wildlavender

Hội Viên Ưu Tú
  • Số nội dung

    6.007
  • Tham gia

  • Lần đăng nhập cuối

  • Days Won

    103

Everything posted by wildlavender

  1. Máy ãnh đương đầu với bút chì (vẽ)
  2. Cô đã gởi ngoài ấy để phát triển đến ACE TV ngoài hà Nội, con liên hệ Chị (vì chị ấy còn trẻ) Hoàng Dung và xin thỉnh nhận đơn giãn thôi mà.
  3. Bạn ở HN thì vui lòng qua SỐ A2, ngõ 30 Trần Quang Diệu THỈNH NHẬN nhé.
  4. Trong thời kỳ tuổi thơ, người nào cũng có dịp dọc, nghe các chuyện thần tiên và từ dó, với đầu óc phong phú, những người nầy đã tưởng tượng, hình zung ra các zinh thự, chổ ở cũa các nhân vật trong các chuyện thần tiên. Dưới dây là hình ảnh thực sự một số nhà cửa dã dược xây dựng theo óc tưởng tượng mà ra.
  5. 1 trong những bé sơ sinh cơ sở Thiện Tâm Mèo tha chuột Đôi mắt trong veo nhưng man mác buồn bên chiếc chuông huế Chiếc kẹo mút vừa nhận được như ngậm thuốc lá chưa mồi lửa ấy! tổng phần quà được dâng cúng dường tam bảo trước khi đưa vào sử dụng Trong ảnh này có Sư Cô Thích Nữ Như Hạnh.
  6. Việc chẳng có gì lớn! cô chỉ xin làm viên đá lót thềm cho chân người phật tử được tìm đến với Pháp của Đức Phật!
  7. Cô đã gởi đến các bạn chiều nay!
  8. Một cuộc sống mới Ngay chung quanh ta, bệnh ung thư cứ rình rập đâu đó, và thỉnh thoảng ta vẫn nghe tin người thân này vừa mới chớm bệnh ung thư, người thân kia sớm lìa trần sau mấy tháng bệnh viện trả về gia đình. Ngày nay, nền y khoa thế giới đã có những tiến bộ diệu kỳ trong việc phòng ngừa, chẩn đoán và điều trị bệnh, khiến tuổi thọ con người gia tăng đáng kể. Tuy thế, con người vẫn chưa thắng được bệnh ung thư, và căn bệnh quái ác này hầu như ngày càng phổ biến ở mọi nơi trên thế giới. Nhưng chiều hướng tích cực là con người ngày càng có ý thức hơn trong phòng ngừa bệnh ung thư, cũng như đã có những phương pháp mới đương đầu với sự lây lan của tế bào ung thư, nhằm kéo dài sự sống. Kéo dài bao lâu thì tùy điều kiện từng người và tiến bộ y khoa ở từng nơi. Mới đây, một nhà khoa học đã chung sống với bệnh ung thư suốt gần 20 năm, bằng phương pháp riêng của mình, kết hợp với y khoa hiện đại, và đã ngộ ra một cuộc sống mới, hạnh phúc và đem lại lợi lạc cho đời. Đó là tiến sĩ y khoa David Servan-Schreiber, người Pháp, một nhà khoa học về não bộ nổi tiếng. Ông là giáo sư về tâm thần học tại đại học y khoa Pittsburg (Mỹ), và giáo sư thỉnh giảng tại đại học Lyon (Pháp). Ông là người đồng sáng lập và sau đó là giám đốc Trung tâm y khoa tổng hợp tại đại học Pittsburg. Ông đã phục vụ tình nguyện tại Iraq năm 1991, là một trong những người sáng lập chi nhánh tại Mỹ của tổ chức Thầy thuốc không biên giới, một tổ chức quốc tế được giải Nobel năm 1999. Sau đó, ông đã làm việc tại Guatemala, Kurdistan, Tajikistan, Ấn Độ và Kosovo. Năm 2002, ông được tặng thưởng về những đóng góp nổi bật về tâm thần học của Hiệp hội tâm thần Pennsylvania (Mỹ). Đang hăng say nghiên cứu và giảng dạy về ngành chuyên môn của mình, nhất là kỹ thuật soi MBI về não bộ do ông và người bạn Doug, một nhà vật lý học, phát minh, thì một dịp tình cờ, ông phát hiện mình bị ung thư não vào tuổi 30. "Tôi vẫn còn nhớ rõ buổi chiều tháng 10 tại Pittsburg đó, tôi phóng xe mô tô trên đại lộ dọc theo hai hàng cây, lá mùa thu đã trở màu đỏ ối, tôi đang trên đường đi đến trung tâm MRI. Jonathan và Doug đang đợi tôi ở đó để làm thí nghiệm với các sinh viên tình nguyện. Họ sẽ nhận được một số thù lao nhỏ sau khi nằm vào máy soi và thực hành một số động tác do chúng tôi soạn trước. Sinh viên thứ nhất bắt đầu lúc 8 giờ. Sinh viên thứ hai đáng lẽ phải đến vào lúc 10 giờ nhưng không thấy đến. Jonathan và Doug bảo tôi thay thế. Lẽ dĩ nhiên tôi nhận lời. Tôi nằm vào máy soi. (...) Sau 10 phút nằm trong máy soi để cho hai bạn chụp hình, tôi chờ đợi bắt đầu thể hiện các động tác chiếu trên màn hình, nhưng tôi không thấy gì cả. Doug và Jonathan đang ở trong phòng phía trong và chúng tôi phải liên lạc với nhau qua bộ đàm. Tôi nghe trên ống loa: "David, có vấn đề. Phải chụp hình lại." Không sao, tôi sẽ đợi. Chúng tôi bắt đầu lại. Mười phút trôi qua. Tôi nghe tiếng Jonathan: "Có vấn đề. Chúng tôi sắp vào đây." Khi tôi ra khỏi máy soi, tôi thấy sắc mặt của hai bạn tôi có vẻ hơi lạ. Jonathan để tay lên vai tôi và nói: "Chúng ta không thể tiếp tục thí nghiệm được. Có một cái gì trên não của anh." Tôi bảo tôi muốn xem các hình họ mới chụp. (...) Bên tay phải của vùng tiền não của tôi có một cục bướu to bằng quả trứng gà nhỏ. Ở vị trí này cục bướu đó không phải là một cục bướu vô hại, chỉ cần mổ ra là xong chuyện. Cục bướu này là dấu hiệu của một chứng bệnh rất nguy hiểm..." Hào quang khoa học vừa đến thì bất hạnh ung thư cũng ập tới. Người bác sĩ tài ba choáng váng. "Làm sao đời tôi lại chấm dứt như thế này nhỉ? Thật khó mà tưởng tượng được. Có một cái vực rất sâu giữa những gì tôi mới khám phá và những gì tôi đã cố gắng xây đắp từ bao lâu nay." David dự cảm là mình chỉ sống khoảng 6 tháng hoặc quá lắm là một năm. Ông trở về nhà, vắt tay lên trán và chiêm nghiệm cuộc đời qua làn khói thuốc. Nhưng cuối cùng, ông ngộ ra một điều bình thường: "Đây là một phần của kinh nghiệm làm người thôi. Rất nhiều người khác đã bị như tôi và tôi đâu có gì đặc biệt. Kiếp làm người là đơn giản như vậy. Trí óc tôi dần dần tìm ra lối thoát cho mình. Đêm đó tôi ngủ được và ngày hôm sau tôi có thể đi làm việc lại và bắt đầu đối diện với cơn bệnh và cuộc đời của tôi." Thật lạ lùng! Tưởng là tai họa, không dè căn bệnh ung thư lại hé mở cho ông một cuộc đời khác, mà trước đây, ông không hề biết vì mải mê với vinh quang khoa học, đến nổi vợ chồng ông sớm ly dị. "Một vài tuần sau khi biết mình mang bệnh, tôi có cảm tưởng kỳ lạ hình như có một tấm màn mới được vén ra mà lâu nay đã che mắt tôi lại. Một chiều chủ nhật, trong căn phòng nhỏ của chúng tôi, tôi ngồi ngắm Anna[1]. Chăm chú và bình yên, nàng ngồi trên sàn nhà, cạnh bàn nước, đang cố dịch những bài thơ từ tiếng Pháp ra tiếng Anh. Lần đầu tiên tôi nhìn nàng và không còn muốn tự hỏi tôi có nên yêu người khác không. Tôi chỉ thấy vài sợi tóc duyên dáng rủ xuống mặt nàng khi nàng cúi xuống trên trang sách, tôi chỉ thấy những ngón tay mềm mại của nàng đang cầm bút hý hoáy viết. (...) Sự hiện diện của nàng làm tôi vô cùng cảm động. Tôi thấy chỉ cần được phép chứng kiến giây phút đó đã là một đặc ân lớn lao đối với tôi lắm rồi. Tại sao tôi không nhìn thấy nàng như vậy trước đây?" Ông tiếp tục sống như trước, ăn kiêng cử đường và thịt đỏ, tập thể dục. Bệnh ung thư trở lại vài năm sau đó, ông đã chịu đựng một đợt giải phẩu thứ hai, và hóa trị, xạ trị. Rồi thì ông quyết định dùng năng lực y khoa và khoa học của mình để khám phá và kiểm tra làm thế nào tự cơ thể mình ngăn ngừa ung thư tốt hơn. Ông bộc bạch: "Là một bác sĩ và nhà khoa học, tôi chẳng bảo vệ mình khỏi bị ung thư. Nhưng tôi có thể khảo cứu sâu xa trong tài liệu y khoa và khoa học để tìm ra cách thức sống lâu hơn là một vài năm mà tôi chắc sống được." "Điều đầu tiên tôi học được là ai ai cũng đều có tế bào ung thư trong người, dù ít dù nhiều. Nhưng ai cũng có những sự bảo vệ tự nhiên để ngăn ngừa những tế bào đó khỏi trở thành bệnh tấn công mình. Những bảo vệ đó bao gồm hệ miễn dịch, những chức năng cơ thể kiểm soát viêm nhiểm, và thực phẩm làm giảm sự gia tăng mạch máu gây nên khối u." "Tôi khám phá một danh sách những thực phẩm chống ung thư, rất dài. Một vài thực phẩm ngăn chận tiến trình tự nhiên trong cơ thể, ví dụ như viêm nhiểm làm mồi cho ung thư phát triển. Một số thực phẩm khác làm chết tế bào ung thư thông qua một quá trình mà các chuyên gia gọi là apostosis. Một số khác làm giải độc cơ thể hay che chở chống lại chiều hướng xấu từ gốc. Nhưng phần lớn thực phẩm đều tấn công bệnh trên nhiều chiến tuyến khác nhau. Chúng tấn công ngày lại ngày, ba lần trong ngày, mà không gây ra biến chứng nào. Để tránh bệnh, điều cốt yếu là nắm lấy lợi thế tự nhiên đó, và nuôi dưỡng nó." "Lối sống của chúng ta là một dạng phân bón cho ung thư. Quá nhiều thịt đỏ, quá nhiều đường, ít rau cải và trái cây: tất cả cần phải được xét lại trong thói quen ăn uống của chúng ta nếu muốn tăng cường sức đề kháng tự nhiên để chống lại ung thư" - David Servan-Schreiber nhấn mạnh. Trong website cũng như trong sách của mình, David Servan-Schreiber đã liệt kê tỉ mỉ và đầy đủ chế độ ăn uống và dùng thực phẩm ngăn ngừa bệnh ung thư. Cũng đã có nhiều trang web tiếng Việt trích dịch các tài liệu đó, xin tóm tắt một đoạn trong bài: "Phòng chống ung thư theo phương cách tự nhiên" của Trọng Thanh trong website tintuccaonien.com: "Nên ăn các các thức ăn chống ung thư như rau xanh, đặc biệt là bắp cải, súp lơ, súp lơ xanh, cà rốt, bí đỏ, cà chua, hành, tỏi, nghệ, các loại quả như táo, nho, lê, quả lựu,... nên ăn cá với số lượng vừa phải. Đặc biệt ưu tiên các sản phẩm sạch. Về đồ ngọt, nên dùng đường trái cây, mía, hoặc đường chưa tinh chế, hoặc mật ong, với số lượng vừa phải. Uống nước chè xanh, nước sạch, nếu ở khu vực nước bị nhiễm bẩn thì nên có máy lọc nước. Những thực phẩm cần tránh hoặc hạn chế là : thịt, đặc biệt là thịt có màu đỏ, đường, đồ béo quá, đồ nướng, đồ rán cháy, đồ chế biến sẵn, thịt chế biến sẵn và các sản phẩm từ sữa như pho mát (tuy nhiên có thể ăn sữa chua). Không uống rượu, hút thuốc lá hoặc tránh môi trường có nhiều khói thuốc lá." Nhưng cuộc chiến của ông chống ung thư không chỉ là chuyện ăn uống, mà là phương pháp điều trị y khoa tổng hợp, bao gồm trị liệu của bệnh viện và các bác sĩ chuyên khoa, cải thiện dinh dưỡng và ổn định tinh thần. Cuộc đời và sự đóng góp của ông càng phong phú hơn, không chỉ trong lãnh vực y khoa, mà còn trong lãnh vực viết văn, nhằm bày tỏ cách sống mới của mình và chia sẻ với mọi người về kinh nghiệm và kiến thức chống ung thư, đem lại ổn định tinh thần cho người bệnh. Quà tặng cho đời là website do ông lập ra: Anticancer - A new way of life (Chống ung thư - Một cách sống mới), và cuốn sách cùng tên với website, được xem là loại best-seller (bán chạy). Ông cũng đã cho xuất bản sách bằng tiếng Pháp: "On peut se dire aurevoir plusieur fois" (Ta có thể nói giả từ nhiều lần). Ông cũng đã phát biểu những vấn đề về ung thư tại nhiều hội nghị khoa học về ung thư trên thế giới. Thật bất ngờ và cảm động khi ông bày tỏ niềm hạnh phúc dâng tràn, với thời gian gần 20 năm sống cùng căn bệnh: "Thật lạ lùng, ngày nay tôi mạnh khỏe hơn, hạnh phúc hơn trước khi tôi bị bệnh. Tôi cảm thấy bình yên hơn, sáng sủa hơn, giàu nghị lực hơn, và thiết tha với cuộc sống. (...) Những khảo sát gần đây gợi ý rằng những tập quán hàng ngày có lợi cho sức khỏe có thể đảm bảo tiến triển về thể chất sau hai hay bốn tháng... Những gì tôi học được từ chặng đường riêng của tôi, đó là hãy nuôi dưỡng đời sống với những mức độ mà mình có được, qua những bữa ăn, qua đi bộ trong thiên nhiên, qua mục đích tốt lành của công việc, qua dòng yêu thương trong quan hệ, và qua sự che chở của môi trường của chúng ta. Khoa học bảo tôi rằng những điều đó làm chậm tiến trình của bệnh ung thư, và có thể quan trọng hơn, chúng mang lại cho cuộc sống hàng ngày tia sáng mới và ý nghĩa mới." Nhưng rồi cuộc chiến đấu 20 năm chống ung thư đó cũng phải kết thúc: ông từ trần vào ngày 24/7/2011, hưởng thọ 50 tuổi. Ông đã để lại cho đời những kiến thức và kinh nghiệm chống ung thư quý báu, bên cạnh những đóng góp lớn cho khoa tâm thần học trên thế giới. Cuộc đời mới của ông đầy ý nghĩa nhân văn sau khi phát giác bệnh ung thư đã làm mọi người tin yêu cuộc sống, và làm dịu nổi đau của bệnh nhân ung thư. Những lời tâm huyết sau đây của ông muốn nhắn nhủ thiết tha đến mọi người, nhằm tạo hạnh phúc cho mình và an lạc cho xã hội đó là: Kết nối với người khác, sống đời hoạt động, quan tâm sâu sắc thời khắc hiện tại, không ngừng học tập, sống vị tha. Tác giả: CAO HUY HÓA tuanvietnamnet
  9. Rời chùa Phước Thiện nhóm chúng tôi đến Cơ Sở nuôi dạy trẻ Thiện Tâm..... Quà ở đây gồm 250 kg gạo, 1 thùng nước rửa chén, 1 thùng bột giặt, 36 bộ quần áo trẻ em, 5 H bánh Chocopie, 1 thùng sữa Ha Lan, 30h sữa Ovaltine, 30 keo App.36 bánh Panati. 2 túi quần áo sơ sinh của Biken gởi tặng. Phát quà cho các em Ngoài số quà được chuẩn bị, chúng tôi còn nhận được từ Chị Minh Hiếu 2 túi quần áo trẻ em, Biken 2 túi quần áo tả lót trẻ sơ sinh, Chip 2 túi quần áo, Chị Ánh Xuân quần áo cho trẻ lớn. Tất cả đều còn sử dụng được tốt, Vô cùng cảm niệm những tấm lòng của các nhà hảo tâm đã hổ trợ quà cho chuyến đi trở nên phong phú.
  10. Đã chi http://diendan.lyhoc...-nhan-ngay-1-6/ Quỹ hiện có : 18,034,000 đ - 10,258,300 đ = 7,775,700 đ ( bảy triệu bảy trăm bảy mươi lăm ngàn bảy trăm đồng)
  11. Tổng chi phí cho quà tặng gồm : 1) 450 kg gạo Jasmine X 12,500 = 5.625.000 đ (năm triệu sáu trăm hai mươi lăm ngàn đồng) 2) Quạt treo tường : 275.000 đ X 6 = 1.650,000 đ (một triệu sáu trăm năm mươi ngàn đồng) 3) Quạt đứng : 410.000 đ X 2 = 820.000 đ ( tám trăm hai mươi ngàn đồng) 4) Bánh Panati 8000 đ X 72b = 576.000 đ (năm trăm bảy mươi sáu ngàn đồng) 5) Dầu gội + Kẹo + Nước rửa chén + Bột giặt + Sữa Ovaltine = 1.587.300 đ ( một triệu năm trăm tám mươi bảy ngàn ba trăm đồng) 6) G/Đ Chipchip tặng 69 bộ thun trẻ em trị giá = 2,550,000 đ ( hai triệu năm trăm năm mươi ngàn đồng) Tổng Quà : 12.808.300 (mười hai triệu tám trăm lẽ tám ngàn ba trăm đồng)
  12. G/đ Anh Phong Chị Phương ủng hộ 50kg gạo = 625,000 đ (sáu trăm hai mươi lăm ngàn đồng) Quỹ hiện có : 17,709,000 đ + 625,000 đ = 18,034,000 đ (mười tám triệu ko trăm ba mươi bốn ngàn đồng)
  13. Ai cũng đói và đã hưởng bữa chay thịnh soạn.
  14. 200 kg gạo được chuyển đến tặng các em chùa Phước Thiện Gạo cũng được đưa đến đúng giờ công việc tiếp theo Anh Phong và bác Tài đã nhanh chóng ráp Quạt để bàn giao cho các em. Xong 1 cái! Ôi mát quá! và chúng ta cũng mát lòng dù ngoài trời lúc này đang là 37o Sờ tí xem nào! Buông kẹo bánh xuống để chắp tay chào khách cái nào! Có 1 chú còn tiếc nuối! Chúng tôi thọ trai tại nhà chùa, lần nào cũng thế lần nào cũng ăn mày cửa Phật những thực phẩm thanh tịnh nơi góc tường các bé cũng thưởng thức quà được chia từ Bé Doãn Thành.
  15. NHóm chúng tôi đã khởi hành vào lúc 6g30 sáng và.... đến chùa xuống quà.... Đến ngày đi chúng tôi có nhận được quà của Biken gởi tặng gồm có 2 thùng sữa hà lan và 10 hộp bánh Chocopie Có thêm quà của Biken chúng tôi phân bổ Chùa Phước Thiện 5 hộp chocopie và 1 thùng sữa halan các em cũng tham gia vận chuyển vào chánh điện cả 4 túi quần áo cũ của Chị Minh Hiếu và Chị Ánh Xuân trao tặng.
  16. Xác nhận có 300,000 đ (ba trăm ngàn đồng) của Nguyên Anh ủng hộ từ thiện. Quỹ hiện có : 17,409,000 đ + 300,000 đ = 17,709,000 đ (mười bảy triệu bảy trăm lẽ chín ngàn đồng)
  17. Đã nhận của Công Minh 1,000,000 đ (một triệu đồng) và An Thanh 1,000,000 đ (một triệu đồng) cho chương trình thăm trao quà cho 2 Chùa nuôi dạy trẻ mồ côi. Quỹ hiện có: 15,409,000 đ + 2,000,000 đ = 17,409,000 đ (mười bảy triệu bốn trăm lẽ chín ngàn đồng)
  18. Đề nghị ACE tham gia có mặt vào lúc 6g để khởi hành vào lúc 6g 30 sáng !
  19. Thành thật chia buồn cùng Biển Xanh và thân quyến Kính Cầu cho hương hồn Cụ Siêu Sinh miền Cực Lạc.
  20. Vâng! cám ơn người ở lại chúng tôi sẽ đem những lời chúc tốt lành đến với các em, bởi chuyến đi có viên mãn cũng tương tác bởi câu chúc lành.
  21. Sữa Ovaltine Kẹo Appenlibie và bánh Panati Xà bông tắm ,gội. 200 viên thuốc cảm sốt Doliprane và Eferralgan 64 bộ quần áo trẻ em do gia đình Chipchip trao chuyển tặng các em Xà bông giặt + nước rửa chén Quạt SenKo
  22. Đề nghị ACE có mặt tại chợ Nguyễn Đình Chiểu cổng chính hướng đường Nguyễn Kiệm cổng xe lửa quẹo phải đi vào. Vào lúc 6g 30 xe khởi hành. Gồm có : - 6 quạt treo tường hiệu SenKo - 2 quạt đứng - 2 thùng bột giặt loại 12 kg/th - Xà phòng tắm trẻ em 4 chai - Xà phòng gội trẻ em 4 chai - Nước rửa chén 2 thùng loại 4,5kg/th - Bánh Napati 2 thùng loại 36b/th - Keo Appenlibie 60 cây - Sữa Ovaltine 60h/200ml/h - Quần áo trẻ em từ 2 t đến 15 t, 69 bộ thành tiền 2,550,000 đ (hai triệu năm trăm năm mươi ngàn đồng) - Quần áo cũ trẻ em do Chị Minh Hiếu đóng góp 2 túi.
  23. Gieo đau khổ sẽ gặt hái khổ đau Hôm qua là ngày mùng 8 Lịch Kim cương thừa, ngày vía của Đức Phật Dược sư. Nếu bạn sát sinh hoặc gây ra cái chết cho một con vật, hậu quả nghiệp báo sẽ bị nhân lên gấp một trăm ngàn lần. Không may thay, ngày này lại rơi vào đúng dịp lễ hội Dashain của , lễ hội quan trọng nhất trong năm của những người Hindu tại Nepal. Trong lễ hội này, người ta tưởng niệm tới chiến công vĩ đại của Thần Ram, với sự trợ giúp của nữ thần Durga, đã chinh phục Ác quỷ trong trận chiến Ramayan. Người ta thường tái hiện lại cảnh giết chết ác quỷ Mahisasura đội lốt trâu đã từng khiến muôn loài khiếp hãi. Theo truyền thống, trong suốt 15 ngày diễn ra lễ hội Dashain, hàng trăm con vật bị giết hại trong tất cả các ngôi đền để cúng tế lên nữ thần và ngăn trừ những cơn thịnh nộ. Máu trâu bò, dê cừu và chim chóc chảy ngập các bậc thềm tại những khu đền đài miếu mạo. Cảnh hiến tế sẽ kéo dài trong suốt thời gian lễ hội, biến toàn bộ mặt thềm xung quanh các ngôi đền trở thành bể máu khổng lồ. Hôm qua quả là một ngày khủng khiếp với những cuộc tàn sát ghê rợn. Lẽ ra đó là một ngày rất cát tường để tích lũy công đức, song nhân danh tôn giáo, từ hàng ngàn năm nay, ngày này đã trở thành một ngày đặc biệt để sát sinh. Làm sao chúng ta có thể hạnh phúc khi mang lại những đau khổ tột cùng như vậy cho những chúng sinh khác? Không chỉ riêng tôi mà còn rất nhiều người khác như tôi, có tấm lòng và tình yêu đối với loài vật cũng như mọi loài hữu tình khác, đang nỗ lực hết sức để làm được điều có lợi ích trong ngày hôm qua. Giết chóc nhân danh tâm linh quả thực là điều tồi tệ nhất mà một người có thể làm, cho bản thân mình và cho chúng sinh khác. Tôi hy vọng rằng những ác nghiệp ghê rợn như vậy có thể được chấm dứt nhờ hiểu biết chân thật về tội ác, nỗi đau đớn và sự thống khổ chính nơi mình và muôn loài. Bản thân tôi đã cầu nguyện từ hàng nhiều thập kỷ. Mặc dù tôi biết đã có hẳn một phong trào phản đối sự tàn bạo vô lý này song tếng nói vẫn chưa thật lớn, trong khi những người ủng hộ việc tàn sát loài vật nhân danh tôn giáo lại vô cùng mạnh mẽ và quyền lực. Ở châu Âu, những người thích săn bắn đã lập nên rất nhiều hiệp hội lớn mạnh đến mức ngay cả chính phủ cũng chẳng thể tìm ra biện pháp ngăn chặn họ. Ở đây cũng như vậy, những đồ tể này vô cùng mạnh mẽ và quyền lực, chúng ta chẳng thể làm được gì. Tôi đành phải chờ cho những lời cầu nguyện của mình được ứng nghiệm. Ngày hôm qua trong buổi chia sẻ giáo pháp, tôi đã không ngăn nổi nước mắt tuôn trào, tôi chẳng thể nào tiếp tục giảng pháp cho dù đã cố gắng hết mức. Buổi pháp thoại vì thế đã phải kết thúc sớm hơn dự kiến. Tôi chỉ còn biết cầu nguyện trong nỗi buồn và sự tuyệt vọng cho những chúng sinh bất hạnh, cho những kẻ đồ tể bất hạnh và cho tất cả những người mắc vào sát nghiệp tàn bạo này. Chúng ta có quyền gì mà tước bỏ sinh mạng của những chúng sinh khác? Mỗi lần tới thăm một đất nước xa lạ, mỗi khi nhìn thấy những con vật trong bể nước chờ tới lượt bị sát sinh, mỗi lần nhìn thấy người ta say sưa thưởng thức những món tôm hùm, cua bể, cá tươi hay thịt sống, và mỗi lần này tôi tìm cách mua lại những con vật tội nghiệp từ tay những chủ nhà hàng máu lạnh vô cảm để rồi bị họ phũ phàng từ chối, tôi thực sự cảm thấy mình bất lực. Đã hàng ngàn năm nay, chúng tôi luôn trở lại cõi này để cùng chia sẻ tình yêu thương và trí tuệ, thế nhưng con người lại bị vô minh che mắt, mải mê vui thú với việc gây đau khổ và tước bỏ sinh mạng của chúng sinh khác, ăn thịt chúng sinh hay làm đủ những điều vô nghĩa khác nhân danh tình yêu, nhân danh tôn giáo, bao biện rằng đó là những thức ăn ngon, hoặc thậm chí lạm dụng cả việc cúng dường lên bậc Thầy hoặc các bản tôn. Nhiều lúc tôi nghĩ rất nhiều và cảm thấy gần như chẳng còn việc gì phải lãng phí thời gian ở cõi này nếu như con người không thay đổi, nhất là nếu như các học trò và bạn hữu của tôi không tinh tiến hơn. Lý do nào để tiếp tục ở lại? Chúng ta cần hiểu và luôn tự nhắc nhở rằng nếu như mang lại đau khổ cho chúng sinh bằng cách tước bỏ mạng sống của họ, hoặc chỉ là nói những lời vô nghĩa, hay làm bất cứ điều gì bắt nguồn từ bản ngã và từ những xúc tình của mình, thì sẽ chẳng thể có được nghiệp quả nào tốt đẹp. Gây ra đau khổ cho chúng sinh khác sẽ chỉ mang lại cho bạn đau đớn và nỗi thống khổ. Nếu muốn được hạnh phúc, bạn cần phải mang lại hạnh phúc cho chúng sinh và cần phải có một trái tim quảng đại. Nếu không thì sự thực hành của bạn sẽ không phải là tâm linh, bạn chỉ đang diễn một vở kịch của bản ngã. Hãy tự chất vấn xem bạn đang thực hành Pháp hay đang diễn kịch? Nếu bạn đang diễn kịch, hãy dừng lại ngay lập tức! Tôi cố hết sức để kéo tâm trí mình ra khỏi sự việc này, để cười và tươi tỉnh hơn với mọi người, ít nhất để trông tôi đỡ hơn, thay vì cứ ngồi khóc trên pháp tòa một cách thảm hại. Bản ngã của tôi không muốn tôi trông tệ đến thế. Lúc đó tôi vừa lau nước mắt trên mặt, vừa sụt sịt như thể bị cảm cúm. Hàng ngàn và hàng triệu con vật bị đem hiến tế mỗi năm tại Nepal, rồi hàng triệu và hàng tỷ con vật đang bị giết hại mỗi ngày để lấp đầy dạ dày của chúng ta, cứ như thể chúng ta sẽ không thể nào sống nổi nếu như không ăn thịt. Thế nhưng chẳng ai buồn lòng bận tâm, không cả một nét mặt buồn rầu. Mà điều đáng buồn nhất là có quá nhiều tội ác đang được thực hiện nhân danh tôn giáo. Nếu là vì lí do thỏa mãn hay vì một cái gì khác thì chúng ta vẫn có thể đổ tại vô minh và bản ngã. Nếu là vì trí tuệ và tâm linh tôn giáo, tại sao chúng ta lại không thể trông đợi một điều gì khác ngoài sự tàn bạo? Không, chúng ta không thể. Tôi hy vọng các bạn sẽ không nghĩ rằng tôi là người bi quan, tôi thực sự không có lựa chọn. Nếu như ngay cả một trong những tôn giáo vĩ đại nhất cũng đang làm những điều như thế này, quả thực tương lai trông rất mịt mờ và vô vọng. Mỗi khi nghĩ tới điều đó là nước mắt tôi lại trào dâng. Điều này không phải chỉ xảy ra mỗi hôm qua, từ khi còn nhỏ tôi đã phải chịu đựng sự đau khổ này mà chẳng có biện pháp nào ngoài khóc than và cầu nguyện. Tôi đã cố gắng mua những con dê và những con vật khác đang bị đưa đến lò mổ, nhưng tôi không làm được nhiều. Với nguồn tài chính giới hạn, tôi chỉ có chút tiền để cứu chúng và cũng chỉ có chút đất để nuôi chúng. Tôi có thể làm gì được đây ngoại trừ rơi nước mắt và cầu nguyện thiết tha. Từ hôm qua chúng tôi đã bắt đầu cử hành những khóa lễ cầu nguyện lớn. Hôm nay, sau khi đã hoàn thành xong khóa lễ cúng dường lên bậc Thượng sư tôn quý, chúng tôi sẽ bắt đầu những khóa lễ cầu nguyện cho những cuộc thảm sát này. Tôi biết sẽ chẳng ai gọi đây là một thảm họa, nhưng bạn thử nghĩ xem, nếu một ngày nào đó có một loài từ một hành tinh khác đến và nhân danh tôn giáo, họ nói rằng hiến tế con người là cách tích lũy công đức và tiêu trừ chướng ngại rất tốt, chúng ta sẽ cảm thấy ra sao? Nếu một ngày, họ bảo rằng thịt người ngon tuyệt và họ muốn làm món sushi thịt người, chúng ta sẽ làm gì? Nếu họ nói rằng món thịt người tẩm bột rán hay thịt người tươi sống rất ngon, ta sẽ nghĩ thế nào? Chúng ta, những người đang bước đi trên con đường Bồ tát đạo, cần phải cầu nguyện, phát nguyện và cố gắng, mọi hành giả đều phải từ bỏ hoàn toàn ác nghiệp sát sinh, chúng ta cần phải cầu nguyện và hành động trong nhiều kiếp sống tới cho tới khi đạt được thành tựu đại giác ngộ. Chúng ta không bao giờ được đi ngược lại lời phát nguyện của mình! DRUKPAvietnam.org Drukpavietnam.org
  24. Yêu kính bậc sinh thành Tâm chúng ta thêu dệt tạo tác nên mọi điều, nhiều khi thật khó lường. Đôi khi nó cất chứa những thông tin vô nghĩa và vứt bỏ những thông tin hữu ích. Tôi luôn nhắc nhở học trò và bạn bè rằng, đừng lưu lại trong tâm những điều vô nghĩa, cuộc sống của bạn rất ngắn ngủi, và khả năng ghi nhớ của tâm bạn cũng rất hữu hạn cho cuộc sống ngắn ngủi này mà thôi. Hãy để dành tâm mình cho những điều hữu ích, đó là những điều giúp bạn trưởng dưỡng một tâm thái lạc quan tích cực thay vì những ảnh hưởng tiêu cực khiến tâm bạn điên đảo, mất cân bằng. Chúng ta không muốn phí phạm từng thời khắc quý báu của mình cho sự chi phối của cảm xúc, dù là cho niềm vui sướng tột độ hay cho những sân giận khổ đau, những chi phối này đều làm tiêu tốn thời gian và năng lượng của chúng ta như nhau. Chúng ta cần luôn giữ trạng thái cân bằng. Nếu ta thấy mình, trong một lúc nào đó, trở nên hưng phấn quá mức, chúng ta nên tĩnh tâm trở lại. Khi chúng ta cảm giác sân hận dâng trào, chúng ta nên nhanh chóng làm nguội ngọn lửa sân đang thiêu đốt tâm mình. Nếu ta cảm thấy chán nản, phiền muộn, ta cần làm cho mình trở nên phấn chấn, lạc quan hơn. Bằng cách giữ tâm trong trạng thái tỉnh giác để trọn hưởng cuộc sống thực tại, chúng ta sẽ luôn duy trì cho mình con đường trung đạo, như vậy chắc chắn chúng ta sẽ không trở nên phóng túng, điên cuồng. Những đợt sóng thăng trầm của ngoại cảnh sẽ không thể lay động tâm ta, Cuộc sống sẽ luôn tươi đẹp một cách nhậm vận, tự nhiên. Vì lẽ đó, chúng ta không nên khuyến khích con cái mình để chúng bị những xúc tình phiền não chi phối hay làm tăng trưởng bản ngã trong chúng, việc giáo dưỡng của bậc cha mẹ như chúng ta đối với con cái mình theo cách này là vô cùng quan trọng. Cứ mỗi khi nghĩ về hàng loạt những vấn đề mà lớp thanh thiếu niên gây ra cho cha mẹ, gia đình, nhà trường và xã hội ngày nay, tôi luôn cảm thấy rằng điều đầu tiên chúng ta cần làm là kiểm điểm các bậc phụ huynh. Trẻ em là tương lai của chúng ta, vì vậy chúng vô cùng quan trọng. Nhưng quan trọng hơn là các bậc phụ huynh. Bậc làm cha làm mẹ cần chăm sóc dạy dỗ con cái bằng tình yêu thương và sự quan tâm, chẳng khác gì một người làm vườn cần mẫn chăm sóc, vun bồi những luống hoa của mình. Đôi khi, vì làm cha mẹ, có thể chúng ta muốn chiều chuộng con cái bằng nhiều cách khác nhau, khi đó, bạn nên lùi lại một chút để suy nghĩ cho thấu đáo về những hậu quả mà việc này sẽ đem lại. Đáng buồn thay, rất nhiều bậc cha mẹ ngày nay coi con cái như những vật phẩm để phô trương với người khác. Rốt cục, những đứa con như vậy sẽ lớn lên với rất nhiều vấn đề về bản ngã. Cha mẹ có trách nhiệm rất lớn, không chỉ là lo liệu một cuộc sống vật chất để nuôi nấng con cái, mà cha mẹ còn cần nỗ lực dành rất nhiều công sức và tâm sức để đảm bảo con cái mình khôn lớn thành người. Chăm sóc, dạy dỗ con cái thực sự không phải là công việc của người giúp việc. Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã được đem về tự viện. Không giống như hầu hết các bạn, vì vai trò mà tôi nắm giữ, tôi đã không có những cơ hội quý báu để được hưởng sự chăm sóc, dưỡng dục của thân mẫu tôi. Thân mẫu tôi cũng vô cùng bận rộn vì người luôn phải đi cùng và trợ giúp cho thân phụ tôi trong những hoạt động Phật sự, hoạt động tâm linh phát triển rộng khắp và đạt được rất nhiều thành tựu của người. Bất cứ khi nào có cơ hội ở bên cạnh tôi, thân mẫu luôn cho tôi thấy một hình ảnh mẫu mực. Người không nói nhiều, người dạy tôi qua hành động thiết thực. Tôi nhận thấy các bậc cha mẹ ngày nay rầy la, trách móc con cái quá nhiều, và con cái thường trở nên quá mệt mỏi khi nghe cha mẹ mắng mỏ, để giải tỏa việc này, chúng lại đi tìm những nơi khác và chú tâm vào những việc khác. Vì vậy, thay vì la mắng, cha mẹ phải tìm cách hiểu con cái và làm gương cho con. Nếu như cha mẹ luôn luôn thái quá, luôn to tiếng, và luôn để cho xúc tình phiền não chi phối mình, con cái họ sẽ theo gương này và trở nên giống cha mẹ một cách tự nhiên, vô thức. Đợi đến sau này, khi những đứa trẻ đã trở thành một vấn đề đau đầu và nhức nhối, khi đó cha mẹ lại đổ lỗi cho nhà trường, cho xã hội, cho người giúp việc, thậm chí cho tất cả mọi người. Bởi vậy, bậc làm cha mẹ cần luôn luôn tỉnh giác, vì con cái họ sẽ luôn bắt chước những thói quen của cha mẹ mình, dù cha mẹ không hề hay biết việc này. Là con, chúng ta phải thường xuyên nhắc nhở mình về bao nhiêu ân đức mà cha mẹ dành cho mình. Hẳn bạn còn nhớ ai đã ẵm bồng khi bạn khóc, khi bạn đói, vấp ngã, hay bị đau? Tình yêu của cha mẹ dành cho con cái là vô điều kiện, đôi khi, cha mẹ bày tỏ tình cảm đó đối với con cái có hơi khác lạ, tuy nhiên, hầu hết thời gian, chúng ta luôn được lớn lên trong tình yêu thương và sự chăm sóc nâng niu của cha mẹ. Lẽ dĩ nhiên, cũng có những bậc cha mẹ vô trách nhiệm hoặc lạm dụng con cái mình. Nhưng hầu hết cha mẹ đều dành tình yêu thương, ân cần cho con cái, dù tình yêu thương đó có sáng suốt hay không, điều đó không thành vấn đề, điều thực sự quan trọng là cha mẹ yêu thương chúng ta vô điều kiện, vậy nhưng hầu hết chúng ta, những đứa con, lại yêu kính cha mẹ với rất nhiều điều kiện. Khi chúng ta già đi mỗi ngày, chúng ta phải nhớ rằng cha mẹ mình cũng ngày một có tuổi, ngày thêm già yếu. Thời gian mà ta có với cha mẹ mình chỉ có hạn, bởi vậy nên bất cứ khi nào có thời gian ở bên cạnh cha mẹ, ta hãy làm cho họ hoan hỷ, hạnh phúc, hãy khiến cho họ mỉm cười. Không có công đức nào sánh với công đức của việc đáp đền ân nghĩa của mẹ cha, đặc biệt là với mẹ ta. Chúng ta thường cầu nguyện câu “hết thảy chúng sinh mẹ”. Điều này có nghĩa là, trong vô vàn kiếp đời quá khứ, chúng ta đã nhận vô vàn chúng sinh là mẹ mình, một vài trong số đó, vào kiếp đời này, có thể là bạn ta, là vật nuôi của ta, là đối tác kinh doanh, thậm chí có thể là kẻ thù. Khi bạn quán chiếu một cách sâu sắc, nếu bạn có thể nhớ được rằng, trong đời này mẹ đã yêu thương chăm lo cho mình như thế nào, thì trong mỗi kiếp đời quá khứ, những chúng sinh mẹ đó cũng yêu thương quan tâm đến bạn chừng ấy. Khi bạn có suy nghĩ và hiểu biết như vậy, bạn sẽ không thể làm hại bất cứ ai, bạn sẽ không thể nghĩ đến việc ăn thịt bất cứ chúng sinh nào, bạn sẽ không thể nghĩ đến việc lạm dụng, ngược đãi bất cứ chúng sinh nào, bởi vì tất cả mọi chúng sinh đều là “chúng sinh mẹ”. Hôm nay là Ngày của Mẹ. Tôi biết rất nhiều học trò và bạn bè của mình đang hướng tình yêu thương và lòng kính trọng tới mẹ - đấng sinh thành ra mình. Đó cũng là lý do tại sao tất cả chương trình quảng cáo tivi, tất cả những biển hiệu đều đang nhắc ta mua quà cho mẹ. Đây chỉ là một chiêu trong thương mại. Điều chúng ta cần làm là biến tất cả mọi ngày đều trở thành Ngày của Mẹ, và luôn nhắc nhở bản thân rằng tất cả mọi chúng sinh trong một kiếp nào đó đều đã là mẹ mình. Chúng ta hãy nghĩ về tình mẹ, về công ơn và ân đức của mẹ. Chúng ta hãy trân trọng và tri ân tình cảm và ân đức của tất cả những ai đã là mẹ ta trong vô lượng kiếp. Đây chính là bài thực hành tâm linh và thực hành Bồ tát đạo đối với mỗi chúng ta. Xin được gửi lời chúc nguyện nhân dịp lễ này để mỗi ngày đều là Ngày của Mẹ!
  25. Xin lỗi tôi không thể giãi thích nhiều lần cho 1 câu hỏi! Người thỉnh nhận rất cần tín tâm cũng như tìm hiểu ít nhất cũng qua Topic này trước khi đặt lại vấn đề mà nhiều người đã hỏi và đã được trả lời, trong phật sự cũng cần 1 cái duyên cùng pháp chú!