HungNguyen
Hội Viên Ưu Tú-
Số nội dung
855 -
Tham gia
-
Lần đăng nhập cuối
Content Type
Hồ sơ
Forums
Calendar
Everything posted by HungNguyen
-
Tờ Nhân dân Nhật báo của Đảng Cộng sản Trung Quốc vừa có bình luận về phát biểu của Đô đốc Mỹ Robert Willard hôm 18/08 tạ̣i Philippines. Trên trang 3 của số báo ra ngày 20/08, Nhân dân Nhật báo đăng bài của tác giả Su Hao với tựa đề 'Liệu có thể giữ an ninh tại Biển Đông bằng cách gây rắc rối hay không?' Bài báo nói nhận định của ông Williard, chỉ huy Bộ Tư lệnh Thái Bình Dương, rằng thái độ của Trung Quốc đang gây quan ngại cho các nước láng giềng, là "chuyện vớ vẩn". "Cáo buộc của Robert Williard về Trung Quốc cũng như nhận định của ông ta về tình hình Biển Đông là không có cơ sở". Tác giả Su Hao nói trong 10 năm qua lòng tin giữa các quốc gia trong khu vực đã được tăng cường và Chính phủ Trung Quốc luôn ủng hộ đối thoại và hợp tác an ninh với các nước xung quanh trên cơ sở hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau. Nhân dân Nhật báo đưa ra nhiều dẫn chứng cho nhận định rằng sự hợp tác tại Biển Đông đang phát triển thuận lợi, tình hình tại đây hòa bình, ổn định và phát triển tốt. "Trong bối cảnh như vậy, cái gọi là 'tình hình căng thẳng' ở Biển Đông rõ ràng là luận điệu xuyên tạc nhằm tạo điều kiện để đạt mục tiêu riêng." Bài báo nói việc các nước lớn bên ngoài khu vực tham gia vào Biển Đông đã gây ra không khí căng thẳng mới. Tờ Nhân dân Nhật báo của Đảng Cộng sản Trung Quốc vừa có bình luận về phát biểu của Đô đốc Mỹ Robert Willard hôm 18/08 tạ̣i Philippines. Trên trang 3 của số báo ra ngày 20/08, Nhân dân Nhật báo đăng bài của tác giả Su Hao với tựa đề 'Liệu có thể giữ an ninh tại Biển Đông bằng cách gây rắc rối hay không?' Bài báo nói nhận định của ông Williard, chỉ huy Bộ Tư lệnh Thái Bình Dương, rằng thái độ của Trung Quốc đang gây quan ngại cho các nước láng giềng, là "chuyện vớ vẩn". "Cáo buộc của Robert Williard về Trung Quốc cũng như nhận định của ông ta về tình hình Biển Đông là không có cơ sở". Tác giả Su Hao nói trong 10 năm qua lòng tin giữa các quốc gia trong khu vực đã được tăng cường và Chính phủ Trung Quốc luôn ủng hộ đối thoại và hợp tác an ninh với các nước xung quanh trên cơ sở hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau. Nhân dân Nhật báo đưa ra nhiều dẫn chứng cho nhận định rằng sự hợp tác tại Biển Đông đang phát triển thuận lợi, tình hình tại đây hòa bình, ổn định và phát triển tốt. "Trong bối cảnh như vậy, cái gọi là 'tình hình căng thẳng' ở Biển Đông rõ ràng là luận điệu xuyên tạc nhằm tạo điều kiện để đạt mục tiêu riêng." Bài báo nói việc các nước lớn bên ngoài khu vực tham gia vào Biển Đông đã gây ra không khí căng thẳng mới. Bình luận viên Li Hongmei nói giới quan sát quốc tế đang có chung quan điểm rằng Việt Nam đang cố hết sức để quốc tế hóa và đa phương hóa tranh chấp Trung-Việt tại Biển Đông, và muốn Mỹ giúp đối trọng lại ảnh hưởng của Trung Quốc. "Nếu Việt Nam lo ngại về hậu quà và quan tâm tới sự bất bình ngày càng lớn của Trung Quốc trước các hoạt động gần đây của Việt Nam, thì cần có hướng đi khác để giảm bớt sự hằn học vô lý đối với Trung Quốc hoặc ít nhất không làm trầm trọng thêm đối đầu Trung-Mỹ vì những điều này sẽ có ảnh hưởng lớn tới chính sách của Trung Quốc về Việt Nam trong tương lai." Bà Li gợi lại rằng dưới sự lãnh đạo của ông Hồ Chí Minh, quan hệ Việt-Trung như là anh em và ngày nay, nếu như không thể quay lại được tình cảm cũ thì ít nhất Việt Nam cũng nên phản ứng một cách tích cực trước chính sách làm láng giềng tốt của Trung Quốc. Theo bình luận viên này, "hành động của Việt Nam lúc này là rất ích kỷ, chỉ biết đến mình... và đồng thời quá đề cao chiếc ô dù bảo trợ của Chú Sam." "Việt Nam nên từ bỏ ảo tưởng rằng nếu có bảo trợ của hải quân Mỹ thì muốn làm gì ở Biển Đông cũng được. Giả sử Trung Quốc và Việt Nam có xung đột vũ trang, thì không hàng không mẫu hạm của bất cứ quốc gia nào có thể bảo đảm an toàn cho Việt Nam." Tuy nhiên bà Li cũng khuyến cáo Bắc Kinh không cần quá bận tâm về điều mà bà gọi là "nhỏ nhặt" này. "Phản ứng tốt nhất của Trung Quốc là tăng nỗ lực giành ảnh hưởng và vị thế ở Đông Nam Á." Theo BBC
-
TQ lập trường trước ( hàng ngàn năm trước) sau (hiện nay và mai sau) như một muốn hoà bình và không đe doạ láng giềng bằng vũ lực NẾU VÀ CHỈ NẾU láng giềng NGHE LỜI TQ _ Lập luận của người "quân tử " :D
-
Cám ơn cô Wild, thứ 2 khi ngân hàng làm việc, HungNguyen sẽ đi nộp học phí.
-
Trễ khai giảng mất 10 ngày, Hungnguyen xin đăng ký vào lớp PTNC bây giờ còn kịp không ạ ?
-
Nghe Tướng Trung Quốc bàn về niềm tin và đạo đức www.tuanvietnam.net: Lưu Á Châu sinh năm 1952, là con rể cố Chủ tịch nước Trung Quốc Lý Tiên Niệm, có thời là Phó Chính uỷ bộ đội không quân Trung Quốc, nay là Chính uỷ Trường đại học Quốc phòng Trung Quốc, từng là giáo sư thỉnh giảng của ĐH Stanford Mỹ. Ông đồng thời là một nhà văn có tiếng, chủ nhân một số giải thưởng văn học. Các bài viết của ông ngôn từ mạnh dạn, quan điểm mới mẻ (nhất là quan điểm đối với Mỹ), lập luận sắc bén của ông được dư luận rất quan tâm. Dưới đây là phần lược dịch bài nói ngày 11/9/2002 của ông - Trung tướng không quân Lưu Á Châu, lúc đó là Chính uỷ bộ đội không quân Quân khu Thành Đô Trung Quốc, trước các cán bộ quân đội cấp tiểu đoàn trở lên tại căn cứ không quân Côn Minh, Vân Nam. Tuần Việt Nam xin đăng lại ý kiến cá nhân của ông, một vị Trung tướng của Trung Quốc để rộng đường dư luận. Mời quý bạn đọc gần xa, trong nước và nước ngoài gửi bài, ý kiến trao đổi, tranh luận. Người phê phán văn hoá Trung Hoa Trong quá khứ, tôi trước tiên là người kế thừa văn hoá Trung Hoa, sau đó mới là người phê phán văn hoá Trung Hoa. Hiện nay tôi trước tiên là người phê phán văn hoá Trung Hoa sau đó mới là người kế thừa. Lịch sử phương Tây là một bộ sử sửa cái xấu, cái sai thành cái tốt, cái đúng. Lịch sử Trung Quốc thì là một bộ sử sửa cái tốt cái đúng thành cái xấu cái sai. Thời cổ, phương Tây cái gì cũng cấm, chỉ có điều không cấm bản năng con người. Trung Quốc cái gì cũng không cấm, riêng bản năng thì cấm. Người phương Tây dám thể hiện bản thân, tức thể hiện tư tưởng mình và còn dám phô bầy thân xác loã lồ của mình. Trung Quốc chỉ biết mặc quần áo, mặc quần áo cho tư tưởng. Mặc bao giờ cũng dễ hơn cởi. Phương Tây đả kích mặt đen tối của mình, cho nên tìm được ánh sáng, tư tưởng của họ đang bay bổng. Chúng ta ca ngợi sự sáng sủa của mình, kết quả đem lại bóng tối nghìn năm. Trung Quốc không có nhà tư tưởng, chỉ có nhà mưu lược. Hegel từng nói: "Trung Quốc không có triết học." Tôi cho rằng mấy nghìn năm nay Trung Quốc chưa sản sinh được nhà tư tưởng nào. Nhà tư tưởng tôi nói là những người như Hegel, Socrates, Plato, những nhà tư tưởng ấy có cống hiến to lớn đối với tiến trình văn minh nhân loại. Lão Đan [tức Lão Tử - ND], bạn nói ông ấy là nhà tư tưởng phải không? Chỉ dựa vào "Đạo đức kinh" 5000 chữ mà có thể làm nhà tư tưởng ư? Đấy là chưa nói "Đạo đức kinh" của ông có vấn đề. Khổng Tử có thể coi là nhà tư tưởng chăng? Thế hệ chúng ta xem xét ông thế nào? Tác phẩm của ông bị xem xét ra sao? Tác phẩm của ông chưa từng cung cấp cho nội tâm người Trung Quốc một hệ thống giá trị có thể đối kháng quyền lực thế tục. Cái mà ông cung cấp là tất cả xoay xung quanh quyền lực. Ông Lưu Á Châu Nếu Nho học là một tôn giáo thì đó là một tôn giáo rởm; nếu là tín ngưỡng thì là tín ngưỡng rởm; nếu là triết học thì đó là triết học của xã hội quan trường hoá. Xét trên ý nghĩa này thì Nho học có tội với người Trung Quốc. Trung Quốc không thể có nhà tư tưởng, chỉ có nhà mưu lược. Xã hội Trung Quốc là xã hội binh pháp, dân tộc ta chỉ tôn sùng nhà mưu lược. Một Gia Cát Lượng chẳng mấy thành công về sự nghiệp lại được người ta kỷ niệm nhiều lần. Ông ấy bụng dạ kém khoáng đạt, cách dùng người cũng chưa thích hợp. Có tư liệu cho thấy ông ta còn là kẻ lộng quyền. Nhưng chính con người như thế lại được nâng lên tầm cao phát sợ. Đây cũng là một phác hoạ tâm hồn dân tộc ta. Dưới hình thái xã hội như thế có ba loại hành vi thịnh hành ở Trung Quốc. Ba loại hành vi thịnh hành tại Trung Quốc 1.Thuật nguỵ biện. Con trai tôi năm nay thi vào khoa báo chí một trường đại học. Khoa này là một trong những khoa báo chí tốt nhất Trung Quốc. Tôi bảo nó: Đưa giáo trình cho bố xem. Đọc xong tôi bảo thứ này không đáng đọc. Trong giáo trình có một suy đoán như sau: Trung Quốc phát minh ra thuốc nổ; thuốc nổ truyền tới châu Âu đã phá tan dinh luỹ phong kiến Trung thế kỷ của châu Âu. Thật nực cười. Thuốc nổ anh phát minh ra phá tan dinh luỹ phong kiến của người ta, thế sao dinh luỹ của chính anh lại không bị phá vỡ? Ngược lại còn vững chắc hơn? Tại Đại học Quốc phòng Trung Quốc, khi thảo luận vấn đề Đài Loan có một quan điểm được nhiều người tán đồng như sau: Đài Loan như một cái ổ khoá. Nếu không giải quyết được vấn đề Đài Loan thì ổ khoá ấy sẽ khoá chặt cánh cổng lớn của Trung Quốc, Trung Quốc sẽ không có lối ra biển cả. Đó là sự nguỵ biện. Tây Ban Nha sau khi trở thành cường quốc biển, đâu có thể ngăn cản anh hàng xóm Bồ Đào Nha cũng trở thành cường quốc biển. Eo biển Dover của Pháp cách nước Anh có 28 hải lý, Anh Quốc có thể ngăn cản Pháp trở thành cường quốc biển không? Trung Quốc mất biển, chủ yếu là do tầng lớp thống trị Trung Quốc nhiều đời chưa có quan điểm Quyền lực biển. Có lẽ mọi người chưa chú ý tới chuyện một số hội Phật Giáo, Đạo giáo thường đứng ra chủ trì việc phê phán một số đoàn thể mê tín phong kiến, các vị đạo trưởng ung dung nói năng, phê phán người ta là mê tín phong kiến. Tôi muốn cười thầm nhưng lại không nhịn được cười thành tiếng. Bảo người ta là mê tín phong kiến, lẽ nào ông là duy vật chăng? Chẳng phải cũng là mê tín đó sao? 2. Đối ngoại lôi kéo vỗ về, đối nội tàn nhẫn. Văn minh châu Âu và văn minh Trung Quốc hầu như đồng thời cất bước nhưng châu Âu hình thành nhiều quốc gia nhỏ, Trung Quốc hình thành một đại đế quốc thống nhất. Nói tới chuyện này chúng ta thường hí hửng phấn khởi. Thực ra châu Âu hình thành nhiều quốc gia như thế chính là một dạng thể hiện tư tưởng tự do của họ. Tuy hình thành nhiều quốc gia như vậy nhưng bao nhiêu thứ có liên quan đến văn minh nhân loại chính là sinh ra từ các tiểu quốc chia tách ra ấy. Còn chúng ta đã làm được gì cho văn minh thế giới? Có thể khẳng định, thống nhất giang sơn có mối quan hệ tất nhiên nào đó với tư tưởng thống nhất. Xã hội mưu lược là xã hội hướng nội. Tôi từng nghiên cứu kỹ sự khác biệt giữa Trung Quốc với Mỹ. Trên mặt công việc quốc tế, về cơ bản Trung Quốc mềm mỏng, còn trên mặt công việc trong nước thì cứng rắn. Nước Mỹ ngược lại, họ rắn trên mặt công việc quốc tế, mềm trên mặt công việc trong nước. Chẳng còn nhớ trong một cuốn sách nào đấy tôi có đề cập vấn đề này, có lẽ là cuốn Đánh giá nguy hiểm tác chiến với Đài Loan, và kết luận: Chuyện này là do sự khác biệt văn hoá quyết định. Văn hoá Trung Quốc có tính khép kín, kín đáo, hướng nội. Văn hoá Mỹ thì cởi mở, hướng ngoại. Tư tưởng đại nhất thống cũng là tư tưởng kiểu hướng nội. Điều đó giải thích vì sao trước bọn xâm lược nước ngoài thì chúng ta là bầy cừu, trước đồng bào mình thì chúng ta là lang sói. Ngót trăm lính Nhật là đủ để áp giải 50 nghìn tù bình quân Quốc Dân Đảng đến Yến Tử Cơ [một địa danh thuộc tỉnh Giang Tô - ND] xử bắn. Chưa nói đến chống lại, các tù binh này chẳng có cả tới dũng khí bỏ chạy nữa kia. 3. Hành vi thô bỉ. Sự thô bỉ về tinh thần ắt đem lại sự thô bỉ trong hành vi. Sự cao quý tinh thần ắt sẽ đem lại sự cao quý trong hành vi. Khoảng hai chục năm trước khu phố nhà tôi có xảy ra chuyện như sau: Một đôi vợ chồng li dị, ông chồng dẫn cô bồ mới về nhà, hai vợ chồng cãi nhau. Bà vợ chạy lên gác trên muốn nhảy lầu. Rất nhiều người xúm lại xem. Có kẻ vì hí hửng khi thấy người khác gặp tai nạn mà hét to: "Nhảy đi, nhảy đi!" Về sau cảnh sát đến cứu được bà kia xuống, những người xem thậm chí còn cảm thấy tiếc rẻ. Tôi thở dài một cái rồi về nhà, mở ti-vi xem. Đúng lúc ấy trên ti-vi đang chiếu bộ phim kể về một chuyện có thật xảy ra ở châu Âu. Chuyện như sau: Một nước nào đó, nhớ mang máng là Hungary thì phải, 70 năm trước có một anh thợ mỏ trẻ sắp cưới vợ. Trong lần cuối cùng xuống giếng mỏ trước ngày cưới thì mỏ xảy ra sụt lở, anh thợ kia mãi mãi không thể trở về. Cô dâu không thể tin rằng người yêu của mình có thể bỏ cô mà đi, cứ thế đằng đẵng chờ 70 năm trời. Cách đây ít lâu người ta sửa lại hầm mỏ, phát hiện thấy trong vũng nước đọng ở chỗ sâu có một xác người. Đó chính là chàng rể- thợ mỏ nọ bị vùi dưới giếng 70 năm trước. Vì dưới ấy không có không khí, xác lại ngâm trong nước có khoáng chất nên người ấy trông vẫn trẻ như lúc chết. Cô dâu thì đã là bà lão tóc bạc phơ. Bà cụ ôm lấy người yêu khóc nức nở. Bà quyết định tiếp tục làm lễ cưới của họ. Cảnh này thật quá xúc động: Cô dâu 80 tuổi mặc áo cưới trang trọng một màu trắng như tuyết. Tóc cũng trắng như tuyết. Người yêu của bà thì vẫn trẻ như xưa, mắt nhắm nghiền nằm trên cỗ xe ngựa. Hôn lễ và tang lễ đồng thời tiến hành. Bao nhiêu người rơi lệ. Vụ 11/9 thử thách trình độ đạo đức quốc dân Vụ 11/ 9 năm ngoái là sự việc có thể khảo nghiệm trình độ đạo đức của dân tộc ta nhất. Hôm nay [tức 11/09/2002 - ND] vừa đúng tròn một năm sự kiện ấy. Vụ 11/ 9 tuy không thể thay đổi thế giới nhưng đã thay đổi nước Mỹ. Đồng thời, thế giới sau ngày ấy rất khó trở lại trước sự kiện này. Khi xảy ra vụ 11/9, ít nhất trong một quãng thời gian sau đó nước ta bị bao phủ bởi một bầu không khí không lành mạnh. Tối hôm 12/9, có người bạn gọi điện thoại cho tôi nói sinh viên ĐH Bắc Kinh và ĐH Thanh Hoa đang khua chiêng gõ trống. Tôi bảo đội tuyển bóng đá quốc gia Trung Quốc còn chưa lọt vào vòng sau kia mà, phải đến mồng 7/10 đội Trung Quốc mới đấu trận cuối cùng với đội Liên hiệp Vương quốc A Rập, nếu thắng thì sẽ lọt vào danh sách dự World Cup. Một lúc sau mới biết thì ra sinh viên Trung Quốc đang chúc mừng việc toà tháp đôi Mỹ bị đánh sập. Tòa tháp đôi của Mỹ bị tấn công ngày 11/09/2001 Báo chí nước ngoài đưa tin: Hồi ấy có một đoàn nhà báo Trung Quốc đang ở thăm Mỹ, khi thấy hình ảnh toà nhà Trung tâm Thương mại thế giới bị đánh phá, các thành viên đoàn nhà báo này bất giác vỗ tay. Đây là một dạng ngấm văn hoá; điều đó không thể trách họ, bọn họ đã không thể kiềm chế được bản thân. Kết quả họ bị [chính phủ Mỹ - ND] tuyên bố là những người mãi mãi không được hoan nghênh. Hồi ấy tôi đang ở Không quân Bắc Kinh [1], mấy hôm ấy đều có người ở bộ đội đến thăm, gặp ai tôi cũng hỏi quan điểm của họ đối với vụ 11/9. Tất cả đều trả lời: Đánh bom hay lắm. Sau này tôi nói đây là một tình trạng rất đáng buồn. Nếu những người ấy yêu mến Trung Quốc, thế thì có cứu được Trung Quốc hay không? Về giới truyền thông thì càng chẳng nên nhắc tới. Ở Trung Quốc, nơi không có tin tức nhất là trên báo chí. Năm 1997 công nương Diana chết vì tai nạn giao thông. Cho dù Diana là người thế nào, hoàng gia Anh Quốc ra sao thì ít nhất bà ấy cũng có giá trị tin tức. Các tờ báo lớn trên thế giới đều đăng tin này trên trang nhất, riêng báo chí Trung Quốc không đăng tin ấy. Hôm đó tin tức đầu bảng của các tờ báo lớn ở Bắc Kinh là "Các trường trung, tiểu học Bắc Kinh hôm nay khai giảng". Tin này chẳng khác gì tin "Người Bắc Kinh hôm nay ăn sáng rồi", chỉ có cái giá trị [thông tin - ND] ấy thôi. Tối hôm 11/9 tôi ngồi xem chương trình "Tiêu điểm phỏng vấn" trên ti-vi. Tôi muốn xem xem "những cái miệng lưỡi của đất nước" đánh giá tiêu điểm vụ 11/9 như thế nào. Kết quả chương trình "Tiêu điểm phỏng vấn" hôm ấy có nội dung là nói về việc các chi bộ ở nông thôn tăng cường xây dựng chi bộ gì gì đó. Bạn muốn xem cái gì thì không có cái ấy. Cái bạn không muốn nghe thì người ta cứ nói cho mà nghe. Dĩ nhiên, những cái miệng lưỡi của quốc gia thì vô tội. Văn hoá truyền thống ảnh hưởng tới quan niệm đạo đức Năm 1999 Mỹ tấn công Nam Tư. Trung Quốc đứng ra phản đối. Cái giá của lần ấy là Đại sứ quán Trung Quốc tại Nam Tư bị bắn phá. Suýt nữa thì Trung Quốc lại đứng ra lần nữa. Đoàn tàu văn hoá này của chúng ta có quán tính lớn, chở chúng ta, những kẻ có khiếm khuyết đạo đức, phóng như bay tới điểm chót. Hồi ấy có người còn đề xuất nhân dịp này tấn công Đài Loan, ra tay một lần là xong. Có thể thông cảm với nỗi lòng của các bạn ấy, nhưng bấy giờ quả thật không phải là thời cơ thích hợp. Hồi ấy tôi nghĩ, vụ 11/9 chết bao nhiêu người, đều là người vô tội. Cái mất đi là sinh mạng con người, thứ tôn nghiêm nhất trên thế giới. Những sinh mạng ấy không có liên quan với chính phủ Mỹ. Chúng ta dùng thái độ như vậy đối xử với người ta, nhưng người ta không dùng thái độ như vậy đối xử với ta. Thảm án Dover hình thành sự đối chiếu rõ rệt với việc này. Năm 2000, một đoàn người Phúc Kiến vượt biên trái phép ngồi trong xe thùng bịt kín cập cảng Dover lên đất Anh Quốc. Vì ngồi mấy chục giờ trong thùng xe thiếu không khí, tất cả đều chết ngạt [2], chỉ có 2 người sống sót. Khi vụ này bị phanh phui, không một quan chức nào của Đại sứ quán Trung Quốc xuất đầu lộ diện. Cuối cùng dân chúng Anh Quốc vùng Dover tự phát làm lễ truy điệu và lễ thắp nến tưởng niệm những người đã chết. Rất nhiều trẻ em tham dự, chúng cầm trong tay những thứ đồ chơi chế tạo tại Trung Quốc. Nhân đây xin nói thêm, hiện nay 90% đồ chơi trên thế giới là Made in China. Nhà báo hỏi lũ trẻ: Tại sao các cháu dự lễ truy điệu? Bọn trẻ nói: Họ cũng là người cả mà; các thứ đồ chơi trong tay chúng cháu cầm đây có thể là do những người trong số họ sản xuất. Không một người Trung Quốc nào có mặt trong buổi lễ truy điệu ấy. Thế nào là văn minh, thế nào là không văn minh? Tôi đang suy nghĩ. Thờ ơ, coi nhẹ sinh mạng con người thật đáng sợ Thật là đáng sợ khi người ta ca ngợi khủng bố. Trung Quốc thoát thai từ nền văn hoá giáo dục Trung Quốc, trước hết thờ ơ coi khinh sinh mạng của chính mình, từ đó mới có thái độ coi tính mạng của người khác, nước khác như trò trẻ con. Bản thân không có quyền lực quý trọng sinh mạng mình, cũng không cho người khác có cái quyền ấy. Tâm trạng "khán giả" năm xưa từng bị Lỗ Tấn hồi trẻ phê phán chính là được tôi luyện như vậy đấy. Nhà văn Lỗ Tấn Người Trung Quốc xem cảnh giết người khác, không ai không vui mừng phấn khởi. Giai cấp thống trị cố ý đem người ta ra giết tại nơi đông người. Kẻ bị thống trị thì hưởng thụ tại nơi đông người cái cảm giác khoái trá của kẻ thống trị. Nhất là khi xử tử bằng kiểu tùng xẻo, kéo dài ba ngày, người xem đông nghìn nghịt. Cả đến những chủ sạp hàng nhỏ cũng bày hàng ra bán tại đấy. Đao phủ còn bán bánh màn thầu dính máu. Trung Quốc ngày nay không có tục tùng xẻo nữa. Nhưng xử án tại nơi đông người cũng là sự mở rộng tập quán đó. Người nước ta năm nào đi xem giết Lục Quân Tử Đàm Tự Đồng [3] như đi trẩy hội. Với những người như thế, trong cuộc chiến tranh Giáp Ngọ [4] ta sao mà không mất Đài Loan. Con cháu họ, tức chúng ta, nếu lại như họ thì làm sao mà giải phóng được Đài Loan. Khi có kẻ xấu hành hung trên xe buýt, những người đi xe đều im thin thít. Dựa vào những con người ấy đi giải phóng Đài Loan ư? Dựa vào họ để thực hiện 4 hiện đại hoá ư? Bạn thực hiện 4 hiện đại hoá rồi thì có lợi gì nhỉ? Sáng nay khi tập thể dục tôi tranh thủ xem truyền hình, chương trình quảng cáo "Tin tức buổi sáng", sản phẩm nào bán chạy nhất? Đó là cửa chống trộm. Đây là nỗi buồn của một dân tộc. Bạn xem đấy, nhà chúng ta ở chẳng khác gì cái cũi. Tại Thành Đô, tôi ở căn nhà mấy vị chính uỷ không quân tiền nhiệm từng ở. Tôi vào xem, ôi chao, như vào nhà giam ấy. Cửa sổ, ban công đều bao bọc bằng hàng rào chấn song chống trộm. Tôi bảo dỡ bỏ hết. Hôm nọ đọc một cuốn sách có tên "Trung Quốc có thể nói Không". Tôi bảo, anh có thể nói Không, nhưng anh đứng sau cánh cửa chống trộm mà nói Không; đó chẳng phải là dũng sĩ mà là kẻ hèn nhát. Kiều Lương [5] nói chí lý: [Đó là] "Những người yêu nước khi gặp bọn trộm cướp mà còn lánh mặt nhưng lại dũng cảm dõng dạc nói Không với một cường quốc ở xa tít mù!" Cần nhìn nhận nước Mỹ một cách khách quan toàn diện. Nước Mỹ là một quốc gia như thế nào? Nhớ lại hồi trẻ từng nghe một câu nói hình dung thành phố New York: Cái tốt nhất trên thế giới và cái xấu nhất trên thế giới cộng lại với nhau thì là New York. Dùng câu ấy để hình dung nước Mỹ ngày nay có thích hợp hay không? Thế hệ quân nhân chúng ta, những quân nhân đảm nhận niềm hy vọng tương lai của tổ quốc, vừa không nên làm "phái thân Mỹ", cũng chẳng thể làm "phái chống Mỹ" một cách đơn giản, mà nên làm "phái hiểu Mỹ" chín chắn. Hiểu kẻ địch thì mới chiến thắng được kẻ địch. Đánh giá thấp đối thủ tức là đánh giá thấp chính mình. Thác Bạt Đạo [6] đổi tên nước của Nhu Nhiên thành "Nhu Nhu", ý là sâu bọ, nhưng chính ông lại bị con sâu ấy đánh bại. Thế thì ông chẳng bằng con sâu nữa kia. Mỹ không muốn Trung Quốc hùng mạnh, hoàn toàn cũng như Trung Quốc không muốn Mỹ xưng bá. Mối quan hệ Trung Quốc- Mỹ có xung đột nhưng cũng có lợi ích chung nhất định. Làm thế nào hoá giải xung đột, phát triển lợi ích chung là việc các nhà ngoại giao Trung Quốc hiện nay nên cố gắng làm. Trung Quốc muốn phát triển thì không thể cắt đứt sự đi lại với thế giới. Thế giới hiện nay là đơn cực, chỉ khi nào Mỹ suy sụp thì mới có thể xuất hiện thế giới đa cực. Chúng ta vừa không thể cắt quan hệ với Mỹ lại vừa không thể có quá nhiều kỳ vọng về Mỹ. Hiện nay mà đối kháng với Mỹ thì chưa phải là thời cơ thích hợp nhất. Lợi ích quốc gia nên mãi mãi là chuẩn tắc cao nhất cho hành động của chúng ta. Chúng ta cần nhẫn nại; nhẫn nại không phải là mềm yếu, chỉ có khuất phục mới là mềm yếu. Đấu tranh ngoại giao càng cần đấu trí Dĩ nhiên Mỹ không từ bỏ dã tâm diệt chủ nghĩa xã hội. Dĩ nhiên Mỹ không muốn Trung Quốc trỗi dậy, không muốn kinh tế Trung Quốc phát triển đi lên. Nhưng cần nhớ cho kỹ: Khi đấu tranh với đối thủ, nhất định phải làm cho đối thủ của anh nhìn thấy cái tình hình họ không muốn thấy nhất. Người Mỹ muốn người Trung Quốc đánh nội chiến; chúng ta quả thật đánh nội chiến rồi. Họ không rúc trong chăn mà cười đến nôn ruột thì mới lạ chứ. Dĩ nhiên nhất mực "Nằm gai nếm mật, thao quang dưỡng hối [vờ ngu giả dại/ giấu tài - ND]" cũng không được. Là một nước lớn, Trung Quốc có thể làm theo cách như một võ hiệp thời xưa ẩn vào núi sâu khổ luyện võ công, chờ khi võ nghệ cao cường rồi tái xuất quyết thắng kẻ địch chăng? Với số dân và tài nguyên của Trung Quốc, đặc biệt là với nền văn hoá của mình, Trung Quốc không thể lớn mạnh như nước Mỹ được, huống chi Mỹ cũng chẳng dừng lại không tiến lên. Vẫn là Mao Trạch Đông nói chí lý: "Đánh vẫn cứ phải đánh, đàm [đàm phán - ND] vẫn cứ phải đàm, hoà vẫn cứ phải hoà." Con người cần khôn ngoan tài trí, đấu tranh ngoại giao lại càng cần khôn ngoan. Phải dắt mũi người ta mà đi chứ đừng bị người ta dắt. Khơ-rut-xôp là một tay khôn ngoan. Tôi xin kể cho các bạn nghe chuyện này: Tại một đại hội nọ [ý nói Đại hội XX đảng Cộng sản Liên Xô - ND], Khơ-rut-xôp ra sức vạch trần và phê phán chế độ chính trị tàn bạo của Stalin. Có người chuyển lên một mẩu giấy chất vấn Khơ-rut-xôp: Bản thân Khơ-rut-xôp cũng là một thành viên trong tập đoàn quyền lực nòng cốt khi Stalin nắm chính quyền. Vì sao hồi ấy ông không đứng lên chống lại sự độc đoán của Stalin? Khơ-rut-xôp cao giọng đọc nội dung mẩu giấy kia rồi lớn tiếng nói với mọi người: Đây là mẩu giấy của ai thế? Xin người đó đứng ra! Đứng ra nào! ... Bên dưới nhốn nháo một lúc nhưng chẳng thấy ai đứng ra cả. Khơ-rut-xôp nói: Mọi người xem đấy, chúng ta hiện nay dân chủ như thế này, trong tình hình chẳng có gì phải sợ hãi mà ngay cả đồng chí viết mẩu giấy này cũng không dám đứng ra. Vậy hãy nghĩ xem, trong bầu không khí dưới thời Stalin thống trị ấy có người nào dám đứng ra cãi lại Stalin không? Cả hội trường vỗ tay. Chúng ta đấu tranh với Mỹ nên có sự khôn ngoan ấy của Khơ-rut-xôp. Khi cần thao quang dưỡng hối thì thao quang dưỡng hối đến tận nhà. Như một câu đồng chí Đặng Tiểu Bình năm nào nói với Thủ tướng Canada Trudeau (đại ý): Cái Thao quang dưỡng hối chúng tôi nói bao gồm cả việc không cần giữ thể diện cũng nhất định phải giữ mối quan hệ với quốc gia phát triển nhất trên thế giới. Ý của đồng chí Đặng Tiểu Bình là Trung Quốc nhất định phải bước cùng nhịp với văn minh thế giới, không thể xa rời nền văn minh thế giới. Không có lý do căm ghét Mỹ Trong sự kiện 11/9, trừ một số quốc gia cá biệt, một bộ phận dân chúng Trung Quốc (chứ không phải là chính phủ) đã tỏ ra mình ở cách nền văn minh dòng chính của thế giới một khoảng cách xa nhất. Khi cần đấu tranh thì một tấc cũng không nhường. "Sùng bái Mỹ" là không đúng, "Thân Mỹ" không đúng, "Ghét Mỹ" cũng không đúng. Chính phủ và chính khách Mỹ vừa giống dân chúng Mỹ lại vừa không giống. Bạn cần phải có trí tuệ cao để phân biệt họ. Trong quá khứ, vì để giúp Trung Quốc thoát khỏi ách thống trị thực dân mà Mỹ đánh bại Nhật, họ có cống hiến lớn đối với tiến bộ văn minh của xã hội Trung Quốc. Hai nước Trung Quốc- Mỹ không có xung đột lợi ích căn bản. Ngày nay, do lợi ích của Mỹ rải khắp toàn cầu nên 2 nước có xung đột. Nhưng chúng ta vẫn phải dùng tấm lòng đạo đức để bình xét sự vật chứ không thể kích động. Tôi từng nói rằng đối với Nhật, một nước từng tàn sát mấy chục triệu đồng bào ta, mà chúng ta thường xuyên nói 2 nước "phải đời đời kiếp kiếp hữu hảo với nhau". Thế thì chúng ta có lý do nào để căm ghét nhân dân Mỹ từng giúp ta đánh bại Nhật? Những cái đáng sợ của Mỹ Đâu là chỗ thực sự đáng sợ của nước Mỹ? Tuy rằng Mỹ có quân đội mạnh nhất thế giới, khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất thế giới, nhưng tôi cho rằng những cái đó không đáng sợ. Nghe nói máy bay tàng hình của Mỹ thường xuyên ra vào bầu trời Trung Quốc rất thoải mái, nhưng điều ấy chẳng có gì đáng sợ cả. Cái đáng sợ của họ không phải là những thứ ấy. Năm 1972, tôi học ở Đại học Vũ Hán, lên lớp giờ chính trị. Một thầy giáo khoa chính trị nói: "Nước Mỹ là đại diện của các nước tư bản mục nát, suy tàn, đã sắp xuống mồ, hết hơi rồi." Tôi, một sinh viên công nông binh mặc bộ quân phục, đứng ngay lên phản bác: "Thưa thày, em cảm thấy thầy nói không đúng ạ. Tuy rằng nước Mỹ không giống Trung Quốc là mặt trời nhô lên lúc 8- 9 giờ sáng, nhưng Mỹ cũng chẳng phải là mặt trời đang lặn gì gì đó, mà là mặt trời lúc giữa trưa ạ." Thầy giáo bực mình, tái mét mặt ấp úng nói: "Cái cậu học sinh này, sao dám nói thế hả!" Ông ấy không hỏi tôi tại sao lại nói thế, mà dùng một chữ "dám". Lúc đó tôi thấy hết tâm trạng của ông. Chính là cái nước tư bản mục ruỗng suy tàn ấy vào thập niên 90 thế kỷ trước đã lãnh đạo cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật mới nhất trên thế giới. Tôi tốt nghiệp đại học đúng vào lúc bắt đầu cải cách mở cửa. Tôi lại có một quan điểm: Nước Mỹ là quốc gia do hàng chục triệu con người không yêu tổ quốc mình hợp thành, nhưng họ đều rất yêu nước Mỹ. Hồi ấy rất nhiều người lãnh đạo vừa chửi Mỹ vừa gửi con cái mình sang Mỹ. Một sự tương phản lớn! Nói một thôi một hồi rồi, vậy thì cái đáng sợ của Mỹ là ở đâu? Tôi cảm thấy có ba điểm. Điểm thứ nhất, không thể coi thường cơ chế tinh anh của Mỹ. Chế độ cán bộ, chế độ tranh cử của Mỹ có thể bảo đảm những người quyết sách đều là tinh anh. Bi kịch của Trung Quốc chúng ta, lớn đến nhà nước, nhỏ tới từng đơn vị, phần lớn tình hình là người có tư tưởng thì không quyết sách, người quyết sách thì không có tư tưởng. Có đầu óc thì không có cương vị, có cương vị thì không có đầu óc. Nước Mỹ ngược hẳn lại, cơ chế hình tháp của họ đưa được những người tinh anh lên. Nhờ thế, 1 là họ không mắc sai lầm; 2 là họ ít mắc sai lầm; 3 là mắc sai lầm thì có thể nhanh chóng sửa sai. Chúng ta thì mắc sai lầm, thường xuyên mắc sai lầm, mắc sai lầm rồi thì rất khó sửa sai. Mỹ dùng một hòn đảo Đài Loan nhỏ xíu để kiềm chế Trung Quốc chẵn nửa thế kỷ. Nước cờ này họ đi thật linh hoạt, thật thần kỳ. Một Đài Loan làm thay đổi hẳn sinh thái chính trị quốc tế. Điều tôi lo ngại nhất là bộ khung chiến lược phát triển Trung Quốc trong thế kỷ mới sẽ vì vấn đề Đài Loan mà biến dạng. Ngày nay, đối với các dân tộc có thế mạnh thì tính quan trọng của lãnh thổ đã giảm nhiều, đã chuyển từ tìm kiếm lãnh thổ sang tìm kiếm thế mạnh của quốc gia. Người Mỹ không có yêu cầu lãnh thổ đối với bất cứ quốc gia nào. Nước Mỹ không quan tâm lãnh thổ, toàn bộ những gì họ làm trong thế kỷ XX đều là để tạo thế. Tạo thế là gì? Ngoài sự lớn mạnh về kinh tế thì là lòng dân chứ còn gì nữa! Có lòng dân thì quốc gia có lực ngưng tụ, lãnh thổ mất rồi sẽ có thể lấy lại. Không có lòng dân thì khẳng định đất đai anh sở hữu sẽ bị mất. Có nhà lãnh đạo quốc gia chỉ nhìn một bước. Nước Mỹ hành sự thường nhìn 10 bước. Vì thế cho nên mỗi sự kiện lớn toàn cầu xảy ra sau ngày Thế chiến II chấm dứt đều góp phần làm tăng cường địa vị nước Mỹ. Nếu chúng ta bị họ dắt mũi thì có thể sẽ mất hết mọi con bài chiến lược. Tôi nhiều lần nói là trung tâm chiến lược của Mỹ sẽ không chuyển sang châu Á đâu, song điều đó không có nghĩa là Mỹ không bao vây Trung Quốc. Rất nhiều bạn chỉ thấy Mỹ bao vây Trung Quốc về quân sự, cũng như rất nhiều người chỉ thấy khoảng cách chênh lệch về KHKT và trang bị vũ khí giữa 2 nước mà chưa nhìn thấy sự mất cân đối nghiêm trọng hơn sự lạc hậu về trang bị trên mặt chiến lược lớn, nhất là trên tầng nấc ngoại giao. Sau vụ 11/9, Mỹ nhanh chóng chiếm Afghanistan trong vòng 2 tháng, từ phía Tây bao vây Trung Quốc. Sức ép quân sự của Nhật, Đài Loan, Ấn Độ cũng chẳng bớt đi. Xem ra chúng ta giành được từ vụ 11/9 một số lợi ích trước mắt, song các lợi ích đó không quá 1- 2 năm có thể biến mất. Tôi cho rằng bao vây chiến lược đối với Trung Quốc là một kiểu khác, không phải là quân sự mà là siêu việt quân sự. Bạn xem đấy, mấy năm gần đây các nước xung quanh Trung Quốc tới tấp thay đổi chế độ xã hội, biến thành cái gọi là quốc gia "dân chủ". Nga, Mông Cổ thay đổi rồi, Kazakhstan thay đổi rồi. Cộng thêm các nước trước đây như Hàn Quốc, Phillippines, Indonesia, lại cộng thêm vùng Đài Loan. Đối với Trung Quốc, sự đe doạ này còn ghê gớm hơn đe doạ quân sự. Đe doạ quân sự có thể là hiệu ứng ngắn hạn, còn việc bị cái gọi là các quốc gia "dân chủ" bao vây là hiệu ứng dài hạn. Điểm thứ hai, sự độ lượng và khoan dung của nước Mỹ. Bạn nên sang châu Âu, sau đó sang Mỹ, bạn sẽ thấy một sự khác biệt lớn: Sáng sớm, các đường phố lớn ở châu Âu chẳng có người nào cả, còn tại Mỹ sáng sớm các phố lớn ngõ nhỏ đều có rất nhiều người tập thể dục, thậm chí cả ngày như thế. Tôi có một câu nói: Tập thể dục là một phẩm chất, tập thể dục đại diện cho một kiểu văn hoá khí thế hừng hực đi lên. Một quốc gia có sức sống hay không, chỉ cần xem có bao nhiêu người tập thể dục là biết. Người Mỹ có thể lấy quốc kỳ làm quần lót để mặc. Hồi ở Mỹ tôi có mua một chiếc quần cộc cờ sao vạch. Tôi thường xuyên mặc chiếc quần ấy. Tôi mặc nó là để khinh miệt nó, là để trút giận, là một dạng trút sự bực bội và thoả mãn về tâm lý. Người Mỹ mặc nó là sự trêu chọc bỡn cợt, bản chất khác. Người Mỹ có thể đốt quốc kỳ nước mình ngoài phố. Đới Húc [7] nói: Nếu một quốc gia có thể đốt cả quốc kỳ của mình thì anh còn có lý do nào đi đốt quốc gia ấy nữa? Ông Lưu Á Châu Điểm thứ ba, sức mạnh vĩ đại về tinh thần và đạo đức. Đây là điều đáng sợ nhất. Vụ 11/9 là một tai nạn. Khi tai hoạ ập đến, thể xác ngã xuống trước tiên, nhưng linh hồn vẫn đứng. Có dân tộc khi gặp tai nạn thể xác chưa ngã mà linh hồn đã đầu hàng. Trong vụ 11/9 có xảy ra 3 sự việc đều có thể để chúng ta qua đó nhìn thấy sức mạnh của người Mỹ. Việc thứ nhất, sau khi phần trên toà nhà Thương mại thế giới bị máy bay đâm vào, lửa cháy đùng đùng, tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Khi mọi người ở tầng trên qua cửa thoát hiểm chạy xuống phía dưới, tình hình không rối loạn lắm. Người ta đi xuống, lính cứu hoả xông lên trên. Họ nhường lối đi cho nhau mà không đâm vào nhau. Khi thấy có đàn bà, trẻ con hoặc người mù tới, mọi người tự động nhường lối đi để họ đi trước. Thậm chí còn nhường đường cho cả một chú chó cảnh. Một dân tộc tinh thần không cứng cáp tới mức nhất định thì dứt khoát không thể có hành vi như vậy. Đứng trước cái chết vẫn bình tĩnh như không, e rằng không phải là thánh nhân thì cũng gần với thánh nhân. Việc thứ hai, hôm sau ngày 11/9, cả thế giới biết vụ này do bọn khủng bố người A Rập gây ra. Rất nhiều cửa hàng, tiệm ăn của người A Rập bị những người Mỹ tức giận đập phá. Một số thương nhân người A Rập cũng bị tấn công. Vào lúc đó có khá nhiều người Mỹ tự phát tổ chức đến đứng gác trước các cửa hiệu, tiệm ăn của người A Rập hoặc đến các khu người A Rập ở để tuần tra nhằm ngăn chặn xảy ra bi kịch tiếp theo. Đó là một tinh thần thế nào nhỉ. Chúng ta thì từ xưa đã có truyền thống trả thù. Thành Đô nơi tôi ở, ngày xưa Đặng Ngải [8] sau khi chiếm được Thành Đô, con trai của Bàng Đức [9] giết sạch giá trẻ gái trai gia đình Quan Vũ. Trả thù đẫm máu, lịch sử loang lổ vết máu không bao giờ hết. Việc thứ ba, chiếc máy bay Boeing 767 bị rơi ở Pennsylvania vốn dĩ bị không tặc dùng để đâm vào Nhà Trắng. Sau đấy hành khách trên máy bay vật lộn với bọn khủng bố nên mới làm máy bay rơi. Vì lúc ấy họ đã biết tin toà nhà Thương mại thế giới và Lầu Năm Góc bị máy bay đâm vào nên họ quyết định không thể không hành động, phải đấu tranh sống chết với bọn khủng bố. Cho dù trong tình hình ấy họ còn làm một chuyện thế này: Quyết định biểu quyết thông qua có nên chiến đấu với bọn khủng bố hay không. Trong giờ phút quan hệ tới sự sống chết ấy, họ cũng không cưỡng chế ý chí của mình lên người khác. Sau khi toàn thể mọi người đồng ý, họ mới đánh bọn không tặc. Dân chủ là gì; đây tức là dân chủ. Ý tưởng dân chủ đã thấm vào sinh mạng của họ, vào trong máu, trong xương cốt. Một dân tộc như thế mà không hưng thịnh thì ai hưng thịnh. Một dân tộc như thế không thống trị thế giới thì ai có thể thống trị thế giới. Nên tham khảo kinh nghiệm thành công của Mỹ Tôi thường có ý nghĩ quái lạ như thế này: Những vũ khí đỉnh cao nhất, KHKT tối tân và lực lượng vũ trang mạnh nhất trên thế giới nếu nằm trong tay những người như thế là rất thích hợp. Bao giờ cũng hơn nằm trong tay người Nhật, người Libya, người Iraq chứ? Cho là nằm trong tay chúng ta thì chúng ta có thể làm gì, điều đó cũng chưa thể biết. Nước Mỹ, quốc gia này có rất nhiều kinh nghiệm thành công, đáng để chúng ta tham khảo học tập. Sau vụ 11/9, Mỹ không thành lập Uỷ ban 11/9, không lập Bộ Chỉ huy ứng phó tình trạng khẩn cấp gì gì đó. Tôi cực lực phản đối những thứ không thực tế. Sau khi đến bộ đội không quân Thành Đô, tôi chủ trương hoặc không họp hoặc ít họp hành. Cuộc họp nào không thể không họp thì họp ngắn thôi. Đến nơi trước tiên tôi thay đổi việc học tập của các Uỷ viên thường vụ thành tự học. Cầm văn kiện đọc thì học được cái gì kia chứ. Tôi đang đấu tranh với thế lực thói quen. Lực lượng cá nhân tôi có hạn nhưng tôi không thể không đấu tranh. Cho dù sứt đầu mẻ trán cũng không được nản chí. Chẳng hạn nói chung khi xuống thăm bộ đội, tôi đều không ăn cơm. Chỉ cần có thể về nhà trong ngày thì tôi đều mang theo lương khô chứ không ăn cơm bộ đội. Khi ở bộ đội không quân Bắc Kinh tôi đến sư đoàn 33 cũng thế. Nếu không thể không ăn thì tôi chỉ ăn đơn giản. Tuy rằng nói uống một chén rượu chưa đủ làm đổ cờ đỏ, ăn một bữa cơm chưa thể mất giang sơn, nhưng nhiều lần quá, lãng phí quá, tích tiểu thành đại thì rất khó nói. Có người nói đánh Đài Loan chẳng cần dùng vũ khí mới gì cả, cứ cho mấy vị cán bộ lên đảo ấy ăn nhậu các thứ của họ 2- 3 năm thì bảo đảm ăn hết các thứ của họ. Còn một chuyên tiếu lâm nữa nói về chuyện họp hành. Có ông cục trưởng ốm sắp chết đến nơi, chỉ có điều không trút được hơi thở cuối cùng. Bà vợ bảo con cháu đến đông đủ cả rồi, ông yên tâm lên đường đi. Không được, chưa chết được. Vợ lại nói, mọi chuyện đều thu xếp ổn thoả rồi, ông yên tâm lên đường đi. Không được, chưa chết được. Vợ bảo, tài sản nhà ta đã thu xếp xong xuôi cả rồi, ông cứ đi đi. Cũng chưa được đâu. Về sau, vẫn là tay thư ký tương đối hiểu ông ta bèn ghé tai cục trưởng nói: "Báo cáo cục trưởng, mọi người đến đủ cả rồi, ta họp thôi ạ." Lúc ấy cục trưởng mới hả lòng hả dạ nhắm mắt xuôi tay. Dĩ nhiên đây là chuyện bịa nhưng nó nói lên sự phản cảm, chán ghét của mọi người đối với thói quen ấy. Sự kiện 11/9 là cơ hội của nước Mỹ, cũng là cơ hội của Trung Quốc. Làm không tốt thì Trung Quốc trở thành vật hy sinh lớn nhất của sự kiện đó. Vấn đề then chốt là anh nắm cơ hội thế nào, toàn thế giới đều đứng trước dịp xóc lại quân bài. Khi nghiên cứu nước Mỹ, chúng ta nên nắm được nội hàm thực sự của nó, không thể chỉ xem cái nhỏ mà phải xem cái lớn. Có một câu chí lý thế này: Hay bàn luận về khuyết điểm của người khác thì anh là kẻ đạo đức thấp kém. Hay bàn luận về khuyết điểm của nhân loại thì anh là một nhà tư tưởng. .... Hôm nay lần đầu tiên gặp các cán bộ cấp tiểu đoàn trở lên của căn cứ Côn Minh, tôi đã nói chuyện nhiều thế này với thái độ vô cùng thẳng thắn và mạnh dạn. Đây là thành quả nghiên cứu của tôi, tôi chịu trách nhiệm về bài nói của mình. Chỗ nào tôi nói đúng thì các đồng chí ghi nhớ. Chỗ nào nói sai thì các đồng chí nghe tai bên này, cho ra tai bên kia, tủm tỉm cười bỏ qua, chớ cho là chuyện gì cả. Mỗi người là một cá thể, mỗi cá thể đều tự do. Tôi không thể yêu cầu áp đặt tư tưởng của tôi cho các đồng chí, tôi lại càng không thể yêu cầu đem tư tưởng của các đồng chí thống nhất vào một tư tưởng nào đó. Chuyện đó không thể được, nhưng chúng ta lại cứ khăng khăng tìm kiếm khả năng ấy, đây là chuyện hão huyền, trên thực tế không làm nổi. ------------------------- [1]: Tác giả đang là Chủ nhiệm chính trị bộ đội Không quân của Quân khu Bắc Kinh] [2]: 60 người này lấy hộ chiếu sang Đông Âu rồi chui vào xe container chở bằng tàu biển từ Bỉ bí mật sang Anh, ngày 19/6 /2000, hải quan cảng Dover kiểm tra container phát hiện 58 người chết] [3]: Đàm Tự Đồng: Nhà chính trị cuối đời Thanh, chủ trương duy tân, sau khi phong trào Duy tân Trung Quốc thất bại, ông bị xử tử cùng 5 người khác, 6 chí sĩ này được gọi là Lục Quân tử. [4]: Chiến tranh Giáp Ngọ: Chiến tranh Trung Quốc- Nhật xảy ra năm Giáp Ngọ tức năm 1894. Kết quả Nhật thắng, Trung Quốc phải cắt đảo Đài Loan cho Nhật]. [5]: Thiếu tướng không quân, nhà văn Trung Quốc nổi tiếng [6]: Tức Thế tổ Bắc Nguỵ, Thái Vũ hoàng đế, vị thống soái kỵ binh kiệt xuất thời Nam Bắc Triều. Dẫn quân diệt các nước Hạ, Bắc Yên,... thống nhất phương Bắc; diệt nước Hãn của Nhu Nhiên tại Mông Cổ [7]: Đại tá không quân Trung Quốc, viết nhiều chuyên luận quân sự, chính trị [8]: 197-264, tướng giỏi nước Nguỵ, năm 263 đánh Thục Hán, đầu tiên chiếm Thành Đô, là công thần diệt Thục của họ Tư Mã. [9]: Bàng Đức là một viên tướng chủ chốt của Tào Tháo Nguyễn Hải Hoành giới thiệu và lược dịch
-
Wen wei po quá đề cao TQ và xem thường Mỹ, hay để tranh thủ dư luận chống vũ khí hạt nhân của dân chúng thế giới? Người ít hiểu biết nhất cũng biết là vũ khí hạt nhân hiện nay hầu như là loại vũ khí nóng tối thượng của loài người nói chung, của Mỹ và 1 số cường quốc hạt nhân khác nói riêng. Đến nước cùng họ mới đem ra choảng với nhau, và với tình hình thế giới như ngày nay, không đơn giản như hồi thả bom nguyên tử Nhựt Bổn, xài xong loại vũ khí ghê gớm này thì hậu quả khôn lường, có thể vẽ lại bản đồ cho toàn thế giới không chừng. Đó là chưa nói tên lửa bắn ra chưa chắc qua nổi lưới phòng ngự 2, 3 lớp của tàu sân bay, và dẫu tàu sân bay có bị đánh chìm, Mỹ vẫn còn đủ thứ đồ chơi khác để mang ra dùng. Đó là chưa nói 2 đại cường này có mối quan hệ dây mơ rễ má sâu sắc với nhau, cùng lắm là đuổi đại sứ về nước thôi. Báo Wè Wặt này giật tít kiếm view ghê quá, giống như có lần báo mạng nào đó đòi làm cỏ "thủ đô ai đó" trong vòng 48 giờ.
-
Có sao nói dzậy Đã xuất khẩu thì phải thành thơ hừm....ngẫm lại thấy đúng đó chớ. Sức khỏe là vàng Nhà báo mà ăn nói mẫu mực thế lày thì chít rùi CSGT pó tay Không dám bình lựng
-
Đường lối ngoại giao song kiếm hợp bích cứng mềm đều có đủ TQ lập căn cứ tên lửa ở tỉnh Quảng Đông Hỏa tiễn Trung Quốc có thể vươn tới các nước Đông Nam Á Tin cho hay Trung Quốc vừa lập căn cứ tên lửa mới ở phía bắc tỉnh Quảng Đông, với tầm che phủ vươn tới Đông Nam Á, trong khi căng thẳng quanh chủ đề Biển Đông gia tăng. Báo chí địa phương Trung Quốc cho hay căn cứ mới đặt tại khu vực miền núi có tên Thiều Quan và thuộc quản lý của đoàn 96166 binh chủng pháo binh số hai, tức binh chủng chuyên trách hỏa tiễn chiến lược của Giải phóng quân Trung Quốc. Thời điểm thiết lập căn cứ này không được thông báo rõ ràng, chỉ được nói rằng một vài tuần trước ngày Bát nhất (0/08), ngày thành lập Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Hoa. Giới quan sát cho rằng tại căn cứ này quân đội Trung Quốc sẽ đặt các hỏa tiễn đạn đạo DF-21C hoặc hỏa tiễn hành trình tầm xa CJ-10. Cả hai loại này đều có tầm che phủ trên 2.000 cây số, tức vươn tới tận quần đảo Trường Sa. Trong những ngày gần đây, người ta lại thấy căng thẳng gia tăng quanh các bất đồng liên quan tới Biển Đông, nhất là sau khi Hoa Kỳ ngỏ ý quan tâm tham gia tiến trình giải quyết xung đột. Báo chí Trung Quốc còn tiết lộ quân đội nước này đã lập một căn cứ tương tự tại Thanh Viễn, một huyện miền núi khác thuộc tỉnh Quảng Đông, từ hồi tháng Sáu năm ngoái. Viện Nghiên cứu Project 2049 đặt tại Washington DC, Mỹ, trong khi đó cáo giác Bắc Kinh đang có kế hoạch lập một căn cứ hỏa tiễn thứ ba tại Tam Á trên đảo Hải Nam. Hỏa tiễn chống tàu chiến Giới quan sát quân sự đồn đoán căn cứ Thiều Quan có thể được trang bị tên lửa đạn đạo chống tàu chiến DF-21D, có khả năng tấn công tàu thuộc loại lớn như hàng không mẫu hạm. Trung Quốc được cho là đã có trong tay công nghệ, nhưng thực sự nước này đã sản xuất và sử dụng DF-21D hay chưa thì còn chưa ai dám nói chắc. Hoa Kỳ và Liên Xô cũ đã từng có thỏa thuận không sử dụng loại vũ khí này từ hồi Chiến tranh lạnh. Viện Project 2049 nói việc lập căn cứ tại Thiều Quan có thể sẽ gây phức tạp thêm tình hình ở châu Á, "nhất là khu vực Biển Đông". Báo Bưu điện Hoa Nam Buổi sáng đặt tại Hong Kong trích lời Giáo sư Alexander Huang Chieh-cheng từ Viện Nghiên cứu Các vấn đề Đối ngoại và Chiến lược tại Đại học Tamkang, Đài Bắc, nói các nước Đông Nam Á chắc sẽ lo lắng trước thông tin này. "Mỗi bước tính toán của quân đội Trung Quốc đều có ý nghĩa chiến lược đặc biệt." "Lần này, tôi không cho họ có ý định đe dọa Đài Loan. Tên lửa DF-21 có thể vươn tới nhiều nơi ở Đông Nam Á, nên những quốc gia có tranh chấp lãnh thổ với Trung Quốc sẽ cảm thấy bị đe dọa." Chuyên gia quân sự Trung Quốc Ni Lexiong từ Thượng Hải thì được dẫn lời nói các động thái mới cho thấy Bắc Kinh có thể sẽ sử dụng tên lửa trong việc bảo vệ "quyền lợi cốt lõi" ở Biển Đông. Tuy nhiên cũng có ý kiến cho rằng còn quá sớm để nói liệu việc lập các căn cứ ở Quảng Đông là nhằm vào Đông Nam Á. Theo BBC
-
6giờ chiều 5/8 ngày đầu tiên của đợt tập trận của Hàn quốc ở Hoàng Hải, vẫn chưa có gì xảy ra, còn 4,5 ngày nữa để xem Triều Tiên thực sự phản ứng thế nào.
-
Thật là một sự lệch lạc không thể hiểu nổi ... thật đáng thương cho ông HLV và các cầu thủ :) Sau Worlcup, HLV đội Triều Tiên phải làm... thợ xây Sau thất bại của đội tuyển quốc gia tại World Cup, trong khi Capello được giữ lại dẫn dắt Tam Sư và Maradona vẫn được người dân ở quê nhà đón nhận thì Kim Jong-hun, HLV đội tuyển Triều Tiên bị kết tội “phản bội” và bị điều đi làm thợ xây không lương. Báo Dailymail ngày 31/7 cho biết, một cuộc họp bí mật kéo dài 6 tiếng với sự tham gia của hơn 400 quan chức chính phủ, các vận động viên và sinh viên đã diễn ra ở Bình Nhưỡng hôm 2/7. Tại đó, các cầu thủ thuộc đội tuyển quốc gia và HLV Kim Jong-hun bị buộc phải nói về những sai lầm của mình trong các trận đấu ở vòng bảng World Cup. Sau đó, họ phải đứng trên sân khấu để hứng chịu sự chỉ trích của các vận động viên và các sinh viên. Cuối cùng, các cầu thủ bị buộc phải chỉ trích HLV của họ. Nguồn tin cho biết, chủ đề của cuộc tranh luận lớn này là “chỉ trích những người đã phản bội lại sự tin tưởng của Kim Jong-un”, con trai và là người kế nhiệm Kim Jong-il. Sau chiến thắng tại vòng loại World Cup, Đảng Lao Động Triều Tiên đã tổ chức ăn mừng toàn quốc với khẩu hiệu: "Thế hệ trẻ, thành công của Kim Jong-un”. Tuy nhiên, kết cục thua 7-0 trước Bồ Đào Nha đã bị coi là một nỗi nhục lớn khi Đài truyền hình Quốc gia Triều Tiên lần đầu tiên phá lệ, quyết định truyền hình trực tiếp trận đấu này. Được biết, hai cầu thủ đang chơi cho các đội tuyển ở Nhật Bản là Jong Tae-se và An Yong-hak đã không có mặt trong cuộc họp. Cả hai đã chạy trốn sang Nhật ngay sau giải đấu. Một nguồn tin tình báo nhận xét rằng, lần xử phạt này đối với các cầu thủ là khá nhẹ. “Trong quá khứ, các vận động viên thi đấu không tốt còn bị đưa đến các trại tù”. * Vân Anh (Theo Dailymail)
-
Sau khi dọa được Mỹ-Hàn dời cuộc tập trận từ Hoàng Hải ( giống cái vịnh Trung Quốc) sang mạn phía Đông của Hàn Quốc, xa cách hẳn Hoàng Hải. TQ lại dọa tiếp tập 2, đột ngột tập trận tiếp, cho pháo binh duyên hải tập bắn đạn thật, thi nhau vải đạn và tên lửa chống hạm đời mới ra biển, tập hát hiện và tiêu diệt máy bay không người lái . Xem ra người dân 2 nước è cổ ra đóng thuế cho chúng ta xem 2 siêu cường thi nhau múa võ hay ra phếch. TQ tập trận bắn đạn thật Trung Quốc vừa tổ chức tập trận quy mô lớn ở vùng biển phía nam nước này, trong khi Hoa Kỳ và Hàn Quốc đang diễn tập chung. Kênh 7 Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc nói hai ủy viên Quân ủy Trung ương Trung Quốc, Tổng Tham mưu trưởng Giải phóng quân Trung Quốc Trần Bỉnh Đức và Tư lệnh Hải quân nước này, ông Ngô Sinh Lợi, hôm thứ Ba 27/07 đã chứng kiến diễn tập bắn đạn thật do Hạm đội Nam Hải thuộc hải quân Trung Quốc thực hiện. Cuộc tập trận này bao gồm tấn công từ xa vào các mục tiêu trên biển, hoạt động tác chiến kiểm soát trên không và chống tên lửa bắn từ chiến hạm đối phương. Ông Trần được trích lời nhấn mạnh tầm quan trọng của việc diễn tập, tăng tính chiến đấu của quân đội Trung Quốc. Bắc Kinh từng bày tỏ quan ngại trước cuộc tập trận chung Mỹ-Hàn, được cho là "thông điệp rõ ràng" gửi tới Bắc Triều Tiên sau vụ chìm tàu Cheonan làm 46 thủy thủ Nam Hàn thiệt mạng. Trong khi đó hãng thông tấn nhà nước Trung Quốc China News Service cho hay lính pháo binh thuộc Quân khu Nam Kinh, vốn chịu trách nhiệm bảo vệ vùng duyên hải phía đông, đã thực hiện bắn đạn thật gần Hoàng Hải. Cuộc tập trận cũng bao gồm thử hỏa tiễn tầm xa. Hãng thông tấn cũng cho hay cuộc tập trận lần này nhằm thực hành hoạt động tình báo chiến trường và nhận dạng mục tiêu sử dụgn máy bay không người lái và radar. Quân đội Trung Quốc nhân dịp này cũng thử loại tên lửa mới. Hiện còn chưa rõ liệu cuộc tập trận này đã được lên kế hoạch từ trước hay là phản ứng gấp rút trước hoạt động chung của quân đội Mỹ và Nam Hàn. Thời điểm tập trận cũng không được loan báo rõ ràng. Theo BBC
-
Đang có 1 cái la kinh Việt của bác Laido, nghe dặn phải úp xuống để bảo quản kim nam châm, lật đật làm theo. nay lại nghe làm thế là trấn yểm...sợ quá, sợ quá...xin bác bật mí thêm tí chút la kinh úp mặt xuống thì nên toạ ở đâu, có cấm kỵ gì không ? để không khéo lại vô tình tự hại mình. Cám ơn bác trước.
-
Nhân tiện nói luôn vài điểm có thể làm người mới đọc sách bối rối là hướng Bắc tuyệt đối và hướng Bắc tuơng đối hay hướng Bắc qui ước. Dù bạn ở nơi nào trên trái đất cũng chỉ có 1 và chỉ 1 hướng Bắc mà thôi, chính là hướng đầu mũi tên có chữ N trong la bàn ( lưu ý la kinh thì mũi tên chỉ hướng ngược lại là hướng Nam). Đây là hướng Bắc tuyệt đối. Khi vẽ Bản đồ, bản vẽ quy hoạch , người ta luôn có ký hiệu xác định hướng Bắc trên đó, nếu không tìm thấy ký hiệu hướng Bắc trên bản đồ tức là hướng Bắc hướng lên trên, và bên tay phải là Đông, tay trái Tây. Khi xem diadiem.com hay wikimapia.org hay googlemap thì cũng mặc định hướng Bắc hướng lên trên. Đây là hướng Bắc tuyệt đối. Trong 1 số trường hợp di chuyển theo đội hình ( ví dụ đội hình chiến đấu ) người ta qui ước, ngầm hiểu với nhau, hướng 0 giờ là hướng trước mặt, hướng 3 giờ là ngay bên phải, hướng 6giờ là sau lưng. Hoặc hướng Bắc là hướng trước mặt, hướng Đông là bên phải, hướng Tây là bên trái. Khi nói "có chướng ngại vật ở hướng Tây", thì hiểu là ở bên trái đội hình có chướng ngại vật. Hướng Bắc, Tây, Đông ở đây là tuơng đối và không liên quan gì đến hướng Bắc tuyệt đối của địa cầu hết mà chỉ là một cách nói tương đối để xác định phương hướng so với người nói. Một số sách phong thủy áp dụng cách gọi ở trên, đồng nhất bên trái của nhà là hướng tây, bên phải là hướng Đông, ví dụ " đứng từ trong nhà nhìn ra, ta nên bố trí hồ nước ở hướng tây, bố trí hòn giả sơn ở hướng đông căn nhà ...." đây là cách gọi rất thiếu trách nhiệm, gây ra lầm lẫn vô cùng tai hai cho người mới đọc. Khi đọc như vậy nên hiểu ngay là hướng bắc, hướng tây...ở đây là tương đối và họ đang muốn nói đến bên trái, bên phải của ngôi nhà, khi ấy nhất thiết phải lưu ý là họ qui ước trong nhà nhìn ra hay bên ngoài nhìn vô.
-
Có vẻ việc sử dụng la bàn xác định hướng nhà, hướng cửa và đọc đủ loại sách phong thủy làm mọi người đã bối rối càng thêm bối rối. Tôi sẽ tách rõ ràng ra làm 2 phần, hy vọng giúp mọi người tự tin hơn trong việc xác định hướng. 1. Hướng của 1 đường thẳng (đúng hơn là nửa đường thẳng ) Hướng của 1 đường thẳng xác định bằng góc tạo bởi đường thẳng đó với hướng Bắc, theo chiều kim đồng hồ. Lấy mặt đồng hồ làm ví dụ, cho kim ngắn chỉ số 12 là hướng Bắc thì khi kim dài chỉ số 3, nó tạo với kim ngắn 1 góc 90 độ, ta nói lúc này hướng của kim dài là 90 độ hay độ số của kim dài là 90 độ. Khi kim dài chỉ số 9, nó tạo với kim ngắn 1 góc 270 độ, ta nói hướng của kim dài là 270 độ hay độ số của kim dài là 270 độ. Tương tự khi kim dài chỉ số 12 (tức trùng với kim ngắn), nó tạo với kim dài 1 góc 360 độ hay 0 độ, ta nói độ số của kim dài lúc này là 0 độ. Khi la bàn đặt ổn định, hướng bắc là hướng chỉ của cây kim có chữ N (North). Hướng của đường thẳng cần đo xác định bởi độ số , hay góc, tạo bởi hướng bắc với đường thẳng đó ( như giải thích ở trên). Độ số này từ 0 độ đến 360 độ. Hướng Bắc là 0 độ, hướng Đông là 90 độ, hướng Nam là 180 độ, hướng Tây là 270 độ. 2. Hướng nhà, hướng cửa, hướng giường...v...v... Trong khi hướng của 1 đường thẳng xác định như ở trên là tri thức thống nhất toàn cầu, không những với tất cả kiến thức phong thủy mà còn thống nhất với tất cả lảnh vực có liên quan đến phương hướng như hàng hải, pháo binh, bản đồ..v..v.. phần tri thức sau đây không thống nhất hoàn toàn ở các sách phong thủy, gây ra nhiều bối rối cho người đọc. - Hướng của giường hình chử nhật là hướng của đường thẳng song song với cạnh dài của giường và hướng từ chân giường đến đầu giường. - Hướng của cửa là hướng của đường thẳng vuông góc với mặt cửa và hướng từ trong nhà nhìn ra. - Hướng của nhà, bắt đầu rắc rối ở đây. Nếu đơn giản nhà có mặt bằng hình chử nhật, cửa nằm ở cạnh ngắn hơn thì hướng của cửa cũng là hướng nhà, nếu Mặt bằng khác đi thì nên nhờ chuyên gia xác định cái gọi là hướng nhà. Nếu có bản vẽ, sơ đồ mặt bằng tương đối chính xác ( chủ quyền đất ở, bản vẽ thiết kế nhà ) thì tốt nhất là cố gắng xác định hướng bắc lên bản vẽ là đủ suy ra tất cả hướng cần thiết còn lại. Dĩ nhiên chỉ có giá trị tư vấn online, kỹ lưỡng thì phải xác định thực địa vì luôn có sai số giữa bản vẽ và thực tế. Chưa kể các yếu tố rắc rối khác như kim loai, vong âm, tia đất, ác xạ...v..v...làm việc xác định hướng đôi khi rất phức tạp.
-
Chả biết " nhất thanh, nhì sắc, tam hình" hay cái gì gì...cứ thực tế dân gian mà quyết. Hỏi thử 1 bạn nam/nữ thử xem thích cái nào trong 2 lựa chọn sau ( các yếu tố khác như nhau) 1. Giọng nói bình thường ngoại hình đẹp, sang trọng ( không cần cực đẹp) 2. Giọng nói cực hay, ngoại hình bình thường Tôi cho là Nam trả lời : hơn 90% thích 1 Nữ trả lời : 99% thích 1
-
Sư phụ nói chí lý. Xì tốp hia, mấy bữa nay thấy mọi người đạp nó quá mà không dám cản, nay bám càng sư phụ một chút. :D Bây giờ dự đoán số phận EVN mới tài. Chết thì chắc là sẽ chết rồi ( theo xu hướng bỏ độc quyền) nhưng chết kiểu gì, khi nào chết hay biến hình thành cái gì khác thì thật là khó đoán.
-
Thế giới đã quá quen thuộc với những chiêu võ mồm to tướng của Triều Tiên. Lúc đầu nghe những tuyên bố đanh thép này còn giật mình như sấm động bên tai, chú ý theo dõi, nay nghe như tiếng dế bên tai :D
-
Thưa, Trụ sở này hình như chưa xây, nên lực tương tác chưa xuất hiện. Ngay khi nghiệm thu đưa vảo sử dụng cũng cần phải có thời gian phát tác. Vậy mô hình chỉ có giá trị như một điềm dự báo. Phải không ạ ? Về hình thể khối nhà, ngày nay với sự phát triển vũ bão của vật liệu, kỹ thuật và công nghệ xây dựng, sự hổ trợ đắc lực của đồ hoạ 3D thực tế ảo, các KTS và chủ đầu tư thoát dần khỏi các khối nhà vuông vằn, tròn trịa chỉnh chu, nghiêm trang như thường thấy 10 năm về trước; cộng với hệ lý luận thẩm mỹ toàn câu hậu hiện đại, và nhu cầu thương mại, cần thiết tạo điểm độc đáo, bản sắc riêng, không lặp lại, ...họ đưa ra các khối kiến trúc ngày càng lạ lùng, thậm chí kỳ quái. Những khối nhà hình thể phong thủy kỳ cục như thế này sẽ tiếp tục xuất hiện ngày càng nhiều ở thế giới và Việt nam. Hot nhất ở Sài gòn hiện nay, sắp đưa vào sử dụng là toà nhà Bitexco Financial Tower, theo PR thì có hình dáng mô phỏng búp sen, nhưng giống hay không thì tuỳ người nhìn. Thỉnh sư phụ nhín chút thời gian viết sách và phổ biến bài bản căn cơ, khoa học, nói có chứng có lý, cách xem tướng các toà nhà, những nguyên tắc cơ bản khi sáng tác, xem như giúp đở nền kiến trúc nước nhà :D
-
Cách đặt vấn đề của Liêm Trinh làm tôi chợt nghĩ đến 2 câu " Thoắt nhiên hạnh ngộ" và " Buông đao thành Phật" . Một người giàu đang thành công, hạnh phúc, khoẻ mạnh, nói chung, là cái gì cũng tuyệt vời, nghiên cứu tu tập, nghiền ngẫm đạo lý, chợt ngộ ra vấn đề, từ bỏ tất cả để đi theo con đường tu đạo thì chắc là cái " hạnh ngộ" đó lớn hơn gấp triệu lần cái "hạnh ngộ" của 1 anh chàng khố rách áo ôm, gia đạo bất hạnh, sức khoẻ cạn kiệt, buộc phải bỏ nhà đi tu. Kết quả là ông nhà giàu kia lập tức thành Phật, còn anh chàng kiết xác, bất hạnh kia chắc là tu hết kiếp vẫn không chứng được la hán. Cở như Cường đô la, tự nhiên( chứ không phải bị phá sản) ngộ ra vấn đề, buông bỏ đống tài sản thừa kế khổng lồ, đi tu thì thành Phật nhanh hơn anh chàng nghèo mạt nào đó, khổ quá phải đi tu, không có tiền mua thịt nên buộc phải ăn rau, thế lực kém quá nên suốt đời phải hỷ xả. Từ đó lạm suy bậy bạ ra rằng, nên chăng cố gắng lên đỉnh cao danh vọng, giàu sang tột đỉnh, hoặc tàn ác ghê gớm, giết hại sinh linh vô số...rồi buông đao thì thành Phật liền, hơn là cả 1 đời hiền lành tu đạo, ăn chay niệm Phật từ nhỏ. Lạm suy..lạm suy...xin cáo lỗi các bậc chân tu.
-
Phản ứng khi Mỹ-Hàn tập trận chung Hoa Kỳ và Nam Hàn đã loan báo kế hoạch tập trận chung tại Hoàng Hải sau những diễn biến liên quan tới việc tàu Cheonan của Hàn Quốc bị đánh chìm. Trung Quốc đã chính thức lên tiếng phản đối kế hoạch tập trận chung này. Người phát ngôn cho Bộ Ngoại giao Trung Quốc, ông Tần Cương, nói "các bên cần bình tĩnh, kiềm chế, không gây căng thẳng, không làm tổn hại đến lợi ích an ninh của các quốc gia trong khu vực". Trong khi đó, tờ Quang Minh Nhật báo của Trung Quốc đăng bài của tác giả Tôn Nhất Sơn phân tích về những việc nước này cần làm khi Hoa Kỳ mang hàng không mẫu hạm tham gia tập trận ở Hoàng Hải. Bài báo viết thông qua cuộc tập trận này, Mỹ chứng tỏ nhiều dụng ý. Đầu tiên là gây áp lực lên Trung Quốc. Thứ hai là ngăn chặn sự phát triển lớn mạnh của Trung Quốc. Mỹ tin rằng nếu có chiến tranh với Trung Quốc lúc này thì Mỹ sẽ thắng. Thứ ba, nếu xảy ra chiến tranh giữa hai bên, thì Mỹ sẽ không phải trả nợ Trung Quốc nữa. Nhưng thứ tư, Mỹ cho rằng Trung Quốc sẽ chẳng ḍai gì mà tham chiến với Mỹ vì khoản nợ khổng lồ của Mỹ với Trung Quốc giống như "gót chân Achilles" của Trung Quốc vậy. Tác giả Tôn phân tích rằng trong tình hình khủng hoảng tài chính hiện tại, Hoa Kỳ đang rất cần nước ngoài gánh nợ và do vậy, đang gây áp lực lên các nước nhất là Trung Quốc để nước này "mua" các khoản nợ khổng lồ của chính phủ Mỹ. Cuộc tập trận sắp tới cũng là một dạng áp lực quân sự. Bài báo cũng viết rằng Hoa Kỳ tin tưởng sẽ thắng nếu có chiến tranh với Trung Quốc vì công nghệ thông tin của Mỹ phát triển nhất thế giới và Mỹ có thể vô hiệu hóa hệ thống chỉ huy điện tử của Trung Quốc trong vòng một tiếng đồng hồ. Thêm nữa, quân đội Trung Quốc còn yếu tính chiến đấu. Mỹ cho rằng bây giờ là thời điểm lý tưởng để gây chiến với Trung Quốc. Ông Tôn Nhất Sơn cho rằng vì những lý do như vậy mà Hoa Kỳ quyết định tập trận tại Hoàng Hải nhưng đó là một quyết định sai lầm. Theo ông, Trung Quốc hoàn toàn có khả năng đối phó với chiến lược của Mỹ. Lỗi hoàn toàn ở Mỹ Bài trên Quang Minh Nhật báo viết cần phải hiểu rằng gần như toàn bộ các vấn đề mà Trung Quốc đang phải giải quyết đều nảy sinh từ trò chơi xấu của Mỹ. Các vấn đề như Đài Loan, Tây Tạng, Tân Cương, Ấn Độ, Việt Nam, Biển Đông, Trung Á và Pháp Luân Công. Vì thế, đương đầu với Mỹ cũng là giải quyết tận gốc các vấn đề trên. Theo tác giả bài báo, Trung Quốc trước hết cần tự hoàn thiện, sau đó quay sang trấn trị ảnh hưởng của Hoa Kỳ. Cách thức nhanh chóg và đơn giản nhất là tấn công trực diện. "Trong quá khứ nếu ai nói thế này thì chắc bị coi là điên rồ. Nhưng nay, đây là điều hoàn toàn thực tế." Hoa Kỳ trỗi dậy nhờ môt loạt các cuộc chiến tranh, từ chiến tranh với Tây Ban Nha, tới Thế chiến I, rồi Thế chiến II... tất cả đều có liên quan trực tiếp tới sự lớn mạnh c̉a nước Mỹ. Thế nhưng cũng có những cuộc chiến tranh khiến Mỹ "thân bại danh liệt" như chiến tranh Triều Tiên, cuộc chiến Việt Nam, Iraq và Afganistan. Kể từ sau Chiến tranh thế giới lần thứ hai, chỉ có cuộc chiến vùng Vịnh lần thứ nhất năm 1991 là mang lại lợi ích cho Hoa Kỳ. Trong khi đó, cuộc khủng hoảng kinh tế-tài chính ở nước này tuy đã khá hơn nhưng chưa phải đã chấm dứt. Có ý kiến cho rằng ngành ô tô có phục hồi đôi chút là vì "chơi bẩn" với tập đoàn Toyota của Nhật Bản và những rắc rối gần đây với tập đoàn BP của Anh cũng là để giúp các tập đoàn dầu khí Mỹ. Thế cho nên, Mỹ sẽ không dám chiến tranh với Trung Quốc vì ngay cả trong trường hợp chiến thắng, Mỹ sẽ "mất máu nặng". Bài trên Quang Minh Nhật báo nói nếu thực muốn đánh nhau với Trung Quốc, thì cuộc chiến này sẽ là dấu chấm hết cho quyền lực của Hoa Kỳ. "Xung đột vũ trang với Trung Quốc ở Hoàng Hải hay Biển Đông sẽ là cơn ác mộng khủng khiếp nhất của nước Mỹ." Nếu như Mỹ đụng độ với Trung Quốc, thì đồng Mỹ kim sẽ mất vị thế thống lĩnh trong thanh toán thương mại quốc tế vì nhiều quốc gia sẽ cho rằng Mỹ sẽ phá sản nếu thua trận. "Đối thủ của Mỹ là Trung Quốc, chứ không phải một quốc gia nào khác. Mỹ đã không thể đối phó với Iraq và Afghanistan, thì cơ hội với Trung Quốc là bao nhiêu?" "Ban lãnh đạo của Hoa Kỳ đang hành xử như những kẻ điên dại, nhưng chúng ta không sợ những kẻ điên dại đó." Bài báo đặt câu hỏi: "Khi mà Mỹ có trong tay bom hạt nhân và Trung Quốc không có, chúng ta đã chẳng sợ gì Mỹ. Tại sao bây giờ chúng ta lại phải sợ?" Trung Quốc cần làm gì? Tác giả Tôn Nhất Sơn cho rằng trong trường hợp Hoa Kỳ mang hàng không mẫu hạm tới Hoàng Hải để tập trận thì "chúng ta phải đánh chìm hàng không mẫu hạm" đó. "Đây là cơ hội Trời cho." Thời gian gần đây Trung Quốc đang nâng cao năng lực hải quân Bài báo phân tích đây là lúc có thể đánh cho Hoa Kỳ một đòn chí mạng. "Vấn đề của chúng ta hiện nay là chúng ta là chủ nợ lớn của Mỹ và có thể chúng ta sẽ không đòi được nợ nếu chiến tranh xảy ra." "Thế nhưng món nợ đó thật ra cũng chỉ như bánh vẽ, chúng ta không bán được và cũng không trao đổi được." Ông Tôn nói tuy nhiên, chiến tranh nổ ra sẽ là lúc Hoa Kỳ mất hết uy tín và phá sản. "Hãy tưởng tượng khả năng Đài Loan trở về với Đại lục, rồi các vấn đề khác như Nhân dân tệ, Dalai Lama, Pháp Luân Công và Tân Cương sẽ được giải quyết." "Hơn thế nữa, chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về Trung Quốc vì đây cũng là lúc thuận lợi để tiến hành cải cách sâu rộng, đổi mới Trung Quốc." Tác giả bài báo nói không cần cảnh báo đối với hàng không mẫu hạm của Mỹ mà nên xông lên tiêu diệt chúng. "Chúng ta sẽ kiên quyết tiêu diệt bất cứ kẻ nào dám xâm lăng bờ cõi của chúng ta." Quang Minh Nhật báo, ra đời năm 1949, là tờ báo lớn trực thuộc Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc. Báo này được nói hướng tới các độc giả trí thức. Theo BBC
-
Theo ý NDK thì chuyện thế nào mới được phép mang lên diễn đàn. Theo tôi thì một trong những mục đích của mục "thông tin cập nhật " là cập nhật thông tin, phục vụ cho việc tăng cường khả năng cảm ứng khi độn quẻ. Tôi đưa lên đây cũng không ngoài mục đích đó, góp 1 tay tìm tin cập nhật ( hay chỉ chăm chăm đọc tin người khác mang về mà không đóng góp gì cả cho diễn đàn ??). Việc bình loạn là nên ngăn ngừa nhưng bản chất mẫu tin chẳng có gì là chính trị hay phi chính trị. Nên phân biệt rõ.
-
Nên thông cảm, ông này chắc hồi đó đến giờ chỉ tiếp xúc kiến thức phong thủy một phía ( như đa số), phía " thần bí" vô căn vô cứ. Nhìn vào mặt sáng thì chắc đây là 1 ví dụ để sư phụ "biến chán nản thành động cơ" , nuôi dưỡng niềm cảm hứng khai sáng, để tiếp tục công cuộc đầy chông gai là phổ biến tư tưởng phong thuỷ là khoa học tương lai chứ không phải mê tín hay "giả khoa học"
-
Làm trong sáng tiếng Việt bằng cách học chữ Hán. Xin bình chọn ý kiến Đoàn Lê Giang là ý kiến nhảm nhí nhất từng được nghe. :D . Viễn cảnh 1 em 20x sẽ nói thế này : " Tháng Lục vừa rồi, ngộ bắt phi cơ đi Hoa Thịnh Đốn, tình cờ diện kiến bọn khủng bố đặt bom phi trường, báo hại ngộ phải vắt cước lên cổ chẩu quá chừng "
-
Tham khảo Chúng ta thoát thai từ đâu? Bằng phương pháp hình học nhãn khoa và phép logic khoa học, Ernst Muldashev đã đưa ra giả thuyết con ngưới xuất hiện nhờ sự cô đặc của các dòng sóng mang thông tin, có năng lượng tâm linh. Và từ nhiều triệu năm trước, trên trái đất đã từng tồn tại bốn nền văn minh trước khi nền văn minh thứ năm của chúng ta phát nguyên từ Tibet (Tây Tạng) 18.000 năm về trước rồi theo bốn tuyến di cư tỏa ra khắp thế giới. Từ những đôi mắt được vẽ trên các đền đài Tây Tạng và Nepal, nhờ công nghệ thông tin, ông và các cộng sự dựng lại được hình ảnh của người có cặp mắt đó - một con người khác thường so với chủng tộc người của nền văn minh chúng ta, những người Limuri khổng lồ ép xác, có năng lượng tâm linh vô tận - mà những nhà phụng sự tôn giáo ở Tây Tạng và Nepal, Ấn Độ Kính cẩn gọi là “Ngài”. Qua cuộc thám hiểm ở Hymalaya, Ấn Độ, Nepal, tiếp xúc với các nhà hoạt động tôn giáo phương Đông - những con người “đặc biệt” được chăm sóc những người ép xác trong dãy Hymalaya qua những cuộc đàm thoại với những người nắm được nhiều bí mật của các hang động và, nghiên cứu các tài liệu văn học và sách kinh của các tôn giáo, tác giả đưa ra giả thuyết về quỹ gen nhân loại tại nhiều điểm trên thế giới do nền văn minh Lemuri vô cùng phát triển từ xa xưa (bị huỷ diệt phần lớn do sự đụng độ của một hành tinh khác vào trái đất làm lệch trục trái đất và gây nên đại hồng thuỷ) lập nên và được người của nền văn minh Atlant (bị huỷ diệt đa phần cách đây 850.000 năm do sao chổi rơi xuống nhấn chìm đại lục Atlantic), rồi thêm những người đầu tiên của nền văn minh thứ năm chúng ta bổ sung vào. Theo mức độ linh hồn trong sáng, cao thượng, những người ép xác có thể sống nhiều triều đến nhiều nghìn năm dưới dạng bất động như đá. Quỹ gen nhân loại này được Thế giới kia và đất nước Sambala ngầm dưới mặt đất của những người Limuri chuyển xuống sống trong lòng trái đất, bảo vệ bằng năng lượng tâm linh và bất khả xâm phạm, chỉ những người được lựa chọn mới có thể tiếp xúc. Quỹ gen nhân loại là sự đảm bảo cho sự tồn tại của nhân loại, bởi lẽ những người ép xác dưới các hang động là những nhân vật ưu tú nhất với tâm hồn trong sáng nhất, biết đồng cảm và yêu thương được sự chỉ bảo của thế giới kia, vào thời điểm cần thiết của nhân loại (cần truyền bá lối sống vì cái thiện, chống cái ác, dạy tri thức cho con người nhằm điều chỉnh, hướng dẫn và thúc đẩy sự tiến bộ) đã hồi sinh và xuất hiện như các đấng Phật, Tiên tri (Chúa Giêxu, Đức Mahomed, Isaac…) hé mở phần nào tri thức của không gian thông tin vũ trụ; hay khi trên trái đất xảy ra thảm hoạ toàn cầu, mất đi nền văn minh, thì những người ép xác là nguồn để phục sinh nhân loại. Tác giả đã đưa ra giả thuyết lý giải sự tồn tại của các Kinh tự tháp Ai Cập, Nam Mỹ, cánh đồng đá ở nước Anh… là sản phẩm của những nền văn minh trước đây cao hơn nền văn minh của chúng ta; lý giải sự thống nhất của những nguyên lý cơ bản trong các tôn giáo rất khac, sự đồng nhất trong tư duy của các tộc người rất khác nhau trên thế giới - đó là tiếng mạch ngầm của Thế giới kia, của Trí tuệ Tối thượng. Tác giả chứng minh các khái niệm cái Thiện, cái Ác là trường tháo ra, xoá tri thức, nhưng cái Thiện bao giờ cũng thắng cái Ác nhờ Tình yêu - trường xoắn vào tăng cấp, tăng năng lượng tâm linh. Tất nhiên tác giả không khẳng định các luận cứ của mình, ông chỉ đưa ra những chứng cứ, trích dẫn văn học và kinh thánh, đối chiếu, so sánh các quan niệm và dành cho độc giả quyết định tính đúng hay sai của chúng. Có lẽ điều quan trọng nhất từ những nghiên cứu này là tác giả đã giương cao ngọn cờ nhân ái, kêu gọi con người hãy làm việc để tích luỹ tri thức, sống yêu thương, đồng cảm lẫn nhau, trừng phạt tội ác, quên mình cho lý tưởng nhân bản. Và chỉ khi nào trên thế giới này cái thiện toàn thắng đối với cái ác thì nhân loại mới có cơ may được Thế giới kia cho phép tiếp xúc với Trí tuệ Tối thượng, và khoa học và công nghệ của nhân loại mới có khả năng đạt tới đỉnh cao như nền văn minh Limuri. Nguồn : Tạp chí Tia sáng
-
Đây là website công ty BP http://www.bp.com/extendedsectiongenericar...ntentId=7061813 Phía dưới có dòng chữ tiếng Việt THÔNG TIN QUAN TRỌNG , click vào nó sẽ có thông tin liên lạc cần thiết dưới đây ........................................ Sau đây là tên và số điện thoại của các tổ chức khác mà bạn có thể cần liên lạc: Tổ chức Giải quyết Khiếu nại về Động vật Hoang dã: KHÔNG ĐƯỢC TIẾP XÚC VỚI ĐỘNG VẬT BỊ DÍNH DẦU -Xin gọi 866-557-1401 Tổ chức Báo chí/Truyền thông: ĐỂ BIẾT TIN TỨC HOẶC THÔNG TIN, Xin gọi 985-902-5231 Tổ chức Ngăn chặn hoặc Dọn dẹp sạch Dầu tràn: CÁC CÔNG NGHỆ, CÁC DỊCH VỤ, HAY CÁC SẢN PHẨM LỰA CHỌN THAY THẾ, Xin gọi 281-366-5511 Đường dây nóng Tổ chức Phụ trách Tuyến đường Ven biển Bị dính dầu/Bộ phận Tình nguyện/Cộng đồng; TẤT CẢ NHỮNG HỎI ĐÁP KHÁC KHÔNG LIÊN QUAN TỚI YÊU CẦU BỒI THƯỜNG, Xin gọi 866-448-5816 vân vân và vân vân ........................................................... Vấn đề còn lại là tiếp cận họ như thế nào cho hiệu quả và tỏ ra đáng tin vì họ chẳng biết www.lyhocdongphuong.org.vn là ai và cũng không có đủ thời gian để nghiên cứu ta là ai nên dễ dàng bỏ qua. Có thể bật mí vài chiêu bịt dầu tràn hay chứng tỏ sự hiểu biết sâu về thảm hoạ và công nghệ khai thác dầu dưới đấy biển chăng ?....khó đây. Tỉ lệ thành công, họ nhận lời nói chuyện, bàn bạc là 1%. Nhưng nếu thành công thì đúng là giờ khắc của "Lý thuyết thống nhất vũ trụ " của nền văn hiến Lạc việt đã điểm.