-
Thông báo
-
Nội quy Lý Học Plaza
Nội quy này là bản mở rộng Nội Quy - Quy định của Diễn đàn. Khi tham gia mua bán, các thành viên phải tuân theo những quy định sau: Tiêu đề bài viết: Bao gồm: Chỉ dẫn địa lý, Loại hình Mua/Bán, Thông tin mua bán.
Chỉ dẫn địa lý: Tỉnh/thành nơi mua bán. Hoặc sử dụng định nghĩa có sẵn:TQ: Toàn quốc
HCM: TP Hồ Chí Minh
HN: Hà Nội
[*]Ví dụ: HCM - Bán Vòng tay Hổ Phách Nội dung bài viết: Mô tả chi tiết sản phẩm mua/bán
Bắt buộc phải có thông tin liên lạc, giá Mua/Bán
Bài mới đăng chỉ được phép up sau 03 ngày.
Thời gian up bài cho phép: 01 ngày 01 lần.
Các hành vi vi phạm nội quy này sẽ bị xóa bài hoặc khóa tài khoản mà không cần báo trước.
-
Leaderboard
Popular Content
Showing most liked content on 24/06/2012 in all areas
-
Thạch Anh có tác dụng tạo điện trường...vv....thì điều này có thể xác minh qua những phương tiện kỹ thuật hiện đại. Nhưng vấn đề là xếp thạch Anh vào hành nào trong phân loại ngũ hành theo hệ thống của thuyết Âm Dương Ngũ hành thì chắc không phải như ông này nói: Căn cứ vào sách nào - và sách đó có đúng không để ông này nói: "Theo quan niệm Đông phương, đá nói chung cũng như thạch anh thuộc hành thổ" ? Cứ đào từ đất ra thì nó là Thổ à? Vớ vẩn! Vậy thì cây vốn hành Mộc , nhưng tại sao Dịch viết: "Cây có lõi cứng và to thuộc hành Thủy"? Vậy quặng Kim loại - cũng đào từ đất ra thuộc hành gì? Lại nữa: "Trong năm yếu tố ngũ hành, thổ do hỏa sinh ra, thổ có thể khắc chế thủy, sinh hợp với kim và bị mộc khắc". Cái này thì con mẹ ve chai lông vịt cũng biết, chẳng cần đến tiến sĩ. Vấn đề là từ nguyên lý này dẫn đến sự phân loại Đá Thạch Anh thuộc hành Thổ có sự liên hệ thế nào? Chưa hết! Cái này mới buồn cười: Thổ tượng trưng cho đất, mà đất có nhưng tính chất đặc biệt mà các ngũ hành khác không có; Đất không bao giờ nổi giận, đất mẹ luôn bao dung, chấp nhận và che chở cho muôn loài, đất mẹ nhẫn nại và chịu đựng, cảm hóa, chuyển hóa từ xấu thành tốt... Híc! Cái nhà ông này đang làm văn miêu tả đức tính của người mẹ so sánh với Đất hay nói về thuyết Âm Dương Ngũ hành đây? Trong khi phương pháp phân loại của thuyết Âm Dương Ngũ hành thì ngay cả Đất cũng có thể phân loại theo Ngũ Hành. Không hiểu ông này lập luận:"đất có nhưng tính chất đặc biệt mà các ngũ hành khác không có" - vậy Đất thuộc hành gì? Hành "Đất " à? Vớ vẩn. "những đặc tính này nếu biết vận dụng, ứng dụng linh hoạt có thể hóa giải các vị trí xấu, kích hoạt các vị trí cát (đang ở trong vận suy) trong ngôi nhà của bạn". Hi! Cái này thì đúng rồi! Nhưng vận dung như thế nào thì...không biết!. Nếu cứ vật khí phong thủy đem đại vào nhà là tốt thì các cửa hàng bán đồ phong thủy phải toàn là đại gia, mà Hoàng Anh Gia Lai phải gọi bằng cụ.. Longphibaccai rất thận trọng khi post bài này với tiêu chí: Bài tham khảo. Tôi đã đặc cách đề nghị anh chị em kỹ thuật đưa Longphibaccai vào lớp Phong Thủy Lạc Việt cao cấp, không biết Longphibaccai đã vào được chưa? Hôm nào rảnh, mời Longphibaccai ghé nhà tôi vào chiều tối, tôi hướng dẫn cách nghiên cứu và tham khảo ở lớp này.2 likes
-
Bạn có thể liên hệ Vp trung tâm tại Tp HCM số 38486867 gặp Thiên Đồng để mua 1 Lakinh Việt loại phổ thông với giá 1,100,000 đ (một triệu một trăm ngàn đồng)1 like
-
mùa sinh và tháng sinh có hợp cách với năm sinh cũng ko đảm bảo 1 lá số tử vi thành đạt hay may mắn. Quan trọng nhất là giờ sinh.1 like
-
Ở đây mình luận theo mạng là tính theo năm sinh. Mùa sinh tháng sinh lại liên quan tới lásố tử vi.1 like
-
1 like
-
Lớn tuổi sinh con có thể là chốt hạ. Trường hợp 1 rât tốt mẹ dương con trai âm hút nhau. Trường hợp 2 mẹ dương con trai âm quyện nhau xung khắc, khác dấu hút nhau mà ( nếu là con gái thì đở hơn )1 like
-
1 like
-
Điều kiện đầu tiên mạng mẹ tương sinh cho mạng con. Mẹ Quý Sửu mộc sinh Con Nhâm thìn Hỏa tốt hơn Mẹ Tân Hợi kim bị con Nhâm thìn hỏa khắc.1 like
-
Cần hiểu đúng về nguồn gốc Tết Đoan Ngọ của người Việt (TT&VH Online) - Hằng năm, cứ đến mồng 5 tháng 5 (âm lịch), dân ta lại tổ chức ăn Tết Đoan Ngọ. Về nguồn gốc của Tết Đoan Ngọ, đến nay nhiều người vẫn cho rằng có xuất xứ từ Trung Quốc. Tuy nhiên, căn cứ vào một số công trình nghiên cứu văn hóa cho thấy, Tết Đoan Ngọ của người Việt hiện nay lại có một nguồn gốc hoàn toàn khác… Tết Đoan Ngọ là để tưởng nhớ Khuất Nguyên? Theo giải thích của học giả Chu Xử trong sách “Phong Thổ Ký” thì Tết Đoan Ngọ còn được gọi là Tết Đoan Dương. Đoan Ngọ là bắt đầu giữa trưa (Đoan: mở đầu, Ngọ: giữa trưa). Còn Dương là mặt trời, là khí dương; Đoan Dương có nghĩa là bắt đầu lúc khí dương đang thịnh. Ở Trung Quốc, thời Nam Bắc triều, Tết Đoan Ngọ còn được gọi là Dục Lan tiết. Lan có nghĩa là “túi đựng tên, hình dáng của nó như cái hộp gỗ” (Tr.2881, Từ Nguyên). Đến thời nhà Minh, bùa trừ ngũ độc (Ngũ độc phù) đã trở thành vật trang sức khá phổ biến của phụ nữ, được in trên một số vật như trâm cài tóc, vòng đeo tay, đeo cổ, quạt… Một học giả thời bấy giờ là Trầm Bảng chép: “Thời trước, phụ nữ thường vẽ hình con rết (Ngô công), rắn (Xà), bò cạp (Hiết), cọp (Hổ), cóc (Thiềm thừ) trên những cây gỗ đào gọi là ngũ độc phù và cài trên đầu làm trâm (Thoa)…” (Trích Uyển Thự Tạp ký, quyển 17, bản in năm 1593). Bánh ú nước tro là món bánh truyền trống của người miền Nam trong ngày Tết Đoan Ngọ. Những thứ bánh làm từ gạo chỉ có ở những khu vực có nền văn minh lúa nước. Hiện nay, quan niệm phổ biến cho rằng nguồn gốc Tết Đoan Ngọ của người Việt có xuất xứ từ Trung Quốc. Quan niệm này gắn liền với một nhân vật trong lịch sử Trung Quốc đó là Khuất Nguyên. Khuất Nguyên, tên Bình, biệt hiệu Linh Quân (340 TCN - 278 TCN) là một chính trị gia, một nhà thơ yêu nước nổi tiếng của nước Sở, làm chức Tả Đồ cho Sở Hoài Vương. Lúc đầu ông được vua yêu quý, sau có quan lại ganh tài ông, tìm cách hãm hại. Vua Sở nghe lời gièm pha nên ghét ông. Ông âu sầu, ưu tư viết thiên Ly Tao để tả nỗi buồn bị vua bỏ. Đến cuối đời, ông lại bị vua Tương Vương (người nối ngôi Sở Hoài Vương) đày ra Giang Nam (phía nam sông Dương Tử). Ông thất chí, tự cho mình là người trong sống trong thời đục, suốt ngày ca hát như người điên, làm bài phú “Hoài Sa” rồi ôm một phiến đá, gieo mình xuống sông Mịch La tự tử. Theo truyền thuyết này, để tưởng nhớ về con người và cái chết bi ai của ông, hàng năm người ta tổ chức vào ngày mồng 5 tháng 5 là ngày Tết Đoan Ngọ ở Trung Quốc và một số nước khác ở Châu Á. Sau này, Tết Đoan Ngọ còn được gắn thêm một tích khác nữa là tích hai chàng Lưu – Nguyễn gặp tiên. Lưu Thần và Nguyễn Triệu là hai người đời nhà Hán, nhân ngày Tết Đoan Dương cùng rủ nhau vào núi hái thuốc, gặp hai tiên nữ kết duyên. Sau thời gian nửa năm sống nơi tiên cảnh với vợ tiên, hai người nhớ nhà đòi về. Giữ lại không được, hai tiên nữ đành đưa tiễn chồng về quê cũ. Vì thời gian ở tiên cảnh chỉ có nửa năm nhưng là mấy trăm năm ở cõi trần. Hai chàng thấy phong cảnh quê nhà đã khác xưa, người quen thì đã ra người thiên cổ, hai chàng bèn rủ nhau trở lại cõi tiên nhưng không được. Hai chàng ra đi mà không thấy trở về… Trên thực tế, từ cuối thời Đông Hán, người ta đã tìm thấy những thư tịch sưu tầm về Tết Đoan Ngọ. Hầu hết các học giả thời đó cho rằng nguồn gốc của lễ tiết này có “liên quan” đến sự tưởng niệm thi hào nổi tiếng của nước Sở là Khuất Nguyên. Tuy nhiên các sử gia Trung Quốc lúc bấy giờ không hề đưa ra được những tư liệu cụ thể để chứng minh cho “sự liên quan” này. Ngay trong “Sử ký” của Tư Mã Thiên (145 – 86 TCN), tác phẩm được coi là thành tựu sớm nhất, ghi chép đầy đủ nhất về lịch sử Trung Quốc cổ đại (suốt 2000 năm từ thời Hoàng Đế đến đời Hán Vũ Đế), cũng hoàn toàn không xác định được rõ thời gian tự trầm của Khuất Nguyên là vào ngày, tháng nào. Những ghi chép của Tư Mã Thiên trong “Khuất Nguyên liệt truyện” (Sử ký) chỉ là những tư liệu được thu thập từ trong dân gian! Vậy cơ sở nào để cho rằng Tết Đoan Ngọ (mồng 5 tháng 5 âm lịch) là để tưởng nhớ Khuất Nguyên như một số người vẫn quan niệm hiện nay!? Về nguồn gốc Tết Đoan Ngọ Ở Việt Nam, Tết Đoan Ngọ còn được dân gian gọi bằng một cái tên dân dã hơn: Tết Giết sâu bọ. Đây là một trong những ngày lễ truyền thống có nội hàm văn hoá phong phú. Không riêng gì Việt Nam hay Trung Quốc mà ở Triều Tiên, Hà Quốc cũng có Tết Đoan Ngọ. Từ đó cho thấy, Tết Đoan Ngọ thực chất là một phong tục lễ tết Á Đông và gắn liền với quan niệm về sự tuần hoàn của thời tiết trong năm. Trong ca dao Việt Nam cũng có câu: “Tháng tư đong đậu nấu chè, Ăn tết Đoan Ngọ trở về tháng năm” Tuy nhiên vấn đề đặt ra ở đây là Tết Đoan Ngọ của người Việt có liên quan gì đến Tết Đoan Ngọ của người Trung Quốc và gắn với truyền thuyết Khuất Nguyên như lâu nay từng quan niệm? Tết Đoan Ngọ còn được người Việt gọi bằng cái tên khác là “Tết Nửa Năm” (cũng có nơi là gọi là Giữa Năm). Đây được xem là tên gọi của riêng người Việt, không lẫn với tên gọi của các quốc gia khác. Vậy tại sao lại gọi là Tết Nửa năm, trong khi theo tính toán như lịch âm hiện nay thì “nửa năm” ở đây phải rơi vào tháng 6 âm lịch? Về tên gọi Tết Nửa năm, tác giả Nguyễn Ngọc Thơ trong “Lại bàn về nguồn gốc tết Đoan Ngọ” giải thích: “Thời cổ đại, người Việt Nam dùng lịch kiến Tý, do vậy tháng mở đầu trong năm là tháng 11 âm lịch. Theo cách tính này, ngày 5 tháng năm rơi vào thời điểm nửa năm, do vậy dân gian Việt Nam rất chuộng tên gọi tết Nửa năm”. Về nguồn gốc của Tết Đoan Ngọ, nhà nghiên cứu văn hóa Trần Ngọc Thêm khẳng định: Tết Đoan Ngọ Việt Nam có cùng một khởi nguồn với vùng đất Bách Việt ở Nam Trung Hoa (vào khoảng vùng hạ lưu Dương Tử trở xuống) và Bắc Đông Dương. Tác giả luận giải: Từ ngàn xưa đây vốn là vùng nông nghiệp lúa nước trù phú do các dân tộc Bách Việt gầy dựng nên. Do nằm dọc hai bên chí tuyến bắc, mùa hè ở đây oi bức, khó chịu, ảnh hưởng tiêu cực đến sức khỏe con người. May mắn, người nông dân với nghề lúa nước luôn đòi hỏi phải quan sát thời tiết, cố để tránh tối đa những tác hại của nó và tận dụng hữu hiệu những lợi thế mà tự nhiên mang lại, nhờ vậy phong tục tết Đoan ngọ hình thành, đánh dấu một cột mốc quan trọng của chu kỳ tuần hoàn thời tiết (Tìm về bản sắc văn hóa Việt Nam, NXB TP HCM, 2004). Trong cuốn “Lễ tết Trung Hoa” của W. Eberhard (Chinese Festivals, N.Y. 1952) viết: “Đoan ngọ là tết của phương Nam, tết cầu may, tết của sự sống” (Double fifth is a Southern festival, lucky festival or festival of the living). Tác giả Nghê Nông Thủy, thuộc Hội Dân tộc học Trung Quốc cũng thừa nhận: “Tết Đoan Ngọ là cống hiến to lớn của người Bách Việt đối với văn hóa Trung Hoa” (Hội Dân tộc học Trung Quốc, 2011). Như vậy, có thể thấy, Tết Đoan Ngọ xưa là do nhân dân lao động cùng nhau sáng tạo, cùng hưởng thành quả và không ai làm tác giả cụ thể. Nó là thành quả từ trí tuệ của truyền thống nông nghiệp phương Nam của các bộ tộc Bách Việt. Về sau, cùng với việc xâm lấn và mở rộng lãnh thổ xuống phía Nam sông Dương Tử, Tết Đoan Ngọ được người Hán tiếp nhận và hưởng ứng. Tuy nhiên, tại nhiều địa phương khác nhau lại gắn vào nhiều điển tích khác nhau với các nhân vật như Ngũ Tử Tư, Việt vương Câu Tiễn, Khuất Nguyên đến Tào Nga, Trần Lâm… “So với người Trung Quốc, người Việt Nam thiên hẳn về lối sống dân gian, tư duy tổng hợp – trừu tượng và truyền thống văn hóa truyền miệng đã giúp gìn giữ phong tục ngày tết này mà không cần thiết gắn liền với các nhân vật lịch sử. Ngược lại, Trung Quốc lớn, dân số đông, dân tộc đa dạng, việc chính thức hóa một phong tục dân gian bằng thao tác gắn chúng với các nhân vật lịch sử có chức năng tích cực, nhất là trong chức năng đại đoàn kết dân tộc” (trích An Nam phong tục sách, Mai Viên Đoàn Triển, NXB Hà Nội, 2008). Nhìn lại lịch sử, suốt một nghìn năm Bắc thuộc, Việt Nam đã tiếp nhận văn hóa Trung Hoa, đặc biệt là dòng “văn hóa quan phương” gắn liền với hệ tư tưởng Nho gia và hệ thống chữ Hán. Do chính quyền đô hộ thực hiện chính sách “đồng hóa”, một số phong tục, tập quán của người Việt bị bắt phải bỏ hoặc thay đổi cho phù hợp với văn hóa Hán. Điều này đã được chính sử sách Trung Hoa chép lại (xem thêm “Ngô chí”). Sự giao thoa và du nhập tự nhiên cùng với chính sách “cưỡng bức văn hóa” của chính quyền đô hộ phương Bắc đã tạo nên một hệ quả tất yếu đó là hình thành diện mạo văn hóa có phần “mới” của Việt Nam trong nhiều thời kì lịch sử sau đó. Tết Đoan Ngọ cũng không ngoại lệ. Nó được gắn vào khung lý luận chính thống cùng các ý nghĩa, chức năng mang tính quan phương khác như “tưởng nhớ Khuất Nguyên”, “tưởng nhớ Ngũ Tử Tư”, “tưởng nhớ Trần Luận và Nguyễn Thiệu” và kéo dài trong suốt nhiều năm. Bởi vậy, không thể quan niệm Tết Đoan Ngọ của người Việt bắt nguồn từ Trung Quốc như một số người vẫn lầm tưởng như hiện nay. Hoàng Sơn1 like
-
Nếu lá số này đúng thì không nên mổ mắt cận "Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa". Cung Tật Ách có không Kiếp giáp biên thế kia thì cũng hơi ớn đấy cô Cải xoong à.Đừng ngại đeo kính đít chai mà không có người yêu nhá! Cái giống đàn ông nó buồn cười lắm. Nếu bây giờ tất cả phụ nữ trên thế gian mọc một cái sừng trên đầu thì cũng không thiếu gì nhà thơ mô tả vẻ đẹp của cái sừng trên đầu người mình yêu đâu. Cô cứ yên tâm đi.1 like
-
năm nay rất tốt đấy bạn ạ.1 like
-
Nếu bạn đã nộp hồ sơ, trong tháng này bạn sẽ có kết quả báo trúng tuyển. Năm sau có thể bán sẽ cưới vợ sau khi quen vài tháng. Số bạn nên cặm cụi làm thuê sẽ tốt hơn là nhảy nhót hay lập nghiệp riêng,1 like
-
Quán vắng!
Đại Phúc liked a post in a topic by Thiên Sứ
Nàng Kiều là người Tàu hay cô gái Bắc Ninh? 23/06/2012 20:33:33 Tạo hình nàng Kiều trong Truyện Kiều của đại thi hào Nguyễn Du ra sao đang là vấn đề gây tranh cãi trong giới họa sĩ và các nhà nghiên cứu. Trước ý kiến cho rằng nàng Kiều phải được vẽ trong trang phục của đời Minh – Trung Quốc, đã có họa sĩ cho rằng vẽ như vậy là minh họa cho sử Tàu và xúc phạm nghệ sĩ, bôi nhọ văn hóa Việt. Không chỉ dừng lại ở vấn đề trang phục và vẻ đẹp của Kiều, họa sĩ Trần Khánh Chương khẳng định, đây là vấn đề tự tôn dân tộc. Họa sĩ, nhà nghiên cứu "đấu khẩu" Sáng 21/6, Trung tâm dịch thuật, dịch vụ văn hóa và khoa học công nghệ (CTCS) đã mở hội nghị Phác thảo vẽ tranh nàng Kiều dựa theo tác phẩm Truyện Kiều của đại thi hào Nguyễn Du, để xin ý kiến lấy làm căn cứ làm lịch nghệ thuật và sách. Tham gia Hội nghị có các nhà nghiên cứu, họa sĩ các thế hệ, đặc biệt là các họa sĩ lão thành như Lê Lam, Mai Long, Khánh Chương, Phạm Công Thành, nhà nghiên cứu Trịnh Quang Vũ... Riêng bộ lịch nghệ thuật 24 bức có kích thước lớn là 1,2mx0,45m được quan tâm hơn cả. Ông Hoàng Điệp, Giám đốc Trung tâm, đặt vấn đề: Từ khoảng gần giữa thế kỷ 20, nhiều họa sĩ trường Mỹ thuật Đông Dương đã sáng tác nhiều hình tượng về nàng Kiều, trong đó có cả Kiều ăn vận áo mớ ba mớ bảy của cô gái Bắc Ninh hoặc các cô gái tân thời. Hình ảnh Thúy Kiều do Mộng Tuyền thủ vai. Bởi vậy, dựa trên câu thơ ở đầu Truyện Kiều “Rằng năm Gia Tĩnh triều Minh”, ông Hoàng Điệp đề xuất vẽ nàng Kiều ở bối cảnh Trung Nguyên – Trung Quốc thời xưa. Ông cũng cho rằng không thể tránh được yếu tố Trung Quốc, vì bối cảnh liên quan nhiều đến địa danh Trung Quốc, chẳng hạn sông Tiền Đường. Đề xuất này đã khiến hội nghị “nóng” lên với những phản biện, bàn luận. Cho là “dở hơi” nếu minh họa sử Tàu, họa sĩ Phạm Công Thành khẳng định: “Đọc truyện Kiều, chúng ta chỉ thấy nàng Kiều là một cô gái Việt Nam. Nếu vẽ nàng Kiều mặc trang phục Trung Quốc ở triều Minh là tức là minh họa cho Kim Vân Kiều truyện của Thanh Tâm Tài nhân, vậy thì làm để làm gì?”. Hội nghị Phác thảo vẽ tranh nàng Kiều dựa theo tác phẩm Truyện Kiều. Đã nhiều năm nghiên cứu về Kiều nên họa sĩ Phạm Công Thành không thừa nhận yếu tố Tàu trong Truyện Kiều. Ông cũng nhấn mạnh: không có câu thơ nào miêu tả vẻ đẹp Kiều giống người Trung Quốc ở triều Minh. Ông bảo vệ ý kiến vẽ Kiều thuần Việt và: “nếu bảo tôi vẽ Kiều giống người Trung Quốc thì xúc phạm tôi quá, không bao giờ tôi làm vì như vậy là bôi nhọ cụ Nguyễn Du và ngôn ngữ văn chương Việt”. Họa sĩ Thành lấy dẫn chứng: Chuyện Hamlet xảy ra ở Đan Mạch, Romeo và Juliet thì ở Italia, nhưng Shakespears vẫn xây dựng các nhân vật và bối cảnh mang đậm hình ảnh của nước Anh. Ông cũng kể thêm, một bức họa nổi tiếng thời kỳ Phục Hưng vẽ chúa Jesus theo đúng vẻ đẹp của Ý và mặc trang phục của Ý, mà chúa có phải người Ý đâu, vậy mà bức tranh ấy có giá trị suốt 500 năm nay. Hai kiều e lệ nép vào dưới hoa. Chủ tịch Hội Mỹ thuật VN, họa sĩ Khánh Chương cũng sốc trước đề xuất vẽ nàng Kiều giống người Tàu. Ông cho rằng mục tiêu hàng đầu là phải thể hiện được hình ảnh nàng Kiều cổ xưa trong lòng người Việt Nam và họa sĩ Việt Nam. Ông cũng lưu ý, lịch và sách nhắm đến đối tượng khách nước ngoài và Việt Kiều, mà những người này lại thích những yếu tố mang đặc trưng của riêng Việt Nam. Về một mặt nào đó, có thể Truyện Kiều là “con lai”, nhưng họa sĩ Trương Thảo cho rằng tác phẩm của Nguyễn Du đã được công nhận là tầm cỡ thế giới, mang hồn cốt nước Việt. Do vậy, theo ông, yếu tố văn hóa Việt Nam cần phải được làm rõ khi vẽ Kiều. Vẽ nàng Kiều theo trường phái trừu tượng? Là người từng nhiều lần vẽ Kiều, nên lão họa sĩ Mai Long rất ưu tư trước dự án lớn này. Ông chung quan điểm với họa sĩ Phạm Công Thành khi đặt vấn đề dân tộc và giá trị Nguyễn Du lên hàng đầu. Lão họa sĩ Lê Lam, người từng đi sâu nghiên cứu và vẽ nhiều bức minh họa cho cuốn truyện Kiều xuất bản năm 1972, nhấn mạnh: sáng kiến in lịch tranh nghệ thuật Kiều là một việc lớn của đất nước. “Vẽ kiểu gì ra Kiều cũng được, miễn là đẹp. Quần áo triều nào, theo tôi chỉ là vụn vặt, mà làm thế nào vẽ Kiều cho Việt Nam, tiêu biểu cho giòng giống chúng ta. Nguyễn Du là ông tổ tâm hồn của người Việt, vì vậy chúng ta phải sáng tác nhiều tranh, tượng về Nguyễn Du và truyện Kiều”, ông nói. Thúy Kiều Tuy vậy, vẫn có ý kiến ủng hộ ông Hoàng Điệp, họa sĩ Nguyễn Văn Chung cho rằng muốn sáng tạo kiểu gì cũng phải có ít nhiều liên quan đến bối cảnh năm Gia Tĩnh triều Minh, tức là thời điểm thế kỉ khoảng 13-15. Nhà nghiên cứu trang phục Trịnh Quang Vũ cùng quan điểm: “Muốn gì cũng phải mang hơi hướng cổ và triều Minh Trung Quốc!”. Trước băn khoăn về tính niên đại lịch sử và bối cảnh xã hội để quy chiếu ra trang phục nàng Kiều, họa sĩ Mai Long phải lên tiếng: Chúng ta làm nghệ thuật chứ không phải là các nhà sử học, khảo cổ học, dân tộc học. Bởi vậy, họa sĩ Lê Lam và Mai Long thống nhất nên đa dạng các trường phái, khuynh hướng thể hiện, kể cả vẽ theo kiểu mô-đéc, miễn là người xem cảm nhận được. Từng tham khảo ý kiến của các kiều bào Mỹ, ông Hoàng Điệp cũng thừa nhận, bà con xa Tổ quốc luôn có nhu cầu muốn mua tác phẩm có hồn dân tộc bởi tác phẩm Tây thì họ quá quen, đi triển lãm và bảo tàng như đi chợ. Bởi vậy, ông ghi nhận tất cả những ý kiến đóng góp. Tác giả của ý tưởng làm lịch nghệ thuật Kiều, bà Đoàn Thị Lam Luyến phân tích: Lịch Kiều nếu thành công sẽ đi vào đời sống văn hóa Việt, không phải lo chuyện phát hành. BTC sẽ nghiên cứu lại, làm đề cương kĩ hơn, tổng hợp ý kiến để gửi đến các họa sĩ và các nhà nghiên cứu. “Chúng ta phải coi đây là một công trình văn hóa, dù là tự phát, tự chi trả, không có ai tài trợ. Hiện giờ, chúng tôi mới chỉ bàn về chủ trương mà chưa đi vào chi tiết. Chúng tôi xác định dục tốc bất đạt, không vội vàng và sẽ làm một trang web để trưng cầu ý kiến”, bà Lam Luyến nói. (Theo Đất Việt) ===================== Cái vấn đề cần được đặt ra là: Nguồn gốc xuất phát từ cảm hứng từ những giá trị nào để có một bộ lịch về tranh minh họa nàng Kiều? Đây mới chính là nguồn gốc của ý tưởng làm bộ lịch nàng Kiều để phổ biến trong cộng đồng Việt. Nếu không xét nguồn gốc này mà chỉ bàn đến cái ngọn là nội dung cốt chuyện và người viết truyện thì không giải quyết được vấn đề. Tất nhiên cảm hứng và giá trị đích thực để đưa hình ảnh nàng Kiều với công chúng Việt không phải là số phận một cô gái đời nhà Minh bị số phận xô đẩy phải đi làm gái điếm. Nếu vậy thì tôi nghĩ lấy nguyên mẫu mấy chân dài bán dâm có khi còn dễ vẽ hơn. Ở đây muốn sở dĩ ban tổ chức và những người bỏ tiền ra làm bộ lịch tranh nàng Kiều chính vì thiên tài văn học của cụ Nguyễn Du đã làm nên áng văn chương trác tuyệt vinh danh nền văn hiến Việt và đi vào lòng người Việt Nam. Nếu như chuyện Kiều của cụ Nguyễn Du không phải là áng văn chương trác tuyệt của người Việt thì chắc chẳng ai mua bộ lịch của mấy vị này làm gì. Chẳng ai đi mua bộ lịch minh họa những tác phẩm rẻ tiền về treo cả. Ở đây tôi chưa nói đến ngôn ngữ hội họa và ngôn ngữ văn học khác hẳn nhau. Sự rung động mỹ cảm với hai loại hình nghệ thuật này cũng không thể giống nhau. Cái tinh tế của ngôn ngữ văn học chưa hẳn ngôn ngữ hội họa đã thể hiện được, những màu sắc huyền ảo của hội họa được xác lập bời người họa sĩ thì chưa chắc ngôn ngữ văn chương đã diễn đạt được. Khi cụ Nguyễn Du miêu tả ngón đàn của Thủy Kiều - Bất kể Thủy Kiều dân tộc gì - Thì cùng lắm ngôn ngữ hội họa miêu tả một cô gái đang ôm đàn mà thôi. Giỏi lắm thì diễn cảm bằng ngôn ngữ hội họa trạng thái gương mặt và tư thế chơi đàn của cô gái đó, cùng với cảnh quan chung quanh và điều đó vẫn chưa thể hiện được ngón đàn tuyệt kỹ của Thủy Kiều: Nghề riêng ăn đứt hồ cầm một chương. Bởi vậy, nếu quí vị cứ sa đà vào chi tiết thì chẳng bao giờ đạt được tới đích cả. Chưa nói đến một đám tư duy loại "ở trần đóng khố", chỉ số Bo cao ngất ngưởng bàn nhăng tán cuội. Do đó, để minh họa một cách đúng với bản chất đích thực của Truyện Kiều chính là vì áng văn chương trác tuyệt của cụ Nguyễn Du đã đi vào lòng người Việt Nam, bằng ngôn ngữ Việt Nam - Truyện Kiều khi dịch ra tiếng nước ngoài thì nó đã giảm đi chất thiên tài của cụ Nguyễn Du và người nước ngoài sẽ khó mà cảm nhận được tính trác tuyệt của áng văn chương này. Vậy thì nó phải được thể hiện bằng hình ảnh con người Việt Nam chứ nhỉ! Nếu quí vị mà nghe lời đám tư duy "ở trần đóng khố" , có chỉ số Bo cao mà vẽ truyện Kiều bằng y phục cổ Trung Quốc đời nhà Minh thì người ta sẽ tưởng là Lịch Tàu bán sang Việt Nam trong dịp Tết và ghi chú bằng tiếng Việt. Hê! Hê! . Trong trường hợp này, quí vị có muốn gỡ vốn, in lại bằng tiếng Tàu và bán sang Tàu cũng ế. Vì ngôn ngữ Tàu không thẩm thấu được sự tinh tế của nền văn chương Việt. Nên người Tàu chưa hề dịch Truyện Kiều ra tiếng Tàu để người Tàu khen hay cả. Tất nhiên tôi sẽ chẳng bao giờ mua dù chỉ để treo trong cái lò gạch làng Vũ Đại. Nhưng nếu quí vị thể hiện nội dung bằng hình ảnh người Việt để miêu tả Truyện Kiều của cụ Nguyễn Du thì dù quí vị có vẽ xấu một tý, bộ lịch của quí vị vẫn có thể có người mua. Vì người Việt hiểu được Truyện Kiều của người Việt và biết quý vị muốn nói gì. Còn nếu quý vị vẽ đẹp thì khỏi nói. ============================= PS: Quí vị hãy cố suy ngẫm với tất cả khả năng tư duy của quí vị để xem lại hình ảnh này: Bây giờ nếu tôi xóa hai chữ Thúy Kiều mà quý vị ghi chú ở dưới bức tranh để bổ sung cho sự nghèo nàn về ngôn ngữ hội họa của người vẽ bức tranh Tàu này và ghi bằng chữ: "Cháu Võ Tắc Thiên" chắc cũng chẳng sao. Hê! Hê! Buồn ngủ quá!1 like