• Thông báo

    • Bá Kiến®

      Nội quy Lý Học Plaza

      Nội quy này là bản mở rộng Nội Quy - Quy định của Diễn đàn. Khi tham gia mua bán, các thành viên phải tuân theo những quy định sau: Tiêu đề bài viết: Bao gồm: Chỉ dẫn địa lý, Loại hình Mua/Bán, Thông tin mua bán.
      Chỉ dẫn địa lý: Tỉnh/thành nơi mua bán. Hoặc sử dụng định nghĩa có sẵn:TQ: Toàn quốc
      HCM: TP Hồ Chí Minh
      HN: Hà Nội
      [*]Ví dụ: HCM - Bán Vòng tay Hổ Phách ​Nội dung bài viết: Mô tả chi tiết sản phẩm mua/bán
      Bắt buộc phải có thông tin liên lạc, giá Mua/Bán
      Bài mới đăng chỉ được phép up sau 03 ngày.
      Thời gian up bài cho phép: 01 ngày 01 lần.
      Các hành vi vi phạm nội quy này sẽ bị xóa bài hoặc khóa tài khoản mà không cần báo trước.

Leaderboard


Popular Content

Showing most liked content on 21/10/2012 in Bài viết

  1. BÀI DIỄN VĂN HAY NHẤT THIÊN NIÊN KỶ ( Diễn văn của luật sư George Graham Vest tại phiên tòa xử vụ kiện người hàng xóm làm chết con chó của thân chủ , được phóng viên William Safire của báo The New York Time bình chọn trong số các bài diễn văn , lời tựa trên thế giới trong khoảng 1.000 năm qua). Thưa Quý Ngài Hội Thẩm . Người bạn tốt nhất của con người có được trên thế gian này có thể một ngày nào đó hóa ra kẻ thù và quay ngược chống lại ta . Con cái mà ta nuôi dưỡng với tình yêu thương hết mực rồi đây cũng có thể là một lũ vô ơn . Những người gần gũi , thân thiết ta nhất , những người ta gửi gấm hạnh phúc và danh dự có thể trở thành kẻ phản bội , phụ bạc lòng tin cậy và sư trung thành . Tiền bạc mà con người có được sẽ mất đi ; nó mất đi vào lúc ta cần đến nó nhất . Tiếng tăm của con người tiêu tan trong phút chốc bởi một hành động “ dại một giờ “ . Những kẻ phủ phục tôn vinh ta khi ta thành đạt có thể là những kẻ đầu tiên ném đá vào ta khi ta sa cơ . Duy có một người bạn hoàn toàn không vụ lợi mà con người có được trong thế giới ích kỷ này , người bạn không bao giờ bỏ rơi ta , không bao giờ tỏ ra vô ơn hay tráo trở , đó là con chó của ta . Con chó của ta luôn bên cạnh ta trong phú quý cũng như lúc bần hàn ; khi mạnh khỏe lẫn lúc ốm đau . Nó ngủ trên nền đất lạnh dù gió đông cắt da cắt thịt hay bão tuyết lấp vùi , miễn sao được kề cận bên chủ là được , nó hôn bàn tay ta dù khi ta không còn thức ăn gì cho nó . Nó liếm vết thương ta cùng những trầy xước mà ta hứng chịu khi va chạm với cuộc đời tàn bạo này . Nó canh giấc ngủ cho ta như thể ta là một ông hoàng dù ta là một gã ăn mày . Dù khi ta đã tán gia bại sản , thân tàn danh liệt thì vẫn còn con chó trung thành với tình yêu nó giành cho ta như thái dương trên bầu trời . Nếu chẳng may số phận đá ta ra rìa xã hội, không bạn bè , vô gia cư thì con chó trung thành chỉ xin ta một ân huệ là cho nó được đồng hành , cho nó làm kẻ bảo vệ ta trước nguy hiểm , giúp ta chống lại kẻ thù . Và một khi tấn trò đời hạ màn, thần chết đến rước linh hồn ta đi , thì khi ấy , khi tát cả thân bằng quyến thuộc đã phủi tay sau nắm đất cuối cùng và quay đi để sống tiếp cuộc đời của họ , thì khi ấy vẫn còn bên nấm mộ ta một con chó cao thượng của ta nằm gục mõm giữa hai chân trước , đôi mắt ướt buồn vẫn mở to cảnh giác , trung thành và chân thực ngay cả khi ta đã chết rồi./. Lốc Cốc Tử
    2 likes
  2. NGƯỜI XƯA Tấm xương khô lạnh còn ân ái. Bộ ngực bi thương vẫn rợn tình. .......................................Đinh Hùng. Câu chuyên mà tôi viết dưới đây các bạn có thể cho là một chuyện giải trí đọc lúc 0 giờ, hay là chuyện có thật thì tùy các bạn. Nhưng có lẽ các bạn cũng đừng tin đây là chuyện có thật. Như vậy nó sẽ giống với một câu chuyện ma do các nhà văn giầu trí tưởng tượng tạo ra hơn. NICK LẠ TRÊN YAHOO MESSENGER Tôi biết đến Yahoo messenge thì cũng lâu rồi. Cách đây hơn hai năm do một người bạn chỉ cho cách dùng. Nick yahoo messenge của tôi cũng do người ấy chọn cho tôi. Nhưng tôi thực sự ít dùng và cũng chẳng cho ai biết nick của tôi. Thời gian đầu, những người hay chát với tôi chỉ là mấy người quen và tôi cũng ít chát. Bây giờ thì cũng chỉ khoảng ngót chục người trong danh mục bạn bè trong YM của tôi. Tôi không giỏi cách sử dung YM, nên các nick ban bè đều do tôi cho nick của tôi và họ "át" vào. Tôi chưa "át" nick của ai cả vì không biết cách. Bởi vậy, lâu lâu có một nick lạ nhẩy vào chát với tôi thì tôi cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Đấy chỉ là một người bạn nào đó cho nick của tôi cho họ và họ vào chát với tôi. Tôi nghĩ rất đơn giản vậy và mọi việc đều có vẻ đúng như vậy. Trừ một trường hợp sau đây và là chính nội dung của câu chuyên này. Nó có thể là chuyện Ma, hoặc nó là một sai lầm do trục trặc của kỹ thuật mạng vi tính thì đến nay đối với tôi vẫn là điều bí ẩn. Bây giờ đang mùa thu nhỉ! Ngày hôm nay, khi tôi đang gõ những dòng chữ này là 16 tháng 9 - 2007. Nếu tôi nhớ không nhầm thì câu chuyện này xấy ra vào cuối tháng Năm năm nay. Tôi còn nhớ lúc đó vào buổi chập tối, khoảng hơn 19g một chút. Một mình tôi ngồi trong phòng trước máy vi tính và cả nhà lúc đó có lẽ đang dưới phòng ăn. Họ đã gọi tôi xuống ăn cơm. Nhưng tôi còn nán lại đôi chút xem bài trên web. Tôi có mở sẵn YM nhưng không chát với ai, vì cũng chẳng có chuyện gì để nói. Bỗng trên màn hình hiện lên một khung chát với hàng chữ: - May quá! Anh còn ở đây? - Dạ! Ai đấy? - Em đây mà. Thật tình tôi không nhớ là ai. Nhưng tính hay cả nể lại sợ mình quên thì thật mất lòng. Tôi đánh trống lảng: - Em lấy nick lạ anh làm sao biết được? - Hic! Anh quên em thật rồi sao? Em lấy tên thật của em làm nick mà? - Ah! Anh nhớ ra rồi. Em viết tên liền thế , mắt anh cận nên không đoán ra. Tôi trả lời vậy chứ cũng chưa nhớ ra nàng là ai. Tôi nhìn lướt nhanh lên nick của nàng: maitranletrinh. Một biểu tượng mặt khóc hiện ra trện màn hình: - Trí nhớ của tôi khá tốt. Tôi nhớ ra ngay: Đây chính là tên người yêu đầu tiên của tôi đã chết cách đây gần 40 năm trước. Nhưng lúc ấy tôi cũng chưa có ấn tượng gì với cái tên này. Ý nghĩ tức thời của tôi chỉ là một cô gái trùng tên mà thôi. "Thế cô này là ai nhỉ?", cũng có vài người bạn tôi tên Trinh. Nhiều cô tôi cũng chẳng biết họ gì. Biết đâu có một người nào đó trong số các cô gái tên Trinh này trùng họ. Tôi gõ đại: - Anh xin lỗi vì làm em buồn. Em có việc gì vậy? - Trời ơi! Anh quên em thật rồi sao? Tôi lúng túng thật sự và chưa biết phải trả lời thế nào thì may quá, cô ta viết: - Biết được anh ở đây là may lắm rồi. Bây giờ em phải đi đây. Em sẽ gặp lại anh. Hình biểu tượng mặt cười tắt ngấm bên nick maitranletrinh. Cô ta đã thoát ra khỏi YM. "Ai thế nhỉ?'. Tất nhiên tôi chưa thể liên hệ cái nick trên với người yêu tôi đã chết từ gần 40 năm trước. Tôi xuống ăn cơm chiều. Tôi ăn rất nhanh, vì đó là thói quen và quan niệm sống của tôi: "Không nên mất thời giờ vào những chuyện mang tính quy luật sinh học như ăn uống ....". Bởi vậy, ăn xong tôi lại lên phòng làm việc ngồi một mình với cái máy vi tính, nhấn nút mở nhạc và làm việc với nó. Tôi bật YM và nhìn vào danh mục bạn bè. Không thấy nick maitranletrinh? Hay là cô nàng giận mình quên cô ta, nên xóa đi rồi? Bỗng từ trong dàn loa đặt trước mặt tôi nhắc lại mãi một câu: "Không quên"..."Không quên".... "không quên"........Nhạc vặn nhỏ, nên tiếng lặp lại cứ như từ một nơi xa xăm thủ thỉ bên tai.....Bực mình. Loại CD mua 6.000đ một cái thường có tình trạng kẹt đĩa như vậy. Tôi tắt nhạc. Lục tìm trong chồng đĩa một bản nhạc có tên "Biển nhớ". "Không quên thì nhớ vậy!", tôi suy nghĩ hài hước thoáng trong đầu. Màn hình hiện ra: "Biển nhớ" - ca sĩ thể hiện Phương Trinh..... Lần này thì tôi không thể vô tâm được nữa. Tôi nhớ ngay đến nick maitranletrinh vừa chát với tôi. Nhưng nàng là ai? Chịu! Không có cách nào liên lạc lại. Tôi thầm nghĩ: "Thôi! Nếu có duyên thì gặp lại còn không thì thôi, chứ biết làm sao bây giờ?". Vừa nghĩ, tôi vừa tròn miệng nhả ra một đám khói thuốc lá hình chữ 0 thổi vào màn hình. Đám khói thuốc lá lờ lững , uyển chuyển trong không gian trước mặt tôi. Đụng vào màn hình , đám khói thuốc biến dạng, nó sắp lại đúng như một cái miệng cô gái đang cười trước mặt tôi.....Đám khói thuốc lá màu xám trắng, nên nó như một cái miệng người chết trôi đang mỉm cười. Maitranletrinh ngày xưa chết vì tự tử trên sông Hồng.... TÌNH ĐẦU Gót sen uyển chuyển, Xôn xao đêm huyền. Em đi lạc xứ thần tiên. Hồn thuyền dương hiện bóng huyền u minh.... Đinh Hùng. Ngày xưa, lúc nàng chết tôi mới 21 tuổi tình luôn cả tuổi mụ. Một thằng thanh niên mới lớn bày đặt yêu đương với tất cả mặc cảm trước những kẻ đối thủ thành tựu và có chỗ đứng trong cuộc đời. Lúc ấy tôi chỉ là anh công nhân bậc 2/7, đang học thêm mỹ thuật tạo hình. Chẳng có gì ngoài cái giá vẽ thể hiện tâm hồn nghệ sĩ. Còn đồng lương thì đủ trả nợ bà bán nước trà 5 xu một cốc cạnh cơ quan. Hic! Ngày ấy, gọi là sự ăn chơi của chúng tôi chỉ có thế. Ấy mà nó cũng bị quy vào phạm trù đạo đức vì tính không tiết kiệm. Ngày ấy, trong dân gian lưu truyền một câu ca dao là: Một yêu anh có senko. Hai yêu anh có Peugeur cá vàng. Ba yêu bộ củ Tergan. Bốn yêu hộ khẩu đàng hoàng thủ đô. Trong bốn tiêu chí tình yêu thời đại trên thì tôi đạt tiêu chuẩn thứ tư. Nhưng tiêu chuẩn này thì chỉ thích hợp với các cô gái ngoài Hanoi. Maitranletrinh ở phố Hàng Buồm, nàng không cần hộ khẩu Hanoi. Bởi vậy đối với nàng tôi bị loại suy nốt yếu tố cuối cùng này. Ấy là nói theo ngôn ngữ khoa học. Tôi gặp nàng trong chỗ làm việc của chị tôi và cũng chính là chỗ tôi làm việc. Bởi vì lúc ấy tôi làm ở Cty xây dựng nhà ở Hanoi. Còn nàng phụ việc trong một công trình nghiên cứu của tiến sĩ Bùi Vạn Chân về các thông số trong những ngội nhà mà chúng tôi xây dựng. Cùng làm việc với nàng là một số cô gái trẻ tuổi 18 , đôi mươi. Lúc ấy, so với một đám học sinh phổ thông mới tốt nghiếp cấp III như các cô thì tôi có vẻ là một người từng trải và phong trần. Có lẽ tôi phải nói thêm một ưu thế của tôi lúc bấy giờ và điều này là chân lý. Đó là tôi khá gọi là đẹp trai. Bạn bè tôi phong tặng danh hiệu "Hội trưởng hội phù rể thuê" Tất nhiên các cô đều có cảm tình với tôi, nhưng tôi thực sự chẳng chú ý đến ai cả. Lúc đó tôi cũng không ý thức được về cái mẽ bề ngoài của mình. Maitranletrinh là một cô gái sôi nổi và năng động. Chúng tôi dần dần thân với nhau và lúc đó nàng mới tâm sự với tôi là trước khi quen tôi, nàng đã từng yêu một người. Người này sau đó góp phần vào cái chết của nàng...... Thế rồi có một lần, tôi không nhớ hoàn cảnh nào khiến tôi vô tình nắm tay nàng. Đây là bàn tay người con gái đầu tiên mà tôi nắm tay trong đời. Một cảm giác lạ rất mãnh liệt khiến như ý thức của tôi vỡ ra. Hình như cả trời đất cũng quay cuồng và tôi không tự chủ được. Tôi ngây ra như tượng và nắm tay nàng. Nàng cũng yên lặng để nguyên bàn tay cho tôi nắm và hơi cúi đầu nhìn xuống. Ôi! Nếu như người xưa nói đến khoảng khắc sánh bằng thiên thu thì có lẽ chính là giây phút ban đầu này....nàng hơi xoay người sát đến tôi và vuốt nhẹ lên má tôi: "Anh hiền nhỉ?". Tôi ngơ ngẩn cả người và phản ứng của tôi là một nụ cười cực kỳ vô duyên. Cũng may là không có ảnh chụp lại cái mặt tôi lúc đó. Nếu không thì Thiên Sứ và Sư Thiến là một từ đồng nghĩa. Hic. Nàng nhanh nhẹn quay ra ngoài. Lúc ấy tôi chợt tỉnh và nói với theo: - Em! Tối thứ bảy này anh mời em đi chơi nhé! - Vâng. Tôi như chết lặng và những ngay còn lại trong tuần dài lê thê. Cứ buổi trưa là tôi lại tích cực đến thăm bà chị để gặp nàng, Nhưng có vẻ như nàng lẩn tránh tôi, khiến cho tôi rất hoang mang. Cuối cùng vào chiếu thứ bẩy, tôi cũng gặp được nàng và nhắc lại lời hẹn. Thật tình là tôi không nhớ lắm chúng tôi đã bắt đầu đi chơi với nhau như thế nào. Gần 40 năm rồi. Nhưng hình ảnh mà tôi nhớ nhất chính là lúc chúng tôi đúng đối diện nhau bên hồ Tây, phía trước đền Quan Thánh. Ngày ấy, quang cảnh bên hồ không đẹp như bây giờ. Cây cối rất ít và trong ký ức của tôi còn nhớ như in khuôn mặt của nàng dưới ánh trăng. Tôi ôm hai vai và cúi xuống hôn nàng, nàng nghiêng mặt đi và tôi hôn lên má nàng. Nụ hôn đầu đời của tôi với người con gái. Tôi xoay mặt nàng ngửa lên và muốn hôn môi người yêu tôi. Nàng mím chặt môi, lắc đầu và gục vào vai tôi. "Thôi! Không!". Nàng đẩy tôi ra và nói: "Chúng mình về đi!". Tiếng nói của nàng nhỏ nhẹ, yếu đuối không phải là hình ảnh của Maitranletrinh nghịch ngơm, lí lắc thường ngày. Tôi nhìn thấy trong nàng cả một trời thơ trinh. Bất giác tôi lùi lại với một sự trân trọng như đứng trước một thiên thần. Chính cảm giác thiên thần mà tôi nhận thấy trong nàng, đã khiến tôi có một suy luận rất chính xác về cái chết của nàng sau này, khi mà hầu hết mọi người nghi ngờ vì không tin vào tâm hồn trong trắng của nàng. Và cũng chính điều đó cứu tôi thoát chết khi tưởng rằng tôi sẽ đến nằm bên cạnh nàng ở thế giới bên kia. Nhưng phải chăng cũng trong thoáng phút giây ước nguyện bên cạnh cõi chết ấy, đã ràng buộc tôi với hình ảnh của nàng sau gần 40 năm với bao thăng trầm của cuộc đời. Đó chính là cái nick vừa quen vừa lạ maitranletrinh. HỒN HOANG TRINH NỮ Em mộng về đâu Em mất về đâu? Đêm đông lạnh, ngọn đèn sầu. Ấy mầu hương khói là màu mắt xưa.... Đinh Hùng. Nàng không còn yêu tôi nữa và nàng lảng tránh tôi sau khí trả lại toàn bộ sách vở, tập học mà tôi phải rất chắt chiu vay mượn mới sắm được cho nàng. Nụ hôn đầu tiên của tôi với người con gái và cũng là nụ hôn cuối với nàng. Nàng quay về với người yêu cũ của nàng. Sự mặc cảm nghèo và cô đơn khiến tôi không đủ can đam và tự tin để giành lại nàng từ kẻ tình địch. Anh ta là sinh viên của một trường đại học danh tiếng và là con trai của ông Cục trưởng thương nghiệp thành phố Hanoi. Vào cái thời những năm 70 của thế kỷ trước, chỉ cần trong nhà có người làm nghề dọn bếp cho một bếp ăn tập thể là rất danh giá. Tính ưu việt của nghề này ở chỗ mỗi ngày chí ít cũng một gamen cơm cháy , hoặc sang hơn thì thịt lợn vài lạng kho sẵn. Nói thể để thấy cái vị trí cục trường cục thương nghiệp thành phố Hanoi nó như thế nào.Thời gian trôi đi. Cái đám thanh xuân ríu rít trong chỗ làm việc của chị tôi cũng đi đâu cả. Tôi cũng chẳng dám yêu ai vì biết cái thân phận nghèo và khốn khó trong cô đơn của mình. Tôi vẫn đến thăm chị tôi, nhưng với một tâm trạng buồn và chua chát trong sự trống vắng lớn hơn. Cái cảm giác "cảnh cũ còn đây, người xưa đâu thấy" thật sự dâng buồn trong tôi..... Tôi không thể chịu đựng được nữa bèn đi chỗ khác ở, không ở gần nới chị tôi làm việc. lâu lâu tôi mới đến thăm chị tôi. Thời gian trôi đi. Bỗng một buồi chiều, chị tôi nhớ người ra chỗ tôi làm việc và nhắn lại: "Tan tầm chiều này bảo cậu ghé chỗ chị. Anh Chân muốn nói chuyện với cậu!". "Cái gì thế nhỉ?". Khi tôi đến nơi, vào phòng của chị tôi thì anh Chân đã ngồi đấy. Thấy tôi vào, anh nói ngay: "Cái Trinh nó chết rồi!". Tôi bàng hoàng và chưa kịp nhận ra điều gì thì chị tôi bồi thêm cho một câu: "Cái Trinh người yêu của cậu đấy! Nó chết rồi cậu ạ!". Bất giác tôi nhắc đến tên nàng : "Maitranletrinh! Sao vậy em?"... - Cũng chưa biết là chết thật hay không? - Anh Chân chậm rãi kể lại: Cái Trinh sau khi nghỉ ở đây thì về học lại lớp 10. Có một con bạn cùng lớp của nó nói toáng lên trong lớp là cái Trinh nó xúi cô này bỏ người yêu đang đi bộ đội. Thế là lớp xúm vào chì chiết cái Trinh. Cái Trinh nó chối nói là nó không có nói. Nhưng cô kia cứ khăng khăng là cái Trinh có nói. Tội nghiệp cái Trinh, nó cuống lên gọi người yêu nó tới, thắng này lại bảo: "Nếu Trinh có tội gì thì các bạn cứ trừng trị tôi. Tôi xin chịu tội thay cho Trinh.....". Nghe đến đây, tôi thốt lên: "Thằng ngu! Rồi sao nữa anh?". Anh Chân chậm rãi kể tiếp: " Thế là cả đám nó ồ lên và nói chính người yêu của nó cũng thừa nhận là cái Trinh có tội. Cái Trinh bỏ ra ngoài lấy xe đạp và phóng đi. Cả lớp nó đuổi theo cái Trinh. Tụi nó đuổi đến chân cầu Long Biên thì không thấy cái Trinh đâu cả. Chúng nó chia nhau đi tìm, khi lên cầu gần giữa sông thì chỉ thấy cái xe đạp xanh và đôi dép của cái Trinh ở đấy". Nghe đến đây, người tôi như có một luồng lửa bốc lên khiến tôi chóng mặt. Tôi nắm lấy tay chị tôi và thốt lên: "Chị ơi! Trinh chết rồi! Cô ấy đã nhảy xuống sông tự tử rồi!". "Sao cậu chắc chắn thế? Cái Trinh nó làm sao dám tự tử kia chứ! Con gái gì cứ chồm chồm như con trai, yêu đương lung tung. Loịa như nó thì làm sao mà tử tử kia chứ!" "Không! Trinh rất trong trắng. Chính vì vậy nên Trinh đã chết rồi...". Tôi như muốn nấc lên vì nghẹn ngào. - Chưa chắc cái Trinh nó chết đâu cậu ạ! Vì xác chết đuối thì ba ngày sau phải nổi lên. Mà nay đã 4 ngày rồi , người ta chưa tìm thấy xác của Trinh... Tôi ra về trong một tâm trạng đau khổ và cô đơn tận cùng. Người ta nói rằng "Cách tốt nhất để lãng quên một người phụ nữ là thay thế bằng hình ảnh người phụ nữ khác". Từ ngày Trinh không còn yêu tôi nữa, tôi không có ai là hình ảnh thay thế. Nên nàng vẫn là cả tâm hồn tôi. Tôi vẫn hy vọng một ngày nào đó nàng sẽ quay lại với tôi vì tôi yêu nàng chân thành. Ngày ấy, tôi không hiểu tại sao những thằng bạn tôi yêu ba lăng nhăng, hết cô này đến cô khác. Có thằng yêu một lúc đến hai ba cô. Vậy mà các cô ấy vẫn yêu tha thiết. Còn tôi với tất cả sự trân trọng và chân thành thì chẳng ai yêu tôi cả. Phải chăng, ở phút cuối cùng của cuộc đời, Trinh nhớ tới tôi thì tôi có thể chắc chắn nàng không chết. Đối với tôi thì cái đám lộn xộn , cãi vã với nàng chỉ là một lũ háo danh và ngớ ngẩn, phải tự trang sức tâm hồn mình bằng cách chê bai kẻ khác. Tôi thừa khả năng để chứng minh nàng trong trắng và vô tội. Nhưng tất cả đã muộn rồi. Cả thế gian như sụp đổ trong tôi. Tình yêu của tôi đối với nàng mong manh như nụ hôn đầu đời và nay tan tác vì ngay cả cái hy vọng mong manh đó cũng không còn. Nàng chết rồi còn đâu...Chính tính cách mạnh mẽ trong phong cách sống của nàng, khiến nàng có một quyết định táo bạo để bảo vệ cả một trời thơ trinh trong nàng. Cả tuần sau, mặc dù rất tích cực tìm kiếm, người ta cũng không tìm thấy xác của nàng. Cái chết của Trinh được đặc biệt chú ý, chính vì bố người yêu của nàng là nhân vật chủ chốt trong một vụ tham nhũng nổi tiếng thời bấy giờ. Bởi vậy, có nguồn tin cho rằng nàng nhân cơ hội này bỏ trốn để thực hiện những phi vụ đặc biệt liên quan đến số tài sản tham nhũng trên. Cả những thày Tử Vi cao tay cũng tham gia tìm hiểu lá số của nàng để xem nàng lưu lạc hay đã chết thật.... Hơn hai tuần trôi qua, cả khúc sông Hồng như bị lật tung lên, người ta vẫn không tìm thấy xác Trinh. Hầu như hy vọng Trinh còn sống đang đến dần với gia đình của Trinh và mọi người đều nghĩ như vậy. Thật đau lòng! Riêng tôi vẫn khẳng định rằng Trinh đã chết. Dù sau này, vĩnh viễn không tìm thấy xác Trinh. Nhưng nó có thể giải thích việc mất xác bằng một nguyên nhân khác. Còn tính hợp lý trong suy luận của tôi là không thể bác bỏ được. Trinh ơi! Chỉ có mình anh hiểu được là em đã chết vì một trái tim thiên thần trong em. Gần một tháng sau, người ta tìm được xác Trinh bị kẹt dưới một cái bè nứa neo bên sông. Đôi mắt nàng nhắm khẽ và một bên má nàng khi tôi hôn đã bị bày cá rỉa hết. Cuộc khám nghiệm tử thi cho thấy nàng hoàn toàn trinh trắng..... 40 năm đã trôi qua. Tôi vẫn nhớ tới nàng. Không phải vì tình yêu của tôi dành cho nàng có gì đặc biệt hơn các cặp tình nhân khác ở thế gian. Không phải các chàng thanh niên khác trong nụ hôn đầu đời không run rấy như tôi. Và cũng không phải hiếm những cặp tình nhân bị chia lìa vì những cái chết bất ngờ do hàng ngàn lý do khác nhau trên cõi đời này. Nhưng với tôi, thì hình như linh hồn nàng đã cứu tôi, khi tôi cũng đã đứng trên cầu Long Biên, đúng chỗ nàng đã đứng trước khi chết. Maitranletrinh! Cái nick yahoo messenger này có phải là chính em đó không? HỒN MA CỨU NẠN Tôi không còn gì cả, tất cả sụp đổ trong tôi. Tất cả những gì bi đát nhất trong cuộc đời của một con người bất ngờ ập lên đầu một thằng thanh niên mới 22 tuổi đời. Không chỗ nương thân, không người thân thích, không bạn bè, không tình yêu, không tiền, không tất cả và cũng không còn gì để ước mơ..... Tình yêu duy nhất với tôi là cha tôi cũng sụp đổ bất ngờ trong tôi.....Trời đêm Hanoi vẫn vũ mây đen buông một cơn mưa tuy không lớn nhưng năng hạt phủ lên con người tôi đang đau khổ tận cũng.....Niềm an ủi và sự đồng cảm duy nhất với tôi lúc này chỉ là linh hồn chết của maitranletrinh. Tôi lầm lũi bước lên cầu Long Biên đi tìm nàng. Trong túi tôi có một lá thu vỏn vẹn một hàng chữ: " Khi tôi chết xin hãy chôn tôi cạnh mộ maitranletrinh". Tôi đến giữa sông, nơi maitranletrinh đã chọn làm nơi vĩnh biệt cõi đời. Nước sông Hồng cuồn cuộn chảy, sóng trên dòng sông như hàng trăm ngàn con trăn khổng lồ đen trũi quằn quại lao vun vút ra biển và sẵn sàng nuốt chửng tất cả những gì rơi xuống đó. Trời vẫn mưa với mây đem vần vũ. Gió từng cơn thổi trong mênh mông, như reo cái lạnh vào tận trong lòng người. Cả một không gian chìm trong u tối.... - Maitranletrinh! Em hãy đợi anh. Bây giờ anh chỉ còn mình em. Tôi dẫm một chân lên thành cầu và đạp mạnh, buông mình xuống sông..... * ...Một lực rất mạnh bất ngờ đẩy tôi bật ngửa ra phía sau làm tôi ngã lăn trên cầu. Cơn mưa đã phủ ướt những thanh sắt trên lan can cầu và nó làm trượt chân tôi vì đôi dép Thái Lan (Cách gọi thời bấy giờ, trong Nam Bộ gọi là dép Lào) đã mòn vẹt của tôi. Tôi lồm cồm bò dậy, người đau ê ẩm vì cái ngã trời giáng cân xứng với quyết tâm và sức mạnh của thằng thanh niên mới lớn khi đạp chân, tung người nhày xuống cầu. Điều ngạc nhiên là đôi dép lào khố khổ, mòn vẹt của tôi - do một sự ngẫu nhiên hay một năng lượng bí ẩn nào đó, mà khi rơi xuống nó xếp ngay ngắn bên cạnh nhau......đây chính là hình ảnh đôi dép của Maitranletrinh để lại khi nàng vĩnh biệt cõi đời..... * Tôi ngơ ngác trươc sự ngẫu nhiên một cách khó hiểu: Đôi dép xếp rất ngay ngay ngắn ngay tại sát lan can cầu. Nó như được sắp xếp bởi một ý thưc muốn nó phải như thế....? Nhưng cái đầu khoa học có thể giải thích rằng: Khi anh bước một chân lên thành cầu thì chân kia anh đã đặt một chiếc dép ngay sát lan can cầu. Hoàn toàn toàn chính xác! Vậy thì một chiếc dép khi văng ra cũng rất có thể khi rơi xuống nằm ở vị trí bên cạnh cái dép kia và đó là một điểm rơi thay vì văng xuống sông là một điểm rơi khác. Hoàn toàn đúng. Chẳng có gì phải phàn nàn cách giải thích theo tư duy khoa học cả. Nhưng lúc đó tôi không nghĩ như vậy.. * Cú sốc bất ngờ vì ngã khiến tôi ở sang một trạng thái tâm lý khắc hẳn. - Maitranletrinh! Phải chăng em muốn anh bỏ lại đôi dép như em để chúng ta cùng dẫm lên mọi chông gai trên cõi đời này. - Không! Anh là người duy nhất hiểu em. Duy nhất biết em đã chết khi bao con người trện cõi đời này, kể cả những người thân yêu nhất của em đều không hiểu em bằng anh. Họ nhìn em với con mắt đơn giản của tha nhân mà không cần biết đến sự đau khổ trong nội tâm con người em. Thậm chí vì sự ích kỷ đã dẫn em đến một cái chết tức tưởi. Họ vẫn sống nhởn nhơ trên cõi đời này, vẫn mơ ước và thành đạt. Thế thì sao anh phải chết. Với em, anh hơn họ nhiều lắm. Anh đáng sống hơn những kẻ đã đẩy em vào cõi chết. Anh phải sống để nhắc đến em một lần khi mọi người đã lãng quên em. Anh phải sống trong kiêu hãnh và vượt lên chính hoàn cảnh của anh vì em anh ạ. Maitranletrinh. Anh hứa trong cuộc đời anh sẽ nhớ tới em và sẽ nhắc đến một tâm hồn thơ trinh chết tức tưởi vì sự ích kỷ của tha nhân. Tôi không thể hiểu được rằng nàng đang nói với tôi, hay tôi đang tâm sự với chính mình? Nhưng quả thật là tôi còn một điều đáng sống ít nhất với maitranletrinh. Tôi hiểu nàng hơn tất cả những người đã nghĩ về nàng . Nếu họ đáng sống thì tôi cũng có cái để sống vì tư duy của tồi. Tôi lấy trong túi ra tờ giấy xin được chôn bên cạnh Maitranletrinh. bật diêm đốt..... - Maitranletrinh. Anh gửi tờ giấy này theo em xuống dòng sông Hồng, nơi em chon để an giấc ngàn thu. Em hãy ghi nhận tình yêu của anh dành cho em. ... Lửa cháy bén và đượm tờ giấy trên tay tôi. Tôi buông tay, miếng giấy kéo đốm lửa bay là là xuống sông Hồng như một sự nhắn gửi với nàng một tình yêu của tôi....Trong màn đêm huyền vĩ, đốm lửa le lói trong đêm như cả linh hồn tôi gửi đến cho nàng..... ƯỚC NGUYỀN VỚI HỒN TRINH NỮ 40 năm trôi qua sau đêm định mệnh. Nếu như không phải Maitranletrinh đã chết trên sông Hồng . Nếu như không có sự luận xét chính xác của tôi vì cái chết của nàng khiến tôi tự thấy mình đáng sống thì phải chăng tôi không còn ngồi đây gõ những hàng chữ này. . Cuộc đời đầy sóng gió khiến có lúc tôi không thể ý thức được sự tồn tại của tôi trên cõi đời này. cũng có lúc tôi quên nàng trong những thăng trầm của cuộc đời. Nhưng không phải lúc nào tôi cũng quên nàng. Nhưng tôi chưa thực hiện lời hứa với nàng: Chưa một lần nhắc đến tâm hồn thơ trinh và cái chết tức tưởi của nàng... Phải chăng, nàng đã đến đây để nhắc lại lời hứa của tôi với nàng với cái nick yahoo mesenge maitranletrinh? - Maitranletrinh ơi! Đây chính là em hay chỉ là sự ngẫu nhiên do trục trặc kỹ thuật vi tính? * - Xin phép bác con về. Tôi liếc nhìn đồng hồ - đã 17g 30 - "con bé này cũng siêng thật!".... - Khoan đã! Bé át cái nick này vào yahoo messenge cho bác. Vừa nói, tôi vừa đứng dậy nhường máy cho cô bé. - Bác đọc tên nick cho con đi. - maitranletrinh viết liền không dấu. Chữ "mai" không viết hoa. Tiếng bàn phím gõ lách cách. - Sao cái nick này không át được bác ạ. Nick này của ai đấy bác? Nick này bác nhớ đúng không bác. Hay còn sai cái gì? - Làm sao sai được? Bác nhớ mà, nick này đã chát với bác rồi mà? - Oh! Nếu chát rồi thì nó phải có trên danh mục của bác chứ? - Bác cũng không hiểu tại sao? - Hay bác lại bấm nhầm nút xóa rồi. Con không thấy đâu cả? - Không át được à? - Dạ không? Hay bác nhớ sai nick. Hoặc có thể nick đó không có thật nên không át được? Tôi tái mặt. "Không lẽ đó chính là maitranletrinh? Em về đây với anh thật sao?". - Uh! Cũng có thể bác nhớ sai nick. Thôi bé về đi. Cảm ơn bé. * Đêm hôm ấy. Tôi bâng khuâng với bao hồi ức về nàng. 40 năm qua, nhưng hình như cả không gian và thời gian rất nhỏ bé và mọi chuyện như mới xảy ra hôm qua. Tôi nhớ đến bầu trời đêm vần vũ mây đen và mưa gió trên cầu Long Biên. Ngày ấy, tôi đã nhắc tên nàng. Nghĩ đến đấy, tôi thốt lên: "Maitranletrinh! Em đang phiêu diêu ở chốn nào?". Vừa suy tưởng , tôi vừa lướt vào trang thơ của vietlyso. Một bài thơ mới vừa đưa lên của nhà thơ Bích Hoàng. Trong bài thơ bà nhắc đến một cơn mưa đêm và mối sầu kim cổ đúng lúc tôi nghĩ đến kỷ niệm với nàng. Cảm xúc trong tôi lâng lâng, tôi đã họa bài thơ này tặng nàng: Cảm tác MƯA ĐÊM Tặng người yêu tôi đã chết năm 19 tuổi. Như gợi trong hồn tiếng ru êm. Tiếng mưa như ai đến trong đêm. Nhớ người năm cũ sầu thiên cổ Chất cả phong ba dưới lụa mềm. * Gót sen uyển chuyển Xôn sao đêm huyền Em đi lạc xứ thần tiên Hồn thuyền dương hiện bóng huyền u minh.(*) Bài thơ tôi chỉ viết đến đấy, Nhưng cảm xúc của tôi với cái chết trong tuổi yêu đương thơ trinh của nàng, khiến tôi liên tưởng đến hai câu thơ đồng cảm với tâm trạng tôi lúc này của thi si Đinh Hùng. Tấm xương khô lạnh còn ân ái. Bộ ngực bi thương vẫn rợn tình.... Maitranletrinh! Em chết trong khi còn khao khát yêu đương.... Một thoáng đau xót dội lên trong tâm tư tôi. Vừa nghĩ, tôi vừa bấm nút gửi bài thơ tặng vong linh nàng lên diễn đàn..thì bỗng nhiên trên màn hình lại hiện lên khung chát của YM với dòng chữ: - Khuya thế anh chưa đi ngủ sao? Tôi nhìn lên tên hiển thị: maitranletrinh........ - Anh đang viết bài .- Tôi định nói - "bài thơ tặng em". Nhưng dừng lại được. - Em xem rồi! Bài thơ cảm động quá! Cảm ơn anh! - Em đang trên diễn đàn? _ ..................... Chợt như có một bàn tay đặt lên vai khiến tôi lạnh buốt. Cảm giác lạnh lẽo lan tỏa xuống sống lưng làm tôi rùng mình. Trên khung hình hiện lên hàng chữ: - Em đang ở đây với anh! Tôi rùng mình vì một cái lạnh ớn xương sống cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Tôi không thể hiểu nổi có phải nàng đứng ngay đằng sau tôi không? Tôi không đủ can đảm để quay mặt lại đằng sau để nhìn nàng, mà nếu có nhìn thấy thì đó chỉ là một linh hồn ...Nghĩ đến đấy, tôi sợ cứng cả người.....Tôi không dám cử động, bàn tay cầm con chuột như chết một chỗ. Tôi có cảm giác rằng chỉ cần một cử động nhẹ là nàng sẽ phản ứng ngay tức thì. Một phản ứng mà tôi không thể lường trước được. Tôi liếc xuống dưới chân: có hai sinh vật đang ngủ. Đó là con mi na và mi ni. Có một lần tôi nghe ai đó nói :"Giống chó có phản ứng nhậy cảm với hồn ma. Nếu có ma thì chúng tru lên ngay". Hai con chó cưng của tôi vẫn nằm yên. Tôi khẽ động chân, con mi na mở mắt nhìn tôi, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Sự hoạt động của một sinh vật thân thiết khiến tôi can đảm hơn. Tôi từ từ quay đầu nhìn lại phía sau....... Chẳng có gì cả...nhưng bỗng cả hai con chó của tôi cùng nhỏm dậy, chúng không tru lên mà kêu é é với những động tác rất bất thường. Từ chỗ tôi ngồi tiếp khách - cách bàn làm việc không xa - một đám khói bốc lên nghi ngút, đang từ từ bay đến chỗ tôi. Hình khói tựa như một người con gái tóc dài với áo quần một màu trắng toát, như đang giang tay muốn ôm lấy tôi.......... Tôi hoảng hốt thốt lên: - Trinh ơi! Vợ tôi giật mình tỉnh dậy, - Cái gì thế anh? Chúng tôi chay ra chỗ đám khói bốc ra...Bát nhang bàn thờ ông Địa đang cháy nghi ngút. Không thể ngờ được chỉ trong nháy mắt, bát nhang cháy hết sạch. Tôi với tay lấy mấy chung rượu cúng đổ lên tàn nhang cháy dở. - Cháy bát nhang thế là phát tài đấy anh ạ. Bà xã tôi vui vẻ nói với giọng ngái ngủ. Bà ấy luôn hi vọng vào những điềm lành sẽ đến với chúng tôi đã từ nhiều năm rồi. "Con người chỉ là một sinh vật nhỏ bé và yếu ớt trong vũ trụ. Nó chỉ là một cậy sậy. Nhưng là cây sậy có tư tưởng". Vợ tôi tin vào định mệnh và chấp nhận định mệnh. Bà ấy là một sinh vật yếu đuối trong vũ trụ, nhưng bà ấy vẫn ước mơ và luôn hi vọng. Sống với tôi gần trọn cuộc đời, có những lúc bà ấy không còn cả cơ sở để ước mơ...."Nếu anh chết! Em sẽ thiêu xác anh cho vào hũ. Dọn nhà đi đâu em sẽ mang anh theo". Vợ tôi thường nói với tôi như vậy, bà ấy giải quyết như vậy là đúng. Ngoài sự giải thích do tình yêu của bà ấy dành cho tôi thì còn lý do kinh tế. Đến lúc này tài sản của chúng tôi không đủ để mua một miếng đất cà chục triệu để chôn tôi trong nghĩa trang. Chúng tôi cũng có một miếng đất do may mắn mua lúc nó còn rẻ. Nhưng đó là một tài sản chứ không phải để chọn làm nơi an nghỉ. - Khuya rồi anh ạ! Anh đi ngủ đi. Tuy nói vậy, nhưng bà ấy biết tính tôi. Cái gì tôi thích thì tôi làm, chẳng ai cản trở được tôi cả. Bởi vậy, nói xong thì bà ấy lại leo lên giường ngủ. Nhưng lần này thì tôi nghe bà ấy. - Để anh tắt máy đã. Tôi gõ phím kết thúc. Màn hình tối đen lại hiện ra những biểu tượng. Nhưng chẳng thấy khung yahoo chát của maitranletrinh đâu cả...... - Maitranletrinh! Định mệnh đã khiến anh và em không thể đến với nhau trong kiếp này. Đáng nhẽ anh và và em sẽ nằm cạnh nhau bên kia cõi trần gian. Nhưng phải chăng chính em đã cản trở anh một lần nữa để có thể nằm cạnh em trong cõi chết. Nay bên cạnh anh ở kiếp này đã có một người đàn bà đi cùng anh trong cuộc đời và chia sẻ mọi thăng trầm của số phận với anh và yêu anh. Anh có thể có những phút lãng mạn, nhưng không thể không trọn nghĩa với nàng. Maitranletrinh! Anh không phải là một thiên thần, nên chắc sau khi chết cũng không siêu thoát mà sẽ còn trầm luân trong muôn kiếp. Có thể linh hồn anh ở trên cõi trời Đao lợi hay chốn Bồng Lai, cũng có thể ở địa ngục A tỳ. Nhưng anh sẽ không quên em. Anh hứa và mong sẽ có một trong muôn kiếp luân hồi ấy, có một kiếp chúng ta sống bên nhau. Em hãy tin anh. Anh đã hứa :"Nếu anh còn sống sau đêm định mệnh gần 40 năm trước, anh sẽ nhắc tới em, một tâm hồn thơ trinh chết vì sự ích kỷ và mê muội của tha nhân". Anh đã giữ lời hứa khi viết câu truyện này trên mạng. Anh hy vọng rằng việc làm này của anh sẽ an ủi linh hồn em ở bên kia thế giới. Anh cầu chúc cho linh hồn thơ trinh như thiên thần của em sẽ siêu thoát về cõi Bồng lai. Trong muôn kiếp trầm luân của chúng sinh, anh xin một kiếp bên em. Mong rằng lúc ấy em không từ chối tình yêu của anh giành cho em... Những suy nghĩ triền miên về maitranletrinh đã ru tôi vào giấc ngủ và tôi thiếp đi ngay trên bàn vi tính.... Từ bấy đến nay, tôi không còn thấy nick maitranletrinh xuất hiện trong yahoo chát của tôi nữa. Cũng có thể đấy chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên do sự trục trắc của mạng vi tính với một người trùng tên đang chát với người yêu của mình và đường truyền đã dẫn đến máy của tôi. Cũng có thể đấy chính là linh hồn cùa maitranletrinh về đây với tôi để tôi một lần trọn lời hứa với nàng. Đến bây giờ, các bạn có thể thử nghiệm: Không hề có nick maitranletrinh trên mạng yahoo. Thiên Sứ
    1 like
  3. CÁ CÓ BIẾT ĐAU KHÔNG? Khi bạn câu được con cá hay đánh bắt được một mẻ lưới cá, có bao giờ bạn tự hỏi “liệu cá có biết đau đớn như cảm giác biết đau trong nhận thức của con người hay không?” Câu trả lời là có, theo một nghiên cứu mới cho biết như vậy.Một số nhà nghiên cứu trước đây cho rằng cá khi bị móc phải lưỡi câu hay bị ném lên bờ thường đau đớn, dãy dụa, vật vã trước khi chết là phản ứng có tính cách phản xạ mà chúng không thực sự cảm thấy đau trong nhận thức, như cái đau của con người. Tuy nhiên, trong một nghiên cứu mới, các nhà nghiên cứu đã thử nghiệm bằng cách tiêm thuốc morphine, một loại thuốc giảm đau cho một nhóm cá, và tiêm một loại thuốc giả (placebo) cho một nhóm cá khác. Sau đó họ cho cả hai nhóm chịu dưới sức nóng gay gắt đến mức độ đau đớn nhưng không gây nguy hại đến sự sống của chúng, để quan sát xem chúng có những cảm giác như thế nào.Kết quả là cả hai nhóm cá đều có những phản ứng giống nhau, chúng dãy dụa, quằn quại, máu đỏ chảy ra miệng và mang. Tuy nhiên, khi trả về môi trường tự nhiên, “Nhóm cá được tiêm thuốc morphin hoạt động một cách bình thường, như không có chuyện gì xảy ra. Trong khi đó, nhóm cá được tiêm thuốc giả đã có những hành động cảnh giác phòng thủ, những hành động biểu tỏ sự thận trọng, nỗi sợ hãi và lo lắng,” ông Joseph Garner, phó giáo sư tại đại học Purdue University đã cho biết như vậy."Thí nghiệm cho thấy rằng cá không những chỉ có cảm giác đau đớn mà còn có sự thay đổi về cách ứng xử sau đó," ông Janicke Nordgreen, một sinh viên tiến sĩ của trường đại học thú y Norwegian School of Veterinary Science nhận định sau đó. "Cùng với những gì chúng ta biết từ các thí nghiệm được thực hiện bởi các nhóm khác, điều này kết luận rằng loài cá có nhận thức đau đớn, sợ hãi và lo lắng, đồng thời có ý thức chuyển đổi cách ứng xử sau đó." Ông nói thêm.Một nghiên cứu khác cho thấy tôm hùm và cua (lobsters and crabs) cũng có những cảm giác đau đớn tương tự. Garner và Nordgreen công bố kết quả của họ trong tạp chí khoa học Applied Animal Behaviour Science. Nghiên cứu mới này đặt ra nhiều vấn đề đạo đức xã hội, nhất là ở những quốc gia có nền văn hoá ẩm thực biển. Trong các nhà hàng sang trọng cũng như bình dân, thỉnh thoảng chúng ta thấy người ta bỏ cá, tôm hùm hay cua đang còn sống vào một chảo dầu thật nóng hay nồi nước đang sôi, đậy nắp nồi lại để mặc cho chúng vẫy vùng trước độ nóng chết người, và chúng ta biết số phận của những con cá hay tôm cua sẽ ra sao. Sau đó chúng được biến thành những món ăn ngon cho một số người. Có thể nói ngay rằng đó là một nền văn hoá ẩm thực không mấy văn minh của loài người. Trước đây họ dựa vào các nghiên cứu được tài trợ từ các hiệp hội của kỹ nghệ đánh bắt cá cho rằng cá tôm cua không có cảm giác đau đớn, như là một biện minh cho hành động của mình. Kết quả nghiên cứu mới nói trên là bằng chứng tích cực của sự vô nhân đạo của nghành câu cá giải trí và công nghiệp đánh bắt cá. Liệu chúng ta có còn thích đi câu, đánh bắt tôm cá hay ăn uống theo lối hành hình chúng trong dầu sôi lửa đỏ như vừa kể không? Xin cầu chúc mọi loài chúng sinh đều được sống an lành. Tâm Linh
    1 like
  4. thuannghia | 06 September, 2012 21:48 Mình đã từng nghe một cao thủ thượng thặng của Thái Cực nói rằng: "..Hãy hòa hơi thở của mình với chuyển động của không khí, và miên thủ nương theo hơi thở mà sắp xếp chuyển động của không khí theo ý lực của mình tạo thành một dòng chảy không gian bất tận nhưng không hỗn loạn..." Nghe nói vậy mình cũng mường tượng ra chun chút ý chỉ của ông ấy nói gì. Bằng trải nghiệm của Miên Quyền mình thấu cảm được như lời của ông ta, nhưng không thể nào hình dung và diễn tả nó như thế nào. Hôm nay đọc được bài này mình mới được vỡ vạc ra. Và càng cảm phục công phu Thái Cực của vị cao thủ kia. Xem hình thù thực sự của không khí Con người chưa thể hiểu hết thế giới, đó là điều chắc chắn 100%. Xung quanh chúng ta, có hàng ngàn, hàng vạn thứ mà chúng ta biết nó tồn tại, song không thể nào nhìn thấy bằng mắt thường. Dưới đây là tập hợp những bức ảnh 3-D thể hiện nỗ lực, ý tưởng tạo ra hình thù đặc trưng cho những vật như thế của các nhà khoa học. Nếu thành công, trong tương lai không xa, những bí ẩn động trời về vũ trụ sẽ được hé lộ… Chúng ta hít thở không khí hàng ngày nhưng đâu biết hình thù của chúng ra sao? Bức ảnh trên được giới nghiên cứu xây dựng trong không gian 3D cùng sự cố gắng mô tả lại những hỗn loạn và tương tác của không khí khi tiếp xúc với bề mặt chất lỏng. Ở trạng thái ấy, không khí có lẽ được định hình bởi những đường cong màu tím xếp thành từng lớp, chuyển động hỗn loạn. Rõ ràng, chúng thật khó hình dung bởi đơn giản từ bé tới giờ, chúng ta chưa thấy nó bao giờ. Không chỉ tương tác với chất lỏng mà khi bị kích thích bởi nhiệt độ hay áp suất, không khí cũng có xu hướng biến dạng về tốc độ. Những lớp khí kém ổn định, mật độ dày đặc, di chuyển với vận tốc hơn 610km/h. Với giới chuyên gia, đó là điều hiển nhiên được khoa học thừa nhận và giờ là lúc con người cố gắng tạo ra hình thù riêng cho nó. Một bức ảnh 3D được xây dựng giúp nghiên cứu sâu hơn về tóc người. Nó được coi là một “dòng chảy tóc”, trong đó thể hiện rõ sự tương tác và phản ứng của tóc con người - vật hữu hình với không khí, bụi… (những thứ dường như vô hình với mắt thường). Nó là công cụ mô phỏng đắc lực cho khoa học, đặc biệt là của ngành công nghiệp sản xuất dầu gội đầu, kem dưỡng tóc… Áp lực không khí khi vung đánh cây gậy vào bóng golf sẽ có hình thù như thế này. Khi bóng bay trong không trung, áp lực phía trước nó rất lớn, hơn hẳn phía sau, dần dần lực kéo lại tăng và hãm tốc độ, bóng rơi xuống. Đồng thời, trong không trung, xung quanh bóng, không khí hỗn loạn, chuyển động liên tục và tạo nên độ xoáy cho đường bay. Bạn có thể nhận biết 2 mùi hương trộn vào nhau qua mũi nhưng đây sẽ là lần đầu bạn nhìn thấy nó như thế nào. Trong ảnh, màu sắc đậm đỏ thể hiện mật độ khí dày hơn so với màu xanh sẫm. Các vòng tròn nhỏ xoáy lại thể hiện sự tiếp xúc, hòa vào nhau của hai loại khí, ban đầu chúng nhỏ và cứ thế lớn dần lên cho tới khi hợp lại với nhau. Nếu nghiên cứu thành công, hình ảnh trên sẽ giúp ích rất nhiều trong khám phá sự đối lưu trong các ngôi sao ngoài vũ trụ. Giống như không khí, từ tính cũng là thứ mà con người không thể nhìn thấy được nhưng lại đóng vai trò vô cùng quan trọng trong vũ trụ. Nó chính là sự khởi nguồn của các ngôi sao mới. Vì thế, các nhà khoa học ĐH Chicago đã tạo nên hình ảnh này giúp cụ thể hóa nó hơn, từ đó sẽ dễ dàng thí nghiệm, tìm hiểu và khám phá không gian. Một bức ảnh 3D về những thứ “vô hình” như thế này là thách thức không hề đơn giản chút nào. Muốn tạo ra nó, con người phải sử dụng tới trí thông mình nhân tạo của các siêu máy tính. Minh chứng là để xử lý thao tác và hình dung sự hỗn loạn của dòng khí trong bức ảnh trên, các thiết bị công nghệ cao đã phải làm việc trong tổng cộng 1,2 triệu giờ đồng hồ liền. Mô phỏng hướng gió thổi tại tháp làm mát của một nhà máy hạt nhân. Hướng gió được tạo hình bằng những đường như sợi chỉ, nhiều màu sắc thể hiện mức độ nhiễm độc khác nhau do nước thoát ra từ tháp làm mát. Người ta tái tạo lại chúng trên máy tính giúp giới khoa học tính toán mức độ ô nhiễm của các khu vực xung quanh nhà máy hạt nhân, từ đó tìm ra biện pháp giải quyết hiệu quả hơn. Toàn bộ bầu không khí trong một căn phòng kín được máy tính vẽ lại như trên. Đặc điểm dễ nhận ra nhất đó là: hỗn loạn, không đồng đều và thiếu sự ổn đinh. Tuy nhiên, độ chính xác của bức ảnh trên thì ngay cả chính con người cũng chưa thể giải đáp tường tận được.
    1 like
  5. Link đây anh thanhphuc: http://thuannghia.vnweblogs.com/. Em thấy blog của chú Thuận Nghĩa rất có ích nhất là về đông y. Em đọc thấy bài viết này có liên quan đến Khí trong phong thủy nên copy về.
    1 like
  6. 1 like
  7. Dấu ấn văn hóa Việt vẫn là cái gì đó rất xa xưa! (Vietnamnet)- 30 năm trở lại đây, dấu ấn văn hóa Việt để lại trong lòng thế giới vẫn là những cái gì đó đã tồn tại từ rất xa xưa – như một kiểu “di sản được thừa kế”. Phóng viên tiếp tục cuộc trò chuyện với đôi vợ chồng Sung Min Park (nghệ sĩ opera – Hàn Quốc) và Trang Trịnh (nghệ sĩ dương cầm Việt Nam). Lúc này Trang Trịnh chia sẻ nhiều hơn với kinh nghiệm của một nghệ sĩ trẻ tuổi có óc quan sát sắc sảo và đã lưu diễn nhiều nơi trên thế giới. Tại sao sự ảnh hưởng của văn hóa Hàn Quốc lên các quốc gia khu vực lại mạnh mẽ như vậy trong khoảng 10 năm gần đây? - Trang Trịnh: Xuất phát điểm của tất cả những điều này có lẽ là do ý thức dân tộc của họ trên bản đồ thế giới. Tôi không nhớ chính xác điều này, nhưng đã đọc ở đâu đó rằng “khi đánh giá về thang bậc các quốc gia, điều quan trọng nhất không phải là GDP mà về tầm ảnh hưởng của văn hóa”. Giới trẻ Việt đang "sính Hàn" vì sức mạnh văn hóa chứ không phải vì kinh tế Ở Châu Âu, trong thời kì phát triển cực thịnh, các đất nước muốn thể hiện về thứ bậc và tầm quan trọng quốc gia, họ đưa ra “World Fair” hay giờ được gọi là World Exhibition (Expo). Ở đây, những người tài năng nhất (không phải về tiền - mà là âm nhạc, hội họa, kiến trúc, khoa học…) sẽ tụ họp lại và đưa ra các sản phẩm của họ. Chẳng hạn như tháp Effel ở Paris - là một trong những tác phẩm của Expo năm 1889 hay National Gallery ở London. Họ muốn cho thế giới thấy đây là văn hóa, thành tựu của chúng tôi. Văn hoá quan trọng đến mức Áo và Đức đã phải tranh giành nhau xem Mozart là của nước nào. Họ biết để đánh giá một đất nước người ta không nhìn vào tiền, mà vào văn hóa. Hiện tại, Nhật Bản và Hàn Quốc cũng luôn cạnh tranh tranh nhau về văn hóa. Âm nhạc đóng vai trò gì trong chiến lược cạnh tranh và gây ảnh hưởng này? - Trang Trịnh: Các tác phẩm của Shakespears có vị trí như thế nào trong văn học và kịch nghệ, thì nhạc cổ điển cũng có vị trí như vậy trong âm nhạc nói chung. Khi đất nước Hàn Quốc bắt đầu chiến dịch giáo dục đại chúng về âm nhạc cổ điển họ đã biết điều này. Họ nghĩ, bây giờ nếu mình làm thế thì 20 năm sau mình sẽ có một thế hệ nghệ sĩ, 20 năm sau nữa có thể cạnh tranh được với thế giới, giành lấy ngôi đầu bảng ở tất cả các cuộc thi. Bây giờ nhìn cuộc thi nào cũng thấy người Hàn Quốc, giải nhất, giải nhì, giải ba. Và như thế là họ đạt được mục đích. Kpop hiện cũng đang bành trướng và có vị trí. Trước đây người ta chỉ biết đến Pop của Âu Mỹ, nhưng giờ đây ngay cả Thụy Điển, Thụy Sĩ cũng có nhiều người thích Kpop. Chính vì thế khi nhìn vào, sẽ có cảm giác họ rất mạnh. Giới trẻ thì thấy “Hàn Quốc là một đất nước tuyệt vời!” – không phải vì các tập đoàn như Samsung hay Deawoo, mà vì họ thấy Wonder Girls, BoA, IU, Park Hyo Shin. Thể thao cũng tương tự như vậy. Tôi đã từng đọc về số lượng tiền người Nhật đầu tư cho thể thao - rất kinh khủng. Tại sao các nước phải dốc toàn lực và Olympic lại trở nên quan trọng đến thế? Vì đó cũng là một thước đo cho sự thành công của đất nước ấy. Khi Kim Yu Na, ngôi sao trượt băng nghệ thuật của Hàn Quốc được huy chương vàng Olympic 2010 , người Nhật đã cực kì tức giận vì họ đã đổ rất nhiều tiền cho môn trượt băng và trong nhiều năm trời, họ là nước thống trị bộ môn này, sau Nga, Mỹ. Tất cả các quốc gia đều tranh giành nhau ở vị trí quán quân, có được sức ảnh hưởng về văn hóa, thể thao và nghệ thuật. Là một nghệ sĩ muốn quảng bá âm nhạc cổ điển trong nước, chị đã có những kinh nghiệm gì trong làm việc với truyền thông? - Trang Trịnh: Khi tôi làm “Nhật kí dương cầm”, tôi cố gắng đấu tranh để được phát vào giờ vàng. Nếu đài truyền hình đến thu hình thì hầu như các tiết mục nhạc cổ điển chỉ được phát vào 12 giờ đêm. Nên cách duy nhất là truyền hình trực tiếp, và thật may mắn là đài truyền hình Hà Nội đã chấp nhận truyền hình trực tiếp đêm diễn này. Buổi biểu diễn đầu tiên mà làm trực tiếp sẽ có áp lực không nhỏ với nghệ sĩ. Họ không được chuẩn bị tinh thần mà sẽ phải chờ đếm ngược để ra sân khấu. Một điều đặc biệt nữa là sự xuất hiện của phiên bản truyền hình cho Nhật Ký Dương Cầm trên VTV6. Khi biết về “Nhật kí dương cầm”, chị Tạ Bích Loan và chị Thuỷ (đạo diễn tại VTV6) đã yêu cầu tôi đến trường quay và ghi hình trực tiếp. Về sau, chương trình được phát đi phát lại rất nhiều lần và toàn vào khung giờ tốt. Chính vì vậy, giới trẻ biết nhiều hơn đến “Nhật kí dương cầm”. Tôi cũng rất ngưỡng mộ cách chị Tạ Bích Loan thực hiện một số gameshow thảo luận của giới trẻ về kinh tế, văn hóa trên kênh. Nó hoàn toàn rất khác với các gameshow trên các chương trình truyền hình khác. Kênh truyền hình Arrirang rất nổi tiếng trong việc quảng bá văn hóa Hàn Quốc. Có không ít người Việt trẻ xem kênh truyền hình này. Anh có thể nói thêm điều gì đó về cách thức thực hiện nó? - Sung Min Park: Ở Hàn Quốc thì tôi không xem Arrirang, chỉ khi ra nước ngoài mới xem thôi. Nó là kênh truyền hình dành cho người nước ngoài và người Hàn Quốc sống ở nước ngoài. Nó có phụ đề tiếng Anh, cả KBSWorld nữa, có nhiều người Hàn sống ở nước ngoài xem các kênh này. Tôi ấn tượng về cách các kênh truyền hình biết khai thác các ngôi sao của Hàn Quốc và tạo nên những làn sóng văn hoá. Nghệ sĩ piano Trang Trịnh Trang Trịnh: Hàn Quốc họ biết cách tạo ra ngôi sao và biết cách sử dụng ngôi sao ấy để quảng bá có lợi cho quốc gia. Tại Hàn Quốc, chỉ cần họ có một ngôi sao thôi, họ sẽ biết cách sử dụng ngôi sao ấy để tác động đến rất đông những người khác. Từ thành công của Kim Yu Na, nhà nhà đã cho con đi học thể dục thể thao. Từ một thành phố Seoul không có sân tập chuyên nghiệp cho trượt băng nghệ thuật, giờ họ đã có, và có rất nhiều. Tôi và nhiều người khác học nhạc, vì Việt Nam có Đặng Thái Sơn. Nếu chúng ta biết cách nhân rộng và quảng bá sự thành công của chú ấy thì âm nhạc, nghệ thuật đã phổ cập được ở một mức độ khác hoàn toàn. Tôi từng nhắc đến vấn đề này trong bài viết “Giải mã cơn sốt văn hóa Hàn của teen Việt”. Gần đây mới có hiện tượng Ngô Bảo Châu, nhưng chủ yếu là do khai thác riêng lẻ của báo giới và tự thân đóng góp của ông, chứ cũng không có định hướng hoặc chiến lược nào. - Trang Trịnh: Việt Nam từng có một cầu thủ là vô địch thế giới bộ môn bóng đá nghệ thuật (football free style). Tất cả mọi người say mê bóng đá nghệ thuật trên thế giới đều biết anh ấy. Anh ấy xuất hiện trong các game online bóng đá và rất nổi tiếng. Nhưng ở Việt Nam không ai biết anh ấy là ai. Tại sao chúng ta có các ngôi sao thực sự nhưng lại không biết cách sử dụng để tạo hình mẫu về sự nghiệp cho mọi người đi theo? Giả dụ Hàn Quốc cần quảng bá về ẩm thực. Họ sẽ chọn một đầu bếp chuyên nghiệp làm ngôi sao. Ông/bà này sẽ làm ở một khách sạn vô cùng sang trọng trên thế giới, là một người nổi tiếng. Ông ấy sẽ là đại diện quốc gia, đi khắp nơi và dạy làm món ăn Hàn Quốc, nói về món ăn Hàn Quốc. Ca sĩ opera Sung Min Park và nghệ sĩ piano Trang Trịnh Như vậy, lại quay lại vai trò của thông tin, truyền hình, đúng không? - Trang Trịnh: Truyền hình, và báo chí. Nhưng nếu muốn vào sâu trong gia đình thì phải là truyền hình? - Trang Trịnh: Đúng vậy. Truyền hình là thông tin đến cả nước, thậm chí cả những người nông dân ít đọc, ít học và cả những người không biết chữ. Người Hàn Quốc nhìn Việt Nam như thế nào, về khía cạnh văn hóa? Anh có biết gì về văn hóa Việt Nam không? - Sung Min Park (Nghĩ rất lâu) Một xu hướng nào đó? Một cái tên? Một sản phẩm văn hóa chẳng hạn? - Sung Min Park: (Ngập ngừng) Áo dài, phở, vịnh Hạ Long, Hồ Chí Minh. Những người quan tâm đến lịch sử hoặc những người ở thời bố mẹ tôi sẽ biết nhiều hơn về Việt Nam, chủ yếu là từ thời chiến tranh. Còn hiện tại, tôi không biết gì nhiều về văn hóa của các bạn. Tôi mong là sẽ có những trung tâm văn hoá Việt Nam tại các quốc gia để quảng bá về văn hoá đặc sắc của các bạn. Cảm ơn anh và Trang! Hồ Hương Giang
    1 like
  8. Bạn này có lá số cũng được. Một bộ Cự-Nhật vẫn làm được sự nghiệp, được học nhiều thêm thằng Cự Môn nói nhiều nữa chắc cũng được, con gái thế là đủ. Đời sinh ra đã an vậy, nhưng tôi không tin một lá số đẹp hợp đủ yếu tố đẹp để tạo nên những điều tốt đẹp dù ở đâu mà ko làm được gì để ko thẹn với non sông, nhưng có điều bạn vẫn chưa suy nghĩ đến: Những người sinh có lá số đẹp thì ít ra họ hàng, dòng tộc cũng đã tạo nên Phúc đức. Đã sinh ra để tạo những điều tốt đẹp, có một phẩm chất đẹp không có lẽ nào sẽ chẳng làm được gì. Nghe cách nói chuyện chắc bạn này ở Ninh Bình phải không ?
    1 like
  9. Thì ra chú Hải ở vùng của Bố Già. :-). Anh bạn mà chú hỏi giờ ở Việt Nam luôn rồi, giờ mở quán cơm bên đường 3-2. Bữa trước cháu mới về Việt Nam có ghé thăm, nghe đâu đang gọi bán nhà. Ổng tính ra quận ngoại thành mua đất. Ngẫm lại lời chú Hải, ổng càng ngày càng sa sút... thấy đúng quá, chỉ mong đừng tù tội... Mà sao chú Hải hay ghê, một ngày tư vấn biết bao nhiêu người mà vẫn nhớ trường hợp này. Bái phục! Trước giờ nghe danh chú tưởng chú lớn tuổi lắm. Hôm bữa nhìn bên trang web của Bác Thiên Sứ thấy hình chú chụp với phu nhân của bác ấy, không ngờ chú còn trẻ ghê.Khi nào chú có dịp xuống Houston nhớ gọi cháu nhé. 8324349905. Cháu mời chú ly cafe. P/S: à, chú coi cho con năm nay hay ghê, tháng tư vừa rồi mới bị đụng xe, nát cái đít....xe.. Hên là lấy được bảo hiểm và người không sao, tính để cuối năm báo cáo giờ gặp chú ở đây nói luôn. Chú mà qua Houston này coi bói chắc phát tài. Cậu Tư bên đây có nước dẹp tiệm.
    1 like
  10. Chào bạn Số bạn có cách thăng trầm, nhưng chu kỳ của nó kéo dài chứ không ngắn hạn như thông thường. Có người thì hôm trước hôm sau, năm trước năm sau, còn bạn thì tầm 5 năm/chu kỳ. Số này có cách làm sếp/quản lý. Trong vòng 10 năm từ 25 - 34 thì phát triển cũng nhanh, nhưng cũng có thất bại, Sang vận sau (35 - 44 t) thì có sự phát triển nhanh, mạnh. Số này làm giàu nhờ tri thức và làm quản lý. Tuy nhiên tiền kiếm đươc không quản lý mà thường để cho vợ giữ. Sau này, phần nhiều mối quan tâm là gia đình (trách nhiệm, nghĩa vụ lớn). huyencodieuly
    1 like
  11. trai hay gái tùy duyên anh chị. năm tốt thì con trai gái đều tốt. tuổi chị tuổi em ko có gì đặc biệt. sức khỏe chị 2009 ko đc tốt.
    1 like
  12. maibom17 Tháng chín 2012 - 10:23 AM Cháu xin xếp 1 chân nhờ bác xem ạ. Đây là lá số của cháu:http://www.lyhocdong...=1&lnam=1&year= Một năm nay cháu vướng bận chuyện tình cảm và học hành. Chắc cháu là người nặng tình nên hay để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến chuyện khác. Mong bác xem hộ cháu đường công danh sau này thế nào? Có làm kinh doanh được không?Cháu có gặp chút vấn đề về sức khỏe liệu có sao không ạ?Con cái hậu vận có tốt không ạ? Chồng cháu sau này là người như thế nào? Liệu cháu có phải 2 lần chồng không ? hic. Bác đừng bỏ sót cháu nhé. Xin chào Maibom Bạn là người rất thông minh, thanh tú, đẹp đẽ, ngay thẳng, đôn hậu, hiền lành, đẹp người, can đảm, có lòng trắc ẩn, hào hoa, thích ăn ngon mặc đẹp, trang phục lúc nào cũng tề chỉnh, và bạn thì lại có tánh hay ghen. Bạn là người ham vui, vui tính, dễ cười, có óc hài hước, pha trò, tạo không khí vui vẽ với mọi người chung quanh. Bạn dễ tin người, nhẹ dạ, tính tình không dứt khoát. Bạn mới lọt lòng mẹ đã đau yếu bệnh tật, hay sinh thiếu tháng hoặc lúc sinh gặp khó khăn, nhưng không sao có quới nhân phù hộ giúp đở, che chở khi hoạn nạn đau ốm tai nạn. Về công danh dễ thành đạt, có quý nhân giúp đỡ, chức vụ lâu dài, được tín nhiệm, dễ thăng chức, có tài đặc biệt, hay gặp may, có lương tâm nghề nghiệp. Tuy nhiên về tiền tài bạn lại hay lãng phí, không giỏi quản lý tiền bạc, trong đời hay phải bỏ tiền nhiều, kiếm được tiền rồi lại hết, không giử gìn được tiền. Dù bạn là một kho tiền, theo mình bạn hãy cẩn thận tiền bạc nha bạn. Bạn ra ngoài giao thiệp với người quyền quý, được quý nhân nhân giúp đỡ và được kính nể, giao thiệp dễ thuyết phục được người khác, có nhiều lợi lộc do người khác phái đem lại. Bạn nên lập gia đình chậm một chút đừng sớm hơn 30 tuổi và xem bạn tình có hợp tuổi mình hay không thì mới tránh cái xấu. Phần con cái thì bạn sẻ sanh đôi hoặc chậm có con. Nếu có thai hay con nên cẩn thận. Vài dòng chia sẽ
    1 like
  13. htdnam 17 Tháng chín 2012 - 02:38 AM Kính chào bác PCNDL! Cháu vừa lên chức mẹ được gần nửa năm nay, nhưng cuộc sống bế tắc ngày càng bế tắc hơn. Tình cảnh ngang trái nhiều đôi khi mất phương hướng và niềm tin, không biết phải làm sao cho đúng. Yêu người đầu tiên thiết tha cháu bị gia đình cấm cản. Yêu người thứ hai lấy làm chồng thì bị lừa dối. Cháu mong bác gỡ rối về chuyện tình cảm vợ chồng, nên hợp hay tan, sống chung phải chịu khổ sở, mà không thì thương con nhỏ bệnh tật bơ vơ. Cháu lại không muốn sống giả dối. Không biết chồng cháu có thể có ngày yêu thưong mẹ con cháu thật lòng không, có thể bỏ tính trăng hoa để trở thành người tốt không? nếu có thì lâu lắm không. Nếu không cháu phải "ba lần mới thành thất gia ư"... Cháu biết số cháu chỉ khổ tâm vì chồng, có cách nào hoá giải giúp con gái cháu có đủ cha mẹ gia đình yên vui không bác ơi? Cháu buồn đau lắm..., năm sau sắp đến rồi, 33 tuổi hao tài tốn của bất hoà chồng có phải là ly hôn không bác, hiện giờ tụi cháu đã ly thân. Nhìn vào lá số bác hiểu được những gì cháu đã và đang chịu đựng mà, bác giúp cháu với Cháu sinh giờ tí ngày 9 tháng chạp năm tân dậu 1981 Chồng cháu giờ mão ngày 15 tháng mười năm nhâm tuất 1982 Cháu mong nhận được sự giúp đỡ của bác. Cháu cảm ơn rất nhiều! Xin chào Htdnm Khi đọc những dòng chữ trên, mình rất thông cảm với những đau khổ của bạn, Xin chia sẻ cùng bạn. Tuy nhiên vì bạn nhờ diễn đàn để bạn giao lưu nên trước khi nhờ giải đoán bạn hãy lấy lá số tử vi của bạn . Mặc dù mình củng có thể giải liền cho bạn. Nhưng đây là nguyên tắc, mong bạn thông cảm, khi nào có lá số rồi bạn sẻ nhận được lời giải tức khắc. Chào bạn
    1 like
  14. Những cái gì mà trong sách nói rồi thì không phải điều tôi muốn nói.Trong Ha Đồ phối Hậu thiên Lạc Việt . Phần Âm từ Khôn đến Đoài. Phần Dương từ Càn đến Chấn. Tiếp giữa Càn Đoài chính là số 69. Đây chính là cái lỗ khóa phải tìm. Sau tìm đến cái chìa.
    1 like
  15. Cảm ơn ATN chia sẻ.TTNC LHDP là một tổ chức phi chính phủ,của Việt Nam. Nó do tư nhân - cụ thể là cá nhân tôi xúc tiến thành lập dưới sự chủ quản của Hội Đông Nam Á. Nó tương tự như việc thành lập một Cty nào đó. Lúc đầu cũng có mấy người góp tiền vào thành lập TT - coi như hội đồng sáng lập. Nhưng sau đó thì chính ông giám đốc rút lui, còn lại chỉ những người có "trách nhiệm" tham gia. Tiền của những người có "trách nhiệm" này là của cá nhân họ, hay từ một quỹ nào đó, tôi không quan tâm. "Quân tử thì không trái lý" - đấy là Lý học phát biểu như vậy. Tóm lại TTNC LHDP - với tôi chỉ là phương tiện để tôi chứng minh luận điểm của mình - khi mà trước đây cuốn "Tìm về cội nguồn Kinh Dịch" đã bị ngót 20 Nxb từ chối cấp giấy phép. Và khi nó được xuất bản thì hầu hết các bộ phận phát hành đều từ chối. Khiến sách ế đến tận ....năm ngoái 2011, trong khi nó được xuất bản từ năm 2001. Cụ thể là bà Lan, trưởng phòng phát hành sách của Cty phát hành sách Phương Nam, phát biểu: "Sách của anh lập luận không chặt chẽ, nên chúng tôi từ chối phát hành". Bà ấy nói cứ như giáo sư viện sĩ Phan Huy Lê, với thẩm quyền học thuật. Bởi vậy, phương tiện chuẩn nhất chính là mạng internet và đó là lý do để TT hoạt động chủ yếu trên mạng. Tôi luôn tôn trọng tính chính danh. Bởi vậy, tôi cố gắng tuân thủ tuyệt đối những gì giấy phép cấp cho TT vốn là một tổ chức phi chính phủ - tức là phi chính trị. Đồng thời tuân thủ tính khoa học khi phản biện học thuật với đám tư duy "ở trần đóng khố" phủ nhận văn hóa sử truyền thống trải gần 5000 năm văn hiến. Phương tiện minh chứng của tôi về học thuật chính là những giá trị văn hóa phi vật thể, trong con mắt tha nhân(*) và tính khoa học thật sự của khái niệm này. Nhưng thật không may cho tôi, cho đến nay, thế nào là "cơ sở khoa học" thì tất cả cộng đồng khoa học thế giới thật sự - chứ không phải mấy tay ma cô học thuật nước ngoài được đám phủ nhận văn hóa sử Việt lăng xê lên là "cộng đồng khoa học quốc tế" - cũng chưa định nghĩa được thế nào là khái niệm "khoa học", chứ chưa nói đến "cơ sở khoa học" mà ông Phan Huy Lê, Giáo sư Viện sĩ, Hội trưởng Hội sử học Việt Nam nhiều lần nhắc đến. Bởi vậy, cho nên một con mẹ bán sách có cửa hàng như bà trưởng phòng phát hành sách Cty Phương Nam cũng lên giọng thẩm định được. Điều thứ hai là những di sản văn hóa phi vật thể thì khi tôi sử dụng nó vào năm 1998 thì mãi đến năm 2002, chính cơ quan văn hóa Liên Hợp Quốc mới thừa nhận là những bằng chứng trong những luận cứ khoa học. Cho nên tôi có thể thông cảm với những nhận xét của thế nhân cho những luận cứ của tôi. Chưa nói đến việc từ hơn 2000 năm qua, cả cái thế giới này tin như sấm - Lý học Đông phương của người Hán. Chỉ nội việc lật lại vấn đề này còn khó hơn cả Galile chứng minh trái Đất tròn vào thời điểm lịch sử của ông ta. Bởi vì, trái Đất là một vật hữu hình, chỉ bằng nhận xét trực quan là có thể xác định được. Vấn đề là phương tiện quan sát có đủ khả năng hỗ trợ cho các giác quan không. Bây giờ thì hỏi thằng bé con cũng thừa nhận trái Đất tròn. Còn thằng nào, con nào bảo trái đất vuông thì tôi tin chắc họ sẽ coi như tinh thần thiểu năng. Còn Lý học là một sự tồn tại phi vật thể, do nó là một lý thuyết - khốn nạn ở chỗ nó lại là một lý thuyết vượt trội lên tất cả mọi lý thuyết khoa học hiện nay. Cho nên mặc dù kiến thức khoa học hiện đại rất phát triển so với thời cách đây 50 năm - đến giai đoạn xuất hiện những lý thuyết khoa học. Cũng chưa dễ gì thẩm định được tôi nói đúng hay sai. Xin lỗi các nhà khoa học khả kính trên toàn thế giới - tôi vốn lấy hết tất cả tinh thần khiêm tốn trong tôi để nói câu này. Nhưng chính vì sự phát triển của một số lý thuyết khoa học rời rạc, nên nó hình thành một cách mơ hồ những tiêu chí khoa học cho một lý thuyết khoa học. Nên chỉ những nhà khoa học thật sự uyên bác mới cảm nhận được rằng: Hình như, có vẻ tôi đã đúng. Tôi biết chắc chắn rằng: Sự chia sẻ với tôi của những nhà khoa học thật sự mới chỉ dừng ở đây. Tôi đang nói những nhà khoa học thực sự tầm cỡ quốc tế. Bởi vậy tôi phải đưa ra một vài thí dụ trực quan, như: 1) "Không có hạt của Chúa" từ năm 2008. Và cho đến bây giờ cả cộng đồng khoa học thế giới thực sự vẫn chưa xác định một cách chắc chắn rằng: Họ đã tìm ra hạt này. Chắc chẳng con ma nào hiểu được ý nghĩa của việc xácđịnh này. Mặc dù đó là công trình mũi nhọn, kết tinh cuối cùng của tất cả mọi lý thuyết khoa học hiện nay. Kết quả của cuộc thì nghiệm này sẽ quyết định tương lai văn minh của cả nhân loại. Vậy việc xác định "không có Hạt của Chúa" nhân danh nền văn hiến Việt có ý nghĩa gì? Đây không phải là câu trả lời của đám láo nháo với tư duy "ở trần đóng khố", vác cái mặt bằng cấp, học zdị, lên giọng chê bai. 2) "Không có người ngoài hành tinh". Nếu như không có thành tựu mới nhất của Hoa Kỳ đưa con tàu lên thám hiểm sao Hỏa thì có lẽ chẳng thể kiếm chứng được sự xác định của lý thuyết này. Hai năm sau, con tàu này sẽ hết nhiệm vụ. Lúc đó sẽ là hạn cuối cùng để xác nhận tôi đúng hay sai. Hoặc ngay ngày mai. Vâng! Tôi đang nói đến thành tựu khoa học mới nhất của Hoa Kỳ và đang diễn biến, chứ không phải thứ "cơ sở khoa học" của đám tư duy "Ở trần đóng khố", có từ 50 năm trược. Ý nghĩa của vấn đề có hay không sự sống ngoài trái Đất cũng không phải tầm để đám láo nháo đó đủ tư cách trả lời. Đấy cũng mới chỉ là những thí dụ trực quan, vào hàng dễ hiểu cho những nhà khoa học hàng đầu thế giới. Chứ không phải cho đám "ve chai. lông vịt", bày đặt phản biện vớ vẩn. Qua vài ví dụ đó, để ATN thấy được chỉ nội vấn đê học thuật không, nó đủ khó khăn như thế nào mà tôi phải xác định. Họ bảo tôi kiêu ngạo. Vâng! Đúng như vậy so với đám tư duy "ở trần đóng khố" phủ nhận văn hóa Việt. Sự kiêu ngạo của tôi vì tôi khinh bỉ đám dốt nát, tự vả vào mặt tổ tiên của chính họ. Không giải quyết được về mặt lý luận, nhân danh khoa học mà đám này rêu rao. Vậy, cái thế lực nào để cho một con mẹ hàng xén đến giữa văn phòng TT tại Hanoi chụp cái mũ chính trị cho tôi? Họ nhằm mục đích gì? Ngay cả những luận điểm của những web "lề trái" cũng chưa được hân hạnh chụp cái mũ này! Tôi không ngai những khó khăn về học thuật đích thực - mà nó cũng đã đủ cực kỳ khó khăn , như tôi đã nói ở trên - nhưng những khó khăn về điều kiện nghiên cứu của bản thân cũng đủ tôi đôi lúc tưởng như không thể vượt qua được. Nếu như không có mấy bà nhà quê răng đen, mắt toét "mê tín dị đoan", đến coi vài quẻ bói về tình duyên gia đạo, để vợ tôi có tiền đi chợ. Nay lại thêm một khó khăn nữa. Khó khăn vì bị chụp cái mũ "chính trị" cho bản thân. Cứ làm như nếu tôi là phản động thì mọi luận cứ của tôi sẽ không có "cơ sở khoa học" vậy! Bởi vậy, tôi không cần thanh minh gì về vấn đề này. Phải chăng, tôi là "phản động", "kiêu ngạo", "cờ bạc, gái gú" là "cơ sở khoa học" để chứng minh luận điểm Việt sử 5000 năm vắn hiến là sai? Cái tráo trở đến bỉ ổi của hành vi này là con mẹ hàng xén đó không nói câu đó ngay tại địa điểm Vườn hoa Lý Thái Tổ vào ngày 1/ 10. Mà để đến bây giờ mới nói! Còn lúc đó thì tôi được hân hạnh là người trong "ban tổ chức", cũng do chính con mẹ này đưa cho tôi? Việc tôi xác định 10 ngày không mưa trong Đại lễ "chẳng may đúng" - tức là chưa phải thực hiện phương án II - không phải để được công nhận, hay phủ nhận. Họ không đủ trình độ để xác định vấn đề, như tôi đã phân tích ở trên. Sự kiện này chẳng qua là để gây chú ý đến những luận điểm của tôi thôi. Còn để xác định vấn đề với trình độ khoa học hiện nay tương đối có thể cảm nhận được - thông qua phương tiện trực quan - vẫn là khi họ xác định "không có Hạt của Chúa"; hoặc "không có sự sống trên Sao Hỏa". Còn cái việc xác định 10 ngày không mưa thì quên đi cho nó nhanh. Thế giới này có thái bình và con người sống tương đối tử tế với nhau thì cũng đợi 200 năm nữa hãy bàn lại vấn đề này. Nhưng rất tiếc! Nó không được hoàn hảo như vậy! Nếu như bạn chỉ là một người lao động phổ thông - không cần phải động não nhiều - mà bạn bị quấy rầy, chắc cũng không thể làm việc được. Huống chỉ bạn nghiên cứu bất cứ một cái con khỉ gió gì và cần tập trung tư tưởng, mà bị quấy rầy thì chắc chắn bạn không thể làm việc được. Do đó, nói như giáo sư Ngô Bảo Châu - hẳn được các báo lề phải không phản động - đăng tải: "Khoa học phải có tự do". Tôi không dám mơ tưởng đến điều đó, vì chỉ nội sự quản chế chặt chẽ của bà xã tôi cũng đủ tôi sẽ thành một người có tư tưởng lãng mạn, nếu mơ ước điều này. Nên tôi thấy quan điểm của giáo sư Ngô Bảo Châu sai - tôi phản biện. Mà chỉ cần: 'Xin đừng làm phiền".
    1 like
  16. Cháu xin chào bác Thiên Sứ! Cháu làm quen được với diễn đàn mình khi cháu lên google tìm nội dung về " Vụ án nhà báo Hoàng Hùng" phục vụ cho môn học Lý Thuyết trò chơi. Lúc đó cháu đã thấy diễn đàn mình dùng Lạc Việt Độn Toán (LVDT) cho vụ này. LVDT là cái gì mà thực sự cháu chưa bao giờ có khái niệm. Sau đó cháu đã đi mò hết topic này đến topic kia để đọc các bài bác đã viết, những thông tin, những môn học thuật và cháu đã nhấn nút Thanks rất nhiều. Cho đến ngày kia cháu không thể nhn61 nút thanks được nữa (?). Rồi 1 hôm cháu lại nhấn nút Thanks lại được, may thật đó, cháu chưa hiểu nguyên tắc của 4rum khi nhấn nút thanks ? Nhưng cháu chỉ cảm thấy hay, tò mò, kiến thức sâu rộng mà cháu chưa bao giờ biết tới, đọc rồi thấy hay, thấy hay rồi bấm nút cảm ơn. Thậm chí, sự kiện 1000 năm Thăng Long vừa qua cháu đã bỏ lỡ ( phải nói là lúc đó cháu cảm thấy cũng bình thường thôi) vì nghĩ chỉ là 1 ngày lễ kỉ niệm sau 1000 năm tuổi mà cháu không hiểu ý nghĩa của nó to lớn như thế nào cho đến khi biết 4rum mình Kể từ khi tham gia 4rum, biết được cội nguồn văn hiến, văn hóa, truyền thống lịch sử của người dân Lạc Việt vốn bắt nguồn từ bờ sông Dương Tử, nhất là môn Phong Thủy, Lạc Việt Độn Toán, Đổi chỗ Tốn Khôn, Hỏa và Thủy của bác đã chứng minh, cháu cảm thấy thật hạnh phúc vì mình đã biết được điều đó trong khi đó có rất nhiều bạn bè của cháu không biết, đi học hay đi gặp anh chị em họ hàng, cháu đều nói cho mọi người nghe là đừng nghĩ phong thủy là bắt nguồn từ Trung Quốc, chính thống là bắt nguồn từ người dân Lạc Việt sống bên bờ sông Dương Tử. Cháu rất tự hào đó bạc ạ. Bên cạnh đó, cứ mỗi lần cháu có thời gian rảnh cháu dọc các bài lịch sử, cội nguồn văn hiến của Bác, rồi của bác Lãn Miên về sự giống nhau giữa cội nguồn con người của Việt Nam và Hàn Quốc và Nhật Bản, rồi các bài của chú Thiên Đồng chứng minh về trò chơi lò cò là biểu hiện của bánh chưng bánh dày, cũng như liên quan tới thiên can địa chi, và nhiều bài mang tính tâm linh của cô Wild... Cháu đã cảm phục rất nhiều về tài năng học thuật của bác Thiên Sứ trong bài của bác, qua đó, cháu thấy rằng, chỉ có ai đó là 1 con người tâm huyết, yêu tổ quốc, học thuật tinh thông mới có thể viết những cuốn sách quý báu chứa đựng sự chủ quyền, niềm tự hào dân tộc như vậy. Cháu nhiều lần vẫn nghĩ là không biết Trung Tâm có đề bạt môn học thuật phong thủy xuất phát từ Việt Nam lên làm Di sản văn hóa phi vật thể... Mới đầu, đọc các topic trên 4rum càng đọc càng thích, rồi còn có thêm cả mấy box tư vấn nữa, cái mà ai cũng tò mò, vậy là cháu cũng lập topic tư vấn, nhưng rồi cháu cũng cảm thấy ngại lắm, nên cháu không dám tư vấn nhiều, chỉ đọc và học hỏi là chính. Sau đó, cháu tự nhận ra rằng, diễn đàn mình chủ yếu thiên về học thuật và hoạt động để duy trì cái sự thật đã được chứng minh mà không ai có thể chối cãi được đó là nền văn hiến Việt 5000 năm bên bờ sông Dương Tử. Vì thế, bác đừng cảm thấy buồn là rằng không có ai quan tâm đến những di sản dân tộc. Cháu quan tâm lắm, và cháu nghĩ cũng còn nhiều cơn sóng ngầm cũng quan tâm như cháu nhưng chưa có dịp đăng nhập nick vào 4rum để cảm ơn và trò chuyện với bác đó! Dạo gần đây cháu vừa đi học vừa đi làm rồi học thêm lớp ngoại khóa nữa nên quỹ thời gian cũng không có nhiều. Chứ nếu có thời gain thư thả là cháu hay đọc các bài viết lắm! Bài nào cũng rất đáng để đọc, đọc bài nào cũng thấy mình giống như cóc ngồi đáy giếng. Bác ah, việc duy trì diễn đàn là rất nên, để con cháu như tụi cháu có nơi để học tập, nơi để nghe các bô lão nhâm nhi li trà kể chuyện sử Việt, tìm về cội nguồn của mình. Cháu mong bác đọc qua các lời của cháu và lấy làm động viên dù nó không hay nhưng cũng là xuất phát từ tấm lòng cháu, cháu cũng có nhiệt huyết cho diễn đàn mình, rồi bác hãy từ từ cân nhắc về quyết định của mình bác nhé! Chúc Bác Thiên Sứ thật nhiều niềm vui! ^^ RQ
    1 like
  17. Thực ra điều này Đức Phật đã dạy lâu rồi - "Tất cả chúng sinh đều có Phật tính", Tức khả năng nhận thức. Không chỉ có cá mà là muôn loài sinh vật đều có cảm giác đau đớn, hạnh phúc. Bởi vậy Phật giáo kiêng sát sinh đến tận sâu bọ là vậy - Mùa An cư kiết hạ là một thí dụ: Các tăng ni, sư sãi ở trong chùa, kiêng đi ra ngoài sợ dẫm phải côn trùng sinh sôi , nảy nở trong mùa này. Lý học Đông phương cũng xác định rằng: "Vạn vật đồng nhất thể". Nhưng vì cách diễn đạt theo ngôn ngữ Phật giáo và ngôn ngữ Lý học không phải là ngôn ngữ hiện đại. Nên việc Đức Phật kêu gọi ăn chay, không sát sinh có vẻ như là một tín ngưỡng, chứ không phải là một sự cảm thông với muôn loài do hiểu biết. Nhưng "chân lý chỉ có một". Nên khi tri thức khoa học hiện đại càng phát triển thì con người ở Kỷ nguyên này sẽ càng thấy chia sẻ cảm thông được với muôn loài. Bài viết trên là một thí dụ. Lúc ấy, con người sẽ thấy một cuộc sống hòa nhập với thiên nhiên chính là cuộc sống gần với chân lý nhất. Đây là lời tiên tri của tôi: Nhanh thì vài năm nữa, muộn không quá 100 năm sau, nền khoa học kỹ thuật của con người sẽ tạo ra được những phương tiện mà từ đó con người có thể hiểu được "tiếng nói" của một số sinh vật.
    1 like
  18. Bởi vậy, chỉ vì chúng ta không nghe được tiếng nói của muôn loài, không chia sẻ được tâm trạng của chúng. Thực sự chúng cũng đau đớn, vui mừng như chúng ta vậy. Bởi vậy, tàn sat chúng sẽ mang nghiệp chướng rất nặng nề. Đây cũng là một trong những nguyên nhân để tôi thường thả chim là vậy.
    1 like
  19. Ai bảo chăn trâu là khổ Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao
    1 like
  20. Lạy Chúa! Sao lắm thánh nhân thế? Kiểu này ra đường Thiên Sứ phải vái lạy lung tung cả. Híc.
    1 like
  21. Hôm qua Tetpy đi ăn uống với bạn, tình cờ nghe chuyện này. Vừa rồi miền trung có bão lớn nên mạng viễn thông gặp nhiều sự cố đứt dây, nghẽn mạng, mất điện nên trạm ko hoạt động được,... nên cty phải điều nhân viên kỹ thuật các tỉnh khác đến Đà NẴng, Quảng nam,... hỗ trợ. Có 1 anh nhân viên kỹ thuật ở Đắc Lắc xuống thị trấn Nam Phước của Quảng nam hỗ trợ mấy ngày ở đó. Vì lụt lội nên chả có gì để ăn, anh ta vét mấy đồng còn lại lội nước mua mì tôm ở 1 quán tạp hóa. Anh ta mua 4 gói mì gói, 1 gói thuốc lá Con ngựa, chủ tạp hóa lấy của anh ta 100.000 ngàn chẵn! Cái việc buôn gian bán lận và bắt chẹt người mua thì ....phổ biến quá! Bây giờ Tetpy đang ngồi viết mà vẫn còn thấy tức cho anh kia.
    1 like
  22. Có một lần Đức Annan hỏi Đưc Phật Thích Ca:- Trong ly nước này có 8.4000 chúng sinh. Nếu kẻ đệ tử này uống ly nước này thì phải chăng phạm tội sát sinh. Theo bạn thì thế nào?
    1 like
  23. bổ sung thêm 1 số tư liệu mà H tra cứu từ nhiều sách khác nữa. do sách lục nhâm tiếng việt không có nhiều nên khó so sánh các cách tính Quý Nhân. Tra cứu các sách tiếng Hán cũng có 3 cách an khác nhau: Cách 1: Sách "đại lục nhâm tâm kính" viết: giáp mậu canh du đại tiểu cát, ất kỷ thần truyền trú dạ phân, bính đinh tảo hợi mộ cư dậu, lục tân thường ngọ phúc lai dần, nhâm quý lập xử vu tỵ mão, bất giáng thiên cương tác quý nhân. giải: giáp mậu canh nhật đán trị Đại Cát < Sửu>, mộ trị Tiểu Cát < Mùi> ; ất kỷ nhật đán trị Thần Hậu < Tý>, mộ trị Truyền Tống < Thân> ; bính đinh nhật đán trị Đăng Minh < Hợi >, mộ trị Tòng Khôi < Dậu> ; lục tân nhật đán trị Thắng Quang < Ngọ>, mộ trị Công Tào < Dần> ; nhâm quý nhật đán trị Thái Ất < Tỵ>, mộ trị Thái Xung < Mão>. Đán là buổi sớm mai chỉ ban ngày. Mộ là buổi chiều tối chỉ ban đêm. Cách 2: Sách "đại lục nhâm thám nguyên" viết: Luận Đán Quý ca viết: giáp dương mậu canh ngưu, ất hầu kỷ thử cầu, bính kê đinh trư vị, nhâm thố quý xà du, lục tân phùng hổ thượng, dương quý nhật trung trù. Luận Mộ quý: giáp ngưu mậu canh dương, ất thử kỷ hầu hương, bính trư đinh kê vị, nhâm xà quý thố tàng, lục tân phùng ngọ mã, âm quý dạ thời đương. Cách này giống với cách anh VinhL đã trình bày bên trên. Cách 3: Sách "lục nhâm thị tư" viết: giáp mậu kiêm ngưu dương, ất kỷ thử hầu hương, bính đinh trư kê vị, nhâm quý thố xà tàng, canh tân phùng hổ mã, vĩnh định quý nhân phương. Giải: Nhật dụng thượng nhất tự, Dạ dụng hạ nhất tự. Như Giáp Mậu nhật Nhật chiêm ứng dụng ngưu tự, tiện tòng thiên bàn Sửu thượng khởi Quý nhân, thị vi Dương quý. Giáp Mậu nhật Dạ chiêm, ứng dụng dương tự, tiện tòng thiên bàn Mùi thượng khởi Quý nhân, thị vi âm Quý…… Nghĩa: Ngày thì dùng chữ đầu, Đêm dùng chữ sau. Như ngày Giáp Mậu ban ngày dùng chữ "NGƯU", ứng với Thiên Bàn Sửu khởi Quý Nhân , là Dương Quý. Ngày Giáp Mậu ban đêm dùng chữ "DƯƠNG", ứng với Thiên Bàn Mùi khởi Quý Nhân, là Âm Quý,... Tóm lại: Cách 1: có cách sách viết giống nhau như: đại lục nhâm tâm kính, lục nhâm cảnh hữu thần định kinh , lục nhâm đại toàn, đại lục nhâm chỉ nam. Cách 2: có cách sách viết giống nhau như: đại lục nhâm thám nguyên, lục nhâm loại tụ, lục nhâm trích yếu, nhâm học toả ký, lục nhâm bí tịch. Cách 3: có cách sách viết giống nhau như: lục nhâm thị tư, lục nhâm đại chiếm, đại lục nhâm kim khẩu quyết.
    1 like
  24. NHỮNG TRÁI TIM BÍ ẨN BẮC VIỆT NAM - ĐẦU THẾ KỶ XX Cử Trung chậm rãi mở tờ "Trung Bắc Tân Văn". Bỗng hắn giật mình, cái "píp" đang gậm trên miệng rơi xuống nền nhà, một hàng tít lớn chạy hết tám cột báo, ngay đầu trang hai đập vào mắt hắn: "Triệu phú An Nam". Dưới hàng tít đó là hình một người đàn ông ăn mặc ra lối Tây, đeo kính trắng đang mĩm cười. Đó chính là tham Tuấn, bạn cũ của hắn. Hắn tái mặt thốt lên: "Thế là cả bọn chúng đều trúng độc đắc! Trời! Một triệu đồng bạc Đông Dương! Không lẽ bọn chúng đã đổi trái tim cho quỷ sứ thật?". Hắn buông tờ báo đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, dáng trầm ngâm. ナ Lúc ấy, là một đêm trăng muộn cuối hè. Trên trời muôn ngàn vì sao lấp lánh như ngọc rắc, đang lung linh toả ánh sáng mờ ảo xuống trần gian. Trong vườn của một ngôi nhà xây theo lối cổ ở cuối phố Quan Thánh - Hà Nội, cử Trung đang cùng ba người bạn chén tạc chén thù chờ xem hoa quỳnh nở. Vầng trăng lưỡi liềm đã chênh chếch đỉnh đầu. Trong bụi quỳnh, những cánh hoa rung rung, rồi từ từ xoè ra như bàn tay ngà của tiên nữ đưa xuống trần gian. Gió từ hồ Trúc Bạch sau vườn thổi tràn vào mát lạnh làm những cành hoa đung đưa. Đoá quỳnh như một đám mây trắng bồng bềnh. Trên áng mây hoa đó, như có nàng tiên áo trắng đang vũ điệu Nghê thường. Mọi người tỏ ra ngây ngất trước sự nhiệm mầu của tạo hoá khi hoa quỳnh nở. Đúng vào lúc đó, từ trong bóng tối của hòn giả sơn phía sau vườn, một người loạng choạng bước ra, cười ngặt nghẽo: - Thì ra các bác tụ tập ở đây uống rượu, thế mà không gọi nhà em uống với cho vui. Vừa nói, người đó vừa ngật ngưỡng bước tới, lấy chai rượu đang kẹp trong nách đặt mạnh xuống bàn như một lễ vật nhập tiệc. Phán Thông khó chịu nói mát: - Quí quá hoá, ông mới sang chơi - Y quay lại đám bạn - Đây là ông cử Khôi, trước là lý cựu làng Vũ Đại, bây giờ là hàng xóm của tôi. Ông ấy có tật uống rượu suốt ngày như Lý Bạch tiên sinh. Mọi người miễn cưỡng gật đầu chào, tỏ vẻ khó chịu. Lão lý Khôi cười hềnh hệch: - Tôi không dám so tài với bậc tiền bối. Nhưng nói về cái khoản uống rượu thì chắc Lý tiên sinh cũng phải thua tôi! Đầy tớ mang thêm bát đũa, lý Khôi chẳng khách sáo kéo ghế ngồi rồi rót rượu trong chai. Hắn mời mọi người, rồi ăn uống tự nhiên như vốn đã có mặt từ lâu. Đám thực khách mất hứng, chuyển đề tài từ hoa sang chuyện ăn nhậu, rồi chuyện làm ăn, kiếm chác ở cái thời buổi Tây, Tàu lộn xộn. Khi tiệc rượu đã gần tàn thì cử Trung cũng đã say lắm. Y nhìn khuôn mặt của đám bạn y, lúc tròn lúc méo. Đặc biệt lão lý Khôi trông cứ như quỷ sứ: mặt hắn gồ ghề, dài ngoẵng với cái cằm chẻ, thêm vào đó là hai cái tai giảo nhọn hoắt, lúc này nó có vẻ dài ra giống như hai cái sừng trên đầu con quỷ. Hắn còn nhìn thấy sau lưng lão lý Khôi thấp thoáng hai ba bóng người mờ ảo, như cô hồn bám theo ma quỷ. Cử Trung lắc lắc cái đầu nhìn kỹ: mấy bóng cô hồn biến mất như nhập vào người lão lý Khôi, chỉ thấy mình hắn vừa uống rượu vừa cười hồng hộc. Nhưng chỉ được một lát, mấy bóng cô hồn lại hiện ra nhập nhoạng với lão Khôi. Cử Trung mang mang nghe như hắn nói: - Nếu phải đổi trái tim cho quỷ sứ để lấy một triệu bạc Đông Dương, chắc các bác cũng sẵn lòng đổi chứ? Thật đơn giản mà lại lắm tiền, chẳng phải lo nghĩ kiếm chác cho mệt xác! Nói xong hắn rót rượu và nâng chén. Cử Trung còn nghe bọn bạn hắn cùng ồ cả lên như hưởng ứng. Tham Tuấn nói: - Đổi chứ! Với cái giá đó thì cả thân tôi cũng đổi cho quỷ được, có sá gì một quả tim. Nói xong hắn cười hô hố. Lý Khôi gật gù tỏ vẻ bằng lòng, tự tay rót rượu đưa cho Tham Tuấn. Hắn ngửa cổ uống cạn. Phán Thông ra vẻ lý luận: - Theo cách trí của văn minh Thái Tây bây giờ thì quả tim chỉ để lưu thông máu huyết. Đổi lấy một quả tim khác thì có gì mà không được. Miễn là máu vẫn chảy phải không các bác? - Phải rồi! Phải rồi! - Tú Can gật gù tán thưởng, giọng lè nhè - Ở đời này thiếu gì thằng chết vì vài đồng bạc thì một triệu đổi lấy quả tim là quá rẻ! Ai chứ tôi thì tôi đổi ngay, chả cần phải tính toán! Lý Khôi đắc ý cười rống lên. Hắn lại rót rượu trong chai của hắn vào chén - một thứ rượu trắng đùng đục, cay nồng mà lúc nãy cả bọn đều chê, đưa cho tú Can và phán Thông. - Tốt! Tốt lắm! Thế thì chúng ta phải uống cạn chén rượu này để chứng tỏ sự nhất trí của chúng ta! Mấy người bạn của cử Trung reo hò hưởng ứng. Họ lần lượt uống cạn chén rượu và lảo đảo. Lý Khôi bước tới bên cử Trung nhăn nhở: - Thế nào? Uống đi chứ! Sao? Không bằng lòng đổi hả? Một triệu bạc Đông Dương, người ta có thể hoá điên vì nó. Ha! Ha! Khi hắn nói, hơi rượu phả ra nồng nặc từ cái miệng đen ngòm vì gãy mấy cái răng cửa, có hai cái răng nanh nhọn hoắt chìa ra ngoài. Hắn lại đứng trong bóng tối của lùm cây. Anh trăng rọi qua kẻ lá đung đưa, chiếu vào khuôn mặt gồ ghề của hắn làm cho nó loang lổ, lấp loáng trông thật ghê sợ. Đôi mắt tròn xoe, long lên sòng sọc nhìn như xoáy vào tim cử Trung. Hắn rùng mình, không hiểu đây là lão lý Khôi hay quỷ sứ hiện hình. Hắn thét lên: - Đồ quỷ sứ! Cút đi. Tao không thể bằng lòng với một bọn hạ đẳng như chúng mày. Cử Trung loạng choạng đứng dậy. Một mùi tanh dội lên từ trong bụng - hắn ôm cổ họng "hự" lên một tiếng rồi nôn thốc nôn tháo. Đầu hắn ong ong như búa bổ, mắt hắn hoa lên. Nhưng hắn cũng ráng với tay lấy cái liễn cơm trên bàn, quăng về phía lão lý Khôi. Đám bạn hắn vội đứng bật dậy can hai người: - Thôi đi bác Trung! Bạn bè uống rượu nói đùa một tí cho vui! Có gì đâu mà bác làm quá thế! - Bác Trung say quá rồi! Vào ngủ đi. Phán Thông quát đầy tớ dìu cử Trung vào phòng. Khi đi, hắn còn mang máng nghe họ xúm xít xin lỗi lão lý Khôi và tỏ ý chê trách hắn không xứng đáng với tư cách của bậc thượng lưu trí thức. Hắn bực tức lảm nhảm: - Tao! Tao từ cả bọn chúng mày. Một bọn người hạ đẳng chơi với quỷ sứ! Chúng mày sẽ bị trừng phạt. * Hắn cau mặt đi đi lại lại trong phòng. "Không hiểu lúc đó tại ta say rượu hay lão lý Khôi đúng là quỷ sứ hiện hình? Không lẽ ở thời buổi văn minh Thái Tây này mà lại còn có ma quỷ?". Hắn lẩm bẩm nghi hoặcナ Nhưng sự thật sờ sờ trước mắt hắn: "Cả￸ ba thằng bạn hắn đều lần lượt có một triệu bạc Đông Dương của lô độc đắc trong ba kỳ xổ số liên tiếp, như có một phép lạ?ナ" - Cái giá mà bọn nó thoả thuận đổi trái tim cho quỷ để có - "Ta phải tìm cho ra lẽ!". * Một lát sau, chiếc xe tay gọng đồng bóng loáng do phu xe nhà kéo, chạy bon bon về phía cuối đường Quan Thánh. Trên xe, cử Trung ngồi đăm chiêu suy nghĩ. Phán Thông, kẻ trúng độc đắc đầu tiên đã bán căn nhà của hắn dọn đi nơi khác. Nghe nói hắn hùn vốn với Tây mở đồn điền chè trên mạn ngược và sắm nhà Tây ở Hải Phòng, Đồ Sơn gì đó. Cử Trung gõ cửa nhà lão lý Khôi, một căn nhà tồi tàn lọt thỏm giữa dãy phố sang trọng. - Cứ vào! - Tiếng lão lý Khôi nói vọng ra. Cử Trung đẩy cửa bước vào. Lão đang uống rượu, trên bàn lăn lóc mấy quả chuối xanh và đĩa muối ớt. Nhìn thấy cử Trung, lão đứng dậy ngơ ngác một chút rồi gằn giọng: - À! Thì ra là ông! Quí hoá quá! Thật phúc đức cho một thằng hà tiện như tôi, lại được một người sang trọng như ông hạ cố tới chơi! Lão chỉ chiếc ghế đẩu rồi hạ giọng: - Mời ông ngồi! Thế nào? Mấy ông bạn sang trọng của ông không ngó tới ông hả? Nghe đâu họ có cả triệu bạc Đông Dương đấy! Một bọn xỏ lá phải không ông? - Tôi đến đây chính vì việc đó. Cử Trung cố gắng làm mặt nghiêm nghị cho ra vẻ quan trọng trả lời lão Khôi. - Sao? Định bắt họ chia hả? Ha! Ha! - Lão lý Khôi cười phá lên - Này! Tôi nói cho ông cử nghe. Cái loại người được gọi là cao quý như ông làm gì có được hành động cao quý ấy! Ông muốn lấy tiền của họ thì phải đổi lấy một cái gì chứ! Cử Trung tím mặt vì bị xúc phạm, nhưng cố bình tĩnh nói: - Vâng! Đó chính là điều tôi muốn hỏi ông - hắn đi thẳng vào đề - Có phải chính họ đã đổi trái tim cho ông để lấy một triệu Đông Dương phải không? Lý Khôi há hốc cái miệng mất hết răng cửa, có hai chiếc nanh chìa ra ngoài tỏ vẻ ngạc nhiên: - Ông nói cái gì? Một thằng như tôi mà lại có bạc triệu để đổi cho họ? Hố! Hố! Hố! - Lão lý Khôi cười rống lên. Bỗng hắn xụ mặt, đôi mắt long lên dữ tợn: - Ông điên rồi! Đúng là ông điên rồi! Hãy cút đi, đồ điên loạn! Nói xong, lão thuận tay cầm chén rượu ném thẳng vào người cử Trung. Trong nhà, tiếng chân người chạy ra rầm rập. Cử Trung vội đẩy cửa lách ra ngoài. Hắn còn nghe lão Khôi la hét: - Cút đi! Thằng khốn nạn, mày muốn có tiền thì phải đi chơi với quỷ. Thấy chủ ra, anh phu kéo chiếc xe tới. Hắn leo vội lên xe rồi hất hàm: - Đến nhà ông tham. Nói xong hắn lẩm bẩm: - Thật là khó hiểu. Hắn được tham Tuấn đón tiếp một cách lịch sự nhưng nhạt nhẽo trong một phòng khách sang trọng được bày trí ra lối Tây, vì tham Tuấn đã vào dân Tây. Chủ khách an toạ. Tham Tuấn rót chén nước lọc đẩy về phía cử Trung: - Mời ông xơi nước. Nói đoạn, hắn với tay lấy gói Cotab để trên bàn rút một điều thuốc gõ gõ lên móng tay, rồi châm lửa hút. Hắn không mời cử Trung. Sau khi thưởng thức một hơi thuốc thơm, hắn phà khói và chậm rãi nói với sắc mặt lạnh lùng: - Đã hơn hai năm nay, kể từ bữa uống rượu ở nhà thầy phán Thông, nay mới gặp lại ông. Tôi cứ nghĩ rằng ông sẽ không bao giờ gặp lại chúng tôi nữa chứ! Nay ông ghé nhà chắc có điều gì muốn nói? Cách đối xử của tham Tuấn làm cử Trung ngượng ngùng lúng túng. Hắn cố bình tĩnh nói ấp lững: - Vì đời có nhiều chuyện lạ, nên tôi đến hỏi ông! - Đời chẳng có gì lạ. Kể cả việc tôi vừa trúng độc đặc. Cử Trung vội vã chớp lấy câu nói tham Tuấn: - Bác tham ạ! Đó chính là chuyện mà tôi muốn. Tham Tuấn gạt ngang: - Nếu tôi không trúng thì có người khác trúng, đâu có gì lạ. - Cái lạ là ở chỗ bác với phán Thông và cả tú Can đều lần lượt trúng số ba kỳ xổ số liên tiếp sau bữa uống rượu ở nhà phán Thông - Cử Trung dừng lại thăm dò - Tham Tuấn ngồi im, mặt lạnh như tiền. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cử Trung: "Đúng là sắc diện của thằng mang trái tim của quỷ". Hắn nói tiếp: - Nếu tôi không nhầm thì lúc đó các bác đã bằng lòng đổi trái tim cho quỷ để có một triệu đồng?!. Tham Tuấn tái mặt, hắn gạt ngang với một giọng đều đều: - Này anh cử! Cái đó chỉ là chuyện rượu vào lời ra, không liên quan gì đến anh. Tôi còn nhớ hôm đó anh đã tệ đến mức ói mửa một cách khiếm nhã, không ra cái thể thống gì, lại còn nguyền rủa rồi từ chúng tôi. Anh coi chúng tôi như một lũ côn đồ đi theo ma quỷ. Tôi cứ tưởng sẽ không bao giờ còn gặp mặt anh nữa. Những điều anh hỏi tôi, đến mật thám Sở Liêm phóng cũng chưa có quyền hỏi tới. Theo tôi, chuyện lạ nhất trên đời này là thằng đã khinh rẻ bạn bè, tỏ ra cao thượng, nhưng lại muốn trở lại thân quen khi bạn nó giàu có! Tham Tuấn nói một hơi, cử Trung sạm mặt vì bị xúc phạm. Hắn dằn mạnh cốc nước xuống bàn: - Anh Tham! Tôi cũng không ngờ anh lại có lối nghĩ về bạn bè một cách thô bỉ như thế. Khi anh say, anh đổi trái tim cho quỷ, thì khi tôi say, say thật sự, tôi quá lời. Nhưng anh đừng vội nghĩ rằng tôi đến đây vì anh trúng độc đắc, có một triệu bạc Đông Dương, mà anh đã vội khinh rẻ bạn bè. Tôi không giàu bằng anh, nhưng cũng không phải dân hạ lưu. Rồi anh sẽ thấy: tự tôi sẽ tạo dựng nên cơ nghiệp chứ không phải như bọn anh, những kẻ chấp nhận đổi trái tim cho quỷ sứ để làm giàu! Nói xong hắn đứng phắt dậy, xô ghế, mặt hầm hầm bước thẳng ra cửa. Tham Tuấn nhún vai, nói với theo kèm một cái cười nhạt: - Đổi trái tim cho quỷ để lấy tiền cũng chẳng lấy gì làm xấu, đâu có trộm cướp lừa đảo ai. Đổi chác sòng phẳng mà. Nếu có dịp, tôi khuyên anh cũng nên đổiナ Cử Trung bước mạnh lên xe, bực tức buông thõng một câu: - Về! Anh phu xe ngơ ngác vài giây rồi cắm cúi kéo chiếc xe đi. Suốt dọc đường, hắn lầm lỳ không nói một lời nào. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, đôi lông mày nhíu lại. Trong thâm tâm, hắn vẫn tin rằng các bạn hắn đã đổi trái tim cho quỷ để lấy tiền. "Một bọn đểu giả! Tiền! Chính tiền đã làm ra những thằng đểu". Hắn đã bị mạt sát, sỉ nhục bởi những thằng đểu nhưng có tiền. "Hừ!" - hắn nghĩ - "Suy cho cùng thì thằng nào cũng cần có tiền. Chính ta cũng vì có tiền mà thằng culi xe kia gò lưng kéo ta đi và chịu để cho ta quát tháo, sỉ vả. Ha! Ha! Rút cuộc cả thế giới đều quay cuồng vì tiền!". Hắn nhếch mép cười nham hiểm. "Ta phải giàu có, phải có tiền để có tất cả, cái bọn đểu giả đó phải quỳ phục khi ta trở thành phú gia địch quốc mà không cần đổi trái tim cho quỷ. Bọn này sẽ biết tay tao!". * * * Gần mười năm trời trôi đi, ông cử Trung trở thành tay cự phú. Người ta đồn rằng: Ông ấy có cả chục đồn điền lớn trên mạn ngược và cả ở xứ Nam kỳ. Ông ấy còn làm chủ nhiều khách sạn, cao lâu sang trọng ở nhiều tỉnh, thành phố Bắc kỳ. Ấy là chưa kể ruộng vườn vô số kể và hàng dãy phố lớn nhỏ cho thuê với đủ mọi giá ở Hà Nội, Hải Phòng. Sự giàu có đó người ta cho rằng đến Tây cũng phải nể và ông Bạch Thái Bưởi có sống lại cũng đến lắc đầu. Nhưng có điều mà ai cũng thấy ở ông cử Trung là sự lạnh lùng sắt đá. Hình như cả đời ông chưa hề biết thương xót và cũng chưa hề làm gì có thể được gọi là từ thiện. Những người tỏ ra sành sỏi về tâm lý học cho rằng: "Sở dĩ ông cử có cái tính đó, vì sự nghiệp của ông bắt đầu là do mở sòng bạc và cho vay cắt cổ". Ông đánh giá chính xác từ giá trị cái vương miện của đức Hoàng thượng, cho đến cả manh áo rách của thằng ăn mày và ông sẵn sàng cho cầm nếu thấy có lợi cho ông, chẳng cần biết đến quốc sỉ và lương tâm. Ông tỏ ra hài lòng, khi những con bạc thua cháy túi đem tài sản cầm cố cho ông với giá rẻ mạt, để cay cú nướng tiếp vào cuộc đỏ đen. Nhiều kẻ phải bán vợ, đợ con, tán gia bại sản vì ông. Ông làm giàu trên sự thất cơ lỡ vận và khốn cùng của con người, nên ông không thể xúc động và thương hại họ được. Sự sòng phẳng lạnh lùng đến độ tàn nhẫn đã mang lại cho ông cơ ngơi của nhà triệu phúナ Cử Trung đã thoả mãn với sự nghiệp của mình. Hắn nghĩ đến những thằng bạn khốn nạn đã khinh bỉ và sỉ nhục hắn. Với kinh nghiệm của kẻ đã từng trải trong việc kinh doanh, hắn đoán không sai lầm khi cho rằng: đám bạn của hắn đã sạt nghiệp, hoặc may mắn lắm thì cũng chỉ hưởng nhàn chứ không thể hơn hắn được. Hắn tin rằng, với tài sản hàng trăm triệu như hắn thì những thằng bạn ấy sẽ phải phun ra những điều bí ẩn của chúng nó để đổi lấy chút ơn huệ do hắn ban cho, như trước đây chúng đã đổi trái tim cho quỷ. Nhưng đám người ấy bây giờ ở đâu? * * * Vào chập tối đêm giao thừa năm Tý. Đường phố Hà Nội vắng vẻ trong không gian lạnh lẽo và mờ mịt vì mưa bụi. Có một lão ăn mày lê từng bước chậm chạp trên hè phố. Thỉnh thoảng hắn lại ôm ngực, ho lên từng cơn làm cho thân hình gầy gò của hắn run bần bật một cách thảm não. Hắn hy vọng có một nhà nào đó còn mở cửa để xin ăn. Nhưng mọi nhà đều đóng cửa im ỉm chờ đón giao thừa và hắn cứ thế lê bước chân trong gió mưa lạnh lẽo. Đến một ngôi nhà xây theo kiểu biệt thự ra lối Tây gần đầu phố Cửa Đông, ý chừng quá mệt mỏi và bị cơn đau hành hạ, hắn té nhủi xuống người va vào cánh cửa. Tiếng động bất ngờ làm đàn chó Tây trong nhà cùng rồ lên sủa ong ỏng. Nghe tiếng chó sủa dai dẳng, một anh đầy tớ chạy ra mở chiếc cửa ô nhỏ trên cánh cổng sắt nhìn ra ngoài. Thấy lão ăn mày, anh lớn tiếng quát. - Cút ngay! Ai cho mày nằm trước cửa nhà ông! Gặp người, lão ăn mày ngóc đầu dậy, thều thào năn nỉ: - Xin ông làm ơn làm phúc cho kẻ bệnh tật khốn khổ này, miếng cơm hớp cháo sống qua ngày! Tôi kiệt sức quá rồi! Tôi không thể lết đi được nữa. Anh đầy tớ nhăn mặt: - Mày biết đây là đâu không mà dám lại xin ăn? Nhà ông cử Trung đấy! Ông chủ chúa ghét những bọn khố rách áo ôm xin xỏ, cút đi chỗ khác! Ở đây không có gì cho mày đâu! Nghe đến tên cử Trung, mắt lão ăn mày sáng lên hy vọng: - Thưa ông! Có phải ông cử Trung mà ông nói đấy là ông Bùi Thế Trung, con cụ án Phát, nhà trước ở phố Hàng Đồng không ạ! Tôi là tú Can vốn có quen ông cử Trung từ trướcナ Anh đầy tớ nhăn mặt: - Mày đừng có láo, dám gọi tên tục ông chủ tao! Không bước ngay, ông thả chó ra bây giờ! Nói xong, anh đầy tớ đóng sập ô cửa và bước vào nhà. - Cái gì ngoài đó thế mày? - Cử Trung hất hàm hỏi. - Dạ bẩm ông! Có thằng ăn mày nằm ngoài cổng. Con đã đuổi, nhưng nó không chịu đi. Nó còn xưng tên là tú Can và nói có biết ông chủ ạ! Cử Trung giật mình: - Hả! Nó nói nó là tú Can hả? - Dạ bẩm vâng! - Nó còn nói gì nữa không? - Dạ bẩm! Nó còn biết tên họ ông chủ và biết ông là con cụ An, trước ở phố Hàng Đồng. Cử Trung nghĩ bụng: "Có lẽ là tú Can thậtナ". Hắn ra lệnh cho anh đầy tớ: - Mày ra đưa nó vào nhà bếp, cho nó ăn uống tắm rửa, rồi lấy một bộ quần áo cũ của chúng mày đưa cho nó mặc. Sau đó bảo nó chờ đấy, tao sẽ xuống gặp! Anh đầy tớ ngạc nhiên: Đây là lần đầu tiên anh thấy ông chủ giúp một kẻ ăn màyナ Nửa giờ sau, cử Trung bươc xuống nhà bếp, tú Can cũng vừa ăn xong bát cháo. Sự tàn phá của thời gian trong một quãng đời khốn nạn, khiến cho đường nét và điệu bộ của lão ăn mày không còn cái gì là của tú Can gần mười năm về trước. Cử Trung hất hàm hỏi: - Ông có phải là tú Can trước ở phố Hàng Bồ không? Lão ăn mày giương đôi mắt mệt mỏi nhìn kỹ vào người vừa hỏi mình: - Ông! Ông là ông Trung ở phố Hàng Đồngナ? Nói chưa hết câu, tú Can ôm ngực ho sù sụ. Cử Trung gật đầu: - Tôi cũng có ý định tìm kiếm mấy ông. Phán Thông, tham Tuấn bây giờ ở đâu? - Thưa ông! Ông phán Thông tôi nghe nói ông ấy hùn mở đồn điền với Tây ở trên mạn ngược, làm ăn cũng phát tài lắm. Nhưng hồi các quan Tây đánh nhau với quân của cụ Đề Thám, ông ấy đã chết trong loạn lạc rồi. - Còn tham Tuấn? Ông có nghe gì không? - Thưa ông! Tham Tuấn lúc có tiền, hắn lấy thêm vợ lẽ và mua cho cả dãy nhà ở phố Nhà Hoả bây giờ, lâu lâu hắn lại về đấy ở. Không may bị hoả hoạn, cháy to lắm! Nó với con vợ lẽ cũng chết cháy cả. Sau khi nó chết, con vợ cả đi lấy Tây rồi! Cử Trung cười nhạt: - Còn ông? Cả triệu bạc Đông Dương đâu mất cả mà lại đến nông nỗi này? - Thưa ông! Tôi sau khi trúng số độc đắc được vài năm thì vợ tôi chết vì ho lao. Nói đến đây, tú Can lại ôm ngực ho lên sù sụ, máu ứa ra hai bên mép, hắn quệt máu vào tay áo rồi hổn hển nói tiếp: - Còn con trai tôi thì chết trong đợt lính tập sang Tây. Thế là tôi chán đời, bao nhiêu tiền bạc nướng vào cô đầu, nhà thổ và vào sự đen đỏ trường đời hết cảナ Tú Can thở dài: - Âu cũng là sự trừng phạt của số kiếp. Tôi mong ông thương tình ra tay cứu vớt. Suốt đời tôi xin đội ơn ông! Cử Trung nheo mắt nhìn tú Can một cách khinh bỉ: - Sao ông không tìm đến lão lý Khôi mà cầu cứu hắn.Chính hắn đã mang lại bạc triệu cho các ông kia mà. Tú Can nhìn cử Trung ngơ ngác, có vẻ như không hiểu hắn nói gì. Tú Can ấp úng: - Lý Khôi chết rồi! Hình như chết rồi! Không thấy hắn đâu cảナ! - Sao! Hắn ra sao rồi? - Cử Trung hỏi đồn. Tú Can mặt tái mét, hổn hển nói lắp bắp: - Tôi! Tôi cũng chỉ nghe nói lại. Vì sau khi cả bọn tôi trúng số thì cũng bàn nhau ghé lão lý Khôi chơi, định cho lão ít tiền. Khi đến nơi thì người nhà lão cho biết: cách đó ít lâu, lão ra mé hồ Trúc Bạch sau nhà câu cá làm đồ nhắm rượu, nhưng không thấy trở về. Bên chỗ lão ngồi câu, người ta tìm thấy đôi guốc mộc lão vẫn đi, mồi câu cá và cả cái cần câu nổi bên hồ, nhưng chẳng thấy lão đâu cả. Ai cũng nghĩ lão say rượu rồi chết đuối. Nhưng mò thì không thấy xác, cả tháng cũng không thấy xác nổi lên. Mà cái hồ Trúc Bạch cũng không lấy gì làm lớn lắm. Rút cuộc cũng không ai biết lão ra làm sao. "Thật đúng là một con quỷ, nó đã biến mất!" - Cử Trung nghĩ bụng, hắn gằn giọng: - Này tú Can, chắc ông còn nhớ bữa rượu cuối cùng của chúng ta ở nhà phán Thông chứ? Nếu ông chịu nói thật liên hệ giữa lão lý Khôi với mấy cái giải độc đắc của các ông thì tôi sẽ cho ông ít tiền để sống! Tú Can trợn mắt nhìn cử Trung, có vẻ ngạc nhiên. Cử Trung cau mặt, sẵng giọng nói thẳng: - Mày đừng giả vờ, có phải đêm hôm đó chúng mày đã thoả thuận đổi trái tim cho lão lý Khôi quỷ sứ đó, để lấy một triệu bạc Đông Dương phải không? Nói đi! Không nói thì bước ngay ra khỏi nhà tao và tiếp tục sống nốt cuộc đời khốn nạn của màyナ Tú Can tái mặt vì xúc động và đau đớn, hắn ngồi đực ra. Cử Trung nhếch mép cười mai mỉa: - Nói đi chứ! Mày dám đổi trái tim cho quỷ để lấy tiền thì bây giờ mày cũng phải thấy cần đổi bí mật của quỷ để cứu lấy cái mạng mày chứナ Tú Can vẫn im lặng, ngồi trơ như đá một lúc rồi miệng hắn lẩm bẩm câu gì nghe không rõ. - Sao! Mày không chịu nói hả? Không nói thì cút! Bay đâu! Tống cổ thằng này ra khỏi nhà cho tao! Tú Can giật mình hốt hoảng, hắn chồm tới gần như quỷ dưới chân cử Trung, nói một cách vội vã: - Không! Không! Ông đừng đối xử tệ với tôi. Ông hãy nghe tôi nói đâyナ Vừa nói đến đấy, bỗng tú Can ôm ngực "hự" lên một tiếng, mắt trợn ngược, máu họng trào ra ngoài lảo đảo gục xuống. Hắn lăn lộn rên rỉ một hồi rồi nằm im bất động. Cử Trung cau mặt, lấy chân đá vào người lão, lão vẫn không nhúc nhích. Hắn bực tức văng tục: - Mẹ kiếp! Thật đen đủi. Năm hết Tết đến đi rước của nợ vào nhà mà không được cái tích sự gì! Hắn quay ra quát đầy tớ: - Bay đâu! Kiếm manh chiếu cũ bó nó lại, rồi đưa vào nhà thương thí cho tao! Nhìn đám đầy tớ xúm xít khiêng lão tú Can ra ngoài, cử Trung nhếch mép cười nửa miệng một cách ngạo nghễ. Hắn mở tủ lạnh lấy ra một chai rượu Tây rót đầy cốc, ngửa cổ uống cạn để thưởng cho chính hắn: hắn đã chứng tỏ được con người hắn mạnh hơn ma lực của quỷ! * * * 1000 NĂM SAU Một thông báo của ngành khảo cổ - qua các phương tiện thông tin đại chúng - đã làm chấn động dư luận: "Họ đã phát hiện được một trái tim người nguyên vẹn đến tận từng chi tiết, nhưng lại bằng đá trong một ngôi mộ cổ đào được ở vùng châu thổ sông Hồng thuộc miền Bắc Việt Nam. Mộ bia đào được cho biết đó là mộ của một con người tên Bùi Thế Trung sống ở đầu thế kỷ XX. Qua di vật còn lại, mặc dù di hài đã thành đất, các chuyên gia cho rằng: đây là một người khi còn sống, được coi là giàu có trong xã hội đương thời. Nhưng chính sự kiện tồn tại của trái tim đã mới là điều chú ý của các chuyên gia và dư luận." Ý kiến của các chuyên gia về lịch sử mỹ thuật trong Viện Khảo cổ cho rằng: Đây là một tác phẩm điêu khắc tiêu biểu của trường phái "cực hiện thực" tồn tại vào thời bấy giờ và tất nhiên là một tác phẩm có giá trị, nên đã được chủ nhân của nó: ông Bùi Thế Trung cho chôn theo khi chết, như tập tục cổ. Nhưng ý kiến của nhóm này nhanh chóng bị bác bỏ, khi người ta dùng tia quang tuyến chiếu xuyên qua trái tim đá. Họ thấy rằng: đó không phải là một trái tim bằng đá mà là một trái tim người bị hoá đá. Phát hiện này thật sự đã làm các nhà khoa học sửng sốt. Theo các chuyên gia về khảo cổ học cho biết: Trong lịch sử ngành khảo cổ, họ chưa hề thấy một hoá thạch thuộc phần mềm của một bộ phận trong cơ thể sinh vật, khi mà chính bộ xương của sinh vật đó - có cấu tạo gần với đá nhất - lại bị tiêu huỷ. Những sự kiện trên được đưa tới "TRUNG TÂM NGHIÊN CỨU HIỆN TƯỢNG LẠ TOÀN ĐỊA CẦU". Đây là một cơ quan rất có uy tín trong chức năng của nó. Những thành tích vĩ đại mà Trung tâm đã có trong cộng việc đóng góp vào kho tàng kiến thức của nhân loại, khiến cho mọi người kỳ vọng vào nó trong việc giải thích sự hiện hữu của một trái tim đã đầy bí ẩn. Nhưng ngay cả ở Trung tâm này, các chuyên gia cũng không thống nhất ý kiến. Cuối cùng người ta phải nhờ đến can thiệp của "Siêu máy tính điện tử". Đây là loại máy hiện đại nhất thời bấy giờ. Bộ nhớ của nó ghi lại toàn bộ kiến thức của nhân loại và có khả năng suy luận trên cơ sở những dữ kiện khổng lồ ấy. Dư luận lại một lần nữa sửng sốt về kết quả phân tích của "Siêu máy tính điện tử". "Sự hiện hữu của trái tim người hoá đá chỉ có thể giải thích được nếu người ta thừa nhận rằng: Khi con người sống với lý trí thuần tuý không xuất phát từ một căn bản nhân tính, để cho sự lạnh lùng của lý trí với mục đích vị kỷ bóp chết những rung cảm hướng thiện của tâm hồn, thì trái tim sẽ hoá đá sau khi chết. Đó là một thực tế chứ không phải là một hình tượng nghệ thuật". Vài ngày sau đó, mọi người lại được thông báo lập luận về vấn đề này của một chuyên gia có uy tín, đứng đầu nhóm các nhà bác học chuyên nghiên cứu về "Những vấn đề của con người và máy tính điện tử", giáo sư - tiến sĩ Niq Vidi. Ông ta cho rằng: "Suy luận của máy tính điện tử, được dựa trên trữ lượng dữ kiện to lớn là toàn bộ kho tàng kiến thức của nhân loại. Nhưng kho tàng đó chỉ là những thành tựu đã đạt được, chứ không phải là kết luận cuối cùng của chân lý tuyệt đối, vốn vô lượng vô biên như vũ trụ. Do đó, nó chưa thể bảo đảm tính tuyệt đối của sự kết luận". Hơn nữa, ông Niq Vidi cho rằng: "Sự hiện tồn của trái tim đá chỉ là một sự kiện duy nhất về loại này trong lịch sử nhân loại. Cần phải có một hiện tượng tương tự được lặp lại với một kết luận trùng hợp, mới có thể chứng minh cho kết luận của Siêu máy tính điện tử". Lập luận này khiến cho sự tìm hiểu về trái tim đá tìm được trong cổ mộ đi đến chỗ bế tắc. Do đó, những người có quan điểm nhân văn, những nhà đạo đức - xã hội học vẫn được sự ủng hộ của những người lạc quan với cuộc sống, có tâm hồn lãng mạn và yêu đời - khi họ cho rằng: Trái tim của con người, cơ quan nhạy cảm nhất với những cảm xúc hướng thượng và nhân bản, là biểu tượng của những giá trị tinh thần cao cả của nhân loại trong tình yêu cuộc sống, cho nên nó không bao giờ hoá đá. 19-12-1991 Tập truyện - Đêm 1002 của nàng Sheherazate. Nxb Phụ Nữ 1996
    1 like