memphisto79

Hội viên
  • Số nội dung

    105
  • Tham gia

  • Lần đăng nhập cuối

Everything posted by memphisto79

  1. Cái tên Vĩnh Khang nghe hay thật. Hì hì... Sorry for spam!
  2. Hơơ...Sướng quá! Em cảm ơn Nữ Hoàng! Chúc Nữ Hoàng vạn sự bình an, ngày càng trẻ đẹp!
  3. Kính chào Nữ hoàng Laviedt! Chị có khỏe không ạ!Hôm nay em lên để xin lĩnh giải thưởng tư vấn của chị đây ạ! Em nhờ chi tư vấn cho hai việc ạ: 1. Trong 5 năm tới em muốn đổi chỗ ở, mua nhà hoặc chung cư mới, thì có thành công không ạ? 2. Vợ em muốn chuyển sang công việc kinh doanh buôn bán, mở một cửa hàng bán quần áo trẻ em, có thành không ạ? Hiện tại vợ em làm ở...nhưng việc không tốt vì bị chèn ép. Em sinh lúc: 22h55' ngày 03/03/1979 Vợ em: .... Em cảm ơn chị nhiều ạ!
  4. Mr.Whitebear cũng phải tự giới thiệu, up tiêu chuẩn chọn vợ với lại lá số của mình lên để chị em biết chứ nhỉ. K chơi trò sửa ngày giờ sinh để "đánh bóng bảng hiệu" đâu nhé.
  5. Mình chỉ nhắc bạn thế thôi, chứ có biết xem tử vi đâu. Nhờ sư huynh PhamThaiHoa đi nhé.
  6. Đường link lỗi rồi. Đưa giờ ngày tháng năm sinh lên thì hơn.
  7. Xem tử vi thì phải đưa cả giờ sinh chứ sư đệ. Cho luôn ngày dương lịch lên đê.
  8. Bác này đang xem lá số của ai ấy nhỉ, hay lại phá phách linh tinh rồi. Tôi chẳng thấy mấy cái sao bác nói nằm đúng chỗ gì cả. Luyên thuyên thế nhỉ?
  9. Cái bác nhìn thấy chưa chắc đã đúng đâu nhé!
  10. Yêu nhau thì cứ lấy! Đấy là điều kiện tiên quyết của hôn nhân. Xem Tử vi đoán định đời người là việc rất khó, không phải ai cũng làm được. Xem Tử vi như nhìn tảng băng trôi ở Bắc cực, mấy phần nổi, mấy phần chìm, cao bao nhiêu, rộng bao nhiêu, chẳng mấy ai nhìn hết được.
  11. Chúc mừng sinh nhật Diễn Đàn Lý Học Phương Đông! Chúc ban điều hành và tất cả các thành viên trên diễn đàn luôn dồi dào sức khỏe, vui vẻ và thành đạt
  12. Chào đồng chí hungisu! Nhưng mà các cụ lại có câu: "Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí" thế mới khổ chứ.
  13. Phải biết chấp nhận cả điểm tốt lấn điểm xấu của nhau mới được. Quan trọng là tương hợp thôi :)
  14. Memphisto79 xin đăng ký một suất và đã gửi thông tin cá nhân, số điện thoại liên lạc cho Bunny rồi ạ.
  15. Mình đề nghị là tổ chức cuối tuần này luôn vì sắp khai giảng rồi ạ. Mong lớp trưởng Bunny đứng ra tổ chức để học viên được gặp mặt giao lưu với các thầy.
  16. Hà Nội đang dùng nước sinh hoạt nhiễm độc Nước máy sinh hoạt tại nhiều khu dân cư trên địa bàn Hà Nội có nồng độ amoni vượt mức cho phép hàng chục lần, có nơi nước còn chứa cả asen (thạch tín). > Nước ngầm không xử lý dễ bị ô nhiễm asen Đây là kết quả tổng hợp của tiến sĩ khoa học Trần Văn Nhị và cộng sự (Viện Công nghệ sinh học -Viện Khoa học công nghệ VN) trong quá trình lấy mẫu thử nước máy tại các khu dân cư trên khắp địa bàn Hà Nội. Theo đó, mẫu thử của các hộ dân dùng nước từ nhà máy nước Hạ Đình, Pháp Vân, Tương Mai... nhiễm amoni, asen vượt mức cho phép nhiều lần. Mẫu thử từ các trạm cấp nước Bách Khoa, Phòng không không quân, Hào Nam và các trạm khu vực phía Nam Hà Nội, khu vực đường Tam Trinh đều nhiễm amoni. Nặng nhất là các hộ dùng nước nhà máy Pháp Vân với hàm lượng amoni vượt 10-40 lần mức cho phép 1,5 mg/l. Các nhà máy Hạ Đình, Tương Mai có mức nhiễm gấp 5-13 lần cho phép. Hàm lượng asen từ nước máy Pháp Vân, Hạ Đình cao gấp 2-5 lần mức giới hạn... Tiến sĩ Nhị, hiện là nghiên cứu viên cao cấp của Viện Công nghệ sinh học, cho biết bản thân amoni (NH4+) không độc. Nhưng trong quá trình khai thác, xử lý và lưu trữ nước, nó chuyển hóa thành nitrit và nitrat. Nitrit là chất độc hại đối với cơ thể. "Nitrit khi vào bên trong cơ thể, kết hợp với các axit amin tạo thành chất có khả năng gây ung thư gan, dạ dày. Đối với trẻ sơ sinh, chất này còn gây bệnh về đường hô hấp", ông giải thích. Nước cùng một nguồn trước và sau khi thử định tính với amoni. Ảnh: H.H. Trong quá trình lấy mẫu, ông Nhị đã thử định tính tại hàng chục gia đình. Chỉ tính từ sau Tết Nguyên đán, hơn 20 gia đình dùng nước máy đã được ông lấy mẫu thử và cho kết quả ngay. Điển hình nhất là tại gia đình anh Vũ Đức Thuấn, tổ 76, phường Phương Liệt (quận Thanh Xuân), với 2 mẫu thử, lọ thứ nhất, chưa đầy một phút sau khi nhỏ hoá chất thử amoni, nước chuyển màu vàng đục. Lọ thứ hai được nhỏ vài giọt hoá chất để thử phản ứng nitrit, sau gần một phút, nước cũng chuyển màu tím sẫm. Tiến sĩ Nhị cho biết, nguồn nước ở đây bị nhiễm amoni rất nặng. Thậm chí đã chuyển hoá thành nitrit độc hại. Lọ màu vàng đục là biểu hiện nước bị nhiễm amoni. Lọ màu tím biểu hiện nước nhiễm nitrit với tỉ lệ quá cao. Cũng theo ông Nhị, nguồn gốc amoni trong nước ngầm là do tích tụ từ cặn bã, chất thải sinh hoạt, phân bón... Không chỉ Hà Nội, những vùng đồng bằng, vùng trũng tập trung đông dân cư thì nước ngầm càng dễ bị nhiễm chất này. Hoạt động khoan giếng thủ công dày đặc càng khiến cho nguồn nước ngầm dễ bị nhiễm bẩn. Riêng việc tiếp xúc lâu dài với asen rất dễ gây ung thư da, ung thư phổi, bàng quang... Thậm chí làm rối loạn gene. Người uống nước nhiễm asen lâu ngày còn có các triệu chứng xuất hiện các đốm màu sẫm trên cơ thể, đôi khi gây niêm mạc trên lưỡi hoặc sừng hoá trên bàn tay, bàn chân. Theo tiến sĩ Trần Văn Nhị, nếu Hà Nội tiếp tục khai thác nước ngầm làm nước sinh hoạt, việc loại trừ amoni và asen là không thể. Công nghệ xử lý hiện tại bằng dàn phun mưa cấp oxy của các nhà máy nước sạch chỉ xử lý được cặn và sắt. "Biện pháp hữu hiệu nhất để loại bỏ amoni và asen là dùng nước sông Đà thay thế hoàn toàn nguồn nước ngầm", ông Nhị nói. Tuy nhiên, mục tiêu của Hà Nội tới năm 2015 chỉ mới cung cấp được 200.000 m3 nước sinh hoạt cho người dân từ nguồn nước sông Đà. Trong khi người dân nội thành mỗi ngày đang dùng hơn 750.000 m3. Năm 2002, các nhà khoa học Việt Nam đã công bố tình trạng nhiễm amoni trong nước ngầm đến mức báo động ở khu vực đồng bằng Bắc Bộ. Tại nhiều tỉnh, xác suất các nguồn nước ngầm nhiễm amoni ở nồng độ cao hơn tiêu chuẩn lên tới 80%. Tuy nhiên, cho đến nay, chưa có một phương pháp xử lý hữu hiệu nào được áp dụng tại các trạm cấp nước, nhà máy khai thác nguồn nước ngầm phục vụ sinh hoạt. Vnexpress - Nguyễn Hưng
  17. Thích làm trò trẻ con vậy sao? Nghe thật đáng thương và tuyệt vọng! Nhưng Tôi chắc rằng Ban quản trị thừa độ lượng để chọn ra một nick trong "họ" Kakalot... để cho tồn tại nếu nó biết cư xử và dễ thương nhất. Còn không thì cũng bị ban bằng sạch.
  18. Mình thấy có thể copy và paste hình ảnh từ trang web khác vào thẳng bài viết của mình được. Cách này tôi thấy đưa hình lên nhanh nhất.
  19. Chúc Mừng Sinh Nhật Anh Kim Phong! Chúc Anh Vạn Sự Hanh Thông!
  20. Đề nghị bạn đọc lại mục Thông báo chiêu sinh lớp phong thủy cơ bản
  21. Galilê - “ Cha đẻ của khoa học cận đại” [21/02/2006 - Khoa Vật lý - ĐHSPHN] Galilê (1564 – 1642): Galilê là nhà thiên văn học, nhà vật lý học Italia. Lúc nhỏ gia đình nghèo, ông chưa học hết đại học, những ông vấn tự học 25 tuổi được mời làm giáo sư đại học. Đầu tiên ông đưa ra nguyên lý quán tính, khái niệm lực và gia tốc, là người mở đường cho lực học kinh điển và vật lý học thực nghiệm. Ông là người đầu tiên dùng kính viễn vọng quan sát các thiên thể, chứng minh và phát triển thuyết mặt trời là trung tâm vũ trụ của Côpecnich. Ông được người đời sau mệnh danh là “ Cha đẻ của khoa học cận đại”. Galilê là nhà khoa học nổi tiếng thời Cổ đại, ông sinh ra ở thành Pisa Italia. Suốt đời ông theo đuổi chân lý, hiến thân cho khoa học, dám giữ vững nguyên tắc của mình. Khi còn đi học Galilê là một học sinh hay đặt ra câu hỏi, đối với những vấn đề hứng thú ông luôn tự tìm cách chứng minh. Có một thầy giáo đã đưa ra một câu hỏi hóc búa cho học sinh: Dùng một sợi dây vòng thành các hình khép kín khác nhau, thị hình nào có diện tích lớn nhất? Để tìm câu trả lời Galilê đã tìm một sợi dây vòng thành các hình như hình vuông, chữ nhật, hình tròn vv… cuối cùng ông phát hiện hình tròn là hình có diện tích lớn nhất trong các hình, ông còn dùng những kiến thức toán học của mình học được để chứng minh quan điểm này. Thầy giáo của ông thấy sự chứng minh của Galilê như vậy hết sức vui mừng, cổ vũ ông học toán học. Gallilê ngày càng có hứng thú với toán học, ông còn thường đọc một số sách của các nhà khoa học nổi tiếng, ông thích đọc sách của nhà triết học Arixtốt người Hy Lạp nhất, đồng thời ông còn thích tìm tòi thảo luận những nội dung trong sách. Ông dần dần phát hiện ra có rât nhiều vấn đề Arixtốt không có tư duy biện chứng chặt chẽ mà chỉ phán đoán thông qua cảm giác và kinh nghiệm. Arixtốt cho rằng hai vật cùng đồng thời rời từ trên cao xuống, vật nặng rơi xuống trước, vật nhẹ rơi xuống sau. Glilê thì ngày càng nghi ngờ điều này, ông nghĩ: “Các cục đã băng rơi từ trên trời xuống , cục to cục nhỏ chẳng phải rơi xuống đất như nhau sao? Arixtốt sai hay ông sai?" Về sau, Galilê trở thành giáo sư dạy toán tại trường Đại học pisa, ông đã đưa ra sự hoài nghi đối với học thuyết của Arixtốt. Các đồng sự của ông biết điều hoài nghi đó của ông đều bàn tán xôn xao, có người nói Arixtốt là nhân vật vĩ đại như vậy, lẽ nào quan điểm của ông lại sai được? Đây chắc là muốn chơi trội. Lại có người nói Giáo hội và Giáo hoàng đều thừa nhận những điều Arixtốt nói là chân lý,Galilê lại dám nghi ngờ cả chân lý. Điên chắc. Nhưng Glilê không để ý những điều mọi người dị nghị, ông nghĩ cách dùng thực nghiệm để chứng minh sự đúng đắn của mình. Ông nhớ lại lúc nhỏ cùng các em trèo lên tháp Pisa chới trò ném đá xuống, mỗi lần ném một nắm đá xuống có hòn to hòn nhỏ, chúng đều cùng rơi xuống đất một lúc. Thế là ông quyết định phải lên tháp pisa để làm thực nghiệm, để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy kết quả thực nghiệm. Galilê dán quảng cáo trong thành phố, ông viết: “Trưa mai mời mọi người dến tháp nghiêng pisa xem thực nghiệm về vật rơi”. Tin được truyền đi, đúng trưa ngày hôm sau rất nhiều người đã kéo đến xem thực nghiệm, có người là nhà khoa học, có người chỉ là dân thường trong thành phố, có bạn bè của ông và có cả những người phản đối ông. Trong đám người đến xem vẫn có người cười ông, họ nói rằng có thằng ngốc mới tin rằng một chiếc lông gà và một viên đá cùng rơi xuống đất như nhau. Lúc đó Galilê hết sức tự tin vì rằng ông và các học sinh của ông đã làm thực nghiệm nhiều lần và mỗi lần đều chứng minh đúng. Thực nghiệm bắt đầu, Galilê và học sinh của mình đặt hai quả cầu sắt to nhỏ khác nhau tương đối rõ rệt vào một cái hộp, đáy của hộp có thể mở ra được, chỉ cần kéo đáy hộp ra là hai viên cầu sắt trong hộp đồng thời tự do rơi xuống. Galilê và các học sinh của mình đưa hộp lên đỉnh tháp, mọi người đứng phía dưới đều chăm chú ngẩng đầu nhìn lên. Galilê đích thân kéo đáy hộp ra, mọi người nhìn thấy hai quả cầu sắt một to một nhỏ rơi xuống, tất cả đều nín thở. “Bịch” một tiếng, cả hai viên đồng thời rơi xuống đất mọi người đứng xem cùng reo lên, còn những người phản đối Galilê thì im lặng không nói gì. Thực tế mọi người nhìn thấy đã chứng minh: Mọi vât thể rơi từ trên cao rơi xuống, thời gian rơi xuống không liên quan đến trọng lượng. Điều đáng nói là năm 1969 các nhà du hành vũ trụ đã đặt chân lên mặt trăng, họ đã làm thực nghiệm, thả một chiếc lông vũ và một hòn đá cùng rơi xuống, kết quả chiếc lông và hòn đá cùng rơi xuống mặt trăng một lúc. Điều này đã nói cho biết nếu như không có lực đẩy của không khí, chiếc lông và hòn đá sẽ rơi xuống mặt đất cùng một lúc. Câu chuyện nổi tiếng về thực nghiệm ở tháp nghiêng Pisa vẫn còn lưu truyền trên thế giới đến ngày nay, nó đã trở thành một giai thoại lịch sử khoa học. Chuyện về kính viễn vọng Vào mùa hè một năm nọ, Galilê nhận được thư của một người bạn gửi tới, trong thư có nói rằng: “Có một người Hà Lan chế tạo được một chiếc kính rất đặc biệt, hôm qua khi đi dạo bên bờ sông tôi đã gặp ông ta. Lúc ấy bên kia bờ sông có một cô gái rất đẹp, qua ống kính tôi đã nhìn thấy cô gái ấy, khuôn mặt cô rõ mồn một cứ như cô đang đứng ngay trước mặt tôi vậy. Tôi ngạc nhiên đến reo lên, tôi nghĩ rằng mình có thể sờ tay vào cô gái được, nhưng khi tôi với tay ra thì suýt ngã xuống sông, thì ra cô gái vẫn ở mãi tận bờ sông bên kia! Vì rằng ông ta không còn chiếc kính nào nữa nên không thể mua lại cho anh được.” Galilê đọc đi đọc lại bức thư, mừng nhảy cẫng lên, ông nói: “Tôi cũng phải làm chiếc kính như thế! Tôi muốn nhìn tận mắt khuôn mặt của những người ở phía xa , có lẽ tôi còn muốn nhìn rõ cả khuôn mặt của những vì sao trên trời cao!” Để làm được loại kính đặc biệt này Galilê đã tìm đọc các tài liệu có liên quan, sau đó suy nghĩ tìm tòi. Một mặt ông dùng bút vẽ trên giấy, một mặt dùng máy tính để tính toán. Mất đúng một đêm, cuối cùng ông đã tìm được cách làm ra chiếc kính này. Galilê muốn làm loại kính này, ông cần mua mấy chiếc phôi thấu kính để thử làm thiết bị có thể nhìn ra được, nhưng lục túi không thấy còn đồng nào, ông nói với người làm: “Lấy áo khoác của tôi đi đặt lấy tiền đi!” Người phục vụ gái không nỡ làm như vậy, liền lấy tiền riêng của mình để mua mây miếng phôi thấu kính. Sau khi có vật liệu để làm rồi ông liền bắt tay vào mài kính. Về tính năng của thấu kính thì Galilê quá thuộc nhưng việc mài kính là rất công phu. Ông phải mất mấy ngày mới mài được hai miếng thấu kính, một thấu kính lồi, một thấu kính lõm. Ông lấy hai ống dài một to, một nhỏ để có thể lồng vào nhau được, ông gắn hai chiếc thấu kính lên hai chiếc ống đó, lúc này chỉ còn việc điều chỉnh cự ly của hai thấu kính là có thể đưa những vật từ xa lại gần và phóng đại nó lên. Galilê nâng cái ống kính đơn giản và kỳ lạ ấy lên ngắm cây mọc phía ngoài cửa sổ, ông điều chỉnh hai chiếc ống có gắn kính tức là điều chỉnh cự ly của hai thấu kính, khi điều chỉnh đến vị trí tốt nhất, Galilê bỗng đã nhìn thấy cái cây đứng từ xa nhỏ gần lại ngay trước mắt, có cảm giác như giơ tay ra là có thể sờ thấy được. Galilê đã thành công, đã làm được loại kính có thể nhìn xa này, ông vô cùng sung sướng! Ông quyết tâm tiếp tục cải tiến loại kính này để nó có thể nhìn xa hơn. Thế là ông lại bắt đầu thiết kế, tính toán, vẽ, mài thấu kính … Qua một mùa hè phấn đấu, hệ số phóng đại của thấu kính đã tăng lên từ 3 đến 9 lần. Sau này ông lại làm ra được chiếc kính phóng đại vật thể lên gấp 33 lần, loại kính này được mọi người gọi là “kính viễn vọng”. Bởi vì nó thực sự là kính viến vọng nên cho đến nay người ta vẫn gọi nó với cái tên như vậy. Sau khi sản xuất thành công kính viễn vọng, tin truyền nhanh đi khắp Châu Âu, đã có nhiều người bỏ tiền mua kính của ông. Vì bộ phận quan trọng nhất của kính vọng là thấu kính, nên Galilê suốt ngày đêm ngồi mài kính, tuy như vậy nhưng kính ông làm ra vẫn không đủ để bán cho người cần. Galilê sản xuất và cải tiến kính viễn vọng đồng thời bắt đầu dùng kính viễn vọng vào ứng dụng vào quan sát bầu trời, nó đặt nền móng cho ông nghiên cứu thiên văn học sau này. Chân lý tỏa sáng Trên trời cao có vô vàn những vì sao, chúng xa xôi và thần bí. Ở thời đại Galilê sống, người ta tin rằng tất cả các vì sao trên bầu trời là đứng yên, bất động mà trung tâm là Trái đất. Đây chính là “Thuyết Trái đất là trung tâm của vũ trụ” mà mọi người công nhận lúc đó. Nhưng Galilê đã dùng kính viễn vọng quan sát thấy các thiên thể vận động. Ông viết trong sách của mình rằng: “Tất cả không phải là tĩnh tại, mặt trời đang quay, trái đất cũng đang quay. Trái đất không chỉ quay quanh mặt rời mà còn tự quay quanh mình nó theo một trục”. Học thuyết của Galilê vừa ra đời đã xúc phạm đến Giáo hội, Giáo hội quy học thuyết của ông vào loại “Thuyết mặt trời là trung tâm vũ trụ”, được coi là học thuyết dị đoan. Giáo hội không muốn nhìn thấy có người đưa ra học thuyết khác với truyền thống, muốn mọi người mãi mãi tin rằng trái đất là trung tâm của vũ trụ. Tòa án tôn giáo của Giáo hội gọi thẩm vẫn Galilê, Galilê nhận được sự cảnh cáo của Giáo hoàng, cấm ông tuyên truyền cho “Thuyết mặt trời là trung tâm của vũ trụ” dưới mọi hình thức. Galilê bị đả kích, nhưng ông vẫn không quên công việc nghiên cứu của mình. Tốn mất thời gian 6 năm để hoàn thành cuốn sách của mình, nội dung bàn về hai quan điểm “Thuyết mặt trời là trung tâm của vũ trụ” và “Thuyết Trái đất là trung tâm của vũ trụ”. Cuốn sách truyền bá tư tưởng mới, viết sinh động, khôi hài, sau khi xuất bản độc giả đã giành nhau mua hết ngay. Những người phản đối Galilê đọc xong liền tiến hành công kích ông, nói rằng xuất bản cuốn sách này là vi phạm lệnh cấm và làm vấn đề trở nên càng ngày càng nghiêm trọng. Như vậy sách vừa ra đời được nửa năm đã bị cấm bán. Giáo hoàng đã tin vào những lời miệt thị Galilê của một số người lòng dạ hẹp hòi, tòa thánh La Mã và vương quốc Tây Ban Nha cùng phối hợp đưa ra lời cảnh cáo, loại cảnh cáo này là một biện pháp vô cùng nghiêm khắc lúc bấy giờ. Hai tháng sau tòa án Rome gửi trát đòi Galilê đến toà án thẩm vẫn. Mặc dù đã 69 tuổi, bệnh nằm liệt giường ông vẫn bị áp giải đến Rome. Lúc đầu, Giáo hội chỉ định để Galilê thừa nhận việc ông tuyên truyền “Thuyết mặt trời là trung tâm của vũ trụ” là sai lầm đồng thời yêu cầu ông viết giấy đảm bảo sau này không tuyên truyền nữa. Nhưng Galilê không nhận tội, cũng không viết giấy bảo đảm, ông nói: “Những điều tôi viết trong sách dều là sự khách quan, tôi không hề phản đối Giáo hoàng. Tôi có tội gì? Lẽ nào tôi lại phải che giấu chân lý, lừa dối mọi người? Lẽ nào tôi sẽ bị trừng phạt vì nói ra sự thật?” Việc thẩm vấn kéo dài 5 tháng, sức khỏe của Galilê đã không chịu nổi, nhưng mỗi lần thẩm vẫn ông không hề tỏ ra hối hận về việc mình làm. Vì sức khỏe quá yếu, sau mỗi lần chịu thẩm vấn ông đều phải trở về bằng cáng. Tòa án Giáo hội thấy sức khỏe của ông thực sự không chịu nổi liền phán quyết: “Tội danh Galilê là đi ngược lại giáo lý tuyên truyền học thuyết dị đoan bị cầm từ chung thân. Sau khi tòa án tuyên phạt, Galilê bị giam gần Rome, mất tự do. Cho dù là như vậy, đêm về Galilê vẫn kiên trì viết cho đến khi mắt bị hỏng ông không còn nhìn thấy ánh sáng nữa. Ông tin tưởng ánh sáng chân lý chắc chắn sẽ chiến thắng mọi thế lực đen tối. Sau đó không lâu Galilê đã trút hơi thở cuối cùng. Hơn 300 năm sau, năm 1979 Tòa thánh La Mã đã công khai sửa cho Galilê. Giáo hoàng chính thức tuyên bố, phán quyết của Tòa thánh La Mã đối với Galilê là sai lầm nghiêm trọng. Lịch sử cuối cùng đã có pháp quyết công bằng đúng đắn đối với nhà khoa học vĩ đại này, tên tuổi của Galilê mãi mãi được loài người kính trọng. vatly(Theo st)
  22. Những trẻ mồ côi náu mình bên cửa Phật Trong nắng chiều sắp tắt, trên sân chùa Bồ Đề, quận Long Biên, Hà Nội, đám trẻ con đang nô đùa, gọi nhau í ới, một vài bé mặc áo nâu lẫm chẫm tập đi. Các em đều là những trẻ mồ côi, bị người thân bỏ rơi đang nương nhờ cửa Phật. Nơi ở của trẻ mồ côi là dãy nhà cấp 4, phía sau chùa. Căn phòng chừng 40m2 lờ mờ ánh điện, những tấm phản được kê sát nhau chỉ để một lối đi lại nhỏ, các đồ vật trong phòng đều cũ kỹ. Căn phòng như bề bộn hơn bởi đống chăn chiếu và quần áo, tã sơ sinh không kịp khô trong những ngày đông giá rét. Hàng chục trẻ mồ côi vừa đi học về đang dán mắt vào chiếc tivi xem phim hoạt hình. Tiếng khóc đòi uống sữa của những em bé vài tháng tuổi khiến các "bà mẹ" tất bật chạy. Ngôi nhà của họ vừa đón thêm một bé gái 5 ngày tuổi bỏ rơi ngoài cổng chùa. Trong một góc tối, ba bé sơ sinh từ 2-4 tháng tuổi đang ngủ ngon lành, mặc cho tiếng quấy khóc của bé gái mới được đón về vì thiếu sữa mẹ. Cô bé Kiều Thu Hường, chị cả của hơn chục em nhỏ trong căn phòng này nhanh tay thay tã, rồi pha sữa. "Đứa bé này bị bỏ rơi trong đêm giá lạnh vừa rồi, được sư thầy đặt tên là Kiều Anh. Mặc dù mới sinh nhưng em bé rất ngoan, đêm ít quấy khóc...", Hường cho biết. Mới chỉ 18 tuổi nhưng Hường đã thành thạo trong việc chăm sóc trẻ, từ việc cho ăn đến thay tã, em đều làm thoăn thoắt. Em đang là "mẹ" của đứa bé nhất. Hường sống ở chùa Bồ Đề được 18 năm, bị bỏ rơi từ khi mới lọt lòng. "Có những đêm em nằm khóc vì không biết nguồn gốc của mình. 18 năm rồi em cũng chẳng thấy bố, mẹ em quay về đón. Giờ em cũng chẳng biết quê mình ở đâu mà đi tìm nữa", Hường bùi ngùi chia sẻ, đôi mắt em dường như ngấn lệ. Sư thầy Thích Đàm Lan và đứa trẻ bị bố mẹ vứt trước cổng chùa mới 5 ngày tuổi. Ảnh: Tuấn Anh. Hầu hết các trẻ mồ côi ở đây đều không biết nguồn gốc, quê quán. Nhiều bé bị vứt ở cổng chùa khi mới vài ngày tuổi, được nhà chùa cưu mang, nuôi nấng. Có em cha mẹ bỏ nhau, hoặc nghiện ngập không nuôi nổi con đem lên chùa nhờ nuôi hộ, chẳng thấy quay lại. Sư thầy Thích Đàm Lan nhớ lại, mới đây, trong một buổi tối giá lạnh, một cô gái sùm sụp chiếc mũ, ôm con đến, cứ đứng ở cổng chùa, ai hỏi cũng không nói. Mãi sau, khi sư thầy đến, cô gái mới nghẹn ngào cho biết đã lỡ dở với một chàng trai cùng xã, muốn nhờ thầy nuôi giúp đứa con để cô làm lại cuộc đời. Cách đây hơn 2 năm, một cô gái quê ở Hưng Yên bị kẻ xấu dụ dỗ, làm nhục. Người cha gia trưởng, độc đoán đã đuổi em ra khỏi nhà. Chỉ mới 16 tuổi đầu, em đã có thai 4 tháng tuổi, em đứng trước cửa chùa, khóc mãi không thôi. Sư thầy bảo em cứ yên tâm sinh nở rồi thầy sẽ nuôi dưỡng. Đang dán mắt vào chiếc ti vi 14 inch, nghe thấy sư thầy chỉ về hướng mình, Nam Anh, Khánh, Bảo, Thịnh... lại khép mình, rúc đầu vào những người bà, người mẹ đang tá túc trong ngôi nhà này, đôi mắt rơm rớm khi sư thầy Lan nhắc đến bố, mẹ. Ngồi tỉ tê hồi lâu, Nam Anh mới dám kể: "Em được một bác đưa về đây. Giờ em cũng chẳng còn nhớ quê và bố mẹ mình ở đâu". Theo lời sư thầy Đàm Lam, lúc vào đây, Nam Anh đã 5 tuổi, đôi mắt ngơ ngác, hằng đêm, em quấy khóc đòi mẹ, phải rất lâu, em mới quen được cuộc sống ở chùa. Còn Hoàng, mới được nhận vào chùa hai năm nhưng cu cậu đã kịp hòa nhập với các bạn. Đôi mắt em đượm buồn khi nghe sư thầy kể về hoàn cảnh của mình. Căn bệnh ung thư vừa cướp đi người cha của em. Mẹ quá vất vả đành gửi em nơi cửa Phật để mỗi dịp cuối tuần lại đến thăm con một lần. Trong căn nhà cấp 4 chật chội, hàng chục trẻ mồ côi đang xem tivi. Ảnh: Tuấn AnhHàng chục hoàn cảnh khác nhau, nhưng khi được vào cửa chùa, các em phần lớn đều sống khỏe mạnh và dễ chia sẻ với nhau. Mỗi khi nhận cháu nào về, nhà chùa đều giữ gìn cẩn thận những đồ liên quan đến các cháu như quần áo, chăn, tất... với hy vọng những kỷ vật này sẽ giúp bố mẹ chúng nhận ra con mình. "Tuy nhiên, gần 20 năm qua, chỉ có một người mẹ đến chùa xin lại con", sư thầy kể, mắt đượm buồn. Bữa cơm tối của nhà chùa và các trẻ mồ côi đơn sơ và đạm bạc. Từ lâu, các trẻ mồ côi đều ăn chay. Bữa cơm chỉ có rau, dưa chua nấu canh lõng bõng và nồi chuối sắt khúc kho làm thức ăn mặn, thỉnh thoảng có thêm nồi lạc rang mặn hoặc những ngày mùng 1, ngày rằm được những người lễ chùa biếu vài miếng thịt luộc, khoanh giò. Những ngày đông giá rét, nhiều em co ro vì lạnh. Quần áo cũ do những người hảo tâm quyên góp nhưng cũng không đủ ấm cho gần 50 trẻ mồ côi ở đây. Ngoài việc phải lo mua sữa cho các em bé sơ sinh, gạo, thức ăn..., các thầy còn phải lo làm sao để các em được cắp sách đến trường. Thầy Lan cho biết, tất cả các em đến tuổi đều được cho đi học. Nhưng ngày càng nhiều trẻ mồ côi đến đây, mong ước xây được ngôi nhà, tạo công ăn việc làm cho các cháu đến nay vẫn còn dang dở vì nhà chùa thiếu kinh phí. Trong căn phòng tuềnh toàng, được che chắn tạm bợ chốc chốc lại rùng mình bởi những đợt gió lạnh lùng từ sông Hồng thốc tới. Những gương mặt tuổi thơ ngơ ngác hắt bóng bên sư thầy trầm mặc . Vnexpress - Anh Thư - Tuấn Anh
  23. Mảnh đời những em bé bị bỏ rơi Vừa lọt lòng đã dị tật, bị bố mẹ bỏ rơi, phải đeo đẳng "nghi án" căn bệnh thế kỷ AIDS... là số phận của hàng chục em nhỏ đang náu mình bên cửa Phật tại chùa Bồ Đề (Gia Lâm, Hà Nội). > Những trẻ mồ côi náu mình bên cửa Phật Nằm cách trung tâm Hà Nội chừng 5km, lâu nay chùa Bồ Đề trở thành nơi nương tựa của chừng 60 người khó khăn, trong đó phần lớn là trẻ em bị bỏ rơi từ lúc lọt lòng. Không ít ông bố, bà mẹ nhiễm HIV/AIDS cũng mang con tới đây nhờ nhà chùa nuôi giúp. Hầu hết các em được nhà chùa đặt tên là Anh như: Hùng Anh, Phúc Anh, Phương Anh, Vi Anh, Việt Anh... Được đưa vào chùa từ khi mới lọt lòng, nay bé Phương Anh đã được 10 tháng tuổi và hoàn toàn khỏe mạnh. Thông thường, ba tháng sau khi vào chùa, các em sẽ được đưa đi thử máu. Thật không may, ngay trong lần thử máu đầu tiên, Phúc Anh đã dương tính với HIV. Qua 5 lần kiểm tra máu liên tiếp, số mạng của cậu bé 9 tháng tuổi này vẫn rất mong manh: 3 lần dương tính, 2 lần âm tính. Dù tâm hồn non nớt của Phúc Anh, Phương Anh... chưa biết tới số phận bất hạnh nhưng ánh mắt của chúng khiến không ít người hảo tâm tới thăm nuôi phải day dứt. Không chỉ sư thầy Thích Đàm Lan (trụ trì chùa Bồ Đề) mà ngay cả các bảo mẫu cũng mong mỏi lần thử máu tiếp theo của Phúc Anh sẽ cho kết quả âm tính. "Đặt tên cháu là Phúc để hy vọng cháu sẽ có phúc", sau một hồi âu yếm cậu bé vừa trở về về từ bệnh viện, sư thầy Đàm Lan vừa nói. May mắn hơn Phúc Anh khi thoát khỏi sự đeo bám của căn bệnh thế kỷ nhưng Hùng Anh lại mắc chứng bệnh tắc tuyến lệ từ khi lọt lòng. Do vậy, cậu bé 8 tháng tuổi này khóc suốt ngày. Nhìn bé Vi Anh (10 tháng tuổi) kháu khỉnh chơi đùa, không ai nghĩ bé gái này đã bị bỏ rơi từ khi mới lọt lòng và được đưa về chùa cưu mang. Cậu bé có khuôn mặt trắng trẻo, má lúm đồng tiền, hay cười này tên là Việt Anh. Do dễ thương và ngoan ngoãn nên cậu bé 16 tháng tuổi này được rất nhiều người nhận đỡ đầu. Chị Anh (quê Thanh Hóa) cũng vào chùa được vài năm. Giống như hơn 10 bảo mẫu khác, chị được giao chăm sóc 2 bé, trong đó có Việt Anh. Dù không có quan hệ máu mủ nhưng nhiều bảo mẫu ở đây hết mực yêu quý, chăm sóc những đứa trẻ bất hạnh. Nụ cười không ngớt nở trên đôi môi họ. Từ ngày trở thành nơi nuôi dưỡng trẻ mồ côi, cơ nhỡ, chùa Bồ Đề cũng trở nên tấp nập với sự xuất hiện của những vị khách hảo tâm. Thỉnh thoảng, những người nước ngoài cũng tình nguyện nấu đồ ăn mang tới chùa phục vụ mọi người. Nhờ đó, bữa cơm của những đứa trẻ cũng bớt đạm bạc hơn. Sau giờ học ở trường, các em lại vui vẻ chơi đùa, đọc sách trong sân chùa. Từ "mái nhà" này, nhiều đứa trẻ mồ côi đã trở thành những sinh viên đại học, những công nhân, những con người có ích cho xã hội. Vnexpress - Tiến Dũng
  24. Theo mình thì là Thìn xung với Tuât, Sửu xung với Mùi thôi, chứ không phải bốn tuổi này xung lẫn nhau.
  25. 1.Theo tôi "nói chuyện" là một kỹ năng có thể rèn luyện để cải thiện được, hiện tại có rất nhiều sách hay về lĩnh vực này, nếu bạn chịu khó luyện tập chắc là bộ "Bạch Hổ và Thiên Khốc" sẽ phát huy tác dụng thôi. 2. Mệnh (Thân) của bạn có bộ Long, Phượng, Hổ, Cái tam hợp chiếu, Bạch Hổ ở Mệnh chắc k đến nỗi nào. Mình chỉ biết tí xíu về Tử vi thôi, nhưng vì yêu thích môn này nên cũng k nhịn được nên có vài ý kiến thô thiển như thế. Hì hì... :D Chúc bạn chuyển công việc mới gặp được nhiều niềm vui bất ngờ!