-
Số nội dung
6.278 -
Tham gia
-
Lần đăng nhập cuối
-
Days Won
75
Content Type
Hồ sơ
Forums
Calendar
Everything posted by Thiên Đồng
-
Quá xịn luôn, Vi tiểu Bảo ơi! Cái allo của TD chỉ 300 ngàn đồng bạc thôi. Nhưng tiện nghi vật chất hay của cải hoặc thanh đạm cơ bần không của cải, không quan trọng, quan trọng là sống và làm việc theo luật nhà tu. Chiếc áo tu không làm nên thầy tu, nhưng khoác chiếc áo rồi, chính quy rồi thì phải theo luật đó. Đừng trích câu "sắc tức thì không, không tức thị sắc" hay "có cũng như không, không cũng như có" mà ngụy biện cho sự việc. Kinh để liễu nghĩa chứ không phải làm cơ sở cho ngụy biện. Cũng như vậy, chữ "từ bi" của cửa phật không phải để cho bất cứ ai lạm dụng để ngụy biện cho hình vi sai trái.
-
Miếng Trầu Kì Diệu Ngày xưa, có một anh học trò tầm thường tên là Hồ Sinh. Gia tư của hắn cũng không lấy gì làm thiếu thốn, nhưng ngày đêm, hắn chỉ những mong muốn một chút danh phận. Vì thế, khi nghe nói ở huyện có khuyết chân thơ lại là hắn vội bán ruộng cố đi lo lót cho được. Sau mấy phen chạy vạy không xong, hắn sực nhớ đến một người bạn học cũ có người thân quen biết với cụ Thương, bèn tìm tới nhờ vả. Người bạn của Hồ Sinh khi nghe hắn bày tỏ ý mình vội bảo: - Người ta có câu " Con trong lờ rưng rưng nước mắt, con người lờ ngúc ngoắc muốn vô". Sao bác không giữ ruộng lại để cày cấy làm ăn, có lợi hơn phải quị luỵ để mua mấy cái lo vào người cho khổ? Nhưng sau mấy lần khuyên dỗ, vẫn thấy nét mặt của bạn quả quyết quá, mới giới thiệu hắn với một người bạn khác của mình, và nói: - Người quen của tôi chả có thế lực gì đâu. Sẵn có quen một nhà đạo sĩ trên núi Ba Vì, ông ấy quen biết rất nhiều vị quyền cao chức trọng có thể cao hơn cả cụ Thượng nữa. Ông ấy có cách làm cho bác nên công danh. Để tôi viết mấy chữ, ông ấy sẽ vì tôi mà giúp bác hết sức. Hồ Sinh cầm thư của bạn tìm đường lên núi Ba Vì. Hắn hỏi thăm mãi, quả đến một cái hang, cửa hang có một phiến đá lớn lấp kín. Theo lời dặn, hắn kêu to: - "Có phải đây là hang đạo sĩ không? Nếu phải xin mở cửa cho vào." Tự nhiên hòn đá xoay mở ra một lối cho hắn vào. Phía trong rất im lặng nhưng sáng sủa. Hắn bước vào chừng chục bước đã thấy vị đạo sĩ đang nằm trên một cái chõng miệng nhai trầu, mắt lim dim nghỉ ngơi. Bên cạnh đó có một cái chõng khác, trên có một cơi trầu chỉ còn hai miếng. Truy có khách mà đạo sĩ cũng không ngồi dậy, chỉ với tay cầm lấy thư đọc, miệng vẫn nhai trầu bỏm bẻm. Một lát, nhìn trừng trừng vào mặt khách nói: - Ta sẽ cho anh được làm quan. Nào anh muốn làm quan to hay nhỏ, như thế nào? Đáp: - Tôi học hành cũng ít ỏi, chỉ muốn làm một chân thơ lại cũng đã mãn nguyện. - Được! Anh hãy ngồi nghỉ, ăn một miếng trầu, ta sẽ liệu. Hồ Sinh rón rén lại ngồi ở giường lấy một miếng trầu trong cơi ra ăn. Miếng trầu rất ngon. Nhưng vừa nhai giập thì hắn đã thiu thiu ngủ. Sau khi trở về nhà mấy ngày, bỗng một hôm có một người lính lệ mang tráp đến đòi. Hắn sợ quá tưởng có việc gì xảy ra. Nhưng khi vào dinh cụ Thượng, hắn được đón tiếp rất niềm nở. Người ta để dành cho hắn không phải là chân thơ lại ở huyện mà là một chân thông biện ở dinh quan Bố tại tỉnh nhà. Công việc chẳng có gì là khó khăn và tốn kém vì có "tay trong" của nhà đạo sĩ, làm cho hắn hết sức sung sướng. Thế là từ đó, Hồ Sinh hằng ngày ra vào công đường, dạ dạ, bẩm bẩm khúm núm trước mặt các quan. Ban đầu hắn cảm thấy nhục, nhưng mỗi lần đứng trước bọn tổng lý và những người dân có việc đến cửa quan thì hắn lại cho là một sự vinh hiển. Ban đầu hắn ngần ngại chối từ cả lễ lạt của những người có việc đưa đến lo lót, nhưng dần dần hắn cũng bạo dạn và khôn ngoan hơn. Chẳng những hắn thành thạo trong nghề bóp nặn mà còn học được nhiều mánh khóe làm tiền kì lạ là tạo ra những vụ án bất ngờ mà kết quả cả nguyên cáo lẫn bị cáo tiền bạc xủng xoẻng dắt nhau đến công đường đút cho hắn và quan trên của hắn. Vì thế sau ba năm, tiền của của hắn bộn bề, hắn làm nhà, tầu ruộng và sống cuộc đời xa xỉ hơn trước, lại được một phú ông trong hạt gả con gái cho. Mười năm sau, vợ hắn sinh được hai trai hai gái và được cất nhắc làm một chức quan nhỏ. Một nhà phấn vua trang điểm, cuộc đời cứ thế lên như diều, không có ai theo kịp. Nhưng một ngày kia, giữa lúc Hồ sinh đang ngồi cho vợ chải đầu thì bỗng có lính lệ cầm trát đến đòi. Hắn không nghi ngờ gì cả. Nhưng khi đến dinh cụ Thượng, hắn liền bị bỏ ngục. Một viên khâm sai đặc phái cải trang đi thanh tra đã tìm ra được rất nhiều chứng cớ về những vụ tham trang hối lộ của bọn quan tỉnh, mà tất cả đều có liên quan đến hắn. Thế rồi, trong lúc chờ đợi án xử thì những người dân bị vu oan giá họa ngày trước đều đổ xô tới quan khâm sai kiện hắn. Đơn kiện cao kể hàng chồng. Ngày xử án hắn là một ngày đông hơn hội. Hắn bị xét tội tử hình, không đợi tâu về triều vì quan khâm sai có quyền “tiền trảm hậu tấu”. Trước khi ra pháp trường chịu tội, hắn hồi tưởng lại chuyện cũ, và ăn năn rằng phải chi mình đừng lên hang đạo sĩ để nhờ lão ấy chạy chọt thì đâu đến nỗi này. Chợt trời tối sầm, Hồ sinh giật mình vì nghe thấy một tiếng động rất dữ dội. Hắn mở mắt thì hóa ra mình vẫn còn nằm trên chiếc giường thứ hai của nhà đạo sĩ, chân đạp phải cơ trầu lăn xuống đá đánh choảng một tiếng, miếng trầu còn lại lăn lóc giữa sàn. Còn đạo sĩ miệng vẫn nhai trầu, mắt lim dim, và hỏi hắn: - Bây giờ chúng ta sẽ bàn một chút. Anh hãy cầm thư của tôi đến cụ Thượng… Nhưng lúc này Hồ sinh không còn đủ can đảm để tính chuyện danh phận nữa. Hắn vội nhả miếng trầu đang ngậm rồi cáo từ ra về. Từ đó, hắn trở nên một tay làm ăn chí thú trên ruộng đất của mình. Nàng Ngón Út Xưa có một nhà nọ, tuy hai vợ chồng tuổi đã ngoài bốn mươi nhưng không con. Hai người rất lấy làm buồn phiền về sự hẩm hiu của mình. Một hôm, hai vợ chống bàn với nhau sắm lễ vật đến tháp cầu con. Họ khấn rằng: - Cúi lạy thánh thần, xin ngài xuống phước cho chúng con, ban cho một đứa con, dù là gái, xấu xí bé nhỏ cũng được, vì chúng con tuổi mỗi ngày một già mà không có tiếng trẻ làm vui. Sau đó mấy hôm thì người vợ quả nhiên có nghén. Bà nói cho người chồng biết. Hai vợ chồng rất lấy làm vui mừng. Họ ngày đêm hy vọng đứa bé sắp ra đời sẽ khôn ngoan, xinh đẹp hơn các đứa bé khác. Nhưng lạ thay, đã mười tháng mà chưa chuyển dạ. Rồi hai năm qua, ba năm trôi qua. Hai vợ chồng rất lo sợ, buồn phiền. Rồi cũng đến ngày bà chuyển dạ. Bà sinh ra một bé gái chỉ bằng ngón tay út. Hai vợ chồng nhìn con mà lòng đau như cắt. Tuy nhiên, họ cũng hy vọng rồi đứa bé sẽ lớn dần. Hai vợ chồng đặt tên cho con gái là Ka Điêng. Từ ngày sinh Ka Điêng, hai vợ chồng ít đi thăm bà con hàng xóm. Họ thấy tủi hổ về đứa con quái dị. Thấm thoắt đã được mười sáu năm, đứa bé vẫn không lớn lên thêm được tí nào, nhưng cũng biết nói, biết đi như người thường. Hai vợ chồng già ngày càng buồn chán và lo sợ. Họ càng than phiền về số phận hẩm hiu của mình. Rồi một hôm, hai vợ chồng to nhỏ bàn với nhau tìm cách bỏ chết đứa bé. Người chồng trước mặt vợ thì thuần tình đem đứa bé bỏ vào rừng sâu, gửi nó cho thú dữ, nhưng khi nhìn lại đứa con ruột thịt thì không nỡ lòng. Đêm hôm ấy, người chồng lén sắp cơm gạo, mắm muối đủ chừng một tháng. Sáng hôm sau ông gạt nước mắt bồng con gái vào rừng, cùng với số lượng đồ dự trữ hồi đêm ông đã dấu ngoài bụi. Vào đến rừng sâu, ông chặt cây làm một cái chòi nhỏ. Dựng xong chiếc chòi thì trời đã quá trưa. Ông lấy gói cơm mở ra rồi hai cha con cùng ăn. Đang ăn. Ka Điêng thấy cha tự dưng nước mắt chảy ròng bèn hỏi: - Ơ kìa, tại sao cha lại khóc, hay cha sợ thú rừng? Người cha nhìn con ngậm ngùi rằng: - Cha không sợ thú rừng đâu con ạ! Cha khóc vì một lát nữa hai cha con sẽ tạm xa nhau. Mẹ con từ khi sinh con đến nay đã mười sáu năm, nhưng không lúc nào được khuây khoả, vì con không được như những đứa con hàng xóm, mặc dù cha mẹ đã hết lòng chăm sóc con. Cha mẹ nghĩ không nở tâm, nhưng không còn cách nào hơn. Nay cha dựng cho con cái chòi này, cùng miếng rẫy kia, để con trồng dưa sống tạm qua ngày. Thỉnh thoảng cha sẽ đến thăm con. Cha cầu trời phù hộ cho con được an lành, thoát khỏi các tai hoạ. Nàng Ka Điêng nghe cha nói vậy cũng mủi lòng. Thế rồi hai cha con ngậm ngùi chia tay. Từ khi đem con vào rừng sâu, thỉnh thoảng cha nàng lại ghé thăm và chăm sóc đám dưa dùm Ka Điêng. Với ngày tháng, Ka Điêng vẫn sống bình thường, rẫy dưa hấu ngày một tốt tươi và ra hoa kết quả. Một hôm, có một hoàng tử dẫn đoàn quân đi săn bắn. Khi trở về, đoàn quân đi qua đám dưa của nàng Ka Điêng. Đoàn quân lấy làm lạ không hiểu tại sao giữa nơi rừng sâu này lại có trơ trọi mỗi rẫy dưa. Họ muốn ghé vào hái ăn. Nhưng thấy vắng chủ, bèn đến trình hoàng tử, và xin vào hái trái ăn đỡ khát. Nghe nói có rẫy dưa hấu tốt quả ở chốn rừng sâu, hoàng tử đích thân vào đám dưa xem thử chủ rẫy là ai. Hoàng tử nhìn thấy những trái dưa to thì làm lạ lắm. Nhưng chưa gặp được chủ dưa nên chưa dám hái. Chàng hái thử một trái bổ ra ăn nếm. Mới ăn được nửa trái, hoàng tử đã thấy no, dưa rất ngọt mà lại nhiều nước. Nửa còn lại hoàng tử đành bỏ đấy. Chờ cho đoàn người lạ đi khỏi, nàng Ka Điêng mới từ chỗ nấp ra thăm dưa. Thấy nửa trái dưa bỏ dở còn đỏ tươi, nàng thấy tiếc, bèn nhặt lên ăn nốt. Từ khi Ka Điêng ăn nửa quả dưa thừa ấy, người nàng tự nhiên trở nên khác thường. Nàng đã thụ thai. Một năm sau, Ka Điêng sinh ra một bé trai mặt mày rất khôi ngô tuấn tú. Nàng không còn quạnh hiu như lúc trước. Mặc dù không biết người cha của đứa bé là ai nhưng nàng vẫn cảm thấy vui sướng. Bẵng đi hơn một năm trời. Một hôm hoàng tử lại đem quân đi săn bắn. Lúc đi ngang rẫy dưa năm trước bỗng chàng nghe có tiếng hát ru con với giọng buồn quyến rũ, mà lại như oán than. Hoàng tử lấy làm lạ, định vào nhưng trời sắp tối, nên chàng lưỡng lự. Tiếng hát não nề cứ cất lên, khiến cho hoàng tử càng mê mẫn không đành rời bước. Hoàng tử quyết ở lại để tìm xem ai mà có tiếng hát quyến rũ lòng người đến thế. Nàng Ka Điêng vừa trông thấy một chàng trai xinh đẹp từ xa đang xăm xăm bước tới chỗ mình, liền liền bỏ con trên nôi mà lẫn trốn. Hoàng tử bước vào chòi tranh thấy đứa bé đang nằm trên nôi một mình. Nhìn đứa bé, hoàng tử tự nhiên thấy mình yêu nó lạ lùng. Không cón do dự, chàng bèn cuối xuống bồng đứa bé lên hôn. Chàng ẵm đứa bé đi quan chòi tìm ngóng tìm xem mẹ đứa bé ở đâu, mà mãi vẫn không thấy. Rồi trời sập tối lúc nào không rõ. Còn về nàng Ka Điêng, khi nhìn thấy chàng trai lạ ẵm con mình thì định ra giành lấy, nhưng lại thôi vì sợ người lạ thấy mặt, xấu hổ. Nàng nhìn lên chàng trai thì rất ngạc nhiên, vì thấy mặt con mình giống chàng như một. Nàng suy nghĩ, nhưng lại cảm thấy vô lí, vì nàng chưa hề chung đụng với chàng cũng như với bất cứ người con trai nào bao giờ. Đang miên man suy nghĩ thì đứa bé khóc ré lên, nàng hốt hoảng bối rối, bèn lên tiếng: - Xin người khách hãy trả đứa bé vào nôi cho tôi. Và xin khách lạ vui lòng đi khỏi chòi tranh xấu xí này. Nghe có tiếng người, hoàng tử đưa mắt tìm tứ phía, nhưng vẫn chẳng thấy ai cả. Hoàng tử bèn lên tiếng: - Hỡi người mẹ đứa bé khôi ngô tuấn tú này, hãy vui lòng cho tôi thấy mặt, dù chỉ một đôi chút cũng cam lòng. Nếu nàng từ chối thì tôi sẽ ở trọn đêm nay lại đây, ngày mai tôi sẽ bắt luôn đứa bé đem về. Nàng Ka Điêng nghe hoàng tử nói vậy bèn từ chỗ nấp bước ra. Hoàng tử hết sức ngạc nhiên khi thấy một người đàn bà vô cùng bé nhỏ mà lại là mẹ của một đứa bé to lớn như những đứa trẻ con khác. Mãi một lúc sau hoàng tử mới ngẫm nghĩ và nói: - Nói thật cùng em, ý anh đã quyết, dù có gian lao cực nhọc đến đâu anh cũng cam lòng cùng chung sống với em và đứa trẻ khôi ngô này. Mong em đừng từ chối, biết đâu đấy chẳng là duyên trời định. Nàng Ka Điêng lấy làm cảm động bởi những lời lẽ chân tình của chàng, nên bằng lòng chấp nhận cuộc kết nghĩa trăm năm. Hai người nên vợ nên chồng từ đó. Việc hoàng tử lấy một người vợ vô cùng nhỏ bé dần dần đã đến tai vua cha và hoàng hậu, cùng hai người anh. Một hôm, hai người anh vào tâu vua cha để tìm cách ly gián hoàng tử với nàng Ka Điêng, vì cho rằng Ka Điêng là một yêu quái hiện hình, dùng tà thuật mê hoặc em mình, biết đâu chẳng có ngày nó lại làm đổ triều chính gia phong. Nghe hai hoàng tử nói có lý, một hôm nhà vua cho gọi cả ba con trai lại, rồi truyền rằng: - Ta truyền cho các con, nội trong bảy hôm, các con hãy dẫn đến cho ta nhìn mặt ba nàng dâu cùng với lễ vật. Mỗi người con dâu phải mang cho ta một bộ y phục, gồm đầy đủ hia mũ, áo quần, cùng quà bánh. Nếu lễ vật của ai vừa ý ta thì sẽ nhường ngôi, nhưng nếu ai không tuân lệnh thì sẽ bị nghiêm trị không dung thứ. Hoàng tử út nghe lệnh vua ban khắc khe như vậy thì rất lo sợ. Chàng lấy làm chán nản không muốn trở lại chòi tranh, nhưng lại nhớ đến đứa bé và người vợ, nên đành quay gót trở về. Nàng Ka Điêng thấy chồng trở về với bộ mặt lo buồn, thì hỏi: - Hình như chàng có điều gì sầu muộn, chẳng hay tại triều nội có việc gì? Chàng có thể cho em biết được chăng? Hoàng tử bèn thuật lại cho vợ nghe những điều mà vua cha vừa ban. Nghe xong câu chuyện, nàng Ka Điêng mỉm cười với chồng: - Xin chàng đừng buồn, em sẽ lo liệu mọi việc chu toàn. Xin chàng chớ bận tâm về những chuyện nhỏ mọn ấy. Hoàng tử nghe nàng nói mà lòng vẫn hồ nghi, nhưng không còn cách nào khác, nên cũng yên lòng chờ xem. Sắp đến ngày hẹn mà vẫn chưa thấy vợ sắm sửa được gì, hoàng tử càng sốt ruột. Nàng Ka Điêng thấy chồng không được bình tâm chỉ cười mà không nói gì, nên chàng càng thêm lo lắng. Đến ngày hẹn, hoàng tử vô cùng bối rối, lo nghĩ. Chàng định nói với vợ về những lo lắng của mình, thì bỗng trong chớp mắt hiện lên một người con gái vô cùng xinh đẹp đứng mỉm cười trước mặt chàng. Nàng Ka Điêng đã hiện nguyên hình. Nàng cười nói với hoàng tử: - Chàng không nhận ra em ư? Em là Ka Điêng vợ chàng đây. Chúng ta hãy sớm lên đường về kinh kẻo muộn, phiền đến vua cha cùng các anh trông đợi. Lúc bấy giờ hoàng tử vẫn chưa hế ngạc nhiên, nhưng cũng rất sung sướng. Hai vợ chồng vội vàng sắm sửa lễ vật cùng hành trang để lên đường về kinh. Tại triều nội, đức vua và hoàng hậu ngừ trên ngai vàng, hai bên đủ mặt bá quan văn võ. Nhà vua cho gọi từng người con lên dâng lễ. Đầu tiên là hai vợ chồng anh cả, rồi tiếp đến vợ chồng hoàng tử hai. Cả hai đôi vợ chồng người anh đều dâng mũ, áo, quà bánh, nhưng đều bị vua cha và hoàng hậu loại, vì quà bánh thì không có gì lạ và ngon hơn những loại vua và hoàng hậu đã từng ăn, áo mũ thì cũng không có cái nào vừa cả. Đến lượt hoàng tử út, đức vua và hoàng hậu vừa trông thấy vợ chàng thì tưởng như có tiên nga giáng thế. Vua cha và hoàng hậu cùng bá quan phải trầm trồ khen ngợi vì sắc đẹp của nàng. Khi nàng Ka Điêng dân quà bánh lên, vừa mở ra, mùi vị đã bốc lên ngào ngạt. Vua cha và hoàng hậu dùng bánh của nàng rất ngon lành. Đến bộ cẩm bào, món đồ quý giá toàn là trân châu, mã não, vua xỏ thử thì thứ nào cũng vừa như in. Dùng thử xong mọi thứ đâu đấy, vua cha hỏi cô con dâu út: - Con hãy tâu cho cha rõ tên và ý nghĩa của hai loại bánh này? Nàng Ka Điên cúi đầu thưa: - Muôn tâu đức phụ hoàng và mẫu hậu, bánh hình tròn màu đỏ gọi là Sakaya làm bằng trứng gà và đường, chưng cách thuỷ, tượng trưng cho thần thái dương hệ, ví như phụ hoàng, thuộc về dương. Còn loại bánh làm bằng nếp hương, giữa có nhân đậu tên là Pay nung tường trưng mặt đất, thuộc âm ví như mẫu hậu. Ý nghĩa của hai loại bánh trên là tỏ lòng kính biếu bậc sinh thành. Kính mong phụ hoàng cùng mẫu hậu nhận sự biết ơn chân thành của chúng con. Nhà vua cùng hoàng hậu khi nghe vợ hoàn tử út nói vậy lấy làm cảm động, và cùng khen nàng dâu thảo. Nhà vua phán: - Trẫm nay tuổi già sức yếu. Xét hoàng tử út là người trung can, nghĩa khí, một gươn tốt soi chung toàn dân. Vậy trước đông đủ các mặt các khanh, ta truyền cho hoàn tử út được kế vị ngai vàng. Còn hai loại bánh Sakaya và Pay nung phải truyền khắp bàn dân thiên hạ, để từ nay mỗi khi làm lễ cầu hôn, hoặc giỗ tổ tiên, mọi người đều phải dùng hai loại bánh này. Truyền lệnh xong thì nhà vua bãi triều. Hôm sau triều đình tổ chức đại lễ tôn hoàng tử út lên làm vua và nàng Ka Điêng lên làm hoàng hậu. Bàn dân thiên hạ quanh vùng nghe tin cũng tự tổ chức ăn mừng vị tân vương và tân hoàng hậu. Còn hai người anh và hai chị dâu từ lấy hổ thẹn kéo nhau ra về.
-
@Hồng Tươi, Lưu ý: Khi tham gia bốc mộ cũ, táng mộ mới, những trong dòng họ tham gia công việc này thì kiêng những tuổi sau: - Nữ: Hợi - Mão - Mùi - Ngọ (Không được tham gia) - Nam: Thìn - Tuất - Sửu - Mùi - Tý. (Không được tham gia) Thiên Đồng
-
SỰ TÍCH CON CÁ HE Ngày xưa, có một nhà sư trẻ tuổi rất ngoan đạo. Sau hơn ba mươi năm khổ công tu luyện, sư thuộc lòng tất cả kinh kệ nhà Phật, lại giỏi thuyết pháp. Vậy mà lâu rồi vẫn chưa thành chánh quả. Sư bụng bảo dạ: “Phải đến đất Phật một phen mới có hy vọng thành Phật”. Nghĩ vậy, sư ta mới quyết chí tìm đường sang Tây Trúc. Ðường đi từ nước nhà sang Tây Trúc ngày đó chưa có cách nào cho thuận lợi. Việc giao thông hầu hết là đường bộ, mà đi bộ thì thật là muôn vàn nguy hiểm. Nhưng nhà sư trẻ tuổi quả quyết nhằm hướng tây tiến bước. Cuộc hành trình đã được năm mươi ngày. Nhà sư đã nhiều lần lạc đường và mấy lần mê man vì sốt rét, nhưng nhờ được giúp đỡ nên đều qua khỏi, và chàng cứ tiếp tục cuộc hành trình. Một hôm, sư đến một khu rừng thì trời đã chiều. Sư cố bước dồn, hòng tìm một nơi nghỉ vì trong người đã thấy ớn rét. May sao giữa rừng sâu, sư bỗng gặp một ngôi nhà. Nghe tiếng gọi cửa một bà cụ già bước xuống sàn. Sư tỏ ngay ý định của mình là xin ngủ nhờ một đêm. Nhưng bà cụ vừa thấy khách đã xua tay rối rít. -Ði mau lên! Mau Lên! Con ta mà về thì không còn tính mạng. Sư đáp: -Tôi bây giờ thật là kiệt sức, không thể nào bước được bước nữa. Nếu không cho nghỉ thì cũng đành nằm liều trước cửa đây thôi. Bà cụ bảo: -Chao ôi! Con ta vốn là Ác Lai hay ăn thịt người. Có đi nhanh lên, bây giờ nó sắp về rồi đó. Nhưng sư đã vứt tay nải, nằm vật xuống đất. Hai đầu gối va vào nhau chan chát. Bà cụ không biết nói thế nào nữa, đành nắm tay y lôi đến một cái hầm đá lớn. Sau khi đẩy vào, bà cụ bảo y phải cố giữ cho thật im lặng để tránh một cái chết thê thảm. Ðoạn, bà cụ chất củi phủ lá rất kín đáo. Trời tối hẳn thì Ác Lai về đến nhà, tay xách một con mang, hắn dừng lại ở chân thang và khịt mũi mãi. Hắn nói: -Có mùi thịt mẹ ạ! Mẹ hắn đáp: -Thì chả là thịt mày đem về đây là gì? -Không phải. Thịt người. Con biết lắm. Có thịt người. Bà cụ chưa kịp cản thì hắn đã quẳng con mang lên sàn rồi chạy đi tìm. Chả mấy chốc, hắn đã lôi được nhà sư bất tỉnh nhân sự từ dưới hầm về nhà mình. Khi sư tỉnh dậy thì đã thấy Ác Lai đang cầm một mũi mác lăm lăm ở tay. Hắn quát hỏi: -Mày đi đâu thế? Sư nhìn kỹ thấy hắn cũng không khác gì người thường, bèn tỉnh táo đáp : -Tôi đi tìm Phật. -Tìm để làm gì? Sư bây giờ mới nói rõ mục đích của mình. Rồi luôn miệng, sư giảng giải đạo từ bi cho hắn. Sư nói mãi, kể lại bao nhiêu ngày gian khổ của mình dọc đường, và niềm mong muốn cuối cùng là làm sao được nhìn mặt Ðức Phật để được thành đạo. Sư nói khéo quá, đến nỗi mẹ con Ác Lai đều cảm động đến rơi nước mắt. Thấy họ thành thật hối lỗi. Sư cho họ biết là họ cũng sẽ trở nên “vô sinh vô diệt”, sẽ sống một đời sống vô cùng sung sướng trên niết bàn, nếu họ kiên quyết bỏ ác làm thiện. Tự nhiên mũi mác ở tay Ác Lai rơi xuống sàn. Những đường nhăn hung ác lúc nãy bây giờ dịu lại. Sáng hôm sau, khi Sư sắp lên đường thì mẹ con Ác Lai vui vẻ sắp sẵn lương thực cho chàng. Họ lại tiễn đưa Sư đi qua một ngọn núi đá. Khi sắp từ biệt Ác Lai hỏi: -Tôi biết lấy gì mà dâng Phật đây? Sư đáp: -“Tâm tức thị Phật. Phật tức thị tâm”. Chỉ dâng tấm lòng mình là đủ. Sư không ngờ Ác Lai đã rút mũi mác, nhanh như cắt tự rạch bụng mình lôi ra cả một mớ ruột gan đưa cho sư và nói: -Nhờ Hòa thượng đưa hộ dâng lên Ðức Phật. Sư lấy làm bối rối quá. Chỉ vì Ác Lai hiểu nhầm lời nói của mình. Bây giờ còn biết làm thế nào đây. Cuối cùng Sư ta đành nhìn vào cặp mắt của Ác Lai, gật đầu nhận lời rồi gói bộ lòng của người đáng thương đó rồi quảy quả lên đường. Sư vừa đi được mấy ngày thì khu rừng rậm chấm dứt, hiển lộ ra trước mặt mênh mông bát ngát. Nước trời một vẻ trông rất vui mắt, nhưng trong bụng Sư thì chẳng vui một tí nào. Món lễ vật của Ðức Phật đè nặng trên vai. Nếu chỉ có thế thì không có gì là ngại cho lắm. Khổ một nỗi là mùi thối trong bộ lòng kia xông ra khó tả. Sư đã bọc nó ba tầng bốn lớp mà mùi thối vẫn nồng nặc. Sư lẩm bẩm: “Như thế này thì các nhà quán dọc đường còn ai dám chứa mình”. Qua ngày hôm sau, không thể chịu được nữa, Sư bèn vứt bộ lòng Ác Lai xuống biển. Nhà sư đi mãi rồi cũng đến Tây Trúc. Nhưng khi phủ phục trước Phật đài nói lên nỗi thắc mắc của mình vì sao chưa được đắc đạo thì bỗng nhiên trên điện cao có tiếng vọng xuống bảo: “Còn thiếu một vật nữa mới thành chánh quả”. Sư rất đỗi ngạc nhiên, cố ngước mắt nhìn lên một tí. Trên cao vòi vọi, Sư thấy Ðức Phật ngự giữa tòa sen sáng chói, sau lưng có bóng dáng hai người tựa hồ như hai mẹ con Ác Lai. Sư bỗng hiểu hết: Ðức Phật đã rõ sự thiếu thành thực, thiếu tận tâm của mình, còn mẹ con Ác Lai nay đã thành chánh quả chỉ là nhờ sự ngộ đạo đột ngột và chân thành trong phút chốc. Sư nằm phục vị hồi lâu, trong lòng thẹn thò vô kể. Nhà sư ta sau đó trở về chốn cũ để tìm lại bộ lòng. Tuy biển mênh mông và sâu kín, nhưng cũng cố lặn hụp để mong thấy lại món quà dâng Phật mà Ác Lai gửi cho mình. Sư nghĩ chỉ có làm thế mới dám nhìn lại mẹ con Ác Lai và hy vọng gần gũi tòa sen đức Phật. Sư bơi lên lặn xuống mãi. Sau đó sư hóa làm loài cá mà người ta vẫn gọi là cá he, cũng gọi là cá nược hay có nơi gọi là cá ông sư. Vì cho đến ngày nay dòng dõi loài cá đó con nào con nấy có cái đầu trọc như đầu ông sư, và vẫn làm cái việc của nhà sư, nghĩa là chúng đi hàng đàn, cứ lặn xuống nổi lên luôn không chịu nghỉ. Những người đánh cá còn nói loài cá he rất ghét những ai trêu chọc mình. Ai trêu chọc nghĩa là gợi lại chuyện cũ của tổ tiên chúng nó, chúng nó sẽ làm cho đắm thuyền rách lưới. Trái lại, ai khen ngợi reo hò thì chúng nó sẽ lặn xuống nổi lên nhiều lần để tỏ thành ý biết ơn. Sự tích con khỉ Ngày xưa có một người con gái đi ở với một nhà trưởng giả. Nàng phải làm việc quần quật suốt ngày, lại bị chủ đối đãi rất tệ. Cái ăn cái mặc đã chả có gì mà thỉnh thoảng còn bị đánh đập chửi mắng. Vì thế, cô gái tuổi mới đôi mươi mà người cứ quắt lại, trông xấu xí bệ rạc hết chỗ nói. Một hôm nhà trưởng giả có giỗ, cỗ bàn bày linh đình, họ hàng đến ăn uống đông đúc. Trong khi đó thì cô gái phải đi gánh nước luôn vai không nghỉ. Lần gánh nước thứ mười, cô gái mỏi mệt quá ngồi lại ở bờ giếng. Tự nhiên cô thấy tủi thân, ôm mặt khóc. Lúc đó đức Phật bỗng hiện ra với trạng mạo một ông cụ già. ạng cụ có vẻ đâu từ xa lại, dáng điệu mệt nhọc đến xin nước uống. Nàng vội quảy gánh xuống giếng vực nước lên cho ông già giải khát. Ông cụ uống xong lại đòi ăn. Cô gái nhớ tới phần cơm của mình chưa ăn, bèn bảo ông cụ ngồi chờ rồi quảy gánh nước về. Lần sau ra giếng, cô lấy cơm trong thùng đưa cho ông già và nói: - Họ dành phần cho con toàn cơm cháy cả, cụ ăn một bát này cho đỡ đói. Ăn xong, ông cụ bảo nàng: - Hồi nãy làm sao con khóc? Cô gái ngập ngừng, cúi mặt xuống không trả lời. - Ta là đức Phật, - ông cụ nói tiếp, - ta thấy con có lòng tốt. Nếu con muốn gì, ta sẽ làm cho con vui lòng. Cô gái ngạc nhiên mừng rỡ, kể nỗi lòng với đức Phật. Thấy điều ước muốn của người con gái chỉ là làm sao cho bớt xấu xí, ông cụ bảo nàng lội xuống giếng, hễ thấy bông hoa nào đẹp mút lấy thì sẽ được như nguyện. Khi xuống nước, cô gái chỉ mút mấy bông hoa trắng. Tự nhiên lúc lên bờ, nàng trở nên trắng trẻo xinh xắn, đồng thời quần áo cũng biến thành những thứ tốt đẹp. Khi cô gái quảy gánh nước trở về, cả họ nhà trưởng giả vô cùng kinh ngạc. Nàng xinh đẹp đến nỗi họ không thể nào nhận ra. Nghe cô gái kể chuyện, ai nấy cũng muốn cầu may một tí. Họ lập tức đổ xô cả ra bờ giếng mong gặp lại đức Phật để được trẻ lại và đẹp ra. Thấy ông cụ già vẫn còn ngồi ở chỗ cũ, họ sung sướng như người được của. Họ đưa xôi thịt ra mời tới tấp: - Này cụ xơi đi! Cụ xơi đi. Rồi cụ làm phúc giúp cho chúng tôi với! Đức Phật cũng bảo họ lội xuống giếng và dặn họ y như dặn cô gái lần trước. Dưới giếng lúc đó đầy hoa đỏ và hoa trắng. Ai nấy đều cho màu đỏ là đẹp nên khi lội xuống giếng đều tìm hoa đỏ mút lấy mút để. Nhưng không ngờ lúc lên bờ, họ không phải trẻ lại mà già thêm ra: mặt mũi nhăn nheo, người trông quắt lại, lông lá mọc đầy người, đằng sau lưng là cả một cái đuôi. Những người đi gánh nước thấy vậy hoảng hồn: "Kìa trông con quỷ, nó cắn bà con ôi!". Nhưng lại có những tiếng khác: "Đánh cho chết chúng nó đi! Sợ gì". Lập tức mọi người cầm đòn gánh xông lại. Cả họ nhà trưởng giả kinh hoàng bỏ chạy một mạch lên rừng. Từ đó, cô gái cùng với số người nghèo hầu hạ trưởng giả được hưởng những của cải do chúng để lại. Lại nói chuyện trưởng giả và họ hàng đành phải nấp náu trong rừng sâu, ngày ngày kiếm quả cây nuôi thân. Chúng đi lom khom, áo quần rách nát trông rất thiểu não. Nhưng chúng vẫn tiếc của. Cho nên thỉnh thoảng ban đêm chúng lại mò về, hoặc gõ cửa, hoặc ngồi trước nhà kêu léo nhéo suốt đêm, gần sáng mới trở về rừng. Thấy vậy cô gái và mọi người sợ quá, đêm đêm đóng cửa rất chặt. Họ bàn nhau tìm cách đuổi chúng. Họ bôi mắm tôm vào các cánh cửa, lại nung nóng rất nhiều lưỡi cày đặt rải rác ở cổng các nhà. Quả nhiên, một đêm nọ chúng lại mò về. Theo lệ thường, chúng đánh đu vào song cửa kêu rít lên. Nhưng lần này chúng vừa mó đến đã bị mắm tôm vấy đầy tay, rồi từ tay vấy khắp cả người, hôi hám không thể nói hết. Chúng kinh sợ dắt nhau ra ngồi trước cổng quen như thói cũ. Nhưng vừa đặt đít ngồi xuống các lưỡi cày thì chúng đã kêu oai oái, rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy lên rừng. Từ đó chúng kệch không dám về nữa. Trong những khi lên rừng hái củi, người ta thỉnh thoảng vẫn gặp chúng. Thấy bóng người từ đàng xa, chúng liền chuyền theo nhánh cây, lủi nhanh thoăn thoắt. Người ta gọi chúng là những con khỉ. Ngày nay vẫn có nhiều người cho khỉ là thuộc nòi trưởng giả. Còn những con khỉ sở dĩ đỏ đít là vì chúng chịu di truyền dấu vết bỏng đít của tổ tiên.
-
Có mấy cái sau đây cần lưu ý về chánh tả Việt:- Tíu: chữ Tíu trong một món ăn gọi là Hủ Tíu. - Tếu: là cười cũng có nghĩa là hài, nên mới có "Tếu Lâm", và "Niêm hoa vi tếu" là cầm hoa cười nhẹ. Cho nên mới có chữ Tễu, tức chú Tễu, một nhân vật trong các vỡ rối nước, trong cùng nôi âm tiết Tếu =Tễu= Tều=Têu, (đầu têu, chứ không phải đầu tiêu!) Chữ "tiếu" thường hay viết là do viết sai chánh tả. Vài dòng chia sẻ, có gì xin các bác chỉ thêm. Thiên Đồng
-
Nếu con người là tạo vật hoàn hảo nhất thì nó so sánh với cái gì để thấy là hoàn hảo? Nếu là hoàn hảo rồi thì cần gì phấn đấu lên mức Thánh, Thần, Tiên, Chúa, Phật?
-
Đàm Vĩnh Hưng xin lỗi về vụ “khóa môi nhà sư" (Dân trí)– Nam ca sĩ lên tiếng xin lỗi về sự cố hôn môi sư thày khiến dư luận chỉ trích. “Đó chỉ là hành động mang tính ước lệ, như một lời cảm ơn chứ tôi không có suy nghĩ rằng nó sẽ gây ra một sự phẫn nộ như vậy”, Đàm Vĩnh Hưng giãi bày. Sự việc ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng hôn môi sư thày tại đêm nhạc quyên góp từ thiện ngày 4/11 đã gặp phải sự phản ứng gay gắt từ phía dư luận. Nhiều ý kiến cho rằng, hình ảnh này quá phản cảm. Dù là với mục đích từ thiện, nhưng hình ảnh nụ hôn đồng giới của một nhà sư càng khó có thể chấp nhận. Và ngay khi sự việc được phản ánh trên báo chí, tung tích về hai nhà sư trên đã được tiết lộ và các chư tăng đã thống nhất áp dụng hình phạt dành cho hai nhà sư nhận nụ hôn của ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng là “biệt chúng” (tức cấm túc - không cho ra khỏi phòng tiếp xúc với người bên ngoài) trong thời gian 3 tháng. Màn "khóa môi" sư thày của Đàm Vĩnh Hưng khiến dư luận phẫn nộ Trước án phạt nghiêm khắc mà hai nhà sư phải nhận, dư luận vẫn chưa lắng xuống. Có lập luận cho rằng, với hành động hôn 2 nhà sư, ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng cũng phải bị nhắc nhở, xử lý vì đã đưa một hình ảnh xấu đến công chúng. Theo luật sư Trần Đình Triển (Văn phòng Luật sư Vì Dân): “Hành động “khóa môi” nhà sư trên sân khấu của ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng rất phản cảm. Căn cứ theo các quy định của Bộ VH,TT&DL, ca sĩ có thể bị xử phạt hành chính, thậm chí bị cấm biểu diễn trong một thời gian”. Trả lời Dân trí, Sở VH, TT&DL TP. Hồ Chí Minh cho biết đang xem xét sự việc để đưa ra hướng xử lý. Đại diện Cục Nghệ thuật Biểu diễn, ông Nguyễn Thành Nhân, Phó Phòng quản lý biểu diễn Cục nghệ thuật Biểu diễn nói Cục sẽ có hướng xử lý khi nhận văn bản chính thức từ Sở VH, TT&DL TP. Hồ Chí Minh. Hai sư thày nhận nụ hôn của Đàm Vĩnh Hưng đã nhận hình phạt là biệt chúng trong thời gian 3 tháng Về phía Đàm Vĩnh Hưng, sau khoảng thời gian im lặng, sáng ngày 9/11 nam ca sĩ này đã gửi thư tới báo chí – gửi lời xin lỗi tới công chúng, các tăng ni, phật tử và giãi bày về sự cố “khóa môi” nhà sư khiến dư luận phẫn nộ mấy ngày qua. “Theo lẽ thường, nếu tôi im lặng thì mọi chuyện cũng sẽ trôi đi. Nhưng tôi nhận ra, trong trường hợp này tôi không thể im lặng thêm nữa, vì nó sẽ gây ra sự hiểu lầm rất lớn, ảnh hưởng tới uy tín của tôi và ảnh hưởng tới hình ảnh của các vị chân tu, người liên quan trong cuộc đấu giá”, Đàm Vĩnh Hưng chia sẻ nguyên nhân anh phải lên tiếng. Trong thư, nam ca sĩ giải thích chỉ vì muốn khán giả hào hứng hơn với phần đấu giá chai rượu quí nên anh đã hứa: “Ai là người thắng cuộc thì sẽ nhận được chai rượu và… hai nụ hôn của Đàm Vĩnh Hưng để tỏ lòng tri ân đến bất kỳ vị khách nào có tấm lòng vàng đêm nay”. Theo Đàm Vĩnh Hưng, nam ca sỹ chỉ muốn khán giả trả giá cao để quyên góp nhiều tiền giúp đỡ ca sĩ trẻ mắc bệnh hiểm nghèo. Trang đầu tiên trong bức thư được viết tay của Đàm Vĩnh Hưng Và, nam ca sỹ cũng bày tỏ rằng, nụ hôn hay cử chỉ ôm hôn dành cho người yêu mến, chia sẻ với mình chỉ là “sự biết ơn và bày tỏ một cách thành thật nhất” của người nghệ sĩ. Đó cũng là cách biểu lộ cảm xúc của Đàm Vĩnh Hưng từ trước tới giờ. Đàm Vĩnh Hưng chia sẻ, nam ca sỹ cũng bất ngờ khi người thắng cuộc là hai sư thày. Nhưng vì muốn giữ đúng lời hứa và nghĩ “với sự tri ân này và lòng cảm tạ minh bạch trước đám đông và trước mặt rất nhiều anh chị em nghệ sĩ thì người nhận dù là là ai ( bởi cao hơn cả họ là con người) thì cũng thấy ấm lòng và hãnh diện vì nghĩa cử mà họ vừa làm xong”. Ngoài việc giãi bày, chia sẻ về cách biểu đạt cảm xúc của mình trong đêm nhạc quyên góp từ thiện, Đàm Vĩnh Hưng cũng mong muốn khán giả cảm thông, rộng lượng hơn khi nhìn về sự cố. Đàm Vĩnh Hưng cũng khẳng định, nam ca sỹ sẽ có trách nhiệm với những quyết định của mình. “Tôi xin nhận hết phiền toái về mình”, Đàm Vĩnh Hưng nói và cuối thư, nam ca sĩ gửi lời xin lỗi tới công chúng, tới các tăng ni, phật tử. Thảo Trang Vụ “khóa môi” nhà sư: Đàm Vĩnh Hưng có thể bị cấm diễn Luật sư Trần Đình Triển (Văn phòng Luật sư Vì Dân): “Hành động “khóa môi” nhà sư trên sân khấu của ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng rất phản cảm. Căn cứ theo các quy định của Bộ VH-TT&DL, ca sĩ có thể bị xử phạt hành chính, thậm chí bị cấm biểu diễn trong một thời gian”. Theo LS Trần Đình Triển, hành động “khóa môi” nhà sư của ca sĩ ngay trên sân khấu, giữa chỗ đông người là phản cảm, không thể chấp nhận được, ngay cả khi nhà sư đồng ý. LS Trần Đình Triển: "Hành động trên là phản cảm, trái với thuần phong mĩ tục". “Mỗi tôn giáo đều có những quy định riêng của họ. Đạo Phật cũng thế, họ có giới luật riêng, trong đó có những điều cấm kị đối với người xuất gia tu hành cũng như người bình thường đối với người tu hành. Hành động hôn hít nhà sư trên sân khấu là xúc phạm người tu hành, vi phạm vào giới luật của Đạo Phật và cả ảnh hưởng đến thuần phong mĩ tục. Cả nhà sư lẫn ca sĩ đều sai, đáng bị xử lý”, LS Trần Đình Triển cho biết. Ngoài ra, cũng theo LS Trần Đình Triển, qua vụ việc trên, một lần nữa lại cho thấy, trong công tác quản lý ca sĩ và biểu diễn còn quá nhiều bất cập, đặc biệt là những chế tài xử lý chưa đủ mạnh. “Cho đến nay, việc quản lý ca sĩ rất lỏng lẻo. Hành nghề luật sư phải có giấy phép, nhà báo phải có thẻ, bác sĩ hành nghề cũng phải có giấy phép,… trong khi ca sĩ thì chẳng phải chịu một sự quản lý ràng buộc nào của pháp luật. Thích hát thì hát, miễn có chút ít chất giọng. Nhiều ca sĩ hát trên sân khấu mà chẳng cần qua một trường lớp nào, thậm chí không hề có một tí kiến thức nào về thanh nhạc. “Đầu vào” và cách quản lý lỏng lẻo như thế thì “chất lượng” ca sĩ thấp là đương nhiên. “Chất lượng” mà tôi muốn nói đến ở đây là cả về chuyên môn lẫn cách biểu diễn lẫn ứng xử của ca sĩ trên sân khấu và đối với khán giả. Thực tế là không ít những ca sĩ đã có những hành động coi thường khán giả, dù là vô tình hay cố ý”. Theo LS Trần Đình Triển, vụ ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng “khóa môi” sư thầy, ngoài việc xử lý về hành động phản cảm, trái với thuần phong mĩ tục, Cục Nghệ thuật biểu diễn và Sở VH-TT&DL cũng cần xem xét lại tất cả quy trình của buổi biểu diễn ngày 4/11 như buổi biểu diễn có giấy phép không, thành phần khán giả đăng ký bao gồm những đối tượng nào… để có thể đưa ra hình thức xử lý phù hợp nhất. Theo Tuấn Linh Kiến thức Hai nhà sư hôn môi Đàm Vĩnh Hưng bị biệt chúng 3 tháng (Dân trí) - Các chư tăng đã thống nhất áp dụng hình phạt dành cho hai nhà sư đã nhận nụ hôn của ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng, là “biệt chúng” (tức cấm túc - không cho ra khỏi phòng tiếp xúc với người bên ngoài) trong thời gian 3 tháng. Hình ảnh không thể chấp nhận Trong buổi đấu giá từ thiện ngày 4/11 vừa qua nhằm gây quỹ chữa bệnh cho ca sĩ Wanbi Tuấn Anh, ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng đã bán đấu giá một chai rượu Tây với giá khởi điểm là 20 triệu đồng cùng “phần thưởng phụ” cho người thắng cuộc là một nụ hôn của ca sĩ này. Kết quả, người chiến thắng là 2 nhà sư với giá thắng là 55 triệu đồng. Chuyện càng rùm beng khi Đàm Vĩnh Hưng trao “phần thưởng phụ” cho 2 nhà sư. Ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng hôn môi nhà sư trẻ tuổi, nhà sư lớn tuổi hơn không chấp nhận hôn môi mà chỉ để Đàm Vĩnh Hưng hôn vào tay. Màn hôn môi gây sốc giữa Đàm Vĩnh Hưng và nhà sư trẻ tuổi (ảnh: internet) Nhà sư lớn tuổi hơn để Đàm Vĩnh Hưng hôn tay (ảnh: internet) Ngay sau đó, hình ảnh Đàm Vĩnh Hưng hôn môi cùng nhà sư đã lan truyền trên mạng và nhanh chóng gây ra sự phẫn nộ trong dư luận xã hội, đặc biệt là trong giới phật tử. Dù nhiều người tham gia chương trình cho biết là hành động hôn môi của Đàm Vĩnh Hưng chỉ là cái hôn phớt theo phép lịch sự thể hiện lòng biết ơn chứ không mang ý nghĩa dung tục; nhưng hình ảnh hôn môi đồng tính nơi công cộng vốn khó chấp nhận tại Việt Nam, lại càng khó chấp nhận hơn khi 1 trong hai "nhân vật chính" lại là một nhà sư. Sau khi xác minh, nhà sư trẻ tuổi pháp danh là Pháp Định, hiện tu học tại Thiền viện Phước Sơn, TP Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai. Nhà sư lớn tuổi hơn pháp danh là Thích Giác Ân, đang trụ trì tại chùa Quan Âm, thị xã Hồng Ngự, tỉnh Đồng Tháp. Thượng tọa Thích Bửu Chánh, Phó Ban trị sự Tỉnh hội Phật giáo Đồng Nai, trụ trì Thiền viện Phước Sơn cũng xác nhận vị sư trẻ trong bức hình hôn môi gây sốc trên mạng là tỳ kheo Thích Pháp Định, đang tu học tại thiền viện. Thượng tọa Thích Bửu Chánh cho biết: “Tôi vô cùng sửng sốt khi hay tin báo chí phản ánh về những hành vi, lời nói và việc làm không chuẩn mực với tư cách một tu sĩ phật giáo của sư Pháp Định. Việc làm của sư là sai trái nghiêm trọng, không chỉ vi phạm giới luật Phật chế, mà còn ảnh hưởng đến uy tín của Giáo hội, của tăng ni, phật tử”. Lời sám hối của 2 vị sư thầy Ngay sau khi biết thông tin trên, Thượng tọa Thích Bửu Chánh đã cho gọi sư Pháp Định trở về thiền viện yêu cầu nhận khuyết điểm, viết kiểm điểm, tường trình sự việc và phải sám hối, xin lỗi chư tăng ni, phật tử. Ngày 7/11, chư tăng Thiền viện Phước Sơn đã tổ chức lễ tác pháp Yết Ma cử tội chung đối với hai nhà sư trên. Hai nhà sư Thích Giác Ân và Thích Pháp Định sám hối tại lễ tác pháp Yết Ma ngày 7/11 Theo Thượng tọa Thích Bửu Chánh, trong giới luật nhà Phật nếu người tăng mà hôn người nữ sẽ bị tội tăng tàn, hình phạt là cấm túc biệt chúng. Còn việc người nam hôn nam thì đến nay vẫn chưa có quy định cụ thể nên cần phải cân nhắc thêm. Ngoài ra, sư thầy Thích Pháp Định bị Đàm Vĩnh Hưng hôn là bị động chứ không phải cố ý. Tuy nhiên, hình ảnh trên đưa ra công chúng đã gây ảnh hưởng đến uy tín của Giáo hội Phật giáo Việt Nam, các tăng ni phật tử trong nước. Do đó, thiền viện quyết định hình phạt là biệt chúng. Trong buổi lễ, hai vị đại đức Thích Pháp Định và Thích Giác Ân cho biết vì quen với nghệ sĩ H.L. nên được mời tới buổi đấu giá từ thiện nhằm gây quỹ giúp đỡ cho ca sĩ Wanbi Tuấn Anh đang bị bạo bệnh. Hai thầy tới và đem theo một vật bằng ngọc như ý để đấu giá quyên góp cho buổi đấu giá từ thiện trên với mong mỏi muốn giúp đỡ ca sĩ này vượt qua cơn hiểm nghèo. Về hành động đấu giá chai rượu trị giá 55 triệu đồng, hai vị đại đức giải thích là họ chỉ đại diện lên nhận thay cho 1 phật tử không tiện lộ diện chứ không phải họ bỏ tiền ra mua đấu giá. Trong buổi lễ tác pháp Yết Ma sáng 7/11, vị phật tử này cũng có mặt và xác nhận với chư tăng sự việc trên. Cũng tại buổi lễ, hai vị đại đức đã viết bản tường trình và sám hối về những hành vi, lời nói không nghiêm túc của mình trong buổi đấu giá từ thiện ngày 4/11. Tỳ kheo Pháp Định viết: “Tất cả sự việc về hình ảnh và phát ngôn không đúng với tư cách của vị tu sĩ, con xin nhận hoàn toàn trách nhiệm và khuyết điểm về hành động trên. Chúng con thật sự đã biết lỗi vì một chút tâm từ thiện đã ảnh hưởng xấu đến Giáo hội Tăng già và quý phật tử”. Hai nhà sư viết tường trình vụ việc và sám hối tội lỗi của mình Sau buổi lễ tác pháp Yết Ma, chư tăng đã thống nhất áp dụng hình phạt dành cho hai nhà sư trên là “biệt chúng” (cấm túc, không cho ra khỏi phòng tiếp xúc với người bên ngoài) trong thời gian 3 tháng để sám hối lỗi lầm của mình. Thượng tọa Thích Bửu Chánh cho biết: “Chúng tôi cũng sẽ gửi một bản tường trình lên lãnh đạo Hệ phái Phật giáo Nam Tông và Ban Trị sự Phật giáo tỉnh Đồng Nai để có hướng giải quyết. Khi nào ở trên có quyết định cụ thể thế nào thì các thầy phạm lỗi sẽ theo đó mà thực hiện”. Tùng Nguyên - Nguyễn Công
-
Có. Con nít và người lớn, người già...người nào cũng đều rơi hạt cơm.Nhưng vấn đề rơi hạt cơm hoàn toàn khác với lỗi lầm, vì chuyện rơi hạt cơm không phải là lỗi lầm. Lỗi lầm được đánh giá trên những điều luật hay quy chuẩn nào đó. Nói cho dễ hiểu là trong cuộc chơi thì có điều kiện, tức quy định, của cuộc chơi, ai phạm quy thì phạt hay loại khỏi cuộc chơi. Cho nên đã khoác áo nhà tu thì phải theo luật của nhà tu.Đây là sự ngụy biện. Cách ngụy biện này nghe có vẻ hợp lý nhưng nguy hiểm. Chuyện có thật cách đây nhiều năm. Một phiên tòa sử kiện mà bồi thẩm đoàn ai cũng thở dài. Một người cha nông dân, nổi máu dâm, cưỡng hiếp con gái mình nhiều lần, bị truy tố và xử. Tòa hỏi tại sao ông ta làm vậy. Ông ta bảo, "Con cái của tôi là quả, tôi trồng cây thì phải ăn quả, tòa làm gì xử tôi?". ....
-
Còn nữa, hôn nhưng không ô nhiễm, ô nhiễm nhưng không hôn.
-
Tiếng Hy Bá Lai bảng chữ cái א ב ג ד ה ו ז ח ט י כ ך ל מ ם נ ן ס ע פ ף צ ץ ק ר ש ת ﭏ http-~~-//www.youtube.com/watch?v=h1STzUowuG4 Lời nói đầu Nếu có dịp nghiên cứu về cổ ngữ Hy bá lai, quí vị sẽ thấy vô cùng thích thú.Hy bá lai là một cổ ngữ từ ngàn xưa, bắt nguồn nơi thổ ngữ Tây bắc Se mi tíc. Dòng dõi Áp ra ham được mệnh danh là dân Hê bơ rơ . Trải qua hàng ngàn năm ngôn ngữ Hy bá lai vẫn giữ được tính chất thuần túy của nó. Cho đến khi người Y sơ ra ên bị lưu đày qua A si ri, Ba by lôn và bị các đế quốc đô hộ thì ngôn ngữ nầy bị pha trộn nhiều với tiếng Á ra mai. Hy bá lai văn có 22 chữ cái với 27 hình thức khác nhau, phát ra độ 30 âm. Cổ ngữ nầy vốn không có nguyên âm, toàn là phụ âm. Mãi đến cuối thế kỷ thứ VI đầu thế kỷ thứ VII S. C. mới có một nhóm học giả Hy Bá Lai điểm thêm nguyên âm, tức là những dấu chấm, dấu gạch hay dấu phết cặp theo các phụ âm. Tuy nhiên không có một nguyên âm nào tách rời. Nhờ điểm thêm nguyên âm nên chữ Hy bá lai dễ đọc và dễ hiểu hơn. Một đặc điểm nữa là không có một vần nào bắt đầu bằng một nguyên âm cả chỉ trừ ra liên tự “và” trong trường hợp bị biến thể khi đứng trước một vài tiền trí từ hay phụ âm nào đó thì cách viết và phát âm giống như một nguyên âm. Hiện nay tại Hy Bá Lai người ta không dùng nguyên âm mà chỉ dùng toàn phụ âm thôi, vì thế rất khó đọc và khó hiểu. Thỉnh thoảng mới tìm thấy một ít sách có cả nguyên âm và phụ âm. Lối đọc và viết đều từ phải sang trái (chiều ngang). Loạt bài nầy không phải là học về Hy bá lai , nhưng chỉ nghiên cứu ý nghĩa thuộc linh của mẫu tự Hy bá lai. nếu có chỗ nào sơ sót kính xin quý vị lượng thứ cho. Xin đa tạ. Chữ Thứ Nhất ALEF Con Bò Đực Số tiêu biểu: 1 א Chữ thứ nhất của tự mẫu nầy là chữ ALEF có nghĩa là con Bò Ðực. Nó là chữ thứ nhất đứng trước các chữ khác, như con bò kéo xe hay kéo cày đều đứng trước các vật ấy. Kinh Thánh thường dùng con bò đực tượng trưng cho ba điều: Sức mạnh – Phục vụ Hi sinh. Sức Mạnh Nói đến bò đực, chúng ta không quên câu chuyện lịch sử trong sách I Các Vua 19:19-21 cho biết khi Ê li sê được Ê li gọi thì người đang cầm cày, trước mặt ông có 11 đôi bò, ông cầm đôi thứ 12. Khi ông từ giã thân nhân để thi hành chức vụ thì đã giết đôi bò, lấy cày làm củi chụm lửa nấu thịt đãi các tôi tớ mình, đoạn ông theo Ê li và hầu việc người. Ðó là đặc điểm của bò đực, nó có sức lực hầu việc chủ và cũng hi sinh khi chủ cần đến. Ngày nay, thật khó tìm được những người có đủ ba điều kiện như trên. Tìm người có sức mạnh về thể xác thì rất dễ, nhưng muốn tìm một người khỏe mạnh phần thuộc linh lại là một việc khác. Ngày nay người ta chú trọng đến sự mạnh khỏe phần thể xác, điều ấy không có gì là sai cả, vì là một điều cần cho sự sống của con người. Nhưng vấn đề đáng chú ý là người ta mạnh để mà phạm tội, mạnh trong sự hư hoại, mạnh để làm những việc xấu xa ô uế như đã mô tả trong thơ La Mã 1:29-32. Người ta dùng hết sức mạnh để tiêu phí cho tội lỗi thì sức mạnh đó không có ích gì cho bản thân người ấy cũng như không ích lợi cho cho gia đình và xã hội. Phục Vụ Sự làm việc là một điều cần yếu cho sự sống của con người. Thời xưa, người La Mã và Hi Lạp không thích làm việc. Họ cho rằng nếu họ bắt tay làm một việc gì thì sẽ mất thể diện, nên mọi việc đều do đầy tớ làm cả. Về sau có người đứng lên đả phá lề thói ấy và khuyến khích mọi người phải làm việc vì là ích lợi cho thân thể, cũng ích lợi cho người khác nữa! Hi Sinh Con bò cũng tượng trưng cho sự hi sinh. Trên các phương tiện truyền thông: truyền hình, báo chí, chúng ta thường thấy người ta nói đến tinh thần yêu nước, xây dựng đất nước và thường kêu gọi sự đóng góp, hi sinh. Nhưng trên thực tế ít người dám hi sinh thật sự (hội đồng loài chuột). Chữ Thứ Nhì BET Nhà Số tiêu biểu: 2 ב Chữ BETH là chữ thứ nhì trong mẫu tự Hy bá lai. Phát âm như chữ B. Nghĩa chữ nầy là nhà. Một lâu đài giống như một mảnh vườn, nó cần được săn sóc giữ gìn bởi chủ, nếu không thì gai gốc, cỏ dại sẽ phủ đầy mảnh vườn. Chữ Thứ Ba GIMEL Con Lạc Đà Số tiêu biểu: 3 ג Chữ thứ ba trong mẫu tự Hy bá lai là GIMEL (như chữ G). Chữ này có nghĩa là lạc đà. Con lạc đà trong Kinh Thánh được biết có ba công dụng rất quan trọng: Ði đường xa, mang nặng và chịu đựng. Ði Ðường Xa Lạc đà là một con vật có biệt tài đi trong sa mạc rộng lớn mênh mông rất bền bỉ, không con thú nào bì kịp. Nó giống như một chiếc tàu lênh đênh trên “biển cát”. Cơ thể nó có thể chịu đựng sức nóng như thiêu, có thể đi nhiều ngày trong sa mạc, không uống nước mà không mệt nhọc gì cả. Nó cũng có tài định hướng đi rất đúng. Nó không biết nhìn trời để “lần bước theo ngôi sao” như các vị bác sĩ ngày xưa, cũng không có địa bàn như những vị thuyền trưởng trên đại dương bát ngát mà vẫn đi đúng đường trong sa mạc mênh mông như sa mạc Sahara chẳng hạn. Một khách lữ hành trên lưng lạc đà ở giữa sa mạc, điều cần yếu nhất cho người ấy là giếng nước, nếu không có nước thì thật là một tai nạn! Có hai điều làm cho viễn khách lo ngại cho cuộc hành trình của mình trong sa mạc là: 1. Ði sai đường nên không tìm thấy giếng nước. 2. Kẻ thù làm cho các giếng nước có chất độc. Trong trận chiến tranh giữa người Âu châu và Ả rập khi xưa, binh sĩ Âu châu thường phải thử nước của các giếng trong sa mạc trước khi uống vì sợ ngộ độc. Trong cơ thể lạc đà có một túi nước dự trữ, nên dù cuộc hành trình có dài bao nhiêu, nó cũng có thể chịu đựng được mà không chết khát. Mang Nặng Lạc đà có sức mạnh phi thường. Nó có thể mang những kiện hàng hóa nặng nề suốt đường xa kinh khủng. Với gánh nặng trên lưng, nào người, nào đồ vật, nó vượt hàng ngàn dặm mà không hề ngã quị giữa đường. Chịu Ðựng Con lạc đà lại có một đặc điểm nữa là “chịu đựng” cách bền bỉ dẻo dai. Nó vừa mang nặng, đi đường xa, chịu đựng lâu ngày dưới sức nóng như thiêu trong sa mạc. Chữ Thứ Tư DALET Cái Cửa Số tiêu biểu: 4 ד Chữ DALET có nghĩa là cái cửa . Nó có hình dạng như cái cửa. Phát âm như chữ D Chữ Thứ Năm HEY Cửa sổ Số tiêu biểu: 5 ה Chữ nầy (phát âm như chữ H) có nghĩa là cửa sổ. Trong tiếng Hy bá lai có tám từ liệu khác nhau chỉ về cửa sổ và được chia làm hai loại. Trong Kinh Thánh cho chúng ta biết hai loại cửa sổ ấy như sau: Cửa sổ trên trời (Sáng 7:11 và 8:2; II Vua 7:2,19; Ma-la-chi 3:10) Cửa sổ đền thờ hay cửa sổ nhà . (Sáng 26:8; Giô-suê 2:15,18; II Sa-mu-ên 19:12; II Sa-mu-ên 6:19; I Vua 6:4; II Vua 9:30,32; II Cô-rinh-tô 11:33 v. v…) Chữ Thứ Sáu VAV Cây đinh Số tiêu biểu: 6 ו Chữ thứ sáu là VAV (tiêu biểu cho chữ W và V). Chữ nầy có nghĩa là “cây đinh” hay là “cái móc”. Một nghĩa khác nữa là “và” tức là một liên tự trong văn phạm. Cây đinh rất thông dụng trên toàn thế giới, mọi dân mọi nước đều biết dùng đinh. Vào thế kỷ thứ XVIII dân chúng ở thành phố Cradley Heath nước Anh đều là thợ làm đinh, họ chưa có máy móc tối tân như hiện nay. Trong nghề làm đinh họ chỉ dùng khuôn là những chiếc “thùng cát” nhưng đúc rất chậm. Song họ rất ưa thích nghề nầy, nên trải qua nhiều đời họ cứ tiếp tục làm đinh. Cho đến ngay kỹ nghệ làm đinh với phương pháp tối tân hiện đại vẫn thịnh hành tại đây. Cây đinh bằng gỗ, bằng sắt hoặc bằng bạc hay bằng vàng cũng đều ích lợi cả. Công dụng của cây đinh là liên kết hai vật lại với nhau. Từ bàn, ghế, tủ, nhà cửa đến xe cộ, tàu bè … đều cần đến đinh. Ðinh rất quan trọng, đôi khi vì thiếu đinh mà một công việc to tát phải bị đình chỉ. Chữ Thứ Bảy ZAYIN Khí giới Số tiêu biểu: 7 ז Chữ thứ bảy trong mẫu tự Hy bá lai là ZAYIN (đọc như chữ Z) có nghĩa là “khí giới”. Danh từ chỉ về “khí giới” trong tiếng Hy bá lai có bảy từ ngữ, được nêu ra trong 23 câu Kinh Thánh. Nó bao gồm các loại như: gươm, giáo, áo giáp, thuẫn, giây nịt lưng, mũ, giày, cung, tên, búa, rìu … Trước cơn Ðại Hồng Thủy có một người sanh từ dòng dõi Ca in tên là Tu banh Ca in, là “người rèn đủ thứ khí giới bằng đồng và bằng sắt” (Sáng 4:22). Chúng ta không lấy làm lạ vì sao Tu banh Ca in biết rèn đủ thứ khí giới mà không cần thụ huấn nơi một trường huấn nghệ nào cả, vì tổ tiên của ông ta là Ca in, con đầu lòng của A-đam và Ê-va đã biết dùng khí giới để giết người trước tiên, nên các thứ khí giới bằng đồng và bằng sắt được sản xuất từ dòng dõi ấy. Từ ấy đến nay các loại khí giới được thông dụng hơn. Công dụng của khí giới là “tự vệ” và “tiêu diệt kẻ thù”. Người Ðông phương thuở xưa khi đi đường hay mang rìu trên vai (giống như dân tộc thiểu số hay mang rựa hoặc chà gạt) để tự vệ như đề phòng giặc cướp hay chống cự với thú dữ. Người đàn ông Tô cách lan được phép võ trang một “đoản kiếm” (gươm ngắn) để tự vệ. Mỗi cá nhân là một cảnh sát viên có quyền xử dụng loại đoản kiếm ấy, nhưng vì nhiều người lạm dụng thứ khí giới ấy để giết người cách dễ dàng nên đến năm 1828 họ bỏ lối trang bị vũ khí ấy, và thành lập một đội cảnh sát riêng biệt, huấn luyện kỹ càng và võ trang bằng súng ống như hiện nay. Một quân nhân, một cảnh sát viên có bổn phận bảo vệ an ninh cho quốc gia, chống ngoại xâm, trừng phạt những người phạm pháp vì vậy họ cần có khí giới để thi hành pháp luật. Chữ Thứ Tám CHET Hàng rào Số tiêu biểu: 8 ח Chữ thứ tám của mẫu tự Hy bá lai là CHET phát âm như chữ KH ( tiếng việt ) và CH ( tiếng Anh ) . Chữ nầy có nghĩa là “hàng rào” hay là “vách” hoặc “thành”. Trên một con đường nguy hiểm, dốc cao, hố thẳm người ta thường làm những rào cản dọc theo mé đường để tài xế thấy chỗ nguy mà hãm bớt tốc lực và lái xe cẩn thận hơn. Chữ Thứ Chín TET Con Rắn Số tiêu biểu: 9 ט Chữ thứ chín của mẫu tự Hy bá lai là TET phát âm như chữ T. Chữ này có nghĩa là con rắn trông giống như con rắn ngẩng đầu lên. Trong tiếng Hy bá lai có 11 từ ngữ chỉ về rắn, tiếng Ả rập có 4 và tiếng Hi lạp có 5. Chữ Thứ Mười YUD Bàn tay Số tiêu biểu: 10 י Từ ngữ “bàn tay” là một trong 36 chữ được Kinh Thánh chép nhiều nhất. Nhưng với phạm vi của bài nầy không thể liệt kê ra hết các từ ngữ ấy. Theo cổ ngữ Ê thi ô pi chữ bàn tay là “Yaman” còn chữ La tinh là manus và do đó có chữ manufacture Anh ngữ tức là chế tạo. Chữ YUD là một chữ có hình dáng nhỏ nhất trong 22 mẫu tự Hy bá lai, trông tựa như một dấu phẩy. Chữ nầy thật nhỏ nhưng lại rất quan trọng. Nghĩa của nó là bàn tay mà cũng là số 10. Theo tiếng Hy bá lai thì mỗi chữ cái của mẫu tự tượng trưng cho một con số; như chữ ALEPH là chữ đầu tiên thì là số 1, BET là số 2 và chữ QUF (Q) là số 100. Chữ RESH ® là số 200, rồi đến các chữ khác con số càng tăng đến chữ cuối là 400, rồi từ 22 chữ tức là 22 số đó mà làm thành số ngàn và thêm mãi … Bàn tay là một chi thể rất hệ trọng của thân; nó tỏ ra năng lực của con người. Trí óc điều khiển, bàn tay hành động. Mọi công tác hoặc nhỏ bé hay lớn lao đều do bàn tay của con người thực hiện cả. Không có bàn tay, con người mất đi lẽ sống trên đời. Dù khoa học có tiến bộ, có thể tạo ra những “bàn tay giả” để tháp vào cho những người xấu số chẳng may mất một hay cả hai tay , nhưng bàn tay giả chất lượng vẫn không linh hoạt và khéo léo bằng bàn tay thật Chữ Thứ Mười Một KAF Cánh Số tiêu biểu: 20 כ ך Chữ nầy có nghĩa là CÁNH (như cánh chim) Loài chim có bộ lông cánh đẹp nhất là con công. Nhìn một con công xòe cánh và đuôi ra chúng ta sẽ thấy màu sắc của cái mống. Tại Nam Mỹ có một giống chim hết sức nhỏ, hình vóc chỉ lớn bằng con ong, mới xem qua người ta cứ ngỡ là con ong, nhưng khi bắt được nó mới biết đó là một giống chim tí hon kỳ lạ, giống chim này có nhiều màu sắc rực rỡ khác thường. Các loài chim định hướng rất chính xác, dù sương mù dày đặc hay bão tố dữ dội, chúng vẫn lướt gió tung mây bay về tổ ấm cách an toàn. Khi mới nở ra khỏi vỏ trứng, cặp cánh chim con nhỏ bé trơ trụi, bao phủ bằng một lớp lông non mềm mại dễ thương. Nhưng cặp cánh ấy vô dụng vì không đủ năng lực để nâng chim lên khỏi tổ. Cánh ấy phải được phát triển, tức là phải mọc thêm những chiếc lông cánh dài tùy theo loại chim. Rồi cặp cánh ấy phải được huấn luyện cách thuần thục, bấy giờ mới có thể bay lên khoảng không cách nhẹ nhàng mau lẹ. Trong sách Phục truyền luật lệ ký 32:11 cho ta thấy cách chim phụng hoàng tập bay cho chim con khi đã đủ lông cánh. Trước hết chim mẹ vất bỏ những vật mềm đã lót ổ khi đẻ trứng. Chim con phải nằm trên những cành cây khô cứng khó chịu, sau đó chim mẹ đùa chim con ra ngoài tổ dựa bên gành đá chơ vơ, đoạn hất mạnh chim con ra ngoài từ trên cao độ hai ngàn bộ. Chim con hốt hoảng liền tức khắc sử dụng cặp cánh. Nhưng vì cặp cánh ấy quá yếu ớt không đủ sức nâng lấy thân chim, nó chỉ bay phấp phới. Vài giây đồng hồ sau chim con đuối sức và từ từ rơi xuống. Chim mẹ lúc ấy bay loanh quanh theo con, khi thấy chim con đã rơi xuống giữa khoảng không, chim mẹ liền bay thấp xuống phía dưới xớt lấy chim con đem về tổ. Bài học ấy được lặp lại nhiều lần cho đến khi chim con thật quen thuộc, đủ sức bay một mình không cần sự giúp đỡ của chim mẹ nữa. Khi chim ưng con đã chịu huấn luyện sử dụng cặp cánh thuần thục rồi, lúc bấy giờ nó cũng bay cao như mẹ nó. Nó cũng tìm các ngọn núi cao để làm tổ và đường bay của nó cũng xa tít tận mây xanh. Kinh Thánh ghi nhận rằng đường chim ưng bay trên trời thật diệu kỳ, loài người không biết được (Châm ngôn 30:19a). Chữ Thứ Mười Hai LAMED (Cái đót bò) Số tiêu biểu: 30 ל Cái đót bò xuất xứ từ Sy ri, các nông gia Sy ri khi cày ruộng thường dùng một cành cây thẳng cứng bằng gỗ sồi, dài chừng một thước rưỡi, một đầu bằng và một đầu chuốc nhọn. Ðường kính của đầu bằng độ ba phân tây dùng để thúc bò, đầu nhọn bịt sắt dùng để cạy đất dính vào lưỡi cày. Ðó là công dụng của cái đót bò. Cái đót bò trong tay Sam ga. Cái đót bò! Một dụng cụ đơn sơ tầm thường của các nông gia. Nó không phải là một khí giới chiến đấu; nó có hai công dụng: thúc bò đi cho mau hơn và cạy đất dính nơi lưỡi cày. Các nông gia thời xưa cày ruộng bằng bò không thể không cầm đót! Nó tầm thường nhưng ích lợi vô cùng. Tuy cái đót bò không phải bằng kim loại như gươm, giáo hay mã tấu, dao găm, nó chỉ là một đoạn gỗ nhỏ có thể bẻ gãy dễ dàng. Bình thường Sam ga dùng nó khi cày ruộng, nhưng thình lình kẻ thù tràn tới như nước vỡ bờ, trong trường hợp cấp bách đó ngoài cái đót bò ra Sam-ga không có một khí giới nào khác. Ông đã dùng nó giết 600 người Phi li tin trong một ngày, đem lại sự đắc thắng vẻ vang, giải cứu dân Y sơ ra ên khỏi tay quân thù. Thật là một chiến công hi hữu! Sam ga không phải là một chiến sĩ nổi danh, nhưng ông đã kịp thời đối phó bằng vật sẵn có nơi tay nên đã thành công mỹ mãn Chữ Thứ Mười Ba MEM nước Số tiêu biểu: 40 מ ם Chữ thứ mười ba trong mẫu tự Hy bá lai là MEM, nghĩa là nước. Phát âm như chữ M. Hình dáng chữ nầy tựa như sóng biển. Kinh Thánh chép chữ nước 631 lần. Lần đầu trong Sáng thế ký 1:2; lần cuối trong Khải thị 22:17. Nước là một trong ngũ hành của công việc sáng tạo, là nhu yếu phẩm cho muôn vật mọi loài. Chữ Thứ Mười Bốn NUN Cá Số tiêu biểu: 50 נ ן Chữ thứ mười bốn của mẫu tự Hy bá lai là NUN, chữ nầy nghĩa là cá. Phát âm như chữ N. Chữ Thứ Mười Lăm SAMECH Giúp đỡ Số tiêu biểu: 60 ס Chữ nầy có nghĩa là giúp đỡ hay nâng đỡ, hỗ trợ Chữ SAMECH có nghĩa là người giúp đỡ Chữ Thứ Mười Sáu AYIN Con mắt Số tiêu biểu: 70 ע Chữ thứ mười sáu là AYIN (đây là một chữ câm, như chữ ALEF, phiên âm như một dấu phẩy ngược, phát âm bằng những nguyên âm theo nó). Chữ nầy có nghĩa là con mắt (đơn). Chữ Thứ Mười Bảy PEY Cái miệng Số tiêu biểu: 80 פ ף Chữ thứ 17 là PEY, phát âm như chữ P, nghĩa là cái miệng. Phần lớn mọi tội lỗi đều bởi miệng loài người gây ra, lại cũng bởi miệng mà người ta được phước. Con người nhờ miệng ăn uống nên mới sống, nhờ miệng nói ra lời hiền lành để yên ủi kẻ buồn rầu, cùng khổ. Miệng thốt ra lời khôn ngoan khiến người ta ưa thích,quí mến. Miệng hát những bài ca du dương êm ái. Miệng giảng dạy lời hay lẽ phải. Miệng vui cười vang dội để bày tỏ niềm vui … và miệng cũng là một khí giới nguy hiểm vô cùng. Do nơi cửa miệng loài người đã nói lời dối trá, xấc xược.Miệng nói lời kiêu ngạo, khoe khoang. Miệng nói lời chua cay hiểm độc. Miệng bày tỏ chuyện bí mật của người khác. Miệng nói lời tục tỉu. Miệng nịnh hót người ta. Miệng thày lay thóc mách. Miệng vu cáo người vô tội. Miệng phao đồn những tin thất thiệt. Miệng nói phạm thượng. Miệng chửi rủa. Miệng lằm bằm. Miệng khóc la rên rỉ. Miệng nói lời tầm phào, bá láp … Lợi ích và nguy hiểm do miệng gây ra thật nhiều Chữ Thứ Mười Tám TSADE Số tiêu biểu: 90 צ ץ Chữ thứ mười tám trong mẫu tự Hy bá lai là chữ TSADE. Phát âm như TS. Chữ nầy có vài ý nghĩa nhưng rất lờ mờ không rõ ràng lắm. Nhưng một ý nghĩa được khẳng định là đầu phục hay đầu hàng. Chữ nầy cũng giống vài chữ khác trong mẫu tự Hy bá lai, tức là khi chúng đứng giữa những chữ khác cùng nhóm thì hình dáng như thường, nghĩa là có hình cong, còn nếu chúng đứng sau chót thì lại thẳng lên và dài thêm ra, cũng như chữ KAF, NUN, PEY … Riêng chữ TSADE nầy hơi khác một chút, ấy là khi nó ở giữa một nhóm chữ thì cong lại giống như một người quì gối đưa hai tay lên trời, còn khi nó ở sau chót thì hình dáng lại thẳng đứng lên giống như một cây có hai cái đọt. Khi chúng ta yêu mến một người, thường chúng ta bị người ấy chinh phục. Bất cứ về phương diện nào, tình cảm hay ý thích, khả năng hay nghệ thuật … chúng ta có thể bị khuất phục mà không ngờ. Dù người ấy không đòi hỏi gì cả nhưng chúng ta cũng tìm mọi cách làm cho người mình yêu mến được vui lòng.Nhất là trong tình yêu; chúng ta có thể bỏ nhiều thời giờ nghĩ đến người yêu, hay làm bất cứ điều gì dù khó nhọc đến đâu, miễn sao cho người ấy hiểu được lòng mình! Một lần kia có người hỏi tiến sĩ Kelman rằng: “Làm sao tiến sĩ có thể đọc nhiều sách như thế Thì giờ đâu để đọc những sách ấy?” Ông đáp rằng: “Tôi phải xếp qua nhiều việc khác để có thì giờ đọc sách”. Tại sao vị tiến sĩ nầy bằng lòng bỏ qua những việc khác Vì ông ta thích đọc sách hơn làm việc khác, đọc sách là lẽ sống của ông ta, đọc sách khiến ông ta vui thỏa hơn bất cứ làm việc gì khác. Ông ta đã đầu phục thú mê đọc sách của mình, cái thú đọc sách đã điều khiển được ông ta, khiến ông ta dành nhiều thì giờ để đọc sách. Chữ Thứ Mười Chín QUF (Cái lỗ của lưỡi rìu) Số Tiêu Biểu: 100 ק Chữ nầy có nghĩa là cái lỗ của lưỡi rìu (để tra cán vào, phát âm như chữ Q) Lưỡi rìu và cái cán cả hai đều quan trọng, ích lợi một khi cái cán được lắp vào trong lưỡi rìu. Lưỡi rìu hạ cây đẵn gỗ chứ không phải cán, nhưng nếu không có cán thì lưỡi rìu cũng không thể đốn gỗ hạ cây được. Chữ thứ hai mươi RESH Cái đầu Số tiêu biểu: 200 ר Chữ thứ hai mươi trong mẫu tự Hy bá lai là RESH, như chữ R. Chữ nầy có nghĩa là cái đầu, cũng có nghĩa là người cai trị, cầm đầu. Trong sách Sáng thế ký 2:10 có nói đến con sông bốn ngã, nhưng theo nguyên văn tiếng Hy bá lai thì viết là con sông chia ra bốn đầu. Cũng có nghĩa là một người cầm đầu một chi phái, một gia tộc. Lại còn có nghĩa là ban đầu (RESHITH). Chữ chấp sự có nguồn gốc từ hai chữ Hi lạp ghép thành”tức là chữ Dia nghĩa là suốt qua, và chữ Conia nghĩa là bụi đất, nghĩa chữ ấy là một con người bằng bụi đất làm việc nhọc nhằn. Chữ Thứ Hai Mươi Mốt SHIN Số tiêu biểu: 300 ש Chữ thứ hai mươi mốt trong mẫu tự Hy bá lai là chữ SHIN. Chữ nầy có hai âm, nếu dấu chấm bên phải thì phát âm như chữ “s” còn nếu dấu chấm bên trái thì phát âm như chữ “x”. Chữ SHIN có nghĩa là răng trông như một cái chĩa ba răng. Chữ Thứ Hai Mươi Hai TAV Số tiêu biểu: 400 ת Chữ thứ hai mươi hai trong mẫu tự Hy bá lai là chữ TAV. Phát âm như chữ TH, hơi nhẹ hơn một chút. Nếu có chấm ở giữa thì đọc như chữ T, cũng là chữ cuối cùng trong mẫu tự nầy. Chữ nầy có nghĩa là dấu ấn, như người đóng dấu chiên, bò, lạc đà … Nguồn http://hybalai.wordpress.com/[/HIDE] ______________________________________________ Tính cách người Ả Rập [HIDE]Nếu như thế giới Ả Rập nổi tiếng với những điều huyền bí thì trong làm ăn, kinh doanh thì người Ả Rập cũng không kém phần như vậy.Doanh nhân Việt Nam cần phải nắm được một số bí quyết để có thể thành công trong làm ăn với họ. Chào hỏi, làm quen Người Ả rập rất coi trọng nghi lễ và thường xét nét tất cả những biểu hiện bề ngoài. Vì thế, người nước ngoài khi chào hỏi hay làm quen với người Ả rập nên rất thận trọng và cần hành xử theo phương châm: nếu hiểu biết chắc chắn phong tục tập quán của họ thì hãy biểu hiện ra ngoài, còn nếu không thì tốt nhất nên kiềm chế bày tỏ thái độ. Sự rụt rè, e ngại khi giao tiếp, làm quen thậm chí còn được người Ả rập coi là chín chắn và tôn trọng chủ nhà. Trong quan hệ với người Ả rập, phải nên rất kiên nhẫn và xác định là phải gây dựng mối quan hệ rất bài bản, từng bước một, có nghĩa là phải tính dài hơi. Trong thế giới Ả rập có câu ngạn ngữ: “Người Ả rập phát minh ra thời gian, còn người Châu Âu làm ra cái đồng hồ” Đàm phán Đàm phán với người Ả rập thường mất rất nhiều thời gian, có thể gọi đàm phán với họ là mặc cả thực sự, đòi hỏi bạn phải có khả năng đóng kịch cao, biết kết hợp cả đóng kịch để dọa dẫm và tranh thủ, bi kịch hóa phi vụ làm ăn và nhượng bộ đúng lúc sao cho đối tác người Ả rập cứ tưởng vì họ mặc cả mà bạn phải xuống thang đến như vậy. Hầu như không có chuyện bạn đàm phán chỉ một lần là đã thành công trong làm ăn với người Ả rập. Thường cũng phải vài ba bận. Người Ả rập sẽ không làm ăn với bạn nếu chỉ thấy bạn đề cập đến chuyện làm ăn có một lần rồi chờ đợi. Bạn nên thường xuyên liên hệ, trao đổi, đề nghị và tỏ ý sẵn sàng trao đổi tiếp để đối tác người Ả rập tin rằng bạn rất quan tâm và rất thật lòng với phi vụ làm ăn với họ. Nhiều khi chỉ một món quà tặng nhỏ hay một nhượng bộ rất nhỏ của bạn cũng đủ để làm cho đàm phán làm ăn với người Ả rập thành công. Trong đàm phán cũng như khi hợp tác với người Ả rập, bạn không được tỏ ra hào phóng. Đàm phán với người Ả rập giống hệt như chơi bài Poker. Nếu nhượng bộ, bạn hãy tỏ ra rất đau đớn khi phải nhượng bộ, đặt ào ào điều kiện để nhượng bộ và nhượng bộ rất từ từ. Khi cần nêu đối tác của bạn để chứng minh cho đối tác người Ả rập thấy khả năng của bạn, chú ý đừng nêu ra những đối tác liên quan đến những sản phẩm bị coi là cấm kỵ trong thế giới Ả rập, chẳng hạn như nhà máy bia hay sản xuất rượu. Phản tác dụng đấy vì đó là những thứ bị cấm ở các nước Ả rập. Ngôn ngữ Doanh nhân người Ả rập hiện tại đa phần có thể sử dụng tiếng Anh thành thạo, nhưng đương nhiên bạn sẽ nhanh chóng chinh phục được trái tim và lý trí của họ nếu bạn biết tiếng Ả rập. Trang phục và phong cách Hiếm ở đâu mà trang phục và phong cách phải đáp ứng các tiêu chuẩn khắt khe như trong thế giới Ả rập. Bạn nên lựa chọn trang phục lịch sự, chớ nên nhiều màu mè sặc sỡ, chớ có phát biểu, bình phẩm hay sử dụng những gì liên quan đến tôn giáo mà người Ả rập có thể hiểu nhầm là phỉ báng tôn giáo của họ hay đề cao tôn giáo khác trước tôn giáo của họ. Phụ nữ phải vận váy dài quá gối hoặc mặc quần, áo cũng không được hở hang quá. Khoe dáng vóc và màu da trước đối tác người Ả rập thường phản tác dụng nhiều hơn là có tác dụng. Thời gian Người Ả rập đòi hỏi đối tác hẹn đến làm việc đúng giờ, nhưng trong làm việc lại thường không có khái niệm về thời gian mà tùy hứng kéo dài hay kết thúc sớm. Họ cũng không thích thú gì khi thấy bạn có biểu hiện sốt ruột hay lo lắng cho cuộc hẹn tới. Họ muốn chứng tỏ họ làm chủ về thời gian chứ không phải chịu áp lực về thời gian do đối tác gây ra. Bạn nên chú ý điều này khi lên lịch làm việc với các đối tác người Ả rập. Mời Khi được mời về nhà, bạn không nên ngạc nhiên khi thấy có sự tách biệt riêng giữa các quý ông với các quý bà. Lần mời đầu tiên thường thuần túy là xã giao, hầu như không đả động gì đến công chuyện làm ăn, mà phải đợi đến lần thứ hai hoặc thứ ba. (Theo Lạn Kha (sưu tầm) Diễn đàn doanh nghiệp) [/HIDE] ________________________________________ Tính cách Người Hy Bá Lai http://vanhoadothai..../2012/08/ja.jpg người hy bá lai thích nhảy múa http-~~-//www.youtube.com/watch?v=2mYoYQRF79Q
-
Nói như vậy chẳng khác gì lấp liếm. Tham cái mác người tu hay cao tăng và suy tôn một cách mù quán hạn người này và cho họ vào hàng ưu biệt, thượng đẳng hạ thấp người dân, bởi vì người dân không mặc đồ tu. Chẳng khác nào đạo Bà la môn phân biệt tăng lữ, và tiện dân. Tiện dân thì mất hết quyền phản khán, phát biểu hay ý kiến. Đừng có vin vào giáo lý này, đạo pháp nọ mà nói người này nói được người kia nói không được hay kẻ phạm tội tự phê bình mới gọi là đúng. Sai thì đã sai rành rành! Bất cứ ai cũng thấy được cái sai đó và bất cứ ai cũng có thể phê phán, góp ý. Xin lỗi nhé, đấy là tự cho đặc quyền đặc lợi. Đấy là tham đấy! Cứ cái ngữ này thì còn đâu là "Chúng sanh bình đẳng"?Thiên Đồng
-
Cảnh giác với 7 loại trái cây có vấn đề (VTC News) - Một bộ phận thương nhân đã sử dụng bất hợp pháp các loại như hormone, lưu huỳnh, ethephon... để làm cho trái cây có quả to hơn hoặc đẹp mã hơn. >> Giảm đau xương khớp bằng cây nhà lá vườn >> 9 triệu chứng của bệnh mất trí nhớ Táo đánh sáp: Táo để lâu sẽ bị quắt hoặc thối, nhưng sau khi được đánh sáp, táo để lâu vẫn tươi mượt như ban đầu, cần cẩn thận khi chọn mua. Dâu tây hormone: Dâu ở giữa rỗng, hình dạng không đều và rất to, thường là do bị dùng hormone quá liều. Chuối lưu huỳnh: Dioxide lưu huỳnh độc hại với cơ thể người. Nhưng để làm cho vỏ chuối trở nên vàng đẹp hơn, có những thương lái đã sử dụng dioxide lưu huỳnh để “thúc chín”, nhưng ruột quả thì ăn vẫn thấy còn sượng, không hề ngọt tí nào. Dưa hấu độc hại: Sử dụng chất kích thích, chất làm to và thuốc trừ sâu cực độc. Loại dưa này có sọc vàng xanh trên vỏ không đều, cắt ra thấy thịt quả tươi khác thường, nhưng hạt lại có màu trắng, ăn vào chẳng có vị gì. Nho đổi màu: Nho dùng ethephon làm chất thúc chín. Nho màu xanh chưa chín vào ngâm trong đó, 1-2 ngày sau nho xanh sẽ biến thành nho tím chín nẫu. Nhãn độc hại: Sử dụng sulfur dioxide quá chuẩn cho phép sẽ thúc chín quả nhãn, gây ngộ độ thực phẩm. Cam nhuộm màu: Có những thương lái đã cho cam còn non vào ngâm trong nước ấm có pha chất nhuộm màu, bột màu, chất làm ngọt, sẽ làm cho vỏ quả biến thành màu chín đỏ. Chất tạo màu Citrus Red 2 tồn dư trong vỏ cam là chất gây ung thư. n.nang.yahoo.com
-
Cái chốn sô-bít là cái nơi các thứ lợi, danh, tai tiếng (scandal), nổi tiếng và nhục dục kích thích và lôi kéo con người. Vào chốn ấy dĩ nhiên là đã bị kích thích và lôi cuốn cho nên mới hiển thị ra như vậy. Bởi vậy rỏ ràng là phạm giới. Thiên Đồng
-
@ Hồng Tươi Ngày ất mão phạm Thiên Di, giờ mậu dần phạm Trùng tang. Vậy thì ngày giờ này không được rồi. Vậy là có mộ cụ tổ, vậy cụ tổ của dòng họ tuổi gì? Gia tộc có khuôn viên nghĩa trang riêng cho dòng họ?Thiên Đồng
-
'Sẽ xử lý nghiêm nhà sư khóa môi' Trao đổi với PV về vấn đề nhà sư "chịu chơi" bị Mr Đàm "khóa môi", Thượng tọa Thích Bửu Chánh, Phó Ban trị sự Tỉnh hội PG Đồng Nai, trụ trì thiền viện Phước Sơn cho biết sẽ họp tăng chúng và xử lý nghiêm. Thượng tọa Thích Bửu Chánh cho biết: "Cách đây vài hôm, sư Pháp Định xin phép tôi về TP.HCM có việc riêng. Sư không nói rõ là đi dự buổi đấu giá từ thiện do ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng tổ chức. Nếu biết thì tôi đã ngăn cản. Vì vậy, tôi vô cùng sửng sốt khi hay tin báo chí phản ánh về những hành vi, lời nói và việc làm không chuẩn mực với tư cách một tu sĩ Phật giáo của sư Pháp Định". Thượng tọa Thích Bửu Chánh Việc làm của sư Pháp Định là sai trái nghiêm trọng, không chỉ vi phạm giới luật Phật chế, mà còn ảnh hưởng đến uy tín của Giáo hội, của tăng ni, phật tử. Ngay sau khi biết tin, tôi đã cho gọi sư Thích Pháp Định trở về thiền viện, yêu cầu nhận khuyết điểm, viết kiểm điểm, tường trình sự việc và phải sám hối, xin lỗi chư tăng ni, Phật tử và bạn đọc” - Thượng Tọa Thích Bửu Chánh chia sẻ. Về hình thức xử lý, theo lời Thượng tọa Thích Bửu Chánh, vào sáng 7/11 sẽ họp toàn thể tăng chúng thiền viện Phước Sơn để tiến hành kỷ luật theo đúng luật Phật chế. "Sau khi tiến hành các biện pháp xử lý thích hợp với giới luật nhà Phật, nếu sư Pháp Định không biết phục thiện, tiếp tục tái phạm, chúng tôi sẽ có văn bản chính thức đề nghị Giáo hội Phật Giáo khai trừ ra khỏi Tăng đoàn. Trước mắt, với tư cách là người có trách nhiệm liên đới, chúng tôi xin thành tâm sám hối Chư tôn đức lãnh đạo các cấp Giáo hội PGVN, xin lỗi Chư tăng ni, Phật tử và bạn đọc. Rất mong quý Ngài cũng như quý vị niệm tình hoan hỷ cho sự cố ngoài ý muốn này. Chúng tôi hứa sẽ xử lý thích đáng trường hợp của sư Pháp Định” - Thượng tọa Thích Bửu Chánh nhấn mạnh. Thượng tọa Thích Bửu Chánh cũng gửi lời cám ơn các cơ quan thông tấn báo chí, các trang tin Phật giáo trong nước đã kịp thời phản ánh những điều sai trái của sư Pháp Định, các tu sĩ khác, để chức sắc Phật giáo kịp thời xử lý, chấn chỉnh, mang lại niềm tin cho mọi người. Theo Kienthuc Vị sư 'khóa môi' Mr Đàm bị phạt biệt chúng 3 tháng 07/11/2012 15:24 Xahoi - Chư Tăng Thiền viện Phước Sơn đã tổ chức lễ tác pháp Yết Ma cử tội chung đối với hai nhà sư bị ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng 'khóa môi' trong đêm từ thiện ngày 4/11. Các sư trình bày lỗi lầm đã phạm với Chư Tôn Đức Trong đêm đấu giá từ thiện tại Phòng trà Không Tên (TP.HCM) do ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng tổ chức, đại đức Thích Pháp Định (Thiền viện Phước Sơn - Đồng Nai) cùng đại đức Thích Giác Ân (Chùa Quan Âm - Đồng Tháp) đã tới tham dự. Tại đây, hai nhà sư đã "được" ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng tặng nụ hôn và bị báo chí đăng tải lên các trang mạng, tạo bức xúc trong dư luận. Chư tăng Thiền viện Phước Sơn tác pháp Yết Ma đối với đại đức Thích Pháp Định và đại đức Thích Giác Ân Trước vấn đề này, sáng nay 7/11, Chư tăng Thiền viện Phước Sơn đã tiến hành lễ Tác pháp Yết Ma, cử tội chung đối với đại đức Thích Pháp Định và đại đức Thích Giác Ân. Trong buổi lễ, hai đại đức cho biết vì quen với nghệ sĩ H.L. nên họ được mời tới buổi đấu giá từ thiện nhằm gây quỹ giúp đỡ ca sĩ Wanbi Tuấn Anh đang bị bạo bệnh. Về việc đấu giá mua chai rượu mà báo chí đăng tải, hai đại đức cho rằng thông tin chưa chính xác. Đây là chai rượu được anh Phạm Nguyên Quân (28 tuổi, quận Ngô Quyền, Hải Phòng) đấu giá thành công với mức 55 triệu đồng. Còn về vấn đề “khóa môi”, theo thầy Pháp Định là "do lúc lên sân khấu, ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng lao tới ôm hôn mà thầy không phản ứng kịp". Còn khi Đàm Vĩnh Hưng đòi hôn thầy Thích Giác Ân để tỏ lòng biết ơn, thầy Ân đã chủ động đưa tay ngăn nên Mr Đàm cũng chỉ hôn ở tay. Nói về hướng giải quyết vụ việc sau lễ Tác pháp Yết Ma, Thượng tọa Thích Bửu Chánh, Phó Ban trị sự Tỉnh hội Phật giáo Đồng Nai, trụ trì Thiền viện Phước Sơn cho biết: “Sau lễ Tác pháp Yết Ma, Thiền viện quyết định biệt chúng (ở trong phòng không tiếp xúc với ai) 3 tháng đối với quý thầy phạm lỗi để các thầy ăn năn sám hối. Ngoài ra chúng tôi cũng sẽ gửi một bản tường trình lên lãnh đạo Hệ phái Phật giáo Nam Tông và Ban Trị sự Phật giáo tỉnh Đồng Nai để có hướng giải quyết. Khi nào ở trên có quyết định cụ thể thế nào thì các thầy phạm lỗi sẽ theo đó mà thực hiện”. Thượng tọa Thích Bửu Chánh chia sẻ thêm, "trong giới luật nhà Phật nếu người Tăng mà hôn người nữ cũng chỉ mới bị tội Tăng tàn, chưa đến mực lột y mà chỉ cấm túc biệt chúng. Còn việc người nam hôn nam thì đến nay vẫn chưa có quy định cụ thể, cần phải cân nhắc thêm. Bên cạnh đó, lúc ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng 'khóa môi' thầy Thích Pháp Định, thầy ấy cũng bất ngờ, bị động chứ không phải cố ý. Tuy nhiên với những hình ảnh đưa lên công luận, gây ảnh hưởng đến uy tín của Giáo hội Phật giáo Việt Nam, Tăng ni, Phật tử trong nước... chúng tôi quyết định xử phạt các vị này tội biệt chúng để ăn năn sám hối. Như thế đã là khá nặng đối với các thầy rồi". Tăng tàn là trọng tội hàng thứ 2 sau Ba la di, 1 trong 5 thiên 7 tụ. Vị tăng phạm tội này thì mạng pháp chỉ còn sót lại (tàn) chút ít, giống như người bị chém gần chết, chỉ còn thoi thóp, nhưng nếu cấp cứu kịp thời thì vẫn còn hy vọng sống. Tức vị tăng phạm tội phát lồ sám hối trước chúng tăng đúng như pháp để diệt tội thì có thể vẫn còn được ở lại trong Tăng đoàn (Theo trang 5046, Phật Quang Đại Từ Điển - HT Thích Quảng Độ dịch) http://xahoi.com.vn/giai-tri/scandal/vi-su-khoa-moi-mr-dam-bi-phat-biet-chung-3-thang-118748.html
-
Mr.Đàm “khóa môi” nhà sư: Không gì hơn ngoài sự lố bịch! Petrotimes - 24 giờ trước 3218 lượt xem (Petrotimes) - Trong đêm nhạc diễn ra ngày 4/11 tại phòng trà Không Tên với mục đích góp tiền san sẻ gánh nặng, giúp ca sỹ Wanbi Tuấn Anh chống chọi với bệnh tật, hành động “khóa môi” của Mr.Đàm dành cho sư thầy đã khiến dân cư mạng được một phen “dậy sóng”. Facebook Twitter 0 bình chọn Viết bình luận Lưu bài này Sự việc diễn ra trong phần đấu giá chai rượu của ông hoàng lắm chiêu Mr.Đàm. Chai rượu - theo lời chủ nhân là rất hiếm, ở Việt Nam hiện chỉ có 4 chai, sau một hồi đấu giá đã thuộc quyền sở hữu của hai vị sư. Sẽ không có gì đáng bàn nếu không có màn khóa môi phản cảm và lố bịch của Mr.Đàm với hai vị sư này. Màn khóa môi gây sốc Theo lời của những người có mặt tại phòng trà Không Tên thì trước phiên đấu giá Mr.Đàm đã hứa “khuyến mại” nụ hôn cho ai là chủ nhân mới của chai rượu. Song thực hiện nụ hôn với một vị sư là điều khó chấp nhận. Xong màn thể hiện tình cảm với Mr.Đàm, sư thầy tiếp tục gây sốc với khản giả bằng khả năng ăn nói "chịu chơi" vô cùng phản cảm Xét cho cùng thì cũng “tại anh, tại ả” khi mà cả đôi bên đều mắc lỗi trong trường hợp này. Quá quen với những chiêu trò mà Mr.Đàm đã dày công xây dựng, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng tấm hình có một không ai này đã góp thêm vào chiến công của "ông hoàng nhạc Việt". Vẫn biết chỉ là thực hiện lời hứa nhưng nếu Mr.Đàm biết tiết chế hơn trong hành xử của mình thì sự việc sẽ không bị đẩy xa một cách đáng tiếc như vậy. Sẽ là oan nếu không nhắc đến “tấm lòng” của hai nhà sư cho phiên đấu giá ủng hộ đêm nhạc từ thiện. Hai vị sư đã bỏ ra số tiền 55 triệu đồng để mua chai rượu. Khoan đề cập đến việc số tiền đó lấy ra từ đâu khi mà các vị sư vốn là người chỉ “ăn mày cửa Phật” và chai rượu được “rinh" về với mục đích gì? Nhưng hành động tiếp nhận nụ hôn từ Mr.Đàm và những phát ngôn phản cảm của hai vị sư trong chương trình này đã khiến dư luận phải lắc đầu ngao ngán. Thiết nghĩ, nếu như đúng với chữ "sân", "si" trong đạo Phật và hai vị sư này đã thọ giáo những điều răn của Phật thì chắc chắn sẽ không có những hành động hồ đồ đến thế. Những chuyện liên quan đến sex, chuyện phòng the, yêu đương trai gái, tâm sinh lý... được xem là đề tài "nhạy cảm" đối với những người tu hành cũng được vị sư thầy đem ra mổ xẻ Hy vọng rằng, sau vụ việc này, những người làm nghệ thuật, các vị chân tu,.... những người được tin tưởng để truyền tải thông điệp văn hóa, sẽ biết nhìn nhận đúng tâm thế của mình và hành xử một cách chuẩn mực để công chúng yêu mến chứ không phải ngoảnh mặt quay đi hay lắc đầu ngao ngán như khi nhìn vào những tấm hình lố bịch này. Huyền Anh
-
Chọn ngày khởi sự âm trạch rất ư phức tạp. Bạn ráng chờ tí. Thiên Đồng
-
Nguồn gốc sinh tử Bóng hồng vừa gác núi. Chim chóc từng đàn lũ lượt bay về tổ, kêu la rộn rịp. Trên con đường mòn khúc khuỷu, các bác tiều vội vã cất gánh củi lên vai trở về làng mạc. Tiếng náo động vắng dần. Quang cảnh rừng rú mỗi lúc càng tĩnh mịch. Thỉnh thoảng một vài tiếng chuông chùa ngân nga từ xa vọng lại, dường như để thúc hối những người còn chậm bước chưa ra khỏi cảnh hoang liêu ghê rợn của núi rừng. Một vài tiếng hú kêu vang và sâu tậ trong hốc núi càng làm cho những kẻ lạc loài khiếp đảm. Các loài thú dữ đã bắt đầu cuộc săn mồi thường bữa, chốc chốc điểm lên những tiếng rống ghê người của chúa tể sơn lâm. Từ trong thảo am bê mé núi, một vị Thiền sư lưng mang dây bố, tay chống gậy tre, lần bước trên con đường mòn, tiến dần về phía xóm nhà cạnh mé rừng. Trời vừa sắp tối, vị Thiền sư đến nơi và đi ngay vào cổng, tìm lại nhà hai vợ chồng vị cư sĩ đã thọ giáo với ngàị Sau những lời chào hỏi, hai vợ chồng vị cư sĩ trải chiếu hoa mời ngài an tọạ Trà nước xong, Thiền sư liền bảo: - Từ ngày hai ông bà đã thọ giáo theo Phật đến giờ, tôi thường tới lui để thúc nhắc. Độ này việc tu niệm của ông bà được khá lắm, thật tôi rất lấy làm vui mừng. Song sự đời có hiệp phải có tan, hôm nay tôi đến đây để thăm và cũng để tỏ lòng từ giã hai ông bà. Ngày mai này tôi sẽ lên đường đặng đi giáo hóa một nơi khác. Có lẽ cách nhau lâu, vì vậy tôi không dám hẹn ngày tái ngộ. Trước khi lên đường, tôi xin dặn lại ít lời rất thiết, có thể là châm ngôn tu tập hằng ngàỵ Hai ông bà phải cố gắng niệm Phật đừng để lãng quên, nếu chẳng may có gặp việc gì xảy ra chênh mếch trong gia đình, ngoài xã hội, nên kiên nhẫn bỏ qua, tự an ủi lấy lòng. Giả như một trong hai người lâm bịnh nặng sắp đến giờ hấp hối, người mạnh cần nhất phải cho tĩnh tâm, sửa sang Phật tượng, hộ niệm cho nhau đến phút cuối cùng; đừng nên than khóc, van kêu, làm cho người chết phải bối rối, loạn niệm, khó được vãng sanh. Đây là một rối, loạn niệm, khó được vãng sanh. Đây là một việc khó, mà nhiều người tu hành đã vấp phải. Nên tôi xin căn dặn hai ông bà hãy ghi nhớ. Được vậy, dù tôi ở cách xa, vẫn yên hóa đạo. Dặn dò, chỉ bảo đâu đó xong xuôi, rạng ngày vị Thiền Sư lên đường... Ngày tháng qua mau, phút chốc đã được hai thu, nhờ y theo lời dạy của vị Thiền Sư mà thời gian qua, hai vợ chồng vị cư sĩ ăn ở với nhau rất thuận hòa, hằng ngày làm phước, bố-thí tụng kinh, niệm Phật chuyên cần, lối xóm nhiều người cảm mến. Một hôm người chồng bị chứng thương hàn đau nặng. Người vợ chạy thuốc tìm thầy đã hết hơi mà bịnh đâu vẫn còn nguyên đấỵ Cuối cùng, có một vị danh y đại tài đã được mời đến do công lao của người anh họ chẳng nại xa xôi rước về. Sau khi bắt mạch xong, vị danh y bảo: - Bệnh này không qua khỏi ngày nay, vì mạch đã hết. Vậy bà đừng nên chạy chữa làm gì nữa cho tốn công hao của, hãy lo liệu những vật dưỡng già mà thôi. Người vợ lúc bấy giờ đã tuyệt vọng, tâm thần bà rối loạn, quên hẳn lời dặn bảo của vị Thiền Sư; người chồng cứ nằm mê man mãi. Trong tình cảnh này, vì thương chồng, vì tủi phận, người vợ chỉ có nước gục mặt bên chồng khóc kể liên miên. Mãi đến khi người chồng mở đôi mắt thất thần nhìn vợ lần cuối cùng, mà người vợ còn ghé mặt sát mặt chồng nức nở van kêu: - Mình ơi! Mình nỡ nào chết đi để một mình tôi ở lại sống cô độc lẻ loi; hồi nào khổ sở có nhau, vui buồn cùng chịu, ngày nay mình bỏ tôi mình đi một mình! Mình ơi!. Tội nghiệp người chồng vì nghe lời lẽ quá bi ai của vợ, cảm tình ân ái bất giác nổi lên, nhìn vợ mà hai hàng lệ thắm tuôn ra, nghẹn thở... rồi trút linh hồn. Thần thức ông xuất ra nơi mắt. Người vợ vì gục mặt vào mặt chồng mà khóc, nên thần thức chui ngay vào lỗ mũi vợ, hóa thành một con sâu. Chồng mất rồi, vợ lo tròn bổn phận, chôn cất xong xuôi, đám ma cũng khá lớn, những ơn nghĩa lối xóm cũng lo tròn. Đến khi bà con ai về nhà nấy, bấy giờ bốn bề lặng ngắt, người vợ vì thương chồng bạc phận, xét nỗi cô đơn hiu quạnh, lại thêm lỗ mũi mỗi ngày một lớn và đau nhức vô cùng. Nàng cứ ngày đêm kêu gào than khóc, làm cho những kẻ ở gần, ai cũng phải động lòng thương xót kẻ xấu duyên, bạc phận. Một hôm, vị Thiền Sư trở lại và ghé thăm. Nàng vừa thấy Ngài đã hối hả chạy ra khóc than, kể lể... Vị Thiền Sư ôn tồn bảo: - Bà hãy nín, sống chết là lẽ thường, hễ có sanh là có tử. Người tu hành khi bỏ được thân khổ này như quẳng được cái gánh nặng, bà nên mừng giùm chớ sao lại khóc? Bà còn than khóc thế là bà chưa hiểu đạọ Xinh khuyên bà hãy nghe tôi, có thương nhớ nên để lòng, lo tu hành cho khuây lãng, nếu còn nặng lòng ái ân thì khiếp sau lại gặp nhau nữa, vay trả, trả vay thành một chuỗi oan gia vô cùng tận. Sau khi nghe vị Thiền sư khuyên bảo, như giải được sự đau buồn, nàng liền sửa lại mái tóc, rồi tình cờ khịt mũi mạnh văng ra một con sâu khá lớn. Thiền sư cả cười bảo: - Ở đời ít ai có nghĩa hơn bà, ai đời thương chồng mà khóc đến có sâu trong lỗ mũi. Nàng thẹn quá, toan lấy chân dậm chết con sâu. Vị Thiền Sư vội vàng khoát tay bảo: - Đừng, bà đừng nên làm thế, vì con sâu ấy là chồng bà vậy. Nàng lạ lùng hỏi: - Bạch thầy, chồng tôi suốt đời niệm Phật làm phước, tại sao chết lại sanh vào loài sâu bọ như thế? Thiền Sư bảo: - Bà đã quên lời tôi dặn, khi chồng bà chết bà không lo tụng kinh niệm Phật và khuyên bảo chồng bà khởi chánh niệm, bà lại còn đem tình ân ái kể khóc than, nên chồng bà khi sắp mất, bị lòng thương vợ, nặng tình ân ái mà lãng quên chánh niệm. Vì vậy nên thần thức luyến ái không thể vượt lên cao, mà phải chui vào mũi bà thành sâu thành bọ. Than ôi! Uổng một kẻ tu hành, đã mong thoát kiếp luân hồi lại còn bị ái ân cột chặt. Thật có khác nào con cò muốn cất cánh bay cao để thoát ngoài dò, bẫy; nhưng khốn nỗi nó còn bị sợi dây vô tình cột chặt vào chân. Thế có tội nghiệp không? Thiền Sư lại đến gần con sâu khẽ bảo: - Người trước cũng nghe lời ta chăm chỉ tu hành lẽ ra thời đã được công đức lành mà sanh thiên hay vãng sanh Cực-lạc, song vì tình ân ái của vộ chồng người có còn sâu thẳm ngàn trùng, thành ra khi trút hơi cuối cùng mà còng gây nghiệp chướng nặng nề phải thành loài sâu bọ, thật đáng thương thay! Con sâu năm im từ nãy giờ, dường như nó cũng tự biết hổ thẹn ăn năn. Thiền Sư chú nguyện cho và nhớ công đức lành đã tạo từ trước, nên con sâu quằn quại một lúc rồi chết, thần thức lại sanh vào cõi người. Người vợ đã tự hối và phát nguyện tu hành, niệm Phật, trì chí không thối lui, kết quả bà được vãn sanh. Người ta cũng không phải chỉ có một đời sống ngắn ngủi mở đầu trên cái nôi và chấm hết trên cái mồ. Lọt lòng và nhắm mắt chỉ là bình minh và đêm tối của một thời gian lặng lẽ trôi, không bao giờ tạm ngừng, không có đầu, không có đuôi. sưu tầm
-
Giám đốc bệnh viện lộng quyền, tư lợi Nhiều bác sĩ trong Bệnh viện Răng Hàm Mặt T.Ư ở TP.HCM phản ánh bác sĩ Lâm Hoài Phương, Giám đốc bệnh viện đưa bệnh nhân ra phòng khám cá nhân thu hàng chục triệu đồng mỗi ca... Bệnh viện Răng Hàm Mặt T.Ư - Ảnh: Thanh Tùng Mổ ở bệnh viện công, thu tiền ở phòng khám cá nhân Theo đơn tố cáo, bác sĩ (BS) Lâm Hoài Phương dùng cơ sở vật chất, trang thiết bị của bệnh viện (BV) nhà nước để mổ, sau đó đưa người bệnh về phòng khám (PK) riêng, gần BV để thu tiền. Tại đây, bệnh nhân (BN) đóng hàng chục triệu đồng, nhưng trên các hóa đơn, giấy tờ lưu ở BV chỉ thể hiện một số tiền “tượng trưng” ít hơn nhiều lần so với số tiền phải đóng ở "sân sau” của bà giám đốc. Điển hình là trường hợp BN tên N.T.T (18 tuổi, ngụ H.Nghĩa Hành, Quảng Ngãi) vào BV Răng Hàm Mặt T.Ư hồi tháng 3.2012 để điều trị biến dạng môi - mũi, với hồ sơ có mã số 12459... Người nhà BN được “mớm” rằng, nếu chờ mổ theo thứ tự thì phải đợi lâu, còn mổ ngoài giờ thì được mổ ngay. Nghe vậy, người nhà BN đồng ý chọn mổ sớm. Sau đó (ngày 19.3), BN đóng những khoản tiền nhỏ tượng trưng ở BV như tiền khám 30.000 đồng, tiền X-quang và xét nghiệm 500.000 đồng. BN được mổ tại BV ngày 19.3 và ngay sau đó được chuyển ra PK Thiện Mỹ (đường Nguyễn Tiểu La, Q.10) của bà Phương. Tại PK, BN đóng một lần tiền lên đến 22 triệu đồng vào ngày 20.3, phiếu thu ghi "chi phí phẫu thuật", tên người thu là điều dưỡng B.T (điều dưỡng của BV). Người thân của BN cho biết: “Đóng một ít tiền ở BV, mổ tại BV xong thì có nhân viên đưa ra xe taxi chở thẳng đến PK của bà Phương, tại đây họ thu 22 triệu đồng, rồi để nằm vài ngày thì cho về nhà luôn. Lúc đó tôi chỉ lo cho người nhà mổ, đâu biết chuyện công, tư...”. Trường hợp khác là BN T.L (29 tuổi, ngụ TP.HCM) đã đóng tại PK của bà Phương số tiền lên đến 49 triệu đồng (phiếu thu của PK cũng ghi lý do thu là “chi phí phẫu thuật”). Thực tế, BN này được chính BS Phương mổ ở BV và các giấy tờ thể hiện tại BV cho thấy BV chỉ thu của BN này hơn 10 triệu đồng (bao gồm cả tiền dụng cụ chỉnh nha gắn cho BN trước khi phẫu thuật). BN T.L nhập viện ngày 28.3.2012, ra viện ngày 4.4.2012, để điều trị tình trạng lệch cằm, do quá triển xương hàm dưới. Yêu cầu làm rõ hàng chục hồ sơ bất thường Rất nhiều y, BS của BV bức xúc về những việc làm sai trái của BS Phương, nhưng nhiều người ngại lên tiếng. Tuy nhiên, mới đây ít nhất đã có 7 lãnh đạo khoa (gồm trưởng và phó của 7 khoa chuyên môn) mạnh dạn đứng tên làm đơn gửi đến Bộ Y tế và các cơ quan chức năng khác để phản ánh những sai trái, tiêu cực của giám đốc BV. Theo các BS, những sai phạm đã xảy ra tại BV trong một thời gian dài, với một số người tham gia mà người đứng đầu là giám đốc BV. Tiếp xúc với PV Thanh Niên, các BS cho rằng nguyện vọng duy nhất của họ là mong muốn BS Phương hãy dừng những việc làm sai trái, gây thất thoát tiền nhà nước, nguy hiểm cho người bệnh (vì có những BN vừa mới mổ xong ở BV được đưa ngay ra PK, nếu có biến chứng sẽ không có phương tiện, con người để xử trí kịp)... Một diễn biến khác, mới đây, các BS đã đề nghị Bộ Y tế làm rõ 28 trường hợp mà họ cho rằng những BN này cũng được mổ tại BV, rồi đưa ra PK bên ngoài để thu tiền. Theo tìm hiểu của chúng tôi, 28 hồ sơ bệnh án này có sự khác thường về mã số nhập viện so với các hồ sơ “chính quy” chung của BV. Do bị động, những ngày qua, những người liên quan đã tìm nhiều cách hòng đối phó trong trường hợp bị kiểm tra... Thanh Tùng ============ Hic, xem lại cái feng sủy đi nha.
-
Hình vẽ bí ẩn trên phiến đá cổ ở Hà Giang 06/11/2012 07:19 (VTC News) - Các nhà nghiên cứu đã có kết luận ban đầu cho rằng, những hình vẽ trên phiến đá cổ ở Nấm Dẩn (Hà Giang) có niên đại khoảng 1.000 năm, tuy nhiên, ý nghĩa của những hình vẽ trên phiến đá này vẫn còn là một bí ẩn chưa được giải mã. Xem Clip: http://tv.vtc.vn/594...-o-ha-giang.htm Nguồn: VTV
-
Dù có gió mưa tơi bời. Dù có sóng cao ngất trời. Ôi tình yêu trao cho em. Năm tháng không bao giờ phai...Mình dắt nhau đi cuối trời. Mình sẽ bên nhau suốt đời. Thế gian đổi thay. Vẫn yêu nhau hoài. Thế gian đổi thay. Mình vẫn yêu nhau.
-
Luồng sáng thứ nhất phá bỏ u tối chướng ngại ngoại cảnh gọi trần thức. Luồng sáng thứ hai chặt đứt mọi ràng buột của tự thân do nhản nhĩ tỷ thiệt thân ý là căn nguyên. Luồng sáng thứ ba là sự cạo gọt, và đốn chặt cái tôi, tự ngã. Vài lời lạm bàn, xin chỉ dạy thêm. Thiên Đồng