Rin86

Hội Viên Ưu Tú
  • Số nội dung

    968
  • Tham gia

  • Lần đăng nhập cuối

  • Days Won

    1

Everything posted by Rin86

  1. Đứa con mất tích và những người Nga có trái tim vĩ đại Tác giả: Nhà thơ Nguyễn Huy Hoàng Tôi không biết hát và thuộc ít lời bài hát, nhưng có một câu trong bài "Giữa Mạc Tư Khoa nghe câu hò Nghệ Tĩnh" làm tôi nhớ mãi, "rằng qua cơn hoạn nạn mới hiểu được lòng nhau". Đêm 1 tháng 8 năm 1993 một tin dữ đến với tôi: con gái tôi bị lạc ở Xôchi, thành phố nghỉ mát nổi tiếng ở phía Nam nước Nga. Khi đó, tôi và vợ tôi đang ở Mátxcơva để hoàn tất nốt luận án cho kịp bảo vệ vào cuối đợt nghỉ đông. Con gái tôi đi nghỉ cùng hai vợ chồng một người quen với sự nhận lời hết sức nhiệt tình và chắc chắn của họ. Cuối cùng họ đã bỏ mặc con gái tôi, và mọi người rất ngạc nhiên khi họ hết sức dửng dưng trước việc con gái tôi gặp nạn và trước những câu chuyện họ dựng lên một cách vô lương tâm để tự biện minh cho họ. Tôi mất hết tinh thần và bỏ mặc mọi việc để sáng ngày 2/8 vợ chồng tôi và anh Võ Đức Tôn, lúc bấy giờ là hiệu phó ĐHTH Hà nội, ra sân bay Vnucôvô để bay xuống Xôchi. Thông cảm với tình cảnh của chúng tôi, trưởng phòng vé sân bay đã thu xếp cho 3 vé trong thời điểm hàng chục người phải đọng lại. Cháu Quỳnh Nga 13 tuổi - con gái nhà thơ Nguyễn Huy Hoàng trước khi bị mất tích. Tôi thuê nhà nằm ở thành phố Xôchi suốt nửa năm, chạy ngược, chạy xuôi để nghe ngóng tin của cháu. Chỉ sau chục ngày, tóc tôi bạc trắng hoàn toàn, tôi thương con và ân hận. Cháu Nguyễn Quỳnh Nga, con gái tôi là một trong số học sinh xuất sắc của trường phổ thông số 22 Mátxcơva. Và chuyến đi nghỉ miền Nam lần này là phần thưởng cho cháu vì thành tích học tập. Đối với tôi, bây giờ, mọi thứ đều vô nghĩa, kể cả công trình, sự nghiệp và thậm chí bản thân mình. Lúc đó chúng tôi chỉ hy vọng nếu bọn bắt cháu gọi điện tống tiền thì hàng chục gia đình trong cộng đồng đã sẵn sàng góp tiền chuộc cháu. Vào thời điểm này, chúng tôi hoàn toàn trắng tay. Ngoài số tiền học bổng ít ỏi của nhà trường chỉ đủ nuôi cháu nhỏ trong giai đoạn khó khăn nhất của những năm 90, chúng tôi không biết trông cậy, vay mượn vào đâu. Vợ tôi kiệt quệ hoàn toàn, chỉ còn 36 kg, suốt ngày ho rũ rượi, hầu như chỉ nằm một chỗ. Con gái nhỏ chúng tôi vừa hơn một tuổi, thỉnh thoảng phải nhờ bè bạn đến trông hộ. Tôi bỏ mặc tất cả, suốt ngày lang thang khắp bãi biển, các góc phố Xô chi như một kẻ mất hồn. Những người thân quen ở Mátxcơva và các thành phố khác liên tục gọi điện động viên, hỗ trợ thực phẩm, lương thực và thuốc thang giúp cho vợ tôi suốt cả năm ròng. Chúng tôi gọi điện cho giáo sư V. N.Turbin, Thầy hướng dẫn của tôi, thông báo cho Thầy biết về chuyện cháu Quỳnh Nga và nói với Thầy là tôi khó có thể tiếp tục viết luận án trong điều kiện như thế này được nữa. Trước đây mỗi lần đến thăm Thầy, tôi đều mang cả cháu đi theo. Con gái Thầy và con gái tôi chơi với nhau rất thân thiết. Việc viết luận án của tôi, Thầy không đả động đến nữa. Thầy chỉ quan tâm làm sao để chúng tôi tìm được cháu về. Một buổi trưa, Thầy đến thăm chúng tôi. Hình ảnh một người Thầy tuổi tác tìm đến căn phòng con của chúng tôi trong một ngày đông giá suốt đời tôi sẽ không sao quên được. Thầy lặng lẽ đặt lên bàn quyển sổ tiết kiệm và mong muốn trao cho vợ chồng tôi toàn bộ số tiền Thầy dành dụm suốt gần 40 năm giảng dạy để góp phần cho cuộc hành trình đi tìm cháu. Giáo sư V. N.Turbin Tôi vô cùng xúc động, bởi vì tôi biết Thầy rất nghèo. Thầy ở một căn buồng 3 phòng thì hai buồng chật ních những sách là sách. Thầy lên lớp với bộ comple cũ, đôi giày nội vẹt gót và chiếc cặp da còn có dòng chữ mờ mờ "1974- Mátxcơva". Vợ chồng tôi cảm ơn Thầy, xin đặt tay cầm lấy quyển sổ và gửi lại Thầy coi như mình đã nhận. Cái mà tôi nhận được ở Thầy là sự hàm ơn và kính trọng một giáo sư Văn học Nga số một của trường Đại học Tổng Hợp lớn nhất của nước Nga, một người đã đào tạo cho Việt Nam nhiều chuyên gia văn học. Sau khi con gái tôi thất lạc được hơn một tháng thì Thầy mất đột ngột khi đang làm việc. Tôi không kịp về Matxcơva thăm Thầy, lòng mang nặng một nỗi niềm thương tiếc. Tết vừa rồi tôi mang hoa đến nhà riêng đặt trước chân dung của Thầy để bày tỏ sự ngưỡng mộ của một học sinh Việt Nam trước một trái tim và trí tuệ lớn. Tôi kể lại cho vợ và con gái của Thầy là trong buổi gặp mặt của khoa Văn học Nga thế kỷ XIX Trường Tổng Hợp Lômônôxốp, ông chủ nhiệm khoa đã nâng chén rượu để tưởng nhớ tới Thầy sau khi tôi bảo vệ xong luận án phó tiến sĩ. Ông nói rằng, Thầy Turbin đã dành cho tôi, một học sinh Việt Nam tình thương như một người Cha. Trong những ngày vợ chồng tôi ở lại Xôchi tìm cháu, rất nhiều lái xe tắc xi biết chuyện buồn của chúng tôi đã không lấy tiền khi chở vợ chồng tôi đi lại trong thành phố. Ở gần nhà tôi thuê trọ, có một bà già tên là Sura ở cùng với cháu nhỏ trạc tuổi con gái tôi. Bà đưa vợ chồng tôi đến gặp thầy extraxen (thần giao cách cảm) để giúp chúng tôi về liệu pháp tinh thần. Bà là một người sùng đạo, khi biết chúng tôi thờ Phật, bà bảo trời chỉ là một, thờ Phật hay thờ Chúa cũng là thờ một sự thiêng liêng, nghĩa là niềm tin về con người của bà cũng giống chúng tôi. Bà đưa vợ tôi ra nhà thờ để cầu nguyện, xin Chúa lòng lành thương vợ chồng tôi và con gái của tôi. Trong buổi lễ, bà đứng lên bậc nhà thờ kêu gọi mọi người có mặt giúp đỡ "một người phụ nữ gặp phải điều bất hạnh" là vợ tôi. Những bàn tay già và nhân hậu đã đặt vào tay vợ tôi một tập tiền lẻ 9.600 rúp, số tiền lúc bây giờ mua được gần 20 chiếc bánh mì. Than ôi, lúc Chúa Giê-su đi quyên tiền, có những thương gia đã cho người tiền muôn bạc vạn, nhưng có một người đàn bà góa chỉ góp được hai xu. Giê-su tuyên bố rằng "Người đàn bà góa đã trao cho Chúa nhiều tiền nhất, vì bà đã cúng hết toàn bộ tài sản của mình". Và vợ chồng tôi cũng vậy, chúng tôi đã nhận được món tiền vô giá từ những trái tim vàng của những người dân Nga khốn khó. Bên cạnh nhà bà Sura là bà Valia. Bà ở một mình 7 năm nay. Bà làm ở một cửa hàng ăn. Tối tối, khoảng 10 giờ, bà mang cho tôi một túi xách, khi thì bánh, khi thì thức ăn mặn, khi thì hoa quả. Bà biết tôi buồn, luôn bỏ ăn. Bà động viên: "Cháu ạ, phải biết tin và phải sống. Hãy nghĩ đến cái tốt rồi nó sẽ tốt lên, con gái của cháu rồi nhất định sẽ tìm về với cháu". Bà chỉ về nhà khi tôi đã chịu ăn một chút gì đó. Mãi về sau, tôi mới biết rằng, bảy năm trước đây, trong một thời gian ngắn, bà phải chịu ba cái tang: tang mẹ, tang chồng và tang con gái 21 tuổi. Đã có lúc bà định tự tử, nhưng rồi bằng nghị lực phi thường bà đã đứng vững. Và người đàn bà khổ đau tột cùng đó chỉ mong tôi có được nghị lực sống như bà. Đối với chúng tôi năm 1993 là một năm nghiệt ngã. Trở về Mátxcơva, cả tôi và vợ tôi định bỏ làm luận án, mặc dù chỉ còn một chương cuối chưa viết. Phần thì mất tinh thần, héo hon vì không được biết tin con; phần thì nếu làm tiếp thì không đủ tiền gia hạn, chúng tôi định bỏ tất cả, không còn đủ sức theo đuổi nữa. Chúng tôi hoàn toàn không dám đặt vấn đề với nhà trường, nhưng đích thân bà Nađegiơđa Okchiabrxkaia, trưởng Phòng đối ngoại, đã tự tìm đến vợ chồng tôi và thay mặt nhà trường quyết định gia hạn cho cả hai vợ chồng tôi một năm ở và học miễn phí. Nếu đường ngay, mực thẳng, chúng tôi phải nộp cho nhà trường 12 000 đô la, một số tiền khổng lồ mà tôi khó lòng kiếm được. Có một việc rất nhỏ, nhưng chúng tôi rất biết ơn những cán bộ trong trường. Ở khu G của trường Lômônôxốp các phòng có số cuối 39 đều có cửa đâm thẳng ra hành lang. Phòng tôi ở lại chính là phòng ấy, người ta cho rằng về mặt phong thủy rất xấu. Bè bạn khuyên tôi đổi phòng, vì có đổi mới giảm được đen đủi. Vợ tôi rụt rè đặt vấn đề với phòng đối ngoại vì đây là việc người ta vẫn cho là mê tín. Thế nhưng, cả Ban Quản trị kí túc xá và nhà trường lại hết sức quan tâm, cho là một việc hệ trọng và phải thu xếp hết sức vất vả để tôi có được một phòng ưng ý. Sau khi Thầy Turbin mất, ban chủ nhiệm khoa đã cử giáo sư Nhina Kônxtanchinôvna Pêtrôva tiếp tục hướng dẫn luận án của tôi. Ở tuổi bảy mươi, bà vẫn minh mẫn lạ thường. Bà vẫn nhớ tên những người nghiên cứu sinh Việt Nam trước đây bà giúp làm luận án. Bà treo ảnh cháu Quỳnh Nga ngay trước bàn làm việc của bà, thường xuyên gọi điện cho tôi, động viên tôi như một người mẹ. Bà ở một mình trong căn hộ ba buồng thênh thang gần ga Kiép, cứ khẩn khoản mời vợ chồng tôi đưa cháu Thảo Nguyên ba tuổi đến ở cho vui và có điều kiện hướng dẫn cho tôi viết. Ra ngoại ô trong kỳ nghỉ, bà cũng tạo điều kiện cho cả nhà tôi ra nghỉ cùng bà. Tôi không biết hát và thuộc ít lời bài hát, nhưng có một câu trong bài "Giữa Mạc Tư Khoa nghe câu hò Nghệ Tĩnh" làm tôi nhớ mãi, đó là câu "rằng qua cơn hoạn nạn mới hiểu được lòng nhau". Không có những người như bà Sura, Valia, Nađegiơđa, thầy Turbin, bà Kônxtanchinovna và cả bà nhũ mẫu ít học trông coi con tôi là bà Anna Alekxanđrôpna... thì tôi khó lòng mà vượt qua được nỗi đoạn trường để đứng vững đến ngày hôm nay. Người nào đã từng ở Mátxcơva cuối những năm 80 và trong những năm 90 thế kỷ hai mươi khó mà có được ấn tượng tốt đẹp về hình ảnh đẹp của một công an Nga. Cũng đã có lúc, tôi đã không chịu nổi phiền hà và bất bình trước thói hống hách của nạn kiêu binh một thời này và đã viết những bài đầy phẫn nộ. Tuy vậy hình ảnh của ông Đubiaghin Iuri Pêtơrôvích vẫn là một tâm gương về lòng nhân ái không thể nào lu mờ được của một công an Nga. Trong chuyến bay "con đường đau khổ" từ Xôchi về Mátxcơva, tình cờ cô chiêu đãi viên ấn vào tay tôi tờ tạp chí có tên "Crik" (Tiếng kêu cứu). Tôi giở đọc qua quýt, và cuối cùng dán mắt vào bài viết, về một Đại tá Công an, Giám đốc "Trung tâm tìm kiếm trẻ em thất lạc toàn nước Nga" tên là Đubiaghin. Về sau này tôi mới biết ông là Tiến sĩ triết học, Tiến sĩ luật, Viện sĩ thông tấn Viện thông tin Quốc tế, Viện sĩ Viện hàn lâm khoa học tự nhiên, là tác giả của hàng chục quyển sách và hàng trăm bài báo nổi tiếng. Viện sĩ Dubiaghin. Nhờ một luật sư quen biết, vợ tôi tìm được đến văn phòng của ông. Ngay trong lần đầu tiên, với sự giúp đỡ của ông, buổi phỏng vấn vợ tôi, hình ảnh con gái tôi và lời phát biểu của ông được phát ngay ở đài truyền hình kênh một. Những ngày tiếp theo, ông cho các cộng tác viên đến nhà tôi làm việc, lập hồ sơ và thực hiện photorôbôt để dựng lại hình ảnh người đàn bà đã gặp con gái tôi trên bãi biển Xôchi. Nhưng rất tiếc vợ chồng người quen đưa con gái tôi đi lại kể sai nhiều chi tiết về người đàn bà này, nên khi công bố trên các sách không thể nào đính chính lại được. Ông Đubiaghin đã liên hệ cho phát về hình ảnh con gái tôi khắp các kênh truyền hình của các nước Cộng hòa. Các buổi quay phim, phỏng vấn của chương trình ТЕМА với các cán bộ cao cấp của ngành công an Nga, ông đều tạo điều kiện để chúng tôi được trình bày ý kiến để họ hiểu nhiều hơn về hoàn cảnh những người Việt Nam làm công tác khoa học tại Nga và hiểu nhiều hơn về Việt Nam; về nỗi đau riêng và nguyện vọng của chúng tôi. Gần đây nhất, trên kênh truyền hình NTV, Ban biên tập đã đồng ý cho chúng tôi nói bằng tiếng Việt để hy vọng một nơi xa xăm nào đó, con gái của tôi nghe được lời căn dặn của bố mẹ. Đây là một việc chưa từng có trên một kênh truyền hình tư nhân nổi tiếng nhất ở Nga. Tôi quả thật không biết cảm ơn ông Đubiaghin như thế nào, khi tôi được biết mỗi phút phát trên truyền hình, ngoài các thủ tục cần thiết, phải trả tới 14.600 đôla, trong lúc đó, ông không hề đòi hỏi chúng tôi một đồng xu nào. Ông đã tự viết hai bức thư cho Interpol gửi tới Mỹ và Đức đề nghị các cơ quan chức năng tạo điều kiện tìm kiếm con gái tôi. Hai quyển sách ông viết về con tôi in ở Nga với một tình cảm và niềm hy vọng mãnh liệt đã tiếp sức cho tôi rất nhiều. Quả thật, xung quanh tôi có biết bao nhiêu là người tốt, có bao nhiêu là bè bạn! Họ là những người Nga rất đỗi bình thường, hàng ngày phải lo toan với bát cơm, manh áo; có thể ngày thường họ dửng dưng, lạnh nhạt với tôi, nhưng trong giờ phút cam go của cuộc đời, họ trở thành những người bạn, người đồng cảm rất đỗi chân thành. Nước Nga giờ đây không thiếu những kẻ hãnh tiến, phân biệt chủng tộc, những kẻ đâm thuê chém mướn, những kẻ tài phiệt ngồi trong những chiếc xe sang trọng, xài tiền không cần đếm. Nước Nga mới cũng không thiếu những kẻ mất hết tính người, bàn tay sẵn sàng nhúng vào máu và tội ác. Nhưng bạn hãy tin tôi, đó không phải là đại diện của nước Nga, mà là cặn bã trong nền văn hóa Nga. Giữa thế kỷ XIX, khi nhà thơ Lermôntôv viết "Vĩnh biệt nhé, nước Nga ô uế" thì có nghĩa là ông phỉ nhổ vào nước Nga của những kẻ quan liêu, tàn bạo và dơ bẩn; còn nước Nga đau khổ của nhân dân thì nhà thơ luôn cúi mình trân trọng. Aragông, nhà thơ Pháp vĩ đại đã khẳng định "Tôi đã khổ đau, nên tôi có đủ quyền", thực sự, suốt bao năm trên con đường đau khổ tìm con, tôi có đủ quyền để nhận xét về người Nga và tính các Nga. Thiên nhiên Nga, tính cách Nga chân chính, đó là sự thuần khiết, nhân hậu và cao thượng. Không có cội nguồn tính cách ấy, thì thử hỏi làm sao nước Nga lại có thể sản sinh ra được những Puskin, Lermôntôv, Gôgôl, Turghênhiev, L.Tôlxtôi, Trêkhôv ... và những bậc nhân văn vĩ đại của loài người? Và đó là lý do để giải thích vì sao một nạn nhân của nước Nga như tôi lại có thể yêu mến nước Nga mãnh liệt và sâu sắc đến như vậy! ------------------------------------------- Tội nghiệp quá, liệu họ có tìm được con không nhỉ? ngày 6/12/Kỷ Sửu giờ Dậu quẻ Cảnh Tốc Hỷ => Họ sẽ mau chóng tìm được con. Liệu như vậy có đúng không ạ? Vì có một lần Rin86 hẹn bạn, gieo được quẻ Cảnh Tốc Hỷ nhưng cuối cùng không gặp.
  2. Đã lâu Rin86 không ghé thăm diễn đàn mình vì bận nhiều việc quá. Dạo này Rin86 lại đang rẽ sang một hướng khác là nghiên cứu bài Tarot, tuy vậy Rin vẫn ghé thăm facebook của sư phụ Thiên Sứ và trang facebook của các thành viên diễn đàn. Giấc mộng Rin86 muốn nhờ mọi người giải giúp không phải là của Rin mà là của cô giúp việc nhà Rin. Chẳng là hôm đấy đã tối rồi nhưng có việc cần nên Rin vẫn nhờ nhân viên trong nhà chuyển giúp 2 cái giường đôi, 3h sáng hôm đấy cô giúp việc nhà Rin nằm mơ một giấc mơ rất kỳ lạ: Đầu tiên cô ấy mơ thấy mình đi đến một nơi rất đẹp, có cây to sum xuê, có nhiều người xin lộc, có một bà cụ mặc áo the, khăn xếp thêu hoa nói cô ấy đặt một tờ 500 đồng để xin lộc, rồi có một người phụ nữ nói "mình nợ tiền cái Linh (tức là Rin86) lâu rồi, bây giờ sẽ thu xếp để trả", cạnh đấy có 2 người đàn ông, cô ta giới thiệu là chồng. Bà cụ bèn bảo "cô thu xếp trả cái Linh nhanh lên không thỉnh thoảng nó lại hỏi". Sau đó bà cụ chỉ cô giúp việc nhà Rin (cô Chiến) có 2 người đàn ông tầm 50 tuổi đang chống gậy đi, bà cụ nói "họ sang đến bên kia là thành người âm, không còn là người mình nữa đâu", 2 người đi theo 2 con đường khác nhau và thành người âm. Bà cụ dẫn cô Chiến đi theo con đường ở giữa, con đường rất sạch, đi không thấy đất, đi một đoan thì thấy một tòa tháp có vị Phật ngự ở trên, tòa tháp mạ đen, có viết chữ nhưng cô ấy không đọc được, nên cô Chiến hỏi bà cụ "cháu vẫn đọc được chữ nho nhưng sao những chữ này không đọc được?", bà cụ trả lời "chữ này khác chữ bây giờ, cháu không biết đọc đâu", đi một đoạn thì thấy một tòa tháp nữa to hơn và cũng có một vị Phật ngự trên đó, đi đến tòa tháp cuối cùng, to nhất cũng có một vị Phật ngự ở đó thì thấy rất nhiều người đang khấn. Cô Chiến thấy Rin86 đang ngồi khấn sau một ông Cậu, ông Cậu đang khấn hộ Rin86, sau người đó bảo "cái Linh không biết khấn, nó chỉ xin cho nó thôi". Đúng lúc đấy thì cô ấy tỉnh dậy, ngay sáng hôm đó thì có kẻ vào nhà gây sự cãi nhau. Rin không hiểu giấc mơ có điềm gì, mong được mọi người giải giúp. Xin cám ơn rất nhiều ạ.
  3. Tại sao khi vẽ bàn tay người nắm chặt lại, người Ai Cập lại vẽ ngón cái thẳng và dài nhô ra nhỉ?
  4. Sumerian Tablets* (4,000 BC) In 1849, British archeologist, Austin Henry Layard discovered 22,000 clay tablets in the Ancient Sumerian city of Nineveh, in an area now known as Iraq. The tablets contain cuneiform script and are one of the earliest known writing systems, created by the Sumerians 6,000 years ago. Author and Researcher, Zecharia Sitchin spent more than 30 years translating the Sumerian Tablets. In his 1976 book, the 12th planet, Sitchin claims the cuneiform text describe an alien race named the “Anunnaki” who came to the earth from an undiscovered planet in our Solar System, beyond Neptune called Nibiru. The Ancient drawings include Neptune,Uranus and Pluto, amongst other planetary bodies. It is interesting to note that Neptune was not discovered by mainstream science until 1846’. Uranus, initially named George’s star, was not discovered until 1781 and Pluto not until 1930. Sitchin's translation is his translation. Others who have translated the tablets tell a sightly different story. 1983 Washington Post “Front Page” Story - "Mystery Heavenly Body Discovered". Những viên đất sét của người Sumer (4.000 trước Công nguyên) Năm 1849, nhà khảo cổ học người Anh, Henry Layard Austin đã phát hiện 22.000 viên đất sét ở thành phố Sumer cổ đại của Ni-ni-ve, trong một khu vực được gọi là Iraq. Các viên đất sét có chứa nội dung những vở kịch bằng chữ hình nêm và là một trong những hệ thống chữ viết sớm nhất được biết đến, được tạo ra bởi người Sume cách đây 6.000 năm. Tác giả và nhà nghiên cứu, Zecharia Sitchin đã trải qua hơn 30 năm dịch viên đất sét Sumer. Trong cuốn sách của ông năm 1976, hành tinh thứ 12, Sitchin tuyên bố các văn bản chữ hình nêm mô tả một chủng tộc người ngoài hành tinh tên là "Anunnaki" đến trái đất từ ​​một hành tinh chưa được khám phá trong hệ thống năng lượng mặt trời của chúng ta, ngoài Sao Hải Vương được gọi là Nibiru. Các bản vẽ cổ đại bao gồm Hải vương tinh, Thiên vương tinh và Diêm Vương tinh, giữa các cơ quan hành tinh khác. Rất thú vị để lưu ý rằng Neptune đã không được phát hiện bởi các khoa học chính thống cho đến năm 1846 ". Thiên Vương tinh, ban đầu có tên của ngôi sao George, đã không được phát hiện cho đến năm 1781 và Sao Diêm Vương không được biết đến cho đến năm 1930. (Ảnh của hệ thống năng lượng mặt trời được mô tả trong Sumeria cổ: http://thedivulgers....ith-Tablet.jpg) Sitchin của bản dịch là bản dịch của mình. Những người khác đã dịch viên kể một câu chuyện trông dể thương khác nhau. Short Video (Ancient Aliens clip): www.youtube.com/watch?v=qh-98OVC4To 2 giờ giảng của Zecharia Sitchin: www.youtube.com/watch?v=uVidhmB0Fho Cuốn sách bị thất lạc của Enki (viên đất sét của người Sumer) trang đầu tiên: www.youtube.com/watch?v=n-dyYJDiU3s 1983 Trang nhất thời báo Washington "Mystery Heavenly Body Discovered". https://www.facebook...&type=3 Nguồn: https://www.facebook.com/photo.php?fbid=345882312156307&set=a.180965988647941.44735.167706413307232&type=1
  5. Tục hái thuốc mồng 5 cũng bắt đầu từ giờ Ngọ, đó là giờ có Dương khí tốt nhất trong cả năm, lá cây cỏ thu hái được trong giờ đó có tác dụng chữa bệnh tốt, nhất là các chứng ngoại cảm, các chứng âm hư. Người ta hái bất kỳ loại lá gì có sẵn trong vườn, trong vùng, miễn sao đủ trăm loại, nhiều ít không kể, nhất là lá ích mẫu, lá cối xay, lá vối, ngải cứu, sả, tử tô, kinh giới, lá tre, lá bưởi, cam, chanh, quýt, mít, muỗm, hành, tỏi, gừng, chè, ổi, trầu không, sài đất, sống đời, bồ công anh, sen, vông, lạc tiên, nhọ nồi... đem về ủ rồi phơi khô, để sau đem nấu uống cho rằng uống thế thì lành. Ngày Tết Đoan Ngọ (Mồng 5 tháng 5) Tết Đoan Ngọ là Tết thu hút sự chú ý của khá nhiều người Việt Nam xưa và nay, nó chỉ đứng thứ hai sau Tết Nguyên Đán. Tục này có người cho là từ đời Xuân Thu. Khuất Nguyên (nước Sở), vì can ngăn vua Hoài Vương không được, đã uất ức ôm đá gieo mình xuống sông Mịch La mà tự vẫn. Hôm ấy đúng là mùng 5 tháng 5. Thương tiếc người trung nghĩa, mỗi năm, cứ đến ngày đó, nhân dân Trung Quốc lại làm bánh ngọt, quấn chỉ ngũ sắc bên ngoài (ý làm cho cá sợ, khỏi đớp mất) rồi bơi thuyền ra giữa sông, ném bánh xuống cúng Khuất Nguyên. Ở Việt Nam, ít người biết chuyện Khuất Nguyên, mà chỉ coi mùng 5 tháng 5 là "Tết giết sâu bọ" - vì trong giai đoạn chuyển mùa, chuyển tiết, dịch bệnh dễ phát sinh. Người ta quan niệm, trong ngày này, các loài sâu bọ đều hoảng hốt, trốn chạy vì nhà ai cũng có bữa cỗ "giết sâu bọ" vào sáng sớm, với hoa quả đầu mùa. Đào mịn lông tơ, mận đủ mùi chua ngọt, chuối ta mập mạp, dưa hấu bổ dọc thành những chiếc thuyền rồng sơn son mịn cát lóng lánh như lân tinh, dứa còn nguyên cái mũ miện xanh rờn óng bạc, nhưng cái lòng nó vàng tươi khêu gợi. Và đương nhiên không thể thiếu món rượu nếp. Thành lệ, cứ đến sáng sớm ngày mồng 5, người ta cho trẻ ăn hoa quả, rượu nếp, trứng luộc, kê, bánh đa, mận, muỗm, dưa hấu, uống nước dừa... bôi hồng hoàng vào thóp đầu, vào ngực, vào rốn để giết sâu bọ. Người lớn thì uống rượu hòa ít tam thần đơn hoặc bôi phẩm hồng vào thóp đầu, vào ngực, vào rốn để trừ trùng. Trẻ em giết sâu bọ xong khi còn ngồi trên giường, rồi rửa mặt mũi, chân tay xong bắt đầu nhuộm móng tay móng chân, đeo chỉ ngũ sắc. Em gái đến độ tuổi xâu lỗ tai cũng chọn ngày này mà xâu. Nhiều người mua bùa chỉ đeo cho trẻ con. Bùa kết bằng chỉ ngũ sắc, kết theo hình hoa sen, quả đào, quả ớt... Lại may áo lụa mang đến các cửa chùa, cửa tĩnh in dấu vẽ bùa rồi mặc cho trẻ, có ý trừ ma tà cho khỏi quấy. Giữa trưa hôm ấy thì làm cỗ cúng gia tiên, rồi đi hái lá mồng năm. Tục hái thuốc mồng 5 cũng bắt đầu từ giờ Ngọ, đó là giờ có Dương khí tốt nhất trong cả năm, lá cây cỏ thu hái được trong giờ đó có tác dụng chữa bệnh tốt, nhất là các chứng ngoại cảm, các chứng âm hư. Người ta hái bất kỳ loại lá gì có sẵn trong vườn, trong vùng, miễn sao đủ trăm loại, nhiều ít không kể, nhất là lá ích mẫu, lá cối xay, lá vối, ngải cứu, sả, tử tô, kinh giới, lá tre, lá bưởi, cam, chanh, quýt, mít, muỗm, hành, tỏi, gừng, chè, ổi, trầu không, sài đất, sống đời, bồ công anh, sen, vông, lạc tiên, nhọ nồi... đem về ủ rồi phơi khô, để sau đem nấu uống cho rằng uống thế thì lành. Lại có nhiều người đi lấy lá ngải cứu, năm nào thì kết hình con thú nǎm ấy như năm Tý thì kết con chuột, năm Sửu kết con trâu, năm Dần kết con hổ... treo ở giữa cửa, để trừ ma quỷ và về sau ai có bệnh đau bụng thì dùng làm thuốc sắc uống. Trong những tục lễ của ngày Tết Đoan Ngọ, có lẽ tục người ta chú ý nhất là tục lễ sêu - một tục lệ mang đầy tính nhân văn giữa người với người, con cháu với ông bà, cha mẹ, người bệnh với thày thuốc, học trò với thày giáo. Những chàng trai đã dạm vợ hoặc hỏi vợ nhưng chưa cưới thường đi sêu bố mẹ vợ nhân ngày Tết Đoan Ngọ. Lễ sêu trong dịp này bao giờ cũng có đậu xanh mới hái vào tháng Tư, gạo nếp của vụ chiêm. Ngoài ra tháng Năm cũng là mùa ngỗng và mùa chim ngói, cùng với gạo nếp, đậu xanh, bao giờ cũng có một đôi ngỗng và một, hai chục chim ngói. Kèm thêm là cân đường cát, trái dưa hấu, nghĩa là toàn những sản phẩm trong mùa. Chỉ những chàng rể chưa cưới vợ mới đi lễ sêu, còn những chàng rể đã cưới vợ rồi thì hết lễ sêu, nhưng trong dịp tết Đoan Ngọ, các chàng rể dù nghèo vẫn cố chạy món quà nhỏ để biếu bố, mẹ vợ. Lễ biếu này nhiều, ít tuỳ tâm và không quan trọng bằng lễ sêu. Các ông đồ xưa dạy học thường không lấy học phí. Hàng năm vào dịp mồng 5 tháng 5, các học trò đều có đồ lễ tết thầy. Thúng gạo, đôi ngỗng, phong chè, gói bánh hoặc túi hoa quả, tùy tâm bố mẹ học trò. Những gia đình giàu có thường phong bao một số tiền. Học trò cũ đã làm nên danh vọng cũng không quên thǎm thầy vào dịp này. Các con bệnh được các ông lang chữa khỏi bệnh, mặc dù đã trả tiền thuốc, nhưng cũng không quên ơn cứu mệnh cho mình, nên trong dịp tết Đoan Ngọ (còn gọi là tết hái thuốc) cũng mang quà tết thầy lang. Đồ lễ cũng gồm: đậu xanh, gạo nếp, ngỗng, chim ngói... như đồ lễ học trò tết thầy học. Dẫu qua bao biến đổi về thời cuộc, song tết Đoan Ngọ vẫn tồn tại trong lòng người dân đất Việt như một phong tục đẹp, với ý nghĩa thiêng liêng về đạo lý làm người. link nguồn: http://dulich.chudu24.com/tin-du-lich/van-hoa/chau-a/viet-nam/ngay-tet-doan-ngo-mong-5-thang-5.html
  6. The Origin of Tao Quan There is a popular belief in Viet Nam that Tao Quan, the Three Kitchen Gods, are present in the kitchen of every home. These gods observe everything that takes place there. At the end of the lunar year, on the twenty-third day of the twelfth month, they depart to make their report to Ngoc Hoang, the Jade Emperor, supreme divinity of the Taoist Heaven. On that day, Tao Quan are offered the best of food and spices and are presented with gifts of money and clothing. The idea of a threesome is unique to this story. More often the kitchen god or genie is described as a single person and may be called Ong Tao, Ong Lo or Ong Vua Bep. Long, long ago, when Earth and Sky met in the Valley of Whispers, in the dense, green forest there lived a woodcutter and his wife. They were very poor and oftentimes the man was unable to earn enough to buy their food. Frustration and worry drove him to drink, and he would come staggering home at night in a vile mood. Since there was only his wife to listen to him in their ramshackle cottage, he poured out all manner of abuse on the poor woman. Because she was his wife, she had to accept it. Sometimes he would try to appease his rage by smashing the furniture; but when he took to beating her she could endure it no longer. One night, she fled the cottage and was never seen there again. For days and weeks, the woman wandered in the forest. She was hungry and her feet were torn and bleeding. Finally, she came to a hunter's cabin. The owner was an honest man, who gave her food and permitted her to rest in his home. She kept house for him then, and after some time they were married. They lived together in great happiness, and it seemed that the woman had forgotten the terrors of her previous marriage. One day, when Tet (Vietnamese New Year) was approaching and the hunter was out in the forest looking for game, a beggar knocked at the door of the cottage and asked for alms. He was clad in rags and his hair was matted and unkempt. The compassionate woman prepared a meal for the man; while he was eating, she suddenly recognized him as her former husband. The beggar was still eating when the woman heard the steps of her returning husband. In her mind's eyes, she saw rapid end of her newfound happiness and became panic-stricken. Quickly she hid the beggar under a haycock . The hunter had been very successful that day and was returning home with some excellent game. As soon as he entered the cottage, he prepared to roast it in the haycock quite unaware of the beggar's presence there. When the beggar found himself ablaze, his first impulse was to cry out; then, fearing that the hunter might kill the woman on discovering him there, he remained silent. As tongues of flame consumed the haycock, the poor woman was torn with grief. She realized of course that her former husband was meeting death for her sake and that she did not want. Hesitating for no longer than a moment, she threw herself into the fire in order to die with him. The hunter cried out in dismay when he saw what his wife had done. He tried to pull her back but was unable to do so. Thinking that some act of his had driven her to such desperation, he too jumped into fire, preferring to die with her rather than to continue to live without her. When the people learned of this touching story, they bowed their heads out of respect for the noble motives that had brought on the deaths of the woman and the two men. They were later acclaimed as Tao Quan, the Three Kitchen Gods. http://www.vietnam-culture.com/articles-7-...f-Tao-Quan.aspx
  7. Rin86 nghĩ rằng việc Hitler đã theo học một vị thầy Ấn Độ là đúng. Sự tu tập của Hitler không giống như những gì mà đa số loài người vẫn nghĩ về các nhà tu hành, có tăng ni bình thường thì cũng có ác tăng. Hitler đã cho nhân loại thấy thế nào là địa ngục trần gian.
  8. Rin86 đang định đưa lên diễn đàn thì Thiên Luân đã làm rồi, cám ơn Thiên Luân. Trước đây một người đã từng nhớ lại kiếp trước cũng đưa lên youtube thông điệp tương tự về 3 ngày nhân loại phải sống trong bóng tối nhưng người đó nói rằng sau đó mọi chuyện vẫn bình thường, không có gì ghê gớm xảy ra cả. Link topic đó ở đây: http://diendan.lyhocdongphuong.org.vn/bai-viet/23305-nguoi-nho-duoc-kiep-truoc-matias-stefano-noi-ve-2012/page__p__156247__fromsearch__1#entry156247
  9. Mời mọi người xem những bức tranh mà Rin86 sáng tác :(
  10. Xin giới thiệu bộ sưu tập búp bê của Rin86, cách đây cũng phải đến 8~10 năm rồi ^^
  11. Theo mình quẻ Hưu Vô Vong có nghĩa là bên ngoài thì có vẻ trì trệ, lạnh nhạt nhưng thực ra mối quan hệ vẫn ổn, không có chuyện gì lớn xảy ra. Chúc vợ chồng bạn sớm làm lành ^^
  12. Xin kính chào các thầy và anh, chị, em trên diễn đàn năm Nhâm Thìn này Rin86 hỏi xem làm cái gì thì có lợi (về công việc) thì luôn được quẻ Tốc Hỷ, nghĩ là nên làm các việc lên quan đến vẻ đẹp, tinh thần nên Rin86 muốn tham gia các cuộc thi về nghệ thuật, giải trí... nên gieo thêm quẻ Dịch thì giờ Dậu ngày mùng 6 Tết Nhâm Thìn được quẻ Hỏa Địa Tấn => Thủy Sơn Kiển => Hỏa Lôi Phệ Hạp nên luận là Có thành công => sau đó gặp khó khăn => cuối cùng sẽ gặp đau khổ :( Liệu Rin có nên tham gia các hoạt động nghệ thuật nữa không ạ? mong được mọi người giúp đỡ ạ...
  13. Rin86 xem ông này chúc Tết Việt Nam trên tivi, ông ấy không giỏi diễn, điệu bộ cứng nhắc, có lẽ không hợp với chức Đại sứ, làm Đại sứ thì lúc cần phải đóng vai người bạn thân thiện, tốt bụng, diễn thuyết giỏi và biểu cảm, lúc khác phải diễn đúng kịch bản chính quốc giao cho, ứng biến khéo léo. Còn ông này, lời ông ấy thì hay nhưng mặt thì cứng ngắc, nhìn tội tội, nên đẩy ông ấy đến những nơi hiểm hóc để ông ấy lèo lái thì hơn.
  14. sau 2 năm ghé thăm lại topic cũ của mình, Rin nghĩ bức tranh "người đàn ông buồn" còn có một cái tên khác nữa là "người đàn ông hạnh phúc", có tiền mua rượu uống là hạnh phúc rồi. Nghe lời họa sĩ Lê Thiết Cương Rin xóa cái đèn trên tường đi, bây giờ lại muốn vẽ lại nhưng mà đẩy cái đèn lên trên cao 1 tý.
  15. Khổ thân bạn gặp phải người bạn như vậy hix Hồi còn đi học mình có thằng cùng lớp bị nghiện, nhưng nó khôn ở chỗ là mượn xe quay vòng của cả lớp để tráo thành đồ TQ, mãi mới phát hiện ra nhưng mà nào có kết tội được nó đâu haizzzz
  16. Người phương Tây có câu nói tưởng chừng như nói đùa: "phụ nữ, trẻ em, con chó rồi đến đàn ông" để nói về thứ tự ưu tiên trong xã hội. Rin86 thấy đây không chỉ là một câu nói đùa thông thường mà còn mang một ý nghĩa sâu sắc nữa. Theo Rin thì hàm ý của câu nói này là phụ nữ là nền tảng của mọi xã hội, xã hội chỉ phát triển lành mạnh khi phụ nữ hạnh phúc, chính vì vậy nên người phương Tây chú trọng bảo vệ phụ nữ bằng luật pháp và giáo dục. Họ nói "đứa con là công trình của người mẹ", người Việt cũng nói "cha sinh không bằng mẹ dưỡng", "dưỡng" ở đây không có nghĩa đơn thuần là nuôi dưỡng bằng vật chất mà còn nuôi dưỡng về tinh thần. Đứa con chỉ phát triển khỏe mạnh, bình thường khi người mẹ được hạnh phúc trong quá trình mang thai và nuôi dạy con. Người mẹ là người đầu tiên và cũng là người nói chuyện với đứa con nhiều nhất trong thời thơ ấu của nó, nếu người mẹ hạnh phúc, đứa trẻ sẽ có một tâm lý ổn định, bình an, còn nếu người mẹ lo âu, bị bạo hành thì dù cố che dấu, cố tỏ ra vui vẻ, tâm lý đứa trẻ cũng sẽ phát triển lệnh lạc, tệ hơn nếu người mẹ phải đi làm kinh tế và dành quá nhiều thời gian ngoài xã hội đứa trẻ có thể sẽ mắc bệnh về tâm thần. Chính vì vậy trong câu nói vui của người Tây, phụ nữ được đặt lên trước trẻ em dù trẻ em yếu đuối và dễ bị tổn thương hơn, còn phụ nữ thì còn trẻ em. Ngoài ra trong câu nói này ta còn thấy sự xuất hiện của con chó, tại sao lại có con chó ở đây, theo Rin thì cái cách đứa trẻ đối xử với con chó sẽ quyết định nó trở thành người như thế nào. Đa số người Tây dạy trẻ yêu thương vật nuôi vì chúng là những người bạn đầu tiên của trẻ, con chó là người bạn mà cũng là một nô lệ ngu trung, là tấm gương phản ánh cách đứa trẻ đối xử với những sinh vật khác, với xã hội. Vì vậy vị trí của con chó trong câu nói này để thể hiện quá trình hình thành nên người đàn ông. Người đàn ông đặt sau cùng là kết quả của một chuỗi phát triển bắt đầu từ người phụ nữ, việc của phụ nữ là sống hạnh phúc. Còn sự phát triển của xã hội Việt Nam sẽ như thế nào? ta có thể đoán ra được điều đó khi nhìn vào khảo sát dưới đây: Phụ nữ Việt Nam kém hạnh phúc hơn đàn ông Trong khi đàn ông hạnh phúc với tiền bạc, thì phụ nữ lại cảm thấy thỏa mãn hơn với bạn bè và những mối quan hệ với con cái, đồng nghiệp và lãnh đạo. "Vì hạnh phúc của phụ nữ không gắn liền với kinh tế, nên nó cũng không chịu ảnh hưởng mạnh bởi các cơn suy thoái kinh tế, và điều đó có thể lý giải vì sao phụ nữ trên khắp thế giới nói chung đang hạnh phúc hơn đàn ông", Bruce Paul, từ công ty Nielsen, cho biết. Phát hiện cho thấy trên toàn cầu, phụ nữ thường hạnh phúc hơn đàn ông, và chỉ ở 3 nước, trong đó có Việt Nam, là đàn ông hạnh phúc hơn phụ nữ. Hai nước còn lại là Brazil, Nam Phi. http://vnexpress.net...08/11/3ba08f13/ Tỷ lệ bạo lực gia đình tại Việt Nam ở mức cao GiadinhNet - Cứ ba phụ nữ có gia đình hoặc đã từng có gia đình thì có một người (34%) cho biết họ đã từng bị chồng mình bạo hành thể xác hoặc tình dục. Nếu xem xét đến cả ba hình thức bạo hành chính trong đời sống vợ chồng – thể xác, tình dục và tinh thần, thì có hơn một nửa (58%) phụ nữ Việt Nam cho biết đã từng là nạn nhân của ít nhất một hình thức bạo lực gia đình kể trên. Các kết quả nghiên cứu cũng cho thấy khả năng phụ nữ bị chồng mình lạm dụng nhiều hơn gấp ba lần so với khả năng họ bị người khác lạm dụng. Tại một số vùng ở Việt Nam, cứ mười phụ nữ thì có bốn người nhận thấy gia đình không phải là nơi an toàn đối với họ. Ví dụ, ở vùng Đông Nam Bộ, 42% phụ nữ cho biết họ đã từng bị chồng mình bạo hành thể xác hoặc tình dục. Tuy nhiên, mặc dù có sự khác biệt giữa các vùng miền, khu vực, nhưng sự khác biệt lớn nhất có thể nhận thấy là giữa các dân tộc, trong đó tỷ lệ phụ nữ cho biết họ đang hoặc đã từng là nạn nhân của bạo lực gia đình dao động từ 8% (người H’Mong) đến 36% (người Kinh). “Mặc dù bạo lực gia đình là một hiện tượng rất phổ biến nhưng vấn đề này vẫn bị giấu diếm nhiều,” Bà Henrica A.F.M. Jansen, Trưởng nhóm nghiên cứu phát biểu. “Bên cạnh sự kỳ thị và sự xấu hổ khiến cho phụ nữ phải giữ im lặng, nhiều phụ nữ còn nghĩ rằng bạo lực trong quan hệ vợ chồng là một điều ‘bình thường’ và người phụ nữ cần bao dung, nhẫn nhịn chịu đựng để gìn giữ sự êm ấm cho gia đình.” Thực tế là cứ hai phụ nữ tham gia nghiên cứu thì có một người cho biết trước khi tham gia trả lời phỏng vấn phục vụ nghiên cứu này, họ chưa từng nói cho ai biết về việc bị chồng mình bạo hành. Phụ nữ có thai cũng là đối tượng có nguy cơ bị bạo hành. Theo báo cáo nghiên cứu, khoảng 5% phụ nữ từng có thai cho biết họ đã bị đánh đập trong thời gian mang thai. Trong hầu hết các trường hợp này, họ đã bị chính người cha của đứa trẻ mình đang mang trong bụng lạm dụng.Mặc dù bạo lực gia đình xảy ra phổ biến đối với phụ nữ nhưng trẻ em cũng là nạn nhân của bạo lực gia đình. Cứ bốn phụ nữ có con dưới 15 tuổi thì có một người cho biết con của họ đã từng bị chồng họ bạo hành thể xác. Nghiên cứu này đã chỉ ra rằng bạo lực gia đình là một mối đe dọa nghiêm trọng đối với cuộc sống của trẻ em. Ví dụ, báo cáo nghiên cứu cho biết trẻ em sống trong những gia đình mà mẹ bị cha bạo hành sẽ có nhiều khả năng có các vấn đề về hành vi hơn so với những trẻ em khác. http://giadinh.net.v...m-o-muc-cao.htm Điều này diễn ra như một cái vòng luẩn quẩn và chất lượng dân số càng ngày càng đi xuống, càng ngày càng có những đứa trẻ có hành vi bạo lực, suy nghĩ lệnh lạc. Điều này không thể đổ lỗi cho kinh tế vì rõ ràng có nhiều nước nghèo hơn nhưng phụ nữ vẫn cảm thấy hạnh phúc hơn phụ nữ Việt Nam. Có lẽ phải nhắc nhở những nhà lãnh đạo, văn hóa Việt Nam một điều là thế giới này bắt đầu từ cái âm đạo của người phụ nữ: Rin86 mùng 1 Tết Nhâm Thìn 2012
  17. @Rubi: nếu người mẹ sinh ngược, bị đau quá, tức mình bóp cổ đứa trẻ vứt đi thì người xuất chúng hay người thường cũng thế thôi. Rin xin dừng ở đây, càng bàn càng sa vào những vấn đề lẻ tẻ.
  18. @Votruoc: không phải RIn muốn tìm mà thực sự là người phương Tây với bề dày triết học của họ đã tìm ra rồi, cổ nhân cách đây hàng chục ngàn năm đã tìm ra rồi nên mới có bức tượng như trên. Để xã hội phát triển lành mạnh thì trước hết phải đảm bảo hạnh phúc của phụ nữ, phụ nữ là cái gốc của mọi vấn đề.
  19. @Rubi: xuất phát điểm của con người xuất chúng đó là từ một cái âm đạo của người phụ nữ, cách mà người mẹ đối xử với người đó sẽ quyết định cách mà người đó đối xử với cuộc đời, cách mà xã hội và những người xung quanh đối xử với người mẹ quyết định sự hạnh phúc của người mẹ, người mẹ hạnh phúc sẽ tác động tích cực đến người xuất chúng đó, ngược lại khi người mẹ chịu bất hạnh, đau khổ thì sẽ dạy con những điều không hay.
  20. Chào Votruoc "đội đàn bà lên đầu" chỉ là một câu nói trào phúng, ý của Rin là ta phải tìm ra đâu là khởi nguồn của sự phát triển lành mạnh, thuận theo tự nhiên. Một khi phụ nữ hạnh phúc thì người đàn ông đứng ở vị trí cuối của quá trình phát triển cũng sẽ hạnh phúc và tác động ngược trở lại phụ nữ.
  21. Chào Rubi ở đây Rin86 không quan tâm đến những vấn đề như trí thức, kinh tế quân sự, vì dù phát triển đến đâu mà xã hội chưa "đội được đàn bà lên đầu" thì càng phát triển, xã hội đó càng quái thai, dị dạng.
  22. Người Maya không có khái niệm về ngày tận thế Những sấm truyền về “ngày tận thế” đã bị xoá bỏ từ lâu giờ đây được người ta nói đến ở bất cứ nơi nào. Tuy nhiên, ngay cả các nhà khoa học Mehicô, hậu duệ của những người Maya cũng không có khái niệm gì ề ngày tận thế. Niềm tin về ngày tận thế đang đến gần dựa trên một sự kiện không được kiểm chứng, rằng lịch của một tộc người Trung Mỹ trước thời Christopher Colombus là người Maya chỉ đến ngày 21 tháng 12 năm 2012 là kết thúc. Sau ngày này, một số người “nóng đầu” tuyên bố thế giới sẽ biến thành hư vô. Bộ phim giả tưởng về ngày tận thế 2012. Thế nhưng những nhà nghiên cứu nền văn hoá cổ của Mehicô – con cháu của dân tộc Maya - tại trường Đại học quốc gia Mexico lại hoàn toàn phủ nhận những lời đồn bi quan vô căn cứ này. Đại diện của trường Đại học Carmen Valdes, sau khi phân tích một cách toàn diện các văn bản chữ tượng hình mà nền văn minh cổ để lại đã khẳng định : "Trong những di cảo mà dân tộc Maya để lại, không có lời nào tiên đoán về ngày tận thế vào năm 2012”. Những người Anhđiêng cổ tin rằng một chu kỳ lịch sử kéo dài 5125 và 4 tháng rưỡi. Theo niên lịch của họ chúng ta đang ở kỷ nguyên thứ năm bắt đầu từ năm 3114 trước Công nguyên. Cho nên kỷ nguyên này sẽ kết thúc vào tháng 12 năm sau. Các nhà thiên văn Anhđiêng cổ đã tính toán rằng sự hồi sinh của thế giới sẽ xảy ra trong thời gian nhật chí, nghĩa là mặt trời đi vào khu vực dải Ngân hà.. Điều các nhà khoa học Mehicô được các nhà nghiên cứu văn hoá Trung Mỹ thời Trung cổ là giáo sư Nicolai Grub, trường Đại học Bonn (CHLB Đức) đồng tình. Trong một công trình nghiên cứu về Mêhicô trước Colombus, ông đã chỉ ra rằng, trong các bản ghi chép của người Maya “không có một lời tiên đoán nào về ngày tận thế”. Theo ông, “bất cứ người nào phân tích các di cảo viết chữ tượng hình cũng có thể xác nhận không có một “sấm ký” bằng văn bản nói viết về một thảm hoạ toàn cầu xảy ra trên hành tinh của chúng ta”. Người Maya đã gây dựng được một nền văn minh lớn tồn tại trên ba nghìn năm. Các vị quan tư tế thời đó đã vận dụng toán học và thiên văn học, nghĩ ra được một cách tính lịch hoàn thiện nhất trong lịch sử. Một số nhà nghiên cứu cho rằng về mức dộ chính xác của việc xác định thời gian nó còn vượt cả các cách tính lịch Gregrory được thừa nhận rộng rãi ngày nay. Vào năm 2000, đã có những tin đồn rằng năm đó là ngày tận thế nhưng sự chờ đợi của đông đảo quần chúng đã không xảy ra và cần nghĩ ra một ngày khác. Người ta bèn tìm đến các loại lịch thời cổ đại và phát hiện ra lịch Maya của thổ dân da đỏ châu Mỹ và dường như theo lịch này năm 2012 có một ý nghĩa đặc biệt. Những kẻ tung tin về đề tài ngày tận thế ngày nay đã làm nó lan truyền trong quần chúng rộng rãi hơn cả tin đồn năm 2000. Các phương tiện thông tin đại chúng lợi dụng các tin đồn giật gân để lôi cuốn người đọc, đã vô tình tiếp tay cho bọn họ. Báo chí luôn luôn rộ lên những “phát hiện mới” về chuyển động của các thiên thể đang lao về phía Trái đất cũng như những người ngoài hành tinh bay về phía chúng ta. Theo tính toán của những nhà tiên tri, những kẻ xâm lược đến từ ngoài hệ Mặt trời sẽ xuất hiện hoặc các thiên thể vũ trụ đến Trái đất đều đúng vào tháng 12 năm sau. Từ năm 2009, những nhà sản xuất phim như Roland Emmerich, người Đức đã tung ra hàng loạt bộ phim dưới tên “2012” đánh vào tính hiếu kỳ và nỗi sợ của những người dân bình thường và nhờ vậy họ đã thu được những lợi nhuận khổng lồ từ những đĩa CD của những bộ phim giả tưởng này. Những tin đồn gây xôn xao cả thế giới chắc sẽ còn nhiều nữa, ngay cả nếu năm 2012 chẳng xảy ra một sự kiện gì đáng kể. Tuấn Hà (Theo Newsinfo.ru)http://vietnamnet.vn...ay-tan-the.html
  23. Có lẽ ta nên hiểu lời tiên tri của cụ Vanga theo một cách khác, ví dụ lời tiên tri của cụ là Kursk sẽ chìm trong nước, lúc đó mọi người nghĩ rằng thành phố Kursk sẽ bị lụt nhưng thực tế là tàu ngầm Kursk bị chìm. Ngôn ngữ của các dân tộc Đông Âu rất cổ nên có thể nó còn nhiều tầng lớp nghĩa.
  24. Rin86 cũng tập tọe làm thơ Có mấy vần thơ nghiệp dư tặng bạn bè và người thân Anh nổi tiếng Ừ thì anh nổi tiếng! Tiếng của anh liệu có có miếng không? Đời người có có không không Mênh mông muôn nẻo có em theo cùng :x Bài này tặng 2 bạn trẻ iu nhau, chàng trai trở nên nổi tiếng và bắt đầu có triệu chứng sao xẹt :P Rin đăng trên facebook rồi copy vô đây.
  25. Trước đây Rin86 đã nhờ bác Thiên sứ xem lá số nhưng do không có thời gian nên bác ấy chỉ nói là lá số rất tốt. Tuy vậy Rin86 muốn hỏi các bác các cô chú xem bao giờ Rin86 được lấy chồng, xây nhà và đi học. Rin86 thấy lo lo vì năm nay 23 tuổi rồi mà chẳng có gì.... Rất mong được các bác giúp đỡ: