Vo Truoc
Hội Viên Ưu Tú-
Số nội dung
787 -
Tham gia
-
Lần đăng nhập cuối
-
Days Won
13
Content Type
Hồ sơ
Forums
Calendar
Everything posted by Vo Truoc
-
Kính thưa ACE trên diễn đàn. Tóm lại, qua các thảo luận chúng ta chưa có một kết luận dù chỉ ở mức giả thuyết về cái nguyên lý làm cho "vạn sự có sinh thì có diệt" kể cả khoa học hiện đại cũng như tôn giáo hay lý học Phương Đông. Kết luận đưa ra là do qui luật tự nhiên. Nhưng qui luật tự nhiên gì thì không ai chỉ rõ. Tôi cho rằng nếu học thuyết ADNH là học thuyết thống nhất thì tất yếu trong học thuyết đó phải tồn tại một nguyên lý mà hiện tượng "vạn sự có sinh tất có diệt" chỉ là một hệ quả logic trong rất nhiều hệ quả có thể rút ra từ nguyên lý đó. Tôi xin trình bày suy nghĩ của mình về nguyên lý đó trong học thuyết ADNH cùng ACE tham khảo. Trong chuyên mục "cơ sở học thuyết ADNH" - Vô Trước, tôi đã trình bày với các ACE sự hình thành Âm, Dương, Vạn tượng. Vạn tượng có thể coi là vạn sự hàm chứa trong nó các lực lượng âm (Âm) và lực lượng dương (Dương). Dương có xu hướng bảo toàn trạng thái âm dương hiện tại, tức là giữ nguyên tương quan âm dương trong sự vật. Âm có xu hướng vận động biến đổi trạng thái đó, tức là có xu hướng tăng âm trong sự vật. Tổng hợp tương tác 2 lực lượng âm, dương đó làm sự vật phát triển có tỷ lệ âm/dương ngày càng tăng. Như vậy ta có thể tút ra kết luận: trong quá trình phát triển của sự vật (Vạn tượng), tỷ lệ âm/dương ngày càng tăng. Mức độ tăng này phụ thuộc vào tương quan trường khí âm dương của sự vật. Tới một lúc nào đó, tỷ lệ âm/dương đủ lớn, sự vật sẽ trở nên thái quá và một nguyên lý nữa, chắc ai cũng biết trong học thuyết ADNH, phát huy tác dụng. Đó là nguyên lý: Vật cùng tắc biến, vật cực tắc phản. Nguyên lý này hủy diệt sự vật cũ và sinh ra sự vật mới. Tức là quá trình diệt đã sảy ra. Tóm lại, nguyên nhân của hiện tượng: "Vạn sự có sinh tất có diệt" chính là 2 nguyên lý trong học thuyết ADNH là: - Tỷ lệ âm/dương ngày càng tăng trong quá trình phát triển của sự vật. - Vật cùng tắc biến, vật cực tắc phản. Trên đây mới là những ý tưởng, tuy chưa đủ chặt chẽ và toàn diện, chưa trình bày kín kẽ và mạch lạc, nhưng tôi tin rằng, về mặt bản chất, nó là nguyên lý làm nên hiện tượng "vạn sự có sinh tất có diệt", và có lẽ còn là nguyên lý cho hàng loạt những hiện tượng khác trong tự nhiên mà bấy lâu ta cứ mặc nhiên coi là đúng mà không cần bàn cãi (ví dụ nguyên lý entropia luôn tăng trong nhiệt động học). Từ nguyên lý này ta cũng có thể bàn tới sự phát sinh và hủy diệt của Vũ trụ. Những vấn đề này tôi sẽ phát triển tiếp trong chuyên mục "Cơ sở học thuyết ADNH" - Vô trước của Diễn đàn khi có điều kiện. Mong ACE tham khảo. Thân ái!
-
Kính thưa ACE trên diễn đàn.
-
Chưa tự tin thì làm sao cho người khác tin được. Khi nào tự tin rồi hãy viết!Thân mến!
-
Chào ACE! Chuyên đề vui vẻ quá. Tôi xin tham gia vài ý. Chưa dám khẳng định vì còn lâu mới chứng minh được một cách chắc chắn. Theo tôi, các tinh tú trên trời chẳng qua là những "cột mốc" để người xưa biết lúc này, trường khí ADNH trên Trái đất vận động ra sao, các, yếu tố nào đang vượng hay suy để từ đó suy ra những biến động "nhân sự" mà thôi. Đặc điểm của nó là chu kỳ đều đặn, khách quan, ít biến động... Với giả thuyết này tôi chẳng thấy có sự mâu thuẫn nào mà còn có thể lý giải được không ít những băn khoăn kiểu như các bạn đang bàn đến. Cũng giống như khi bạn lấy cái cây, hay cột điện, ... làm mốc để chỉ đường đến nhà ai vậy. Ví dụ, tôi hẹn bạn đến quán cây bàng nhậu thịt chó chứ không phải nhậu với quả bàng! Bởi vì quán thịt chó ấy có cây bảng khá to mọc phía trước. Tôi chẳng bao giờ suy nghĩ như vậy cả, Linh nhi ạ kể cả lúc ban đầu hay lúc giữ hay lúc cuối.
-
Cũng chẳng sao cả. Bạn cứ theo những gì Sư phụ dạy. Bạn là đệ tử mà!Nhưng khi nào có những suy nghĩ riêng thì thử đọc và tham khảo ý kiến của tôi xem sao. Nếu hữu dụng thì dùng, không thì thôi. Có thể cũng là một cách khẳng định Sư phụ đúng. Tôi chỉ lưu ý, nếu theo Sư phụ bạn phải mặc nhiên công nhận đồ hìng Hà Đồ phối Hậu thiên Bát quái Lạc Việt của Sư Phụ như là một nguyên lý, tiên đề không bàn cãi, chẳng cần biết tại sao. Nếu theo ý kiến của tôi thì mọi sự được lý giải rõ ràng, tại sao? dùng trong trường hợp nào? ý nghĩa của từng thao tác? Trên cơ sở đó, bạn sẽ có những ý kiến riêng, những sáng tạo của mình, và có thể nghiên cứu sang các môn khác một cách độc lập. Thật ra kết quả trong Phong Thủy, Lạc Việt độn toán cũng khác nhưng không bao nhiêu so với phương pháp của Sư phụ (chỉ ở đổi chỗ Cấn - Chấn). Bạn thử so sánh với thực tế trong quá trình thực hành của mình và chắc chắn có thể đưa ra kết luận cho bản thân mình. Thân mến!
-
Vuivui thân mến! Vuivui viết: Có lẽ Votruoc nên hiểu rõ tinh thần phản biện của Tôi: -Làm rõ vấn đề mà Votruoc trình bày. -Có sự phân biệt đúng – sai, chứ Tôi không Bác, hay Phản đối lý thuyết của Votruoc. Chỉ nên như vậy, và theo Tôi, chúng ta nên theo tinh thần này. Và nội dung phản biện của Vuivui là cho rằng, cái khái niệm Đạo mà tôi mô tả trong chuyên mục không phải là cái Đạo mà Lão Tử đã quan niệm. Lý do được đưa ra là cái hàm chứa trong Đạo của Lão Tử là vật chất, năng lượng không giống cái hàm chứa trong khái niệm Đạo của chuyên mục. Tôi rất đồng ý với tinh thần phản biện này. Bây giờ chúng ta thử xem, cái hàm chứa trong Đạo của Lão tử và của tôi có khác biệt gì không. Theo như Vuivui, cái hàm chứa trong Đạo của Lão Tử là vật chất và ngoài vật chất ra không có bất cứ một tồn tại nào khác nữa. Linh hồn và thế giới tâm linh cũng chỉ là một dạng tồn tại của vật chất mà thôi. Nói cách khác, Đạo hàm chứa mọi cái tồn tại. Còn trong quan niệm Đạo của chuyên mục, Đạo hàm chứa mọi cái tồn tại trong đó có vật chất và nhiều thứ khác cũng tồn tại nhưng không phải là vật chất ví dụ như linh hồn và thế giới tâm linh. Điều đó cũng có nghĩa là, Đạo hàm chứa mọi cái tồn tại. Như vậy, quan niệm về Đạo của tôi trong chuyên mục và của Lão Tử (theo Vuivui) là không khác nhau, cùng hàm chứa mọi cái tồn tại. Sự khác nhau giữa quan điểm của tôi với Vuivui chỉ là ở chỗ: Vuivui đồng nhất mọi cái tồn tại với khái niệm vật chất mà Vuivui quan niệm. Còn trong quan niệm của tôi, các yếu tố của mọi cái tồn tại đó, được phân làm 2 loại: Vật chất (được định nghĩa khác với cái vật chất mà Vuivui quan niệm) và những thứ không phải là vật chất. Thoạt nhìn, thì quan niệm về Đạo của Vuivui và tôi khác nhau. Nhưng xét kỹ, đứng về mặt bản chất, thì không khác. Sự khác nhau chỉ là cách phân loại các yếu tố trong cùng một đối tượng nghiên cứu (là Đạo) bằng các định nghĩa mà thôi. Cách phân loại này lại phụ thuộc vào những ý đồ khai triển tiếp theo và tôi có những ý đồ rõ ràng khi phân loại như thế. Những định nghĩa đó không làm thay đổi bản chất sự vật cũng như cái tên không làm thay đổi bàn chất con người. Người ta có thể phân loại con người theo giới tính, dân tộc, quốc gia, trình độ, mức sống, tuổi tác,…, nhưng sự phân loại đó đâu có làm con người thành khỉ hay thành tiên. Như vậy, tôi cho rằng, tôi đang trình bày chính cái Đạo mà bản thân Vuivui quan niệm và nghĩ rằng Lão Tử cũng quan niệm về cái Đạo đó. Thực ra, nếu tôi không nhận thức được rằng cái Đạo của Lão Tử là đúng đắn thì tôi đã xây dựng lý thuyết của mình trên cái quan niệm Đạo khác, mà theo tôi là đúng đắn hơn, không quan tâm đến việc mình có thể “độc thoại” hay không miễn là mình thấy đúng là đủ. Tôi cho rằng cái Đạo tôi quan niệm chính là cái Đạo của Lão tử vì thực chất nó là như thế chứ chẳng phải tôi “sợ” Lão tử mả phải “ăn theo” tuy rằng tôi rất kính ngưỡng ông. Nick name của tôi là Vô Trước vốn bao hàm ý đó! Vuivui viết: Đến đây Votruoc lại thể hiện một luận điểm Lạ lùng nữa !. Đó là : „Đạo, âm dương là những cái có trước Vật chất”. Xin nhấn mạnh điểm này !!! Thì lý do tôi đã trình bày trong chuyên mục, theo thứ tự xuất hiện của những khái niệm đó, theo quan điểm vật chất mà tôi đã trao đổi rất nhiều ở các bài viết trước. Giả sử theo quan niệm vật chất của Vuivui và với logic của chuyên mục, thì Đạo, âm dương cũng vẫn có trước vật chất bởi vì chính do sự vận đông tương tác của chúng mà Đạo hiển lộ thành Vạn tượng, hay đúng hơn, chúng là nguyên nhân của vật chất. Tôi cho rằng nguyên nhân thì có trước hệ quả. Nói chung, trong chuyên mục của tôi, cái đã post và những cái sẽ post có khá nhiều những quan điểm “lạ lùng” như cách dùng từ tế nhị của Vuivui. Nhưng biết làm sao được, nhận thức và logic buộc tôi phải như vậy. Nếu không có những cái “lạ lùng” đó thì chắc chắn tôi đã không post bài, bởi vì thêm một tiếng nói như hàng tỷ tiếng nói mà cả ngàn năm nay người ta đã nói và vẫn đang nói, thì đối với tôi, phỏng có ý nghĩa gì mà phải hao phí nhiều tâm sức. Trong toàn bộ các bài tôi viết trên diễn đàn này, nếu Vuivui để ý sẽ thấy, tôi chỉ post khi có quan điểm khác với thông thường, còn những cái tôi không post là do tôi không có ý kiến riêng hoặc có, nhưng chưa tiện trình bày. Tôi không nói lý thuyết của cổ nhân sai, mà tôi nói diễn giải của hậu nhân (Nhưng ngặt vì họ cũng sống khá lâu rồi nên nhiều khi lại dùng từ “cổ nhân”. Tôi nghĩ Vuivui chủ trương nắm Ý thì chắc hiểu đúng ý tôi muốn nói) về học thuyết ADNH có rất nhiều sai lầm, rải rác đây đó mà khi sử dụng, chúng ta cần hết sức thận trọng. Cũng vì lẽ đó nên mới có chuyên mục này nhằm xây dựng cơ sở học thuyết ADNH cho dễ thống nhất xử dụng. Theo tôi, khi đọc chuyên mục, cần xem xét tôi viết gì, hợp logic không, có mâu thuẫn với một thực tế nào không ... chứ không nên xem có phù hợp với quan niệm, kiến thức của mình hay của ai đó không. Còn nếu lấy cái ông Văn Vương, Chu hy, ... ra làm chuẩn thì đương nhiên không cần phân tích cũng thấy tôi sai bét và tôi cũng lập tức công nhận mình sai với cái chuẩn ấy mà không cần Vuivui phải nhọc công phản biện. Những khác biệt về phương pháp tư duy, quan điểm khác giữa chúng ta không làm ảnh hưởng tới chuyên mục tôi xin miễn bình luận tiếp vì không muốn nó lan man, làm loãng chủ đề. Thân ái!
-
Vuivui thân mến! Rất vui là lại được tiếp tục trao đổi với anh! Bài viết trước của Vuivui hầu hết chỉ phản bác xoay vấn đề cách hiểu của tôi về năng lượng và vật chất. Theo tôi, đó không phải là lý do phản bác ít nhất cho đến thời điểm này, bởi vì trước đó tôi chưa đưa ra định nghĩa của học thuyết về vật chất và năng lượng trong suốt toàn bộ nội dung đã post. Vật chất và năng lượng sẽ được đề cập và định nghĩa khi tôi ứng dụng chuyên đề vào những khảo sát vật lý sau này. Tôi đã viết rõ ràng là: Đạo, Âm, Dương là những cái có trước, có trước cả vật chất, nên khi chưa trình bày xong về chúng, chưa thể nói gì về Vật chất. Không thể sinh con rồi mới sinh cha, sinh cháu giữa nhà rồi mới sinh ông như mấy anh thày Tàu được. Vuivui chỉ có thể phản biện trên cơ sở những nội dung đã post của học thuyết, những nội dung khác không có ý nghĩa phản biện. Do đó, đến thời điểm này, tôi cho rằng, học thuyết vẫn chưa có ý kiến phản biện thuyết phục. Tiếp theo, ta bàn đến khái niệm vật chất và năng lượng. Những phân tích của Vuivui về biện chứng vật chất thì tôi thấy thế này: Đầu tiên, người ta đưa ra một định nghĩa, “Vật chất thì đo đếm được”, nhưng sau không còn thấy thích hợp thì người ta đưa ra định nghĩa mới bao hàm cả những cái không được định nghĩa trước kia với cái ban đầu và gọi tên chung là cái ban đầu. Cứ thế cho đến khi bao hàm tất cả những cái tồn tại và người ta bảo rằng đó là phép biện chứng! Khái niệm năng lượng cũng chung số phận tương tự. Anh Vuivui ạ, đó không phải là phép biện chứng mà là ngụy biện cho cái khiếm khuyết và tùy tiện điều chỉnh, khoác cái vỏ biện chứng! Nếu đúng là phép biện chứng, anh phải chỉ rõ sự khác nhau, giống nhau và nguyên nhân có sự khác nhau, giống nhau đó của những cái từng bước được gộp vào; lý do tại sao phải gộp lại, có gộp lại được không? Tại sao? Gộp lại như thế nào? và quan trọng là nguyên tắc thao tác với những cái đó trên tư cách riêng và chung sau khi gộp như thế nào? Có cùng phương pháp hay không? Tốt nhất, để tránh nhầm lẫn, nếu được, thì nên đặt một cái tên riêng khác sau khi gộp lại. Hoặc giả, anh có một lý thuyết mới, anh đưa ra một định nghĩa thì định nghĩa đó chỉ có ý nghĩa với logic trong lý thuyết đó mà thôi. Nếu sử dụng định nghĩa này trong lĩnh vực khác thì phải chỉ ra được sự tương thích của định nghĩa với lĩnh vực đó. Tôi không bao giờ sử dụng cái “biện chứng” như anh phân tích trong các nghiên cứu của mình vì thoạt nhìn thì có vẻ đẹp, đơn giản nhưng thực ra là tùy tiện và vô dụng nếu không chỉ ra được các thao tác trên định nghĩa mới. Những “năng lượng tâm linh”…, đến thời điểm này, không mấy người hiểu được nó là cái gì, nhiều người còn nghi ngờ sự tồn tại của nó, huống chi nó không tương thích được với những tính toán trên năng lượng vật lý đã biết, nên tôi không gộp chung chúng với năng lượng vật lý là đúng đắn, cẩn trọng và rất đúng phép biện chứng, không chấp nhận sự hấp tấp, tùy tiện. Đó không phải là “chưa hiểu về Vật chất, và Tinh thần cũng như hoạt động Tâm linh” - như Vuivui viết một cách vội vã, chủ quan - mà là hiểu sâu sắc cả những đặc điểm đặc thù của từng loại, những thuận lợi và hạn chế, tính chất của chúng trong nghiên cứu và tìm ra cách xử lý một cách biện chứng, không dễ dãi, tùy tiện gộp chung lại theo kiểu bỏ chung một rọ. Mỗi loại đối tượng đó sẽ được áp dụng những thao tác tính toán riêng trong quá trình triển khai học thuyết. Thực chất, khi đưa ra những định nghĩa về bất cứ cái gì cũng nhằm phân loại những đối tượng được đề cập để tiện nghiên cứu và thao tác. Vì thế, mỗi trường phái học thuyết đưa ra những định nghĩa về một đối tượng nào đó với tiêu chí phù hợp nhất cho những khảo sát của mình. Những trường phái khác nhau có những định nghĩa khác nhau về một khái niệm là chuyện bình thường. Vấn đề là ở chỗ, từ định nghĩa đó ta rút ra được kết luận logic nào có ích. Quan niệm của tôi về năng lượng, được đưa ra trong các thảo luận, chính là cái năng lượng vật lý, nó thỏa mãn công thức của Anhxtanh: E = m.c2. Quan niệm đó không bao hàm cái “năng lượng tâm linh” vốn không thỏa mãn (hoặc chưa biết có thỏa mãn hay không) công thức này và còn chưa rõ bản chất của nó, chưa có bất kỳ thao tác tính toán nào liên quan đến nó trong các nghiên cứu. Vì thế mới đi đến định nghĩa vật chất của tôi, và kết luận rằng, ngoài vật chất ra còn vô số những tồn tại khác nữa. Định nghĩa đó mới hiệu dụng trên những nghiên cứu tiếp theo của tôi. Tương thích với những khai triển khi ứng dụng học thuyết ADNH vào lĩnh vực vật lý. Còn nếu tôi xử dụng định nghĩa khác về vật chất thì kết luận đưa ra sẽ khác nhưng vô dụng trên con đường tôi đang đi. Trong chuyên mục Linh hồn và thế giới tâm linh có phải là vật chất không tôi đã viết cho anh Thiên Sứ: Nếu hiểu theo nghĩa vật chất là tất cả những cái gì tồn tại, có thể tương tác được với những cái khác (không đưa ra điều kiện năng lượng) thì em nhất trí. Như vậy, nếu vật chất được định nghĩa như sau thì em hoàn toàn thống nhất: Tất cả các dạng tồn tại tương tác được với nhau đều là vật chất. (Ở đây, "tương tác" được hiểu theo nghĩa là "làm thay đổi") Với định nghĩa này thì em hoàn toàn nhất trí với những diễn giải ở trên của anh về vật chất. Em chỉ kỵ cái chữ "năng lượng" mà thôi. Theo em, năng lượng không phải là đều kiện tiên quyết của vật chất. Nhưng tương tác là điều kiện tiên quyết. Như vậy, cái quyết định sự giống và khác nhau của quan niệm vật chất của tôi với anh Thiên Sứ chỉ là ở chỗ quan niệm năng lượng là gì. Nếu hiểu vật chất, năng lượng như anh Vuivui hiểu thì tôi cũng thừa nhận mọi tồn tại đều là vật chất, không có sự khác biệt cách hiểu giữa chúng ta. Nhưng cách hiểu đó, theo tôi, là sự tùy tiện (không phải biện chứng) trong học thuật, vì không có sự giống nhau trong thao tác trên các đối tượng được định nghĩa. Không ai lại đi cộng thế năng của một người đang đứng với năng lượng ý chí của anh ta cả. Nhưng không sao, mỗi người đều có quyền đưa ra các định nghĩa. Đã là định nghĩa thì không có chuyện đúng hay sai. Giống như đặt tên vậy. Do đó, định nghĩa không phải là luận cứ phản bác. Chỉ có những kết luận rút ra liên quan tới định nghĩa đó mới có thể đúng hay sai mà thôi và chỉ chúng mới có giá trị phản bác. Cách hiểu của tôi về năng lượng trong bài viết hẹp hơn cách hiểu, theo tôi là tùy tiện, của anh nhưng thao tác tính toán được, tương thích với các nghiên cứu và ứng dụng tiếp theo. Do đó, vật chất cũng được tôi hiểu theo nghĩa hẹp hơn tương ứng. Vì vậy, để bao quát mọi tồn tại, tôi mới nói, ngoài vật chất (chỉ những cái tôi quan niệm) ra còn những tồn tại khác không phải là vật chất (chỉ cái phần rộng hơn được tùy tiện thêm vào), ngụ ý chỉ đến cái Đạo bao trùm tất cả mà tôi, và có lẽ cả anh, cùng quan niệm. Nhưng hiện nay ta đang trao đổi học thuyết của tôi thì phải trao đổi trên định nghĩa tôi đưa ra trong học thuyết chứ không phải trên cái định nghĩa của anh. Hơn nữa, cho đến thời điểm này, trong chuyên mục, vẫn chưa đến lúc tôi đưa ra khái niệm vật chất, năng lượng cơ mà. Vì vậy, những lý do xoay quanh khái niệm vật chất, năng lượng Vuivui đưa ra cũng không còn có giá trị phản biện mà ngược lại, cho thấy sự cẩn trọng, nghiêm túc trong nghiên cứu của chuyên đề. Vuivui thân mến! Khi trao đổi với nhau trên diễn đàn, tôi đề nghị một nguyên tắc sau: Không đưa ra nhận định về bất cứ vấn đề gì về nội dung cũng như cá nhân trước khi có những luận cứ. Hy vọng Vuivui chấp nhận và chúng ta mới có thể trao đổi tiếp được. Mặt khác, khi tôi viết chuyên mục này thì lý do đầu tiên là: cổ nhân có rất nhiều sai lầm khi diễn giải học thuyết ADNH. Do đó, những ý kiến của cổ nhân về vấn đề này đối với tôi còn rất nhiều điều đáng phải bàn, không có ý nghĩa phản biện, chỉ có ý nghĩa tham khảo. Thời gian của tôi rất eo hẹp nên đôi khi post bài chậm. Mong Vuivui thông cảm. Thân ái!
-
Ta đang vui vẻ ăn nhậu. Ta có một cái món quà quí. Ta biếu thiên hạ. Thiên hạ không thích nhận thì ta lại lại đút túi quần và tiếp tục ăn nhậu vui vẻ.
-
Những đồ hình và toàn bộ lý thuyết của tôi hoàn toàn xuất phát từ logic, chẳng liên quan gì tới mấy cái chấm den chấm trắng trên đồ hình nào cả. Ý nghĩa của nó hoàn toàn độc lập và do đó chúng có ứng dụng của bản thân chúng dựa trên những ý nghĩa đó mà chẳng cần phải phối phiếc gì với nhau cả. Tiên thiên Bát Quái là đồ hình mô tả vận động của khí dương trong thời kỳ Tiên Thiên. Hậu Thiên Bát Quái là đồ hình mô tả vận động của khí dương trong thời kỳ Hậu Thiên. Huyền không Phi tinh là đồ hình mô tả vận động của khí âm trong thời kỳ Hậu Thiên. Hà Đồ là đồ hình cấu trúc ADNH của không gian Bắc bán cầu. Lạc Thư là đồ hình mô tả ảnh hưởng ADNH của Mặt Trời tới Bắc bán cầu.Do đó, khi nghiên cứu Phong Thủy phải dùng cả Hà Đồ và Lạc Thư mới trọn vẹn. Khi nghiên cứu vận hành của khí dương phải dùng Hậu Thiên Bát Quái. Khi nghiên cứu vận hành của khí âm phải dùng Huyền không Phi tinh (tức là Lường Thiên xích - Thước đo Trời). Tất cả đều hết sức Logic, dễ hiểu, chỉ cần đọc là nắm được mà chẳng cần phải có cái huyền vi hay thần tiên nào mách bảo cà. Vo Trước.
-
Xin lỗi. đồ hình Hà đồ ở trên tôi pót lộn, không sửa được. Tôi xin đính chính lại bằng đồ hình sau: Thành thật xin lỗi. Nếu ban quản trị diễn đàn sửu được cho thì hay quá. Cám ơn!
-
Bạn Duclong thân mến! Bạn viết: Đồ hình của khonglaai- Tiến Sĩ Trần Quang Bình như bạn đề cập, trong chuyên mục " Cơ sở học thuyết ADNH" - Vô Trước trên diễn đàn này tôi cũng đã trình bày. Tuy nhiên, phương pháp luận của tôi hoàn toàn khác, không căn cứ vào tính đối xứng, mà căn cứ vào bản chất các Quái. Bạn có thể tham lhảo tại đó.Để tiện tham khảo, tôi xin đưa ra đây kết quả: - Đồ hình của anh Bình: Theo chuyên mục này, đây là đổ hình Hậu THiên Bát Quái. Ý nghĩa của nó là đường vận hành của khí dương ở thời kỳ Hậu Thiên. Bài viết của anh Bình hoàn toàn không đề cập đến ý nghĩa của đồ hình mà chỉ dựa trên thuần túy hợp lý toán học là tính đối xứng. - Còn đây là đồ hình Hà Đồ: Ý nghĩa của nó là cấu trúc ADNG của không gian trên bán cầu Bắc. Bạn cũng thấy, ngoài đổi chỗ Tốn - Khôn còn đổi chỗ Cấn - Chấn khi so sánh với Đồ hình Hậu Thiên Báy Quái Văn Vương. Theo chuyên mục, Hà Đồ và Hậu Thiên Bát Quái là 2 đồ hình hoàn toàn độc lập về bản chất và ý nghĩa. Thân mến!
-
Vinh viết: Trạng thái cân bằng chưa chắc đã là tĩnh. Nó vẫn vận động được chứ. Nhưng vận động trong tạng thái cân bằng. Ví như thêm bao nhiêu thì bớt bấy nhiêu, nước lên thì thuyền lên, ...Tại sao vận động thì cứ nhất định dẫn đến biến đổi về lượng để dẫn đến biến đổi về chất. Thế nếu lượng tăng lên một mức nào đó rồi lại giảm, rồi lại tăng trong khoảng chưa dẫn đến biến đổi về chất thì sao? Cái gì không cho điều này sảy ra? Nếu được như thế thì câu này có thể không chính xác: Tôi biết những gì các bạn nói là đúng. Nhưng tôi muốn hỏi cái nguyên lý nào dẫn đến cái đúng đó?Nếu những kết quả trên chỉ là khái quát hóa thực tại con người ghi nhận được như là chân lý thì có thể nó chỉ đúng trong điều kiện quan sát thấy và mở rộng ra trong một mức độ nào đó. Còn ở những điều kiện khác, mức độ khác (có thể tồn tại lắm chứ) thì chưa chắc đúng nếu không có những nguyên lý nào đó ràng buộc. Ví như không gian, thời gian vô tận con người, khoa học vẫn coi là chân lý không bàn cãi hàng bao nhiêu ngàn năm mà cách đây chưa tới 100 năm đã bị bác bỏ. Nếu không có nguyên lý bảo kê thì biết đâu những lý giải của các bạn như trên đến một lúc nào đó cũng bị bác bỏ.
-
ACE trên diễn đàn thân mến! Cám ơn ACE quan tâm tới topic này do tôi khơi mào. Tôi rất biết ACE tuy ham hiểu biết, trao đổi học thuật nhưng cũng rất bận rộn với cuộc sống hàng ngày, không dư thời gian bàn những cái, như anh Thiên Sứ nói: Nhưng thực ra câu hỏi này đối với tôi rất có ý nghĩa vì tôi đang nghiên cứu cơ sở học thuyết ADNH, một học thuyết mà anh Thiên Sứ cho là học thuyết bao trùm vũ trụ, thì vấn đề nảy sinh. Đó là một mắt xích quan trọng trong quá trình phục hồi học thuyết ADNH theo cách của tôi. Đương nhiên, khi nghiên cứu nó tôi đã có chủ kiến, nhưng dù sao cái chủ kiến ấy cũng chủ quan và chưa hẳn trọn vẹn. Do đó, tôi đưa câu hỏi thảo luận nhằm tham khảo, trao đổi học tập những ý tưởng hay của các ACE và hoàn thiện dần ý tưởng của mình.Mong ACE thông cảm! Cám ơn!
-
Vinh viết: Thế tại sao lượng cứ phải tích lũy cho tới biến đổi về chất? Muốn biến đổi thì cứ sào qua sào lại cũng là biến đổi vậy, hay tích lũy đến mức nào đó thì thôi, thêm vào và bớt đi cho bằng nhau. Tại sao cứ nhất định phải tích lũy cho tới mức phá hủy vậy? Tại sao quá trình vừa tích lũy, vừa cân bằng không sảy ra?Tại sao người ta sinh ra qua các giai đoạn tuổi thơ, thiếu niên, thanh niên, trung niên, già lão rồi chết. Tại sao không có thêm những giai đoạn X, Y, Z, ... nữa có phải tốt hơn không? Cái nguyên lý nào bắt buộc người ta phải chết? Ví dụ khi già lão, một bộ phận nào đó, quả tim chẳng hạn suy yếu, tại sao không từ từ mọc ra quả tim mới? Mà tại sao quả tim cứ phải suy yếu đi, nó không tự đổi mới cho tốt hơn lên? Nó là vật thể sống mà. Khi biến đổi như vậy có nghĩa là cái cũ đã bị diệt, sinh ra cái mới. Cái mới có thể còn những liên quan tới cái cũ, nhưng dù sao cái cũ cũng đã diệt. Tức là không phải mọi vật không sinh không diệt. Có thể các thành phần của nó vẫn còn tham gia vào sự vật mới khác, nhưng sự vật cũ đã bị diệt. Nhân duyên đã hết.
-
Anh Thiên Sứ viết: Sao lại chỉ có 2 trường hợp? Về nguyên tắc phải có 4 trường hợp: - Có Sinh có Diệt - Có Sinh không Diệt - Không Sinh không Diệt - Không sinh có Diệt. Dùng phép suy luận logic thì giỏi lắm chúng ta có thể loại trừ trường hợp cuối. Còn trường hợp 2 thì thế nào đây? Anh Quangnx viết: Chỉ cần nêu tên nguyên lý thôi mà. Nếu vắn tắt vài dòng logic thì càng tốt. Đâu cần phải chứng minh chi li quá mà quangnx sợ mà phải Tôi nghĩ, cái này đụng đến nguyên lý entropia luôn tăng trong nhiệt động học đấy. Có lẽ nó còn động tới lý do thời gian chỉ trôi một chiều.
-
Bátbothienlong cho tôi xin hàng!
-
BatBoThienLong viết: Tôi biết nhà Phật nói như thế.Cái tôi hỏi là tại sao. Chứ chỉ nói như thế không thôi thì tôi cũng nói được chẳng phải cần viện đến Nhà Phật!
-
Cám ơn Quangnx. Quả như anh Quangnx nói, quá lớn và quá khó đối với mỗi chúng ta. Tôi hỏi là muốn hỏi xem người ta đã giải quyết như thế nào và đến đâu. chứ chúng ta khó mà giải quyết nổi hàng núi vấn đề như thế. Nhưng tôi tin rằng, cả núi vấn đề đó về nguyên tắc có thể được giải quyết bằng một vài nguyên lý nào đó đã có. Thân mến.
-
phật sứ thân mến! Cám ơn bạn đã quan tâm và bàn đúng điều tôi muốn hỏi. Phật sứ viết:
-
Mình lan man ra ngoài chủ đề nhiều quá. Thực ra tôi chỉ muốn hỏi, vì sao có sinh tất có diệt? Ở đây ta nói cái diệt tự nhên trong sự phát triển chứ không phải tác đông bên ngoài như bạn lấy cái hạt "antiproton" để giết chết cái hạt proton. Tại sao không sinh mãi. Cái gì làm cho vạn vật, vạn sự sinh, lão, bệnh, tử như vậy? Nguyên lý nào chi phối vấn đề này. Thân mến!
-
Batbothienlong thân mến! Tôi thấy như thế này: Anh Quangnx là người rất có trình độ. Anh ấy biết sâu tất cả những điều bạn nói. Anh ấy chỉ phàn nàn là cách một số diễn đạt cho rõ nghĩa lời Đức Phật lại làm tối nghĩa đi mà thôi! Bạn trả lời nhưng có vẻ chưa hiểu ý của người hỏi. Không biết có phải thế không hả anh Quangnx? Thân mến!
-
BatBoThienLong thân mến. Tôi đang muốn hỏi tại sao lại như thế? Bạn trả lời theo kiểu: như thế vì ... như thế thì còn hỏi làm gì nữa!Các nhà khoa học đã làm thí nghiệm kiểm tra tuổi thọ của hạt proton, nhưng không phát hiện được nó có thể già đi và tiêu hủy. Liệu nó có sống mãi lhông? Nếu sống mãi thì có sinh mà không có diệt. Nếu có diệt thì cái gì làm nó bị diệt? Cơ chế hủy diệt như thế nào?
-
Anh Vuivui thân mến! Biết anh trong 10 ngày tới bận việc không thể vào diễn đàn được, tôi vẫn post bài để sau này anh đọc và cũng để cho các ACE quan tâm khác có thể tham khảo. Thật vui và hứng khởi khi chúng ta đã bắt đầu trao đổi tới những phần bản chất, thú vị của chuyên mục. Trước tiên ta bàn về định nghĩa vật chất. Vuivui viết: Cho nên, muốn có một nội dung Đạo của Votruoc rõ ràng và mạch lạc, trước hết Votruoc phải có một định nghĩa mới về vật chất cái đã. Định nghĩa vật chất thì tôi đã có từ lâu. Cách đây 2 hay 3 bài gì đó, tôi đã viết: Để Vuivui rõ hơn về cách quan niệm của tôi về Đạo, về vật chất, bạn có thể tham khảo trao đổi của tôi về vấn đề này với anh Thiên Sứ trong chuyên mục: Linh hồn có phải là vật chất hay không trên diễn đàn này. Trong chuyên mục này, tôi đã định nghĩa rất rõ ràng về vật chất và các trao đổi với anh Thiên Sứ nhằm làm sáng tỏ hơn cho định nghĩa đó (cũng cần phải nói, anh Thiên Sứ không thống nhất với định nghĩa của tôi, và anh có định nghĩa riêng của mình về vật chất). Nếu tôi trích dẫn lại ở đây e rằng quá dài và phải lặp lại những nội dung trao đổi đã có. Vuivui chịu khó vào topic đó đọc nhé. Với cách quan niệm về vật chất như thế, không thể định nghĩa vật chất trước Đạo, Âm, Dương là cái có trước nó, và do đó, tôi không đề cập tới nó khi trình bày nội dung của Đạo là hoàn toàn logic. Đạo, Âm, Dương là những cái có trước, có trước cả vật chất, nên khi chưa trình bày xong về chúng, chưa thể nói gì về Vật chất. Không thể sinh con rồi mới sinh cha, sinh cháu giũa nhà rồi mới sinh ông như mấy anh thày Tàu được. Sau khi trình bày tới phần vật chất, mới có thể diễn tả mối liên hệ của nó với Đạo, Âm, Dương được, đồng thời người đọc cũng sẽ rõ hơn về cái khái niệm mơ hồ khó nhận thức trước đó là Đạo, Âm, Dương. Khi tôi đã viết: Tôi quan niệm rằng, tiếp cái Có ấy là tất cả. nhưng không hẳn là cái gì. Điều ấy cũng bao hàm ý cái Có ấy có tính vật chất theo cách hiểu thông thường hay của khoa học hoặc theo bất cứ cách quan niệm nào khác. Là vì, trước đó, tôi chưa đưa ra khái niệm vật chất, nên trong câu này hoàn toàn không có quan niệm của tôi về vật chất. Tôi chỉ muốn nói rằng, nội dung của Đạo là mầm mống của tất cả. Vật chất hiểu theo bất cứ cách nào (triết học hay không triết học), của tôi, của Vuivui hay của bất kỳ ai cũng chỉ là một nội dung của Đạo. Thế mà Vuivui viết: Nhìn thấy ngay Votruoc đã hiểu vật chất không có tính triết học. Xem vật chất như là nhưng sự vật được quan sát thấy, sờ thấy và cảm nhận thấy và được tổng quát hoá. Thì đó là kết luận quá chủ qua và thiếu logic. Câu tiếp theo Vuivui viết: Nhưng do cái sự suy tư như vậy, khiến cho Votruoc không an tâm về sự tổng quát của nó, nên mới mở rộng hơn nữa cho ra ngoài phạm vi cái gọi là vật chất. Bởi nghĩ vật chất như vậy, nên Votruoc mới cho phép nói rằng còn có tồn tại bên ngoài vật chất. Câu này thì hoàn toàn là suy diễn chủ quan do kết luận trên của Vuivui mà thôi. Định nghĩa của tôi về vật chất khẳng định rằng, ngoài vật chất ra, còn vô số tồn tại khác. Vấn đề này tôi cũng đã trao đổi nhiều trên chuyên mục đó. Nếu cần, Vuivui bớt chút thời gian đọc qua thì mới hiểu ý tôi được. Định nghĩa vật chất của tôi, đó là một định nghĩa hoàn toàn mới trên cơ sở lý luận khi tôi nghiên cứu học thuyết ADNH, chắc chắn không dễ gì được chấp nhận ngay, sẽ gây nhiều tranh cãi vì nó động chạm đến thói quen và toàn bộ Tây học, đặc biệt là Vật lý (nhưng đó là một bước đột phá tốt trong nghiên cứu Lý học Đông phương). Tôi cũng chẳng mong muốn điều đó, nhưng logic buộc phải như vậy. Tiếp theo ta bàn về khái niệm Đạo. Đạo chỉ là khái niệm Lão Tử đề xuất dùng mô tả một thực tại đã có sẵn. Cái thực tại ấy chỉ có một mà thôi, nhưng có rất nhiều cách khác nhau để mô tả (Lão Tử, Phật Tổ, Chúa Giê Su, Mohammed, Ấn Độ giáo, ... đều đã mô tả nó bằng những cách rất khác nhau). Thực ra, những lời Lão Tử nói về Đạo rất ít, có thể rất thâm sâu nhưng cũng rất mơ hồ. Sau đó, qua hàng ngàn năm, người đời sau diễn giải là chính. Chưa chắc gì người đời sau đã diễn giải đúng với chủ trương của Lão Tử. Thì đây, chẳng cần dẫn chứng đâu xa, ngay tronh chuyên mục này, cách đây 3 bài, Anh Thiên Sứ đã đưa trường hợp diễn giải Đạo đức kinh của một nhân vật được coi là uyên bác trong nền văn hóa Trung Quốc là Vương An Thạch, mà anh ấy đánh giá là sai lầm dù được bao thế hệ Nho gia tung hô. Trong một số tác phẩm của mình, anh Thiên Sứ đã phân tích cách hiểu Đạo của Chu Hy, một cây đại thụ lý học của Trung Hoa, là sai lầm cơ bản, làm cho hầu hết hậu sinh không hiểu đúng bản chất của Đạo. Điều đó lý giải sự dẫm chân tại chỗ của học thuyết ADNH qua hàng ngàn năm nay. Các nhân vật lừng danh còn thế, thì thử hỏi các dạng khác như thế nào đây. Cá nhân tôi chưa từng thấy một cách lý giải về Đạo nào của người xưa làm tôi thỏa mãn, dù cả ngàn năm nay người ta viết về nó. Vì thế, khi nghiên cứu đề tài này, cái tôi tốn nhiều tâm sức nhất, đồng thời cũng thú vị nhất, chính là diễn giải khái niệm Đạo. Cuối cùng, tôi chọn cách diễn giải với tham khảo Đạo Phật về 3 mặt không thể tách rời Thể - Tướng – Dụng khi bàn đến Chân Như. Rõ ràng cách diễn giải về Đạo của tôi là mới mẻ, không theo truyền thống và do đó hay bị phản bác. Nhưng bù lại, được cái chính xác và hiệu quả hơn trong nghiên cứu! Nhưng nếu anh Vuivui cho rằng: Votruoc đã đề ra một cái „Đạo” hoàn toàn khác với Đạo mà Lão tử đề xuất. Thì anh phải chỉ ra mâu thuẫn nào với đề xuất của Lão Tử chứ không thể kết luận vội vàng như thế được. Ở kết luận này tôi chỉ thấy một luận chứng duy nhất để anh cho rằng tôi không diễn tả cái Đạo của Lão Tử là khi tôi khẳng định còn có cái ngoài vật chất, không phải là vật chất. Nhưng đó cũng không phải là mâu thuẫn. Không có ở đâu Lão Tử cho rẳng ngoài Vật chất ra không còn gì khác. Cũng không có ở đâu học thuyết ADNH khẳng định luận điểm này. Thậm chí, định nghĩa về vật chất, năng lượng cũng không thấy được truyền lại trong học thuyết ADNH hay trong Đạo Lão. Học thuyết ADNH nghiên cứu Thực tại với những đối tượng rất tổng quát mà vật chất, năng lượng chỉ là một phạm trù con (có như thế học thuyết ADNH mới có khả năng là học thuyết thống nhất Vũ trụ). Như vậy, không thể nói quan niệm về Đạo của tôi mâu thuẫn với Đạo của Lão Tử. Mâu thuẫn có chăng là mâu thuẫn với cách hiểu bấy nay của con người, đặc biệt là phương Tây, về thực tại, là ngoài vật chất ra không có gì khác nữa. Nếu vậy, thì đó không phải là mâu thuẫn với quan niệm về Đạo của Lão Tử mà là mâu thuẫn với cách hiểu của nhiều người, và chưa chắc rằng cách hiểu đó là đúng. Nếu như vậy thì định nghĩa của tôi (về vật chất và quan niệm về thực tại còn có cái phi vật chất có thể tương tác với vật chất) là một bước đột phá lớn. Tất nhiên, không phải tôi đưa ra quan điểm đột phá này để mà chơi, nó có ý nghĩa rất lớn trong những nghiên cứu của tôi đang tiến hành. Không có nó chắc chắn tôi sẽ bó tay. Nó mở ra khả năng giải thích cho nhiều hiện tượng, trong đó có những hiện tượng xưa nay vẫn bị coi là thần bí, mê tín, dị đoan. Tóm lại, qua những ý kiến của Vuivui, cá nhân tôi vẫn cho rằng, tôi đang mô tả chính cái thực tại mà Lão Tử hướng tới theo cách của tôi, một cách chân thực, sáng tạo, có nhiều đột phá, nhấn mạnh đến những đặc điểm mà tôi sẽ xử dụng cho những khai triển tiếp theo, mở ra khả năng nghiên cứu Lý học Đông phương một cách logic, khoa học, mà từ khi nền văn hiến Lạc Việt huyền vĩ sụp đổ ở phía nam sông Dương tử, chưa từng có. Những nhận xét khác của anh, xét thấy không ảnh hưởng tới chủ đề chính, tôi không bình luận để khỏi quá dài và lan man ra ngoài. Thân mến!
-
ACE thân mến. Những gì thuộc về học thuật trong vấn đề này muốn nói, tôi đã nói hết. Tôi xin bày tỏ một chút để mong ACE thông cảm hơn. Tôi đã nói rất rõ bằng một giọng văn không thể hiểu chệch được về tình càm kính ngưỡng của tôi đối với Đạo Phật. Tôi không bao giờ phủ nhận công lao to lớn của Đạo Phật.... Tóm lại các bạn nghĩ tốt đẹp về Đạo Phật như thế nào thì tôi cũng y như thế nếu không muốn tự phụ mà nói rằng còn cao hơn !!! Các bạn tuyệt đối không được gán cho tôi những tư tưởng bất kính với Đạo Phật vì điều đó là không có! Chính vì vậy, những điều tôi trình bày trong lý thuyết của mình mới là hành động kính ngưỡng nhất đối với Đức Phật vì đã phụ giúp với Ngài trong mục tiêu cao cả là Diệt khổ. Cái logic ấy là rất sơ đẳng. Nếu không mê lầm, bị Vọng tâm quấy rối, chắc chắn các bạn phải nhận ra. Vài dòng bộc bạch!
-
Anh chị em trên diễn đàn thân mến! Cám ơn ACE nhiệt tình tham gia chủ đề này. Vì các quan điểm được trình bày tản mạn trong quá trình trao đổi, khó nắm bắt một cách tổng thể, tôi xin tổng hợp lại các quan điểm của mình về phương pháp diệt khổ đã trao đổi thành một bài dưới đây để tiện cho ACE tham khảo. ĐẠO PHẬT VÀ DIỆT KHỔ VÔ TRƯỚC I. Đạo Phật là Đạo Diệt khổKính thưa các quí vị quam tâm! Trong các học thuyết mà con người có thể nghĩ ra được, theo tôi, Đạo Phật là một học thuyết tuyệt vời nhất còn được lưu truyền cho tới ngày nay. Về cái hay của Đạo Phật về bất cứ phương diện nào cũng mênh mông như bể, sâu sắc vô cùng, khó mà hiểu hết chứ đừng nói là có thể phân tích hết ra được. Nhưng thôi, chúng ta hãy tạm dừng nói về cái hay của Đạo Phật vì đã có không biết bao nhiêu người đã viết về nó mà vẫn chưa hết, ta thử bàn về mặt hạn chế xem sao. Thử hỏi, cái gì đã làm này sinh tâm nguyện của Đức Thích Ca Mâu Ni từ bỏ mọi vinh hoa phú quí khi ngài đang là Thái tử kế vị để bước vào con đường tu hành ? Theo kinh sách, là do Ngài thương xót khi nhìn thấy nỗi khổ mênh mông của chúng sinh ngày càng trầm trọng. Đến khi đắc đạo, cũng chính vì thương xót chúng sinh vẫn ngập chìm trong bể Khổ mà Ngài phát tâm hoành dương Phật Pháp phổ độ chúng sinh. Lần đầu tiên khi truyền bá Đạo Phật, tuyên bố về học thuyết của mình, Ngài khẳng định rằng đây là Đạo Diệt khổ và đưa ra Tứ Diệu Đế là Khổ đế, Tập đế, Diệt đế, Đạo đế bàn về: Khổ và nguyên nhân của Khổ, cách diệt Khổ và cái đạt được sau đó, y như một lương y bắt mạch chữa bệnh cho nhân loại vậy. Tựu trung tất cả các luận điểm của Đạo Phật, cho dù cao siêu đến đâu cũng xoay quanh mục tiêu Diệt Khổ này. Diệt khổ cho nhân loại đầu tiên phải xuất phát từ diệt khổ cho mỗi cá nhân. Sau này, các pháp môn Ngài truyền dạy rất phong phú và thâm sâu vô cùng, nhưng chỉ những yếu tố nào phục vụ cho Diệt Khổ mới được Ngài giảng giải kỹ lưỡng nhất, những yếu tố khác, không thiết thực lắm cho Diệt Khổ Ngài đều gác lại hoặc chỉ nói qua. Xét cho cùng, những pháp môn đó được Ngài giảng dạy chỉ nhắm tới mục tiêu Diệt Khổ, do đó, đối với Đạo Phật, đó cũng chỉ là những biện pháp Diệt Khổ mà thôi. Vì thế, mục tiêu ban đầu và cuối cùng của Đạo Phật là Diệt Khổ. Theo Đức Phật, khi Khổ đã bị diệt triệt để theo phương pháp của Ngài thì đạt được Giải thoát. Nói cách khác, Giải thoát chính là kết quả của Diệt Khổ. Nếu không còn khổ thì có nghĩa là đã Giải thoát. Vì vậy, khi bàn đến Diệt Khổ cũng chính là bàn đến con đường Giải thoát. Tuy vậy, sau hơn 2500 năm đã qua, dù học thuyết của Phật tổ có hay đến đâu, dù có sự đóng góp của biết bao trí tuệ siêu việt từ nhiều thế hệ phật tử suất sắc nhất, thì đến ngày nay, chúng ta vẫn phải thừa nhận rằng, kết quả của Đạo Phật đối với quảng đại chúng sinh cũng còn rất hạn chế. Có thể nói, về mặt cá nhân, hàng triệu người thực hành theo con đường của Phật tổ cũng không mấy người đạt được thành tựu cuối cùng, không mấy người diệt được khổ. Về mặt xã hội, bao nhiêu thời đại qua đi cũng không thấy xã hội nào hết được khổ đau dù trong thời gian ngắn. Đấy là tôi chưa nói đến những điểm sáng thành công ngày càng ít ỏi dần. II. Suy nghĩ về hiệu quả diệt khổ của Đạo Phật Kính thưa các quí vị quan tâm! Đối với tôi, Đạo Phật luôn là học thuyết mà tôi hằng kính ngưỡng, đánh giá cao nhất trong tất cả các học thuyết mà tôi từng được biết. Đức Phật Thích-ca Mâu-ni là người tôi kính phục nhất trong tất cả các vĩ nhân tự cổ chí kim. Đặc biệt, tôi luôn tâm niệm một lời của Đức Phật: “Hãy kiểm tra giá trị những lời dạy của ta như khi ngươi kiểm tra độ tinh khiết của vàng, chà nó cho sạch bụi đất, dùng búa nện nó, nung chảy nó. Đừng chấp nhận những lời nói của ta chỉ vì kính trọng ta. Hãy tiếp nhận chúng khi các ngươi thấy rằng chúng là thật ” Người học Phật phải có tinh thần tự do, không nên lệ thuộc vào một kinh sách nào, một giáo lý nào; Phá trừ kiến chấp, mở rộng tâm hồn, trí não nên có thể thông cảm với tất cả mọi giáo lý khác. Người học Phật phải có tinh thần Vô trước, không nên để mình bị ràng buộc, bị dính mắc vào đâu cả, dù là đối với chân lý … Tinh thần đó chính là tinh thần của người Phật tử chân chính khi học hỏi. Trên tinh thần ấy, không để mình dính mắc vào bất cứ điều gì, kể cả với kinh điển Đạo Phật, tự mình tìm hiểu, tôi nhận thấy rằng: Đúng như tuyên bố ban đầu của Đức Phật, Đạo Phật trước tiên và cuối cùng là học thuyết diệt khổ. Tất cả những luận điểm chính được Đạo Phật đưa ra như Vô ngã, Vô thường, Luân hồi, Nhân quả, Thập nhị nhân duyên, Nghiệp chung, Nghiệp riêng, Hằng và Chuyển, Duy thức luận, Thực tướng ấn, Bình đẳng quan, Bát chánh Đạo, Niết bàn, cho đến Ngã quỉ, Địa ngục, Ta bà, … đều xoay quanh mục tiêu diệt khổ. Những quan điểm đặc sắc, tinh tế của các lĩnh vực này có thể được khai thác ở nhiều khía cạnh, nhưng Đạo Phật đặc biệt chú ý vào những khía cạch có thể hướng chúng sinh vào mục tiêu diệt khổ, còn các khía cạnh khác Đạo phật không bàn hoặc bàn đến rất ít. Còn những học thuyết khác khai thác được những luận điểm đó của Đạo Phật để phục vụ cho mục tiêu của họ thì lại là chuyện khác. Tuy những luận điểm đó của Đạo Phật rất hay, sâu sắc và tinh tế, nhưng tôi vẫn thấy rằng, nó quá nhấn mạnh đến cái tuyệt đối và do đó có thể chỉ thích hợp với một số ít cá nhân rất suất sắc còn rất khó khăn cho quảng đại chúng sinh. Cái quá ư thâm sâu của Đạo Phật vốn là ưu điểm nhưng ở khía cạnh đối với quảng đại chúng sinh có khi lại là mặt hạn chế. Cái đó gọi là mặt hạn chế của ưu điểm. Chỉ nội ngộ được chữ Không của Đạo Phật, triệu người chưa được một. Ngộ được chữ Không còn khó hơn lên Trời, mà từ chữ Không tới Giác ngộ, giải thoát cũng còn xa thăm thẳm, trong khi cái Khổ cận kề sát bên, ngày càng lan tràn khủng khiếp. Cái tuyệt đối có hay đến mấy cũng chỉ để ngắm nhìn thôi nếu không thực hành được được. Vẫn biết rằng, Đạo Phật cũng tùy đối tượng mà thuyết pháp, nhưng phần giảng cho chúng sinh bình thường thì, theo tôi, không suất sắc lắm và hiệu quả còn hạn chế vì còn nặng vào hướng tới mức cao, hướng tới cái tuyệt đối, khó tiếp thu, chưa phù hợp với hoàn cảnh riêng của mỗi người. Tất nhiên, hướng tới mức cao là tốt nhưng cần phương pháp hiệu quả hơn. Đó là lý do mà sau hơn 2500 năm ra đời, bằng quá nửa thời gian của văn minh nhân loại, với biết bao đóng góp của các trí tuệ siêu việt nhất của nhiều thế hệ đông đảo Phật tử nối tiếp nhau, cái Khổ trên thế gian này chẳng hề vơi đi, mà ai cũng thấy là ngày càng phổ biến, trầm trọng mà thậm chí còn tiến tới nguy cơ hủy diệt toàn nhân loại. Vì vậy, theo tôi, một trong những hạn chế của Đạo Phật là tính hiệu quả không cao trong mục tiêu của nó là diệt khổ. Con người ngày càng tha hóa, xã hội ngày càng nhiễu nhương, cái khổ không giảm đi mà ngày càng khủng khiếp chẳng nhẽ không phải là những ví dụ cho tính thiếu hiệu quả của Đạo Phật đối với quảng đại chúng sinh, ít nhất là về mặt phương pháp thực hành, hay sao ? Lý giải về tình trạng thiếu hiệu quả này, các đệ tử nhà Phật cho rằng nguyên nhân là ở chỗ chúng sinh vẫn mê lầm, chịu không kiên tâm theo con đường mà Đức Phật đã chỉ dạy, để cho tham, sân, si, dục vọng … chi phối. Có người lại cho rằng, đó là do Đạo Phật quá thâm sâu mà chúng sinh, với trí năng có hạn, không thể lĩnh hội nổi. Cũng có người, do thấy sự thiếu hiệu quả đó, nghi ngờ tính đúng đắn của Đạo Phật. Hơn nữa, nhiều tôn giáo khác ra đời và phát triển không khỏi ảnh hưởng tới vị trí của Đạo Phật trong xã hội, và tất nhiên ảnh hưởng tới con đường Diệt khổ của chúng sinh mà Đức Phật đã chỉ dạy…. Những lý do trên là có căn cứ. Nhưng dù vì bất cứ một lý do gì đi nữa thì cũng đều dẫn đến một kết luận chung là: Tính hiệu quả của Đạo Phật trong mục tiêu Diệt khổ có vấn đề. Thật vậy. Nếu Đạo Phật tự coi là Đạo Diệt khổ cho chúng sinh thì việc đầu tiên là phải làm sao cho chúng sinh khỏi mê lầm, kiên tâm theo lời chỉ dạy của tôn sư mà dần dần phá trừ chấp ngã, rũ bỏ tham, sân, si, dục vọng, … làm cho nhiều người thành tựu thì mới gọi là hiệu quả. Đằng này, nội một bước sơ đẳng đầu tiên là làm cho chúng sinh tin theo mà thực hiện cũng chưa tốt thì nói gì đến những khó khăn hay thành tựu tiếp theo. Như vậy rõ ràng là tính hiệu quả của Đạo Phật là có vấn đề. Thực ra, rất nhiều chúng sinh đã tin và thực hành theo giáo lý nhà Phật. Nhưng do tính hiệu quả quá thấp, công sức bỏ ra thì nhiều mà kết quả thu được thì ít, dần dần người ta mất kiên nhẫn, xa rời Phật pháp. Nếu nói Đạo Phật quá ư thâm sâu, quảng đại chúng sinh khó bề lãnh hội thì rõ ràng nó không phù hợp với đối tượng chính của nó là quảng đại chúng sinh, và do đó, tính thiếu hiệu quả là cái đương nhiên. Cũng do tính thiếu hiệu quả đó nên mới xuất hiện sự ghi ngờ tính đúng đắn của Đạo Phật trong không ít bộ phận quảng đại chúng sinh, đối tượng mà Đạo Phật nhắm tới. Nếu nói sự xuất hiện và phát triển của nhiều tôn giáo, học thuyết xã hội khác ảnh hưởng tới vị trí của Đạo Phật trong xã hội, ảnh hưởng tới nỗ lực diệt khổ trên con đường chánh đạo, thì đó là vì còn nhiều khoảng trống mà Đạo Phật không bao hết được do tính hiệu quả thấp gây nên, để cho các tôn giáo, học thuyết đó có đất phát triển. … III. Thử tìm một phương pháp diệt khổ hiệu quả hơn Kính thưa các quí vị quan tâm! Theo logic ở phần trên thì thực tế Đạo Phật có hạn chế về mặt hiệu quả trong vấn đề mục tiêu của nó là Diệt khổ. Vậy, xuất hiện một câu hỏi tự nhiên rằng, liệu có tồn tại một học thuyết Diệt khổ khác hiệu quả hơn, hay ít nhất, một phương pháp diệt khổ khác với phương pháp của Đạo Phật mang lại hiệu quả tốt hơn hay không? Rõ ràng là chúng ta không thể kết luận chủ quan rằng, không tồn tại một phương pháp như thế. Quí vị có thể chất vấn tôi rằng, nếu tồn tại phương pháp diệt khổ hiệu quả hơn thì anh hãy chỉ ra đi! Thực ra, trong xã hội đang tồn tại rất nhiều những học thuyết Diệt khổ khác nhau nhưng không tuyên bố cụ thể mục tiêu Diệt khổ như Đạo Phật. Đạo Lão, Đạo Khổng, Đạo Hin đu, Đạo Thiên chúa, Đạo Hồi, …, các học thuyết xã hội, … đều có tham vọng mang lại hạnh phúc, tiêu trừ nỗi khổ của chúng sinh. Nhưng cũng giống như Đạo Phật, rõ ràng tính hiệu quả của chúng còn hạn chế vì sự thật hiển nhiên rằng, chúng sinh vẩn ngụp lặn trong bể khổ ngày càng mênh mông hơn, ngày càng sâu thẳm, khốc liệt hơn. Tôi không dám cuồng vọng, nhưng cũng cố theo tinh thần Vô trụ, Vô trước của nhà Phật để trình bày suy nghĩ của mình cho quí vị quan tâm cười cợt như sau: Trước tiên, tôi sẽ chưa bàn đến diệt khổ cho xã hội vì sẽ động chạm đến những vấn đề chính trị không thích hợp ở đây trong thời điểm hiện nay. Tuy nhiên, không loại trừ trường hợp tôi sẽ xin trình bày với quí vị quan tâm suy nghĩ của mình về vấn đề này trong một điều kiện khác. Tôi chỉ xin trình bày diệt khổ về phương diện cá nhân mà thôi. Muốn diệt Khổ, trước tiên ta phải biết Khổ là gì. Đây là luận điểm then chốt quyết định sự triển khai tư duy tiếp theo. Vấn đề này Đạo Phật đã trình bày hết sức tinh tế và sâu sắc trong Khổ đế. Thống nhất với những phân tích đó của Đức Phật, nhưng dưới một góc nhìn khác, tổng hợp những nhận thức và kinh nghiệm của bản thân mình, tôi xin đưa ra định nghĩa như sau: “ Khổ là trạng thái cảm nhận của con người nảy sinh khi khả năng không đáp ứng được ý muốn của người đó”. Trong định nghĩa này, “khả năng” và “ý muốn” cần phải được hiểu theo nghĩa rộng và tinh tế chứ không đơn thuần là vật chất, thô thiển. Thật ra, để hiểu rõ hơn định nghĩa này cần phân tích nhiều trường hợp khác nhau của Khổ, nhưng trong giới hạn phạm vi bài viết, tôi mong quí vị tự khảo sát. Như vậy, khi khả năng nhỏ hơn ý muốn, con người sẽ cảm thấy khổ. Ý muốn càng cao, khi khả năng không đáp ứng thì sự khổ não càng lớn. Khi khả năng quá nhỏ so với ý muốn thì ngoài khổ não còn có cảm giác tuyệt vọng xuất hiện. Khi khả năng nhỏ hơn ý muốn không nhiều thì khổ não đi kèm tiếc nuối…. “ Hạnh phúc là trạng thái cảm nhận của con người nảy sinh khi khả năng đáp ứng được ý muốn của người đó”. Như vậy, khi khả năng lớn hơn ý muốn, con người sẽ cả thấy hạnh phúc. Khi khả năng quá lớn so với ý muốn thì ngoài hạnh phúc còn có cảm giác nhàm chán xuất hiện. Khi khả năng lớn hơn một ý muốn mãnh liệt không nhiều thì hạnh phúc thật là to lớn. … Tóm lại, tương quan giữa khả năng và ý muốn là nguyên nhân, nguồn gốc của khổ não và hạnh phúc. Bất cứ một nỗi khổ não nào, một niềm hạnh phúc nào, từ thô thiển, giản đơn cho đến phức tạp tinh tế của con người cũng đều có thể phân tích đi đến nguyên nhân, nguồn gốc của nó là mối tương quan giũa khả năng và ý muốn của người đó. Để đơn giản hóa lý luận, ta thử dùng phương pháp diễn đạt toán học mô tả logic trên về cái Khổ như sau: Giả sử gọi X là đại lượng đặc trưng cho khả năng của một con người, Y là đại lượng đặc trưng cho ý muốn của người đó. Lập hiệu số: Z = X – Y Khi Z>= 0, khả năng đáp ứng được ý muốn, trạng thái khổ não không xuất hiện, thay vào đó là trạng thái hạnh phúc. Chất lượng của trạng thái hạnh phúc này phụ thuộc vào độ lớn của Y và Z. Nếu Z quá lớn, kèm với hạnh phúc là sự nhàm chán. Nếu Z không quá lớn thì hạnh phúc sẽ tràn trề khi Y lớn, sẽ nho nhỏ khi Y nhỏ. Khi Z < 0, khả năng không đáp ứng được ý muốn, trạng thái khổ não xuất hiện. Đặc tính của sự khổ não này phụ thuộc vào giá trị của Z và Y. Nếu Z quá âm, đi kèm khổ não là tuyệt vọng. Nếu Z không quá âm, khổ não sẽ lớn lao cùng tiếc nuối khi Y lớn, sẽ chỉ là khó chịu khi Y nhỏ. Tương quan giữa khả năng và ý muốn xác định trạng thái khổ não hay hạnh phúc được mô tả trong bảng sau: Vì vậy, muốn diệt được Khổ chúng ta chỉ cần làm cho Z >= 0 là đủ.Vì Z là một hiệu số: Z = X – Y nên, để điều chỉnh Z chúng ta có 2 phương pháp: Điều chỉnh khả năng X và điều chỉnh ý muốn Y sao cho Z >= 0. Trên cơ sở đó, để diệt khổ, trong cuộc sống chúng ta cần: - Một mặt không ngừng nâng cao năng lực (X) của mình về mọi mặt bằng con đường tu tập, phấn đấu học hỏi, nghiên cứu, lao động, tu dưỡng đạo đức, gúp đỡ mọi người, … - Mặt khác luôn rèn luyện khả năng làm chủ ham muốn (Y) của bản thân, giữ sao cho lòng ham muốn đó không bao giờ vượt quá khả năng cho phép (X) bằng nhiều con đường tu tập, rèn luyện khác nhau. Để diệt Khổ, mỗi người có thể vận dụng tất cả tri kiến phù hợp của mình trong mọi lĩnh vực, từ tín ngưỡng, tâm linh cho tới khoa học kỹ thuật, xã hội, đạo đức, văn hóa,... không phân biệt học thuyết lớn nhỏ nào, dân tộc nào, ... miễn là hiệu quả, vào việc nâng cao năng lực X, điều tiết ham muốn Y sao cho X - Y = Z >= 0, trong hiện tại cũng như vận động tới tương lai để kết quả bền vững cho mình và cho người trong mọi hoàn cảnh. Như vậy, mọi thành quả văn minh của con người đều có thể hữu ích trong phương pháp diệt khổ mà tôi đề nghị. Trong xã hội, không chỉ có Phật giáo mới quan tâm tới khổ não của con người. Đạo Lão, Đạo Khổng, Đạo Hin đu, Đạo Thiên chúa, Đạo Hồi, Đạo Cao đài, Đạo Hòa Hảo, … cho tới rất nhiều các học thuyết xã hội khác đều có chung mục tiêu này với những phương pháp và chủ trương khác nhau và mỗi cái đều có cái hay riêng cùa nó. Phương pháp diệt khổ mà tôi đề nghị xử dụng mọi tri kiến có thể được vào mục tiêu Z >= 0, mở ra khả năng tận dụng được cái hay của tất cả những lý thuyết đó trong vấn đề diệt khổ. Nếu chúng ta thực hành được như thế thì chúng ta đã hoàn toàn diệt khổ, trở nên hạnh phúc. Nói thì đơn giản nhưng thực hành được hai điều đó cũng không hề đơn giản. IV. Phương pháp diệt khổ mới và Đạo Phật Kính thưa các quí vị quan tâm! Theo Đạo Phật, nguồn gốc sâu xa của Khổ chính là Vô minh (một khái niệm mà muốn hiểu nó cũng hết sức khó khăn đối với những tư duy bình thường) và Đạo Phật đề ra nhiều luận điểm hết sức tinh tế, cao siêu, nhiều phương pháp tu tập hữu ích để quét sạch Vô minh, mà suy cho cùng, cái chính là tiêu trừ được ham muốn của bản thân, diệt được bản ngã, Vọng tâm. Nói cách khác là làm cho Y = 0. Khi Y = 0 thì đương nhiên Z = X – Y >= 0 và do đó cái Khổ bị tiêu diệt. Như vậy, con đường diệt Khổ của Đạo Phật là con đường làm cho Y = 0. Con đường này quá lý tưởng, và do đó, quá khó khăn đối với quảng đại chúng sinh. Đó là lý do dẫn đến tính thiếu hiệu quả của Đạo Phật trong mục tiêu diệt Khổ. Thực ra, để diệt Khổ không nhất thiết phải làm cho Y = 0 mà chỉ cần sao cho Y <= X là đủ, và đó là con đường mà người viết đề nghị. Rõ ràng con đường này cũng đạt đến mục tiêu Diệt Khổ, tuy không hề đơn giản nhưng mức độ khó khăn đã giảm đi rất nhiều, kết quả là có thể rất nhiều người có khả năng thực hiện được diệt khổ trong chính cuộc đời ngắn ngủi của mình. Do đó, chắc chắn, tính hiệu quả tăng lên rất nhiều trên con đường diệt khổ. Hơn nữa, với góc độ này, chúng ta còn có một ý thức rõ ràng về hạnh phúc (Khi Z >= 0) để mưu cầu nó và khi quan niệm đúng thì đời không chỉ là bể khổ như nhiều Phật tử hay nói mà đời còn là đại dương hạnh phúc. Như vậy, phương pháp diệt khổ ở trên hoàn toàn không mâu thuẫn với Đạo Phật, do đó, những thành tựu của Phật giáo trong lĩnh vực diệt khổ hoàn toàn có thể được áp dụng hiệu quả trong phương pháp này. Việc nâng cao năng lực X bằng tu tập, điều tiết ham muốn Y bằng cách loại bỏ tham, sân, si như Đức Phật chỉ dạy hoàn toàn thích hợp với phương pháp diệt khổ mà tôi đề nghị. Tuy nhiên, phương pháp này và Phật giáo trong diệt khổ có một số khác biệt, mà bản chất sự khác biệt đó là ở chỗ: mọi tu tập của hành giả Phật giáo luôn nhắm tới diệt trừ tham, sân, si, hay Y = 0, còn phương pháp của tôi thì chỉ cần Y <= X là đủ. Đương nhiên, khi tu tập theo phương pháp của Đạo phật mà đạt được Y = 0 thì cũng đồng thời thỏa mãn mục tiêu của tôi là Y < X và khổ cũng hết. Tuy nhiên, phương pháp đó quá khó khăn, chẳng mấy người làm được. Nhưng nếu mục tiêu Y = 0 được điều chỉnh thành Y <= X thì có nhiều người làm được, và khi đó họ cũng hết khổ và hạnh phúc. Ví dụ như đối với chữ tham, Đạo phật đòi hỏi hành giả phải triệt tiêu nó. Hành giả là những người bình thường, dù có nhận thức được cái mầu nhiệm của diệt chữ tham, nhưng họ cũng không thể diệt hết tham được. Lực bất tòng tâm, họ vẫn khổ khi không làm được điều này, khi thấy mình vẫn còn tham, mặc dù có thể, lòng tham của họ so với người khác đã bớt đi nhiều. Nhưng trong phương pháp của tôi, họ không cần phải triệt tiêu chữ tham mới khỏi khổ. Họ chỉ cần tu tập sao cho chữ tham ấy nhỏ hơn năng lực của họ là đủ, hoặc họ chỉ cần rèn luyện sao cho năng lực của họ đáp ứng được chữ tham đó một cách lâu dài. Được như vậy, họ cũng sẽ hết khổ và hạnh phúc. Tôi xin lưu ý rằng, cái cách diệt khổ đó phải sao cho không gây nên khổ cho kẻ khác thì mới lâu dài, nếu không, cái khổ của kẻ khác đó sẽ tác hại đến năng lực (X) của hành giả trong tương lai, phá vỡ cái cân bằng diệt khổ Y <= X đó và sự khổ của hành giả lại xuất hiện. Tức là, anh diệt khổ cho mình nhưng không được gây cái khổ cho người khác. Hơn nữa, khi diệt khổ cho mình anh cũng cần giúp người khác diệt khổ cho họ. Mặt khác, phải luôn luôn tu tập, trau dồi bản lĩnh, năng lực, đạo đức để giữ vững được cái cân bằng diệt khổ X – Y = Z <= 0, có thể thích ứng với mọi biến động sẽ sảy ra gây phương hại cho cái thế cân bằng ấy. Như vậy, cái năng lực (X) của anh mới bền vững, tránh được việc, cái khổ của người khác gây tồn hại cho năng lực của mình sau này. Ví dụ thô thiển thế này: Khi anh làm ra nhiều tiền để thỏa mãn nhu cầu của mình, để khỏi khổ về vật chất trong cuộc sống, thì cần đảm bảo rằng, đồng tiền đó được làm ra bằng chính năng lực của mình, anh không được chiếm đoạt, chèn ép, bóc lột kẻ khác, không tước đi cơ hội kiếm tiền của họ, phải luôn khiêm tốn, không chọc giận tự ái, khêu gợi lòng ham muốn đố kỵ của họ, thương yêu, giúp đỡ, an ủi họ khi họ khó khăn, … phải luôn trau dồi năng lực, tu dưỡng đạo đức, khả năng làm chủ ham muốn của mình ngày càng tốt hơn để đề phòng khi cái cân bằng diệt khổ Y <= X hiện tại của mình bị phá vỡ thì phải thiết lập và thích ứng ngay với sự cân bằng mới, … Được như vậy, cái hết khổ của anh mới bền vững, lâu dài, thì đó có khác gì được giải thoát khỏi khổ về mặt tiền bạc. Cầu mà không được thì khổ. Yêu mà phải xa nhau là khổ. Ghét mà phải đối diện là khổ. Ba cái khổ não này rõ ràng là cái khổ do ý muốn (Y - cầu mong, muốn gần, muốn xa) không được khả năng thực hiện (X - đạt được, gần nhau, xa nhau) đáp ứng, tức là Y < X hay Z < 0. Nếu muốn tránh 3 cái khổ này thì chỉ cần: Hoặc nâng cao khả năng (thực hiện được mình cầu, có thể gần nhau, có thể xa nhau) hoặc từ bỏ, điều chỉnh ý muốn ( giảm cầu cho phù hớp với điều kiện, không mong gần nữa, không sợ gần nữa) là đủ. Không nhất thiết thực hiện con đường quá chông gai theo Đạo Phật là tu hành để cho không có nhu cầu nữa, không yêu nữa, không ghét nữa. Sinh, bệnh, già mà chết là khổ do người đời có mong muốn trường sinh, bất lão, không bệnh. Mong muốn đó quá lớn so với năng lực của họ vì họ vẫn phải già bệnh và chết (Z < 0). Muốn diệt nỗi khổ này, người ta cần đều chỉnh ý muốn: Không sợ chết nữa, coi chết như về, coi đó như là qui luật tất yếu, bình thường của chúng sinh, hoàn thành mỹ mãn những trách nhiệm trong cuộc sống, coi cái chết như là bắt đầu một giai đoạn mới có thể có rất nhiều thú vị ...; Giữ gìn sức khỏe, sống thật dưỡng sinh, học hành y thuật, coi bệnh là điều tất yếu, bình thường, thấy rằng còn nhiều người khác bệnh hơn, ...; Vui thú tuổi già, giữ gìn sức khỏe, nuôi dạy con cái nên người, ...; Không nhất thiết phải theo con đường quá khó khăn của Đạo Phật là phải tu hành để đạt được Giải thoát. Vể ngũ dục, muốn khỏi khổ chỉ cần điều chỉnh cái dục ấy cho phù hợp với điều kiện, khả năng hiện tại là đủ. Không nhất thiết phải từ bỏ gia tài vào núi tu hành. Nói chung, mọi nỗi khổ khác đều có thể phân tích tương tự, là tương quan giữa khả năng và ý muốn làm cho Z < 0 mà thôi. … Tóm lại, qua những ví dụ thô thiển cho dể hiểu đó, chắc quí vị cũng hình dung phần nào phương pháp diệt khổ mà tôi đề nghị. Nó tuy không huyền bí thâm sâu, rốt ráo như Phật giáo nhưng đưa đến cùng một kết quả là diệt khổ, đạt được hạnh phúc và quan trọng là hiệu quả hơn do nhiều người (nhưng không phải là tất cả) có thể làm được. Đó là những bước đi thực tế trên con đường xa thẳm tiến tới giải thoát cuối cùng. Rõ ràng những phương thức và kiến thức tu tập của Phật giáo sẽ rất hữu ích cho phương pháp diệt khổ này, tuy rằng không hoàn toàn giống nhau, đặc biệt là khả năng chế ngự ham muốn (Y). Một hành giả Phật giáo, tuy chưa thành tựu chứng quả diệt khổ, nhưng sau bao năm tu hành cho Y về 0 mà vẫn chưa được, thì với công phu cố điều tiết Y về 0 ấy, chỉ còn phải điều tiết cho Y nhỏ hơn X thì thật dễ dàng. Như vậy, hành giả đó tuy chưa thể thoát khổ bằng phương pháp Phật giáo, nhưng dễ dàng thoát khổ bằng phương pháp mà tôi đề nghị. Để dễ hình dung, tôi xin đưa ra ví dụ so sánh như sau: Một ngày kia có người hỏi bạn: Có bao nhiêu hạt cát trong đống cát bạn vừa xe về chuẩn bị xây nhà. Để trả lời câu hỏi đó bạn có hai phương pháp: - Phương pháp 1: Bạn ngồi đếm từng hạt cát cho đến khi hết đống cát. Rõ ràng phựơng pháp này chắc chắn thàng công và bạn có thể đưa ra kết quả chính xác nhất về số lượng hạt cát trong đống cát đó. - Phương pháp 2: Bạn lấy 1cm3 cát và ngồi đếm số hạt cát trong 1cm3 đó. Sau đó bạn tính xem thể tích đống cát đó là bao nhiêu cm3 rồi nhân với số hạt cát bạn vừa đếm được thì ra số hạt cát trong đống cát. Rõ ràng phương pháp 2 cho kết quả chỉ là gần đúng, không chính xác bằng phương pháp 1 nhưng khả thi hơn. Phương pháp 1 chắc chắn được và cho kết quả chính xác tuyệt đối nhưng không khả thi và hầu như chẳng ai làm được. Nếu Diệt khổ cũng khó khăn như việc xác định số hạt cát trong đống cát thì Đạo Phật đã đề nghị với bạn phương pháp 1 còn người viết đề nghị với bạn phương pháp 2. Kính thưa các quí vị quan tâm! Trên đây là trình bày của tôi về phương pháp diệt khổ trên phương diện cá nhân. Diệt khổ trên phương diện xã hội tôi xin được trình bày với quí vị vào dịp khác thích hợp hơn. Chỉ khi nào hai lĩnh vực diệt khổ này (cá nhân và xã hội) đi vào cuộc sống thì, theo tôi, bể khổ vô bờ mà chúng sinh đang ngàn đời ngụp lặn, rên xiết trong đó mới cạn dần dần và từ từ mất hẳn (hay ít nhất, cũng gần như mất hẳn). Thay vào đó là đại dương hạnh phúc ngọt ngào. Cám ơn!