Du Ca

Hội viên
  • Số nội dung

    237
  • Tham gia

  • Lần đăng nhập cuối

Everything posted by Du Ca

  1. Cuối năm anh nhớ vào Feedback cho mọi người hay các câu luận đoán thế có đúng không nhé :-" có không qua đc ải mỹ nhân nào hay quất ngựa truy phong thành công thì cũng thành thật khai báo, để các cao thủ còn rút kinh nghiệm xem lá số sau lày :D) P.S: bài này đc luận chi tiết quá, mình thèm :x
  2. Haizza, theo cái bài này, thì cổ đeo mặt Phật, miệng niệm Um Mani Pad Me Hum như mình chắc là bị xếp vào hàng thờ thánh thần ngoại bang.... phải xuống âm tì địa ngục :-<
  3. Hê hê, Du Ca có chỗ nào giống con gái? :D Garu nói thế, vợ của anh ở nhà lại cười lấy phải chồng nữ tính :lol: @Vô Vi: đừng có nghe lời anh Garu khuyên, em nó té đấy :lol:) Nghe nhời sư phụ HTH đi, đấy chửa phải là người yêu đâu :lol:
  4. Nhanh quá đấy, chưa tới tháng 9, đấy chưa phải là người yêu đâu :D)
  5. Làm vợ khổ Làm bồ khổ Các bạn đừng quên người viết cả 3 bức thư này là zai, cho nên không thể tin đc lời kêu khổ của lão chồng :D Yêu là khổ, không yêu là lỗ. Thà chịu khổ chứ ta quyết không lỗ bao giờ. Há há
  6. Nói cho chuẩn thì bạn chưa kịp "làm gì" em ấy thì bạn đã chán rồi, cả thèm chóng chán í hị :D chắc cũng làm khối em hụt hẫng, tội thân!
  7. Thư của ông chồng gửi vợ và bồ nhí Hai bà thân mến! Tôi đã đọc thư của bà nọ gửi cho bà kia. Tại sao tôi đọc được ư? Tại vì khi các bà cả đời theo dõi tôi, rình rập tôi, chả lẽ không có phút nào tôi theo dõi lại. Đọc xong hai bức thư, tôi hơi buồn. Dù cố tỏ ra lịch sự, để xứng đáng với bản thân mình và xứng đáng với tôi, nhưng các bà vẫn vênh váo và công kích lẫn nhau. Bà nọ coi thường bà kia, cho bà kia là nạn nhân của mình. Thưa các bà; Có một điều chắc chắn hai bà không chịu hiểu: chính tôi mới là nạn nhân của hai bà. Cả thể giới biết điều đó. Cả nhân loại tiến bộ lên án điều đó. Ai, nếu không phải hai bà, chỉ sau mười mấy năm, đã biến một chàng trai khỏe mạnh, đầy nhiệt tình, đầy sức sống như tôi thành một ông tuy chưa già (còn lâu tôi mới già) nhưng gầy yếu, còm nhom, sợ sệt? Ai, nếu không phải hai bà, có lúc từng người một, ngày đêm tra khảo tôi, ép uổng tôi, vùi dập tôi? Trong công cuộc tàn phá đời tôi, hai bà có rất nhiều điểm chung: cùng nấu ăn dở, cùng mua cho tôi những chai bia dở và cùng bắt tôi đi coi những bộ phim dở. Nhưng hai bà, mỗi người đều có những đặc điểm riêng ghê rợn. Bà đầu tiên thích xuất hiện trong nhà với bộ đồ nhàu nát, với tóc rối bù cùng với đôi dép chiếc nọ chiếc kia. Bà sau này xuất hiện nơi công cộng với quần soóc chật căng, với áo thủng ở lưng cùng với mắt xanh viền đỏ. Cả hai thứ ấy đều giết tôi, đều nện tôi chí tử về mặt tinh thần. Nếu bà thứ nhất sểnh ra lại chạy tót sang hàng xóm, nghe thiên hạ kể về chồng thiên hạ, sau đó tự khai báo về chồng mình, thì bà thứ hai sểnh mắt ra là phóng thẳng tới quán cà phê, nghe thứ nhạc cả thiên hạ nghe tuy chả đứa nào hiểu được câu nào. Nếu bà thứ nhất đay nghiến tôi bao giờ về thì bà thứ hai hỏi tôi bao giờ đi. Nếu bà thứ nhất kêu rằng tiền điện, tiền ga đã tăng thì bà thứ hai than son môi và phấn hồng sao không giảm giá. Nếu bà thứ nhất khảo tôi về tiền lương thì bà thứ hai khảo tôi về quà tặng. Cả hai bà, trong một phạm vi nào đó, đều lái tôi và đối xử với tôi như thể tôi là giám đốc nhà băng. Cho nên không lạ gì, cho tới tận phút này, nhiều lúc tôi ngạc nhiên là mình còn sống. Hoặc mình chưa ngồi trên chiếc xe lăn. Nhưng tôi cảm thấy rất rõ ràng, cái giờ phút đó cũng chả còn xa nữa. Đọc tới đây, chắc hai bà sẽ hỏi: Khổ như vậy sao ông (bà thứ nhất gọi ông) và sao anh (bà thứ hai kêu anh) vẫn đèo bồng? Khổ quá. Câu hỏi đó, chính tôi cũng thường tự hỏi mình. Và tôi cũng mang ra hỏi bạn bè tôi, tức mấy gã đàn ông khác. Số phận của chúng cũng chả hơn gì. Và bọn tôi đành kết luận thế này: cái kiếp đàn ông nó thế! Nhân đây cũng nói luôn, kiếp đàn ông thật ra là kiếp vô cùng khổ cực. Nhiều khi chả khác nào con ngựa, con trâu (chẳng hề được như con dê mà dân gian vẫn nói). Đàn ông sinh ra là để đàn bà lợi dụng, bóc lột (đôi khi bóc lột còn thô bạo hơn cả cướp bóc), đè nén và hành hạ. Đàn ông sinh ra là để đàn bà sai đi mua đồ, sai lái xe, sai trả tiền, sai đón con, sai luôn cả việc...đi ngủ. Trong cái bể khổ mênh mông, bao la đó, sự khổ vì bồ nhí cũng chả nổi bật bao nhiêu. Nó chỉ được gom chung vào nỗi khổ vì các bà. Đã là các bà thì một bà, hai bà hoặc ba bà cũng thế thôi! Hai bà thân mến, Giờ đây tôi đã tỉnh ra rồi. Tôi xin hai bà tha cho. Tôi không còn sức nữa. Kể từ giờ phút này tôi là một gã trai vô hại. Từ bỏ mọi mưu mô. Tôi ăn cơm nhà, tôi ngủ giường nhà. Tôi nuôi một vài con chim, mua vài hòn non bộ, sắm mấy giò phong lan. Tôi mở tivi xem tiết mục Thầy thuốc gia đình. Tóm lại, tôi hoàn lương toàn diện. Hai bà đừng xỉa xói nhau nữa. Đừng so bì nhau nữa. Tôi đã đầu hàng. Tôi đứng giữa hai phe. Tôi xin ngừng bắn. Bà nào định đi đâu, cứ đi. Bà nào đang ở đâu, cứ ở. Tôi cũng thế. Tôi xin một phút bình yên. Tha cho tôi đi nhé.
  8. Chi tiết quá, chẳng mấy khi thấy bác HTH nói chi tiết thế này. Cứ chầu chực để học lỏm mãi, cuối cùng cũng đc toại nguyện :D) Túm lại bạn Vô Vi không ẩm IC mà chẳng qua quá cầu toàn, nói mãi không ra đc cái ý mình cần :-" Cho gửi lời hỏi thăm chị nhà :D)
  9. Nói kiểu này thì lại được nghe Vô Vi giảng đạo thôi :D) Sao cứ phải mua khổ vào mình làm gì thế :D
  10. Hê hê, còn nghĩ thế này thì còn khướt mới có mảnh tình vắt vai http://www.lyhocdongphuong.org.vn/forum/public/style_emoticons/default/smile.gif) vẫn biết đàn ông thích gái đẹp vây quanh, dưng mà mình cũng thấy thương bạn nào sẽ về làm vợ đồng chí này :D bạn có muốn sướng thế không? bảo một tiếng!
  11. hớ hớ, bác Học Trò phũ có tiếng :D dưng mà cũng chẳng nên nói "sướng thế còn làm bộ" Chị này dễ có con riêng :D
  12. Mùa Lá Rụng Olga Berggolts Mùa thu ở Matxcơva người ta thường treo những tấm biển trên các đại lộ, với dòng chữ : "Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng" Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả. Mátxcơva, lại đã thu rồi! Bao khu vườn như lửa chói ngời Vòm lá trải ánh sẫm vàng rực rỡ, Những tấm biển treo dọc trên đại lộ Nhắc những ai đang đầy đủ lứa đôi Nhắc cả những ai cô độc trong đời: "Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!" Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi Ðập hồi hộp giữa phố hè xa lạ Buổi chiều kéo miên man trong mưa giá Khẽ rung lên bên khuôn cửa sáng đèn Ở đây tôi có ai khi xuôi ngược một mình, Ai sẽ đến bên tôi, ai làm tôi vui sướng: "Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!" Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi! Nếu không còn gì ao ước nữa trong tôi Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất! Anh đã từng ở nơi đây, từng là người thân nhất Sao bây giờ làm người bạn cũng không? Tôi chẳng hiểu vì sao, cứ ngùi ngẫm trong lòng Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn... Anh - con người không vui, con người bất hạnh Con người đi cô độc quá trên đời! Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười? Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi... Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi Cơn mưa rơi thầm thì lúc chia li Mưa tối rầm, nhưng ấm áp nhường kia Mưa run rẩy trong ánh trời lấp loá... Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngả, Tìm hạnh phúc yên lành trong ấm áp cơn mưa!... Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa Một mình với mình thôi, không cần ai tiễn biệt. Tôi không biết nói cùng anh đến hết Nhưng bây giờ, còn phải nói gì thêm! Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm Những tấm biển dọc đường càng thấy trống "Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!" (Bản dịch của Bằng Việt)
  13. vài dòng mà dài thế, há há. Mình thích comment của bạn Hoangs72, bạn ấy "bói" ra Vô Vi vừa đi vừa viết chả hiểu có đúng không? =))
  14. Vô Vi còn thiếu 1 người tri kỷ, 1 người bạn thân để trút nỗi lòng nên mới phải lên đây viết hết băn khoăn suy nghĩ ra rồi :D) Đồng chí nên nghe lời bác Liễu <Dù cho tớ cũng chưa thông lắm, hớ hớ> ... He he, viết xong đọc kỹ lại bài mới nhất bạn post thì bạn cũng nói là thiếu một người thày thật. Trên này có nhiều cao nhân (chưa biết đắc đạo hay chưa), nhưng những người lớn tuổi sẽ giúp chỉ điểm cho đồng chí đc nhiều hơn. Còn bạn tri kỷ là để đỡ rơi vào tình trạng bấn loạn như hiện nay :P) Chúc lành
  15. Hê hê, lấy nick là Vô Vi mà lại thế này. Lão Tử có sống lại thấy bạn thế này chắc cũng buồn vì Đạo Đức Kinh viết ra không giúp được cho chàng Tớ khuyên đồng chí đóng cửa mà suy nghĩ, nghĩ không ra thì ra giữa đất zời thanh thản, đi nhiều gặp nhiều cho thoáng đầu óc, đỡ mâu thuẫn, hai chân hai thuyền :D) Túm lại là chừng nào thực sự biết mình cần gì rồi thì tính tiếp, chứ đồng chí nói tiếp nữa thì thành Thần Gió Tam Linh, mọi người đọc không theo nổi :P)
  16. hê hê... đọc bài của anh chàng cao to số khổ này mà mình đứt hơi, vì nó hơi thiếu dấu chấm dấu phảy một tí. Bạn biết không, ngày xưa đến đánh điện tín người ta còn phải đọc như thế này cơ: Em ơi phảy sau khi em bỏ anh anh thấy mình khổ quá chấm. :D)
  17. Phải bắt đền anh Giaback vì giờ mọi người đều gọi Du Ca là Đủ Cả mất rồi :D) đã pm hỏi anh Giaback tuổi tác để xưng hô nhưng anh ấy kiên quyết không nói :) Vấn đề không phải là thế hệ nào không nhớ tới giờ sinh, mà là gia đình nào quan tâm tới giờ sinh của con cái hay không thôi, bố Du Ca là con trai trưởng, nên ngay từ lúc mẹ sinh biết là con gái đã chẳng ai quan tâm hỏi han nữa rồi :D) thế hệ nào cũng có những nhà như vậy đấy. @Anh Giaback, chị ntpt: Du Ca lại tiếp tục mong ngóng chờ đợi tin của anh chị :">
  18. :D) xin bác Liễu cho xin một bài những điều cần tránh khi chọn chồng
  19. Toàn các bạn tinh mắt cả ) toàn là chỗ "ấy, tớ", không hiểu làm sao mà nhìn đc??? )
  20. Bổ sung thêm ít thông tin: Tính Du Ca khá nóng nảy. Tuy nhiên với những việc quan trọng luôn suy xét kỹ rồi mới làm, làm gì cũng có lý do, không thích làm việc vô ích. Thấy có lợi mới làm, không có lợi không làm. Tuy nhiên nhiều khi lý do chỉ là để thỏa mãn bản thân. Cảm thấy thích như vậy, làm vậy thoải mái thì làm. Song, cũng có nhiều khi tình cảm lấn át lý trí thật, nóng tính mà :D) Các cụ lúc đầu bảo sinh 11h trưa, sau lại nói 11h30, nhưng người quen của mẹ nói 9h45, về nhà chú ruột lại nói 8h, bà nội lại đẩy luôn về tảng sáng :D) không biết đường nào mà lần.
  21. Du Ca mà, Giaback toàn gán ghép :)) chứ nếu Du Ca mà có đủ cả thì tốt quá. Năm nay: đêm 30 Tết bị người yêu bỏ, mùng 1 Tết mất đồ. Chẳng tốt đẹp gì, lòng dạ không yên, ít nhất là không yên 3 - 4 tháng đầu năm (chuyện, lúc nào cũng nghĩ tới việc làm sao để hết thất tình mà :D) Du Ca hay bị phỏng ống bô xe máy lắm. Nhưng không nhớ trái hay phải thế nào :D , giờ không còn dấu vết (cái này có phải trí nhớ kém không)
  22. Hê hê, không hiểu những đoạn khác có đúng không, nhưng đoạn vẻ mặt dễ thương thì chuẩn quá đi mất :D Tính tình Du Ca có vui vẻ không nhỉ? Có thời điểm thất tình khóc lóc gào rú chỉ muốn sập nhà... Trí nhớ: học bài thì Du Ca học mãi không vào - cơ mà thân hữu đều bảo Du Ca thù lâu nhớ dai, trí nhớ rất tốt. Cái gì Du Ca để tâm thì nhớ lâu (ví dụ như Giaback bảo không có sao nào nói xinh xắn dễ thương là nhớ mãi không quên) Có những tiểu thuyết Du Ca đọc từ năm lớp 1 lớp 2 vẫn nhớ rõ (hay tại giờ càng già càng lẫn, hê hê) Quyết định lầm lẫn: Du Ca tính liều, hay làm những việc điên khùng. 2h sáng lên cơn vẫn lao tới nhà người ta đạp cửa xông vào. Đương nhiên biết là không hay. Cũng có tí hối hận, dưng mà không thích hối hận lâu bao giờ :)) nói chung làm rồi thì không hối. Thần kinh yếu, sức khỏe kém: đúng. Nhưng cũng không tới nỗi đau bụng dữ dội khi đến kỳ, bth thôi. Mọi người bảo Du Ca viết lách ăn nói giỏi, cũng thích âm nhạc, hát hò cũng khá. Nhưng thơ thì không biết làm, đàn cũng không biết chơi, hay nản nên chả học đc cái gì lâu. Lúc nhỏ không thấy mẹ kể phải đụng chạm dao kéo gì, chỉ có năm 18 tuổi phi xe máy ra đường rồi lấy cằm hôn đường, khâu mất mấy mũi, đi đời cái cằm chẻ :D Họ hàng các bác hai họ không có ai giàu có, chỉ có anh chị em họ có người khá có người bình thường. Gia đình Du Ca cũng khá giả. Du Ca cũng gày (43kg), nhưng chắc cũng không tới nỗi mình hạc xương mai, thấp thôi mà. Có câu: những người bất hiển công danh, chỉ vì nhật nguyệt đồng tranh sửu mùi ---> vậy thì công danh của người có lá số này liệu có tốt như lời Giaback nói không? :) Lá số đó còn có Mã ngộ Trường Sinh, Giaback xem giúp nhé.
  23. "Trên trời dưới trời chỉ một mình ta là lớn." ??? Phải là: Thiên thượng thiên hạ Vô ngã độc tôn Nhất thiết thế gian Sinh lão bệnh tử
  24. :d

    Haiz.... no need to think much about feelings. Go and express yourself. You don't have an eternal life to live, so why hesitate? (Dịch thô luôn: sao phải xoắn?)