wildlavender

Hội Viên Ưu Tú
  • Số nội dung

    6.007
  • Tham gia

  • Lần đăng nhập cuối

  • Days Won

    103

Everything posted by wildlavender

  1. Quyển sách in cổ nhất còn tồn tại trên thế giới là một quyển kinh Phật http://daitangkinhvietnam.org/phat-giao-va-doi-song/van-hoa-giac-duc/7953-kinh-kim-cang-quyen-sach-in-co-nhat-the-gioi.html Ẩn mình nhiều thế kỷ trong hang động Mạc Cao ở Đôn Hoàng phía Tây Bắc Trung Quốc, Kinh Kim Cang (Diamond Sutra) là quyển sách in có từ lâu đời nhất vượt qua mọi biến cố của thời gian và còn trong tình trạng nguyên vẹn cho đến ngày nay. Bản in này được thực hiện vào năm 868 sau công nguyên – vào thời nhà Đường tại Trung Quốc, dù vậy người ta nghi ngờ rằng nó có thể đã xuất hiện lâu hơn trước đó. The Diamond Sūtra, The World’s Earliest Dated Printed Book from AD 868 Sách được in bằng kỹ thuật chạm khắc gỗ- kỹ thuật in của người Trung Quốc vào lúc đó- trước khi Châu Âu phát minh ra máy in có con lăn hàng trăm năm. Bảy dải giấy nhuộm màu vàng được dán lại với nhau để tạo thành một cuộn giấy dài hơn 5m quấn quanh một cọc gỗ bên trong. Sách được viết bằng tiếng Trung Quốc. Kinh Kim Cang tên đầy đủ là Kim Cang Bát-Nhã-Ba-La-Mật-Đa Kinh là một bộ kinh quan trọng trong hệ Bát Nhã của Phật giáo Đại thừa. Được biết sách được tìm thấy vào năm 1907 bởi nhà khảo cổ học, nhà thám hiểm người Anh gốc Hungary Marc Aurel Stein. Năm 2004, sách được trưng bày tại triển lãm mang chủ đề Con đường tơ lụa tại thư viện Anh Quốc ở Luân Đôn và hiện vẫn còn được lưu giữ tại đây. (Source: Tong hop)
  2. Chiếc thống “độc” cứu gia đình "quý tộc" một thời Chiếc thống “độc” vừa mang bi kịch, vừa cứu gia đình “quý tộc" một thời, sống qua ngày bần hàn Gia đình giàu có đến mức cha mẹ từng bỏ ra số tiền ngang giá cả căn nhà mặt phố để mua lấy một chiếc thống cổ, thế nhưng trong dòng đời chẳng ai học được chữ ngờ, bảo vật của gia đình cuối cùng lại được đổi lấy đồ ăn thức uống hàng ngày khi gia đình lụn bại. Ông Lê Quang Bích (ngụ phố Cầu Gỗ, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội) nay đã gần tuổi thất thập vẫn đau đớn thực hiện ước nguyện của mẹ là tích cóp tiền tìm chuộc lại chiếc thống “độc địa” ngày xưa gia đình ông đã từng gắn bó – ước nguyện mà đời ông chẳng biết có còn có thể thực hiện? Đập nát… nửa căn nhà mặt phố Sinh năm 1943 tại một căn nhà cổ trên phố Cầu Gỗ, ông Bích còn nhớ như in khung cảnh của phố cổ, những nếp sinh hoạt của người Hà Nội xưa. Ấn tượng sâu đậm nhất trong ông chính là hình ảnh người cha, một công chức của sở Kiến trúc và Thủy lợi (sau này thành công chức lưu dung, phục vụ chính quyền cách mạng) có thú chơi đồ cổ. Câu chuyện được giới sành đồ cổ Hà Nội lưu truyền như một giai thoại, cũng là câu chuyện gắn bó với gia đình ông, đó là khoảng năm 1949, ông cụ nghe người mách có một gia đình ở Thanh Trì muốn bán một đôi thống (một loại chậu thấp, miệng rộng, dùng trồng hoa hoặc trang trí nhà cửa). Những năm loạn lạc, người Hà Nội thường ít người dám bỏ tiền ra để mua những món cổ vật có giá trị vì điều kiện chiến tranh, nay đi, mai ở… Nhưng ông đã bỏ ra tới 60 ngàn đồng tiền Đông Dương để mua đôi thống cổ, trong khi lúc đó cả ngôi nhà giữa phố Cầu Gỗ của ông cũng chỉ có giá khoảng 70 ngàn đồng. Ông Bích nghe kể lại, người bán đôi thống cũng là người vì không còn sự lựa chọn nào nên mới “dứt ruột” bán đi, bán rồi vẫn hi vọng sau này có điều kiện sẽ chuộc lại “cố nhân”. Nhưng, trước ánh mắt còn ngơ ngẩn vì tiếc nuối của người chủ cũ, cha ông đã thẳng tay giơ cao và “choang”, một trong hai chiếc thống quý giá vỡ tan. Người chủ cũ và những người chứng kiến tiếc đứt ruột, trợn tròn mắt, không hiểu sao ông cụ lại cư xử lạ lùng như thế. Lúc đó, ông cụ mới thong thả nói với chủ cũ: “Ông bỏ lỗi cho tôi. Ông đã dành cho tôi ưu ái được sở hữu vật quý này thì cũng cho tôi cái quyền được định đoạt số phận của nó. Mỗi người có một thú chơi. Ông giữ một đôi thì rất đáng quý, nhưng tôi muốn tôi là người độc nhất giữ một chiếc thống. Nếu để có đôi thì sợ khó giữ hơn có một. Chỉ mình tôi có được cổ vật này thôi, không có người khác có cơ hội nữa”. Như vậy, chỉ với một cái giơ tay, ông cụ đã đập nát nửa căn nhà mặt phố Hà thành. Ông cụ mất năm 1957, để lại một gia tài khổng lồ với những cổ vật như thống cổ, đĩa sứ, sập gụ, lộc bình, trong đó quý nhất là chiếc thống “lẻ đôi”… Người trụ cột trong gia đình qua đời, bà mẹ thì yếu đuối, trước đây chỉ quen việc nội trợ, giờ phải bươn chải buôn rau từ chợ Đồng Xuân về phố Cầu Gỗ để nuôi 8 người con. Những cổ vật trong gia đình cứ lần lượt “đội nón ra đi”… Mùa đông năm 1972, gia sản nhà ông Bích chỉ còn duy nhất chiếc thống cổ. Trong cái giá rét của những ngày cuối đông và nỗi túng quẫn của cảnh góa bụa nuôi con, bà cụ đã quyết định bán cái thống để có tiền trang trải nợ nần và lo một cái Tết đầm ấm cho các con. Số phận lận đận của chiếc thống cổ Ngày 23 tháng Chạp năm ấy, ông Bích – người con trai duy nhất trong nhà được mẹ gọi lên bàn chuyện bán chiếc thống cổ. Kỷ vật cuối cùng của người cha đã được một vị khách vào hỏi mua. Bà cụ Tạo vẫn ngần ngừ, không muốn chia tay với kỷ vật gắn liền với giai thoại về người chồng đã khuất… Người khách năn nỉ mãi, bà cụ đành chấp nhận để lại cho ông khách lạ với giá 10 cây vàng, đặt trước 5 cây. Người khách hẹn hai ngày sau quay lại sẽ trả nốt số vàng rồi mang chiếc thống về. Bà cụ cẩn thận gói kỹ số vàng trong một vuông lụa, cất đi rồi đợi người khách quay lại. Hai ngày sau không thấy ông khách quay lại. Qua Tết, sang Giêng cũng không thấy tăm hơi ông khách lạ. Một năm, hai năm… người khách vẫn bặt vô âm tín. Gia đình ông Bích vẫn trong cảnh chạy ăn từng bữa, nhưng số vàng kia mẹ ông tuyệt đối không tơ hào. “Mình đã bán cho người ta đâu mà dám tiêu?”, bà cụ cứ đinh ninh một điều như thế và chờ đợi. Đến Tết năm thứ ba, lại có một người khách sang trọng đến đặt vấn đề mua chiếc thống. Lần này, cảnh nhà đã túng thiếu lắm, ông Bích quyết định để lại chiếc thống cho khách với giá 15 cây vàng có thể đảm bảo đời sống sung túc cho cả đại gia đình. “Tiền trao, cháo múc”, cổ vật được khách mang đi. Cả gia đình ông mắt rưng rưng lệ như khi chia tay một “thành viên” hàng chục năm găn bó trong nhà. Mùng bốn Tết, chỉ vài ngày sau khi chiếc thống được bán đi, gia đình ông Bích đón một người khách quen. Chính là người năm xưa đã đặt 5 cây vàng chỉ để … ngắm chiếc thống một lần. Bà cụ mang đúng vuông khăn gói 5 cây vàng năm xưa ra trả lại, nhưng người khách nhất quyết … không nhận. “Số con bạc phận không có duyên để dùng cái thống. Con không gom đủ tiền, không quay lại trả tiền cụ đúng hẹn thì nay con không dám nhận lại số tiền này nữa. Con chỉ quay lại để xin ngắm chiếc thống một lần nhưng cụ đã bán rồi thì thôi”, ông Bích thuật lại lời vị khách. Bà mẹ ông dứt khoát không nghe, khăng khăng trả lại số tiền. Hai bên giằng co hơn nửa tiếng đồng hồ, ông khách mở gói lụa ra nói: “Cụ đã nói vậy thì con xin nhận”. Ông khách nhón lấy một chiếc nhẫn đeo vào tay, rồi lại bọc lại gói vàng: “Cụ đã cho thì con nhận vậy thôi. Còn tiền này không phải của con, vì con đã không giữ chữ tín nên đây là của cụ”. Người khách lạ ăn mặc xuềnh xoàng đứng lên, bước vội ra cửa, bỏ lại 49 chỉ vàng. Số tiền 19,9 cây vàng, trong đó có 4,9 cây vàng “trên trời rơi xuống” đã giúp cho cả gia đình ông sống qua được giai đoạn khó khăn, các anh chị em ông đều được học hành đến nơi đến chốn. Hàng chục năm sau khi chia tay chiếc thống, nay ông ngẫm lại mới thấy nhiều biến cố lớn xảy đến với gia đìnhông từ đó và chẳng biết chuyện bán chiếc thống có liên quan gì không. Chuyện con trai độc đinh của ông – cháu đích tôn của dòng họ qua đời là biến cố lớn nhất. “Con trai tôi khi đó vừa lên năm, con gái lên ba tuổi. Tôi là con trai duy nhất của một gia đình có 7 chị em gái, cháu lại là con trai đầu của tôi, nên cả nhà ai cũng cưng chiều nó”, ông Bích kể lại. Hè năm 1977, hai người con của ông Bích từ nhà lên chơi ở cơ quan với bố. Ông lên bệnh xá cơ quan xin thuốc tẩy giun cho hai con, nhưng người y sĩ ở đó đã sơ ý đưa cho ông thuốc Nivakin – một loại thuốc chống sốt rét ác tính. Thuốc này người lớn chỉ được dùng một viên một lần, nhưng hai con ông Bích đã uống tới ba viên, tương ứng với một liều thuốc cực độc. Đứa con trai độc nhất của ông đã ra đi ngay sau khi uống thuốc. Đứa con gái may mắn được bệnh viện cứu thoát chết. Ông Bích như người phát điên phát rồi, phải xin chuyển từ Vĩnh Phúc về Hà Nội làm việc. Nhưng những ngày tháng đi dạy, cùng những bảng đen phấn trắng, cảnh cũ đập vào mắt, ông như sống lại thời điểm ông đứng trên bục giảng mà nhận tin con trai mất, con gái nhập viện cấp cứu. Ông tâm sự đau đớn không chịu được nên xin chuyển ngành rồi vùi đầu vào học thêm, làm thêm đủ thứ việc để gượng dậy sau nỗi đau riêng. Hàng chục năm sau, khi cuộc sống đã khá hơn những ngày xưa lụn bại, ông Bích vẫn cố công tìm lại người đã mua chiếc thống có quá nhiều duyên nợ với gia đình. Chiếc thống quý giá và “độc địa” đã trở thành một ám ảnh với ông. Ông bảo: “Mẹ tôi mất năm 2004, bà dặn tôi cố gắng đi tìm lại xem cái thống đó còn hay mất. Gia đình tôi nhờ thứ bảo vật đó mà sống được qua giai đoạn khó khăn, cũng vì chia tay nó mà gặp biến cố nên tôi sẽ cố tìm. Nếu nó còn ở Hà Nội này, không chóng thì chày, tôi sẽ tìm được. Theo Pháp luật và Thời đại
  3. Ám ảnh nỗi khiếp sợ mang tên “trùng tang” Có những cái chết đến đột ngột và liên tiếp trong một gia đình, dòng tộc khiến nhiều người không khỏi khiếp sợ và gọi đó là thảm họa “trùng tang”. Dân gian truyền tụng, cách duy nhất để hóa giải là phải“nhốt trùng”. Xưa nay dân gian vẫn truyền tai nếu người nào đó chết đúng vào giờ trùng (Dần, Thân, Tỵ, Hợi) thì sẽ “mang theo” hàng loạt những người thân thích trong một khoảng thời gian ngắn sau đó. Nhiều người khẳng định nguồn cơn của thảm họa này là do âm binh nổi loạn, tuy nhiên khi giải thích dựa trên các luận cứ khoa học,“thảm họa” này hoàn toàn có thể kiểm soát được.Những cái chết bí ẩn Nói về hiện tượng “trùng tang”, nhiều người thừa nhận đây hoàn toàn là câu chuyện có thật. Thậm chí có người còn khẳng định đã từng chứng kiến nhà có nhânđinh đông đúc đến 5-6 người nhưng chỉ vài ba năm lại phải chịu cảnh tuyệt tự. Bản thân là một cán bộ công chức tại tỉnh Thái Nguyên, chưa khi nào anh Thành tin vào chuyện cúng bái, lễ lạt nhưng rồi mọi nếp nghĩ đã thay đổi sau khi anh chứng kiến những cái chết li kì ngay trong chính gia đình mình. Ông nội anh sinh năm Mậu Thìn 1928, mất năm 2001 vì ung thư gan vào đúng giờTỵ, ngày Tỵ, tháng Tỵ. 2 năm sau đó, bà nội anh đột nhiên ốm nặng. Khi biết bà khó qua khỏi, gia đình vội vã lo cải táng cho ông nhưng khi chưa cắt tang xong thì sáng cùng ngày bà đã mất. Kế đó, khi chưa qua 100 ngày bà mất thì anh trai cả anh Thành không may bị điện giật qua đời ở tuổi 52. Chùa Hàm Long – nơi được lưu truyền là đệ nhất giữ trùng (Ảnh: thientam.vn) Quá lo sợ vì những người thân thích đột ngột ra đi liên tiếp, vợ chồng anh Thành đã phải đánh xe xuống tận Hà Nội xem bói theo lời giới thiệu của người quen và được thầy phán là "trùng tang", cần phải làm lễ hóa giải mới mong thoát tai ương. Trường hợp của gia đình anh Hải (Thái Thuy, Thái Bình) còn thương tâm hơn. Anh cho biết ông nội anh mất từ khi anh chưa ra đời, đến cuối năm 1997 bà nội mất. Năm 1998 liên tiếp mẹ anh, bố anh rồi bà ngoại mất trong vòng chưa đầy 80 ngày. Mộ cũ chưa xanh cỏ, mộ mới lại đắp lên, gia đình lo lắng, hoảng hốt đến mất ăn mất ngủ. Vợ anh đêm nào cũng nằm mơ các cụ quay về dọa bắt tiếp con cháu. Bạn bè mách nước, gia đình anh phải đi đón pháp sư tận Bắc Ninh về trấn bùa.Theo giải thích, “trùng” chỉ bắt những người cùng huyết thống, không bắt những người có quan hệ dâu, rể. Những gia đình bị trùng tang, cách duy nhất đểhóa giải là phải “gửi vong” lên chùa Hàm Long (Nam Sơn, Quế Võ, Bắc Ninh). Đồn đoán về nơi đệ nhất giữ vong Theo khuyên nhủ của nhiều bậc cao niên, khi nhà có người chết trùng, phải lập tức gửi người đó lên chùa. Nếu trùng nhẹ có thể gửi lên một ngôi chùa gần nhà, hàng ngày các nhà sư sẽ đọc kinh niệm phật để vong hồn siêu thoát. Còn nếu trùng nặng, bắt buộc phải gửi vào chùa Hàm Long – được đồn đoán là trung tâm “nhốt trùng” lớn nhất cả nước.Tương truyền chùa được xây dựng vào thời Lý, là nơi tu hành của Thiền sưDương Không Lộ. Từ xưa các vị sư tăng đã có những phương pháp trấn trùng rất huyền bí nhưng hiệu quả. Nơi đây hiện còn lưu giữ những bộ ván khắc in phù giải trùng tang liên táng từ hàng trăm năm.Hàng ngày vào mỗi buổi chiều các sư ở đây phải nấu một nồi cháo thật to đểcúng thí thực cho trùng và vong bị nhốt. Người dân còn kể lại bữa nào quên là y như rằng gà vịt, chó của dân quanh vùng thay nhau chết la liệt không rõ nguyên nhân. Thông thường sau khi đưa di ảnh của người quá cố lên chùa gia đình sẽ được phát lá bùa đeo giữ trong suốt 3 năm. Bùa này có một mặt là chữ nho, một mặt là hình phật bà quan âm.Sau khi gửi vong, gia đình sẽ được hướng dẫn cụ thể về cách kiêng kị. Theo đó bắt buộc ở nhà không được lập bàn thờ cúng người đã chết kể cả ngày giỗ, Tết. Vì có hương là có hồn, chỉ cần đọc tên người đã khuất, coi như là chìa khóa mở ngụcđể vong thoát ra ngoài. Khi đưa vong lên chùa phải nhờ người không phải là họ hàng còn nếu không cũng phải nhờ người bên họ ngoại. Vì vong chết trùng thường rất khôn ngoan, nếu thấy người quen đưa đi thì thường sẽ đi theo về hoặc tệ hơn là nó đã biết trước và không đi theo. Do vậy tuyệt đối không được bàn chuyện tiễn vong lên chùa ở nhà có người khuất. Sau 3 năm, gia đình mới được thờ cúng lại bình thường. Dân gian đồn đoán mỗi năm nhà chùa tiếp nhận hàng trăm vong từ khắp mọi nơi. Có người tận Cà Mau, Bạc Liêu cũng đáp máy bay gấp rút ra gửi vong, nhốt trùng .Minh Anh (tổng hợp) nguồn-vietnamnet.vn Kỳ 2: Hóa giải thảm họa "trùng tang"
  4. Cuộc sống vây quanh di tích của thánh địa vẫn là con người với những bể khổ trầm luân mà đất nước nào cũng phải dành cho họ một ngăn dù đó là vách ngăn tăm tối nhất, mà muốn thoát ra đó là điều dịch chuyển nghiệp báo của 1 kiếp hay vô lượng kiếp? Nhưng ở đâu nơi nào những kẻ khốn cùng cũng phải thích nghi với nếp sinh hoạt nơi đó để đánh động hay kêu goi lòng vị tha của khách qua đường, và đặc biệt ở đây họ đã tận dụng những thần chú, mật chú với giai điệu ngân nga cùng nền nhạc không chuyên cũng đủ tạo cảm giác thiêng liêng huyễn hoặc được người nghe. Đa phần họ là những người khiếm thị với băng rôn giới thiệu rõ ràng là họ nằm trong 1 tổ chức nhân đạo và cần sự bảo trợ của mọi người may mắn hơn họ hôm nay. và những nhóm nhỏ lẽ hơn.. dọc theo vòng tròn của tháp ... còn nhiều hình ảnh về những con người sống nhờ lòng thương của du khách bởi ngày tôi ghi lại hình ảnh này là ngày 30/8 Tích Ca Mâu Ni theo Lịch Tạng thì phước báu thiện ác tăng trưởng 900 triệu lần nên người dân quanh đây họ cũng mở lòng nhiều hơn.
  5. Có nhận của An Thanh 500,000 đ (năm trăm ngàn đồng) ủng hộ Quỹ Từ thiện.. Quỹ hiện có : 6,850,000 đ + 500,000 đ = 7,350,000 đ (bảy triệu ba trăm năm mưoi ngàn đồng)
  6. Các hoạt động tín ngưỡng có thể được thấy rõ nét hơn khi bạn đi sâu vào bên trong khuôn viên tháp chính, nơi bạn có thể thấy người dân đi lễ, cầu nguyện hay leo lên bậc cao hơn của tháp chính để nhìn được bao quát khuôn viên Boudhanath. Khe kẻ nào có thể họ đều phủ phuc lễ lạy thắm đẳm màu sắc của tôn giáo mà họ toàn tâm. Những người Việt ở 1 đoàn khác họ có mặt ở đây từ 1 tháng trước, chỉ chuyên tâm hành trì quanh phía chân tháp bên trên. Ngọn tháp chính này nằm giữa một không gian đông đúc nhưng thoáng đãng. Trông nó rộng và thoáng đến nỗi bạn sẽ không có cảm giác đang bị sự đông đúc xung quanh làm phiền. Một cảm giác lạ lùng. Và một lần nữa, tôi lại thấy tiếc vì không có thêm nhiều thời gian để ngắm nhìn Boudhanath lâu hơn.
  7. Hành trình không xa lắm nhưng buộc phải quá cảnh tại Bangkok, ngày hôm sau mới có chuyến đi Kathmandu bởi đến đất nước này ai cũng trãi qua tình trạng ngủ bụi chờ chuyển tiếp, chúng tôi có 1 đêm ngủ tại sb để kịp chuyến bay sớm của hãng HK Thai Airway. 3g30 qua đi, chúng tôi cũng đến được nơi cho là chiếc nôi của Phật giáo là nơi Đức Phật đản sinh. Chưa hết ngỡ ngàng trước sự nghèo nàn của 1 quốc gia, chúng tôi đã đón nhận liên tiếp sự gặp gỡ các vị Thánh các tăng đoàn từ các nước hội tụ về Kathmandu để dự Lễ 49 ngày của Ngài Khulsihk. Chúng tôi đã phải nhường hàng cho các tăng sinh được thị thực trước, dù các vị ấy rất đông.. Những người dân ở đây và cả Trưởng Đoàn của tôi cũng nhanh chóng vái chào khi tình cờ gặp các ngài (1 trong những vị đã nên Thánh) Và không bỏ lỡ cơ hội xin ban phước (đưa khăn thangka để được các ngài choàng vào cổ) với thái độ trân trọng, một hành động hay 1 thủ tục mà tất cả đạo hữu đều xem đây là cơ hội. Từ sân bay chúng tôi được đưa về KS, nơi Trưởng Đoàn đã đặt chỗ trước là một thánh địa nổi tiếng Boudhanath với tên gọi của Ks ManDala. Nơi đây tôi đã bị choáng ngợp vì dòng chảy của những người tạng người Nepal và du khách họ đang nhiễu quanh tháp như một lễ hội. Ngay khi đó Thầy đã phổ biến cho chúng tôi, nên dành thời gian đi "nhiễu" quanh chân tháp như những người ở đây có thể là 1, 3, 5, 7 ,11, 13 vòng mà không là con số chẵn, niệm và cầu nguyện với tất cả tín tâm. Đi cạnh họ chúng tôi nghe được rì rầm lời kinh bằng tiếng tạng. Bên trong tháp Bên ngoài Tháp Và đoàn chúng tôi đã ở đây suốt những ngày lưu trú tại Nepal.
  8. Xác nhận có 200,000 đ (hai trăm ngàn đồng) của Rubyland ủng hộ Quỹ Từ Thiện. Quỹ hiện có : 6,650,000 đ + 200,000 đ = 6,850,000 đ (sáu triệu tám trăm năm mươi ngàn đồng)
  9. Hành lang dẫn vào khu vực xin nhập cảnh ...với bảng hiệu mới nhất tòa nhà. Ngược với Sb Nepal là Ấn Độ xa hoa và lộng lẫy đến bất ngờ. Vơi sự làm việc khá nghiêm khắc chặt chẽ không kém các nước Châu Âu. Nhưng ở đây lại đậm bản sắc tôn giáo được thể hiện từng bàn tay với nhiều thủ ấn khác nhau kèm bản thuyết minh. Chúng tôi đến vào lúc giao ca nên dãy bàn còn trống và VN là 1 trong 11 nước có tên được cấp Visa tại chỗ. (còn tiếp)
  10. Tôi đón lương y Võ Hoàng Yên đi chữa bệnh Trong quá trình day các đốt cột sống bệnh nhân, ông Võ Hoàng Yên đã cho phép tôi được thực nghiệm day cùng ông, được sờ thấy những vật cứng mà ông bảo đấy là gai đốt cột sống. Ông bảo "tôi sẽ day để làm tan những chiếc gai này, bệnh nhân sẽ khỏi…". Ông dạy tôi cách day, nhưng tôi làm sao mà làm nổi… >> Đồng ý cho ông Võ Hoàng Yên chữa bệnh cứu người Lương y Võ Hoàng Yên chữa bệnh câm điếc, tai biến, bại liệt bằng cách bấm huyệt như thế nào đã là câu chuyện được dư luận đặc biệt quan tâm trong thời gian gần đây. Ai cũng biết, lương y Võ Hoàng Yên đã chữa bệnh miễn phí cho hàng ngàn người, dù bất cứ ở đâu, ông cũng không nhận tiền, quà của bất cứ ai. Nhiều bệnh nhân ở khắp cả nước được ông chữa khỏi bệnh đã gọi Võ Hoàng Yên là "thần y" cho dù ông không đồng tình với cách "tấn phong" này… Từ tháng 7/2011, UBND tỉnh Bình Phước đã chỉ đạo Hội Liên hiệp KHKT tỉnh này cho phép ông Võ Hoàng Yên được chữa bệnh thực nghiệm trên một số bệnh nhân bất kỳ. Sau sự kiện thành công này, ông Võ Hoàng Yên được tỉnh Bình Phước tiếp tục cho triển khai nghiên cứu đề tài khoa học chữa bệnh câm điếc và bại liệt để có thể áp dụng trong thực tế... Chữa bệnh não cho con trai vị nguyên Bộ trưởng tại nhà riêng Sau khi Báo CAND đăng một số bài viết về thành công trong cách chữa bệnh của Võ Hoàng Yên, nhiều bạn đọc cả nước đã điện thoại đến "đường dây nóng" xin được gặp hoặc xin địa chỉ của ông. Đáng tiếc là, vì chưa được sự đồng ý của lương y, mặc dù rất muốn được thông tin, nhưng chúng tôi không thể thỏa mãn nguyện vọng và mong muốn của nhiều bạn đọc. Tuy nhiên, chúng tôi đã cố gắng liên lạc với lương y Võ Hoàng Yên để kiếm tìm cơ hội. Một dịp may đến bất ngờ! Đó là cuối tháng 9/2011, một nhà báo ở Bình Phước từng phỏng vấn lương y Võ Hoàng Yên "bật mí" cho tôi lương y Hoàng Yên đang đi công chuyện tại Hà Nội. Tôi gọi điện vào máy di động của ông thì đều không liên lạc được, đành phải gọi cho người thường giúp đỡ, trợ lý cho ông mỗi lần ông ra miền Bắc. Bà cho biết "thầy Yên" đang ở huyện Vân Đồn, tỉnh Quảng Ninh để giúp đỡ cho mấy ca bệnh đặc biệt. Tôi xưng danh và nhờ chị báo với lương y là tôi có mấy người bệnh từng điện thoại cho ông trước, nay muốn được nhờ ông trực tiếp chữa cho. Sau mấy phút chờ đợi, tôi được nối máy nói chuyện với lương y Võ Hoàng Yên. Ông đã biết tôi từ ngày 30/4/2011, lúc tôi cùng bà Phan Hồng Mai (phu nhân nhà văn Sơn Tùng) và con trai ông là Bùi Sơn Định đưa nhà văn Sơn Tùng đi vào chùa Trăm Gian ở huyện Chương Mỹ, Hà Nội để nhờ ông bấm huyệt. Lần này, nghe tôi kể về bệnh của con trai ông cựu Bộ trưởng, con trai một nhà thơ (Trưởng ban Báo CAND) và đôi vợ chồng trẻ câm điếc bẩm sinh mà ông từng bấm huyệt ở Bình Phước, ông đồng ý chẩn bệnh cho các bệnh nhân, khi ở Quảng Ninh về Hà Nội. Thật khó khăn khi lương y bấm huyệt cho con trai vị nguyên Bộ trưởng. Đúng 17h ngày 29/9, lương y Võ Hoàng Yên có mặt tại nhà riêng đồng chí nguyên Bộ trưởng ở Hà Nội. Lúc này, 4 bệnh nhân đã chờ sẵn. Đầu tiên ông thăm khám cho con trai đồng chí nguyên Bộ trưởng, cháu năm nay đã 36 tuổi, bị bại não từ bé, không nói, không đi lại được nhưng cảm nhận về thế giới xung quanh vẫn rất tốt. Lương y Võ Hoàng Yên đã làm những động tác kéo chân, bấm vào những huyệt vùng đầu của cháu. Cháu ra hiệu cho mẹ là đau quá nên không hợp tác được, nên ông ngồi lặng đi, nhìn em đầy ái ngại. Ông bảo: "Thương lắm. Em này chỉ kém tôi có một tuổi mà trông nhỏ quá!. Nhưng loại bệnh bại não bẩm sinh như thế này là tôi bó tay. Trường hợp em này, tôi được nghe nhà báo Hồng Thái điện thoại nhiều lần, nói là chỉ bị liệt, nhờ giúp, nên tôi đã cất công đến đây. Xin nhà báo lần sau, nếu có ai bị bại não từ bé hoặc bị chất da cam thì đừng có gọi tôi. Loại bệnh này là tôi bó tay. Gặp mà không giúp được, người bệnh cũng buồn mà tôi buồn lắm, đêm nay về sẽ không ngủ được…". Có lẽ vì thế mà khi phu nhân Bộ trưởng nhờ bấm huyệt chữa căn bệnh gai đốt cột sống, lương y Võ Hoàng Yên đã rất nhiệt tình. Ông bảo chúng tôi lấy một cái ghế băng như ghế học sinh, bảo bà chủ nhà ngồi kẹp hai chân vào chiếc ghế để ông thao tác. Ông vừa bấm huyệt ở chân, vừa day gai đốt cột sống, vừa dùng lực rất mạnh kéo chân. Một lúc sau chủ nhà thấy khỏi hẳn, có thể cúi gập người về phía trước một cách nhẹ nhàng, điều mà bao nhiêu năm nay, bà tập mãi mà không làm được, phải sống chung với nỗi đau. Nhân thể, anh Bùi Sơn Long (con trai cả của nhà văn Sơn Tùng) cũng xin được trình bày với ông căn bệnh nan y. "Thưa thầy, đã 4 năm nay chân trái của tôi tê dại, nhiều lúc cảm giác bị rát như người bỏng da, đi xe máy có lúc phải dừng lại xoa chân mới đi được. Tôi từng đi chữa chạy nhiều, có lúc được bác sỹ “cấy chỉ”, nhưng vẫn không khỏi dứt điểm. Thứ hai là ở cổ có u to như quả ổi, chỉ cần sờ tay đã thấy đau, khó quay bình thường… Tuy đã uống thuốc đông tây y kết hợp gần 4 năm nay, nhưng bệnh không thuyên giảm…". Nghe xong, lương y Võ Hoàng Yên bảo anh Long ngồi ở thế hai chân kẹp ghế, cúi đầu xuống, rồi ông dùng đuôi một lọ dầu loại nhỏ ấn, day vào vùng cổ nhiều lần, bôi dầu và tiếp tục ấn vào cột sống cổ khiến anh Long cảm giác như có đinh đóng vào, đau không thể chịu nổi. Ông tiếp tục vừa bấm vào tai, vừa kéo và vỗ nhẹ. Đợi cho bệnh nhân đang nói chuyện bình thường, ông bất ngờ dùng tay này giữ cằm, tay kia giữ đầu, rồi bẻ cổ bệnh nhân nhiều lần sang trái, sang phải, ra trước, ra sau… Di” gai đốt cột sống cho anh Bùi Sơn Long. Đợi anh Long "hoàn hồn" nén đau, ông bắt đầu điều trị bệnh tê chân bằng cách dùng tay day các đốt cột sống số 4, 5, 6. Có cảm giác như ông đang tách các đốt sống để chúng không dính vào nhau. Ông tiếp tục day bàn chân, bắp chân khiến bệnh nhân kêu đau. Võ Hoàng Yên mồ hôi nhễ nhại, biết ông đã dồn lực cho những động tác mạnh thế nào. Chỉ 20 phút chữa trị, anh Bùi Sơn Long đã thấy người nhẹ bỗng, dường như mọi triệu chứng của hai căn bệnh đã biến mất, cổ quay được bình thường, chân đã hết tê, hết rát bỏng. Lương y Võ Hoàng Yên chữa căn bệnh khó phát âm cho cháu Hà Việt. Lương y Võ Hoàng Yên nhìn chăm chắm vào cháu Việt, ngồi lặng đi đầy thương cảm. Rồi ông tiến tới ôm lấy đầu Việt ấn mạnh, day nhiều lần vào vùng tai. Đau quá, cháu Việt kêu rú lên, sợ sệt lùi lại bám vào bố. Ông Yên đeo găng tay bằng nilon, bảo cháu thè lưỡi ra. Đến ba bốn lần, cháu thè ra một tý, thấy ông Yên đưa tay nắm thì Việt rụt lưỡi vào, không tài nào mà nắm được. Có lẽ cháu thấy ấn tai đau quá nên sợ! Ông Yên trầm ngâm nói với người bố: "Cháu không hợp tác thì chịu thôi anh ạ…". Vậy là ngồi được một lúc, cháu Việt nói thầm vào tai bố: "Bố ơi! Về nhà thôi!", anh bạn nhà thơ của tôi cười lên sung sướng. Con anh đã nói được vài câu rõ ràng. Mấy ngày sau, bố cháu liên tục thông báo cho tôi niềm vui "Cháu Việt đã biết nghe lệnh bố đi quét nhà; chứng tật ôm tai bây giờ không còn nữa… Vui quá ông ơi!". Tôi điện thoại cho "thầy Yên" thông báo tin này, ông Yên nói lại: "Chưa khỏi hẳn đâu, phải chữa dăm ba lần nữa mới tốt, nhà báo ạ…". Đó là những gì tôi được chứng kiến và xin thông tin tới bạn đọc. Ngẫm cho cùng, không biết ông Yên học ở nhà chùa như thế nào, cũng không biết ông có phải là "thần y" như người ta đồn thổi không, nhưng cứu chữa cho ai thuyên giảm tật bệnh, chữa chạy cho hàng ngàn con bệnh mà khỏi được dăm ba trăm người, thế là đã quý lắm! Lương y Võ Hoàng Yên: "Chứng kiến quá trình trị bệnh của tôi, mọi người cứ nghĩ tôi có phép mầu nhưng thực sự chẳng có gì huyền bí cả. Phương pháp chữa bệnh của tôi là cả một quá trình khổ luyện, tích lũy kiến thức qua bí quyết gia truyền. Tôi muốn bổ sung, dạy và phổ biến cho nhiều người cùng làm theo. Bởi đây là huyệt đạo thật chứ có gì mà giấu giếm. Những năm qua tôi đã tận tình chia sẻ kinh nghiệm với nhiều người để họ cùng nắm bắt, vận dụng cứu người. Với sự hướng dẫn của tôi, nhiều người cũng đã vận dụng thành công". congannhandan.com.vn
  11. Thực hư hòn đá chém đầu 200 năm vẫn "than khóc" Cứ đêm đêm hòn đá lại lăn lông lốc từ cửa kinh thành đến đập vào cửa nhà từngviên quan có chức sắc, từ hòn đá phát ra lời đòi mạng thống thiết. Để trở thành một địa điểm được nhiều người dân coi là linh thiêng, “hòn đá oán hờn” trong ngôi chùa Thập Tháp Di Đà (Thường gọi là chùa Thập Tháp) ở Bình Định có lẽ đã “góp công lớn” vì những truyền thuyết nửa thực nửa hư về nó được người trong vùng truyền tụng đời này qua đời khác. 200 năm đã trôi qua, hòn đá trắng lạkỳ vẫn trơ trơ giữa sân chùa, vừa như một điểm nhấn cho cảnh quan, vừa như một chứng tích lịch sử. Chứng tích lịch sử Ngôi chùa nằm ở phía Bắc thành Đồ Bàn, nay thuộc địa phận thôn Vạn Thuận (xã Nhơn Thành, huyện An Nhơn, cách TP.Quy Nhơn gần 30km và cách quốc lộ 1A khoảng100m). Du khách đến vãn cảnh chùa nếu hỏi chuyện sẽ được các nhà sư ở chùa Thập Tháp kể cho nghe những câu chuyện ly kỳ, huyền bí liên quan đến những dấu tích lịch sửcòn sót lại trong ngôi chùa cổ tự này. Chuyện kể rằng, hơn 200 năm trước đây, khi chúa Nguyễn Ánh chiếm được thành Hoàng Đế, liền sau đó ông ta đã mở cuộc trả thù tàn khốc, nơi đổ máu đầu rơi nhiều nhất chính là chốn kinh đô xưa. Lúc ấy, Nguyễn Ánh chiêu dụ những người trong hoàng tộc nhà Tây Sơn ra đầu thú với lời hứa hẹn sẽ không trả thù; ai bị trọng tội thì hình phạt cao nhất là đày vào miền Nam khai khẩn đất mới; ai có tài sẽ được trọng dụng. Để tránh phải sống chui lủi “ngoài vòng pháp luật”, rất đông người có quan hệ dòng tộc với nhà Tây Sơn ra trình diện. Nhưng ngay sau đó, Nguyễn Ánh trở mặt nuốt lời, mang ra chém đầu bất kể già trẻ lớn bé “những kẻ thù xưa” rồi chôn tập thể. Hòn đá kỳ lạ chất chứa căm hờn của hàng trăm người đối với bạo chúa Nguyễn Ánh Đao phủ của Nguyễn Ánh kỳ công đi khắp các vùng, rồi tìm được một hòn đá lớn màu trắng tinh khôi mang về dùng để kê đầu các nạn nhân. Tảng đá ấy được đặt ngay cổng thành Hoàng Đế, quân lính và đao phủ đưa nạn nhân lên đó mà chém. Hàng trăm kiếp người đã từ giã cõi đời trên hòn đá này, nỗi oán hờn của người dân với bạo chúa chất cao như núi. Nỗi oan khất, đau đớn của hàng trăm người như lặn vào tảng đá kia khiến sau đó, khi đã xong nhiệm vụ hành hình, dù bao nhiêu quân lính cũng không thể nhích hòn đá ấy rời khỏi chỗ đã giết những người vô tội. Truyền thuyết kể lại rằng,hàng đêm người ta nghe trong tảng đá vẳng ra tiếng than khóc ai oán, người dân và cả quan quân nhà Nguyễn Ánh không ai dám đi ngang nơi cổng thành. Dân gian thêu dệt nên câu chuyện, cứ đêm đêm hòn đá lại lăn lông lốc từ cửa kinh thành đến đập vào cửa nhà từng viên quan có chức sắc, từ hòn đá phát ra lời đòi mạng thống thiết. Cả vùng bất ổn, không chỉ những quan lại trong triều mà người dân sống quanh thành (nay thuộc xã Nhơn Hậu, huyện An Nhơn) cũng sống không yên. Quan lại sợ hãi, lập đàn cầu siêu giải oan nhưng đâu lại vào đấy. Một ngày nọ, vị cao tăng trụ trì chùa Thập Tháp đến thành xin được lập đàn cầu siêu để giải nỗi oan khuất tày trời, lấy lại sự yên bình cho người dân trong vùng. Mừng như bắt được vàng, quan quân trong triều đón tiếp vị sư rất long trọng. Sau 3 ngày đêm kinh kệ, vị sư xin được mang hòn đá kia về chùa Thập Tháp.Kỳ lạ thay, lúc này chỉ cần 4 người khiêng nhưng hòn đá được chuyển đi nhẹ tênh, khác với việc trước đó cả trăm quân lính hè nhau di chuyển đi mà đá không nhúc nhích. Hòn đá oán hờn Các vị sư trong chùa kể lại, hòn đá được mang về đặt cạnh cây thị cổ thụ 300năm tuổi nằm phía Nam tường thành của nhà chùa và được đặt tên là Hòn Đá Chém.Thế nhưng đã về đến cửa Phật mà nỗi oan khiên trong Hòn Đá Chém vẫn còn vất vưởng. Nhà sư Mật Hạnh, người đã nhiều thập kỷ gắn bó với ngôi chùa kể lại, ngày xưa khi ông mới đôi mươi, vào những đêm mùa đông, trong thời tiết âm u, có lúc ông loáng thoáng nhìn thấy một phụ nữ mặc áo cụt trắng, quần đen bước ra từ hòn đá kia rồi đi đến chỗ đặt tấm bia di tích của nhà chùa. Khi chó trong chùa sủa ran là bóng người phụ nữ kia biến mất. Nhà sư Mật Hạnh cười: “Thực sự thì cũng không dám khẳng định đó là ma hay chỉ là ảo ảnh. Cũng có khi do nghe nhiều truyền thuyết về hòn đá quá nên tưởng tượng ra ma quái mà thôi”. Thời gian sau, vị cao tăng trong chùa có tên Phước Huệ một lần nữa chuyển Hòn Đá Chém vào để ngay bậc tam cấp bước vào khu Phương Trượng của chùa. Đêm đầu tiên chuyển hòn đá vào chùa, nhà sư Phước Huệ đang ngon giấc thì thấy có một vị mặc trang phục võ tướng hiện hình nói rằng: “Ông ỷ là đệ tử nhà Phật nên phá nhà tôi hả?”. Nhà sư Phước Huệ hét to một tiếng khiến tất cả sư đệ trong chùa đều nghe thấy lao đến, mới biết sư phụ mình nằm mơ. Cũng có thể đó chỉ là nội dung những truyền thuyết được nghe trong ngày, đêm đến ám ảnh cả vào trong giấc mơ. Người trong chùa còn lưu truyền lại những câu chuyện ngày xưa, những đêm nhà chùa tổ chức cúng hành binh, hành khiến hàng năm vào lúc nửa đêm 30 tháng Chạp,rạng sáng ngày mùng 1 Tết Nguyên Đán. Bàn thờ cúng được đặt ngay chánh điện, nơi đặt Hòn Đá Chém bên dưới. Trong mỗi lần cúng, đến khi đổ 3 hồi trống chiến là tự nhiên có một dải lụa trắng, tỏa ra ánh hào quang sáng rực xuất hiện bay lượn ngang chánh điện một lần rồi biến mất. 200 năm đã trôi qua, Hòn Đá Chém vẫn còn yên vị ngay cửa khu Phương Trượng của chùa Thập Tháp, cao khoảng 40cm, dài 1,5m, rộng 1,3m, 4 góc được đẽo 4 nét hoa văn đơn giản nhưng trải qua bao nhiêu vết bụi của thời gian, nhưng hòn đá vẫn giữ được màu trắng sáng tuyệt đẹp của loại đá trắng không tì vết. Nếu không được kể chuyện về nó, thoạt trông không ai có thể ngờ trong hòn đá hiền hậu kia đã chứa biết bao nỗi oan khuất của hàng trăm mạng người là nạn nhân của bạo chúa Nguyễn Ánh ngày xưa. Hòn đá chứng nhân lịch sử, lại gắn liền với nhiều truyền thuyết như thế nhưng không được thờ cúng, nay giản dị làm một bậc tam cấp cho người ta bước chân qua.Những nhà sư trong triều cho biết, oan khuất rồi cũng đã đi qua. Ngày xưa khi dời hòn đá từ cổng kinh thành về chùa, người ta cũng chỉ có mục đích mong mỏi lớn nhất là làm dịu đi những oán hờn của người oan trái chứ không có mục đích dời hòn đá về đây làm vật thờ cúng. Đá lại trở về với công dụng của đá, ngày ngày du khách bước chân qua để nhớ lại bài học ngày xưa bạo chúa NguyễnÁnh vì nuốt lời tàn độc nên cuối cùng đã phải trả giá đắt khi vương triều lụn bại, phải nhận một cái chết tức tưởi và bị lịch sử muôn đời coi như đối tượng “rước voi về giày mả tổ”. Hòn đá oán hờn ngày xưa nay thành hòn đá hiền hòa, thành hòn đá xinh đẹp,thành hòn đá nâng niu bước chân du khách. Trong tất cả những ngôi chùa ở miền Trung được xây cất từ thời các chúa Nguyễn, thì chùa Thập Tháp là chùa cổ nhất thuộc phái Lâm Tế. Chùa Thập Tháp là một trong 5 ngôi chùa của tỉnh Bình Định được chép vào sách Đại Nam Nhất ThốngChí với lời đánh giá: “Chùa này cùng chùa Linh Phong đều nổi tiếng là danh thắng”. Chùa được xây dựng trên một gò tương đối rộng hình mai rùa có chu vi gần 1km gọi là Gò Thập Tháp. Tên gọi này bắt nguồn từ chỗ nơi đây xưa kia có 10 ngọn tháp do người Chàm xây để “yểm hậu” cho thành Vijaya. Vào năm Quý Hợi niên hiệu Chính Hòa thứ 4 nhà Lê (1683), một ngôi chùa khang trang được hưng công xây dựngmà vật liệu chính là gạch đá lấy từ mười ngôi tháp Chàm đã bị đổ. Cho đến ngày nay, trải qua nhiều lần trùng tu, tái tạo, cái cũ và cái mới đanxen nhưng chùa vẫn giữ được tổng thể hài hòa, tôn nghiêm cổ kính. Năm 1990, Chùa Thập Tháp được Bộ Văn hóa (nay là Bộ Văn hóa, Thể thao, Du lịch) công nhận là di tích kiến trúc nghệ thuật cấp Quốc gia. Theo Pháp luật và Thời đại
  12. Có lẽ bạn căng thẳng hoặc nghe trong trạng thái bất ổn, hãy bắt đầu nghe từ giai điệu ở đây: bạn sẽ tiếp nhận từ từ để nghe chất liệu của Thần chú cao cấp này. Tôi chưa bao giờ hoặc sẽ không bao giờ tin Thần chú OM Ma Ni đem lại cơn đau đầu cho bất cứ ai ngoại trừ bị tà kiến nhập thân.
  13. Nếu nhớ không nhầm thì Chú Đại Bi đã có trên Diễn đàn này,và tìm hộ bạn đây: http://diendan.lyhocdongphuong.org.vn/bai-viet/18439-chu-dai-bi-in-thieu-trong-cac-kinh-tung/
  14. NHỮNG LỢI ÍCH CỦA VIỆC TRÌ TỤNG THẦN CHÚ OM MANI PADME HUM Những lợi ích của việc trì tụng thần chú của Đức Phật Bi Mẫn thì thật vô biên, giống như bầu trời bao la vô hạn.Cho dù bạn không hiểu biết nhiều về Pháp, cho dù điều duy nhất bạn biết là Om Mani Padme Hum thì cuộc đời hạnh phúc nhất vẫn là cuộc đời được sống với một thái độ giải thoát khỏi tám mối bận tâm thế tục. Nếu bạn sống cuộc đời mình với thái độ trong sạch thoát khỏi sự tham luyến với cuộc đời này và chỉ đơn thuần trải đời mình trong việc trì tụng Om Mani Padme Hum – thần chú sáu-âm này là tinh tuý của toàn bộ Giáo Pháp – thì đó là Pháp thanh tịnh nhất. Việc trì tụng có vẻ rất đơn giản, rất dễ dàng. Nhưng nếu bạn nghĩ tưởng về những lợi lạc của nó, thì điều đó không hoàn toàn đơn giản. Ở đây tôi sẽ chỉ đề cập tới cốt lõi của những lợi lạc vô biên của nó. Trì tụng thần chú của Đức Phật Bi Mẫn chỉ một lần sẽ hoàn toàn tịnh hoá sự gãy bể bốn giới nguyện gốc của Biệt Giải thoát và năm nghiệp tiêu cực không bị đứt đoạn. Trong các tantra cũng đề cập rằng nhờ trì tụng thần chú này bạn sẽ thành tựu bốn phẩm tính để được sinh vào cõi Tịnh độ của Đức Phật A Di Đà và những cõi Tịnh độ khác; vào lúc chết được thấy Đức Phật và ánh sáng xuất hiện trên bầu trời; chư thiên cúng dường bạn; và không bao giờ bị tái sinh trong các cõi địa ngục, ngạ quỷ hay súc sinh. Bạn sẽ được tái sinh trong cõi Tịnh độ của Đức Phật hay như một hiện thể tái sanh tốt lành. Khi một người trì tụng mười chuỗi thần chú một ngày bơi lội, dù trong sông, biển hay một vài sinh loài sống trong nước nào khác, nước chạm vào thân người đó cũng sẽ được ban phước. Ta cũng được biết rằng bảy đời tổ tiên (cửu huyền thất tổ) của người đó cũng không bị tái sinh trong các cõi thấp. Đó là nhờ năng lực của thần chú, thân được ban phước bởi những người trì tụng thần chú và quán tưởng thân họ trong sắc tướng của thân linh thánh như Đức Chenrezig (Quán Thế Âm). Vì thế, thân thể trở nên rất mạnh mẽ, tràn đầy ân phước đến nỗi nó tác động tới tâm thức cho tới bảy đời và kết quả là nếu người ấy chết với một niệm tưởng bất thiện, người ấy sẽ không bị tái sinh trong một cõi thấp.Vì thế, khi một người mà mỗi ngày từng trì tụng mười chuỗi Om Mani Padme Hum đi xuống sông hay biển, nước chạm vào thân người ấy được ban phước, và sau đó chất nước được ban phước đó sẽ tịnh hoá hàng tỉ tỉ chúng sinh trong nước. Người này cứu giúp những sinh vật trong nước đó thoát khỏi nỗi khổ không thể tưởng tượng nổi nơi các cõi thấp. Việc ấy thật lợi lạc đến mức khó tin. Khi một người như thế đi xuống một con đường, gió chạm vào thân người ấy và sau đó tiếp tục chạm vào những côn trùng, nghiệp tiêu cực của chúng được tịnh hoá và nhờ đó chúng có một tái sinh tốt đẹp. Tương tự như vậy, khi một người như thế xúc chạm vào thân người khác, nghiệp tiêu cực của những người đó cũng được tịnh hoá. Việc một người như thế nhìn ngắm thì thật đầy ý nghĩa; việc được nhìn và xúc chạm trở thành một phương tiện để giải thoát chúng sinh. Điều này có nghĩa là thậm chí hơi thở của người đó chạm vào thân của chúng sinh khác cũng tịnh hoá nghiệp tiêu cực của họ. Bất kỳ sinh loài nào uống nước trong đó một người như thế từng bơi lội cũng được tịnh hoá. Chúng ta có may mắn lạ lùng là đã gặp được Pháp và có cơ hội để trì tụng và thiền định về Đức Phật Bi Mẫn. Đó là một phương pháp dễ dàng để tịnh hoá bất kỳ nghiệp tiêu cực nào mà ta từng tích tập, không chỉ trong đời này mà còn trong nhiều đời trước nữa. Bởi chúng ta từng gặp được Phật Pháp và đặc biệt là phương pháp này – sự thực hành Đức Phật Bi Mẫn và trì tụng thần chú của Ngài – nó thật dễ dàng để tịnh hoá nghiệp tiêu cực và tích tập công đức rộng lớn và do đó thành tựu sự Giác ngộ. Chúng ta thật may mắn không ngờ. Như thế, chẳng còn gì ngu dại hơn việc không chịu sử dụng sự thuận lợi của cơ hội vĩ đại này. Nói chung, chúng ta liên tục xao lãng và phí phạm cuộc đời mình. Không chỉ có thế, mọi hành vi được làm với bản ngã và tâm thức nhiễm ô ba độc tham, sân và si tạo nên nghiệp tiêu cực, là nguyên nhân của đau khổ. Trong cả cuộc đời, không còn gì ngu xuẩn hơn việc sử dụng thân người toàn hảo này chỉ để tạo nên đau khổ. Ở những nơi như Tây Tạng, Nepal, Ấn Độ, và Ladakh đã có một truyền thống tốt đẹp lâu đời là thực hiện khoá nhập thất Đức Phật Bi Mẫn và trì tụng 100 triệu thần chú Om Mani Padme Hum. Khoá nhập thất được tổ chức ở Viện Chenrezig là kỳ nhập thất như thế lần đầu tiên được tiến hành ở Tây phương và khoá nhập thất đầu tiên trong tổ chức FPMT (Hội Bảo vệ Truyền thống Đại thừa). Việc này xảy ra ở đó mỗi năm một lần – mỗi năm chỉ một lần! Nếu bạn bị dày vò bởi tội lỗi trong đời mình, bạn có thể khắc phục cảm xúc đó bằng sự tịnh hoá khi tham dự khoá nhập thất này. Khoá nhập thất không chỉ trì tụng các thần chú với các sadhana, mà cũng bao gồm cả việc trì giữ Tám Giới luật Đại Thừa, nếu không mỗi ngày thì ít nhất cũng thường xuyên. Bất kỳ công đức nào mà bạn tích tập trong ngày đó sẽ tăng trưởng gấp 100.000 lần. Việc này trở nên một phương pháp dễ dàng và nhanh chóng để tịnh hoá, tích tập công đức bao la, thành tựu sự Giác ngộ và giải thoát chúng sinh khỏi nỗi khổ không thể tưởng tượng nổi và mau chóng đưa họ tới sự Giác ngộ. Được tham dự một kỳ nhập thất mani (Thần chú Sáu-Âm) là một điều may mắn khó tin. Cho dù bạn không thể hiện diện trong toàn bộ khoá nhập thất, bạn cũng có thể tham dự hai tháng, một tháng hay ít nhất một vài tuần. Thậm chí bạn có thể chỉ nhập thất một tuần. Tôi đặc biệt hy vọng rằng khoá nhập thất này sẽ được tổ chức tại Mông Cổ, bởi thực phẩm chính của họ là thịt và quá nhiều thú vật bị giết mỗi ngày ở đó. Thực hành này trợ giúp để tịnh hoá điều đó. Sau khi các ngôi chùa của chúng tôi ở Mông Cổ được xây dựng xong, tôi hy vọng rằng hàng ngàn người sẽ tham dự các kỳ nhập thất mani tại đó. Dần dần, tôi mong muốn khoá nhập thất này cũng được tổ chức ở nhiều nơi khác tại phương Tây. Khoá nhập thất này cũng ban phước cho quốc gia ở đó nó được tổ chức và đem lại rất nhiều sự an lạc, hạnh phúc và thịnh vượng. Cho dù bạn hiểu biết giáo lý về cách thiền định về Bồ Đề Tâm, bạn vẫn cần thọ nhận những ân phước đặc biệt của vị Bổn Tôn, Đức Phật Bi mẫn. Bạn nhận những ban phước này bằng cách thực hiện việc thiền định và trì tụng mà chúng tôi thực hành trong khoá nhập thất mani. Như thế, việc trì tụng Om Mani Padme Hum là một phương pháp thể nhập Bồ Đề Tâm – để chuyển hoá tâm bạn thành Bồ Đề Tâm và làm cho việc bạn thiền định về Bồ Đề Tâm được hiệu quả. Nói chung, theo kinh nghiệm của tôi, ở trụ xứ của tôi tại Solu Khumbu trong rặng Hymalayas tại Nepal, có những người sống cuộc đời họ trong việc trì tụng Om Mani Padme Hum nhưng không có chút ý niệm nào về tánh Không – ngay cả trên chữ nghĩa. Mặc dù họ không thể đọc và thậm chí không biết vần abc, họ có một lòng sùng mộ vĩ đại đối với lòng bi mẫn và Bồ Đề Tâm và sống cuộc đời họ trong việc trì tụng Om Mani Padme Hum. Những người như thế có một trái tim nồng nhiệt, hết sức thiện tâm, vô cùng bi mẫn. Đây là một bằng chúng từ kinh nghiệm của tôi rằng nó hữu hiệu trong việc chuyển hoá tâm thức thành một trái tim tốt lành và bi mẫn. Không có Bồ Đề Tâm, bạn không thể đem lại hạnh phúc cho tất cả chúng sinh. Bạn không thể thực hiện những công việc toàn hảo cho tất cả chúng sinh; và bạn không thể thành tựu những phẩm tính toàn thiện về những sự chứng ngộ và ngừng dứt, thậm chí cho chính bạn. Như thế, mọi người sẽ rất được hoan nghênh khi tham dự khoá nhập thất 100 triệu thần chú Om Mani Padme Hum(*) Đây là những nghiệp nặng tới nỗi chúng lập tức chín mùi thành một tái sinh trong cõi địa ngục khi nghiệp đời này cạn kiệt. Năm nghiệp là: giết mẹ, giết cha, làm thân Phật chảy máu, giết A La Hán và gây chia rẽ trong Tăng Đoàn. Lạt ma Zopa Rinpoche Người dịch: Liên Hoa Nguyên tác: The Benefits of Chanting Om Mani Padme Hum http://www.lamayeshe...ipadmehum.shtml
  15. Nguồn gốc Tết Trung Thu, của người Hoa hay Việt? Trung thu mà không bàn về chuyện ý nghĩa và phong tục tết Trung thu thì ăn cái bánh Trung thu nó cũng mất ngon. Trong bài viết này Minh Triết xin giới thiệu đến anh chị em một bài viết về vấn đề nguồn gốc và một số phong tục của Tết Trung Thu. Đây cũng là một cách nhìn khác mới mẻ. Hiện nay có rất nhiều trang mạng dẫn link lẫn nhau, sau chép lẫn nhau một bài viết của một tác giả nào đó cho rằng tết Trung Thu của người Việt xuất phát từ Trung Hoa điều này không hẳn sai nhưng cũng chưa hẳn chính xác bởi vì cái tết Trung thu của người Việt hoàn toàn khác tết Trung thu của người Hoa. Chỉ có điều theo thời gian người Việt đã du nhập những phong tục văn hóa của người Hoa nên có những nét tương đồng đến nỗi ngày này mọi người đều nghĩ cả hai là một. Theo truyền thuyết Trung Hoa, thì tết Trung thu xuất phát thời nhà Đường. Vua Đường Minh Hoàng (713-741 Tây Lịch) dạo chơi vườn Ngự Uyển vào đêm rằm tháng tám âm lịch. Trong đêm Trung Thu, trăng rất tròn và trong sáng. Trời thật đẹp và không khí mát mẻ. Nhà vua đang thưởng thức cảnh đẹp thì gặp đạo sĩ La Công Viễn còn được gọi là Diệp Pháp Thiện. Đạo sĩ có phép tiên đưa nhà vua lên cung trăng. Ở đấy, cảnh trí lại càng đẹp hơn. Nhà vua hân hoan thưởng thức cảnh tiên và du dương với âm thanh ánh sáng huyền diệu cùng các nàng tiên tha thướt trong những xiêm y đủ màu xinh tươi múa hát. Trong giờ phút tuyệt vời ấy nhà vua quên cả trời gần sáng. Đạo sĩ phải nhắc, nhà vua mới ra về nhưng trong lòng vẫn bàng hoàng luyến tiếc. Về tới hoàng cung, nhà vua còn vấn vương cảnh tiên nên đã cho chế ra Khúc Nghê Thường Vũ Y và cứ đến đêm rằm tháng tám lại ra lệnh cho dân gian tổ chức rước đèn và bày tiệc ăn mừng trong khi nhà vua cùng với Dương Quí Phi uống rượu dưới trăng ngắm đoàn cung nữ múa hát để kỷ niệm lần du nguyệt điện kỳ diệu của mình. Kể từ đó, việc tổ chức rước đèn và bày tiệc trong ngày rằm tháng tám đã trở thành phong tục của dân gian. Cũng có người cho rằng tục treo đèn bày cỗ trong ngày rằm tháng tám âm lịch là do ở điển tích ngày sinh nhật của vua Đường Minh Hoàng. Vì ngày rằm tháng tám là ngày sinh nhật của vua Đường Minh Hoàng nên triều đình nhà Đường đã ra lệnh cho dân chúng khắp nơi trong nước treo đèn và bày tiệc ăn mừng. Từ đó, việc treo đèn bày cỗ trong ngày rằm tháng tám trở thành tục lệ. Muốn hiểu rõ hơn về nguồn cơn trước tiên chúng ta tìm hiểu về từ Tết, Tết là biến âm của từ ‘Tiết’ trong ‘Tiết khí’ mà ra. Ban đầu là dùng để chỉ những lễ đặc biệt của người dân Việt xưa, những dịp này nương theo mùa vụ, còn mùa vụ lại nương theo thời tiết mà thành. Lớn nhất trong năm là Tết Nguyên đán (Xuân) tháng Giêng, hay dân gian còn gọi là Tết cả. Rồi đến Tết Trung thu (Thu) rằm tháng Tám, Tết Đoan ngọ (Hạ) mồng năm tháng Năm, Tết Hàn thực mồng ba tháng Ba…. Người Việt nay ăn Tết Nguyên Đán là cái tết lớn nhất nhưng người Việt cổ ăn Tết lớn nhất vào mùa Thu. Bằng chứng là trên mặt trống đồng in khắc hình ảnh lễ hội, hẳn phải là lớn nhất hoặc/và tiêu biểu nhất nên mới được người xưa chọn khắc lên mặt trống, có thấy hình bông lau, là thứ chỉ nở vào mùa thu. Ở một số nơi tại Đồng bằng Bắc Bộ còn giữ tục ăn Tết Cơm Mới mồng mười tháng Mười, và cả Tết Trùng cửu mồng chín tháng Chín. Trong văn hóa lúa nước của người Việt, Trăng có một ý nghĩa rất to lớn nó gắn liền gắn liền với mùa màng và mọi hoạt động của người Việt cổ. Mùa thu lại là lúc tiết trời mát mẻ, khí hậu dễ chịu nhất so với những khắc nghiệt quanh năm. Ngày rằm tháng Tám là khi trăng sáng nhất và đẹp nhất mà việc nông lại đang lúc nhàn. Lẽ nào một tộc người ưa Lễ hội và thường trực ngắm trăng không chỉ để lo công việc làm ăn mà còn là thưởng ngoạn lại có thể bỏ qua thời khắc này mà không tổ chức một cái gì đó, phải đợi cho đến khi người láng giềng phương Bắc, không mấy khi thân thiện, mách nước dùm? Hơn nữa trong văn hóa người Việt hình tượng trăng trái ngược hoàn toàn với văn hóa phương Bắc. Giáo sư là Kim Định (trong Nam) và Trần Quốc Vượng (ngoài Bắc) cùng dựa vào văn hóa dân gian mà cho rằng mặt trăng trong văn hóa Việt mang ‘giống đực’ còn trong văn hóa Trung Hoa là ‘giống cái’. Người Việt nói: ‘Ông trăng mà lấy bà trời’, hay bài đồng giao: ‘Ông giẳng, ông giăng (trăng). Xuống chơi với cháu. Có bầu có bạn…’ Về mặt truyền thuyết câu chuyện Chú Cuội ngồi gốc cây đa thuần Việt hoàn toàn khác với câu chuyện ông Tơ bà Nguyệt, Hậu Nghệ Hằng Nga và chú Cuội Ngô Cương. Tất cả những điều trên chỉ để nói rằng Tết Trung thu của người Việt đã có từ xưa, có chăng là sau khi tiếp xúc với văn hóa Trung Hoa, khi tự nguyện, lúc cưỡng bức, suốt một thời gian dài trong lịch sử mà người Việt có du nhập một số tập tục cùng những thành tố văn hóa của người Hoa vừa để làm phong phú thêm nhưng cũng có khi là thay thế hẳn những tập tục khác của mình. Thế cho nên đến bây giờ, nhìn dưới con mắt của người phương Tây chẳng hạn, thì Tết Trung thu của người Việt cũng chẳng khác gì với của người Hoa, có khi còn không phong phú bằng. Minh Triết (tổng hợp) nguồn nguoi ao lam
  16. Hoa qua tranh vẽ.
  17. Ấp nở được rắn sữa 2 đầu bị bạch tạng cực hiếm Một con rắn sữa Honduras có 2 cái đầu đều bị bạch tạng vừa được sinh ra trong điều kiện nuôi nhốt ở Florida, Mỹ.Trong tự nhiên, tỉ lệ các con rắn đột biến có hai đầu chỉ chiếm khoảng 1/10.000, nhưng rắn sữa hai đầu đều bạch tạng thì đây là lần đầu tiên được phát hiện trên thế giới. Con rắn hai đầu này có khả năng sống đến 20 năm Theo Daily Mail, các nhân viên tại trung tâm bảo tồn rắn Sunshine Serpents ở Florida ban đầu cho ấp 7 quả trứng rắn sữa. Tới ngày trứng nở họ hoảng hồn khi thấy có tới 9 cái đầu rắn nhô lên. Thì ra, trong số đó có một quả trứng sinh đôi và một quả nở ra con rắn có 2 cái đầu. “Tôi không tin nổi vào những gì mắt mình nhìn thấy”- nhà sinh vật học Daniel Parker, người đứng đầu Trung tâm Sunshine Serpents nói. Con rắn sữa có 2 bộ não cùng ra lệnh cho một cơ thể, nọc nó không độc và sẽ gặp khó khăn nếu sống trong tự nhiên. Rắn sữa thường ăn côn trùng, thằn lằn, chim và động vất có vú nhỏ chứ không phải trực tiếp đi hút sữa bò như đồn đại, ông Daniel Parker giải thích. Ngoài ra, nhà sinh vật học Parker còn cho biết con rắn 2 đầu có khả năng sống đến 20 năm trong điều kiện nuôi nhốt. Con rùa 2đầu, 5 chân được sinh ra tại Slovakia Trong năm 2011 thế giới còn chứng kiến một con rùa châu Phi được sinh ra tại Slovakia cũng có 2 cái đầu, 5 bàn chân. Đăng Minh (Theo Daily Mail)
  18. Có nhận của Yeuphunu 200,000 đ (hai trăm ngàn đồng) ủng hộ Quỹ Từ Thiện. Quỹ hiện có: 6,450,000 đ + 200,000 đ = 6,650,000 đ (sáu triệu sáu trăm năm mươi ngàn đồng)
  19. Vô gia cư GNO - Đó là tên của bức ảnh, do một nhiếp ảnh gia người Hong Kong - anh Chan Kwok Hung chụp cảnh hai đứa bé đang an ủi nhau trong bãi phế liệu ở Kathmandu,Nepal. Bức ảnh gây xúc động mạnh cho nhiều người và xuất sắc đoạt được giải nhất chung cuộc trong cuộc thi ảnh về môi trường năm 2011 do Viện Chartered, London tổchức dành cho dân chuyên nghiệp hoặc chưa chuyên nghiệp.Chính vì tính thời sự và nhân văn của bức ảnh nên nó đã đánh bại nhiều bức ảnh nặng ký khác và vượt qua trên 10.000 tác phẩm dự thi để dành ngôi “quán quân”. Bức ảnh "Vô gia cư" đoạt giải nhất chung cuộc trong cuộc thi ảnh môi trường năm 2011 Bỏ qua tính nghệ thuật của bức ảnh, chỉ nói về nội dung bức ảnh: hai em bé đầu tóc bù xù, áo quần dơ dấy ngồi bên đống rác, nước mắt lưng tròng, bạn suy nghĩ đếnđiều gì? Riêng tôi, nghĩ đến một nỗi sợ đang phủ trùm lên hai tâm hồn bé dại, giữa cái mênh mông của rác cũng là cái mênh mông của đời, của đói nghèo, bệnh tật, mù chữ. Và vòng lẩn quẩn ấy sẽ còn đè nặng không biết bao nhiêu kiếp người, thân phận nhỏbé nơi cõi đời này. Họ khổ, mà mình không thương sao được, lương tâm mách bảođiều đó và trái tim co thắt lại, nước mắt chực trào theo giọt nước mắt sắp rơi ra của hai em bé. Rồi tôi liên tưởng đến tuổi thơ của mình, đã từng chạy đi tìm mẹ và ngoại giữa mênh mông mưa gió trong một ngày mưa tháng 10, tầm tả, vì nỗi sợ giông gió, khi mẹvà ngoại để tôi ở nhà một mình và đi bắt công dặm lúa. Nỗi sợ của đứa trẻ giữa mênh mông gió bão, ký ức về sự cô đơn, thiếu thốn, về sự nghèo khó, đơn độc giữa cuộc đời là ký ức in hằn sâu sắc mà mỗi khi có dịp nó lại trỗi dậy và đồng cảm. Đôi khi mình khổ, mình trải nghiệm nỗi khổ đau nơi cuộc đời này cũng là điều tốt,điều đó dễ giúp mình bắt mạch cuộc sống, đồng điệu và sẻ chia trước những sốphận con người thăm thẳm, mù tăm như mình đã từng… Để mình không vô cảm! Nhưhai câu thi kệ mà tôi tâm đắc: “Không khổ đau lấy chi làm chất liệu/ Không buồn thương sao biết chuyện con người…”. Rồi tôi lại nhớ đến hình ảnh một vị sư trẻ đã từng kể tôi nghe về hành trình xuất gia ba chìm bảy nổi của mình. Rằng sư từng ở “lộn chỗ”, nơi một ngôi chùa mà thời đó người ta xây dựng là để quy tập những trẻ em nghèo, côi cút hầu biến thành “trung tâm từ thiện”. Sư bảo: “Nói ra thì thật đau lòng nhưng không phải không có điều đó”. Nhận ra nên sư đã rời chốn đó trong một đêm lạnh, cũng là nỗi cô đơn và vô định như ánh mắt hai đứa trẻ giữa bãi rác này. Tôi hình dung thế và thấy thương đến lạ lùng trước mơ ước của sư trong đêm đó, lúc mà sư còn là đứa trẻ, mới học lớp 7, rằng: “Mình đi ngoài đường, lội trong đêm tối mà ước ao ai đó hỏi mình một tiếng, chìa bàn tay ra giúp mình thì hạnh phúc biết nhường nào”. Vịsư trẻ ngày ấy không được sự giúp đỡ của người khác có lẽ vì đêm khuya, nhưng sư đã không thối thất tâm Bồ đề, không từ bỏ đường tu, cũng không mất niềm tin nơi đời nên đến bây giờ sư vẫn mang hình tướng tu sĩ, đầu tròn áo vuông, hành thiện và hiến tặng cho đạo, cho đời những ý tưởng đẹp, dấn thân, chia sẻ… Nhưng, không phải ai cũng làm được điều đó, nhất là với những đứa trẻ vô gia cư, lớn lên từ những bãi rác, tiếp xúc với rác thật và “rác đời” (với những cái nhìn rẻkhinh, những sự lạm dụng của những con người có tâm hồn bẩn…). Cuộc sống và sựkhắc nghiệt ấy sẽ đẩy những thân phận vô gia cư đi xa nẻo thiện và biết đâu trong muôn trùng sóng gió cuộc đời ấy các em sẽ bị đồng hóa thành những con người mang trái tim đớn hèn trước vật chất, trước những vết nhơ cuộc đời? Thế giới 7 tỉ người (vào hôm qua, 31-10), thế giới chật chội, đông đúc và lắm nỗi âu lo như là đói nghèo, bệnh tật, môi trường bị tàn phá, ô nhiễm… Tất cả những nỗi ưu tư ấy ta biết gửi về đâu cho tâm hồn bằng an? Câu hỏi sẽ được trả lời ngay, rằng hãy quay về tự thân, “nương tự tánh làm lành”, tự tánh - Phật tánhấy chính là chiếc phao cứu con người và chúng sanh vượt thoát sanh tử, trở vềngôi nhà tịnh độ, ngôi nhà vô sinh bất diệt… Và như vậy, sự vô gia cư hình tướng nơi cõi Ta bà này sẽ chỉ là biểu hiện tạm bợ bởi nó không phải thật tướng, bởi ai cũng có đường đi, có nẻo về, đường bát chánh, nẻo về của tâm giải thoát rồi! Lưu Đình Long ======================================================================= Kathmandu 1 thành phố của Nepal, nơi tôi vừa thở chung bầu không khí trong những ngày vừa qua, đúng là con người ta ở đây nghèo nàn và củ kỹ nhưng tính tôn kính lễ lạy ở đây lại thắm đẵm màu sắc Phật giáo vì thế trong tôi đọng lại nhiều cảm xúc với đất nước này.
  20. 8 loại vỏ tốt hơn thần dược -Khi ăn một số loại hoa quả, bạn thường do dự có nên gọt vỏ không? Thực tế có một số vỏ quả nếu bỏ đi sẽ rất lãng phí.Vỏ táo chống oxy hóa Vỏ táo có hàm lượng chất xơ phong phú, hỗ trợ tiêu hóa. Gần một nửa Vitamin C trong quả táo là nằm ở vỏ táo. Ngoài ra, nghiên cứu cho thấy, chất chống oxy hóa trong vỏ táo nhiều hơn thịt táo, thậm chí còn nhiều hơn so với một số loại trái cây khác. Đã có nhiều nhà sản xuất lấy vỏ táo để làm nguyên liệu sản xuất thực phẩm chức năng. Vỏ lê giúp sạch tim và phổi Vỏ lê là một trong những loại thuốc giúp sạch tim, phổi, giảm nóng được dùng trong Đông y. Vỏ lê rửa sạch thái nhỏ, cho thêm chút đường tinh có thể trị được viêm họng. Khi làm món sa-lát dưa chuột, cho thêm ít vỏ lê sẽ khiến món dưa giòn hơn và thơm ngon hơn. Vỏ nho giảm mỡ trong máu Vỏ nho có chứa nhiều chất resveratrol hơn thịt và hạt nho, có thể giảm mỡ trong máu, chống huyết khối, chống bệnh về động mạch, tăng cường hệ miễn dịch. Đặc biệt là chất flavonoids trong vỏ nho tím, có công hiệu giảm huyết áp. Vỏ nho còn chứa nhiều vitamin, sắt… Hiện đã có những nghiên cứu ứng dụng vỏ nho trong chế biến thực phẩm, dùng để điều trị lượng cholesterol quá cao, tiểu đường… Vỏ quýt trị đầy bụng, ho đờm Vỏ quýt chứa nhiều chất dinh dưỡng như vitamin C, carotene, protein…, có thể tạo ra nhiều hương vị thơm ngon. Vỏ quýt có vị thơm, còn có thể điều trị chứng đầy bụng, ho, đờm. Khi nấu nước dùng có thể cho vài lát vỏ quýt để tăng thêm mùi vị và bớt béo. Vỏ dưa hấu xanh giảm nhiệt cơ thể Vỏ dưa hấu có chứa lượng đường, chất khoáng, vitamin phong phú, có tác dụng giải nhiệt, hạ nóng bài trừ mệt mỏi, giảm huyết áp rất tốt. Có thể làm món nộm, nấu canh. Vỏ dưa gang lợi tiểu giảm sưng phù Vỏ dưa gang rất giàu vitamin và khoáng chất. Nó có tác dụng lợi tiểu, giảm sưng phù, tốt cho cả người bị tiểu đường. Vì vậy khi làm món dưa gang nên để cả vỏ. Dưa vàng bài độc Vỏ dưa vàng khá đắng nhưng chính chất đắng này giúp hấp thụ vitamin C dễ dàng hơn và giúp bài độc cơ thể. Ngoài ra, vỏ dưa vàng còn có tác dụng kháng khuẩn tiêu viêm. Vỏ dưa hấu, vỏ dưa vàng, vỏ dưa gang sau khi luộc lên làm món nộm dưa kết hợp 3 trong 1 có tác dụng giảm béo rất tốt. Vỏ cà chua chống ung thư Chất lycopene trong vỏ cà chua có tác dụng chống oxy hóa mạnh, có thể phòng ngăn ngừa bệnh tim mạch, nâng cao khả năng miễn dịch của cơ thể, phòng chống ung thư. Ngoài ra, vỏ cà chua còn trợ giúp bảo vệ sức khỏe rất tốt. Do vậy, nên ăn nhiều vỏ cà chua hơn bạn nhé!
  21. MỘT CHÚ TRÂU ĐÃ THAY ĐỔI CUỘC SỐNG CỦA NHỮNG NGƯỜI XẺ THỊT Theo tin được phổ biến bởi “Tin Tức Nhân Dân” (People’s News) của Trung Quốc thời có một chuyện bất ngờ xảy ra ở Hong Kong, nghe có vẻ khó tin nhưng lại có thật. Tờ “Tin Tức Thế Giới Hàng Tuần” (Weekly World News) tường thuật rằng có một nhóm nhân công dắt một con trâu vào trong một lò sát sinh để sửa soạn giết thịt làm bíp-tết và hầm ra-gu. Khi họ đi tới trước cửa lò thời con vật thình lình đứng khựng lại, không chịu tiến bước thêm nữa. Chú trâu qùy xuống bằng hai chân trước và tuôn rơi nước mắt. Tại sao trước khi vào lò sát sinh mà một con trâu lại có thể hay biết rằng nó sắp bị xẻ thịt. Điều này tỏ ra nó có vẻ nhậy cảm hơn nhiều con người. Tay đồ tể SHIU TAT-NIN kể lại chuyện đó một cách hoàn toàn súc động: “Khi tôi trông thấy một con vật dường như ngu đần mà lại biết khóc, cặp mắt của nó còn lộ vẻ đầy hãi sợ và buồn khổ, tôi bỗng rùng mình!” Anh chàng kể tiếp: “Tôi vội vàng gọi mọi người tới coi và tất cả đều ngạc nhiên như tôi. Chúng tôi cùng xúm vào để người thì đẩy và người thì lôi kéo chú trâu đi nhưng nó không chịu nhúc nhích, nó chỉ ngồi đó và tiếp tục khóc!” Chủ lò sát sinh BILLY FONG nói: “Con người luôn nghĩ rằng những con vật này không giống người, đâu biết khóc, nhưng chú trâu này quả thật đã khóc như một đứa trẻ nít!” Vào lúc đó có ít nhất là cả chục con người khoẻ khoắn và vạm vỡ hiện diện nhưng tất cả đều mủi lòng khi thấy chú trâu khóc. Riêng những đồ tể thường có nhiệm vụ hàng ngày phải giết trâu bò trong lò sát sinh thời súc cảm hơn nữa, họ cũng nhỏ lệ. Buffalo weeping nonstop. Khi các tay đồ tể từ các lò sát sinh khác nghe thấy tin này họ cũng kéo nhau chạy tới xem. Tất cả đám đông đều rất ngạc nhiên vì những chuyện xảy ra trước mắt họ. Ba người đồ tể trong nhóm đó quá súc động đến nỗi họ tuyên bố rằng kể từ lúc này mỗi khi họ phải làm thịt các sinh vật khác họ cũng sẽ không thể quên hình ảnh nước mắt của chú trâu này. Kết thúc sẽ giải quyết như thế nào? Thấy cả trâu lẫn người đều nhỏ lệ chúng ta biết rằng chú trâu sẽ không bị xẻ thịt nữa. Quả thật vậy, một số người bỏ tiền mặt ra mua chú trâu đó rồi gửi chú vào trong một ngôi chùa Phật giáo để nơi đó quý Tăng sẽ chăm sóc nó chu đáo hơn và chú trâu có thể an lành sống đến tận cuối đời! . THIS BUFFALO HAS CHANGED THE LIFE OF THESE BUTCHERS According to the news release from China’s People’s News, whether people believe it or not, this incident actually happened in Hong Kong. The Weekly World News reported that a group of workers were bringing a water buffalo into a packaging factory, ready to slaughter it to make steak and beef stew. When they approached the front door of the slaughterhouse, the sorrowful buffalo suddenly stood still, refusing to move forward, kneeling on its two front knees, and with tears streaming from its eyes. How could the buffalo have already been aware that it was going to be slaughtered, before entering the slaughterhouse? This shows that it was even more alert than many a person. "When I saw what is believed to be a stupid animal actually crying, and when I noticed that its eyes were full of fear and sadness, I could not help but shiver." Extremely shocked by this, butcher Shiu Tat-Nin recalled:"I quickly called other people to come see, and they were as surprised as I was! We pushed and pulled the water buffalo, but it would not move; it just sat there crying constantly." Billy Fong, the boss of the Hong Kong packaging plant said, "Mankind has always thought that animals are not like people who can cry, but this buffalo is really sobbing like a baby!" At that time there were at least a dozen strong, burly men present, but their hearts were softened by the buffalo's crying, and those who were responsible for killing water buffaloes were even more touched by this, tears welling out of their eyes. Buffalo weeping nonstop When workers from other slaughterhouses heard the news, they also ran to the crying and kneeling buffalo, and the site was soon crowded with people who were astonished at what they saw. Three of them were so shocked that they said that from now on, even when they slaughter other kinds of animals, they will never forget that buffalo’s tears.At the point when a buffalo is crying and people are crying as well, we can all be sure that none of them will kill the buffalo now. Then the question was how to take care of this matter. Finally, they decided to buy the water buffalo with cash, and then they sent it to a Buddhist temple, for the monastic to take good care of it, so that it could be assured of living out its life peacefully. When this decision was made, an amazing thing happened again: "When there was an assurance that the buffalo would not be killed, it finally agreed to move, got up, and it’s here with us." How could a water buffalo understand human words? Shiu said: "Whether you believe it or not, this is really true, although it sounds really incredible." Undoubtedly, this buffalo has changed the lives of these butchers. Một chuyện kỳ lạ khác lại xảy ra. Sau khi có quyết định trên chú trâu linh cảm rằng sinh mạng chú được bảo đảm, chú tự đứng dậy và đi theo họ. SHIU TATNIN ngạc nhiên nói: “Tại sao một con trâu lại hiểu được những lời nói của con người? Dù bạn có tin hay không nhưng chuyện lạ lùng này quả có thật.” Hiển nhiên chú trâu này đã làm lay chuyển cuộc sống của những nhân công làm việc trong lò sát sinh! Tâm Minh lược dịch
  22. Người đàn ông này đã đi bằng đôi chân gập lại chỉ thấp bằng đứa trẻ (có lẽ là con ông ta) Họ mãi miết hát mà chẳng biết có vọng đến người nghe không trong ngày Tết của đất nước họ. Sự sống hay tồn tại thế nào vẫn tùy thuộc vào nghiệp báo của họ. Dục tri tiền thế nhân Kim sanh thọ giả thiệt yếu tri lai thế quả kim sanh tác giả thị Lời Đức Phật quả là lời răn cho hiện thân của kiếp người!
  23. Và dưới đây là những hình ảnh Wild ghi nhận được vào ngày 26/10/2011 tại Boudha (1 trong những Thánh Địa) của kathmandu. Từng nhóm nhỏ toàn những người khiếm thị họ cùng cất lên bài hát " Om Ma Ni Pad Me Hum" trong nền nhạc và sương sớm. Và đây đứa trẻ đơn độc hành nghề chờ những đồng Rupee nepali lẽ của khách bộ hành. 1 nhóm khác với băng rôn giới thiệu về tổ chức của mình. Vương Quốc Nepal có thể là nơi chất chứa nhiều người ăn xin trong ngày lễ Tết bởi ở đây lòng từ tâm được phát huy tối đa do người hành hương đến thánh địa họ đều mang tâm trạng cần thể hiện lòng vị tha của mình với tất cả chúng sinh đến đồng tiền cuối cùng, trong đó có tôi.
  24. Hey ! Happy Birthday Thiên Anh.Hạnh Phúc Thăng Hoa, Sự Nghiệp Thăng Tiến
  25. Tôi sẽ gởi đến bạn vào ngày mai theo đường chuyển Phát Nhanh mong bạn sớm nhận được sự chuyển biến nếu có lòng thành kính !