phương đều mang tính mặc định. Trên cơ sở này và thực tế đã xác định: Chính tính mặc định và thiếu sự liên hệ với một hệ thống lý thuyết đã thất truyền và tính mâu thuẫn trong nội dung cấu trúc của các phương pháp ứng dụng (Thí dụ: Mâu thuẫn giữa các trường phái Phong thủy có nguồn gốc từ cổ thư), do sai lệch từ nguyên lý căn để. Nến nó trở thành một yếu tố quan trong trong nhận thức của những tri thức khoa học hiện đại khi xác định rằng: Phong thủy - và các ngành ứng dụng khác - của Lý học Đông phương là "giả khoa học". Nhưng trong sự tìm hiểu từ nhiều năm qua, tôi nhận thấy rằng: Có những điểm giống nhau và khác nhau của hai nền văn minh Đông Tây trong các phương pháp ứng dụng thực tế những thành quả thuộc về hai nền văn minh. Đó là: Tất cả những giá trị sử dụng của nền văn minh Đông Phương đều chỉ là hệ quả có tính ứng dụng của một hệ thống lý thuyết đã thất truyền và sai lệch do nền văn minh đó đã sụp đổ và không để lại dấu vết. Trong lịch sử văn minh hiện tại thì chính là nền văn minh mà các nhà khoa học gọi là "nền văn minh thứ V ở Nam Dương Tử". Xa xôi hơn, theo nghiên cứu của tôi thì đây chính là nền văn minh kế thừa những di sản của một nền văn minh toàn cầu kỳ vĩ - mà tôi gọi là văn minh Atlantic. Nền tảng tri thức với những phương tiện kỹ thuật của nền văn minh - là cơ sở để tạo ra hệ thống lý thuyết của Lý học Đông phương đã bị xóa sổ, bởi một thiên tai khủng khiếp trên chính trái Đất này. Cho nên, ngay cả nếu hệ thống Lý thuyết của nền văn minh này còn giữ lại một cách hoàn chỉnh đến ngày nay thì cũng sẽ rất mơ hồ. Huống chi nó còn sụp đổ lần thứ hai. Đó chính là sự sụp đổ của quốc gia Văn Lang - cội nguồn Việt tộc - ở bở Nam Dương tử. Sự thất truyền và sai lệch của hệ thống lý thuyết này, chính là nguyên nhân để nó không thể giải thích một cách hợp lý - là yếu tố tối thiểu trong các tiêu chí khoa học - những luận cứ sử dụng trong các phương pháp ứng dụng của nền văn minh Đông phương - hệ quả liên hệ với hệ thống lý thuyết này. Do đó, khi những phương tiện kỹ thuật mang tính ứng dụng của nền khoa học Tây phương va chạm với tính ứng dụng của khoa học Đông phương thì tính hợp lý lý thuyết của khoa học ứng dụng Tây phương giải thích được mối liên hệ này. Còn tính ứng dụng của khoa học Đông phương thì không - Do tính thất truyền và sự mất hẳn nền tảng tri thức và phương tiện kỹ thuật liên quan. Đây chính là điểm khác biệt của hai nền văn minh Đông Tây khi va chạm và nền văn minh Tây phương chính thức lên ngôi ở Đông phương từ nửa đầu thế kỷ trước. Đó cũng là nguyên nhân căn bản để các nhà khoa học Tây Phương và những nhà khoa học có nền tảng trí thức Tây phương cho rằng: Những bộ môn ứng dụng của văn minh Đông phương "không có tính khoa học". Chính vì nó thiếu tính liên hệ hợp lý tối thiểu giữa thực tế ứng dụng với một lý thuyết liên hệ. Nhưng sự giống nhau khi hai nền văn minh đổi ngôi trong những gíai đoạn tiền hội nhập ban đầu ở phương Đông, chính là: cả hai nền văn minh đều có những hệ qủa ứng dụng được kiểm chứng trên thực tế. Riêng nền văn minh Đông phương thì sự kiểm chứng trải hàng ngàn năm. Thực tế ứng dụng làm cho chính những nhà khoa học Tây phương thứ thiệt - chính gốc Tây và là người Tây luôn - phải ngơ ngác và mô tả một nền văn minh Đông phương huyền bí. Nhưng họ không chê bai và nghiêm túc nghiên cứu nền văn minh này. Tuy nhiên, họ đã thất bại. Vì không ai có thể tìm ra một cái đúng từ một cái sai. Họ đã mặc định: Nền văn minh Đông phương huyền bí này có nguồn gốc từ văn minh Hán. Đấy là sai lầm căn bản cho mọi nghiên cứu về Lý học Đông phương. Điều này tôi đã nhiều lần chứng minh nền không nói sâu thêm ở đây. Sự khác biệt khi va chạm tính ứng dụng của hai nền văn minh , chính là: Tất cả những ứng dụng của văn minh Đông phương đều là hệ quả của một hệ thống lý thuyết đã hoàn chỉnh, giải thích tất cả mọi hiện tượng từ sự hình thành vũ trụ, cho đến mọi hành vi của con người, có khả năng tiên tri. Còn nền văn minh Tây phương thì chỉ là kết quả của khoa học thực nghiệm với những lý thuyết mô tả vũ trụ, thiên nhiên...mang tính cục bộ và không có khả năng tiên tri, hoặc khả năng tiên tri hạn chế. Đấy chính là điểm khác biệt và giống nhau khi hai nền văn minh va chạm, mà tôi đã nói ở trên. Nhưng chính nền văn minh Tây phương khi phát triển đến ngày nay và những chuẩn mực của tiêu chí khoa học hình thành thì chính nó lại quay trở lại với nền văn minh Đông phương. Và chính những tiêu chí khoa học cho một lý thuyết khoa học của Tây phương lại là điểm tiếp nối, cơ sở của sự "Đối thoại giữa hai nền văn minh". Đây cũng chính là thời điểm mà những con nòng nọc tiến hóa trở thành cóc và trở về với cội nguồn Việt sử 5000 năm văn hiến, một thời huy hoàng ở miến nam sông Dương tử. Vì là sự phục hồi một hệ thống lý thuyết đã có sẵn của nền văn minh Đông phương - Khi mà những nền tảng tri thức và cơ sở vật chất hình thành nên lý thuyết đó đã mất đi - thì - để phục hồi lại lý thuyết này , không thể sử dụng nhựng phương tiện kỹ thuật của nền văn minh Tây phương hiện đại để chứng nghiệm những di sản ứng dụng của văn minh Đông phương. Cũng không thể lấy cơ sở nền tảng trí thức khoa học Tây Phương hiện đại nhất , như thuyết Lượng tử, thuyết Tương đối ...để so sánh đối chiếu. Mà phải lấy tiêu chí khoa học cho một lý thuyết khoa học làm chuẩn mực. Trên cơ sở so sánh đối chiếu với tiêu chí khoa học thì tất cả mọi bí ẩn của nền văn minh Đông phương bắt đầu hé mở với những di sản phi vật thể - chủ yếu trong văn hóa truyền thống Việt. Bắt đầu từ nguyên lý "Hà Đồ phối Hậu Thiên Lạc Việt" Chính từ nguyên lý căn để nhân danh nền văn hiến Việt này, đã giải thích tất cả có tính hệ thống những gía trị của Lý học Đông phương nhân danh nền văn hiến Việt , phủ hợp với tất cả những tiêu chí khoa học khắt khe nhất cho một lý thuyết khoa học và cả những tiêu chí cho một lý thuyết thống nhất vũ trụ. Đây chính là ứng cử viên duy nhất của "một lý thuyết cổ xưa sẽ quay trở lại với nhân loại" - mà nhà tiên tri vĩ đại Vanga đã nói tới. Nhưng tiếc thay! Khoảng cách giữa hai nền văn minh còn quá xa. Nền tảng tri thức xã hội và phương tiện khoa học kỹ thuật hiện nay, không phải là nền tảng tri thức và phương tiện của nền văn minh Atlantic. (Với những nghiên cứu của cá nhân tôi thì Kim Tự Tháp lớn nhất của Ai Cập có khả năng nằm đúng Trung tâm các đại lục địa vào thời kỳ Atlantic - theo phương pháp định tâm nhân danh phong thủy Lạc Việt - cùng với hàng loạt Kim Tự tháp khác trên khắp thế giới - mà người Atlantic đã dùng để cân bằng các lực tương tác của vũ trụ với Địa cầu, nhằm tránh một thảm họa toàn cầu. Và tuy họ đã thất bại, nhưng cứu được những gì còn lại cho chúng ta hiện nay. Đó chính là nguyên nhân, có rất nhiều giá trị văn minh cổ đại có nét tương đồng về chiêm tinh, Kim tự tháp và các truyền thuyết gợi nhớ về một thảm họa Đại Hồng Thủy). Chính vì khoảng cách quá xa đó, nên ngay cả những nhà khoa học hàng đầu - tiêu biểu của nền tảng tri thức khoa học hiện đại, không dễ gì tiếp thu được ngay những gía trị huyền vĩ của nền văn minh Đông phương - những gía trị còn lại đích thực của văn minh Atlantic. Tuy nhiên, như tôi đã trình bày - chính tiêu chí khoa học hệ quả của nền văn minh hiện đại sẽ là cầu nối giữa hai nền văn minh. Đó là cầu nối duy nhất hiện nay. Vậy thì trên cơ sở xác định một nền văn minh Đông phương huyền vĩ với những tri thức vượt trội qua tiêu chí khoa học, chúng ta sẽ thấy những khả năng liên hệ giữa mọi hiện tượng đều có khả năng tiên tri không có gì là lạ. Kết hợp với nhận định của nhà khoa học hàng đầu - Giáo sự Trịnh Xuân Thuận - phát biểu: "Để giải thích một hiện tượng dù rất nhỏ, cũng phải viễn dẫn đến toàn thể lịch sử hình thành vũ trụ" . Đây là một sự xác định mang tính lý thuyết - tổng hợp tất cà những tri thức khoa học hiện đại. Nhưng chính trí thức khoa học tiên tiến nhất - qua lời phát biểu của giáo sư Trịnh Xuân Thuận - chưa có tính ứng dụng. Còn Lý học Đông phương đã ứng dụng từ lâu. Và không chỉ dừng ở giải thích. Nó còn có khả năng tiên tri. Trên cơ sở sự so sánh giữa các phương pháp ứng dụng của hai nền văn minh thì chúng ta thấy rằng: Để tìm hiểu bản chất những giá trị của nền văn minh Đông phương , thực chất là tìm hiểu bản chất của một hệ thống lý thuyết đã thất truyền. Đó chính là thuyết Âm Dương Ngũ hành. Giá trị trí thức căn bản của nền Lý học Đông phương - và là nhân tố tạo nên những giá trị của nền văn minh Đông phương huyền vĩ, sừng sững thách đố tất cả tri thức con người cho đến ngày hôm nay. Đây chính là lý thuyết thống nhất mà tất cả những tri thức hàng đầu của nền văn minh hiện đại đang mơ ước tìm kiếm. Còn tiếp
-
Điểm chung giữa 2 'cha đẻ' Tuyên ngôn độc lập Tác giả: Nhà văn Đỗ Chu Bài đã được xuất bản.: 01/09/2013 02:00 GMT+7 Có một điểm chung lạ lùng giữa Hồ Chí Minh và Thomas Jefferson là hai người tuy sinh khác ngày nhưng lại đều "chọn" ngày Quốc khánh nước mình để qua đời. Ngày 2/9/1945, Hồ Chí Minh đọc Tuyên ngôn Độc lập khai sinh nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tại quảng trường Ba Đình. Bản tuyên ngôn tự tay Người thảo bằng nội lực giống nòi, bằng hồn thiêng núi sông, bằng khí phách quật cường toàn dân tộc. Người đã hạ bút viết văn bản lịch sử ấy bằng một tầm nhìn rất sâu xa và đầy minh triết. Đằng sau giờ phút trọng đại như vỡ òa trong niềm vui của đất nước ấy, là một chặng đường dài tìm đường cứu nước mà Bác đã đi để cả dân tộc được độc lập, nhân dân được tự do, hạnh phúc. Ung dung mà lẫm liệt, trong cô đơn rét mướt, Người đã thực hiện cuộc lên đường đầy kiêu hãnh giữa một nhân loại đang vỡ ra biết bao biến cố khôn lường. Là kẻ hành khất rách rưới không quê hương Tổ quốc? Là kể bị săn đuổi ruồng bỏ? Vâng, quả có thế... Nhưng không chỉ có thế. Đây còn là người một mai sẽ nhảy xuống sông mở đập, áo vải phong phanh mà trí lực nuốt ngưu, là người lĩnh xướng, người chỉ huy, nhà kiến tạo, nhà tổ chức xuất sắc của một dân tộc quật cường. Người từng khóc thầm trong đêm vắng Paris một mình ngồi đọc Luận Cương của Lenin bàn về phong trào giải phóng ở các nước thuộc địa. Người từng đọc bản Tuyên ngôn Độc lập của Hoa Kỳ 4/7/1776 và say mê cha đẻ của bản Tuyên ngôn, tổng thống Thomas Jefferson (1743-1826). Trong một bức thư Thomas Jefferson viết ngày 12/6/1815, 40 năm tính từ khi ông bắt đầu tham gia hoạt động chính trị, có câu: "Tôi hy vọng rằng minh triết của chúng ta sẽ lớn lên cùng với quyền lực của chúng ta và dạy cho chúng ta rằng chúng ta càng ít sử dụng quyền lực thì quyền lực của chúng ta càng lớn". Hồ Chí Minh ra đời sau Thomas Jefferson cả thế kỷ rưỡi ở một vùng đất xa lạ, vậy mà cả hai đã cùng yêu minh triết, và đều là hiện thân của minh triết. Họ đã gặp nhau trong cách tiếp cận, xem xét sự vật, lắng nghe mọi tiếng gọi của thực tiễn. Và cả hai đều sẵn sàng "đạp bằng" những gì giáo điều, trì trệ thô bạo để đi tới. Còn có một điểm chung lạ lùng giữa hai người, là tuy sinh khác ngày nhưng lại đều "chọn" ngày Quốc khánh nước mình để qua đời. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên, Thomas Jefferson mất ngày 4/7/1815, còn Hồ Chí Minh mất ngày 2/9/1969. Ngày 2/9/1945, tại Quảng trường Ba Đình lịch sử, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã đọc Tuyên ngôn Độc lập Chỉ có một điều không hề ngẫu nhiên, đó là Tuyên ngôn Độc lập Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã trân trọng dẫn những lời hào sảng mang đầy tinh thần nhân quyền mà Thomas Jefferson viết trong Tuyên ngôn Độc lập Mỹ. Ngay sau khi giành được độc lập, dù bộn bề công việc, ngày 17/10/1945, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã viết "Thư gửi Ủy ban nhân dân các kỳ, tỉnh, huyện và làng". Trong thư, Bác khẳng định: "Ngày nay chúng ta đã xây dựng nên nước Việt nam Dân chủ Cộng hòa. Nhưng nếu nước độc lập mà dân không hưởng hạnh phúc tự do, thì độc lập cũng chẳng có nghĩa lý gì". Thân phận mỗi người dân nước Việt đã được Người nhìn nhận bằng một tầm nhìn mang tinh thần nhân quyền sâu sắc, bằng con mắt của tương lai. Người trở về Tổ quốc như một huyền thoại, như một giấc mơ mà lại cũng hết sức gần gũi chân thật. Người ra đồng cùng bà con tát nước chống hạn, cùng các cụ già trồng cây ở đầu làng, bón cơm mớm cháo cho trẻ thơ và làm thơ gửi cả nước mỗi dịp xuân về... O.Man-đen-xtam, nhà thơ, nhà báo Liên Xô (cũ) ngay vào năm 1923 đã ca ngợi Người: "Từ Nguyễn ái Quốc đã toả ra một thứ văn hoá, không phải văn hoá Âu châu, mà có lẽ nền văn hoá của tương lai... Qua phong thái thanh cao, trong giọng nói trầm ấm của Nguyễn Ái Quốc, chúng ta như nghe thấy ngày mai, như thấy được sự yên tĩnh mênh mông của tình hữu ái toàn thế giới". Ngày 2/9/1969, Bác Hồ kính yêu đã ra đi, để lại cho hàng triệu trái tim nhân dân Việt Nam muôn vàn tiếc thương. Trong điện chia buồn của Ban chấp hành Trung ương ĐCS Cuba và Chính phủ cách mạng Cuba, Chủ tịch Fidel Castro đã viết, Hồ Chủ tịch "thuộc những lớp người đặc biệt mà cái chết đã gieo mầm cho sự sống và là nguồn cổ vũ đời đời bất diệt"... ======================= Ngài Hồ Chí Minh cũng viết: Kế năm hơn 4000 năm. Tổ tiên rực rỡ, anh em thuận hòa. Hồng Bàng là tổ nước ta. Nước ta lúc ấy hiệu là Văn Lang. Trên đây là trích đoạn trong "Lịch sử Việt Nam" được mô tả bằng thơ , mà tác giả chính là Ngài Hồ Chí Minh. Trong công cuộc lãnh đạo giành độc lập dân tộc trước 1945, Ngài đã nhắc đến cội nguồn dân tộc; khi kết thúc thành công trong sự nghiệp kháng chiến chống Pháp - mở ra một giai đoạn lịch sử mới trong lịch sử Việt Nam, Ngài lại nhắc đến cội nguồn dân tộc: "Các vua Hùng đã có công dựng nước. Bác cháu ta phải cùng nhau giữ lấy nước".
-
PGS-TS sử học Phạm Xanh: Ai quay lưng với lịch sử Tác giả: Kim Anh thực hiện/Theo DNSGCT Bài đã được xuất bản.: 01/09/2013 02:00 GMT+7 Những lần ra đề, phản biện và chấm thi tôi thấy rằng không thể nói là lớp trẻ quay lưng với lịch sử, không có hiện tượng đó. Người ta không thể quay ngoắt với lịch sử vì như thế là quay ngoắt với dân tộc. Có đến nửa thế kỷ học, nghiên cứu, giảng dạy môn lịch sử, PGS-TS Phạm Xanh là một trong những người luôn trăn trở với việc học và dạy như thế nào trong nhà trường để đạt được hiệu quả: Hiểu biết lịch sử để biết tôn trọng dân tộc, yêu quý đất nước. Nguyên là giảng viên khoa Sử Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn Hà Nội, ông đã có nhiều công trình khoa học và hàng trăm bài nghiên cứu về lịch sử Việt Nam cận hiện đại. Hiện nay, với vai trò là ủy viên Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam, PGS-TS Phạm Xanh cũng thường có mặt tại các cuộc giao lưu, thảo luận, hội thảo về lịch sử. Tính cách thẳng thắn của người miền Trung (quê Quảng Bình) mà ông được thừa hưởng luôn có tác động tích cực đến những bài nói chuyện, thuyết giảng của ông về lịch sử: Sinh động, không giáo điều. Và câu chuyện dành cho Ăn trưa với doanh nhân Sài Gòn không là ngoại lệ. Thưa, là người nhiều năm tham gia ra đề, chấm thi tuyển sinh, theo ông, có vấn đề gì về sử mà để học sinh không mặn mà với môn Sử? Điều này tôi đã cực kỳ trăn trở, năm 2011 là năm “đen tối” trong việc giáo dục lịch sử, khi mà có tới hơn 2.000 thí sinh bị điểm 0 môn Lịch sử. Năm 2012, vẫn còn trên 600 điểm 0. Năm vừa rồi đề thi ra quá dễ - chỉ như cho tốt nghiệp trung học phổ thông hoặc trung học cơ sở, cho nên không có gì để bàn cãi. Những lần ra đề, phản biện và chấm thi tôi thấy rằng không thể nói là lớp trẻ quay lưng với lịch sử, không có hiện tượng đó. Người ta không thể quay ngoắt với lịch sử vì như thế là quay ngoắt với dân tộc. Phần đông vẫn yêu lịch sử. Chỉ có một bộ phận nhỏ không thích học sử. Tại sao? Đặt trong bối cảnh nước ta bây giờ thì mới thấy được vấn đề: Thứ nhất, bây giờ từ kinh tế - xã hội đến văn hóa - giáo dục đều vận hành theo cơ chế thị trường. Cho nên học sinh và phụ huynh quyết định đường đi cho mình, cho con mình theo cơ chế đó. Người ta phải tính toán: Vào chỗ nào có lối ra rộng, có thể kiếm được tiền và được càng nhiều tiền càng tốt. Đó là nguyên nhân tôi cho là chủ đạo. PGS-TS Phạm Xanh Về phía Bộ Giáo dục và Đào tạo, môn Sử bị coi như một môn phụ trong nhà trường, điều này tôi đã nói sa sả nhiều năm nay rồi. Trong cơ cấu chương trình học trong nhà trường thì thời lượng dành cho môn Sử rất ít so với Toán, với Văn. Môn phụ ấy không thành văn bản nhưng trong ý thức của học trò, phụ huynh và xã hội đều thừa nhận. Vì là môn phụ nên thầy cô dạy môn Sử cũng bị đối xử khác với những thầy cô dạy Toán, dạy Văn. Cách ứng xử đó, đập vào mắt học trò dẫn đến tác động tiêu cực. Năm nào môn sử được coi là môn thi tốt nghiệp thì học trò học đối phó, nhưng như năm nay chẳng hạn, không thi môn Sử nên có nơi học trò đã xé đề cương lịch sử như mọi người đều biết. Tôi cho đó là phản ứng tự nhiên thôi, tất nhiên có mang tính bồng bột của tuổi trẻ. Trên thế giới, họ dạy và học môn Sử như thế nào, thưa ông? Nhiều nước coi lịch sử là môn chính. Hoa Kỳ chẳng hạn. Học sinh buộc phải học lịch sử. Do vậy, trong cách ứng xử với môn Lịch sử có chiến lược hẳn hoi, nó ngấm vào các chính sách của nhà nước. Ví dụ, người nhập cư bao giờ cũng phải qua “bài” kiểm tra về lịch sử vì họ cho rằng người hiểu biết lịch sử thì mới tôn trọng dân tộc, tôn trọng đất nước mình, từ đó mới biết tôn trọng đất nước khác - nơi mà họ sẽ sinh sống. Người Nhật cũng vậy, trong khi tuyển người, nếu hai đối tượng đạt các chỉ số theo yêu cầu bằng nhau thì người ta sẽ chọn người trả lời tốt các câu hỏi phụ về lịch sử. Rõ ràng, người ta yêu môn Sử, coi môn Sử là môn chính nên điều đó được thể hiện một cách đồng bộ trong toàn bộ chính sách của họ. Tôi cho rằng việc này cũng phải làm ở Việt Nam, bắt đầu từ việc thừa nhận nó như một môn chính. Có nhiều ý kiến cho rằng, học sinh không thích học môn Sử vì giáo trình quá khô khan và giáo điều. Ý kiến của ông thế nào, thưa ông? Không, đó không phải là nguyên nhân chính. Nguyên nhân chính là cách ứng xử của chúng ta đối với vấn đề lịch sử, sau đó là nền kinh tế thị trường như tôi đã nói ở trên. Tại sao cũng sách giáo khoa (SGK) như thế, thầy giáo như thế mà vẫn có những học sinh giỏi về môn Sửở các kỳ thi học sinh giỏi quốc gia? Trong bối cảnh hiện nay, SGK có hay đến mấy, thầy giáo có truyền thụ giỏi đến đâu đi chăng nữa thì cũng khó thu hút được nhiều người đến với sử. Tuy nhiên, Hội Khoa học Lịch sử đã có nhiều hội thảo và khẳng định phải làm lại SGK. Hiện giờ SGK được biên soạn theo ba vòng tròn đồng tâm. Cấp tiểu học là vòng nhỏở trong, đến cấp trung học cơ sở mở rộng ra hơn một chút, đến cấp phổ thông trung học lại mở rộng hơn nữa. Và nếu học lên đại học lại là một vòng tròn đồng tâm khác lớn hơn ở bên ngoài. Như vậy, từ phổ thông đến đại học được chồng ghép các vòng tròn đồng tâm đó, chỉ có mở rộng và nâng cao hơn mà thôi. Điều này, cũng có thể khiến người học chán vì sự lặp đi lặp lại, đến nỗi học trò tưởng cái gì cũng đã biết nên không cần quan tâm nữa. Như vậy, rõ ràng sách giáo khoa cũng là “vấn đề”... Đúng thế, nhưng tôi cho chỉ là nguyên nhân phụ. Theo ông, giáo trình mới nên được soạn theo hướng nào? Hội Khoa học Lịch sử đang đề xuất theo hướng: Cấp 1 lựa chọn những nhân vật lịch sử tiêu biểu của thế giới và Việt Nam để khắc họa cho các em biết các nhân vật ấy ảnh hưởng như thế nào đến thế giới, đến Việt Nam lúc bấy giờ. Đến cấp 2 lựa chọn những sự kiện lịch sử tiêu biểu thế giới và Việt Nam. Sự kiện trong đó có địa danh, có nhân vật lịch sử, bởi nói đến sự kiện Điện Biên Phủ chẳng hạn, thì không thể không nói đến địa danh Điện Biên Phủ, không thể không nói đến tướng Võ Nguyên Giáp. Hai cấp đầu, học sinh tích lũy những kiến thức lịch sử thông qua nhân vật và các sự kiện để chuẩn bị bước sang một cấp học mới, lúc đó học sinh mới học có hệ thống từ cổ đại cho đến cận đại. Lâu nay, người ta vẫn lên án hiện tượng “cát cứ” trong việc biên soạn sách giáo khoa. Liệu lần này có đi theo con đường cũ không, thưa ông? Không! Chúng ta phải tổ chức các trung tâm độc lập để viết SGK chứ không phải là chỉ đưa ra một “ông” làm tổng chủ biên, sau đó ông này quyết định việc mời các thành viên tham gia viết bộ sách đó như bây giờ. Cái ông cầm trịch đó thích ai, ăn cánh với ai thì mời vào. Đôi khi người được mời không phải là chuyên gia mà chỉ là ăn cánh về mặt tinh thần. Cái đó là cái không hay của ta. Nhiều thứ đều làm theo cách thức đó, không ít các công trình khoa học ở ta cũng thế, chỉ làm cho nhanh rồi mời hội đồng nghiệm thu, ăn cánh với họ để biểu quyết. Đề tài đó giải ngân xong, đút ngăn kéo. Chúng ta phải phá bỏ cung cách làm ăn đó. Có thể Hội Khoa học Lịch sử có một trung tâm, Đại học Sư phạm có một trung tâm, khoa Lịch sử, Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn có một trung tâm… Cả ba trung tâm ấy đều viết SGK, cuối cùng lựa chọn hoặc duy nhất một bộ hoặc tổng hợp nó lại. Ví dụ lớp 7 của Hội sử học tốt, lớp 8 của Sư phạm tốt thì lấy... hợp thành một bộ sách tốt nhất. Quay lại với vị trí môn Lịch sử trong nhà trường, tại sao nó phải được coi là môn chính, theo ông? Karl Marx đã từng lưu ý: Khoa học lịch sử là khoa học tồn tại trong tất cả các ngành khoa học khác. Ví dụ những nhà toán học chẳng hạn, cũng phải biết lịch sử toán học như thế nào để mà có hướng nghiên cứu và trên nền tảng đó mới có thể phát minh cái gì đó trong Toán học; Lý cũng vậy, Văn học có văn học sử, thậm chí có môn tưởng chừng như không có liên quan gì đến lịch sử như Thể thao cũng vẫn có đấy thôi. Anh đứng lên bục nhận giải, cờ được kéo lên và quốc thiều vang lên, đó chính là lịch sử. Lịch sử ảnh hưởng hết sức rộng, không những trong cuộc sống, mà đặc biệt quan trọng là góp phần hình thành nhân cách của một con người. Tôi nghĩ là ở dưới phổ thông tách đạo đức thành một môn học riêng là không hợp lý. Nội dung đạo đức lồng trong những bài văn, trong những nhân vật lịch sử, trong các trận đánh của bài học lịch sử rồi. Tại sao lại tách ra môn Đạo đức? Chỉ cần có người thầy giáo giỏi truyền cảm hứng về không khí của thời đại, về nhân cách của những con người tham gia vào quá trình lịch sử, là được rồi. Cho nên lịch sử có thể nói là một công cụ đắc lực góp phần hình thành nhân cách của con người, có tính thuyết phục, không phải là những lý luận rỗng tuếch. Rõ ràng, lịch sử không chỉ làm cho con người chúng ta lớn lên, yêu quê hương, đất nước, yêu nhân loại. Và trên nền tảng đó, chúng ta hòa nhập được với thế giới và đặc biệt dạy cho con người Việt Nam biết tự trọng, tự tôn, biết mình đang ở đâu, đi về đâu để phấn đấu. Tóm lại, lịch sử góp phần hình thành bản lĩnh, nhân cách con người Việt Nam để chúng ta đứng chung trong nhân loại vẫn là người Việt, không trộn lẫn với người Trung Hoa, người Nhật, người Triều Tiên… Là người nghiên cứu về lịch sử cận hiện đại, ông đánh giá thế nào về những vấn đề trên Biển Đông? Lẽ ra chúng ta phải nói thật từ lâu, ví dụ việc Trung Quốc chiếm Hoàng Sa năm 1974, chiếm một phần Trường Sa năm 1988; tại sao lại có cuộc chiến tranh biên giới Tây Nam, tại sao lại có cuộc xâm lược của Trung Quốc ở biên giới phía Bắc năm 1979... tất cả những điều đó phải được đưa vào lịch sử. Hòa hiếu nhưng phải minh bạch, phải sòng phẳng và hơn nữa phải có bản lĩnh chính trị. Với tư cách là những học giả nghiên cứu về lịch sử, Hội Khoa học Lịch sử có đặt vấn đề đó ra? Có, lần này chúng tôi cũng đề nghị đưa những sự kiện đó vào SGK. Tất nhiên hiện giờ mình cũng có những trưng bày lưu động về chủ quyền biển đảo ở Hà Tĩnh, Hà Nội và bây giờ là TP. Hồ Chí Minh. Nhưng tôi cho rằng đó cũng chỉ là những hành động qua đi rất nhanh. Căn bản là phải đưa vào SGK. Thế hệ trẻ cần phải hiểu rõ ngọn nguồn sự mất mát đó để mai sau còn biết mà tìm cách lấy lại được. Vua Lê Thánh Tông đã từng cảnh báo quần thần rằng kẻ nào để mất một tấc đất, một ngọn suối, kẻ đó sẽ bị trừng phạt. Ông có theo dõi phim lịch sử của Việt Nam? Ý kiến của ông về các bộ phim đó như thế nào, thưa ông? Tôi thấy rằng, mình không thể nào theo kịp Trung Quốc hoặc Hàn Quốc về việc làm phim như thế. Ngoài tiềm lực kinh tế, họ lưu trữ được rất nhiều tư liệu lịch sử, ví dụ như trang phục của các triều đại khác nhau. Từ thời Lý, Trần, Lê… chúng ta không có tư liệu về trang phục, không chỉ của vua quan mà của dân thường. Ít tiền nên chúng ta không thể có đội kỵ binh cho ra hồn hay dựng lại cả một trường quay kiểu như trường quay Thủy Hử, Tam Quốc... để sau đó trở thành nơi tham quan của du khách. Trong khi đó, trường quay Cổ Loa của ta vẫn bỏ lửng bao nhiêu năm nay. Theo tôi, trong lúc chưa có nhiều tiền thì không nên làm các sản phẩm èo uột như bây giờ. Bao nhiêu phim để kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long - Hà Nội, cuối cùng chẳng mang lại lợi ích gì cho nhân dân. Tôi thì lại cho rằng, vấn đề chính không phải là tiền, trường quay hay phục trang, mà có lẽ là cách xây dựng hình tượng nhân vật. Nó rất thiếu chất “đời” trong đó... Và cái cách chúng ta viết sử về các danh nhân cũng vậy... Trong khi đó, những nước rất tôn trọng truyền thống, tôn ti trật tự họ xây dựng hình tượng ông vua, bà chúa rất bình thường trong sinh hoạt, họ chỉ là vua khi ngồi trên ngai vàng... như vậy mới tạo sự hấp dẫn. Điều gì khiến cho các nhà làm phim hay các nhà viết sử của chúng ta không dám đề cập đến phần “đời” ấy của họ, thưa ông? Đó là khiếm khuyết lớn của những người viết sửở Việt Nam. Sử các nước giữ được sự hòa quyện giữa cuộc đời và sự nghiệp, nhưng sửở ta chỉ chú ý đến phần sự nghiệp. Danh nhân ấy đã làm gì, phục vụ gì cho đất nước, thế thôi. Ông ấy thích ăn cà, ăn tương hay một đêm ngủ với sáu bà được năm con trai... thì người ta không nói, không muốn nói. Đời tư gần như bị lãng quên, bị đóng băng trong trong lịch sử. Thực tế, điều này mới tạo sự hấp dẫn trong phim và để hậu thế biết danh nhân này khác danh nhân kia thế nào trong “bức chân dung tổng thể” của mỗi người - ngoài việc cùng chung đặc điểm là có công với nước. Được biết, hiện nay Hội Khoa học Lịch sử đang đảm nhiệm hai chương trình dài hơi: Làm lại bộ SGK lịch sử và bộ Lịch sử Việt Nam (có thể gọi là bộ chính sử hay quốc sử). Vậy, trong bộ quốc sử ấy có khắc phục những khiếm khuyết này không, thưa ông? Hiện chúng tôi đang xây dựng đề cương. Trong bộ chính sử ấy sẽ không chỉ khôi phục lại những cái được, mà cả những cái mất trong các cuộc chống ngoại xâm, các cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc. Nhưng chủ yếu vẫn là khôi phục lại có hệ thống các vương triều, các chế độ chính trị trên dải đất Việt Nam. Giới học giả, nhất là những người nghiên cứu lịch sử hẳn chấp nhận có nhiều cách tiếp cận lịch sử khác nhau? Theo tôi có những người tiếp cận lịch sử nhưng không nhất thiết phải tiếp cận toàn bộ lịch sử. Cách tiếp cận đó chúng ta không nên phản đối vì đó là cách tiếp cận của một con người yêu lịch sử Việt Nam. Tôi không tẩy chay hướng đó. Ngay cả những tác giả sống ở nước ngoài, họ cũng dựa vào các nguồn tư liệu khác để viết lịch sử Việt Nam thì chúng ta cũng phải trân trọng. Hoặc vừa rồi có em học sinh viết lịch sử bằng đồ họa trên internet, đó cũng là một hướng tiếp cận lịch sử Việt Nam rất hay. Đó là một sự bổ sung cho lịch sử hiện đại của ta bằng những điều mà ta còn trống. Có thể nghịch tai một chút, nhưng phải thế. Để đổi mới đã có một cuộc đấu tranh tư tưởng hết sức căng thẳng giữa phái bảo thủ và phái tiên tiến chứ không phải tự nhiên mà có được đâu. Có đổi mới là có đấu tranh. Sai lầm của chúng ta là không chấp nhận những phản biện xã hội trái với ý kiến chính thống. Vậy, tại sao giới làm sử chính thống ở ta không có nhiều hướng tiếp cận khác nhau, mà tất cả cùng đi chung một con đường để rồi để lại những khoảng trống đáng tiếc như hiện nay, thưa ông? Con người phải biết chờ đợi thôi. Hiện nay, chúng ta chưa có một môi trường xã hội lành mạnh để cho các nhân tài thể hiện những hiểu biết của mình, tự do biểu cảm tư tưởng, bộc lộ tình cảm, suy tư trước những vấn đề xã hội. Chúng tôi chỉ cố gắng biểu hiện tư tưởng của mình trên các diễn đàn khoa học, từng bước một, chứ chưa thể có những bước đột phá. Bên cạnh đó, phần lớn cũng phải đấu tranh tư tưởng giữa học thuật và đời sống vật chất tầm thường. Chính điều đó hình thành một lớp tri thức trẻ chỉ muốn nương nhờ vào chính quyền để sống, và tự mình làm thui chột sự sáng tạo. Xin cảm ơn ông về cuộc trò chuyện! ================================ Chẳng có một chữ nói về cội nguồn Việt sử của dân tộc!
-
Vẫn đang lùng bùng...!Hì!=========================== Đằng sau 'phiên tòa thế kỷ' xử Bạc Hy Lai TP - Hai viên cảnh sát hộ tống Bạc Hy Lai ra trước vành móng ngựa được cho là cảnh sát giả. Nhiều chi tiết không được công khai tại tòa đã được người trong cuộc kể lại. Bạc Hy Lai và Chu Vĩnh Khang. Những viên cảnh sát giả Ông Bạc Hy Lai có chiều cao tới 1m85, vậy mà nom lọt thỏm và nhỏ bé giữa hai người cảnh sát. Rõ ràng đây là ý đồ của nhà chức trách muốn tạo cảm giác ông thấp bé trước phiên tòa. Nhưng chính điều này lại thôi thúc các nhà báo và cộng đồng mạng tìm hiểu xem hai viên cảnh sát này là ai. Kết quả không những khiến mọi người bất ngờ mà còn gây ra những cuộc tranh luận sôi nổi: Hai cảnh sát này đều không phải người địa phương, người ta không thấy hình ảnh, tên tuổi họ trong bất cứ biên chế đơn vị nào của cảnh sát Tế Nam cũng như tỉnh Sơn Đông. Khi nghiên cứu số hiệu cảnh sát của họ để tìm tên tuổi, mọi người sửng sốt khi cả hai cùng mang một số hiệu là “372078”. Việc hai cảnh sát đeo cùng số hiệu đã khiến dư luận cho rằng công tác chuẩn bị quá cẩu thả. Bất ngờ tiếp theo là một số cư dân mạng đã nhận mặt được một trong hai viên cảnh sát (người đứng bên trái) chính là Củng Hiểu Bân, một cựu cầu thủ, hiện đang là huấn luyện viên của đội bóng rổ Hoàng Kim Sơn Đông, có chiều cao 2m02. Anh này đã được thuê dưới hình thức làm hợp đồng để vào vai cảnh sát tại tòa. Hai cảnh sát giả. Những tình tiết không được công khai Phiên tòa xét xử Bạc Hy Lai được diễn ra trong phòng xử kín, chỉ có 110 người được dự thính, gồm: 2 cảnh sát hộ tống, 5 người thân của bị cáo, 19 nhà báo và 84 người khác. Mặc dù các diễn biến tại phiên tòa lần đầu tiên được truyền tới cộng đồng mạng bằng hình thức bút lục tốc ký liên tục qua địa chỉ mạng xã hội Weibo của tòa, nhưng có nhiều tình tiết đã bị lờ đi hoặc cắt bỏ có chủ ý. Chỉ đến khi những người trong cuộc hoặc người được tham dự lên tiếng thì mọi việc mới được sáng tỏ. Bạc Hy Lai thừa nhận vợ nghiện ma túy Theo đó, nhiều đoạn đối đáp với nhân chứng và tự thuật của ông Bạc Hy Lai đã bị cắt bỏ, trong đó có việc ông thừa nhận vợ (bà Cốc Khai Lai) nghiện ma túy, việc ông xử lý sự kiện Vương Lập Quân chạy trốn theo sự chỉ đạo của ông Chu Vĩnh Khang, Ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị, Bí thư Ủy ban Chính trị pháp luật. Bạc Hy Lai cũng nói ông ân hận vì đã không quan tâm nhiều hơn đến Cốc Khai Lai; Vương Lập Quân đã thú nhận với ông việc đã trực tiếp và gián tiếp qua Vương Bằng Phi – Phó Giám đốc CA khu Du Bắc, cung cấp ma túy cho Cốc Khai Lai. Khi nghe Vương nói thế, Bạc Hy Lai đã rất tức giận, yêu cầu tiến hành điều tra về hành vi của Vương. Bạc Hy Lai công khai nhận con Khi phản bác lời khai làm chứng qua video của Cốc Khai Lai: “Trước và sau khi Từ Minh đưa tiền vé máy bay, tôi đều nói cho Bạc Hy Lai biết”; Bạc Hy Lai đã nói: “Tôi có 2 con trai, tôi không thể không hỏi han mọi chuyện của Qua Qua; còn việc tôi chẳng ngó ngàng gì đến con trai lớn là điều trái với lẽ thường”. Trước tòa, Bạc Hy Lai đã nhắc đến tên con là Bạc Vọng Tri chứ không gọi theo họ Lý như trước, được mọi người hiểu là ông muốn thừa nhận người con bị ruồng bỏ bấy lâu nay. Bạc Hy Lai kêu bị lừa và ép cung Khi nói về vụ biệt thự ở Cannes, Bạc Hy Lai cũng khẳng định mình bị vợ lừa. Bạc nói ông chủ trương dạy con phải tự phấn đấu, không được dựa dẫm cha mẹ. Năm 2002, Bạc Qua Qua mới 15 tuổi, Cốc Khai Lai đã chuẩn bị gia sản cho con, không phù hợp với kỳ vọng của ông về con và trái với gia phong họ Bạc. Bà Cốc đã giấu ông làm việc này vì biết nếu nói ông sẽ không đồng ý. Về một số lời khai không đúng sự thật trước đây, Bạc Hy Lai nói trước tòa: “Các nhân viên điều tra mấy lần nhắc tôi: nếu không phối hợp tốt, họ sẽ bắt Qua Qua về nước để thẩm vấn”, vì vậy ông ta đã nói những điều trái với lòng mình. Trong ngày xét xử thứ hai, Cốc Khai Lai thông qua băng video làm chứng chống lại Bạc Hy Lai, Weibo của tòa viết Bạc đã nói: “Cốc Khai Lai điên rồi…”. Thực ra, nguyên văn câu nói của Bạc Hy Lai là: “Các nhân viên điều tra nói với tôi: Cốc Khai Lai điên rồi…Tôi không biết những lời ấy ở đâu ra? Nhưng nếu các vị cho là bà ấy bị điên thì sao có thể lấy lời chứng của bà ấy để buộc tội tôi?”. Trước tòa Bạc Hy Lai nói ông nhận chỉ thị từ Chu Vĩnh Khang “lấy lý do vấn đề sức khỏe, lấy danh nghĩa nhân đạo, xử lý việc Vương Lập Quân chạy trốn”. Bạc Hy Lai cũng phủ nhận việc ông huy động 4.000 quân cảnh bao vây lãnh sự quán Mỹ, không có chuyện ông điều tra trái phép và đưa đi mất tích những thân tín của Vương; chuyện ông sử dụng lính bắn tỉa định hạ sát Vương chỉ là chuyện nực cười… Bạc Hy Lai: trắng án hay tử hình? Một nguồn tin được coi là “có quan hệ mật thiết với giới lãnh đạo cao nhất” tiết lộ: nếu phán quyết quá nhẹ sẽ ảnh hưởng đến quyết tâm chống tham nhũng; nhưng thái độ của Bạc Hy Lai trước tòa “rất xấu”: không thành khẩn nhận tội, cũng không khai báo tội người khác, đáng phải xử thật nặng. Tuy nhiên, cả vợ ông ta là Cốc Khai Lai phạm tội giết người lẫn cựu Bộ trưởng Đường sắt Lưu Chí Quân tham ô số tiền gấp nhiều lần cũng chỉ bị xử tử hình, hoãn thi hành.Ở Trung Quốc điều này có nghĩa là mức án sẽ giảm xuống chung thân rồi sẽ giảm tiếp… Mấy hôm nay, trên các trang mạng Trung Quốc đang lưu hành bài “Nói chuyện nội bộ” của Thượng tướng Lưu Á Châu, con rể cố Phó chủ tịch Trung Quốc Lý Tiên Niệm nói “Bạc Hy Lai sẽ được trắng án” khiến nhiều người hoài nghi. Dân mạng Trung Quốc bàn tán sôi nổi: “nếu tha bổng Bạc Hy Lai thì khác nào “thả hổ về rừng”, nhưng nếu xử nặng thì khác nào cho thấy Trung Quốc không phải là quốc gia pháp trị”. Thu Thủy Tổng hợp
-
Toàn bộ báo cáo mới giải mật của tình báo Mỹ về vụ tấn công ở Syria Chủ nhật 01/09/2013 12:29 (GDVN) - Theo báo cáo đánh giá, các quan chức chính quyền Syria đã chuẩn bị cho cuộc tấn công. Các nhân viên về vũ khí hóa học của chính phủ Syria đã hoạt động ở một khu ngoại ô Damascus... Báo cáo mới được giải mật của cộng đồng tình báo Mỹ cho hay, Chính phủ Hoa Kỳ đánh giá rằng chính phủ Syria đã tiến hành một cuộc tấn công vũ khí hóa học ở ngoại ô Damascus vào ngày 21 tháng 8 năm 2013, dẫn đến các thương vong lớn, làm chết 1.429 người, trong đó có 426 trẻ em. Báo cáo chỉ ra rằng lực lượng chính quyền Syria đã sử dụng một loại khí độc gây tê liệt thần kinh (VX) trong cuộc tấn công. Những nạn nhân vô tội trong cuộc tấn công hôm 21/8. Dù là lực lượng nào tiến hành cũng là hành động tàn ác, vô nhân đạo Đánh giá này được cho là dựa trên nhiều nguồn khác nhau, bao gồm: con người, các loại tín hiệu và thông tin tình báo địa-không gian, nhiều lời kể về tên lửa chứa hóa học có tác động đến khu vực do đối lập kiểm soát, các lời kể từ nhân viên y tế quốc tế và Syria, hàng ngàn tường thuật của truyền thông xã hội và các thông tin từ một tổ chức quốc tế rất đáng tin cậy báo cáo rằng 3 bệnh viện trong khu vực Damascus tiếp nhận khoảng 3.600 bệnh nhân có các dấu hiệu phù hợp với tiếp xúc với chất độc gây tê liệt thần kinh (VX). Theo báo cáo đánh giá, các quan chức chính quyền Syria đã chuẩn bị cho cuộc tấn công. Các nhân viên về vũ khí hóa học của chính phủ Syria đã hoạt động ở một khu ngoại ô Damascus gần một khu vực mà chính quyền sử dụng để trộn vũ khí hóa học, bao gồm cả sarin. Báo cáo của cộng đồng tình báo Mỹ cáo buộc, ngày 21, một đơn vị của chính quyền Syria chuẩn bị cho một cuộc tấn công hóa học trong khu vực Damacus, trong đó có cả việc sử dụng mặt nạ phòng độc . Các phát hiện của vệ tinh chứng thực rằng các cuộc tấn công xuất phát từ một khu vực do chính quyền kiểm soát đã đánh vào các khu dân cư nơi ghi nhận các báo cáo là các cuộc tấn công hóa học đã xảy ra. Các thông tin bao gồm việc phát hiện các vụ phóng tên lửa vào sáng sớm từ vùng lãnh thổ do chính quyền kiểm soát, khoảng 90 phút trước khi có báo cáo đầu tiên về một cuộc tấn công hóa học xuất hiện trên truyền thông xã hội. Theo cáo buộc của Mỹ, các quan chức chính quyền Syria đã thảo luận về cuộc tấn công. Tình báo Mỹ cho rằng họ đã theo dõi được thông tin liên lạc liên quan đến một quan chức cấp cao có dính dáng tới cuộc tấn công và người này xác nhận rằng vũ khí hóa học đã được chính quyền sử dụng vào ngày 21 tháng 8 và người này lo ngại về việc các thanh tra viên của Liên Hợp Quốc thu thập chứng cứ. Vào chiều ngày 21 tháng 8, Mỹ thu thập được tin tình báo là nhân viên vũ khí hóa học của Syria đã nhận chỉ thị chấm dứt hoạt động . Đồng thời, chính quyền tăng cường cho đơn vị pháo binh nhằm vào các khu dân cư nơi các cuộc tấn công hóa học đã xảy ra. Trong khoảng 24 giờ sau cuộc tấn công, tình báo Mỹ nhận thấy các dấu hiệu pháo binh và tên lửa đã bắn với cường độ gấp bốn lần so với 10 ngày trước đó. Sùi bọt mép - một trong những triệu chứng của nạn nhân dính chất độc thần kinh Nạn nhân hiển thị các triệu chứng của vũ khí hóa học. 100 đoạn video liên quan đến các cuộc tấn công cho thấy một số lượng lớn các nạn nhân có những triệu chứng thể chất phù hợp với việc tiếp xúc với chất độc gây hại thần kinh, nhưng đó không phải là những triệu chứng chỉ gắn với việc tiếp xúc với chất độc gây hại thần kinh, bao gồm bất tỉnh, sùi bọt từ mũi và miệng, co đồng từ, tim đập nhanh và khó thở. Một số đoạn video cho thấy nhiều trường hợp dường như đã tử vong mà không thấy có chấn thương gì, điều đó phù hợp với sự tử vong do vũ khí hóa học và không phù hợp với việc thiệt mạng do vũ khí nhỏ, đầu đạn có sức nổ lớn hoặc các chất gây bỏng. Tình báo Mỹ cho rằng đây không phải là lần đầu tiên chính quyền Syria sử dụng vũ khí hóa học. Chính quyền Syria sở hữu nhiều tác nhân hóa học, bao gồm hơi cay, sarin và VX. Mỹ đánh giá rằng chính quyền Syria đã sử dụng vũ khí hóa học với quy mô nhỏ để đánh phe đối lập nhiều lần trong năm qua, đồng thời cho rằng do chính quyền thất vọng vì không thể giữ được phần lớn Damascus t nên có thể điều đó đã góp phần đưa họ đến quyết định sử dụng vũ khí hóa học vào ngày 21. Tình báo Mỹ quả quyết rằng họ thấy không có dấu hiệu cho thấy phe đối lập đã thực hiện một cuộc pháo kích và bắn tên lửa hợp đồng tác chiến quy mô lớn như đã diễn ra ngày 21 tháng 8. Hơn nữa, Mỹ đánh giá các phe đối lập ở Syria không có khả năng ngụy tạo tất cả các đoạn video, các triệu chứng thể chất được các nhân viên y tế và phi chính phủ xác nhận, và các thông tin khác liên quan đến cuộc tấn công hóa chất này. Những cái chết bất ngờ, oan nghiệt của hàng trăm phụ nữ, trẻ em Đánh giá mới được giải mật nhận định rằng, việc sử dụng vũ khí hóa học ở Syria đe dọa lợi ích an ninh quốc gia của Hoa Kỳ. Đe dọa phá bỏ những tiêu chuẩn quốc tế lâu đời chống lại việc sử dụng vũ khí hóa học, theo đó có người phải chịu trách nhiệm giải trình và hứng chịu hậu quả; mối nguy về bạo lực và bất ổn gia tăng đe dọa khu vực bao gồm cả đồng minh thân cận và các đối tác như Israel, Thổ Nhĩ Kỳ và Jordan, và làm tăng nguy cơ những vũ khí này sẽ đến tay các nhóm khủng bố và chúng có thể sử dụng chống lại Hoa Kỳ. Cộng đồng quốc tế cũng đã lên án cuộc tấn công này và kêu gọi hành động. Liên đoàn Ả Rập tuyên bố rằng họ đã quyết định "coi chính quyền Xiri hoàn toàn chịu trách nhiệm về tội ác này". Tổ chức Hợp tác Hồi giáo đã nói rằng chính quyền phải "chịu trách nhiệm về mặt pháp lý và đạo đức về tội ác ghê tởm này". Hội đồng Bắc Đại Tây Dương NATO tuyên bố rằng "việc sử dụng vũ khí như vậy là không thể chấp nhận và không thể bỏ quả mà không có câu trả lời. Những ai có trách nhiệm phải chịu trách nhiệm giải trình". Mục đích của bất kỳ việc đáp trả nào cũng sẽ có giới hạn. Tổng thống vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng về việc đáp trả. Điều đó cho thấy, bất kỳ việc đáp trả nào cũng sẽ tập trung vào việc chính quyền sử dụng vũ khí hóa học. Mỹ cho rằng cần phải gửi một thông điệp rõ ràng tới Assad, đồng minh của ông ta, và thế giới rằng việc sử dụng vũ khí hóa học sẽ không được dung thứ. Điều này rất quan trọng để đạt được mục tiêu ngăn chặn việc sử dụng vũ khí hóa học ở Syria, cứu mạng sống nhiều người và ngăn chặn người khác, nước khác sử dụng vũ khí hóa học trong tương lai. Báo cáo Mỹ khẳng định rằng Syria không phải là Irắc 2003. Hành động đáp trả mà Tổng thống đang cân nhắc sẽ có tính hạn chế, được điều chỉnh phù hợp, và tập trung vào các vấn đề vũ khí hóa học. Tổng thống đã nói rõ rằng ông không cân nhắc một sự can thiệp quân sự không có điểm dừng nhằm thay đổi chính quyền, ông cũng không cân nhắc đưa bộ binh Hoa Kỳ vào. Đây không phải là Irắc hay Afghanistan (lực lượng mặt đất ) hoặc Libya (một chiến dịch không quân kéo dài). Bình Nguyên
-
Động đất tại Vân Nam, 5 người thiệt mạng01/09/2013 03:40 Ngày 31.8, một trận động đất mạnh 5,9 độ Richter xảy ra tại thị trấn Bôn Tử Lan thuộc tỉnh Vân Nam của Trung Quốc, khiến ít nhất 5 người chết và 24 người bị thương, theo Tân Hoa xã. Động đất còn gây lở đất, làm sập 600 ngôi nhà và gây hư hại cho hơn 55.000 ngôi nhà khác, buộc 9.000 người phải sơ tán. Sau động đất, khu vực lại hứng thêm hơn 200 đợt dư chấn, nhưng đo được không quá 4,9 độ Richter, theo Trung tâm mạng động đất Trung Quốc. Trước đó, vào ngày 30.8, một trận động đất mạnh 5,1 độ Richter làm rung chuyển khu vực Tân Cương nhưng không ai thiệt mạng. * Cũng vào ngày 31.8, truyền hình Nepal đưa tin một trận động đất mạnh 6 độ Richter làm rung chuyển thủ đô Kathmandu vào tối 30.8, khiến nhiều người dân địa phương hoảng loạn, chạy ra đường và 3 người bị thương. Minh Trung
-
Nhật Bản tăng quân để “đông tiến”, “nam tiến” nhằm vào Trung Quốc Chủ nhật 01/09/2013 07:00 (GDVN) - Đây tiếp tục là loạt bài lo ngại của dư luận TQ về việc Nhật Bản tăng cường sức mạnh quân sự, đe dọa đòi hỏi chủ quyền của TQ ở Biển Hoa Đông, Biển Đông Tàu tấn công đổ bộ Quân đội Mỹ ở căn cứ hải quân Okinawa Tờ “Thanh niên Trung Quốc” ngày 30 tháng 8 có bài viết cho rằng, Naha nằm ở phía nam đảo Okinawa, bờ tây biển Hoa Đông, là thành phố lớn nhất của đảo Okinawa. Những năm gần đây, Nhật Bản đã tăng cường đóng quân ở Naha, xây dựng hệ thống lực lượng quân sự trên hướng tây nam để đối phó với mối đe dọa Trung Quốc – điều này được báo Trung Quốc gọi là “nhân tố quan trọng phá hoại an ninh, ổn định khu vực Tây Thái Bình Dương” (?). Nhật Bản tăng quân Naha vì đảo Senkaku Trong một thời gian tương đối dài sau Chiến tranh thế giới thứ hai, Naha và hướng tây nam hoàn toàn không phải là trọng tâm triển khai của Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản. Mãi đến những năm gần đây, Nhật Bản mới bắt đầu tiến hành mở rộng tăng quân cho Naha nhằm đề phòng “đảo Senkaku có sự cố”. Được biết, căn cứ Naha cách đảo Senkaku hơn 400 km, được Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản gọi là “căn cứ quân sự canh giữ đảo Senkaku gần nhất”. Mức độ xây dựng căn cứ Naha đã không ngừng tăng cường theo diễn biến ngày càng căng thẳng của vấn đề đảo Senkaku. Tháng 3 năm 2009, phi đội 204 của Lực lượng Phòng vệ Trên không đóng ở Naha bắt đầu đổi mới trang bị, loại máy bay chiến đấu chủ yếu đổi thành máy bay F-15 có bán kính tác chiến có thể bao trùm hiệu quả đảo Senkaku. Bộ Quốc phòng Nhật Bản còn có kế hoạch tăng số lượng máy bay chiến đấu của căn cứ Naha từ 20 chiếc lên 32 chiếc trong 10 năm tới, phi đội máy bay chiến đấu từ 1 tăng lên 2; điều khoảng một nửa trong số 13 máy bay cảnh báo sớm E-2C vốn ở căn cứ Misawa, tỉnh Aomori tới Naha, thành lập Đội cảnh giới, theo dõi bay 2, tăng cường phòng thủ quân sự hướng tây nam. Máy bay cảnh báo sớm E-2C Nhật Bản Hầu như đồng bộ với các động thái trên không, liên đội hỗn hợp 1 của Lực lượng Phòng vệ Mặt đất (lấy Naha làm căn cứ) cũng được mở rộng thành lữ đoàn 15. Theo tiết lộ của tạp chí “Nghiên cứu quân sự” Nhật Bản, lữ đoàn 15 mới được xây dựng theo tiêu chuẩn lực lượng cơ động chiến lược của Nhật Bản, trang bị những vũ khí tiên tiến như máy bay vận tải hạng nặng, lựu pháo kéo hạng nhẹ, tên lửa phòng không vác vai, máy bay do thám không người lái, một khi ở khu vực xung quanh xảy ra sự cố sẽ được nhanh chóng điều động, hoàn thành triển khai. Ngoài ra, Bộ Quốc phòng Nhật Bản đã quyết định cấp 21,1 tỷ yên (khoảng 250 triệu USD), trang bị tên lửa Patriot cho lực lượng phòng không căn cứ Naha, nâng cao năng lực phòng thủ tên lửa hướng tây nam của Nhật Bản. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Nhật Bản đã đầu tư quân bị mạnh ở đây, làm cho Naha đã trở thành căn cứ quân sự có quy mô lớn nhất, tính tổng hợp mạnh nhất ở hướng tây nam của Lực lượng Phòng vệ. Điều đáng chú ý hơn là, các bước bố trí lực lượng của Nhật Bản hoàn toàn không chỉ dừng lại ở Naha, mà là lấy Naha làm điểm khởi đầu, không ngừng mở rộng ra bên ngoài. Mấy năm gần đây, liên tục có thông tin Nhật Bản tăng cường đóng quân ở các khu vực như Shimoji, Miyako được đưa ra. Ngày 23 tháng 6 năm 2013, Bộ Quốc phòng Nhật Bản và khu vực Cho, Yonaguni đã ký hợp đồng thuê đất, lấy đất để triển khai 100 binh sĩ Lực lượng Phòng vệ ở Yonaguni vào năm 2015. Đảo này cách Đài Loan chỉ 110 km, cách đảo Senkaku 150 km, có thể dùng radar theo dõi cự ly gần các động thái của Hải quân Trung Quốc. Hệ thống tên lửa Patriot-3 của Lực lượng Phòng vệ Mặt đất Nhật Bản Một loạt các động thái cho thấy, Nhật Bản lấy Naha làm điểm khởi đầu, không ngừng mở rộng ra bên ngoài, hầu như cách đảo Senkaku và đảo Đài Loan càng gần, thậm chí gần hơn với Biển Đông. Trong thời kỳ Chiến tranh thế giới thứ hai, cảng Naha chính là căn cứ hải quân quan trọng của Nhật Bản. Trong lịch sử, Nhật Bản lấy Naha làm bàn đạp, mở rộng xâm lược nước ngoài. Có chuyên gia cho rằng, căn cứ quân sự Naha có vị trí, vai trò nổi bật, làm cho trọng tâm triển khai quân sự của Nhật Bản từ phía bắc truyền thống chuyển về hướng nam, vừa có ý định ngăn chặn Trung Quốc, vừa có tham vọng sử dụng quân đội ở nước ngoài, điều này đồng bộ với các động thái của Nhật Bản hiện nay như thúc đẩy sửa đổi “Hiến pháp hòa bình”, giành được “quyền tự vệ tập thể”. Trong tương lai, bất kể là biển Hoa Đông, hay Biển Đông, thậm chí Ấn Độ Dương xảy ra sự cố thì Naha cũng đều là căn cứ tiến lên để Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản “đông tiến” và “nam tiến”. Nguyên nhân sử dụng căn cứ Naha của Nhật Bản Bản thân đảo Okinawa trong đó có Naha là một “đảo quân sự” thực sự, vốn được mệnh danh là “Trân Châu Cảng phương Đông”. Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản sở dĩ lựa chọn Naha làm đại bản doanh hướng tây nam là do có nhiều nguyên nhân. Trước hết, Naha có vị trí địa lý chiến lược quan trọng. Đảo Okinawa là hòn đảo lớn nhất của quần đảo Ryukyu, được coi là mắt xích quan trọng nhất của “chuỗi đảo thứ nhất” trên Thái Bình Dương, trong khi đó Naha nằm ở vị trí trung tâm của đảo Okinawa, là chìa khóa tuyến đường hàng hải Miyako, có thể ảnh hưởng đến eo biển Đài Loan và eo biển Bashi. Hải quân Trung Quốc nếu muốn chọc thủng “chuỗi đảo thứ nhất”, vươn ra biển sâu, đây là phương hướng gần nhất. Nhiều tàu chiến chủ lực Mỹ-Nhật tiến hành diễn tập quân sự liên hợp ở Thái Bình Dương (ảnh tư liệu) Thứ hai, Naha có điều kiện địa lý tự nhiên để xây dựng căn cứ quân sự. Đảo Okinawa tuy là hòn đảo lớn nhất của quần đảo Ryukyu, nhưng diện tích có hạn, khu vực bằng phẳng, rộng rãi thích hợp làm sân bay hoàn toàn không nhiều. Đặc biệt là trong tình hình quân Mỹ tiếp tục kiểm soát 2 căn cứ lớn nhất ở đồng bằng miền trung Okinawa, gồm Kadena và Futenma, thì Naha trở thành sự lựa chọn tốt nhất của Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản. Để nâng cao năng lực bảo đảm của sân bay Naha, tháng 1 năm 2013, Chính phủ Nhật Bản chính thức tuyên bố, đầu tư vốn lớn xây dựng đường băng thứ hai của sân bay Naha. Để thúc đẩy xây dựng “đội cảnh giới, theo dõi bay 2”, ngày 21 tháng 8 năm 2013, Bộ Quốc phòng Nhật Bản đưa ra quyết định chi 1,3 tỷ yên trong ngân sách tài khóa năm 2014, xây dựng cơ sở bảo trì máy bay cảnh báo sớm E-2C ở sân bay Naha. Cảng Naha cũng là cảng tự nhiên cỡ lớn tốt, có thể neo đậu trên 40 tàu chiến mặt nước các loại, trong cảng có bến tàu sửa chữa dành cho tàu chiến cỡ trung bình trở xuống. Quân Mỹ đóng ở Okinawa luôn coi cảng Naha là căn cứ tiếp tế hậu cần và vận tải biển chính, máy bay vận tải MV-22 Osprey được họ triển khai ở sân bay Futenma chính là được tiến hành lắp ráp, bay thử ở quân cảng Naha. Gần đây, Nhật Bản lựa chọn Naha cũng có mặt cầu toàn. Trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh, đảo Okinawa được quân Mỹ xây dựng thành cụm căn cứ quân sự lớn nhất châu Á, phân bố toàn đảo 36 căn cứ lớn nhỏ, tổng diện tích đạt trên 230 km2. Nhưng, trong rất nhiều căn cứ, không có căn cứ nào thuộc “chủ nhà” Nhật Bản. Mãi đến thập niên 70 của thế kỷ trước, Mỹ hoàn trả đảo Okinawa, sau khi quân Mỹ rút khỏi sân bay Naha, Lực lượng Phòng vệ Trên không Nhật Bản mới bắt đầu đến đóng ở Naha. Có chuyên gia chỉ ra, không thể để quân Mỹ rút khỏi các khu đất “vàng” như Futenma, nên Naha là sự lựa chọn duy nhất của Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản. Máy bay vận tải MV-22 Osprey do Mỹ chế tạo, diễn tập hạ cánh xuống tàu sân bay trực thăng Hyuga Nhật Bản vào ngày 14 tháng 6 năm 2013 Do điều kiện của Naha quá tốt, quân Mỹ đến nay vẫn mãi không quên. Ngay từ tháng 4 năm 2005, Mỹ đã đạt được thỏa thuận với Nhật Bản, một khi CHDCND Triều Tiên và eo biển Đài Loan xảy ra khủng hoảng, Nhật Bản sẽ ưu tiên mở cửa cảng biển và sân bay để quân Mỹ sử dụng, quân Mỹ chuyên nhắc đến sân bay Naha của Okinawa. Mấy năm gần đây, giữa Mỹ-Nhật xảy ra tranh cãi về vấn đề di dời sân bay Futenma, Naha cũng được quân Mỹ coi là một trong những khu vực lựa chọn quan trọng. Nguồn gốc lịch sử Tuy nhà cầm quyền Nhật Bản thường xuyên nhấn mạnh đến mối đe dọa từ Trung Quốc, kêu gọi bảo vệ đảo Senkaku, tìm các lý do để tăng cường xây dựng căn cứ quân sự Naha, nhưng lại bị người dân khu vực Naha phản đối mạnh mẽ, điều này có nguyên nhân lịch sử. Theo báo Trung Quốc, Okinawa hoàn toàn không phải là lãnh thổ cố hữu của Nhật Bản. Quần đảo Ryukyu trong đó có Okinawa, về lịch sử, đều thuộc bản đồ của vương quốc Ryukyu. Khu vực Naha chính là Thủ đô của vương quốc Ryukyu cũ. Năm 1879, Nhật Bản đã cưỡng chiếm và thôn tính vương quốc Ryukyu. Đối với vấn đề này, người dân địa phương khó quên được. Chiến tranh thế giới lần thứ hai càng là ác mộng của người Okinawa. Hầu hết người Okinawa bị chủ nghĩa quân phiệt Nhật Bản đưa lên chiến xa ra chiến trường làm “bia đỡ đạn”. Sử liệu gần đây cho thấy, chỉ chiến dịch Okinawa đã có 140.000 dân thường thương vong. Trong đó vừa có người bị chết vì pháo nổ, không kích, vừa có dân thường Okinawa tự sát tập thể. Vì vậy, người dân Okinawa rất yêu quý hòa bình, phản đối chiến tranh. Nhật Bản sẽ mua máy bay do thám không người lái Global Hawk để bảo vệ đảo Senkaku Từ lâu, những sự cố huấn luyện, vụ án hình sự và tiếng ồn cất/hạ cánh máy bay chiến đấu của quân Mỹ trên đảo Okinawa đã trở thành nỗi lo ngại của người dân địa phương. Đáng chú ý là những vụ binh sĩ Mỹ cưỡng dâm phụ nữ địa phương đã dấy lên những hành động phản đối mạnh mẽ. Đối với vấn đề này, Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản buộc phải hành sự thận trọng. Nhiều người lầm tưởng quân đội đóng quân sẽ có lợi cho thúc đẩy kinh tế địa phương phát triển, nhưng sự thực không phải như vậy. Dựa lâu dài vào chi tiêu của quân đội đã làm cho sự phát triển kinh tế của Naha đi vào ngõ cụt, các loại ưu thế không thể phát huy được. Naha là cảng hàng không quốc tế lớn nhất phía nam Nhật Bản, nhưng cơ sở quân sự mật độ cao đã hạn chế nghiêm trọng sự phát triển kinh tế của Naha. Cảng Naha là cơ sở tiếp tế hậu cần và vận tải biển chính của quân Mỹ đồn trú ở khu vực Okinawa, có 12 bến đỗ có thể cung cấp cho quân Mỹ sử dụng. Căn cứ Naha của Lực lượng Phòng vệ Trên không Nhật Bản nằm sát với sân bay quốc tế Naha, quân và dân cùng sử dụng một đường băng và các cơ sở hàng không khác. Ngày 13 tháng 3 năm 2013, một chiếc máy bay chiến đấu F-15 chuẩn bị hạ cánh đã bất ngờ nổ lốp, khiến cho sân bay buộc phải đóng cửa khẩn cấp trong thời gian 1 giờ, nhiều máy bay chở khách hàng không dân dụng đã bị trì hoãn hoặc hủy bỏ. Để giải quyết vấn đề phát triển kinh tế của Naha, Chính phủ Nhật Bản cũng đã áp dụng không ít biện pháp khắc phục, chẳng hạn mỗi năm nộp 6,049 tỷ yên tiền thuê cho chính quyền địa phương. Nhưng, đây là con số quá nhỏ khi tính đến những tổn thất kinh tế tiềm năng của Naha. Hạm đội Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản Báo Trung Quốc dẫn lời “học giả Nhật” kết luận: Chính phủ Nhật nếu muốn thực sự mưu cầu phát triển cho người dân địa phương thì nên “chấm dứt chương trình quân sự hóa Naha. Bởi vì, lịch sử sớm đã chứng minh, quân sự hóa của Nhật Bản sẽ không đem lại an ninh, sẽ chỉ phá hoại hòa bình khu vực” – Một kết luận rất lạ và chỉ có ở truyền thông Trung Quốc. Đông Bình