-
Thông báo
-
Nội quy Lý Học Plaza
Nội quy này là bản mở rộng Nội Quy - Quy định của Diễn đàn. Khi tham gia mua bán, các thành viên phải tuân theo những quy định sau: Tiêu đề bài viết: Bao gồm: Chỉ dẫn địa lý, Loại hình Mua/Bán, Thông tin mua bán.
Chỉ dẫn địa lý: Tỉnh/thành nơi mua bán. Hoặc sử dụng định nghĩa có sẵn:TQ: Toàn quốc
HCM: TP Hồ Chí Minh
HN: Hà Nội
[*]Ví dụ: HCM - Bán Vòng tay Hổ Phách Nội dung bài viết: Mô tả chi tiết sản phẩm mua/bán
Bắt buộc phải có thông tin liên lạc, giá Mua/Bán
Bài mới đăng chỉ được phép up sau 03 ngày.
Thời gian up bài cho phép: 01 ngày 01 lần.
Các hành vi vi phạm nội quy này sẽ bị xóa bài hoặc khóa tài khoản mà không cần báo trước.
-
Leaderboard
Popular Content
Showing most liked content on 07/04/2012 in all areas
-
Y Thuật Trong Phật Giáo
Thiên Đồng and 2 others liked a post in a topic by Thiên Sứ
Y thuật trong Phật giáo 06/04/2012 08:35:24 (Kienthuc.net.vn) - Phật giáo cho nhân sinh là bể khổ, sinh lão bệnh tử là một quá trình không dứt của đau khổ. Bệnh tật là chỗ "khổ" nhất, trực tiếp giày vò thân tâm, cho nên cứu 1 mạng người hơn xây 7 toà tháp. Hàng ngàn năm qua, việc chữa bệnh cứu người gắn liền với truyền bá học thuyết Phật giáo đã khiến cho y học Phật giáo không ngừng phát triển. Tọa thiền - phương pháp "luyện công" tối thượng Sự tương đồng giữa Y phương minh với Đông y Trong "Ngũ minh" mà giáo đồ Phật giáo học có "Y phương minh" là tri thức y học. "Y phương minh" có hệ thống lý luận riêng có tác dụng chỉ đạo nhất định đối với vấn đề trị bệnh, bảo vệ sức khoẻ. Từ thời Tam Quốc, Nguỵ Minh Đế, hai vị hòa thượng Ấn Độ là Nhương Na Bạt Đà La và Da Xá Quật Đa đã dịch "Ngũ minh luận" trong đó có "Ngũ minh phương". Từ cuối đời Hán đến Ngụy Tấn - Nam Bắc triều, sách Phật dịch có đến 1.621 bộ, 4.180 quyển trong đó có nội dung y học khá nhiều. Đại Tạng Kinh là bộ đại thành của kinh điển Phật giáo, nội dung có khoảng 400 bộ chuyên luận về y lý, có vệ sinh y dược, bệnh về sinh lý, ma thuật, tu tâm dưỡng tính, nội dung vô cùng phong phú, đến nay vẫn còn lưu truyền và vận dụng rộng rãi. "Ngũ minh phương" của Phật giáo có sự ảnh hưởng qua lại với lý luận Trung y. Phật giáo cho rằng, thân thể con người là do "Tứ đại" (địa, thủy, hỏa, phong) cấu thành. Căn nguyên của mọi bệnh tật là do Tứ đại không điều hòa. "Sơ thì địa (đất) tăng mạnh khiến cho thân thể nặng nhọc, nhì là thủy (nước) chứa nhiều khiến chảy nước mắt nước mũi, ba là hỏa tịnh (lửa) khiến cho đầu nóng ran, tư là phong (gió) động mạnh khiến cho khí ngưng khó thở. Quan điểm này có chỗ tương đồng với thuyết Âm dương ngũ hành", "Âm dương chuyển hóa" và "Âm dương tiêu trưởng" của Trung y. Âm dương bình hòa thì người khỏe mạnh, nếu mất sự bình hòa thì sẽ bị bệnh. Về ký sinh trùng học, y học Phật giáo cũng có phát hiện độc đáo. Theo "Thiền bệnh pháp yếu kinh" và "Chánh pháp niệm xứ kinh" thì cơ thể là ổ vi trùng, có khoảng 80 loại, được miêu tả phù hợp với quan điểm của y học hiện đại. Trong "Tu hành đạo địa kinh" lại có nghiên cứu về bào thai người miêu tả rất tỉ mỉ quá trình hình thành thai nhi trong bụng mẹ, đặc biệt là Tiểu thừa Phật giáo đã trực tiếp hấp thụ lý luận "Nguyên khí thuyết" và "Âm dương ngũ hành thuyết" để giải thích về nguyên nhân bệnh tật cho rằng, "nguyên khí" phối hợp tốt thì tâm thần bình hòa, không bị các loại phiền não và dục vọng quấy nhiễu. Ngược lại nếu âm dương ngũ hành rối loạn, mất đi sự bình hòa muôn vàng bệnh tật phát sinh. Sám hối - phương pháp điều trị tâm bệnh. Tâm bệnh và thân bệnh Phật giáo chia bệnh tật ra 404 loài, 101 loại, lại phân ra hai bộ phận lớn là "Tâm bệnh" và "Thân bệnh". "Tâm bệnh" là chỉ những sự phiền não trong nội tâm, như tham chấp, lo sợ, ưu sầu, thù hận... Trong "Giáo thừa pháp số" có nói, phiền não của chúng sinh có thể quy vào 8 vạn 4 ngàn loại, chia thành 3 gốc phiền não là "Tham, sân, si,". Do đó, Phật Thích Ca lấy việc trị tâm bệnh của chúng sinh làm trách nhiệm của mình. "Thân bệnh" là chỉ thân thể, cơ nhục, gân cốt, thần kinh, lục phủ, ngũ tạng không điều hòa, gọi là "Tứ đại ngũ tạng bệnh tướng". Tổ chức Y tế thế giới định nghĩa "Sức khoẻ" không chỉ là cơ thể không bị bệnh tật hay khiếm khuyết mà còn phải có trạng thái tâm sinh lý, tinh thần hoàn chỉnh và năng lực thích ứng với xã hội. Phật giáo cho rằng căn (sinh lý), trần (hoàn cảnh xã hội) và thức (tâm lý) là ba duyên hòa hợp có ảnh hưởng rất lớn đến sức khoẻ. Do đó, tâm khởi phiền não ác nghiệp thì không chỉ là biểu hiện của tâm bệnh mà còn có thể dẫn đến thân bệnh. Võ tăng điều khí. Trị liệu bệnh tật Phật giáo đưa ra phép trị liệu tương ứng đối với bệnh tâm lý cho rằng, sức mạnh của tâm linh có thể phát sinh hiệu quả trị bệnh, lại vận dụng phép tu định chuyên chú tâm ở bộ phận nào đó trong cơ thể, từ đó mà khởi tác dụng trị liệu, điều này có chỗ rất giống với lý luận khí công. Ngoài ra, các hình thức khác trong sinh hoạt hằng ngày như lễ bái, tụng niệm, tọa thiền... cũng đều có tác dụng phòng trị bệnh tật. Lễ bái là một trong các phương pháp tu trì của tín đồ Phật giáo. Lúc cúi đầu lễ bái, co gập thân mình khiến cho toàn thân vận động lại thêm tinh thần tập trung, động tác chậm rãi có thể làm cho khí huyết lưu thông, tinh thần bình hòa không nóng vội. Lúc lễ bái tâm ý thành tín rất có tác dụng với việc phòng trị bệnh. Sám hối là tưởng tượng trước mắt là chư Phật, Bồ tát, thành khẩn hối lỗi khiến cho mọi tội lỗi như sương móc bị ánh dương xóa tan đi. Xướng tụng là khi tụng kinh thì mọi ý niệm điều bỏ, chân thành kính ý, phối hợp với âm thanh nhạc khí như chuông, mõ, trống theo tiết tấu trầm bổng trong không khí trang nghiêm của Phật đường có hiệu quả rất tốt cho việc trị liệu bệnh thân tâm. Những phương pháp và nguyên tắc trị liệu này rất có nhiều điểm tương đồng với lý luận Đông y. Lễ bái có thể làm cho khí huyết lưu thông. Hàn Phong3 likes -
Những câu hỏi khiến 1080 bó tay 1. KH: Chị cho em hỏi tòa nhà nào cao nhất TPHCM. 1080: Toà nhà 37 TÔN ĐỨC THẮNG (lúc đó chưa có Bitexco) KH: Vậy chị cho em hỏi, em đứng trên đó nhảy xuống thì bao lâu em tiếp đất 1080: 2. KH: Chị cho em hỏi tiệm bánh gì gì.. nổi tiếng lắm, nằm ở quận 1, mà chổ em làm nhìn qua bên đường thấy nó đó. Cho em xin số điện thoại tiệm đó đi 1080: ??????????? 3. KH: Chị cho em hỏi số điện thoại cái nhà có cái cổng cao nằm trong hẻm đường THĐ, đi vào hẻm đó khoảng 20m nằm bên phải. À, cái hẻm đó nằm gần đồng công an. 1080: ??????? 4. KH: Chị cho em hỏi mỡ heo sôi ở nhiệt độ bao nhiêu 1080: ????? 5. KH: Chị ơi, tui kể chị nghe chuyện này 1080: Dạ, anh kể đi ạ KH: (đọc 1 bài báo cho 1080 nghe) đọc xong KH: Chị thấy bài báo này kì ko, tui ko đồng ý như vậy. mà thôi tui bức xúc quá nên gọi lên đây để kể với chi nghe vậy thôi. chứ ko có gì hết, cám ơn chị nha. bye bye chị 1080: 6. KH: Anh cho em xin 1 số tiết mục giải trí cuối tuần này đi anh 1080: Dạ cuối tuần này thì có ….. KH: Gọi lên 1080 tòan nghe giọng nữ, lần đầu tiên nghe giọng nam đó nha. 1080: Dạ, nhân vien nam bên em thì ít hơn nhân viên nữ rất nhiều KH: Mà giọng em nghe dễ thương quá ah, chắc là chọn dữ lắm mới được vào làm với mấy em 1080 hà. 1080: Dạ,….(ko biết nói gì) KH: Anh mấy tuổi rồi, nghe giọng anh dễ thương quá, em giới thiệu anh cho nhỏ em em 1080: Dạ em 23 tuổi KH: Trời, anh nhỏ hon nhỏ em em 10 tuổi lận 1080: 7. KH: Anh cho em hỏi đầu số này là số điện thoại gì mà sao nó lạ quá: 856xxxxxxxxxxxx 1080: Dạ đầu số điện thoại này là của nước Lào KH: Nước nào hả anh 1080: Dạ nước Lào KH: Thì nước Nào 1080: Dạ nước Lào anh ạ KH: Thì tui nói nước Nào phải ko? 1080(lúc này moi nghĩ ra): Dạ đúng nước Lào Kh: Cám ơn anh 8. Có 1 cầu hỏi KH hỏi mà chưa trả lời liền dc, nên hẹn gọi lại sau cho KH KH (giọng 1 em gái khoảng 10tuổi): Alo, ai đó 1080: Chào em, anh gọi từ đài 1080,cho anh hỏi đây có phải số điện thoại của chị XXX ko ạh Kh: Uhm đúng rồi, có gì ko anh 1080: Em vui lòng cho anh gặp chị XXXX KH: Chờ chút , BA ƠI, CÓ ÔNG NÀO KÍM MÁ NÈ 9. KH: Chị ợi, dạo này em xui quá, làm gì cũng ko thành công, chi biết thầy nào giỏi ko, giới thiệu cho em để về cúng giải hạn giùm em? KH: Anh ơi, em chỉ cho em từ số 0 đến số 99, mỗi số là con gì vậy anh (số đề) KH: Chị cho em hỏi các đời vua Lê của mình có Lê Duẩn ko chị ? KH: Huyền Trân công chúa là người TQ phải ko chị? KH: Con tôm khác con tép chổ nào? KH: Con ngựa vằn là trắng sọc đen hay đen sọc trắng? KH: Con chó sói có phải là tổ tiên của con chó nhà ko? ……. ……. 10. KH: Anh ơi, em có 1 địa chỉ nhà, anh cho em xin số đt nhà kế bên được không anh ? KH(em bé khoảng 10-12 t): Chú ơi, chú chỉ con làm bài này nha. Nước Pháp có tháp Eiffef, nước Anh có đồng hồ Big Ben. Vậy nước VN mình có gì chú? KH (em bé): Chú ơi, con muốn nghe chuyện cổ tích, chú kể con nghe được không? 11. KH : A biết cái bài thơ “Đêm nay bác ko ngủ” ? 1080 : Dạ biết…A cần thông tin j trong bài này ? KH : Dzậy cho em hỏi sau khi viết hết bài đó Bác có đi ngủ ko ạ ??? 1080 : –2 likes
-
ĐỨC LẠT LAI LẠT ĐƯỢC XÁC ĐỊNH LÀ HÓA THÂN CỦA ĐỨC QUÁN THẾ ÂM BỒ TÁT.2 likes
-
Tiếc thay những điều cơ bản này lại ít ai biết Sp ah, cứu khổ thân tâm qua các tác động này cũng rất hiệu nghiệm chứ trong 84 vạn pháp môn của Đức Phật hành trì 1 môn cũng khó lắm rồi. Cũng nên đưa ra trang chủ của Diễn đàn để giới thiệu, các Quản trị Viên xem xét!2 likes
-
Nhận biết nghiệp duyên Ở đời, có những người khi mới gặp, chúng ta đã cảm nhận sức thu hút và cảm giác dễ gần. Cũng có những người khi mới gặp chúng ta đã thấy ác cảm. Người đó có thể là người tử tế và lịch thiệp, nhưng vì lý do gì đó, khi nhìn thấy họ, ta thấy dâng trào cảm giác khó ưa. Chỉ cần nhìn thấy mặt họ thôi cũng đủ làm cảm xúc chúng ta thay đổi. Đôi khi, chính chúng ta cũng không biết tại sao mình lại có phản ứng một cách tiêu cực như vậy đối với họ. Nếu không có sự kiềm chế, chúng ta có thể đã bày tỏ thái độ không được đẹp mấy đối với những người này qua lời nói cử chỉ không mấy tử tế. Tại sao điều này xảy ra? Duyên cớ của sự ác cảm này là do những mối quan hệ tiêu cực tạo ra với những người này trong một kiếp sống trước. Trong Phật giáo, chúng ta gọi đó là nghiệp duyên. Tuy nhiên, vì chúng ta có thể tạo nghiệp duyên xấu với người khác, chúng ta cũng có thể tạo nghiệp duyên lành với họ. Khi chúng ta tạo nghiệp duyên lành với người ở tiền kiếp, thì trong kiếp sống này, chúng ta tự nhiên sẽ thích họ. Khi thương mến rồi, thì những gì họ nói chúng ta đều thấy hợp lý và có thể dễ dàng chấp nhận được. Ngay cả khi quan điểm của họ méo mó hay lầm lạc, chúng ta cũng đặt niềm tin vào họ và nghĩ rằng họ đang đi đúng đường. Vì vậy, ngay cả khi họ dẫn chúng ta đến con đường sai trái, chúng ta vẫn sẳn lòng đi theo và tin rằng họ là những người làm đúng. Điều này bởi vì nghiệp duyên tích cực giữa ta và họ.Trong khi đó, khi chúng ta có mối nghiệp duyên xấu với người nào rồi thì chúng ta không thể chấp nhận được bất cứ điều gì họ nói. Mặc dù ngay cả khi họ là những người thật chân thành và tốt bụng, chúng ta cũng chẳng thấy họ thành tâm hay tốt lành. Bạn có nhớ câu chuyện về đức Phật, ngài Anan, và người đàn bà nghèo khổ trong làng không? Một hôm đức Phật đi vào ngôi làng của người đàn bà này. Ngài đã không cảm hóa được người phụ nữ này và bà ta chẳng thể nào đón nhận lời dạy của Ngài. Nhưng rồi khi người đàn bà này gặp ngài Anan, bà liền rất quý mến và cảm thấy thu hút bởi ngài Anan. Khi ngài Anan chia sẻ lời dạy của đức Phật đến với bà, thì bà hoan hỉ lắng nghe và nhận ra lời dạy mang lại nhiều lợi lạc. Tình huống này xảy ra là do nghiệp duyên của cả ba trong một kiếp sống trước. Trong kiếp sống đó, người đàn bà này đang đắm chìm trong đau khổ vì mất con. Một vị hành giả đi ngang qua vệ đường và nhìn thấy bà đang khóc. Vị này dừng lại và hỏi tại sao ba khóc. Mặc dù biết những giọt lệ kia là do người phụ nữ khóc con đã chết, vị hành giả lại bình thản giải thích rằng bà không cần phải than khóc đau buồn bởi cái chết của con bà là định luật tự nhiên của kiếp nhân sinh. Phong cách khô khan và lời nói quá thẳng của ông làm cho người phụ nữ cảm thấy ông là người lạnh lùng và khắc nghiệt. Bà cảm thấy giận và bị xúc phạm. Sau đó, một vị hành giả khác cũng tình cờ đi qua con đường này và cũng dừng lại để hỏi lý do tại sao có những giọt nước mắt đau buồn. Khi nghe về cái chết của đứa con bà, vị hành giả đã từ bi an ủi và chia sẻ quan điểm của đạo Phật về cái chết. Vị hành giả đầu tiên chính là tiền thân của đức Phật Thích Ca; vị thứ hai là ngài Anan. Bởi vì nghiệp duyên đã tạo trong lần gặp gỡ đó, mà trong kiếp này, người phụ nữ không cảm mến được đức Phật khi gặp gỡ, mặc dù đây là một vị Phật. Tác động của nghiệp duyên mạnh mẽ như thế đó. Thái độ và hành vi của chúng ta có tầm mức quan trọng trong việc thiết lập các mối quan hệ nghiệp duyên. Mỗi xét đoán nhỏ nhặt hay giọng điệu khắc nghiệt trong một khoảnh khắc có thể tạo nên những nghiệp duyên tiêu cực. Vì thế, chúng ta cần phải chú tâm và nhận thức điều này trong cuộc sống hằng ngày của mình. Chúng ta cũng phải hiểu rằng những cảm giác tốt hay xấu mà chúng ta dành cho ai trong đời mình thực tế đều là do nghiệp duyên đã tạo từ trong các kiếp sống trước. Nghiệp duyên này chi phối nhận thức tốt hay xấu của chúng ta về họ. Nếu chúng ta nhận thức ra được điều này, thì ngay cả khi chúng ta ghét ai, chúng ta cũng có thể bắt đầu thay đổi nhận thức về họ và trở nên thành thục hơn trong việc chế ngự những cảm xúc tiêu cực của chúng ta. Khi đó, chúng ta có thể bắt đầu biến đổi các nghiệp duyên của chúng ta; vì ở mọi khoảnh khắc chúng ta thật sự có thể tạo ra những nghiệp duyên mới với mọi người. Nhưng, nếu chúng ta tiếp tục tin chắc là người kia là kẻ xấu và từ chối không chấp nhận là nhận thức của mình bị chi phối bởi nghiệp duyên, thì chúng ta sẽ tiếp tục duy trì các nghiệp duyên tiêu cực này. Nếu chúng ta thực sự có thể hiểu sự tồn tại và tác động của nghiệp duyên, chúng ta có thể chuyển hoá quan hệ của chúng ta với mọi người. Đây là một cách thực hành chánh niệm trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta. Từ các bài giảng của Pháp Sư Chứng Nghiệm Biên dịch sang Anh Ngữ bởi nhóm Biên Tập Tịnh Tư Thất Pháp Hạnh chuyễn ngữ sang tiếng Việt1 like
-
năm nay cưới luôn, tháng 5+ 10 + 11 cưới đẹp. Cưới rồi thi có thể sinh con năm nay hoặc năm sau cũng tàm tam. rồi đến 2019 sinh con út nhé.1 like
-
cái này phải xem lá số tử vi mới biết bạn nên cưới sớm hay cưới muộn. Nam 1987 thì ko nên cưới 2013, 2014, 2015. từ 2016 trở đi cưới tốt.1 like
-
DẠY CON CHỮ HIẾU Con người từ thủa còn thơ Coi kính người lớn như là niềm vui Hễ nhà có khách đến chơi Bé đang bận việc cũng rời chỗ ngay Chạy ra chào khách, khoanh tay Khách xoa đầu bé, cháu này thật ngoan Thế là lòng bé rộn ràng Cảm giác hạnh phúc lây lan suốt đời. Khi vào thang máy đông người Bé nhanh miệng hỏi, cô ơi tầng nào? Quan tâm người khác biết bao Cái tính tự lập khác nào nảy sinh. Vậy mà các bậc phụ huynh Thường không để ý tự mình làm gương Chỉ toàn giục giã cháu con Học bài cho thuộc để còn điểm cao Phụ huynh chỉ mỏi ước ao Con hết đại học, mai sau hóa rồng Dạy mà chỉ vậy như không Con không cảm thấy trong lòng được vui Đánh mất hạnh phúc mất rồi Con người đâu phải chỉ nhồi kỹ năng Biết lễ nghĩa, biết quan tâm, Tình người, nhân bản, là bằng đầu tiên Học nhân nghĩa chẳng mất tiền Chỉ cần cha mẹ làm gương hàng ngày Trẻ con sẽ học theo ngay Mà trong lòng nó ngày ngày thấy vui Là niềm hạnh phúc trau dồi Vốn ấy mới thật ích đời con sau Chữ Lễ là chữ học đầu Thói quen lễ phép, mai sau nên người Học bài điểm Sáu hay Mười Cũng chẳng ảnh hưởng cuộc đời của con Mười năm mài ghế nhà trường Giáo điều chưa giúp đảm đương được gì Thói quen lịch sự, nghĩa nghì Mới là cái rễ để vì lớn khôn Gieo trong xã hội nhân duyên Tự tin, hạnh phúc, đứng riêng cuộc đời Đừng nghĩ chữ Lễ 禮 xa vời: Thấy 示 cái Phong 豐 phú là lời chữ nêu Tình người cử chỉ trao nhau Dân Việt lúa nước, nếp màu là Lê Quê có Thói, đất có Lề Hình thành Nề Nếp mà mê Lễ Nghì Mỗi làng hương ước từng ghi Lá rách đùm khéo nên chi lá lành. Đem đời theo nghiệp kinh doanh Vậy thì tư tưởng nào mình theo ngay? Gì là hạnh phúc nhất đây? Quan niệm có đúng mới gây thực hành Thói quen đúng sẽ hình thành Mới tạo tính cách của mình chính ngay Mới có vận mệnh gặp may Mới có hạnh phúc ngày ngày bình yên Sách tư tưởng đọc thường xuyên Bạn rằng lớn tuổi thì liền uyên thông? Xã hội nay mớ bòng bong Tìm người trẻ tuổi mới mong đơn thuần Chất phác mới thật là cần Dạy con tâm lý, bạn dùng sách ai? Sách Liên Xô, sách phương Tây, Sách Tàu, sách Mỹ dịch bày tràn lan Đem con thí nghiệm lâm sàng Hỏng rồi lại sửa, rõ ràng không nên Hãy tìm nguồn cội Tổ Tiên Văn Lang văn hiến 5000 năm nay Tổ Tiên hiền hậu, nghĩ hay Biết rằng truyền thế cách này dài lâu: Lý học vũ trụ cao sâu Chỉ vẽ tóm gọn một bầu Âm Dương Ký hiệu Bát Quái, Ngũ Hành, 64 Quẻ Dịch vẽ thành điển chương Ứng dụng mọi nhẽ, phi thường Còn đối con trẻ, dùng đường nào răn? Hai mươi ba chuyện Lĩnh Nam Trẻ ghi lòng mãi “Bánh Chưng Bánh Dầy”, “Thị ơi thị rụng bị này Thị thơm bà ngửi, bà rày không ăn” “Bống bang cá ở giếng làng Bống ăn cơm bạc, cơm vàng nhà ta”, “Cả làng gánh gạo, gánh cà Nuôi Gióng lớn dậy giữ nhà giữ quê” Trăm năm chữ sẽ mờ đi Nghìn năm bia miệng còn ghi rành rành Cổ tích truyền miệng hình thành Hay, khuyên nên học, hư, răn nên từ. Lắm người năm chục tuổi dư Ngoảnh đầu hối tiếc những gì sai qua Do chưa hiểu thấu ông cha Bao điều minh triết còn là nằm im Muốn khơi dậy phải nhẫn tìm Hiểu ra càng thấy diệu huyền tình thương. Xã hội nay lắm rối ren Văn minh vật chất, bỏ quên tinh thần Kinh tế ắt lắm công trình Các nhóm lợi ích vươn mình đánh đu Mật Ngọt thì lắm ruồi bu Thành bầy Mọt Ngật gặm hư nước nhà Mật Nhạt nhưng phải chan hòa Đừng để Mạt Nhật đến là Ngày Nguy Nguyên tử nổ đã thấm gì Người người vô đạo, ấy thì toàn vong Đạo đức quan trọng vô cùng Người xưa văn hóa tinh thần nêu cao Phủ nhận Việt sử khác nào Ủ gieo mầm độc cứa vào mai sau. Già làm mẫu, trẻ Háo theo “Già Háo” lướt Giáo 教, ấy điều chữ tuyên: “Thượng thi, hạ hiệu” xưa truyền Dục là “Dạy Đức” lướt nên mà thành: “Giáo tử sử tác thiện hành” Thuyết Văn Giải Tự rành rành đã tuyên. Xưa học, chí tại thánh hiền Nay học, chí tại kiếm tiền mà thôi Tiền và Thánh cách xa vời Đâu nên thánh thiện con người có nhân “Thế phục nhân, tâm bất nhiên” Nếu lấy thế lực đè lên con người Con người “tâm bất nhiên” rồi Ắt sẽ có lúc phản hồi chống anh “Lý phục nhân, phương vô ngôn” Là dùng đạo lý ôn tồn giải mông Dân nâng trí ắt hài lòng Đã vừa khâm phục lại cùng với anh. Tư duy nay, thật quẩn quanh Nghĩ rằng tiền có, là thành được công Người xưa, tiền để sau cùng Giáo dục là phải lấy mình làm gương Thầy như gương sáng bên giường Phản chiếu đạo lý xuống trường học sinh Chẳng phải tiêu chuẩn là mình Tiểu chuẩn - Đạo lý, đã thành khách quan Nếu thầy mà chẳng làm gương Giáo dục có đổ lắm tiền, bằng không. Người xưa khuyên nhủ Hiếu 孝, Nhân 仁 Đó là hai chữ phải cần đầu tiên Năm 88 giải Nô Ben Giải từng nêu rõ tuyên ngôn như vầy: Thế kỷ 21 ngày nay Loài người muốn ổn hãy quay về nguồn Học cho hiểu đức Thánh Hiền Ngày xưa Khổng, Mạnh từng truyền Việt Nho Giáo lý Phật pháp kế thừa Mới mong xã hội đều vừa lòng nhau. Nhân Từ là đức cao sâu Từ Bi, Phật đã truyền lâu đời thành Đạo Thiên Chúa, Đạo Tin Lành Đều nêu Bác Ái minh anh loài người Con người sống ở trên đời Nhân Từ, Bác Ái là ngòi của Tâm Đạo Hiếu là cái rễ căn Gốc vững ấy để cho anh xây nhà Còn đem khẩu hiệu hét to Nhà xây vẫn đổ bởi do gốc cùn Chủ nghĩa lợi nhuận tiếm quyền Mất gốc văn hóa gây liền nguy tai Cái ác trỗi dậy hoài hoài Đến thời “đồ đểu” là thời diệt vong “Kỷ bất dục, vật thi nhân”: “Gì mình không muốn, đừng đem gán người” Chiến tranh tôi chẳng thích rồi Cớ gì tôi lại đem người đánh anh? Chữ Vuông là cái bánh Chưng Mong cho thiên hạ đại đồng trong Vuông Văn Lang rộng rãi bao dung Kinh Dương Vương đến vua Hùng mênh mang Phương Đông muôn vạn Bản, Làng “Bản Làng” lướt lại từng “Bang” tự quyền Phát huy văn hóa trăm miền Hình thành Bách Việt, tiên hiền nở hoa Vốn chung dòng giống xưa xa Tiên Âu Cơ với Rồng là Lạc Long Nhân Ái do Hiếu 孝 nối dòng “Hai Yêu” lướt “Hiếu”, chỉ mong Thái Hòa “Hòa 禾” là lướt “Hột lúa Ta” Ruộng - Vuông 口 giữ nước, phải pha mặt Bằng 平 Cho nên hai chữ Hòa 和 Bình 平 Từ trong đạo Hiếu của mình Việt Nho “Vì người khác trước, mà lo” Là lời Nguyễn Trãi dặn dò từ xưa Tiên hiền giáo huấn truyền thừa Xã hội yên ổn, nắng mưa thuận hòa Ai ai cũng Hiếu như Ta Đại đồng thế giới chẳng xa, đến ngày. Người xưa dạy trẻ rất hay Chuyện gương đạo Hiếu, ngày ngày kể chung. Tích phúc từ tuổi nhi đồng Thành niên tạo phúc cho trong cả đời Về già được hưởng phúc vui Đó là nhân quả cuộc đời xưa nay. Làm sao có hạnh phúc đây? Làm sao hậu duệ ngày ngày phúc êm? Khi nhỏ sống tựa thiên đường Lớn thì bươn chải thương trường cạnh tranh Già vô viện ở quẩn quanh Lủi thủi dưỡng lão chờ xanh nấm mồ Cuộc đời có nghĩa hay chưa Họ tên chẳng gọi, gọi thưa số giường (?) Không có đạo Hiếu làm nền Con người cô tịch, buồn phiền, hư vô. Dạy con từ thủa còn thơ Chớ muốn là có, mặc cho tiêu tiền Đà này tới lúc lớn lên Con cái chỉ biết tiêu tiền phóng tay Đâu hiểu vất vả hàng ngày Mẹ cha mới có trong tay đồng tiền Thói xa xỉ lỡ gây nên Khó mà thay đổi thành liền kiệm căn Kỹ năng sống chẳng chuyên chăm Lớn mười mấy tuổi cũng bằng như ngơ Chỉ hưởng thụ, thật dại khờ Ra trường tốt nghiệp, bấy giờ làm chi? Dạy con phải biết nghĩ suy Kiềm chế dục vọng, chớ vì lòng tham Con người mà tính tham lam Hư hại cơ thể, tan hoang cửa nhà. Sống không nợ, nhẹ thân ta Chẳng bị áp lực để mà cạnh tranh Bon chen, căng thẳng, ganh giành Đáng có hạnh phúc mà thành như không Nhiều nước hiện đại Tây, Đông Công trái hậu thế, dùng trong hiện thời Qũi phúc lợi cứ ngời ngời Dồn món nợ lớn để đời sau mang. Đạo Hiếu chẳng thể vậy làm Đời nay bảo hiểm cưu mang người già Tài nguyên giữ lại sau xa Để cho con cháu còn mà dùng mai Qui hoạch cái kế sinh nhai Lo cho con cháu tương lai lâu bền Đất đai, sông biển, tài nguyên Chớ đem bán hết vì tiền hôm nay Đại gia đắc chí bữa rày Có lo dân tộc có ngày diệt vong? Trẻ mà đã hưởng phúc phần Thì càng trụy lạc, vong thân tới thì Lời xưa “Họa Phúc tương kỳ” Trẻ lo cống hiến, phúc thì đến sau Tới khi già tuổi, bạc đầu Phúc đã từng tạo, dài lâu hưởng nhàn Đạo Hiếu dạy thật rõ ràng Tích phúc, bồi phúc khi còn thiếu niên “Phúc điền phải dựa tâm canh” Cái tuổi mẫu giáo đã thành thánh tiên Biết hiếu thuận, biết xử hiền Biết giúp cha mẹ, biết nhường đồ chơi Đó là tích phúc cho đời Biết cúi nhặt rác lỡ rơi xuống đường Cử chỉ nhỏ, chẳng coi thường Dạy con tích phúc là thương con nhiều Giá trị xã hội con cao Lớn biết tự lập, trong trào dấn thân Nghĩa vụ xã hội biết mần Thế là tạo dựng phúc phần càng to Hết tuổi làm việc về già Phúc tự nhiên đến, thật là thong dong Trí năng tích lũy càng tăng Vẫn còn có ích cho trong cuộc đời Văn Lang văn hóa sáng ngời Đọc nhiều để biết mà khơi báu nguồn. Tiếng “Đầu Gạo” lướt mà thành “Đạo” chính là cái hạt mầm mọc ra “Đi Đầu” lướt Đạo cũng là Tức dùng nội lực đưa ra đâm mầm “Ác mạc tác, Thiện phụng hành” Sống tám mươi tuổi, chưa giành trọn câu Học vấn là cái bước đầu Quan trọng là ở cái khâu thực hành Đọc nghìn cuốn sách còn nhanh Làm một câu nói mà thành khó xơi Mọt sách cứ đọc suốt đời Tự huyễn ta đã là người uyên thông Cho đời đã ích gì không? Có lắm bằng cấp, bởi chăng chẳng hành. Dạy con từ lúc mới manh Học gì làm nấy, cho thành thói quen Sản phẩm có ích rõ ràng Chẳng phải cái “điểm”, tự vang với mình Dạy thế quen thói hư vinh Chạy theo “thành tích” huyễn mình “giỏi giang” Thầy chẳng tới, thợ chẳng bằng Lãng phí xã hội sánh ngang bằng trời Đã rằng thuộc Đạo Thánh rồi “Đi Đầu” lướt “Đạo”, phải mời hành ngay Học như vậy mới là hay Còn thuộc, lấy “điểm” trả thầy, bằng không. Trẻ con nay óc rất thông Thế mà cách dạy lại không theo thời Vẫn: đọc, chép, thuộc, trả bài Lối dạy cổ hủ chẳng ai còn dùng Đem sách Thánh dạy, uổng công Mỗi lời Thánh dạy đều không thực hành (?) Trẻ con bắt chước rất nhanh Mỗi lời Thánh dạy đều hành được ngay Khuyến khích vậy, chúng hăng say Ngày ngày bắt chước, thành đầy thói quen Sáng sớm, Kinh đọc một lần Những điều nhắc nhở việc cần hôm nay Tối, đem Kinh đọc lần hai Kiểm điểm những việc làm sai trong ngày Tự mình phải sửa chữa ngay Cách nhìn, cách nghĩ, nói, hay cách làm Người mà tâm nguyện chân thành Tự nhiên trời cũng sẽ dành độ cho Nhiều người giúp đỡ bất ngờ Qúi nhân phù trợ đó mà, đâu oan. Đọc Âm Dương với Ngũ Hành Lắm kẻ phê phán linh tinh lắm điều Đó là những kẻ ngạo kiêu Nghĩ cạn chẳng hiểu thấu điều uyên thâm Lời cổ xưa chẳng xa xăm Chân lý là cái vĩnh hằng đúc nên Giống như vừng sáng thái dương Mặt trời già lão vẫn lên mỗi ngày Văn minh vật chất ngày nay Nhìn vào Việt cổ, thấy đầy tương lai: Khoa học, minh triết lâu dài Văn Lang văn hiến loài người có công Muốn hiểu thấu phải thực lòng 5000 năm trước Tổ Tông nói rồi. Mẹ cha nước mắt chảy xuôi Không hề đứt đoạn mạch hồi thương con Con xa dù có vuông tròn Nhớ cha mẹ, chỉ khóc thầm đôi khi Mẹ khi đang ngủ giữa thì Vẫn lo thấp thỏm để vì giấc con Quạt xua muỗi, tém màn chăn Cho con thẳng giấc ngon lành suốt đêm Con chưa giúp được bao lăm Hãy khiến cha mẹ yên tâm không buồn Người gặp vui, sướng trong lòng Cho nên con biết sớm hôm mau lời: Sớm ngủ dậy, hỏi mẹ vui Chiều về chào mẹ với lời hân hoan Lớn lên tung cánh đi làm Ở xa, điện thoại thường xuyên gọi về Mẹ cha dù có ở quê Yên tâm, đỡ phải lo về đứa con. “Đầu Gạo” lướt Đạo - mọc mầm Là theo qui luật xoay vần tự nhiên Cũng giống như mọi hành tinh Đều theo quĩ đạo riêng mình mà xuôi Người với người cũng vậy thôi Một Đạo tương tác, gọi nôi Ngũ Hành Âm Dương quan hệ hai phần Cha – Con, Chồng – Vợ, Anh – Em, Bạn – Bè Ngũ Hành phép tắc thuận tề Sẽ không xung đột, thuộc về tự nhiên Xã hội như cái khí quan Gia đình như thể tự nhiên tế bào Gia đình khỏe, xã hội cao Gia đình quan trọng với nhau vợ chồng Sống trong hòa lạc gia đường Con cái học được tình thương con người Lớn lên thấy rõ cuộc đời Một bàn cờ tướng tuyệt vời khó đi Thận trọng từng bước cực kỳ Ngã biết đứng dậy là khi công thành Con nhìn thấy đó học nhanh Càng ơn cha mẹ sinh thành ra con Làm cha dù có thật nghiêm Cũng dành kể chuyện thánh hiền con nghe Ngày dành mười phút tỉ tê Là con có được tràn trề niềm vui Càng thêm hãnh diện với đời Đến trường kể bạn ngời ngời điều hay Có hiếu cha mẹ ngày ngày Ra đời con sẽ thành ngay trung thần. Mọi việc cha mẹ ôm đồm Mua nhà, cưới vợ đều làm thay con Con cho rằng đó tự nhiên Cha mẹ cũng chẳng được phiền công lao Chiều chuộng nên hiểu thế nào? Trăng đến rằm tự làm sao chẳng tròn (!) Thế là chẳng uốn nắn con Mọi việc theo ý của con mà chiều Nghe thầy tướng số vài điều Yên tâm cứ để mặc diều gió bay Con vậy bất hiếu có ngày Bởi do cha mẹ quá tay nuông chiều Thánh hiền xưa đã từng nêu Gia cư kiện tụng là điều húy kiêng Làm cho đổ vỡ gia phong Chẳng có kết quả đáng mong mà chờ Dạy hiếu từ lúc lúc còn thơ Con dù đông ít, vẫn nhờ được con Từ nhỏ biết dạy vuông tròn Không nên mọi việc ôm đồm làm thay Để cho con nhiễm tính lười Là làm hư hại cuộc đời con sau Cha mẹ dù có thật giàu Chi cho con phải trước sau kiệm cần Để con tự lực bản thân Học, làm, biết cách dần dần tiến lên Dù ai giàu có lắm tiền Không quá tam đại, rồi liền đến suy Ngày nay chẳng đợi đến thì Một đời cũng dễ suy vi tan tành Do lối xa xỉ lộng hành Tiêu thụ vật chất đã thành thói quen Vì con nên phải yêu thương Yêu thương có lý, chớ thường tình không Thành ra chiều chuộng bất công Là nuôi bất hiếu đứa con sau này Chăm con, rèn luyện hàng ngày Mới thành bản lĩnh sau này cho con Công danh, hiếu đạo vuông tròn Ấy là trọn phận thương con, không nàn Trẻ con mà tính tham lam Dễ thành vô lễ, dễ làm ngạo kiêu Sẽ bất hiếu, ưa nuông chiều Chẳng nghĩ cha mẹ, chống điều khuyên răn. Người sinh ra bổn tính tham Dạy nghĩ người khác, phải làm tấm gương Nguyên nhân chớ có coi thường Muốn dạy con cái, nêu gương phải lành Khi con mới một tuổi thành Ông Bà Cha Mẹ cơm giành bón con Thế là tạo một thói quen Cho “ông vua nhỏ” nghiễm nhiên trong nhà Nửa vua, nửa hổ tạo ra Cái gương mẫu ấy thật là gương sai Bữa ăn phải diễn như vầy: Món ngon nhất nói mời ngay Ông Bà Trẻ nhìn hiếu hạnh ngẫm ra Mời theo thứ bậc, cuối là đến con Lòng bé nghĩ sẽ vui hơn Học tính hiếu thuận kính nhường người trên Mỗi khi bưng món quà lên Bé biết trước hết mời ông mời bà Biết chia, mời mẹ mời cha Người lớn vui vẻ khen là bé ngoan Trong lòng bé cũng hân hoan Cả nhà vui vẻ, hiếu đoan, lễ nghì Trẻ từ nhỏ nhiễm tự tư Là do người lớn làm hư con mình Dành cho con mọi ưu tiên Không tập con cái tính hiền vị tha 5000 năm Đất Nước ta Sách xưa ghi rõ như là đầu tiên Chọn vợ kén gái thục hiền Gia tộc phát đạt được trên ba đời “Quan Quan Thư Cưu, Tại hà chi châu, Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu” : “Con Con Cù Cu, ấy nghĩa vợ chồng Bay xa vẫn đậu, một lòng sắt son Nếp xưa kén chọn dâu con Lấy đạo hiền đức để còn dài lâu” Ngắt bông sen hạnh cúng cầu Tổ Tiên mát ruột với dâu nhà mình Con trai hiếu thảo thường tình Con dâu hiếu thảo làm vinh họ hàng Khen con cũng thể động viên Cách khen không đúng cũng liền hại con Tùy theo đức hạnh mà khen Khen đúng đức hạnh, con liền phát huy Khen mà sáo rỗng tức thì Con thành kiêu ngạo tưởng gì cũng hơn Thích nghe khen quá thành quen Khi phê bình lại chẳng thèm để tâm. Muốn ra đời gặp quí nhân Cái tính lịch sự phải cần truốt trau Lễ cầu Phật chẳng thấm đâu Phật nhận hối lộ còn nào Thánh nhân? Lịch sự từ nhỏ phải cần Dạy con lễ phép, ân cần hỏi thăm Chào Thầy, chào Bác, chào Anh Vui chào các bạn cho nhanh miệng chào Quen cách lịch sự thanh tao Ra đời luôn gặp chỗ nào quí nhân. Trẻ con thích bắt chước làm Là tính hiếu động thích ham hiểu đời Hai, ba tuổi đã biết rồi Phải hướng dẫn bé, kèm lời ngợi khen Tự lau ghế, tự tắt đèn Tự xếp quần áo, tự em đi giày Thế là tập bé khéo tay Biết giúp người lớn, biết hay việc làm Người lớn mà cứ ôm đồm Giành phần làm hết, biến em thành lười “Hiếu” là lướt tiếng “Hai Yêu” Lớp già, lớp trẻ, hai đều thương nhau Nho viết chữ Lão 老 trên đầu Chữ Con 子 ở dưới, hợp nhau Hiếu 孝 thành: Con gánh trách nhiệm trên mình Phụng dưỡng cha mẹ sinh thành ra con Ngược xuôi đọc HIẾU thấy thâm: U YÊU thành HIẾU, con HÀM YÊU U. Chuyện đời xưa kể lời ru Con đi đốn củi để bù sinh nhai Ở nhà có bạn đến chơi Chờ con không gặp, mẹ thời không yên Mẹ bèn lấy một cái kim Đâm tay chảy máu, Con liền nhói đau Vội vàng rảo bước về mau Nhào đến ôm mẹ , mẹ đau thế nào Mẹ bèn kể chuyện đuôi đầu Mẹ làm vậy để cho mau con về Giao cảm dù cách sơn khê Con biết thương mẹ, mau về bạn con. “Bánh Dầy trên chốc Bánh Chưng” Trời, Người và Đất, chuyện từng đã nêu “Hai Yêu” lướt “Hiếu”, lắm yêu “Lắm Yêu” lướt gọi là “Liêu”, Chưng Dầy Lang Liêu cổ tích rất hay Từ trong đạo Hiếu đất này Văn Lang. Ngày nay chẳng dạy , mất khôn Con chẳng hề biết mẹ thèm món chi Mẹ thì mọi thứ chi li Lo cho con hết, đều vì phần con Như vậy là hiếu chưa tròn Hai bên cùng biết quan tâm mới là Con phải chăm sóc mẹ cha Thường xuyên phải biết mua quà phụng dâng Anh em họ mạc xóm làng Hiếu là phải biết nhịn nhường, giúp nhau. Dạy hiếu, ba điểm phải trau Lấy mình làm mẫu là đầu ưu tiên Trong ngày sinh nhật của mình Mời cha mẹ đến để dành cảm ơn Cái gương ấy gợi cho con Ngày sinh nhật nó, nó còn nghĩ ai. Người tính toán chẳng bằng Trời Người thường chỉ dựa vào người nghĩ suy Chẳng nghĩ trật tự tôn ti Yêu ghét cứ thế vô tư mà làm Thành ra gương xấu cho con Học được chữ Hiếu phải còn dài lâu Nhà và trường phải gắn nhau Con học điều tốt, về mau khoe nhà Động viên con tiến bộ mà Đừng nói trêu giỡn, thế là mất nghiêm Trẻ con muốn giúp việc làm Mẹ cha phải biết động viên, vui mừng Khen con là có hiếu tâm Để cho con trẻ trong lòng sướng vui Lòng thiện như cỏ nảy chồi Mỗi ngày lại một tốt tươi trong lòng Nếu con vụng, giúp chẳng xong Thì phải hướng dẫn tận tình cho con Chớ làm tự ái tâm hồn Phải trân trọng cái nhiệt tình của con. Dạy con chữ Hiếu đầu tiên Có Hiếu, đức hạnh sẽ liền nở hoa Từ nhỏ yêu kính mẹ cha Cái tâm hiếu ấy mới là dài lâu Ra đời kính trước, nhường sau Quan tâm xã hội mà mau trưởng thành Khi đau chẳng tự khổ mình Mà thương cha mẹ vì tình lo âu Biết giữ ngôn hạnh làm đầu Chẳng để cha mẹ xấu đâu vì mình Nghe chửi “mất dạy” biết kinh Luôn luôn lo giữ cho mình đoan trang. Hiếu giúp phán đoán hèn sang Giúp chọn người, chọn bạn vàng cho ta. Kẻ không hiếu thảo mẹ cha Thì ra xã hội đều là khó tin Toan tính lợi, hại, cân, đong Đâu có tình nghĩa trong lòng thiện căn Nhiều kẻ thực sự chăm làm Nhưng lòng chỉ nhắm đến danh với quyền Lo thăm đối tác làm ăn Lơ là đạo nghĩa về thăm mẹ già Tình duyên chểnh mảng chăm lo Giữa đường hạnh phúc lại là đứt dây Do không học hiếu mà gây Bất hiếu ảnh hưởng tới bầy cháu con. Đọc to lục bát là khôn Nhịp điệu nó giống thở Thiền hít sâu “Nam mô”, Hít khí sâu vào “A di đà Phật”, Thở phào mạnh tuôn Bài ru dưới để cho con Ê- A, Hít-Thở, còn hơn chơi tràn: Ru con, con ngủ cho ngoan Ngàn năm tinh túy Văn Lang mãi còn Công cha như núi Cháy Son Nghĩa mẹ như nước sông Nguồn chảy ra Một lòng thờ mẹ kính cha Cho tròn chữ Hiếu mới là đạo con Hiếu Kinh xưa đã từng răn Nuôi tâm hồn Việt ngàn năm cửu trường Trong nhà hòa hợp tình thương Anh chị em phải biết nhường nhịn nhau Lời nói phải nghĩ trước sau Cẩn thận, nói thật, chẳng đâu mất lòng Chơi thì bình đẳng, bạn đông Gần người tử tế để mong học nhiều Thể thao, tập vẽ, tập thêu Tập đờn, tập hát, đến điều học văn Cha mẹ gọi, dạ thưa nhanh Cha mẹ nhờ, phải thi hành làm ngay Mẹ cha khuyên nhủ, giãi bày Là mong con giỏi những ngày mai sau Con phải cung kính nghe theo Cả con, cha mẹ, lòng đều cùng vui Nếu khi con lỡ gì sai Cha mẹ có trách, vâng lời tiếp thu Cãi lại cha mẹ là hư Làm cha mẹ giận, cũng như đau lòng Luôn luôn phải biết quan tâm Hỏi han cha mẹ ân cần sớm hôm Tối chúc cha mẹ ngủ ngon Sáng dậy nhanh miệng, mẹ tròn giấc không Học về chào hỏi vui lòng Kể cho cha mẹ chuyện trong lớp mình Rồi kể sang chuyện học hành Bài hôm nay thấy với mình ra sao Đi đâu xin phép, thưa chào Về nhà mách lại nơi nào, việc chi Ở nhà phải có nội qui Vệ sinh, tắm rửa phải đi đúng giờ Ngồi học đừng nghịch vẩn vơ Ti Vi giải trí chỉ giờ trẻ em Thế là cha mẹ yên tâm Con ta tự biết lo chăm việc mình Việc gì khác, nếu muốn làm Hỏi trước cha mẹ khuyên nên thế nào Chớ có tự ý nhúng vào Lỡ khi nguy hiểm, tổn hao sức mình Biết hỏi là trẻ thông minh Cha mẹ cũng sẽ vì mình yên tâm Mọi vật dù nhỏ của công Con đừng tự tiện lấy dùng làm riêng Đồ của ai cứ để nguyên Mình tò mò lấy bị phiền trách tham Điều gì cha mẹ vui lòng Thì con phải biết làm xong cho lành Điều gì cha mẹ không ưng Thì con phải biết liệu chừng gạt bên Thân mình phải biết giữ gìn Chơi đừng vô ý để mình bị thương Mẹ cha sẽ rất đau lòng Lo không chữa khỏi, lo không an toàn Chơi đừng ngỗ nghịch, ngang tàng Mẹ cha xấu hổ xóm làng người ta Mẹ cha yêu quí con mà Con phải hiếu thuận mới là con ngoan Mẹ cha dù có quá nghiêm Con vẫn hiếu thuận, dịu hiền là thương Con sai, xin lỗi là thường Sửa ngay, giữ tín, đường đường con ngoan Mẹ cha có lúc mắng oan Con phải bình tĩnh, dịu dàng phân bua Mẹ cha lúc ấy chưa vừa Đợi lúc vui vẻ con thừa tỉ tê Bấy giờ cha mẹ sẽ nghe Cũng sẽ xin lỗi, ai dè mình sai Vậy là con đã có tài Biết khuyên phải trái, làm hài lòng nhau Cũng có cha mẹ nóng đầu Đánh con vô lý làm đau nhân tình Con cũng đừng oán, đừng khinh Làm vậy cha mẹ của mình càng sai Con phải kiên nhẫn khuyên nài Mẹ cha tỉnh ngộ, sửa sai lỗi mình Khi cha mẹ có bệnh tình Con cái phải biết quên mình chăm nuôi Bệnh mà đã quá nặng rồi Con cái luôn ở bên người không xa Khi cha mẹ đã băng hà Con cái luôn nhớ hương hoa tâm niềm Chớ qua loa, chớ phí tiền Mới đúng hiếu thuận, Thánh hiền từng răn Thành tâm, thành ý là cần Cũng như khi sống đang gần bên nhau. Anh chị em hợp tâm đầu Biết thương nhau, quí trọng nhau một nhà Mới làm vui sướng mẹ cha Mới là đạo hiếu, mới là con ngoan Chơi với bạn phải ngang hàng Chẳng gây oán giận, chẳng ham tranh giành Nói năng khiêm tốn dịu dàng Không nói tục tĩu, không màng chê bai Lớn thì biết giúp nhỏ chơi Nhỏ thì lễ phép nghe lời lớn khuyên Ai cần giúp, phải giúp liền Không đủ sức giúp thì truyền người trên Giúp người là việc ưu tiên Luôn luôn coi đó là niềm vui chung Xưng hô phải biết khiêm nhường Đáng chị gọi chị, anh thường gọi anh Bạn bè thân mật ân cần Bằng vai phải lứa xưng bằng mày tao Gặp ai lớn tuổi hỏi chào Nhường bé kém tuổi ra vào ưu tiên Cụ già là bậc người trên Khoanh tay lễ phép chào nghiêm trang chào Cùng với người lớn đi đâu Nhường già ngồi trước, trẻ sau mới ngồi Nghe hỏi phải biết trả lời Giọng phải to rõ, nói thời nghiêm trang Nhìn đối mặt, nói gọn gàng Mắt đừng lơ láo, chàng màng, ngó nghiêng Hàng ngày biết quí thời gian Dậy thì rửa mặt, đánh răng đúng giờ Vệ sinh xong, rửa tay cho Biết giữ sức khỏe, khỏi lo bệnh vào Ăn mặc phải giữ bảnh bao Đội mũ phải biết đội vào cho ngay Ra đường phải có dép, giày Đi học đeo cặp phải ngay mà vừa Ở nhà xem xếp đúng chưa Thứ nào chỗ nấy, không bừa lung tung Không ham lòe loẹt hư vinh Nhưng quần áo phải hợp mình trang nghiêm Ăn uống phải hợp dưỡng sinh Đừng có kén cá chọn canh gây phiền Ăn nhiều rau quả là nên Chớ uống nước ngọt, nước đường có ga Rượu bia thì hãy tránh xa Chớ đụng thuốc lá kẻo mà nguy to Ăn nhai kỹ, bụng vừa no Chớ ăn cơm bụi, ăn quà bán rong Thực phẩm chế biến gia công Đồ ăn công nghiệp là không lợi mình Đi bộ chú ý ngoài đường Không đi theo kiểu vội vàng, long đong Khi đứng cũng phải ngóng trông Không được ưỡn ẹo, cũng không cúi đầu Khi bước qua cửa đi vào Không đứng ngạch cửa mà chào người trong Khi ngồi, chân chớ có rung Ngồi đừng ngả ngớn khó trông, xấu người Khi mở cửa, vén rèm khai Con phải chú ý nhẹ tay đừng ồn Trong nhà chớ chạy ầm ầm Va phải đồ đạc đổ rầm, bị thương Cầm ly chén chớ coi thường Tránh làm rơi vỡ tốn tiền mẹ cha Vào phòng không có ai nhà Cũng không tự tiện mới là người nghiêm Làm việc gì cũng chú chăm Mới không phạm phải sai lầm do ta Không vội vã, chẳng qua loa Nhẫn nại, cẩn thận, làm là thành công Những trò chơi kém thông minh Hoặc là những chuyện linh tinh suy đồi Chớ tò mò, chớ nhòm coi Nhác thấy trò xấu phải rời xa ngay Thấy cửa đóng phải gõ tay Hỏi thăm trong ấy có người hay không Không được tự tiện mở tung Là không lịch sự, họ khinh chính mình Vào phòng khách chớ làm thinh Chào trước để họ biết mình là ai Khách hỏi ai đấy, vào đây Phải xưng tên rõ thẳng ngay mà vào Mượn ai dụng cụ thế nào Phải nói rõ trước dùng vào việc chi Được cho phép mới cầm đi Không như kẻ trộm thấy gì tự vơ Dùng xong trả lại đúng giờ Lần sau cần mượn mới là dễ xuôi. Nói thật thà, có đầu đuôi Lời gì đã hứa kịp thời thực thi Không làm nổi, hứa làm chi Nếu mà như vậy khác gì dối gian Nói ít còn hơn lan man Nói tốt hơn hẳn lặng câm kém lời Đáng nói mới nói ra thôi Điều không đáng nói thì thời thà im Nói lời đáng quí, trang nghiêm Chớ lời lẻo mép, tầm thường, gian ngoan Chớ lời tục tĩu bụi đường Đừng để thói xấu ấy vương vào mình Việc gì chưa thấy, chưa nhìn Đừng có phát biểu tự mình lung tung Việc chưa rõ, chớ tuyên truyền Mách lẻo như vậy nó liền thành ngoa Khác gì rước họa vào nhà Vì bị kẻ xấu làm loa tin đồn Việc ai xui, thấy chẳng khôn Thì nên từ chối, khỏi làm rối ren Nói năng câu chữ rõ ràng Chậm rãi, dứt khoát, chẳng mang mù mờ Nghe ai gạ chuyện thực hư Nghe thì bỏ vậy, chối từ ngoài tai Phải biết phán đoán đúng sai Việc không phận sự, chẳng hoài quan tâm Thấy người ưu điểm, thạo làm Thì nhớ cái tốt, dần dần học theo Thấy người làm xấu, làm điêu Tự răn mình chớ phạm điều trái ngang Tự rèn phẩm đức, kỹ năng Còn thua người, phải càng hăng gắng nhiều Dù có kém mặc, kém tiêu Cũng không lấy đó làm điều tự ti Năng lực mình có thiếu gì Cố gắng nhiều sẽ đến khi trưởng thành Mình mà nghe bạn phê bình Lại đem tức giận ra dành cho ai Mình mà nghe bạn khen tài Lấy làm sung sướng tự oai với mình Thế là bạn tốt lánh dần Chỉ còn bạn xấu, dẫn mình xấu hơn Nếu mà nghe thấy người khen Đừng có đắc ý, phải xem lại mình Càng cố gắng, việc càng thành Cho thật xứng đáng để giành lời khen Nếu mà nghe thấy phê bình Đừng có tức giận, làm thinh vui lòng Quyết tâm sửa chữa cho xong Thế là bạn tốt đến đông vui vầy Vô ý phạm lỗi là sai Cố ý phạm lỗi ác tai tội tình Biết sai, biết sửa, thông minh Cái lỗi nó sẽ xa mình bỏ đi Cố tình giấu lỗi càng nguy Cái sai sẽ đẻ ra thì càng sai Thân nhau, yêu quí loài người Yêu thương vạn vật là thời văn minh Người ta quí trọng nhân tình Người có đức hạnh, nâng mình càng cao Người có năng lực dồi dào Sẽ được khâm phục mà trao chức quyền Mình có năng lực kiếm tiền Cũng không tư lợi chỉ riêng cho mình Biết tổ chức, biết hợp quần Lợi ích xã hội là phần vẻ vang Chớ thấy giàu có bắt quàng Chớ thấy nghèo khó lấy làm khinh khi Chớ mới nới cũ làm gì Qúi trọng bạn cũ, nhớ ghi nghĩa tình Thấy người đang bận chớ phiền Thấy người lo, chớ chuyện nhàn, thêm lo Đừng đem kháo chuyện người ta Nào là khuyết điểm, nào là riêng tư Thà rằng cái tốt khen ra Cũng như ý đẹp làm quà noi theo Người ta nghe thấy mình nêu Nhất định càng dốc làm điều thiện hay Còn đem bêu xấu người ngay Nhiều khi sẽ rước họa tai về mình Tiền của thì phải phân minh Thà rằng nhận ít về mình còn hơn Thế là mình tạo thiện duyên Đến đâu cũng gặp người hiền giúp cho Muốn nhờ người giúp việc chi Phải xem việc ấy mình thì thích không Nếu mà mình chẳng thích làm Đừng đem việc ấy gán trông chờ người Nếu mà đã nhận ơn ai Phải lo báo đáp chóng chầy cho xong Ơn thì nhớ mãi trong lòng Oán thì lờ bỏ cho vong hận thù Nhân tâm lấy lý mà thu Còn dùng quyền thế, chẳng khi nào thành Người ta dù nể sợ anh Trong lòng không phục, tiềm tàng nguy tai Trên đời chọn bạn mà chơi Chọn người có đức, có tài mà thân Gần mực thì lụa nhuốm đen Gần đèn thì tỏ như đèn sáng soi Nếu mà đã đọc sách rồi Phải đem điều tốt mà soi thực hành Học rồi mà chẳng chịu làm Chỉ là mọt sách mơ màng hư vinh Đọc sách, một phải biết nhìn Hai phải biết nói, ba dồn đến tâm Rút ra kinh nghiệm ngấm ngầm Mới là nghiên cứu thâm trầm ý thư Đừng có một sách đọc qua Vội tìm sách khác hòng mà hiểu thêm Cách làm như vậy không chuyên Đọc từng cuốn sách phải nghiền cho sâu Ý nào sâu sắc ghi mau Tìm thầy, tìm bạn, yêu cầu hỏi thêm Giá sách xếp gọn từng ngăn Bàn học bút giấy cũng trong chỉnh tề Tâm mình yên tịnh một khi Đọc thì mới hiểu, học thì mới thông Vở tập khi lấy làm xong Xong xếp chỗ cũ gọn gàng, chỉn chu Sách không tốt, phải chối từ Đừng có xem, đọc, rước hư vào mình Thánh hiền sách dạy anh minh Học và thực tập sẽ thành nếp quen Gieo trong xã hội thiện duyên Đó là tạo phúc ước nguyền mai sau Hiếu Kinh đọc thuộc làu làu Tự mình nhắc nhở, giúp nhau việc lành.1 like
-
Thế Trung thân mến. Cái nhà ông Dương Chấn Ninh này và cả cái nền zdăng góoa Trung Hoa này chỉ tiếp thu phần nổi của tảng băng chìm Lý học Đông phương. Bởi vậy ông ta mới phát biểu như trên. Tất cả thế giới này - trong đó có cả cái nhà ông Dương Chấn Ninh đều mặc định lý học Đông phương là của Trung Hoa, nên nó mới bế tắc trong nghiên cứu từ hàng ngàn năm qua. Và cho đến ngày nay, khi mà tất cả các nền văn minh toàn cầu hội nhập - do vẫn mặc định nền lý học là của Trung Hoa - nên nó vẫn sừng sững thách đố trí tuệ của cả nhân loại. Người ta không thể tìm ra một cái đúng từ một cái sai. Duy nhất Trung Tâm nghiên cứu Lý học Đông phương không chấp vào cái tiền đề "Lý học là của Trung Hoa", mà nó xác định là của người Việt với lịch sử gần 5000 năm văn hiến , một thời huy hoàng bên bờ nam sông Dương tử. Nên có những tiến bộ ngày càng nhanh trong việc phát triển học thuật cổ Đông phương. Bởi vậy, ngược lại với phát biểu và cách hiểu của ông Dương Chấn Ninh, chú phát biểu rằng: Nền văn minh của cả nhân loại này trong tương lai muốn phát triển phải quán xét đến thuyết Âm Dương Ngũ hành mà hệ biểu hiện của nó chính là Bát Quái. Đó chính là thuyết Âm Dương Ngũ hành được phục hồi nhân danh nền văn hiến Việt, một thời huy hoàng bên bờ nam sông Dương tử. Hình như nó quyết định là không thì phải?!1 like
-
ĐỨC PHẬT KHAI NGỘ VỀ TÍNH THẤY Tiếp theo Qua đoạn trích dẫn trên, chúng ta cũng nhận thấy Đức Phật dùng bàn tay và nắm tay để hiển thị mối nhân duyên giữa bàn tay và nắm tay làm thí dụ về mọi sự tồn tại của vật chất đều do nhân duyên mà có - có bàn tay mới có nắm tay. Ngài Anan cho rằng nắm tay là đối tượng nhận biết và con mắt là phương tiện nhận biết đều có thuộc tính vật chất - qua câu: “Lấy con mắt của con đem so sánh với nắm tay của Đức Như lai nghĩa ấy đồng nhau”. Ngài Anan chưa nhận biết được giữa đối tượng nhận biết là bàn tay và phương tiện nhận biết là con mắt thì đâu là "tính thấy". Phương tiện nhận biết vốn không phải "tính thấy" - không phải "tâm". Bởi vậy, Đức Phật phản bác. Qua đoạn trích dẫn này Đức Phật dùng thí dụ là “con mắt” để phân biệt phương tiện nhận biết có thuộc tính vật chất do nhân duyên tạo thành – và tính nhận biết - tính thấy - tâm. Đoạn này cho thấy ngài Anan chấp vào việc không nhìn thấy vật thể thì “thấy tối” không phải là thấy. Qua đoạn trích dẫn trên, cho thấy Đức Phật đã chỉ ra rằng: Có sự phân biệt giữa điều kiện nhận biết và phương tiện nhận biết với tính nhận biết. Điều kiện nhận biết mà Ngài thí dụ ở trên gồm: phương tiện nhận biết (con mắt, ngọn đèn…) và đối tượng nhận biết: Nắm tay của Ngài…. Phương tiện nhận biết và đối tượng nhận biết có thể thay đổi (Cảnh giới tiền trần trụ diệt). Nhưng tính nhận biết không thay đổi khi có đầy đủ điều kiện nhận biết. Bởi vậy, nếu chúng ta đặt v/d: "Vật thể đi với tốc độ ánh sáng; con người có thấy không?” . Câu hỏi này có nội dung giống như: Với cuộc sống con người cách đây 100 năm, nếu có người hỏi: “Ở khoảng cách 100 cây số, con người có nhìn thấy nhau được không?”. Vào thời điểm không - thời gian cách đây 100 năm, câu trả lời sẽ là;”Không!”. Vì thiếu phương tiện nhận biết. Nhưng ở thời điểm không - thời gian hiện tại, câu trả lời sẽ là “Có!”. Vì con người có đầy đủ phương tiện nhận biết. Do đó, khi đặt v/d về một vật thể đi với tốc độ lớn hơn tốc độ ánh sáng (Đối tượng nhận biết) thì ở những trường hợp không có phương tiện nhận biết cấu trả lời sẽ là “Không thể thấy!”. Như vậy v/d: Có hay không nhận biết được (Thấy được) chỉ phụ thuộc vào phương tiện nhận biết. Còn vấn đề mà Đức Thích Ca chỉ dạy trong Kinh Lăng Nghiêm là “Tính Nhận biết”. Tức là Đức Phật chỉ ra bản chất thật của thể tính. Hay nói cách khác: Đức Phật khai ngộ về tính nhận biết khi ý thức có thuộc tính vật chất . Những đoạn trích dẫn tiếp theo đây chứng tỏ điều này.1 like
-
ĐỨC PHẬT KHAI NGỘ VỀ TÍNH THẤY Tiếp theo Có một lần, tôi đến thăm một ngôi chùa. Mỏi chân, vô tình ngồi trên một tảng đá. Một chủ tiểu ra đề nghị tôi kiếm chỗ khác ngồi. Ngoảnh nhìn lại tảng đá có khắc một chữ "tâm" là thủ bút của vị Hòa thượng trụ trì. Bây giờ ra các cửa hàng bán tranh hoặc thư pháp, chúng ta thấy đâu đâu cũng có bán chữ "tâm". Nhiều nhà bây giờ cũng trưng chữ "tâm" mạ vàng trên nền nhung đỏ hoàng tráng ở phòng khách. Tốt thôi. Chí ít thì nó cũng nhắc nhở cho con người một ý nghĩ hướng thiện vì mục đích của chữ "tâm" khi nghĩ đến một thực thể trong sáng có trong mỗi con người. Nhưng khái niệm bản thể của chữ 'tâm' là gì? Nó có phân biệt xanh đỏ, tốt xấu, to nhỏ...vv....Nhưng có lẽ chúng ta cần hiểu rõ giá trị của chữ "tâm" trong lời khai ngộ của Đức Phật sẽ tiếp tục dưới đây. Đoạn trên chúng ta lưu ý rằng các dịch giả đã dùng từ "cái thấy" để phân biệt với "tính thấy". Cái thấy trong khái niệm này là trực quan sinh động, là sự nhận thức trực tiếp từ giác quan. Giác quan là phương tiện nhận biết, nên Đức Phật hỏi cái gì nhận biết từ phương tiện đó? Ngài Anan cho rằng suy nghĩ (Tư duy – ý thức) mà ngài cho rằng chính là cái Tâm của ngài. Đức Phật bác bỏ điều này. Điều này được chứng tỏ ngay sau đoạn trích dẫn dưới đây: Qua đoạn này, chúng ta thấy rằng Đức Phật đã bác bỏ quan niệm cho rằng: Tư duy, nhận thức là tâm của con người. Những cái mà chúng ta nhận thức được với Đức Phật chỉ là "những tưởng tượng hư vọng của tiền trần, làm mê lầm chân tính". Tựa của đoạn trích dẫn này xác định: "Cái hay suy nghĩ có thật thể" - chính là một cách diễn đạt khác về tính vật chất của tư duy. Diễn đạt theo Phật pháp thì chúng đều do nhân duyên giả tạm không phải thật tính, không phải là tính nhận biết. Tức là chúng chịu sự tương tác mang thuộc tính của vật chất. Sự tương tác này có tính quy luật,có khả năng nhận thức được và sự tiên tri trên cơ sở nhận thức đó. Đây chính là cơ sở lập trình của những robot khoa học, là yếu tố Định Mệnh của thế nhân. Nhưng vấn đề là: Nếu ngay cả ý thức và những hiện tuọng liên quan đều có thuộc tính vật chất thì cái gì sẽ nhận biết những thuộc tính vật chất đó. Đây cũng là vấn đề đặt ra trong tiểu luận. Và kỳ diệu thay, đây cũng là điều mà Đức Thế Tôn chỉ dạy từ hàng ngàn năm trước. Bây giờ Chúng ta xem tiếp những đoạn trích dẫn sau đây trong kinh Lăng Nghiêm: Qua đoạn trích dẫn trên, chúng ta nhận thấy ngài Anan cũng cho rằng - Nếu tư duy và sự suy nghĩ của con người đều mang thuộc tính vật chất thì phải chăng con người "đồng như cây, đất" - nói theo ngôn ngữ hiện đại thì phải chăng con người chỉ là một thứ robot của tạo hóa - khi mà chính con người đã tạo ra những robot ngày càng tinh xảo giống con người. Lời tiên tri 2009 - lyhocdongphuong.org.vn - Thiên Sứ - viết: Những cái tư duy bên trong mỗi con người mà con người tưởng chừng đó là sự suy nghĩ độc lập của mình thì lại chỉ là những qui luật vận động vi mô của vật chất và có thể lập trình. Đó chính là yếu tố mà thế nhân quen gọi là "định mệnh" khi những qui luật tương tác của vật chất chi phối cả tư duy con người. Còn tiếp1 like