Thiên Đồng

Hội viên
  • Số nội dung

    6.278
  • Tham gia

  • Lần đăng nhập cuối

  • Days Won

    75

Everything posted by Thiên Đồng

  1. Sư Phụ và mọi thành viên trong diễn đàn, (theo tin hàng lang) Nghe nói, vừa qua tại bệnh viện tâm thần ở Thành phố Biên Hòa có một bệnh nhân tâm thần cấp độ bất trị, tiền sử bị bệnh tự kỷ dẫn đến hoang tưởng, bị xổng khỏi bệnh viện sau một thời gian dài cách ly điều trị không hiệu quả. Đặc điểm nhận dạng: Bề ngoài thì thấy bình thường, nhưng càng giao tiếp thì càng thấy bệnh nhân này bột phát những tư tưởng cực đoan và rối loạn, luôn bị rối loạn tâm lý, và thường tham gia các diễn đàn để hoang tưởng và mức độ hoang tưởng càng lúc càng cao khi giao tiếp. Trong khi chờ các cơ quan chức năng xử lý sự vụ, Sư Phụ và các thành viên không nên giao lưu tiếp xúc với đối tượng tâm thần này.
  2. gửi hoasenvang năm nay em có được tăng lương không ạ?Và sớm nhất là tháng mấy có tin tốt lành. ngày tan dậu (tl m) 27 tháng mậu dần (TD th) năm canh dần (tb m) giờ bính thân (dk t) Tử Đại An - Kinh Lưu Niên Luận: người bạn nào đó khuyên có khi là đúng. Bởi hiện tại vấn đề tài chính của công ty đang trong thế kẹt, có thể cty đang bị thất thu nặng về tài chánh nên trở nên eo hẹp trong chế độ này. Một tháng sau hoasenvang viết thư xem. Có khi nhận được sự giúp đỡ của sếp bự. Cỡ tháng 4 âm lịch bạn được như ý. Chúc...lên lương. :P Thiên Đồng :D
  3. Phương Tiện - Chư Phật, chư Bồ Tát, chư vị Tổ Sư đều có hiển thị thần thông. Nay tại sao bảo trụ vào thần thông và các trò quái dị là sai chệch bản chất của pháp môn? - Nó chỉ là cái móc để móc cái áo choàng "chánh niệm, tỉnh giác, vô ngã, vô trụ tướng, thể nhập tánh". - Tại sao gọi thế? - Như có đứa bé kia học toán "cộng" ở trường. Cô giáo cho đề bài : "Em có một cái kẹo. Mẹ em cho em 2 cái nữa. Hỏi em được mấy cái? " Này Cỏ May, ông nghĩ sao. Vấn đề của đứa bé là học được phép "cộng" để sau này ứng dụng vào cuộc sống. Hay là trụ vào hình thức và chất lượng các viên kẹo? - Biết làm toán cộng mới là mục đích của nó. - Cũng thế pháp môn "Vô ngã, thể nhập tánh" mới là bản chất vấn đề. - Có phải vì thế mà gọi là xa rời được tâm phân biệt của nhị nguyên? - Đúng vậy, biết làm toán cộng thì chỉ có một, nên gọi là nhất nguyên hay bất nhị. Còn trụ vào kẹo thì có vô lượng vô biên màu sắc, hình thức và phẩm chất. Do đó sinh tâm phân biệt và đấu tranh vì cho rằng kẹo mình giá trị hơn kẹo của người khác! . . . Cũng thế pháp "Vô ngã, thể nhập tánh" của Như Lai là bình đẳng vì duy nhất "Một", còn trụ vào phương tiện hữu tướng sẽ sinh tâm phân biệt đấu tranh. - Có phải vì thế mà nảy sinh vấn đề duy danh hữu tướng? - Đúng vậy. Nếu bây giờ có người có người thay "kẹo" bằng "Máy vi tính hay các thiết bị hiện đại " . Thế nào Cỏ May! Ông có cho rằng đề toán có tính khoa học? - Không phải vậy - Nếu bây giờ có người thay "kẹo" bằng "nước mắm hay áo tứ thân". Thế nào Cỏ May! Ông có cho rằng đề toán có tính dân tộc? - Không phải vậy - Nếu bây giờ có người thay " kẹo" bằng "Tượng hay sách viết về Phật đạo". Thế nào Cỏ May! Ông có cho rằng đề toán là chánh giáo? - Không phải vậy. - Nếu bây giờ có người thay " kẹo" bằng "Tượng hay sách viết về các pháp tu khác". Thế nào Cỏ May! Ông có cho rằng đề toán là tà đạo? - Không phải vậy. - Này Cỏ May! Trụ vào các pháp phương tiện thì cũng "Không phải vậy". - Vậy thế nào là phương tiện thiện xảo? - Bây giờ giả dụ, đứa bé học toán cộng kia, đã trưởng thành. Nó làm nghề dạy học và lại dạy toán cộng. Thế nào Cỏ May! Ông có cho việc thay đổi đề bài không dùng kẹo nữa mà dùng bánh hay các vật khác là sai với chánh giáo? - Không phải vậy. - Thế nào Cỏ May! Ông có cho việc không thay đổi đề bài lúc nào cũng phải dùng "kẹo" mới học được phép cộng? - Không phải vậy. - Dụng phương tiện thiện xảo cũng như vậy. - Mô Phật! . . Đó có phải là " . . .ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm" ? - Hôm nay trời quang, núi không sa mù. Đi dạo thôi! . . . MÂY /12/11/2004 Luân Hồi -Chào bác Ba Gàn -Nè! ông Tưởng Vậy. Nay có nhân duyên gặp nhau đây, tôi xin hỏi khí không phải mong bác bỏ quá cho? Gật đầu, im lặng, nhìn không nói! -Luật "Luân hồi" có phải lúc nào cũng đúng ? -Đúng vậy lúc nào cũng đúng. -Vậy "luân hồi" cũng phải luân hồi. Nghĩa là biến dịch thành cái không luân hồi. Như vậy đâu phải lúc nào nó cũng đúng. -Đúng vậy, lúc này nó không đúng. -Vô lý, cùng một việc sao lại khi đúng khi không đúng! -Mô Phật, bác Ba cứ nói hết ý mình đi rồi tôi sẽ nói vì sao lại thế. -Cũng vậy luật "vô thường" có phải lúc nào cũng đúng ? -Đúng vậy lúc nào cũng đúng. -Vậy "vô thường" cũng phải vô thường nghĩa là sẽ biến dịch thành cái không "vô thường". -Đúng vậy, lúc này nó không đúng. -Vô lý, cùng một việc sao lại khi đúng khi không đúng! -Mô Phật, bác Ba cứ nói hết ý mình đi rồi tôi sẽ nói vì sao lại thế. -Cũng vậy luật "vô ngã" lúc nào cũng đúng ? -Đúng vậy lúc nào cũng đúng. -Vậy "vô ngã" cũng phải vô ngã. Nghĩa là nó sẽ biến dịch thành cái không "vô ngã". -Đúng vậy, lúc này nó không đúng. -Vô lý, cùng một việc sao lại khi đúng khi không đúng! -Mô Phật, bác Ba cứ nói hết ý mình đi rồi tôi sẽ nói vì sao lại thế. -Cũng vậy luật "khổ" lúc nào cũng đúng? -Đúng vậy lúc nào cũng đúng. -Vậy "khổ" cũng khổ. Nghĩa là sẽ biến dịch thành cái không "khổ". -Đúng vậy, lúc này nó không đúng. -Vô lý, cùng một việc sao lại khi đúng khi không đúng! -Mô Phật, bác Ba cứ nói hết ý mình đi rồi tôi sẽ nói vì sao lại thế. -Cũng vậy luật "không" lúc nào cũng đúng ? -Đúng vậy lúc nào cũng đúng. -Vậy "không" cũng phải không. Nghĩa là sẽ biến dịch thành không "không". -Đúng vậy, lúc này nó không đúng. -Vô lý, cùng một việc sao lại khi đúng khi không đúng! -Mô Phật, bác Ba cứ nói hết ý mình đi rồi tôi sẽ nói vì sao lại thế. -Nè! Xin lỗi bác, tôi không chờ được nữa. Cứ xem như tôi đã nói hết ý mình rồi đấy. Bác trả lời cho, vì sao vô lý thế, sao khi đúng khi lại không đúng? -Ý đừng nóng! Thế này, chẳng có chi vô lý cả, không luân hồi là nói về "tánh", không "vô thường" là nói về "thường", không "vô ngã" là nói về "ngã", không "khổ" là nói về "lạc", không "không" là nói về diệu hữu. Các yếu lĩnh: luân hồi, khổ, không, vô thường, vô ngã. Là đứng trên quan điểm tiểu thừa. Còn: thường, lạc, ngã, tịnh là các yếu lĩnh trên quan điểm đại thừa. Tiểu thừa nói về cái "một" còn đại thừa nói về cái "toàn diện". Chẳng mâu thuẫn nhau mà còn bổ túc cho nhau rất chặt chẽ là đằng khác. Trước áp dụng các tiêu chuẩn tiểu thừa là để hoàn thiện mình. Sau áp dụng các tiêu chí của đại thừa là để độ sanh. -Hì hì! . . bác thông tuệ thật. Tiểu đệ xin bái phục. -Mô Phật! chứ bác không nhớ tôi có biệt danh là Tưởng Vậy sao. Tôi tưởng vậy chứ chưa chắc đã vậy. Mong bác có dịp hỏi các vị thiện tri thức khác rồi bảo cho tôi biết với!. Phù vân 07/04 từ: duongsinh.net
  4. Hai đứa mình ăn hết hong vậy ta? Chẹp chẹp! (sao chẹp chẹp hoài giống đang ăn cá gỗ quá dị ta? mum mum) Hehehe. :D :P
  5. Truyện cổ tích Việt Nam và sự liên hệ Bát Trạch Lạc Việt Thiên Đồng - Bùi Anh Tuấn Thành viên nghiên cứu Phong thủy Lạc Việt Trung tâm Nghiên cứu Lý học Đông Phương. Trong tác phẩm, công trình nghiên cứu như: “Thời Hùng Vương qua truyền thuyết và huyền thoại”, "Tìm về cội nguồn Kinh Dịch"; "Thời Hùng Vương và bí ẩn Lục thập hoa giáp"; Tính minh triết trong tranh dân gian Việt Nam" của nhà nghiên cứu Nguyễn Vũ Tuấn Anh, ông đã lấy những câu truyện cổ tích, truyền thuyết và huyền thoại để làm cảm hứng cho sự giải mã và phân tích những bí ẩn của nguyên lý học thuật cổ Đông Phương (gọi tắt là Lý Học Đông Phương) thuộc nền văn hiến Việt trải gần 5000 năm lịch sử. Sự giải mã phân tích ấy, mặc dù ông không coi là bằng chứng chứng minh cho những sự liên quan, nhưng cũng đặt ra nhiều chiêm nghiệm thú vị. Lấy cảm hứng theo cách tiếp cận và giải mã của nhà nghiên cứu Nguyễn Vũ Tuấn Anh và được sự hướng dẫn gợi ý của ông, người viết xin đưa ra đây thêm một vài trường hợp trong kho tàng truyện cổ tích Việt Nam, để trả lời câu hỏi: “Phải chăng những di sản văn hóa dân gian Việt là những chiếc chìa khóa giải mã những hiện tượng bí ẩn của Lý Học Đông Phương?” Xin tham khảo qua hai câu truyện cổ tích sau đây. Câu truyện thứ nhất: Hổ và Mèo "Ngày xưa, muông thú đều tôn Mèo là Thầy, vì Mèo rất tài giỏi, dạy cho muông thú các môn võ nghệ để phòng thân và tồn tại. Như trâu biết húc, gà biết mổ và đá, ngựa biết chạy và lúc gặp kẻ thù nguy hiểm thì biết đá hậu…Khi ấy Hổ chưa biết ngón nghề võ nào, thấy muông thú đều được học thì cũng muốn lắm, ngặt nỗi không biết làm sao, bèn tìm cách học lén khi những con thú học với Mèo. Mèo một lần bắt gặp, Hổ thấy thế xin: -Xin Thầy thương tình mà truyền cho các ngón nghề võ nghệ phòng thân. Nghe thế Mèo đồng ý nhận Hổ làm học trò mà ngày ngày truyền dạy võ nghệ, truyền tất cả các ngón nghề. Mỗi lần học, Hổ lại nài nỉ: -Thầy còn tuyệt nghệ nào xin truyền hết đi. Thế là Mèo lại truyền môn “ra oai” bằng những chiêu gầm gừ, gầm rống và xù lông làm đối phướng khiếp vía kinh hải. Ngày qua ngày, Hổ đã học được hết tất cả các môn võ nghệ. Muông thú đều sợ hãi và đều thất bại dưới móng vuốt của Hổ mỗi khi tỉ thí. Tính tham lam và cao ngạo lên cao, nhìn lại thấy chỉ còn Mèo là Hổ chưa tỉ thí và nghĩ Mèo quá nhỏ thó so với Hổ, nếu thắng Mèo nữa thì sẽ là Chúa tể muôn loài. Vậy là Hổ thẳng thừng thách đấu với Mèo. Mèo nghe tin ấy không tỏ vẻ sợ hải hay ngạc nhiên. Đến ngày thi đấu, Mèo đến, Hổ đã chờ sẳn. Không nói không rằng, Hổ liền bất ngờ tấn công Mèo. Mèo biết trước, nhanh nhẩu né tránh và trèo thoăn thoắt lên cây cao. Hổ bị bất ngờ nên tức lắm, ở dưới gốc cây gầm rống vang cả núi rừng. Mèo ở trên cây cười và bảo: -Meo mẻo mèo meo, ta còn võ trèo, ta chẳng dạy cho. Hổ càng tức điên, nhưng cố bình tĩnh, nhại lại Mèo, nghiến răng nói: -Meo mẻo mèo meo, ta bắt được Mèo ta ăn cả cứt! Từ ấy, Hổ tuy mạnh mẽ nhưng lại không biết leo trèo, cũng từ ấy dòng dõi nhà Mèo đều phải đào hố và giấu phân của mình." Câu chuyện kết thúc với hình ảnh một con hổ dưới gốc cây đang ấm ức trước con mèo trên cành cây. Dường như nội dung duy nhất chuyển tải của câu truyện, xét trên quan niệm truyền thống ngàn đời của người Việt Nam, là muốn nhắc nhở người đời rằng phải biết “tôn sư trọng đạo”, “uống nước nhớ nguồn”. Điều này dường như đã đủ đối với bao nhãn quan xã hội nhân văn. Nhưng lạ lùng thay, khi bằng nhãn quan của lý thuyết Âm Dương Ngũ Hành thuộc nền Văn Hiến Việt thì sự trùng khớp mang tính ngẫu nhiên thú vị. Trong mười hai cung Địa Chi, người xưa quy định, Dần Mão thuộc mùa Xuân, thuộc Mộc, câu chuyện kết thúc với hình ảnh gồm 3 yếu tố Hổ - Dần, Mèo – Mão và Cây – Mộc, môt sự trùng khớp với quan niệm Dần – Mão – Mộc thuộc Đông phương. Khi quán xét thêm ba yếu tố này trên nguyên lý Hậu thiên Lạc Việt phối Hà Đồ trong 24 sơn hướng Bát trạch Lạc Việt sẽ thấy như sau: Mão trụ tại phương chính Đông thuộc Dương Mộc, độ số là 3 Dương trên Hà Đồ và quái Chấn chủ quản chính Đông phương. Hình ảnh con Mèo trèo lên cây cao trùng khớp với Mão trụ ở Đông phương và cây cao to đã phát triển là Dương Mộc. Vì ý nghĩa Mèo có khả năng trèo lên cây cao to lớn trong câu chuyện nên có thể chứng tỏ sự biểu đạt ý nghĩa của việc gắn kết mật thiết hiễn nhiên Mão – Mộc, chính Đông phương. Còn lại là hình ảnh con Hổ ngồi dưới gốc cây, vì không học được khả năng leo trèo. Hổ là Dần, thuộc phương Đông Bắc âm Mộc thuộc thứ phương, độ số là 8 Âm trên Hà Đồ. Hổ và Mèo tạo thành sự đối lập Âm Dương rỏ rệt trong cùng hành Mộc, Mão – Mèo đại diện cho chính Đông phương dương Mộc, Hổ - Dần đại diện cho thứ phương Âm Mộc. So với sự tương quan Hổ - Dần, Mão – Mèo thì Dần đứng hàng thứ 3 trong 12 địa chi, cũng tương ứng với sơn Dần là sơn Dương và Mão đứng hàng thứ 4 trong 12 địa chi, tương ứng với sơn Mão Âm trong 24 sơn Bát Trạch Lạc Việt. Theo nguyên lý “Âm đi lên, dương đi xuống”, “ Âm cao dương thấp” thì Mão – Mèo là Âm thể hiện trong câu chuyện Mèo có khả năng trèo lên cao, Hổ - Dần thuộc Dương thể hiện trong câu chuyện là không học được khả năng trèo lên cao và phải ngồi ở dưới dốc cây, ở dưới thấp. Câu truyện Hổ và Mèo kể chuyện Hổ đi học võ nghệ để có được khả năng và sức mạnh , đó là muốn nhấn mạnh sức mạnh và tri thức, cũng như sức mạnh của tri thức. Lạ lùng thay sự trùng lấp ý nghĩa này khi xét trong Mệnh Cung Bát Trạch truyền bao đời nay thì 2 cung Tri Thức và Sức Khỏe nằm liền nhau Tri Thức thuộc Cấn âm Mộc, cung có Dần ở, Sức Khỏe (Sức Mạnh) thuộc Chấn dương Mộc, cung có Mão trụ. Có sức khỏe chưa chắc đã mạnh, điều này chắc chắn đúng và được thể hiện ngay trong nội dung câu truyện, Mèo không thể thắng được sức mạnh võ biền của Hổ nên đã nhanh nhảu trèo lên cây. Đây là sự thể hiện của sức mạnh trí tuệ linh hoạt khi tri thức chỉ là phương tiện để nhằm mục đích đạt được cái cao hơn. Vậy cái cao hơn là gì? Câu truyện chắc hẳn không chỉ chuyển tải ý nghĩa đạo lý “tôn sư trọng đạo” mà ở chiều sâu còn gửi gắm hàm ý thâm trầm hơn khi quán xét theo lý Dịch. Sách “ Nhập môn Chu Dịch dự đoán học” của tác giả Thiệu Vĩ Hoa, trang 46 có đoạn: “Tượng Chấn Chấn là sấm, là đế vương, là con trai cả, là chủ, là tổ, là tông, là ông, là chư hầu, là bách quan, là kẻ sĩ, là chồng, là hành nhân, là đồ vật chính, là vương thần, là quân tử, là trăm thứ ngũ cốc, là tiền đồ rộng lớn, là đường bằng phẳng, là cỏ dại, là cây thấp, là lăng, là ngựa, là hưu lộc, là cái làn, là gót chân, là ngón cái, là dày, là đâm vào, là trống, là ra, là sống, là ban đầu, là bên trái, là dần dần, là đi, là làm, là khởi đầu, là bôn ba, là sống lại, là phấn chấn, là dơ lên, là kính trọng, là cấm, là đầu, là uy, là nhân nghĩa, là kinh sợ, là nói, là cười, là kêu, là âm thanh, là lời cáo, là vui, là kế giữ, là xuất chinh.” Cùng trích từ sách “ Nhập môn Chu Dịch dự đoán học” của tác giả Thiệu Vĩ Hoa, trang 47 có viết: “Tượng Cấn Cấn là núi, là đá, là cát, là miếu thờ, là môn đình, là cung thất, là thành trì, là nhà trọ, là ngõ hẻm, là đường tắt, là huyệt, là gò đồi, là thung lũng, là khô, là thiếu nam, là quân tử, là hiền nhân, là người thâm trầm, là đệ tử, là tiểu nhân, là cô đơn, là trẻ thơ ngây, là chúa, là lỗ mũi, là tay, là ngón tay, là lưng, là ngày cuối tháng, là đêm, là đuôi, là da, là hổ, là báo, là chuột, là ngôi sao nhỏ, là ngày kết thúc, là gỗ nhỏ, là quả to, là ngô, là hoa lệ, là ngừng, là thận trọng, là tiết lễ, là chấp chính, là dẫn dắt, là chọn lấy, là cầu tìm, là đưa dắt, là nạp vào, là nắm lấy, là nhiều, là dày, là trung thành thật thà, là tích đức, là biết nhiều, là tin, là nhớ đến, là nhỏ là xấu hổ, là nghỉ, là nhàn, là ở, là thôi, là đề phòng, là ngôi thứ.” Hình ảnh Mèo trên cây và Hổ dưới đất đại diện cho quẻ Chấn bên trên và Cấn bên dưới, xét theo cảm ứng tượng quẻ. Theo nội dung và hoàn cảnh câu chuyện thì trong nhiều nghĩa của tượng Chấn thì nghĩa là tổ, là quân tử, là nhân nghĩa là phù hợp với nội dung và hoàn cảnh câu chuyện, vì mèo là người dạy cho muôn loài võ nghệ, đem cái tri thức, kiến thức, sở học của mình mà giúp cho muôn loài tồn tại và tiến triển và chỉ có người có cái tâm bao dung rộng lớn đầy nhân nghĩa mới làm được đều đó luôn cả đối với học trò, dù biết trước sẽ là phản đồ. Điều này rỏ ràng hơn khi nghĩa của quẻ Cấn là hổ, là đệ tử,là tiểu nhân, là cầu tìm, là tích đức. Hổ đã tìm điến để cầu học với Mèo và được Mèo truyền thụ võ nghệ, là truyền thụ tri thức, nhưng Hổ lại không chịu tích đức, không hiểu ra được điều nhân nghĩa mà luôn dùng võ lực, oai danh, những điều đã học được để đe dọa trấn áp thiên hạ, muôn loài, một khi tham vọng lợi ích, quyền lực che mờ cả lý trí thì sẳn sàng quay trở ngược lại đánh người thầy, phản thầy một cách thẳng thừng. Tham vọng của kẻ nghịch đồ càng cao, càng mờ mắt vì danh, vì lợi, vì quyền hạn thì tất yếu dẫn đến những hành động bỉ ổi xuất phát từ tư tưởng hèn kém mà mọi việc hạ cấp hay ti tiện nào cũng có thể làm, đó là: “-Meo mẻo mèo meo, ta bắt được Mèo ta ăn cả cứt!” Rõ ràng và đích thật, đây là hạn tiểu nhân. Quẻ Cấn bao gồm hai nghĩa song song là “tiểu nhân” và “quân tử”, nhưng cũng hàm chứa nghĩa “tích đức”, do vậy tiểu nhân hay quân tử chỉ khác nhau một chữ “Đức” mà thôi. Khi lấy hai tượng Chấn chồng lên Cấn thì được quẻ Lôi Sơn Tiểu Quá, một sự trùng lấp lại hiện ra so với nội câu truyện, khi xét nghĩa quẻ sau đây: Trích từ sách “ Chu Dịch dự đoán học” của tác giả Thiệu Vĩ Hoa, trang 52: “Tiểu quá, Quá tức là vượt qua. Có thể vượt qua điều thường tình mới đủ sức làm việc lớn.” Hổ muốn thị oai, muốn làm chúa tể muôn loài, nghĩa là muốn mưu cầu việc lớn, nhưng Hổ không thể vượt qua được điều rất bình thường là thu phục lòng muôn loài, không chịu tích đức, không hiểu ra được cái tuyệt chiêu tối thượng cần phải cầu học là Nhân Nghĩa, do vậy mà Hổ phải chịu thất bại trước Mèo, trước sức mạnh linh hoạt của tri thức, của lòng Nhân Nghĩa. Và Mèo được muôn loài tôn và trọng không phải vì tài nghệ hay sức mạnh võ biền mà là vì cái tâm Nhân Nghĩa truyền thụ đạo học. Trích từ sách “Dịch học ngũ linh”, tác giả Cao Từ Linh, NXB Văn Hóa Thông Tin, trang 678 có đoạn: Lời quẻ “Tiểu Quá, hanh lợi, trinh, khả tiểu sự bất khả đại sự, phi điểu di chi âm, bất nghi thượng, nghi hạ, đại cát” (Quá nhưng việc nhỏ, hanh thông hợp đạo chính thì lợi, có thể làm việc nhỏ, không thể làm việc lớn. Con chim bay để tiếng kêu lại, không nên lên cao mà nên xuống thấp, được vậy thì đại cát.) Hổ không thể đánh bại được Mèo đã thể hiện cái “không thể làm việc lớn”. Vì Tiểu Quá là vượt qua những việc nhỏ, những chuyện thường tình thế sự thì mới có thể nghĩ đến việc lớn hơn. “bất nghi thượng, nghi hạ đại cát” ý chỉ người nào việc náy mà tùy theo khả năng của mình vậy. Phải chăng câu chuyện ngoài việc muốn chuyển tải ý nghĩa nhắn nhủ rằng tri thức của nền văn minh phương Đông chỉ truyền lại cho những ai học được điều Nhân Nghĩa và nền tảng của tri thức phương Đông này lấy Nhân Nghĩa làm chủ đạo, mà còn chuyển tải hàm ý xác định tính chất hai cung Cấn và Chấn là hai cung Tri Thức và Sức Khỏe (sức mạnh) trong Mệnh cung Bát Trạch, muốn nhấn mạnh núi tri thức phương đông là phương tiện hướng đến một sức mạnh lý trí linh hoạt của Đông phương dựa trên nền tảng Nhân Nghĩa sâu sắc. Truyện thứ 2, tựa: Trí khôn ta đây!(hay là sự tích bộ lông vằn của hổ, hàm răng trên bị khuyết của trâu) "Một con cọp từ trong rừng đi ra, thấy một anh nông dân cùng một con trâu đang cày dưới ruộng. Trâu cặm cụi đi từng bước, lâu lâu lại bị quất một roi vào mông. Cọp lấy làm ngạc nhiên. Ðến trưa, mở cày, Cọp liền đi lại gần Trâu hỏi: - Này, trông anh khỏe thế, sao anh lại để cho người đánh đập khổ sở như vậy? Trâu trả lời khẽ vào tai Cọp: - Người tuy nhỏ, nhưng người có trí khôn, anh ạ! Cọp không hiểu, tò mò hỏi: - Trí khôn là cái gì? Nó như thế nào? Trâu không biết giải thích ra sao, đành trả lời qua quýt: - Trí khôn là trí khôn, chứ còn là cái gì nữa? Muốn biết rõ thì hỏi người ấy! Cọp thong thả bước lại chỗ anh nông dân và hỏi: - Trí khôn của anh đâu, cho tôi xem một tí có được không? Anh nông dân suy nghĩ một lát rồi nói: - Trí khôn tôi để ở nhà. Ðể tôi về lấy cho anh xem. Anh có cần, tôi sẽ cho anh một ít. Cọp nghe nói, mừng lắm. Anh nông dân toan đi, lại làm như sực nhớ ra điều gì bèn nói: - Nhưng mà tôi đi khỏi, lỡ anh ăn mất trâu của tôi thì sao? Cọp đang băn khoăn chưa biết trả lời thế nào thì anh nông dân đã nói tiếp: - Hay là anh chịu khó để tôi buộc tạm vào gốc cây này cho tôi được yên tâm. Cọp ưng thuận, anh nông dân bèn lấy dây thừng trói cọp thật chặt vào một gốc cây. Xong anh lấy rơm chất chung quanh Cọp,rồi châm lửa vừa đốt vừa cầm gậy nện Cọp tới tấp và quát: - Trí khôn của ta đây! Trí khôn của ta đây! Trâu thấy vậy thích quá, bò lăn ra mà cười, không may hàm trên va vào đá, răng gãy không còn chiếc nào. Mãi sau dây thừng cháy đứt, Cọp mới vùng dậy ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào rừng không dám ngoái nhìn lại. Từ đó, cọp sinh ra con nào trên mình cũng có những vằn đen dài, vốn là dấu tích những vết cháy, còn trâu thì chẳng con nào có răng ở hàm trên cả." Câu truyện cổ tích này được truyền khẩu từ bao đời nay, đã làm cho biết bao tâm hồn trẻ thơ, luôn cả những người lớn lấy làm thú vị vì cách giải thích một nguyên do lông cọp bị vằn và hàm răng trâu không có hàm trên, qua đó cũng diễn đạt ý nghĩa sâu hơn của câu truyện là trí khôn chỉ có ở con người và trí khôn không phải là điều gì lớn lao lắm mà chỉ đơn giản là việc ứng xử với thiên nhiên với môi trường xung quanh một cách linh hoạt. Đây là điều thật lý thú và thú vị đem đến từ câu chuyện. Điều này chỉ dừng lại ở đây thôi thì sẽ không còn gì đáng nói, nhưng bất ngờ thay đằng sau nó dường như chuyển tải một bí ẩn khác, khi nhìn dưới nhãn quan Lý học đông phương. Câu truyện vỏn vẹn chỉ có 3 nhận vật: Cọp, Trâu và Người, trong đó Người và Cọp là hai nhân vật chính, còn Trâu là nhân vật phụ, nhân vật trung gian. Điều trùng hợp ở đây là Cọp và Trâu là hai hình tượng trùng lấp với Sửu và Dần khi liên hệ trên 24 sơn Bát Trạch Lạc Việt, cung Cấn, thuộc phương Đông Bắc, Âm Mộc trên Hà Đồ phối Hậu Thiên Lạc Việt. Bát quái mệnh cung từ cổ thư chữ Hán Bát quái mệnh cung Lạc Việt Nội dung chính của câu truyện kể về việc Hổ thắc mắc muốn hiểu biết trí khôn là gì. Lạ lùng thay, ngay trên Bát quái mệnh cung được lưu truyền bao đời nay, cũng như đồ hình Bát Quái mệnh cung được một một Phong thủy gia người Đài Loan công bố thì cung Tri Thức lại ở ngay cung Đông Bắc, gồm 3 sơn Sửu – Cấn – Dần. Và theo sự phục hồi trên cơ sở Hậu Thiên Lạc Việt phối Hà Đồ thì Sửu – Cấn – Dần thuộc phương Cấn âm Mộc, vẫn là phương Đông Bắc.Tri Thức là Trí Khôn là khả năng cao cấp nhất chỉ có con người mới có được, và yếu tố con người xuất hiện trong câu truyện không phải là dư thừa hay không hợp lý khi trong cố thư có câu: “Thiên sinh ư tý, địa sinh ư sửu, nhân sinh ư dần” Tạm dịch là trời sinh ra ở hội tý, đất sinh ra ở hội sửu và người sinh ra ở hội dần. Vì vậy vấn đề “trí khôn là cái gì? ở đâu?” được giải quyết trong phần cuối câu truyện xảy ra giữa Cọp và Người, hình ảnh của Dần và Nhân. Sự trùng lấp Trâu - Cọp với Sửu – Dần và nội dung câu truyện giải thích trí khôn là gì với tương đương nghĩa của tính chất cung Đông Bắc là Tri Thức là một sự trùng họp tuyệt vời, có thể là một bí ẩn chuyển tải trong kho tàng truyện cổ tích của người Việt, trong văn hóa của người Việt lưu truyền một cách vô thức qua bao thế hệ, có thể đây là một thông điệp ngàn đời muốn nhắn nhủ rằng chủ nhân đích thực của nền văn minh phương Đông là con Rồng cháu Tiên với nền văn hiến 5000 năm huyền vĩ. Hai câu truyện “Hổ và Mèo” và “Trí khôn của ta đây” trùng lặp với sự giải mã theo cơ sở Lý học Đông phương, xác nhận hai phương Chấn và Cấn là hai cung Sức Khỏe và Tri Thức mà qua đó chủ nhân đích thực của nền văn minh phương Đông muốn nhắn gửi một điều sâu thẩm rằng tri thức Đông phương là sức mạnh linh hoạt và biến chuyển (qua hình ảnh Mèo và Người) không dể bị áp chế bởi sức mạnh võ biền (hình ảnh Hổ) và nền tảng của nền văn minh ấy là đạo lý Nhân Nghĩa sâu sắc. Có thể đây không phải là một chứng minh, nhưng ít ra cũng là một cách nhìn đầy thú vị của riêng người viết, khi liên hệ những yếu tố của kho tàng văn hóa Việt với tri thức Lý học Đông phương nhằm tạo một sự hứng khởi trên con đường nguyên cứu khám phá trong biến bờ Lý học Đông phương huyền vĩ. Không dám cho rằng là đúng khi tính bao hàm của cơ sở Lý học Đông phương quá rộng lớn so với sự nhận thức hạn hữu của con người. Tp HCM, tháng 3-2010 Thiên Đồng ----------------------------------------------------- Tham khảo: - Hà Đồ trong văn minh Lạc Việt, tg Nguyễn Vũ Tuấn Anh, NXB Tổng Hợp TpHCM 2007 - Thời Hùng Vương qua truyền thuyết và huyền thoại, tg Nguyễn Vũ Tuấn Anh, NXB Tổng Hợp TpHCM 2003 - Tính minh triết trong tranh dân gian Việt Nam. - Phong thủy Lạc Việt, tg Nguyễn Vũ Tuấn Anh, lưu hành nội bộ. - Dịch học ngũ linh, tg Cao Từ Linh, NXB Văn Hóa Thông Tin, 2006. - Nhập môn chu dịch dư đoán học, tg Thiệu Vỹ Hoa, NXB Văn Hóa Thông Tin, 1996. web: www.wikipedia.org
  6. Bạn Nhân Vô Minh, Chắc bạn cũng là người học Phật. Vậy bạn cũng biết những câu truyện truyền thuyết về phật hay những câu truyện về các vị tổ hay bồ tát. Vậy mà người đời vẫn tin. Có ai tra cứu gốc tích hay chính sử đâu? Chưa nói đến truyền thuyết nói về Phất đản sanh, một sách nói Phật chui ra từ nách, một sách nói thân mẫu Phật sinh Phật ra theo lẽ thông thường của người đời. Vậy mà người đời vẫn tin theo pháp của phật. Nhân vật thầy trò Đường Tam Tạng là hoàn toàn hư cấu. Ấy vậy mà sau khi bộ phim Tây Du Ký chiếu lên, chùa chùa lại đúc tượng Tề Thiên để thờ. Chắc bạn cũng biết đến cuốn Mật Mã Da Vinci một dạo rình rang trên kệ best seller, nhưng bây giờ dể dàng mua rẻ bên lề đường? lời của wikipedia viết: "Cốt truyện của tiểu thuyết kể về âm mưu của Giáo hội Công giáo nhằm che dấu sự thật về Chúa Giê-su. Truyện ám chỉ rằng Tòa thánh Vatican biết rõ âm mưu này từ hai ngàn năm qua, nhưng vẫn giấu kín để giữ vững quyền lực của mình. Sau khi vừa xuất bản, cuốn tiểu thuyết đã khơi dậy mạnh mẽ sự tò mò khắp thế giới đi tìm hiểu sự thật về Sự tích Chén Thánh, và vai trò của Mary Magdalene trong lịch sử Giáo hội Công giáo." Chỉ là sự tích, huyền thoại hay truyền thuyết mà người người tin theo, bởi tuy nó không phải là bằng chứng lịch sử, nhưng nó ẩn chứa yếu tố sự kiện của lịch sử hay chính sử. Không hiếm những nhà sử học, khảo cổ học đã nghiên cứu các trường ca của các dân tộc như ấn độ, maya, inca hay gần hơn là ở Việt Nam có Mường, Máng, Tây Nguyên để hiểu về lịch sử văn minh dân tộc họ và có cả đoán định những dân tộc đó có nền văn minh văn văn hóa tiếp thu được từ văn minh ngoài trái đất. Nhưng cuốn Mật Mã Da Vinci chậm chân hơn cuốn "Thời Hùng Vương qua truyền thuyết và huyền thoại" của Thiên Sứ - Nguyễn Vũ Tuấn Anh. Và sự giải mã các truyền thuyết trong công trình này mang tính khoa học và thuyết phục hơn Mật Mã Da Vinci. Và vài năm gần đây, Unessco mới công nhận, yếu tố văn hóa phi vật thể cũng là bằng chứng chứng minh khoa học. Một lý thuyết được gọi là khoa học thì lý thuyết đó phải có tính khách quan, tính quy luật, có thể giải thích mọi vấn đề liên quan đến lý thuyết đó và có khả năng tiên tri. :D Thiên Đồng :(
  7. Vậy bạn cho hỏi: "Văn hóa gốc của người Việt là gì?" Câu này không phải tôi hỏi mà tôi lập lại của một thầy dạy văn hóa ở trường Cao Đẳng Nghệ Thuật Văn Hóa (không biết nay nâng cấp đại học chưa?), khi tôi có duyên học với người thầy này. Câu hỏi này cũng làm tôi suy nghĩ và duyên đưa đến với Lý học. Bạn nên đi vào chuyên môn Lý học, không cần phải tuyên ngôn, vì ông cha, bác chú ta và cữu huyền thất tổ nhiều đời nhiều kiếp thâm thẫm xa xâm đã tuyên ngôn lâu rồi. Thiên Đồng
  8. Gửi Học Trò, đôi khi Thiên Đồng chậm trả lời hay không trả lời vì những lý do sau: -bận việc nên không viết. -bận...thả diều, nhảy lò cò nên không viết. -do loạn quẻ hay cảm ứng không có hay bị loạn cảm ứng nên không viết. Sẳn đây chia sẻ với các ACE, khi một người hỏi trực tiếp và ngay lúc hỏi mình trả lời ngay thì lấy quẻ rất dể, còn qua diễn đàn, người viết thư hỏi, mình trả lời đôi khi quẻ không chuẩn vì hỏi trong một thời gian khác, mình trả lời đôi khi trong một thời gian khác so với thời điểm người hỏi đưa ra câu hỏi. Do vậy cần phải cảm ứng. Quẻ bốc lên đôi khi là kết quả đôi khi là nguyên nhân đôi khi là tiến trình, khó mà lần. Thiên Đồng
  9. Bạn Nhân Vô Minh, Vậy là bạn chưa đọc kỹ và đọc hết bài. Thiên Đồng có viết ở ngay mở đầu (chú Vô Trước trích rồi đó) và kết thúc: Có thể đây không phải là một chứng minh, nhưng ít ra cũng là một cách nhìn đầy thú vị của riêng người viết, khi liên hệ những yếu tố của kho tàng văn hóa Việt với tri thức Lý học Đông phương nhằm tạo một sự hứng khởi trên con đường nguyên cứu khám phá trong biến bờ Lý học Đông phương huyền vĩ. Không dám cho rằng là đúng khi tính bao hàm của cơ sở Lý học Đông phương quá rộng lớn so với sự nhận thức hạn hữu của con người. Bạn đọc chơi xem như giải trí ấy mà. Mình cũng viết giải trí cho vui mà. Vui là chính! Còn câu chú đó đọc cũng dễ thôi mà. Và có một cấp độ nào đó: Thấy người đọc mà không phải người đọc, người không đọc nhưng đang đọc không dừng. Đó là Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn. Bạn vào đây tham khảo: http://www.lyhocdongphuong.org.vn/diendan/...amp;#entry71843 Chào bạn. Thiên Đồng
  10. Ước gì...có ở đây một nồi. Ước gì...có được thêm nhiều nồi. Chẹp chẹp!!!... :( :D :( :D
  11. có câu truyện sau: Một anh chuyên nấu sử sôi kinh hằng ngày. Có nhiều người nói với anh ta: - Thư trung hữu nhan như ngọc. Nghĩa là trong chữ hay trong sách có người đẹp như ngọc ngà. Cũng có ý nói người đó quá mê sách, say sưa với sách. Nhưng anh chàng này nghe vậy liền nói: - Thư trung hữu mễ. Vài năm sau, anh chàng đỗ trạng nguyên và làm quan lớn. Nghèo và đói không còn nữa mà trở nên hoàng tráng rỡ ràng. Mọi người bắt chước anh ta nói: "Thư trung hữu mễ". Từ câu truyện này, có thể liên hệ sang lĩnh vực khác: Hội Họa. Thiên Đồng nói: - Họa trung hữu tâm. Thuật và nghệ chưa uyển chuyển, nhưng cái cảm trong tranh đầy tính chân thật. Ai đã từng nhìn thấy những bức tranh do các cháu mẫu giáo vẽ thì sẽ cảm thấy được cái "mỹ" trinh nguyên trong ấy, đến nỗi có hẵn một trường phái mà các họa sĩ bắt chước vẽ "như con nít" vẽ, nhưng dù vẽ như thế nào đi nữa thì cũng không thể "như con nít" được, vì chẳng được cái đẹp "vô thủy vô chung" như con nít. Có dịp Huynh sẽ nói về bút pháp của thư pháp cho Rin nghe để Muội có nhiều cảm hứng hơn trên con đường..."chơi nghệ thuật". Chữ "chơi" rất đắc giá. Hehehe. :D Đông Thiền :(
  12. Đoạn viết: Trong ngôi nhà hiện đại xếp đặt gian thờ cũng phải tuân thủ chặt chẽ và vận dụng linh hoạt các nguyên tắc truyền thống nêu trên, đó là: Tại vị trí cao, phía trên bàn thờ là nóc nhà và bầu trời, không có các phòng ốc khác đè lên, phía trước bàn thờ là các gian trang trọng, phía sau là cầu thang và không gian phụ như sân phơi, kho. Như vậy phòng thờ đặt tại lầu trên cùng sẽ đạt được các tiêu chí này. Vậy đối với trường hợp nhà chung cư thì sao? Nhà dưới có bàn thờ thì bị nhà trên đè lên và không những một tầng mà hàng chục tầng. Trong trường hợp này thì "tiêu chí" xem như...tiêu tùng! lại đoạn: Để phù hợp với phong thủy bàn thờ nên đặt ở hướng Tây Bắc của ngôi nhà hoặc của văn phòng. Bởi vì, đây là hướng tượng trưng cho trời. Hướng tây bắc hay cung tây bắc? không rỏ ràng! Có những nhà phía tây bắc nhỏ hẹp hoặc rơi vào góc nhà hay xó nhà thì vẫn để bàn thờ đó sao? lại đoạn Hãy để ý trong ngôi nhà truyền thống bộ bàn ghế tiếp khách được đặt ngay trước bàn thờ, nhưng trước khi vào chỗ này khách phải đi qua sân, rồi bậc thềm, hàng hiên rồi mới đến không gian trong nhà, nhìn từ ngoài vào hầu như không thấy bàn thờ. Đó là do khuôn viên ngôi nhà xưa rộng, bố cục thường là 5 đối, xem lẫn cỏ cây xung quanh. Ngôi nhà hiện đại, nhà phố căn hộ không thể giống vậy được. Vậy có những nhà truyền thống không có sân nhưng vẫn để ở phòng khách hướng ra thì không là...nhà truyền thống sao? Lại có nhưng chùa, miễu, mở cửa ra là mặt đường, vẫn thờ tự hoàng tráng...thì sai hết sao? :( Thiên Đồng :D
  13. Nhà này hướng xấu, phạm Ngũ quỷ và không vong. Cả hai bảng vẽ cũng xấu. Vài lời góp ý. Thiên Đồng
  14. Gửi Picad, nên sinh đứa Nhâm thìn 2012, nếu không thì quý tị 2013. Chúc hạnh phúc Thiên Đồng
  15. gửi meyeucon, ngày 3/4/2010 DL, trong khoản 10g00 - 12g00. ngày 10/4/2010 DL, trong khoản 7g00 - 9g00 hay 11g00 - 13g00. Ngày tốt nhất. Tùy ý, có cúng hay không cũng như có xin phép hay không xin phép vô nhà ý mà. Chúc may mắn. Thiên Đồng
  16. Sửa theo quẻ của vusonganh nghen, (Hên xui hehehe :( ) Anh Thiên Đồng cho hỏi: Năm nay, tôi có được nhiều tiền không? Thương Xích khẩu: Xích khẩu kim tù không khắc được Thương Dương Mộc nên thương đau đây. Tiền đâu chả thấy toàn cự cải tranh chấp tiền bạc không hà. Ôi đồng "BẠC" mà... sửa ý: Có tiền đó, cũng tiêu ngay đợi chờ của những tháng ngày hẻo queo túi phình mau chóng xẹp teo Cái miệng méo xẹo than nghèo như rươi. Công danh sự nghiệp thế nào? Đổ Tiểu cát: Cầu được ước thấy,Tiểu cát mộc sinh Đỗ hỏa. Tiến triển từ từ nên cũng đừng nóng vội. sửa ý: xem chừng sự nghiệp được thông sau bao nhiêu dạo bỏ công cầu tầm hao tài tốn của lao tâm Qưới nhơn bổng giúp tháng năm thấy liền Mở công ty làm giám đốc có được không? (vì tôi chỉ quan tâm tới tiền thôi, hi hi,) Cảnh Vô Vong: Cảnh hỏa sinh Vô Vong thổ. Thổ tử nên nên mở cũng được nhưng cần có quý nhân phò trợ mới được. Mà mở công ty để kiếm tiền nhưng tiền năm nay là Thương Xích Khẩu rồi thì mở chi nữa hè. sửa ý: giám đốc là cái cái danh không xem ra có có không không thường tình. mở ra chân dễ lún sình túi teo tính việc rình ràng chắc chưa? Xin cảm ơn anh nhiều! Hổng có chi. Hehehe :( Thiên Đồng :D
  17. Nếu bknavn có tinh thần khách quan và muốn tìm hiểu thì nên tìm đọc sách của chú Thiên Sứ trước cho biết rồi hãy hỏi. - Hà Đồ trong văn minh Lạc Việt, tg Nguyễn Vũ Tuấn Anh, NXB Tổng Hợp TpHCM 2007 - Thời Hùng Vương qua truyền thuyết và huyền thoại, tg Nguyễn Vũ Tuấn Anh, NXB Tổng Hợp TpHCM 2003. bknavn sẽ tìm thấy nhiều điều thú vị trong những công trình nghiên cứu này và dễ dàng hơn khi tìm hiểu Lý học. Đây là chia sẻ riêng cá nhân. Tùy bạn. Tùy duyên. :D Thiên Đồng :(
  18. Bố Thí - Thưa cụ, tôi thấy mình hiểu sai về pháp bố thí. Bởi tôi cúng dường tam bảo và chư tăng mà không hoan hỷ, bố thí cho chúng sanh mà còn thấy gợi lên những vọng niệm mong cầu. Bởi bố thí mà vẫn mong cầu mình phải được cái gì. Và dường như dần dần "sự cho" lại trở thành gánh nặng tâm lý. Tiền bạc, vật thực tuỳ hỷ cúng dường tam bảo và cho tất cả chúng sinh là sự bố thí đơn giản nhất mà mình có thể. Vậy mà điều đó đối với tôi cũng thật khó khăn! Tôi thấy khi mình cúng dường một thứ gì thì lại có sự tính toán đi kèm và tôi thường cho ít hơn so với ý nghĩ. Và thật buồn cười là càng cho đi thì tôi lại thấy tâm mình càng nhỏ hẹp hơn!. . . Than ôi!. . .Tôi thấy mình đã thực sự làm sai pháp bố thí. Vì mỗi lần "bố thí" thì dường như tôi thấy mình lại xa Phật hơn! Thưa cụ làm thế nào để bố thí mà luôn thấy hoan hỷ trong tâm, mỗi lần hành hạnh bố thí là mỗi bước được đến gần Phật hơn? - Mô Phật!. . .Bố thí ba la mật không phải là "cho đi". Bởi không có người cho và người nhận. Như tay phải cho tay trái!. . .Đối tượng của bố thí ba la mật là tự tại. Bởi cái Một hợp nhất với cái Toàn Diện!. . . Bố thí đúng nghĩa chỉ có khi nó là một hoạt dụng"vô ngã". Khi Phật và chúng sanh hợp nhất!. . Khi ta trùng với tha nhân!. . .Khi thấy trong ta có nhịp đập con tim người khác!. . . .Khi thấy trong khắp mọi chúng sanh, cho tới núi rừng sông biển, cành cây ngọn cỏ, thú vật chim muông, hoa nở mây bay, mặt trời mặt trăng, cho tới nơi sâu kín nhất của trần gian và pháp giới này đều có dòng máu và linh hồn ta thấm đẫm!. . . Này Cỏ May!. . .Khi ông ăn cơm. Chẳng phải ông bố thí cơm cho cái miệng!. . . Chẳng phải cái miệng bố thí cơm cho dạ dày!. . . Chẳng phải dạ dày bố thí cho ruột và tạng phủ!. . .Khi thành chất bổ nuôi dưỡng cơ thể thì trong cái thân này chỗ nào mà không thấm đẫm cái hạnh bố thí của bát cơm!. . .Thế cho nên chẳng thể gọi là bố thí, mà là hoạt động tự thân mà là tự tại, mà là như thị!. . . .Thế cho nên bố thí đúng nghĩa là chẳng có cái gì như là bố thí!. . . Này Cỏ May!. . .Chẳng phải mặt trời ngày ngày bố thí cho trần gian muôn ngàn tia nắng nuôi sống muôn loài!. . .Chẳng phải đám mây kia vẫn thường bố thí mưa cho núi rừng sông suối, cho đồng ruộng vườn cây sao!. . .Chẳng phải đất mẹ vẫn từng giây từng phút bố thí chất bổ nuôi sống cây cỏ và ngàn hoa, khiến chúng ta có lương thực và cái đẹp!. . . Còn nữa!. . .Chẳng phải ánh mắt nụ cười, cùng cái hương thầm tình nghĩa vẫn hàng ngày bố thí cho con tim ông, để nó không biến thành băng giá!. . . Than ôi!. . Chẳng phải ông và mọi chúng sanh vẫn đang bố thí nụ cười, nước mắt cho trần gian, bố thí giọt mồ hôi cho đất mẹ, cho công trường nhà máy, bố thí trí tuệ và niềm đam mê cho vạn vạn công trình!. . . . . Này Cỏ May!. . .Hãy tự nhiên bố thí!. . .hãy bố thí tự nhiên!. . . Chẳng cái gì như là "cho đi". Bởi người cho và người nhận đều là duy nhất "Một". TƯỞNG VẬY/27/6/2005 Bệnh Nghiệp -Chào cụ Tưởng Vậy!. . . -Chào chú Ba. - Thưa cụ bệnh nghiệp là gì? Nhà Phật có thuyết nhân quả. Con người do vô minh chìm trong luân hồi, chịu bệnh tật đau khổ... Trùng trùng duyên khởi. Hằng ngày sinh họat đi đứng nằm ngồi đối đãi lại mắc vào mê lầm mãi nên không giải thoát khỏi sinh lão bệnh tử... Thưa cụ!. . .Người mắc các chứng bệnh thế gian có thể do cách sống trái tự nhiên sinh bệnh. Vậy nếu biết được các nguyên nhân này mà điều chỉnh cách sống cho thuận tự nhiên. Có phải ta có thể chữa lành và phòng được bệnh chăng? Còn bệnh nghiệp, người bệnh phải chăng mắc phải bệnh mà chẳng rõ nguyên nhân mình đã gây ra nghiệp lực này tự bao giờ. Vậy có cách nào biết rõ nguyên nhân bệnh nghiệp để giải trừ nhằm trị lành bệnh và từ đấy tu tập đến giác ngộ? - Này chú Ba!. . ."Ngã" hay "cái tôi" là nguyên nhân của mọi hoạt động trái tự nhiên. Nó cũng là nguyên nhân để "nghiệp" tồn tại. Mọi biểu thị của "ngã" đều là tướng của nghiệp lực, là trả nghiệp và gây nghiệp mới. Chứ không cứ gì là bệnh tật. Vậy chỉ "vô ngã" mới luôn thuận tự nhiên và không có nghiệp. Khi ấy tuy có các biểu thị nhưng đựợc gọi là: Vô tướng, vô tác, vô sự. Trạng thái "vô ngã" khắc làm nảy sinh "cái tự nhiên biết" rằng: Thật ra "con người thật" chẳng hề bệnh bao giờ. Nên cũng chẳng có vấn đề khoẻ mạnh hay ốm đau, hạnh phúc hoặc đau khổ. . . mà bao giờ cũng là :như chính nó!. . . Bởi vậy Tổ sư gọi là: ". . .Bản lai vô nhất vật". Cho nên vấn đề không phải là: Tìm cách xác định từng hành động, hành động nào là trái tự nhiên để điều chỉnh mà là hành thiền để thực chứng:Vô ngã! Cũng thế, vấn đề cũng không phải là tìm cách biết bệnh này là do hành động gì trong quá khứ đã gây ra loại nghiệp gì, để giải trừ mà là hành thiền để phá ngã. Bởi chưa vô ngã, dùng cái tôi để làm pháp giải trừ thì càng giải trừ càng tạo ra nghiệp!. . .Trái lại nếu thực chứng vô ngã thì nghiệp lực như gió thổi nhà trống, như lửa cháy khoảng không!. . . .cần gì phải tìm hiểu, phải giải, phải trừ!. . . Mô Phật!. . .Như một cuộn tơ, chém một chút thì đứt hết, nhuộm một chút thì dính trọn. Thực chứng trạng thái "Vô ngã" khắc tự thuận tự nhiên và vô bệnh tật. . . Bởi nó vốn là như vậy!. . . . - Cảm ơn cụ!. . .Xin mời cụ dùng trà. - Mô Phật!. . . .Tôi tưởng vậy chứ chưa chắc đã vậy. Chú Ba nên tác bạch biệc này với chư tăng và chư thiện tri thức để xin lời chỉ dạy rồi bảo cho tôi biết với. Ba Gàn/12/9/2005 trích từ: duongsinh.net
  19. Chú Sapa, Diễn đàn này rất thoải mái, do vậy mà chú cứ tự nhiên thể hiện cái ứng dụng của chú về Huyền Không Tàu cho mọi người chiêm nghiệm thì như vậy mới thực chứng hơn. Còn nếu chú thấy ngoài diễn, ở diễn đàn khác, có những dự đoán chứng nghiệm thì chú post về giùm cho mọi người tham khảo. Nhưng chú tự thể hiện khả năng sự ứng dụng của chú về Huyền không Tàu cho mọi người học hỏi thì có lẽ sẽ thuyết phục hơn. Năm Canh Dần đi qua gần được 1 tháng, còn 11 tháng còn lại, chú có thể nào dùng Huyền Không Tàu để đoán định sự kiện thế giới được không? thiên tai, dịch họa hay chiến tranh gì có xảy ra không? chính xác là ở đâu hay nước nào? Thiên Đồng thả diều chờ chú có vài bài để tường ngộ. :( Kính chú :D
  20. Đang trao đổi đấy daretolead, nhưng có ai trả lời câu hỏi đâu? - Con người và con cá voi, đối tượng nào âm đối tương nào dương? - Con giun lưỡng giới thì phân định thế nào với con giun khác, như nhau? Nói Cái vụ con cá voi và con người cụ giải thích nghe không hợp lý.Muốn đưa âm dương vào đấy thì người đó phải là nhà nghiên cứu hải dương học đang lặn theo nghiên cứu con cá voi hay đang dùng các thiết bị điện tử để theo dõi con cá voi thì các tương tác mới rõ nét. thì chẳng khác nào nói rằng khi nướng thịt, để kiểm tra thịt còn sống hay đã chín và chín ở mức độ nào thì cần thiết phải nướng luôn...ngón tay mình để kiêm tra (?) vì như thế mới có...mối liên hệ với nhau?! :lol: Rồi "chủ thể" là sao? có "chủ thể" thì phải chỉ ra được cái "khách thể" và "nô thể" hay "thứ thể" chứ? Mà khi nói "chủ thể" thì đã có phân biệt, đã có âm dương rồi còn gì? :rolleyes: Thiên Đồng
  21. Tái Sinh -Ông đang đọc cái gì thế? -Sách nói về sự tái sinh của các Lạt Ma. - Một thần thông lớn như thế sao trong kinh điển của chư Phật chư Bồ Tát và các luận của chư Tổ đều không thấy nói đến? - Vì tái sinh là hiện tượng phổ quát của vật chất, nên không cần phải cường điệu!. . . - Sao như thế được? Bằng chứng là chúng ta đâu có làm như các Ngài được. - Vạn pháp đều từ "tánh" hiển thị. Tuỳ theo duyên và nghiệp lực, sắc tướng được hiển thị thành các dạng khác nhau. Sắc tướng ở phạm trù hiện tượng chịu qui luật của thành trụ hoại diệt nên sinh sinh hoá hoá thay đổi liên tục từ dạng này sang dạng khác. Nhưng suy cho cùng đều từ "tánh" mà ra. Như vậy chẳng phải tái sinh là gì?. . .hề hề!. . chẳng những tôi, ông, mà con gà, con chó, cái cây, hòn đá này đều đang được "tái sinh" đấy!. . . - Nếu thế thì ông còn đọc sách này làm gì? - Để học tập cái pháp tối thượng trong ấy? - Sao ông bảo chỉ là hiện tượng phổ quát? - Chẳng phải là thần thông nếu chỉ nhằm đến cái xác tái sinh với các khả năng cũ được tái hiện. - Vậy cái gì là vi diệu trong pháp tái sinh? - Trạng thái nhận biết trước, trong, và sau cái chết. - Tại sao gọi " nhận biết trước, trong, và sau cái chết." là pháp tối thượng. - Bởi vì Phật đạo nhằm thực chứng giác ngộ, nghĩa là cái biết thấu triệt toàn diện tức khắc và phi tâm trí. Thế nhưng thường người tu tập trong lúc thức mới có thể nhận biết tỉnh giác. Còn khi ngủ thì thân tâm bất lực đành để cho vô thức hoành hành. Do vậy mà sống chánh niệm tỉnh giác chỉ mới một nửa. Ngủ đã như vậy nói gì đến vô thức của cái chết!. . . - Quả đúng vậy. Hiện tượng tái sinh chỉ là minh hoạ cho trạng thái nhận biết tỉnh giác toàn diện trong lúc thức cũng như trong lúc ngủ, trong cuộc sống cũng như trong cái chết. Và như vậy nó là cánh cửa bước vào trạng thái giác ngộ toàn diện. - Tiếc rằng các sách này chỉ nhằm đề cao sự tái sinh qua mặt hiện tượng mà bỏ qua cách thức để có cái "tự nhiên biết toàn diện phi thời gian, phi không gian và phi tâm trí". Thế chẳng phải là bỏ hình bắt bóng sao? - Mô Phật! Xin cảm ơn ông về buổi nói chuyện hôm nay. - Mời ông dùng trà ! . . .Tôi tưởng vậy chứ chưa chắc đã vậy. Xin ông hỏi việc này với các vị thiện tri thức rồi bảo cho tôi biết với. TƯỞNG VẬY/8/10/2004, trích từ duongsinh.net. Xuất Hồn - Thưa cụ, nghe nói cụ có pháp xuất hồn. Có thể xuất hồn đến để dạy đạo và trị bệnh cho người khác dù họ đang ở một nơi nào thật xa chỗ cụ ở? - Mô Phật, Phật giáo không nhìn nhận có một linh hồn tồn tại độc lập như một thực thể. - Thế sao có môn sinh cho là cụ đã từng xuất hồn đến để dạy họ? - Tại họ chưa thực chứng về thiền quán mới chấp tướng như vậy. Đó là một thí dụ sinh động cho trạng thái huyễn (maya). - Xin cụ nói rõ hơn - Có thể người ấy có tâm kính ái ta. Và lại quá ham học pháp. Họ rất mong ta dạy pháp cho họ. Nên điển quang phóng chiếu qua tâm trí thành ra các ảo giác như vậy. - Thưa cụ còn có người cho rằng thấy Phật đến dạy đạo. Cụ nghĩ sao về vấn đề này? - Do lòng tin vào tam bảo quá lớn mà lại thiếu tỉnh giác và hay chấp tướng, nên ban đầu người ấy sẽ thấy Thầy mình xuất hồn đến dạy đạo. Sau đó sẽ thấy Phật đến dạy... v.v... Ông nên biết: Vạn pháp duy tâm tạo. Năng lượng phóng chiếu qua tâm trí sẽ tự hiển thị thành các pháp. Vậy phải tu tâm để tâm dần trở thành thanh tịnh rồi tiến tới cực tịnh và tâm không. Thì điển quang sẽ tuần tự biểu thị thành các pháp trang nghiêm thanh tịnh dần, cho đến khi trở thành "Vô Pháp". Cái đó gọi là thăng hoa chuyển hóa tâm thức về hướng giác ngộ. - Cụ bảo các pháp biểu thị là do năng lượng phóng chiếu qua tâm thức mà thành. Vậy nội dung tâm thức chuyển hóa này căn cứ vào đâu? - Nhất thiết phải căn cứ vào kinh điển do Như Lai và chư Tổ truyền lại và phải được một vị thầy đã thực chứng truyền trao và giám thiền thì mới được. - Xin cảm ơn cụ về những điều cụ đã chỉ dạy hôm nay. - Ta tưởng vậy chứ chưa chắc đã vậy. Ông nên tác bạch điều này với chư tăng và chư thiện tri thức để các ngài ấy phát tâm chỉ dạy cho thì mới thật đúng được. Tưởng Vậy/6/9/2007 trích từ: Duongsinh.net
  22. Trích của Liêm Trinh, Chào cụ tiến sỹ Cái vụ con cá voi và con người cụ giải thích nghe không hợp lý.Muốn đưa âm dương vào đấy thì người đó phải là nhà nghiên cứu hải dương học đang lặn theo nghiên cứu con cá voi hay đang dùng các thiết bị điện tử để theo dõi con cá voi thì các tương tác mới rõ nét. Theo liêm trinh trong một vật chất có cả âm dương là điều hiển nhiên không phải bàn luận nhưng khi khảo sát một tập hợp vật chất có từ 2 vật chất trở lên bằng âm dương thì: 1. Hai phần vật chất đó phải có mối liên hệ với nhau. 2.so sánh một tính chất đối lập của vật chất mà thôi. 3. sự chuyển hóa âm dương thể hiện ở sự điều chỉnh nội tại tại mỗi phần vật chất để tập hơp vật chất cân bằng. Ví dụ :Con cá voi và con người 1.Mối liên hệ giữa người và con cá voi là con người là nhà nghiên cứu hải dương lặn theo con cá voi để nghiên cứu. 2. so sánh tính chất trí tuệ con người có trí tuệ cao hơn nghiên cứu con cá voi có trí tuệ thấp hơn 3. Con cá voi cứ hồn nhiên bơi lúc nhanh lúc chậm, để cân bằng trạng thái con người có trí tuệ bơi theo phải điều chỉnh tốc độ bơi của mình để luôn bám sát con cá voi. Kính cụ Trời ạ, lại thêm một người "cao tầng" nữa rồi. Bó tay.com.canh lun! Nói như vậy thì chẳng khác nào nói rằng khi nướng thịt, để kiểm tra thịt còn sống hay đã chín và chín ở mức độ nào thì cần thiết phải nướng luôn...ngón tay mình để kiêm tra (?) vì như thế mới có...mối liên hệ với nhau?! :rolleyes:
  23. Cutu1 viết: Còn về vụ "con cá voi và con người" kia mà anh đã chủ quan nhận định rằng: Con người là động vất cao cấp nên là dương, không cần biết chúng quan hệ với nhau trong hoàn cảnh nào. Như vậy là con người luôn là dương với tất cả sinh vật thấp kém hơn mình. Ví dụ: hổ, sư tử, gấu, báo, . v .v. . Thật giỏi. Anh có đọc bài viết trước sơ qua thuyết Âm dương ngũ hành của tôi chứ. Anh đã bị kẹt ngay ở phần hạ tầng rồi. Xem chừng khó có cơ hội chép vượt "vũ môn". Vậy theo ý của cutu1 là phải có chuyển hóa âm dương? Chuyển hóa như thế này: 2. Con rận nước (Daphnia) khi ao hồ nhiều thức ăn thì quân số sẽ toàn là cái, khi thức ăn hiếm hoi và quân số quá đông đúc thì những con đực sẽ "xuất hiện" và giao phối với con cái. Con cái ấp trứng và lại chuyển thành đực nếu không gian càng giới hạn hơn. Nếu môi trường thoáng đãng hơn, những con cái chăm chỉ lại chiếm 100% quân số, vì những con đực đã biến mất, hay nói đúng hơn là lại chuyển thành cái (ví dụ của daretolead) là hợp theo lý thuyết của cutu1 phải không? Và phân định như thế nào về âm Dương khi có tình trạng lượng giới này, theo cutu1? 4. Hiện tượng "hi-fi" trong thế giới sinh vật có lúc diễn ra trong tình trạng rất khó tin, khiến khoa học không sao hiểu nổi. Chẳng hạn, hiện tượng "dương trước âm sau" của loài thỏ biển Aplysia dactylomela. Đây là một loại thân mềm không vỏ, nhưng phía trước thân là con đực, trong khi phía sau lại là của con cái. Quái trạng này giúp nó thoải mái "giao tiếp" với bất cứ đồng loại nào. Cũng chính kiểu cấu tạo cơ thể lạ đời đó đã giúp chúng lao vào những cuộc giao phối tập thể theo kiểu vòng tròn khép kín, với sự tham gia của cả chục, thậm chí cả trăm cá thể cùng lúc. Kiểu duy trì nòi giống đặc biệt này giúp chúng tiết kiệm thời gian, giảm thiểu khả năng "hư thai". (ví dụ của daretolead) Một trường hợp nữa là con giun đất cũng là sinh vật lưỡng giới. Vậy cutu1 phân âm dương như thế nào đối với 1 con giun và nếu 2 con giun như nhau thì phân âm dương ra sao? Các cụ ở trên "cao tầng" xin xuống thấp một chút. Té rất đau các cụ ơi. Các cụ ở "cao tầng" sao không nổi danh như cụ Bu- đa ở Ấn Độ, vì lĩnh hội được Lý học âm dương? hay như cụ Khổng ở Trung Quốc, đòi học thêm 10 năm Dịch học, mà vẫn nổi tiếng ầm ầm xuyên thời gian? Cutu1 luôn nói "chủ thể". Có cái chủ thể thì có cái "khách thể" và có cái "nô thể". Vậy cái đó là cái gì? Mà đã là "chủ" thì luôn luôn là chủ, làm chủ, chứ sao trong trường hợp khác "chủ thể" lại trốn mất tiêu? Cutu1 lại "đèn cù nó lại tít mù" nữa rồi! :rolleyes: Thiên Đồng :lol:
  24. Thien Đồng góp một chút giúp hai mẹ con. Gửi 100.000 đồng, nhờ cô Widlavender chuyển giúp. Thiên Đồng cảm ơn. :rolleyes: :lol:
  25. xuquang ở chung với ai? ba mẹ, ông bà có không? hay ở một mình? Quay bếp hướng sanh khí mà nhà xấu cũng "chết" như thường à.