wildlavender

Hội Viên Ưu Tú
  • Số nội dung

    6.007
  • Tham gia

  • Lần đăng nhập cuối

  • Days Won

    103

Everything posted by wildlavender

  1. PH tham gia lớp học CB chưa? Từ đây PH sẽ có điều kiện hiểu và sử dụng ưu điểm của La Kinh việt đã được đúc kết và phát huy tối đa công năng của nó. Khi đó PH sẽ nhận biết sự khác biệt của La kinh truyền thống và La Kinh Việt.
  2. Xác nhận có 1,100,000 đ của Monsoon đăng ký 1 La Kinh
  3. Bạn cứ xem ngay trong Topic này có số TK chuyển và Đăng Ký sở hữu La Kinh Việt.
  4. Không nhầm đâu, tính từ Oh ngày 22/11 Thầy đã đến địa phận trên Lan Anh ah!Nhưng phóng sự đã minh họa nhầm về thời gian.
  5. Sau chuyến viếng thăm của gia đình HC đã có hình ảnh. Để so sánh Sư Thầy từ những ngày đầu tiên Đoàn từ thiện đến thăm khi chưa can thiệp Phong thủy. Và sau khi Sp cùng ACE đến áp dụng Phong Thủy, thời gian chưa đầy 3 tháng, tình trạng sức khỏe của sư Thầy như hình ảnh dưới đây.
  6. Nhạc pháp lời pháp phụ đề anh ngữ. Mời xem & nghe! excellent!
  7. Bạn có nhu cầu thì đăng ký vì Bác Laido đã đi vào sản xuất. Đây là đợt đầu tiên và cũng là lô sản xuất khởi đầu nên không giới hạn thời gian.
  8. ĐĐ. Thích Tâm Mẫn "nhất bộ nhất bái" trong mưa gió qua đèo Cả (Phú Yên) GNO-Khánh Hòa, Phú Yên): Trong những ngày này, dù là cuối mùa mưa gió của miền Trung nhưng hành trình “nhất bộ nhất bái” (đi 1 bước, lạy 1 lạy) của ĐĐ. Thích Tâm Mẫn vẫn được thực hiện như đã định và đang cần mẫn vượt từng cây số một trên đèo Cả. Hành trình "nhất bộ nhất bái" đi qua đèo Cả heo hút - Ảnh chụp lúc 8 giờ 30 ngày 22-11 Cho đến trưa ngày 22-11, ĐĐ. Thích Tâm Mẫn đã tiến gần sát đến giữa đèo Cả, khu vực ranh giới tỉnh Khánh Hòa và Phú Yên dưới những cơn mưa nặng hạt kèm theo gió mạnh và khí lạnh từ miền Bắc tràn vào. Theo quan sát của chúng tôi, do mưa kéo dài và tiết trời khá lạnh nên toàn thân Đại đức ướt sũng kể cả bộ y Tỳ kheo khoát phía ngoài, mỗi bước lạy là mỗi sự cố gắng càng lướt trước những cơn gió giật mạnh nơi ngọn đèo heo hút này. Tháp tùng cùng Đại đức còn có khoảng gần 10 vị Phật tử địa phương niệm Phật đi theo phía sau và vài vị thanh niên giữ trật tự đồng thời báo hiệu cho các phương tiện giao thông đang qua đèo. Kiên trì những bước lạy - Ảnh chụp lúc 8 giờ 30 ngày 22-11 Anh Phạm Thành, một người dân địa phương thuộc huyện Cam Lâm, tỉnh Khánh Hòa đã theo chân Đại đức trong suốt đoạn đường dài từ đầu tỉnh Khánh Hóa cho biết, mặc dù thời tiết không được thuận lợi nhưng trung bình hàng ngày Đại đức vẫn "nhất bộ nhất bái" khoảng 8 tiếng, giống ngày bình thương. “Tuy nhiên do đường lên đèo Cả dốc cao và có những ngày gió mạnh thổi ngược chiều kèm theo mưa nặng hạt nên Thầy chỉ có thể đi được trên dưới 1km/ngày trong khi với đoạn đường bằng phẳng có thể đạt được 2km.”, anh Thành nói. Giữa cơn mưa và gió giật mạnh trên ngọn đèo hùng vĩ nhất miền Trung - Ảnh chụp lúc 8 giờ 30 ngày 22-11 ĐĐ. Thích Tâm Mẫn đã đi qua chặng đường dài gần 540km khi đang ở giữa đèo Cả - Ảnh chụp lúc 8 giờ 30 ngày 22-11 Hành trình "nhất bộ nhất bái" của ĐĐ. Thích Tâm Mẫn bắt đầu từ mùng 2 Tết Kỷ Sửu (2009), xuất phát tại chùa Hoằng Pháp (TP.HCM) đi Yên Tử (tỉnh Quảng Ninh). Dự kiến hành trình sẽ được hoàn tất viên mãn trong thời gian 4 năm. Kể từ khi thực hiện đến nay, tâm nguyện của Đại đức đã gây xúc động mạnh đến cộng đồng cư dân mạng cũng như quần chúng địa phương tại mỗi nơi đi qua. Tâm sự với chúng tôi, anh Thành bộc bạch: “Bản thân gia đình có thờ Phật nhưng không thuần thành nhưng khi biết được hạnh nguyện của Thầy tôi vô cùng cảm phục vì mình không thể nào làm được như thế. Tự đáy lòng, tôi đã phát tâm tham gia giữ trật tự để hỗ trợ cho Thầy trong suốt đoạn đường xuyên qua tỉnh Khánh Hòa. Trong thời gian đến, vì bận công việc làm ăn không thể tiếp tục cùng Thầy đi các tỉnh, thành khác nhưng có điều kiện tôi sẽ có gắng tìm đến để vấn an sức khỏe Thầy.” Đèo Cả là một con đèo hiểm trở và hùng vĩ bậc nhất tại miền Trung Việt Nam, nằm tại ranh giới giữa tỉnh Phú Yên (huyện Đông Hòa) và Khánh Hòa (huyện Vạn Ninh), trên Quốc lộ 1A. Đỉnh đèo có cao độ 333m vượt dãy núi Đại Lãnh với chiều dài tổng cộng 12km trong đó 9km thuộc địa phận Phú Yên và 3km thuộc địa phận Khánh Hòa. Đèo nằm giữa hai sườn núi Hảo Sơn (Hốc Ao) và núi Đá Bia (Thạch Bi Sơn). Nếu như đi qua khỏi đèo Cả, Đại đức Thích Tâm Mẫn sẽ "nhất bộ nhất bái" được 542km tính từ TP.HCM. Sau đây là những hình ảnh tiếp theo mà phóng viên Giác Ngộ ghi nhận được ở giữa đèo Cả (thuộc tỉnh Phú Yên) vào lúc 8 giờ 30 phút ngày 22-11 vừa qua về hành trình "nhất bộ nhất bái" của ĐĐ. Thích Tâm Mẫn. Xin giới thiệu đến quý độc giả: Bài và ảnh Bảo Thiên nguồn giacngovn.online
  9. ĐĐ Thích Tâm Mẫn – vị tu sĩ đáng kính phục! Phát đại nguyện “nhất bộ nhất bái” từ Chùa Hoằng Pháp – Hóc Môn, T.P Hồ Chí Minh đến núi Yên Tử - Quảng Ninh từ ngày mồng 4 tết Kỷ Sửu, đại đức Thích Tâm Mẫn đã đến Bình Định vào ngày 05 tháng 04 năm 2010. Hiện đang nghỉ tại chùa Liên Hoa (dốc Ông Phật, Thị Trấn Phú Tài, Tp Qui Nhơn, tỉnh Bình Định) vào những giờ nghỉ ngơi. Buổi sáng tinh mơ, khi những giọt sương còn lắng đọng trên những chiếc lá non, ánh ban mai vẫn chưa hiện rõ thì thời khóa “nhất bộ nhất bái” của ĐĐ Thích Tâm Mẫn đã diễn ra. Khi được diện kiến cảnh tượng hùng tráng ấy, không ai không khởi lên những ý niệm cảm phục; phục vì sự khiêm tốn, phục vì hạnh nguyện, phục vì nhờ Thầy mà các giới học sinh, sinh viên cho đến chính quyền nhà nước đã biết thêm về một Phật giáo của hòa bình và an lạc, phục vì Thầy đã để lại nhiều những ấn tượng đẹp của một người tu sĩ Phật giáo trong lòng mọi người; “bước vân du trong khắp nơi Ta Bà, chúng sanh bạn vũ trụ đó nhà ta”, và phục vì Thầy có một niềm tin, một ý chí vững chãi vượt bao khó khăn không chùn bước thực hiện chí nguyện của mình. Chú thị giả cho biết, mỗi ngày đều có những thời khóa “lạy” thích hợp, bước chân phải một bước lạy một lạy, bước chân trái một bước lạy một lạy, cử chỉ khoai thai, yên lặng, trầm hùng và đầy đủ ý nghĩa, ĐĐ Thích Tâm Mẫn thực hiện sở nguyện của mình bằng cách cầu nguyện cho quốc thái dân an, thế giới hòa bình, lạy để sám hối những nghiệp chướng oan khiên cho những vong hồn chết ngoài đường hay còn gọi là “bất đắc kỳ tử” và Thầy sẽ rước những vong hồn đó về những ngôi chùa nào có đầy đủ nhân duyên để an vị. Cảm phục Thầy một phần và cũng cảm phục những vị thị giả, những người đi theo hộ pháp cho thầy; tất cả đều không mang dép và đều tịnh khẩu như thể hiện sự cung kính khi vào thời khóa “nhất bộ nhất bái”. Mỗi mỗi những hành động và lời nói đều không thiếu không thừa, vì một điều chắc chắn diễn ra trong lúc vân du chiêm bái đó chính là sự hiếu kỳ của mọi người, sẽ có bao nhiêu câu hỏi của mọi người, và sẽ phải trả lời cho bao nhiêu câu hỏi đó … vô hình chung ta lại tạo nên sự ồn ào không cần thiết, thậm chí nếu không nói là bị dính mắc vào chữ danh vì sự khoe khoan của mình. Ngoài những người xem vì sự hiếu kỳ, có khoảng 30 Phật tử tháp tùng theo sau, cùng dõi theo và cùng cảm phục để lấy đó làm tấm gương sáng cho sự tinh tấn trên bước đường tu tập. Chắc chắn sẽ còn nhiều nhiều những Phật tử Bình Định diện kiến chiêm ngưỡng, đảnh lễ Thầy trong suốt cuộc hành trình trên tỉnh của mình. Dọc dài tỉnh lộ Bình Định khoảng hơn 200km và còn nhiều hơn thế khi đến Yên Tử, mong sao sở nguyện của Thầy được thành tựa viên mãn! Bài viết và ảnh: Hoanice
  10. Rất cám ơn sự quan tâm của Sư Phụ dành cho cá nhân Wild, nhưng thiết nghĩ còn nhiều AE xứng đáng hơn. Việc Wild làm chỉ là nghĩa vụ nhỏ bé với công sức của SP đối với đất nước. Xin được đề xuất chuyển giao món quà ý nghĩa này đến Thiên Đồng hay Khoinguyen & An Thanh những người AE đã toàn tâm hết lòng vì Đại Lễ.
  11. Công điện của Ủy ban phòng chống bão tình yêu. Kính gửi những trái tim đang có thể yêu Hiện nay ở ngoài khơi Bâng Khuâng sắp có cơn bão mạnh Sức gió tiềm tàng, đường đi đỏng đảnh Mang theo nhiều bất hạnh dạng tiềm năng Cơ quan thủy văn cũng dự báo rằng Mắt sẽ đầy mây và mưa lưu lượng lớn Những nổi chìm sẽ vượt ngoài tưởng tượng Lũ tại các sông trên mức báo động cao Đề nghị các trái tim còn lênh đênh phương nào Khẩn trương quay vào bờ tìm nơi trú ẩn Còn nhớ nhung ở đâu đang trở mình lận đận Cũng coi chừng lở đất bãi Cơ Duyên! Nơi tâm bão chính là nơi bình yên Cứ dự báo thế thôi, chứ biết đâu rất khác Có thể gió sẽ đưa về những nụ cười lưu lạc Sự sống lại hồi sinh nơi tận cùng cái chết Và Công điện đến đây là hết!
  12. Vụ án theo thời gian sẽ được lãng quên nhưng nỗi đau còn mãi cho nhiều con người chỉ vì một nhân Ác nẩy mầm lớn nhanh qua khoảnh khắc bộc phát bạo tàn. Tôi khuyên ai nếu có những phút giây nóng giận hãy nghĩ đến cơ hội khắc phục sai lầm sẽ hiếm hoi cho điều kiện rộng đón mình.
  13. Cách đây không lâu, Wild trở lại và Sư Ông đã xuống phòng khách (chính là Sư Ông đã nằm một chỗ ở hình ảnh đầu tiên) và nay là người trong ảnh trên. Vấn đề chẳng phải chỉ có tiền mới giải quyết được mà do sự cải tạo Phong Thủy toàn bộ ngôi chùa. Dẫn đến những người sinh sống trong căn nhà trên hoàn toàn được cải thiện.
  14. Bạn đưa ảnh vào Photobucket.com sau đó copy link và paste vào ô chèn ảnh ngay trên phần khung.
  15. Theo tôi thì nên mời Thầy (Đại Đức hay Thượng Tọa) nhờ vào oai lực của họ trì tụng mới hiệu quả bạn ạ. Nếu như điều kiện không thể bạn trì Kinh Di Đà hay Bạt Độ đúng hơn.
  16. Nếu có một sự thật về người Phù thủy luyện phép thuật tại căn nhà đó trước kia thì căn nhà đó sẽ tích tụ nhiều âm khí bởi những sinh hoạt của các giáo phái không chính thống. Nhưng hiện nay mọi chuyện mang tính huyền bí đều chưa rõ ràng theo tinh thần khoa học cũng chưa giải thích được, thì nên xem xét lại tình trạng người cư ngụ trong căn nhà và môi trường chung quanh nếu có hiện tượng lạ.
  17. Cặn kẽ của niềm đau. Luôn kiểm soát tâm là cách giúp ta hiểu cuộc sống là gì, là phương cách tu tập giúp ta biết hành xử như thế nào hầu diệt bỏ được khổ đau, phiền não - vì những khổ đau do nhiễm ô, tham ái và bám víu chắc chắn nằm dưới nhiều dạng. Nếu chúng ta không hiểu rõ về khổ đau, phiền não qua chánh niệm tỉnh giác, chúng ta sẽ sống mất cảnh giác, trôi theo bất cứ nơi nào mà hoàn cảnh đưa đẩy. Chánh niệm tỉnh giác là dụng cụ giúp chúng ta hiểu rõ bản thân, trui rèn chúng ta để chúng ta không thất niệm hoặc tự mãn, không nhớ rằng cơ bản cuộc đời là khổ. Chúng ta phải thật sự hiểu được điều này để không sống một cách buông lung. Sự đau đớn, bứt rứt luôn tràn đầy thân tâm, tất cả cho chúng ta thấy chân lý của vô thường, khổ và vô ngã trong ta. Nếu chúng ta quán chiếu về những gì đang xảy ra nơi nội tâm, đi sâu vào các chi tiết, ta sẽ thấy sự thật hiển hiện ở bên trong và bên ngoài, tựu trung tất cả đều vô thường, khổ và vô ngã. Nhưng bản chất của tâm si mê sẽ nhìn sự việc một cách sai lầm - như là thường, lạc và ngã. Vì thế, nó khiến chúng ta sống hời hợt, buông lung, dù không có chi bảo đảm là cuộc sống của chúng ta sẽ kéo dài trong bao lâu. Mơ mộng, ảo tưởng khiến chúng ta quên rằng mình đang sống giữa những nỗi đau thương, phiền não - phiền não của nhiễm ô, nỗi đau của hiện hữu. Sinh, lão, bệnh, tử: Tất cả đều là khổ đau, phiền não trong vô thường, biến đổi. Đấy là những thứ mà chúng ta không thể khống chế, vì chúng vận hành theo định luật của nghiệp (kamma) và những nhiễm ô mà chúng ta đã tích lũy từ bao đời. Cuộc sống trôi nổi theo vòng luân hồi như thế thì có gì ngoài phiền não và khổ đau. Nếu chúng ta có thể tìm được phương cách để phát triển chánh niệm tỉnh giác thì chúng sẽ cắt đứt được vòng luân hồi để không phải tiếp tục trôi lăn trong luân hồi sinh tử. Chánh niệm tỉnh giác sẽ giúp chúng ta hiểu rằng sinh là khổ, già là khổ, bệnh là khổ, chết là khổ, và rằng đây là tất cả những thứ mà nhiễm ô, chấp và tham ái không ngừng đuổi theo trong vòng luân hồi. Vì thế, khi có cơ hội, chúng ta cần phải nắm bắt chân lý đang hiển hiện nơi thân và tâm. Và chúng ta sẽ dần hiểu rằng sự chấm dứt của khổ đau, phiền não, sự chấm dứt của uế nhiễm là chức năng của việc hành pháp (dhamma). Nếu không tu tập, không hành pháp, chúng ta sẽ tiếp tục trôi lăn trong vòng luân hồi, tái sinh khủng khiếp - lại sinh, lão, bệnh, tử do nhiễm ô, chấp thủ và tham ái dẫn lối, khiến ta lại khổ đau, lại phiền não. Chúng sinh đa phần không biết do đâu mà họ phải khổ đau, phiền não, vì họ chẳng bao giờ quán sát chúng, chẳng bao giờ quán chiếu về chúng. Vì thế, họ luôn si mê, hoang tưởng, lang thang, trôi nổi không bao giờ dừng. Nếu chúng ta có thể dừng lại và lắng đọng, tâm sẽ có cơ hội được giải thoát, được quán tưởng về khổ và rồi buông bỏ nó. Điều này mang lại cho tâm một sự an lạc trong chừng mực nào đó, vì nó không còn ham muốn bất cứ thứ gì nằm trong vòng luân hồi sinh tử - vì nó thấy rằng không có gì trường tồn trong đó, ngoài khổ đau, phiền não không dừng. Bám víu vào bất cứ thứ gì cũng là phiền não. Đó là lý do tại sao ta cần phải có chánh niệm tỉnh giác, để ta có thể giám sát tâm, giữ cho nó yên tịnh, không để cho nó sa vào cám dỗ. Phương cách tu tập này vô cùng quan trọng. Những kẻ không học hay hành pháp đã hoang phí kiếp người của họ: Họ sinh ra trong u mê và sống trong u mê. Nhưng nếu tu hành theo pháp, chúng ta sẽ trở nên khôn ngoan đối với khổ, biết con đường đạo để tự giải thoát bản thân. Một khi chúng ta tu tập theo Chánh pháp, các nhiễm ô sẽ không thể lôi kéo chúng ta đi loanh quanh và thiêu đốt chúng ta, vì chúng ta bắt đầu thiêu hủy chúng. Chúng ta nhận ra rằng càng có thể thiêu hủy nhiễm ô thì tâm ta càng trở nên mạnh mẽ. Trái lại, nếu ta để cho nhiễm ô thiêu hủy thì sức mạnh của tâm sẽ dần bị suy sụp. Đó là lý do tại sao chúng ta phải hết sức cẩn thận về điều này. Hãy tiếp tục thiêu hủy các nhiễm ô trong mọi hành động của mình, rồi chánh niệm tỉnh giác sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, nó sẽ dũng cảm đương đầu với bất cứ khổ đau, phiền não nào. Chúng ta phải nhận ra rằng không có gì trong cuộc sống này ngoại trừ phiền não. Không có gì thoải mái cả. Cái biết do chánh niệm tỉnh giác mang đến, khiến chúng ta cảm thấy nhàm chán với cuộc sống, vì nó nhận biết mọi vật như chúng là, ở bên trong cũng như bên ngoài thân ta. Cả thế gian này chẳng là gì hết, ngoài ảo tưởng, ngoài khổ ách. Những người không biết pháp, không hành pháp - dù có địa vị hay danh phận gì trong xã hội - thì họ cũng sống một cuộc đời đầy ảo vọng, mông lung. Khi ngã bệnh hoặc sắp từ giã cõi đời, họ sẽ đau khổ rất nhiều vì họ đã không dành thời gian để tìm hiểu về các nhiễm ô đang thiêu đốt tâm thức họ mỗi ngày. Nếu chúng ta kiên trì thực tập, học hỏi và chiêm nghiệm - coi đó như những sinh hoạt hàng ngày - nó sẽ giúp cho ta thoát khỏi mọi khổ đau, phiền não. Biết được như thế thì làm sao chúng ta có thể không muốn tu tập? Tuy nhiên, chỉ những người có trí mới có thể kiên trì tu tập. Những kẻ u mê thì chẳng muốn để tâm tới. Họ thà chạy theo nhiễm ô hơn là thiêu hủy chúng. Để có thể hành pháp, chúng ta cần có chút trí tuệ - vừa đủ để nhận biết rằng chính uế nhiễm đem đến cho ta phiền não, khổ đau. Có vậy thì công phu tu tập của ta mới được tiến bộ. Và dù việc hành pháp có gian nan, khó khăn đến mấy, chúng ta vẫn tiếp tục tu hành cho đến giờ phút cuối. Chúng ta cần biết rằng việc tu tập không phải là việc mà chúng ta có thể lâu lâu làm một lần. Chúng ta phải công phu tu tập suốt cuộc đời. Dù thân tâm ta có bị đớn đau, bị dày vò đến tuôn tràn nước mắt, chúng ta cũng vẫn phải giữ cuộc sống thánh thiện vì ta đã thực sự chọn lựa điều đó. Nếu ta không duy trì cuộc sống thánh thiện, ta sẽ bị chìm trong đau khổ và bị nhiễm ô thiêu đốt. Vì thế, ta phải học từ các nỗi đau của mình. Hãy cố gắng chiêm nghiệm nó cho đến khi chúng ta có thể hiểu được nó, buông bỏ nó, rồi ta sẽ đạt được phần thưởng cao quý nhất trong đời. Đừng nghĩ rằng chúng ta có mặt ở đời là để hưởng thụ những mức độ tiện nghi vật chất thế này thế kia. Chúng ta có mặt là để trải nghiệm khổ đau, truy nguyên khổ đau và để tìm ra cho được các phương pháp thực hành để giải thoát khổ đau. Đó là điều quan trọng nhất. Ngoài ra, mọi thứ khác đều tầm thường, không quan trọng. Tất cả những gì quan trọng đều nằm ngay nơi sự hành pháp. Đừng nghĩ rằng nhiễm ô sẽ dễ dàng biến mất. Khi nhiễm ô không hiển hiện dưới các dạng thô, chúng sẽ xuất hiện dưới những dạng vi tế - và sự tai hại của các nhiễm ô vi tế này rất khó nhận biết. Nếu muốn loại trừ các nhiễm ô vi tế thì việc hành thiền của chúng ta cũng phải trở nên vi tế. Chúng ta sẽ nhận ra rằng qua pháp hành này, ta quán chiếu để nhận diện được từng chi tiết bên trong ta, giống như ta mài bén các khí cụ để khi phiền não, khổ ách xuất hiện, chúng ta có thể làm chúng suy yếu và triệt hạ chúng. Nếu chánh niệm tỉnh giác của chúng ta kiên cường thì nhiễm ô sẽ phải chịu đầu hàng. Nhưng nếu chúng ta không trui rèn chánh niệm tỉnh giác cho kiên cường thì nhiễm ô sẽ nghiền nát ta ra từng mảnh vụn. Chúng ta được sinh ra để chiến đấu với nhiễm ô và để củng cố chánh niệm tỉnh giác. Công phu tu tập của chúng ta sẽ thêm giá trị nếu trong đời sống hàng ngày, chúng ta liên tục chiến đấu với phiền não, khổ đau do uế nhiễm, ái dục và cám dỗ tạo ra - và lúc đó các nhiễm ô sẽ yếu đi trong khi chánh niệm tỉnh giác trở nên mạnh mẽ. Chúng ta sẽ cảm nhận được tâm không còn loạn động và lăng xăng như trước nữa. Nó đã trở nên an bình và tĩnh lặng. Phiền não do nhiễm ô, tham đắm và chấp thủ đã yếu dần. Dù ta chưa hoàn toàn quét sạch được chúng, nhưng chúng dần yếu đi vì ta không nuôi dưỡng chúng nữa, không cho chúng có nơi nương tựa. Và chúng ta tiếp tục làm những gì có thể để khiến chúng luôn suy yếu đi, mỏng manh đi. Chúng ta phải can đảm trải nghiệm phiền não và khổ đau, vì khi không cảm thấy khổ, chúng ta thường sinh tự mãn. Nhưng khi sự đau đớn, khổ não dày xéo thân tâm, chúng ta phải sử dụng chánh niệm tỉnh giác để tự chủ. Đừng để tâm yếu mềm. Có vậy, chúng ta mới có thể tiêu diệt được khổ đau và phiền não. Chúng ta phải học từ trong khổ đau để cuối cùng tâm có thể được giải thoát khỏi khổ, thay vì luôn yếu đuối, chịu thua nó. Chúng ta phải can đảm chiến đấu với nó đến mức cuối cùng - khi chúng ta đạt đến mức có thể buông bỏ nó. Khổ luôn có mặt trong thân tâm này. Nó hiện diện nơi đây để ta nhìn nhận nó trong từng phút như một trạng thái tự nhiên, chứ không phải là cái đau của ta, đấy là khổ của các uẩn (sắc, thọ, tưởng, hành và thức - ND). Biết được điều này có nghĩa là chúng ta có thể tách biệt các đặc tính của sắc và danh - thấy chúng tương giao như thế nào, biến đổi như thế nào. Thật diệu kỳ! Quán sát cái đau lại giúp ta tích lũy được nhiều chánh niệm và tỉnh giác. Nhưng nếu chúng ta chỉ lo hưởng thụ dục lạc, tiện nghi, ta cũng sẽ luôn u mê như bao chúng sinh phàm phu khác. Họ trôi lăn theo dục lạc do thấy, do nghe theo những gì họ thích - nhưng khi khổ đau xuất hiện và nước mắt tuôn tràn trên đôi má, họ sẽ đau khổ dường nào! Và càng khổ đau hơn khi họ phải xa lìa những người họ yêu mến. Tuy nhiên, với những người biết hành pháp như chúng ta thì ta sẽ không bị u mê như vậy, vì ta thấy rõ trong từng giây phút là chẳng có gì ngoại trừ phiền não phát sinh, kéo dài và rồi biến mất. Ngoài phiền não, không có gì phát sinh; không có gì hoại diệt. Phiền não có mặt để ta có thể nhận thấy nó trong từng giây phút. Nếu chúng ta quán chiếu về nó, nhất định chúng ta sẽ nhận diện được nó. Vì vậy, chúng ta không thể để cho bản thân sống trong sự xao lãng. Chân lý là đó, nên chúng ta phải tu tập để nhận biết nó - nhất là trong khi chúng ta đang hành pháp. Chúng ta phải luôn chiêm nghiệm về phiền não để nhận ra muôn hình vạn trạng của nó. Các vị A la hán sống không xao lãng, vì họ luôn biết được chân lý này và tâm họ trong sạch, thánh thiện. Còn chúng ta với những uế nhiễm của mình, chúng ta phải luôn cố gắng tu tập, vì khi chúng ta không ngừng giám sát tâm mình với chánh niệm tỉnh giác, chúng ta có thể giữ cho tâm không bị nhiễm ô làm cho mê mờ. Ngay cả khi bằng cách nào đó, nhiễm ô có thể làm cho tâm ta bị mê mờ, ta vẫn có thể dẹp tan sự mê mờ đó và làm cho tâm trở nên trống rỗng, giải thoát. Đây là pháp hành để làm suy yếu tất cả các nhiễm ô, tham đắm và chấp thủ trong ta. Bằng cách thực hành pháp, đời sống của chúng ta sẽ trở nên tự do. Vì vậy, chúng ta hãy tiếp tục tu tập, đừng tự mãn. Dù phần đời còn lại của chúng ta dài tới đâu, chúng ta cũng phải kiên trì tu tập với tất cả khả năng của mình, nhờ thế chúng ta sẽ đạt được chánh niệm tỉnh giác để nhìn thấy sự thật ngay nơi bản thân, để có thể buông bỏ - giải thoát khỏi mọi khái niệm về ngã - không ngừng nghỉ. Upasika Kee Nanayon (Nguyệt San Giác Ngộ 175) ngày 6/11/2010. ================================================================= Cội nguồn của đau khổ là Tham ái!
  18. Nhân ngày nhớ ơn Thầy! Chúc Sư Phụ thật nhiều sức khỏe nhiều ơn Quốc Tổ và cũng Chúc Sư phụ ngày càng nhiều đệ tử trung kiên đi chung đường VINH DANH VĂN HIẾN VIỆT.
  19. Ba mẹ ơi! Con biết sống với ai? Hai anh em đứng bên thi thể ba mẹ và người em, người chị nhìn mặt lần cuối khóc: “Ba mẹ ơi! Chị, em ơi! Con biết sống với ai, răng ra đi mà không nói với chúng con một lời. Gia đình còn hai anh em nữa mần răng bọn con sống nổi. Ba, mẹ, chị cho con đi theo cùng với”. Đây là cảnh tuyệt vọng mà hai anh em Lê Đắc Chương (26 tuổi), Lê Đắc Thịnh (16 tuổi) ở thôn Thanh Thủy Chánh, xã Thủy Thanh, Hương Thủy, Thừa Thiên - Huế. Trong trận lũ vừa qua, ba mẹ, chị của hai em là ông Lê Đắc Cho (52 tuổi), vợ là Trần Thị Sen (48 tuổi) và đứa con gái là Lê Thị Hồng (21 tuổi) bị lật ghe nước lũ cuốn trôi. Nỗi đau từ cơn lũ Mặc dù, ngày hôm nay nước lũ đang rút nhưng đường về xã Thủy Thanh vẫn bị tê liệt hoàn toàn, nước lũ chảy cuồn cuộn bao quanh làng mạc. Con đường dẫn vào gia đình có ba người chết trong lũ nước ngập hơn 1 m, đi lại chỉ có thể bằng thuyền. Trước cái chết thương tâm, trong lúc nước lũ đang nhấn chìm làng mạc bà con xóm làng chèo ghe chặt tre dựng rạp tổ chức đám tang. Chiếc ghe đưa chúng tôi vào làng Thanh Thủy Chánh, vọng tiếng khóc xe lòng. Bà con làng xóm của ba người xấu số chèo ghe đến chặt cây tre dựng rạp, thăm hỏi, giúp đỡ tiền bạc lo mai táng. Trên khuôn mặt của họ sau ba ngày sống trong lũ nay phờ phạc, sức đã kiệt, lực đã hết. Ai cũng thắt ruột nghẹn ngào khi nhìn vào ba thể vừa được vớt lên trong nước lũ chờ nhập quan. Ngày 16/11/2010, nước lũ ầm ập đổ về làng nhấn chìm đường xá và hàng trăm ngôi nhà trong thôn. Đường xá bị ngập sâu, con gái phải đi làm ở khu công nghiệp Phú Bài nên ông Cho, bà Sen dùng thuyền chở con và một chiếc xe máy ra quốc lộ 1A. Hai vợ chồng ông Cho, người chèo, người dùng sào đẩy thuyền băng qua dòng nước lũ. Đến chiều tối, nước lũ đang về mạnh, ở nhà còn mình em Lê Đắc Thịnh ngồi chờ ba mẹ, nhưng đợi mãi chẳng thấy. Đến sáng ngày 17/11, tin dữ báo về: ba mẹ và người chị của em đã bị nước lũ cướp đi mạng sống. "Ba mẹ đưa chị đi làm răng không quay về với con?" Đôi bàn tay tần tảo của ông Cho, bà Sen không còn tiếp tục nuôi hai người con lớn khôn. Ba người ra đi quá đột ngột, để lại cảnh “thân phận hai anh mồi côi” trước biển nước lũ mênh mông Ba Mẹ ơi! Chị ơi! răng mà bỏ con đi? giờ con sống với ai đây? Chờ người mua quan tài về nhập quan, hai anh em Chương, Thịnh ôm nhau nhìn mặt lần cuối cùng ba người thân yêu. Những tiếng nấc nghẹn lòng: “Ba mẹ đưa chị đi làm răng không quay về với con, cả ba người đi mà không nói một lời. Ba ơi! Mẹ ơi! Chị ơi! Răng bỏ con đi, giờ con sống với ai đây”. Trong nỗi đau tuyệt vọng, tiếng khóc của các em khiến mọi người không thể cầm lòng: “Răng ba mẹ đưa chị đi không đưa chúng con đi luôn, sống như ri mần răng con sống nổi”. Thịnh kể lại, chiều tối 16/11, chỉ mình Thịnh ở nhà ngồi chờ ba mẹ quay về nhưng chờ đến tối cũng không thấy. Đêm xuống linh tính đã mách bảo hay sao, nằm mà không ngủ được, thức trắng đêm chờ ba mẹ về cũng không thấy Bà Trần Thị Trương và Trần Thị Chương đau xót người em gái mình bị nước lũ cuốn trôi Trời rạng sáng, em lội nước lũ ra ngõ ngóng chờ ba mẹ, trong lúc ghe thuyền qua lại nhiều nhưng ba mẹ cũng không về. Nóng ruột, em chạy sang nhà hàng xóm nói với mọi người, hoảng hốt cả làng chạy quanh tìm kiếm, người chạy đến nhà người thân quen, người cầm điện thoại hỏi nhưng cũng không biết ông Cho, bà Sen ở đâu. Trong lúc đó bạn bè của Hồng ở dưới công ty gọi điện lên nhà hỏi sao không đi làm, trong lúc Hồng nói là chiều tối sẽ xin ở nhà để ngày mai đi làm, vì nước lũ lên cao không chạy xe máy được. Biết chuyện chẳng lành cả làng dùng thuyền, ghe chia nhau ra đi tìm nhưng tìm mãi chẳng thấy. Lần theo lời kể của em Thịnh mọi người xác định vợ chồng ông Cho và con gái đã bị nước lũ cuốn. Người dân cả thôn Thanh Thủy Chánh, dân quân, công an xã và lực lượng công an huyện tập trung đi tìm kiếm. Đến 9 giờ sáng ngày 17/11 thì tìm thấy thi thể bà Trần Thị Sen, đến 16 giờ cùng ngày tìm thấy vị trí chiếc ghe bị chìm. Tại đây người dân và lực lượng công thị xã Hương Thủy đã tìm thấy thi thể ông Cho và em Hồng. Vị trí chiếc ghe chìm nằm ở cầu Giữa, tỉnh lộ 1, cách nhà khoảng 1km, còn thi thể bà Sen bị nước lũ cuốn trôi cách thi thể hai cha con hơn 1km. Tại khu vực ghe bị chìm là một cánh đồng nước rộng mênh mông ngập sâu hơn 2m. Theo người dân ở đây cho biết, sau khi tìm thấy thể ông Cho đang ôm con gái, do ông Cho cố gắng cứu con gái đến lúc kiệt sức mới chết. Ông Cho biết bơi còn bà Sen và con gái không biết bơi Thịnh và Chương tuyệt vọng: "Răng ba mẹ đưa chị đi không đưa chúng con đi luôn, sống như ri mần răng con sống nổi” Ngoài ra, chiều đó nước lũ đang lên rất nhanh, mưa to nên ghe thuyền đi lại rất ít, do đó không một ai phát hiện ghe ông Cho bị chìm. Cha mẹ chết, con không có tiền mua quan tài Trong tiếng khóc xé lòng của hai anh em Thịnh, người thân và bà con xóm làng không cầm được nước mắt vừa thương ba người đã bị lũ cuốn trôi nhưng càng thương hơn hoàn cảnh hai đứa con của ông bà. Hiện em Lê Đắc Chương đang làm phụ thợ nề ở Đà Nẵng, sau khi nghe tin dữ đã bắt xe về nhà, còn em Thịnh đang học lớp 8, Trường THCS Thủy Thanh, rồi ngày mai các em sẽ như thế nào?. Hoàn cảnh ông Cho nghèo khổ, ông Cho làm nghề phụ thợ nề, bà Sen làm ruộng nuôi các con ăn học. Tài sản để lại cho hai anh em bây giờ là một căn nhà cấp bốn và một bàn thờ với 4 di ảnh ba mẹ và em gái và người bà nội mới chết cách đây 10 ngày. Hồng - người con gái xấu số vừa học trung cấp sư phạm mầm non nhưng chưa xin được việc. Để có việc làm, em xin vào làm công nhân được hơn 1 tháng nay, mặc dù quãng đường cách 15 km nhưng ngày nào em cũng sáng đi tối về để có thêm tiền phụ giúp cha mẹ Quan tài đưa về trong đêm nhưng nước lũ chưa rút phải chở bằng thuyền. Hoàn cảnh nghèo khổ không có tiền, bà con làng xóm quyên góp và chính quyền xã hỗ trợ mua được ba quan tài để mai táng 3 nạn nhân Gia cảnh nghèo đói, hai anh em Thịnh, Chương chẳng biết lấy đâu ra tiền để lo tang lễ cho ba, mẹ và người chị gái. Trong cơn lũ, nước lênh láng xóm làng, trước cảnh đau đớn ấy, anh em họ hàng và bà con xóm làng quyên góp được ít tiền mua ngọn đèn dầu, cây hương, khăn tang cho hai đứa. Chính quyền xã đã hỗ trợ mua ba cái quan tài. Bà Trần Thị Trương, ngồi bên thi thể em gái mà khóc than: “Sen ơi! Răng mà lại bắt em đi sớm ra rứa. Thằng Thịnh nó bị đau ốm liên miên, thằng Chương không có công ăn việc làm rồi ai chăm sóc nó! Cả đời em khổ rồi đừng để các con khổ nữa”. Ba chiếc quan tài lạnh lẽo vẫn đang phải nằm chờ nước rút. Tiếng khóc xé lòng vẫn cứa vào tâm can mọi người ở cái làng nghèo Thanh Thủy Chánh. Theo Đắc Thành Bee
  20. Có thể cháu còn một món nợ: tâm linh, lời hứa v.v...gì đó chưa thực hiện nên kiểm tra lại.
  21. Phát hiện thêm chiếc la bàn cổ bằng ngà voi. Sáng 17.11, ông Hồ Bách Khoa, Phó phòng Quản lý di sản, Sở VH-TT-DL Hà Tĩnh cho biết, nhóm nghiên cứu của Phòng Quản lý di sản vừa sưu tầm thêm được một chiếc la bàn bát quái bằng ngà voi khá độc đáo tại nhà ông Lương Hữu Dụng (83 tuổi), xã Sơn Mỹ, H.Hương Sơn (Hà Tĩnh). Đây là chiếc la bàn cổ bằng ngà voi thứ 2 được phát hiện tại Hà Tĩnh. Theo ông Khoa, chiếc la bàn này dùng để xác định phương vị tìm thế đất, mạch nước để lập cư hay nơi táng mộ với kỳ vọng phát lộc, phát tài và thường được gọi là la bàn phong thủy hay là la bàn bát quái. Theo Trương Hoa (TNO)
  22. Đến nay qua kiểm tra TK, Wild vẫn chưa nhận được hay HC nhờ người nhà ở vn đến Chùa tặng trực tiếp?
  23. Hình như Thầy đã đến địa phận Quảng Ngãi. Ngày khởi hành vào tháng 1/2009 tính đến nay đã là 22 tháng. Tam bộ nhất bái còn đỡ chứ nhất bộ thì Kính Phục thật!