-
Số nội dung
6.007 -
Tham gia
-
Lần đăng nhập cuối
-
Days Won
103
Content Type
Hồ sơ
Forums
Calendar
Everything posted by wildlavender
-
Xác nhận có 300,000 đ(ba trăm ngàn đồng) của Compack dành tặng cho hoàn cảnh "tha con cầu thực...." Quỹ hiện có: 4,900,000 đ +300,000 đ = 5,200,000 đ (năm triệu hai trăm ngàn đồng)
-
Khuyết điểm hay ưu điểm? Đôi khi khuyết điểm lớn lại trở thành ưu điểm lớn nhất của bạn. Câu chuyện về cậu bé 10 tuổi học judo khi cậu ấy bị mất cánh tay trái trong một vụ tai nạn thảm khốc đã dạy tôi về điều đó. Cậu bé bắt đầu học judo với một lão sư người Nhật. Cậu học rất nhanh và cậu không hiểu vì sao suốt 3 tháng trời tập luyện thầy cậu chỉ dạy cậu 1 thế võ duy nhất. Cuối cùng cậu bé phải lên tiếng hỏi: - Thưa thầy, tại sao thầy không dạy con thêm cái thế khác?” - Đúng là đây không phải thế võ duy nhất để con học, nhưng duy chỉ có thế võ này con cần phải học hơn hết! Tuy không hiểu hết lời thầy nói, cậu vẫn tin thầy và tiếp tục luyện tập. Mấy tháng sau, lão sư cho cậu tham gia cuộc thi đấu đầu tiên. Bản thân cậu cũng rất ngạc nhiên khi cậu có thể chiến thắng cả hai trận đầu. Trận thứ ba có hơi vất vả hơn nhưng sau cùng đối thủ cũng trở nên mất kiên nhẫn và chấp nhận thua cuộc; dĩ nhiên cậu bé chỉ sử dụng duy nhất một thế võ để chiến thắng trận đấu. Và trong sự ngỡ ngàng về sự thành công của mình, cậu ta bước vào trận chung kết. Lần này, đối thủ của cậu ta to lớn hơn, mạnh hơn và nhiều kinh nghiệm hơn cậu. Khi vào trận có vẻ cậu đang ở dưới cơ đối thủ. Nhận thấy cậu bé có thể đang chịu đòn đau, trọng tài cho tạm dừng trận đấu. Khi trọng tài định cho dừng hẳn trận đấu thì thầy cậu lên tiếng. - Không! Cứ để cậu ta tiếp tục thi đấu! Ngay khi trận đấu được tiếp tục, đối thủ của cậu đã phạm một lỗi nghiêm trọng: anh ta mất đề phòng và cậu bé đã dùng thế võ của mình vật ngã đối thủ. Cậu đã chiến thắng trận đấu và trở thành nhà vô địch cuộc thi. Trên đường trở về nhà, cậu cùng thầy ôn lại cái chiêu thức sử dụng trong mỗi trận đấu. Rồi thắc mắc thật sự trong đầu cậu lại thôi thúc cậu đặt lại câu hỏi trước đây với thầy. - Thưa thầy, làm sao con có thể chiến thắng cuộc thi này chỉ bằng một thế võ? - Con chiến thắng vì 2 lý do con ạ - thầy cậu trả lời - Thứ nhất, con hầu như đã hoàn toàn tinh thông một trong những thế ném khó nhất của judo. Thứ hai, thế đỡ duy nhất cho chiêu thức này là đối thủ của con phải tóm được cánh tay trái của con. Thế là khuyết điểm lớn kia lại trở thành ưu điểm lớn nhất của cậu. QUỲNH ĐOÀN (Theo inspirationalstories.com)
-
http://chuadieuphap.com.vn/content/tintuc_...54&langid=0 Chương trình Lễ Kỳ Siêu được trang web Chùa Diệu Pháp đăng tại link trên đây.
-
WIEBODZIN, Ba Lan (AP) - Ngày hôm nay thứ Bảy (7.11.2010) tượng Chúa Giêsu Kitô Vua lớn nhất thế giới đã được dựng lên một thị trấn nhỏ Swiebodzin với 22,000 dân, nằm ở miền Tây Ba Lan. Tượng Chúa Chúa Kitô Vua cao tổng cộng 167ft (51m), tính luôn phần bệ và vương miện đội trên đầu; trong khi tượng Chúa Cứu Thế ở Rio De Janeiro Brazil chỉ cao 125ft (38m). Như vậy sẽ cao hơn tượng tượng ở Rio De Janeiro tới một phần ba. Tượng năng 30 tấn. VietCatholic News (06 Nov 2010 15:19)
-
Giấc mơ có hào quang là điềm lành, cơ hội đạt thành công việc dự tính lâu dài, may mắn và tài lộc sẽ bất ngờ đến trong khoảng thời gian rất ngắn.
-
Cứ đến tham gia ngày hôm qua mới khai giảng phổ biến qui định hướng dẫn cách tập, bạn học vẫn kịp.
-
Bạn có tin không? Loại bàn chải không cần thuốc đánh răng sẽ khiến răng bạn sáng bóng! Không cần kem đánh răng, không dùng chỉ nha khoa và cũng không cần loại hoá chất tẩy rửa nào, nhưng bạn vẫn khiến người khác phải ghen tị vì độ “chói sáng” của mình. Đây là sản phẩm bàn chải thú vị Soladey JX3 ứng dụng hiện tượng vật lí của giáo sư Mitoyama và chủ nhiệm Gerry từ trường Saskatchowan, Nhật Bản. Sản phẩm mới xuất hiện nên chỉ có 4 màu: da cam, tím, hồng và xanh dương để lựa chọn. Vậy chiếc bàn chải này hoạt động ra sao để giúp răng bạn trắng bóng nhỉ? Trước hết đó là nhờ 3 phần quan trọng: thanh bán dẫn, vỏ kim loại và tấm pin mặt trời. Khi sử dụng bàn chải dưới ánh sáng mặt trời hoặc bóng đèn, các hạt mang điện (electron) được sinh ra từ tấm pin và bán dẫn theo dây dẫn tới các lông bàn chải. Điều này tương tự như các máy tính sử dụng pin mặt trời các bạn học sinh vẫn dùng. Tiếp đó, bàn chải đã làm ướt sẽ giúp các hạt mang điện tiếp xúc với miệng và cả hàm răng của chúng ta (vì nước máy là môi trường dẫn điện). Điện áp rất nhỏ nên người dùng khỏi lo bị điện giật (bị giật điện ở miệng thì thật là khủng khiếp!). Cơ chế hoạt động đây này! Khi tiếp xúc với răng, các hạt mang điện sẽ đánh bật các ion hydro (là cầu nối vững chắc giữa các mảng bám với răng). Khi cầu nối không còn, chải răng một cách thông thường (không cần kem) sẽ dễ dàng làm các mảng bám “cứng đầu” trôi đi. Bàn chải này cũng tiêu diệt 2 loại vi khuẩn chính gây bệnh nha chu. Răng của bạn sẽ trắng bóng và lợi được bảo vệ. Hiện tại, chiếc bàn chải này đã được phát miễn phí cho 120 người dân Nhật Bản sử dụng và đưa ra nhận định cá nhân. Trong tương lai, nó sẽ khiến các hãng bàn chải bình thường phải đau đầu đây!
-
Xác nhận có 400,000 đ(bốn trăm ngàn đồng) của chau đóng góp Quỹ từ Thiện. Quỹ hiện có: 4,500,000 đ + 400,000 đ = 4,900,000 đ (bốn triệu chín trăm ngàn đồng)
-
Have Time + Energy + receive an inheritance from somebody = > money !
-
Wild sẽ xác nhận bên Topic Từ Thiện sau khi nhận được>
-
Rễ bồ công anh có thể chữa ung thư máu Theo nghiên cứu của Đại học Windsor, Canada, chất chiết xuất từ rễ cỏ bồ công anh có thể khiến các tế bào ung thư máu "tự chết". Sau khi phát hiện hai bệnh nhân ung thư máu không thể điều trị bằng liệu pháp hóa trị đã khỏe lên sau một thời gian uống trà cỏ bồ công anh (Taraxacum officinale), các nhà nghiên cứu đã thử chiết xuất và thử nghiệm chất từ rễ loài thảo dược này đối với những tế bào ung thư bạch cầu. Công trình thử nghiệm đã rất thành công khi các tế bào ung thư bạch cầu "tự chết" trong vòng 24 giờ, trong khi các tế bào bình thường không bị ảnh hưởng. Phát hiện mới của nhóm nghiên cứu thuộc Đại học Windsor có thể giúp các bệnh nhân ung thư, bị kháng các loại thuốc hóa trị, có thêm cơ hội điều trị bằng các loại thảo dược không độc hại. Nhóm nghiên cứu đang tiếp tục mở rộng chương trình với hy vọng sớm bào chế được một loại thuốc mới điều trị bệnh ung thư máu. (theo Vietnam+odilinet)
-
Đã xác nhận số tiền bạn tặng bên Quỹ từ Thiện.
-
Xác nhận có 200,000 đ(hai trăm ngàn đồng) của Vi Tiểu bảo dành tặng cho trường hợp "Tha con cầu thực" Quỹ hiện có: 4,300,000 đ + 200,000 đ = 4,500,000 đ(bốn triệu năm trăm ngàn đồng)
-
Lá Số bị lỗi món quà không đến được với bạn rồi nhé!
-
Xuyên suốt vụ án từ những ngày đầu qua hàng trăm bài viết và comment của dư luận. Điều đọng lại trong tôi là đoạn trích trên đây và chiêm nghiệm: Cuộc đời có quá nhiều điều đơn giản mà đôi khi ta mất cả quyền "như thắp cho Bố một nén nhang" xuất hiện từ hành động thiếu kềm chế, thiếu một chữ nhẫn, một chữ từ, mà nhận phải bi kịch lớn cho chính mình và cho người thân. Đau xót thay!
-
Với khuôn mặt này không hề có tướng pháp sát phu đâu bạn! Có chăng là xát muối vào tim người khác! Có thể chỉ phụ người chứ không bị người phụ. bạn sẽ là người thành công một nữa bởi khả năng giao tiếp. Người chồng bạn sau này là người có khuôn hình đẹp. Tính tình chưa biết? hi ! Tuy nhiên đi vào vai trò làm vợ e rằng có khuynh hướng hai vai gánh vác giang sơn nhà chồng.
-
Ảnh bị hắt sáng như trên không xem được đâu bạn ạ!
-
Xem ba Clip trên đây mới nhận thấy mình thiếu sót khi chưa nói lời cám ơn Trung Nhân và Anh bạn quay phim, mọi sinh hoạt off bài giảng hay có sự kiện của Trung Tâm đều có phần phụ trách của TN tạo nên sự trọn vẹn. Ai cũng có một công việc của cuộc sống và ai cũng có một tài năng nhưng không phải ai cũng sẵn lòng cùng với sắp xếp thời gian để đóng góp chuyên môn cá nhân phục vụ cho lợi ích chung của diễn đàn và hoạt động cộng đồng. Chân thành cám ơn TR Nhân và cameramen.! :D
-
Trường hợp này cần coi lại toàn bộ nhà ở đất ở! Khả năng âm khí nặng!
-
Phan Thị Bích Hằng thích thời trang 'nghĩa địa'! Phan Thị Bích Hằng nổi tiếng trong vai trò của một nhà ngoại cảm. Nhưng với hầu hết những người biết chị từ trước, Phan Thị Bích Hằng của đời thường lúc nào cũng hạnh phúc trong vai trò làm vợ, làm mẹ cùng công việc là cán bộ trường ĐH Kinh doanh và Công nghệ Hà Nội. Tôi biết Bích Hằng từ khi cả hai chúng tôi còn là học sinh trung học phổ thông. Hai mươi năm qua, tôi ít gặp Bích Hằng nhưng luôn dõi theo cuộc sống của Hằng, cuộc sống đặc biệt của một nhà ngoại cảm. Lần này gặp lại, không chỉ có Hằng mà còn được gặp cả mẹ, chị, em gái và hai cậu con trai kháu khỉnh nhân dịp Hằng đưa cả nhà đi Đại Nam – Bình Dương chơi cuối tuần. Tổ ấm hạnh phúc của Phan Thị Bích Hằng Chào Bích Hằng, đã lâu không gặp, thấy Hằng bữa nay trẻ và đẹp ra rất nhiều? Mình có thể trao đổi đôi chút về cuộc sống của Bích Hằng? Rất sẵn lòng! Là một phụ nữ, gánh trên vai trách nhiệm của một công chức nhà nước, trách nhiệm với gia đình, lại có một công việc hết sức đặc biệt của người có khả năng ngoại cảm, cân bằng cuộc sống có phải là điều quá khó? Cảm ơn chị đã quan tâm đến cuộc sống của Hằng. Hiện nay Hằng là cán bộ của trường Đại học Kinh doanh và Công nghệ Hà Nội, có một gia đình với hai con trai ngoan ngoãn. Trong mắt Phan Thị Bích Hằng, mẹ luôn là một ’thiên sứ’, là người mà chị nghĩ đến khi gặp những khó khăn trong cuộc sống Chị có phải là người nổi tiếng? Đó là “danh hiệu” mà mọi người, bạn bè hay nói về tôi. Tôi thì không nghĩ vậy, tôi chỉ là người có chút khả năng đặc biệt. Một vài điều chia sẻ về công việc của chị ở trường Đại học? Tôi là một người có quỹ thời gian eo hẹp nhưng luôn muốn làm tốt công việc của mình. Tôi ham học và luôn có ý thức trau dồi chuyên môn nghiệp vụ nên không bỏ qua bất cứ khóa học nâng cao trình độ nào do trường tổ chức, từ các khóa nâng cao khả năng sư phạm, nâng cao kỹ năng sống, nâng cao trình độ chuyên môn. Con trai nhỏ Thanh Trung. Chị có được ưu đãi gì từ nhà trường, nơi chị công tác, và có sự chia sẻ nào từ đồng nghiệp, khi chị còn phải thực hiện rất nhiều việc của một nhà ngoại cảm? Rất nhiều! Tôi có quan điểm sống: Việc gia đình để lại sau cánh cổng nhà, việc cơ quan để lại sau cánh cổng trường nhưng khi đã làm việc thì làm hết sức mình. Chỉ có công việc tìm mộ liệt sỹ là đôi khi phải chen cả vào quỹ thời gian của cơ quan, của gia đình. Cụ thể là gì? Mỗi khi đi làm tôi phải mang theo một vài bộ hồ sơ liệt sỹ, nhiều khi đang làm việc phải bỏ ra ngoài để nghe điện thoại, hướng dẫn tìm mộ liệt sỹ. Con trai lớn Minh Tiến. Điều đó có ảnh hưởng đến công việc? Các đồng nghiệp của tôi rất cảm thông. Môi trường làm việc của tôi là môi trường tri thức, mọi người hiểu ý nghĩa công việc tôi làm nên rất tạo điều kiện. Tôi chỉ mơ ước, một buổi sáng thức dậy, không có người đợi mình, một buổi chiều đi làm về, chỉ có vài ba đôi dép trước thềm chứ không phải là một sàn dép" Việc hoàn thành thiên chức làm dâu, làm vợ, làm mẹ của chị có gì đặc biệt? Cha mẹ là những người rất hiểu tôi, tự hào về tôi và luôn giúp đỡ tôi. Mẹ là người chia sẻ, giúp đỡ tôi nhiều nhất. Gia đình chồng tôi là một gia đình Hà Nội gốc, có nếp sống quy chuẩn, khép kín, lại có một cô con dâu liên tục phải tiếp khách bất kể giờ giấc nên lúc đầu cũng có đôi chút xáo trộn, nhưng dần rồi cũng quen, bố mẹ chồng rất cảm thông. Khi hàng ngày chứng kiến những việc tôi làm, gặp gỡ tiếp xúc với những gia đình liệt sỹ, các cụ thấy tự hào, bao nỗi ấm ức về sự phiền toái tan biến Còn ông xã, có bao giờ ông xã bị phiền lòng? Có ba câu nói của ông xã vào ba thời điểm và hoàn cảnh khác nhau về công việc của tôi làm tôi nhớ mãi. Một là, khi cùng tôi đi tìm mộ ở Sông Đà, thấy thời tiết quá khắc nghiệt, đang đi nước lũ tràn về, anh nói: “Đi như thế này nhỡ có chuyện gì rủi thì ai tính công cho em?”. Đến Quảng Trị, anh nói: “Vợ có đi hết cả cuộc đời cũng chưa xoa dịu hết vết thương chiến tranh, hết những nỗi đau của thân nhân liệt sỹ”. Còn câu thứ ba? Khi tôi đến Buôn Mê Thuột, Đắc Lắc, trước khi đi, anh nói đưa tôi đi nốt lần này, rồi về không để vợ đi xa nữa, nhưng khi tới nơi, thấy các cựu chiến binh đón tiếp nồng hậu từ sân bay, và quan trọng hơn là các cựu chiến binh cao tuổi vào rừng, đi không hề run rẩy, cuốc cật lực để tìm đồng đội, anh nói: “Nếu giữ vợ thì thấy thật xấu hổ!”. Tôi tin là anh hiểu tôi. Các con có hiểu công việc chị đang làm? Con trai đầu của tôi được ông nội, ông ngoại chăm sóc và trò chuyện nhiều nên cháu không thắc mắc về chuyện mẹ hay đi xa, con trai thứ hai không được gần hai ông vì cả hai ông đều đã không còn, lúc còn nhỏ rất sợ mẹ mặc quần áo thể thao, nai nịt gọn gang, chỉ thích mẹ mặc váy và đi giày cao gót, bởi với bé, mẹ mặc váy đồng nghĩa với việc sáng đi tối về. Có lần đang xem tivi, thấy mẹ, bé chạy lại ôm lấy tivi đòi mẹ, mọi người nói mẹ đang đi tìm mộ liệt sỹ, bé gào to: “Con không thích tivi, con chỉ thích mẹ!”. Lúc đó cháu ba tuổi. Giờ thì ổn rồi, cả Tiến – con lớn và Trung – con nhỏ đều quen và rất chịu đựng khi mẹ hay phải xa nhà. Chị đã làm gì để bù đắp cho các con? Mỗi khi có dịp là tôi lại đưa các con đi chơi cùng. Tôi dạy con tính tự lập. Các con của chị được gì khi có người mẹ đặc biệt như chị? Lòng nhân ái, tính nhân văn. Đó là những điều các cháu sớm có khi hàng ngày chứng kiến mẹ làm việc. Các cháu biết ân cần chia sẻ với những người khách đến nhà. Tất cả những người khách khi tìm đến tôi, họ đều đang hướng tới một cõi tâm linh thiêng liêng nhất, trong sáng nhất. Các cháu được tiếp xúc với họ vào những khoảnh khắc ấy. Nhiều khi con trai tôi thấy những người từ vùng nông thôn ra, trông khắc khổ, các cháu hỏi mẹ có cần cho tiền người ta không. Điều đó làm tôi cảm động. Còn thiệt thòi? Không được mẹ dành thời gian, không được vỗ về mỗi khi ngủ. Tôi bắt đầu công việc tìm hiểu hồ sơ liệt sỹ từ 23 giờ đến 1 giờ sáng mỗi ngày. Tôi đóng kín cửa để làm việc, sấm nổ bên tai cũng không nghe. Các con tôi phải tự lên giường đi ngủ, từ bé! Các cháu chỉ được nghe lời ru, lời kể chuyện của mẹ đã thu sẵn trong băng cassette, đặc biệt là lúc tôi phải xa nhà. Công việc tìm mộ liệt sỹ có chiếm nhiều thời gian của chị? Như tôi đã nói, mỗi ngày tôi nghiên cứu hồ sơ từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng. Còn tiếp khách thì bất kể lúc nào. Sáng nào thức dậy cũng đã có 5, 7 người chờ. Mỗi chiều đi làm về, đón tôi là một sàn dép (của những người đang ngồi trong nhà đợi gặp tôi). Lúc tôi nấu ăn, khách đứng bên cạnh, khi tôi ngồi ăn, khách ngồi bên bàn ăn. Nhà tôi la liệt các loại ghế cho khách ngồi chờ, cốc chén uống nước đủ loại vẫn không đủ, không gian sinh hoạt bị đảo lộn. Lúc đầu tôi còn tiếp khách bằng nước trà, sau này chỉ có thể tiếp bằng nước suối. Chị dành thời gian cho riêng mình như thế nào? Tôi cũng rất chú ý đến việc chăm sóc bản thân, tôi thường dành thời gian xem tivi cùng cả nhà khi có thể. Tôi cũng thích shopping. Tôi thích sắm thời trang công sở, thời trang picnic và cả thời trang “nghĩa địa” nữa (cười!). Thời trang nghĩa địa? Là tôi nói vui, thực ra đó là các trang phục để tôi có thể nai nịt gọn gang khi đi tìm mộ liệt sỹ. Đó phải là giày bệt, áo quần vải dày chống gai, đá nhọn, “kín cổng cao tường” để chống muỗi, là túi khoác tiện dụng và mũ cơ động. Cứ như là đi picnic? Bạn bè đùa tôi hay đi picnic, tôi nói tôi được đi picnic ở bất kỳ nơi nào có liệt sỹ, có chiến tranh đi qua! Những nơi hiểm nguy, có thú dữ, có rắn rết, côn trùng, được vào rừng sâu núi thẳm, được trèo đèo lội suối, ai thích tôi cho theo! Chị có thời gian dành cho bạn bè? Rất hiếm, nhiều khi bị mếch lòng vì bạn bè không hiểu. Cũng đành chịu thôi. Cuộc sống của chị có áp lực? Có! Áp lực công việc lớn, áp lực tâm lý vô cùng nặng nề! Chị có bao giờ buồn không? Không thể không buồn khi bị dư luận để ý quá nhiều và mình trở thành chủ đề của những câu chuyện trà dư tửu hậu. Bản thân quỹ thời gian của tôi có hạn, sức khỏe cũng có hạn mà nhu cầu của xã hội cần đến khả năng của tôi lại nhiều. Những người tôi giúp, được việc thì vui vẻ, không ít người chưa được hoặc không được giúp lại không thông cảm, thậm chí còn oán trách, dẫn đến suy nghĩ thiếu khách quan. Chị mơ ước điều gì? Một buổi sáng thức dậy, không có người đợi mình, một buổi chiều đi làm về, chỉ có vài ba đôi dép trước thềm chứ không phải là một sàn dép! Đó là khi không còn nhiều liệt sỹ chưa tìm thấy mộ! Cảm ơn chị về cuộc trò chuyện thú vị này. Chúc chị sớm thực hiện được ước mơ giản dị trên! Cùng "khám túi" nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng: Chiếc túi nhỏ chị hay mang theo khi đi tìm mộ Điện thoại và sổ ghi chép vật bất ly thân. Kính mát Kẹp tóc. Nguồn thoitrangtre.
-
Xác nhận có 1,100,000 đ (một triệu một trăm ngàn đồng) của Phamhung đăng ký 1 LaKinh.
-
Hộ niệm lúc lâm chung Hộ niệm là niệm Phật cầu nguyện cho một bệnh nhân khi nhận thấy thuốc chữa trị không còn tác dụng đối với người ấy nữa, khi mà người bệnh sắp qua đời. Sự nhất tâm của người trợ niệm cùng với công năng của sự niệm Phật sẽ gia hộ cho người bệnh sớm chấm dứt đoạn hành trình cuối cùng trong cuộc đời mình. Hộ niệm là gì? Hộ niệm là niệm Phật cầu nguyện cho một bệnh nhân khi nhận thấy thuốc chữa trị không còn tác dụng đối với người ấy nữa, khi mà người bệnh sắp qua đời. Sự nhất tâm của người trợ niệm cùng với công năng của sự niệm Phật sẽ gia hộ cho người bệnh sớm chấm dứt đoạn hành trình cuối cùng trong cuộc đời mình. Nhờ vậy, người bệnh sẽ được tự do, thanh thản và được vãng sanh về cảnh giới của chư Phật. Không có gì hạnh phúc hơn được sống và chết như thế. Khổng Tử từng nói: "Người nào mà buổi sáng nghe được đạo, buổi chiều chết cũng thỏa lòng". Tại sao vậy? Tại vì chết không là gì cả đối với người đã nghe được đạo. Người ấy thật sự đã vượt lên trên những ý niệm tầm thường lúc họ chết. Hộ niệm chính là giúp họ đạt được điều này. Hộ niệm là cầu nguyện chư Phật và chư Phật ở đây là đạo vậy. Dù cho trong quá khứ họ đã làm gì đi nữa cũng không sao. Nếu trước đây họ có một chút ít phước thiện và trong lúc lâm chung lại được những người bạn đạo thân thiện đến hộ niệm thì họ vẫn có thể vượt thoát khổ đau. Nhờ sự hộ niệm, họ nghe được danh hiệu Phật và nhập vào chánh đạo nên được vượt thoát khổ đau. Phút lâm chung là thời điểm nguy kịch nhất đối với người hấp hối. Đấy cũng là cơ hội cuối cùng để cho người hấp hối có thể chuyển đổi. Cho nên, với tư cách là một người Phật tử, chúng ta phải hộ niệm cho mọi người khi cần thiết. Tại sao chúng ta cần phải hộ niệm? Chúng ta thường nghĩ rằng, khi một người tắt thở tức là người ấy đã chết. Điều này không hoàn toàn đúng. Theo sự diễn tả trong kinh thì sau khoảng 8 giờ đồng hồ, tâm thức sẽ tách khỏi thể xác và sẽ trở thành "thân trung ấm". Thân trung ấm là một trạng thái tâm thức trung gian giữa sự chết và tái sinh. Trong vòng 7 tuần sau, những người thân của người chết nên tiếp tục niệm Phật trợ duyên, tụng kinh, bái sám và mời những người Phật tử khác cùng hành lễ để trợ duyên cho người chết được siêu thoát. Ở đây có một vấn đề cần phải được làm sáng tỏ. Khi một người chết, xác thịt của người ấy trở về với cát bụi, nhưng còn phần tâm thức của người ấy thì sao, điều gì sẽ diễn ra với nó, nó có tồn tại mãi mãi không? Vấn đề này được kinh điển diễn tả rằng, trong vòng bảy tuần sau khi chết, ba loại nghiệp sẽ tham gia quyết định nơi đến của thần thức, nơi mà người ấy tái sinh. Ba loại nghiệp đó là: Trọng nghiệp, tập quán nghiệp và cận tử nghiệp. Trong đó, cận tử nghiệp có sự chi phối mạnh nhất. Thứ nhất là sự quyết định của trọng nghiệp. Trọng nghiệp là những việc lành lớn hoặc là những việc cực ác mà người ta đã từng làm lúc còn sống. Kết quả của những nghiệp ấy đã được xác định cụ thể. Người nào gieo những hạt giống thiện thì khi quả chín muồi, họ sẽ được sinh lên thiên giới hoặc thác sanh về cảnh giới của chư Phật. Nếu người nào gieo những hạt giống bất thiện thì kết quả họ sẽ bị đọa vào địa ngục, ngạ quỷ hay súc sanh. "Tất cả những gì người ta đã tạo ra, dù tốt hay xấu, chính họ sẽ là người nhận lãnh những kết quả ấy". Thứ hai, con người thường có những thói quen và những sở thích. Người tốt thì có thói quen tốt và ngược lại, người xấu thì có thói quen xấu. Một khi sở thích đã trở thành thói quen thì khó lòng thay đổi được chúng. Khi một người mới chết, nếu không có sự chi phối nào khác thì người ấy sẽ đi theo những người có thói quen tương tự với mình và sẽ tái sinh ở đó. Thứ ba, cận tử nghiệp thường gắn liền với ý niệm của người hấp hối. Những ý niệm cuối cùng của người chết sẽ quyết định là sẽ tái sinh vào trong sáu cảnh giới của cõi dục hay là được thác sanh về cảnh giới của chư Phật. Ý niệm cuối cùng ấy rất quan trọng. Nếu người hấp hối không có những trọng nghiệp, cũng không có thói quen và ý niệm cuối cùng cũng không rõ ràng gì cả thì thần thức sẽ bị lấp lửng như những làn sóng vô tuyến. Khi người ấy nghe tiếng khóc than của người thân thì sẽ nảy sinh ý niệm muốn quay trở lại. Nếu lúc ấy mà nghe tiếng niệm Phật thì người đó sẽ không bị vướng bận bởi những âu lo của cuộc đời. Ý niệm muốn quay trở lại là nguyên nhân dẫn đến tái sinh trong sáu cõi hữu tình, trong khi ý niệm không bị ràng buộc bởi những lo âu của trần thế là nhân tố dẫn đến sự thác sanh về cảnh giới của chư Phật. Có một người Trung Quốc nói rằng: "Khi bạn đánh vào cái chiêng một nghìn lần, thì lần đánh sau cùng sẽ tạo nên âm thanh hòa điệu". Hộ niệm là "gõ lần cuối cùng để tạo nên sự hòa điệu" ấy. Có nghĩa là dùng sự hộ niệm để điều chỉnh ý niệm của người hấp hối, để khơi gợi và để tác động trực tiếp vào tâm thức của người ấy. Một ý niệm thiện lành thì sẽ đưa đến sự tái sanh ở cõi lành, một ý niệm bất thiện thì bị tái sinh vào ác đạo. Tuy nhiên, người sắp lâm chung cần phải được chăm sóc hết sức cẩn thận trong giờ hấp hối. Khi một người hấp hối là họ bắt đầu khởi một ý niệm, chúng ta phải hộ niệm để gợi mở, để truyền cảm hứng và để dẫn dắt dòng tâm thức của người đó. Đây là lý do mà chúng ta cần phải hộ niệm. Hộ niệm có lợi ích gì? Như quí vị đã biết, có bốn giai đoạn trong đời sống một con người, bốn giai đoạn ấy là: sanh, già, bệnh và chết. Chúng còn được biết đến như là bốn định luật của cuộc sống. Chúng ta hãy bỏ qua ba giai đoạn đầu và chỉ tập trung vào giai đoạn cuối cùng, đó là "chết". Từ xưa cho đến nay, đã có rất nhiều vị anh hùng, nhưng không có ai trong số họ thoát khỏi sự chết. Tuy nhiên, để chết trong yên bình hay không thì người ta có thể điều khiển được. Mọi người đều mong ước có được cuộc sống thú vị và yên bình. Cũng như vậy, mọi người mong ước được bình yên khi chết. Lúc hấp hối, người ta thường rơi vào bốn trạng huống: 1. lo âu về cái chết, 2. đau đớn, 3. không muốn dứt bỏ đời sống hiện tại và 4. không tỉnh táo. Nếu bốn trạng huống ấy không thực sự chi phối đến người chết, nhưng người ấy lại chết trong tiếng than khóc của người thân thì sẽ không thể ra đi một cách yên bình được. Tuy nhiên, nếu chúng ta hộ niệm cho người ấy lúc hấp hối thì chúng ta có thể truyền cảm hứng, an ủi, nhắc nhở và dẫn dắt người ấy hướng về chánh đạo. Trong tiếng niệm Phật, người ấy sẽ cảm thấy bớt căng thẳng hơn bởi sự nhớ nghĩ chơn chánh và tự thấy mình không còn bị ràng buộc bởi những lo âu, sợ hãi thường tình. Do đó, người ấy sẽ được tái sinh về cảnh giới của chư Phật một cách an nhiên. Khổng Tử nói rằng: "Khi con chim sắp chết, tiếng hót của nó thật não ruột, khi một người sắp chết, họ nói thật thân ái". Điều này chứng tỏ không ai muốn chết trong khi người ta vẫn còn thở. Khi nhận thấy điều đó không thể có được thì người ta sẽ mong ước có được một nơi an toàn để bám vào. Nhờ sự hộ niệm, người hấp hối có thể nương vào ánh hào quang của Phật để thoát ra khỏi những âu lo thường tình và tìm đến nương tựa nơi Đức Phật. Người ta sẽ đến được nơi an nghỉ cuối cùng, đó là cảnh giới của chư Phật. Đây là một lợi ích của sự hộ niệm. Một lợi ích khác của sự hộ niệm là dùng những "luồng tư tưởng" lành được sinh ra bởi những đạo hữu đang niệm Phật để khai mở ý niệm đầu tiên nhất của người hấp hối. Sau đó làm cho ý niệm lành ấy tiếp tục được điều chỉnh cho hợp với những ý niệm thiện khác trong mười pháp giới. Bằng sự nỗ lực thích đáng, nghiệp thiện ấy sẽ đến được với giới hạn của những hạt giống thiện. Người hấp hối sẽ tập trung vào ý niệm thiện ấy một cách nhất tâm và sẽ được vãng sanh về cảnh giới của chư Phật. Người ta thường ý thức được rằng, một ý niệm thiện khởi lên là thiên đường hiện khởi và một ý niệm bất thiện khởi lên là địa ngục xuất hiện. Tư tưởng trong hiện tại quyết định cảnh giới tái sanh là thiên đường hay địa ngục. Hộ niệm bằng cách niệm Phật là thôi thúc người hấp hối hãy khai mở một ý niệm thiện trong hiện tại và nắm vững lấy nó, chứ không để xảy ra bất cứ một sơ suất nhỏ nào, vì điều ấy sẽ khiến cho người ta đi lạc đường. Những nguyên tắc khi hộ niệm Người bệnh thường bị hành hạ bởi sự đau đớn trước khi chết. Sự đau đớn ấy không thể diễn tả nổi. Vì thế, người bệnh cần có "sự thanh thản" trước và sau khi chết. Người ấy sẽ ra đi hết sức bình yên trong sự thanh thản. Có một số nguyên tắc cần được tôn trọng khi hộ niệm: 1- Không di chuyển thân thể của người chết, 2- Không được khóc than, 3- Không nên gây ồn ào không cần thiết, 4- Niệm Phật một cách trang nghiêm. Trước hết là không được di chuyển thân thể của người chết. Từ khi trút hơi thở cuối cùng, người chết cần có sự thanh thản, bất kỳ sự di chuyển nào cũng làm cho thể xác người chết càng đau thêm. Trong lúc đau đớn, người chết sẽ sinh lòng căm hờn. Chính lòng căm hờn này dẫn người chết đến chỗ sa đọa. Việc tắm rửa và thay áo quần cho người chết nên tiến hành trước lúc người ấy chết hoặc là sau khi chết khoảng 8 tiếng đồng hồ. Điều này rất quan trọng. Thứ hai, không được khóc than. Mọi người cho rằng, khóc cho người chết là một nghĩa cử thông thường của con người. Một khi có người chết, chúng ta khóc bên xác của người ấy. Điều này chỉ đem đến sự buồn phiền cho người chết mà thôi. Thay vì khóc than, chúng ta hãy ngăn những dòng nước mắt lại và niệm Phật một cách thành kính để cầu cho người ấy được sanh về cõi Cực lạc. Như thế thì cả người sống và người chết đều sẽ cảm thấy tốt hơn. Nếu ai đó không ngăn được sự khóc than thì nên đi nơi khác và khóc cho thỏa lòng rồi hãy trở lại. Như thế thì sẽ làm dịu bớt sự dồn nén ở trong lòng. Thứ ba là không nên gây ồn ào không cần thiết. Khi có người chết, thân quyến và bạn bè đến viếng và sẽ có không ít vấn đề được bàn tán ngay sau khi người ta chết. Khi có quá nhiều quan điểm và lời huyên thuyên không ngớt thì chỉ làm mất đi sự yên tĩnh và làm phân tâm những người hộ niệm. Tốt hơn là nên thảo luận và sắp xếp công việc ở một phòng khác hoặc là ở bên ngoài. Hãy giữ cho căn phòng người chết đang nằm được yên tĩnh. Mọi người hãy niệm Phật trong sự điềm tĩnh và hãy để cho người chết chỉ nghe tiếng niệm Phật mà thôi. Được như thế thì người chết sẽ có thể nhất tâm và dòng tư tưởng thanh cao của họ không bị gián đoạn. Đây mới là cách trợ giúp phù hợp nhất. Thứ tư là niệm Phật một cách trang nghiêm. Tất cả những người Phật tử hay không phải Phật tử, sau khi hiểu được lợi ích của sự hộ niệm, họ thường mời những người giúp đỡ đến để chuẩn bị cho việc hộ niệm. Cần phải quan sát sự chuyển biến của người hấp hối, khi thấy người thân của mình đang nằm, vẫn còn thở, sắp tắt thở, đang trút hơi thở cuối cùng, lúc ấy hãy mời mọi người hộ niệm cho họ. Mọi người nên cùng nhau niệm Phật trong sự trang nghiêm để cầu cho người đang nằm được vãng sanh về cõi Cực lạc. Có một vài điểm cần lưu tâm trong khi gia đình có người hấp hối: a. Chỉ di chuyển thân thể người chết sau 8 giờ kể từ lúc tắt thở. Điều này sẽ hơi bất tiện nếu đấy là khu vực có quá nhiều bệnh nhân. Chúng ta có thể chuyển nguyên cả cái giường mà người chết đang nằm đến phòng khâm liệm và tiếp tục hộ niệm cho đến tám tiếng đồng hồ. Sau đó, chúng ta có thể chuẩn bị cho việc khâm liệm. b. Nếu người chết đang trong tư thế ngồi, cứ để vậy và không cần phải phủ khăn áo gì cả. Tuy nhiên, chúng ta không được để cho thể xác bị nghiêng. Và sau 8 tiếng thì chúng ta sẽ chuyển đổi. c. Không cần phải mặc áo quần tốt cho người chết, chỉ cần phủ lên thân thể họ một tấm ra sạch là được. Cuối cùng thì thể xác ấy cũng được mai táng hoặc là hỏa thiêu, cho nên việc mặc quần áo tốt cho họ cũng không có lợi ích gì. Nếu như đem những áo quần tốt đó cho người thân của mình dùng lúc đang còn sống thì tốt hơn, nó sẽ làm tăng thêm phần giá trị cho người ấy. d. Sau 8 đến 12 tiếng, chúng ta vẫn tiếp tục sắp xếp cho tang lễ. Tuy nhiên, chúng ta vẫn có thể tiếp tục hộ niệm. Làm gì khi "nhạc đã cất lên mà người vẫn chưa đi"? Có một câu châm ngôn rằng: "Tiếng nhạc cất lên và người thanh thản ra đi". Niệm Phật thật ra là hát "bản nhạc vô sanh". Sau khi nhạc cất lên thì người hấp hối nên từ giã cõi trần. Tuy nhiên, đôi khi sự việc lại không diễn tiến như vậy. Tiếng niệm Phật cất lên mà người vẫn chưa ra đi, người ấy vẫn còn sống. Lúc ấy chúng ta nên làm gì? Trường hợp này giống như sau khi chúng ta niệm Phật trợ tiến cho người hấp hối nhưng người ấy không chết, họ vẫn tiếp tục sống thêm 10 năm nữa. Chúng ta nên làm gì trong trường như thế? Đấy là kết quả tốt, là một trường hợp đáng mừng, là một điềm lành. Bởi vì công năng của việc hộ niệm đã làm hồi sinh. Nhờ phước đức của việc hộ niệm mà người hấp hối đã thoát khỏi bệnh tật, mạng sống được kéo dài ra. Như thế không tốt hơn sao? Hộ niệm là xưng niệm "Nam mô A Di Đà Phật" xung quanh người đang hấp hối. Việc làm này gợi cho người đang hấp hối hay đã chết nhớ lại rằng, biển khổ là không bờ, sám hối là tự cứu lấy mình. Người hấp hối sẽ nắm lấy cơ hội này để hướng sự chú ý vào nội tâm nhằm nhận ra bản tánh thanh tịnh vốn có của mình. Khi chúng ta nhìn thấy được bản tánh cũng có nghĩa chúng ta nhìn thấy được Phật tánh và sẽ được quay về với cảnh giới của chư Phật. Tỷ kheo Tai Kwong -Minh Phú lược dịch (Nguyệt San Giác Ngộ 175)
-
Thí dụ trường hợp ta là một người Phật giáo và phải chăm lo cho một người hấp hối theo một tôn giáo khác, Thiên chúa chẳng hạn. Vậy phải làm thế nào ? Đối với Phật giáo thì niệm hồng danh Đức Phật sẽ mang lại lợi ích, bất cứ ai được nghe tiếng niệm Phật sẽ tiếp nhận được điều lành. Vậy có nên làm như thế đối với người hấp hối theo Thiên Chúa giáo hay không ? Đây cũng lại đòi hỏi ta phải suy nghĩ cẩn thận và hành động khéo léo, phải suy nghĩ cẩn thận xem như thế có tạo ra nguy cơ làm cho tình thế trở thành tệ hại hơn hay không ? Nếu như ta nghĩ rằng niệm hồng danh Đức Phật là điều tốt thì cũng không bắt buộc phải niệm to tiếng, chỉ cần khe khẽ niệm bên tai người hấp hối hoặc chỉ cần giữ sự yên lặng cũng đủ. Không bắt buộc phải hét thật to vào tai người sắp ra đi nhất là nhắc nhở đến những gì thuộc Phật giáo điều đó có thể làm cho người hấp hối không thích. Khi còn phân vân vì không hiểu được tính khí người sắp ra đi và không thể quyết định được phải xử trí ra sao thì tốt hơn là không nên làm. Đối với chúng ta khi nghe niệm hồng danh của Đức Phật cũng cảm thấy an bình ngay tức khắc, tuy nhiên nếu việc ấy làm phật ý hay bất mãn cho người hấp hối thì nhất định là không nên. Đến đây thì cũng nên đề cập đến trường hợp một người Phật giáo lo cho một nguời Phật giáo. Trong trường hợp này thì phải làm gì ? Thật ra tất cả đều tùy thuộc vào người hấp hối. Nếu đấy là một người đã chuẩn bị cho mình từ trước thì ta chẳng cần phải giúp đỡ. Nếu biết họ hội đủ khả năng thì cứ để cho họ tự thiền định một mình khi ra đi. Tuy nhiên cũng có thể gặp trường hợp một người tu tập chưa được tinh thông thì trong trường hợp này phải giúp đỡ thêm cho họ. Trước hết phải tìm hiểu xem trước đây họ tu tập theo các phương pháp nào. Nếu biết được vị Thần linh hộ mệnh và các phương pháp tu tập của họ thì nên nhắc lại cho họ nghe để theo đó mà họ tự thiền định trong khi quá trình của cái chết đang tiếp diễn. Nếu biết được đúng vị Phật nào hộ mệnh cho họ và các kỹ thuật tu tập trước đây của họ thì tốt nhất, hãy nhắc đến vị Phật ấy và kỹ thuật ấy. Dù bất cứ trong trường hợp nào thì cũng nên nhớ là cố gắng giúp người hấp hối tạo ra cho họ một tâm thức lợi ích đúng vào lúc trước khi lìa đời. Thể dạng tâm thức ấy có thể là một thể dạng tràn đầy sự tin tưởng, tình thương yêu, lòng từ bi, sự bao dung, hay bất cứ một phẩm tính nào khác. Trong khi ra đi thì thể dạng tâm thức đó phải hiện lên và xâm chiếm tâm thức họ. Vậy sự giúp đỡ sẽ hữu hiệu nhất vào thời điểm nào trong quá trình của cái chết ? Theo Phật giáo thì sự sống tiếp tục kéo dài cho đến khi nào cơ sở vật chất còn đủ sức chống đỡ cho tâm thức. Tất cả mọi sinh linh đều được cấu tạo bằng một số yếu tố vật chất và tâm thần kết hợp với nhau trong giây phút thụ thai. Sau đó thì sự sống sẽ kéo dài cho đến khi nào sự kết hợp đó còn tiếp tục tồn tại. Quá trình của cái chết là sự tan rã của nó. Vào đúng lúc quá trình của cái chết bắt đầu thì các thành phần tạo ra một cá thể sẽ phân tán. Các thành phần đó gồm có đất (vật liệu cứng), nước, khí và lửa (hơi nóng, sinh khí) và thêm vào đó thành phần tri thức. Thật ra thì đấy chỉ là các thuật ngữ sử dụng nhằm mục đích mô tả hiện tượng tan biến thuộc quá trình của cái chết mà thôi. Các thành phần ấy mất dần khả năng chống đỡ cho tri thức tức là tâm thần của một cá thể con người, đến một lúc nào đó thì thân xác hoàn toàn không còn chống đỡ cho tâm thức được nữa và đấy là giây phút đánh dấu cái chết. Theo kết quả phân giải của Phật giáo thì thành phần bị mất khả năng trước nhất trong số các thành phần (ngũ uẩn) tạo ra một cá thể là thân xác tức là cấu hợp hình tướng. Sự suy thoái của hình tướng kéo theo sự suy thoái thị giác. Trong khi đó khả năng thính giác vẫn còn duy trì khá tốt. Vì thế trong giai đoạn đầu của quá trình của cái chết người hấp hối vẫn tiếp tục nghe và hiểu được người khác nói. Một trong các dấu hiệu thật đặc biệt xảy ra vào giai đoạn một trên đây - tức là giai đoạn tan biến của cấu hợp hình tướng - là dấu hiệu cho thấy người hấp hối có cảm giác như bị lún sâu xuống đất, tương tợ như bị té từ trên cao và họ phải nhờ người chung quanh nâng đầu mình để đặt lên gối : nên để ý đây là dấu hiệu tiêu biểu nhất trong giai đoạn tan biến đầu tiên. Vì thị giác trở nên suy yếu nhưng thính giác lại còn tốt nên đây là lúc phải sử dụng lời nói để khuyên nhủ người hấp hối. Khi bắt đầu giai đoạn tan rã thứ hai đánh dấu sự tan biến của giác cảm thì thính giác sẽ suy thoái theo và người hấp hối càng lúc càng nghe không rõ, vì thế vào giai đoạn này không còn khuyên nhủ hay trấn an người hấp hối được nữa. Do đó nếu muốn giảng giải gì thêm cho họ về giáo lý hoặc nhắc lại những điều tốt đẹp mà họ đã làm, các phương pháp tu tập của họ trước đây, hay chỉ đơn giản gợi lại cho họ những tư duy tràn đầy yêu thương, từ bi và rộng lương, thì phải thực hiện sớm hơn tức là trong giai đoạn tan biến đầu tiên. Trong suốt cuộc sống luôn luôn lúc nào cũng có các tiếng ồn ào dai dẳng vang lên trong tâm trí nhưng thường thì ta lại không nghe được hay ý thức được mặc dù các tiếng ồn ào đó lúc nào cũng thường trực. Vào giai đoạn tan biến thứ hai, khả năng thính giác suy yếu dần cho đến một lúc mà ngay cả tiếng ồn ào trong nội tâm cũng im bặt. Tuy nhiên lúc đó tâm thức vẫn tiếp tục hoạt động dưới các thể dạng thô thiển thường nhật của nó (tức là sự suy nghĩ) trong một số giai đoạn thuộc quá trình diễn biến của cái chết, vì thế dù cho không còn nghe được gì cả nhưng người hấp hối vẫn còn suy nghĩ được. Thể dạng tâm thức của họ trong các giai đoạn đó có thể là tích cực, tiêu cực hay trung hòa. Tuy nhiên khi các thành phần cấu hợp khác tuần tự theo nhau mất dần khả năng chuyển tải sự sống thì đến một lúc nào đó các thể dạng tâm thần thô thiển sẽ ngưng hoạt động và tan biến hết, tuy nhiên người chết vẫn chưa phải là chết hẳn. Trong giai đoạn này thể dạng tâm thức thô thiển sẽ tan biến hết và chỉ còn lại phần tâm thức tinh tế. Tâm thức tinh tế sẽ hiển hiện dưới bản thể tự nhiên của nó tức thể dạng trung hòa và người chết đương nhiên cũng rơi vào thể dạng trung hòa đó. Kể từ lúc này thì không còn giúp đỡ gì được cho họ bằng các lời khuyên nhủ nữa. Vào thời điểm mô tả trên đây thì cái chết thực sự (đúng nghĩa của nó) sẽ xảy ra, và theo quan điểm Phật giáo thì tiếp theo sau đó là một thể dạng gọi là thể dạng trung gian. Trong trường hợp một người hấp hối chết trong tình trạng thiếu tốt đẹp có nghĩa là đang bị dày vò bởi tác động của một tâm thức tiêu cực thì trong thể dạng này có đúng là không còn cách gì giúp đỡ cho người chết nữa ? Phật giáo cho rằng vẫn có thể giúp đỡ trong giai đoạn trung gian trên đây. Người ta vẫn có thể làm cho thể dạng tâm thức cuối cùng của người chết khi họ còn trong tình trạng ý thức trước đây chuyển hướng được. Đấy là cách hồi hướng công đức của mình. Tất cả mọi hành động mà ta thực hiện được từ trước nếu mang ra để hồi hướng đều sẽ mang lại hiệu quả, chỉ cần là các hành động đó được thực thi trong chiều hướng lợi ích. Chẳng hạn như ta từng giúp đỡ những người ốm đau, già yếu, trẻ em trong cảnh khốn cùng, hoặc chia sẻ với thú vật miếng ăn ; hoặc tham gia vào một số nghi lễ nào đó hay chỉ vỏn vẹn tuân thủ đạo đức ; hoặc góp phần xây bệnh viện, đường xá, cầu cống, v.v..., một cách vắn tắt thì đấy là tất cả các hành động có tính cách lợi ích chung hoặc hướng vào một số người nào đó. Ta đem tất cả những gì xứng đáng từ các hành động lợi ích ấy hồi hướng cho người quá cố để nhờ đó mà họ có thể chuyển sự tái sinh của họ theo một chiều hướng thuận lợi hơn. Đấy là cách giúp cho người vừa mất, cách này sẽ mang lại nhiều hiệu quả hơn nữa khi được chính những người thân thuộc đứng ra thực thi, chẳng hạn như cha mẹ, người hôn phối, con cái hay bạn bè của người chết. Tốt nhất là trước đây họ đã từng sống chung với người quá vãng. Sau đây là trường hợp mà người qua đời trong một thể dạng tâm thức thật tiêu cực và thể dạng trung gian đang hướng họ vào một sự tái sinh vô cùng bất lợi. Nếu muốn giúp họ tức có nghĩa là muốn làm được một cái gì đó lợi ích để hồi hướng cho họ thì sẽ có hai cách. Cách thứ nhất là giúp họ tự tạo ra một thể dạng tâm thức lợi ích cho họ. Theo Phật giáo thì trong giai đoạn trung gian nếu người quá vãng chưa tìm ra ngay các điều kiện thuận lợi để tái sinh thì cứ bảy ngày lại chết thêm một lần nữa, cho đến khi nào tìm được các điều kiện phù hợp cho sự tái sinh của mình, cứ tiếp tục tất cả bảy lần như thế. Nói một cách khác, trong lúc một chúng sinh chưa gặp được các điều kiện tái sinh thích nghi với xu hướng của mình và ngay trong lúc đó nếu ta làm được một điều gì tốt cho họ và điều đó phải có khả năng tạo ra một tác động thật mạnh thì ta cũng có thể chuyển thể dạng tâm thức của họ sang một hướng tái sinh tốt hơn. Vì thế sau khi chết được bảy ngày hay mười bốn ngày... chẳng hạn, thì vào đúng các thời điểm nhất định đó thể dạng tâm thức của họ có thể chuyển đổi để trở thành tích cực hơn. Tóm lại ta có thể làm được những gì để giúp cho những người đang trong giai đoạn trung gian ? Ấy là cầu nguyện, phát lộ ước vọng tốt đẹp hướng vào họ. Ước vọng tốt nhất là cầu mong cho họ sẽ tái sinh làm người. Tuy nhiên không phải chỉ tái sinh làm người là đủ mà phải tái sinh trong những điều kiện thuận lợi, tức được hạnh phúc để sau này còn giúp ích cho thật nhiều người khác. Trong mỗi gia đình của chúng ta hôm nay cũng có thể có nhiều người thân ra đi từ lâu. Nhiều năm tháng dài chia cách họ với chúng ta, sự chia cách lâu dài đó có phải đã làm cho chúng ta bó tay và không còn làm gì được để giúp đỡ cho họ nữa hay không ? Phật giáo cho biết là chúng ta vẫn còn có thể giúp đỡ cho họ, kể cả sau những năm tháng dài chia cách. Nhất định là trong khoảng thời gian trên đây họ có thể đã tái sinh trở lại. Tuy rằng chúng ta không thể biết được kiếp sống mới của họ đã hay sẽ chấm dứt vào lúc nào, nhưng chúng ta vẫn cứ cố gắng giúp đỡ họ giống như chúng ta đang ra sức giúp đỡ những người đang hấp hối bên cạnh chúng ta hôm nay. Chúng ta cứ tưởng tượng ra những người thân đang trong giai đoạn trung gian để tự nguyện hồi hướng những hành động tích cực của mình cho họ, nhất là nên hồi hướng cho cha mẹ chúng ta. Không sớm thì muộn vào một ngày nào đó những người thân của chúng ta cũng sẽ phải đối đầu với một cái chết mới, và những gì mà chúng ta hồi hướng cho họ sẽ giúp cho họ hướng vào những sự tái sinh tốt đẹp hơn. Dagpo Rimpoché (Hoang Phong chuyển ngữ)
-
Âm trợ Dương đấy thôi! Có những người muốn phản bác bằng chứng cứ khoa học với những điều còn chưa sáng tỏ nhưng không thể phủ nhận thân xác sẽ tự hoại sau khi mất và tâm thức vẫn tồn tại.