-
Thông báo
-
Nội quy Lý Học Plaza
Nội quy này là bản mở rộng Nội Quy - Quy định của Diễn đàn. Khi tham gia mua bán, các thành viên phải tuân theo những quy định sau: Tiêu đề bài viết: Bao gồm: Chỉ dẫn địa lý, Loại hình Mua/Bán, Thông tin mua bán.
Chỉ dẫn địa lý: Tỉnh/thành nơi mua bán. Hoặc sử dụng định nghĩa có sẵn:TQ: Toàn quốc
HCM: TP Hồ Chí Minh
HN: Hà Nội
[*]Ví dụ: HCM - Bán Vòng tay Hổ Phách Nội dung bài viết: Mô tả chi tiết sản phẩm mua/bán
Bắt buộc phải có thông tin liên lạc, giá Mua/Bán
Bài mới đăng chỉ được phép up sau 03 ngày.
Thời gian up bài cho phép: 01 ngày 01 lần.
Các hành vi vi phạm nội quy này sẽ bị xóa bài hoặc khóa tài khoản mà không cần báo trước.
-
Leaderboard
Popular Content
Showing most liked content on 30/12/2011 in all areas
-
Gặp lại em bé bị bắt cóc khi mới sinh GiadinhNet - Dị nhân "đuổi mưa" Nguyễn Vũ Tuấn Anh đã đích thân lấy lá số tử vi cho cậu bé đặc biệt này. Dù đã hơn 1 tháng, cậu bé Phạm Trường Hà (cháu bé bị bắt cóc ở bệnh viện Phụ sản TW vào ngày 3/11/2011) trở về nhà an toàn nhưng những người thân trong gia đình vẫn không dám rời cậu bé nửa bước vì vẫn còn ám ảnh. Dị nhân "đuổi mưa" Nguyễn Vũ Tuấn Anh cùng một số nhà nghiên cứu trong nhóm nghiên cứu tử vi "Haithienha" đã đích thân lấy lá số tử vi cho cậu bé đặc biệt này. Bé Hà trong vòng tay mẹ. Vẫn chưa dám rời con nửa bước Chúng tôi trở lại gia đình anh Phạm Xuân Chiều và chị Trần Thị Thơm ở thôn Kênh cầu, xã Đồng Than, Yên Mỹ, Hưng Yên trong một chiều hửng nắng. Căn nhà 2 tầng bề thế của anh Chiều nằm ngay sát mặt đường nên không phải mất nhiều thời gian hỏi thăm. Tuy nhiên, với nhiều người dân thôn Kênh Cầu thì chuyện cậu bé Phạm Trường Hà bị bắt cóc khi mới được một ngày tuổi vẫn là một nỗi ám ảnh đối với họ. Lúc chúng tôi đến, cậu bé Phạm Trường Hà đang ngủ rất say trong vòng tay mẹ. Trông bé thay đổi khá nhiều so với lúc còn ở bệnh viện Phụ sản TW. Bé Hà trông rất giống mẹ, nhất là khuôn mặt nhưng lại có làn da trắng giống bố. Chị Thơm cho biết, lúc bé được trao trả lại cho gia đình thì ngay chiều hôm sau bé bị sốt cao. Các bác sĩ khám và phát hiện bé bị sốt virus nên phải điều trị mất 8 ngày tại bệnh viện. Đó cũng là lý do mãi tận hơn một tuần sau bé mới được đưa về nhà. Đến nay bé đã được hơn 6kg, toàn ngủ ban ngày và thức chơi vào đêm. Bé có giấc ngủ rất sâu. "Nhà đang sửa lại công trình phụ và lắp đặt hệ thống cửa, tiếng đục, khoan, cưa... ồn ào như thế nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của bé. Cu cậu ăn tương đối khỏe, tôi đã cho bé kết hợp cả bú sữa mẹ với sữa ngoài. Sức khỏe của tôi nay đã hoàn toàn hồi phục nhưng vẫn chỉ quanh quẩn trong nhà chứ không dám rời con. Thi thoảng trong giấc ngủ tôi vẫn bị giật mình khi nghĩ đến chuyện con bị bắt cóc" - chị Thơm chia sẻ. Anh Phạm Xuân Chiều - bố của bé Hà chia sẻ thêm, cho đến bây giờ, hàng ngày anh vẫn nhận được nhiều cuộc điện thoại từ khắp nơi gọi về hỏi thăm tình hình của cháu. Ảnh: PV Cũng theo chị Thơm thì thời điểm mới đưa cháu bé về, một phần do nhà cửa đang sửa sang chưa xong, một phần do tâm lí vẫn còn bị ám ảnh nên cả hai mẹ con được gia đình cho sang tá túc bên nhà ông anh ruột ở làng bên một thời gian rồi mới trở lại nhà. Cho đến nay, dù bé đã được gần hai tháng tuổi nhưng vẫn có rất nhiều người đến hỏi thăm. Không chỉ có chị Thơm, ngay cả bé Ngân (chị gái của bé Phạm Trường Hà) mới 6 tuổi nhưng từ ngày đưa em về nhà lúc nào cũng quấn quýt bên cậu em không rời. Tối nào Ngân cũng đòi ngủ chung với em và mẹ. Hễ có người lạ đến nhà chơi là cô bé lại theo dõi "nhất cử nhất động". Anh Phạm Xuân Chiều - bố của bé Hà chia sẻ thêm, cho đến bây giờ, hàng ngày anh vẫn nhận được nhiều cuộc điện thoại từ khắp nơi gọi về hỏi thăm tình hình của cháu Hà. Đây là động lực khiến gia đình anh luôn vui vẻ và sớm quên đi mọi chuyện đã qua. "Sau khi thông tin về cháu được đăng tải trên báo, tôi nhận được rất nhiều cuộc điện thoại đến hỏi thăm, chia sẻ. Không chỉ có người thân, bạn bè, người làng, đối tác... mà rất nhiều những độc giả bình thường không hề quen biết cũng gọi điện thoại về hỏi thăm và động viên, an ủi. Tôi rất lấy làm xúc động về tình cảm mà mọi người đã dành cho cháu và gia đình" - anh Chiều nói. Anh Phạm Xuân Chiều kết hôn với chị Trần Thị Thơm năm 2004. Đến 2005 thì chị Thơm sinh bé Phạm Thị Ngân. Khi bé Ngân được 2 tuổi chị Thơm tiếp tục mang thai nhưng thai bị lưu ở tuần thứ 8. Mãi một thời gian dài chị Thơm không có thai trở lại, gia đình hết sức lo lắng. Đích thân anh Chiều đưa vợ đi khắp các bệnh viện để chữa trị nhưng mãi đến đầu năm 2011 thì chị Thơm mới mang thai cháu Hà trở lại. Vì vậy, sự ra đời của bé Hà là sự mong đợi của cả đại gia đình. Hai bên nội ngoại đều xem cháu như báu vật. Rất đông người đang hồi hộp chờ đón giây phút bé Hà được trở về đoàn tụ với gia đình. Ảnh: Tư Liệu Từng định rút đơn xin giảm tội cho "mẹ mìn" Cũng theo anh Chiều thì sau khi đưa bé Hà về nhà được một thời gian, bố mẹ đẻ của "mẹ mìn" Nguyễn Thị Lệ có từ Bắc Giang tìm đến nhà anh đặt vấn đề xin anh rút đơn tố cáo để giảm án cho con gái họ. Trước những lời khẩn thiết của ông bà, anh cũng đã có ý định sẽ lên gặp cơ quan điều tra và tòa án xin rút đơn để Lệ có cơ hội làm lại cuộc đời. Tuy nhiên, khi chưa kịp thực hiện ý định thì anh Chiều biết được thông tin chính mẹ đẻ của Lệ biết việc con gái mình bắt cóc con người khác để về lừa nhà chồng nhưng vẫn đồng lõa với con mà không có hành động ngăn cản. Thêm nữa, Nguyễn Thị Lệ bắt cóc bé Hà không phải xuất phát từ nỗi đau bị mất con dẫn đến bấn loạn tư tưởng hoặc do áp lực nên buộc phải bắt cóc con người khác để qua mắt nhà chồng. Mà rõ ràng, ý đồ bắt cóc được cô ta lên kế hoạch từ trước. Chiếc xe đưa bé Hà trở về trong vòng vây y, bác sĩ, cán bộ bệnh viện và người dân. "Lúc đầu khi nghe nói cô ấy vừa sinh con nhưng không giữ được cháu bé nên trong lúc quẫn bách quá cô ấy đành phải bắt cóc một đứa trẻ để qua mắt nhà chồng, chúng tôi đã có đồng cảm với cô Lệ. Nhưng khi hay biết toàn bộ sự việc và cả quá khứ không lấy gì làm tốt đẹp của cô ta thì chúng tôi đã chuyển từ đồng cảm sang bức xúc. Tôi và gia đình quyết định để cơ quan điều tra xử lí đối tượng ấy. Cô ấy mang tội đến đâu thì họ sẽ xử đến đó. Cô ấy là người phụ nữ mà không đồng cảm với nỗi lòng người mẹ, người vợ của người khác chút nào" - anh Chiều bức xúc nói. Trước đó, sau khi cơ quan điều tra tìm lại được cháu Hà và trao lại cho gia đình, anh Chiều có lên cơ quan điều tra ở số 7 Thiền Quang- Hà Nội để có lời cảm ơn các chiến sĩ công an. Tại đây, anh Chiều đã gặp Nguyễn Thị Lệ nhưng ả không hề có thái độ ăn năn hay nói với lời xin lỗi nào với anh hết. "Lúc tôi đến cơ quan điều tra thì các chiến sĩ đang lấy lời khai của cô Lệ. Một chiến sĩ công an có giới thiệu tôi là cha cháu bé vừa bị cô ta bắt cóc nhưng cô ta chỉ nhìn tôi một cách hờ hững, lạnh lùng chứ không hề tỏ ra ăn năn hay nói một lời xin lỗi nào". Chị Thơm cũng cho biết thêm: "Khi tôi sinh xong, bác sĩ trao con cho tôi, tôi còn tỉnh táo hỏi mấy giờ thì được biết lúc đó đã 21h 20 phút". Sau này, trong thời gian cháu Hà bị bắt cóc chưa tìm thấy, có một bà giáo cùng quê Mỹ Hào (Hưng Yên) cũng có con dâu nằm cùng buồng với chị Thơm khi xem ngày giờ sinh của cháu cứ an ủi: "Cô yên tâm, cháu nó đi rồi cháu lại về thôi. Khoảng mấy ngày trở lại là khắc tìm thấy cháu thôi". Lúc đầu chị Thơm không tin nhưng đúng 4 ngày sau cháu Hà được tìm thấy. Đây là những chuyện mà bấy lâu chị Thơm giữ kín chưa dám thổ lộ với ai. Hà Tùng Long2 likes
-
Tôi nghĩ rằng không phải "Trong khi các nhà khoa học, kể cả những người có kiến thức uyên bác nhất đều tìm cách bác bỏ nền văn minh Lạc Việt đã tồn tại 4.000 năm" . Mà là một đám tư duy thuộc loại "ở trần đóng khố" với nền tảng tri thức tương đương thời kỳ "liên minh bộ lạc". Tất nhiên là sự nhận xét của tôi nhìn dưới mọi góc độ: Khoa học, xã hội, văn hóa, nghệ thuật, triết học....kể cả luật Xuất bản (Cấm chỉ trích phủ nhận văn hóa truyền thống của dân tộc - Không biết Thiên Sứ nhớ có chính xác không, hay già rùi trở nên lẩm cẩm), thậm chí cả tâm linh. Tất nhiên ở đây tôi không bàn đến cái nhìn từ góc độ chính trị. Vì đây là diễn đàn phi chính trị.Tác giả bài viết này cũng xác định quan điểm của tôi về truyền thống văn hóa sử - Việt sử 5000 năm văn hiến, một thời huy hoàng ở miền nam sông Dương Tử: Nước Văn Lang, Bắc giáp Động Đình Hồ, Nam giáp Hồ Tôn, Tây giáp Ba Thục và Đông giáp Đông Hải. Tuy nhiên chắc tác giả không xem kỹ những chi tiết trong tác phẩm của tôi. Việc xác định gần 5000 năm văn hiến sử Việt và "hơn 4000 năm" theo cách nói truyền thống thực ra chỉ cùng một điểm mốc lịch sử. Nước Văn Lang dưới sự trị vì của các vua Hùng bắt đầu từ 2879 trước CN. Tất nhiên cái đám tư duy tầm "Ở trần đóng khố" đó có nhãn mác cả. Với nhãn mác đó, nghiễm nhiên được coi là "uyên bác" so với loại "ve chai lông vịt". Thiên Sứ tui không và chưa chỉ trích cá nhân ai cả. Vị nào cảm thấy mình thông minh so với người khác trong cái đám tư duy "ở trần đóng khố " đó thì cứ âm thầm trừ mình ra. Cần xác định rằng: Việt sử 5000 năm văn hiến là một chân lý khách quan không thể phủ nhận. Chân lý này phù hợp với mọi giá trị nhận thức dưới bất cứ góc độ nào trong lịch sử văn minh nhân loại. Không hề có một chút nào gọi là cơ sở khoa học cho quan điểm phủ nhận cội nguồn truyền thống văn hóa sử 5000 năm văn hiến của dân tộc Việt. Đám tư duy "Ở trần đóng khổ" ra sức phủ nhận gía trị văn hóa sử truyền thống Việt đó - ra sức rêu rao là nhân danh khoa học. Nào là được "hầu hết những nhà khoa học trong nước" và "Cộng đồng khoa học quốc tế" ủng hộ quan điểm của họ.Nhưng tôi thách tất cả đám dây mơ rễ má lùng bùng của hạng tư duy "ở trần đóng khố" - đồng hạng (*)cả trong và ngoài nước - đó hãy định nghĩa thế nào là "khoa học" đã, rồi hãy đem chính cái định nghĩa đó rà soát lại khả năng của mình xem có đúng như Thiên Sứ tôi nhận xét thuộc tầm tư duy "Ở trần đóng khố" không? ========================* Chú thích: Ngày xưa cinéma, rạp hát tuồng, chéo, cải lương ở Hanoi có nhiều hạng. Oai nhất trên lầu - nếu có lầu như nhà hát Lớn chẳng hạn - giá 7 hào, hạng nhất giá 5 hào, hạng nhì giá 3 hào. Hạng cuối cùng gọi là "giá vé đồng hạng" 2 hào - ngồi khoảng nửa rạp gần sân khấu.2 likes
-
Nhân Nào Quả Nấy
Rin86 and one other liked a post in a topic by wildlavender
NHÂN NÀO QUẢ NẤY Một hôm một người đàn ông trông thấy một bà lão với chiếc xe bị ‘pan’ đậu bên đường. Tuy trời đã sẩm tối anh vẫn có thể thấy bà đang cần giúp đỡ. Vì thế anh lái xe tấp vào lề đậu phía trước chiếc xe Mercedes của bà rồi bước xuống xe. Chiếc xe Pontiac củ kỉ của anh vẫn nổ máy khi anh tiến đến trước mặt bà. Dù anh tươi cười nhưng bà lão vẫn tỏ vẻ lo ngại. Trước đó khoảng một tiếng đồng hồ không một ai dừng xe lại để giúp bà. Người đàn ông này liệu có thể hãm hại bà không? Trông ông không an toàn cho bà vì ông nhìn có vẻ nghèo và đói. Người đàn ông đã có thể nhận ra nỗi sợ hãi của bà cụ đang đứng bên ngoài chiếc xe giữa trời lạnh. Anh biết cảm giác lo sợ của bà như thế nào rồi. Cái run đó, nỗi lo sợ trong lòng đó mới là lý do tự nó thành hình trong ta. Anh nói: - “Tôi đến đây là để giúp bà thôi. Bà nên vào trong xe ngồi chờ cho ấm áp? Luôn tiện, tôi tự giới thiệu tôi tên là Bryan Anderson.” Thật ra thì xe của bà chỉ có mỗi vấn đề là một bánh bị xẹp thôi nhưng đối với một bà già thì nó cũng đủ gây phiền não rồi. Bryan bò xuống phía dưới gầm xe tìm một chỗ để con đội vào và lại bị trầy da chổ khớp xương bàn tay một hai lần gì đó. Chẳng bao lâu anh đã thay được bánh xe. Nhưng anh bị dơ bẩn và hai bàn tay bị đau xát. Trong khi anh đang siết chặt ốc bánh xe, bà cụ xuống cửa kiếng và bắt đầu nói chuyện với anh. Bà cho anh biết bà từ St. Louis đến và chỉ mới đi được một đoạn đường. Bà không thể cám ơn đầy đủ về việc anh đến giúp đỡ cho bà. Bryan chỉ mỉm cười trong lúc anh đóng nắp thùng xe của bà lại. Bà cụ hỏi bà phải trả cho anh bao nhiêu tiền. Bryan chưa hề nghĩ đến hai lần là sẽ được trả tiền, đây không phải là nghề của anh. Anh chỉ là giúp người đang cần được giúp đỡ và Chúa, Phật biết đã có rất nhiều người trong quá khứ ra tay giúp anh. Anh đã sống cả đời mình như thế đó, và chưa bao giờ anh nghĩ sẽ làm chuyện ngược lại. Anh nói với bà cụ: nếu bà thật sự muốn trả ơn cho anh thì lần khác khi bà biết ai cần được giúp đỡ thì bà có thể cho người ấy sự giúp đỡ của bà, và Bryan nói thêm: “Và hãy nghĩ đến tôi…” Anh chờ cho bà cụ nổ máy và lái xe đi thì anh mới bắt đầu đi về. Hôm ấy là một ngày ảm đạm và lạnh lẽo nhưng anh lại cảm thấy thoải mái khi lái xe về nhà và biến mất trong hoàng hôn. Chạy được vài dặm trên con lộ bà cụ trông thấy một tiệm ăn nhỏ. Bà ghé lại để tìm cái gì để ăn và để đỡ lạnh phần nào trước khi bà đi đoạn đường chót để về nhà. Đó là một nhà hàng ăn trông có vẻ không được thanh lịch. Bên ngoài là hai bơm xăng cũ kỹ. Cảnh vật rất xa lạ với bà. Chị hầu bàn bước qua chỗ bà ngồi mang theo một khăn sạch để bà lau tóc ướt. Chị mỉm cười vui vẻ với bà dù phải đứng suốt ngày để tiếp khách. Bà cụ để ý thấy chị hầu bàn này đang mang thai khoảng tám tháng gì đó nhưng dưới cái nhìn của bà, bà thấy chị không bao giờ lộ sự căng thẳng hay đau nhức mà làm chị thay đổi thái độ. Bà cụ thắc mắc không hiểu: tại sao khi cho, một người dù có ít, lại cho một người lạ mặt rất nhiều. Rồi bà lại chợt nhớ đến anh chàng tên Bryan hồi nãy. Sau khi bà ăn xong, bà trả bằng tờ giấy bạc một trăm đô-la. Chị hầu bàn mau mắn đi lấy tiền để thối lại tờ bạc một trăm của bà cụ nhưng bà cụ đã cố ý nhanh chân bước ra khỏi cửa rồi. Lúc chị hầu bàn quay trở lại thì bà cụ đã đi mất. Chị hầu bàn thắc mắc không biết bà cụ kia có thể đi đâu. Khi để ý trên bàn chị thấy có dòng chữ viết lên chiếc khăn giấy lau miệng. Nước mắt vòng quanh khi chị đọc dòng chữ mà bà cụ viết: - “Cô sẽ không nợ tôi gì cả. Tôi cũng đã ở vào tình cảnh thiếu thốn giống như cô. Có ai đó đã một lần giúp tôi giống như bây giờ tôi đang giúp cô. Nếu cô thực sự nghĩ rằng muốn trả ơn lại cho tôi thì đây là điều cô nên làm: Đừng để cho chuỗi tình thương này kết thúc ở nơi cô.” Bên dưới tấm khăn giấy lau miệng bà cụ còn lót tặng thêm bốn tờ giấy bạc 100 đô-la. Thật ra, có những bàn ăn cần lau dọn, những hủ đường cần đổ đầy, và những khách hàng để phục vụ nhưng chị hầu bàn đã hoàn tất việc ấy để sửa soạn cho qua ngày mai. Tối hôm đó khi chị đi làm về và leo lên giường nằm thì chị vẫn còn nghĩ về số tiền và những gì bà cụ đã viết cho. Làm thế nào bà cụ đã biết chị và chồng của chị cần số tiền ấy? Với sự sanh nở đứa bé vào tháng tới, điều ấy sẽ là khó khăn…. Chị biết chồng chị lo lắng đến mức nào, và trong lúc anh ta nằm ngủ cạnh chị, chị cho anh một cái hôn nhẹ và thì thào bên tai anh: - ‘Mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả. Em thương anh, Bryan Anderson, ạ.’ Có một cổ ngữ “NHÂN NÀO QUẢ NẤY”. Hôm nay tôi gửi bạn câu chuyện này, và tôi yêu cầu bạn chuyển tiếp nó. Hãy để cho ngọn đèn này chiếu sáng. Đừng xóa nó, đừng gửi nó trở lại. Chỉ việc chuyển câu chuyện này đến một người bạn. Những người bạn tốt, giống như những vì sao…. Bạn không luôn luôn trông thấy họ, nhưng bạn biết họ luôn luôn có mặt ở đó. Tôn Thất Bàng chuyển ngữ ====================================================================== Đừng để cho chuỗi tình thương này kết thúc ở nơi đây! Tôi muốn mượn câu nói của Bà Cụ để kết câu chuyện này, trong quan hệ xã hội con người ta hay nói đến sự sòng phẵng hay công bằng nhưng đằng sau đó vẫn có những toan tính "được phần ta thiệt phần người" chỉ có sự sòng phẵng 1 cách vô vu lợi như câu chuyện trên mới thật sòng phẵng tình người và cứ thế x lên x lên nhiều hơn nữa.2 likes -
Nước Việt đã có nền văn hiến 5.000 năm? http://baodatviet.vn Cập nhật lúc :11:04 AM, 13/12/2011 Trong hành trình nghiên cứu bãi đá cổ Sapa 15 năm nay, ông Nguyễn Vũ Tuấn Anh đã phát hiện nhiều điều lý thú. Bãi đá cổ Sapa cũng đã cung cấp một trong số hàng trăm chứng cứ chứng minh cho công trình nghiên cứu cả cuộc đời ông: Nền văn hiến lạc Việt đã trải 5.000 năm! Tôi cũng đã đọc một số cuốn sách trong số cả chục cuốn sách của ông viết về nền văn minh Lạc Việt và tôi phải công nhận rằng, đó là những tài liệu nghiên cứu rất nghiêm túc, khoa học. Riêng tinh thần yêu nước của ông thì có thể nói là… điên cuồng. Hòn đá có hình khắc nằm ngay bên đường. Trong khi các nhà khoa học, kể cả những người có kiến thức uyên bác nhất đều tìm cách bác bỏ nền văn minh Lạc Việt đã tồn tại 4.000 năm, thì ông Nguyễn Vũ Tuấn Anh lại âm thầm đi tìm lời giải đáp cho sự tồn tại của nền văn hiến Lạc Việt những 5.000 năm lịch sử. Ông bảo rằng: “Cả đời tôi đã và sẽ dành toàn bộ trí lực để chứng minh luận điểm của mình, cũng như bảo vệ quan điểm cội nguồn Kinh Dịch là của dân tộc Lạc Việt, có nguồn gốc từ nước Bách Việt cổ xưa”. Để chứng minh nền văn hiến Lạc Việt đã tồn tại rất lâu đời và phủ nhận quan điểm của các nhà khoa học khác cho rằng thời Hùng Vương chỉ là một liên minh bộ lạc đóng khố hoặc cùng lắm là một nhà nước sơ khai, ông đã dày công viết cuốn sách đầu tiên về một thời khuyết sử của dân tộc Việt, đó là cuốn “Thời Hùng Vương qua truyền thuyết và huyền thoại”. Những truyền thuyết trong dân gian được giải mã đã dẫn đến ý tưởng rất mãnh liệt trong ông là: Cội nguồn văn hóa Đông phương thuộc về nền văn hiến Lạc Việt. Đây chính là nội dung của lịch sử văn hiến trải gần 5.000 năm của dân tộc Việt. Qua nghiên cứu này, ông đã nhận ra rằng, Kinh Dịch là của dân tộc Việt, bởi tất cả những mật ngữ trong những di sản văn hóa phi vật thể được giải mã đều chỉ thẳng đến điều này. Rõ nhất chính là truyền thuyết: “Bà Nữ Oa vá trời”. Để tìm ra sự hướng dẫn của các mật ngữ để lại, ông sưu tầm tất cả những cuốn sách về ca dao tục ngữ, truyện cổ, truyền thuyết Việt... Có thời gian cả năm trời ông đóng cửa đọc nghiến ngấu cả ngàn pho sách có nội dung như trên và dừng lại ở nhưng câu ca dao, tục ngữ, những truyện cổ Việt… có vẻ bí ẩn, trái khoáy, là lạ để tìm cách giải mã. Hy vọng sẽ có một hướng dẫn nào đó chứng minh điều này. Nhưng có vẻ như vô vọng…. Cũng lúc ấy, những bài viết của các nhà nghiên cứu, các học giả thi nhau chiếm lĩnh mặt báo minh chứng về cái “tinh thần khoa học” trong việc phủ nhận những giá trị văn hóa truyền thống trải 4.000 năm của dân tộc Việt. Có tờ báo đã mở hẳn một chuyên đề: “Nhìn lại lịch sử” để đăng các loại bài như thế. Điều này càng làm ông nóng ruột. “Sẽ không thể phục hồi được những giá trị văn hóa truyền thống, nếu không chứng tỏ được nội dung và giá trị của nó” , từ suy nghĩ đó, ông đã cho ra đời cuốn sách Tính minh triết trong tranh dân gian Việt Nam vào năm 2002. Cuốn sách này đã chứng minh nền văn hiến lâu đời qua hệ thống tranh dân gian. Tuy nhiên, khi gửi cuốn sách đi in, họ đọc chưa hết đã quẳng vào sọt rác, vì… cãi lại cả các nhà khoa học lỗi lạc. Ông Tuấn Anh đã nghiên cứu bãi đá cổ Sapa từ 15 năm trước Trong lúc đang bế tắc trong việc chứng minh cội nguồn Kinh Dịch của dân tộc Lạc Việt thì có một nhà khoa học sau khi sử dụng nhiều phương pháp nghiên cứu đã cho rằng: “Bãi đá Sapa của người Việt cổ tạo dựng vào khoảng năm 300 trước Công nguyên”. Nhận được thông tin này, ông mừng như vớ được vàng. Đây chính là thời gian sụp đổ của nhà nước Văn Lang theo chính sử (năm 258 trước Công nguyên). Ông chợt nhớ lại một truyền thuyết về cuộc truyền ngôi giữa đời Hùng Vương cuối cùng và Thục Phán. Truyền thuyết nói rằng: “Sau khi nhường ngôi cho Thục Phán, vua Hùng và hoàng tộc đi về vùng Tây Bắc”. Vùng Tây Bắc chính là vị trí của tỉnh Lào Cai - gần với Phong Châu – kinh đô cuối cùng của nhà nước Văn Lang – nơi chứa đựng những ký hiệu bí ẩn trên bãi đá cổ Sapa! Phải chăng, bãi đá cổ Sapa là pho sách ghi lại những bí mật của cha ông ta để đời sau giải mã? Phải chăng đây chính là một nửa cái chìa khóa cần ráp lại để mở kho tàng đầy bí ẩn của phương Đông? Ông Nguyễn Vũ Tuấn Anh tuyên bố: “Sau khi quán xét bãi đá cổ Sapa, tôi thấy không cần phải tiếp tục viết sách chứng minh cho nền văn minh Lạc Việt trải gần 5.000 năm văn hiến. Bởi vì, sự kỳ vĩ của trí tuệ tổ tiên cho thấy sớm muộn nền văn minh này sẽ được sáng tỏ. So sánh tri thức của tổ tiên thì tri thức khoa học hiện đại với những phương tiện như vệ tinh nhân tạo, bom nguyên tử chỉ là trò chơi của trẻ con. Chỉ cần một trận động đất, trận sóng thần làm thí dụ thì tất cả những thứ trò chơi trẻ con ấy sẽ móp méo và dùng để bán ve chai”. Sự nhỏ bé của khoa học hiện đại, chính là vì nó chưa khám phá được hết những bí ẩn của vũ trụ. Dù chưa nghiên cứu hết những hình vẽ trên bãi đá cổ, nhưng ông khẳng định rằng: “Một phần những bí ẩn của vũ trụ trong nền văn hóa Đông phương huyền vĩ đang ở trong những đường nét ngoằn ngoèo trên bãi đá cổ Sapa”. Bản dập bãi đá cổ Sapa trong một triển lãm ở Thụy Điển. Các nhà khoa học phương Tây đã sững sờ trước sự kỳ bí của những hình khắc này. Tất nhiên, mỗi một người đều có cái nhìn riêng. Ông Nguyễn Vũ Tuấn Anh tự cho mình là đúng, cũng như các nhà nghiên cứu khi quán xét bãi đá cổ cũng tự cho mình là đúng bởi không hề có tiêu chí cho sự giải mã. Ai muốn hiểu thế nào cũng được. Chính vì vậy mà hình cái mặt cối đá được vẽ rất chi tiết, có người thì bảo “Đấy là biểu tượng của một xã hội nông nghiệp”, nhưng ông lại bảo rằng đó là biểu tượng cho sự tương tác của vũ trụ. Có người sẽ lên giọng chê bai rằng: “Vào thời cổ đại, lạc hậu thì làm sao mà người ta có thể hiểu được rằng tương tác là nguyên nhân sự tồn tại và phát triển của vũ trụ?”. Chính vì thế, trong con mắt một số người, ông trở thành người gàn dở, một kẻ siêu tưởng. Tuy nhiên, ông vẫn luôn tự hào là người luôn tìm cách nâng tầm trí tuệ dân tộc, chứ không nhăm nhe đi tìm lý lẽ để bác bỏ trí tuệ của ông cha để lại. Ông Nguyễn Vũ Tuấn Anh hài ước: “Rất nhiều người ôm một đống sách Hán và bĩu môi trước những lý thuyết của tôi. Họ khẳng định một cách chắc chắn rằng Kinh Dịch là của người Hoa Hạ, trong khi đó, hàng ngàn năm trôi qua chính người Trung Quốc lại không lý giải được cội nguồn của nó cũng như không hiểu được rất nhiều chỗ huyền bí trong Kinh Dịch mà tiêu biểu là họ không tìm thấy căn nguyên của thuận tự 64 quẻ Hậu Thiên từ nền văn minh Hoa Hạ. Còn tôi lại có thể lý giải được cội nguồn của Kinh Dịch dựa trên rất nhiều cơ sở khoa học mà sự kỳ vĩ trên các hình khắc ở bãi đá cổ Sapa đã nói tất cả thì tôi chẳng thấy xấu hổ gì mà không nhận Kinh Dịch là của người Việt mình. Tôi tin rằng, nếu có người giải mã được toàn bộ bãi đá cổ Sapa thì đó phải là lúc một lý thuyết thống nhất vũ trụ được chứng minh. Nhưng nghe ra điều đó còn xa vời quá. Điều cần kíp nhất lúc này là phải bảo tồn gấp pho sách Dịch văn cực quý này, kẻo vài năm nữa nó sẽ biến mất khỏi tâm trí người Việt”. Có một sự thực mà ai cũng thấy, đó là trong khi những bí ẩn của bãi đá cổ Sapa chưa được sáng tỏ, thì nó đã sắp biến mất bởi sự vô ý thức, thiếu trách nhiệm của chúng ta với những giá trị của tổ tiên.1 like
-
Rest in Peace và các bạn thân mến! Đây là tâm nguyện và cũng là đại nguyện mong đem lại lợi lạc cho toàn thể chúng sinh của những ACE đã đóng góp tài vật cùng công sức hành trì của các Thánh Tăng Rinpoche để Wild thực hiện, một lời cám ơn của các bạn đủ tăng nhiều phước báu, nhưng ở đây chúng tôi "nguyện hồi hướng tất cả công đức này đến những ai còn đang vướng kiếp nạn và nguyện không giữ lại chút gì cho riêng mình"" vì lẽ trên Wild chỉ mong sao các bạn nhận được nhiều sự chuyển hóa từ thần chú GIẢI THOÁT màu nhiệm.1 like
-
Hạt nhãn chữa vết thương không liền 30/12/2011 07:25:17 - Ngoài cùi nhãn, hạt nhãn có thể chữa trị rất nhiều chứng bệnh, kể cả một số bệnh khó chữa như sa đì, bí tiểu tiện... đặc biệt là vết thương lâu liền. TIN LIÊN QUAN Thuốc chữa bỏng từ vỏ cây nhãn Long nhãn chữa mất ngủ Phụ nữ có thai không nên ăn long nhãn Hạt nhãn (long nhãn hạch) chứa tinh bột, saponin, chất béo và tanin, tính vị hơi đắng, chát, bình, có công năng và chủ trị: Cầm máu trong đau dạ dày, vết thương bỏng, vết thương ra máu, đau sán khí, bị thương ngoài da chảy máu. Hạt nhãn có thể chữa trị rất nhiều chứng bệnh, kể cả một số bệnh khó chữa như sa đì, bí tiểu tiện... đặc biệt là vết thương lâu liền. Bí tiểu tiện: Hạt nhãn 12g gọt bỏ vỏ đen bên ngoài, giã nát sắc với nước, uống dần từng ít một. Tiểu tiện thông rồi, muốn cho tiểu bớt đi thì sắc cùi long nhãn uống. Kẽ ngón chân lở ngứa: Hạt nhãn cạo bỏ vỏ đen, thái mỏng, phơi khô, tán mịn, rắc vào chỗ vết thương. Vết thương không liền miệng: Hạt nhãn gọt bỏ vỏ đen tán thành bột mịn. Rửa sạch vết thương, sau đó rắc bột hạt nhãn vào băng lại. Sa đì (sinh dục bị sưng to, xệ xuống, đau nhức): Dùng hạt nhãn, hạt vải, tiểu hồi hương 3 thứ lượng bằng nhau đem tán mịn ngày uống 2 - 3 lần, mỗi lần 3 - 4 chiêu thuốc bằng rượu hoặc nước sắc vị thuốc thăng ma. Lương y Nguyễn Văn Quang (Hội Đông y)1 like
-
2013 Tý và Tỵ tuyệt nhau, tuyệt đối ko nên sinh. nếu sinh thì có thể chọn Nhâm THìn (con gái), 2016 Bính Thân hoặc 2017 Đinh Dậu sinh con út thì tốt. Thân mến.1 like
-
Vì nghe em khóc lóc,tưởng đã nặng tình nặng nghĩa và muốn lấn sâu nên lên có vài lời, nhưng hoá ra không phải. Tâm đã không muốn thì không ai ép được, sẽ cắt được một cách nhẹ nhàng. Hoặc em có thể kêu anh ta lên đọc những lời trên, thì người ta chắc chắn tự rút. Năm Tỵ, Ngọ, Thân là những năm có han hỉ kết hôn.1 like
-
Nên sinh con út 2014 là tốt nhất, 2012 mạng con Hỏa khắc mẹ Kim rồi, cơ bản là không tốt. Thân mến.1 like
-
Sinh con thứ 2 năm chọn 1 trong các năm Giáp Ngọ 2014 hoặc Đinh Dậu 2017, các năm còn lại không tốt, không nên sinh con út! Thân mến.1 like
-
Nên sinh Nhâm Thìn 2012 hoặc Quý Tỵ 2013 thì tốt, theo TL thì nên sinh 2013 vì nhà có 3 tuổi dương rồi, nên có 1 tuổi âm cho có âm có dương, tình cảm gia đình cũng sẽ gắn bó hơn, Thân và Tỵ là Nhị Hợp, Thân với Thìn là Tam Hợp! Thân mến.1 like
-
Bản chất của khổ đau Giác Ngộ - Đức Phật đưa ra bốn chân lý là Khổ, Tập, Diệt, Đạo. Mở đầu Phật dạy Khổ đế, cho nên nhiều người lầm tưởng đạo Phật là yếm thế vì cho rằng cuộc đời này là biển khổ. Nhưng thực chất của đạo Phật ở Diệt đế, tức Niết bàn. Tập đế là nguyên nhân đưa đến khổ đau và Đạo đế là phương pháp tu tập để thoát khỏi khổ đau, chứng Niết bàn an lạc. Vì vậy, đạo Phật là đạo dẫn đến sự an lạc, không phải khổ đau. Đức Phật nói rằng thế giới không khổ đau, mà hoàn toàn an lạc thanh tịnh; khi tâm chúng ta thanh tịnh thì thế giới an lạc - Ảnh minh họaĐức Phật dạy rằng do vô minh, vọng kiến ngăn che, nên sanh các tánh ham muốn khác nhau mà tạo ra các tội sai biệt, mới bị khổ đau. Như vậy, khổ không có thực, nhưng do con người tạo ra. Khổ đau này ở đâu? Khổ đau có trong sinh tử, hay trên hiện tượng giới là thế giới sanh diệt, tức thế giới ảo mới có sanh diệt thì mới có khổ đau. Vì khổ đau là ảo, không thực, nên tùy theo tham vọng của từng người mà có khổ đau khác nhau. Đức Phật tu đắc đạo, được an lạc hoàn toàn, tức Ngài trở về sống với thể tánh sáng suốt. Và từ thể tánh khởi lên mới có tư tưởng chơn như duyên khởi, tức từ bản thể sáng suốt khởi, cho nên tạo thành thế giới quan an lạc hoàn toàn là Niết bàn và Tịnh độ. Thế giới an lạc là Tịnh độ, tâm Phật là Niết bàn. Đức Phật nói rằng thế giới không khổ đau, mà hoàn toàn an lạc thanh tịnh; khi tâm chúng ta thanh tịnh thì thế giới an lạc. Vì tâm thanh tịnh, trí tuệ sáng suốt, sẽ không khởi vọng kiến vô minh. Vọng kiến vô minh là thấy sai, chấp sai và hành động sai dẫn đến vô số tội lỗi, cho nên kết cuộc là khổ đau. Vì vô minh vọng kiến sanh ra khổ đau, nên Đức Phật đưa ra phương pháp thấp nhất cho loài người tu là 37 trợ đạo phẩm, gọi là Đạo đế, tức pháp tu diệt khổ từ thấp đến cao. Bước thứ nhất, Phật dạy muốn phá bỏ ảo giác này, chúng ta mượn đối tác với ảo giác để dứt trừ nó. Nghĩa là từ thế giới hiện tượng vật chất là Hữu, Phật đưa ra pháp Không để làm đối tác tu hành. Vì vậy, bước đầu Phật dạy chúng ta quán Không để thấy tất cả mọi hiện tượng trên cuộc đời này là Không, thì sẽ chấm dứt được khổ đau trong sinh tử. Vì nghĩ mọi thứ là có, là sung sướng, mới chạy theo ảo giác này, khiến cho ta phải bị hết khổ này đến khổ khác. Đức Phật ví như người khát nước trong sa mạc thấy nước, nhưng cái thấy đó chỉ là ảo giác, không phải nước thật, cho nên càng tiến sâu vào để lấy nước thì càng khát thêm mà thôi. Vì vậy, khổ đau phát xuất từ cái thấy có, mới khởi tâm ham muốn, để rồi phạm phải những tội lỗi khác nhau. Từ thế giới sanh diệt quán Không để đối trị với Hữu, tức nhìn thế giới này là Không, nên vọng tâm không sanh, chúng ta có được cái ảo giác thứ hai là Niết bàn. Mặc dù Niết bàn này tuy không thực, chỉ là ảo giác, nhưng không làm chúng ta đau khổ như ảo giác sanh diệt. Vì vậy, người phát tâm tu hành đầu tiên phải thực tập pháp này. Thực chất cửa chùa gọi là Không môn. Thiền sư Thanh Từ nói Phật tử đứng trước cửa chùa, không chịu bước vô. Đừng hiểu lầm rằng tới chùa mà không chịu vô, lại đi trở ra. Ý Ngài muốn nói rằng đã đi thẳng vô chùa rồi, nhưng không vào được cửa Không, giải thoát của Phật. Họ vẫn đi chùa, lạy Phật, tụng kinh, nhưng không hiểu Phật pháp, mà cứ chấp vào văn tự kinh, chấp vào tượng, là họ làm nô lệ vật chất của đạo Phật, trong khi không nô lệ vật chất thế gian. Phật tử từ nhà đến chùa, trên đường đi, đầu óc nghĩ đủ thứ, bước vô chùa tâm trí lại tiếp tục lăng xăng, nói năng lăng xăng và hành động lăng xăng, là họ đã vào chùa, nhưng sống ngoài cửa Không. Với tâm đầy ắp những dữ kiện như vậy, nên quỳ trước tượng Phật mà khóc sướt mướt, kể lể đủ chuyện, là chưa vào chùa. Bước vào chùa, ta phải được giải thoát. Điển hình như Mã Thắng nhập cửa Không, tâm Ngài hoàn toàn trống không, không khởi bất cứ vọng niệm tham đắm. Thân tâm và hoàn cảnh hoàn toàn giải thoát như vậy, dù Ngài không sở hữu tài sản gì, nhưng Trưởng lão Xá Lợi Phất trông thấy liền được giải thoát theo. Quý vị làm thí nghiệm trên bước đường tu, sẽ nhận ra lý này. Riêng tôi, trong khoảng thời gian dài suốt 20 năm cầu đạo, đi từ vị trưởng lão này đến trưởng lão khác, nhìn thấy các Ngài, phiền não tự rơi rụng, không cần nói gì cả. Thầy và ta mỉm cười, im lặng vào cửa Không; đó là thực chất của đạo. Còn thầy nói hết lời, ta cũng không hết phiền não là những người trong sinh tử nói chuyện với người sinh tử. Có vị dạy chúng ta đủ thứ, nhưng càng dạy thấy mình bị gò bó ràng buộc, không an lạc; còn không dạy mà mình an lạc. Câu chuyện giữa Ca Diếp với Đức Phật đưa hoa sen lên, Ca Diếp mỉm cười là bài pháp vô ngôn. Thực tế Phật có đưa hoa sen hay không và Ca Diếp có mỉm cười thật hay không, điều này không quan trọng. Quan trọng là chúng ta thấy Đức Phật hiện hữu trên cuộc đời như hoa sen. Vì vậy, Phật được tiêu biểu bằng hoa sen, mà về sau, người ta lại chạm tượng Phật ngồi trên hoa sen và Đức Phật Di Đà ngồi trên hoa sen lớn như bánh xe; nhưng chúng ta hiểu như vậy không được, vì Phật được biểu tượng bằng hoa sen không dính nước, nở trong bùn mà bùn không làm ô nhiễm hoa sen được. Hoa sen tỏa hương là gì? Nghĩa là sanh tử và Niết bàn là một; bùn cũng là hương, hương này do bùn mà tạo thành, còn không biết thì biến hương thành bùn. Ngày nay chúng ta dễ chứng minh điều này. Các loại hương mà chúng ta tổng hợp được là trích từ hoa mới có nước hoa, nhưng hoa hút phân và nước mà cho hương. Vì vậy, trên bước đường tu, chúng ta bắt đầu nhận thức được thực chất của sự vật. Kinh Hoa Nghiêm nói quả Bồ đề thuộc về chúng sinh, vì không có chúng sinh, Bồ tát không thành Vô thượng Đẳng giác. Chúng ta nghĩ Bồ tát tìm đạo ở đâu? Phật dạy tìm ngay trong chúng sinh, hay kinh Duy Ma, Phật dạy tìm Phật đạo trong 64 dị kiến ngoại đạo, tức tìm trong vô minh, chấp trước, khổ đau của chúng sinh thấy có dị kiến ngoại đạo. Thật vậy, vì có vô minh, vọng kiến, nên tạo vô số tội lỗi, mới có khổ đau và đáp ứng khổ đau của quần chúng mới có dị kiến ngoại đạo sinh ra. Đức Phật cho biết nếu Ngài nói ngay rằng chân lý không có khổ đau, thì người ta sẽ theo ngoại đạo. Vì vậy, Phật phải dùng phương tiện nói cuộc đời là khổ, tức nói như vậy cho người trong sinh tử. Ngoại đạo thì cứ khai thác cái khổ và tham vọng của chúng sinh. Họ nghe và theo mới đi sâu vào tội lỗi, như có người tham nghĩ cách kiếm tiền nhiều, mua đất, coi ngày mở cửa hàng, mới tìm đến thầy bói và thầy bói khai thác cái mảng tham lam này của chúng sinh. Nếu người có phước đời trước, may mắn được một chút, lại tiếp tục đến thầy bói nhờ lần thứ hai, thứ ba, chắc chắn sẽ thất bại. Thầy bói không bao giờ nói đúng quá ba lần, vì lúc cái phước của người tham lam chấp trước này cạn kiệt, nên họ phải khổ đau. Có thể nói mọi suy tính do vô minh khởi, thì vô minh này là ảo, nên tạo thành tội lỗi cũng là ảo. Vì vậy, Đức Phật dạy trong kinh Nguyên thủy rằng tất cả chúng ta tu đều có thể đạt được an lạc giải thoát. Đầu tiên Phật dạy thực tập pháp quán Tứ niệm xứ để dứt tham vọng, hết khổ đau, vì càng tham vọng thì càng khổ, hạn chế tham vọng thì ít khổ và không có tham vọng thì không khổ. Biết vạn vật vô thường, sinh diệt biến dị, nếu theo con đường này phải khổ, vì kết thúc của tất cả sự vật đều là Không. Cho nên, Phật dạy quán thân bất tịnh, quán thọ là khổ, quán tâm vô thường, quán pháp vô ngã. (Còn tiếp) HT.Thích Trí Quảng1 like
-
Nhiều nghi vấn quanh số phận Vinalines Queen Quặng nickel ngậm nước, hóa lỏng và gây mất cân bằng, khiến tàu lật trong điều kiện sóng to gió lớn là giả thiết được nhiều chuyên gia nhắc tới. Tuy nhiên, việc con tàu gần 6 vạn tấn “bốc hơi” mà không để lại dấu vết vẫn đặt ra nhiều nghi vấn. Gia đình thủy thủ ngóng tin tàu Vinalines Queen Tàu Vinalines gặp nạn ở vùng biển sâu 5.000 m Trong lúc Vinalines Queen vẫn bặt vô âm tín sau 4 ngày mất tích thì một giả thiết được nhiều chuyên gia ủng hộ nhất là tàu chìm do quặng hóa lỏng không ổn định, gây mất thăng bằng trong điều kiện thời tiết xấu. Tàu Vinalines Queen được đóng năm 2005. Ảnh: MarineTraffic Trao đổi với VnExpress.net, ông Đỗ Xuân Quỳnh, Chủ tịch Hiệp hội chủ tàu Việt Nam cho rằng điều nguy hiểm nhất đối với Vinalines Queen chính là quặng nickel - mặt hàng mà con tàu này chuyên chở. Tuy chưa có thống kê chính thức nhưng thông tin về các vụ tai nạn hàng hải cho thấy trong vòng hơn một năm trở lại đây, tại biển đông bắc Philippines - nam Nhật Bản có ít nhất 3 vụ đắm tàu chở quặng loại này. Theo thông tin từ Cơ quan An toàn và Bảo hiểm hàng hải Anh (P&I), sự nguy hiểm của quặng nikel (cũng như quặng sắt), nằm ở khả năng ngậm nước lên tới 40%. Trong điều kiện thời tiết trên biển, đặc biệt là vùng nhiệt đới, hệ số hút ẩm tối đa cho phép vận chuyển (TML) của quặng có thể vượt xa ngưỡng an toàn. Một lượng lớn quặng trong hầm chứa của tàu có thể chuyển sang dạng lỏng (sệt), gây mất ổn định hệ thống cân bằng của tàu. Theo ông Đỗ Xuân Quỳnh, điều này càng trở nên nguy hiểm trong điều kiện tàu hải hành tại vùng biển có thời tiết xấu như khu vực phía đông bắc Philippines. Thông tin được phát đi về mức nghiêng 18 độ của tàu ngay trước khi mất liên lạc càng củng cố cho giả thiết này. Giải thích thêm về độ nghiêng của tàu, ông Trịnh Bá Trung - Giám đốc Trung tâm thuyền viên (Đại học Hàng Hải) cho biết con số 18 độ mà thủy thủ đoàn thông báo thực chất là độ nghiêng trong điều kiện tĩnh. Tuy nhiên, do tàu hoạt động trong vùng nước và thời tiết xấu, sóng to, độ nghiêng này có thể dao động trong khoảng 18-36 độ. Quặng nickel hút ẩm và ngậm nước tại bãi chứa và trong hầm tàu. Ảnh: MaritimeAccident Cũng theo ông Trung với 54.000 tấn hàng trên boong - tức là đã đủ tải, quá trình xảy ra lật tàu có thể diễn ra rất nhanh, khiến thuyền viên không kịp trở tay. Con số hơn 40 thủy thủ thiệt mạng trong 3 vụ việc nói trên phần nào cho thấy mức độ nguy hiểm của các vụ đắm tàu loại này. Đánh giá cao chất lượng con tàu (được đóng tại Nhật) cũng như mức độ chính quy của đội ngũ thuyền viên, ông Trung cho rằng các lỗi mang tính chủ quan do điều khiển khiến ít khả năng xảy ra. Tuy nhiên, với kinh nghiệm nhiều năm huấn luyện thuyền viên, ông cho rằng khả năng thủy thủ bị ức chế trong điều kiện tàu gặp nguy hiểm, dẫn đến thao tác sai cũng là một nguyên nhân không thể loại trừ. Tuy nhiên, giả thiết về việc tàu Vinalines Queen chìm hiện cũng đặt ra nhiều nghi vấn, đặc biệt là những câu hỏi liên quan đến các thiết bị báo hiệu - cứu nạn cũng như những dấu vết để lại. Theo ông Nguyễn Minh Ngọc, một thuyền trưởng có nhiều năm kinh nghiệm chỉ huy tàu chở hàng khô (hiện làm việc tại Hải Phòng) thì với một tàu mới, hiện đại như Vinalines Queen, các khoang đều được thiết kế theo dạng tự đóng. Do vậy, ngay cả trong điều kiện bị lật úp, việc tàu chìm nhanh đề mức thủy thủ không kịp báo hiệu hoặc thoát ra rất khó xảy ra. Thêm vào đó, ông Ngọc cho rằng tàu luôn được trang bị các thiết bị phát tín hiệu radio báo hiệu vị trí (EPIRB). Thông thường các thiết bị này đều được đặt chế độ tự động (auto) hoặc điều chỉnh tay (manual). Tuy nhiên, dù ở chế độ nào thì nếu bị chìm dưới nước 3-4 mét, các thiết bị này đều sẽ tự động phát ra tín hiệu báo vị trí. Đó là chưa kể đến hệ thống phao, xuồng cứu hộ, luôn được thiết kế nổi trong mọi điều kiện. Một nghi vấn khác cũng được ông Ngọc đặt ra là dù bị lật, đắm dưới hình thức nào thì trên boong tàu cũng có rất nhiều vật thể có thể nổi trên nước. Như vậy, việc Vinalines Queen biến mất không dấu vết là rất khó xảy ra. Trong bối cảnh như vậy, các chuyên gia cho rằng khả năng tàu bị cướp biển giữ cũng chưa thể loại trừ. Theo Chủ tịch Hiệp hội Chủ tàu Đỗ Xuân Quỳnh, mặc dù tần suất xảy ra không nhiều như khu vực Sừng châu Phi hay eo Malacca (Malaysia) nhưng nguy cơ cướp biển hoạt động ở Đông Bắc Philippines là hoàn toàn hiện hữu. Nếu xảy ra trường hợp này, nhóm cướp biển có thể chưa liên lạc do đang trong quá trình đưa tàu đến vùng biển an toàn. Trong trường hợp tàu bị đắm, ông Quỳnh cho biết với độ sâu 5.000 mét thì khả năng tìm kiếm, trục vớt vẫn có thể thực hiện được. Tuy nhiên, hiện lực lượng tìm kiếm cứu nạn của Việt Nam chưa thể tham gia do theo Công ước về Phối hợp tìm kiếm cứu nạn, tai nạn xảy ra ở vùng biển nước nào thì sẽ do cơ quan chức năng của nước đó chịu trách nhiệm xử lý. Nhật Minh - Nguyễn Hưng ========================== Nhanh thì 4 ngày nữa tính hơm nay 29. 12 là ngày thứ nhất. Chậm không quá cuối tuần sau sẽ tìm thấy dấu vết con tàu này1 like
-
Một chuyến đi đầy hứa hẹn. Nhưng hiện không còn ai sống sót. Tại vị trí tàu bắt đầu chìm trên biển chếch về phía Tây Tây Nam từ 500 đến 1km là vị trí tàu chìm dưới biển.Con tàu bất ngờ chìm rất nhanh đến mức những thủy thủ lão luyện cũng không kịp đối phó.Hoặc là như vậy. Hoặc là tất cả họ còn sống và chẳng làm sao cả. Đây là điểm kỳ lạ của quẻ này.1 like
-
Hóa giải Phong Thủy thì được, chứ tuổi tác là mặc định của trời đất, làm sao hóa giải?1 like
-
Quán vắng!
thaochau liked a post in a topic by Thiên Sứ
Nhà VFF, ối giời ơi là buồn cười 25/12/2011 16:10:22 - Bé Nhím cầm tờ báo chạy rật rật vào buồng Mũm Mĩm Ngu Ngơ, nói bố ơi mẹ ơi con buồn cười quá. Mũm Mĩm cười he he he, nói mẹ cũng đang buồn cười đây. Bé Nhím nói sà vào lòng Mũm Mĩm,con buồn cười chuyện khác cơ, cái tòa nhà nửa triệu đô của VFF không có toilet trong thiết kế. He he he, quá buồn cười, làm nhà nửa triệu đô mà thuê ông thiết kế tào lao, ngốc quá là ngốc. Mũm Mĩm bẹo má bé Nhím, nói thế là con buồn cười giống mẹ rồi, mẹ cũng buồn cười cái tòa nhà ấy đấy. Nhưng mẹ buồn cười vì có ông ở VFF cũng nghe người ta đồn thổi ngôi nhà ấy chạm đến long mạch, bị yêu quái quấy phá. Báo chí phản ánh, tòa nhà được đầu tư nửa triệu đô này bị biến thành sàn nhảy. Ảnh GDVN Bé Nhím cười hi hi hi, nói thật không hả mẹ. Mũm Mĩm cười, nói tờ báo trong tay con đó, người ta nói có người ở VFF mời thầy về xem, thầy bảo trụ sở VFF có hướng không thuận, khó... phát. Hai mái vòm bằng sắt giống cái ’vành móng ngựa’. Ba cái cột cờ trước cửa trụ sở thì giống như ba que hương. Phòng VIP có hướng xấu, bị cái biển ghi công FIFA án nên ông chủ nào ngồi vào phòng đó thì sớm muộn cũng gặp hạn, ha ha ha… Ha ha ha, Ngu Ngơ bỗng cười to, nói sao mẹ con Mũm Mĩm buồn cười giống Ngu Ngơ này thế? Bé Nhím ôm lấy cổ Ngu Ngơ, nói sao, bố buồn cười sao. Ngu Ngơ cười khì, nói thì cười cái ông ở VFF ấy. Người ta cũng nói, khi nghe thầy phán vậy rồi mới cuống cà kê lên, mới mời thầy trấn yểm ha ha ha.. Mũm Mĩm, Bé Nhím há mồm trợn mắt, nói thật vậy a thật vậy a? Ngu Ngơ cười khì khì, nói sao lại không thật. Người ta trấn cái mái vòm mang hình ’vành móng ngựa’ bằng 6 chiếc gương bát quái,còn tấm bia ghi biển công trình FIFA và cả quả bóng to uỳnh trước cửa trụ sở đã được chuyển sang chỗ khác. Báo viết rành rành là để tránh chạm phải... long mạch. Không tin sao người ta làm vậy. Phải không, phải không? Mũm Mĩm lắc đầu thở dài, nói có khi tờ báo nói đùa. Chuyện mê tín dị đoan chỉ có ở mấy ông dân “ dân trí thấp”. Ngu Ngơ gãi đầu bứt tai, nói không thế sao trụ sở VFF đã chuyển đi rồi. Ba năm nay VFF có thèm ngó ngàng gì trụ sở nửa triệu đô ấy đâu, thật là phí của giời. Mũm Mĩm thở dài, nói nửa triệu đô chứ đâu là ít, rõ thật lãng phí hết sức. Ngu Ngơ thở hắt, nói em ơi, tiền của người ta đâu mà người ta tiếc. Tiền đi xin không xấu hổ thì thôi lại còn bảo tiếc. Chỉ khổ FIFA, khổ Nhà nước, khổ dân thôi, hu hu. Nguyễn Quang Lập ========================== Mê tín dị đoan chỉ có ở mấy ông dân trí thấp thì đúng rồi! Nhưng bào Phong thủy là "mê tín dị đoan" thì cũng chỉ là dạng tư duy "ở trần đóng khố" với nền tảng tri thức thời "Liên minh bộ lạc". Trung Tâm nghiên cứu Lý học Đông phương đã xác định Phong thủy là ngành khoa học - nhưng phải là Phong thủy Lạc Việt. Còn Phong thủy cổ thư mâu thuẫn nội tại, nên chưa đáp ứng được tiêu chí khoa học. Một thời người ta bảo Phong Thủy là "mê tín dị đoan" thì cả làng cũng nhao nhao "Mê tín dị đoan", Một thời cho rằng Phong thủy là khoa học thì cả làng Vũ Đại cũng nhao nhao là "khoa học". Để xác định phong thủy - hay tất cả những phương pháp, giả thuyết, lý thuyết.....từ vi mô đến vĩ mô là khoa học hay mê tín cần phải căn cứ vào tiêu chí khoa học. Vậy thôi. Còn không thể so sánh thì nín cho đỡ rách việc.1 like