-
Số nội dung
6.007 -
Tham gia
-
Lần đăng nhập cuối
-
Days Won
103
Content Type
Hồ sơ
Forums
Calendar
Everything posted by wildlavender
-
Indonesia bỏ tù giáo sĩ cưới trẻ em Lần đầu tiên tòa án Indonesia tuyên 4 năm tù giam đối với một giáo sĩ Hồi giáo giàu có và quyền lực vì cưới một bé gái 12 tuổi. Chuyện ông giáo sĩ 43 tuổi đã có vợ lại tổ chức thi tuyển vợ thứ và cưới cô bé thắng cuộc chưa đầy 12 tuổi hồi năm 2008 làm tốn không biết bao nhiêu giấy mực của xứ sở đông người Hồi giáo nhất thế giới lẫn cộng đồng quốc tế. Bản án 4 năm tù giam được tuyên hồi cuối tháng trước vẫn chưa xoa dịu được nỗi căm tức và khinh bỉ của dư luận. Ấu dâm Giáo sĩ Pujiono Cahyo Widayanto rất được tôn trọng ở làng Bedono, tỉnh Trung Java, không xa thủ đô Jakarta là mấy. Ông này là người đứng đầu trường nội trú Hồi giáo địa phương và là chủ doanh nghiệp PT Sinar Lendoh Terang chuyên xuất khẩu hàng thủ công mỹ nghệ. Cách đây chưa lâu, ông từng xuất hiện trên các phương tiện truyền thông khi tặng 1,3 tỉ rupiah (gần 3 tỉ đồng) cho người nghèo. Ông ta còn tham gia hoạt động chính trị trong vùng. Ngày 8.8.2008, Pujiono, đã có một vợ trẻ hơn ông gần 20 tuổi, cưới tiếp cô bé Lutfiana Ulfa gần 12 tuổi. Đám cưới của họ chỉ có sự chứng kiến của một vài chức sắc tôn giáo, láng giềng, người nhà và không đăng ký với chính quyền. Dư luận lên án ầm ĩ cuộc hôn nhân này. Ủy ban Bảo vệ trẻ em Indonesia (KPAI) yêu cầu xử lý hình sự Pujiono và những người liên quan gồm vợ cả của ông và cha mẹ Lutfiana theo Luật Bảo vệ trẻ em. Nếu bị kết tội, những người này có thể chịu mức án tối đa 15 năm tù và bị phạt 300 triệu rupiah vì cưỡng ép trẻ em quan hệ tình dục với người khác. Họ cũng bị cáo buộc vi phạm Luật Hôn nhân của Indonesia, quy định độ tuổi tối thiểu để kết hôn với nữ giới là 16 tuổi. KPAI cũng đề nghị gọi Pujiono là “kẻ ấu dâm”. Hội đồng Hồi giáo Indonesia tuyên bố: “Đàn ông nên kết hôn với những phụ nữ trưởng thành. Có biết bao nhiêu cô gái xinh tươi trong vùng. Tại sao phải lấy người 12 tuổi, một bé gái nghèo khó?”. Bất chấp dư luận, Pujiono ngang nhiên nói ông ta hành động “hợp với giáo lý đạo Hồi”. “Chả phải tôi chỉ làm theo điều tôi thích, mà theo tín ngưỡng tôn giáo. Bạn có thể cưới một người 7 tuổi nếu muốn, nhưng không được quan hệ tình dục cho đến khi cô ta bắt đầu hành kinh”, Pujiono tuyên bố. Ông này cũng cho hay dự định cưới thêm hai bé gái khác mới 7 và 9 tuổi, nhưng tạm hoãn. Sau một thời gian dài điều tra, các công tố viên Indonesia đã cáo buộc Pujiono “lạm dụng tình dục trẻ em” và đề nghị mức án 6 năm tù. Tại Tòa án hình sự thị xã Semarang vào cuối tháng 11 vừa qua, Pujiono nói chưa hề quan hệ thân xác với Lutfiana. Điều này trái với lời khai của cô bé cũng như kết quả giám định pháp y. Hôm 24.11, tòa tuyên phạt Pujiono 4 năm tù giam và 60 triệu rupiah (135 triệu đồng). Cả người vợ lớn lẫn cô bé Lutfiana đều bật khóc tại phiên tòa. Nhiều người hoan nghênh tòa án không khoan nhượng với một kẻ giàu có và quyền thế như Pujiono. Nhưng phần đông cho rằng bản án quá nhẹ đối với một người bất chấp pháp luật và đạo lý. Nghèo đói và thất học Chuyện các bé gái Indonesia lập gia đình ở tuổi 12 thật ra không mới. PV Thanh Niên hỏi chuyện 3 cô gái ở tỉnh Nam Sulawesi và họ xác nhận rằng khi các bé gái bắt đầu có kinh, thường là 12 tuổi, thì cha mẹ đã ép các em “chọn mặt gửi vàng”. Tốt nghiệp cử nhân y khoa ở tuổi 24, Ani, Fiqah và Mimin đều cho rằng họ đã quá “già”. Họ là số ít may mắn sinh ra trong các gia đình khá giả, cha mẹ có học và làm việc cho nhà nước. Theo báo cáo năm 2008 của Cơ quan Hoạch định phát triển quốc gia Indonesia (Bappenas), trong tổng số 2 triệu lễ cưới mỗi năm ở nước này thì có khoảng 34,5% cuộc hôn nhân có cô dâu, chú rể chưa đủ tuổi. Chiếm tỷ lệ cao nhất về tảo hôn là tỉnh Đông Java, tiếp theo là Nam Kalimantan và Tây Java. Người ta thường làm giả giấy tờ tùy thân và khai thêm tuổi để đủ điều kiện đăng ký kết hôn. Ở nông thôn Indonesia, cha mẹ những cô gái nghèo khó không đủ tiền cho con ăn học nên chỉ còn cách đẩy con vào đời sống hôn nhân sớm. Bappenas cho biết tình trạng chung là những cô gái ít học không thể kiếm việc làm ở nông thôn. Còn lên thành phố thì họ dễ bị lợi dụng và ngược đãi. Vì thế, các cô bé cho rằng lấy chồng là lối thoát duy nhất. Cuộc hôn nhân giữa giáo sĩ Pujiono và bé Lutfiana là điển hình của nạn tảo hôn do nghèo đói và thất học, Bappenas bình luận. Báo Jakarta Post trích lời một ủy viên của KPAI nhận định Lutfiana có lẽ đã nhắm Pujiono “như sự lựa chọn tốt nhất cho tương lai”. Tuy nhiên, những người có trách nhiệm khuyến cáo: “Cuộc hôn nhân phi pháp sẽ không tạo được cơ sở pháp lý để bảo vệ các quyền lợi cho người vợ”. Thục Minh (Văn phòng Singapore) thanhnien online
-
Bạn cung cấp cho chúng tôi hướng nhà ở, phòng riêng của bạn nơi bạn sinh hoạt chính, sơ đồ nhà v.v...
-
Mọi việc đã thuận theo tự nhiên, gia đình bạn chỉ nên thành tâm khấn xin người đã khuất hãy cho biết họ mong muốn chỉ dạy điều gì để con cháu biết mà thực hiện bằng cách xin quẻ âm dương.
-
Xuất hiện sinh vật lạ giống "người nhện? Khi đang đi săn hươu đêm, một thợ săn ở Mỹ đã vô tình chụp được bức ảnh một sinh vật lạ với hình dáng và khuôn mặt rất ghê sợ. Bức ảnh này được một người thợ săn giấu tên đưa lên mạng Wildgame, một trang web về săn bắn. Người thợ săn này kể rằng, khi anh đang nằm phục trong rừng tối chờ đợi lũ hươu xuất hiện thì bỗng nhiên một sinh vật lạ giống như một bóng ma, với đôi mắt trắng sáng lạ thường, nhảy ra trước mặt. Khi thấy ánh đèn flash của máy ảnh lóe sáng, nó đã biến mất vào bụi rậm. Một thợ săn ở Mỹ đã vô tình chụp được bức ảnh một sinh vật (Ảnh: Daily Mail) Người thợ săn này cũng cho biết, do quá sợ hãi, anh đã đánh rơi chiếc máy ảnh của mình khiến nó bị vỡ. May mắn là chiếc thẻ nhớ trong máy không bị hư hại. Bức hình này được người thợ săn chụp tại một khu rừng được bảo vệ ở Berwick, thành phố Morgan, bang Louisiana. Tuy nhiên, những người sử dụng Internet nghi ngờ rằng đây chỉ là một trò bịp bợm. Một số người cho rằng, bức ảnh này đã sử dụng công nghệ để làm giả y như thật. Một số khác thì cho biết, hình ảnh này được chụp từ một video game mà họ từng chơi trước đây. Sinh vật lạ có đôi mắt trắng sáng lạ thường (Ảnh: Daily Mail) Các chuyên gia cho rằng, tư thế của sinh vật trong bức ảnh rất giống với tư thế của nhân vật người nhện (Spider-Man) trong seri phim cùng tên. Bộ phim Spider-Man 4 đang bắt đầu được khởi quay. Đây có thể là một chiêu để quảng bá cho bộ phim về người nhện sắp tới. Thu Hằng (Daily Mail)
-
Cám ơn Bác TS đã thấu hiểu, thực tế chuyến đi ngày hôm đó gồm có các ACE trong và ngoài diễn đàn như Trung Nhân, Khanhhoang, Thiên Đồng, thuthu1101, nhà hảo tâm Chị Ánh Xuân, Chị Xuân Định.
-
Xác nhận có 500,000 đ (năm trăm ngàn đồng) của sunnyday81 đóng góp cho từ thiện. Quỹ hiện có: 2,000,000 đ + 500,000 đ = 2,500,000 đ(hai triệu năm trăm ngàn đồng)
-
Có thể bạn dùng miếng vải đen vừa đủ gói tất cả mãnh vỡ của gương đem chôn ở vùng đất xa nơi ở.
-
Ngay cả trao tặng Kinh Cứu khổ mà những người cùng khổ cũng nhiệt tình xin được nhận Đây là điều đáng mừng! Cầu xin ơn trên cho chúng sanh được toàn gia an lạc.
-
http://www.lyhocdongphuong.org.vn/diendan/...t=0#entry109230 Đã chi cho chuyến viếng thăm nhà trọ của Cháu Vinh 8,000,000 đ(tám triệu đồng) Quỹ hiện có: 10,000,000 đ - 8,000,000 đ= 2,000,000 đ (hai triệu đồng)
-
Dịp này Wild cũng đã trao tặng họ những người khốn khó 1 quyển Kinh Cứu Khổ (Wild ko dự trù được số lượng nên chỉ có một số ít người nhận được) Trung Nhân cũng linh hoạt tặng cho căn nhà trọ này 2 Bộ Lịch TRUNG TÂM cho toàn khu vực sử dụng chung. Tổng kết chuyến đi được sơ kết như sau: Quà gồm sữa, xà bông, nước tương v.v...= 2,000,000 đ(hai triệu đồng) Tặng cho người Bác đại diện Mẹ Cháu Vinh: 2,000,000 đ(hai triệu đồng) Mỗi người 100,000 đ cho 40 người : 4,000,000 đ (bốn triệu đồng) Tổng chi : 8,000,000 đ (tám triệu đồng) Xin các ACE hảo tâm có lòng đóng góp thông cảm khi Wild không thể thực hiện chứng từ chứng minh ký nhận tiền ngoài hình ảnh trên đây. Vì điều kiện và tình huống khó vượt xa dự kiến ban đầu và cũng do Wild chưa có kinh nghiệm khi gặp tình cảnh này. Phần lỗi này thuộc về Wild bởi số người đáng được giúp ngoài suy tính.
-
Cách giải quyết tiếp theo sau khi hội ý cùng ACE, Wild đành tặng mỗi người già neo đơn và gia đình có con em bệnh tật khác 100,000 đ(một trăm ngàn đồng) Người tàn tật cùng trọ. Còn và còn nữa, Wild đưa vài hình ảnh tiêu biểu cho chuyến đi. trộm nghĩ nơi đây những người con miền trung sau lũ đã tập hợp vào thành phố chọn nghề bán vé số.
-
Chúc mừng BABYWOLF & THỦY TIÊN 1 mùa SINH NHẬT HẠNH PHÚC Và THÀNH ĐẠT.
-
Cũng không ngoài mục tiêu ban đầu để thăm Cháu Vinh, nhưng Mẹ cháu đã đưa cháu về quê nay người nhà là Bác của Cháu thay mặt nhận nguyên phần quà gồm thùng sữa, 2 hộp bánh, xà bông gội , tắm, nước tương...cùng với hai triệu đồng tiền mặt. Đại diện của chúng ta đã trao 2,000,000 đ tận tay Bác của cháu Vinh. Còn lại những trường hợp khác không thể bỏ qua, đành chia nhỏ những phần quà.
-
@ Thiên Địa Nhân. Liên hệ với bạn về La Kinh, nhưng hộp thư của TĐN quá đầy!
-
Tìm thấy xương người khổng lồ cách đây 2500 năm.
-
Tùy thời biến dịch ... cháu nào cũng đáng thương cả.
-
Từng trường hợp xuất hiện trước chúng tôi đủ cảnh đủ tình đau thương. Chàng trai này tâm thần đã xua khi thấy chúng tôi là người lạ của khu nhà trọ này, Thiên Đồng đã dụ cậu đứng yên chụp một ảnh đưa lên báo, thế là nghiêm chỉnh thần kinh. Đủ tư thế nằm ngồi trên vạt ván, chung quanh chẳng có vật dụng gì ngoài những giỏ quần áo treo ở những nơi có thể.
-
Những thùng quà dự trù cho 4 cháu bệnh nặng thiểu năng và não úng thủy được ACE đưa vào nhà. Qua liên hệ trước theo số điện thoại, Wild có kế hoạch mua sữa, bánh, xà bông, nước tương, dầu gội. đủ số lượng cho các cháu nhưng... những mãnh đời khốn khó vượt quá số lượng mà Wild đã dự kiến, đành phân bổ thành những phần nhỏ chia đều thôi thì của ít lòng nhiều.
-
Chiều nay Wild cùng một số ACE trên Diễn Đàn đã tổ chức đi thăm cháu Vinh theo địa chỉ Mẹ cháu để lại, hẻm Cầu Làng đoạn Cầu Sơn đường Xô Viết Nghệ Tĩnh Quận Bình Thạnh. Cuối con hẻm nhỏ đi qua con kênh nước đen là một căn nhà cấp 5 theo nhận định của Wild, không tường hai bên không cửa chỉ có bạt và tôn dựng, phía trước là hàng loạt xe tự chế và xe lăn dành cho người tàn tật làm phương tiện di chuyển bán vé số. Nơi đây gọi đúng tên là trại của những người quê miền trung chạy lũ vào đây kiếm sống. Bao nhiêu con người? bao nhiêu gia cảnh túm tụm 2,3 con người chỉ với 2m2 bằng vạt lót giường phân ranh cho từng hộ. Chúng tôi bước vào khung cảnh thật ngổn ngang người nằm ngủ, trẻ vất vưỡng ngây ngô, các cháu bé thơ hưởng chút gió từ chiếc quạt giấy nhờ tay Mẹ.
-
Người tù tìm gặp "ác quỷ ghè răng" lao Phú Quốc 08/12/2010 15:46 (GMT +7)Trong phóng sự Nanh vuốt quỷ dữ nơi địa ngục đảo xa đăng ngày 29/05/2010, chúng tôi đã kể về số phận thảm thương của một chiến sĩ cộng sản kiên trung trở về từ “địa ngục trần gian” nhà tù Phú Quốc. Được sự đồng ý của tác giả, chúng tôi tiếp tục đăng thông tin tiếp theo về cuộc gặp gỡ giữa "người về từ địa phủ" Vũ Minh Tằng và kẻ từng được mệnh danh là "ác quỷ" ở nhà tù Phú Quốc. “Tôi chỉ đi tàu bay hai lần, hai lần đều bị còng tay và bịt mắt” Ngay từ khi đọc những dòng miêu tả hiếm hoi của chúng tôi về cảnh sống hiện tại của viên “thượng sĩ bẻ răng” khét tiếng Bảy Nhu, nhiều độc giả đã bày tỏ mong muốn tổ chức một cuộc gặp “nảy lửa” giữa ông Tằng và “quỷ sống”. Hình ảnh Nhu và thuộc cấp sáng tạo ra “trò chơi” ghè răng hàng chục, hàng trăm người tù, rồi thu gom răng “tươi” lại, để trong những cái ống bơ sắt, đeo trước cổ, mỗi bước đi lại phát ra tiếng kêu lóc xa lóc xóc đó, có lẽ nó còn khiến nhân loại tiến bộ mãi mãi “không tin được dù đó là sự thật”. Ông Vũ Minh Tằng được độc giả về tận xã Vĩnh Hào (huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định) tặng xe lăn, tặng tiền, quà, trị giá khoảng 80 triệu đồng. Ông Tằng, sau gần 40 năm mới có dịp trở lại nhà tù Phú Quốc, điạ ngục trần gian từng tra tấn mình chết đi sống lại, tàn phế suốt đời. Đặc biệt, hai độc giả ở Quảng Ngãi và TP.Hồ Chí Minh còn “liên kết” với nhau, hùn tiền sắm cho người tù bị bẻ 9 cái răng phải ăn cháo suốt hơn 40 năm kia một bộ răng giả làm bằng chất liệu và công nghệ Nhật Bản, tổng chi phí hơn 30 triệu đồng. Ngôi nhà dột nát của vợ chồng ông Tằng cũng đã được sửa sang, nâng cấp, đổ mái, lát nền. “Bốn mươi năm nay, cái đêm “thằng” Nhu tra tấn tôi đó, lúc nào nó cũng hiện về. Nhu đánh tôi đến mức, không còn cái răng để mà ăn nữa" - ông Tằng nuốt cục uất hận qua yết hầu còm nhom của người bệnh nặng 38kg, tiếp: “Tôi bảo với cái cô tặng răng cho tôi là: Tôi già rồi, sống nay chết mai, cô đừng bỏ tới 30 triệu mà làm răng cho tôi nữa, tôi có được nhai mấy bữa nữa đâu mà các cô phung phí thế”. Khách dò theo địa chỉ bài báo viết đến thăm ông Tằng rất đông, có vị “hàm cấp” như Trung tướng Trần Khoa, có vị chỉ là người bán rau cỏ ở Hà Nội; có lẽ, đặc biệt nhất trong số đó là ông Nguyễn Chí Sỹ - Giám đốc công ty đầu tư xây dựng số 2 Hà Nội. Ông Sỹ và đoàn về tặng 20 triệu đồng, cùng ý tưởng: Đưa người tù có “chín cái răng lưu lạc” vào lại đảo Phú Quốc gặp viên cai ngục đã tra tấn ông. Ông Sỹ xúc động lắm. Vì tổ chức cho 100 anh em tù cộng sản đào hầm vượt ngục, băng qua sóng biển vào đất liền tiếp tục hoạt động, mà ông Tằng bị Bảy Nhu và đám quân cảnh bắt lại, tra tấn bằng những hình thức dã man nhất. Thậm chí bắt ăn cơm, uống nước có trộn máu và... phân người. Dự kiến, mỗi người chúng tôi phải đi mất ít nhất 4 chặng bay trong toàn bộ hành trình đi và về (từ Hà Nội quá cảnh qua TP.Hồ Chí Minh, trước khi bay ra đảo Phú Quốc), ông Tằng nghe lộ trình, cứ thế ngồi bần thần vò đầu bứt tai rồi... dăn deo gương mặt lại, lau nước mắt. “Chú Hoàng ơi. Tính đến giờ, 73 tuổi đầu, đời tôi được đi máy bay đã hai lần, cả hai lần đều tinh có đi máy bay của bọn đế quốc. Nó đều bịt mắt, xiên tay tôi vào tay đồng đội bằng dây thép. Lần đầu đi từ Bệnh viện Quy Nhơn (tỉnh Bình Định) bay thẳng ra nhà tù Phú Quốc. Lúc ấy tôi vừa bị nó bắn, thả hơi cay ở hang Đá Chẹt ngoài Quảng Ngãi, còn chưa tỉnh hẳn. Lần thứ hai nó cũng bịt mắt, ấy là khi nó đem tôi từ nhà tù về Quảng Trị “trao trả tù binh”, theo Hiệp định Paris, nó cũng bịt mắt và còng tay. Bây giờ, đi máy bay có vất vả lắm không hả chú?”. Nghe xong, ai cũng rùng mình, có người bật cười chua xót. Cuối cùng thì viên cai ngục Bảy Nhu đã phải thú nhận toàn bộ tội lỗi, kèm theo lời xin được bao dung. "Văn bản" có thủ bút, chữ ký của Bảy Nhu giờ đã được treo trong bảo tàng (kèm theo chữ ký của một vị Anh hùng từng bị Nhu tra tấn, chữ ký của Bí thư huyện ủy Phú Quôc, lãnh đạo Di tích lịch sử Nhà tù Phú Quốc - những người chứng kiến...) “Đợi tôi rủ 8 cái răng đi cùng” Hôm xe về Nam Định đón ông Tằng ra sân bay Nội Bài, cả vùng quê huyên náo với cuộc tiễn đưa, bà vợ già còng gập, chân tay phù nề vì bệnh thấp khớp của ông Tằng thì cứ thảng thốt ra ra vào vào, đã lâu lắm rồi, cặp vợ chồng già hầu như không xa nhau đến 1 ngày. Ông Tằng rủ rỉ: “Bà ở nhà, tôi lên chỗ bảo tàng xin lại 8 cái răng, đem nó vào cho thằng Nhu xem, kẻo vào gặp nó lại cãi bay cãi biến. Cái bọn suốt đời hỏi cung, tra tấn, ép cung người khác như thế, là nó gian manh lắm bà ạ”. Trời tối mịt, cặp mắt bị mờ vì các trò tra tấn của cai ngục, giờ đeo kính 13 đi ốp vẫn chẳng nhìn thấy gì, mà ông vẫn một mực dẫn đường bắt chúng tôi phải ghé qua “Bảo tàng Chiến sĩ cách mạng bị địch bắt, tù đày” ở huyện Phú Xuyên, Hà Nội để... xin lại “8 cái răng lưu lạc” (một cái có chân đế nhọn hoắt vẫn “nhởn nhơ” mắc lại trong... bụng ông Tằng không chịu “ra”, nay đã siêu âm thấy). Không biết trên thế giới này có ai được người làm bảo tàng vận động hiến răng để trưng bày như ông Tằng không nhỉ? Chùm răng bị Bảy Nhu vặn, bắt nuốt rồi “dị hóa” ra, bí mật giữ 40 năm qua của ông Tằng đang được bày lên mặt một lá thư tay do ông Tằng “thủ bút”, tất cả nằm trong tủ kính bọc vải điều, rất trang trọng. Có khi ông Tằng nổi nóng thọc tay vào miệng rút hàm răng giả ra, nói rằng "lũ quỷ các ông" đã nhổ răng tôi, nhổ hết 9 chiếc trong một đêm rồi bắt tôi phải nuốt cả răng lẫn máu vào bụng. Ông Lâm Văn Bảng - “ông chủ” xây dựng và quản lý bảo tàng nghe trình bày việc ông Tằng xăng xái đi... mượn chùm răng, đem ra đảo Phú Quốc “ném vào mặt Bảy Nhu”, bỗng dưng đau đớn ngồi thụp xuống góc vườn, thở dốc. Ông ngồi như một pho tượng đồng trước ban thờ các tử sĩ của nhà tù Phú Quốc. Ông Bảng cũng là một cựu tù khốn khổ từ cái địa ngục trần gian nhà tù Phú Quốc đó sống sót trở về. Ông Tằng thì vào trò chuyện thủ thỉ với đám răng của mình. “Răng à, tao muốn mang chúng mày ra ngoài đảo, đặt tất cả trước mặt thằng Nhu, rằng, mày đã dùng ống tuýp sắt ghè gẫy từng cái răng của tao, bắt tao uống máu tao, nuốt răng tao, rơi cái gì ra ngoài là mày giết tao. Đống răng của tao đây, mày còn cãi được không, hả thằng Nhu!”. Tôi (người viết bài này) phải góp ý nhiều lần, rằng là chúng tôi tổ chức cuộc gặp gỡ giữa hai người ở đỉnh trời và đáy vực, hai người là thiên thần và quỷ dữ, một bên là sắt son yêu nước, một bên là tận cùng tàn độc với đồng bào máu đỏ da vàng của mình..., chúng tôi tổ chức không phải để khoét sâu hận thù hay để khêu máu hiếu kỳ cho ai đó. Mà để hai bên hiểu nhau, mà để tha thứ, bao dung và để trung thực ghi lại một “bối cảnh” không thể nào tưởng tượng được giữa hai “nhân vật lịch sử” đã gây quá nhiều xúc cảm không giống nhau trong lòng rất rất nhiều người. Tôi nói với ông Tằng: “Bác không thể mày tao với ông Bảy Nhu, dẫu sao thì hai người cũng đã ở cái tuổi lên lão, như chuối chín cây, tuổi mà “các cụ gọi về bất cứ lúc nào” rồi. Dù gì thì tội ác, đau thương đã qua đi, dù gì thì cũng không thể lấy oán mà trả oán để ân oán chập chồng”. Nhà nước ta đã khoan hồng cho Bảy Nhu được cải tạo rồi trở về với gia đình như những người khác, chúng ta phải tự hào vì sự khoan dung đó. Cuối cùng thì ông Tằng cũng đồng ý, sẽ xưng “tôi” và “ông” khi gặp Bảy Nhu, đồng thời không mang theo chùm răng đang gửi ở bảo tàng kia đi ra đảo Phú Quốc. Cái bắt tay, sự thanh thản của ông Vũ Minh Tằng và Bảy Nhu, "người của hai chiến tuyến", sau gần 40 năm... người nọ không tin người kia là còn sống. Bảy Nhu là một người cô độc, lẩn tránh mọi người đến mức, các gã xe ôm gần nhà ông ta, các hướng dẫn viên 15 năm đưa khách du lịch từ Hà Nội vào nhà tù Phú Quốc cũng chưa bao giờ “được” gặp ông ta. Hầu hết mọi người không biết ông ta còn sống. Khi nín thở “trinh sát”, bố trí cho cuộc gặp của ông Tằng với Bảy Nhu, tôi thật sự không một phút nào dám tin mình sẽ thực hiện được lời hứa với một số độc giả, cho đến khi... ông Tằng đi qua đàn chó hung dữ sủa ầm ầm bước vào nhà ông Nhu và Bảy Nhu ngơ ngác, lẩy bẩy, đứng dậy hỏi “Ông là ai?”. Họ đã nhận ra nhau, nặng lời với nhau, khoác vai nhau, bắt tay nhau, khóc thật to rồi cười khe khẽ. Ông Tằng không kiềm chế được, ông đứng dậy, thọc tay vào miệng, móc hai hàm răng giả ra, chỉ tay vào khoang miệng tối om móm mém của mình, nói lớn: “Các ông đã vặn hết răng của tôi đây!”. Ông Nhu vời vợi nhìn ra các cánh rừng ngoài triền đất đỏ: “Tôi nhớ rồi, ông là Bí thư chi bộ. Ông có tài châm cứu, thường châm cứu cho tôi. Ông tổ chức cho anh em ở buồng 13 vượt ngục. Và... Tôi là con chó săn của lũ đế quốc, tôi biết lỗi rồi. Tôi xin lỗi ông. Nếu ông không tha, đầu tôi, ngực tôi đây, ông đấm mấy quả thì cứ đấm”. Cả hai im lặng lâu đến mức, tôi và anh lính biên phòng Lưu Quang Mười phải ý nhị bỏ ra ngoài vườn nghe tiếng chó sủa râm ran khắp vườn điều xanh rợp... (Còn nữa...) Theo Lao Động
-
Sau khi liên hệ số ĐT xin địa chỉ của trường hợp "Tha con cầu thực của Cháu Vinh" Wild đóng góp số còn lại 1,350,000 đ (một triệu ba trăm năm mươi ngàn đồng) cho tròn 10,000,000 đ (mười triệu đồng) Quỹ hiện có: 8,650,000 đ + 1,350,000 đ = 10,000,000 đ (mười triệu đồng)
-
Thầy vì Đại Nguyện mà hành được Pháp này, thế giới từng có các vị Tam Bộ nhất bái nhưng nhất bộ nhất bái thì chưa! Trung bình Thầy đi 1 ngày được 2km5, phải 4 năm cuộc hành trình mơi dừng.
-
Để Wild post up cho RNU nhé! Hay luận sơ cho anh xã nhé! Vợ chộng khó đạt đến danh hiệu Đại Cự Phú, đại phú là nổ lực lắm rồi vì con trai (kỷ dậu) khắc Mẹ thì hơi vất vả, có nên chăng tìm cách hóa giải xung khắc này để dễ thăng tiến trong sự nghiệp căn bản là từ hòa khí dẫn đến hòa bình v.v...anh xã sẽ thuận lợi hơn !
-
Thực hư chuyện cậu bé 'đầu thai' ở Vụ Bản Cập nhật lúc 02/12/2010 06:30:00 AM (GMT+7) Ngay khi mới biết nói, cậu bé ấy nằng nặc đòi về nhà “mẹ đẻ”, ngồi kể rành rọt những ký ức trước kia, nhớ mặt từng người hàng xóm… khiến tất thảy mọi người đều bàng hoàng, gật gù tin vào chuyện “đầu thai, chuyển kiếp”. Câu chuyện về cháu Nguyễn Phú Quyết Tiến (Thị trấn Vụ Bản, Nam Định) đã nổi tiếng tới mức khắp cái thị trấn nhỏ này, từ già đến trẻ ai ai cũng có thể kể rành mạch, thông tường. Cháu Nguyễn Phú Quyết Tiến. Cổng nhà anh Tân có 3 cháu nhỏ khoảng 9-10 tuổi đang nô đùa. Thấy tôi cất lời hỏi thăm, một cháu bé nhìn trắng trẻo, ngôi ngô nhất trong đám trẻ nhanh nhảu: “Cô hỏi bố cháu à! Bố cháu đang ở trong nhà. Cô vào uống nước để cháu gọi bố”. Trong lúc chúng tôi đang ngờ ngợ đoán chừng cậu bé lúc nãy chính là bé Tiến “nổi tiếng” tiêu tốn không ít giấy mực của báo chí, thì anh Tân bước ra. Câu chuyện “tái sinh” kỳ lạ Anh Tân và chị Thuận cưới nhau được 6 năm mới sinh được cháu Nguyễn Phú Quyết Tiến (28/2/1992). Cháu Tiến lớn lên bụ bẫm, xinh xắn, trong sự yêu chiều hết mực của cả gia đình. Thế nhưng, đến năm cháu 5 tuổi, tai họa bất ngờ ập xuống. Hôm đó vào buổi chiều tháng Giêng, anh Tiến đang nằm đọc báo bỗng giật nảy mình chồm dậy, ruột gan như lửa đốt. Anh gọi chị Tân bảo: “Thằng Tiến đâu, tìm nó về đi”. Chị Tân tìm gọi mãi nhưng không thấy Tiến đáp lại, ra phía bờ sông gần nhà chị chỉ nhìn thấy đôi dép cháu để trên bờ. Dưới dòng nước xanh ngắt nhìn thấu tận đáy, không thấy điều gì bất thường. Chị chạy về báo anh Tân. Bỏ tờ báo, anh hớt hải ra phía bờ sông thì nhìn thấy xác cháu Tiến nổi cách bờ 3m. Con sông nơi cháu Tiến chết đuối cách đây 10 năm. “Tôi lao xuống dòng nước, ôm chặt lấy con nhấc lên bờ. Nhưng tất cả đã quá muộn!”, giọng anh lạc đi, không giấu vẻ kinh hoàng khi nhớ về cái ngày đau thương ấy. Cháu Tiến mất đi khiến cả anh Tân, chị Thuận đều như kẻ mất hồn. Nỗi đau càng nhân lên gấp bội khi chị Thuận do vấn đề sức khỏe đã “không còn khả năng làm mẹ” nữa. Trong cơn vật vã, bà cụ hàng xóm mà sau này anh Tân mới biết là “bà mế” có sang vỗ vai anh và bảo: “Con yên tâm, sớm muộn gì nó cũng tìm về với con thôi!”. Khi ấy vì quá đau buồn anh cũng coi lời bà như lời an ủi của những người hàng xóm tốt bụng khác. Năm 2006, cả hai vợ chồng vẫn chưa nguôi nỗi đau mất con thì nghe có người rỉ tai ở Xóm Cọi, xã Yên Phú, Lạc Sơn, cách nhà anh chị chừng 3km có cháu bé nghi là “con lộn” của Tiến. Cháu tên Bùi Lạc Bình (sinh ngày 6/10/2002) là con một gia đình người Mường nhưng ngay từ khi biết nói đã khăng khăng bảo mình là con người Kinh, nhà trên thị trấn Vụ Bản. Vốn chưa bao giờ tin có chuyện “đầu thai” như kiếp luân hồi của nhà Phật, nhưng hai anh chị vẫn đánh bạo tìm đến nhà cháu bé nọ. Thật bất ngờ khi anh chị đến nơi cháu không hề thấy lạ mà gọi bố mẹ xưng con và quấn quít không rời. Anh chị ngỏ lời mời chị Dự, người sinh cháu Bình, tên bố mẹ “mới” đặt, đến nhà chơi. Nghe thấy thế, Bình vui lắm, trèo phắt lên xe hào hứng như đứa trẻ lâu ngày được về nhà. Vừa vào nhà, Bình đã chạy quanh nhà tìm đồ chơi mà Tiến trước kia thích. Cháu còn tự nhiên vào giường anh Tân, chị Thuận nằm lên đó rồi bi bô: “Ngày xưa con thường ngủ chỗ này nhỉ bố nhỉ?”. “Ngay khi nhìn thấy cháu, nghe cháu nói, và thấy những hàng động của cháu vợ chồng tôi như chết đứng. Tất cả đều giống hệt như cháu Tiến thủa trước, có khác chỉ là khác về hình hài mà thôi”, anh Tân kể. Cháu Tiến vui đùa bên những đứa trẻ hàng xóm. Kể từ ngày gặp cháu Bình thì ăn ngủ chẳng yên bởi giữa hai người với đứa trẻ xa lạ dường như có mối thâm tình gì đó day dứt lắm. Nhớ cháu, thương cháu nhưng lại sợ người ngoài bảo muốn cướp con. Vợ chồng anh hiếm muộn, nhưng vợ chồng chị Dự-anh Hoan cũng chỉ có duy nhất cháu Bình là con. Về phần chị Dự, sau lần đến chơi nhà ấy, cháu Bình cứ nằng nặc đòi về “nhà bố mẹ”. Thấy con nhèo nhẹo khóc, chị Dự cũng không biết phải làm sao. Đưa cháu về nhà anh Tân, chị Thuận chơi thì sợ người ta dị nghị là “thấy người sang bắt quàng làm họ”. Nhưng sau một lần Bình bị ốm nặng, sốt cao, cháu cứ luôn miệng “dọa”: “Mẹ không cho con về, con lại chết lần nữa!”. Hoảng quá, lần này chị đánh liều gọi cho anh Tân đưa cháu về nhà chơi. Cháu Bình về nhà anh thì khỏe khoắn, vui vẻ, không còn đau ốm nữa. “Thấy cháu tha thiết quá, sau bao đắn đo chúng tôi dè dặt đề nghị gia đình anh Hoan, chị Dự cho cháu về ở với chúng tôi. Thật bất ngờ là cả vợ chồng anh chị và bà nội cháu đều gật đầu đồng ý. Chính bà nội cháu cũng bảo rằng: Ngay từ lúc thằng bé biết nói tôi đã biết nó không phải người Mường rồi”, anh Tân nói. Theo lời anh Tân, kể từ ngày cháu về với anh chị, hết lần này đến lần khác hai người “thử” cháu. Thậm chí, nhiều người hàng xóm cũng sang nhà để “hỏi chuyện ngày xưa”. Tất cả cháu đều trả lời vanh vách. Từ tên bác hàng xóm, đến cô giáo mẫu giáo rồi bạn bè thân của cháu, cháu đều nhớ tên. Đường về nhà, hay những câu chuyện nhỏ nhặt như ngày xưa bà nội cho cháu uống bia ở đầu làng cháu cũng nhắc lại, ngay cả việc, “cháu đã từng chết như thế nào, bị ngã xuống nước ra sao”… “Dù trước đó, chưa một lần tin có chuyện “hoang đường” như thế, nhưng đến lúc ấy cả vợ chồng tôi đều hoàn toàn tin rằng Bình chính là cháu Tiến, con chúng tôi 10 năm về trước”, anh Tân kể. Từ ngày về ở với anh chị Tân, Thuận, Bình nằng nặc đòi gọi tên là Tiến, ngay cả tên đệm cháu cũng đòi giữ. “Hãy coi con cháu những đứa trẻ bình thường” Bé Tiến bây giờ đã bước sang tuổi thứ 9. Cháu trắng trẻo, khôi ngô, ngoan và lễ phép nhưng cũng hiếu động hệt như những đứa trẻ cùng trang lứa khác. Khi chúng tôi ngồi nghe anh Tân kể chuyện thì Tiến không ngừng nô đùa trước sân, chọc tổ ong khiến anh Tân mấy bận phải đứng dậy nạt cháu. Câu chuyện dang dở thì chị Thuận mẹ cháu về, thoáng qua những dè dặt ban đầu, nhắc đến con chị cười nói xởi lởi lắm. Lần dở từng trang sách của cháu, đôi mắt chị vẫn ánh lên niềm hạnh phúc vô hạn: “Cháu đi học mấy năm liền đều đạt học sinh giỏi…”. Rồi chuyện trường, chuyện lớp, chuyện nghịch ngợm của trẻ nhỏ làm bầu không khí rộn ràng hẳn lên. Mải chuyện đã quá trưa tự lúc nào, chị Thuận giữ chúng tôi ở lại ăn cơm, chúng tôi cũng vui vẻ đồng ý. Khi mâm cơm đã dọn tinh tươm, Tiến vẫn đứng ngoài sân mê mải đọc cuốn Hương Hiếu Hạnh của nhà sư Thích Tâm Hiệp viết về trường hợp “đầu thai” của Tiến. Nghe anh Tân bảo, nhà sư sau khi nghe câu chuyện của Tiến đã viết một bài in trong tập sách Hương Hiếu Hạnh và tặng anh chị một cuốn. Từ lúc rõ mặt chữ, Tiến lúc nào cũng cầm cuốn sách và đọc đi đọc lại câu chuyện kể về mình. Những câu chuyện ngày xưa cháu cũng dần quên. Cháu Tiến bên Bố Mẹ nuôi. Tôi đứng dậy gọi Tiến vào ăn cơm thì bất chợt cậu bé nắm tay tôi lắc lắc, chỉ ra phía con sông sau nhà: “Cô ơi, ngày xưa cháu chết ở kia kìa”. Dù đã nghe câu chuyện của cháu nhưng câu nói bất chợt của Tiến vẫn khiến tôi lạnh sống lưng. Sau bữa cơm đầm ấm, chúng tôi xin phép hai anh chị tiếp tục lên đường. Trước khi đi, anh Tân trầm ngâm: “Nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải, Trung tâm tiềm năng con người đã nhiều lần điện thoại gặp nhưng tôi đều từ chối. Hiện giờ, tôi chỉ muốn mọi người hãy coi cháu như những đứa trẻ bình thường khác. Cháu Tiến giờ ở nhà tôi với tư cách là "con nuôi". Cháu vẫn thường xuyên qua lại nhà mẹ đẻ...". TS Vũ Thế Khanh, Tổng giám đốc Liên hiệp Khoa học Công nghệ - Tin học Ứng dụng (UIA): Nếu giải thích theo luật nhân quả, kiếp luân hồi và lý thuyết nhân duyên trong phật giáo thì câu chuyện không có gì lạ cả. Cá nhân tôi đã tham gia chương trình: “Giao lưu ngoại cảm” để tìm mộ liệt sĩ và các khả năng đặc biệt khác do 3 cơ quan hợp tác nghiên cứu (Liên hiệp Khoa học UIA; Viện Khoa học Hình Sự Bộ Công An, Trung tâm bảo trợ Văn hóa Kỹ thuật truyền thống, Hội Khoa học Lịch sử) nghiên cứu nhiều sự vật, hiện tượng lạ, khả năng đặc biệt của con người trong cuộc sống. Gần 15 năm qua, tôi cùng nhiều giáo sư đầu ngành đã nghiên cứu và ghi nhận nhiều trường hợp tương tự như câu chuyện trên. Thậm chí, trên thế giới cũng có những hiện tượng như thế. Tuy nhiên, cũng như nhiều hiện tượng khoa học chưa thể lý giải trong cuộc sống khác, chúng tôi mới dừng ở bước ghi nhận và đang tiếp tục nghiên cứu phân tích. Trong thời gian tới, chúng tôi sẽ tổ chức hội nghị Khoa học để lý giải làm rõ một số hiện tượng theo các góc cạnh khác nhau. (Theo BĐVN)
-
Có nhận của Chị Đỗ Kim Anh 500,000 đ (năm trăm ngàn đồng) tặng Quỹ Từ Thiện Diễn Đàn. Quỹ hiện có: 8,150,000 đ + 500,000 đ = 8,650,000 đ(Tám triệu sáu trăm năm mươi ngàn đồng)