wildlavender

Hội Viên Ưu Tú
  • Số nội dung

    6.007
  • Tham gia

  • Lần đăng nhập cuối

  • Days Won

    103

Everything posted by wildlavender

  1. Có nhận của Thiên Anh 500,000 đ (năm trăm ngàn đồng) ủng hộ quỹ từ thiện. Quỹ hiện có : 18,600,000 đ + 500,000 đ = 19,100,000 đ (mười chín triệu một trăm ngàn đồng)
  2. Xác nhận có 200,000 đ (hai trăm ngàn đồng) của Thơ (bạn nhakhanh) ủng hộ cơ sở Trọng Đức.Quỹ hiện có :18,400,000 đ + 200,000 đ = 18,600,000 đ (mười tám triệu sáu trăm ngàn đồng)
  3. Cô đã gởi đến nhok chiều nay. Cô rất hoan hỷ khi biết con ứng dụng Thần Chú vào việc phóng sinh lợi lạc cho chúng sinh hữu tình, Cô cũng từng trao tặng cho bếp ăn nhà hàng vì đặc thù công việc ngày nào họ cũng sát sinh con ah.
  4. Tân dược phổ thông trị giá 1,600,000 đ (một triệu sáu trăm ngàn đồng) 2 máy lọc nước 1 máy 4,350,000 đ X 2 = 8,700,000 đ (tám triệu bảy trăm ngàn đồng) Số quà được trao cho chuyến đi gồm : Bột giặt = 1,078,000 đ, cá cơm kho = 1,450,000 đ, Ruốc thịt heo = 885,000 đ, Sữa V Fresh + bánh kẹo = 3,100,800 đ, Thuốc tân dược 1,600,000 đ + Máy lọc nước = 8,700,000 đ = Tổng số là : 16,813,000 đ (mười sáu triệu tám trăm mười ba ngàn đồng)
  5. Có nhận của người bạn ở Vũng tàu gởi tặng 300,000 đ (ba trăm ngàn đồng) cho cơ sở Trọng Đức. Quỹ hiện có : 18,100,000 đ + 300,000 đ = 18,400,000 đ (mười tám triệu bốn trăm ngàn đồng)
  6. Có nhận được của Cô Ái Hòa ủng hộ 700,000 đ (bảy trăm ngàn đồng) cho cơ sở Trọng Đức. Quỹ hiện có: 17,400,000 đ + 700,000 đ = 18,100,000 đ (mười tám triệu một trăm ngàn đồng)
  7. Có nhận của GreenTea 500,000 đ (năm trăm ngàn đồng) ủng hộ chương trình thăm cơ sở Trọng Đức. Quỹ hiện có : 16,900,000 đ + 500,000 đ = 17,400,000 đ (mười bảy triệu bốn trăm ngàn đồng)
  8. Cô đã xác nhận bên quỹ từ thiện mời NhaKhanh theo dõi để tường minh.
  9. Xác nhận có 700,000 đ (bảy trăm ngàn đồng) của Công Minh ủng hộ chuyến thăm cơ sở Trọng Đức. Quỹ hiện có : 16,200,000 đ + 700,000 đ = 16,900,000 đ (mười sáu triệu chín trăm ngàn đồng)
  10. Cho đến nay gút danh sách tham gia gồm : Chipchip 2 suất, NhaKhanh, Trung Nhân, Thiên Luân, Thiên Anh 2 suất, Chị Ái Hòa 3 suất, Công Minh 2 suất, Thầy Thích Trí Khánh và Wild. Xe Mercedes benz 16 chỗ.
  11. Cô sẽ gởi đến nhok vào ngày mai, nhưng xem lại không có tên người nhận?
  12. Quà chuẩn bị cho chuyến đi gồm : Xà bông giặt 4,5 kg X 12 g = 54kg trị giá 1,078,000 đ (qua trao đổi được biết mỗi ngày cơ sở nuôi bn tâm thần sử dụng trên 5kg bột giặt ) 10kg Cá cơm kho = 1,450,000 đ + 3kg ruốc thịt heo 885,000 đ = 2,335,000 đ 10 thùng Sữa V Fresh đậu nành , 50 gói Kẹo Volcano, 480 bánh Solite = 3,100,800 đ Và phút cuối tặng thêm 2 máy lọc nước H-tech + thuốc tây thông dụng. Sẽ bổ sung hình ảnh vào ngày mai .
  13. Thông báo đến các ACE tham gia chuyến đi có mặt tại nhà Wild đông đủ vào lúc 21g30 và xe khởi hành vào lúc 22g tối ngày 7/7/2012.
  14. Ghi nhận có được 3,500,000 đ của nhóm gia đình bạn bè Nhakhanh ủng hộ chương trình thăm cơ sở tâm thần Trọng Đức. Quỹ hiện có: 12,700,000 đ + 3,500,000 đ = 16,200,000 đ (mười sáu triệu hai trăm ngàn đồng)
  15. Đề nghị AE Quản trị sáng suốt soi kỹ những nick mới đăng nhập bởi tiểu nhân vẫn dụng tâm âm mưu đánh phá, vì ko chính danh nên cứ tạo nick ảo nhằm đưa ý đồ bôi nhọ, dù sao chúng ta cũng là một tổ chức có uy tín việc đó cũng chẳng ảnh hưởng nhưng ít ra nhặt sâu quét rác vẫn là nhiệm vụ song song bảo vệ diễn đàn.
  16. Đã nhận của sunnyday81 500,000 đ (năm trăm ngàn đồng) ủng hộ Quỹ Từ Thiện. Quỹ hiện có: 12,200,000 đ + 500,000 đ = 12,700,000 đ (mười hai triệu bảy trăm ngàn đồng)
  17. Ám ảnh cùng cực ở nghĩa trang hài nhi “Có em đưa về da trắng muốt, môi đỏ son, trông như một thiên thần. Có em vẫn còn nóng hổi, bế trên tay còn thoi thóp thở…”. Những câu chuyện về số phận các hài nhi tại nghĩa trang Đồi Cốc có thể khiến những người mạnh mẽ nhất cũng phải rơi nước mắt. Có em khi đưa về vẫn còn thoi thóp thở… Là một thành viên lâu năm của nhóm Bảo vệ sự sống, cô Nguyễn Thị Lập thật thà bảo, thời gian đầu khi tham gia nhóm, cô không tránh được cảm giác e sợ, ám ảnh. Quả thật làm công việc này phải những người “cứng vía”. Bởi không phải ai cũng “quen” được với cảnh máu me, với những hình ảnh thương tâm của các hài nhi khi bị đẩy ra khỏi bụng mẹ. Nhưng đến giờ, khi đã quen với công việc này, bất cứ khi nào vào nghĩa trang, cô Lập cũng cảm thấy ấm áp như về nhà của mình vậy. Đây là “ngôi nhà chung” mà ngày nào cô và bà con trong thôn đều muốn lui tới thăm viếng an ủi linh hồn những hài nhi nhỏ bé. Hình ảnh mai táng các hài nhi do dân làng ghi lại Cô Lập xót xa kể: “Các em bốn, năm tháng là thành hình, có tay, có chân đầy đủ, thậm chí phân biệt được trai hay gái rồi. Có em bị tiêm thuốc, người tím đen lại. Có em khi ra phải làm thủ thuật, không còn lành lặn nữa. Thậm chí có trường hợp em lớn, hôm trước mang về một nửa, hôm sau nửa kia mới được mang nốt về, chúng tôi lại phải ngồi ghép các cháu lại tay, chân, mặt… đầy đủ rồi mới đem khâm liệm, chôn cất. Đau xót nữa là trường hợp các em bảy, tám tháng, khi về đây vẫn còn nóng hổi, bế trên tay vẫn còn thoi thóp thở, vẫn còn nấc nấc. Nhưng bệnh viện họ đã tiêm thuốc rồi, không cứu được nữa”. Khuôn viên nghĩa trang dành cho các hài nhi rộng chừng 300 mét vuông, được chia làm hai khu: Một bên là những nấm mộ vô danh, mới được xây cất lại khang trang. Một bên là những nấm mộ có ghi tên tuổi cụ thể và dãy “huyệt chờ” – những hố chôn tập thể đợi mai táng các hài nhi. Cô Lập cho hay, lúc nào ở đây cũng phải sẵn các huyệt chờ như vậy. Khi nào huyệt đầy các tiểu để hài nhi thì dân làng mới lấp đất, xây cất một thể. Hầu hết các nấm mộ mộ ở đây là mộ vô danh. Ngay cả người cha, người mẹ cũng không biết con họ được an nghỉ ở đây. Chỉ có một vài trường hợp các em sinh non, hoặc trẻ chết lưu được chính bố mẹ đưa về dây chôn cất là có tên, có bia mộ riêng. Mỗi cái tên, mỗi tấm bia mộ hiếm hoi ấy cũng đều gợi lại cho cô những kỷ niệm đau buồn: “Có bậc cha mẹ đưa con về đây xong khóc lóc thảm thiết cả ngày trời. Họ xót thương con… hằng năm trời vẫn quay trở lại. Cũng có những người mẹ trót bỏ con, đoán được đưa về đây chôn cất, nhớ đến ngày mất của con lại tìm đến thắp hương, sám hối. Chẳng biết con mình nằm ở đâu giữa hàng chục vạn hài nhi ở đây, họ chỉ biết khóc và cầu nguyện…”. “Cái tiếng còn hơn cái tội” Những người gắn bó với nghĩa trang hài nhi Đồi Cốc kể rằng, ở đây họ đã chứng kiến biết bao ngang trái của cuộc đời liên quan tới những hài nhi bất hạnh. Có người chồng ép vợ bỏ thai vì cái thai là con gái. Có người mẹ quyết định bỏ con vì thai nhi dị tật… Có những cặp tình nhân yêu đương, lỡ dở để có thai, không dám có trách nhiệm với đứa trẻ, họ âm thầm đưa nhau đi nạo hút. Cô Nguyễn Thị Lập bên những ngôi mộ rõ tên, tuổi hiếm hoi Thậm chí, dã man hơn có trường hợp cả bố mẹ đẻ đưa con gái đi phá thai vì sợ ảnh hưởng đến danh dự của cả gia đình. Bất cứ ai khi đi đến quyết định bỏ đi một thai nhi cũng viện dẫn rất nhiều lý do. Vì hoàn cảnh, vì cuộc sống… song dù với lý do gì đi nữa, thì việc tước đi một sinh mệnh cũng là hành động không thể nào bào chữa được. Đó là cái “tội” mà chắc chắn, những người cha, người mẹ sẽ phải trả giá lại bằng những nỗi day dứt ân hận trong cuộc đời. “Gần đây nhất có cháu được bố đem lên đây. Tôi nhớ mãi, chàng trai ấy hãy còn trẻ. Cậu ấy vừa khóc lóc thảm thiết, vừa đau đớn nói trong oán hận: “Chỉ vì một chút danh lợi mà họ ép chúng cháu bỏ đứa trẻ…” – cô Lập ngậm ngùi nhớ lại. Hỏi ra mới hay, người yêu cậu quê ở Nghệ An, vốn là con một gia đình quyền thế. Hai người yêu nhau nhưng bị gia đình cấm cản vì sợ không môn đăng hộ đối. Quyết đến với nhau, cặp tình nhân trẻ chọn cách “vượt rào” để gây sức ép. Nhưng cuối cùng, bố mẹ người con gái không đồng ý, ép cô phải bỏ cái thai đến cùng… Cô Lập tâm sự: “Tôi chôn cất cho đứa trẻ vô tội, mà cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi đến chảy nước mắt. Giá như con người ta biết tôn trọng sự sống của đứa trẻ, đừng ích kỷ, đừng vì những mục đích riêng tầm thường thì đâu đến nỗi. Chúng tôi làm công việc này, cũng chỉ mong góp tiếng nói để những bậc làm cha, làm mẹ dù rơi phải hoàn cảnh nào thì cũng xin đừng hủy hoại con mình. Cha mẹ có trót lỡ làng thì hãy cố gắng một chút, cái tiếng còn hơn cái tội…”. Đó không chỉ là mong mỏi của cô, mà còn là điều mà cả dân làng Đồi Cốc và nhiều người khác luôn trăn trở. nguồn tintuconline
  18. Xác nhận có 300,000 đ (ba trăm ngàn đồng) của Nguyên Anh ủng hộ Quỹ từ thiện Diễn Đàn. Quỹ hiện có: 11,900,000 đ + 300,000 đ = 12,200,000 đ (mười hai triệu hai trăm ngàn đồng)
  19. Dây rún mẹ buộc đâu qua nổi định nghiệp NSGN - Sự đời, nghiệm ra không gì qua khỏi hai chữ nhân duyên. Dây rún mẹ buộc ao ước con cái thuận hòa, thương nhau không qua được những định nghiệp con cái gây tạo với nhau. Dây rún mẹ buộc… Trong cái hộp nhỏ, tôi tìm thấy một nùi gì đó giống như ruột heo. Nhỏ xíu. Đã khô. Mẹ nói dây rốn của ba chị em. Buộc cho thật chặt để còn thương nhau. Ngày còn nhỏ, tôi đã phải vào ở với ông bà nội. Hai đứa kế ở bên nhà bác. Còn ba đứa sau thì ở với mẹ tận ngoài Quy Nhơn. Lâu lâu gặp nhau, chỉ biết vui mừng, có khóc hay lẫy chỉ là nỗi buồn giành giựt trẻ con. Bể dâu… Ba đứa ra đi. Ba đứa ở lại. Ra đi vẫn chưa trưởng thành. Những gì cha mẹ dạy cho vẫn ủ trong lòng. Thương nhau vẫn nhiều. Vẫn lo cho nhau từng tí. Trong ba đứa đi cũng vẫn có hai đứa kia. Duyên nghiệp tụi nó gần như gắn chặt với nhau ngay từ lúc nhỏ. Đi đâu cũng chẳng lìa nhau. Dây rún mẹ buộc một nùi khô quắt không rời, chúng thương nhau lắm. Chỉ có mình tôi dây đó không thiêng, đi đâu cũng chỉ một mình. Ở lại với hai đứa sau, chị em trong nhà cũng ít gần gũi. Tình thương chúng đối với tôi không nhiều bằng đối với nhau, dù vẫn thương đó. Cũng không phải lạ. Tính tôi khó khăn, đàn bà con gái mà không dịu dàng, đúng sai phải quấy cũng chẳng biện minh nửa lời, cứ thế mà sống. Gần được mới là chuyện lạ. Cho đến bây giờ dù đã thay đổi khá nhiều, vẫn có một cái gì đó không đồng, không thể khắn khít như chúng khắn khít với nhau, dù chúng thương tôi rất mực. Dây rún mẹ buộc không qua nổi nghiệp dĩ con người gây tạo với nhau. Nhân duyên quá khứ chi phối đời sống con người hiện tại không phải là ít. Giá trị của việc giáo dục Ngày cha còn sống, giáo dục con cái rất kỹ. Nội chỉ là bà nội kế, với cha cũng không mấy tốt, nhưng không được nói một từ “nội ghẻ” trước mặt con cháu. Cha dạy từng li từng tí. Mẹ ngủ, không được lê dép, không được kéo cửa mạnh tay. Học có giờ. Ngủ đúng giấc. Vật dụng, sách vở, đồ chơi… không đứa nào hơn đứa nào. Một năm một cái cặp, hai bộ đồ mới. Giày dép cũng chỉ một đôi một năm. Phải biết giữ gìn mọi thứ cho đến cuối năm. Thứ gieo vào đầu chúng tôi không phải là làm ra tiền thật nhiều mà làm ra tiền thế nào và để làm gì. Bằng những câu chuyện nhân quả tự nhiên xảy ra trong đời. “Ông đó bạn mẹ, làm luật sư phất lên mau lắm, nhưng ba đứa con sinh ra, không đứa nào có lỗ đít. Tại làm luật sư cãi đen thành trắng, tiền vô mới lẹ…”. Mô Phật! Tụi tôi tự hiểu phải làm thế nào để con cháu mình không phải ăn vô mà ra thì phải bắt ống. Được dạy biết đủ ngay từ lúc nhỏ, đời sống tụi tôi lại được chu toàn, nên dù cha đã mất rồi, “tột đỉnh tiền bạc danh vọng” không phải là mốc phải đạt bằng được. Học hành đàng hoàng để có sự nghiệp lo cho bản thân gia đình là việc cần thiết. Dư dả thì tốt, không dư thì thôi. Cho nên, quan hệ chị em chúng tôi cho đến bây giờ, dù có những chuyện bất đồng xảy ra, cũng không phải do coi trọng tiền bạc. Vật chất không phải là thứ có thể xóa bỏ cái dây ân nghĩa gia đình. Nhà cửa cha mẹ để lại chúng vẫn giao đó. Mình tôi quản lý. Đồng tiền sinh lợi, phân nhiêu đó phân, không ai có tâm đòi hỏi, dù đó là ít hay nhiều. Cha dạy chúng tôi phải biết thương yêu, chia xẻ, hiếu nghĩa... Thương yêu để được thương yêu. Hiếu nghĩa để được hiếu nghĩa. Chia xẻ để đươc chia xẻ. Không phải chỉ nghĩ trong đầu hay trên đầu môi chót lưỡi mà bằng hành động hẳn hoi. Nếu con thương em thì hãy nhường em một bước. Nếu con thương mẹ, hãy để mẹ được bình yên dù chỉ là giấc ngủ nông. Muốn được tin tưởng thì đừng nói dối, phải biết tự tạo uy tín cho mình. “Ngày xửa ngày xưa, có một thằng nhỏ. Nó có cái tật hay giỡn. Bữa nọ, bà con chung quanh thấy nó vừa chạy vừa hét “Nhà cháy! Nhà cháy! Ới bà con ơi! Cứu tui”. Thiên hạ gậy gộc thùng xô chạy đến, chẳng thấy cháy đâu, chỉ thấy nó mặc xà lỏn đứng đó ôm bụng cười ngất. Lần sau cũng thấy nó hô nhà cháy nhà cháy. Người ta mặc nó. Nhà nó cháy thiệt. Sạch sẽ. Chỉ còn cái quần xà lỏn trên người. Lần này nó không cười nữa mà khóc hu hu… Thiên hạ xúm lại thương xót, chửi nó: “Cũng tại cái thằng mày ngu. Ai mượn lần trước mày gạt tụi tao. Lần này cũng tưởng mày giỡn, có ai mà ngờ nhà mày cháy thiệt”. Cứ thế, những câu chuyện nhỏ, cha mẹ răn dạy chúng tôi nhân quả trong đời. Ở hiền gặp lành. Gieo gió gặt bão. Nhân gieo thế nào gặp quả thế đó…(1) “Người anh tham lam lấy hết của cải của em, chỉ cho cây khế. Người em tính tình hiền lành nên được trời thương. Cây khế ra trái rất nhiều. Chim vàng tới ăn và chở cho đi lấy vàng, trở thành giàu xụ, cất nhà hoành tráng còn hơn cả anh... Tụi con thấy đó, đừng tham những gì không phải của mình. Anh em trong nhà phải biết chia xẻ với nhau. Giành giựt tham lam sẽ gặp nạn tai như người anh cả”. Ngụ ngôn, chuyện phiếm đều thành chuyện thật trong đầu chúng tôi. Không thể ý thức hoàn toàn như người biết đạo, nhưng những việc đó cũng giúp chúng tôi hình thành nhân cách của mình ở mức tương đối. Ông cũng kiểm soát chặt chẽ sách báo, phim ảnh, giờ giấc học tập, giải trí cũng như ngủ nghỉ… Nề nếp gò bó không phải là việc trẻ con thích thú. Nhưng phải làm hoài, trở thành bình thường lúc nào không hay. Có chồng con rồi, cũng không ý thức hết tầm quan trọng của việc làm đó. Chỉ đến sau này, khi đến với pháp của Phật, mới thấy ý nghĩa những việc mà cha đã làm. Cha không đến chùa học đạo nhưng cách cha dạy chúng tôi phù hợp với đạo. Luận Đại Thừa Khởi Tín nói: Tâm có tính huân tập và “giữ gìn nghiệp thiện ác trong vô lượng đời quá khứ khiến chẳng mất. Lại hay thành thục quả báo khổ vui trong hiện tại và vị lai không hề sai lệch”(2). Những gì ta đã trải qua sẽ được lưu giữ và tích tụ đó. Thói quen là một hình thức của sự tích tụ. Thói quen tạo thành tính cách con người và có khả năng chi phối con người rất mạnh. Tập cho trẻ con thực hành những việc lương thiện, dù là nhỏ nhặt ngay trong đời sống thường nhật, khi còn rất nhỏ, chính là giúp chúng hình thành nhân cách tốt đẹp của chúng sau này. Tập càng lâu, càng nhiều, lực của thói quen càng mạnh. Một khi thói quen đã thành tính cách của chúng thì chúng cứ thế mà sống. Muốn con hiếu nghĩa với mình, cần tập cho chúng ngay từ lúc nhỏ. Muốn con bố thí, cần tập cho chúng bố thí ngay từ lúc nhỏ. Muốn cái gì cứ tập cho chúng cái đó. Nhưng nhớ, tính huân tập của tâm thì đồng, mà cái nhân huân tập tùy nhân tùy duyên mà có sai khác. Những gì mang tính vị tha, sẽ đưa đến quả an lạc, hạnh phúc. Những gì mang tính vị kỷ, sẽ hưởng cái quả khổ đau, bất hạnh(3). Cho nên, dù tập cho con hiếu nghĩa mà hiếu nghĩa ấy mang tính vị kỷ quá mức, hạnh phúc nó hưởng cũng bị cản trở khá nhiều. Cha mẹ tập cho chúng tôi biết sống thương yêu, trách nhiệm, nề nếp, chia xẻ, thông cảm… để tạo nền tảng cho một cái quả tốt đẹp về sau, cũng là cái duyên hạn chế phần nào phần “con” trong mỗi “con người”, mà do vô minh chúng tôi đã gieo từ vô lượng kiếp về trước. Hòa thượng Tịnh Không, cho việc dạy con không phải đợi đến lên ba mà cần thực hiện khi mới tượng hình:“Trong vòng bảy ngày, hãy nên tụng bộ Địa Tạng bản nguyện. Tốt nhất là nên tụng sớm. Mỗi ngày gắng tụng một bộ. Không thì nên niệm danh hiệu Bồ -tát Địa Tạng. Cần phải dùng tâm chân thành cung kính tụng niệm…”.Vì sao dạy con mà lại niệm Phật? Vì một lòng chuyên niệm có thể chuyển nghiệp, chuyển họa thành phúc. Nếu được phúc rồi thì phúc thêm nữa. Theo ngài, nhân duyên nối kết những kẻ thân thuộc trong một gia đình không phải chỉ có ân tình mà còn cả dây oan nghiệt. Ân thì không nói. Giả như đứa bé trong thai đến để báo oán thì do tụng niệm như vậy, oán kết sẽ được hóa giải. Cho nên, chuyển nghiệp phải chuyển ngay từ buổi đầu. Chậm nhất cũng là bảy ngày trước khi mẹ sinh. Ngày nay, đa phần ít tin nhân quả nên ít dạy trẻ cái nhân vị tha. Cũng không biết tâm có tính lưu giữ, nên để con trẻ tiếp xúc thoải mái với các phim ảnh thiếu tính giáo dục. Chỉ huân vào tâm hình ảnh trả thù, tàn phá, cướp bóc mang tính vị kỷ. Người lớn không thể làm chủ dục vọng của mình nên không thể dạy trẻ con làm chủ dục vọng của chúng. Gia đình bất ổn, xã hội không thể an bình. Cũng ít ai tin một lòng cung kính trì niệm danh hiệu Phật Đà có thể chuyển nghiệp của mình và con, nên ít ai chịu niệm Phật khi đang mang thai. Chỉ thích nghe nhạc, đọc sách… để con phát triển tư duy, sau này có danh, có lợi với đời. Quên mất danh lợi vô thường. Có mà vui thì mất không khỏi khổ. Và nếu nghiệp của con trẻ và mình không tốt thì khó mà có tương lai để nói mấy chữ thông minh, hạnh phúc. Em bé bị xuất huyết não. Bố mẹ cả hai đều là bác sĩ nhưng đành bó tay mà nhìn con trẻ ra đi. Chỉ vì… ùn tắc giao thông. Honda còn không thể nhích nói gì xe hơi. Chẳng ai có thể nhường ai lúc đó. Với duyên như vậy, nương vào sức người làm sao gỡ được? Thuyên tắc nước ối là một bệnh lý rất hiếm. Trong 100.000 ca sinh chỉ khoảng 7 ca xảy ra. Bệnh này không có dấu hiệu báo trước, không thể phòng ngừa, đa phần bệnh viện không thể xử lý kịp thời, nên tỷ lệ tử vong cả mẹ và con rất cao. Vậy mà vừa rồi nó đã xảy ra, khi mà sức khỏe thai phụ trước đó vẫn tốt, cổ tử cung đã mở, thai nhi đã lọt xuống dưới(4). Phải nói, trong đời có nhiều cái duyên nhìn vào thấy thật đau lòng. Có nhiều oan nghiệt nhìn vào không biết trở tay ra sao. Duyên nghiệp con người đã tạo từ thời quá khứ, nếu không dùng câu niệm Phật hay những thiện nghiệp hóa giải ngay từ lúc đầu, thì khi nghiệp báo đủ duyên, không thể trở tay. …không qua nổi định nghiệp Những gì cha mẹ đã dạy trở thành máu huyết tuôn chảy trong người chúng tôi. Rồi cha mất sớm. Mẹ một tay lo hết trong ngoài. Đứa thứ hai, một trong hai đứa quấn cùng dây rốn với tôi, xứ lạ quê người, thay mẹ gồng gánh hai em khi tuổi chỉ mới mười lăm. Tự thân vừa học vừa làm, lo cho hai em học hành đến nơi đến chốn, công danh sự nghiệp ở đời đầy đủ. Trong mấy đứa em tôi thương nó nhất, tại nó chững chạc và biết lo toan trong ngoài, lại rất hiếu nghĩa. Không phải chỉ với mẹ cha mà cả với chị với em, dòng họ thân thuộc. Mẹ mất. Thằng bé nghe tin hụt hẫng. Thêm vài chuyện nữa, quá tải cái đầu của nó. Câu chuyện chén tạc chén thù cho qua những phút khổ đau trong phim Hàn Quốc hiện ra. Không ai thấy rượu nguy hiểm. Chỉ thấy nó giúp quên được ít nhiều. Không thấy nó thấm vào máu vào xương. Tích tụ. Khiến người tê liệt hết mọi suy nghĩ tốt lành. Câu chuyện uống rượu không phải là lý do chính tạo sự chia rẽ giữa anh chị em. Nhưng chính do rượu, cái tính bình lặng ngày xưa không còn, không còn phân biệt đâu phải đâu trái như xưa. Nghe khích một câu, tức lên chửi loạn xà ngầu. Giận rồi đâu còn khôn nữa. Cái việc nói ra nói vô để chồng tách hẳn gia đình thân thuộc không phải chuyện lạ ở thế giới này. Mình cũng có chồng, cũng hiểu phần nào tính ích kỷ ấy. Nhưng do cậu em một phần. Lấy vợ mà vẫn nghĩ chết để lại tất cả gia tài sự nghiệp cho cái dây rún kế sau, trong khi tiền bạc danh vọng con nhỏ không thiếu. Vợ nào chịu nổi mà không tính chuyện tách thửa khi nó phải lo cho đại gia đình của nó. Thế là cô vợ chơi chiêu thủ thỉ, lần lượt cho đi. Lúc đầu mấy đứa bên kia. Tới sau, mấy đứa bên này. Dây rún mẹ buộc một mình cô bứng ra hết, cho đi nhẹ nhàng từng em. Tính ra con nhỏ bỏ sức cũng nhiều. Bởi lấy nó về, cậu em bỏ rượu ít nhiều, không còn hũ chìm hũ nổi như xưa. Bạn xấu đi hết, sự nghiệp nhà cửa vững vàng. Cũng vì chuyện đó, chị em chúng tôi chẳng thấy nề hà cái việc tách thửa mà cô đã làm. Miễn thấy em mình có vợ có chồng, mạnh khỏe an ổn là được. Việc giúp gia đình thân thuộc bên vợ cũng là việc tốt, giữ gìn cái phước về sau, có gì nề hà? Thấy nó khỏe yên là được. Chuyện chỉ có vậy. Ly hợp hợp ly. Cũng chuyện bình thường ở thế giới này. Có điều, du qua cái khúc ly hợp ấy rồi mới thấy câu nói người xưa giá trị. “Bồ-tát sợ nhân, chúng sinh sợ quả”. Ai cũng hay sợ nạn xấu xảy ra với mình, nhưng khi gây nhân lại rất mạnh tay, ít ai nghĩ tới nhân quả. Không nhân, thì duyên dù đủ bao nhiêu, cũng không có quả. Nhưng nhân một khi đã gieo, trúng phải định nghiệp, thì thôi xảy ra vô vàn cái duyên khiến mình hết đường xoay xở, chỉ biết ì đó chịu trận. Lời nói cô vợ không có giá trị nếu không có sự trợ giúp bên đây. Nói tiếng “trợ giúp” là muốn nói đến cái duyên liên quan hai đứa bên này. Không phải vì chúng nói ra nói vô với cậu em trai. Chúng thương tôi lắm, lo toan con cái nhà cửa cho tôi tất cả. Tôi vẫn bảo bọc cho chúng từ khi mẹ mất. Nhưng đời nhiều duyên đưa đẩy… Một con bảo lôi nó ra vì nó lúc tỉnh lúc mê, làm ơn giúp nó. Mình lôi nó ra chưa xong, một phút vô minh, nó hô mình đang phá nó. Một con nói làm cái việc mà dù muốn làm, mình cũng không thể làm được. Giải thích. Nó bực và đòi bỏ đi… Vô thế. Chỉ nghĩ thoáng rằng “đen trắng thế nào, thời gian rồi sẽ trả lời. Khi qua cơn mê, chúng sẽ nghĩ lại”. Thì chúng nghĩ lại. Ân hận. Thương tôi nhiều hơn. Nhưng cách một bể đại dương, qua một cái đầu đã có chủ ý, trở thành câu chuyện cản trở hôn nhân, giành giựt nhà cửa. Cho rằng cấu xé, thương tổn, ra đi đều vì chuyện đó. Cậu em bực tức vì nghĩ tôi bạc với anh chị em. Nghiệp quả đến hồi phải trả, duyên tụ khít khao vô cùng. Lúc trước rất buồn. Khóc sưng cả mắt cá chân. Cái thằng mình thương nhất nhà, chưa từng một lời nói nặng với nó, lỡ hết tiền bạc của mình, mình cũng cười vui để nó không buồn. Vậy mà… Giờ thì mặc kệ. Không kệ thì làm gì được? Phần Báo Oán Hạnh nói rằng: “Người tu khi gặp cảnh khổ phải tự nghĩ rằng: Ta, từ xưa đến nay, trong vô lượng kiếp, bỏ gốc theo ngọn, cho nên trôi lăn các cõi. Đa phần gây tạo cái nhân oán ghét nghịch hại vô cùng. Đời này tuy rằng không phạm, nhưng do cái họa đời trước, nghiệp ác chín rồi, không phải trời không phải người có thể cùng thấy. Cam tâm nhẫn chịu, trọn không oán trách”. Lời Tổ nhắc tôi nhớ lại cái đêm không trăng không sao trước đó vài năm, mơ thấy con em vơ cái bát dơ đặt lên bàn thờ. Mẹ không la nó, lại ném cái bát ngay vô đầu mình. Cái điềm oan gia báo trước cho rồi mà quên. Không phải lỗi mình mà mình phải lãnh cái quả. Ừ, ừ, không phải lỗi mình là nói cái duyên hiện tại. Trên mặt nhân quả ba đời, làm gì có quả mà không có nhân. Bạn bè trách tôi sao không giải thích cho thằng em tỉnh. Giải thích nếu được, Bạch Ẩn ngày xưa chắc giải thích rồi, đâu phải ôm trẻ xin sữa từng nhà, uy danh mất hết, để người mắc tội. Một khi kiến chấp đã có thì nói kiểu gì cũng biện cho thành cái ý đã nghĩ. Hai nhân vật chính cũng đã giải thích nhưng đều vô hiệu. Nghiệp gây tới hồi trả quả, càng biện càng mệt, càng động càng vương. Vả lại, nói nặng nói nhẹ là chuyện đâu đó bàn tán sau lưng. Trước tôi, chưa dám một lời xúc phạm, thành nói gì giờ? Thôi thì lặng lẽ coi như không có việc gì. Mình khỏe mà người khỏi mệt. Cha mẹ chẳng may còn đó, cũng sẽ buồn vì thấy con cái lời qua tiếng lại, cũng sẽ yên vui nếu thấy mình chẳng để tâm, thân thuộc vẫn là thân thuộc. Khi nào tỉnh giấc Nam Kha thì quay đầu về. Họa phúc đâu có ranh giới nhất định. Chỉ tùy suy nghĩ từng người. Không trí, phúc biến thành họa. Có trí, biến họa thành phúc. Buồn chi cho già! Cái chính là tôi mơ thấy trong vô lượng kiếp về trước, tôi đã khiến người uất ức vô vàn. Cũng thấy vì sao khiến người uất ức nhưng nói ra đây không tiện. Trong mơ, thấy vô lượng người uất ức, tôi mới nảy sinh ý nghĩ thí thân xóa oán. Ai muốn làm gì đó làm, chỉ với điều kiện xóa bỏ oán xưa. Đa phần chỉ mới nghe qua, tâm đã hoan hỷ tha thứ bỏ đi. Còn lại người chửi, người đánh, người đòi xẻ thịt. Đánh tới đâu an lạc tới đó. Xẻ tới đâu mạnh khỏe tới đó. Giấc mơ rất ứng với câu trong Báo Oán Hạnh: “Khi tâm sinh, cùng lý tương ưng. Nhờ vào gốc oán mà tiến được đạo”. Nếu “không” được tâm với tất cả sự - nghĩa là ngay nơi những việc xảy ra mà tâm yên được - thì khi oán tới chính là cái duyên giúp mình tiến đạo. Sự đời, nghiệm ra không gì qua khỏi hai chữ nhân duyên. Dây rún mẹ buộc ao ước con cái thuận hòa, thương nhau không qua được những định nghiệp con cái gây tạo với nhau. Quan hệ thân thuộc, không phải chỉ có nhân duyên thuận hòa mà còn nhân duyên oan nghiệt. Người nói con nghe, người dạy con khó, thân thuộc bạc ác… một phần cũng do duyên nghiệp đời trước chi phối. Phước nhiều thì thuận hòa nhiều. Phước ít, oan nghiệt tăng thạnh. Cái phước chúng tôi có được là trong hiện đời cha mẹ biết cách dạy dỗ chúng tôi, lại còn gặp được giáo pháp Phật Tổ đã dạy. Nên nghiệp báo tới mới không đến nỗi muộn phiền. Cũng được trợ giúp bằng những giấc mơ để biết nhân quả mà không tạo thêm nhân mới. Không thì lời qua tiếng lại, thù hằn, oán hận không biết bao giờ mới nguôi trong kiếp luân hồi. Chú thích (1) Đây là nói nhân quả trên mặt tổng quát thiện ác. Với cái nhìn chi tiết, theo Duyên khởi của nhà Phật, thì mọi thứ còn bị chi phối bởi duyên. (2) Phần Thức tương tục. (3) Đây là đang nói trên mặt Nhân quả. Nhân như thế thì cho ra quả như thế. Trên thực tế, thấy có sự sai khác ít nhiều là do nghiệp hiện tại còn bị chi phối bởi nhân duyên đời quá khứ, không phải nhân quả có sự sai lệch. (4) Báo Tuổi Trẻ ngày 11-5-2012. Chân Hiền Tâm
  20. Thơ của Bạn thắp thoáng màu lạc quan và như thế lan tỏa sang người đọc, hy vọng bạn cứ sáng tác mãi như thế để trao tặng cuộc đời này....
  21. Gđ Anh Phong đăng ký 2 suất. Đề nghị các ACE nào đi đăng ký để tiện việc hợp đồng xe. Khóa sổ vào ngày mai.
  22. Đã chi cho trường hợp http://diendan.lyhocdongphuong.org.vn/bai-viet/26667-benh-nhan-ung-thu-voi-can-nha-nhieu-am-khi/page__pid__182708#entry182708 Quỹ hiện có : 22,100,000 đ - 10,200,000 đ = 11,900,000 đ (mười một triệu chín trăm ngàn đồng)
  23. Sáng nay ACE gồm : An Thanh, Nha Khanh, ThanhHương Geo, Trần Đăng Khởi, Thiên Đồng, Trung Nhân và tôi đã đi thăm và trao phần quà đến gia đình Chị Lưu Thị Kim Hương 53t ngụ tại số 78/26 Đường Đoàn Văn Bơ P9 Q.4. Da tím tái vì hóa chất và mất sinh khí, Tình trạng của Chị hiện nay Bác Sĩ đã từ chôi vô thuốc (hóa trị) chị bị căn bệnh ung thư nội mạc kết tử cung giai đoạn cuối, đành rằng ung thư là một căn bệnh mà người đời thường tán thán "trời kêu ai nấy dạ" nhưng chúng tôi nhóm từ thiện nhân đạo của Trung Tâm vẫn có thể chia sẽ tất cả những gì có thể để giúp Chị có niềm tin vào cuộc sống. trao cho Chị 1 phần quà từ sự kêu gọi đóng góp của các nhà hảo tâm gồm có tiền mặt là 10,200,000 đ (mười triệu hai trăm ngàn đồng) NHa Khanh đã trao số tiền tận tay Chị và xin một vài chữ biên nhận. Giới thiệu đến gia đình công năng tịnh hóa của Thần Chú Giải Thoát... nhóm Phong thủy từ thiện cũng đến tận nơi xem xét căn nhà của Chị đang ở, với diện tích 21m2 mà chất chứa 9 nhân khẩu, những người đàn bà sống trong căn nhà này hầu hết cô độc bởi âm khí bế và sự thật đúng như AE giải đoán Sự trao đổi của ACE v/v can thiệp Phong Thủy nhưng họ đào đâu ra tiền để sửa? Vì vậy cái khó cái nghèo nó chằng chịt lẫn nhau và vòng quay số phận cứ như siết chặt những con người trong căn nhà này, Cô độc, bệnh tật, tù tội...vậy nên cần bám víu vào cái gì đó... và phép lạ chỉ đến khi chúng ta quay về bờ giác, sống lương thiện hơn, tâm từ bi hơn nghiệp quả cũng nới rộng ra cho ta cánh cửa của niềm tin, tôi cầu mong ngoài tài vật trao tay tôi còn mong muốn họ hướng về cả tâm cùng thân để nghiệp chướng tiêu trừ, Đức Phật không từ bỏ chúng sinh nào cả chỉ vì chúng ta không hướng về Tam Bảo thì mãi mãi đường chúng ta đi luôn là chướng ngại! Thần Chú được dán ngoài cửa chính và từ bức tường nhìn ra đường, Ra về lòng tôi trĩu nặng bởi nhiều lẽ cái đau bệnh của người này không chỉ người ấy mang mà còn bao hệ lụy cho những số phận bị vắt kiệt sức khi gắn kết cùng họ là người Chị là người em cùng huyết thống vẫn chung sống cùng mái nhà. ACE chúng tôi đã chụp ảnh cùng gia đình, Từ trái qua : NhaKhanh, Chị ruột của BN Hương, Chị Hương, Wild, An Thanh, Thiên Đồng, và hàng sau là Đăng Khởi. Nam Mô Cứu Khổ Cứu Nạn Đại từ Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát.
  24. Một cách chữa phỏng đơn giản và công hiệu ... !!! Cách chữa phỏng đơn giản và công hiệu bằng lòng trắng trứng. Một việc làm được trong tầm tay. Khi huấn luyện nhân viên cứu hỏa, người ta dạy cho họ phương pháp này khi xảy ra trường hợp bị phỏng, dù mức độ có nặng đến đâu. Để sơ cứu, người ta để chỗ bị phỏng dưới vòi nước lạnh cho đến khi sức nóng giảm và những lớp da không còn bị cháy, rồi bôi lòng trắng trứng lên . Có một người bị phỏng nước sôi gần hết bàn tay. Mặc dầu rất đau rát, họ để tay dưới vòi nước lạnh, sau đó đập hai quả trứng lấy lòng trắng ra đánh lên một chút rồi ngâm tay vào đó. Tay họ bị phỏng nặng đến nỗi khi để lòng trắng trứng lên thì da khô lại và lòng trắng làm thành một lớp màng. Khi biết rằng lòng trắng trứng là chất cô-la-gen (collagen) tự nhiên, họ tiếp tục bôi hết lớp này đến lớp khác trên tay, ít nhất là trong khoảng một tiếng đồng hồ. Đến chiều thì họ không còn cảm thất đau rát nữa và ngày hôm sau thì chỗ phỏng chỉ còn bị đỏ chút ít. Họ vẫn nghĩ chỗ phỏng này thể nào cũng để lại thẹo khủng khiếp lắm, nhưng 10 ngày sau, họ vô cùng ngạc nhiên khi thấy tay mình không còn vết phỏng nào, màu da cũng đã trở lại bình thường! Chỗ phỏng đã hoàn toàn được tái tạo nhờ vào chất cô-la-gen có trong lòng trắng trứng, thật ra đó chính là nhau (placenta) chứa rất nhiều vi-ta-min. Thông điệp này có thể bổ ích cho mọi người, xin chuyển tiếp.