• Thông báo

    • Bá Kiến®

      Nội quy Lý Học Plaza

      Nội quy này là bản mở rộng Nội Quy - Quy định của Diễn đàn. Khi tham gia mua bán, các thành viên phải tuân theo những quy định sau: Tiêu đề bài viết: Bao gồm: Chỉ dẫn địa lý, Loại hình Mua/Bán, Thông tin mua bán.
      Chỉ dẫn địa lý: Tỉnh/thành nơi mua bán. Hoặc sử dụng định nghĩa có sẵn:TQ: Toàn quốc
      HCM: TP Hồ Chí Minh
      HN: Hà Nội
      [*]Ví dụ: HCM - Bán Vòng tay Hổ Phách ​Nội dung bài viết: Mô tả chi tiết sản phẩm mua/bán
      Bắt buộc phải có thông tin liên lạc, giá Mua/Bán
      Bài mới đăng chỉ được phép up sau 03 ngày.
      Thời gian up bài cho phép: 01 ngày 01 lần.
      Các hành vi vi phạm nội quy này sẽ bị xóa bài hoặc khóa tài khoản mà không cần báo trước.

Leaderboard


Popular Content

Showing most liked content on 03/10/2011 in all areas

  1. -Đây là bốn bài viết rất có ý nghĩa, rất đáng để chúng ta đọc. Xin được chia sẻ cùng quý vị. - Nếu bạn đã có đọc qua những bài này rồi, đọc lại một lần nữa, bạn sẽ có thêm những lãnh hội khác biệt hơn. -Đọc xong bốn bài viết dưới đây, chúng ta sẽ phải suy nghĩ, có phải là mình đã có quá nhiều lỗi lầm trong quá khứ? có phải là mình đã quá chủ quan? Với bốn bài viết này, chúng ta sẽ thấy rõ ngay trong lòng mình, cái đời người của mình sẽ được tiến về phía trước qua bốn bước.
    2 likes
  2. Nhân Sinh Tiền Tiến Tứ Bộ NGỘ NHẬN (hiểu lầm) Năm đó tại Alaska Hiệp Chúng Quốc, có đôi trai gái kết hôn với nhau. Kết quả của cuộc hôn nhân đó là vấn đề sinh dưỡng, người đàn bà vì bị khó sanh mà phải từ biệt cõi đời, để lại một đứa bé thơ cho người chồng. Anh chồng vừa rất bận rộn trong sinh kế, lại vừa rất bận rộn việc gia đình. Vì không có người giúp trông coi đứa con thơ, anh huấn luyện được một con chó, con chó này rất thông minh, lại rất ngoan ngoản nghe lời, nó biết trông coi em bé, nó tha bình sữa để cho bé bú, nuôi dưỡng bé. Có một ngày kia, người chủ có việc phải rời nhà, anh dặn dò con chó trông coi nuôi nấng cho bé con. Anh đi tới một thôn làng khác, vì gặp phải tuyết lớn rơi, không thể về nhà được trong cùng ngày đó. Qua đến ngày thứ hai mới về được nhà, con chó nghe tiếng lập tức chạy ra nghênh đón chủ mình. Người chủ mở cửa phòng ra xem thì thấy đâu đâu cũng đều là máu, ngẩng đầu nhìn lên trên giường cũng là máu, chẳng thấy đứa con đâu cả, mà thấy trên thân mình con chó và miệng của nó cũng dính đầy máu me, người chủ phát hiện cái tình cảnh này, ngỡ là con chó đã trở lại cái tính dã man của loài thú, và nó đã ăn thịt con mình. Trong cơn giận dữ, anh xách con dao to lớn và chặt đầu con chó đi, anh đã giết chết con chó thật sự rồi. Sau đó, bổng nhiên anh nghe có tiếng con nhỏ của mình, lại thấy nó từ dưới gầm giường bò ra, thế là anh bồng đứa bé lên, tuy là trên mình em cũng có dính máu, nhưng em không có bị thương tích gì. Anh rất lấy làm lạ, chẳng biết việc gì đã xảy ra, anh nhìn kỹ lại con chó, thấy đùi của nó đã bị mất một mảng thịt, còn kế bên là một con chó sói, miệng nó đang gậm miếng thịt của con chó. À, thì ra con chó nhà đã cứu tiểu chủ nhân, lại bị chủ nó giết nó một cách tàn nhẫn dã man, oan uổng, đây đã là một sự ngộ nhận (hiểu lầm) hết sức là đau lòng của con người. Ghi chú : Việc hiểu lầm, con người ta thường vì không hiểu nhau, không có lý trí, không chịu nhẫn nại,khiếm khuyết về suy nghĩ, không chịu tìm hiểu đối phương từ nhiều phương diện, để phản tỉnh chính mình, lại vì não trạng bị quá xung động, trong tình huống vô ý thức mà phát sinh. Sự ngộ nhận ở điểm khởi đầu, là cứ nghĩ đến cái sai cái quấy ngàn lần vạn lần của đối phương. Vì vậy, đã làm cho sự ngộ nhận càng lúc càng thêm sâu đậm, đưa đến việc không thể hóa giải được. Con người phát sinh sự ngộ nhận đối với loài vật , mà đã có cái hậu quả ghê gớm, nghiêm trọng như vậy; nếu đây là sự ngộ nhận giữa con người và con người, chắc chắn là khó mà tưởng tượng nỗi cái hậu quả của nó. 2. ĐINH TỬ (Cây đinh) Có một cậu bé trai, nó có cái tật xấu là ưa nổi nóng quạu quọ, vì vậy, cha của nó đã đưa cho nó một túi đinh; lại bảo nó, mỗi khi nó có nổi nóng quạu quọ thì hãy đóng một cây đinh lên trên bờ rào phía sau vườn nhà. Ngày thứ nhứt, nó đóng được 37 cây đinh. Và từ từ mỗi ngày số đinh được đóng lên bờ rào mỗi ít đi. Nó cũng đã phát hiện là nó đã khống chế được cái tật xấu của nó cũng như cái việc đóng những cây đinh có hơi dễ dàng. Cuối cùng, có một ngày kia cậu bé này cũng thấy là mình vẫn đủ nhẫn nại để không nổi lên cái tật xấu nóng nảy quạu quọ nữa, nó báo cho cha nó biết việc này.Cha nó lại bảo nó, bắt đầu từ nay, mỗi khi nó khống chế được cái tật xấu của nó thì hãy đi nhổ một cây đinh. Ngày ngày trôi qua, sau cùng thì nó báo cho cha nó hay là, nó đã nhổ hết những cây đinh rồi. Cha nó nắm tay nó, cùng đi ra sau vườn nhà và nói rằng: Con của cha, con ngoan lắm, con làm rất hay. Nhưng mà hãy nhìn những cái lỗ đinh trên bờ rào, cái bờ rào này không thể hồi phục được cái nguyên trạng của nó nữa. Một khi con nổi nóng thì những lời nói của con nó cũng giống như những cái lỗ cây đinh này, chúng đã để lại những vết hằn. Giả dụ như con dùng dao đâm người ta một dao, thì bất luận là con đã nói bao nhiên lần những lời tạ lỗi, cái vết thương đó nó vẫn sẽ vĩnh viễn còn đó. Những lời nói (xóc óc) nhức nhối cũng ví như sự nhức nhối thực tại, không làm sao chấp nhận được (dù đó chỉ là lời nói). Ghi chú: Giữa người và người với nhau, thường do sự kiên trì về cố chấp bởi những lỗi lầm giữa đôi bên, đã tạo nên những thương tổn vĩnh viễn cho nhau. Nếu mọi người trong chúng ta đều có thể tự mình làm, bắt đầu có thái độ khoan dung đối với mọi người, bạn nhất định sẽ nhận được những kết quả tốt mà bạn không hề nghĩ tới... Giúp mở cánh cửa sổ cho người ta, cũng là để cho chính mình nhìn thấy được một không gian hoàn chỉnh hơn. 3-THẢ MẠN HẠ THỦ (Xin hãy chậm xuống tay) Đại đa số các cộng sự viên đều rất phấn khởi, vì ở khâu làm việc này vừa đổi lại một viên quản đốc mới, nghe nói ông này rất có khả năng, đặc biệt được đưa đến đây để chỉnh đốn nghiệp vụ và nhân sự; ấy thế mà, cứ một ngày rồi một ngày trôi qua, ông quản đốc mới này chẳng có làm gì hết, mỗi ngày đều có những quà cáp được đưa vào văn phòng, ông vẫn "trốn" luôn trong đó, ít khi nào chịu ra ngoài, cái thành phần bất hảo ở khâu này hiện tại chúng lại càng lộng hành tác oai tác quái dữ hơn. "ông ta đâu có phải là người có khả năng! ông chỉ là một lão già tốt và nhu nhược, so với quản đốc trước còn dễ bị người ta ăn hiếp nhiều hơn" ! Bốn tháng trời trôi qua, các cộng sự viên đang trong tình trạng thất vọng đối với ông quản đốc hiền hòa mềm yếu này. Một ngày kia, bổng dưng ông ta "diễn oai" đối với cái thành phần bất hảo kia, dần dần đều bị ông bứng từng tên một, cho về vườn "đuổi gà", còn những người có khả năng đều được ông cất nhắc cho thăng tiến. Xuống tay vừa nhanh, vừa chính xác, đối với bốn tháng "bảo thủ" đã biểu hiện vừa qua, nay ông rõ ràng là một nhân vật cứng rắn và cương quyết, hoàn toàn khác xưa. Trong tiệc liên hoan cuối năm,sau khi đã qua ba tuần rượu, ông quản đốc mới bèn thố lộ tâm tình : "Tôi nghĩ là cái nhìn của các bạn đối với tôi trong những ngày vừa mới nhậm chức, và sau khi tôi khai đao múa búa trừ hại, nhất định là có những thắc mắc phải không? Xin hãy nghe tôi kể lại một câu chuyện, các bạn sẽ hiểu ngay: "Tôi có một người bạn, ông ta mua một căn nhà có cả một vườn cây hoa thảo, khi mới dọn vào, ông ta liền chỉnh đốn, tất cả những hoa thảo cây cối, đều được làm sạch hết, để trồng lại những bông hoa mới. Có một ngày kia, người chủ nhà cũ đến thăm, mới vừa bước vào cổng, ông giựt mình hỏi rằng: "những cây hoa quý Mẫu Đơn giờ đâu mất hết rồi"? Bạn tôi bấy giờ mới hiểu ra là chính mình đã triệt hạ hết những cây Mẫu Đơn quý mà mình tưởng chúng là những hoa rừng cỏ dại. Sau này, ông ta lại mua thêm một căn nhà nữa, tuy là vườn cây hoa cỏ tạp nhạp, ông vẫn"án binh bất động". Quả nhiên trong mùa Đông cứ ngỡ là những cây rừng cỏ dại thì, mùa Xuân lại nở hoa dầy đặc xinh tươi; trong những ngày Xuân ngỡ là cỏ dại thì, mùa Hạ lại hiện ra những tấm thảm gấm hoa tươi mát; và trong nửa năm chẳng động tịnh gì đến những loài cây nho nhỏ, thì những ngày Thu đã đỏ hồng những chiếc lá dễ thương. Mãi cho đến cuối Thu, ông mới thực sự thấy được những loài cây cỏ vô dụng, và bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ, đồng thời giữ lại những loài hoa thảo mộc thật sự trân quý. Nói đến đây, ông quản đốc bèn nâng ly : Xin cho tôi kính tửu các vị ở đây, vì các vị cũng như là những hoa mộc ở trong "vườn hoa" công ty này, các bạn đã là những cây trân quý trong đó, những cây trân quý này không thể nào trong năm mà có thể đơm bông kết trái hết được, cần phải trải qua một thời gian dài mới có thể nhận ra được. 4. KHOAN DUNG (Đại lượng bao dung) Đây là một câu chuyện về một anh chiến binh, người vừa trở về từ chiến trường Việt Nam . Từ San Francisco, anh điện thoại về cho cha mẹ anh và báo tin rằng: "Con đã về rồi, con xin có một thỉnh cầu. Con muốn dắt theo một người bạn đồng hành cùng về nhà mình". "Dĩ nhiên là được"! Ba má anh đáp, "ba má rất vui mừng được gặp bạn con". Người con lại tiếp tục "nhưng mà có một việc con cần phải thưa trước cho ba má rõ, bạn con đã bị thương từ chiến trường Việt Nam, nó đã bị mất đi một cánh tay và một cái chân, hiện tại nó chẳng có nơi để nương tựa, con muốn đem nó về cùng sinh hoạt chung với gia đình mình"."Con ơi, thật là điều đáng tiếc, có thể chúng ta giúp tìm một nơi cho nó được an thân sinh sống". Cha anh lại nói tiếp "con ạ, chắc con chẳng biết là con đang nói gì phải không? Như bạn của con là một người tàn phế, hẳn là chúng ta phải mang một gánh nặng trách nhiệm lớn đó con. Chúng ta lại phải đối diện với những khó khăn trong cuộc sống của chính mình trong tương lai, không thể vì nó mà làm ảnh hưởng xấu đến cuộc sống của gia đình mình. Ba đề nghị với con là hãy về nhà trước và hãy quên người bạn đó đi, tự nó nhứt định cũng sẽ tìm được một nơi dung thân mà con". Nói xong ông liền cúp điện thoại, từ đó hai ông bà không nhận được tin tức gì từ đứa con nữa.Vài ngày sau, hai ông bà nhận được điện thoại của cảnh sát San Francisco báo cho hay là, con trai ông đã té lầu chêt rồi. Cảnh sát tin rằng đây chỉ là chuyện đơn thuần tự sát mà thôi. Thế là hai ông bà gấp rút bay qua San Francisco, nhờ cảnh sát đưa đi nhận diện di thể của con mình. Đúng rồi, chính là con mình đây, không sai, điều hết sức ngạc nhiên ở đây là con trai của mình, tại sao mà nó lại chỉ có một cánh tay, và cũng chỉ có một cái chân mà thôi. Cha mẹ trong câu chuyện này cũng như trong đại đa số chúng ta hầu hết đều giống nhau. Cùng với những người, với sự ưa thích về diện mạo xinh đẹp, hoặc giả là nói năng duyên dáng và dí dỏm, thì lại có thể chấp nhận quá dễ dàng, thế nhưng để ưa thích những sự việc mà có thể gây bất tiện, hoặc là làm cho chúng ta không vui thì lại rõ ràng là một điều khó lòng mà chấp nhận được. Chúng ta thường là chấp nhận sự kiên trì, xa lánh những người không có được sự khỏe mạnh, tốt tướng hoặc thông minh như chúng ta . Tuy nhiên cũng có một số người thì lại nhân từ hơn chúng ta rất nhiều. Họ không bao giờ oán than hay hối tiếc khi họ thương yêu chúng ta, cho dù là chúng ta bị tàn phế ở mức độ nào đi chăng nữa, họ vẫn mở rộng vòng tay đón nhận chúng ta. Đêm nay trước khi vào giấc ngủ, ta hãy thử thử tiếp nạp tha nhân, bất luận họ là những con người như thế nào, hãy dùng cái tâm để hiểu dùm cho giữa những khác biệt của họ và của ta. Mỗi một con người đều có tàng ẩn trong tâm một món đồ quý giá thần kỳ, đó là "Tình Bạn", bạn sẽ không thể nào biết được cái Tình Bạn đó sẽ phát sinh bằng cách nào, và vào lúc nào? Thế nhưng bạn chắc chắn phải biết rằng Tình Bạn sẽ mang đến cho chúng ta một món quà rất đặc biệt trân quý.Bạn bè có thể ví như là một bảo vật quý hiếm. Bảo vật này mang lại cho chúng ta những nụ cười, khích lệ chúng ta thành công. Họ (bạn bè) lắng nghe tiếng nói từ nội tâm của chúng ta, cùng chúng ta chia sẻ từng câu khen tặng tốt đẹp.. Trái tim của họ lúc nào cũng vì chúng ta mà rộng mở. Bây giờ xin hãy nói với bạn bè của bạn là, bạn đã có rất nhiều sự ưu tư, và rất cần đến họ, bạn không thể thiếu họ được. Hãy chuyển những bài viết này cho những người bạn mà bạn đã quen. Nếu như những bài viết này lại được gởi trở lại cho bạn, điều đó chứng minh là trong đời bạn, bạn đã kết nạp được số đông Bạn bè rồi đó. Hãy thử nghĩ xem: Này bạn, sau khi bạn đã coi xong những bài này; nhất định là bạn sẽ có một cái cảm nhận rất là thấm thía phải không? Vậy thì, trước khi có một sự phán đoán hoặc quyết định đối với bất cứ người nào, Đầu tiên, hãy nghĩ xem, đây có thể là một sự "Ngộ Nhận" (hiểu lầm hoặc sai lầm)? Kế đó là, ta có cần phải đóng một cây đinh "Đinh Tử"? Và nếu có thể thì, xin hãy chậm xuống tay "Thả Mạn Hạ Thủ", Bởi vì, lúc mà bạn có sự "Khoan Dung " (Đại lượng bao dung) đối với ngưòi khác, cũng tức là lúc mình đã "Khoan Dung" với chính mình.
    2 likes
  3. Cô bé sống trong chánh niệm. Thuở xưa có một gia đình sinh ra một cô bé giống như một thiên thần bé nhỏ, thật thông minh, dễ mến, hiền hòa, có một khuôn mặt khả ái, cô bé ấy sống trong vòng tay ấm áp của người mẹ, được người mẹ rất thương yêu và xem như là một viên ngọc quý trong nhà, cô bé ấy luôn cảm thấy hạnh phúc và ấm áp trong hơi thở từ nhịp tim của người mẹ, hằng ngày cô bé ấy nhìn thấy người mẹ lam lũ sớm tối phải lo làm kiếm tiền để nuôi mình thành người. Và mỗi khi người mẹ nhìn thấy cô bé đó siêng năng học hành trở thành một học sinh giỏi, và là một đứa con thật hiếu thảo. Một hôm người mẹ thấy đứa con mình đã trưởng thành, thì nước mắt người mẹ cứ tuông rơi, cô bé nhìn mẹ khóc, không biết chuyện gì, cô bé thưa với người mẹ rằng:- Thưa mẹ! sao mẹ lại khóc, có phải con đã làm gì mẹ buồn không? - Người mẹ trả lời rằng: giọt nước mắt của mẹ không phải khổ đau, không phải con làm mẹ buồn, hay là nuôi con vất vả, mà là giọt nước mắt của hạnh phúc, khi mẹ nhìn thấy con mỗi ngày khôn lớn và trưởng thành. Cô bé cảm động lời nói của mẹ, cô bé ôm mẹ, và hôn mẹ nói rằng “mẹ ơi! Mẹ biết không? Con rất thương mẹ lắm, vì con mà mẹ phải vất vả suốt cuộc đời.” Cô bé thưa với mẹ rằng: mẹ yên tâm, Con sẽ cố gắng học hành thật giỏi, và sống có ý nghĩa, con không bao giờ làm bất cứ điều gì làm mẹ phải buồn lòng, vì mẹ hy sinh cho con qúa nhiều rồi mẹ à. Sau đó cô bé đi vào phòng ngồi học bài, cô bé nhìn vào chiếc quạt điện chạy thật nhanh, cô bé có liền suy tư, và ngộ ra một điều, ồ thời gian của cuộc sống chạy nhanh chóng như chiếc quạt này nên mình phải biết trân trọng và trân quý từng giờ, từng phút, từng giây chăm lo học hành thật giỏi để báo đáp công ơn của mẹ, cô bé nhớ đến một câu thơ “Thời gian quý hơn tấc vàng Tấc vàng lỡ mất còn tìm lại được Để mất thời gian hết cách tìm” Rồi sau đó cô bé nở một nụ cười thật tươi vì mình đã nhận chân được giá trị thời gian của cuộc sống, và cũng lúc đó cô bé nhìn ra cửa sổ thấy một bầu trời rộng bao la, mặt trời chiếu vào trong phòng nho nhỏ với không khí và ánh sáng thật trong lành, Cô bé liền thốt lên rằng ồ, thì ra sự học vấn và kiến thức thì rộng bao la, muốn nhìn thấy hạnh phúc chân thật của cuộc đời phải mở cửa trí tuệ của mình rộng ra, luôn trang bị cho mình kiến thức mới thấy được giá trị của cuộc đời, vậy thì bây giờ mình phải cố gắng học hành trang bị cho mình một hành trang để chuẩn bị bước vào đời, để không bị thất bại. Đến giờ ăn trưa, mẹ gọi cô bé xuống ăn cơm, người mẹ nói với cô bé rằng: “Hôm nay mẹ làm lãnh lương mua nhiều đồ ăn ngon để con ăn, cô bé nở nụ cười như là một sự tri ân đối với mẹ, hai mẹ con ăn cơm trong một mái ấm gia đình thật hạnh phúc, ăn cơm xong cô bé đi học, cô bé đi bộ đến trường hằng ngày, khi nhìn thấy bạn bè đi học bằng xe đạp, cô bé không buồn, không ganh tỵ, không mặc cảm bạn bè, cô bé suy nghĩ thực ra mình còn hạnh phúc hơn biết bao nhiêu trẻ em khác đang thất học đi bán từng tờ vé số, mình được đi học là hạnh phúc lắm rồi, các bạn chung lớp của cô bé thật giàu sang, được cha mẹ cưng chìu sinh ra sự xem thường thầy cô, bạn bè, và luời học. Còn cô bé luôn kính trọng thầy cô xem thầy cô chính là cha mẹ thứ hai của mình, là người luôn ung đúc nuôi dưỡng tinh thần cho mình khôn lớn thành người, cô bé luôn tôn trọng bạn bè, được bạn bè quý mến. cô bé biết quý trọng thời gian chăm chỉ không ngừng để đạt thành tích thật cao để thầy cô, cha mẹ vui. Thế là cuối niên khóa, cô bé đó đạt học sinh giỏi toàn trường, được Thầy Cô, bạn bè khen ngợi, trước hàng nghìn học sinh, là tấm gương cho trường. Khi về đến nhà, cô bé khoe thành tích học tập của mình cho mẹ, như là một món quà để đền đáp công ơn của mẹ, rồi sau đó mẹ dọn cơm lên ăn, cô bé nhìn vào bàn cơm chỉ có một bát cơm, với rau luộc, và một chén nước tương, người mẹ nói với cô bé rằng: “Con à, hôm nay con học giỏi đạt thành tích cao, con đã báo hiếu cho mẹ rồi, nhưng hôm nay mẹ chưa có lãnh lương mua đồ ăn thật ngon cho con.” Cô bé nở một nụ cười thật tươi, làm người mẹ ngạc nhiên, cô bé thưa mẹ rằng: “Thưa mẹ! thật ra con còn diễm phúc, và hạnh phúc rất nhiều, vì con còn có mẹ, có mẹ nấu cơm con ăn, con có cơm ăn là vui rồi, vừa rồi con đi học về, con thấy trên đường biết bao trẻ em đi xin ăn, bị người ta chửi mắng đồ ăn xin này nọ. Con còn hạnh phúc và may mắn hơn họ rất nhiều.” Nhờ sự thấu hiểu như vậy cô bé ăn cơm với mẹ thật vui, không chút buồn phiền. ăm cơm xong cô bé tự tay đi rửa chén, người mẹ nói: “Con đi nghỉ đi để chén bát mẹ rửa, cô bé trả lời: “thưa mẹ! mẹ vì con vất vả nhiều rồi, mẹ đã cực nhọc nhiều rồi, những chuyện nhỏ nhặt như thế này con có thể làm được mẹ cứ để con làm”. Rồi vào một ngày, 30-04 là ngày lễ nhà trường cho nghỉ học 3 đến 4 ngày, khi đó bạn bè đến rủ đi chơi, cô bé nói với bạn bè rằng: “các bạn đi chơi đi hôm nay là ngày rất quan trọng đối với mình, mình không thể đi được, các bạn hỏi lý do, cô bé chỉ mỉm cười và chỉ tay về người mẹ đang lau nhà dọn dẹp, giặt quần áo,…..rồi cô bé trả lời rằng: “vì hằng ngày mình đi học đến trường, thời gian tính ra mình gần gũi các bạn còn nhiều hơn gần gũi với mẹ của mình, nên mình phải bù đắp lại thời gian hoan phí đi chơi để gần gũi mẹ, giúp mẹ”. Các bạn bảo rằng, hôm nay ngày lễ, ở ngoài bạn bè đi chơi vui lắm, đi hóng mát, ăn kem, uống nước nhiều thú vui… Nhưng bao nhiêu thú vui đó cũng không chinh phục được sự quyết tâm của cô bé, thế là cô bé đi lau nhà, giặt đồ, nấu cơm giúp mẹ…. Xem như là một cuộc đi cắm trại với mẹ mình tại nhà, cô bé rất vui, nhưng bạn bè lại rơi nước mắt, vì cảm động trước một tấm gương hiếu thảo của cô bé, Sau khi các bạn đi về, người mẹ hỏi cô bé rằng: “ ũa sao hôm nay ngày lễ, các bạn đến rủ đi chơi sao con không đi lại ở nhà” cô bé trả lời với mẹ. Thưa mẹ! trong tất cả niềm vui, không có niềm vui nào là vĩnh viễn, chỉ có niềm vui sống bên mẹ mới là niềm vui bất tận, đó là niềm vui chân thật, cuộc vui nào rồi cũng tàn, vui hôm nay ngày mai rồi sẽ quên, chỉ có niềm vui sống bên mẹ là miên viễn. đi chơi với bạn bè rồi cũng chia tay, bạn của con đâu có sống với con trọn đời, con chỉ có mẹ là người bạn chung tình chung thủy, không bao giờ phản bội Con và luôn sẵn sàng tha thứ cho con khi con mắc phải sai lầm. Mẹ chính là nguồn sống, là bóng mát che cho con dưới ánh nắng của cuộc đời, mẹ là hơi ấm của tình thương, là chất liệu ngọt ngào để nuôi thân con trưởng thành. Mẹ chính là niềm vui lớn nhất đời con. Bỡi vậy hôm nay con quyết định ở nhà với mẹ. Sau khi giúp mẹ công việc nhà xong, cô bé học bài, chẳng may cô bé gặp một bài toán khó, cô không thể nào giải đáp được, cô bé không hề nản chí, cô bé suy nghĩ ra một điều “à người ta đã tạo ổ khóa, dĩ nhiên phải có chìa khóa để mở nó” thế là cô bé bắt đầu xem lại lý thuyết, và vận dụng phương pháp giải vẫn không giải được bài toán khó, cô bé bắt đầu làm lại từ đầu tư duy áp dụng đúng phương pháp thứ tự logic thì nó sẽ ra. Cuối cùng rồi cô bé cũng giải được bài toán khó, cô bé từ đó cũng rút cho mình một bài học, thật sự trên đời này không có gì khó khăn cả, muốn vượt qua khó khăn đòi hỏi phải có sự kiên nhẫn, ý chí, và trí tuệ tu duy. Chính trí tuệ là chìa khóa để mở cánh cữa thành công của cuộc đời, nhờ sự am hiểu như thế cô bé sống một cuộc sống rất an lạc hồn nhiên và vui tươi không chán đời. Rồi cô bé nhìn qua bên phòng anh trai mình đang chế một ly coffee, cô bé liền liên tưởng cảm nhận cuộc đời này vốn dĩ không có hạnh phúc hay khổ đau, nó thật là trong sáng và lành mạnh như một ly nước trong, chỉ cần bỏ vào một muổng cà phê, ly nước sẽ chuyển sang màu đen và hương vị của nó thật đắng, cũng giống như cuộc đời này mình chỉ biết sống buông thả, ăn chơi, sống một cách vô ý nghĩa, sống hoang phí thời gian, ăn chơi đua đòi chạy theo những thú vui giả tạm, tạo những tội lỗi thì cuộc đời mình đen tối giống như ly cà phê kia, chính tự bàn tay mình tạo ra nó. Khi cô bé nhìn vào một đóa hồng cắm trong lọ hoa phòng anh trai, cô bé đặt câu hỏi cho chính mình, tại sao hoa hồng là loại hoa rất xinh đẹp sao toàn thân đầy gai gốc thế nhỉ? Cô bé liền liên tưởng đến cuộc sống, thì ra chúng ta đang sống trong một thế giới chao đảo không quân bình, nó tươi đẹp như đóa hồng và nó cũng hoàn toàn đầy gai gốc, với người sống nhìn đời một cách lạc quan, thì thế giới này tuyệt đối xinh đẹp như hoa hồng, đối với người bi quan thì thế giới này hoàn toàn gai gốc. Một người hiểu biết không say đắm bởi cái đẹp của hoa hồng, nhưng nhìn nó như đúng nó là như vậy. Biết rõ bản chất của gai, người đó nhìn chúng đúng là như vậy, và cẩn thận để khỏi bị gai làm đau, cũng vậy con người luôn sống nhìn đúng chân lý của cuộc đời và thực hành đúng theo lẽ phải, chân lý của cuộc sống, người ấy chắc chắn không bị khổ đau. Khi cô bé nhìn vào chiếc đồng hồ bàn kêu tích tắc tích tắc, kim đồng hồ chạy theo một chu trình của nó, nhích 1 nhịp =1 giây = nhích 60 nhịp=1 phút, nó chạy 60 vòng = 1 tiếng, một ngày tính ra nó chạy biết bao nhiêu vòng, một năm 365 ngày nếu tính ra 1 đời người 70 năm hoặc 80 năm, dài biết bao nhiêu, nhưng chỉ cẩn trong tích tắt nó hết pin, nó sẽ chấm dứt chu kỳ hoạt động của nó, nhịp đồng hồ nó chạy cũng giống như nhịp đập con tim, từng hơi thở, sự sống của con người, tưởng chừng đời người dài đăng đẳng. Nhưng chỉ cần trong tích tắc một hơi thở ra không nhận một hơi thở vào, là chấm dứt đời sống một mạng người, cho nên dài hay ngắn điều đó không quan trọng, quan trọng sao chúng ta sống có ý nghĩa trong từng nhịp đập con tim, từng hơi thở của sự sống, thì thời gian có ngắn hay dài đối với chúng ta không quan trọng, bỡi vì thế cô bé này biết quý trọng thời gian, sống hiếu thảo với mẹ, và biết chăm chỉ học hành, tự lo bản thân, không để mẹ phải thất vọng, Trong dòng tư tưởng đang suy tư, bỗng dưng người mẹ bảo đi đổ rác, cô bé bước ra đường, nhìn thấy nhiều người đổ nước dơ trên đất, người thì khạc nhổ trên đất, người thì trồng hoa trên đất trổ hoa thật đẹp, cô bé liền tư duy rồi nhận ra một điều hay từ đức hạnh của đất, người ta đổ rác rưởi trên đất, đồ dơ bẩn trên đất, khạc nhổ trên đất, đất vẫn thản nhiên, người ta trồng hoa trên đất, đất cũng thản nhiên. Từ đó cô bé có cái tâm, đức hạnh giống như đất, dù ai nói xấu cô bé, chửi bới cô bé, cô bé không buồn, không giận, không chửi lại, hoặc có người khen cô bé, cô bé vẫn thản nhiên không vui mừng, vì cô biết tiếng khen chê đó chỉ là giả tạm, tại vì mình cố chấp tiếng chửi đó, mình ấp ủ trong lòng, nên sinh ra sự buồn rầu và thù ghét, … cô bé học theo hạnh của đất, dù bạn bé có nói nặng, hay mắn chửi, nói xấu cô bé, cô bé vẫn mỉm cười và chấp nhận, không một chút buồn và oán hận, và cũng lúc đó cô bé suy nghĩ “nếu mình không học hạnh của đất, khi có bạn chửi đánh mình, mình sân hận nổi nóng đánh lại bạn, bị nhà trường kỷ luật đuổi học, có phải mình làm cho mẹ thất vọng,” nhờ suy nghĩ chín chắn cô bé thắng được cơn giận. Cô bé liền nhớ đến một bài thơ của một vị Thiền sư: "Sống không giận, không hờn, không oán trách Sống mỉn cười với thử thách chông gai Sống vươn lên theo kịp ánh ban mai Sống an hòa với mọi người chung sống. Sống là động nhưng lòng luôn bất động Sống là thương nhưng lòng chẳng vấn vương Sống yên vui danh lợi mãi coi thường Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến." Có một hôm, cô bé đang ngồi đọc sách dưới gốc phượng, có một bạn đến chiếm chỗ ngồi bảo cô bé đi chỗ khác, cô bé thản nhiên và mỉm cười, rồi tìm chỗ khác đọc sách một cách vui vẻ, bạn hòa học chung lớp đến hỏi cô bé, tại sao bạn lại nhường chỗ cho người khác ngồi, chỗ đó bạn đến ngồi trước. Cô bé trả lời rằng “thì chỗ nào cũng ngồi, mục đích nhà trường sắm ghế ngồi để giải lao, đọc sách, không phải nhà trường sắm bàn ghế ra để cho chúng ta tranh giành” Nhờ sự hiểu biết như vậy mà cô bé học được hạnh nhẫn nhục, ở trường mọi học sinh đều là bạn tốt của cô bé, và là một tấm gương đạo đức cho học sinh của trường. Hằng ngày cô bé luôn sống trong chánh niệm và an lạc với cuộc sống, mọi hành động cử chỉ đều tư duy và liên tưởng đến cuộc sống. Một hôm cô bé phụ giúp mẹ lau nhà, chẳng may bị trượt chân té, mặc dù rất đau nhưng cô bé vẫn có gắng đứng dậy cho bằng được, thì tự nhiên cô bé nghĩ ra một điều, “trong cuộc sống không có gì bằng phẳng, không như những gì ta mong muốn, có những điều đến với ta bất ngờ, chúng ta vấp ngã lúc nào không hay, cho nên chúng ta luôn thức tỉnh mỗi hành động, lời nói, việc làm, giữ thân mình một cách cẩn thận, đừng cho vấp ngã trong cuộc đời, nếu như vô tình chúng ta bị vấp ngã, chúng ta phải chấp nhận không nên nản chí, phải đứng dậy từ sự vấp ngã đó, nếu trong cuộc sống, không thấy sự thật bại, khổ đau thì không cảm nhận được hạnh phúc ngọt ngào khi chúng ta thành công. Nhưng điều quan trong nhất là chúng ta phải biết đứng lên từ thất bại và làm lại từ đầu, dù chỉ còn một tia hy vọng nhỏ nhoi. Sau khi bị té ngã, mặc dù cô bé ấy đã đứng dậy bằng ý chí nghị lực rồi tiếp tục xoa thuốc vào vết đau, đi đứng bình thường, khoảng một thời gian rất lâu, một hôm cô bé nhìn xuống đôi chân của mình có vết thẹo, cô bé liền giác ngộ một điều, mặc dù mình đứng dậy từ sự vấp ngã và đi đứng bình thường, nhưng nó vẫn để lại cho chúng ta một vết thẹo thật xấu, bỡi vậy mình phải cận thận đừng để bị vấp ngã. Nếu mình làm một điều gì đó tổn thương đến bạn bè sau đó mặc dù có hòa lại thì vết thương lòng đó sẽ tồn tại mãi nên mình cẩn thận đừng bao giờ làm tổn hại đến bạn bè, hoặc là mình làm một điều gì sai quấy khiến cho mẹ phải buồn lòng, mặc dù sau đó được mẹ tha thứ, nhưng mình đã tạo ra một điều đó với mẹ rồi. Sau khi cô bé bị té đã đem lại cho cô bé nhiều bài học bổ ích và kinh nghiệm cho bản thân trong cuộc sống. Khi bóng chiều tà khuất bóng, cô bé chuẩn bị nấu cơm để mẹ đi làm về ăn, cô bé rất vui tươi và hớn hở chuẩn bị bữa cơm gia đình thân mật và ấm cúng, hằng ngày ăn cơm chung với mẹ, với anh hai, cô bé cảm nhận được một gia đình hạnh phúc, khi cô bé nấu cơm, canh, và kho thức ăn, chẳng may một ngọn gió từ đâu bay vào thổi tắt những ngọn lửa hết, làm cô bé ngồi buồn thiu, và rơi lệ hình như đi vào con đường tuyệt vọng, thì bỗng dưng chiếc quẹt lửa lên tiếng bảo cô bé rằng: “Cô bé à! Đừng có buồn và tuyệt vọng nữa, mặc dù tôi bé nhỏ, nhưng tôi có thể giúp cô bé đốt cháy lên bếp lửa đã tắt. Cô bé nghe nói thế lòng rất vui mừng hớn hở, cô bé liền dùng chiếc quẹt nhen lại bếp lửa và việc nấu cơm, canh lại tiếp tục như không co 1gì xảy ra. Từ đó cô bé lại ngẫm ra một điều, “khi chúng ta đánh mất tất cả những gì quý giá không nên tuyệt vọng dù chỉ còn một tia hy vọng nhỏ nhoi”. Sau buổi ăn tối xong, Cô bé đi rửa chén bát, cô bé nhìn thấy chén bát sạch sẽ được mẹ sắp xếp ngăn nắp ở tủ chén rất giá trị, còn những chén bát dơ bẩn thì bỏ ngổn ngang trong thau rửa chén, cô bé suy nghĩ một điều, cũng là chén bát ấy, nhưng tại sao chén bát sạch được tôn trọng, chén bát dơ lại bỏ ngổn ngang, cô bé liền đến rửa chén bát sạch sẽ rồi úp vào tủ chén nhìn thấy đẹp đẽ và ngăn nắp, cô bé nghĩ ra một điều trong xã hội, những người có đạo đức tốt, tâm hồn trong sạch thanh cao, được xã hội tôn kính, tôn trọng, còn những người kém đạo đức, tâm hồn bất chánh, được xem như là kẻ sống thừa của xã hội. Nhưng trong cuộc sống, con người không bao giờ hoàn hảo, không phải là thánh nhân, không ai không có sai lầm, nhưng khi mình tạo ra sai lầm biết hổ thẹn ăn năn và sửa đổi thì vẫn được tôn trọng và xem bình đẳng trong xã hội, “trên đời có hai hạng người đáng quý. Một là người chưa bao giờ phạm lỗi. Hai là người biết lỗi là sửa. Một hôm sinh nhật của cô bé, người mẹ không có tiền để mua một sợi dây vàng, mà chỉ mua tặng một sợi dây bằng bạc. Ban đầu cô bé nhìn thấy rất đẹp và thích thú nên đeo vào, sau khi đeo vào cảm thấy rất khó chịu và vướng bận khi tắm, khi ngủ cho nên cô bé tháo sợi dây ra cảm thấy rất thoải mái, cô bé nghĩ rằng trong cuộc sống, mình có những khó khăn gì không giải quyết được làm cho tâm mình phiền muộn, sầu bi, khổ, ưu, não, thì hãy từ chính bản thân mình phải cởi bỏ những thứ đó, tự mình đeo vào, thì phải tự mình mở nó ra, tự bản thân mình tạo ra phiền não trói buộc tâm của mình, thì hãy tự mình mở trói phiền não để tâm mìn được an lạc tự tại. Trong cuộc sống cô bé luôn thực hành thiền định, để loại bỏ những phiền não đó, như là một sự cởi trói tinh thần cho mình được nhẹ nhàng và an lạc thanh tịnh. Hằng ngày cô bé ngồi thiền mục đích để cởi trói phiền não ràng buộc, thanh lọc thân tâm cho thanh tịnh. Nhờ thiền định, tâm hồn được yên tịnh cho nên cô bé học rất giỏi và thông minh, sau khi ngồi thiền xong cô bé lấy vở ra học bài, nhưng hôm nay không phải giải một bài toán khó, mà bài tập về nhà là vẽ tranh. Ban đầu cô bé vẽ rất xấu, cô bỏ và vẽ lại cho đẹp, sau khi cô bé chăm chú tô màu cho bức tranh đẹp và hoàn hảo, cô nghĩ ra một điều, cuộc đời này sao giống như trang giấy trắng, vốn dĩ nó không đẹp, không xấu, không có hạnh phúc hay khổ đau, mà sở dĩ cuộc sống có hạnh phúc hay khổ đau chính con người tạo ra nó, con người chính là họa sĩ, cuộc sống như là một bức tranh, bức tranh đẹp hay xấu phụ thuộc vào bàn tay của họa sĩ phát họa ra nó, nhờ có sự giác ngộ như thế cô bé hứa với chính bản thân mình, cô sẽ phát họa cho cuộc đời cô một bức tranh hoàn hảo và xinh đẹp để tặng cho người mẹ của mình, suốt đời đã hay sinh cho mình quá nhiều, có như thế mới báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của mẹ. Sau khi vẽ xong cô bé thư giãn tinh thần, bằng cách đi tưới hoa, chăm sóc hoa, để vườn hoa luôn xinh đẹp, mỗi ngày cô đều bón phân, nhổ cỏ, tưới nước, bắt sâu bọ, nên vườn hoa cô trồng rất đẹp và đầy hương thơm, khi cô nhìn vườn hoa cô trồng xinh đẹp như thế cô rất vui cũng làm tăng thêm vẻ đẹp và hương thơm cho đời. cô nghĩ rằng, hằng ngày tâm của mình cũng vậy phải tu tập thanh lọc những phiền não (nhổ cỏ), (bắt sâu bọ) phải tu tập thiện pháp, (tưới nước)……cô bé phát nguyện rằng: ”Con nguyện làm đóa hoa hiện thể Cho vườn đời tươi ngát mãi thêm xanh, Một loài hoa dù nở giữa phong trần Vẫn tô thắm màu vô ưu rực rỡ” Cô bé phát nguyện lớn lên sẽ trở thành một người con hiếu thảo và một người có ích cho xã hội, sẽ tô điểm cho đời thêm tươi đẹp và đóng góp một phần cho xã hội trở về chân thiện mỹ. Thích Trí Giải nguồn nguoiaolam
    2 likes
  4. Như lời giải của TuyetMinh ở trên tôi có thể xen vào vài điều ; đường công danh đầy trắc trỡ , trong bất cứ cương vị nào cũng sau lưng người khác mặc dầu có khả năng hay có thực thì cũng là kẻ chịu đấm mới được ăn xôi , không được hưởng của tổ nghiệp nếu có cũng ít sau gầy dựng mua được nhà đất đất nhiều ở xa ,đại vận ngoài 33t sẽ phát cách bất ngờ ,nếu đi dần cho đến đỉnh cũng có thể được gọi là giàu , nhưng cách hoạnh phát hoạnh phá nhất thời ,nếu phát nhanh chừng nào thì tan cũng chóng , đến khi đến điễm suy sụp thì hoàn toàn trắng tay không còn gì cả , kiếm tiền theo lối buôn lậu ,những đồ quốc cấm hay đầu cơ cá độ , rob the bank cũng được .
    1 like
  5. 1 like
  6. 1 like
  7. 1 like
  8. PHONG THỦY LẠC VIỆT THỰC HÀNH TẠI SÀI GÒN Sáng 02/10/2011, như thông báo 9g30 một số học viên Phong thủy Lạc Việt cơ bản, nâng cao đã đến trung tâm Nghiên cứu Lý Học Đông Phương cùng đi thực hành phong thủy cho một tư gia tại đường Lê Văn Sỹ quận 3, dưới sự hướng dẫn của Thiên Đồng. Trên đường xuất phát Longphibaccai: 2 phút nữa tới nha! Baosky, Trần Đăng Khởi Tranlong07, Thiên Đồng, Nòng Nọc, Longphibaccai Soncao, Tranlong07, Baosky, Trần Đăng Khởi Thiên Đồng, Nòng Nọc. Bàn luận sôi nổi Quan sát bếp Toa lét ở đây quá dở! Có vấn đề về cái này! 11g00, cả nhóm lại cùng đi thực địa với Sư Phụ Thiên Sứ: Sư Phụ đang tư vấn Đang rắc rối với gia chủ à? Đi phong thủy thực hành xong về đến nhà là 13g00 cả nhóm đói meo, liền ra quán ngồi ăn bánh tráng! Ăn đỡ chống đói! Tui đang ăn, đừng chụp tui nghen! Thiên Đồng ghi
    1 like
  9. ========================================================================TG xin hiệu chỉnh lại và vẽ thêm hướng đi của bão, theo hình dưới Cơn bão Nalgae sẽ đi theo hướng Tây Bắc Bắc và không vào Việt Nam!
    1 like
  10. Anh LinhTrang trả lời phỏng vấn mục Phong Thủy phòng làm việc
    1 like
  11. chào " mão" ! được ông chồng khí thế , là bởi : thông minh , lanh lợi , giỏi về kĩ thuật ! làm việc gì cũng được , dặc biệt là làm dân kinh doanh tốt . - duyên phu quân thì nên kết hôn muộn ! [ bởi có : vũ - sát , cư ở cung phu ] . tình cảm vợ chồng hòa thuận .[ bởi : vận cư ở cung phu mà .] . - sang năm 26 tuổi , là cơ hội tốt , để kết hôn , thuận lợi hơn cả là tháng 4-10 [ vì , gặp : hồng - hỉ , mà ] . - sang năm 27 tuổi , vần còn cơ hội hay , nếu 26 chưa được ! chúc may mắn ! chào bạn !
    1 like
  12. - Vợ chú sau này hoành tráng đấy, ghê gớm chứ chẳng phải đùa - Sau có con trai
    1 like
  13. Cảm ơn Văn Lang. Tôi cũng vào theo đường link đó nhưng mạng lại không vào được. Bởi vậy, tôi thường nói rằng: Hiện tượng là khách quan, còn chính cách giải thích mới quyết định tính khoa học bởi nội dung của sự giải thích đó. Những kẻ phủ nhận hiện tương khách quan chính là một thứ tư duy phí khoa học. Một thứ tư duy thiển cận nếu nó nhân danh khoa học để phủ nhận hiện tương khách quan. Và từ đó mới thấy rằng: Nhưng kẻ viết bài bôi nhọ những nhà ngoại cảm thật sự vô ơn bạc nghĩa, khi những nhà ngoại cảm đã giúp bao gia đình tìm được mộ người thân của mình. Việc thử ADN là một phương pháp kiểm chứng, nhưng nó không phải phương pháp duy nhất đúng. Chỉ có những thứ tư duy "ở trần đóng khố" mới xác định một phương pháp là duy nhất đúng và thể hiện bằng cách bài bác các phương pháp khác.
    1 like
  14. Xin cảm ơn anh PhamHung. VL đã chép ra như dưới đây. file gốc của anh PhamHung: http://www.mediafire...7cq9rcp6cpp19kk ======= Bài phát biểu của GS Trần Phương, nguyên Phó Thủ tướng. Phát biểu mời các nhà khoa học, các nhà nghiên cứu phát biểu ý kiến... Thưa các bác, các anh chị và các bạn. Tôi hôm nay phát biểu với tư cách mà theo như anh Hàn Thụy Vũ là nhân chứng bởi vì tôi không phải là một nhà khoa học liên quan tới ngành cận tâm lý. Tôi chỉ là một nhà kinh tế, hiện tôi đang là chủ tịch hội khoa học kinh tế. Tôi phát biểu với tư cách nhân cách là bởi vì tôi là người chịu ơn các nhà ngoại cảm vì không những giúp tôi tìm được cô em gái của tôi, người vừa được truy tặng danh hiệu anh hùng lực lượng vũ trang mà còn nhiều người nữa. Cho nên là buổi tổng kết nào của bộ môn cận tâm lý tôi cũng đến, đến không phải đóng góp được gì mà đến chỉ để biểu thị sự ủng hộ của chúng tôi đối với các nhà ngoại cảm và bộ môn cận tâm lý bởi vì các đồng chí đã làm một công việc phải nói là vô cùng thiêng liêng đối với người Việt nam thậm chí là vô cùng vĩ đại bởi vì ai cũng biết rằng dân tộc ta đã trải qua nhiều cuộc chiến tranh có biết bao nhiêu là liệt sĩ bởi vì người ta nói rằng hiện có 300.000 liệt sĩ mà chưa tìm được hài cốt. Tôi nghĩ đó là còn ít. Và người Việt nam chúng ta biết rằng người thân chúng ta đã chết thì không có cách gì lấy lại được nhưng nếu không tìm được hài cốt thì đó là một điều day dứt suốt đời. Tôi và những người trong gia đình tôi đã sống trong tâm trạng đó cho nên khi tìm được hài cốt của người thân thì chúng tôi coi như được giải tỏa nỗi ân hận lớn lao đó. Cho nên tôi cho rằng các đồng chí giúp tìm mộ liệt sĩ cho các gia đình thì tôi cho rằng đó là một việc vô cùng thiêng liêng và có ảnh hưởng to lớn đến tinh thần của nhân dân ta, dân tộc ta. Và có một điều rất lạ nữa là không chỉ người sống muốn tìm thấy hài cốt của người thân mình mà qua kinh nghiệm của tôi tôi thấy làm ngạc nhiên rằng chính người chết cũng mong muốn được tìm thấy và đưa về quê hương. Cô em tôi có nói với tôi rằng bốc cho em một nắm đất về quê mình em cũng đã mừng rồi. Thế tại sao người chết lại mừng khi mà hài cốt của mình được đưa về quê hương? Và tôi nghĩ rằng rất nhiều chứng minh của người khác liệt sĩ mong muốn được tìm thấy và được người người thân biết đến, được về quê hương. Công việc của các nhà ngoại cảm, bộ môn cận tâm lý đã giúp cho người sống đồng thời giúp cho người chết thỏa mãn về tâm hồn cho nên tôi thường đến hội nghị tổng kết chỉ để biểu thị sự ủng hộ của tôi đối với những công việc thiêng liêng mà các bạn đang làm và sẽ làm. Sau đây tôi xin nói một điều nữa là tại sao tôi lại tin rằng đúng là người chết mà tôi tìm thấy lại là người thân của mình. Tất cả chúng ta không ai dễ tin rằng các nhà ngoại cảm nói ra điều đó là đúng đâu vì rất nhiều cô đồng đã nói những điều mà khiến người ta tin và không tin nhưng chúng tôi, tôi tin. Tại sao tôi tin? Tôi phải nói với các bác, các bạn rằng tôi vốn là một người không tin có thần thánh, ma quỷ. Từ năm 16 tuổi đi làm cách mạng đến bây giờ sống chết 80 tuổi tôi không tin gì cả. Nhưng có một lần đi công tác ở Quảng Ninh anh em mới nói với tôi rằng có một cô công nhân ốm yếu lắm mà bây giờ nói cái gì cũng đúng. Tôi không tin và tôi đến kiểm tra lại. Cô ấy ở cách Bãi Cháy 20km. Tôi đỗ ô tô xuống và vào trong nhà cô ấy, không làm gì cả, không nói gì cả, không khai gì cả. Cô ta chỉ cầm một ngón tay của tôi và cô ta nói trong nửa tiếng đồng hồ. Tôi hỏi tại sao cô này nói đúng thế nhỉ? Nhưng trong bụng tôi, trong đầu tôi vẫn nghĩ rằng mình đi ô tô đến thì làm gì người ta nói chả đúng. Nhưng có một chi tiết mà cô ấy nói đến tôi làm tôi giật mình. Cô ấy nói rằng ông có một cô em gái chết trẻ, xong đến một lúc nữa lại nói rằng ông có một người anh trai chết trẻ và chết trong lửa hồng. Tôi có một người anh là tiểu đoàn trưởng của đại đoàn 320 cùng công tác với anh Nguyễn Hòa – sau này là trung tướng Nguyễn Hòa cùng đi đánh trận với anh Nguyễn Hòa lúc đó anh Nguyễn Hòa là tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn đó mà anh tôi xuống tiểu đoàn đó với tư cách là trưởng ban tuyên giáo của đại đoàn và cùng bị trận bom napan. Anh Hòa không chết nhưng anh tôi chết. Vậy thì nói rằng anh tôi chết trong lửa tôi giật mình. Tôi hỏi tại sao lại có người nói đến mức như vậy được nhỉ? Bắt đầu lúc đó tôi nghi ngờ, tôi tìm hiểu xem là có những người có khả năng làm điều đó không. Phải 10 năm sau thì tôi mới được gặp anh Nguyễn Văn Nhã. Anh ấy chưa từng ở miền Bắc, không phải là học sinh miền Nam tập kết mà anh ấy học ở Sài gòn là kỹ sư hóa học. Và anh ấy bay từ Sài gòn ra, anh ấy vẽ cho tôi bản đồ là mộ của em anh nằm ở đây. Thậm chí anh ấy nói với tôi rằng nếu trong 10 ngày nữa anh đi tìm thì anh tìm thấy 5 cây hoa, mỗi cây có 2 cái hoa tím mà nếu quá 10 ngày nữa mà anh không tới thì hoa sẽ héo. Lập tức tôi đi tìm 3 ngày sau mà đúng 5 cây hoa thật mà đúng 10 cây hoa tím thật. Thế tôi bảo lão này lạ thật. Thế anh ngồi ở Sài gòn mà anh không biết cái tỉnh Hưng Yên của tôi là cái gì cả. Tại sao anh vẽ được điều đó? Anh Nhã trả lời rằng tôi thấy trong đầu tôi như thế nào thì tôi vẽ ra như thế thôi. Nhưng mà khi tôi đào thì tôi đào chệch mất 2m, không tìm thấy. Sau đó có người bạn mách tôi rằng phải tìm tới cô Bích Hằng. Bích Hằng mời cô em tôi lên nói những chuyện mà mới đầu tôi không tin rằng là người chết có thể nói với tôi được nhưng mà nói đến những chuyện con tôi, cháu tôi như thế nào thì tôi giật mình tôi bảo rằng đúng là cái người chết này đang nói với mình. Và tiếp sau đó tôi tìm thấy hài cốt của cô em tôi và để tường trình cho gia đình tôi, tôi viết một bản tường trình cho gia đình tôi tại sao tôi tin rằng đấy là mộ của em tôi, hài cốt của em tôi. Cái tài liệu của tôi không biết như thế nào, mà nó bay đi, cả nước biết (...vỗ tay...). Và thậm chí có người ở bên Pháp, bên Mỹ nói rằng tôi đọc được tài liệu của anh thì tôi cũng lấy làm giật mình. Thực ra bản tường trình của tôi đó là để trả lời cho gia đình tôi biết rằng tại sao cái hài cốt mà họ đi đưa lại chính là hài cốt của cô em tôi. Thế thì tôi phải nói rằng tại sao tôi có thể tin được những điều mà những nhà ngoại cảm nói là đúng. Đâu có phải chúng tôi là những người dễ tin đâu. Chúng tôi có hàng chục cái chi tiết để nghĩ rằng, nói rằng cái người chết đang nói với mình là đúng. Tôi đã viết trong bản tường trình của tôi cũng độ 20 trang thôi gửi cho gia đình tôi và tôi có gửi cho anh Chu Phác một bản, thế thôi. Nhưng mà rồi bây giờ thời buổi photo dễ mà, họ cứ photo đầy ra. Sau cái vụ đó cách đây 7 năm thì tôi còn nhờ cháu Phan Thị Bích Hằng làm nhiều việc, thực ra tin một phần nhưng cũng để kiểm tra một phần. Tôi chỉ nói một ví dụ thôi. Có lần tôi nhờ cháu Phan Thị Bích Hằng mời cụ tổ của tôi lên. Biết đấy là mộ tổ nhưng không biết tổ là ai. Cho nên cháu Bích Hằng đến mộ mời lên. Có một ông cụ lên, ông cụ bảo là ở đây có rất nhiều cụ, cháu hỏi cụ nào? Tôi có biết cụ nào mà hỏi đâu. Tôi chỉ nói rằng cháu gọi cụ Tốn bằng ông nội, cháu tìm cụ ngũ đại. Thế thì cụ nói luôn. Ah, thế thì cháu là cháu của cháu Tốn hả? Cháu Tốn và cháu Phượng (tức là bà nội tôi) không ai biết tên đâu, chỉ tôi biết ở trên gia phả thôi. Cháu Tốn và cháu Phượng thường đến thăm cụ nhưng nếu mày gọi cháu Tốn bằng ông nội thì cụ là lục đại chứ làm sao mà ngũ đại được. Mày định hạ tao xuống một cấp à? (...vỗ tay...cười...). Người chết cũng hài hước như vậy. Cuối cùng thì đúng là cụ cách tôi 6 đời. Và cụ ấy nói cả con dâu của cụ là ai và cụ ấy nhiều thứ chuyện mà chỉ có một vài người thôi, như tôi, đọc gia phả thì mới biết được tên đó. Cho nên quả thật là các nhà ngoại cảm, họ là phiên dịch giữa mình với người đã chết. Đúng là phiên dịch. Mà như cháu Bích Hằng hoàn toàn là một phiên dịch chứ không cần lên đồng gì cả, không cần nói lung tung gì. Hỏi đáp thế là cháu dịch thôi. Cho nên phải nói rằng chúng tôi tin là bởi vì có những chi tiết để tôi tin rằng cái người chết đang nói với tôi và không thể bác bỏ được. Và trong mấy lần làm việc với người âm, mà nhờ cháu Bích Hằng làm trung gian, thì tôi có độ dăm chục cái chi tiết mà cả họ tôi không bác bỏ được. Thậm chí có những ông cụ cách tôi 100 năm, chết cách hơn 100 năm rồi mà gọi tên cả cháu nội tôi, cháu ngoại tôi. Nó đang có mặt ở đấy. Thế thì làm sao mà cháu Bích Hằng biết được. Đó, thế thì tôi nghĩ rằng, tôi nói mấy điều đó để thấy rằng đã đến lúc mà chúng ta phải khẳng định rằng những điều mà người âm nói với những người đang sống thông qua những nhà ngoại cảm chân chính là chính xác, là có thể tin cậy được. Và đừng ai nói rằng các nhà ngoại cảm là mê tín dị đoan. Nói bậy. Đúng như anh Vũ Tuyên Hoàng vừa nãy nói đó. Đúng là có một số người chỉ có ít khả năng thôi, không có khả năng nhưng làm để kiếm tiền thì đúng là làm cái đó không đúng. Nhưng chúng tôi là những người cũng không còn là trẻ con gì, và cũng là đủ các thứ kinh nghiệm rồi. Chúng tôi có thể thẩm định được rằng những điều mà các nhà ngoại cảm nhân danh người chết nói với chúng tôi là hoàn toàn đúng (...vỗ tay...). Thế vậy thì các nhà ngoại cảm làm cái công việc, tôi nói thật là, vô cùng có ích cho xã hội này và điều đó phải tôn vinh. Cho nên tôi nghĩ rằng điều mà anh Chu Phác đề nghị Hội Liên hiệp Khoa học kỹ thuật tặng một cái huân chương gì đó, tôi nghĩ cũng có tốt nhưng mà chúng ta ở đây phải khẳng định rằng những nhà ngoại cảm đã làm việc rất đúng mà những thông tin mà họ giao cho người sống hoàn toàn là vô tư, khách quan. Cần phải khẳng định điều đó. Tôi nói chuyện vui một tí. Khi tôi viết cái bản tường trình của tôi cho gia đình tôi đó, thì nó lọt đến một vị nào ở Ban Tuyên huấn vì đó lại là con của một anh bạn tôi. Anh ta bảo “Ô ông Trần Phương bây giờ mà cũng phổ biến cái mê tín dị đoạn nhỉ!”. Tôi chỉ cười thôi, bởi vì anh ta là một thằng bảo hoàng hơn vua (nhấn mạnh). Nếu là cộng sản thì tôi còn cộng sản gấp nhiều lần anh ta bởi vì anh ta là con của một anh bạn tôi mà tôi năm nay 60 tuổi Đảng rồi. Làm sao mà tôi lại đi mê tín dị đoan được. Không dễ gì mà tôi tin. Và tôi nói rằng nếu họ bảo tôi là mê tín dị đoan thì cậu thử bác những sự kiện mà tớ kể về cái chuyện tớ đi gặp cô em tớ như thế nào đi. Cậu bác đi. Nếu cậu bác được thì đúng là tớ mê tín dị đoan. Nhưng cậu không bác được. Đó là vấn đề. Cho nên tôi nghĩ rằng các nhà ngoại cảm phải yên tâm, bộ môn cận tâm lý phải yên tâm mà khẳng định rằng công việc mà mình làm là đúng, những thông tin mình đưa ra là chính xác. Không có gì đáng nghi ngờ. Và như vậy thì còn gì là mê tín dị đoan. Và tôi có viết trong cái bản tường trình của tôi cho gia đình nói rằng tin rằng có linh hồn có phải là mê tín dị đoan không? Nếu linh hồn là một tồn tại khách quan thì đúng như Mác nói đó là duy vật đấy. Kẻ nào mà bác bỏ cái tồn tại khách quan, kẻ đó mới là duy tâm (...vỗ tay...). Còn tôi vốn là một người đi dậy. Tôi đi dạy về duy vật biện chứng, chủ nghĩa duy vật. Tôi không nói để khoe với các bạn đâu, tôi dạy cho các vị từ Bộ trưởng trở xuống từ năm 1957, dạy chính về duy vật biện chứng. Làm sao tôi lại có thể duy tâm được. Nhưng bây giờ nói rằng những linh hồn đó đang nói với tôi về những sự kiện mà tôi đang sống mà rất đúng thì đó chính là tồn tại khách quan. Mà phải tin ở cái tồn tại khách quan thì mới là duy vật. Còn bác bỏ nó thì là anh duy tâm, anh chủ quan, anh duy tâm, anh không hiểu gì cả. Còn khoa học phương Tây từ xưa đến nay đều dạy cho chúng ta rằng là người chết mất hết. Điều đó chưa đúng, tôi nghĩ rằng chưa đúng. Còn giải thích như thế nào thì tùy anh Đào Vọng Đức, tùy Hội Liên hiệp KHKT. Anh giải thích như thế nào thì tùy anh nhưng chúng tôi thì xác nhận rằng những người thân trong gia đình tôi mà đã chết nói những chuyện với chúng tôi về thời quá khứ và thời hiện tại hoàn toàn đúng. Mà nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng hay Nguyễn Văn Nhã có biết gì về gia đình tôi đâu, hoàn toàn không biết. Họ chỉ là người phiên dịch, nói ra và như anh Nhã thì không nói ra. Bây giờ tôi xin nói về một vài đề nghị của tôi với Trung tâm. Tôi nghĩ rằng khoa học nghiên cứu về những linh hồn hiện nay mới bắt đầu. Anh chưa đủ trình độ để giải thích nó nhưng tất cả mọi khoa học đều bắt đầu từ những sự xác nhận hiện tượng. Darwin cũng bắt đầu bằng việc xác nhận các hiện tượng rồi mới đi đến lý thuyết của mình về sự phát triển của muôn loài. Newton cũng bắt đầu từ việc quan sát tại sao quả táo lại rơi xuống đất nhỉ, mà tại sao nó lại không rơi ngược lên? Từ đó mới giải thích được luật trọng lực. Khoa học bộ môn cận tâm lý của anh Chu Phác, ông chưa giải thích được đâu bởi vì ông chưa phải là Newton. Nhưng ông bắt đầu làm cái công việc của Newton cho nên tôi đề nghị rằng nên làm 2 việc. Lần nào tổng kết tôi cũng thấy anh Chu Phác kể tỉ mỉ, cho kể này kia. Tôi nghĩ đó cũng tốt thôi nhưng tôi cho rằng bộ môn cận tâm lý với cái chỗ mà anh Vũ Thế Khanh nên tổng kết lại. Điều thứ nhất tôi cho rằng khẳng định những thông tin mà các nhà ngoại cảm tìm được ở những người đã chết là đúng, là chính xác. Như lúc nãy là các gia đình anh Mẫn, các gia đình khác đó hàng nghìn người không phải người ta ngây thơ, người ta mê tín, người ta tin những thông tin mà các nhà ngoại cảm đưa ra là đúng đâu. Không dễ cái gì đâu, phải có những cái tin để người ta tin. Cho nên tôi đề nghị là thứ nhất có những tập sách để cho những người là nhân chứng – theo như cách nói của anh Hàn Thụy Vũ – viết lại xem tại sao tôi tin. Tôi nói ví dụ tôi sẵn sàng viết nữa tại sao tôi tin các nhà ngoại cảm đưa cho tôi là đúng. Ít nhất là anh khẳng định hiện tượng đó. Điều thứ hai mà tôi đề nghị, như anh Nguyễn Mạnh Hùng vừa nãy nói, tôi đã thấy cái gì, ai nói với tôi (người chết) làm những cái gì và khi tôi kiểm tra người sống đều đúng như thế. Tôi nghĩ là từ 2 phía, từ phía những nhân chứng anh thuật lại xem tại sao cái thông tin đó mà anh tin. Điều thứ hai nữa chính những điều nhà ngoại cảm viết ra tôi đã nghe thấy gì, tôi đã thấy người chết như thế nào. Hai hiện tượng đó tôi nghĩ rằng cực kỳ quan trọng cho khoa học. Bởi vì khoa học đầu tiên là phải dựa trên những hiện tượng mà có thể kiểm chứng được. Bây giờ chúng ta chưa giải thích được, chưa kiểm chứng được thì chúng ta những người mà tin, những người nhận được thông tin đó mà cho là chính xác thì hãy chứng minh đi. Tôi đề nghị hai việc đó rồi mới đến việc thứ 3 mà anh Vũ Tuyên Hoàng gợi ý với anh Đào Vọng Đức là các ông thử giải thích đi. Tôi nghĩ một đời người chưa chắc đã giải thích được hiện tượng này bởi vì những hiện tượng này đã tồn tại hàng ngàn năm mà chính ông ta đã gặp cho nên mới có chuyện tin như thế. Và bây giờ thì nó phổ biến hơn chứ ngày xưa thì những thông tin đó quá ít. Cho nên tôi đề nghị là Trung tâm, bộ môn Cận tâm lý nên ra những tập sách để khẳng định những hiện tượng đó và đấy là cơ sở để các nhà khoa học sau này phân tích. Và cuối cùng tôi đề nghị bộ môn cận tâm lý nên lập một cái quỹ để tất cả những người như chúng tôi là những người chịu ơn của các nhà ngoại cảm góp vào tùy sức của chúng tôi. Đây không phải thù lao. Tôi thì thực ra không có đủ tiền để mà cám ơn anh Nguyễn Văn Nha và Phan Thị Bích Hằng. Đối với anh Nhã tôi chỉ có tiền để trả cho anh ấy một chuyến máy bay ra và vào thôi. Ngoài ra không có gì nữa. Phan Thị Bích Hằng cũng vậy. Nhưng lúc nãy Phan Thị Bích Hằng có nói với tôi thì tôi cũng xin nói với các bạn thế này. Sau khi tôi tìm được em gái thôi, thì tôi nghĩ rằng để nhà ngoại cảm mà vừa làm việc đời thường vừa đi làm cái việc mà từ thiện này quá vất vả thì tôi mời cô ấy về cái trường của tôi – trường ĐH dân lập Quản lý Kinh doanh Hà nội. Tôi có nói với các anh em trong trường rằng 100 GS Trần Phương không giúp tìm được một mộ liệt sĩ nhưng một Phan Thị Bích Hằng đã giúp cho cả nghìn người tìm được mộ liệt sĩ. Vậy thì trường sẽ trả lương cho Phan Thị Bích Hằng với tư cách là chuyên viên kế toán thôi, cũng không cao gì đâu. Nhưng mà bất cứ lúc nào Phan Thị Bích Hằng cần đi đâu giúp người đời cứ đi, không cần chấm công (...vỗ tay...) bởi vì nhà ngoại cảm giúp cho đời rất nhiều mà sự giúp đỡ này là vô cùng vô giá, không có tiền nào mà tính được. Nhưng nhà ngoại cảm cũng phải sống chứ, cũng phải có lương hằng ngày để mà tồn tại chứ cho nên tôi trả lương cho cô Phan Thị Bích Hằng có 1 triệu bạc thôi nhưng mà để lúc nào, bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể sống để mà đi giúp đời được. Thế thì chúng tôi làm cái việc đấy là để trả ơn chứ còn chúng tôi cũng chả có sức nào. Như tôi nói với ví dụ Trung tâm lập ra một cái quỹ thì khi nào tôi có tiền nhuận bút chẳng hạn, thì tôi có vài triệu thì tôi xin tặng Trung tâm một triệu bạc. Thế thì các vị cứ nhận vào đấy (...vỗ tay...) và cái quỹ đó thì hỗ trợ cho các nhà ngoại cảm thiếu thốn cũng có một chút để mà bồi dưỡng và đặc biệt để thuê người viết lại những tập tài liệu như tôi gợi ý. Đó là xin góp cái ý kiến nhỏ của tôi. Và cuối cùng đầu năm thì tôi đặc biệt chúc mừng các đồng chí ngoại cảm, các nhà ngoại cảm mà tôi biết và tôi chưa biết một năm mới đầy hạnh phúc và xin cám ơn các vị (...vỗ tay...). Phát biểu đại diện Trung tâm cảm ơn, hứa triển khai trong phạm vi sức lực có thể thực hiện một số điều giáo sư đề nghị.v.v,... 22/1/2006
    1 like
  15. 1 like
  16. Hết tiền, Mỹ đóng cửa máy gia tốc lớn thứ hai thế giới Cập nhật lúc :7:45 PM, 01/10/2011 Cơ sở phản ứng hạt nhân Tevatron (Mỹ), một trong những máy gia tốc mạnh nhất thế giới, đã chính thức đóng cửa sau 1/4 thế kỷ hoạt động do hết tài trợ. Ý tưởng xây dựng Tevatron có từ năm 1970, đến năm 1983 nhà máy chính thức được hoạt động. Tevatron nằm trong một đường hầm dài 6 km ở đồng cỏ Illinois đã để lại một di sản khoa học phong phú. Máy gia tốc Tevatron ngừng hoạt động do hết tài trợ (Ảnh: BBC) Nó bao gồm các khám phá: năm 1985 các kỹ sư đã tập hợp các chùm proton và hạt phản proton có tốc độ gần với ánh sáng quanh máy gia tốc Tevatron để khám phá ra bí mật của vũ trụ, khám phá ra hạt quark vào năm 1995, phản vật chất đơn giản của nguyên tử năm 1996, hạt meson vào năm 1998, hạt nơtrinô năm 2000 và bắt đầu nghiên cứu hạt higg vào năm 2008. Nếu tìm thấy được hạt Higg sẽ giải thích được nguồn gốc của khối lượng. Tuy nhiên, hiện nay Tevatron đã được thay thế bởi Large Hadron Collider (LHC) nằm ở biên giới Pháp và Thụy Sĩ, có khả năng khám phá các hạt năng lượng cao hơn nhiều so với máy gia tốc của Mỹ. Một nỗ lực để kéo dài hoạt động của Tevantron thêm 3 năm đã bị từ chối vào tháng 1/2011 khi Bộ Năng lượng Mỹ không thể có thêm 35 triệu đô la mỗi năm để duy trì cho máy hoạt động. Đúng 14 giờ (giờ địa phương) ngày thứ Sáu 30/9/2011), Tiến sĩ Helen Edwards nhà thiết kế Tevatron đã ấn nút cuối cùng chuyển các hạt thành khối kim loại, đánh dấu hoạt động cuối cùng của Tevatron. Minh Nhân (theo BBC) =================================== Một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Hôm nay, tôi vừa nói chuyện với học viên lớp Phong thủy Lạc Việt cao cấp về cỗ máy này và lý giải về lý thuyết vì sao không thể có Hạt của Chúa. Đúng hai tiếng sau vào web baodatviet.vn thì nhận được tin này. Tôi vẫn chờ đến năm 2012 khi cỗ máy lớn nhất thế giới còn lại xác định có hay không Hạt của Chúa để thẩm định Lý thuyết thống nhất nhân danh nền văn hiến Việt. Đừng để cái máy này thành đống sắt vụn! Có thể nó sẽ chứng minh được rằng: Nền văn minh Atlantic đã sử dụng nguồn năng lượng gì?!
    1 like
  17. 1 like
  18. 2012, 2013, 2014 đều không tốt. Nên sinh 2015, chúng tôi tư vấn năm nào tức là chỉ có năm đó ok nhất thôi, các năm khác không tốt hặc xấu. nếu có nhiều năm thì cũng sẽ liệt kê hết ra cho anh chị chọn Thân mến.
    1 like
  19. Tặng mọi người file mp3 này, hy vọng phần nào giúp mọi người hiểu về công việc của nhà ngoại cảm. Đây là bài nói chuyện của ngưởi đã từng không tin tý nào về thế giới tâm linh, từng làm lãnh đạo cấp cao của Nhà nứoc, ông đã được nhà ngoại cảm giúp đỡ tìm mộ và bây giờ ông đã tin và xác nhận việc đó khó tin nhưng ông đã tin và vô cùng bất ngờ về những gì nhà ngoại cảm đã làm thông dịch giữa ông và linh hồn người nhà của ông (thông tin chỉ có một mình ông biết) http://www.mediafire...7cq9rcp6cpp19kk
    1 like
  20. Linh hồn nặng 21g? Vốn luôn nung nấu ý định thu thập bằng chứng về linh hồn, năm 1901, Duncan MacDougall, một bác sĩ phẫu thuật ở bang Massachusetts (Mỹ) đã thuyết phục được một số bệnh nhân gần đất xa trời cho phép ông cân họ trong lúc lâm chung bằng một chiếc cân cải tiến đặc biệt. Trường hợp đầu tiên là một người mắc bệnh lao. Từ lúc bắt đầu hấp hối, người bệnh đã được đặt lên cân. Theo ghi chép của MacDougall: "Ngay khi sự sống vừa ngừng lại thì đĩa cân phía bên không có người bệnh bỗng nhiên trĩu xuống, giống như có thứ gì đó vừa bị lấy khỏi thi thể". Nhìn trên mặt cân, vị bác sĩ thấy người quá cố đã nhẹ đi 21g. file:///C:/DOCUME%7E1/ANHTAM%7E1/LOCALS%7E1/Temp/msohtml1/01/clip_image001.jpg Duncan MacDougall, người đã thử dùng cân để xác định sự tồn tại của linh hồn Hơn một năm sau đó, MacDougall tiếp tục tiến hành thí nghiệm với 5 bệnh nhân khác. Ba người trong số này cũng xảy ra hiện tượng giảm trọng lượng đột ngột từ 11 - 43g khi vừa trút hơi thở cuối cùng. Một trường hợp phải ngừng thí nghiệm vào phút cuối và một trường hợp không thấy cân nặng thay đổi. MacDougall cho rằng, trường hợp này là do người bệnh được đưa lên cân quá muộn. Còn các trường hợp khác, trọng lượng giảm đi do linh hồn thoát ra khỏi cơ thể. MacDougall lặp lại thí nghiệm tương tự với 15 con chó, nhưng không ghi nhận trường hợp nào giảm trọng lượng khi chết. Kết quả này càng củng cố lòng tin của ông, rằng đây là hiện tượng chỉ xảy ra với con người, vì chúng ta có linh hồn, còn các loài động vật khác thì không. Phát hiện của MacDougall được đăng tải trên Thời báo New York và một số tạp chí chuyên ngành uy tín. Nó trở thành đề tài cho một số tác phẩm văn học và một bộ phim. Cho đến bây giờ, nhiều người vẫn tin rằng, linh hồn của chúng ta nặng 21g. Tuy nhiên, đa số các nhà nghiên cứu đều nhận định rằng phát hiện này là vô nghĩa. Quy mô nghiên cứu quá nhỏ, chỉ với 6 bệnh nhân nên kết quả không thuyết phục. Hơn nữa, với trình độ y học khi đó, việc xác định đúng thời điểm người bệnh thực sự lìa đời rất khó chính xác. Chất lượng của cân cũng có thể không đáng tin cậy. Chiếc cân mà MacDougall dùng để cân người bệnh có độ chính xác dao động trong khoảng 5g. Trong khi chiếc cân mà ông sử dụng trong thí nghiệm với chó sau này chính xác tới 1,75g. Có lẽ vì thế mà kết quả 2 thí nghiệm khác nhau. Giữa hai thế giới Quan sát thời điểm một người lìa đời để tìm dấu hiệu của linh hồn cũng là ý tưởng mà nhiều nhà khoa học khác quan tâm. Trong một nghiên cứu công bố năm 2009, TS Lakhmir S. Chawla, Đại học George Washington (Mỹ) đã theo dõi 7 trường hợp bệnh nhân giai đoạn cuối khi bác sĩ ngừng các phương tiện trợ sinh (thuốc, máy thở) để họ ra đi nhẹ nhàng. Chawla quan sát chỉ số BIS (chỉ số lưỡng phổ, có giá trị từ 0 - 100, tương ứng với từng mức độ từ hôn mê sâu đến tỉnh táo hoàn toàn). Khi chưa ngừng thiết bị trợ sinh, BIS ở mức xấp xỉ 40 hoặc cao hơn. Khi ngừng thiết bị, BIS giảm xuống dưới 20 trong vài phút và tim ngừng đập. Nhưng điều bất ngờ là sau đó, chỉ số BIS ở cả 7 bệnh nhân chết tim đều tăng vọt lên mức từ 60 - 80. Thời gian này kéo dài từ 1 - 20 phút rồi đột ngột giảm và về gần mức 0. file:///C:/DOCUME%7E1/ANHTAM%7E1/LOCALS%7E1/Temp/msohtml1/01/clip_image002.jpg Linh hồn có thực sự tồn tại? Ảnh minh họa: IE Một nghiên cứu khác của David Auyoung (Trung tâm Y khoa Virginia Mason, Mỹ) mô tả 3 bệnh nhân tổn thương não. Trước khi ngừng thiết bị trợ sinh, BIS của cả 3 người ở mức xấp xỉ 40, trong đó có một người BIS gần bằng 0. Sau khi rút thiết bị, BIS tăng vọt lên gần 80 và ở mức này trong 30 - 90 giây, sau đó giảm thẳng về gần 0. Bệnh nhân được tuyên bố là đã chết. Những kết quả nghiên cứu này khiến giới khoa học rất băn khoăn. Điều bí ẩn là tại sao hoạt động điện não có thể bùng nổ sau thời điểm rút thiết bị trợ sinh, khi mà các mô não đã chết về mặt chuyển hóa, không còn nhận được máu và oxy. Một số quan điểm cho rằng, nguyên nhân là do mức kali ngoại bào dư thừa dẫn đến hiện tượng này. Quan điểm khác nghi ngờ nguyên nhân là hiện tượng chết nơ ron do canxi. Tuy nhiên, mọi cách giải thích đến nay đều chưa làm thỏa mãn các nhà nghiên cứu. Trong giới nghiên cứu tâm linh từ lâu đã tồn tại một giả thuyết cho rằng, trải nghiệm cận tử hay trạng thái ảo thân (cảm thấy đang bay lơ lửng trên cơ thể của chính mình, gặp người thân đã khuất hay nhìn thấy ánh sáng phía cuối đường hầm) xảy ra khi linh hồn rời khỏi thể xác. Hiện tượng bùng nổ hoạt động điện não trước khi chết càng khiến một số người tin vào giả thuyết này cũng như sự tồn tại của linh hồn. Vấn đề là nếu linh hồn thực sự có trong mỗi con người thì nó tồn tại dưới dạng nào và sau khi chúng ta chết, linh hồn sẽ đi về đâu? Chụp được ảnh linh hồn? Kết quả thí nghiệm của MacDougall đã thu hút một số nhà nghiên cứu tham gia vào cuộc tìm kiếm linh hồn. Năm 1910, Walter Kilner, kỹ thuật viên tại Bệnh viện St Thomas’s (Anh) tuyên bố đã chế tạo được một bộ kính lọc đặc biệt, có thể cho phép quan sát được trường năng lượng của con người. Patrick O’Donnell, một chuyên gia X-quang tại Chicago (Mỹ) đã sử dụng thiết bị này để quan sát một người sắp chết. Khi bác sĩ tuyên bố bệnh nhân qua đời, O’Donnell thấy trường năng lượng tỏa ra xung quanh thi thể như một vầng sáng và biến mất ngay sau đó. Tiếp tục quan sát thi thể cũng không phát hiện năng lượng nữa. Hương Tiên (theo Huffington Post, Fortean Times, Discover)
    1 like
  21. 4/7 phần của cơ thể thuộc về linh hồn GS.TSKH Đoàn Xuân Mượu, nguyên viện trưởng Viện Văcxin, tác giả cuốn sách "Khoa học và vấn đề tâm linh" khẳng định, linh hồn là bất tử và tồn tại sau khi chúng ta chết. Dựa trên các quan điểm của triết học Đông Tây, kết hợp với các bí truyền cổ đại, những trải nghiệm bất khả trị của các tôn giáo, tín ngưỡng thế giới... đã khẳng định cấu tạo con người gồm 7 phần gồm: Thể xác, năng lượng, cảm xúc và 4 cơ thể tâm thần. Trong đó, chỉ có thể xác là hữu hình. 6 phần còn lại là năng lượng không đặc như thể xác. Phần nữa loãng hơn là năng lượng về linh cảm, đây là những cái xếp vào năng lượng chưa phải tế vi. Thân thể tế vi gồm: Ngoại cảm, nhân quả, trí tuệ (tài năng di truyền), linh hồn là 4 phần thuộc về vật chất mịn. Vía, linh hồn, chức năng linh cảm... là những phần sau khi chết vẫn còn, chỉ chết phần xác. Phần kia còn mãi và giữ được nhân cách của con người - linh hồn. Theo GS.TS Phan Anh, giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Tiềm năng Con người, khoa học ngày càng phát triển, với nhiều phát minh quan trọng cho phép con người có thể hiểu biết về thế giới xung quanh nhiều hơn và do đó nhiều cái từ "vô hình" đã trở thành hữu hình. Chẳng hạn, cách đây trên 70 năm, các nhà khoa học đã đưa ra giả thiết về sự tồn tại của vật chất tối, chiếm 90% trong vũ trụ nhưng người ta không thấy và nắm bắt được bằng các khí cụ khoa học và người ta coi nó là "bóng ma vũ trụ". Gần đây, sự kiện Bullet Cluster - sự đụng độ giữa hai thiên hà - người ta đã quan sát được và có bằng chứng về sự tồn tại của "vật chất tối" và "vật chất tối" dần sáng tỏ trong thế giới vô hình. Có những cái chúng ta chưa nắm bắt được thì nó vô hình và đến lúc nắm bắt được sẽ trở thành hữu hình. Tương tự, mỗi con người có thể coi là một tiểu vũ trụ, trong đó có phần hữu hình và phần vô hình. Những gì chúng ta thấy được rõ ràng thì là hữu hình, còn những gì chỉ mới cảm nhận hoặc phỏng đoán, suy luận dựa trên một số quan sát gián tiếp vẫn thuộc "vô hình". Hào quang trên ngôi mộ! Cũng theo GS.TS Phan Anh, giám đốc Trung tâm nghiên cứu Tiềm năng con người, khi dùng một loại máy chụp ảnh đặc biệt, trong một số điều kiện nào đó, người ta chụp được con người với những vùng hào quang xung quanh. Đó là những quầng sáng nhiều màu sắc bao bọc xung quanh cơ thể. Một số quan sát về hào quang của những bệnh nhân ở phút cuối đời cho thấy, lúc này hào quang dần tách khỏi cơ thể và thoát ra ngoài khi người bệnh đã ngưng thở. Sau 49 ngày, người ta lại thấy hào quang trở lại trên ngôi mộ và sau đó rời đi luôn. Như vậy, hào quang quan sát được không phải là thứ ánh sáng phát ra từ vật chất mà nó là một phần tồn tại cùng vật chất, là phần vô hình tồn tại song song với hữu hình. Hào quang chứa đựng những thông tin gì và cùng với hào quang, còn có năng lượng vô hình nào tồn tại song song nữa? Nó có liên quan gì đến vật chất tối, năng lượng tối hay không... cho đến nay con người chưa biết hết. Nhưng qua quan sát, đúc kết và trải nghiệm thực tế cho thấy, năng lượng siêu hình chứa đựng các thông tin về con người vẫn tồn tại, vận động, chuyển hóa và có thể có tác động qua lại lên thế giới hữu hình. Có cơ sở để suy luận rằng, "hào quang" của cơ thể sống chính là "hồn", còn khi cơ thể sống không tồn tại nữa thì hào quang tách ra cùng với một phần năng lượng siêu hình thành phần vô hình thuộc về "tiểu vũ trụ". 4.800 bức thư chứng minh sự tồn tại của linh hồn GS.TS Đoàn Xuân Mượu cho biết, chứng minh sự tồn tại của linh hồn có rất nhiều nghiên cứu có cơ sở vững chắc. Đặc biệt, cuối thế kỷ XIX, BS Camille Flammarion, người Pháp đã bỏ ra 60 năm để nghiên cứu xem sau khi chết con người có còn lại gì không? Khi nghiên cứu ông đã không dùng phương pháp siêu hình như các nhà khoa học khác mà dùng phương pháp thực chứng của khoa học chính thống để nghiên cứu. Ông thu thập chứng cứ từ khắp các địa phương trong nước Pháp và từ nhiều nước trên thế giới. Các thông tin được chuyển tải trong 4.800 bức thư từ những nguồn đáng tin cậy và được kiểm chứng chặt chẽ. Các bức thư này nói lên tính đa dạng sự xuất hiện linh hồn của người quá cố bởi chính những người thân và bạn bè của họ. Từ 4.800 bức thư nhận được, BS Camille Flammarion nhận xét, những người đã chết tiếp tục sự tồn tại sau cái chết của thể xác. Họ tồn tại ở dạng vô hình mà ta không thể sờ, không thể thấy bằng mắt trong điều kiện bình thường. Sự tồn tại của họ hoàn toàn khác của chúng ta. Đôi khi họ tác động lên tâm thức của chúng ta và qua đó ta cảm nhận được sự hiện hữu của họ. Chúng ta thấy họ như khi họ còn sống, từ cách ăn mặc, cử chỉ, giao tiếp. Đó là sự giao lưu giữa linh hồn người chết và linh hồn người sống. Đây không phải là hoang tưởng mà là hiện thực. Từ linh hồn phát ra những sóng nhẹ, khi tiếp cận với người sống có sóng cùng tần số thì tạo ra hình ảnh trong não bộ của người sống, khi ấy linh hồn vô hình, trở lên hữu hình. Thúy Nga
    1 like
  22. Bên ngoài bộ não Theo GS Bruce Greyson, trưởng khoa Nghiên cứu tri giác (DOPS) thuộc Đại học Hệ thống Y tế Virginia (Mỹ), trải nghiệm cận tử xảy ra ở 10% bệnh nhân ngừng tim. Khi tỉnh lại, người bệnh có thể mô tả chính xác mọi hoạt động xung quanh khi họ bất tỉnh. Điều đáng nói là trong nhiều trường hợp trải nghiệm cận tử, điện não đồ và các bằng chứng y khoa khác cho thấy, não bệnh nhân không còn dấu hiệu hoạt động khi hiện tượng này diễn ra. Ông Pim van Lommel, chuyên gia về trải nghiệm cận tử tại Bệnh viện Rijnstate (Hà Lan) đồng tình về vấn đề này. Ông cho rằng, khi ở trạng thái cận tử, "người bệnh không những có ý thức, mà ý thức của họ còn mở rộng hơn bao giờ hết. Họ có thể suy nghĩ hết sức rõ ràng, hồi tưởng chi tiết về thời thơ ấu và cảm thấy sự liên hệ chặt chẽ với tất cả mọi người, mọi vật xung quanh. Trong khi não họ hoàn toàn không có dấu hiệu hoạt động". file:///C:/DOCUME%7E1/ANHTAM%7E1/LOCALS%7E1/Temp/msohtml1/01/clip_image001.jpg Nếu linh hồn tồn tại sau cái chết, nó có thể được một cơ thể khác tiếp nhận. Theo GS Peter Fenwick, Viện Tâm thần học thuộc Đại học Kings (Anh): "Nếu có thể chứng minh rằng con người vẫn tiếp nhận thông tin khi họ bất tỉnh và thoát xác thì đó là bằng chứng không thể tranh cãi về việc ý thức tồn tại tách rời bộ não". Có lẽ, ý tưởng về linh hồn cũng xuất phát từ hoàn cảnh này. Con người từ thời cổ xưa, khi trải qua trạng thái ảo thân, cho rằng khi đó phần tinh thần rời khỏi phần thể xác. Từ đó, họ bắt đầu tin vào sự tồn tại bên ngoài cơ thể. Linh hồn ra đời từ đâu? Bằng chứng khoa học đáng ngạc nhiên nhất về linh hồn xuất phát từ lĩnh vực cơ học lượng tử, hay nói cụ thể hơn là từ những nghiên cứu về các hiện tượng hạ nguyên tử tạo ra ý thức. Quan điểm truyền thống cho rằng, ý thức của chúng ta được hình thành từ mạng lưới hàng tỷ nơron. Nhưng hai giáo sư Stuart Hameroff (Đại học Arizona, Mỹ - ảnh) và Roger Penrose (Đại học Oxford, Anh) đã xây dựng một lý thuyết, theo đó, ý thức còn là sản phẩm của quá trình tính toán lượng tử diễn ra ở vi ống, một dạng cấu trúc siêu nhỏ của tế bào não. Trước đây, nhiều người cho rằng một cơ chế như vậy không thể tồn tại, vì các máy tính lượng tử được tạo ra ban đầu chỉ có thể hoạt động ở môi trường vô cùng lạnh chứ không phải ở mức nhiệt độ cao như ở não. Tuy nhiên, những nghiên cứu trong 5 năm gần đây cho thấy, cơ học lượng tử tham gia vào khá nhiều quá trình sinh học không lạnh, trong đó có quang hợp. Một công trình của Anirban Bandyopadhyay (Viện Khoa học Vật liệu Quốc gia Nhật Bản) còn hé mở khả năng các bit thông tin lượng tử có thể gắn kết trong môi trường nhiệt độ cao của các vi ống đơn lẻ ở tế bào. Trạng thái gắn kết giữa các vi ống được tạo ra nhờ năng lượng sinh học. Khi quá trình cung cấp máu và oxy ngừng lại, sự gắn kết không còn, nhưng thông tin lượng tử không mất đi. Nó có thể phát tán vào vũ trụ, tồn tại và tiếp tục hoạt động dưới một hình thức nào đó. Nếu bệnh nhân được cứu sống, thông tin sẽ được não tiếp nhận trở lại. Có lẽ vì thế mà những người từng có trải nghiệm cận tử có thể nhận biết thế giới xung quanh khi họ bất tỉnh. Nếu như giả thuyết này là đúng, thì câu hỏi đặt ra là: Quá trình lượng tử tạo thành ý thức xuất hiện từ đâu? Câu trả lời, theo GS Penrose và một số nhà khoa học, là từ vụ nổ lớn Big Bang. Theo quan điểm này, mọi dạng ý thức đều được tạo ra cùng thời điểm với vũ trụ. Và nếu linh hồn có tồn tại thì nó cũng gắn với khởi nguồn của vũ trụ. Sự đầu thai của linh hồn Ý tưởng của GS Penrose ám chỉ đến một cơ chế để ý thức tiếp tục tồn tại sau khi thân thể con người đã chết. Nhưng nó sẽ đi về đâu? Theo GS Hameroff: "Nếu người bệnh không được cứu sống, ý thức sẽ đi vào vũ trụ và biết đâu có thể một ngày nào đó sẽ được một cơ thể khác tiếp nhận trở lại". DOPS hiện đang lưu giữ khoảng 1.400 hồ sơ về các trường hợp được cho là thuộc dạng này. Phần lớn đó đều là những đứa trẻ nhớ được tiền kiếp. Các em có thể kể vanh vách trước đây mình là ai, sống ở đâu, làm gì, trông như thế nào và nhiều chi tiết khác. Ian Stevenson, một trong những chuyên gia tâm thần học hàng đầu nước Mỹ, người sáng lập DOPS bắt đầu thu thập những câu chuyện về tiền kiếp từ năm 1960. Trong số các tài liệu ông ghi nhận được, có nhiều trường hợp một đứa trẻ được sinh ra có bớt ở đúng vị trí vết thương mà các em đã bị trong kiếp trước. Một số luôn bị ám ảnh sợ những sự vật, hiện tượng đã gây ra cái chết trong tiền kiếp. Stevenson và các đồng nghiệp của ông chưa bao giờ khẳng định rằng hiện tượng đầu thai thực sự xảy ra. Họ chỉ cố gắng thu thập các bằng chứng về nó. Trong khoa học, những bằng chứng này có thể chẳng bao giờ đủ để khẳng định linh hồn con người tồn tại sau cái chết về thân xác và sau đó tái sinh trở lại trong một cơ thể mới. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta có thể khẳng định rằng không có linh hồn. Hương Tiên (Theo Discover và Popular Mechanics)
    1 like
  23. Tôi muốn nói rõ thêm về sự giống nhau và khác biệt của thuật Thôi miên và Áp vong như sau: Giống nhau: * Khi bắt đầu áp vong và Thôi miên thì người bị thôi miên và được Áp vong đều ở trạng thái không điều khiển được ý thức của mình. * Thuật thôi miên có thể thôi miên tập thể, hoặc cá nhân bởi một người sử dụng thuật này. Thuật Áp vong cũng có thể áp vong tập thể bởi một nhà ngoại cảm. Khác biệt: * Về nội dung thì nhà ngoại cảm giải thích là do vong của những người trong gia đình nhập vào những người được Áp vong. Tức là họ chịu sự tương tác của một hay nhóm vong tương ứng với từng nhóm gia đình khác nhau. Còn với thuật thôi miên thì chỉ chịu sự tương tác duy nhất bởi người thôi miên cho một hay nhiều người bị thôi miên. * Những vong nhập vào từng gia đình có thể kể chuyện về mối quan hệ quá khứ của vong với người thân trong gia đình đó. Qua câu chuyện vong, những người trong gia đình có thể xác định đó chính là vong của người thân hay không. Đây là điểm khác biệt đầu tiên mặc dù hiện trạng không kiểm soát ý thức giống nhau của người bị vong nhập và người bị thôi miên. Người bị thôi miên không thể nói chuyện có tính riêng tư và trao đổi tình cảm với tư cách một người đã từng chung sống với người thân. * Sau khi vong nhập thì vong đó có thể chỉ ra chỗ hài cốt mà họ đang nằm có thể kiểm chứng bằng thực tế - Tức là đào chỗ đó lên có cốt hay không. Tôi nhắc lại là tôi chưa bàn đến vấn đề cốt đó có đúng là của người chết cần tìm không. Còn thuật thôi miên không thể hiện được điều này. Quan điểm của tôi là: Khi nghiên cứu khoa học thì phải thừa nhận hiện tượng khách quan tồn tại. Thuật thôi miên là một thực tế khách quan đang tồn tại, được chứng tỏ bằng những người bị thôi miên không điều khiển được ý thức của mình. Áp vong cũng là một thực tế đang tồn tại và được chứng thực bằng một hệ quả khách quan là tìm được hài cốt sau đó. Vấn đề còn lại để gọi là nghiên cứu khoa học đích thực chính là tìm hiểu cơ chế tương tác nào là nguyên nhân của những thực tại khách quan trên, hoặc một cách giải thích hợp lý phù hợp với tiêu chí khoa học cho một luận điểm nhân danh khoa học. Khoa học là gì? Một trong những yếu tố cấu thành khái niệm này chính là sự khám phá những gì mà con người chưa biết trong vũ trụ mênh mông này. Nếu như những hiện tượng khách quan chưa giải thích được đều là "mê tín dị đoan" và cần phải loại trừ thì đây chính là một hành vi mà giáo sư Nguyễn Văn Hiệu cho rằng khoa học Việt Nam đang tự sát. Tính mê tín dị đoan cần phải loại trừ chính là quan niệm mê tín dị đoan, hoặc cách giải thích mê tín dị đoan, chứ hiện tương khách quan luôn là đối tượng nghiên cứu khoa học. Tôi thí dụ như hiện tượng Đức Mẹ khóc - tức là có dòng nước giống nước mắt chảy từ mắt tượng Đưc Mẹ. Đấy là hiện tương khách quan. Còn cách giải thích thì tùy. Có người thì bảo Đức mẹ khóc là do buồn chuyện thế nhân; cũng có người bảo do bụi vào mắt.... Đại khái vậy.
    1 like
  24. Thảo Châu thân mến! L ý học Đông phương là một tri thức vượt trôi mà cốt lõi chính là thuyết Âm Dương Ngũ hành - chúng tôi đã chứng minh rằng: Đó chính là Lý thuyết thống nhất vũ trụ và thuộc về một nền văn minh cao cấp đã từng tồn tại trên trái Đất này. Bởi vậy để giải thích hiện tượng này không có gì là khó khăn cả. Hiện tượng thôi miên của ông Quân chính là một bằng chứng sinh động xác minh cho việc: "Ý thức chính là một dạng vận động của vật chất và nó chịu sự tương tác của các quy luật vật chất". Từ nhận thức được nguyên lý căn bản này, nền văn minh cổ xưa đã tạo ra phương pháp thôi miên. Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao thôi miên là một phương pháp xuất hiện từ những nền văn minh cổ xưa, mà không xuất phát từ sự phát triển tự nhiên trong quá trình phát triển của tri thức khoa học hiện đại. Bản thân những người sống trong thời đại này cũng chỉ là tiếp thu phương pháp ứng dụng và thực hiện phương pháp thôi miên. Còn cả một hệ thống lý thuyết cũng như sự nhận thức những cơ chế tương tác - dẫn đến hình thành thuật thôi miên - đã thất truyền vì sự sụp đổ của nền văn minh toàn cầu vĩ đại này. Bản thân ông Quân - mặc dù có học vị thạc sĩ về một ngành nào đó - nhưng về thuật thôi miên, ông ta cũng chẳng giỏi hơn mấy tay giang hồ Sài Gòn chuyên dụ người ta để lấy đồ bằng thuật thôi miên, hoặc so với các fakhia của Ấn Độ (*). Cá nhân tôi không ứng dụng thuật này. Nhưng tôi có tìm hiểu qua các ngành khác nhau của khoa này. Trong đó có một ngành thôi miên có thể khơi dậy tiềm thức của con người, khiến con người có thể nhớ lại toàn bộ quá khứ của mình. Tuy nhiên, trên nhiều bài viết liên quan đến ông Quân, tôi đã phân tích rõ giữa thôi miên và khả năng ngoại cảm hoàn toàn khác biệt nhau về bản chất, mặc dù chúng có thể giống nhau ở giai đoạn ban đầu. Đó là: Thuật thôi miên có khả năng điều khiển tiềm thức và ý thức của con người - đây là hiện tượng giống như các nhà ngoại cảm áp vong tập thể như cô Hoàng Thị Thiêm, và anh Tuấn trong bài viết trên. Nhưng sự khác nhau căn bản là hiện tượng Áp vong sau đó dẫn tới sự việc được xác minh bởi một yếu tố khách quan là hài cốt người tìm được sau khi áp vong (Còn hài cốt đó có đúng là của người chết cần tìm hay không tạm thời chưa bàn). Còn thuật thôi miên chỉ dừng lại ở sự tương tác với tiềm thức và ý thức của đối tác được thôi miên qua những hành vi bất thường của họ. Đây là sự khác biệt căn bản, nhưng không thấy các bài báo và ông Quân nói tới sự khác biệt này. Còn việc thách đố của ông Quân, tôi chưa được chính tai nghe ông Quân nói, nên tôi không bàn. Tôi không căn cứ vào bài báo trên VTCNew để kết luận sự việc. Lý do: Chính tôi đã từng là nạn nhân của VTCNew khi sử dụng ngôn từ sai quá nhiều với phát ngôn của tôi trong việc xác định thời tiết trong Đại lễ kỷ niệm 1000 năm Thăng Long Hanoi. Tuy nhiên tôi vẫn cám ơn họ vì chính việc viết với ngôn từ giật gân của họ, đã khiến dư luận chú ý và chính sự tương tác của ý thức từ những người đọc - mặc dù sau đó họ phản đối - đã phụ giúp tôi chứng minh sự xác định thời tiết đại lễ đúng như tôi đã công bố. Mặc dù họ không có ý thức giúp tôi làm điều này! Cụ thể: Phương án II chưa từng được áp dụng trong đại lễ. Nhưng tôi cũng chân thành cảm ơn các báo Pháp luật & Đời sống, Vietnamnet...đã giúp tôi thanh minh trước dư luận. Tôi cũng không căn cứ vào số lượng comment để xác định tính chân lý khoa học. Với tôi chân lý không lệ thuộc vào số đông! Cảm ơn sự quan tâm của Thảo Châu và mọi người. ===================== * Chú thích: Vào khoảng cuối những năm 60, đầu 70 của thế kỷ trước, có một đại hội của những nhà Fakhia Ấn Độ. Một Fakhia bước lên cái bàn trước đông đảo các nhà fakhia và các người tham dự. Ông ta đặt trên đó một cái bút máy và một cuốn sổ, sau đó về chỗ ngồi của mình. Một lúc sau cái bút tự động bật dậy khỏi bàn, cuốn sổ tự lật ra và cái bút viết nhoay nhoáy trên cuốn sổ. Một phóng viên bào chí lên sát cái bàn chụp ảnh và khi rửa ảnh thì thấy chính ông Fakhia này đang ngồi viết. Mặc dù cử tọa lúc đó vẫn thấy ông ta ngồi ở vị trí của mình ở chỗ khác. Đây là một hiện tượng thôi miên tập thể mà ông Quân đã nói tới và cao cấp hơn nhiều.
    1 like