-
Số nội dung
6.007 -
Tham gia
-
Lần đăng nhập cuối
-
Days Won
103
Content Type
Hồ sơ
Forums
Calendar
Everything posted by wildlavender
-
Cám ơn sự xác nhận của tuấn dương! xin lỗi về sự muộn màng này.
-
Chẳng biết đến đâu? Mấy tháng trước nghe việc đúc tim cho tượng cứ tưởng chuyện vui, hóa ra chuyện thật. Tượng đài Thánh Gióng nặng 85 tấn hoàn toàn bằng đồng, cao 14,2m đặt tại đỉnh núi Đá Chồng thuộc xã Phù Linh, Sóc Sơn - Hà Nội, thực sự đã có tim. Đêm 23-9 vừa rồi, lễ yểm tâm vào tim tượng đã diễn ra. Mà không phải chỉ Thánh có tim, cả ngựa của Thánh cũng có tim. Hai quả tim bằng đồng, được đúc rỗng ruột có cả các dây động mạch và tĩnh mạch, tâm thất tâm nhĩ... Không một nhân vật huyền thoại nào bỗng dưng lại có một bộ phận cơ thể cụ thể đến cả chi tiết giải phẫu như thế! Ngỡ ngàng đến mức khó thốt nên lời! Người ta cứ xốn xang cả tuần nay nỗi niềm thành nhà Mạc ở Tuyên Quang trải qua một cuộc trùng tu mất ba bốn tháng và ngót nghét 10 tỷ đồng (nguồn vốn này từ Chương trình mục tiêu quốc gia về văn hóa và các nguồn vốn hợp pháp khác), đã trở nên sừng sững vuông thành sắc cạnh mới tinh, như một lò gạch rất to…(tất cả các báo đều dùng từ này vì không biết phải so sánh với cái gì giống hơn thế, giờ thành nhà Mạc chỉ khác lò gạch bình thường là mắc đèn màu nhấp nháy). Ứng xử với di tích luôn là chuyện xã hội quan tâm. Ai ai cũng phát biểu sau khi nhìn ảnh rằng như thế là không được, phá hoại di tích chứ bảo tồn cái nỗi gì. Nhưng thật ra, chuyện bảo tồn đồng nghĩa xây mới có cơi nới di tích đâu phải chuyện gì mới lạ. Ô Quan Chưởng (được đem ra sửa sang trước tưng bừng Đại lễ nghìn năm có ba tuần), hiện đang quấn bạt nên chưa biết hoàn thành cuộc tu bổ xong rồi sẽ mới mẻ ra sao. Chỉ thấy ngắm những thứ đã lộ ra, gạch mới, vệt vữa trát tinh tươm thẳng thớm, thì việc Ô Quan Chưởng sắp tới đây nhìn giông giống… thành nhà Mạc cũng chẳng có gì mà không hiểu! Mới, thực sự mới, trong công cuộc ứng xử với di tích, di sản…, nói chung là với quá khứ lịch sử, chỉ có chuyện đúc tim cho tượng đài là đáng kể. Không rõ tim Thánh và tim ngựa Thánh cưỡi để bay về trời người ta có dùng hai khuôn đúc khác nhau không? Nếu chỉ dùng một khuôn tất nhiên là đại bất kính! Ngoài ra, ngựa của Thánh vốn là ngựa sắt, trong thần thoại, không thấy nói khi cả nước thu gom sắt đúc roi sắt ngựa sắt cho Ngài cưỡi đi dẹp giặc Ân, phường đúc có đúc tim ngựa hay không, nên giờ đây ngựa sắt có tim, lại là tim đồng, thành ra tưởng tượng đến đâu thót tim đến đấy… Thót tim còn bởi lẽ nữa: Rốt cuộc bây giờ, tượng đài Thánh Gióng (với tổng vốn đầu tư là 60 tỷ đồng được Giáo hội Phật giáo Việt Nam huy động bằng sự đóng góp của toàn xã hội. Riêng phần tượng, Công ty Cổ phần Bất động sản ATS cung tiến 25 tỷ đồng. Phần tim cũng do công ty này cung tiến) thành tượng đài đầu tiên trên đất Việt Nam mang trái tim. Tim, chẳng biết có làm phát sinh thêm nhiều chi phí không. Nhưng phát sinh tiền chẳng sợ bằng phát sinh tiền lệ, vì sự tượng đài nhất thiết phải có tim thế này sẽ làm nhiều tượng đài các bậc thánh nhân khác đã được dựng trở nên chưa đầy đủ... Remote (Thể Thao & Văn Hóa cuối tuần)
-
Hội sở chính của Ngân hàng Vietcombank Tp HCM. số tk 0071001527081.
-
Chống "giặc nội xâm" Phu nhân Trần Thủ Độ có ý muốn xin cho con cháu lên chức này chức kia, Trần Thủ Độ đã nói: "Được! Nhưng phải chặt mỗi đứa đi một ngón tay, để phân biệt các quan thực tài, với chúng, bọn bất tài, nhưng được làm quan vì là con cháu ta"! Lâu nay, Đảng và Nhà nước ta đã coi công cuộc chống tham nhũng là chống giặc nội xâm. Nhưng xem xét cụ thể, thì nhiều khi chống tham nhũng, không chỉ là chống nội xâm, mà còn là chống lại chính mình, chống lại chính lợi ích gia đình mình! Bởi thế, chống tham nhũng là một công việc vô cùng khó khăn, phức tạp. Chống tham nhũng phức tạp bắt đầu ở chỗ "duy danh định nghĩa" hai chữ tham nhũng. Chúng ta thường nói rất nhiều về vấn đề gìn giữ sự trong sáng của tiếng Việt, vậy mà thực tế thì lại cứ lạm dụng tiếng nước ngoài, đặc biệt là chữ Hán. Ăn cắp - cho dù là ăn cắp của riêng hay của công cũng vẫn là ăn cắp, không có lý quan ăn cắp thì sang hơn kẻ trộm cướp, nên phải đổi lại thành tham nhũng? Thế là dẫn đến việc phải định nghĩa cái từ tham nhũng ấy để đưa vào luật - mà đáng ra chỉ cần gọi đích danh tội đó là ăn cắp, thì không cần giải thích gì nữa, không ai thắc mắc, hiểu lầm được nữa (Xin đọc thêm bài: "Ở ta làm gì còn... bọn tham nhũng"). Chống tham nhũng phức tạp còn bởi hành vi trộm cắp này dường như đã trở thành "phương châm sống" của một bộ phận cán bộ có chức có quyền. Trong dân gian đã truyền tụng câu: "Hy sinh đời bố, củng cố đời con". Đó chính là "tuyên ngôn" của bọn tham nhũng! Cơ sở nào để có "tuyên ngôn" như vậy? Xin thưa, chính là sự nhận định sau đây: Không phải mọi vụ tham nhũng đều bị phát hiện, phát hiện chưa chắc đã đủ bằng chứng; có đủ bằng chứng chưa chắc đã xử được; xử được chưa chắc đã buộc tội được; buộc tội được chưa chắc đã phải đi tù; đi tù chưa chắc đã phải "ngồi bóc lịch"; ngồi bóc lịch chưa chắc đã ngồi mãn hạn! Nên bọn tham nhũng rất liều lĩnh hoành hành là vì vậy! Đó cũng là tình trạng chung của thế giới, không riêng gì Việt Nam ta. Là tình trạng chung của nhiều thời đại chứ không chỉ một thời đại nào! Chẳng thế mà đầu năm 2008, trong cuộc họp với Hạ viện Nga hôm 11 tháng 3, Thủ tướng Nga Vladimir Putin đã phải đề xuất hình phạt: "Phải chặt tay những kẻ ăn hối lộ giống như thời Trung cổ"!, ông nói, "Chỉ cần bắt đầu thi hành hình phạt này, nạn ăn hối lộ sẽ chấm dứt ngay lập tức". Mới nghe tuyên bố trên của ông Putin, đã có người nói: Liệu sẽ là bao nhiêu triệu cái tay người Nga sẽ bị chặt đi đây, nếu ông Putin làm thật? Điều đó còn chờ xem. Nhưng điều dự đoán sau của ngài Thủ tướng thì có thể tin được: Chỉ cần thật sự bắt đầu thi hành hình phạt này, thì có khi chỉ mới chặt vài trăm cái tay thôi, cũng đã đủ chấm dứt ngay lập tức nạn quan tham! Nước ta thời các vua Trần cũng đã có chuyện: Khi phu nhân Trần Thủ Độ có ý muốn xin cho con cháu lên chức này chức kia, Trần Thủ Độ đã nói: "Được! Nhưng phải chặt mỗi đứa đi một ngón tay, để phân biệt các quan thực tài, với chúng, bọn bất tài, nhưng được làm quan vì là con cháu ta"! Nghe vậy phu nhân đành phải chấm dứt những chuyện xin xỏ tương tự! Dân ta xem thời sự trên VTV, thường hay bình luận: Phải mạnh tay xử lý quan tham như bên Trung Quốc, tức phải bắn bỏ ngay những tên đầu sỏ, để làm cho chúng chùn bước! Phải làm đâu chắc đấy, chứ cứ bắt, rồi tha; nay có tội, mai vô tội; xử tội này, để lại tội kia; hoặc kéo dài điều tra... thì sẽ dẫn đến nhờn pháp luật! Đảng và Nhà nước ta không phải không có chủ trương mạnh tay, nhưng tại sao thực tế Dân vẫn chưa thấy mạnh? Có thể là bởi nguyên nhân này chăng: Cơ quan chống tham nhũng đúng ra phải hoạt động độc lập, thì khi thảo luận ở Quốc hội, người ta lại muốn "nhất nguyên hóa", với lý lẽ "Đã giao chân ga thì phải giao cả chân phanh" - ví von thật dân dã! Quên rằng như thế chẳng khác gì vừa đá bóng, vừa thổi còi cả! Phải mạnh tay! Thật sự mạnh tay! Đó là biện pháp trước nhất, ít ra cũng là trong bối cảnh hiện nay! Không Trung cổ kiểu Putin, nhưng cần thấy rằng, đối với một người, mạng sống là vô cùng quan trọng. Một khi mạng sống đe dọa bị xóa bỏ thì tham đến mấy cũng phải chờn! Cho nên cách bắn bỏ của Trung Quốc có thể cũng rất hiệu quả! Chống tích cực chính là phòng vững chắc! Khi quân xâm lăng đã tràn vào bờ cõi, thì chống xâm lược phải là hàng đầu. Tương tự, khi "giặc nội xâm" đang hoành hành trước mặt như hiện nay, thì chống phải là biện pháp trực tiếp, tối khẩn, để chặn đứng chúng lại! Lâu nay chúng ta cứ sợ chống mạnh quá, là không đúng với phương châm lấy xây làm chính. Làm và nghĩ như thế chính là xa rời quan điểm vừa xây vừa chống của Đảng. Vụ án "xử tử Cục trưởng quân nhu Trần Dụ Châu" thời kháng chiến chống thực dân Pháp([1]), người mà trước đó bốn năm Bác đã ký quyết định đề bạt - là một điển hình của tư tưởng Hồ Chí Minh trong việc chống tham nhũng - "công ra công, tội ra tội": "Công không ai phủ nhận nhưng tội thì lớn hơn, tội làm mất lòng tin của nhân dân, tội này không thể tha thứ"[2]; không thể lầm và càng không thể lẫn! Điều đáng lưu ý ở đây là, thời Bác Hồ ký quyết định tử hình đối với Trần Dụ Châu, tham nhũng còn rất ít nhưng quyết định của Bác chính là hành động cương quyết dập tắt tệ tham nhũng. Trong giai đoạn toàn quốc đang học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh, thiết tưởng việc nhắc lại những bài học về vụ án này là rất cần thiết! [1] Vụ án Trần Dụ Châu là vụ án tham nhũng nổi tiếng những năm 50 của thế kỷ trước. Vụ này đã được nhà báo Hồng Hà viết trên báo Cứu Quốc ngày 20-9-1950: Châu lấy cắp của công quỹ một số tiền lớn: 57.959 đồng Việt Nam, 149 đôla Mỹ, các tài sản khác trị giá 143.900 đồng Việt Nam. Giá gạo ở Thái Nguyên - Bắc Cạn năm 1950 là 50 đồng-một kg, ("57959 đ + 143900 đ = 201859 đ): 50 đ = 4020kg!"- Tr.H.Th). [2] Nghệ sĩ Tiến Lợi, người đóng vai Bác Hồ trong vở kịch Đêm Trắng, trả lời phỏng vấn báo Điện tử Đảng Cộng Sản (Ngày 22-8-2007). Tác giả TRẦN HUY THUẦN tuanvietnamnet.vn
-
Kỳ I: " 6 chữ Nam mô A Di Đà Phật làm thay đổi đời tôi” Giác Ngộ - Tôi gặp anh tại một ngôi chùa với bộ áo "lam hiền". Mở đầu câu chuyện, anh đều niệm danh hiệu Đức Phật Di Đà. Một gương mặt sáng với vết sẹo lớn giữa chân mày, anh ví mình như con thuyền nhỏ giữa dòng thác loạn, điên cuồng, xô đẩy. Và, con thuyền nhỏ đó cứ bị trôi đi trong sự va đập, đảo điên không có bến dừng. Anh tâm sự, sự điên đảo đó là kết quả của một gia đình bị rạn vỡ, không tình thương yêu. Sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc, anh đã lao vào thế giới giang hồ, trôi giạt giữa chợ đời tối tăm và không lối thoát. Và, nhờ thiện duyên, anh đã gặp Phật. Sáu chữ: Nam mô A Di Đà Phật nhiệm mầu đã làm thay đổi cuộc đời anh. Anh là Lê Thừa Dương Hùng... Tuổi thơ lưu lạc Ngồi bên hiên chùa, đôi mắt nhìn xuống, giọng âm hưởng Quảng Trị ấm, ký ức một thời được tái hiện, như thể những thước phim về một số phận… "Những trận đòn, những xung đột với cha dượng trong ngôi nhà của mẹ làm đứa trẻ lên 7 như tôi cảm thấy bị hất hủi, đuổi xua. Trong tâm hồn đứa trẻ con lên bảy như tôi chứa đầy mặc cảm, tôi luôn tự hỏi tại sao những đứa trẻ như tôi lại có đủ ba mẹ, có một gia đình hạnh phúc, chúng được hồn nhiên vui vẻ, được cha mẹ chăm sóc và được đến trường vui đùa cùng chúng bạn... Tôi lại một mình và cảm thấy không thể sống nổi nơi mà mình tưởng như là mái ấm. Mái ấm ở làng quê nhỏ của xã Hải Khê, huyện Hải Lăng (Quảng Trị) không đủ tình thương yêu để níu kéo tôi ở lại. Tôi đã bỏ nhà, đi lang thang đầu đường xó chợ. Đêm đến tôi ngủ vật vờ ở bãi biển quê. Ngày ngày nối tiếp đêm đêm, bước chân tôi thúc giục phải đi và cho đến khi tôi dừng lại ở TP.Huế. Tôi bắt đầu chuỗi ngày lang thang ở chợ đời. Đứa trẻ quê miền biển nhỏ thó như tôi chứa đầy mặc cảm, bắt đầu vật lộn với cuộc mưu sinh đói khát ở chợ Đông Ba. Ở chợ Đông Ba, hàng ngày tôi làm phụ hàng cho những chủ hàng, đêm ngủ vật vờ ở các sạp. Tôi là đứa trẻ bị khinh miệt, đói khát và cảm thấy vô cùng cô đơn. Nhiều khi vô tình bắt gặp những gia đình sum vầy bên mâm cơm hay những đứa trẻ đồng lứa bên cha mẹ hạnh phúc, tôi càng thấy mình lạc lõng, tủi phận và nổi giận. Dù vất vả, đơn độc nơi xứ lạ quê người nhưng trong tôi có một thứ tình cảm luôn thúc giục và luôn "thức" trong tâm trí mình. Đó là nỗi nhớ mẹ. Nó là thứ gì đó mà đứa trẻ như tôi luôn cảm thấy phải hướng đến, nỗi nhớ ấy ngày càng day dứt và nó lớn hơn bất cứ cái gì, lúc này. Ròng rã hai năm bằng những chuỗi ngày đơn độc ở chợ đời Đông Ba với nỗi nhớ mẹ không nguôi ngoai trong tâm trí và tôi quyết định kiếm đường quay về tìm mẹ. Nhưng, bao nhiêu vụn vỡ trong lòng lại một lần nữa lan ra đau đớn, tôi không tìm được hơi ấm và tình thương của mẹ. Bởi lẽ, mẹ còn có chồng và các em, phải lo toan cuộc sống nghèo nàn. Tôi không được đi học, tiếp tục lêu lổng trong buồn tủi. Không chịu thêm được, một lần nữa, tôi quyết định ra đi". Nhìn những chiếc lá rơi nhẹ trước hiên chùa, giọng anh vẫn trầm buồn: "Tôi trở lại chợ Đông Ba, bấy giờ tôi cũng đã lớn hơn. Tôi kết bạn với những đứa trẻ lang thang khác. Ban ngày chúng tôi làm bốc vác, làm thuê làm mướn, bán trà đá, đánh nhau, ăn cắp vặt ở bến xe Gia Hội, ban đêm rủ nhau xuống dưới gầm cầu Trường Tiền để ngủ. Những ngày bôn ba bán sức khỏe để kiếm chút tiền mọn cho cuộc sống ở chợ, bến xe, dần dần tôi trở thành đứa trẻ rắn rỏi, lạnh lùng, dày dạn kinh nghiệm sống giang hồ. Tuy vậy, nỗi nhớ mẹ lúc nào cũng luôn đầy ắp, nỗi nhớ ấy lớn khôn cùng. Mười ba tuổi, một lần nữa tôi quyết định quay về quê tìm Mẹ. Bước ra giang hồ Anh xòe hai bàn tay ra và đan chúng lại với nhau, đôi mắt anh nhìn xuống nó và quá khứ lại thoảng hiện trên gương mặt: "Cuộc sống ở mái nhà của mẹ tôi không thể xoay chuyển được, tôi tiếp tục cuộc sống buồn chán, lêu lổng và quậy phá. Tôi trở thành người bất trị. Chính nơi quê mình, tôi gặp đại ca Lê Lam, người cùng xóm vừa mới đi Nhật trở về và bắt đầu một cuộc sống giang hồ thật sự. Tôi được đại ca Lê Lam "chấm" bởi người nhỏ mà có máu lạnh, vài trận đâm chém với giang hồ cũng đủ điểm cho đại ca cho gia nhập hội. Những lần đối đầu với các nhóm giang hồ quanh vùng đã cho tôi thêm "số má", và là người khá thông minh, lanh lợi, có máu lạnh, hung hãn bất chấp người đó là ai, cỡ nào. Tôi cũng là người dễ nổi giận với bản thân, tôi được đại ca Lê Lam để ý và tạo điều kiện để có dịp "xung trận". Trong một dịp một mình đụng độ với hai anh bộ đội, tôi chụp kéo và đâm mấy phát vào bụng, ngực. Tôi bị bắt đi cải tạo 9 tháng. Tôi nhớ lúc đó vừa bước vào tuổi 15. Đó là bước ngoặt mở đầu cho chuỗi ngày tù tội…". Trong câu chuyện về số phận của mình, thỉnh thoảng có những quãng ngừng… anh đang tìm lại một ký ức tưởng chừng đã qua nhưng thật ra nó như là nỗi ám ảnh không thể chối bỏ: "Ra trại, trong một lần đại ca cử đi dò la tin tức, tôi đi ngang quán nước cách quê 7km và bị một nhóm 6 người phát hiện "Nó đây rồi, đánh chết mẹ nó đi, thà giết lầm chứ không bỏ sót". Một mình thân cô, thế cô, tôi lùi lại phía sau quán và nhanh mắt nhận ra một người đang cầm dao xắt thịt, tôi chụp lấy và chém đứt lìa một cánh tay của một thằng trong nhóm, chưa hả giận tôi sấn tới xẻo tiếp một lỗ tai mang về cho đại ca làm chiến tích. Vụ này giúp tôi dày thêm những ngày tù tội, tôi bị bắt với 2,5 năm tù giam, ở trại giam được 9 tháng tôi vượt trại và trốn vào Sài Gòn. Vào đây tôi thay tên đổi họ, mới trải qua hai ngày trên đất mới tôi nghe có băng Tâm Voi, một băng rất lớn hoạt động bảo kê, đòi nợ mướn tại Sài Gòn, Bình Dương, Hà Tây và đang chốt tại An Sương nên tìm đến xin gia nhập. Tham gia hội này hai năm thì theo lệnh truy nã, công an Huế vào Sài Gòn bắt, tôi bị kết án thêm 2,5 năm tù. " Một điều lạ lùng là tôi rất thích nhìn ngắm gương mặt và hình tướng của Đức Quán Thế Âm, tôi xem Ngài là chỗ nương tựa vĩnh cửu, trong thâm tâm tôi nghĩ Ngài là Mẹ của tôi, của mọi chúng sinh. Hàng ngày, mỗi khi chiêm ngưỡng tôn tượng Ngài, tôi nguyện: "Đôi tay của con đã từng vấy máu, tạo bao tội lỗi, hôm nay con gặp được Mẹ và cũng đôi tay này con nguyện làm cái gì đó tốt đẹp hơn". Được ra tù, ngựa quen đường cũ và bản tính độc ác, tôi nghe nói đại ca Lê Lam đã vào Sài Gòn sinh sống, đang làm nghề xe ôm. Tôi quay lại Bình Dương và tiếp tục tham gia vào đường dây bảo kê, đòi nợ mướn ở Dĩ An. Thời gian này, Tâm Voi "tử nạn", tôi lên làm đại ca, thỏa sức sống bằng đồng tiền dơ bẩn, ăn chơi trác táng và hút chích. Một lần đi đòi nợ 12 triệu đồng ở Bình Phước, con nợ là một phụ nữ đang mang bầu không có tiền trả, tôi liền xiết chiếc xe máy. Người phụ nữ ôm chân tôi lại van xin đừng lấy xe vì nó là phương tiện duy nhất nuôi sống gia đình, nhưng tôi co chân đạp thẳng vào bụng chị, sau đó biết chị đã bị sẩy thai... đó là nỗi dằn vặt trong tôi suốt những năm sau này, khiến tôi sám hối cho đến tận bây giờ".Một lần nghe Nam mô A Di Đà Phật Một thoáng niềm vui chợt hiện ra trên gương mặt, chất giọng Quảng Trị vẫn nhẹ và đều: "Sau sự vụ trên, tôi về thăm em gái ở Hóc Môn và được em gái cho biết đại ca Lê Lam đã "đi tu". Tôi nghe với tâm thế hết sức ngờ vực. Em gái cũng khuyên: "Anh nên quay đầu, đến anh Lê Lam mà còn đi tu, anh làm vậy suốt đời cũng không được gì. Anh bỏ đi, làm vậy hoài mẹ khổ, nếu anh không tin thì gặp anh Lê Lam đi". Lúc bấy giờ tôi là một gã giang hồ nghiện ngập và độc ác, trong tôi đầy ắp sự ngờ vực. Tôi ngờ vực một đại ca lừng lẫy oai hùng, từng hoạt động giang hồ ở Hồng Kông, Đài Loan, Nhật Bản và các cứ khắp nơi trong nước như Lê Lam sao lại có ngày "đi tu". Không tin đại ca Lê Lam đã "đi tu" nên tôi tìm đến nhà, gặp lại đại ca tôi rất mừng. Lê Lam bảo anh đã quy y Tam bảo với pháp danh Tịnh Long, sám hối tội lỗi trước kia mỗi ngày để được làm người lương thiện. Trong đầu tôi lờ mờ những chữ nghĩa xa lạ về Phật pháp, Đức Phật, nghiệp báo, xả bỏ… nhưng có điều gây ấn tượng cho tôi lúc bấy giờ là Lê Lam nói về đại ca Năm Cam lừng lẫy có bốn vợ, nắm trong tay hàng chục tỷ đồng nhưng cũng đã chịu nghiệp báo, phải đền tội. Còn anh sám hối vì đã gây ra biết bao đau khổ cho đàn em, mải mê với những trò chơi quái đản, không phân biệt chính tà, đã gây nghiệp ác cho nhiều người. "Em có theo con đường của anh thì em theo. Học lại bài học vỡ lòng này: lấy thiện trừ ác" - tôi còn nhớ lời của Tịnh Long nói chắc rõ từng chữ. Tôi đã vô cùng ngạc nhiên, không biết Phật pháp là gì mà làm cho đại ca khét tiếng như Lê Lam thay đổi đến như vậy. Tôi đã nghĩ ngợi rất mông lung… Một hôm, đi ngoài đường và nhìn thấy một ngôi chùa, vì tò mò nên tôi đã ghé vô. Tôi còn nhớ, đó là chùa Đông Linh, ở Hóc Môn. Vừa bước vô chùa tôi nhìn thấy tượng Đức Bồ tát Quán Thế Âm và thoảng đâu đó một câu niệm "Nam mô A Di Đà Phật". Tôi đã cảm nhận một sự an lành, thư thái trong lòng không giải thích được. Từ đó, thỉnh thoảng tôi lại đến chùa… để chỉ nhìn ngắm Đức Quán Thế Âm. Tình cờ, tôi gặp một người bạn đang tu tập ở chùa Hoằng Pháp, được bạn rủ đi chùa nhiều hơn. Lúc này, đang là con nghiện nặng, nên lúc đến chùa tôi nguyện nếu Phật pháp nhiệm mầu thì gia hộ cho tôi từ bỏ ma túy, đừng hại người và làm người tốt". Một lần nữa hai bàn tay anh nắm chặt vào nhau, đôi mắt hướng nhìn về phía tượng Bồ tát Quán Thế Âm đằng xa xa: "Tôi hạ quyết tâm cai nghiện. Mua thùng mì gói, thùng nước uống và thuê một nhà trọ, nhờ khóa trái, một mình tôi trải qua 21 ngày vật vã đối diện giữa sự sống và cái chết, lúc nào tôi cũng niệm danh hiệu Đức Quán Thế Âm Bồ tát cho đến khi tôi thấy lòng mình tỉnh táo, cảm thấy mình đã dứt hẳn với ma túy. Từ đó, ngày nào tôi cũng vô chùa, khi đứng trước Đức Bổn sư và Bồ tát Quán Thế Âm tôi luôn bộc bạch tâm sự trong lòng và cảm thấy có sự cảm ứng. Và, hàng giờ, hàng ngày, hàng tháng tôi chỉ nhờ vào 6 chữ Nam mô A Di Đà Phật. Một điều lạ lùng là tôi rất thích nhìn ngắm gương mặt và hình tướng của Đức Quán Thế Âm, tôi xem Ngài là chỗ nương tựa vĩnh cửu, trong thâm tâm tôi nghĩ Ngài là Mẹ của tôi, của mọi chúng sinh. Hàng ngày, mỗi khi chiêm ngưỡng Ngài, tôi nguyện: "Đôi tay của con đã từng vấy máu, tạo bao tội lỗi, hôm nay con gặp được Mẹ và cũng đôi tay này con nguyện làm cái gì đó tốt đẹp hơn". Không hiểu vì sao, trong đầu tôi luôn luôn khắc ghi gương mặt của Bồ tát, tôi cũng thường vẽ, khắc gương mặt Ngài lên mặt đất, lên giấy, lên gỗ… Hiện nay, Phật tử Tịnh Tín đang cưu mang, dạy nghề cho 23 bạn trẻ tại cơ sở điêu khắc với tâm nguyện không để cho các em sa vào con đường tội lỗi như mình ngày xưa. Anh cho biết, cuộc đời mình tự hào nhất là thời gian qua đã giúp cho 50 em cơ nhỡ học nghề, 2 em có cơ sở riêng và đặc biệt có hai em xuất gia đầu Phật. Hiện tại, anh yên tâm vì thấy mẹ hạnh phúc. Thỉnh thoảng, anh cũng đến các đạo tràng để nói chuyện, chia sẻ về cuộc đời đã qua của mình như cách sám hối với mong muốn có được sự thông cảm và nhẹ lòng. - Ảnh: H.Diệu Tôi tự mình đi thăm dò tại các xưởng gỗ, đứng nhìn họ thực hiện các thao tác khắc trên gỗ, vậy là tôi mua đồ nghề về tự học. Hàng tháng trời tôi chỉ đục khắc gương mặt Đức Quán Thế Âm dù đôi tay có tróc da chảy máu. Dịp may, một công ty Đài Loan tuyển thợ điêu khắc gỗ, vậy là tôi đi làm, ngày đi làm ban đêm tôi đi chùa Hoằng Pháp để niệm Phật. Tay vuốt lại tà áo lam cho thẳng nếp, anh nhoẻn miệng cười. Một nụ cười thoảng thôi nhưng trông anh rất hạnh phúc: "Tháng 4-2005 với số tiền 47 triệu đồng dành dụm được, tôi đi thuê xưởng, mua gỗ và một chiếc xe máy để mở tiệm. Người quen thân cho là tôi điên rồ, với số tiền này tôi có thể mua nhà, mua đất sao lại mua một đống gỗ. Nhưng, tôi muốn thực hiện lời nguyện trước Đức Quán Thế Âm: đôi tay này có thể làm điều có ích. Nhờ vào sự chăm chỉ và quyết tâm hướng thiện, tôi đã cất công đi tìm những em cơ nhỡ như mình ngày xưa để nuôi và dạy nghề tại cơ sở. Những pho tượng Bổn Sư, Quán Thế Âm của tôi được hình thành ngày càng đẹp và được các chùa đến đặt, tôi cũng làm thêm các loại hoa lam gỗ. Tin này bay xa tận quê nhà Quảng Trị nhưng không ai tin vì lẽ một thằng giang hồ chuyên đâm chém như tôi làm sao có thể là người làm ra những pho tượng Phật được. Tôi cũng đã gởi về cúng dường ở chùa quê tôi một pho tượng Bồ tát Quán Thế Âm… Điều tốt lành đã đến với tôi, năm 2006 tôi được TT.Thích Chân Tính quy y Tam bảo với pháp danh Tịnh Tín. Chùa Đông Linh cũng cho tôi đi tham gia khóa đào tạo huynh trưởng do THPG TP tổ chức và nhờ đó tôi bắt đầu có những ngày tháng gắn với gia đình áo lam. Cuộc đời tôi thật sự đã bước sang một trang mới. Đôi lúc ngẫm lại, tôi tự cảm nhận mình như được tái sinh lần nữa, nhờ vào năng lượng nhiệm mầu của 6 chữ "Nam mô A Di Đà Phật", nhờ vào Đức Bồ tát Quán Thế Âm…" H.Diệu (Ghi theo lời kể của Phật tử Tịnh Tín) nguồn giacngovn
-
Bổ sung câu 26- Gặp nhau câu chào hỏi thường là "khỏe không?" vì giới trẻ câu đầu tiên gặp nhau thường hỏi " hôm qua cậu chiến đấu thế nào?"
-
Chúc mừng sinh nhật QuynhNguyen & VietHung! May mắn và Thành Đạt.
-
Rất hoan hỷ đón nhận tấm lòng thành của TuêNhi83, Wild sẽ thực hiện mong muốn này của TN83 với hình ảnh đính kèm cho từng hoàn cảnh, riêng trường hợp bà Mẹ và 10 đứa con bị điên, Wild sẽ chuyển giao đến Hoang Triêu Hải để anh ấy tổng hợp và đến tận nơi.
-
Câu chuyện của một người vô gia cư dùng iPad Trước sự ngạc nhiên của cư dân mạng về bức ảnh người ăn mày đang dùng notebook, một người sống cảnh "màn trời chiếu đất" đã chia sẻ với blog công nghệ Gizmodo câu chuyện của ông. Bức ảnh người vô gia cư dùng notebook nổi tiếng trên mạng. Ảnh: Hardly Normal Tôi vô gia cư, bẩn thỉu, nhếch nhác, nhưng tôi sở hữu một chiếc iPad và netbook MSI Wind u130. Đây là những công cụ không thể thiếu. Thực tế, không có nhà không phải là vấn đề quá to tát hiện nay, khả năng kết nối với thế giới mới là điều quan trọng.Tôi lang thang là do tự mình lựa chọn. Tôi cho và bán tất cả tài sản ở Los Angeles (Mỹ) để chuyển tới Paris (Pháp). Visa của tôi hết hạn. Tôi không được phép sống ở đây, nhưng tôi vẫn làm việc. Khi cần liên hệ với ai, như một người bạn hay Sở giao thông vận tải Paris để phàn nàn về vé tàu, thật khó tưởng tưởng nếu không có sóng Wi-Fi miễn phí ở các cửa hàng ăn nhanh McDonald's. Người đàn ông này không có nhà, nhưng có thể có một "ngôi nhà ảo" trên Facebook. Ảnh: Gizmodo. Tôi dùng laptop để viết sách trong công viên, gọi điện Skype, Google Voice, viết ứng dụng cho iPad... Tôi chưa trả tiền điện thoại quốc tế trong 6 tháng. Kiếm tiền qua dịch vụ quảng cáo Google Ads, một số công việc trên web, viết lách tự do... cũng đem lại chút tiền bạc và đủ giúp tôi chưa bao giờ cảm thấy đói. Thiếu laptop, sao tôi có thể làm được những điều như thế? Tôi sử dụng pin năng lượng mặt trời để sạc iPad. Tôi đổi máy nghe nhạc MP3 của mình để lấy nó qua trang rao vặt Craigslist. Cửa hàng McDonald's không chỉ cho phép dùng Wi-Fi miễn phí mà còn có ổ cắm để nạp điện netbook. Họ hiếm khi phàn nàn vì tôi ngồi quá lâu, miễn là mình gọi đồ ăn. Tôi chỉ cần đến trạm sạc công cộng 3-4 ngày một lần Tôi đang nói về chuyện "ăn mày có phong cách". Tôi không có điện thoại di động. Tôi không cần nó. Nhưng có rất nhiều người vô gia cư ở Los Angeles vẫn sử dụng điện thoại, giấu tai nghe không dây Bluetooth dưới mái tóc dài. Trông như họ đang tự nói chuyện với chính mình. Còn tôi liên lạc qua Skype và Google Voice. Người Paris rất thân thiện với công nghệ. Nhiều người hỏi tôi về chiếc iPad và thật ngộ nghĩnh khi quan sát phản ứng của họ lúc tôi nói rằng tôi sống nhờ nó. Sam Spratt của Gizmodo tưởng tượng về người ăn mày dùng iPad và netbook trong bài viết. Bởi mọi thứ tôi có đều nhờ Internet, tôi thực sự không cần một ngôi nhà. Nhiều người khác cũng thế và chúng tôi gọi nhau là "lữ khách trọn đời". Chúng tôi đi nhờ xe, làm việc trên laptop và khi mùa đông đến, chúng tôi lại rời lên phía Nam nước Pháp. Hai tuần nữa, có thể tôi sẽ ở London (Anh). Đồng hành với tôi là một chiếc túi nhỏ, trong đó có bàn chải đánh răng và chiếc bật lửa Zippo may mắn. Sống kiểu này rất thú vị. Tuy nhiên, nó đòi hỏi bạn phải bắt kịp xu hướng mới nhất về âm nhạc, điện ảnh, công nghệ, chính trị... Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Thật không đúng khi mọi người nghĩ rằng "vô gia cư" đồng nghĩa với "điên, lôi thôi, bẩn thỉu" hay những từ tương tự. Sở hữu laptop cũng không còn khó nữa. Còn sở hữu nhà thì sao? Thử kiếm tiền mua nhà xem. Và nói cho tôi biết khi nào bạn đầu hàng". Châu An vnexpress.net
-
Vâng! Sp đã cùng ACE đi thực tế căn nhà có 4 mặt tiền ở khu vực Trung Tâm Q.1 gồm Phó Đức Chính, Lê Thị Hồng Gấm, Nguyễn thái Bình, Calmette. Sau ngày giải phóng đã đươc đưa vào sử dụng với ngành bảo tàng Mỹ thuật, Thông tin cổ động v.v thuộc Sở Văn Hóa Thông tin đều không phát huy hết công năng của căn nhà cũng như không đạt yêu cầu tuyên truyền của Sở. Có nhiều ý kiến khác nhau được đặt ra trùng tu cải tạo phá dỡ nhằm tận dụng khu đất vàng này nhưng cho đến nay vì tính lịch sử của nó mà chưa đưa đến một giải pháp nào để kết luận. Cá nhân Hui Bon Hoa đã không tạo nên huyền thoại của riêng mình về cách sống và căn nhà như trên đồn đãi mà cạnh đó còn có một khu Nghĩa Trang Triều Châu cũng không kém phần lịch sử về mật âm trạch liên quan đến địa danh Bửu Long do Ông và gia đình gầy dựng. Trung Tâm Lý học Đông Phương đã có bài viết cùng hình ảnh về khu Nghĩa trang này,Tọa lạc tại Dĩ An Bình Duơng trên Quốc Lộ 1K.
-
Hổ phụ sinh Hổ Tử! SP Dị nhân thì đệ tử cũng hàng Quái nhân? Vì thế mới SINH chuyện mà thôi toàn chuyện giúp đời giúp người cũng nên! Như Tp ta trước đây có quái nhân BÙI GIÁNG với những áng thơ tuyệt tác, lúc lang thang với râu tóc bụi bặm có ai dám buông lời? đến khi qua đời thì tung hô Kỳ Nhân đấy thôi! Ngôn ngữ lắm khi bị lạm dụng lệch pha...
-
Vô Thủy bất thành hỏa!
-
Biểu dương truyền thống tốt đẹp này! Có ACE nào từ xa đến TP HCM đều được đón tiếp thân tình và ấm áp. Ngôi nhà Lý Học là ngôi nhà mơ ước. Chẳng lo túi không tiền, chỉ lo lòng không mở! :D
-
Chúc mừng Sinh Nhật Thiên Luân! May mắn mọi việc & Như ý mọi điều!
-
SP đã suy luận đúng! Xem chừng như cổ tích về "Anh chăn trâu trói Cọp để về nhà lấy trí khôn" đấy thôi. Đòn kích ứng để SP giải thích vì sao thời tiết đẹp! Nào...! một dấu Lặng.
-
“Kỳ quái” chuyện người chữa bệnh nan y bằng... cái bắt tay. Nhiều tháng nay, hàng trăm người dân Vĩnh Phúc và các tỉnh lân cận rộ lên thông tin bà Phạm Thị Chanh có khả năng chữa được bệnh ung thư và các căn bệnh nan y khác mà y học hiện đại phải bó tay, bằng một cách rất đơn giản. Chữa bệnh kiểu “kỳ quái” Sáng ngày 8/12, chúng tôi tới nhà bà Phạm Thị Chanh ở thôn Viên Du, xã Thanh Vân, huyện Tam Dương, tỉnh Vĩnh Phúc để mục sở thị khả năng chữa bệnh đến khó tin của bà. Chị Thùy cho biết cánh tay chị trước đây to như cột nhà, sau nhiều tháng điều trị tại nhà bà Chanh đã giảm đi đáng kể. (ảnh: H.Ngân) Cách chữa bệnh của bà Chanh rất đơn giản: Sau khi cầm tay người bệnh, bà lấy cho bệnh nhân một ít loại cỏ cây, hoa, lá bất kì cho bệnh nhân về uống, sau đó bệnh sẽ... tự nhiên khỏi. Tiếp xúc với chúng tôi, hàng trăm người dân đang tụ tập chật kín trong khoảng sân rộng nhà bà Chanh đều quả quyết họ đã được bà Chanh chữa khỏi bệnh nan y theo cách đó dù trước đó họ đã bị các bệnh viện trả về chờ lo hậu sự. Điển hình là trường hợp của chị Phùng Thị Thùy (SN 1978, trú Đông Nghĩa, Đồng Tâm, Vĩnh Phúc), mang trên mình một cánh tay khổng lồ như cái cột nhà. Chị Thùy cho biết, đầu năm 2010 tự nhiên cánh tay trái của chị to dần lên đến mức không thể xỏ vừa ống tay áo. Chị Thùy đi khám ở bệnh viện Vĩnh Yên, được các bác sĩ chẩn đoán là ung thư xương, tiêu xương và chuyển lên viện K (Hà Nội) để làm xét nghiệm, điều trị. “Lên đến viện K, các bác sĩ nhìn thấy đều lắc đầu và trả tôi về nhà chờ lo hậu sự. Nhưng còn nước còn tát, gia đình đưa tôi đến nhà cô Chanh, nhờ cô Chanh bắt tay và hát cho nghe những bài ca ngợi đất nước. Đến nay gần 8 tháng trôi qua, tôi thấy bệnh tình thuyên giảm đi rất nhiều. Người khỏe hơn, da không còn bị tím đen như những ngày đầu…”, chị Thùy nói Ông Vinh khẳng định cháu ông nhờ được bà Chanh chữa mà khỏi u ác tính ở mắt. (ảnh: H.Ngân) Ngồi bên cạnh, bế đứa cháu nội kháu khỉnh tên Nguyễn Thiện Quang, ông Nguyễn Như Vinh (phường Đồng Tâm, Vĩnh Phúc) cũng cho biết, khi đứa cháu trai của ông sinh ra được 9 tháng thì trên mắt trái của cháu mang một khối u. Đi khám tới 3 bệnh viện tuyến trung ương, các bác sĩ đều kết luận “cháu bị u ác tính, không thể động dao, kéo”. Sau nửa tháng điều trị tại bệnh viện, bệnh cháu không thuyên giảm, mắt cháu không thể mở được. Sau đó gia đình ông Vinh đã đưa cháu Thiện Quang về và được bà Chanh “chữa” bằng cách cầm tay và cho một ít “biệt dược” cỏ, cây, hoa, lá mang về nhà đun sôi lên uống. Trong vòng 4 ngày, mắt cháu Quang đã từ từ mở ra và 20 ngày sau, đôi mắt cháu đã mở được hoàn toàn, khối u ác tính đã biến mất. Một người nữa cũng hết sức khâm phục tài chữa bệnh của bà Chanh là chị Nguyễn Thị Liên (trú thôn Viên Du). Chỉ đứa con trai mình đang bế trên tay, chị khẳng định khi đang mang thai đứa con này, chị đi siêu âm, các bác sĩ đều khẳng định thai nhi trong bụng không lành lặn, khuyên chị nên bỏ. Nhưng chị Liên đã tìm đến xin lá thuốc của bà Chanh về uống và sinh ra thằng cu kháu khỉnh. Ngoài những trường hợp kể trên, hàng trăm người dân khác đang có mặt tại nhà bà Chanh cũng đều khẳng định họ đã được bà Chanh chữa khỏi bệnh. Vì thế, người nọ đồn người kia, người dân kéo đến nhà bà Chanh mỗi ngày một đông. Điều đáng nói là dù người bệnh rất đông, nhiều không đếm xuể nhưng bà Chanh hoàn toàn không lấy tiền công khám, ngoại trừ số tiền thuốc là 1.500đ/thang. Nhiều người còn khẳng định bệnh nhân nghèo đến nhà bà Chanh chữa bệnh còn được bà cho tiền lộ phí. Và nhiều khi bệnh nhân đến quá đông, bà Chanh không kịp chữa hết, bà rất buồn. Giải thích cho chúng tôi về kiểu khám, chữa bệnh bằng cách bắt tay, nhìn mặt và cho uống nước cỏ, cây, hoa, lá..., bà Chanh nói chung chung: “Bắt tay chỉ để cho vui, cỏ cây hoa lá chỉ như là tượng trưng, nhưng chính cái đó lại làm cho người ta khỏi bệnh”. Tất cả những người này đều khẳng định: Nếu không được bà Chanh cứu giúp, họ đã về với tổ tiên. (ảnh: H.Ngân) “Chưa cần quan tâm đến hình thức mà hãy nhìn vào hiệu quả” Khi thông tin bà Chanh chữa được nhiều bệnh nan y theo kiểu kì lạ rộ lên, chiều ngày 6/12/2010, chính quyền xã Thanh Vân đã mời bà Phạm Thị Chanh lên trụ sở UBND xã làm việc. Tuy nhiên, hàng trăm người dân đã kéo đến UBND xã Thanh Vân tự nhận mình là những con bệnh đã từng mắc bệnh vô phương cứu chữa, bị viện trả về, nhưng lại được bà Chanh cứu sống. Họ cực lực phản đối chuyện các cơ quan chức năng đình chỉ bà Chanh chữa bệnh. Trao đổi với báo chí, Chủ tịch UBND xã Thanh Vân Nguyễn Công Lương cho biết, chính quyền địa phương đang rất lúng túng trước sự việc này. Diễn biến vụ việc ở xã Thanh Vân có khả năng bị đẩy đi xa hơn, dẫn đến hậu quả xấu về an ninh trật tự, trước tình trạng hàng trăm người dân đã và đang kéo về xã Thanh Vân với sự “cuồng tín” rất đáng lo ngại. Để giải thích về “hiện tượng lạ” bà Chanh, chúng tôi đã có cuộc trao đổi với nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải - Trưởng bộ môn Thông tin Dự báo thuộc Trung tâm Nghiên cứu tiềm năng con người. Theo ông Hải, kiểu chữa bệnh như bà Chanh là hết sức kì quái và nhiều người cho rằng có sự thần bí. Nhưng từ những năm 70 của thế kỉ trước, nhà văn hóa Tâm linh Nguyễn Đức Cần cũng đã từng chữa khỏi bệnh cho rất nhiều người bằng phương pháp hết sức kì lạ. Ví dụ, bệnh nhân bị đau, ông ấy chỉ cần xé cho mảnh giấy đắp vào vết đau là tự nhiên bệnh nhân sẽ khỏi. Về bản chất thì những mảnh giấy đó chỉ là những mảnh giấy bản, nhìn không có gì khác lạ so với mảnh giấy bình thường. Hay trường hợp một người có khả năng đặc biệt chữa hóc xương bằng cách nung lưỡi dao nóng đỏ lên rồi hà hơi vào lưỡi dao, sau đó thổi phì phì vào người bị hóc xương thì tự nhiên người đó khỏi hóc… Ngoài ra còn có rất nhiều trường hợp khác có kiểu chữa bệnh hết sức kì quái mà chúng ta chưa khám phá hết Nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải: “Chưa cần quan tâm đến hình thức mà hãy nhìn vào hiệu quả". Theo ông Hải, những người có khả năng đặc biệt như vậy, họ đã truyền cho người bệnh một nguồn năng lượng nhất định nào đó thông qua một vật thể hoặc trực tiếp đến người bệnh. Nhưng xét về hình thức để đem giải thích thì chúng ta thấy không “ăn khớp” gì với khoa học hiện đại. Nó có cùng bản chất là bằng cách nào đó, người ta truyền cho người bệnh một luồng sóng, một nguồn năng lượng trực tiếp hoặc thông qua một vật thể. Cái vật thể đó, có thể là cốc nước hay là một mảnh giấy… Do đó nếu nhìn về hình thức, chúng ta cũng cần đưa ra quy tắc: Chúng ta chưa cần quan tâm đến hình thức vội mà hãy quan tâm đến kết quả chữa bệnh. Nếu thực tế là hình thức đó chữa khỏi bệnh với một tỉ lệ cao, đáng tin cậy thì chúng ta phải chấp nhận nó. Còn cách giải thích thì sớm muộn con người cũng sẽ tìm ra. “Nếu xét về quy định của ngành y tế thì việc chữa bệnh của bà Chanh như vậy là không vi phạm. Bởi ngành y quy định rằng: Những người không có bằng cấp y học nhưng tự ý dùng những phương pháp trong ngành y để chữa cho người khác mà gây ra hậu quả xấu cho người bệnh thì người đó vi phạm. Nhưng đằng này bà Chanh hoàn toàn không sử dụng gì đến chuyên ngành y để chữa bệnh nhưng bệnh nhân lại vẫn khỏi bệnh…”, ông Hải phân tích. Theo ông Hải, trong xã hội hiện nay cũng có không ít người lợi dụng lòng tin của người dân để làm những việc không tốt bằng cách dùng một số thủ thuật có vẻ thần bí để kiếm lời. Điều đó đã phần nào làm ảnh hưởng đến những người có khả năng đặc biệt thật sự. Ông Hải cho rằng để việc chữa bệnh của bà Chanh được chứng minh khách quan thì bà Chanh nên cử người làm một cuốn sổ thống kê như là bệnh án của bệnh nhân, ghi chi tiết tên, tuổi, địa chỉ, tình trạng người bệnh trước và sau khi đến chữa bệnh tại nhà. Sau đó nhờ các cơ sở y tế có đủ chuyên môn để kiểm chứng lại. Việc này giống như Trung tâm Nghiên cứu tiềm năng con người từng giúp bà Phú ở thị xã Sông Công, TP Thái Nguyên - người cũng được cho là “hiện tượng kì lạ” chữa khỏi bệnh cho nhiều người bằng cách giẫm lên lưng bệnh nhân. Theo dantri.com
-
Qua hình ảnh Wild nhận thấy HP đã có sắc nhuận, có lẽ hoạn nạn tai ương cũng dừng lại chỉ còn chờ thời gian hồi phục. Gian nan thử thách nghĩa phu thê, Chúc HảiPhuong nhẹ nhàng gánh vác mọi việc. Thiên Vô Tuyệt, Nhân Sinh Địa!
-
Mời các bạn nghe....lắng lòng nhé!
-
Cô lái đò trong đời thực của thi sĩ Nguyễn Bính Trước đó nhiều năm Nguyễn Bính đã có bài thơ "Cô lái đò" khá nổi tiếng. Cũng chưa ai hỏi xem thi sĩ lấy chất liệu từ một cô lái đò thực hay chỉ là do ông tưởng tượng ra. Song, vào cái thời điểm biết chuyện cô lái đò sông Châu tên Thoa không lấy tiền mỗi khi Nguyễn Bính qua đò, thì anh em trong phòng văn nghệ bắt đầu bàn tán. Mọi người nói ra nói vào mãi rồi cũng đi đến một phỏng đoán: Chắc chắn cô Thoa đã đọc bài thơ Cô lái đò và hẳn rằng cô rất thích nên mới "tự vận vào mình"... Năm 1965. Không quân Mỹ leo theo bắn phá. Cơ quan Ty văn hóa Nam Hà phải sơ tán về xã Nhân Nghĩa, huyện Lý Nhân. Thi sĩ Nguyễn Bính khi ấy làm biên tập viên văn nghệ của Ty. Từ xã Nhân Nghĩa về thành phố Nam Định, nếu đi tắt cho gần, phải qua sông Châu bằng một con đò ngang. Sông Châu bắt nguồn từ sông Hồng qua thị xã Phủ Lý nối vào sông Đáy. Đôi bờ xanh mướt cây cối, rau quả. Cái bến đò Nhân Nghĩa quê kiểng mà nên thơ. Từ nơi sơ tán, thi sĩ Nguyễn Bính rất thích đi qua đò sang chợ Chủ, thuộc đất Bình Lục. Chợ Chủ có món thuốc lào Tiên Lãng đóng gói, hút đậm khói, say lâu, rất hợp khẩu vị Nguyễn Bính. Cứ hết thuốc lào Nguyễn Bính lại qua đò sang chợ. Người chèo đò là một thiếu nữ thôn quê tên là Thoa. Dù dầu dãi nắng mưa chèo đò quanh năm, tiếp xúc với đủ hạng người, nhưng Thoa vẫn giữ được cái vẻ nền nã, mặn mà. Trong những vị khách của Ty Văn hóa hay qua đò thì Nguyễn Bính không có vẻ gì là hào hoa phong nhã, trái lại, ông gầy còm, da nâu sạm, răng vàng khè ám khói thuốc, tóc rễ tre dựng ngược bơ phờ; trang phục thì hầu như lúc nào cũng quần ka ki nhầu nhĩ, áo nâu xồng, dép cao su. Ấy thế mà lần nào Nguyễn Bính qua đò khi rút tiền trả, cô Thoa cũng không lấy. Trước đó nhiều năm Nguyễn Bính đã có bài thơ "Cô lái đò" khá nổi tiếng. Cũng chưa ai hỏi xem thi sĩ lấy chất liệu từ một cô lái đò thực hay chỉ là do ông tưởng tượng ra. Song, vào cái thời điểm biết chuyện cô lái đò sông Châu tên Thoa không lấy tiền mỗi khi Nguyễn Bính qua đò, thì anh em trong phòng văn nghệ bắt đầu bàn tán, khi xì xầm khi rôm rả. Mọi người nói ra nói vào mãi rồi cũng đi đến một phỏng đoán: Chắc chắn cô Thoa đã đọc bài thơ Cô lái đò và hẳn rằng cô rất thích nên mới "tự vận vào mình", tự cho rằng mình cũng là nàng thơ của Nguyễn Bính, có thế cô mới yêu quý ông đến nhường ấy! Rồi một hôm có người dúi vào tay Nguyễn Bính một bản chép tay bài "Cô lái đò" của ông. Nguyễn Bính đọc, rất lấy làm ngạc nhiên bởi bài thơ nguyên bản ông sáng tác kết thúc bằng khổ: "Bỏ thuyền, bỏ lái, bỏ dòng trong/ Cô lái đò kia đi lấy chồng/ Vắng bóng cô em từ dạo ấy/ Để buồn cho những khách sang sông" thì bây giờ lại có thêm một khổ thơ cuối: "Thế rồi trên bến một đêm kia/ Người khách tình duyên lại trở về/ Cô lái đã vui duyên phận mới/ Khách còn trở lại nữa làm chi...". Nhìn nét chữ mềm mại, mọi người cho rằng, thủ phạm của khổ thơ "nối điêu" này hẳn là cô Thoa chứ chẳng ai vào đây. Hỏi Nguyễn Bính, ông chỉ tủm tỉm cười ra chiều đắc ý lắm. Dù khổ thơ không thật ăn nhập lắm với hơi thơ của "Cô lái đò", nhưng Nguyễn Bính vẫn rất thích. Ông bảo kể từ nay bài "Cô lái đò" sẽ giữ lại khổ thơ thêm thắt ấy. Cuối năm, nhằm ngày tận cùng của tháng áp tết, Nguyễn Bính mất đột ngột. Vì điều kiện chiến tranh, phương tiện thông tin còn sơ sài, không phải ai quen biết Nguyễn Bính cũng biết ngay chuyện buồn này. Khoảng hai tháng sau, nhà văn Chu Văn đi đò qua sông Châu. Cô Thoa vẫn gò lưng mải miết chèo đò đưa khách qua sông. Nhà văn Chu Văn hỏi Thoa: - Cháu biết tin gì về bác Nguyễn Bính chưa? Thoa tròn mắt có vẻ ngỡ ngàng, hỏi lại: - Bác ấy làm sao, hay là bác ấy bị ốm? - Không, bác ấy ra đi đột ngột vào tối ba mươi tết vừa rồi, cháu ạ - Chu Văn nói. Thoa buông mái chèo. Tay chân rụng rời. Con đò xoay ngang. Một tiếng nấc nghẹn. Lát sau Thoa mới tỉnh táo trở lại cầm chèo. Cô nói, giọng khàn đặc, như uống phải nước mắt: Giá chết thay được thì cháu xin chết thay để bác ấy được sống... còn làm thơ... Theo Lê Hoài Nam (VNCA)
-
Trong mơ anh đã khóc Heine (Hoàng trung Thông dịch) Trong mơ anh đã khóc Thấy em trong áo quan Đến khi anh tỉnh giấc Nước mắt cứ tuôn tràn Trong mơ anh đã khóc Thấy em không trung thành Tỉnh dậy, anh - đôi mắt Lệ đắng còn chảy quanh Trong mơ anh đã khóc Thấy em vẫn dịu hiền Thế rồi anh tỉnh giấc Nước mắt vẫn triền miên
-
Nếu ai có dịp đi Maximark Cộng Hòa cũng có lúc gặp người phụ nữ trẻ với chiếc xe đẩy, trên đó có bé gái 6 tuổi xinh đẹp với nụ cười rộng mở vô hồn. Và tôi đã không thể không dừng lại hỏi thăm Chị, qua lời Chị kể quê Chị ở Quảng Nam, chồng làm ruộng theo mùa, Chị phải vào Nam mưu sinh tìm đường chữa bệnh cho cháu, nhưng khi vào đây với 1 số thủ tục thăm khám ban đầu chị đã tiêu tốn hết số tiền dành dụm mà cháu không chữa được khi Bác Sĩ nói "nếu giãi phẫu cháu chỉ sống vài năm" nếu cứ để vậy ngày nào biết ngày đó. Chị e dè bởi số tiền lớn dành cho phẩu thuật với lời cảnh báo khả năng sống sót vài năm sau khi can thiệp, Chị đã suy nghĩ thôi thì cứ để vậy may ra trời thương cháu sống với Chị được lâu hơn. Tôi đã hẹn đến thăm Chị để trao tặng Chị 1 số tiền nhỏ để Chị có cái Tết hạnh phúc hơn. Nhưng công việc bề bộn tôi đã tìm đến chị quá muộn, bởi những người quê xa ít tiền họ phải về sớm để vé xe được rẻ. Trưa nay tôi lại bất chợt tìm đến nơi Chị thuê trọ cảm giác nóng bức khi phải ngồi trong gian nhà 30m2 mà sức chứa lên đến 21 người, ở đây 20 người bán vé số và cháu đùm bọc nhau mưu sinh căn phòng chật chội này. Tôi đã trao tặng Chị 1,000,000 đ (một triệu đồng) và xin chị cho tôi chụp ảnh cháu. Với cái đầu to và đôi chân teo khoèo nên luôn phải bế. Sau khi sanh cháu được 4 tháng sau một cơn sốt đầu cháu cứ to dần ra và chân thì teo lại. Đôi mắt to sáng của cháu hồn nhiên khi Mẹ nói có Cô đến thăm con. Và đây nụ cười thường trực của cháu đã tăng sức mạnh cho Chị khi đẩy xe khắp Quận Tân Bình để có thu nhập 55,000 đ mỗi ngày. Chiếc xe hôm nào tôi gặp nay đã hư phần nệm nằm, chị đã sữa nhưng không có tiền lấy về để đặt cháu nằm lên xe đẩy đi bán. Vì chị không bế nổi cháu suốt hành trình 8 giờ để bán số vé đã nhận từ đại lý
-
Không khí cuối năm chợt nhớ đến Bé đầu bự, nhớ đến năm ngoái Diễn đàn có ý tặng quà cho cháu, tìm đến cháu đã về quê do sợ kẹt tàu xe ngày tết. Wild đã đến thăm cháu sau giờ Mẹ cháu đẩy xe bán vé số về nghĩ trưa. Cùng với ít quà bộ quần áo mới cháu đòi mặc ngay khi tôi đang còn ở chỗ trọ của Chị Tiết. Chọn khéo qua bộ nhớ cháu cũng vừa vặn với bộ đồ mới. Lúc gặp tôi Bé luôn có nụ cười! Tôi hạnh phúc vì điều này cháu nhận ra tôi như người thân quen. Dễ thương làm sao, cháu rộn ràng với những gói quà đầy màu sắc. Tôi đã tặng cháu 2 hộp sữa, 1 chai dầu gội & tắm, kẹo và bánh. Riêng phần Chị tiết tôi đã tặng Chị ít dầu gội tắm và 1 quyển lịch của Trung tâm.
-
Trưởng Phòng được hok bác Hải?
-
Trảm Đào Hoa lại dễ hơn bày thế Đào Hoa Trận!