tuancomin
Thành viên diễn đàn-
Số nội dung
16 -
Tham gia
-
Lần đăng nhập cuối
Danh tiếng Cộng đồng
0 NeutralAbout tuancomin
-
Rank
Mới gia nhập
- Birthday
Xem hồ sơ gần đây
200 lượt xem hồ sơ
-
Kính gửi bác Haithienha, Cách đây 4 năm bác đã từng xem cho cháu quẻ này: http://diendan.lyhoc...at-cua-so-phan/ Cháu đã cố gắng hết sức nhưng mà bất lực, một năm sau cháu quen 1 người con gái khác, cô ta biết số phận của cháu và tình nguyện yêu cháu. Lúc đầu cháu không chấp nhận cô ta nhưng sau đó 1 năm vì cảm nhận được chân tình từ cô ấy mà cháu rung động mà gạt bỏ đi mọi thứ để yêu cô ấy trọn vẹn. Bố mẹ cô ta rất thích và quý mến cháu, họ cũng muốn cháu trở thành con rể tương lai của họ. Vì lo sợ bố mẹ cô ta biết chuyện rồi ngăn cản nên cô ta không muốn cháu kể cái bí mật ấy cho bố mẹ cô ấy biết. Rồi 3 năm sau, bố mẹ cô ta cũng biết và họ phản đối, cô ta khóc và nói lời chia tay. Cháu làm đủ mọi trò để cứu vãn nhưng vô hiệu. Giờ đây cô ta đã có người yêu mới, cháu cũng vui vì cháu nghĩ cô ta hạnh phúc. Nhưng cô ta bảo với cháu rằng cô ta quen anh ta chỉ để quên cháu nhưng đến tận bây giờ cô ta cũng cũng không quên được, cô ta rất cô đơn, cháu thương cô ta, khi về nhà cháu lại chịu đựng không nổi, tim như bị xé toạc ra, cháu khóc òa. Cháu muốn cô ta quay trở lại nhưng cô ta khóc mà nói rằng đã quá muộn, vì người lớn 2 bên đã biết được mối quan hệ của họ rồi. Cô ta đã từng nói chia tay nhưng anh ta không đồng ý. Cô ta nói cô ta không hạnh phúc và lúc nào cô ta cũng cô đơn. Suốt gần 1 năm dài cháu chờ đợi cô ta đổi ý, cháu cố gắng làm đủ trò nhưng vô hiệu. Xin bác vui lòng xem giúp chúng cháu có duyên nợ vợ chồng hay không để cô ta biết mà cố gắng, còn nếu không thì bỏ cuộc. Vì 1 năm nay cô ta lúc nào cũng lưỡng lự về cái quá khứ kinh hoàng của cháu, cô ta sợ nếu cưới cháu sau này mà vợ con cháu quay trở lại thì cô ta sẽ khổ (4 năm nay vợ cũ của cháu đã chuyển nhà đi nơi khác, cháu mất liên lạc hoàn toàn với họ, và thật sự cháu cũng chẳng biết họ ở đâu và cũng đã lãng quên họ rồi). Người phụ nữ này là người phụ nữ hợp nhất với cháu từ trước đến giờ, hợp đến từng chi tiết nhỏ. Hiện tại, cháu không muốn mất cô ấy, nhưng giờ đây quyền quyết định không còn là của cháu nữa rồi. Nguyen Anh Tuan: http://www.lyhocdong...w=screen&size=2 Nguyen Thi Phuong: http://www.lyhocdong...w=screen&size=2 Cháu xin cảm ơn bác
-
.
-
Haiz.... tình cảm là thiêng liêng, vì sao lại có thể dùng thủ đoạn mà có được? Thật ra thì..........đối với vợ cũng đã coi như hết tình hết nghĩa rồi. Thương con -> lo cho con, chứ cô ấy có quay lại cũng không còn cơ hội nữa rồi. Đây đâu phải là lần đầu tiên cô ta đối xử với tôi như vậy? Hai năm trước, vợ chồng cãi nhau... tôi nóng nảy mắng cô ta một tiếng, chỉ một tiếng thôi chứ tôi không hề đánh vợ, bởi khi đánh vợ thì ta đã hèn mất rồi... -> Thế mà, khi tôi vắng nhà cô ấy lặng lẽ dọn đồ bỏ đi. Làm tôi chết đi sống lại mấy lần, thêm vào đó khi cô ấy bỏ về nhà bố mẹ đẻ, cha mẹ cô ta đã không phân tích cho con mình thấy điểm sai mà lại dung túng cho nó -> khiến việc đã sai lại càng sai hơn. Lần này cũng thế, đã tệ lại càng tệ hơn..... Cái sai lầm lớn nhất của tôi là khi cưới vợ là không tìm hiểu kỹ gia đình vợ. Ông Bà mình nói không sai: “Lấy vợ xem tông, lấy chồng xem giống”, vậy mà…. Nếu bố mẹ nó tốt, thì sẽ mắng nó… chỉ cho nó thấy được cái sai để nó thay đổi, để nó nên người, chứ không phải cứ dung túng nó để cho nó đã lầy, càng lúc lại càng lầy hơn. Đây là đời thực chứ đâu phải là phim trường? đâu phải cứ gây họa xong lại viện cớ mình vẫn còn con nít thì coi sao được? Bởi vậy, kẻ làm cha mẹ rất quan trọng, nếu con mình có lỗi… thì trước tiên, đó phải là lỗi do mình dạy con không nghiêm, chứ không phải là lỗi do con trẻ...? Hôm gặp cô ấy ở Tòa, cô ấy vẫn còn chảnh lắm! Thôi thì, cũng đành vậy… nhiều khi thuận theo ý Trời cũng tốt. Con người ta cũng đâu thể thoát khỏi số phận của chính mình ? Cô ấy đòi tôi phải chu cấp đầy đủ cho hai nhóc đến khi chúng đủ 18 tuổi, nhờ Tòa quy tất cả ra thành tiền và đòi giúp cô ấy một lần., sau đó cắt đứt quan hệ, không cần tôi chăm nom, không cần tôi chăm sóc, không cần tôi qua lại... Tôi nói với cô ấy: “Đừng giỡn chứ bạn, giữa pháp đình đâu có chuyện không bàn bạc mà lại “hiểu ngầm” và “ký đại” được?”. tôi không thích cái kiểu khi còn ở nhà người ta thì giả bộ vui vẻ lấy lòng, đến khi người ta đi vắng lại ôm con, ôm cháu... cuỗm theo hết tất cả tiền bạc của người ta rồi lén lút bỏ đi, và giờ đây khi phải đứng đối mặt nhau, lại tiếp tục đòi hỏi người ta phải ABC rồi XYZ này nọ. Trên đời sao có lắm chuyện kỳ lạ vậy? Cô ấy cứ nói tôi vô trách nhiệm, tôi cứ suy nghĩ hoài… tự hỏi không hiểu mình vô trách nhiệm ở điểm nào? Có miếng ngon cũng không dám ăn, đều để phần cho vợ, có tấm áo ấm cũng không dám mặc, cũng nhường cho vợ… vậy là vô trách nhiệm sao? Cô ấy nói mỗi tháng tôi phải đem về 35 đến 40 triệu, thế bạn có biết một tháng để có thể kiếm được số tiền đó cái giá phải trả đắt biết nhường nào. Ngày nào cũng cũng làm gục mặt 12 đến 14 tiếng đồng hồ, một tuần liên tục 7/7 ngày, mệt bã đến nỗi cả ngày không muốn ăn, một ngày chỉ ăn vội ăn vàng một bữa duy nhất vào lúc 23 giờ hoặc 24 giờ tối, cô ta thấy điều đó và mẹ của cô ta cũng thấy điều đó, chứ không phải họ không thấy, họ không biết đâu? Để kiếm ra được đồng tiền chân chính như cô ấy yêu cầu, khi tôi về đến nhà -> tôi đổ gục ... Luật lao động Việt nam quy định, một người / năm không được làm quá 200 giờ OT, nếu có việc làm đến 300 giờ OT phải được phép của Bộ lao động. Vậy mà, bạn có biết năm vừa rồi tôi làm bao nhiêu giờ OT không? Nhân sự cảnh báo OT của tôi vượt quá 1.200 giờ. Tôi không rượu chè, không hút chích, không cờ bạc, không đĩ điếm… làm ra bao nhiêu tiền tôi đều đưa hết cho vợ. Vậy mà, tôi vẫn còn là… vô trách nhiệm sao? Vậy mới thấy: “Thượng bất chính thì hạ tắc loạn”. Bốn năm trước, tôi xin cho bố cô ấy đi làm bảo vệ, ổng không chịu đi, ổng nói cực, gợi ý ổng chạy xe ôm kiếm thêm tiền, ổng nói nhục. Vậy mà, bố tôi ổng đi làm bảo vệ dân phố 4 năm nay, tôi chẳng thấy ổng than cực. Ổng chạy xe ôm 6 tháng ròng chờ chực đón khách ngoài đường, tôi cũng chẳng thấy ổng nói nhục… con người có hai bàn tay, chỉ cần kiếm được đồng tiền lương thiện để nuôi sống bản thân, chẳng phải ngửa tay xin ai, ngẩng mặt với đời thì nghề nào cũng quý.... Cuối cùng, chỉ thấy ai kia, “nhàn cư vi bất thiện”, kết quả … mới cực, mới nhục mà thôi… Tôi không muốn gia đình vợ tôi lại đem hai nhóc tỳ ra làm áp lực với tôi, bởi xét cho cùng… nếu nói về tình yêu thương, chưa ai biết ai thương hai nhóc hơn ai? Bà ngoại nó nói bả thương cháu, tôi chẳng thấy bả thương cháu ở điểm nào…tôi chỉ thấy bả mang tiếng là sang chăm nó, nhưng bả mê chơi bỏ nó đi Đà Nẵng ăn chơi nhảy múa suốt mấy tuần, đến khi bả về, tôi có oán trách tiếng nào đâu? Mẹ nó nói mẹ nó cũng thương nó, vậy mà, trong lúc bà ngoại nó bận đi ăn chơi nhảy múa, mẹ nó vì lòng tự ái cá thân vẫn cố chấp từ chối sự giúp đỡ của mọi người, nhịn đói nhịn khát để đến nỗi không đủ sữa cho nó bú. Tôi cũng thật không hiểu là trên đời này sao lại có tình yêu thương gì kỳ lạ vậy? Và cho đến tận bây giờ, cũng thật sự không hiểu nổi… họ thương yêu kiểu gì? Tôi không muốn thủ đoạn với vợ, không muốn ăn thua đủ với nhà vợ, và tôi cũng chẳng muốn là phải dạy cho vợ một bài học ... tôi chỉ muốn vợ vỡ ra vấn đề, Vợ hiểu vợ là ai, với tôi đơn giản thế là đủ rồi, … Còn nếu như vợ vẫn cố tình không hiểu, thì tôi cũng xin chịu… Tôi lo sợ sẽ có một ngày, giờ đây họ còn tiền tích lũy cầm theo, họ chảnh chọe chẳng cần ai, chẳng coi ai ra gì, nhưng khi họ xài hết số tiền đó rồi, họ lại đem hai nhóc vứt sang cửa nhà tôi. Tôi sống thiên về tình cảm, tôi thích sống bầy đàn, tôi cần người để nương tựa, để hy sinh, để chăm sóc. Tôi đâu thể sống một mình suốt đời hoài được? Tôi còn có gia đình riêng của tôi… Tôi không thể phản bội họ được, họ cũng đâu có tội tình gì? Nhưng mà, hai nhóc là máu mủ của tôi, tôi cũng đâu có thể ghét bỏ mà xua nó đi được, nếu làm vậy tôi cũng đang tự phản bội lại chính bản thân mình. Tôi đau đầu và đang cố suy nghĩ nghiêm túc vấn đề này. Tôi cũng tự trấn an, và cũng cố tin điều đó sẽ không xảy ra, nhưng… với một gia đình quá thực dụng như nhà vợ tôi, đâu ai có thể đoán trước được điều gì? Tôi thật không biết khi trở về họ khóc lóc, kể lể với họ hàng điều gì để mọi người phải trách là sui gia đã đối xử tệ bạc, xua đuổi mẹ con họ? Nhưng, “Tiên trách kỷ, hậu trách nhân”, nếu trong công việc mình xử lý tốt, làm đúng trách nhiệm, trong phong cách đối xử với mọi người mình luôn vui vẻ, khôn khéo, hòa đồng… thì không có một lý do gì, Sếp mình dù ổng khó chịu đến cỡ nào, ổng lại vô cớ gây khó dễ, đuổi việc mình và bạn bè mình, đồng nghiệp mình lại xa lánh mình được? tôi cũng không muốn tranh luận với Ông Bà của cô ấy để làm rối thêm vấn đề, và cũng không muốn làm tổn thương ai hết. Tôi chỉ nói với Ông Bà của họ một lời thật đơn giản: Con bà nuôi, bà biết tính. Cháu ông nuôi, ông biết lòng. Vậy cần chi tôi phải giải thích nhiều thêm nữa? Nếu vợ tôi vẫn không biết cô ấy là ai, tôi cũng không cần cô ấy phải quay trở lại. Bởi nếu miễn cưỡng quay trở lại, mâu thuẫn vẫn còn lại cứ tiếp tục phát sinh, vẫn không giải quyết được triệt để vấn đề… Rồi lại cãi nhau, rồi lại bỏ nhà đi nữa. Đã là con người, khi tìm đến với nhau họ chỉ cần niềm vui, không ai muốn nỗi buồn... Nếu họ vẫn cố chấp, chắc phải gặp nhau tại Tòa rồi! tôi vẫn biết họ hàng bên ngoại … đều không muốn chúng tôi chia tay, nhưng cả họ cũng không thể quyết chuyện đó được, nó nằm ngoài tầm kiểm soát của mọi người... Nếu điều tồi tệ nhất xảy ra, tôi cũng mong họ hãy hiểu cho tôi rằng, tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi. tôi biết… vợ tôi là cháu ruột của Ông bà, Ông bà chắc chắn sẽ thương vợ tôi nhiều hơn…nhưng khi đứng trước lương tri, tôi cũng mong xin được hai chữ CÔNG BẰNG. Bác Quynhnguyen nói tôi đi tìm người con gái khác, thế nhưng bác lại không biết một câu châm ngôn: “Hôn nhân là cái nhà tù êm ái nhất, mà ai cũng muốn... vô tù”. Tôi vừa mới ra tù, tôi mặc cảm ghê gớm... Có những người con gái tốt, họ biết chuyện của tôi, họ kêu tên, họ gõ cửa... họ đứng chờ, họ muốn được cùng chia sẻ....nhưng tôi vẫn lặng ngồi trong bóng đêm, tôi thinh lặng. Tình yêu thì phải cần có cảm xúc, chứ không phải cứ chết đuối mà ai quẳng cho cái j thì cũng ôm chặt. Nếu mình không thật sự yêu mà mình chỉ cần một “thế thân” trong khoảnh khắc -> thì vô tình lạ làm hại cả đời một người con gái tốt........ Thế nhưng, khi tôi gặp được người thích hợp, khi họ nói họ yêu tôi... tôi mở lòng. Họ kinh hoàng, họ khóc thét, họ bỏ chạy... Một vài người cười nhạo là tình yêu của người ta đối với tôi không đủ lớn, để có thể chấp nhận quá khứ của một thằng mới ra tù... Mặc dù ai đó cũng biết, việc vào tù là do nó cam tâm tự nguyện, nhưng việc ra tù thì... có phải nó muốn thế đâu? Định mệnh đã chọn nó, nó đâu có quyền lựa chọn gì? Cuối cùng, nó cũng chỉ là một nạn nhân của trò chơi số phận... Nó đáng thương hơn đáng trách.............
-
Cám ơn bạn Pion, Bạn đâu phải cá nên bạn đâu biết cá vui, bạn đâu phải là tôi... nên bạn cũng đâu biết tôi đã từng bị gì, từng bị đày đọa, và đã từng bị đối xử như thế nào..... Thật ra, đã có lúc tôi hận mẹ vợ, thậm chí tôi hận cả vợ... vì tôi thương con, con tôi mới có 2 tháng mà, chúng xơ xác như con gà con vừa nứt vỏ. Thế mà, họ nỡ lòng nào bế nó đi... khiến cho gia đình ly tán.... Nhưng bây giờ, tôi ổn hơn rồi... bởi tôi hiểu, nếu tôi cố gắng tôi chỉ có thể thay đổi được số phận cuộc đời tôi, nhưng dù tôi có làm thế nào đi chăng nữa tôi cũng vẫn không thể thay đổi định mệnh của chính mình... Cách đây ba tháng, tôi trầm uất, tôi cứ như con sói bị trúng tên, cô độc lạc bầy... Tôi cô đơn, tôi thét gào trong đêm vắng. Nhưng giờ đây tôi cũng đã ổn hơn rất nhiều rồi... Có những lúc tôi tưởng tôi không vượt qua được, bao nhiêu lời khuyên đối với tôi là vô nghĩa, thậm chí cả bác sỹ tâm lý cũng chẳng làm được gì. Tôi viết cho vợ bao nhiêu bức thư, gọi cho vợ bao nhiêu cuộc điện thoại, nhắn bao nhiêu tin nhắn, nhưng tất cả cứ như ta ném một hòn đá vào khoảng không -> Thinh lặng! Có đôi khi vợ tôi nhắc máy, tôi van xin, tôi khóc lóc thật nhiều, xin cô ta hãy xót thương 2 nhóc, nhưng... kẻ đã từng là vợ tôi kia lại lạnh lùng bật loa ngoài để cho cả nhà cô ấy cùng lắng nghe tôi khóc... Cuối cùng tôi cũng hiểu được rằng, kẻ chỉ biết yêu mến bản thân thì sẽ không có tình người mà..... Tôi đổ gục.... tôi rơi.....tôi tuyệt vọng... Có biết bao nhiêu người đưa tay cho tôi, nhưng tôi đều không bắt được. Và rồi .............. cho đến một ngày, có một người bạn bước đến, đặt tay lên vai tôi và nói với tôi rằng: "Chỉ có Phật có lòng xót thương, van xin Ma Quỷ ích lợi gì"........... Tôi bừng tỉnh, tôi đứng lên, tôi bớt đau khổ hơn và tôi không tuyệt vọng nữa, Cám ơn bạn, giờ đây tôi cũng đã ổn hơn rất nhiều rồi........... Bạn nói tôi phải học cách tha thứ ư? Tôi đã tha thứ cho họ từ lâu rồi... Tuần trước, tôi sang thăm con... khuyên nhủ bảo vợ ôm con về, mọi thứ bỏ qua hết. Tôi cần người chứ không cần tiền, tiền bạc cầm theo bao nhiêu, cho ai, làm j? tôi không cần biết... tôi không quan tâm, ôm con về -> với tôi thế là đủ. Để chúng có thể sống với đúng thân phận của chúng, và tận hưởng những thứ đáng thuộc về chúng, chúng cần phát triển trong một môi trường đầy đủ hơn, chúng cần có cha, và tôi cũng cần có một gia đình. Thế mà, họ vẫn lạnh lùng từ chối... Nhìn thấy hai nhóc ốm yếu, sống ở trong một căn gác nhỏ tồi tàn, hai má chúng hóp lại. Tôi thương con lắm, nhưng tôi... làm được gì? Tô bất lực, bạn à. Mẹ chúng không thương chúng, cố ấy nói chúng vẫn sống khỏe sống tốt, chúng chẳng cần đến tôi và tôi cũng đừng nên đến nữa. Trên đường về tôi cứ tự hỏi, kẻ đã từng là vợ tôi kia, cô ấy có quyền gì mà có thể quyết định thay con là chúng không cần có cha kia chứ? Còn bà mẹ vợ, tôi đã không tính với bà ấy thì thôi... bà ấy lúc nào cũng nhìn tôi bằng một cái tia nhìn đầy căm thù, và hằn học.... Tôi quên chưa nói cho bạn biết một điều này, chúng tôi đến với nhau hoàn toàn tự nguyện, tôi yêu cô chân thành... Thậm chí tôi thừa biết cô ấy vô sinh, nhưng tôi vẫn cưới. Chúng tôi ở với nhau 4 năm không có con, bà mẹ vợ nói với tất cả mọi người, với tất cả họ hàng rằng tôi bất lực. Ừ thì, tôi đành cam chịu mang tiếng bất lực trong mắt người đời còn đỡ hơn phải để vợ tôi chịu tiếng dè bỉu của thiên hạ ... là cây độc không trái. Bốn năm ròng rã, chở vợ đi biết bao nhiêu thầy thuốc từ đông y sang tây y, đủ cả... tốn không biết bao nhiêu tiền. Nhưng tất cả chỉ là con số KHÔNG vô nghĩa, đôi khi vợ tôi khuyến khích tôi ngoại tình, nhưng.... đã là con người, sao tôi lại có thể làm thế được? Rồi với sự tiến bộ của Y học dành cho người vô sinh hiếm muộn, hai nhóc cũng ra đời... Tôi không vì những lúc khó khăn nhất mà rời bỏ vợ mình, thế sao... khi hạnh phúc còn chưa kịp mỉm cười -> họ lại rời xa tôi? Đôi khi tôi hỏi vợ mình, nếu chỉ cần 1 đứa con, tại sao không vào Từ Dũ nói với các bác sỹ: "Tôi cần tinh trùng của thủ tướng, của bác học, của danh nhân". Tại sao lại cưới tôi làm gì? Tại sao lại làm khổ tôi như thế? Thật ra tôi cũng đâu có tội tình gì nào? Câu trả lời là cô ta im lặng....... Tôi hy sinh quá nhiều để cuối cùng tôi được gì? Khi tôi từ Korea trở về, căn phòng của tôi, tổ ấm của tôi chỉ còn là một đống rác.... mọi vật dụng, đồ đạc, tiền bạc, thậm chí cả cái bát mẻ cũng đã được dọn đi tự lúc nào? Tôi chết lặng -> Tôi.... tội tình gì chứ? Con tôi ... chúng mắc tội gì nào? Tại sao định mệnh lại lựa chọn chúng tôi...? Tôi thương con, tôi thăm chúng... tôi đứng dưới mưa lạnh tầm tã đến 11h khuya, nhưng họ vẫn đứng bên hàng rào khoát tay lạnh lùng từ chối................ Cuối cùng tôi nghiệm ra một điều là sức mạnh của đồng tiền thật là đáng sợ, nếu tôi không đưa hết tiền cho vợ giữ... vợ tôi sẽ cảm thấy nếu ra đi thì sẽ thiệt thòi, cô ấy sẽ không đủ dũng cảm bỏ đi, và con tôi chúng cũng đỡ khổ............ phải không bạn?
-
Chỉ muốn kéo vợ con về, cũng chẳng muốn lôi thôi ân oán, mình buông nhưng người có buông cho đâu? Haizzz... Cám ơn lời chúc của vô vi... haizzzz
-
"Haizzz..." có nghĩa là 1 tiếng thở dài đó bạn, Cám ơn bạn Pha lê, thật ra đối với chúng ta, gia đình vẫn là quan trọng nhất, bởi bạn có ABC ăn nhậu hay XYZ chơi bời j đi chăng nữa thì cuối cùng cũng phải trở về với gia đình,......Haizzzzz, đó là nơi duy nhất chúng ta có thể dựa dẫm và tin tưởng được. Nhưng, người ta vẫn thường nói: "Đã là Phúc thì không phải là Họa, đã là Họa thì không tránh được". Mình chỉ phân vân ở một điểm là người ta còn nói : "Trời làm nên họa còn tránh được, tự mình làm nên họa thì không thể sống được". Vậy chẳng biết tai họa lần này là do Trời làm .... hay là do mình tự đọa đày mà gây ra họa lớn đây?
-
Haizzz... cám ơn bạn Vovi đã sẻ chia, từ trước đến giờ mình vẫn nghĩ, sống trên đời chỉ cần một chữ ĐỨC, bởi... "Đức trọng thì Quỷ Thần kinh", hay "Tướng bất cập Số, Số bất cập Đức", sống không có Đức thì không thể thành người mà, nhưng có lẽ mình lầm........... :D
-
Haizz..........Mình cũng ráng cố gắng nhưng chỉ sợ đức ít, phận mỏng... khó nghịch lại số trời........ Bởi vậy, mới cần có một cao nhân coi giúp giùm lá số thật kỹ, vung tay chỉ lối mà khai tâm cho mình... Tân đáy lòng mình vô cùng cảm tạ. :D . Chắc các bác cao nhân đang lo giúp đỡ những người khác có số phận còn khổ hơn mình, thôi thì... cũng đành phải xếp hàng chờ vậy...Haizzz...
-
Cám ơn bác ntpt. Dạ cháu cũng cố thuyết phục được rồi, thấy cũng xuôi xuôi, nhưng lần nào cũng như lần ấy, cứ qua đêm lại đổi ý... cứ như thế không biết đến bao nhiêu lần. Ngọt nhạt đủ điều, nhưng mình nghĩ thương con cũng chịu. Mỗi tháng thăm con một lần, lần nào cũng chực chờ, lén lút, vội vã nhìn con chưa được tới 5 phút rồi đi. Bởi muốn thăm con thì phải hẹn trước, rồi vợ cháu nó canh mẹ nó không để ý, nó bế con ra đầu hẻm cho mình nhìn. Đôi khi ngẫm lại cũng thấy tủi thân, đi thăm tù còn được gặp nhau 30 phút. Mình thăm con, còn khổ hơn cả thăm tù. Xét cho cùng thì các cụ nói cũng đúng: "cái duyên cái số nó vồ lấy nhau". Nhiều khi tự hỏi chẳng biết mình yêu vợ mình ở điểm nào, không hiểu nổi. Nói năng thì cộc lốc, không có trên dưới, lại không khôn khéo trong quan hệ xã hội nên cứ 3 năm 3 chỗ làm, làm ở đâu người ta cũng không thích, cứ lận đận hoài mà không thăng tiến được. Vợ cháu cũng chẳng phải tuyệt sắc giai nhân, hình dáng cũng thuộc dạng trung bình kém, lại cứ đau ốm luôn. Nhà bên vợ thì nghèo, nợ nần lung tung, bố mẹ vợ vừa lười lại vừa nghèo, vừa tham nên dễ làm bậy. Xét cho cùng, cháu thấy vợ cháu chẳng có điểm nào nổi bật, nhưng cháu vẫn cứ thương... không lẽ cháu bị bỏ bùa? Hay cháu cảm thương cho số phận lận đận của cô ấy? Cháu nói với cô ấy, 400 triệu đem theo không đủ để nuôi hai nhóc thành người đâu. Nhưng vẫn cứ chảnh, bà mẹ vợ nói ngay vào mặt cháu, ngày xưa người ta đói người ta còn nuôi được huống hồ chi bây giờ? Ông bà nội ngoại, cô dì chú bác hai bên phân tích cho mẹ con nó hiểu, nhưng hai mẹ con nó vẫn cứ cố chấp, bướng bỉnh... Ngẫm ra mới thấy, người lớn vô đức làm hại hai nhóc tỳ. Cháu chỉ suy nghĩ hoài 1 chuyện, không biết kiếp trước cháu có nợ nần chi với vợ, với bà mẹ vợ mà kiếp này cháu phải lầy với họ như vậy...hay cháu chẳng nợ nần gì mà họ đang tự tạo ra nghiệp chướng gây họa cho mình? Cháu là người sống chân tình, bởi cháu vẫn nghĩ: "Ở trên đời, tình tuy rất nhiều nhưng chân tình thì khó gặp". Nhưng chữ Tình thì không hơn được chữ TIỀN, đôi khi cháu trộm nghĩ... nếu đi làm ra bao nhiêu cháu đều ko đưa hết tiền cho vợ, có lẽ ... vợ cháu sẽ cảm thấy thiệt thòi, đã không bỏ đi, hai con cháu cũng đỡ khổ. Ai cũng cười cháu thời buổi này mà còn sống chân tình thì dại dột, cuối cùng cũng tự mình hại mình, rồi lại hại người, không những mất tiền, mất vợ, lại còn mất cả con nữa. Nhưng suy nghĩ lại, ai cứ cười cũng mặc kệ, chứ vợ mình đầu gối tay ấp mà phải tính toán + thủ đoạn thì cháu làm không được bác à. :D . Đi ra đường phải đội mũ bảo hiểm theo quy định của chính phủ đã đành. Đến công sở thì phải mặc thêm 2-3 lần áo giáp để người đồng nghiệp khỏi phải để ý đâm chọt, không lẽ về nhà tối ngủ ôm vợ lại phải để dao đầu giường à? Cháu vẫn nghĩ, đối với tất cả chúng ta, gia đình luôn là điểm tựa. Mình đã không có lòng tin vào điểm tựa, thì thử hỏi làm sao mà sống? Cám ơn bác ntpt đã tư vấn và sẻ chia, cháu cám ơn bác thêm lần nữa :) Cháu vẫn đợi câu trả lời của bác Haithianha ạ, liệu cháu không biết cuối cùng cháu với vợ cháu có sống đời được với nhau hay không ạ? Cháu cứ như người đắm tàu lạc lõng giữa biển khơi, cháu cũng cần một đích đến chứ không thể bơi vu vơ đến kiệt sức hoài... các bác à. Cám ơn các bác đã lắng nghe, chúc các bác nhiều niềm vui. Cám ơn các bác.
-
Bác Haithienha ơi cho cháu hỏi một câu cuối, cháu thương vợ, và cháu cũng rất thương con... Xa con, nhớ con, thương con, hằng đêm cháu rơi không biết bao nhiêu nước mắt, tự đập đầu vào tường không biết bao nhiêu lần... Ai chửi cháu nam nhi mà hèn thì cháu mặc kệ. Nhưng, đã là con người...chẳng lẽ lại ko có quyền được khóc? Cháu bế tắc, cháu khủng hoảng... cuối cùng phải nhờ tới bác sỹ tâm lý tư vấn + bạn bè khuyên giải mới gắng hồi phục được. Cháu chỉ muốn hỏi bác 1 câu cuối cùng, bác làm ơn coi lại lá số của cháu với... nếu cháu cứ cố gắng để tái hợp lại thì cháu có cãi lại mệnh trời không bác? Cám ơn bác đã quan tâm, Cháu chào bác :D
-
Kính nhờ các bác coi lại số mệnh của con chi tiết thêm lần nữa, nói rõ hơn cho con về đại nạn con đang gặp và những đại nạn con sắp gặp trong những năm sắp tới. Công danh, sự nghiệp và tình duyên... Con tên: Nguyễn Anh Tuấn, Sinh lúc 12:55 Thứ Hai ngày 2 tháng 7 năm 1979 - Dương Lịch Giờ Ngọ ngày 9 tháng 6 năm Kỷ Mùi - Âm Lịch Con cao 1m76, nặng 76 kg. Con ít bạn bè, sống thiên nhiều về tình cảm, trong cuộc sống không tranh giành với ai nên thường chịu thiệt về phần mình. Tính con tình trầm lắng, thắng thắn, nhưng lại thích khoa trương hay thương người, dễ xúc động nhưng cũng rất hay nóng nảy. Hơi bốc đồng 1 chút. Hòa nhã với đồng nghiệp, dễ dãi cấp dưới nhưng khó gần với cấp trên. Con cám ơn các bác... Con có post hình của con cho các bác xem được chi tiết ạ, http://yfrog.com/64anhtuanj Còn đây là lá số của con: http://www.lyhocdongphuong.org.vn/apps/LaS...reen&size=2 Con cám ơn các bác nhiều, con chờ tin các bác từng giờ... Bởi tâm trạng con đang không ổn định, con lo lắng lắm... Đội ơn các bác nhiều. :D :P :(
-
Các bác bình luận con nghe chẳng hiểu gì cả, con nghe cứ như người trên trời ah. Nói tóm lại, số mệnh con an bài... vô phương cứu chữa. Số con mất vợ, rồi lại xa con.... có cố mấy cũng không được phải không ah? Tại bác GIABACK nói lá số của con đẹp hơn bác ấy...làm con bừng lên hy vọng... Giờ hy vọng lại tắt mất rồi... Con cố coi thật kỹ cung thê của con, nhưng con chẳng hiểu gì hết à... Hic ...hic....:D
-
Con lúc nào cũng tích đức hành thiện không làm gì ác, sao con phải chịu họa này....? /hành thiện kiếp này nhưng cái quả mà mình đang thu hưởng là do tiền kiếp để lại ,không nên trách trời đất chỉ nên trách mình ... Bác nghĩ cách hóa giải để vợ chồng con đoàn tụ, con đội ơn bác. /tử vi là 1 phương pháp dự đoán những gì có thể xảy đến phía trước chứ không có cách để giải ,con người đã có 1 phần số đã an bài mà người gọi là định mệnh . Những gì mình cố gắng để vượt qua thì coi như tận nhân lực hãy chờ xem có thắng nỏi thiên định hay không ! Con cám ơn Bác đã giác ngộ... Đa tạ Bác Haithienha đã khai tâm cho con...
-
Bác ơi, bác giúp giùm con với... con thương vợ con lắm, bảo con chết vì vợ con, con cũng dám làm. Con cũng thương con của con nữa, nó mới nhỏ tý mà đã xa cha rồi. Bây giờ con biết làm sao đây, Tòa mới tuyên thứ ba tuần trước. Con khổ vô cùng, mọi thứ dường như có sắp đặt... Thẩm phán hòa giải như có lệ, chẳng hòa giải gì, xử có 10 phút thì xong, chẳng cần biết tụi con có mâu thuẩn gì. Mỗi lần con cố gắng gần như sắp kết hợp được lại với vợ con là như có người phá vậy, vợ con đổi ý liền. Con đau khổ lắm, có thể bác không tin... nhưng từ trước đến giờ con không rượu chè, không cờ bạc, không hút chích, không gái gú gì... đi làm về chỉ biết có vợ có con thôi. Bao nhiêu khổ cực con nhận hết về mình. Từ khi có hai nhóc tỳ, không trưa nào là con ăn cơm, từ công ty đến nhà con hết 20phut, con về thăm con, hôn con hết mười mười lăm phút rồi chạy vội lên công ty là hết giờ nghỉ trưa, thấy con khỏe con cũng cảm thấy no.... thương con lắm, từ khi mới sinh đã thương nó rồi Con thấy mình không tệ, sao số phận con lại khắc nghiệt vậy, con trọng tình cảm... bởi vậy, người ta khổ 1 con khổ gấp 10. Bác có cách nào giúp con không, con đội ơn bác, không lẽ số con phải xa con, không vợ ... phải cô độc suốt đời. Con lúc nào cũng tích đức hành thiện không làm gì ác, sao con phải chịu họa này....? Bác nghĩ cách hóa giải để vợ chồng con đoàn tụ, con đội ơn bác. "có con dị bào cùng cha khác mẹ" là con sẽ cưới người khác rồi có con riêng phải không bác, có phải cưới vợ mới rồi lại sinh con rồi lại ly tán phải không bác ... Hix ..hix... khổ vô cùng :D
-
Dạ xin các bác xem giúp cho, e đã sửa link lại rồi ah, Chân thành cảm ơn các bác :D