-
Thông báo
-
Nội quy Lý Học Plaza
Nội quy này là bản mở rộng Nội Quy - Quy định của Diễn đàn. Khi tham gia mua bán, các thành viên phải tuân theo những quy định sau: Tiêu đề bài viết: Bao gồm: Chỉ dẫn địa lý, Loại hình Mua/Bán, Thông tin mua bán.
Chỉ dẫn địa lý: Tỉnh/thành nơi mua bán. Hoặc sử dụng định nghĩa có sẵn:TQ: Toàn quốc
HCM: TP Hồ Chí Minh
HN: Hà Nội
[*]Ví dụ: HCM - Bán Vòng tay Hổ Phách Nội dung bài viết: Mô tả chi tiết sản phẩm mua/bán
Bắt buộc phải có thông tin liên lạc, giá Mua/Bán
Bài mới đăng chỉ được phép up sau 03 ngày.
Thời gian up bài cho phép: 01 ngày 01 lần.
Các hành vi vi phạm nội quy này sẽ bị xóa bài hoặc khóa tài khoản mà không cần báo trước.
-
Leaderboard
Popular Content
Showing most liked content on 09/09/2012 in all areas
-
Sao không gọi giặc lạ, cho quen? Không khó lý giải nỗi bức xúc này, vì nó xới lại một vấn đề lịch sử, nhưng thực chất đang trở thành thời sự. >> Nhà có điều kiện, tội gì!/ Dễ 'dự báo' như... thi hoa hậu/ Tranh luận ghế nóng giám khảo và chuyện 'ngồi nhầm'/ Xin lỗi, chúng tôi đều... không chọn bạn! 1. Sau gần hai thiên niên kỷ, con cháu bà Trưng, bà Triệu lại khơi lên câu hỏi tưởng đã xưa như Trái đất: Hai Bà Trưng đánh giặc nào? Nỗi bức xúc bắt nguồn từ một bài tập đọc trong sách giáo khoa lớp 3 viết về cuộc khởi nghĩa Hai Bà Trưng (năm 40 - 43) mà không nêu đích danh kẻ xâm lược. Không khó lý giải nỗi bức xúc này, vì nó xới lại một vấn đề lịch sử, nhưng thực chất đang trở thành thời sự. Đằng sau đó là nỗi bức xúc về những điều dù biết rành rành mà nhiều khi không được gọi chính danh. Chẳng hạn, ai cũng hiểu những cái lạ đứng đằng sau cái quen đến nhẵn mặt là gì, ấy vậy mà vẫn cứ phải coi là lạ. Hay có những người, sự vật, hàng hóa biết rõ đến từ đâu, vẫn cứ phải gọi chung là từ "nước ngoài". Đó chỉ là vài ví dụ rất nhỏ trong vô số những chuyện hiểu nhưng phải chịu cảnh không thể "trắng đen sòng phẳng" ra được. Bức xúc, nhưng cũng lại đâm... mừng. Mừng vì nếu thực câu hỏi Hai Bà Trưng đánh giặc nào được khơi mào từ một đứa trẻ lớp 3, thì đúng là "con cháu chúng ta giỏi thật" và cũng thật tràn đầy tinh thần phản biện. Lâu nay chúng ta luôn lo lắng bọn trẻ lơi là với lịch sử, và mắc "bệnh" học gạo, chỉ biết cắm đầu "tụng" suông để kiếm điểm cao. Hàng ngàn điểm không lịch sử trong các kỳ thi cấp quốc gia và tình trạng dân ta không rõ sử ta đủ làm cơ sở cho những nỗi lo lắng đó. Nhưng có vẻ, không hẳn bọn trẻ quay lưng với lịch sử nói chung, mà là quay lưng với cách dạy lịch sử "lấp lửng, loanh quanh, thiếu minh bạch, nếu không muốn nói là né tránh, bưng bít"[1]. Chúng ta kêu gọi học sinh phải yêu sử để yêu nước mình. Nhưng có một thực tế như vị một giáo sư uy tín ngành sử từng chỉ ra là: "Chủ quyền ở Hoàng Sa và Trường Sa là trang sử bi hùng được viết bằng máu xương của các thế hệ người Việt Nam... Thế mà có cả một thời gian dài, vấn đề hiển nhiên và trọng đại này lại bị coi là "nhạy cảm" để rồi lịch sử không có lấy một dòng nào."[2] Hai Bà Trưng đánh giặc nào? Ảnh minh họa 2. Để bọn trẻ được mạnh dạn phản biện và nói lên ý kiến, người lớn sẽ phải đối mặt với nguy cơ để lộ nhiều hạn chế của chính bản thân. Bởi bọn trẻ vốn chứa trong mình "vô thiên lủng" những câu hỏi vì sao và nhận thức đang ngày càng trở nên già trước tuổi. Dẫu vậy, người lớn vẫn rất cần vượt qua nỗi sợ "bị hỏi" để tạo cơ hội cho bọn trẻ bày tỏ suy nghĩ của mình. Có như vậy, chúng ta mới gây dựng được một thế hệ những công dân, trí thức phản biện tự tin và biết trăn trở trước những vấn đề của thời cuộc, dân tộc. Có lẽ là một tín hiệu đáng mừng, khi năm học vừa qua, một sở giáo dục, đã vượt qua nỗi lo lắng, để hướng tới xây dựng một môi trường "được hỏi" cho học sinh[3]. Đó là Sở GD-ĐT Vĩnh Long với đề án "Hình thành tính minh bạch cho học sinh tiểu học", vừa được thí điểm ở tám trường tiểu học trong năm học 2011 - 2012, và sẽ mở rộng ra toàn tỉnh trong năm học mới này. Thông qua việc thực hiện bảng thông tin "Điều em muốn nói", hộp thư "Em mong muốn gì ở người lớn", đề án muốn khuyến khích các em mạnh dạn nói lên những điều chưa hài lòng về những sự việc xung quanh, đồng thời thẳng thắn nêu lên những nguyện vọng với cha mẹ, thầy cô. Sau một năm học, đã có hơn 2.000 ý kiến đưa lên bảng thông tin và gửi về hộp thư. Những ý kiến ban đầu có thể rất đơn giản, như muốn cô giao ít bài tập hơn, siêu thị trường bán nhiều đồ chơi hơn, v.v... Nhưng dần dần, chắc chắn các em sẽ có thói quen để quan tâm đến những vấn đề lớn và mang tính xã hội rộng hơn, như tại sao phải tổ chức thi tốt nghiệp trong khi gần như 100% đều đỗ, tại sao học sinh nào cũng được dạy phải trung thực, nhưng lớn lên chuyện mua bằng cấp, đạo văn lại thành phổ biến, v.v... Và biết đâu, chúng chẳng là sự khơi mào ban đầu cho những ý tưởng "đại phẫu toàn diện" cho giáo dục sau này? Tạo cho trẻ cơ hội được mạnh dạn nói lên ý kiến 3. Trong khi phải trả lời vô vàn câu hỏi của bọn trẻ, người lớn cũng đồng thời đang phải xử lý rất nhiều vấn đề của chính mình. Chẳng hạn, trong tuần qua người lớn vừa phải trăn trở với chuyện mối quan hệ giữa Ví nhà nước và Túi nhân dân. Vấn đề này trở nên nóng khi mới đây một bản báo cáo kinh tế vĩ mô năm 2012 đã cho thấy mức thuế, phí chiếm đến 26,3% trong tổng thu ngân sách của nước ta, đứng đầu trong khu vực, vượt xa tỷ lệ 12-17% tại các nước láng giềng như Thái Lan, Malaysia, Trung Quốc. Với niềm tự hào "được" đóng thuế, phí cao ngất ngưởng đến thế, chúng ta hẳn hoàn toàn có quyền kỳ vọng nhà nước - người đại diện phân bổ số tiền này - sẽ sử dụng chúng hiệu quả. Nhưng cũng chính bản báo cáo kinh tế này đã chỉ ra, thuế, phí bổ đầu dân ngày càng tăng, tỷ lệ thuận với tốc độ và tỷ trọng chi tiêu công. Bên cạnh đó, đầu tư công được đánh giá là lớn, dàn trải và kém hiệu quả[4]. Có người ví đóng thuế/ phí như vậy chẳng khác nào... khoan thủng sức dân. Trong khi đó, những công dân đóng thuế thường lại rất mù mờ về vai trò của mình. Một ví dụ dễ thấy là một số cá nhân, gia đình khi nhận được các chính sách phúc lợi, thường rất chân thành "cảm ơn nhà nước". Chẳng thấy mấy ai ý thức "cảm ơn chính tôi cũng như các đồng bào nộp thuế khác". Một sự mù mờ nữa mà các công dân này cũng mắc phải là chuyện những đồng tiền thuế, phí đó được sử dụng ra sao. Và cuối cùng, dù là những người còng lưng làm ra tiền để nộp thuế, họ lại chẳng có mấy tiếng nói trong giai đoạn "nghiệm thu" hiệu quả sử dụng tiền. Nguồn: Tuổi trẻ 4. Một trong các mặt hàng người dân đang phải đóng mức thuế cao ngất ngưởng chính là xăng. Hóa ra, mức thuế chúng ta phải đóng để sử dụng loại năng lượng phục vụ cho nhu cầu đi lại thiết yếu hàng ngày này lại thuộc hàng "tiêu thụ đặc biệt", nghĩa là xăng cũng bị coi là "hàng xa xỉ" như rượu, thuốc lá... Chưa hết, dù "móc hầu bao" đóng mức thuế ngất ngưởng như vậy, chúng ta cũng chỉ biết "cắn răn chịu đựng" mỗi lần giá xăng lên. Vì đến như một vị chuyên gia kinh tế dày dặn kinh nghiệm cũng còn phải thốt lên: "Tại sao việc minh bạch thông tin về cơ sở hình thành giá xăng dầu lại khó đến thế? Khó đến nỗi nhà nước hứa với nhân dân mà mãi vẫn không thực hiện được"[5]. Cái sự minh bạch đó truân chuyên đến vậy, nên hẳn rất có lý khi mới đây một vị bộ trưởng đã phát biểu: "Công khai phí giá xăng, dân sẽ sướng". Và người dân sẽ còn được sung sướng đến mức nào khi được công khai thêm cả các loại thuế, phí khác như phí điện, nước, y tế... Giờ thì, câu hỏi còn lại, như cách nói lái thông dụng hiện nay, là "Làm sương cho sáo" (tức Làm sao cho sướng). Trong lúc chờ đợi có câu trả lời, chúng ta hãy tạm thời tận hưởng niềm sung sướng được đi trên những con đường cao tốc vào loại đắt đỏ hàng đầu thế giới, thậm chí đắt hơn cả Mỹ. [1] Mượn chữ của bài báo "Bài học nửa vời", Thanh Niên, 4/9/2012. [2] BáoDân trí: Sự lệch lạc của môn lịch sử, 29/8/2012. [3] Báo Tuổi trẻ: Thưa thầy, chúng em có ý kiến!, 3/9/2012. [4] Tuổi trẻ: Người dân nặng gánh thuế, phí cao chót vót, 4/9/2012. [5] Thanh niên: Thôi đừng hỏi nữa dân ơi, 15/8/2012. Hải Tâm ========================== Đọc xong bài này, chợt nhớ đến ông Phò Giáo sư tiến sĩ Lê Văn Lan, người vốn được coi là góp phần wan trọng trong việc sửa lại lời nói đầu của Hiến pháp 1992 - Từ "Việt sử hơn 4000 năm" xuống còn "mấy ngàn năm" lịch sử, mở đầu về mặt pháp lý cho đám tư duy "ở trần đóng khố" trong "hầu hết" và "cộng đồng" phủ nhận công khai truyền thống văn hóa sử Việt. Ông ta cũng dõng dạc tuyên bố trong chương trình TV: "Đường lên đỉnh Olympia" rằng: Hai Bà Trưng là Vương , chứ không phải là "vua". Tuyên bố công khai của hẳn giáo sư tiến sĩ, làm thằng học sinh lớp 4 trượt , khi thằng bé dám công khai trên truyền hình với quan điểm lịch sử truyền thống (chắc do bố nó dạy): "Hai bà Trưng là vua nữ đầu tiên của Việt Nam". Bởi vậy, việc cụ giáo sư tiến sĩ Nguyễn Minh Thuyết đi gam lờ trong sách giáo khoa của cụ viết về Hai Bà Trưng, không có gì là lạ. Tất nhiên, nếu hỏi cụ "Có sợ Trung Quốc không" thì cụ trả lời gọn lỏn"Không!". Việc đếch gì phải sợ! Phải không cụ. Nhưng viết ra thì không dám! Cụ nại lý do, lý trấu là - hẳn với chình độ giáo sư của cụ - cụ đã thu nhỏ nội dung liên quan của tác giả khác vốn gần 7500 chữ, xuống còn có vài trăm chữ để ấn vào sách giáo khoa, nên nó không có chỗ để vào đấy thêm một chữ "Hán". Hi!5 likes
-
Quán vắng!
Quản Trị Viên 10 and 3 others liked a post in a topic by Thiên Sứ
Nếu chiến tranh Trung-Nhật xảy ra, bên nào sẽ thắng? 5/9/2012 06:00 Hiện nay Nhật Bản vẫn mang hình ảnh là quốc gia yếu về quân sự, nhưng theo các nhà phân tích quốc phòng, nếu chiến tranh hải quân xảy ra sẽ không là một cuộc chiến dễ xơi cho láng giềng Trung Quốc. Mỹ chuẩn bị cho cuộc chiến với Trung Quốc Mỹ đối mặt với thách thức mang tên "Trung Quốc" Trung Quốc: Con tàu chạy chệch đường ray? Lối thoát duy nhất của Trung Quốc Trung Quốc sẵn sàng 'chơi rắn'? Trung Quốc: Được - mất với quân bài 'chơi rắn' * Chỉ là giả định, nhưng nếu chiến tranh Trung - Nhật nổ ra, bên nào sẽ thắng? Bài viết sau đây sẽ giúp các quí vị có thêm tư liệu để suy ngẫm. Công tước Wellington đã miêu tả chiến thắng của quân đồng minh trong trận Waterloo là "trận đánh lớn nhất bạn từng thấy trong cuộc đời". Nhưng với một cuộc đụng độ giữa các lực lượng Trung Quốc và Nhật Bản nếu xảy ra ra trong trận chiến tại quần đảo Senkaku/Điếu Ngư, hay ở những nơi khác ở ngoài khơi bờ biển Đông Bắc Á, thì hậu quả của nó chắc cũng không kém nhận xét trên của Wellington. Một trận chiến như vậy đã có khả năng diễn ra trước năm 2010, khi cảnh sát biển Nhật Bản bắt giữ các ngư dân Trung Quốc do đâm vào một trong các tàu của lực lượng này ở ngay tại vùng đảo tranh chấp, và hiện nay, nguy cơ ấy lại xuất hiện. Sau khi Nhật Bản bắt giữ rồi trục xuất các nhà hoạt động Trung Quốc đổ bộ lên các đảo tranh chấp hồi giữa tháng 8, một thiếu tướng diều hâu Trung Quốc, La Viện, đã kêu gọi Trung Quốc phái 100 tàu tới bảo vệ Điếu Ngư. Trong một phản hồi đăng ngày 20/8, tờ Thời báo hoàn cầu của Trung Quốc, nêu rõ, "Nhật Bản sẽ phải trả giá cho những hành động của mình... và kết cục sẽ còn tồi tệ hơn nhiều những gì họ suy nghĩ". Và Trung Quốc đã không nói suông. Tháng 7, Hạm đội Hoa Đông của Trung Quốc đã tiến hành một cuộc tập trận mô phỏng một cuộc tấn công đổ bộ lên đảo. Các nhà cầm quyền Trung Quốc rõ ràng đang nghĩ đến những điều không thể. Và với những người biểu tình đổ ra đường và đập vỡ những chiếc xe hơi Nhật, tấn công vào các nhà hàng sushi, thì người dân Trung Quốc có vẻ cũng đang ủng hộ giới lãnh đạo của mình. Vậy ai sẽ thắng trong một cuộc đấu giữa hai người khổng lồ Thái Bình Dương: Trung Quốc hay Nhật Bản? Hiện nay Nhật Bản vẫn mang hình ảnh là một quốc gia yếu về quân sự, nhưng chiến tranh hải quân sẽ không là một cuộc đấu dễ cho Trung Quốc. Trong khi hiến pháp "hòa bình" ra đời từ sau thế chiến thứ hai của Nhật Bản "cam kết vĩnh viễn không phát động chiến tranh như là một phương tiện giải quyết xung đột quốc tế bao gồm chiến tranh xâm phạm chủ quyền dân tộc và các hành vi vũ lực hoặc các hành vi đe doạ bằng vũ lực", thì kể từ sau Chiến tranh thế giới thứ hai, Cảnh sát biển Nhật Bản (JMSDF) vẫn duy trì được một số sự ưu việt, như sức chiến đấu trên biển. Lính thủy quân lục chiến Nhật Bản nổi tiếng về tính chuyên nghiệp. Nếu các tư lệnh giỏi dụng "binh pháp" và tận dụng các lợi thế địa lý, Tokyo có thể biến một cuộc chiến hải quân với Trung Quốc trở thành một trận đánh lớn - và hoàn toàn có khả năng giành phần thắng. Chiến tranh hải quân giữa hai đối thủ này đã mở đầu cho những tranh cãi biển đảo hiện nay. Trong cuộc chiến Trung - Nhật năm 1894-1895, hạm đội của Hải quân hoàng gia Nhật Bản đã đảo ngược trật tự Trung Quốc là trung tâm của châu Á chỉ trong một buổi chiều. Hạm đội được thành lập vội vàng với những tàu và thiết bị sau thời Minh Trị Duy Tân ấy đã đập tan Hạm đội Bắc Dương của Trung Quốc được coi là vượt trội hơn về mặt trang thiết bị. Nhật Bản giành chiến thắng trong trận chiến trên sông Áp Lục vào tháng 9/1894 nhờ nghệ thuật điều khiển tàu, sử dụng pháo binh và tinh thần thủy thủ cao hơn. Ngày nay, Nhật Bản không còn là một cường quốc đang trỗi dậy nữa, nhưng lực lượng cảnh sát biển nước này vẫn duy trì được ưu thế về mặt con người này. Nếu một trận chiến Áp Lục tái diễn, hải quân Nhật Bản có thể có cách nào chống lại Trung Quốc? Một cuộc chiến trực diện Trung Quốc-Nhật Bản khó có thể nổ ra trừ khi khi Bắc Kinh cô lập được Tokyo về mặt ngoại giao hay Tokyo tự cô lập mình thông qua một chính sách ngoại giao khờ dại. Còn không, xung đột sẽ chắc chắn có sự xuất hiện của Mỹ như là một bên tham chiến tích cực đứng về phía Nhật Bản. Chiến tranh là một màn kịch chính trị - "tài của nhà chính trị dẫn lối vũ trang", như sử gia Alfred Thayer Mahan từng nói - nhưng hãy tạm bỏ qua chính trị và tìm hiểu viễn cảnh chiến tranh trên phương diện quân sự, như một cuộc tỷ thí giữa sức mạnh trên biển của Trung Quốc và Nhật Bản. Nếu chỉ tính riêng các con số có lẽ sẽ không thể có một cuộc đấu nào ở đây. Hải quân Nhật Bản có 48 "tàu chiến mặt nước lớn", loại tàu được thiết kế để hạm đội tấn công chính của kẻ thù trong khi rất khó bị đánh bại. Đối với JMSDF, các tàu này bao gồm "tàu khu trục máy bay" hay còn gọi là tàu sân bay nhẹ; tàu có tên lửa dẫn đường được trang bị hệ thống chiến đấu Aegis, một hệ thống kết hợp radar, máy tính và điều khiển hỏa lực thường thấy ở các tàu chiến hàng đầu của hải quân Mỹ; và một tập hợp tàu khu trục và tàu hộ tống nhỏ. Ngoài ra còn có một đội tàu chiến gồm 16 tàu ngầm chạy diesel-điện hỗ trợ cho hạm đội mặt nước. Đặt cạnh con số 73 tàu chiến đấu mặt nước lớn của hải quân PLA, 84 máy bay tuần tra trang bị tên lửa và 63 tàu ngầm, sự so sánh có phần yếu thế cho Nhật Bản. Hải quân Trung Quốc vượt trội hơn nếu chỉ tính về "khối lượng sắt thép". Nhưng ta không nên đem ra so sánh những con số trên vì ba lý do. Thứ nhất, như nhà chiến lược Edward Luttwak quan sát, vũ khí giống như "những chiếc hộp đen" cho tới khi được sử dụng trong chiến đấu: không ai biết chắc các phương tiện này có hoạt động như giới thiệu hay không. Chiến tranh, chứ không phải những thông số kỹ thuật, mới là trọng tài công bằng của công nghệ quân sự. Việc dự đoán chính xác việc tàu chiến, máy bay, và tên lửa hoạt động ra sao trong hoàn cảnh căng thẳng và hỗn loạn của một cuộc chiến do vậy là điều gần như không thể. Điều này đặc biệt đúng khi xung đột diễn ra giữa một xã hội mở với một xã hội đóng. Xã hội mở có xu hướng tranh luận công khai những thất bại quân sự trong khi những xã hội đóng có xu hướng che đậy những kết quả xấu. Số liệu thống kê trong cuộc đối đầu Mỹ-Liên Xô cũng có thể áp dụng giống như trong cuộc cạnh tranh Trung-Nhật hiện nay. Hải quân Liên Xô tỏ ra áp đảo trên mặt báo. Nhưng tàu chiến của Liên Xô tại các vùng biển sâu trong Chiến tranh lạnh thì thể hiện nhiều dấu hiệu yếu kém, từ thủy thủ cầm lái cho tới thân tàu. Hải quân PLA có thể cũng đang che đậy điều gì đó. Chất lượng nền tảng của JMSDF, và năng lực con người, có thể bù đắp một phần hay toàn bộ cho những yếu thế về mặt con số của hải quân Nhật so với PLA. Thứ hai là biến số con người trong chiến tranh. Trong giải trình về Chiến tranh hải quân 1812, Theodore Roosevelt giải thích, thành công của Hải quân Mỹ trong cuộc đối đầu tàu chiến với Hải quân Hoàng gia Anh là sản phẩm của thiết kế và xây dựng tàu chiến chất lượng và kỹ năng chiến đấu vượt trội: nói cách khác là kết quả của hai nhân tố vật tư và con người kết hợp. Yếu tố con người được đánh giá ở khả năng điều khiển tàu chiến, sử dụng pháo binh, và vô số các kỹ năng tạo nên sự khác biệt cho mỗi lực lượng hải quân. Lính thủy đánh bộ trau dồi các kỹ năng này không phải bằng cách ngồi ở cảng và đánh bóng quân dụng của mình, mà phải tiến ra biển. Các đội tàu của JMSDF thường tổ chức luyện tập một mình hoặc kết hợp với hải quân các nước khác, trong khi hải quân PLA thì ít hơn. Trừ ngoại lệ triển khai tàu chống cướp biển sang Vịnh Eden bắt đầu năm 2009, các hạm đội tàu của Trung Quốc chỉ xuất hiện trong các chuyến du hành hay tập trận ngắn ngủi, khiến cho các thủy thủ có ít thời gian có thể hoạt động nhịp nhàng, nâng cao trình độ và xây dựng thói quen lành mạnh. Lợi thế nhân lực đang thuộc về Nhật Bản. Và thứ ba, sẽ là sai lầm nếu chỉ bó gọn trong vấn đề giữa các đội tàu với nhau. Chắc chắn sẽ không thể có một cuộc chiến đơn thuần giữa các hạm đội tại Đông Bắc Á. Địa lý đặt hai người khổng lồ châu Á liền kề nhau: các đảo lớn, bao gồm cả các đảo ở phía xa, chính là những tàu sân bay và bệ phóng tên lửa không thể bị đánh chìm. Những vị trí mặt đất này nếu được trang bị và củng cố hợp lý chính là những yếu tố không thể thiếu giúp triển khai sức mạnh trên biển. Do vậy cũng cần phải tính đến yếu tố hỏa lực từ mặt đất của hai quốc gia. Nhật Bản đã tạo lập được một "lá chắn vòng cung" ở phía bắc bao gồm một chuỗi đảo đầu tiên bao quanh đường bờ biển của quốc gia châu Á này, tạo dựng một ranh giới phía tây ở Hoàng Hải và Hoa Đông. Không có đảo nào nằm giữa eo biển Tsushima (ngăn cách Nhật Bản với Hàn Quốc) và Đài Loan nằm cách bờ biển Trung Quốc quá 500 dặm (hơn 800km). Hầu hết các đảo, bao gồm cả đảo Senkaku/Điếu Ngư, đều ở gần hơn nhiều. Với một vùng biển chật hẹp như vậy, bất kỳ chiến trường nào cũng sẽ nằm trong tầm bắn của hỏa lực trên bờ. Quân đội cả hai nước đều sở hữu máy bay tác chiến có bán kính không kích trong khắp Hoàng Hải và Hoa Đông và sang tận tây Thái Bình Dương. Cả hai nước đều sở hữu tên lửa hành trình chống hạm phóng từ bờ biển (ASCM), giúp bổ sung cho sức mạnh tổng hợp của mình. Tuy nhiên, cũng có những sự chênh lệch. Tên lửa đạn đạo thông thường của PLA có thể đánh vào các vị trí trên đất liền ở khắp châu Á, đặt các tài sản thiết bị của Nhật Bản vào thế nguy hiểm trước khi kịp rời cảng hay bay lên trời. Và Lực lượng pháo binh thứ hay, hay còn gọi là lữ đoàn tên lửa, của Trung Quốc được cho là có các tên lửa đạn đạo đối hạm (ASBM) có khả năng bắn từ đất liền hạ tàu thuyền qua lại trên biển. Với tầm bắn ước tính hơn 900 dặm (1.400km), tên lửa ASBM có thể bắn tới bất kỳ nơi nào trong các vùng biển bao quanh Trung Quốc, bao gồm cả các cảng biển trên khắp các đảo của Nhật Bản và xa hơn. Theo đánh giá của Nhật Bản, quần đảo Senkaku được xem là tài sản khó bảo vệ nhất. Các đảo này nằm gần cực nam của chuỗi đảo Ryukyu, gần với Đài Loan hơn Okinawa hay các đảo lớn của Nhật Bản. Sẽ không dễ bảo vệ quần đảo từ các căn cứ ở xa. Nhưng nếu Nhật Bản triển khai hệ thống vũ khí di động đối hạm Type 88 ASCM và các đội tên lửa tới những đảo nhỏ và các đảo gần chuỗi Ryukyu, đội quân mặt đất của Nhật Bản có thể tạo ra các khu vực vũ khí khai hỏa đan xen và biến các vùng biển gần bờ đó thành vùng không thể hoạt động đối với tàu Trung Quốc. Một khi đã được đưa vào, chúng sẽ rất khó bị đánh bật ra khỏi vị trí, ngay cả đối với các chuyên gia tên lửa và phi công Trung Quốc có quyết tâm. Bất kỳ quân đội nước nào kết hợp được sức mạnh lực lượng hải quân, bộ binh, không quân để trở thành vũ khí sắc bén nhất cho một cuộc chiến đấu trên biển sẽ có cơ hội giành chiến thắng lớn hơn. Cơ hội này có thể thuộc về Nhật Bản nếu giới lãnh đạo chính trị và quân đội nước này tư duy sáng tạo, sắm sửa đúng loại vũ khí cần thiết và đặt chúng vào vị trí phát huy được tối ưu các khả năng. Dù sao Nhật Bản không cũng cần phải đánh bại quân đội Trung Quốc để giành chiến thắng trước một cuộc đối đầu trên biển, vì nước này đang kiểm soát quần đảo Senkaku là mục tiêu tranh chấp; tất cả những gì Nhật Bản cần làm là chống Trung Quốc tiếp cận khu vực này. Nếu các vùng biển Đông Bắc Á trở thành đất vô chủ trong khi quân đội Nhật Bản vẫn duy trì tại đây, thì chiến thắng chính trị sẽ thuộc về Nhật Bản. Nhật Bản còn chiếm ưu thế nhờ mật độ tập trung các lực lượng của mình, trong khi Hải quân PLA bị phân tán thành ba hạm đội ra khắp bờ biển dài của Trung Quốc. Các tướng lĩnh Trung Quốc đang ở trong một thế lưỡng nan: nếu họ tập trung lực lượng quy mô lớn để tạo ưu thế về quân số trong cuộc chiến với Nhật Bản thì những khu vực khác của Trung Quốc sẽ không được bảo vệ. Việc bỏ rơi Biển Đông trong khi tham chiến ở Đông Bắc Á sẽ là điều nguy hiểm đối với Trung Quốc. Và cuối cùng, các lãnh đạo Trung Quốc sẽ buộc phải xem xét một cuộc chiến trên biển sẽ khiến khả năng triển khai sức mạnh hải quân của họ bị hạn chế đến mức nào. Trung Quốc đã đặt cược lớn tương lai kinh tế và ngoại giao của mình vào lực lượng hải quân. Tháng 12/2006, Chủ tịch Hồ Cẩm Đào đã chỉ thị có các tư lệnh PLA xây dựng "lực lượng hải quân nhân dân hùng mạnh" để có thể bảo vệ biên giới quốc gia trên biển - đặc biệt là các tuyến hàng hải kết nối giữa những nhà xuất khẩu năng lượng từ Ấn Độ Dương với người dùng Trung Quốc - "ở mọi thời điểm". Để thực hiện chỉ thị này đòi hỏi rất nhiều tàu. Nếu dồn phần lớn đội tàu cho cuộc đụng độ với Nhật Bản, thì cho dù có giành chiến thắng, Bắc Kinh có thể sẽ phải chứng kiến vị thế cường quốc của mình bị đảo ngược chỉ trong một buổi chiều. Đình Ngân theo foreign policy ========================== Một câu hỏi dở ẹc! Làm Thiên Sứ tui liên tưởng đến việc mang bình thủy (Phích) nước sôi ra tắm biển. Thế mà cũng có người hỏi:" Cụ mang phích nước sôi ra biển uống trà hả?". "Đâu có đâu! Để tớ pha với nước biển cho nó ấm lên, Vì trời lạnh quá! Thế mà cũng phải hỏi!"."Nếu chiến tranh Trung-Nhật xảy ra, bên nào sẽ thắng?" Thế mà cũng phải hỏi! Này! Tớ nói cho nghe: "Trung Quốc thắng là cái chắc!". Nhưng vấn đề là Trung Nhật đánh nhau tay bo, Hoa Kỳ, Nga không can thiệp vào, mà chỉ đứng ngoài cổ vũ và thông tin trên tàng hình. Còn nếu Nga và Hoa Kỳ can thiệp thì vấn đề nó lại khác! Đáng nhẽ ra cái tựa phải là "Nếu chiến tranh Trung Nhật xảy ra, hậu quả sẽ như thế nào?".4 likes -
THÔNG BÁO Trung tâm Nghiên cứu Lý học Đông phương trân trọng thông báo tới toàn thể hội viên diễn đàn Lý học Đông phương: A. Thể theo nguyện vọng của ông Thiên Sứ - Nguyễn Vũ Tuấn Anh - Giám đốc Trung tâm Nguyên cứu Lý học Đông phương xin từ nhiệm chức Giám đốc Trung tâm nghiên cứu Lý học Đông phương để chuyên tâm vào nghiên cứu học thuật và Văn hóa, Trung tâm nghiên cứu Lý học Đông phương đã đề cử Ban Giám đốc mới điều hành, quản lý Trung tâm LHDP nói chung, Diễn đàn LHDP nói riêng và trình lên Hội nghiên cứu Khoa học Đông Nam Á ra quyết định. B. Ban Giám đốc mới của Trung tâm nghiên cứu Lý học Đông phương gồm các ông: 1. Ông Nguyễn Thế Trung - sinh năm 1977. Chức vụ: Giám đốc Trung tâm nghiên cứu Lý học Đông phương. 2. Ông Nguyễn Đức Thông - sinh năm 1970. Chức vụ: Phó Giám đốc thường trực Trung tâm. 3. Ông Hoàng Triều Hải - sinh năm 1974. Chức vụ: Phó Giám đốc Trung tâm. C. Ban Giám đốc mới Trung tâm nghiên cứu Lý học Đông phương nhận bàn giao, tiếp quản và điều hành quản trị Trung tâm nghiên cứu Lý học Đông phương và diễn đàn kể từ ngày 08 tháng 9 năm 2012. Mọi hoạt động của Trung tâm NCLHDP sẽ do Ban Giám đốc mới quyết định và điều hành. Diễn đàn vẫn hoạt động bình thường và đảm bảo đầy đủ các quyền lợi của hội viên diễn đàn. Trung tâm NCLHDP xin trân trọng thông báo tới hội viên và bạn đọc xa gần T\M Giám đốc Phó Giám đốc Nguyễn Đức Thông3 likes
-
3 likes
-
tôi xin góp ý , thế này nha ! " tiền - táo ! hậu - phòng ! gia đạo - phá " !... thế đó !2 likes
-
Câu chuyện về chữ NHẪN. Có một nhà sư chọn tu pháp Nhẫn nhục Ba la mật, sau nhiều năm tháng nỗ lực tu tập thì sư cũng thành tựu được rất nhiều công hạnh, trụ vững như kim cương khi bình an trước mọi nghịch cảnh, bị người khách ganh ghét, lăng nhục, mưu hại sư vẫn luôn nở nụ cười trên môi thản nhiên như không. Rất nhiều người tán thán sư và thường xuyên đến chỗ sư để đàm đào và thực tập hạnh tu này, sư luôn vui vẻ tiếp đón và chia sẻ những kinh nghiệm thực tập được cho họ. ...Một hôm có một thanh niên đến tham quan chùa, anh ngưỡng mộ hạnh tu của sư nhưng vì mới tìm hiểu đạo nên không biết chuyện gì để tham vấn, nhìn quanh thấy trên tường treo tấm bảng gỗ có một chữ sư viết rất bay bướm, anh liền hỏi: Thưa Thầy, đây là chữ gì ạ? Sư trả lời đầy vẻ tự hào: - Chữ Nhẫn viết theo lối thư pháp, ta phải tập viết hàng trăm lần mới được như ý đấy con à. Anh gật gù vẻ tán thưởng, sau khi đi lòng vòng ngó nghiêng đây đó anh đứng trước tấm bảng gỗ gãi đầu gãi tai: Thưa Thầy chữ gì đây ạ? Nhà sư tươi cười trả lời: - Ta tu hạnh nhẫn nhục nên viết chữ Nhẫn đó mà . Một chút sau, anh lại ngắm nghía tấm bảng và hỏi: Thưa Thầy, thầy viết chữ gì đây ạ ? - Chữ NHẪN! Trước khi ra về anh lại tần ngần trước tấm bảng: Thưa Thầy, chữ gì đây ạ? Nhà sư không chịu nổi nữa , nộ khí xung thiên: - Chữ nhẫn! nhẫn ! nhẫn! Đồ ngu , ngu gia truyền ! Có một chữ mà nãy giờ hỏi hoài, hỏi hoài! Cút ngay! Lời bàn : Chữ Nhẫn được ghép từ hai chữ: Đao ở trên và Tâm ở dưới. Tâm( tức là trái tim) mà không chịu nằm yên thì Đao ( tức con dao) sẽ phập xuống tức thì. Vậy đấy, tự mình mà nhẫn nhịn được thì đao kề cổ vẫn bình yên vô sự, bằng không thì tai họa sẽ giáng xuống đầu mình trước tiên Cách viết chữ nhẫn: Chữ ĐAO (con dao) ở trên và chữ TÂM (con tim) ở dưới. Lưỡi dao ấy ở ngay trên tâm, và nếu như gặp chuyện mà không biết nhẫn nhịn thì tránh sao khỏi đau đớn, có nhẫn nhịn mới chuyển nguy thành yên, bại thành thắng, dữ thành lành…1 like
-
Nếu xây xong, chắc lại trưng bày những "bằng chứng" lịch sử nước ta "mấy ngàn năm" từ "nhà nước sơ khai" của "15 bộ lạc" chuyên "cởi trần đóng khố" được đám tội phạm, du thủ du thực người Hán do Tần Thủy Hoàng và Hán Vũ Đế bắt đi đày, giáo hóa, nên mới được như ngày nay chứ gì !!! Trong cái giai đoạn còn tư duy kiểu "ở trần đóng khố" này thì tốt nhất đừng "giở giói" ra làm gì. Hãy cải tạo cái đầu trước rồi làm gì thì làm !!!1 like
-
Zh.wikipedia Năm 40 (Đông Hán Quang Vũ Đế, Kiến Vũ niên 16) Hai Bà Trưng dấy binh khởi nghĩa công thủ Giao Chỉ, Cửu Chân, Nhật Nam, Hợp Phố v.v. . Man, Di hưởng ứng rầm rầm. Thái thú Hán triều là Tô Định tháo chạy khỏi Nam Hải quận. Hai Bà Trưng tổng cộng nắm giữ được 65 thành trì, rất nhiều quân nhân Lạc Việt thuận tùng Hai Bà, Trưng Trắc được tôn làm Trưng Vương, sử gọi là Trưng triều, phạm vi hoạt động nam tới Trung bộ Việt Nam, bắc tới Khâm Châu, Bắc Hải, Phòng Thành thuộc Quảng Tây v.v. 《 Hậu Hán thư, quyển 24 , Mã Viện liệt truyện và quyển 86, Nam man tây nam di liệt truyện 》 đều có ghi về chiến trận của Hai Bà Trưng chống quân Đông Hán xâm lược, và ghi là Hai Bà tử trận, nhưng không có ghi chuyện Mã Viện trồng cột đồng chia ranh giới đất Hán. Mãi đến thời Đường có Lý Diên Thọ soạn viết cuốn 《 Nam sử 》 mới ghi “Mã Viện sở thực nhị đồng trụ, biểu Hán gia giới sở dã 馬 援 所 植 二 銅 柱,表 漢 家 界 處 也 Mã Viện từng trồng hai cột đồng để ghi ranh đất nhà Hán” . 《 Tân Đường thư 》 lại ghi Mã Viện trồng năm cột đồng. Về sau các sách của VN như 《 Việt sử lược 越 史 略 》,《 Đại Việt sử ký toàn thư 大 越 史 記 全 書 》, 《 Khâm Định Việt sử thông giám cương mục 欽 定 越 史 通 鑑 綱 目》 đều có ghi chuyện Mã Viện trồng cột đồng. Cuốn 《 Việt điện u linh tập 粵 甸 幽 靈 集 》 truy xưng Bà Trưng là Trưng Thánh Vương 徵 聖 王. Có đến mấy chục vị nữ tướng của Hai Bà được tôn thờ làm Thành Hoàng ở các làng VN. Ngày 14-03-1959 (nhằm ngày Giỗ Hai Bà 6 tháng Hai âm lịch) VNDCCH phát hành bộ tem Hai Bà Trưng gồm hai tem hình Hai Bà cưỡi voi thống soái nghĩa quân. Cùng ngày, VNCH phát hành bộ tem Hai Bà gồm bốn tem hình Hai Bà cưỡi voi đánh trận.1 like
-
Dạo này bận quá nên chưa có thời gian giải đáp phong thủy cho các bạn. Việc tiền táo hậu phòng như anh Hai Sơn nói chưa đúng lắm bởi tiền táo hậu phòng gia đạo phá, thế còn tiền phòng hậu táo tử tôn bất hiếu hay tán gia bại sản thì sao nhỉ. Tuy nhiên nhà này để WC và bếp ở trung cung là không tốt, nhưng nếu chuyển về phía sau thì lại phạm cung Càn nên thực ra rất khó bố trí Cho biết chiều rộng và chiều dài ngôi nhà nhé Thân mến1 like
-
Dự án Bảo tàng Lịch sử Quốc gia: “Đừng xây cho oách!” 09/09/2012 10:03:08 - “Xây bảo tàng là để lưu giữ lại những hiện vật của lịch sử. Thế nhưng nên xây dựng như thế nào, vào thời điểm nào lại là chuyện khác. Cần hiểu rằng lịch sử là do nhân dân viết ra, ở trong lòng nhân dân, đó mới là bảo tàng vĩnh cửu, chứ không phải đổ cả núi tiền ra để xây bảo tàng cho oách” - TS Vũ Thế Long (nguyên cán bộ viện Khảo cổ học Việt Nam). Không đúng thời điểm Mới đây, Bộ Xây dựng vừa có tờ trình thẩm định dự án đầu tư xây dựng công trình Bảo tàng Lịch sử Quốc gia. Theo tính toán của Bộ Xây dựng, tổng mức đầu tư của dự án (chưa bao gồm chi phí dự án thành phần đầu tư xây dựng nội dung và hình thức trưng bày do Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch thực hiện) vào khoảng 11.277 tỷ đồng. Dự kiến dự án sẽ được thực hiện trong vòng 4 năm, từ tháng 11/2012 đến 5/2016. Theo dự kiến, Dự án xây dựng Bảo tàng Lịch sử Quốc gia sẽ có tổng số vốn đầu tư hơn 11 nghìn tỷ đồng. Tuy nhiên, đã có ý kiến trái chiều về triển khai dự án trong thời điểm kinh tế đang gặp nhiều khó khăn như hiện nay. TS Vũ Thế Long cho rằng: “Tôi thấy việc triển khai dự án xây dựng bảo tàng Lịch sử Quốc gia lúc này là bất hợp lý. Xây bảo tàng là để lưu giữ lại những hiện vật của lịch sử. Thế nhưng nên xây dựng như thế nào, vào thời điểm nào lại là chuyện khác. Giữa lúc kinh tế đang khó khăn như hiện nay mà lại triển khai dự án xây dựng bảo tàng theo tôi là không nên, còn nhiều việc khác cần làm hơn”. TS. Vũ Thế Long phân tích: “Cần hiểu rằng lịch sử là do nhân dân viết ra, ở trong lòng nhân dân, đó mới là bảo tàng vĩnh cửu, chứ không phải cứ đổ cả núi tiền ra để xây bảo tàng cho... oách. Hãy nhìn lại trong lịch sử, ai đã lưu giữ lại lịch sử của cha ông chúng ta hàng ngàn năm nay nếu không phải là nhân dân? Hàng nghìn năm bị giặc phương Bắc đô hộ, hay như thời giặc Minh xâm lược, với chính sách “đồng hóa” thâm độc của kẻ thù, bao nhiêu tài liệu sử sách quý của ta bị giặc cướp về hoặc xé đốt hết, bao công trình văn hóa, kiến trúc bị tàn phá... thế nhưng lịch sử của chúng ta có bị mất đi đâu, vẫn còn đấy. Lúc đó chẳng có bảo tàng nào tốt hơn, vĩ đại hơn là bảo tàng nhân dân cả. Người dân còn nhớ đến lịch sử dân tộc mình, đất nước mình thì dân tộc, đất nước đó vẫn trường tồn cùng thời gian”. Đã quá nhiều bảo tàng Về ý kiến cho rằng cần thiết phải xây dựng bảo tàng để lưu giữ hiện vật lịch sử, TS. Vũ Thế Long cho biết: “Xây dựng bảo tàng để lưu giữ hiện vật lịch sử là cần thiết, là người trong ngành tôi cũng muốn điều ấy chứ. Tuy nhiên khách quan mà nói thì hiện nay các bảo tàng của chúng ta xây dựng lên đã quá nhiều rồi, chúng ta không hề thiếu bảo tàng. Có những bảo tàng đầu tư hàng nghìn tỷ đồng như Bảo tàng Hà Nội chẳng hạn, nhưng xây dựng xong rồi bỏ không, chẳng có hiện vật để mà trưng bày. Đó là sự tốn kém và rất lãng phí”. Ngoài ra, cũng theo TS. Vũ Thế Long thì việc xây dựng bảo tàng không chỉ nhằm đáp ứng nhu cầu là lưu giữ hiện vật lịch sử mà còn cần phải đảm bảo được yếu tố văn hóa và kiến trúc, mà hiện nay hầu như chúng ta chưa đáp ứng được điều đó. Nếu nhìn lại lịch sử xây dựng các bảo tàng của ta hiện nay thì Bảo tàng lịch sử Việt Nam có thời gian lâu nhất. Đây là bảo tàng do người Pháp thiết kế và xây dựng, với tên gọi ban đầu là Bảo tàng Louis Finot, mãi đến năm 1958 ta mới tiếp quản lại. Cho đến nay bảo tàng vẫn được đánh giá là có kiến trúc độc đáo trên cơ sở kết hợp kiểu kiến trúc Pháp với kiến trúc của người Việt mà không phải bảo tàng nào cũng có được. Hoàng Sơn =================== Nhìn cái hình này thấy wen wen! Có chỉnh sửa chút đỉnh, nhưng vẫn rất xấu. Tốt nhất không nên xây kiểu này!1 like
-
cháu sanh giờ nGỌ1 like
-
có gì đâu mà khó hiểu ! tiền là : trước !. táo là : bếp ! hậu là : sau ! phòng là chỗ ở , ngủ ! theo như sơ đồ ở trên , làm như vậy là : phạm phong thủy nặng , đó ! đã vậy lại định đưa : wc vào vị trí giữa nhà , lại càng nguy ...! tốt nhất : nên thiết kế : bếp , wc , về phía cuối - diện tích nhà ở ! ...tôi góp ý như vậy ! thân chào !1 like
-
Lời Tiên Tri 2012
ATN liked a post in a topic by Thiên Sứ
Gánh nặng nợ công 11:51 | 09/09/2012 TP - Nền kinh tế nước Mỹ một lần nữa lại rung động sau khi Bộ Tài chính Mỹ thông báo nợ công đã vượt ngưỡng 16.000 tỷ USD, gần chạm mức 16.390 tỷ USD, mức trần nợ công mà Chính phủ Mỹ phải chật vật mới nâng lên được hồi năm ngoái. Mức nợ 16.000 tỷ USD được công bố vào đúng thời điểm cuộc chạy đua giữa hai ứng cử viên tổng thống Mỹ đang diễn ra khá gay gắt đã được đảng Cộng hòa tận dụng để chỉ trích đương kim Tổng thổng Barack Obama không có khả năng điều hành kinh tế. Phe Cộng hòa đổ lỗi chính các gói kích cầu của tổng thống đang làm quả bóng nợ phình to, khiến cho nền kinh tế kiệt quệ. Tuy nhiên, nói một cách công bằng thâm hụt ngân sách không phải bắt đầu từ nhiệm kỳ của ông Obama mà có nguồn gốc thời Tổng thống George Bush. Mặc dù được tiếp quản một ngân sách khá dồi dào từ người tiền nhiệm lúc đó là Tổng thống Bill Clinton song với chính sách cắt giảm thuế mạnh tay cho người giàu trong suốt hai nhiệm kỳ, ông Bush đã thực sự làm cho hầu bao của nước Mỹ bị thu hẹp. Tiếp đó, hai cuộc chiến Afghanistan và Iraq do ông Bush khởi động đã trở thành cỗ máy ngốn hàng nghìn tỷ USD của người Mỹ. Đến thời điểm ông Obama tiếp quản Nhà Trắng, nợ công của Mỹ đã lên gần 10.000 tỷ USD. Trong bốn năm nhiệm kỳ của ông Obama từ 2008 đến 2012, đã có tới ba năm kinh tế toàn cầu rơi vào suy giảm trầm trọng. Chính quyền của Tổng thống Obama đã rất chật vật thay đổi tình hình bằng các gói cứu trợ dành cho giới công nghiệp và giới tài chính Phố Wall. Tuy nhiên, các biện pháp này đã không giúp cải thiện tình hình khi các số liệu công bố cho thấy kinh tế Mỹ vẫn không hề khởi sắc. Mặc dù phải thừa nhận tiếp quản một di sản ốm yếu vào đúng thời điểm khó khăn, nhiệm vụ cứu giá nền kinh tế của ông Obama gặp quá nhiều thách thức song không thể phủ nhận rằng sự trì trệ của kinh tế Mỹ đang đe dọa đến khả năng tái cử của đương kim tổng thống. Nợ công tăng là bằng chứng rõ ràng nhất về tình hình u ám của nền kinh tế Mỹ. Theo số liệu chính thức, trong vòng chưa đầy ba quý, nợ công Mỹ đã tăng thêm 1.000 tỷ USD và với đà ‘’phát triển” này, nền kinh tế lớn nhất thế giới đang cận kề nguy cơ chạm mức trần nợ công ngay trong năm 2012 khi chỉ còn chưa đầy 400 tỷ USD nữa là cơn lũ này đến vạch báo động đỏ. Hiện nay, trung bình một người Mỹ đang phải gánh khoản nợ hơn 50.000 USD. Trong tương lai, gánh nợ trên lưng người dân ở nền kinh tế tiêu thụ hàng đầu thế giới này sẽ còn tăng thêm vì Bộ Tài chính Mỹ đã dự đoán nợ công sẽ tiếp tục tăng trong vòng bốn năm tới. KPK ======================= Nếu chẳng may dự báo của Thiên Sứ tôi đúng thì kinh tế thế giới 2013 còn tiếp tục xu hướng "Ở trần đóng khố".1 like -
" phá quân - cư : tuất ! cho nên - " mất " ! sự nghiệp : tành tan ! âm sát - " đời " !. ......1 like
-
Chẳng bao giờ có "cánh cổng thời gian" - theo nghĩa đi ngược về quá khứ - cả. Đấy chỉ là trí tưởng tượng theo quy luật hợp lý của tư duy trừu tưởng, xuất phát từ tính "chấp" của con người. Khi con người viện dẫn đến Thượng Đế để giải thích hiện tượng thì họ sẽ lập ra một Thiên Đường cho Thượng Đế ở. Tính hợp lý sẽ làm cho họ suy diễn đến một Địa ngục để đối xứng với Thiên Đường. Vũ trụ này chỉ có sự tương quan giữa những trạng thái vận động. Bản chất của nó không có thời gian. Vậy làm gì có quá khứ để đi ngược thời gian?1 like
-
Nguyên nhân gần gũi là ở chỗ này!1 like
-
Bác Thiên Sứ nói "chuẩn khỏi cần chỉnh" luôn ạ Giặc Hán, giặc Hán, giặc Hán...la to vậy có sao không nhỉ Việt sử 5000 năm văn hiến muôn năm, muôn năm!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Ủa, sự thật rành rành ở ngay trước mắt, mà sao "Thiên hạ ai ai cũng biết, chỉ còn vài người...không chịu biết" Trong khi hầu hết cả đất nước Trung Quốc đang ủng hộ cái gọi là "Đường lưỡi bò", "Thành phố Tam Sa", thì 1 vài người dân của họ đã dám đứng lên nói sự thật, phản đối những luận điệu rởm ấy...Vậy ra mình không được dũng cảm bằng 1 số ít người ta rồi...1 like
-
GS Nguyễn Minh Thuyết: “Tôi chẳng việc gì phải sợ Trung Quốc” Thứ bảy 08/09/2012 06:00 (GDVN) - "Tôi là con dân đất Việt, tự hào về khí phách của Hai Bà và đã chọn truyện Hai Bà Trưng để mở đầu chủ điểm 'Bảo vệ Tổ quốc'. Tôi chẳng việc gì phải e sợ ai, chẳng e sợ thể lực nào... Trung Quốc thì càng không có gì phải sợ". LTS: Sau khi thông tin về sách Tiếng Việt 3 (tập 2) có bài tập đọc kể chuyện Hai Bà Trưng đánh giặc, nhưng không nói rõ giặc nào, nhiều độc giả gửi thư về Báo Giáo dục Việt Nam chia sẻ quan điểm, trong đó có những ý kiến cho rằng “tác giả sợ thế lực Trung Quốc”. Để làm sáng tỏ vấn đề này, Báo Giáo dục Việt Nam đã có cuộc trò chuyện với GS Nguyễn Minh Thuyết - Chủ biên của cuốn sách. - Thưa GS Nguyễn Minh Thuyết, nội dung câu chuyện về Hai Bà Trưng đánh giặc trong sách Tiếng Việt lớp 3 đã được giữ như vậy nhiều năm qua, nhưng cho tới giờ lại có ý kiến cho rằng “không nói rõ đánh giặc nào là một thiếu sót”, mà phải chăng vì tác giả e sợ điều gì đó? GS Nguyễn Minh Thuyết: Năm 2001, tôi bắt đầu tham gia bộ sách Tiếng Việt dành cho học sinh tiểu học cùng với các đồng nghiệp. Sau đó, sách được dạy thử nghiệm 3 năm, cho tới năm 2004 sách lớp 3 mới được triển khai dạy trên toàn quốc. Xét về yếu tố lịch sử, vào thời điểm chúng tôi hoàn thành cuốn sách, quan hệ Việt Nam - Trung Quốc không có gì căng thẳng tới mức phải e dè. Hơn nữa, chuyện Hai Bà Trưng đánh giặc là giá trị lịch sử từ hàng nghìn đời trước. Tôi là con dân đất Việt, tự hào về khí phách của Hai Bà và đã chọn truyện Hai Bà Trưng để mở đầu chủ điểm “Bảo vệ Tổ quốc”. Tôi chẳng việc gì phải e sợ ai, chẳng e sợ thể lực nào. Khi chúng tôi viết sách, không có ai yêu cầu tôi phải tránh né Trung Quốc, mà nếu có yêu cầu như vậy thì tôi cũng chẳng nghe. Tôi chẳng việc gì phải sợ Trung Quốc. Trên thực tế, ngay sau bài tập đọc Hai Bà Trưng có hàng loạt bài chính tả, bài tập nói chuyện đánh giặc Nguyên, giặc Minh. Nội dung câu chuyện về Hai Bà Trưng đánh giặc trong sách Tiếng Việt lớp 3 HỘP THƯ TỐ CÁO TIÊU CỰC GIÁO DỤC - Vậy GS giải thích thế nào về chi tiết không nhắc tên giặc Hán trong bài tập đọc ấy? GS Nguyễn Minh Thuyết: Từ một truyện dài tới 33 trang của tác giả Văn Lang, tôi phải co lại chỉ còn khoảng 250 chữ để dạy trong 1,5 tiết, vì yêu cầu đặt ra với sách tiếng Việt lớp 3 là vậy. Trong không gian ngôn ngữ ngắn ngủi như vậy, lại phải giữ được giọng văn của tác giả, đó chính là cái khó. Điều này thì các thầy cô giáo từng tham gia biên soạn sách giáo khoa sẽ thấu hiểu. Học sinh lớp 3 chưa học lịch sử. Cho tới lớp 4, học sinh được học lịch sử và sách viết rất rõ: “Đầu thế kỷ thứ I, nước ta bị nhà Hán đô hộ…”. Nếu đây là bài học trong sách Lịch sử dạy về cuộc khởi nghĩa Hai Bà Trưng mà không nêu rõ hoàn cảnh bị nhà Hán đô hộ thì rõ ràng là một thiếu sót quá lớn, nhưng đây chỉ là bài tập đọc trong sách Tiếng Việt, nhằm rèn kỹ năng sử dụng tiếng Việt cho trẻ. Vì thế, tôi đã cân nhắc và để câu đầu là: “Thuở xưa, nước ta bị giặc ngoại xâm đô hộ”. Cũng không nói rõ thời điểm xảy ra sự kiện này vào năm nào, thế kỷ thứ mấy, và cũng không có chữ “công nguyên”… vì học sinh lớp 3 chưa hiểu được những điều ấy. Kể cả có thực hiện yêu cầu tích hợp thì cũng chỉ có thể thực hiện được ở một mức độ nhất định thôi, nhằm tránh quá tải cho trẻ. Thêm một điểm nữa cần lưu ý là bài tập đọc (khác với các bài tập chính tả, từ ngữ, ngữ pháp) phải giải thích những từ ngữ khó và kiến thức mới. Không thể dồn ép quá nhiều kiến thức vào một bài được. Dung lượng bài và các câu hỏi rất vừa phải, nhẹ nhàng. Thí dụ, với bài dạy 1 tiết ở sách Tiếng Việt lớp 3 thì chúng tôi chỉ cấu tạo bài tập đọc trên dưới 150 chữ, và bài ấy không được phép vượt quá 3 câu hỏi; còn với bài 2 tiết thì không được quá 250 chữ, và không được vượt quá 4 câu hỏi (mỗi câu hỏi chỉ trên dưới 10 chữ). GS Nguyễn Minh Thuyết: Viết sách giáo khoa như làm dâu trăm họ. - Có nghĩa là GS vẫn bảo lưu quan điểm không đưa cụm từ “đánh giặc Hán” vào bài này? GS Nguyễn Minh Thuyết: Quan điểm của tôi là giữ nguyên nội dung như hiện nay. Tôi xin nhắc lại, đây không phải bài học lịch sử. Dạy học cũng như đá bóng, có phối hợp và phân công, có các lớp bọc lót cho nhau. Chỉ 6 tháng sau bài tập đọc này học sinh đã học về khởi nghĩa Hai Bà Trưng trong sách Lịch sử lớp 4. Những câu chuyện về lòng yêu nước chúng tôi dạy trong môn Tiếng Việt ở lớp 3 chỉ là những hạt gieo lượt đầu. Còn về từ ngữ, thú thật là tôi chưa thấy ai viết, ai nói “giặc Hán” bao giờ, mặc dù nói như thế là đúng sự thật lịch sử và đúng tiếng Việt. Nhà văn, nhà báo có thể sáng tạo ra những cách nói mới, nhưng viết sách giáo khoa thì phải dùng những từ ngữ phổ biến, chứ không thể thích là sáng tạo ra một từ mới được. Vì sao SGK không nói rõ Hai Bà Trưng đánh giặc nào? Những “hạt sạn to đùng” trong sách Toán lớp 6 Sách giáo khoa lịch sử: Vừa thừa, vừa thiếu - Nội dung của các cuốn sách dựa trên quy chuẩn nào, thưa GS? GS Nguyễn Minh Thuyết: Chuẩn của sách giáo khoa Tiếng Việt là là chương trình Tiếng Việt. Căn cứ vào quy định về mục tiêu, nội dung chương trình và chuẩn kiến thức, kỹ năng của chương trình (ví dụ, học sinh lớp 3 phải đọc với tốc độ bao nhiêu chữ/1 phút, biết ngừng nghỉ như thế nào, biết đặt và trả lời câu hỏi như thế nào v.v…), tập thể tác giả phải cụ thể hoá thành những quy định, quy ước thích hợp với từng lớp. Những quy định, quy ước này còn phải dựa trển kiến thức tâm lý, sư phạm và sự trải nghiệm của các tác giả. Nếu bạn đọc để ý sẽ thấy các tác giả rất cân nhắc trong việc lựa chọn tác phẩm để giữ gìn sự trong sáng của tâm hồn con trẻ. Nếu viết sách mà cứ đưa lấy được, không lưu tâm đến tâm lý, khả năng tiếp nhận của các em học sinh thì khó đạt yêu cầu. Ví dụ ở sách Tiếng Việt lớp 2 , tập 2, trang 130 có dạy bài thơ “Lượm” của Tố Hữu, bắt đầu từ “Chú bé loắt choắt/Cái xắc xinh xinh”… rồi kết thúc ở câu “Đương quê vắng vẻ/Lúa trổ đòng đòng/Ca lô chú bé/Nhấp nhô trên đồng”. Vì sao lại dừng ở đó? Giáo dục tinh thần yêu nước, chống xâm lược để bảo vệ quê hương là yêu cầu rất quan trọng. Nhưng cũng phải làm sao để tránh cho trẻ bị tổn thương tinh thần khi còn quá bé, do đó tôi đã bỏ đoạn nói về cái chết của chú bé liên lạc: “Bỗng lòe chớp đỏ/Thôi rồi Lượm ơi!/Chú đồng chí nhỏ/Một dòng máu tươi! …”. Vả lại, đối với lớp 2, bài thơ đến đấy cũng đã dài. Viết sách giáo khoa là làm dâu trăm họ, rất dễ bị săm soi, nhiều khi gặp phải những tình huống giống như con dâu phải chịu đựng một bà mẹ chồng khó tính. Nhưng xin nhắc lại một lần nữa, tôi chẳng e sợ thế lực nào, Trung Quốc thì càng không có gì phải sợ. - Vậy GS có bình luận gì về những động thái của Trung Quốc tại khu vực biển Đông thời gian qua, đặc biệt là những gây hấn trên khu vực quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa của Việt Nam? GS. Nguyễn Minh Thuyết: Tôi đã nhiều lần lên tiếng trên báo chí về việc này. Nay chỉ xin nhắc lại vắn tắt: Từ hơn một năm nay, Trung Quốc có những hành động xâm phạm chủ quyền Việt Nam một cách thô bạo. Họ tuỳ tiện mời thầu các ô dầu khí, trong đó có cả khu vực thuộc lãnh hải và vùng biển đặc quyền kinh tế của Việt Nam; lập thành phố Tam Sa, lập quân đồn trú; xua hàng ngàn tàu cá kèm theo tàu quân sự đánh bắt cá ở vùng biển chung, thậm chí là ở cả vùng biển đặc quyền kinh tế của Việt Nam v.v… Đó là chuỗi hành động tiếp tục những hành động xâm lược từ trước đến nay. Đầu năm 1974, họ trắng trợn đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Tới năm 1988, lại lợi dụng tình hình khó khăn của ta để chiếm một số đảo và bãi đá ngầm ở Trường Sa. Họ nã súng vào các chiến sĩ của ta, khi mà trên tay, trên thân mình chiến sĩ ta chỉ có lá cờ Tổ quốc. Đó là những hành động dã man, nhưng cũng hết sức đê hèn, không thể nào tha thứ được. Tôi cho rằng, lúc này chúng ta cần tỉnh táo, khôn ngoan, nhưng tuyệt đối không được để mất chủ quyền, mất lãnh thổ, nói như các cụ thời xưa thì “một tấc đất cũng không được để mất”. Để đối phó với Trung Quốc, ta phải kết hợp nhiều biện pháp: một mặt tiếp tục đàm phán hòa bình, một mặt phải mài sắc cảnh giác, tăng cường tiềm lực quốc phòng, cố kết lòng dân, liên kết với các nước có chủ quyền liên quan, tranh thủ sự ủng hộ từ công luận quốc tế và cả từ những người yêu công lý, hoà bình ở Trung Quốc. Trân trọng cảm ơn Giáo sư! ========================= Thì ra là cụ cựu nghị sĩ Nguyễn Minh Thuyết. Nghe đồn rằng cụ Thuyết là một người thẳng thắn, đưa ra nhiều ý kiến phản biện xã hội rất sâu sắc. Thảo nào, nghe cái tên quen quen.Nhưng xem, nghe thì cũng biết vậy, tôi ít quan tấm đến các vấn đề chính trị, xã hội, mà chỉ quan tâm đến những diễn biến để chứng nghiệm những khả năng dự báo, liên quan đến các hệ luận của Lý học. Bởi vậy tất cả những nhân vật chính trị, xã hội...tôi chỉ nhớ mang máng. Tuy nhiên, có một điều Thiên Sứ tôi quan sát thấy rằng: Việt sử 5000 năm văn hiến làm như là một vùng cấm rất hệ trọng hay sao, mà tất cả những người được coi là thẳng thắn như giáo sư Thuyết - không nhắc đến một chữ "giặc Hán" trong bài giảng của mình - cho đến tất cả lề trái, lề phải, ngoài lề....đều né tránh luận điểm này. Tất nhiên, ngoài những kẻ trơ tráo, ngay cả những người tự nhận mình là "chính nhân quân tử", nhân danh đủ mọi thứ tốt đẹp trên đời, cũng không một ai dám mạnh dạn lên tiếng về Việt sử 5000 năm văn hiến là chân lý. Hoặc chí ít là một giả thuyết cần được nghiên cứu nghiêm túc. Nhưng chê bai, tìm cách ngăn cản....thì nhiều. Cũng may mà Thiên Sứ chưa bị đi theo Ngài Phạm Huy Thông. Không một ai đủ dũng cảm lên tiếng đặt vấn đề tính chân lý của Việt sử 5000 văn hiến. Bởi vậy, lề trái, lề phải hay ngoài lề; chính nhân quân tử hay "ve chai, lông vịt, đồ nát bán"; thiên tài hay những kẻ ngu dốt chỉ nhìn thái độ của họ về cội nguồn Việt sử là biết bản chất của vấn đề. Tôi không cần họ ủng hộ cá nhân tôi, nhưng chí ít cũng phải nghĩ đến tổ tiên của họ chứ nhỉ? Hồ Chủ Tịch nói: "Độc lập dân tộc gắn liền với Chủ nghĩa xã hội". Thủ tướng Phạm Văn Đồng nói - đại ý: Việt sử 5000 năm văn hiến có ý nghĩa sống còn với tương lai của dân tộc. Việt sử 5000 năm văn hiến chính là tiên đề của mọi tiên đề. Tất nhiên đây không phải vấn đề thuần túy chính trị.Mà là - tôi nhắc lại - "Tiên đề của mọi tiên đề"1 like
-
Kính Nhờ Bác Haithienha Xem Giúp Cháu Lá Số
Guest liked a post in a topic by ntpt
Theo mô tả có lẽ bạn sinh giờ Sửu, dáng người gầy, khuôn mặt hơi dài, lông tay lông chân măng tơ, răng xô lệch không đều dễ bị sâu răng, có sẹo hay tỳ vết ở cằm. Tính tình hiền lành nhưng cộc nóng tính, nghiêm nghị, hơi tự phụ. Người có duyên thu hút được nhiều người khác phái1 like -
Theo CCB thì thế này (vì mỗi người 1 ý, cái này là do cảm hứng của tùy từng người mà) Trước khi bạn thi hoặc ngay lúc thi, bạn hỏi mình làm bài có tốt ko? Và bấm quẻ Sinh Đại An. Vì sao lại nên đặt câu hỏi" mình làm bài có tốt ko?" Vì giờ thi đó (như kiểu giờ xuất hành) là 1 giờ tốt, nên hỗ trợ bạn trong quá trình thi ---> dẫn đến việc bạn làm bài tốt và cảm thấy khá phấn chấn. Nhưng để biết bài làm của mình tuy tốt, nhưng có đỗ ko? thì bạn phải hỏi và độn quẻ thứ 2: Có đỗ ko? Quẻ Thương Lưu niên. --> Tò tí te rồi Kết quả là: Vừa đợi lâu, vừa trượt.1 like
-
Đoạn kết Với tiêu đề của bài viết này là : “ Vị Bồ Tát hộ trì phong thủy” ngoài đoạn mở đầu có dẫn chuyện của một vị Thầy dạy học trò, cách thức thanh tịnh và làm yên ổn gia đạo bằng pháp tụng kinh Địa Tạng Bồ Tát bổn nguyện công đức. Thì phần lớn nội dung còn lại là giới theo về Bồ Tát Địa Tạng và Kinh Địa Tạng. Thật ra tôi không có ý giật tít để gây sự chú ý về bài viết, mà chuyện tụng Kinh Địa Tạng để an ổn gia đạo, đất cát trong nhà là có thật. Cách đây vài năm tôi có một người bạn, nhà cửa phong thủy rất hợp lý, làm ăn khá giả, cuộc sống gia đình hạnh phúc và sung túc. Một dịp đầu năm mới, mong muốn để an bình gia trạch anh thiết lễ tụng phẩm kinh : Phật nói Kinh An Trạch thần chú. Sau đó thấy trong nhà rất nóng nảy, có nhiều bất an, người trong nhà hay ốm bệnh…. Sau khi anh vấn an Tôn Sư, bày tỏ câu chuyện và được thầy chỉ dậy như đã nói ở trên. Anh ta thiết lễ tụng kinh Địa Tạng Bồ Tát bổn nguyện công đức như thầy chỉ dạy, và sau đó mọi việc trong gia đình chuyển biến rất tốt đẹp. Từ việc chứng thực cảm ứng đó, tôi đã nhờ Thầy chỉ dạy và tìm hiểu về Công Đức Ngài Địa Tạng Vương. Với những nội dung đã nêu được ít nhiều ở trên, qua những lời Đức Phật chỉ dạy về Thánh Đức và sự linh ứng của Đức Địa Tạng Vương - có thể thấy việc Ngài hộ trì hay gia hộ cho đất đai, phong thủy là chân thực. Tuy nhiên, điều lợi ích đó mới chỉ là một phần nhỏ trong những năng lực hay oai lực của Ngài. Địa Tạng Bồ Tát vị Chủ Tể tối cao của Địa Ngục, Giáo Chủ của cõi U Minh… không chỉ độ hóa chúng sinh trong cõi Địa Ngục, gia hộ đất đai, mà còn giúp đỡ bảo vệ cho sinh mệnh của chúng sinh, an dân trấn quốc, viên mãn Phước Trí ngay trong đời hiện tại này. Xin giới thệu một số đường dẫn đến các tài liệu nói về Thánh Đức và sự linh ứng của Đức Địa Tạng Vương, để những ai quan tâm có thể thỉnh về tham khảo thêm. Bồ Tát Địa Tạng vấn đáp. Khuyen hanh gia tinh do kiem tri tung kinh dia tang Kinh Địa Tạng Thâm Mật nghĩa Địa Tạng Mật Nghĩa Những câu chuyện linh ứng về Ngài Địa Tạng Nghi Thức Tụng Kinh Địa Tạng Qua loạt bài này, nếu được một trong những ai đã ghé đọc rồi khởi tâm hoan hỉ niệm 1 câu danh hiệu của Ngài hay trì tụng được 1 lần bộ kinh kinh Địa Tạng Bồ Tát bổn nguyện công đức. Công Minh xin hồi hướng hết thảy mọi công đức có được trong loại bài này cho bản thân và gia đình người đó gia đạo luôn vạn sự bình an, phú túc, cát tường, may mắn. Con xin hồi hướng Công Đức này đến tất cả pháp giới chúng sanh trong các cõi: âm siêu dương thái, hải yến hà thanh, pháp giới chúng sanh, giai cộng thành Phật đạo. Con xin chân thành hồi hướng mọi Công Đức có được đến chân linh Cửu Huyền Thất Tổ, hương linh Thân Phụ và Nhạc Phụ là những tấm gương kiên định luôn hướng về Chính Pháp, tại những giai đoạn khó khăn trong việc phát triển Đạo Pháp ở một khoảng thời gian trước đây. Con xin chân thành hồi hướng mọi Công Đức có được đến Thân Mẫu thân tâm thường lạc, Phật sự tinh tấn. Con xin chân thành hồi hướng mọi Công Đức có được đến các bậc Tôn Sư đã bỏ công chỉ dẫn và khuyến khích con trên con đường tầm học. Con xin chân thành hồi hướng mọi Công Đức có được đến các Thầy Thích Quảng Trí, Cư sĩ Huyền Thanh đã bỏ nhiều công phu biên dịch và biên tập bộ Mật Tạng ra tiếng Việt để đem lại lợi lạc cho nhiều hàng Phật tử Việt Nam. Xin chân thành cám ơn đến các các bậc thầy, các tác giả, soạn giả có những bài nghiên cứu, bài giảng giải, cũng như có hình ảnh về Tôn tượng Đức Địa Tạng Vương trên Internet, để Công Minh được tham khảo, trích dẫn hỗ trợ cho phần biên soạn này. Vì điều kiện bố cục của bài viết hạn chế, tránh phân tán nên người biên soạn không thể trích rõ nguồn tài liệu, rất mong chư vị tác giả hoan hỉ thông cảm đại xá. Xin cám ơn người bạn đường CTT và hai “ tiểu đồng chí” của tôi, đã phấn đầu giải quyết nhiều việc thuộc hàng “đại gia sự " để hỗ trợ tôi có được nhiều thời gian, yên tâm tìm hiểu Giáo Pháp. Xin cảm ơn anh hoangnt và mọi người đã quan tâm, ủng hộ cho bài viết trong thời gian qua. Thân mến tặng bài viết này đến anh Thanh phuc ; bạn Hoàng Dung trên trang lyhocdongphuong ( những người có ít nhiều công phu và sự cảm ứng về Thánh linh của Đức Địa Tạng vương Bồ Tát ) - Đặc biệt là qua những tâm sự của anh Thanhphuc, đây cũng là một trong những nguồn động lực cho Công Minh tìm hiểu về Thánh linh của Đức Địa Tạng và điểm đặc biệt của bộ kinh Địa Tạng Bồ Tát bổn nguyện công đức. Thân mến tặng chị Wild, Chipchip cùng đại gia đình, em Linh và “cô học trò bướng bỉnh ” cùng tất cả thân hữu bè bạn cũ mới, xa gần – do qua những thắc mắc, hỏi đáp của mọi người đã giúp Công Minh giác ngộ thêm nhiều vấn đề trong tu học. Kính chúc mọi người, mọi nhà có một mùa Vu lan viên mãn và thành tựu Nguyện xin Tam Bảo và các vị Hộ Pháp hãy ban rải Thần Lực giúp cho các bậc ân nhân của con với tất cả chúng hữu tình mau chóng tránh được mọi lỗi lầm, thực chứng được Chính Pháp Giải Thoát. Nam mô Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát Nam Mô Hoan Hỉ Tạng Bồ Tát Ma Ha Tát tác đại chứng minh. Trân trọng1 like
-
Làm kinh doanh hay làm khoa học thì ở tử vi có các cách cuc của nó đấy. E cứ tự nghiên cứu đi. :D Còn nói thật, chị cũng chả hiểu sao chị lại học kinh doanh. Trước thi FTU vì trường đó lấy điểm cao nhất trong cái khối chị ôn thi. Lý do rất là đơn giản. Sau đó ghét kinh tế cực kì. Mình tự hỏi trời xui đất khiến thế nào để mình ghi danh thi FTU và tự trách sao trước ko thi báo chí hay ngoại giao Sau đi làm phóng viên một thời gian, phát hiện ra vụ PR-mảkkettiinngg rất là hấp dẫn, vậy là nhẩy sang ngâm cứu mảng đó. Nghĩ chí quyết mình làm mảng đó rồi. Thì lại học quản trị. Túm lại là trời run rủi em ạ. Giờ thì thấy tuy mình chưa có nhiều máu con buôn nhưng chắc cũng ko phải là người buôn thúng bán mẹt. =)) Lúc đó chưa biết tử vi là gì, cuối cùng sau ngó lại, đúng là mình có số con buôn, và cả số thằng viết văn phê bình nữa. Lá số đưa ra cái xu hướng, nhưng nếu để nguyên ko để ý tới lá số, thì hình như xu hướng đó vẫn vận động để mình tuân theo nó đấy. Chị nghĩ chị tuyệt đường du học rồi, phen này chắc mẩm chả bằng các cụ, nhưng cuối cùng, học bổng rơi cái tõm vào tay. Cái đó nhìn số cũng thấy đc. Túm lại, nếu đã là số thật, thì chỉ cần tác nhân rất nhỏ cũng chuyển hướng đc.1 like
-
1 like
-
Đúng là cô nầy rất nặng ký có thể nói hàng tấn ,nên mới được báo chí tivi show lên nhiều ,chỉ được là giàu có của ông bà cha mẹ để lại ,ăn chơi học hành thì high school cũng rớt , rượu thì mấy bác lão làng ba xị đế Vn chưa chắc đã qua mặt nỗi , mấy tay ghiện cocain chích choát Vn chưa cũng xép hàng sau lưng, say sĩn chạy xe đụng người rồi chạy , ra tòa cai nghiện như bắt cóc bỏ dĩa , đóng phim sex xem cũng hay hay .Con kiến biết tu cũng thành phật được ,nhưng con người vì có cái óc to hơn con kiến ,nên trầm luân cũng nhiều mà khó thành phật hơn con kiến là vậy ,các bậc trí giả đọc vài câu kinh kệ thì cho là ta thông hiểu cả càn khôn VŨ TRỤ , cũng chỉ có bậc cao trí trường đời hĩ mũi còn chưa sạch , trong cái kén của gia đình nên chưa gặp vận ,cho rằng đức năng thắng số ,chẳng khác nào như Tề Thiên học được phép cân đẫu vân nhãy 1 phát 3333 dậm mà không qua bàn tay nhõ bé của phật tổ Như Lai .Triết lý của đao phật không phải khoát áo cà sa hay vào chùa hàng ngày kinh kệ là cho mình đã tu sắp thành phật ,có biết bao nhiêu vị ngày thì tụng kinh đêm thì ra ngoài chơi gái ,hay hành lạc ngay tại sau bàn phật ,thế là sắp thành phật rồi sao ?1 like