Chào kethatbai!
Đọc qua chuyện của chị em nghĩ chị là nữ, và đã lập gia đình rồi ly hôn nên chắc chị lớn tuối hơn em, vậy em cứ gọi chị là "chị" cho chắc .
Thấy chị thắc mắc chuyện gia đạo, em thấy cũng tương tự với hoàn cảnh nhà em.
Chuyện thế này.
Bà ngoại em ngày xưa là một cô thôn nữ hiền lành, chăm chỉ, chịu thương chịu khó, tuy bà không được "sắc nước hương trời" nhưng tính tình rất nhu mì, chưa bao giờ cãi vã với bất kỳ ai.
Tới tuổi cập kê bà kết hôn với 1 người thanh niên trong làng, ông này đi vào rừng theo Việt Minh và sau đó bị tố giác và bị đưa lên máy chém của thực dân Pháp chỉ sau đám cưới của 2 người mấy ngày sau đó. Vì bà ngoại ăn ở có trước có sau, nên sau này khi kết hôn với ông ngoại thì gia đình nhà chồng trước vẫn coi bà như dâu con trong nhà, các cháu khi gặp bà vẫn cúi đầu "thưa Thím" mặc dù bà chưa hề sinh được người con nào cho người chồng trước.
Mãn tang chồng bà kết hôn với ông Ngoại, vốn là đống chí với chồng trước của bà, với một số công lao lập được và tấm lòng rộng rãi, ông Ngoại được đề bạt làm Chủ Tịch xã. Từ ngày chồng đảm nhiệm chức vụ mới bà lại càng vất vả hơn khi phải nuôi một nách 7 con, hằng ngày buôn gánh bán bưng từ chợ gần đến chợ xa, ông Ngoại tuy có tiếng là Chủ Tịch nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ lạm dụng chức quyền vơ vét của cải của bất cứ ai, cũng chưa bao giờ có suy nghĩ mưu lợi cho chính bản thân.
Ông bà có với nhau 7 người con, 5 nữ và 2 nam. Cậu út không hiểu vì sao lại bị bệnh, rồi sau đó đầu óc cậu không còn như người bình thường mặc dù cậu rất đẹp trai, khi tỉnh táo thì thông minh khác người, thậm chí khi đi cậu còn tính toán nhanh hơn cả cô giáo. Cậu cứ bệnh như vậy, tới năm 20t thì cậu mất. Bà Ngoại nén đau thương, lại tiếp tục tần tảo để nuôi các con khôn lớn.
- Kể về người con gái lớn của Ông Bà: Bác từ nhỏ hiền lành, từ nhỏ đã biết phụ mẹ làm ruộng để nuôi các em, vì gánh nặng các em còn nhỏ nên bác lấy chồng rất muộn, chồng bác là sĩ quan bộ đội, đó là một thanh niên có vẻ ngoài tuấn tú, hiền lành, sau đó 2 vợ chồng vào Lâm Đồng làm kinh tế mới theo chính sách của nhà nước, vào một thời gian vì Bác trai tự nhiên phát bệnh tâm thần (nghe người ta nói thì bị bỏ bùa), và chạy chữa khắp nơi, đến tận bây giờ vẫn chưa dứt hẳn bệnh.
Bác có 4 người con,
+ Cô con gái đầu xinh xắn và ngoan ngoan, như bao người con gái khác ở thôn quê, chị lấy chồng khá sớm khi mới 18t, chồng chị trước đây hiền lành và rất ngoan, nhưng dạo vài năm trở lại đây thì ham mê cờ bạc, đến nỗi phải bán cả của cải trong nhà.
+ Anh thứ 2 thì bị đau mắt bẩm sinh, Bác Sĩ nói không thể chạy chữa nổi, chỉ có 1 cách duy nhất là xin mắt người chết để thay thế cho đôi mắt cũ. Anh này lấy phải cô vợ rất đanh đá chua ngoa, không hề tôn trọng bố mẹ chồng.
+ Chị thứ 3 thì không có gì để nói, chị cũng lấy chồng và sinh con, có điều đầu óc không được nhanh nhẹn cho lắm.
+ Anh con trai út thì sinh ra đã bị ái nam ái nữ, trước đây đã phải đưa đi phẫu thuật, nhưng không biết cuối cùng có thở thành đàn ông đích thực được không, Tự nhiên 1 tuần nay có 1 cô gái đến nhà bác ăn vạ, kêu là đã có bầu với anh này, và cả nhà đang chờ chứng minh sự thật.
- Người con gái thứ 2: Bác lấy chồng muộn, nhưng lại là người có của nhất trong gia đình, 2 con đều ăn học thành tài.
- Người con gái thứ 3: Về vật chất thì cũng là khá giả so với đời sống nông thôn, 4 người con đều sinh sống ở Hà Nội và học rất giỏi.
_ Người con trai đầu: Khi cậu út mất, bác là con trai duy nhất trong nhà nên rất được cưng chiều, nhưng không vì thế mà bác hư hỏng, ngược lại rất ngoan và biết thương mẹ, thương em. Bác lấy vợ, theo đúng ý nguyện của ông bà, vợ bác là nhà Giáo. Những tưởng sẽ êm đẹp, nhưng cô gái này sau này trở nên ương bướng và rtấ hỗn với mẹ chồng. Bù lại, 3 người con rất ngoan, học rất giỏi. Cô con gái đầu có cách làm toán rất giống cậu út.
- Người con gái thứ 4 (Mẹ của em): do được sự dạy dõ của Ngoại và các bác, Mẹ em trở thành một người vợ đm3 đang, rất mực yêu chồng, nhưng, sau 15 năm chung sống, người đàn ông đó đã phản bội mẹ, rời bỏ 3 mẹ con để đi theo người đàn bà khác. Mẹ mạnh mẽ vượt qua nỗi đau để nuôi 2 đứa con khôn lớn ( em nè), nhưng số phận không tha cho mẹ, hết bị tai nạn giao thông suýt mất mạng, mẹ lại bị căn bệnh Thân đeo bám dai dẳng, chạy chữa mãi không khỏi. Vì vậy, việc ra vào bệnh viện, và leo lên bàn mổ đối với mẹ quá bình thường. Khổ cả đời, lận đận cả đời, ở tuổi 45 mẹ vẫn khổ, đấu óc nhiều khi không tỉnh táo và rất dễ xúc động.
- Người con gái út: từ nhỏ đến lớn Dì như con trai, Dì có sức khoẻ mà không phải người phụ nữ nào cũng có, tình duyên lận đân Dì đã qua 3 đời chồng, dù không được học hành nhiều nhưng Dì kiếm tiền rất giỏi, nhưng tiền kiếm được đều bị chồng phá hết, giờ chống thứ 3 dính dáng đến ma tuý nên đang chịu cảnh tù tội.
- Năm 1997, Ông Ngoại được cô con gái thứ 3 chở đi tìm mộ tổ tiên, trên đường đi thì gặp tai nạn giao thông, và ông đả không qua khỏi, năm đó ông thọ 72t. Còn Bác gái thì chỉ bị thương, nghe người ta bảo năm 16t bác bị Sét đánh không chết nên có thể vì vậy mà mạng lớn.
Bà ngoại năm nay gần 90t, vẫn minh mẫn, vẫn tấm lòng thương con, thương cháu. Người con bà thương nhất là mẹ em. bà ở với bác trai, ngày ngày lấy việc ra vườn chăm sóc mấy cây rau làm niềm vui, lâu lâu bà còn hái rau ra chơ bán, được đồng nào bà lâi để dành cho cô cháu gái học Đại Học trên Hà Nội.
Cả cuộc đời ông Ngoại đều làm việc xã, việc nước, đến thời bao cấp, vì bất mãn với thời cuộc nên ông xin về hưu non, vui thú với việc vui vầy cùng con, cùng cháu.
Vậy, ông bà đâu làm gì ác, đâu làm hại ai bao giờ, mà các con của ông bà nói chung đều không được sung sướng hơn người. Ở đây em không đề cập đến kinh tế mà chỉ nói đến vấn đề tinh thần. Cả họ nhà em chẳng bao giờ mong giàu sang, chỉ mong mỏi sao gia đình hạnh phúc, yên vui mà sao khó quá.
Mẹ em bệnh tật triền miên, ngoài nỗi đau bị cướp chồng còn bị bệnh tật dày vò.
Các cao nhân, có ai giải giúp em thắc mắc này không.
Nếu là "nghiệp chướng" thì em dám khẳng định, gia đình em chưa ai làm điều ác.
Nếu là quả báo thì cái giá phải trả là quá đắt.
Nếu đụng chạm mồ mả tổ tiên, thì em xin, tới đây là đủ rồi, những người con của ông bà coi như đã hứng chịu đủ mọi buồn phiền, cùng cực. Chỉ mong tổ tiên phù hộ cho con cháu sau này, không dám hy vọng hưởng sang giàu, nhưng được hạnh phúc, mạnh khoẻ là quá tốt rồi.