wildlavender

Hội Viên Ưu Tú
  • Số nội dung

    6.007
  • Tham gia

  • Lần đăng nhập cuối

  • Days Won

    103

Everything posted by wildlavender

  1. Khuôn này cũng gọi là tai to mặt lớn thượng đình vuông có khả năng lắm đây! Nhưng vẫn cần Tâm Đức là đạt.
  2. "Cãi" thánh thần: Những người đổ đốn sau khi chết Chúng ta phải hơn một lần nhìn thấy tẩt thảy những biểu hiện chưa thấu đáo, những giá trị bị lợi dụng, những quỷ thuật của giới tà đạo bám vào cõi ảo huyền này kiếm chác, làm méo mó những giá trị nguyên thể và dẫn con người vào những lầm lạc ghê gớm. Chuyện “thầy Tiến” Một lần anh bạn tôi về quê ngoài Bắc để lo việc lớn của gia đình. Khi bàn đến việc gì, cho dù thấu đáo đến đâu nhưng cuối cùng, vài người bề trên vẫn nhấn lại một câu: Để hỏi lại thầy Tiến cái đã. Vì lâu ngày mới về quê xứ, phần vì tính cả nể nên anh bạn có vẻ như thả lỏng cho họ hàng làm gì thì làm. Con người tạo nên hình tượng sống động của thánh thần. Nửa tháng sau, anh này hết chịu nổi khi thấy “thầy Tiến” can dự gần như toàn bộ mọi vấn đề của gia đình. Ngày giỗ đầu của một người vừa khuất, cũng bị thầy “nắn” lại. Thầy nói: ngày chính rất độc, nếu cứ làm, sẽ có vài mạng “đi” theo. Mỗi khi có việc gì, thầy lĩnh hết từ khâu chấm giờ cho đến khâu chuẩn bị lễ lạt. Có cái “lễ” là khoảng một mét khối vàng mã, ngựa nghẽo khi đốt, hai người được phân công “chiến đấu” hết gần một giờ đồng hồ, khói bụi nồng nặc tràn ngập cả mấy nhà lân cận. Khi hành sự thầy quyết: phải đúng tám giờ hai mươi phút, không hơn, không kém một phút. Ngày giỗ cụ Tổ nhà này, được ghi trong gia phả từ lâu, cũng bị thầy “điều chỉnh lại” hẳn vài tháng. Anh bạn thấy tình hình nghiệm trọng, đã để tâm tìm hiểu thì thấy nổi lên một căn nguyên: Năm năm trước, một thanh niên con cháu dòng họ này thi vào đại học, anh ta bị thiếu một điểm. Anh này là người đầu tiên của dòng họ này mấp mé vào đại học. Do có sự chỉ dẫn, bà mẹ anh này đã tìm đến thầy Tiến để nhờ thầy xoay chuyển tình thế . Và thầy đã xoay chuyển được.Sau khi nhận lễ, cúng bái xong, thầy nói cứ yên tâm, thầy sẽ “làm” cho cậu này trúng tuyển. Nửa tháng sau, cậu kia nhận được giấy gọi nhập học của trường đại học mà cậu vừa thi. Từ đó, như hiệu ứng lan tỏa, nhà kia trở thành nguồn tiếp thị hữu hiệu cho sự nghiệp của thầy. Cả họ nhà này nằm vào vòng “quản lý” của thầy như vừa nói. Tất cả bạn hữu của bà mẹ cậu kia đều trở thành “hàng” của thầy. Cho đến một ngày kia, anh bạn tôi cần mẫn tìm hiểu, điều tra kỹ qua một vị đại tá giám đốc một bệnh viện lớn, một tiến sĩ chuyên nghiên cứu về khoa học thần bí thì mới biết “hàng” của thầy toàn hàng giả. Theo nguyên tắc, một cung giờ trong thần học là hai giờ đồng hồ (ví như giờ Sửu là từ 3 giờ đến 5 giờ) toàn thế giới chấp hành theo quy tắc này. Ngay trong thuật tử vi, khi chấm lá số, thầy tử vi cũng chỉ lấy dữ liệu đến đơn vị “giờ” là cùng. Bởi lẽ đó, việc khởi hành “đúng 8 giờ 20 phút” là lòi cái dốt của thầy ra. Trong cách lập giờ, bảy giờ mười lăm phút hay tám giờ bốn mươi lăm phút không khác gì nhau cả! Trở lại “thành tựu” của “ngài” khi “xử lý” chuyện thằng cháu đầu tiên của dòng họ vào được đại học, không gì đơn giản hơn. Khi cậu kia trở về từ trường thi, với cách tự chấm theo quy tắc, công thức công bố sau kỳ thi đăng trên báo chí thì cậu và những anh chị đi trước chấm giùm, tối đa cũng thiếu một điểm, cậu rất buồn. Nhưng, vì lần đầu vào sân chơi đại học cậu đâu biết, là dân vùng sâu, cậu được cộng thêm một điểm nữa và vừa đủ trúng tuyển! Nhưng do “của người phúc tôi”, chính sách xã hội của nhà nước lập tức biến thành “công" của thầy. Không những thế, nó thành “con dấu chất lượng cao” đóng vào mọi “sản phẩm” về sau thầy bán cho nhà này. Cho nên, thầy đã cả gan tiến một bước ghê gớm. Năm 2007, họ nhà này có một người chết ở tuổi 49 do tai biến mạch máu não. Sau khi đưa tiễn người chết, thầy “bỏ nhỏ” vào tai một chị vai vế là em người đã khuất: Cụ tổ về bắt người xuống hầu hạ, lẽ ra “bắt” chồng chị này nhưng cụ đã nhầm (?!) và vơ đại anh kia. Bây giờ muốn sống, phải chịu lễ để thầy bao bọc cho. Từ đó, vị này trở thành “khách hàng hạng nhất” của thầy. Một nguyên tắc sơ giản, được thiết lập bền vững với giới gốc nông nghiệp là “một chữ bất tín, vạn sự bất tin” nên “một điều xác tín, vạn điều sẽ đúng” là chuyện bình thường. “Đổ đốn sau khi chết” Để giúp bạn đọc thư giãn một chút, xin trình bày một câu chuyện xảy ra tại nhà bác ruột của vị thân chủ hạng nhất, là mẹ của anh sinh viên “may mắn” kia. Ông bác chết, trước khi chết ông là tay thợ mộc trứ danh. Sau đó ít lâu con trai ông bác chết. Thầy được triệu đến. Trong không khí lung linh thần diệu, thầy phán rất nhiều. Lời của thầy là những lời nhân từ, như bất cứ người sống nào khác răn dạy con em mình. Đó đây có những giọt nước mắt. Thầy phán tiếp: “Mấy cái tủ đứng này bố đóng là để con dùng làm vốn, không được bán đi dù bất kỳ hoàn cảnh nào!” . Đến đây, trong đám trung niên lớn tuổi, đã nổi lên tiếng xì xào thắc mắc. Cái tủ và những đồ mộc có giá trị ở phòng khách không phải do ông bác đóng mà sau khi ông qua đời một năm, ông con đóng. Thầy vẫn ngất ngư trong tấm vải đỏ trùm đầu, hương khói tràn ngập gian nhà. Một lúc sau “hồn” phán tiếp: "Chúng bay đâu, lấy cho bố điếu thuốc lào, từ ngày về cõi, thèm quá mà không có, khi cúng bái chả đứa nào nhớ mà cúng thuốc xái cho bố cả!” Đến đây thì gần như cả họ òa lên, họ nhận thấy “hồn” nói láo. Ông bác còn sống không biết hút thuốc lào, mặc dù lớp người như tuổi ông ở xóm này hầu như ai cũng biết dùng món này. Một anh con cháu đứng gần, rút ngay cái phất trần, đẹt cho thầy một cái vào mông: “Ông này cút ngay, khi còn sống thì mẫu mực, nay chết rồi sinh đổ đốn, hút xách lôi thôi!” . Thầy bỏ cả tiền quẻ chạy một hơi. Các bạn thân mến, Đọc đến đây, hẳn có bạn nghĩ rằng: tác giả đang thực hiện một loạt bài chống mê tín dị đoan tầm thường. Thưa không, Cái cần quan tâm, là để có cái nhìn thật sâu, đến mức nào đó và để có sự trân trọng những giá trị thật của những tiềm năng quý của con người, của những bậc cao lão đã dày công dùi mài kinh sử, đã đúc kết những giá trị vô cùng quý giá trong đời sống tinh thần sẽ đề cập ở những bài sau Nhưng chúng ta phải hơn một lần, nhìn thấy tất thảy những biểu hiện chưa thấu đáo, những giá trị bị lợi dụng, những quỷ thuật của giới tà đạo bám vào cõi ảo huyền này kiếm chác, làm méo mó những giá trị nguyên thể và dẫn con người vào những lầm lạc ghê gớm. Trong loạt bài này, tác giả chỉ có tham vọng lột tả một trạng thái tinh thần rất phổ biến của một lượng người không nhỏ của thời nay, lượng người đã “thấy” tấm hình thần thánh, thấy giọt nước mắt trên phiến tượng bê tông, thấy cái “giỏi” của một ông thầy từ Hà Nội biết được màu của bông hoa nhỏ bên nấm mộ xa 1800km, thấy sự thần kỳ khi thầy “cho” con mình vào đại học. Những người chưa hẳn là “theo” chủ nghĩa duy tâm trăm phần trăm nhưng tâm hồn họ, tinh thần họ, tư tưởng họ đã hình thành trạng thái “cận duy tâm”, một trạng thái rất tai hại khi tiếp cận một khoa học cao siêu, một thể khoa học mà nhiều nhà khoa học bỏ bao nhiêu tâm lực, trí tuệ cũng chưa dễ nắm bắt được. Nguyễn Huy Cường bee.net
  3. Xót xa đôi tình nhân tử vong ở xe lũ cuốn. Ngày 18/10, Phương cùng với người yêu đi về Nam Định dự đám cưới, tuy nhiên, cả hai cùng với em gái ruột của Phương đã vĩnh viễn ra đi sau khi chiếc xe bị nước cuốn trôi tại Hà Tĩnh. Chiều 21/10, chiếc xe khách định mệnh được trục vớt lên từ dòng sông Lam cùng những thi thể xấu số được tìm thấy cũng là lúc tiếng khóc ngất của người thân vỡ òa sau nhiều ngày kìm nén chờ đợi và khắc khoải hy vọng. VietNamNet xin trích đăng lại ghi nhận về nỗi đau của gia đình có 2 chị em và một người yêu họ cùng ra đi trên chuyến xe này. Hàng nghìn người theo dõi trục vớt chiếc xe khách chiều 21/10 bên bờ sông Lam. (Ảnh: VietNamNet) Trò chuyện với người nhà hai chị em nạn nhân Đỗ Thị Phương và Đỗ Thị Lan (quê ở xã Thanh Thủy, huyện Tĩnh Gia, Thanh Hóa) chúng tôi bàng hoàng khi được biết, trong số 14 thi thể được tìm thấy vào ngày hôm đó, có một chàng trai chính là người yêu của cô chị Đỗ Thị Phương. Phương năm nay 17 tuổi, gia đình em khó khăn cho nên vào Bình Dương làm việc từ rất lâu. Đầu năm nay, em gái Phương là Đỗ Thị Lan cũng nghỉ học để vào Nam làm công nhân, tuy nhiên, Lan làm việc được khoảng 5 tháng thì công ty phá sản. Mới đây, Lan về quê rồi sau đó trở lại miền Nam để tìm việc, bởi hai chị em vốn hiền lành, tiết kiệm, chỉ mong kiếm tiền gửi về cho bố mẹ và hai em để cuộc sống đỡ nghèo khổ hơn. Giữa tháng 10, do có người thân sắp tổ chức lễ cưới nên hai chị em rủ Nguyễn Văn Huy (18 tuổi, Chư Sê, Gia Lai) là người yêu của Phương cùng về Thanh Hóa. Yêu nhau cũng đã lâu và muốn tìm hiểu cuộc sống của gia đình Phương, Huy đã xin phép bố mẹ để cùng chị em Phương lên đường ra Bắc. Tuy nhiên, ít ai ngờ được rằng, chuyến xe khách chở nhiều người quen ra Bắc dự lễ cưới đã gặp nạn và bao trùm cảnh tang tóc tại thị trấn Xuân An trong suốt những ngày qua. Tại hiện trường vụ vớt xe, cậu ruột của hai nạn nhân Phương và Lan chia sẻ với Zing: “Nhà hai cháu nghèo lắm, bố mẹ làm nông thôi, lại còn thêm hai em nhỏ nên chúng không học hành gì thêm mà phải đi làm ăn xa. Hôm 19/10, nghe tin hai con gái mất tích cùng chiếc xe, cả bố mẹ chúng đều hoảng quá mà ngất luôn”. Anh cho biết khi người thân của Phương và Lan vào Hà Tĩnh để chờ đợi tin tức thi thể xấu số thì bố mẹ của hai em vẫn đang ở tình trạng sức khỏe yếu và tinh thần hoảng loạn. Đến chiều 21/10, mọi người trong gia đình mới nhẹ nhõm được phần nào khi tìm thấy thi thể của Lan. Ngay sau đó, pháp y cũng xác định một trong số thi thể nam tìm thấy là của Huy, người yêu của Phương. Chưa một lần hội ngộ nhưng lại gặp nhau trong hoàn cảnh bi ai, người nhà của Phương và Huy chỉ biết an ủi, động viên nhau vượt qua nỗi đau để đưa các em về với gia đình. Sau khi hoàn tất thủ tục, đầu giờ chiều ngày 21/10 gia đình của Huy đã đưa thi hài nạn nhân vào Nam mai táng. 16h ngày hôm đó, chiếc xe chở thi thể Lan cùng hai người thân về Nam Định, còn anh Lực – chú của hai nạn nhân Phương – Lan vẫn ở lại thị trấn Xuân An để chờ đợi tin tức của Phương. Tuy nhiên, đến tận 17h chiều nay, lực lượng chức năng mới chỉ vớt được thêm hai xác nam giới là Phạm Văn Tuyên và Trần Đăng Khoa, 4 thi thể nữ còn lại, trong đó có Phương vẫn chưa được tìm thấy. Vậy là, đến thời điểm này, ra đi cùng một ngày nhưng chàng trai đã yên nghỉ ở quê hương, còn thi thể cô gái thì đang trôi dạt ở đâu đó trên dòng sông Lam. (Theo Zing.vn)
  4. Nhận được của Thuthu1101 300,000 đ(ba trăm ngàn đồng) góp lễ Cầu siêu.
  5. Về tâm linh: "Nếu chưa biết, xin đừng phủ nhận" Một chiếc lá cây khi sống tạo ra một trường sinh học quanh nó, khi mất đi trường sinh học đó vẫn được bảo tồn. Với con người, điều đó có tồn tại không? Nếu có, đằng sau sự sống sẽ không còn là cái chết nữa. Những câu hỏi và logic vấn đề đã đưa GS.TS Đoàn Xuân Mượu, nguyên Phó Viện trưởng Viện Vệ sinh Dịch tễ TƯ nghiên cứu sâu về lĩnh vực này. Sau hơn 30 năm thai nghén, ông vừa cho ra đời 3 tập sách mang tên: Con người và khoa học về tâm linh. Hiểu sự huyền bí sẽ không còn mê tín dị đoan Là giáo sư đầu ngành về vi trùng, virus, tại sao ông lại chuyển sang viết sách nghiên cứu "tâm linh"? Ông không sợ người ta cho rằng thế là mê tín dị đoan? Virus nhỏ lắm. Nó còn nhỏ dưới mức vi khuẩn, mắt không nhìn thấy được. Trong thế giới tự nhiên đã có lúc ta ghi nhận những thứ không nhìn thấy được là vô hình. Trong quá trình nghiên cứu, tôi thấy thế giới vô hình rất sống động, từ đó tôi liên tưởng đến đời sống con người ở những điều ta không nhìn thấy.Cùng với quá trình nghiên cứu y học tôi cũng bắt tay nghiên cứu những điều về con người mà xưa vẫn cho là "bí ẩn", là mê tín dị đoan... Dưới ánh sáng khoa học, những "bí ẩn" đó không còn chỗ nương thân cho những gì gọi là mê tín, kỳ quặc. Nói như thế theo tôi hiểu ông công nhận thế giới tâm linh là có thật? Tôi không dám làm trọng tài trong tất cả những vấn đề mà thế giới đang tranh luận, chưa ngã ngũ. Tôi chỉ là người đọc nhiều, tâm huyết đến lĩnh vực "đời người" và cố gắng đưa những gì chưa biết ra ánh sáng. Ông có thể nói rõ hơn? 3.000 năm qua, chúng ta tìm hiểu vũ trụ nhiều hơn tìm hiểu chính mình. Do đó, vốn hiểu biết về thế giới tự nhiên lớn hơn hiểu biết chính bản thân, kể cả nguồn gốc chính mình và những khả năng đặc biệt của con người. Trước đây, khoa học chính thống theo mô thức thực chứng duy lý, dựa trên nền tảng vật lý cổ điển của Newton không giải thích được các hiện tượng đặc biệt này. Nó không công nhận thế giới siêu hình và cho rằng nguyên tử là nguyên tố bé nhất. Đến đầu thế kỷ XX xuất hiện mầm mống thuyết tương đối của Enstein thuyết này nói rằng, ngoài nguyên tử là phần tử nhỏ nhất còn có sóng và hạt. Thuyết lượng tử từ đó cũng lên ngôi. Vì vậy, về phương diện xã hội nếu quảng đại quần chúng hiểu biết cơ sở khoa học của sự huyền bí thì sẽ không còn chỗ nương thân cho mê tín dị đoan đang lan tràn rộng rãi như hiện nay. Huyền bí không mâu thuẫn với tự nhiên, chỉ mâu thuẫn với sự hiểu biết của con người về quy luật tự nhiên. GS.TS Đoàn Xuân Mượu: Con người không phải từ linh trưởng mà phát triển lên. Sóng và hạt đều là những thứ ta không sờ, nắm, nhìn thấy được, phải chăng ông muốn nói đến bên kia cuộc sống của con người vẫn tồn tại một thế giới mà ta không sờ nắm được? Tôi cho rằng thế kỷ XXI có nhiều vấn đề tâm linh khiến nhiều người quan tâm. Bộ sách 3 cuốn về con người và thế giới tâm linh của tôi ra đời từ đó, ở đó tôi nhìn nhận con người dưới góc độ khác. Nguồn gốc loài người bắt nguồn từ năng lượng Với cách nhìn nhận của ông, thủy tổ của loài người không phải là khỉ? Dựa vào các thuyết về nguồn gốc con người: thuyết tiến hóa của Darwin, thuyết Mundasep và nhiều học thuyết khác thì thấy, con người không phải từ linh trưởng mà phát triển lên. Con người cũng như động vật, thực vật muôn loài đều do tạo hóa sinh ra, từ cái gọi là chân không vật lý mà theo Phật học thì gọi là "sắc sắc không không". Mọi sinh vật được tạo hoá sinh ra không phải một cách tình cờ, mà đều có ý định, có mục đích do "Ý thức vũ trụ". Ý thức có trước, kế hoạch sáng thế có sau, tất cả đều bắt nguồn từ năng lượng. Con người phải do năng lượng sinh ra, bắt đầu từ năng lượng lỏng, năng lượng đặc và thành hình hài con người ngày nay. Thực tế, bằng phương pháp phóng xạ xương người ở Nam Mỹ cách đây hơn 3 triệu năm, phóng xạ xương của loài linh trưởng sau khi tìm kiếm đều không chứng minh được nguồn gốc con người từ linh trưởng. Từ xa xưa xương bàn tay con người đã có hoạt động khôn khéo rồi. Thế giới nhiều nơi đã công nhận con người là sinh vật do vũ trụ sinh ra, con người là hình chiếu của vũ trụ. Theo logic của ông, con người sẽ được cấu tạo thế nào? Con người gồm 7 phần gồm thể xác, năng lượng, cảm xúc và 4 cơ thể tâm thần, trong đó chỉ có thể xác là hữu hình, được y học chính thống giảng dạy (đây là năng lượng đặc), 6 phần còn lại có độ đặc khác nhau. Năng lượng càng loãng càng nghiêng dần về phía linh cảm (năng lượng chưa phải tế vi). Khi sống, phần năng lượng đặc vẫn còn nhưng khi mất đi thì phần năng lượng đặc mất, các phần năng lượng khác vẫn tồn tại. Có phải nhờ những phần năng lượng không mất đi mà một số người có khả năng ngoại cảm không? Tuyến tùng ở những người đó phát triển cao hơn bình thường? Người bình thường ai cũng có tuyến tùng như là dấu vết của con mắt thứ 3 ở giống người tiền sử (hay còn gọi là giác quan thứ 6). Khả năng ngoại cảm không phải do một mình tuyến tùng mà còn liên quan đến các thân thể tế vi. Khả năng ngoại cảm do tạo hoá ban cho, không phải do luyện tập mà có, càng không phải do tuyến tùng phì đại. Khả năng chữa bệnh của một số nhà ngoại cảm, về nguyên tắc và lý thuyết, có thể có. Tuy nhiên không phải đã là nhà ngoại cảm thì đều có khả năng chữa bệnh. Là bác sĩ Tây y sao ông lại tin tưởng vào cách chữa có vẻ phi khoa học của các nhà ngoại cảm? Các nhà y học chính thống vốn chữa bệnh cho thân thể vật lý. Tuy nhiên, còn có những dạng bệnh do năng lượng sóng đứng gây nên, chúng đòi hỏi phải có cách tiếp cận khác gọi là y học đa chiều, trong chẩn đoán, tự chẩn đoán, điều trị, tự điều trị, khác với y học chính thống. Trong thực tế chắc có những người mạo danh ngoại cảm cần phải ngăn cản. Bộ sách của tôi là sự cố gắng lý giải những điều chưa biết. Cái biết vốn dĩ hữu hạn, cái chưa biết là cái vô hạn. Tuy nhiên, không phải vì chưa biết mà phủ nhận tất cả một cách hồ đồ. Xin cảm ơn ông! GS.TS Đoàn Xuân Mượu là Đảng viên hơn 60 năm tuổi Đảng, cán bộ lão thành cách mạng, là một trong 50 đảng viên đầu tiên được Đảng và Chính phủ chọn cử đi học đại học tại Liên Xô năm 1953. Từ năm 1973 - 1994, ông đã kinh qua các chức vụ Phó Viện trưởng Viện Vệ sinh dịch tễ TƯ, Viện trưởng Viện Pasteur Đà Lạt, Viện trưởng Viện Văcxin Quốc gia, đại diện y tế Việt Nam trong Ban Thư ký Hội đồng Tương trợ kinh tế các nước XHCN (SEV) tại Liên Xô, Phó Chủ tịch kiêm Tổng thư ký Hội Chữ thập đỏ Việt Nam. Hà Mi (thực hiện) Bee.net
  6. Ngoại cảm bằng... di động. Bee.net. Câu chuyện từ nghĩa trang liệt sỹ Trảng Bàng Năm 1999, tôi nhận được điện thoại của anh bạn thân làm ở Tân Sơn Nhất. Anh đề nghị tôi giúp chở một đoàn người thân từ Hà Tây vào thực hiện một việc hiếu nghĩa. Nghe xong tôi biết là có cơ hội tiếp cận được một vấn đề lý thú. Những người vào đây, là con cháu của một liệt sỹ thời chống Mỹ. Họ đi quy tập hài cốt của người thân nằm đâu đó trên mạn tây bắc Sài Gòn. Chuyến đi này là theo chỉ đạo của thầy Nguyễn Văn X., một “nhà ngoại cảm” đang nổi đình đám ngoài Hà Nội. Chúng tôi chạy lên đến Củ Chi, gọi điện hỏi, thầy phán: “Đã đi đúng hướng, hồn đang đợi”. Chúng tôi đi tiếp. Qua mô tả của thầy, người thân nằm xuống sau một trận chiến khốc liệt, ở một nơi gần con suối, những cây dừa và xung quanh có hoa. Xe đi đến giáp địa phận Gò Dầu thì dừng bánh để hỏi lại thầy vì tại đây, đường quốc lộ 22 rẽ làm hai hướng, một đi thẳng, một đi sang cửa khẩu Mộc Bài. Sau khi tường trình kỹ chặng đường vừa đi. Thầy nói “quay lại, đã đi quá xa”. Khi xe vừa quay lại đến nghĩa trang Liệt sỹ Trảng Bàng thì Thầy nói: “dừng lại, người nằm bên trái đường. Phía trước có một ngôi mộ vô danh, phía tây có một ngôi mộ vô danh, phía nam có một ngôi mộ hữu danh, phía bắc là lối đi nhỏ. Bên mộ có những bông hoa tím nhỏ”... 3 phút sau chúng tôi tìm được ngôi mộ. Đó là ngôi mộ xây giữa hơn một ngàn ngôi khác có hàng, có lối. Có những ngôi có tên và có những ngôi ghi: Liệt sỹ vô danh. Cần nói rõ là: nơi đây, đúng như thầy phán, có dừa, có nước, có hoa nhưng không – phải – nơi liệt sỹ nằm xuống sau cuộc chiến khốc liệt. Tất cả liệt sỹ ở đây hy sinh từ chiến trường Campuchia quy tập về. Như một cử chỉ tự nhiên, chúng tôi mua hoa quả đến làm lễ cung kính người nằm dưới mộ. Khi nhang khói gần tàn, thầy X điện vào: “hồn đói khát mấy năm nay, nay gặp nhau chả cho ăn uống gì, toàn vàng mã, trái cây sao được” . Chúng tôi mướt mồ hôi hột! Chiều hôm đó, chúng tôi âm thầm tiếp xúc với người phụ trách nghĩa trang ở đây và gửi anh ta chút tiền, nhờ sắm cho cái lễ tạ để khuya nay, đón người thân về. Sau đó, chúng tôi tìm anh Xã đội trưởng địa phương xin phép ngầm anh cho cất ngôi mộ về quê xứ. Anh này tỏ thái độ rất vô tư, không có gì hào hứng nhưng cũng không cản trở, anh thuộc tuýp người điềm đạm, chín chắn. Làm vài ly rồi anh xin phép về trước, khi chia tay, anh nói nhỏ một câu, như nói với thinh không, ai nghe thì nghe, không thì thôi: “Quân của ông NVX. vẫn vào đây luôn”… Sau phút ấy, cả đoàn chúng tôi lâm vào một hoàn cảnh khó nói. Bốn trung niên đang vui vẻ, hào hứng vui mừng vì sắp làm xong việc nghĩa thì tự dưng như chùng xuống, ai cũng ít lời hơn, hình như mỗi người đang nghĩ một điều gì đó rất xa xăm… Tôi phá vỡ không khí này bằng một trò chơi, tôi mượn nhà hàng 4 cây bút, 4 mảnh giấy rồi đề nghị mọi người lặng lẽ ghi lại cảm xúc thật của mình từ lúc vào nghĩa trang đến nay và cuối tấm giấy, ghi rõ ba trạng thái: Nên - không nên - làm cũng được không cũng được với việc bốc mộ. Tôi chủ động ghi trước rồi gấp lại. Ba người kia cẩn trọng làm theo. Thật thần kỳ cả bốn người ghi như nhau: Không làm nữa!. Phần ghi cảm tưởng, ai cũng bày tỏ “một điều gì đó” không đàng hoàng. Chín giờ đêm, chuông điện thoại reo, một bà chị họ lớn tuổi gọi cho các em đang thi hành nhiệm vụ. Bà chị chỉ thị: Nếu đúng như các em đã tường trình, ngôi mộ không nằm ở hiện trường nào đó mà là một trong nghĩa trang thì dừng lại, tính sau. Việc để phần mộ người thân phiêu bạt, cô quạnh tội một nhưng việc bốc nhầm một ngôi mộ ai đó về rồi cung kính hương khói phụng thờ nhưng trong khi mớ xương cốt người thân vẫn lạnh lẽo đâu đó thì tội mười. Hoãn lại cho đến khi xác tín. Câu chuyện này sẽ có những phân tỏ vào hồi sau của loạt bài này nhưng để tạo một không khí mới, vui vẻ hơn tôi xin trình bạn đọc một câu chuyện bên nước Anh, thiết nghĩ rất ý vị cho hoàn cảnh này. Chuyện cô bé mù thông thái Một buổi trưa, nhà hàng “Phượng Hoàng” đón tiếp gia đình một vị Bá tước quyền quý lại dùng cơm. Họ là khách quen của cửa hàng này. Ông Bá tước cùng phu nhân và cô con gái bị mù , tuổi chừng 18 ngồi xuống vị trí quen thuộc . Đồ uống khai vị được đem ra và lúc ấy, tay hoạt náo viên của nhà hàng ngồi vào bàn, hướng dẫn khách lựa chọn thực đơn xong, anh tươi cười hỏi Bá tước: - Chắc Ngài và phu nhân đây hoàn toàn chưa biết gì về một khả năng phi phàm của quý cô nương nhà ta đây ạ!? - Gì nhỉ, anh vừa nói là con chúng tôi có khả năng siêu phàm gì nhỉ? Bà Bá tước ngỡ ngàng, nghi hoặc hỏi. - Dạ thưa, vì Quý ngài và phu nhân ít để ý đến con cái. Xin thưa, Quý cô đây tuy rủi ro bị khiếm thị nhưng cô có thể biết chắc chắn con bài này màu đỏ - anh ta chững lại một giây rồi rút ra một con bài khác trên tay và nói tiếp: Cô đây cũng có thể biết chắc con bài này màu đen !. Cô gái xinh đẹp bên cạnh khẽ mỉm cười như xác nhận. Vợ chồng Bá tước sửng sốt, sung sướng vô cùng. Ông bình tĩnh đỡ lấy cỗ bài rồi rút một con, hướng về phía con gái chờ đợi. Cô gái nhanh nhẩu đáp trúng phóc màu của con bài. Bà Bá tước dành lấy cỗ bài, rút ra một con “nhép” rồi trưng về phía con gái. Một lần nữa cô gái nói đúng!. Đến lượt một số quan khách có mặt xúm vào chứng kiến sự thể thần kỳ, một cô gái mù bẩm sinh đọc được màu sắc trên con bài tây, trăm phần trăm trúng. Trong các vị khách, có một vị làm ở một công ty quảng cáo truyền hình. Ông này nhận thấy đây là một dịp may và ào vào thương lượng để được truyền hình tại chỗ kèm quảng cáo hiện tượng này. Ông bà Bá tước trao hết quyền cho tay hoạt náo viên và cô con gái quyết định. Họ ra giá 100 ngàn bảng cho nửa giờ quay. Sau đó ba mươi phút, cả vùng này được thấy qua TV hình ảnh truyền trực tiếp từ nhà hàng “Phượng Hoàng” hiện tượng có một không hai này. Cầm một tấm ngân phiếu lớn của bên truyền hình trả cho con gái, ông bà Bá tước rưng rưng xúc động hiểu rằng: con gái của họ không chỉ là đứa con ngoan hiền dễ thương mà còn có những năng lực phi thường. Họ đâu biết rằng: cô con gái của họ thực chất không nhìn thấy gì !. Để mua vui, tay hoạt náo viên láu cá đã thành công chớp nhoáng khi kéo cô vào một cuộc chơi vui vẻ, dễ chịu. Trong khi mở lời nói với ông bà Bá tước, khi nói đến từ “đỏ” tay này dùng chân khẽ nhấn hai cái vào bàn chân cô gái ngồi đối diện dưới gầm bàn. Khi thấy con bài màu đen, tay này nhấn một cái. Người mù vốn rất nhạy bén với những giác quan khác.Cô gái sự thực khá thông minh nên cô tiếp nhận rất nhanh tín hiệu được quy ước dưới gầm bàn của tay kia và trong suốt cuộc chơi, cô chỉ cần chú ý tới một điều: một - nhấn hay hai - nhấn!. Trở lại vấn đề ở nghĩa trang Trảng Bàng Tuyệt nhiên tôi không có ý bài bác hay cho rằng đây hẳn là một trò bịp mà chỉ muốn, qua câu chuyện này, vận dụng một vài chiều kích quan sát sự thể trên đây. Toàn bộ câu chuyện này, có một tình tiết là việc thầy mô tả đúng phóc những bông hoa nhỏ màu tím mọc xung quanh mộ, thầy lại biết kỹ cả chuyện cho “hồn” ăn toàn hoa trái và đồ mã, không có đồ mặn. Nếu lui về quá khứ 20 năm, khi cái điện thoại di động chưa được dùng rộng rãi như ngày nay thì quả thật là thần kỳ. Nhưng, vào thời điểm đó, khi bà bán cá cũng có máy để liên hệ với bạn hàng thì việc thầy ngồi ở Đống Đa Hà Nội biết đến nhánh hoa ở Trảng Bàng Tây Ninh màu tím không có gì khó. Vấn đề vừa đặt ra ở dạng “có thể” . Khi thẩm xét những vấn đề hệ trọng như thế này, thói thường, ta dễ bị cuốn hút vào cái không khí chung, cái “thực” có mức độ để xác nhận những thông tin theo sau nó mà quên hình thành việc chọn góc độ thích hợp, soi rọi vấn đề thật tường tận trước khi tin-hay-không-tin. Nguyễn Huy Cường
  7. Cái lý này tác giả quên nghĩ đến!
  8. Nhận của Gia đình Chị Lâm Thị Ánh Xuân ủng hộ 1,000,000 đ(một triệu đồng) góp Lễ cầu siêu.
  9. Bắp cải giảm béo, chữa tiểu đường Loại rau này giúp làm giảm đường huyết, ngăn chuyển hóa chất bột thành mỡ nên rất tốt cho bệnh nhân tiểu đường, béo phì. Theo Đông y, bắp cải vị ngọt, tính hàn, có công dụng giải độc, lợi tiểu, thanh nhiệt, giải khát, mát dạ dày, trừ đờm, chống suy nhược thần kinh, giảm đau, phòng bệnh tim mạch. Ngoài ra, nhiều nghiên cứu cho thấy việc ăn bắp cải thường xuyên có thể phòng bệnh ung thư dạ dày, ruột, thanh quản, thực quản, phổi, tiền liệt tuyến, bàng quang, hậu môn. Tuy vậy, trong bắp cải có chứa một lượng goitrin mặc dù có tác dụng chống oxy hóa nhưng lại gây bệnh bướu cổ, vì vậy những người bị rối loạn tuyến giáp hoặc bướu cổ không nên dùng. Những người suy thận nặng cũng không nên ăn bắp cải. Những người táo bón, tiểu ít không bắp cải sống, bắp cải muối mà phải nấu chín. Với bệnh nhân tiểu đường, bắp cải sẽ làm giảm quá trình đồng hóa gluxit và giảm đường huyết. Với người béo phì, bắp cải ngăn gluxit chuyển hóa thành lipit, một trong những nguyên nhân gây béo phì. Nước ép bắp cải có thể chữa viêm họng, viêm phế quản, khản tiếng. Đắp bắp cải ngoài da có thể chữa mụn nhọt và vết sâu bọ đốt. Với hệ tim mạch, bắp cải có tác dụng hạ nhanh cholesterol trong máu, giảm bệnh xơ vữa mạch máu, thiểu năng mạch vành, tai biến mạch máu não và nhồi máu cơ tim. Khi bị thấp khớp, đay dây thần kinh tọa, gout, có thể lấy bắp cải ép nước uống, bã đắp vào chỗ đau cũng có tác dụng tốt. Hoặc khi đau nhức khớp, nhức tay chân, nổi hạch thì lấy lá bắp cải cán giập gân lá, hơ nóng rồi áp lên chỗ đau. BS Nguyễn Thị Nhân (Đất Việt)
  10. Vớt xe khách trên sông Lam: Chuyện chưa công bố. Bóng tối ập xuống mặt sông Lam vẫn cuồn cuộn chảy. Lạnh thấu xương. Nước như những mũi dao găm đâm xiết khắp cơ thể ở trần của người thợ lặn. Ở độ sâu 15 mét ấy, “rái cá” đã tiếp cận được chiếc xe xấu số. Hé lộ hậu trường quanh vụ xe khách bị nước cuốn trôi (tại xã Xuân Lam - Nghi Xuân - Hà Tĩnh). Hàng ngàn người đổ dồn về hướng tìm thấy vị trí chiếc xe khách mất tích. Từng thớ thịt trên khuôn mặt mỗi người giãn ra, sáng lại sau gần 3 ngày miệt mài dõi theo cuộc tìm kiếm (chiếc xe khách bị cuốn trôi sáng 18/10). Chặng thời gian ấy, cánh báo chí cũng bao phen hộc tốc chạy đến những điểm được cho là nơi chiếc xe nằm lại nhưng toàn là con số không tròn trĩnh. Chạm tay vào… đầu người chết! Xác minh chính xác chiếc xe đang ở dưới đáy sông Lam, phương án được đưa ra là phải có người lặn xuống mò. Thời khắc ấy, bóng tối đã bao phủ khắp nơi. Nước dưới sông như nổi cơn thịnh nộ cuộn sóng. Gió lạnh thổi hắt vào mặt. Cách bờ 50 mét, trên chiếc tàu cũ kĩ, tốp thợ lặn mang chúng tôi theo với bao sự hồi hộp. Nguyễn Văn Thạnh - một trong số những thợ lặn ở phường Trung Đô (TP Vinh - Nghệ An) được giao trọng trách tiên phong. Khuôn mặt căng thẳng. Thạnh rít một hơi thuốc dài, thổi khói bay mù mịt trước mặt: “Chưa bao giờ tôi lại thấy căng thẳng đến thế. Hàng chục năm làm tay lặn mới thấy sao giờ là lạ. Các thợ lặn được "vinh danh". "Nước chảy xiết lắm. Phải lặn bo thôi. Ở độ sâu 14 đến 15 mét mà mặc đồ lặn thì nước đánh dạt đi. Phải lột hết quần áo thôi”, anh Thạnh nói. Bênh cạnh Thạnh, mấy “rái cá” khác cũng đã sẵn sàng. Những chiếc bình ôxy nằm ngổn ngang. Thạnh cởi phăng áo và quần dài. Từng thớ thịt của người thợ lặn nổi cuồn cuộn, láng bóng. Quấn ống dẫn khí vào người, một đầu ngậm vào miệng hít một hơi dài, tốp thợ lặn nhảy xuống mặt sông, biến mất vào nước. Nhiều ánh mắt đổ dồn, nín thở chờ đợi. Chưa đầy hai phút đã thấy Thạnh trồi lên mặt nước, thất vọng. “Nước mạnh lắm. Chưa thể tiếp cận được xe đâu”, Thạnh bảo. Trên tàu, hai tay thợ lặn khác tên Bình và Sơn đã sẵn sàng. Trong thế tay bo “lặn nhộng”, các anh lại nhảy xuống. Một, hai, rồi ba phút vẫn chưa thấy ai lên. Sự lo lắng xen lẫn niềm tin đã hiện rõ. Tiếng vỡ oà rồi vỗ tay vang cả mặt sông kéo theo “rừng cười” trên bờ khi hai thợ lặn xuất hiện. “Xe đây rồi. Xe khách đây rồi”, thợ lặn tên Sơn vuốt mặt xua nước cười như tỏa hoa dưới mặt nước nói. Sau này khi mọi chuyện đã ổn, Sơn mới sợ hãi nhớ lại: “Không những sờ trúng đầu xe mà tay em còn chạm vào một cái gì đó có tóc anh ạ. Giờ thấy kính ở trước mặt buồng lái bị vỡ mới biết mình đã chạm tay vào đầu của một nạn nhân đang nổi bồng bềnh trong xe”. Cái chết… chính Ngọ! Ngay khi tìm được chính xác vị trí chiếc xe thì trời đã tối hẳn. Nhiều phương án được đưa ra. Trục vớt ngay trong đêm rất khó khăn: “Kính vỡ nên kéo xe lên thì nhiều thi thể sẽ bị trôi ra. Đêm mịt mùng, nước chảy mạnh sẽ cuốn xác đi mất. Nhiều cuộc họp khẩn cấp đã được triệu tập. Cuối cùng phải chờ sáng hôm sau mới tiến hành trục vớt. Đêm ấy, là đêm trắng của người thân. Thời điểm ấy, hàng ngàn người dân đã kéo về điểm xe nằm. Tờ mờ sáng, ba, bốn chốt chặn đã được lập ra nhưng hàng chục người dân vẫn tìm cách luồn núi để chứng kiến trục vớt. “Tôi đã phải đi từ 3 giờ sáng. Gửi xe cách hàng chục cây số rồi đi bộ leo núi mới vào xem được đấy…”, một người dân bảo. Để đưa thi thể ra, các chiến sĩ đã dùng búa đinh và ống sắt để phá vỡ kính xe. Chừng 8h sáng một tốp thợ lặn đã sẵn sàng. Công việc của họ là phải lặn xuống để cột hai móc cáp vào đầu xe. Sau đó dùng ròng rọc nâng đầu xe lên khỏi đáy sông chừng 1 mét để khi kéo thi thể không bị trôi ra. Tuy nhiên gần một phần nửa chiếc xe đã bị vùi cát. Ba bốn tốp thợ lặn đã phải lặn xuống để moi cát móc xe. Công việc đó thực hiện xong lại xảy ra khó khăn mới. Cát trong xe rất nhiều. Để xe nhẹ khi kéo, tốp thợ khác lại phải lặn xuống dùng “vòi rồng” hút cát từ trong xe ra. “Sợ lắm. Lúc hút cát cứ lo thi thể cũng bị trôi ra”, một thợ lặn nói. Mặc độc chiếc quần cộc, ngậm đầu ống khí quấn vào người, thợ lặn Sơn bắt đầu lao xuống đáy sông Lam sâu 15 mét tìm xe Mọi thứ đã sẵn sàng. Xích tời cáp đã tập hợp. Tiếng chân chạy dồn dập. Tiếng máy nổ ầm ầm. Tiếng cáp rít vào gió. Đó là lúc việc trục vớt bắt đầu. Hàng trăm mét dây cáp được sử dụng chứng tỏ chiếc xe nằm rất sâu. Chiếc tời trên bờ kéo chầm chậm chiếc xe vào bờ. Dây cáp căng như dây đàn, cách mấy bước chân, hàng ngàn ánh mắt đổ dồn. Ai đó chợt nghĩ: Cáp mà đứt, thì bao nhiêu con người sẽ gặp tai họa. Cáp tuột, mọi người sợ hãi nhốn nháo chạy, ngỡ là cáp đứt. Ba bốn lần phải thốn cáp, chừng ấy thời gian công việc trục vớt gián đoạn, ai cũng lo lắng. Cuối cùng, đúng 12 giờ cùng ngày - chính Ngọ - tắp lự đầu xe khách màu trắng nổi lên mặt nước cách bờ mấy sải tay. Tiếng vỡ òa bởi rừng người rộn rã. Sự sung sướng hiện lên từng nét mặt. Ở một góc sông, người thân của những hành khách xấu số khuỵu xuống. Có người đã gục ngất đi! Cái chết của chiếc xe và những nạn nhân mới được xác định. Một cái chết hiện hữu sờ được bằng tay! Tôi có búa đinh sẽ ít ai chết! Đầu xe được kéo lên cao hơn trên mặt nước. Quan sát phần gương trước mặt buồng lái đã vỡ. Lỗ hở duy nhất đã cứu được 18 con người. Số người còn lại vẫn nằm trong xe. Một số khác đã thoát ra ngoài nhưng không thắng nổi “giặc nước” đang nằm bồng bềnh đâu đó. Hàng chục chiếc ca nô mang theo nhiều chiến sĩ áp sát chiếc xe. Phải đưa thi thể các nạn nhân ra xe trước, sau đó mới tính chuyện cẩu lên bờ. Để đưa được thi thể ra khỏi xe, người ta đã dùng đến búa đinh. Tiếng búa đinh phang vào phần kính trước mặt xe lốp bốp. Hàng chục tiếng dội vào nhưng kính chẳng xoay chuyển. Các chiến sỹ còn phải dùng cả những ống sắt, tay chèo bằng kim loại mới phá vỡ được kính xe. “Tôi mà có búa đinh lúc xảy ra tay nạn thì ít người chết. Đến búa mà không phá nổi huống chi lúc đó họ chỉ tay không lại trong trạng thái hoảng loạn”, chứng kiến cuộc “hành xe” một người dân tiếc nuối. Thợ lặn Nguyễn Văn Thạnh giờ phút trước lúc đi "tiên phong". Một phần kính xe được phá vỡ, những thi thể được giải thoát nổi bồng bềnh trôi ra ngoài xe. Thời điểm ấy thật rùng rợn. Trước mặt hàng chục ngàn người dân, trên sông hàng chục chiếc ca nô di chuyển. Cứ một cái đi lại kéo theo sau một thi thể không còn nguyên dạng. Xót xa quá các nạn nhân ơi. Sống đã khổ, thác còn vật vã gấp vạn lần. Cho đến khi toàn bộ thi thể được đưa ra và chiếc xe được cẩu lên mặt đường, chúng tôi vẫn ám ảnh. Một sự ám ảnh tột độ! Làm phúc… nát nhà! Sau khi được sự đồng ý của các cơ quan ban ngành, Công ty Vận tải biển Trường Thành (đóng ở Thành phố Vinh) vào tìm kiếm trục vớt chiếc xe xấu số. Nghe tin, đội quân thợ lặn chính gồm 6 người xung phong xin đi. Họ đã vật lộn với con nước lũ để tìm kiếm và đưa xe lên bờ. Ông Nguyễn Văn Bình - một thợ lặn, chưa hết bàng hoàng: “Đã theo nghề lâu, đối đầu với bao nguy hiểm nhưng đây là lần lặn khó khăn nhất trong đời tôi, bởi khi lặn xuống cứ bị nước đẩy đi không theo như ý muốn”. Vậy mà, trở về nhà sau khi đưa đưa được các thi thể và xe lên bờ, căn nhà của ông Nguyễn Văn Hoàn -Thợ lặn khác, đã bị nước lũ cuốn đi mang theo nhiều tài sản. Trước cảnh hoang tàn, ông Hoàn tâm sự: “Trong mấy ngày qua tôi đi lặn tìm xe nên nhà cửa mới đến nông nỗi này. Nhưng việc làm của chúng tôi đã góp phần chia sẻ nỗi đau cho các nạn nhân”. Ông Nguyễn Văn Bình nói: “Những người thợ lặn chúng tôi rất nghèo nhưng trước việc các nạn nhân bị chìm trong nước mấy ngày nên thương lắm. Chúng tôi có nghề sao lại không sẵn sàng giúp đỡ, làm ơn…”. Câu chuyện với những thợ lặn kết thúc. Ngoài kia vẫn còn những nạn nhân xấu số chưa được tìm thấy. Thấy xót xa. Và lại day dứt khi nghe người thợ lặn tên Hoàn bảo: Mình làm ơn nhưng nhà mình chẳng còn gì. Nước đã đánh tan tất cả! Trọng Đức - Đắc Thành nguồn BEE.NET
  11. Đã nhận được 1,100,000 đ của Khoinguyen2004 đăng ký mua 1 Lakinh.
  12. Cãi” thánh thần: Tấm ảnh chụp được quá khứ (I) Nhiều người chỉ dùng một “quy trình” cực kỳ đơn giản là: Ông ấy nói - tôi tin – tôi tin vì ông (bà) ấy là người tử tế, tin được. LTS: Khác với những trào lưu văn hóa khác, cái sai cái đúng dễ bộc lộ sau chiều dài thời gian và những nghiên cứu, xem xét của những nhà khoa học, lĩnh vực tạm gọi là “tâm linh” không phải một chủng loại khoa học dễ phổ biến, dễ nghiên cứu, trắc nghiệm nhưng nó lại vô cùng dễ phổ cập vào đời sống cộng đồng. Vì vậy, khoảng trống nó tạo ra giữa những giá trị thực của những bậc cao nhân đã ngộ chứng, đã tích tụ và hóa giải được những thông điệp của vũ trụ, của tinh thần con người với một đám “thần dân” không nhỏ thuộc dạng “ăn theo” đang làm vẩn đục cuộc sống. Loạt bài viết này, bằng cái nhìn báo chí, cố gắng soi rọi vào nhiều chiều kích của mớ hỏa mù tri thức, về trạng thái “cận duy tâm” mà nó tạo ra ít nhiều có tác hại cho cuộc sống. Bee.net.vn xin giới thiệu kỳ 1 của loạt bài viết này với nội dung: Những tấm ảnh chụp được quá khứ . Những chuyện thánh thần Năm 1994 tôi về công tác tại xã Hưng Lộc, huyện Thống Nhất, Đồng Nai. Khi có thì giờ rảnh rỗi thường chụp ảnh cho bà con để làm thân và tăng thu nhập. Một sự cố rất hy hữu và khó hiểu đã xảy ra. Nhà kia sau khi nhận tấm ảnh tôi trả, khen ảnh đẹp, trả tiền xong tình cờ họ phát hiện ra trong tấm ảnh, đằng sau hình ảnh thật của người chụp khá sắc nét, là một hình mặt người lờ mờ, rất khó nhìn rõ nét nhưng trăm phần có thực. Gia đình này có hai luồng ý kiến. Cụ bà hơn bảy chục tuổi thì quả quyết đó là hình bóng cụ nội bên ngoại, khi bà còn là đứa trẻ 5 tuổi, có gặp cụ đôi lần và được cụ rất quý mến. Anh con trai cả, là một nghệ sỹ xiếc mới nghỉ hưu thì lại đoán chắc là ông bác bên nội, ông này khẳng định cái cằm vuông, gương mặt không dài chắc chắn là ông bác đã hy sinh nay hiện về. Phần tôi, tôi nhớ như in thời khắc bấm máy. Ảnh được chụp giữa thanh thiên bạch nhật, bên sân nhà vào giờ vắng không có ai tới ngó xem gì cả. Đằng sau người chụp là tấm phông được tạo bởi tấm nilon chống mưa mới, khổ rộng màu xanh nhạt. Từ lúc chuẩn bị đến khi chụp xong chỉ mươi phút rồi về. Do đó, hiện tượng trong tấm hình có một gương mặt khác, dù rất mờ nhạt trở thành nỗi ám ảnh khôn nguôi. Bí ẩn từ những bức ảnh chụp. Gia đình bà H sau khi có tấm hình, đem thờ trên bàn thờ và theo họ, “đường làm ăn” ba bốn năm sau đó mỗi ngày một phát đạt. Phần tôi, trở nên “đắt show” hơn, ai cũng muốn mời tôi chụp hình để nếu có cơ may, họ thấy được tổ tiên. Có điều hơi phiền là cứ luôn bị người ta hỏi về chuyện tấm hình kia, tôi cũng phải trung thực nói là “có”. Một tháng sau, những người hiếu kỳ đến xin coi lại thì hình ảnh ẩn phía sau mờ dần rồi biến hết. Quanh vùng này, vẫn râm ran chuyện tổ phụ nhà bà H. hiện về trong tấm ảnh. Câu chuyện được những người cao tuổi, đứng đắn chứng nhận bởi chính họ cũng được nhìn thấy ít nhất một lần! Năm 1997, tôi về bắc, một số người thân hỏi rất kỹ về “thần đèn” Năm Lũy ở Nam Bộ có tài xoay chuyển, di chuyển những công trình kiến trúc nặng hàng ngàn tấn đi rất xa, nhiều khi kéo từ bên này qua bên kia đường quốc lộ một tòa nhà mà người còn ngủ trong đó hoàn toàn không biết. Tôi nói lại với bà con rằng: Chuyện đó hoàn toàn có thực và thêm rằng: Tôi đã thấy ông ta đã chuyển cả tòa cổng chùa Vĩnh Nghiêm nổi tiếng, nặng hàng chục tấn an toàn. Gần đây, liên tục xuất hiện những tin tức về chuyện người này hóa thánh, kẻ kia thành bậc “tiên tri” với những điều siêu kỳ diệu, đến sửng sốt. Cùng lúc đó, những mùa lễ hội thi nhau mọc ra, có những loại lễ hội kéo dài cả tháng, cứ như là dân nước này đã rất giàu có, hoàn toàn thảnh thơi và lấy du lịch, lấy việc thờ phượng, hướng về thế giới tâm linh làm vui vẻ và làm nguồn sống chính không bằng. Trên báo chí, ngay ở mục quảng cáo, để bán một chiếc xe, họ cũng nhấn mạnh đến số “nút” trong biển kiểm soát giao thông của cái xe như một ưu thế hàng hóa! Có vẻ như đang phát triển song hành một hình thái xã hội, được đặt tạm một định danh là “đời sống tâm linh”. Danh từ này dù rất trìu tượng, nội hàm rất mông lung nhưng được tận dụng, được vận dụng rất xông xênh, thậm chí gián tiếp điều chỉnh một số chính sách về văn hóa, cho phép hoặc khuyến khích những hoạt động theo “trục” này phát triển nhanh như gió. Sự phát triển, đôi khi đạt cấp độ rất cao này, có hàng loạt căn nguyên nhưng thường bắt đầu bằng những “căn cứ” đại loại như được nêu trên phần mở đầu bài này. Những hình hài, những tình tiết, những vĩ thanh phụ trợ từ những vận động như là có thực này là một tác nhân tạo nên sự ngộ nhận hay kết luận không thấu đáo của ngay một lớp người được xem là cẩn trọng, nghiêm túc. Từ những người này, sức lan tỏa rộng và nhanh hơn, “phổ” vào đời sống cộng đồng một không khí sống mới, nhiều khi rất chông chênh, rất không căn bản nhưng rất mạnh. Những căn bản trong những điều hy hữu Tôi phải mất bốn năm trăn trở về chuyện tấm hình nói trên, chưa lý giải được, chưa thể “ăn ngon, ngủ yên” được. Một hiện tượng có thể nói là kỳ quái mà mình chính mình là tâm điểm. Bản thân mình trở thành “nhân chứng” dù không thoải mái lắm. Kế theo đó là nhiều nhân vật “oai” hơn mình cũng trực tiếp ghi nhận, đẩy vấn đề nêu trên thành một hiện tượng lớn mà những người theo phái duy tâm dùng nó minh họa cho một loại thế lực siêu phàm. Tôi tiếp cận trở lại với từng “hiệu ứng” của vấn đề, mổ xẻ thật khách quan để hy vọng lý giải được từng phần một những diễn biến đã xảy ra. Trước hết, chuyện nhà bà H làm ăn tốt hơn, là điều rõ ràng, không tranh cãi. Khi đi sâu vào thì biết, hộ dân này ở Hà Nội vào, vốn liếng rất mạnh, trước đó vài năm đã mua được một khu vườn đẹp về địa thế nhưng rất tệ về thổ nhưỡng vì đây là vài hecta đất hầu như toàn đá cục, chỉ có một lớp đất mỏng trên mặt, gieo trồng cây gì cũng cằn cỗi, năng xuất thấp. Gia chủ thuộc loại dầy vốn, sau khi thấy khó ăn vì mua lầm bốn hecta đất này, moi đá hoài không xuể liền mua đất đổ vào, tạo một mặt bằng giả để bán tháo. Họ trồng cây chôm chôm lên bề mặt cho “vui mắt”. Khi cây chôm chôm bói lứa quả đầu tiên chính là thời điểm chụp bức ảnh kỳ lạ. Một năm sau, không ai ngờ, cái vườn xem như xấu với nhiều loại cây nay rất tốt với cây chôm chôm. Lứa cây này ăn dinh dưỡng của vài ngàn mét khối đất bazan vừa đổ vào để làm hoa trái nhưng cái hay nhất là nó đứng trên nền tảng của một liên kết đất đá gấp ghểnh, lộn xộn. Do đó, khu vườn này khác hẳn khu khác là sau khi tưới, thoát nước rất nhanh. Đó là tất cả vấn đề. Vườn chôm chôm nếu chín sớm, trước tầm tết đoan ngọ, thuộc hàng “đầu mùa” giá cao khủng khiếp. Về cuối mùa, có khi rẻ bằng 5 lần. Có những chủ vườn bỏ luôn không thu hoạch vì tiền hàng không bù nổi tiền công thu hái. Nhà bà H mỗi lứa chôm chôm sớm, thu ba chục cây vàng, có khi hơn vì bởi mất nước, nó chín sớm hơn của thiên hạ một tháng. Khu vườn của bà được giới cò lái đất, giới nhà giàu đô thị để mắt, dạm hỏi mua lại liên miên. Nếu bán, lãi gấp ba bốn lần khi mua, đắt gấp hai lần những thửa đất đồng đẳng khác kế cận.Mặc dù gần đây tôi biết, “nó” đã xuống dưới vạch đỏ, giá trị trở lại bình thường vì chỉ vài vụ, cây ăn hết lớp đất màu đổ vào, cũng hết …thiêng , mặc dù nhà bà H vẫn trân trọng thờ tấm hình mười sáu năm nay. Cái phồn vinh, cái thịnh vượng trong cách nhìn nhận, đánh giá của người dân khu vực nông thôn nhằm thẳng vào những giá trị ấy. Thật khách quan mà nói, những diễn tiến kinh tế này không liên quan gì đến bức ảnh. Cuối cùng, nghi án “tấm ảnh thiêng” được vén lên Bốn năm sau khi chụp tấm hình thần thánh trên tôi bán lại cái máy cho một người mới vào nghề. Chính anh này đã phát hiện ra bí mật: Cái máy Zenit B220 của Liên Xô cũ đời 1995 có thấu kính rất tốt, ảnh chụp rất đẹp, sắc nét nhưng hoạt động của bộ cơ cực kỳ dở. Nó chỉ “bắt đèn” ở tốc độ 30/s. Do đó, nếu chụp đêm, bật đèn mà mở tốc độ 60/s hoặc 125 coi như tối thui, máy không bắt được. Sau khi chủ mới kêu ca về cái máy, tôi mách anh ta cách xử lý để cứu lấy cuộn phim là tua lại, chụp như bình thường, đỡ đồng nào hay đồng ấy. Anh ta làm theo và tại đây, một loạt hình “kép” ra đời. Với những tấm hình đã chụp đêm, với khẩu độ vừa và nhỏ, tốc độ 60/s – 125 /s coi như không vấn đề gì, coi như phim mới. Nhưng, với ảnh trường sáng sủa hơn bởi các nguồn sáng bổ trợ khác có sẵn như đèn pha, đèn chiếu sáng có cường độ mạnh, đáy phim đã bắt được lờ mờ vật chụp. Cho nên sau khi chụp ảnh mới, trên phim vẫn còn lưu một hình ảnh rất mỏng chụp hồi đêm trước. “Ông cố nội” nhà bà H bốn năm trước chính là dạng này, chính là ông bạn tôi ở một cây xăng gần đó tôi mới chụp kỷ niệm nhưng quên không “về” tốc độ 30/s. Hôm sau, vì tiếc tiền hơn chục kiểu phim đã chụp hư nên tôi đã tua lại, dùng lần nữa. Nhưng, sự lý giải rõ ràng này sau bốn năm không còn ý nghĩa gì nữa. Cái máy ảnh Liên Xô có lẽ đã vào bảo tàng. Ở Hưng Lộc, cuộc sống đã ầm ầm chuyển động. Nhà bà H cũng đã về thành phố. Những người biết câu chuyện năm xưa nay đã tản tán mỗi người một nơi, có muốn giải thích với họ cũng không được nữa. Một kết luận sơ bộ được rút ra: Mỗi sự thể, dù là sự thể kỳ quái đến mấy đều có một căn nguyên chính đáng, có cái dễ tiếp cận, có cái cần một chiều dày thời gian, một sự trắc nghiệm, trải nghiệm, một phân tích hay phản biện thật tinh tường, nghiêm cẩn, khách quan mới “ra vấn đề”. Nhưng đa số không chọn phương pháp tư duy này mà nhiều người chỉ dùng một “quy trình” cực kỳ đơn giản là: Ông ấy nói - tôi tin – tôi tin vì ông (bà) ấy là người tử tế, tin được. Tuy nhiên, từ “người tử tế” đến tư cách của một người biết quan sát, có tư duy khoa học, có đủ điều kiện để kết luận, phát ngôn là một khoảng rất lớn, nhiều khi hàng thế kỷ. Kỳ tới: Câu chuyện ở nghĩa trang Trảng Bàng Nguyễn Huy Cường nguồn Bee.net
  13. Chữa bệnh bằng... quả dứa Phù thũng do viêm thận, viêm khí quản, cao huyết áp..., những bệnh này đều có thể được cải thiện nhờ quả dứa. Giải khát: Thịt quả dứa (quả thơm) 500 gr, chia làm hai lần ăn sống. Hoặc giã nát vắt lấy nước, pha với nước sôi để nguội, chia làm hai phần uống hai lần. Chữa viêm thận phù thũng, tiểu tiện khó: Thịt quả dứa 60 gr, rễ cỏ tranh tươi 30 gr sắc nước uống. Hoặc rễ cỏ tranh tươi cho nước vừa đủ đun khoảng 30 phút, sau đó vớt bỏ rễ cỏ tranh, cho vào 500 gr nước dứa tươi, tiếp tục đun cho tới khi đặc lại thì rút lửa, cho thêm 500 gr đường trắng trộn đều đem phơi khô rồi tán nhỏ, cho vào lọ dùng dần. Mỗi lần dùng 10 gr, pha với nước sôi, uống ngày ba lần. Chữa viêm khí quản, ho không đờm: Thịt quả dứa 120 gr, mật ong 30 gr, đun nước uống. Chữa cao huyết áp, phù thũng: Dứa gọt vỏ vắt lấy nước, mỗi lần uống 30 ml với nước sôi để nguội, ngày 2 - 3 lần. Chú ý: Dứa dễ gây phản ứng cho một số người quá mẫn cảm. Để tránh xảy ra ngộ độc dứa, trước khi ăn cần gọt sạch, cắt miếng, ngâm vào nước muối nồng độ 1%, sau 20 phút mới ăn, tuyệt đối không ăn quá nhiều dứa khi đói. Những người viêm loét đường tiêu hoá, người mắc bệnh gan hoặc thận nặng, chức năng đông máu kém không nên ăn dứa. Theo Lương y Vũ Quốc Trung Đất Việt
  14. Để đáp lại lời kêu gọi trên đây, Wild đã nhận được lời hứa đóng góp của Arigato 1,000,000 đ(một triệu đồng). Compack 300,000 đ(ba trăm ngàn đồng), Thảo Nguyên 1,000,000 đ(một triệu đồng), Cháu Wild 1,000,000 đ(một triệu đồng), Bác Thiên Bình 500,000 đ(năm trăm ngàn đồng).
  15. Hôm nay Wild đã chuyển giao số tiền 23,000,000 đ (hai mươi ba triệu đồng) cho SP dịp đi HaNoi trao tặng Bà Mẹ có 10 con bị điên, kết hợp cùng AE ngoài Hanoi đi Miền Trung thăm tặng quà cho bà con trãi qua thiên tai lũ lụt. Số tiền đóng góp của chúng ta tuy nhỏ nhoi nhưng chứa đựng nhiều tấm lòng rộng lớn vì vậy Chú Thiên Sứ sẽ đích thân chia tặng cho những hoàn cảnh tang thương một cách hữu hiệu nhất. Quỹ hiện nay: Bằng 0.
  16. Bạn nên cung cấp người lớn tuổi nhất trong nhà cũng như hướng đất ở. Với sơ đồ nhà như trên chưa đủ nếu không có tuổi của gia chủ.
  17. “Điềm lành xuất hiện khi tìm kiếm nạn nhân” “Theo kinh nghiệm nghề sông nước, trước khi làm một việc gì đều phải có lễ để cúng các ngài "hà bá địa phương" quản lý khu vực ấy, để công việc được may mắn. Điều chúng tôi không ngờ tới là vừa làm lễ xong thì hương vàng tự hóa. Điều này khiến cho mọi người yên tâm hơn, bởi theo quan niệm của người làm nghề sông nước thì hương vàng tự hóa là một điềm lành...”, ông Nguyễn Văn Hoàn, Đội trưởng đội thợ lặn chia sẻ. Không có nỗi sợ hãi, chỉ có nỗi đau… Là đội trưởng đội thợ lặn, trực tiếp tham gia tìm kiếm và trục vớt chiếc xe khách cũng như 14 hành khách bị lũ cuốn trôi tại Hà Tĩnh, nhớ lại những giây phút cứu hộ đã qua, ông Hoàn cho biết: “Khi thực hiện công việc cứu hộ cứu nạn, chúng tôi không có ám ảnh nào hết, đây là hành động vì lương tâm”. Trong đợt trục vớt xe khách vừa rồi, ông Hoàn đã thực hiện đợt lặn lâu nhất là một tiếng và khoảng cách lặn sâu nhất là 14m. Tổ thợ lặn của ông Hoàn gồm 6 thợ lặn chuyên nghiệp. Ngoài ra, những người chưa có nhiều kinh nghiệm vẫn tham gia, nhưng sẽ đứng trên tàu, xà lan trợ giúp, kiểm soát các máy nén khí, kiểm tra dây lặn... Theo kinh nghiệm của các thợ lặn thì sau 3 ngày mà xác không nổi thì chắc chắn sẽ mắc kẹt trong xe. Vì thế, các thợ lặn đều xác định trong xe có thể sẽ còn nhiều xác. “Vì động lực các nạn mắc kẹt dưới xe và thân nhân người bị nạn nên tôi không ngại khó khăn và sợ hãi, bà con cả nước trông chờ tìm kiếm và trục vớt chiếc xe. Khi lặn xuống tôi buộc dây cáp vào gầm xe, trong lúc xe đã bị cát vùi, tôi phải dùng tay bới cát rồi chui vào gầm để buộc vào chỗ chắc nhất là cầu của xe. Khi buộc xong tôi rất sung sướng và tự tin vì điểm đó đã chắc để kéo xe vào bờ, rồi sau đó là tìm kiếm các nạn nhân xấu số”, ông Hoàn chia sẻ. Cùng tâm trạng với ông Hoàn, ông Nguyễn Khắc Bình, Giám đốc Công ty cổ phần XNK Ngọc Hải (đơn vị cùng tham gia trục vớt chiếc xe) cho biết: “Chúng tôi thấy lo lắng, liệu các thi thể có còn trong xe hay không? Ai cũng đau xót vì mất mát quá lớn”. Một lực lượng đặc biệt trong đợt cứu hộ chiếc xe khách vừa qua là bộ đội công binh. Trực tiếp tham gia chỉ đạo lực lượng này, Thượng tá Trần Văn Sinh - Lữ đoàn phó, Đoàn công binh Hải Vân, Quân khu IV chia sẻ những cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn: “Chúng tôi vừa làm nhiệm vụ, vừa cầu xin cho những người xấu số giúp cho chúng tôi nhanh chóng tìm được thi thể các nạn nhân trên chiếc xe khách. Vì vậy trong quá trình làm, chúng tôi không sợ nguy hiểm, không kể thời gian. Thậm chí trong bộ phận cứu nạn có một số đồng chí người thân đang đau nặng, nhà bị ngập lụt lớn ở Hà Tĩnh, có đồng chí vợ đẻ, đơn vị cho đi phép để giúp gia đình nhưng khi nhận được nhiệm vụ đã gạt mọi việc riêng tập trung để cứu nạn. Để xe gặp nạn, chính quyền cũng có lỗi . Ông Nguyễn Nhật, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Hà Tĩnh cho biết: “Các tai nạn giao thông xảy ra trước mắt có lỗi của người điều khiển phương tiện. Nhưng trong trường hợp này cũng có lỗi của chính quyền, dù đã chốt chặn nhưng lại không cương quyết ngăn chặn, để xe chạy qua mà không biết”. Theo ông Nhật, hiện toàn tỉnh đang lo cứu dân, khắc phục hậu quả lũ lụt nên chưa xem xét cụ thể trách nhiệm của các địa phương, ban, ngành trước tai nạn thảm khốc này. Trước những thông tin cho rằng trước khi vụ tai nạn thương tâm này xảy ra, lực lượng CSGT làm nhiệm vụ trên đoạn đường này đã cấm không cho các phương tiện giao thông đi vào khu vực nguy hiểm nhưng vẫn có khoảng vài chiếc xe khách cố tình chạy qua, trong đó có xe 48K-5868, một vài câu hỏi được đặt ra là: Lực lượng CSGT đã cấm các phương tiện này bằng cách nào? Khi xe đã chạy qua sao không triển khai các biện pháp ngăn chặn tiếp theo? Ông Nhật khẳng định: “Tại thời điểm đó, lực lượng CSGT đã chặn hết đường và có cảnh sát, cán bộ Ban quản lý đường bộ 4, Cục Đường bộ Việt Nam đứng gác. Nhưng chúng tôi phải tiếp tục kiểm tra lại sự việc này để xem việc ngăn chặn có cương quyết không? Chúng tôi đang giao cho ngành công an lập hồ sơ vụ án. Chắc chắn sẽ phải làm nghiêm để răn đe”. Áp lực lớn nhất là phải tìm được xác nạn nhân xấu số Trả lời báo chí, ông Nguyễn Nhật cho biết: “Áp lực nặng nề nhất của chính quyền là phải làm cách nào để tìm được những nạn nhân xấu số”. Có nhiều phương án cứu hộ, nhưng cuối cùng tỉnh Hà Tĩnh đã chọn phương án cứu trợ như vừa qua. Lý do ông Nhật đưa ra là phải chọn phương án vừa cứu nạn nhân, vừa an toàn nhất. Lãnh đạo tỉnh đã họp với QK4, các ngành chức năng của Hà Tĩnh và thống nhất sử dụng lực lượng công binh 414. Đây là đơn vị có nhiều kinh nghiệm, đã nhiều lần cứu nạn thành công. Cuối cùng chọn cách dùng thợ lặn lặn xuống tìm xác và chính ông là người đi liên hệ với các đội thợ lặn. Sau khi xem những hình ảnh và clip trên báo chí, nhiều bạn đọc tỏ ra thắc mắc là trang bị bảo hộ và các phương tiện kỹ thật phục vụ việc trục vớt, tìm xác khá thô sơ. Nhưng đội trưởng đội lặn Nguyễn Văn Hoàn cho biết: “Quá trình lặn chúng tôi không đeo một cái gì ngoài vòi hơi để thở. Sở dĩ phải làm vậy vì dòng nước xoáy rất khó tiếp cận với xe, áp lực nước rất lớn. Tiếp cận được xe thì phải bới cát để tìm chỗ buộc dây cáp nên nếu đeo nhiều thiết bị bảo hộ sẽ khó thực hiện”. Còn Thượng tá Trần Văn Sinh khẳng định, công tác cứu hộ không thô sơ, thủ công: “Công tác cứu hộ cứu nạn là chức năng, nhiệm vụ của công binh, đơn vị thường xuyên phải làm. Công tác cứu hộ của quân đội bao gồm cả lực lượng và cả chuyên môn kỹ thuật kết hợp với lực lượng tại chỗ để giải quyết các sự việc xảy ra (có những nhiệm vụ chuyên sâu của quân đội như xử lý các vụ nổ...). Vì vậy cảm giác rằng công tác cứu hộ cứu nạn của quân đội chỉ huy động sức người chứ chưa đầu tư nhiều vào kỹ thuật là không có cơ sở”. Ông Sinh cũng đánh giá kế hoạch cứu hộ cứu nạn hiện nay cơ bản còn chưa hoàn hảo vì các thi thể các nạn nhân chưa thể tìm thấy hết được. Phó Chủ tịch UBND tỉnh Hà Tĩnh – ông Nguyễn Nhật cho biết: “Đến thời điểm này, các lực lượng cứu hộ vẫn tiếp tục hoạt động tích cực. Chúng tôi đã huy động thêm các tàu tuần tra của Bộ đội biên phòng để tìm kiếm ven biển. Chúng tôi sẽ không dừng lại khi vẫn còn hi vọng”. •Ngọc Anh
  18. Thiếu máu não không có nghĩa là thiếu sắt (FER) đâu bạn! Chưa ở mức độ trầm trọng bạn nên dùng Tuần hoàn não để tạo lưu thông áp suất về não có biệt dược là Cao bạch quả dưới tên thương mại là TANAKAN hoặc Đông dược tên Tuần hoàn Não và OP CAN. Bị chứng này thường có nhiều mộng dữ hơn người bình thường khác.
  19. Lũ lụt Nhân Quả Trớ Trêu ! Tấm ảnh gợi nhiều xúc cảm trong lòng bạn đọc. Vào Tuổi Trẻ Online, tôi cứ mãi bị ám ảnh bởi hai bức ảnh, đều được chụp từ những ô ngói được dở ra. Một tấm chụp đôi bàn tay trẻ thơ vẫy kêu cứu, đầy hy vọng trông chờ. Tấm ảnh kia chụp đôi mắt của 2 người già nua, mệt mỏi và tuyệt vọng. Lũ lụt ở miền Trung gần đây hình như không còn là lũ lụt thông thường nữa mà đã thực sự là những cơn đại hồng thuỷ. Con người đang co rúm lại dưới sự thịnh nộ cực độ của thiên nhiên. Sau trận lũ kinh hoàng năm 2009, nhiều nhà dân ở bờ bắc sông Thạch Hãn bỗng nhiên trở thành triệu phú do gỗ lậu theo nước lũ ào về, vướng lại trong vườn, mắc kẹt lại trên những bãi bồi. Toàn là gỗ có giá trị, súc nào súc nấy to lừng lững. Gỗ lấp đầy ao hồ, khúc sông cạn, cả mấy cái hố bom sâu hoăm hoắm. Rừng lẽ ra chắn lũ cho đồng bằng thì lại bị cuốn trôi vô vọng và bi thảm. Mùi của gỗ lụt thật kinh khủng, như mang theo cả sự thối rữa của những cánh rừng nguyên sinh đầu nguồn. Thuyết nhân quả quả là trớ trêu. Có những kẻ phá nát rừng bây giờ đang là những triệu phú, những doanh nhân thành đạt, những mô hình làm ăn giỏi. Trong lúc đồng bào đang tuyệt vọng đói khát giữa nước lũ thì có thể những kẻ gieo gió vẫn đang ăn chơi thoải mái. Những người dân lam lũ đáng lẽ ra được gặt gái những vụ mùa bội thu thì lại phải gặt bão từ những cơn gió họ không hề gây ra. Án ngữ ngay đầu làng tôi là một khu rừng quanh năm rậm rịt. Ba tôi lý giải cái tên rú Cấm là có ý ngăn cấm không do dân chặt cây. Dân làng chỉ được phép vào rú nhặt lá, mót những nhành củi khô. Đến giờ lệ làng vẫn vậy. Dân làng vẫn sợ câu “tham của rừng rưng rưng nước mắt”. Liệu có thể nói với nhau rằng “còn da lông mọc, còn chồi nảy cây” khi những cánh rừng đầu nguồn bị đã bị đốn trụi, loang lổ; khi những con sông đầu nguồn đã bị khoét tung toé để đãi vàng và ngay cả những rễ cây cũng bị trục lên để làm những bộ bàn ghế cầu kỳ vô cảm? Lê Thuý Hằng (Giao Điểm) nguồn giacngo.online. ----------------------------------------------------------------------------------------------------- Cội nguồn căn nguyên là đây! Nhân duyên của người miền trung sao nghiệt ngã?
  20. Ngày mưa Sài Gòn, nghe người con Phật Hát thương miền Trung. Mấy ngày nay, trời Sài Gòn âm u, mưa dầm không ngớt. Có lẽ trời đất phương Nam muốn chia sẻ với miền Trung nghèo khó với cơn lũ của chu kỳ 60 năm lặp lại. Tang thương nối tiếp đau thương, nước mắt người dân vùng rốn lũ đã tuôn theo dòng nước hung bạo, xuôi đổ về khơi, nên đã khô hằn đôi gò má sạm nắng cháy gian nan. Mấy ngày nay trời Sài Gòn âm u, mưa dầm không ngớt. Ngồi trong căn nhà nệm ấm chăn êm mà nghe chạnh lòng tê buốt khi nhớ về Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên Huế đang oằn mình trong lũ dữ! "Đất cày lên sỏi đá" mà "Trời hành cơn lụt mỗi năm", những câu hát xưa không bao giờ cũ, cứ "hoành hành" theo bao nỗi khổ, lo toan của kiếp người miền Trung quê hương tôi. http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/bau-oi...e.IW6E0O67.html Ôi miền Trung yêu thương Khi cơn lũ đi qua Nhà em thơ không còn, nên âm thầm héo hon. Khi nước lũ dâng lên, mang bao niềm đau thương Đời người sao vô thường Xót xa tình quê hương..h..h..h..h.. Cùng nhau sẻ chia bao đắng cay, tay trong tay qua gian khó Hạt thóc chia đôi: Nỗi đau còn một nửa Niềm vui chia đều: Hạnh phúc nhân đôi . Ôi thương sao lá lành đùm lá rách (bis) Đơn giản một điều thôi (bis) Bầu ơi! Bầu ơi! Thương lấy bí cùng Tuy rằng khác giống, nhưng chung một giàn. Mấy ngày nay trời Sài Gòn âm u, mưa dầm không ngớt. Chợt nghe bài hát "Bầu ơi thương lấy bí cùng" vang lên da diết khiến lòng tôi se lại. Những trang mạng nhaccuatui, Baamboo, Zingmp3 thường khi là nơi ghé của tôi để tìm tư liệu và thư giãn. Sáng nay tất cả như đổi khác, nhường chỗ cho bài hát này vang lên.Khi ngồi viết những dòng cảm xúc này, bài hát ấy vẫn đang được mở bên tai. Một bài hát mới, rất mới của những người con Phật thân thương. Tác giả là anh Nguyên Hùng, người thể hiện là anh Nguyên Tuệ. Tuy là không chuyên nhưng chứa đựng đầy ắp trong tác phẩm là cả một tấm lòng đại từ của con nhà Phật, đã nhanh chóng hòa nhịp nỗi đau với miền Trung thân yêu. Dưới màu áo lam Gia đình Phật tử Đức Tâm, hai anh có lẽ luôn đi trước trong công tác từ thiện, nên một bài hát tiên khởi này đã nhanh chóng chiếm ngự khắp mọi trái tim. Khi tôi nghe được bài này trên Zingmp3 thì đã là con số ngấp nghé 2.500! Giai điệu thong thả mà cứng cỏi, da diết mà dứt khoát, nghĩa tình thấm đậm. Vâng! Đơn giản một điều thôi – Bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn. Chỉ với tiếng đàn Guitar và trống Zambo, đủ để giai điệu nhân văn muôn thuở này đi sâu vào lòng người trong những tháng ngày nặng trĩu, vọng hướng nghĩa tình thấm đậm đến đồng bào miền Trung ruột thịt. Rất cảm ơn Nguyên Hùng và Nguyên Tuệ đã cống hiến cho lòng người một thông điệp tràn đầy nghĩa tình. Có thể các anh đàn chưa hay, hát chưa giỏi nhưng với nghĩa cử và tấm lòng bi mẫn của mình, các anh đã khơi dậy màu xanh của giàn bí, giàn bầu với trăm ngàn tay quăng bám chặt, thương lấy, bảo vệ và đùm bọc lẫn nhau. Mấy ngày nay trời Sài Gòn âm u, mưa dầm không ngớt, ngồi nghe bài hát này mà khóe mắt ướt cay, mắt luôn dõi ra phía trời xa, nơi đó có mẹ, có em, có anh đang gồng mình trong lũ dữ! Đơn giản một điều thôi: Bấu ơi thương lấy bí cùng Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn. l Dương Kinh Thành nguồn giacngovn
  21. Đã nhận của Sư Phụ Thiên Sứ 1,000,000 đ(một triệu đồng) cho Bà Mẹ có 10 con bị điên. Quỹ hiện có: 22,000,000 đ + 1,000,000 đ= 23,000,000 đ (hai mươi ba triệu đồng)
  22. Lan Anh phát biểu câu này HAY nhất trong năm đó nha! Có thưởng! Hi ! :D
  23. Hôm nay có nhận 2,000,000 đ (hai triệu đồng) của TrungNhan đóng góp cho Miền Trung. Quỹ hiện có: 20,000,000 đ + 2,000,000 đ= 22,000,000 đ (hai mươi hai triệu đồng)
  24. Có nhận 300,000 đ (ba trăm ngàn đồng) của Thao Nguyên đóng góp cho Miền Trung. Quỹ hiện có: 19,700,000 đ + 300,000 đ = 20,000,000 đ (hai mươi triệu đồng)
  25. Hôm nay có nhận 513,000 đ( năm trăm mươi ba ngàn đồng) của (cháu gái Wild) Bảo Hằng và 400,000 đ (bốn trăm ngàn đồng) của Thanh Tâm và Wild 500,000 đ đóng góp cho Miền Trung = 1,413,000 đ(một triệu bốn trăm mười ba ngàn đồng) Quỹ hiện có: 18,287,000 đ + 1,413,000 đ= 19,700,000 đ(mười chin triệu bảy trăm ngàn đồng)