vuivui

Hội Viên Ưu Tú
  • Số nội dung

    323
  • Tham gia

  • Lần đăng nhập cuối

  • Days Won

    1

Everything posted by vuivui

  1. Thưa anh Thiên Sứ !!!.Anh có thấy lạ lùng không hả anh !. Thực tại - hay còn gọi là tồn tại, và khái niệm là hai thể nghiệm khác nhau. Sao anh lại có thể lẫn lộn được ?. Anh muốn giải thích thế nào thì giải thích. Nhưng hai thể nghiệm đó không bao giờ là một. Tồn tại là một thực tại khách quan, không phụ thuộc vào ý chí hay nhận thức của con người. Trong khi đó, Khái niệm thuộc về nhận thức của con người !. Chúng khác nhau hoàn toàn về bản chất. Đây là những kiến thức cơ bản nhất của Triết học. Tôi nghĩ anh phải biết và nắm vững chứ. Sao anh lại có thể lẫn lộn được nhỉ ?. Một khi anh không có nhận thức chính xác về vấn đề này, thì làm sao nghiên cứu được những vấn đề thuộc về khoa học và có liên quan đến triết học. Chưa nói đến những vấn đề mang tính triết học thuần túy như thái cực, âm dương trong đông phương học thì còn khó hơn nữa. Anh nghiên cứu làm sao đây ?. Tôi chờ anh có nhận thức đúng về chúng, Rôi ta lại thảo luận tiếp !. Thân ái.
  2. Anh Thiên Sứ thân mến !. Lại xuất hiện thêm một câu hỏi nữa. Ở trang 32 của chủ đề này - bài viết ở mgs. 634 của anh. Anh có viết rằng: . Nay ở trong mgs. 665 của anh, anh viết: Như vậy là thế nào hả anh ?. Xin anh xác định lại.Và, đề nghị anh tiếp tục xác định lại khẳng định: Tôi viết như thế có rõ ý không anh ?.Đề nghị anh xác định lại cho chính xác anh nhé !. Rằng: Thái cực là thực tại ?. Hay là Khái niệm ?. như anh đã viết ở hai câu tôi trích trên ?. Rằng: Âm - Dương là khái niệm về một thực tại?. Rằng : Vật chất là khái niệm cũng về một thựuc tại?. Tôi chờ anh !!!. Thân ái.
  3. Anh Thiên Sứ ơi !.Tôi có bảo anh coi âm dương là thực tại đâu !!!!!!!!. Anh đọc thế nào mà lại hiểu như vậy ?. Tôi hỏi anh có phải anh cho rằng âm dương là khái niệm về thực tại hay không ? cơ mà !!!!!! Anh trả lời lại nhé. Đã rõ chưa anh ?.Thân ái.
  4. Thưa anh Thiến Sứ !. Tôi dâu có dám võ đoán về cách hiểu của anh. Cho nên, sau một loạt bài, tôi lại phải liệt kê các cách hiểu khả dĩ từ những nội dung phát biểu của anh, để mà hỏi, xem có đúng như vậy không !. Vậy, đến đây, Tôi lại phải liệt kê: Theo anh: Thái cực là tồn tại - một tồn tại được gọi là khởi nguyên của cái gọi là vũ trụ !?. Âm - Dương là khái niệm về một thực tại !?. (nhưng xin anh nhớ cho rằng, khái niệm là khái niệm, chứ không phải là thực tại đâu anh nhé !) Vật chất là khái niệm về một thực tại !?. Anh xác nhận lại nhé !. Xem có đúng như vậy không ?. Thân ái.
  5. Thưa anh Thiên Sứ.Vậy nhé, anh thừa nhận, thái cực là khái niệm về tồn tại. Âm Dương cũng là một khái niệm về tồn tại. Và vật chất cũng là một khái niệm về tồn tại. Đúng không ?. Thế tại sao anh lại cho khái niệm thái cực biến thành khái niệm Dương hả anh ?. Chỉ có vật chất, hay tồn tại mới biến hóa thôi chứ. Khái niệm làm sao biến hóa được ???. Đầu tiên, anh cho khái niệm thái cực sinh nở ra âm, sau đó anh lại cho khái niệm thái cực tự biến hóa thành Dương. Rồi để minh thị cái Dương có trước, nên anh tự cho khái niệm thái cực tự hóa thành khái niệm. Nhưng mà vật chất thuộc âm, không tự nhiên mất đi, cũng không tự nhiên sinh ra. Nên anh chỉ đẻ ra khái niệm thôi, và bắt ép nó phải ra sau Dương. Nhưng quá trình thái cực sinh ra âm, thì anh mô tả chẳng khác gì quá trình sinh nở cả. Đó là quá trình biến hóa của vật chất đó anh. Anh thấy có kỳ khôi không ?. Theo anh, vốn tất cả đều là khái niệm cả, vậy mà tại sao nó lại biến hóa, khi thì tự biến, khi thì sinh ra được - theo kiểu chuyển hóa của vật chất, của thực tại vậy ??? Anh nghĩ thế nào về cái sự vô lý này ?. Tôi nhắc lại cho anh dễ hiểu nhé: Như anh đã trình bày, thì cho đến giờ, anh cho rằng, thái cực là khái niệm - xin anh nhớ cho rằng, dù nó miêu tả cái gì thì khái niệm vẫn chỉ là khái niệm, chứ nó không thể tự biến đang là khái niệm biến thành tồn tại, hay thực thể được. âm dương là khái niệm, và vật chất cũng là khái niệm. Vậy mà anh cho thái cực tự biến thành dương để làm đối đãi với cái âm do chính nó sinh ra. Anh xem xem. Có bao giờ khái niệm chất lỏng biến thành khái niệm chất rắn ?. khái niệm con biến thành khái niệm bố hay không ?....Mà chỉ có đối tượng có tên như vậy, như vật chất ở dang chất lỏng hóa thành vật chất có cấu trúc tinh thể là trạng thái rắn. Hay ông con, trưởng thành, lấy vợ rồi có con, trở thành ông bố. Chứ hoàn toàn không có cái khái niệm này biến thành cái khái niệm kia !!!. Xin anh hãy đọc kỹ, và hiểu cho đúng. Đừng lầm lẫn nữa anh !. Rồi !. Anh đã thấy cái vô lý trong toàn bộ những lập luận của anh chưa ?. Thân ái.
  6. Thưa anh Thiên Sứ.Vậy tại sao anh lại "bắt" thái cực là tồn tại, và âm dương phải là khái niệm ?. Tôi cứ chất vấn theo dòng tư duy cua anh thôi, chứ chưa đi vào phân tích những sự hiểu sai trái về chính danh của các khái niệm triết học, cũng như sự suy luận của anh. Nhằm để vấn đề tranh luận dễ theo dõi. Thân ái.
  7. Thưa anh Thiên Sứ.Không phải là sự trau chuôt, mà là sự chính xác. Khoa học, hay triết học cũng vậy. Đòi hỏi sự chính xác. Có thế mới hiểu được chính xác. Tôi đã sửa rồi: Tức là, với sự phát biểu của anh, thì nếu tôi không hiểu nhầm ý anh, thời phải phát biểu chính xác như vậy. Bởi vậy, nên tôi mới cần anh xác nhận lại. Sao anh lại còn phải hỏi lại làm gì ?.Vậy, bây giờ, để anh khỏi phải mất công hỏi lại nữa, Tôi viết lại cho chính xác nhé, như ý anh phát biểu thế này phải không : Vật chất không phải là tồn tại, mà là một khái niệm chỉ sự tồn tại !!!. Có đúng không anh ?. Tôi chờ sự xác nhận của anh !. Nếu không phải, đề nghị anh viết đúng theo ý anh hiểu như thế nào, trả lời câu hỏi: Vật chất là tồn tại, hay chỉ là khái niệm ?. Thân ái.
  8. Thưa anh Thiên Sứ.Chúng ta đã đi vào lĩnh vực triết học rồi anh ạ. Vậy mà anh sử dụng từ ngũ rất không chính xác. Thành ra mới có chuyện nhiều ngộ nhận đến như vậy. Thế nào là "danh từ khái niệm" ?. Tại sao anh không viết Vật chất là một khái niệm về thực tại (tồn tại). Hả anh. Không biết là anh thêm hai từ Danh , Từ, rồi thêm chữ Mọi, đã thực tại lại còn tồn tại nữa để làm cái gì nữa không biết !!!???. Tôi đành sửa lại cho anh cho nó chính xác. Và như thế, có nghĩa là theo anh thì Vật chất không phải là tồn tại, mà là một khái niệm chỉ sự tồn tại phải không anh ?. Nhưng anh vừa trả lời với tôi câu ở trên rằng: . Vậy bây giờ, Tôi chờ anh xác định ljai nhé !!!.Nhưng mà nếu anh xác định nó là khái niệm, thì anh sẽ mắc lỗi lớn lắm đó anh !!!. Tôi chờ anh. Thân ái.
  9. Thưa anh Thiên Sứ.Đoạn sau của anh không thuộc mâu thuẫn của anh mà tôi bàn tới. Tôi đang hỏi anh về cái mâu thuẫn: anh coi vật chất là thực tại, điều này đúng, ai cũng biết như vậy cả !. Nhưngdo chính anh đã coi vật chất thuộc âm. Mà anh lại phải coi âm chỉ là khái niệm. Tức là, anh vừa thấy rõ vật chât là thực tại, sau đó lại phải thấy vật chất là khái niệm !!! Do toàn bộ vật chất là Âm tức là thực tại vậy. Trong cặp phạm trù, thái cực - vật chất = dương - âm của anh đó !!!.Mâu thuẫn là ở chỗ đó. Anh có thấy không ?. Và giải thích mâu thuẫn này thế nào ?. Thân ái.
  10. Vâng, thưa anh Thiên SứMà anh thì cho rằng: Âm là vật chất !. Và âm là khái niệm, chứ không phải là thực tại. Trong khi, vật chất thì đúng là thực tại - định nghĩa về vật chất đã chứng tỏ điều đó !!!. Vậy anh nghĩ thế nào về cái tự mâu thuẫn này ?. Thân ái.
  11. Thưa anh Thiên Sứ. Tôi chỉ hỏi anh có một câu thôi !. Vật chất có phải là Tồn Tại không ?. Thân ái.
  12. Thưa anh Thiên Sứ !.Đây có phải là học trò của anh không vậy ?. Thân ái.
  13. Anh Thiên Sứ thân mến! Tôi viết trả lời anh ngay, nhưng khi post vào thì bài biến mất tiêu. Đành ngồi viết lại. Anh viết:
  14. Anh Thiên Sứ thân mến !. Săp đến giờ đi nghỉ, Tôi tranh thủ vào đây đọc, thấy bài trả lời của anh, đọc qua, thấy dài quá. Nhưng cố gắng tranh thủ ít phút, trả lời anh được chút nào hay chút ấy. Anh viết: Thì anh nên xem lại mấy bài viết trước chúng ta đã trao đổi với nhau thế nào !. Ở đó, Tôi đã nhấn mạnh nhiều lần, Tôi đã chỉ ra rằng việc anh cho rằng âm dương chỉ là khái niệm mà không phải là thực tại là một điều phi lý. Chính cái điều phi lý này đã chứng minh toàn bộ cái hiểu của anh về thái cực, âm dương ngũ hành Sai !. Thực ra, Tôi biết ngay khi anh giải thích từ cái việc Thái cực sinh ra cái đối đãi là âm để biến thái cực thành dương. Cái quan niệm này của anh sẽ trở nên rất phi lý, nếu như âm dương là thực tại. Vì thế, anh đã cố ép nó thành khái niệm, để mà, thái cực khỏi phải biến hóa thành Dương, mà là cứ mặc nhiên trở thành Dương, vì đã có đối đãi là âm đã có bởi do Thái cực sinh ra rồi. Vì thế mới biện luận để cho Thái cực, không cần biến hóa, để nó trở nên là cái vốn có, nên nó là Dương, và đã có trước khi đối đãi của thái cực là âm dược sinh ra. Lối suy luận đó của anh, Tôi đã nắm được then chốt ngay từ đầu, đã đưa anh tới nơi này, để buộc anh thể hiện cái rất bất hợp lý là âm dương phải trở thành chỉ là khái niệm mà không phải thực tại, để cho Thái cực của anh khỏi phải "đẻ đái gì" cả. Một khi âm dương chỉ là khái niệm, thì anh có thể áp đặt sự suy tưởng khiên cưỡng của anh một cách tuy ý. Anh Sai là ở chỗ đó. Mà Tôi đã chỉ rõ ràng ở chính cái điểm anh đòi âm dương không phải là thực tại một cách vô lý, phi thực tế đó !.Chứ Tôi đâu có cần anh thể hiện Thái cực là Thực tại đâu !. Tôi chỉ dùng cái đó để cho anh thấy cái vô lý của anh khi anh cho thái cực là thực tại, mà âm dương lại chỉ là khái niệm. Anh viết: Nếu bây giờ, đọc những dòng trên, Tôi nghĩ là anh đã nhận thấy Tôi đã chứng minh nhiều lần rằng anh Sai. Nhưng anh chưa nhận ra được đó thôi. Vì anh vẫn cứ loay hoay nghĩ rằng Tôi đang tranh luận với anh về chuyện Thái cực có là thực tại hay không, nào là Thái cực thể hiện sự nhận thức !!!. Nhưng thực tế là tôi có quan tâm tới cái việc thái cực của anh có là thực tại hay không thực tại đâu !. Tôi chỉ dùng chính cái lời của anh để phản biện lại anh mà thôi. Và ngay cả cái điều anh cho rằng Thái cực là nhận thức, Tôi cũng đã nói thẳng là Sai rồi, chỉ bằng ví dụ: Vật Chất - Ý Thức là một cặp âm dương !!!. Nay anh cho Thái cực là nhận thức, Tôi đã nói với anh rằng: Hà cớ gì anh lại chỉ cho Thái cực "đẻ" ra ý thức. Còn bao nhiêu cặp âm dương nữa, sao nó lại không đẻ được nhỉ ?. Chả lẽ, anh lại cho rằng, từ vật chất - ý thức, chúng đẻ ra hằng ha sa số các cặp âm dương khác chăng ?. Ngay ở đây, anh đã thấy cái mâu thuẫn rất vô lý của anh không ?. Khi anh cho rằng: Thái cực là thực tại, lại trở thành nhận thức - vốn chỉ là khái niệm ?. Đồng thời anh lại cho rằng: Cái đối đãi Thái cực là Âm, được sinh ra bởi Thái cực. Và như trên, chỉ có một con đường, là Nhận thức "giao hợp" với Vật chất - âm - để mà đẻ ra vạn vật hằng hà sa số cặp âm dương khác chăng ?. Vậy nếu như không có nhận thức. Thì vật chất âm dương sẽ không được sinh ra ?. Vậy có phải là phi thực tế không ?. Vì vật chất, vốn là phạm trù khách quan, không phụ thộc vào chủ quan của con người mà ?. Anh đã thấy anh Sai không ?. Anh nghĩ Tôi mâu thuẫn à ?. Không mâu thuẫn đâu anh. Đó là do anh hiểu câu: Thái cực sinh lưỡng nghi với hàm nghĩa chữ Sinh của anh không khác gì cái việc sinh đẻ cả !!!. Còn như anh bảo, vì thế mà Tôi phủ nhận tiên đề của Dịch, đó là do anh thực sự không hiểu Tiên đề đó mà thôi !!!. Từ cái sự không hiểu bản chất của tiên đề đó, đã đưa anh đến ngộ nhận rằng Thái cực Đẻ ra Lưỡng nghi, rồi mới thành cái lý luận trở trêu, đầy mâu thuẫn và định kiến của anh đó thôi. Cái việc anh phân tích, đó là anh phân tích Sai, do cái hiểu của anh sai. Thực sự, anh hiểu Sai hoàn toàn các tiên đề của Dịch, Đạo, Vô cực, ... vì thế anh mới có nhwuxng lý luận khác thường như thế, để từ đó đưa tới hết mâu thuẫn này tới mâu thuẫn khác với Dịch học chính thống, mà anh vẫn không nhận ra, lại cứ nghĩ là anh đã phục hồi một lý thuyết đã thất truyền, trên cơ sở đó, anh đã phủ nhận gần như toàn bộ cơ sở dịch học hay triết học đông phương từ xưa tới nay !!! Nay Tôi nhắc lại: Tôi khẳng định âm dương là những thực tại của thế giới. Cái mà anh cho rằng chỉ là khái niệm là anh Sai !!! Và Từ cái Sai này của anh, mới dẫn đến toàn bộ lý luận của anh Sai, như Tôi đã chỉ rõ ra từ đầu bài viết này.Còn Tôi nói âm dương là cặp phạm trù. Thực ra, nó rất dễ hiểu, và được hiểu một cách tự nhiên đối với những người đã học Triết. Nhưng Tôi sẽ gợi ý lại, để dễ hiểu hơn chút: Anh hãy nhớ lại định nghĩa vật chất của chủ nghĩa duy vật biện chứng: Vật chất là Phạm Trù Khách quan. Không tự nhiên mất đi, cũng không tự nhiên xuất hiện, mà biến đổi từ dạng này sang dạng khác !!!. Từ đó, các nhà duy vật, đều thấy rõ rằng: Vật chất là mọi tồn tại, nó khác quan. Chứ nó không phải là khái niệm. Nó được ngôn ngữ gọi tên mà thôi, nên nó tổng quát được bản chất chung nhất của mọi tồn tại, vì thế mới dùng đến thuật ngữ Phạm Trù. là thuật ngữ Triết học, để chỉ một đối tượng khái quát nhất trong triết học. Vì thế, việc nói âm dương là cặp phạm trù, đã là nói lên tính đối tượng, thực tại của thế giới. Hy vọng anh hiểu đúng những gì Tôi viết, để khỏi bị lạc đề nữa !!!. Thân ái.
  15. Anh Thiên Sứ thân mến !. Anh đã viết: Thưa anh Thiên Sứ. Đó không phải là không thống nhất, mà là anh Sai. Anh phi thực tế. Anh lại còn biện luận rằng, không ai gọi là thực tại âm dương ngũ hành cả là lối nói của riêng anh. Vậy tôi cũng trả lời với anh rằng, chẳng có ai nói rằng Thực tại thái cực cả. Họa chăng chỉ có mình anh mới nói như thế thôi. Người ta, đã hàng trăm năm tới nay, vốn chỉ nói: Dịch có thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, ... mà thôi !.Vì vậy, anh bảo lưu là quyền của anh. Nhưng anh Sai thì bằng vào sự phân tích của Tôi, nay mọi người đều thấy rõ cả. Rất rõ, bởi vì đó là thực tiễn !. Vì thế, anh vẫn có thể viết sách bằng cái sự bảo lưu của anh, cũng như là giảng dạy. Nhưng có ai nghe hay không, thì cũng là quyền cá nhân của mỗi người. Tôi không bàn đến chuyện này với anh được nữa. Và khi anh viết: Thì Tôi đã nói nhiều lần rồi, và từ rất rất nhiều bài viết của tôi, chỉ cần đọc và hiểu được là đã biết cái mà anh gọi là quan niệm của tôi về âm dương, thái cực. Đồng thời, anh cũng biết rất rõ là Tôi đã nhiều lần nói rằng: Một khi sách của Tôi chưa công bố, thì Tôi không trình bày tất cả những cái hiểu của Tôi một cách hệ thống. Đó là về nguyên tắc bất di bất dịch. Song như Tôi đã cho thấy, như nói về âm dương, Tôi khẳng định và đã có một cách hiểu cao nhất. Nhưng Tôi đã và chỉ đưa ra cách hiểu của tầng thấp nhất về âm dương, đó là : Âm Dương là cặp phạm trù đối lập. Nếu anh muốn phản biện tôi, ngay trên tầng thấp nhất này (xin anh hiểu cho là, ngay ở tầng này, Trang Tử cũng chỉ đến thế thôi - nên đừng cho Tôi là ngạo mạn, mà chỉ là vì, ở những nơi như thế này, Tôi chưa thấy ai vượt qua được Trang Tử cả, mặc dù Tôi biết cũng có thể có một số người ở tầm cao hơn, song ở đây, họ cũng chỉ cần thể hiện ở tầm dưới đó là đã quá đủ), với tất cả các học giả, Tôi đều có thể trao đổi, không chỉ có một mình anh !!!. Mời anh cứ tự nhiên !. Trong một khuôn khổ, Rằng, những quan điểm của anh, Tôi đã chứng minh rằng Sai, dù chưa đi tới tới một cách trọn vẹn.Với Tôi, Thái cực cũng vậy, cũng đã chỉ ra: Khi anh quasar hỏi tôi về cái gọi là: Thái cực có phải là khởi nguyên của vũ trụ không ?. Tôi đã trả lời thẳng thừng rằng : Không !!!. Thái cực, âm dương, ngũ hành một cách có hệ thống, nó nằm trong sách của Tôi, khi chưa công bố, Tôi sẽ không trình bày ở đây đâu !!!. Ai đó muốn phản biện Tôi, chỉ cần ở mức như trên, Tôi đều có thể "tiếp chiêu". Và Tôi hiểu rằng: Với đề nghị của anh, anh đã muốn dừng cái việc Tôi phản biện anh, và anh muốn phản biện tôi. Trong khi thực chất, bằng vào sự trao đổi giữa hai bên từ trước tới nay, mỗi vấn đề, Tôi không có phản biện theo kiểu lời đối lời, mà đều trình bày ý tứ trọn vẹn. Vì thế, nếu anh muốn phản biện, thực chất đã có thể thực hiện bao nhiêu phản biện rồi. Bây giờ, Tôi viết rõ ý của Tôi. Nếu như anh chấp nhận, anh có thể phản biện tôi từ mệnh đề ÂM - DƯƠNG LÀ CẶP PHẠM TRÙ ĐỐI LẬP !!!. Tương đương với cái việc Tôi phản biện cái Định nghĩa âm dương của anh, dần dà mãi dẫn tới cái vụ thái cực sinh nở này !. Thiết nghĩ, xuất phát từ đó, chúng ta đều bình đẳng !!!. Thân ái.
  16. Vâng thưa anh Thiên Sứ !.Cái quan trọng là Tôi đã chứng minh: Âm - Dương là một thực tai. Và chính anh suy diễn mãi rồi cũng ra : Tất cả cái thế giới vật chất ấy cùng với "cái nhận thức thức vật chất ây" làm thành một cặp âm dương !. Mà vốn Thái cực của anh là Thực tại, nhưng anh lại cho rằng âm dương lại không phải là thực tại !??? Anh đang tự mâu thuẫn với chính mình !!!. Chưa nói đến chuyện anh nhận thức về thế giới hoàn toàn sai lầm !!!. Thật vậy, Thế giới vật chất là thế giới vật chất, nó vốn là Tồn Tại khách quan. Đã gọi là khách quan thì không phụ thuộc vào ý muốn hay nhận thức của con người !!!. Cái gọi là nhận thức, thuộc về cặp phạm trù âm dương là Vật chất - Ý thức như bao nhiêu cặp phạm trù khác, chẳng hạn: Chính trị - Kinh tế, Thiện - Ác, Khôn - Dại, Không gian - Thời gian, ... Hà cớ gì anh cho Thái cực chỉ biến ra Nhận thức, còn các cái kia thì sao hả anh ???. Anh đã không cân đo đong đếm được thái cực, có nghĩa là nó không phải là thực tại, mà là một đối tượng giả định có tồn tại bởi sự suy nghiệm. Thế mà anh đã cố gắng "ấn" cho nó một thực tại, còn bao nhiêu thực tại khác thì anh lại cố gắng tước đoạt cái quyền Tồn Tại vốn có của chúng, biến chúng chỉ là một khái niệm ???. Anh vẫn chưa đi vào vào giải quyết trực tiếp vấn đề !!!. Đó là tính thực tại của âm dương !. Bằng cái Tự Điển tôi đưa ra, thì đã chứng tỏ rằng: Âm Dương không thể là phi thực tại. Không thể dùng nó như là một khái niệm với ý nghĩa của một khái niệm thuần túy để tránh mối liên hệ thực tại, vốn có của nó với Thái cực !. Thân ái !. Và, thưa anh Thiên Sứ: Việc anh trình bày: Chẳng có ý nghĩa trong việc bảo vệ rằng âm dương chỉ là khái niệm, và chỉ có thái cực mới được xem là Thực tại !!.Nó hoàn toàn vô nghĩa. Và cái điều anh muốn chứng minh, hoàn toàn phi thực tế !. Thân ái. Và cái mà anh gọi là suy nghiệm hợp lý, thực thì chẳng hợp lý tý nào cả, bởi vì thật sự anh hiểu về Đạo sai bản chất !. Nhưng thôi !. Chúng ta hãy tập trung vào vấn đề đang thảo luận cái đã. Về Đạo, hẹn anh khi khác, Tôi sẽ cho anh thấy anh hiểu sai về Đạo, và về Vô cực cũng Sai nốt. Chúng ta hãy tập trung vào luận chứng âm dương thái cực này đi đã, anh nhé !. Thân ái.
  17. Anh Thiên Sứ thân mến !. Bây giờ, Ta đi vào cụ thể anh nhé, cho nó khỏi trừu tượng quá, sợ rằng lại có thể dẫn đến hiểu sai !. Anh viết: Chúng ta hãy lập một tự điển nhé !.Đực - Cái, ta không gọi là đực cái nữa, mà ta gọi là Dương - Âm. Trai - Gái, ta không gọi là trai gái, cũng chẳng gọi là đực cái, mà ta gọi là Dương - Âm. Ngắn - Dài, ta không gọi là ngắn dài, cũng chẳng gọi là chẵn lẻ, cũng chẳng gọi là trai gái, mà ta gọi là Âm - Dương !. No - Đói, ta không gọi đó là sướng khổ, cũng chẳng gọi là ngọt bùi với đắng cay, cũng chẳng gọi đầy rỗng, cũng không muốn gọi là có không, mà ta gọi là Dương - Âm. ... Cứ thế, danh sách này có thể dài vô tận, và ta đều gọi là Âm - Dương. Bởi vì chúng đều có cùng một bản chất chung nhất và cái bản chất này là sờ thấy được, cảm nhận được, đo đạc được, hưởng thụ được, ... Và ấn định: Đó là Âm - Dương. Hay chúng ta cũng dễ thừa nhận với nhau rằng: Bảo đó là Thực tại âm dương !!! Nhưng còn: Thái cực ư ?. Ta không gọi nó là Thái cực nữa, mà gọi là Cái Một !. Hay không gọi là Cái Một, mà gọi nó là Khởi nguyên. Hoặc cũng chẳng muốn gọi là khởi nguyên nữa, mà ta gọi là Cái Gốc của mọi cái gốc !!! Thế thì sao ?. So với âm dương thì sao ?. Cái Gốc của mọi cái Gốc, anh có sờ thấy không ?. Anh có hưởng thụ được nó không ?. Anh có đo đạc được nó không ?. ... Hay đó chỉ là do anh Trừu Tượng nó, hay nói khác là do anh Tưởng Tượng nó ?. Hoặc nói theo ngôn ngữ của anh là do anh Suy Nghiệm nó, Chiêm Nghiệm ra nó ! ?. Vậy ra, theo như anh nói, hóa ra là cái mà anh Chiêm Nghiệm, nó còn Thực tại hơn cả Thực tại khách quan vốn có ?. Đó có phải là phi thực tế không anh ?. Anh còn nhầm rằng: các ký hiệu toán học, nói rằng đó chỉ là những ký hiệu toán học !. Thưa anh không phải thế đâu anh ạ. Những ký hiệu toán học nó đều có nguồn gốc của nó, và đều trình bày những Đối Tượng của toán học, mà chính toán học, được xây dựng trên cơ sở tìm hiểu những tính chất tổng quát nhất của thwujc tại khách quan đó anh. Chứ không phải là người ta bịa ra đâu anh !. Mà muốn làm được như vậy, nó phải đảm bảo được sự thể hiện cái Bản chất chung nhất của các đối tượng mà nó mô tả. Chính vì thế, chỉ cần một định luật 3 Newton đã mô tả và có thể viết lên bao nhiêu quỹ đạo chuyển động của Vật Thể - một hiện thực thực tại, một tồn tại !!!. Cái gọi là Khối lượng, đó chẳng phải là Vật chất thì là cái gì ?. Cái gọi là Lực, đó chẳng phải là Thực tại hay sao ?. ... Nó đo được đó anh !!! Thân ái.
  18. Anh Thiên Sứ thân mến !.Tôi cũng biết trước là anh sẽ biện luận rằng: Thái cực là thực tại duy nhất. Còn âm dương là sự khái quát của những thực tại, nên nói nó là khái niệm phản ánh thực tại. Cho nên, Tôi để sẵn một sự thể hiện chờ anh. Đó là: Chính anh cũng thừa nhận, và định nghĩa của các nhà duy vật biện chứng cũng đã phát biểu: Vật chất là Phạm trù khách quan. Có nghĩa là thực tại khách quan. Đúng không anh !. Và chính anh cũng thấy, đâu đâu cũng là vật chất. Thái cực của anh, khi anh cho nó là thực tại, thì nó cũng thuộc về vật chất. Vậy mà chính anh đã thừa nhận: Vật chất là âm. Có nghĩa là chính anh thừa nhận âm là thực tại. Anh thấy thế nào ?. Đó chỉ là một căn cứ nhỏ, để chờ phản biện từ anh phản biện chính anh mà thôi !. Chứ thực ra, ngay trong suy lý của anh đã Sai rồi !. Thật vậy, nguyên tắc, sự tổng quát hóa, dù trừu tượng đến mấy, thì cái sự tổng quát ấy, bắt buộc phải tìm thấy được cái bản chất chung nhất của những cái cụ thể. Bởi cái chung nhất ấy, vẫn là bản chất nhất của thực tại cụ thể, nên nó vẫn là thực tại - mà người ta gọi đó là: Cái thực tại chung nhất, chứ không thể đang thực tại biến thành không thực tại được. Anh đã vi phạm quy tắc tổng quát hóa, vi phạm nguyên lý quy nạp. Rất dễ thấy điều này, bởi vì một khái niệm tổng quát hóa từ những đối tượng cụ thể, mà nó chỉ là khái niệm, không chứa những bản chất nhất của các đối tượng thì chính bản thân khái niệm đó không thể nào phản ánh thực tại khách quan mà nó mô tả. Chính Thái cực, nó vẫn chỉ là tên gọi, một khái niệm mà thôi. Như nói, là nó phản ảnh một thực tại. Thì âm dương cũng là khái niệm phản ảnh thực tại. Chúng có chứa những cái bản chất nhất của đối tượng mà nó mô tả. Trong khi, âm dương đã, và vốn đã chứa những bản chất nhất của thực tại thật sự bởi những gì thấy được, sờ được, cảm được. Trong khi đó, thái cực cũng vẫn chỉ là khái niệm thể hiện bản chất của một đối tượng, hay một thực tại giả định mà thôi. Đố ai sờ thấy được Thái cực ?. Nhưng vạn vật trong thế giới, đều "sờ" thấy được âm dương. Thân ái.
  19. Thưa anh Thiên Sứ !.Tôi phê anh ở chỗ là anh coi Thái cực là thực tại, trong khi anh lại xem âm dương không phải là thực tại, mà chỉ là khái niệm thôi. Phi thực tế là ở chỗ đó !. Anh cần giải thích là giải thích điều đó. Tôi nêu ra các thực tiễn cho thấy rằng, nếu coi âm dương chỉ là khái niệm mà không phải là thực tại thì việc cho rằn Thái cực là thực tại thực là khiên cưỡng. Âm - Dương là khái niệm phản ánh thực tại, thì Thái cực cũng là một khái niệm để phản ánh thực tại mà thôi. Chứ không thể thực tại hơn âm dương được !!!. bởi vậy, một khi anh cho rằng - chỉ là cho rằng thôi nhé !, thì âm dương nó đã là thực tại rồi !. Xin nhấn mạnh lại: Âm Dương vốn là thực tại, việc anh cho rằng nó chỉ là khái niệm mà không phải là thực tại là điều phi thực tế !. Xin nhắc lại: phân biệt cao thâp là thực tại - động vật nó cũng hiểu, giống cái và giống đực là một thực tại. no - đói ai cũng thấy cả, sướng - khổ ai cũng trải cả. Cay đắng - ngọt bùi cũng là thực tại cả, ai cũng biết cả, chả cần phải học âm dương mới biết nó là thực tại hay không phải là thực tại !. Thân ái.
  20. Anh Thiên Sứ thân mến ! Như anh viết: Thì không phải là Tôi hiểu sai ý anh đâu !. Đó là những cách hiểu khả dĩ, nên Tôi liệt kê ra và để biện luận, nhằm ngăn chặn sự suy diễn trở lại, khi Tôi đề cập đến cách hiểu đúng của anh. Bởi vậy, khi liệt kê: cách hiểu khả dĩ, thì sau khi phân tích, là đến cách hiểu : Cho nên trước đoạn trích đó Tôi mới viết: . Điều này nói lên rằng, trong nội dung phản biện của tôi, Tôi đã liệt kê tất cả những khả năng có thể về sự suy diễn từ luận điểm của anh, và đã chứng minh rằng, tất cả những suy diễn khả dĩ đều bị ngăn chặn bởi những lập luận buộc phải đưa đến những mâu thuẫn nội tại !!!. Tôi phải giải thích, để tránh khỏi sự hiểu lầm. Nhưng qua hai bài gần đây, nhận thấy lối tranh luận đó chưa thích hợp với anh, nên Tôi chủ động chấp nhận lối tranh luận như anh đã "nhập" vào nó một cách tự nhiên. Bởi cái gì tự nhiên, thì đó chính là khả năng khả dĩ nhất. Cũng xem đó là để anh có thể tranh luận thoải mái nhất với Tôi. Chúng ta tiếp tục nhé !. Khi Tôi viết: Thì anh viết: Thế tức là, do luận điểm của anh là Thái cực sinh ra Cái tồn tại. Và Tôi đã hỏi rõ, Cái tồn tại đó có trước hay sau Dương, tức là khi Thái cực trở thành Dương ?. Và anh đã không trả lời câu hỏi đó, mà khẳng định một điểm là: Cái tồn tại và Thái cực đã đủ để thành lập một cặp âm dương !!!. Vì thế, nên Tôi mới luận tiếp: Và đã được anh thừa nhận !. Nhưng nếu với sự thừa nhận này, thì tất yếu phải: Và vì thế anh cho rằng Tôi đã nhầm lẫn giữa thực tại và khái niệm phản ảnh thực tại ???.Vậy chúng ta hãy bàn điểm này !. Anh cho Thái cực là Thực Tại ?. Và Âm - Dương chỉ là Khái niệm Phản ánh thực tại ?. Nhưng mà: Giống Đực và Giống Cái làm thành một cặp âm dương là thực tại. Người ta dùng ngôn ngữ để gọi nó, chứ nó không phải là một khái niệm phản ảnh thực tại. Âm - Dương là sự tổng quát hóa cao độ nhất của những thực tại. Những tồn tại, mà cả nhân loại, cũng như động vật đều phân biệt được, sờ thấy được, nhìn thấy được, và hưởng thụ được khi đực - cái giao phối !!! Còn Thái cực của anh, anh bảo nó là thực tại ?. Nhưng nhân loại đã ai sờ được nó ?. Đã có ai nhìn thấy được nó ?. Đã có ai hưởng thụ cái Thái cực đó ?. Người ta, đã trải qua bao nhiêu trăm năm, thậm chí bao nhiêu ngàn năm - có thể lắm - chỉ biết đến Thái cực là một Khái niệm được trừu tượng hóa, đưa ra để thể hiện một Tồn Tại - giả định - , để gọi Tên một Tồn Tại - giả định. Còn như Âm - Dương là một cặp đã được trừu tượng hóa cao nhất có thể của những Cặp thực tại, thấ được, sờ được, hưởng thụ được, cũng như hàng ngày hàng giờ, hàng phút phải đối mặt với nó là cái Sướng - Khổ, No - Đói. Chả nhẽ đó chỉ là khái niệm phản ảnh thực tại không bằng cái Thái cực mà anh cho là nó thực tại hơn cả những điều đó hay sao ?. Anh giải thích điều phi thực tế này thế nào ?. Xong rồi chúng ta lại đi tiếp !!!. Thân ái.
  21. Anh Thiên Sứ thân mến !. Thực ra, Tôi viết cả một bài thì có tính hệ thống. Nhưng anh đã trích ra, với cái lý để minh định cho cái sự hiểu cho đúng. Thì Tôi cũng theo anh mà minh định từng bước vậy !. Như anh viết: Thì có nghĩa là Tồn tại một Cái do Thái cực Sinh ra và nó là cái Đối Đãi với Thái cực ?.Sau đó anh viết: Và Cái Dương là do Thái cực "trở thành" ?.Và sau đó anh quyết: Vậy thì tự nhiên nhất sẽ xuất hiện những vấn đề sau:Cái Tồn tại do Thái cực sinh ra và Cái đó nó đối đãi với chính Thái cực. Rồi chính Thái cực lại trở thành Dương !. Vậy Cái tồn tại đối đãi với thái cực có trước khi thái cực biến hóa trở thành Dương hay là sau khi thái cực đã trở thành Dương ?. Và Cái tồn tại đó nó đã đối đãi với thái cực, thì theo định nghĩa của anh, thì thái cực tự nó đã cùng với Cái tồn tại làm thành cặp âm dương rồi, thì cần gì Thái cực phải Trở Thành Dương nữa ?. Nếu Thái cực phải trở thành Dương, thì Cái tồn tại đã đối đãi với Thái cực, sau đó lại đối đãi thêm với cái Dương của Thái cực. Tức là Cái tồn tại đó đến lúc đó là Đối Đãi lần lượt, hết với Thái cực là đến Dương ?. Vậy Cái tồn tại ấy phải biến hóa chứ không thể bất biến. Bởi vì nếu bất biến, thì muốn hết đối đãi với anh này lại đến với anh khác là điều không thể, trừ phi Cái tồn tại đó nó "đa mang" !. Mà đã là Đa Mang sẽ dẫn đến hậu quả, tự nó đã có âm dương rồi !. Như thế, hóa ra, Thái cực đã sinh ra âm dương từ đời thuở nào rồi, lại đi trở thành Dương nữa có phải là vô nghĩa không ?. Thế có nghĩa là, buộc Thái cực sinh ra Cái tồn tại, và chính Cái tồn tại này phải là Âm rồi mới phải - để cho đúng với định nghĩa. Như thế thì Âm được sinh ra trước, chứ đâu có phải là Dương ?. Và khi Cái âm được sinh ra thì Thái cực lúc đó, tự nó, chẳng cần gì phải trở thành, hay biến hóa gì sất, tự nó đã là Dương rồi !!!. Mà như thế, ấy là cái lúc sinh ra cái tồn tại, chính là cái lúc Thái cực đã thành Dương !. Do đó, không thể khác được, âm dương phải được sinh đồng thời. Vậy thì làm sao có trước sau của âm dương được sinh từ Thái cực nữa đây !!! Thân ái.
  22. Anh Thiên Sứ thân mến !.Vây là đã rõ. Tôi đã tiến hành một quá trình để loại trừ hẳn cách nghĩ của tôi, sao cho Tôi "hóa thân" là anh, để từ đó chúng ta cùng phân tích. Làm điều này chỉ bởi vì mỗi khi trình bày kiến thức của Tôi, dễ dẫn đến việc anh cho rằng, quan điểm của anh khác, thậm chí ngay cả những vấn đề thuộc về phương pháp luận, anh cũng cho rằng anh có phương pháp luận khác. Và anh chỉ quan tâm tới việc Từ xuất phát điểm của anh, sẽ dãn tới đâu. Bức tranh sẽ ra sao mà thôi !. Vì thế, Tôi không dùng quan điểm hay kiến thức về đông phương học của Tôi để tranh luận những gì mà thuộc về quan điểm của anh. Nay chúng ta bắt đầu nhé !. Như anh nói, Lưỡng nghi không như nhau !!! Trong đó, có một Nghi từ Thái cực "dẫn ra" hay còn nói là Sinh ra !. Khi cái nghi này được Thái cực hoàn thành, thì nó là Dương. Nên nói Dương Trước !. Đúng không ạ !. Đó là Tôi đi theo suy luận của anh. Vậy thì đến đây, chúng ta phải tự hỏi. Vậy thì hai Nghi đó cũng sẽ được sinh ra không đồng thời, bởi vì phải có thái cực biến hóa thì mới ra một Nghi để có cái Nghi kia. Thật vậy, bởi nếu hai Nghi sinh ra đồng thời thì Thái cực không thể biến thành một mà để có hai !. Theo như anh nói, như thế, đến hai Nghi là chưa phân âm dương ?. Mà hai Nghi thì đã có trước sau rồi !. Vậy: Trước -Sau này của anh, liệu có thể nằm ngoài Không - Thời gian hay không ?. Néu có, xin anh chỉ ra ?. Còn nếu không thể có, thì : Không gian và Thời gian, theo như anh cũng thống nhất - và cái này cũng đồng nhất với tiền nhân đó - vạn vật đều cõng âm bồng dương, thì không gian và thời gian là có đối đãi, vậy phải phân âm dương. Vậy mà Lưỡng nghi thì chưa phân âm dương. Thế mà lưỡng nghi lại có trước - sau rồi. Thế có phải là tự mâu thuẫn không ?. Nay như thế, để giải quyết mâu thuẫn này, anh phải khẳng định rằng trước - sau của anh không nằm trong không thời gian !. Vây lại đưa tới, mời anh chỉ ra cái trước - sau nào mà nó không thuộc về không thời gian ???. Tiếp tục suy diễn. Nếu anh cho rằng, Đẻ ra được lưỡng nghi rồi, thì đồng thời âm dương cũng được sinh ra luôn, không có mất tý công nào chờ đợi cả. Như thế, vì Dương trước, Âm sau. Thành ra, do không - Thời gian cũng là cặp âm dương, vây thì Không Thời gian này phải đồng thời với âm dương của vạn vật mới được, chứ nó mà có sau thì hóa ra âm dương của vạn vật lại không có trước - sau à ?. Thế nên, Không - Thời gian phải là âm dương trước cả âm dương của thiên hạ thì mới có chuyện trước sau. Thế tức là ngay chính không - thời gian cũng phải có trước, có sau. Vậy thì, anh có thể chỉ ra Không gian, Thời gian, cái nào có trước, cái nào được sinh ra sau hay không ?. Nhưng mà như tôi thấy cái trình bày trên kia của anh, anh nói, đó là cách hiểu của Tôi, còn Thái cực dương trước, âm sau thì không phải như thế. Mà anh nói rằng: Tức là cái mà đối đãi với nó - nó ở đây phải là thái cực, đúng không anh - thì cái đối đãi này với nó, vốn phải là sinh ra trước khi Thái cực là nó trở thành Dương. Thế thì rõ ràng là cái đối đãi với nó tất phải là âm, và được sinh ra trước khi Nó - thái cực - trở thành Dương cơ mà. Vậy mà anh lại bảo Dương trước, Âm sau !.Như thế, để loại trừ cái trước - sau không - thời gian như Tôi đã hiểu cái lý luận của anh nó phải như thế, để có thể minh thị cái trước - sau. Thì phải hiểu cái vụ thái cực sinh lưỡng nghi như anh đã hiểu, để trước và sau không nằm trong không - thời gian, nó lại tự rơi vào mâu thuẫn với nhau. Bây giờ, để tránh cái mâu thuẫn này, tất phải "sửa đổi chút ít", rằng Thái cực đẻ ra cái đối đãi. Rồi, Đối Đãi - xem như lại thêm một cái Một nữa, từ đó nó Đẻ sinh đôi luôn, hoặc không đẻ, mà chờ cho Thái cực biến thành Dương, rồi Dương từ Thái cực thông qua đối đãi do Thái cực đẻ ra, ép cái đối đãi với nó thành âm. Như thế: Trường hợp Đối Đãi sinh đôi. Thế thì không được. Bởi vì đã là Đối Đãi thì phải có tồn tại của đối đãi rồi. Có như thế anh mới bảo Thái cực sinh ra cái đối đãi với Nó - tức là âm. Như thế, ta lại trở về đúng trường hợp tự mâu thuẫn !. Là cái âm có trước cái dương !. Trường hợp cái đối đãi chờ Thái cực trở thành Dương rồi mới cho phép cái Đối Đãi với Nó trở thành âm. Vì thế anh mới nhờ tới Hai Nghi tồn tại, để cho Một Nghi ngồi nghỉ chờ Nghi kia trở thành Dương. Như thế, ta lại trở về trường hợp đầu là Hai Nghi phải có một trước, một sau. Thế là lại tự mâu thuẫn. Vậy, anh giải thích thế nào, khi mâu thuẫn cứ tự nhiên xuất hiện trong lòng của chính nó ?. Và giải quyết mâu thuẫn của mâu thuẫn này ra sao đây ?. Thân ái.
  23. Anh Thiên Sứ thân mến !.Anh xác định lại đi !. Tôi hỏi, cái âm từ đâu ra kia ? Anh cho rằng, Thái cực sinh ra cái đối đãi, và tự nó trở thành Dương, vậy cái đối đãi với nó phải là âm chứ gì ?. Thì Tôi đã chả hỏi anh, có phải một cái còn lại là âm không ?. Hơn nữa, anh đã cho rằng Thái cực sinh ra cái đối đãi, thì khi tự nó biến thành dương, thì cái phần đối đãi, làm sao để mà nó tự biến thành âm ?. Bởi vì lúc sinh thành lưỡng nghi, hai phần ấy là như nhau mà ?. Còn nếu như anh lại diễn quá trình rằng: Đầu tiên thái cực sinh ra cái đối đãi, rồi biến thành dương, cái đối đãi thành âm, thì Tự nhiên vốn đơn giản, chứ không ngoắt ngéo. Thì Thái cực cứ việc sinh ra cái âm, và tự nó thành dương, việc gì phải sinh thành Lưỡng nghi cho sinh chuyện ra ?. Như Thông thân mến !. Tôi có tăng hỏa đâu mà phải hạ hỏa ! Như Thông viết: Thì Như Thông không thấy đó không thể là một câu trả lời cho câu hỏi mà Tôi đặt ra à ?. Thái cực là dương để nhận thức vật chất âm ?. Vậy cái vật chất âm chưa nhận thức được thì không có Thái cực ?. Mà Thái cực đã là Dương, thì Thái cực đâu còn là Thái cực nữa ?. Thân ái.
  24. Anh Thiên Sứ thân mến ! Anh mới viện dẫn lý do Thái cực "phải sinh". Chứ chưa trả lời : Còn chuyện Thái cực mà sinh Lưỡng Nghi như anh nói, mà liên hệ tới công án đó thì khi nào xong vấn đề này, chúng ta có thể trao đổi. Chứ theo tôi, nó không như vậy đâu anh !.Vấn đề quan trọng ở đây là: Dương "đi ra" từ Thái cực !. Vậy Âm từ đâu ra vậy ta ?. Có phải là từ cái "kia" của Lưỡng nghi không anh ?. Vậy thì làm sao để biết được một trong hai Nghi, cái nào chuyển thành Thái cực, hay Thái cực nhập vào nó, và cái nào là cái còn ại để nó là âm ?. Mà nếu không phải vậy, thì Âm từ đâu ra ?. Thân ái.
  25. @Trang lợn. Không nên có suy nghĩ như vậy. Nếu Tôi làm Thầy, thì người như anmay là học trò cần tìm đó. Đời một người Thầy, mấy ai có được một học trò ưng ý ?. Thân ái.