-
Thông báo
-
Nội quy Lý Học Plaza
Nội quy này là bản mở rộng Nội Quy - Quy định của Diễn đàn. Khi tham gia mua bán, các thành viên phải tuân theo những quy định sau: Tiêu đề bài viết: Bao gồm: Chỉ dẫn địa lý, Loại hình Mua/Bán, Thông tin mua bán.
Chỉ dẫn địa lý: Tỉnh/thành nơi mua bán. Hoặc sử dụng định nghĩa có sẵn:TQ: Toàn quốc
HCM: TP Hồ Chí Minh
HN: Hà Nội
[*]Ví dụ: HCM - Bán Vòng tay Hổ Phách Nội dung bài viết: Mô tả chi tiết sản phẩm mua/bán
Bắt buộc phải có thông tin liên lạc, giá Mua/Bán
Bài mới đăng chỉ được phép up sau 03 ngày.
Thời gian up bài cho phép: 01 ngày 01 lần.
Các hành vi vi phạm nội quy này sẽ bị xóa bài hoặc khóa tài khoản mà không cần báo trước.
-
Leaderboard
Popular Content
Showing most liked content on 05/06/2011 in all areas
-
2 likes
-
2 likes
-
Kính gửi BĐH lyhocdongphuong. Hiện tại hacker Trung quốc đang đánh phá rất mạnh các website Việt nam (kể cả những web nước ngoài có nói về vụ tàu TQ khiêu khích). Đề nghị BĐH sao lưu dữ liệu và ứng phó khẩn cấp cũng như có phương án thay thế trong trường hợp bị hack. HIện tại là 5h20 chiều ngày 4/6 danh sách web bị hack đang dài lên kể cả những trang như kiểu từ điển, âm nhạc cũng bị. Cám ơn.1 like
-
Trước tiên xin kính chào các quý ông quý bà cùng toàn thể quý cô chiêu và quý cậu ấm. Hiện nay, mục Tử vi luận giải này rất đông khách, đại bộ phận khách khứa là quý cậu ấm và quý cô chiêu, mới 19 đôi mươi nên còn nhiều sự đời chưa hiểu, thiết tưởng mình đỗ đại học đã là nhớn, biết Hun đã là khôn nhưng khi lạc vào thế giới tiên đoán thì đúng là một kiến thức mới. Hiện nay, theo như tôi quan sát, hầu hết các anh chị, cô bác luận giải ở diễn đàn đều dùng từ ngữ tân thời, rất ít từ ngữ cổ hoặc cũ. Nhưng xem ra nhiều người Trẻ không hiểu và nhiều người xấu số (lá số không đẹp như ý) hay hỏi đi hỏi lại, người này trả lời không ưng thì tưng tưng chạy qua hỏi người khác. Giá mà khi đi học mà chăm chỉ chịu khó như thế thì tốt cho nước nhà quá. Vì vậy tôi xin mạn phép mở ra mục này để các cô bác, anh chị luận giải lá số đóng góp các kiến giải vào đây để các quý ông bà, quý cô ấm cậu chiêu đọc hiểu một vài vấn đề cơ bản. Với các quý vị nhờ bình giải lá số thì chỉ nên đọc hiểu chứ đừng View như người Anh. Bởi quý vị viết vài dòng cảm xúc vào đây thì sẽ có nhiều điều không cần thiết. Nếu thấy nhất thiết phải viết thì nên đọc kỹ trước khi đặt tay gõ phím hỏi về vấn đề mình chưa hiểu. Rào trước, Chắn sau như vậy thiết nghĩ cũng đã cạn lẽ. Xin phép quý vị cho tôi vào thẳng vấn đề cần vào như sau: 1/ Không còn là trinh nữ trước khi động phòng hoa trúc: Việc này không nhất thiết cứ phải là quan hệ với người ngoài rồi mới lấy chồng. Hoàn toàn có thể quan hệ với người chồng trước khi cưới và đăng ký kết hôn. 2/ Phải lập gia đình muộn mới tránh được hình khắc chia ly: Muộn là từ tầm 30 tuổi trở đi, Sớm là từ 24 tuổi trở về trước, Trung bình là tự hiểu. 3/ Giải pháp để tránh hình khắc ly dị: muộn lập gia đình, làm lẽ, cưới hỏi dở dang người này rồi lấy người khác, cưới đi và cưới lại 4/ Cưới đi và cưới lại: Là việc hi hữu, ví như vì ở xa nhau nên phải tổ chức cưới ở 2 nơi, bái gia tiên 2 lần, hoặc cưới chui trước khi cưới thật, tức là ra phường làm đăng ký kết hôn hoặc lấy được giấy đăng ký kết hôn rồi về nhà làm lễ bái gia tiên ở 1 trong 2 họ, Hiện nay thiên hạ rất chuộng cái vụ cưới đi rồi cô dâu lẳng lặng bỏ về nhà đẻ, sau đó chú rể mới lóc cóc đi đón dâu về lần nữa. Để gọi là qua 2 lần đò đểu. Vì là đò đểu nên chẳng có gì đảm bảo cái sự giả dối cố ý được biện hộ là chữa mẹo với chẳng méo này có tác dụng gì cả. Chồng 5 thê 7 thiếp vẫn cứ diễn ra, vợ thì có cả bộ sưu tập người tình thì vẫn chẳng tránh khỏi. Thế thì chọn giờ lành tháng tốt làm gì hay tại thầy bói dốt? 5/ Kim lâu đối với nữ nên không được lấy chồng: 1 lần ân ái cũng nên vợ chồng, nếu nói dại chỉ 1 lần nghịch dại mà có thai, vậy lúc nghịch dại ấy ai xem ngày xem giờ cho? Yêu thì Cưới, đó là nét văn hóa của dân tộc Việt, "Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên?", "Ngày xưa ai cấm duyên bà, mà nay bà già bà cấm duyên tôi?", "Hùng Vương kén rể thời nay: Xe bốn bánh, Cánh 2 bên, Lên thang máy (nhà biệt thự cao hơn 5 tầng phải đi thang máy chứ ko phải loại trung cư vớ vỉn) Như vậy Kim lâu hay không, không quan trọng trong việc cưới chồng, bởi nếu quan trọng thế thì sao lúc đẻ con ko tính chuyện kim lâu, chồng thì chỉ sống được vài chục năm cùng mình (lâu hơn cha mẹ mình) nhưng thường thì chồng không sống lâu hơn con mình (Ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng chết theo con cái). Vậy rõ ràng cái chuyện trăm năm kia là sống với con, con cái lo ma chay - hiếu hỉ cho cha mẹ, quan trọng thế sao không Kiêng? hay sướng quá nên quên mất việc kiêng cữ? 6/ Cải số: Quả có vài trường hợp lá số phán Tử vong, đương số quả nhiên có nhìn thấy Quỷ Môn Quan. Nhưng được cứu giải. Nên không phải xuống mười mấy tầng địa ngục an dưỡng. Đó là những trường hợp hi hữu và không phải tất cả những người có cùng ngày, cùng tháng, cùng năm đó đều được cứu giải như thế. Mình không chết thì người khác chết, số trời đã định ngày hôm đó Tử thần với lưỡi hái Đầu lâu phải gom đủ 3000 đầu lâu vào cái túi đen ngòm, nếu không đủ thì bị phạt, không nhẽ cái lão Sư cọ mốc với lưỡi hái dài ngoằng đó nhận hối lộ của quý vị để giết người khác thế thân cho quý vị hoài? Rõ là không rồi. Như vậy việc cải số cũng giống như việc thi Hoa hậu thế giới vậy, cả năm chỉ có 1 người đăng quang ngôi vị cao nhất mà thôi. Chứ cải được số thì sao không làm cho lá số đẹp cả 12 cung số luôn đi, chỉ cải mỗi cái cung Phu Thê hay Tử tức xấu hoắc để làm gì? vậy cung này tốt lên thì cung nào sẽ xấu đi đây? Tử vi không phải là cái để mọi người xoay chuyển càn khôn mà chỉ để con người nhìn vào đó để chuẩn bị tâm lý cũng như cách ứng xử sao cho tốt nhất trong hoàn cảnh đó mà thôi. Nhưng không có nghĩa là khoanh tay chịu trói, Tức biết được tháng này mình bị mất tiền có thể do bị cướp hoặc bị vay đểu. Thì mình phải tự đưa ra đối xách là cướp thì phải truy hô, vay đểu thì chỉ cho vay ít thôi. 7/ Giầu có đừng vội mừng, nghèo khó đừng vội lo: Biết số mình nghèo, bon chen cũng chẳng lợi gì thì đừng lấy đó làm buồn, mà hãy nghĩ đến việc mình sống có hạnh phúc không, người ta giầu có mà con cái ăn tàn phá hại thì có hạnh phúc không? kiếm tiền nhiều để vợ chồng nem chả mà vẫn chung giường, con cái hút sách mà vẫn đi du học thì khi về già có sướng không? Giầu mà không sang chẳng bằng nghèo khó mà đứng đắn. Sống ở trên đời, cần có 1 cái tâm cùng với cái tầm chứ không phải tiền bạc và địa vị. 8/ Tuổi còn trẻ quá (dưới 25) thì không nên tìm hiểu quá sâu về tương lai xa: Tầm tuổi này chỉ nên biết tương lai gần trong 5 năm tới chứ đừng tham lam mà hỏi thông cả đến lúc vào hòm. Cuộc đời này chỉ có 18% là những điều tuyệt vời, với 2% may mắn, còn lại có đến 80% những điều không may. Vì thế hầu hết xem số nói về điềm gở nhiều và dễ hơn điềm lành. Nhưng với số lượng điềm lành nhỏ bé ấy lại làm lên cả 1 kỳ tích về cuộc sống con người. Vì vậy, hãy nhìn gần để dễ làm, đừng nhìn xa quá mà thêm mệt mỏi. 9/ Tỷ phú tại Thiên, Triệu phú nhờ tích góp, đổi giờ sinh để làm gì?: Giầu không phô, nghèo không xấu hổ. Nếu đã biết số mình nghèo thì cố mà tích góp, để một mai mưa gió đau ốm còn có cái dùng, chứ nợ nần là tự mình bán danh dự của mình đi rồi. Bởi nhỡ một mai chết đi, gánh nợ đó đổ lên đầu ai nếu ko phải là người thân ruột thịt trong nhà? Vì vậy dù giầu hay nghèo thì cũng nên khiếm tốn. Đừng xừng sực đổi giờ sinh, ngày sinh. Nếu đã không biết thì cần làm rõ trước, khi đăng tin lên cần kiểm tra lại kẻo đến lúc người giải đã luận giải cả tràng rất dài rồi mà cuối cùng là sai giờ sinh. Nếu quý vị đi xem mất phí, sẽ có bao nhiêu người nhìn quý vị? người ta đang xếp hàng chờ đến lượt mà lại bị 1 kẻ lãng nhách xếp trước. Như thế là không lịch sự. Đổi giờ sinh, chắc gì đã có lá số tốt hơn 10/ Vợ chồng có ngày xa cách: Xa cách không có nghĩa là ly dị, nhưng lại có ý nghĩa là chia ly tạm thời. vì dận nhau hoặc vì công tác, không thể luận giải chính xác được là vì sao. 11/ Bị làm sao đó: Làm sao là làm sao thì có nhiều trường hợp, nhưng tựu chung là muốn biết nguyên nhân và kết quả, Tử vi không thể chỉ rõ được vấn đề, ví như đụng xe hay đâm xe? đụng thì chỉ là va quệt nhẹ, còn đâm xe thì nặng rồi. Nhưng ai đâm ai và xe đâm là xe gì thì chịu nhé, chỉ có Chúa mới biết nó là cái gì và như thế nào. Khoa học cũng như Tử vi không bao giờ trả lời Tại sao mà chỉ giải thích như thế nào. Đừng hỏi tại sao con người lại sinh ra trên trái đất này mà không phải là ở 1 Ngôi sao cô đơn nào đó trong vũ trụ. Không ai và không bao giờ bạn có câu trả lời. 12/ Sao này và sao kia: Nếu quý vị chưa thông tường hoặc chưa thuộc được ý nghĩa cũng như sự phối kết hợp giữa các sao thì không nên đưa ra những câu hỏi về các vì tinh tú này để tránh chuyện tranh cãi nhiều hơn là trao đổi học thuật. Người luận giải thực sự không có hứng thú đàm đạo với quý vị về vấn đề này (hầu hết là thế) 13/ Học giỏi không đồng nghĩa với giầu có và ngược lại: Cuộc đời là thế đó, quý vị có 1 quá khứ học hành siêu việt, nhưng chẳng có gì đảm bảo là quý vị có 1 tương lai sáng về tiền bạc cả. Tiền và Tài không phải lúc nào cũng song hành với nhau Ngày hôm nay có thu nhập cao thì đừng vội mừng, bao giờ nghỉ hưu ở tuổi 60 thì hãy phán xét việc bói toán là trò nhảm nhí. 14/ Giầu nứt đố đổ vách mà không bền: Ai cũng có 1 thời kỳ 10 năm phát đạt, nhưng không phải cả 10 năm đều phát mà có năm được năm hòa. Nhưng tổng kết là tốt và rất tốt. Cái ngưỡng 10 năm tốt đó nó thể hiện ở con số dưới đáy và ở giữa mỗi cung số. Quý vị có thể xác định được cho mình ở khoảng tuổi nào, ví như Mệnh là số 3 và khoảng thời gian tốt nhất cho mọi vấn đề của cuộc sống có thể là từ 23 đến 32 tuổi bởi cung kế tiếp là cung 33, nếu vận hạn tốt ở cung 43 thì thời kỳ tốt đẹp đó là từ 43 đến 52 tuổi. v.v... Đời người thường chi có 1 thời ký 10 năm này thôi, thường thì chỉ có một vài trường hợp đắc cách mới có 2 vận tốt, có thể là ở cung 33 và cung 53 tuổi, tức cung 43 tuổi ko tốt hoặc hơi xấu so với bình thường. 15/ Mất điện thoại có tìm lại được không? hay các câu hỏi đại loại như thế: Vậy mất người yêu có lấy lại được không? đâu cần bói toán gì cũng đoán được mà. Rất ít trường hợp Tử vi có thể đoán được, nên đi tìm các phương pháp tiên đoán khác thì hơn. Mong các quý vị giải số tiếp phím1 like
-
chưa có sách nào nói đến thiên tư nầy .1 like
-
Theo tôi thì cháu sinh giờ Ngọ lý do ; người nhỏ không cao , tâm hiền tính bất định ,khéo tay nấu ăn ngon lanh lợi hoạt bát , không thong minh lắm nhưng học hành thi cử cũng hay gặp may ,mắt cận ; mẹ có bệnh ám tật [lộc tồn ] bệnh về u nang buồng trứng tử cung phải bị cắt bỏ hay là đoạn sản [ thất sát -thiên hình -thai ] ,cháu có bệnh về tim mạch , huyết khí ,thiếu máu hay chóng mặt.nếu lÀ GIỜ MÙI ; người to cao nở nang ,vụng về và kém thông minh lại kém may mắn trên đường học vấn ,cung mệnh có mộ cư mộ địa +thiên không + địa không ,đầu khong như cục đất sét thì cũng rỗng như sáo tre... ; theo sách vở nói rằng tử vi vượng địa là người nhiều thủ đoạn ,đa đoan gian trá +thiên không + địa không là dám những chuyện người khác thường không dám làm .1 like
-
Số này sẽ trở lên giàu có, ngoài 34t mới có sự nghiệp, tầm 30t bắt đầu có thế đứng vững chãi hơn, bây giờ thì cứ lông bông thế thôi. Năm nay cẩn thận lời ăn tiếng nói cẩn thận bị đứa khác nó bụp cho 1 trận, tháng này phải cẩn thận. Lúc đứng tuổi lại có lần dính vào lao lý bị hành hạ cũng dã man, bạn thích học gì thì cứ học. Sau mở quán ăn cũng giàu1 like
-
HC cho mưa ướt luôn nghe Người mở cửa đưa tay ra hứng giọt Tay ướt mềm nghe tiếng hát của mưa Mưa đi hoang cho thoả kiếp phong trần Theo vạt gió mưa có hoài mong nhớ Thương cuộc tình chưa nở đã biệt ly Quay trong mưa bao niềm vui chất ngất Nghe bàng hoàng …một giấc mộng hư vô HC 5 juin 20111 like
-
Ngoài ra, con bị bệnh đau dạ dày, từ nhỏ đến giờ con thường hay bị mỏi cổ và hai vai lắm ạ/ Đây là biểu hiện của sinh giờ mùi bé ạ. Thế nhé ! lão đi kiếm vò đã . À coi chừng mấy người bên cạnh nhà bé nhé! Oài đại hạn sắp qua1 like
-
Trùi ui, u nang buồng trứng mà nói bệnh ác tính.....PÓ TAY lun ... Ác tính là ung thư đó em. Theo chị đoán lý do Bác HTH hỏi em vì lá số giờ Ngọ có Thai - Lộc - Sát ở cung Phụ Mẫu.1 like
-
1 like
-
1 like
-
@ Cây xuân, Lão mới làm vài bát, say chưa tít cung thang nên chỉ có vài lời cho cháu thế này thôi. Hãy để con tim mình quyết định đi cháu. Cháu đã cảm mến anh chàng chưa? Đã hẹn hò đi chơi, đã nắm tay nắm chân? Đã hiểu bao phần về chàng? ... Và câu hỏi quan trọng nhất, liệu thiếu chàng, cháu có sống được ko? Nếu câu trả lời đa số là NO thì cứ từ từ đi nhỉ, việc chi phải vội? LS của cháu, cung Phu bình thường đó chứ, có chi mà xấu? Hơn nữa, giờ cháu cũng 30 rồi, lấy chồng muộn cũng hóa giải được nhiều lắm đó Cây Xuân ạ. Về con cái thì trước nay bố mẹ sinh con, trời sinh tính. Hãy tặng cho con bản lĩnh, tự tin trong cuộc sống và nuôi dạy con bằng tình yêu thương. Trời không phụ lòng ai đâu, phải không cô bé? Nào, dũng cảm lên và lắng nghe nhịp đập con tim đi nhé. Lão đi làm vài bát nữa đây..1 like
-
http://www.defence.p...ina-sea-24.html đó, các bác vào đó đọc nha, từ trang này là bắt đầu các bạn VN mình vào bút chiến rồi, càng về sau càng hay, đọc mà sướng cái bụng quá ha, đến trang 27 là bắt đầu bút chiến mạnh rùi, Bọn Đông Ngô càng nói càng đuối lý, VN mình càng nói càng hay "VN sẵn sàng là bạn của tất cả, nếu tất cả tôn trọng VN và VN sẵn sàng tôn trọng lại tất cả" bất cứ 1 nước nào có ý đồ sâm chiếm VN thì họ sẽ nhận được ngay hàng động đá đít ngược lại, VN là dân tộc Yêu chuộng hòa bình, và sẵn sàng làm hết sức mình để bảo vệ nền hòa bình trên thế giới, ôi sướng quá ta Đọc các bài của HoangSa và Vpeople đúng là VN mình luôn dữ cái đầu lạnh và trái tim nóng1 like
-
- Việc kia thì lá số giờ Dậu có hơi rõ nên chị hỏi xem có phải không cũng để học hỏi lấy kinh nghiệm, lá số giờ Thân cũng có sự liên quan - Lá số giờ Dậu phụ mẫu nhật nguyệt tại sửu có Hóa Kỵ nên sáng sủa đẹp đẽ lại thêm Khoa quyền lộc tồn xương khúc thai tọa v v,,, nên bố mẹ vừa có tiền vừa có quyền. Tại trước đây em không xác nhận bố mẹ ntn nên không rõ, sau lúc thì bảo là bố mẹ nghèo, giờ lại bảo bố mẹ có quyền nhưng ít tiền :D thì chắc không phải giờ Dậu rồi. Như bố mẹ chị làm nông dân cày quốc mới nghẻo nhỉ - Ls giờ Thân: mệnh có tuế phá răng hư hay xấu --> vàng cũng xấu nhỉ mệnh có đế vượng nên lưng dày. trước chị thấy đế vượng+sát tinh nên hỏi em là lưng có tôm hay có tỳ vết gì nên đoán bừa CHỊ SAI1 like
-
Bé chưa nói cho lão biết lời giải của lão ở trên có những điểm nào đúng bé đánh dấu vào lão mới bit chứ ?1 like
-
Muốn biết nó có phải "Theo cách bị ép buộc" hay không thì thuynga6868 phải xem nó có thỏa mãn điều kiện của "Cách bị ép buộc " hay không chứ. Sau đây là định nghĩa của tôi về "Cách bị ép buộc theo Tài hay Quan " như sau: "4 - Cách bị ép buộc theo Tài hay Quan Sát (xem ví dụ số 205). (Nếu Thân nhược mà Nhật can ở Tử, Mộ hay Tuyệt ở lệnh tháng còn bị khắc gần (bị can trụ tháng hay trụ giờ khắc) hay trực tiếp (cùng trụ) nhưng Nhật can, Can chủ khắc hay chi trụ ngày không ở trong tổ hợp cũng như Kiêu Ấn có nhiều nhất một can hay một chi có ít hơn 6 đv trong vùng tâm thì tứ trụ đó thuộc "Cách bị ép buộc", khi đó dụng thần là Tài hay Quan Sát (tức nó là cách bị ép buộc theo Tài hay Quan Sát) nếu nó có điểm vượng lớn nhất của năm hành trong vùng tâm và số điểm này phải lớn hơn Kiêu Ấn và Thân ít nhất 5 điểm vượng nếu nó nắm lệnh, 10 điểm vượng nếu nó không nắm lệnh. Riêng nếu nó là cách bị ép buộc theo Quan Sát thì trong tứ trụ chỉ có thể có nhiều nhất một can hay một chi Thực Thương và nó phải ở tử, mộ hay tuyệt tại lệnh tháng và nếu Quan Sát không nắm lệnh thì nó phải bị khắc gần hay trực tiếp.)" Thân chào.1 like
-
mẹ cháu có ám bênh gì có liên quan đến buồng trứng ,tử cung và phải bị cắt bỏ / cháu có triệu chứng nào về bệnh tim như tim thòng lớn tim ?1 like
-
Ôm về đánh bác á <_<1 like
-
1 like
-
@chú gà trống Em cảm ơn anh Thiên Đồng, nhờ anh xem cho em. Đặt câu hỏi như sau: Tuổi gì: 23h30 phút ngày 24 tháng 10 năm 1987 (dương lịch) Hỏi vào ngày 27 tháng 5 năm 2011 lúc 18h14 phút dương lịch. Khai Xich khẩu, Hưu tiểu cát. Câu hỏi 01: Nay em có đầu tư làm ăn, Nó có mang lại lợi nhuận cho em không ạ ? Hòa vốn là may mắn nhất. Câu hỏi 02: Em có hợp với việc đầu tư vào kinh doanh không ạ? năm nay thì chưa được. Câu hỏi 03: Em làm nghề gì thì tốt? Chủ nhà hàng, thầy giáo, kỹ thuật công nghệ tin học... Chúc bác có nhiều khác. @nhkndc Cháu chào Chú Thiên Đồng. - Tuổi: Mậu Thìn (20/10/1988 dương lịch) - Hỏi vào 28-5-2011(dương lịch) lúc 12:19PM, tử lưu niên Câu 1: Cháu sắp phải đối đầu với kỳ thi tốt nghiệp vào tháng 6, vậy chú Thiên đồng xem giúp cháu có thể vượt qua và đạt kết quả tốt không ạ? - Thị đợt 2 hoặc thi lại. Câu 2: Nếu tốt nghiệp xong, khoảng bao lâu cháu có được việc làm ạ? Việc có tốt không ạ? - tốt nghiệp xong 2 tháng sau có việc. Công việc dể va chạm, không tốt lắm. Câu 3: Cháu đang có yêu một người sinh năm đinh mão, cháu và người này hay cãi nhau lắm. cháu xin hỏi chú cháu và người này có thể tiến xa hơn nữa không ạ? -Nên cũng cố, vun vén từ nay. Cháu cảm ơn chú Thiên đồng. @ Duy Đạt Cháu chào chú ạ, Tuổi: Nhâm Thân Hỏi vào ngày 28/05/2011 (dương lịch) lúc 13h25PMkinh tốc hỷ Câu 1: Cháu sắp thi đại học vào tháng 7 tới, cháu muốn hỏi chú xem cháu thi cử có tốt đẹp không. - khá vất vả, nhưng cũng qua một cách tốt đẹp. Câu 2: Nếu cháu đỗ thì cháu có cảm thấy thích thú với việc học ở trường mới không. - Rất hợp. Câu 3: Bác xem giúp cháu xem gia đình cháu có hạn gì trong tháng 6,7 tới không. - Không có. Cháu xin hết và cảm ơn chú ạ.:) @ chuottaki Anh Thiên Đồng ! em cũng có 1 vấn đề nhờ anh tư vấn giúp: Tuổi gì: Giáp Tý Hỏi vào ngày 29 tháng 5 năm 2011 lúc 18h49 phút dương lịch. Câu hỏi 01: Mai em dự tính mua máy tính liệu có mua được máy như ý không. từ ngày hỏi là 1 tính tới đến 3, sau 3 ngày mới mua được như ý. Cám ơn anh @Blue Cloud Nhờ Thiên Đông Luận quẻ dùm cho Blue Cloud Tuổi .Đinh mùi ngày 29 tháng 5 năm 2011 .vào lúc 20h 10 phút, thuong đại an 1 -Nhờ Thiên Đông xem dùm cho BC có xin được việc trong thời gian tói không.? tháng 10 âm hoặc tháng 2 âm năm sau có việc. Có thể là tháng 10 âm. 2-Công việc hiện tại có tiến triển được không? - Ì ạch rồi cũng xong. 3-dự định đi xa có tốt không? Nên đi xa sẽ tiến triển hơn nhiều .chúc Thiên đồng được vạn sự như ý ,vui vẻ và hạnh phúc . @lidasg Nhờ THIÊN ĐỒNG tư vấn giúp. Tôi đang tiến hành xin việc cho chú em sinh năm nhâm tý. 1/ Tôi xin có thành công không ? - Nhất là lần thứ 2 mới thành công. 2/ Chú ấy và g/đ có chịu đi không (nếu xin được) sẽ do dự một lúc rồi cũng chịu đi. 3/ Công việc của chú ấy sắp tới như thế nào , có thuận lợi hay khó khăn gì không ? Nhiều đố kị, lắm cạnh tranh, lại có kẻ tọc mạch nên giữ ý tứ lời lẽ. Cảm ơn THIÊN ĐỒNG nhiều nhiều @datvietnam Gửi anh Thiên Đồng. Em có một số câu hỏi cho năm sau. Tuổi: Ất Sửu. Hỏi vào ngày 30 tháng 5 năm 2011 vào lúc 18h 5 phút dương lịch. sinh vo vong Câu hỏi 1: Em dự định năm sau đi thi để nâng cao kiến thức, nếu em đi thi có thành công không? Chưa thành công Câu hỏi 2: Năm sau em có gặp được "nửa còn lại" không? Cũng chưa luôn. hic @pepsi - Tuổi: Giáp Tý - 1984 - Hỏi vào: 30-05-2011 - lúc 20h04 phút, thương đại an - Câu hỏi 1: Pepsi đang yêu đơn phương 1 người( có thể là tay 3 luôn, vì có cô khác nhảy dzô giành iu dzí pepsi nữa ), không biết người này có tình cảm gì với Pepsi hok hay là đã yêu cô kia rồi (để Pepsi còn biết đường mà rút lui )? Chuyện tình này sẽ tan rả, vì người kia hong có tình cảm, chỉ quen cho đỡ buồn thôi - Câu hỏi 2: Năm nay Pepsi có thể có người yêu không? Có thể có, khoản tháng 8 âm. - Câu hỏi 3: Năm nay tình hình công việc của pepsi thế nào? Có vẻ sáng sủa hơn một tí, nhưng còn nhiều điều lo. Chưa đâu ra đâu, những cũng không đáng nguy. @silvia chào anh Thiên Đồng,mong anh xem giúp em!!! _Em là nữ năm Canh Thân Hỏi vào ngày 2-6-2011 vào lúc 3h21 hưu tốc hỷ _Muốn hỏi năm nay 2 vợ chồng có đoàn tụ được không,vào khoảng tháng nào,( hiện đang xa nhau) Chưa được, khoản tháng 10 âm thì đoàn tụ. _Công việc hiện tại có tốt không,liệu có gì thay đổi không? Công việc hiện tại có thuận lợi, mặc dù hơi cực hay phiền. sẽ có sự thay đổi, tháng 9 âm. Cảm ơn anh rất nhiều :) Thiên Đồng1 like
-
Hi Tuý lão vác rìu thì phải theo chứ ha; Bên HC nóng quá cứ chờ mưa để có vần nhiều hơn, Nghe Túy lão nhớ thơ mà ham ghê Nay vô tình trời chuyển có được cơn mưa cho đất và cây cỏ hồi sinh nên HC có vần đem lên cho Tuý lão đở nhớ nha hihihi Nắng đã đi rồi mưa đến êm Nhẹ ru trong giấc ngủ êm đềm Mưa rơi cho ướt vành khoé mắt Cho gió đợi chờ đón chân em Năm tháng qua đi trong nổi nhớ muộn phiền tiếc nuối chỉ trong mơ Sao không lên tiếng cho tình lỡ Lệ vướng mi người với tiếng thơ HC 4 juin 20111 like
-
Lão say này lại nghĩ cô bé sinh giờ Mùi. Sinh vào đất thiên la nên nhỏ hay dặt dẹo sinh mãi ko chịu chui ra. Xuất tướng nhập Tướng nên hay ra lệnh cho người yêu ( sau này cướp quyền chồng).. cha khó tính hơn mẹ vì cô bé đau hợp cha nên cảm thấy thế. Là cô bé khá hăng hái trong việc kiếm tiền , Chủ động tìm cách làm ra tiền và rất chặt chẽ nhưng đôi khi hay tiêu hư hao vì mối dây tơ tình và có khi vào việc không đâu. Họ hàng hiếm người ( ở đây hiểu là nữ nhiều mà nam ít) và trong họ có người nữ hoang thai hoặc lấy người cùng dòng họ. Nói chung dòng nữ trong họ khá xinh1 like
-
Đê nghị anh em ban kỹ thuật cảnh giác tối đa. Chép tất cả dữ liệu trang web và diễn đàn để bảo vệ dữ liệu. Tôi cho rằng đây là việc cần làm thường xuyên trong mọi hoàn cảnh.1 like
-
Với lá số giờ Tuất, công danh lẹt đẹt nếu làm trong công chức nhà nước chức vụ nhỏ thấp, cung tài khá tốt buôn bán may mắn kiếm tiền nhanh chóng, sau có cơ hội chuyển sang làm kinh tế. Chồng sau có dạng người hơi cao, mặt hơi dài đầy, cằm vuông hay chẻ, chân mày đậm tóc dày có râu quai nón, bụng hơi to do uống bia rượu nhiều, người khỏe mạnh sức vóc, tính nóng nảy ham chơi bời nhậu nhẹt lại hay ghen và hay choảng nhau với vợ, khi cưới có vài cản trở hay cưới chạy tang. Nhìn lá số của bạn không biết đc cha mẹ có phục hồi hay không, phải có lá số của họ...1 like
-
Đúng, đúng mong Ban quản trị lập phương án tiếp đón đội chơi xấu này.1 like
-
Chào thuynga6868! Bán hợp Mùi trụ năm với Mão trụ tháng hóa Mộc thành công nhưng bị phá cả cục lẫn hợp bởi Dậu trụ ngày xung gần. Trong Tứ Trụ bất kể lục hợp hay bán hợp hóa cục hay không hóa cục đều bị phá tan nếu các chi xung nhau gần là Tý với Ngọ hoặc Dậu với Mão. Còn nếu Tý, Ngọ, Mão, Dậu xung cách ngôi hay các chi khác xung nhau gần (hoặc cách ngôi) thì phải tính lực xung phải nhỏ hơn lực hợp thì tổ hợp đó mới không bị phá (vào chương trình trung cấp sẽ học cách tính các lực này). Chú ý : Nếu chỉ xét thiên khắc địa xung thì 2 trụ bất kỳ trong Tứ Trụ thiên khắc địa xung với nhau luôn luôn phá được lục hợp hay bán hợp không hóa và chỉ phá được cục nhưng vẫn còn hợp (ở chi của nó) nếu nó hóa được cục (nghĩa là khác với xung của địa chi nếu nó phá được là phá cả cục và hợp còn thiên khắc địa xung thì muốn phá cả cục và tổ hợp thì phải cần tới ít nhất 2 thiên khắc địa xung vào hóa cục đó. Thân chào.1 like
-
Tiết Đoan ngọ năm nay, cũng đầy đủ bánh trái, bánh ngọt, hoa quả, ... và không khí vui tươi của hoa phượng và bằng lăng ngập tràn trên phố. Tỷ muội TP ngồi hàn huyên ăn bánh uống trà. Trà ngon, nhạc du dương, bánh trái cũng ngon.... Nay thấy tài Túy Lão đoán Binladen quả là phi phàm, sẵn tiện bình trà Thiết Quan Âm, TP xin kính lão một tách. Trà nóng bỏng tay. Vẫn biết Túy Lão mê rượu hơn trà, nhưng ngày hè nóng nực, một ngụm trà ngon chắc cũng đỡ khát. Xin lão chớ chê cười. Núi cao lộng gió bước chán chê Kìa ai đang hát khúc "ngu hề' Thong dong, tĩnh tại ngân nga mãi Há chẳng hơn bao kẻ dưới kia Kính lão Tiểu Phương1 like
-
- công danh sự nghiệp long đong không ra gì, công việc thường hay thay đổi nay chổ nầy mai chổ nọ ,ít có khi làm nơi nào được lâu bền công danh phú quí như đám mây nổi vật vờ ,phải ngoài 45t mới bắt đầu ổn định và về già mới sung túc và an nhàn ,cung phúc không được tốt nên sớm xa gia đình càng sớm càng tốt. - Tài bạch: tốt, sau kiếm được nhiều tiền, nhưng kiếm được tiền cũng vất vả cạnh tranh nhiều, đôi khi gặp họa vì tiền. Nhưng cũng qua 45t mới bắt đầu khá lên, nên theo kinh doanh - Vợ: nên muộn kết hôn để gia đạo được trọn vẹn nếu không cũng 2-3 độ buồn thương, vợ dáng người thấp, mặt tròn da hơi xám, đầy đặn, mặt hơi buồn mắt có quầng thâm, hiền lành nhân hậu, tháo vát, tính đa cảm dễ xúc động, vơ do có người mai mối yêu nhau mà lấy nhau. - Con cái: 1-2 con, khó nuôi con, con lớn lên nên người nhưng hay xung khắc với cha mẹ. Góp ý đôi chút cho em, chờ bác haithienha xem cho chính xác nhé! Kính mong bác sửa bài giúp cháu!1 like
-
1 like
-
Ai cũng buồn vì có cung số nào đó của mình ko đẹp, nhưng thực sự không ai có đủ 12 cung số đẹp huy hoàng cả Ai cũng buồn vì mình không mau nổi tiếng và tài năng, nhưng nhìn những ngôi sao đương đại thì hiện nay mấy đĩa CD các bé hát hò đó đã lớn, vậy họ có còn được hâm mộ như lúc còn bé không? Ở VN mọi người có nhiều nổi tiếng đương đại để mọi người chiêm nghiệm, ko tiện nêu ra, nhỡ họ đọc xong lại kéo đổ diễn đàn thì khổ nhiều người. Trên thế giới có thể kể ra vài người đình đám có thể nêu vô tư vì nhiều khả năng họ chẳng biết mình nói gì về họ (toàn sự thật thôi mà) Michael Jackson sống là thế, chết là thế, có ai muốn như anh? Võ sĩ thép Mike Tison đến già mà vẫn có kẻ muốn thách đấu để 1 lần đứng trên đầu người vô địch một thời. Ai muốn được như anh không? Vua bóng đá PeLe chưa bao giờ đoán được đội vô địch, dù ở vòng trung kết. Buồn nhỉ. Thần đồng bóng đá Maradona nghiện ma túy đến độ lấy đầu con gái ra để thề là không nghiện hút mà vẫn hút hít v.v... Rất nhiều người tài đều chỉ có 1 thời và nếu không có sự điều chỉnh bản thân thì sẽ không có con đường tốt trong tương lai. Xem số là để biết ứng xử sao cho hợp lẽ đời và không hổ thẹn với lương tâm. Chứ không phải là để cải số hay thay đổi số phận hay làm sai đi lịch sử. Nếu trước kia tầu Titanic không chìm (trước đó đã có tiên đoán đến chuyện này và nêu đích danh cái tên Titanic) thì ngày nay nó đã ngao du khắp nơi với hàng ngàn lượt khách. Và người ta sẽ không thể tìm ra Vi khuẩn có thể phân hủy Thép (Thép cứng hơn Sắt do đã được bổ xung nhiều hợp chất tăng cứng Si, C, N, Ni...) Cái gì cũng có nguyên do sinh tồn của nó, cái chết của sinh vật này là sự sống của sinh vật khác. Giữa sinh và diệt là ranh giới mong manh.1 like
-
Nếu có chồng rồi thì là điềm sanh con quí. Nếu chổng chừa thì là điềm lên quan tiến chức . Nếu còn đi học hay đang thi cử thì chắc đậu cao. Nếu đang ao ước điều gì thì sở cầu được toại.1 like
-
Bài này khá dài nhưng tôi thích phần đoạn đánh dấu (Nghiêng và đậm) Tài liệu : Lê Duẩn nói về Trung Quốc Bùi Xuân Bách Theo talawas - Lời giới thiệu: Tài liệu dưới đây được dịch từ cuốn Đằng sau tấm màn tre - Trung Quốc, Việt Nam và Thế giới ngoài châu Á (Behind the Bamboo Curtain - China, Vietnam, and the World beyond Asia), do Priscilla Roberts biên tập, Trung tâm Woodrow Wilson và Đại học Stanford xuất bản, 2006. Phần III chương 14 của cuốn sách có tiêu đề "Lê Duẩn và sự đoạn tuyệt với Trung Quốc". Phần này gồm bài giới thiệu khá dài (14 trang, từ trang 453 đến 467) của Tiến sĩ Stein Tønnesson và bản dịch tài liệu này ra tiếng Anh của Christopher E. Goscha (20 trang, 467-486). Tiến sĩ Stein Tønnesson là học giả nghiên cứu về thời kỳ Chiến tranh lạnh, trong đó có mối quan hệ giữa Việt Nam với các cường quốc Mỹ, Liên Xô, Trung Quốc trong giai đoạn này. Ông hiện đang là Giám đốc Viện nghiên cứu hòa bình quốc tế, Oslo, Na uy và cũng là tác giả cuốnViệt Nam 1946: Chiến tranh đã bắt đầu ra sao, mà anh Vũ Tường đã giới thiệu trong bài điểm sách đăng trên talawas blog. Christopher E. Goscha hiện đang giảng dạy môn Lịch sử tại American University và Trường Quốc tế ở Paris. Ông là đồng Giám đốc Nhóm nghiên cứu Việt Nam đương đại, Trường Khoa học Chính trị, Paris. Gần đây ông có tác phẩm đã in "Mậu dịch vùng biên giới Việt Nam với Hoa Nam thời đầu chiến tranh" (Asian Survey, 2000) và đã trình luận án về đề tài Bối cảnh châu Á của cuộc chiến Pháp-Việt tại Trường Cao đẳng thực hành, thuộc Viện Đại học Sorbonne. Bài giới thiệu của Stein Tønnesson có khá nhiều nhận định sắc sảo và chính xác. Rất tiếc là không đủ thời gian để dịch ra giới thiệu với các bạn, nhưng các bạn có thể tham khảo bản tiếng Anh tại địa chỉ sau: http://www.wilsoncen...w_Ev_CWAsia.pdf (trang 273-288). Lẽ ra tài liệu từ tiếng Việt, đã được dịch sang tiếng Anh, thế thì còn dịch lại ra tiếng Việt làm gì. Vấn đề là ở chỗ, như Stein Tønnesson đã nhận xét: "Cho đến giờ, rất ít tài liệu thuộc loại này được phía Việt Nam cho phép các học giả tiếp cận." Vậy thì trong khi chờ đợi tài liệu được bạch hóa, ta dịch ra để cùng đọc, tuy không thể chính xác bằng bản gốc, nhưng cũng có thể cung cấp cho ta một số thông tin nhất định. Cũng có bạn đã viết rằng: "Vì bạn dịch tác phẩm từ một ngôn ngữ này sang một ngôn ngữ khác, bạn không bao giờ dịch ngược một tác phẩm trở về ngôn ngữ nguồn. Không ai làm việc vớ vẩn ấy." Nhìn chung thì đúng, tưởng như tiên đề, nhưng thực ra cũng có những lệ ngoại như trong trường hợp này. Việc "tam sao" này ắt là "thất bổn", chẳng hạn như bản tiếng Anh dùng chữ "we" thì trong bản gốc có thể là "chúng ta", "chúng tôi" mà hai từ này nội hàm cũng đã khác nhau (không hay có bao gồm người đối thoại hoặc người nghe), lại cũng có thể là phe ta, quân ta, dân ta v.v... nên chỉ có thể dựa vào ngôn cảnh mà phỏng đoán. Stein Tønnesson cũng đã chỉ ra: "Chúng ta được biết, Lê Duẩn rất ít khi tự mình chấp bút và tài liệu mang phong cách khẩu ngữ (khiến cho việc dịch cực kỳ khó khăn). Rất có thể đây là bản thảo Lê Duẩn đọc cho thư ký ghi, hoặc những đoạn chi tiết do một cán bộ cấp cao dự buổi nói chuyện này ghi lại." Christopher E. Goscha đã phát hiện tài liệu này trong Thư viện Quân đội ở Hà Nội, chép tay lại và dịch ra tiếng Anh. Cũng theo Stein Tønnesson: "Văn bản không đề ngày tháng, và tên tác giả chỉ cho biết là "đồng chí B". Dù sao, nội dung tài liệu cho ta thấy, nó được viết năm 1979, có lẽ vào quãng thời gian giữa cuộc tấn công của Trung Quốc vào Bắc Việt Nam tháng 2-1979 và thời điểm phát hành cuốn Sách trắng của Bộ Ngoại giao Việt Nam về mối quan hệ Việt - Trung ngày mồng 4 tháng 10 cùng năm. Dường như văn bản được soạn chỉ ít lâu sau quyết định ngày 15 tháng 3-1979 của Đặng Tiểu Bình ngừng cuộc tấn công trừng phạt Việt Nam và rút quân về nước, nhưng trước khi Hoàng Văn Hoan đào thoát sang Trung Quốc tháng 7-1979." Nếu tên tác giả chỉ ghi là "đồng chí B" thì sao lại dám khẳng định là Lê Duẩn? Bài nói chuyện của "đồng chí B" có cho ta biết rằng, trong những cuộc họp của Bộ Chính trị Đảng Lao động Việt Nam, ông ta được gọi là anh Ba, một bí danh mà mọi người đều biết là của Lê Duẩn. Tài liệu cũng nói nhiều đến những cuộc họp cấp cao với phía Trung Quốc trong đó có cả Mao, Chu Ân Lai, Đặng Tiểu Bình, khi đó nhân vật B này thường xưng tôi và đại diện cho phía Việt Nam một cách đầy quyền uy như thế, hẳn chỉ có rất ít người. Một nhận xét khác của Stein Tønnesson là "những điều Lê Duẩn nói ra (trong năm 1979) rõ ràng mang sắc thái tức giận", nhưng về thái độ của Lê Duẩn thì "một nét ấn tượng của tài liệu này là sự thẳng thắn, bộc trực và cách tác giả đưa vấn đề ra như là một cá nhân." Ta đều biết vai trò và vị trí của ông trong Đảng cũng như trong các sự kiện từ khi được cử làm Bí thư thứ nhất Đảng Lao động Việt Nam rồi Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam sau này. Stein Tønnesson cũng cho rằng khi Lê Duẩn xưng tôi với Hồ Chí Minh thì đó là thái độ có phần xấc xược, nhưng người dịch không nghĩ như vậy. Nếu bạn đã đi nhiều vùng trên đất nước ta, hoặc được tiếp xúc với nhiều người từ những địa phương khác nhau tới, bạn sẽ thấy đó chỉ là một tập quán ngữ dụng của một số nơi chứ không phải là hỗn hào hay xấc xược. Hoặc cũng có đoạn, khi nói chuyện với Mao, Lê Duẩn cũng dám "ăn miếng trả miếng", nhưng người dịch hoài nghi chuyện này, chúng ta cần phối kiểm với những tài liệu khác nữa. So với cuốn Sách trắng của Bộ Ngoại giao nước CHXHCN Việt Nam, Sự thật về quan hệ Việt Nam - Trung Quốc trong 30 năm qua, công bố ngày mồng 4 tháng 10-1979, tài liệu này cũng không có nhiều điểm khác biệt, trừ một số tình tiết về cách suy nghĩ và ứng phó của phía Việt Nam. Dẫu sao, theo thiển ý của tôi, thì đây cũng là một tài liệu quý. Nó cho ta thấy việc ra đời của cuốn Sách trắng đã được chỉ đạo từ cấp cao nhất. Vì thời gian có hạn, lại dịch ngược lại từ tiếng Anh ra Việt trong khi ngôn ngữ nguồn đã là tiếng Việt, chắc chắn bản dịch còn nhiều thiếu sót. Người dịch cũng chỉ mong muốn một chữ "tín", mà chưa dám nghĩ đến "đạt, nhã". Mong các bạn thông cảm và đóng góp ý kiến cho. Chúng tôi xin chân thành cảm tạ. Xin lưu ý: - Dấu ngoặc vuông [ ] là của Christopher E. Goscha. - Chúng tôi vẫn giữ nguyên những con số của ghi chú cho phù hợp với trong sách. TBT Lê Duẩn *** Đồng chí B nói về âm mưu chống Việt Nam của bè lũ phản động Trung Quốc Nói chung, sau khi ta đã thắng Mỹ thì không còn tên đế quốc nào dám đánh ta nữa. Chỉ có những kẻ nghĩ rằng, họ có thể đánh và dám đánh chúng ta, là bọn phản động Trung Quốc. Nhưng nhân dân Trung Quốc hoàn toàn không muốn như vậy. Tôi không rõ bọn phản động Trung Quốc này còn tồn tại bao lâu nữa. Dẫu sao, chừng nào bọn chúng còn đó thì chúng sẽ tấn công ta như chúng vừa làm gần đây [vào đầu năm 1979]. Nếu chiến tranh đến từ phương Bắc thì các tỉnh [bắc Trung bộ] Nghệ An, Hà Tĩnh và Thanh Hóa sẽ trở thành căn cứ cho cả nước. Đó là những căn cứ vững chắc nhất, tốt nhất và mạnh nhất không gì so sánh được. Vì nếu như vùng đồng bằng [bắc bộ] vẫn liên tục căng thẳng như vậy thì tình hình sẽ hết sức phức tạp. Hoàn toàn không phải là chuyện đơn giản. Nếu không có nhân dân Việt Nam thì sẽ chẳng có ai dám đánh Mỹ, bởi vì lúc Việt Nam đang đánh Mỹ thì cả thế giới còn lại sợ Mỹ...(25) Mặc dầu Trung Quốc đã giúp [bắc] Triều Tiên, nhưng đó chỉ vì mục đích bảo vệ sườn phía Bắc của họ mà thôi. Sau khi chiến tranh chấm dứt [ở Triều Tiên] và áp lực chuyển sang Việt Nam, ông ta [có lẽ ám chỉ Chu Ân Lai như những đoạn tiếp theo sẽ gợi ý] nói rằng, nếu như Việt Nam tiếp tục chiến đấu thì họ sẽ phải tự lo liệu lấy. Ông ta sẽ không giúp nữa và đã gây sức ép buộc chúng ta phải ngừng đấu tranh. Khi ta ký Hiệp định Giơ ne vơ, chính Chu Ân Lai là người đã chia cắt nước ta ra làm hai [phần]. Sau khi nước ta bị chia thành hai miền Bắc và Nam như vậy, cũng chính ông ấy lại ép chúng ta không được đụng chạm gì đến miền Nam. Họ cấm ta vùng lên [chống lại Việt Nam Cộng hòa được Mỹ ủng hộ]. [Nhưng] họ đã không làm chúng ta sờn lòng. Khi tôi vẫn còn đang ở trong Nam và đã chuẩn bị phát động chiến tranh du kích ngay sau khi ký Hiệp định Giơ ne vơ, Mao Trạch Đông đã nói với Đảng ta rằng, chúng ta cần ép các đồng chí Lào chuyển giao ngay hai tỉnh đã giải phóng cho chính phủ Viên Chăn (26). Nếu không Mỹ sẽ tiêu diệt họ, một tình huống hết sức nguy hiểm [theo quan điểm Trung Quốc]. Việt Nam lại phải làm việc ngay lập tức với phía Mỹ [về vấn đề này]. Mao đã bắt ta phải làm như vậy và chúng ta cũng đành phải làm như vậy (27). Rồi sau khi hai tỉnh giải phóng của Lào đã được bàn giao cho Viên Chăn, bọn phản động Lào ngay lập tức bắt Hoàng thân Su-pha-nu-vông. Phía các đồng chí Lào có hai tiểu đoàn lúc ấy đang bị bao vây. Hơn nữa họ chưa sẵn sàng chiến đấu. Sau đó một tiểu đoàn đã vượt thoát [khỏi vòng vây]. Khi đó tôi đưa ra ý kiến là phải chấp nhận cho các bạn Lào phát động chiến tranh du kích. Tôi mời phía Trung Quốc đến để thảo luận việc này với ta. Tôi nói: "Các đồng chí, nếu các anh tiếp tục gây sức ép với Lào như thế thì lực lượng của họ sẽ tan rã hoàn toàn. Bây giờ họ phải được phép tiến hành đánh du kích". Trương Văn Thiên (28), người trước kia đã từng là Tổng Bí thư [Đảng Cộng sản Trung Quốc] và có bí danh là Lạc Phủ, đã trả lời: "Vâng, thưa các đồng chí, điều các đồng chí nói là đúng. Chúng ta hãy cho phép Tiểu đoàn Lào ấy được đánh du kích". Tôi hỏi Trương Văn Thiên ngay lập tức: "Các đồng chí, nếu các đồng chí đã cho phép Lào tiến hành chiến tranh du kích, thì đâu có gì đáng sợ nếu phát động chiến tranh du kích ở miền Nam Việt Nam. Điều gì đã làm cho các đồng chí phải sợ hãi đến nỗi các đồng chí lại ngăn cản chúng tôi?" Ông ấy [Trương Văn Thiên] trả lời: "Không có gì phải sợ cả!" Đó là điều Trương Văn Thiên đã nói. Tuy nhiên Hà Vĩ, đại sứ Trung Quốc tại Việt Nam khi ấy, [và] có mặt lúc đó cũng nghe thấy những điều vừa nói. Ông ta đã đánh điện về Trung Quốc [báo cáo những gì đã trao đổi giữa Lê Duẩn và Trương Văn Thiên]. Mao trả lời ngay lập tức: "Việt Nam không thể làm như vậy được [phát động chiến tranh du kích ở miền Nam]. Việt Nam nhất định phải trường kỳ mai phục!" Chúng ta quá nghèo. Làm sao ta có thể đánh Mỹ nếu như chúng ta không có Trung Quốc là hậu phương vững chắc? [Do đó], chúng ta đành nghe theo họ, có phải không? (29) Dẫu sao thì chúng ta vẫn không nhất trí. Ta bí mật tiến hành phát triển lực lượng của ta. Khi [Ngô Đình] Diệm kéo lê máy chém đi khắp các tỉnh miền Nam, ta đã ra lệnh tổ chức lực lượng quần chúng để chống chế độ này và giành lại chính quyền [từ tay chính phủ Diệm]. Chúng ta không cần để ý đến họ [Trung Quốc]. Khi cuộc đồng khởi giành chính quyền đã bắt đầu, chúng tôi sang Trung Quốc gặp Chu Ân Lai và Đặng Tiểu Bình. Đặng Tiểu Bình nói với tôi: "Các đồng chí, bây giờ sai lầm của các anh thành việc đã rồi, các anh chỉ nên đánh ở mức độ trung đội trở xuống." Đấy là một kiểu ràng buộc mà họ muốn áp đặt lên ta. Tôi nói [với Trung Quốc]: "Vâng, vâng! Tôi sẽ thực hiện như vậy. Tôi sẽ chỉ đánh ở mức trung đội trở xuống". Sau khi chúng ta đánh và Trung Quốc nhận ra rằng chúng ta đã chiến đấu có hiệu quả, Mao đột ngột có đường lối mới. Ông ta nói rằng trong khi Mỹ đánh nhau với ta, ông ấy sẽ mang quân đội [Trung Quốc] vào giúp ta làm đường. Mục đích chính của ông ấy là tìm hiểu tình hình Việt Nam để sau này có thể đánh ta và từ đó bành trướng xuống Đông Nam Á. Không còn lý do nào khác. Chúng ta biết vậy nhưng phải chấp nhận [việc đưa quân Trung Quốc vào miền Bắc Việt Nam]. Chuyện này thì cũng được. Họ quyết định đưa quân vào. Tôi chỉ yêu cầu là họ đưa người không thôi, nhưng quân đội họ vào mang cả súng ống, đạn dược. Tôi lại đành phải đồng ý. Sau đó ông ấy [Mao Trạch Đông] bắt ta tiếp nhận hai vạn quân, đến để làm đường từ Nghệ Tĩnh vào Nam. Tôi từ chối. Họ vẫn liên tục yêu cầu nhưng tôi không thay đổi ý kiến. Họ bắt tôi phải cho họ vào nhưng tôi không chấp nhận. Họ tiếp tục gây áp lực nhưng tôi vẫn không đồng ý. Các đồng chí, tôi đưa ra những ví dụ này để các đồng chí thấy được âm mưu lâu dài của họ là muốn cướp nước ta, và âm mưu của họ xấu xa tới chừng nào. Sau khi Mỹ đưa vài trăm ngàn quân vào miền Nam, chúng ta đã tiến hành Tổng tiến công Mậu Thân 1968, buộc chúng phải xuống thang. Để đánh bại đế quốc Mỹ ta phải biết cách kéo địch xuống thang dần dần. Đó là chiến lược của ta. Chúng ta chiến đấu chống lại một kẻ địch lớn, có dân số hơn hai trăm triệu người và họ từng thống trị thế giới. Nếu ta không thể bắt họ xuống thang dần từng bước, thì ta sẽ lúng túng và không thể tiêu diệt kẻ thù được. Ta phải đánh cho chúng tê liệt ý chí để buộc chúng đến bàn đàm phán và không cho phép chúng đưa thêm quân vào. Khi đã đến lúc họ muốn đàm phán với chúng ta, Hà Vĩ viết thư cho ta nói: "Các anh không thể ngồi xuống đàm phán với Mỹ được. Các anh phải kéo quân Mỹ vào miền Bắc mà đánh chúng". Ông ta đã gây sức ép bằng cách đó, khiến chúng ta hết sức bối rối. Đó hoàn toàn không phải là chuyện đơn giản. Thật là mệt mỏi mỗi khi những tình huống tương tự [với Trung Quốc] lại xảy ra. Chúng ta đã quyết định rằng không thể làm theo cách đó được [về ý kiến của Hà Vĩ không nên đàm phán với Mỹ]. Ta đã ngồi xuống ở Paris. Ta đã kéo Mỹ xuống thang để đánh bại chúng. Trong khi đó Trung Quốc lại tuyên bố [với Mỹ]: "Nếu người không đụng đến ta thì ta cũng không đụng đến người. Muốn mang bao nhiêu quân vào Việt Nam, điều đó tùy theo các anh". Trung Quốc, theo ý của họ, đã làm như vậy và ép ta làm theo. Họ đã tích cực đổi chác với Mỹ và dùng ta làm con bài để mặc cả như thế đấy. Khi người Mỹ nhận ra rằng họ đã thua, ngay lập tức họ sử dụng Trung Quốc để xúc tiến việc rút quân ở miền Nam sao cho thuận lợi. Nixon và Kissinger đã đến Trung Quốc để thảo luận việc này. Trước khi Nixon đến Trung Quốc, [mục tiêu chuyến đi này của ông ta] nhằm giải quyết vấn đề Việt Nam theo chiều hướng có lợi cho Mỹ và giảm thiểu đến tối đa sự thất bại của họ, đồng thời cho phép ông ta lôi kéo Trung Quốc gần hơn về phía Mỹ, Chu Ân Lai đã đến gặp tôi. Châu nói với tôi: "Vào lúc này, Nixon sắp đến gặp tôi, chủ yếu là để thảo luận vấn đề Việt Nam, do đó tôi nhất định phải đến gặp đồng chí để bàn bạc." Tôi trả lời: "Thưa đồng chí, đồng chí có thể nói bất kỳ điều gì đồng chí muốn, nhưng tôi vẫn không hiểu. Đồng chí là người Trung Quốc; tôi là người Việt Nam. Việt Nam là đất nước của [chúng] tôi, hoàn toàn không phải là của các đồng chí. Đồng chí không có quyền phát biểu [về công việc của Việt Nam], và đồng chí không có quyền thảo luận [những chuyện đó với Mỹ] (30). Hôm nay, thưa đồng chí, tôi nói riêng với đồng chí một điều, mà thậm chí tôi chưa từng nói với Bộ Chính trị của chúng tôi, rằng các đồng chí đã đặt ra một vấn đề nghiêm trọng và vì vậy tôi cần phải nói: Năm 1954, khi Việt Nam chiến thắng ở Điện Biên Phủ, tôi đang ở Hậu Nghĩa. Bác Hồ đánh điện cho tôi, nói rằng tôi cần phải đi Nam để tổ chức lại [các lực lượng ở đó] và nói chuyện với đồng bào miền Nam [về việc này] (31). Tôi đi xe thổ mộ xuôi Nam. Dọc đường đồng bào đổ ra chào đón tôi vì họ nghĩ chúng tôi đã chiến thắng. Thật đau lòng xiết bao! Nhìn đồng bào miền Nam tôi đã khóc. Bởi vì sau đó Mỹ sẽ nhảy vào miền Nam và tàn sát đồng bào tôi một cách dã man. Vào tới nơi, tôi lập tức đánh điện cho bác Hồ yêu cầu được ở lại và không tập kết ra Bắc, để có thể tiếp tục chiến đấu mười năm nữa hoặc lâu hơn. [Tôi nói với Chu Ân Lai]: "Thưa đồng chí, đồng chí đã gây ra những khó khăn cho chúng tôi như vậy đấy [muốn nói đến vai trò của ông ta trong việc chia cắt Việt Nam tại hội nghị Giơ ne vơ năm 1954]. Đồng chí có biết thế không?" Chu Ân Lai đáp: "Tôi xin lỗi các đồng chí. Tôi đã sai. Tôi đã sai trong chuyện này [ám chỉ việc chia cắt Việt Nam tại Giơ ne vơ] (32). Sau khi Nixon đã đi thăm Trung Quốc, ông ta [Châu] lại sang Việt Nam một lần nữa để hỏi tôi về một số vấn đề liên quan đến cuộc chiến đấu trong Nam. Tuy nhiên tôi cũng nói ngay với Chu Ân Lai: "Nixon đã gặp các đồng chí. Chẳng bao lâu nữa họ [Mỹ] sẽ tấn công chúng tôi mạnh hơn". Tôi hoàn toàn không sợ. Cả hai bên [Mỹ và Trung Quốc] đã thỏa thuận với nhau nhằm đánh ta mạnh hơn. Ông ấy [Châu] đã không phản đối quan điểm này là không có cơ sở, và chỉ nói rằng: "Tôi sẽ gửi thêm súng ống đạn dược cho các đồng chí". Rồi ông ta nói [về sự e ngại một âm mưu bí mật giữa Mỹ và Trung Quốc]: "Không có chuyện đó đâu". Dẫu sao họ cũng đã thảo luận đánh ta mạnh hơn như thế nào, kể cả ném bom bằng B-52 và phong tỏa cảng Hải Phòng. Vấn đề rõ ràng là như vậy. Nếu Liên Xô và Trung Quốc không bất đồng với nhau thì Mỹ không thể đánh chúng ta một cách tàn bạo như chúng đã làm. Chừng nào hai nước [Trung Quốc và Liên Xô] còn xung đột thì người Mỹ sẽ không bị ngăn trở [vì sự phản đối của khối Xã hội chủ nghĩa thống nhất]. Mặc dầu Việt Nam đã có thể đoàn kết với cả hai nước Trung Quốc và Liên Xô, nhưng để làm việc này là hết sức khó khăn vì lúc đó chúng ta phải dựa vào Trung Quốc rất nhiều. Thời gian đó Trung Quốc hàng năm viện trợ cho ta nửa triệu tấn lương thực, cũng như súng ống, đạn dược, tiền bạc, chưa nói đến cả đô la nữa. Liên Xô cũng giúp ta tương tự như vậy. Nếu chúng ta không làm được điều đó [giữ gìn sự thống nhất và đoàn kết với họ] thì mọi chuyện có thể hết sức nguy hiểm. Hàng năm tôi phải sang Trung Quốc hai lần để trình bày với họ [ban lãnh đạo Trung Quốc] về các diễn biến ở trong Nam. Còn với Liên Xô, tôi không cần phải nói gì cả [về tình hình miền Nam]. Tôi chỉ nói chung chung. Khi làm việc với phía Trung Quốc, tôi phải nói rằng cả hai chúng ta đang cùng đánh Mỹ. Tôi đã đi (sang đấy) một mình. Tôi phải tham dự vào những chuyện đó. Tôi phải sang Trung Quốc và bàn bạc với họ nhiều lần như vậy với mục đích chính là thắt chặt quan hệ song phương [Trung Quốc và Việt Nam]. Chính vào lúc đó Trung Quốc ép chúng ta phải tách xa khỏi Liên Xô, cấm ta không được đi cùng với Liên Xô nữa (33). Họ làm rất căng thẳng chuyện này. Đặng Tiểu Bình, cùng với Khang Sinh (34), đến nói với tôi: "Đồng chí, chúng tôi sẽ giúp các anh vài tỷ (Nhân dân tệ) một năm. Các anh không được nhận gì từ Liên Xô nữa." Tôi không chấp nhận như vậy. Tôi nói: "Không, chúng tôi nhất định phải đoàn kết và thống nhất với toàn phe Xã hội chủ nghĩa." (35) Năm 1963, khi Nikita Khơrútxốp có sai lầm, Trung Quốc lập tức ra Cương lĩnh 25 điểm và mời Đảng ta đến và góp ý kiến. Anh Trường Chinh và tôi cùng đi với một số anh em khác. Trong khi bàn bạc, họ [Trung Quốc] lắng nghe ta chừng mười điểm gì đó, nhưng khi tới ý kiến "không xa rời phe Xã hội chủ nghĩa" (37) thì họ không nghe nữa... Đặng Tiểu Bình nói: "Tôi chịu trách nhiệm về văn bản của chính tôi. Tôi xin ý kiến các đồng chí nhưng tôi không chấp nhận điểm này của các đồng chí." Trước khi đoàn ta về nước, Mao có tiếp anh Trường Chinh và tôi. Mao ngồi trò chuyện cùng chúng tôi và đến cuối câu chuyện ông ta tuyên bố: "Các đồng chí, tôi muốn các đồng chí biết việc này. Tôi sẽ là Chủ tịch của 500 triệu bần nông và tôi sẽ mang một đạo quân đánh xuống Đông Nam Á." (38) Đặng Tiểu Bình cũng ngồi đó và nói thêm: "Đó chủ yếu là vì bần nông của chúng tôi đang ở trong một hoàn cảnh hết sức khó khăn!" Khi chúng tôi đã ra ngoài, tôi nói với anh Trường Chinh: "Anh thấy đấy, một âm mưu cướp nước ta và cả Đông Nam Á. Bây giờ chuyện đã minh bạch." Họ dám ngang nhiên tuyên bố như vậy. Họ nghĩ chúng ta không hiểu. Rõ ràng là không một phút nào họ không nghĩ tới việc đánh Việt Nam! Tôi sẽ nói thêm để các đồng chí có thể thấy rõ hơn tầm quan trọng quân sự của việc này. Mao hỏi tôi: - Lào có bao nhiêu cây số vuông? Tôi trả lời: - Khoảng 200 nghìn [cây số vuông]. - Dân số của họ là bao nhiêu? [Mao hỏi] - [Tôi đáp:] Gần ba triệu. - [Mao nói:] Thế thì cũng không nhiều lắm! Tôi sẽ mang người của chúng tôi xuống đấy! - [Mao hỏi:] Thái Lan thì có bao nhiêu cây số vuông? - [Tôi trả lời:] Khoảng 500 nghìn. - Và có bao nhiêu người? [Mao hỏi] - Gần 40 triệu! [Tôi đáp] - Trời ơi! [Mao nói], tỉnh Tứ Xuyên của Trung Quốc có 500 nghìn cây số vuông mà có tới 90 triệu dân. Tôi sẽ lấy thêm một ít người của chúng tôi đi xuống đấy nữa [Thái Lan]! Đối với Việt Nam, họ không dám nói thẳng về việc di dân như vậy. Tuy nhiên, ông ta [Mao] nói với tôi: "Các đồng chí, có thật người Việt Nam đã chiến đấu và đánh bại quân Nguyên không?" Tôi nói: "Đúng." "Thế có thật là các anh cũng đánh bại cả quân Thanh nữa phải không?" Tôi đáp: "Đúng." Ông ta lại hỏi: "Và cả quân Minh nữa, đúng không?" Tôi trả lời: "Đúng, và cả các ông nữa. Tôi sẽ đánh bại cả các ông. (39) Ông có biết thế không?" Tôi đã nói với Mao như vậy đó. Ông ấy nói: "Đúng! Đúng!" Mao muốn chiếm Lào, cả nước Thái Lan... cũng như muốn chiếm toàn vùng Đông Nam Á. Mang người đến ở đó. Thật là phức tạp. Trong những năm trước [về các vấn đề có thể nảy sinh từ mối đe dọa của Trung Quốc trong những thời kỳ đó], chúng ta đã có sự chuẩn bị tích cực chứ không phải chúng ta không chuẩn bị gì. Nếu chúng ta không chuẩn bị thì tình hình vừa qua đã có thể rất nguy. Đó không phải là chuyện đơn giản. Mười năm trước tôi đã có mời anh em bên quân đội đến gặp tôi. Tôi nói với họ rằng Liên Xô và Mỹ đang có mâu thuẫn với nhau. Còn Trung Quốc, họ lại bắt tay với đế quốc Mỹ. Trong tình hình căng thẳng như vậy các anh phải lập tức nghiên cứu vấn đề này. Tôi sợ bên quân đội anh em chưa hiểu nên tôi nói thêm rằng không có cách nào khác để hiểu vấn đề này. Nhưng họ phát biểu rằng chuyện này rất khó hiểu. Đúng là không dễ dàng chút nào. Nhưng tôi không thể nói cách khác được. Và tôi cũng không cho phép ai căn vặn mình. (40) Khi tôi đi Liên Xô, họ cũng rất cứng rắn với tôi về Trung Quốc. Liên Xô đã triệu tập một hội nghị 80 đảng [Cộng sản] để ủng hộ Việt Nam, nhưng Việt Nam không tham dự hội nghị này, vì [hội nghị] không chỉ nhằm giúp đỡ Việt Nam mà còn dự định lên án Trung Quốc. Do đó Việt Nam đã không đi. Phía Liên Xô hỏi: "Các anh đã từ bỏ chủ nghĩa quốc tế rồi hay sao? Tại sao các anh lại làm như vậy?" Tôi đáp: "Tôi hoàn toàn không từ bỏ chủ nghĩa quốc tế. Tôi chưa hề làm như vậy. Tuy nhiên, muốn là người theo chủ nghĩa quốc tế thì trước hết phải đánh bại đế quốc Mỹ. Và nếu người ta muốn đánh Mỹ thì phải thống nhất và đoàn kết với Trung Quốc. Nếu tôi đi dự hội nghị này thì Trung Quốc sẽ gây ra những khó khăn nghiêm trọng cho chúng tôi. Xin các đồng chí hiểu cho." Ở Trung Quốc có rất nhiều ý kiến khác nhau và đang tranh cãi. Chu Ân Lai đồng ý xây dựng cùng Liên Xô một mặt trận chống Mỹ. Một lần tôi đến Liên Xô dự lễ Quốc khánh, tôi có được đọc một bức điện của Trung Quốc gửi Liên Xô nói rằng "nếu Liên Xô bị tấn công thì Trung Quốc sẽ kề vai sát cánh cùng Liên bang Xô viết."(41) Đó là nhờ Hiệp ước hữu nghị Xô - Trung được ký kết trước đây [tháng 2-1950]. Ngồi cạnh Chu Ân Lai tôi hỏi ông ấy: "Trong bức điện mới đây gửi Liên Xô, các đồng chí đã đồng ý cùng với Liên Xô thành lập một mặt trận, nhưng tại sao các đồng chí lại không thành lập một mặt trận chống Mỹ?" Chu Ân Lai đáp: "Chúng tôi có thể. Tôi đồng tình với quan điểm của đồng chí. Tôi sẽ thành lập một mặt trận với các đồng chí [về Việt Nam]. Bành Chân (42) cũng đang ngồi đó, nói thêm: "Ý kiến này cực kỳ đúng đắn!" Nhưng khi vấn đề được đưa ra thảo luận ở Thượng Hải, Mao nói rằng không thể được và gạt bỏ ý kiến này. Các đồng chí đã thấy vấn đề phức tạp ra sao. Mặc dầu Chu Ân Lai có bảo lưu một số ý kiến, dẫu sao ông cũng đã đồng ý thành lập một mặt trận và đã giúp đỡ Việt Nam rất nhiều. Chính nhờ ông mà tôi hiểu [nhiều chuyện đang diễn ra ở Trung Quốc]. Nếu không thì có thể rất nguy hiểm. Có lần ông ấy nói với tôi: "Tôi phải làm hết sức mình để sống sót ở đây, dùng Lý Cường (43) để tích lũy và cung cấp viện trợ cho các đồng chí." Và thế đấy [ám chỉ Châu đã có thể dùng Lý Cường vào việc giúp đỡ Việt Nam]. Tôi hiểu rằng nếu không có Chu Ân Lai thì không thể có được sự viện trợ như vậy. Tôi thật biết ơn ông ta. Tuy nhiên cũng không đúng, nếu nói rằng những người khác trong ban lãnh đạo Trung Quốc có cùng quan điểm với Chu Ân Lai. Họ khác nhau trên nhiều phương diện. Nhưng có thể nói rằng người kiên trì nhất, người có đầu óc đại Hán và người muốn chiếm cả vùng Đông Nam Á, chính là Mao. Tất cả mọi chính sách [của Trung Quốc] đều nằm trong tay Mao. Cũng có thể nói như vậy về các nhà lãnh đạo hiện nay của Trung Quốc. Chúng ta không biết trong tương lai mọi chuyện sẽ ra sao, nhưng dẫu sao [sự thực là] họ đã tấn công ta. Trước đây Đặng Tiểu Bình đã từng làm hai việc mà giờ đây lại lật ngược hẳn lại. Đó là, khi ta thắng lợi ở miền Nam, nhiều nhà lãnh đạo Trung Quốc không hài lòng. Tuy nhiên Đặng Tiểu Bình cũng vẫn cứ chúc mừng ta. Kết quả là ông ta lập tức bị những người khác coi là phần tử xét lại. Khi tôi đi Trung Quốc lần cuối cùng (44), tôi là trưởng đoàn, và tôi đã gặp đoàn đại biểu Trung Quốc do Đặng Tiểu Bình dẫn đầu. Khi nói tới vấn đề lãnh thổ, gồm cả thảo luận về một số hòn đảo, tôi có nói: "Hai nước chúng ta nằm cạnh nhau. Có một số khu vực trên lãnh thổ chúng tôi chưa được phân định rõ ràng. Cả hai phía chúng ta cần phải thành lập một ủy ban để xem xét vấn đề này. Thưa các đồng chí, xin hãy nhất trí với tôi [về chuyện này]. Ông ấy [Đặng] đã đồng ý, nhưng vì vậy mà sau đó ông ta lại bị các nhóm lãnh đạo khác chụp mũ xét lại tức thời. Nhưng bây giờ thì ông ấy [Đặng] điên thật rồi. Bởi vì ông ta muốn tỏ ra mình không phải là xét lại nên ông ta đã đánh Việt Nam mạnh hơn. Ông ta đã bật đèn xanh cho họ tấn công Việt Nam. Sau khi đánh bại đế quốc Mỹ, chúng ta vẫn giữ một đạo quân hơn một triệu người. Một số lãnh đạo Liên Xô đã hỏi ta: "Các đồng chí còn định đánh nhau với ai nữa mà lại vẫn duy trì một đội quân [thường trực] lớn như vậy?" Tôi đáp: "Sau này các đồng chí sẽ hiểu." Lý do duy nhất khiến chúng ta giữ một đạo quân thường trực như vậy chính là vì Trung Quốc [mối đe dọa của họ đối với Việt Nam]. Nếu như không có [sự đe dọa đó] thì đội quân [thường trực lớn] này sẽ không còn cần thiết nữa. Đã bị tấn công gần đây trên cả hai mặt trận, [chúng ta có thể thấy rõ rằng] sẽ rất nguy hiểm nếu chúng ta không duy trì một đội quân lớn. (B) [Ý nghĩa của chữ B này trong bản gốc không được rõ] - Từ cuối Đại chiến thế giới thứ hai, tất cả đều cho rằng đế quốc Mỹ chính là tên sen đầm quốc tế. Chúng có thể xâm chiếm và đe dọa các nước khác trên thế giới. Mọi người, kể cả các cường quốc, đều sợ Mỹ. Duy chỉ có Việt Nam là không sợ Mỹ mà thôi. Tôi hiểu được điều này nhờ cuộc đời hoạt động của mình đã dạy tôi như vậy. Người đầu tiên sợ [Mỹ] chính là Mao Trạch Đông. Ông ta nói với tôi, cả Việt Nam và Lào, rằng: "Các anh phải lập tức chuyển giao ngay hai tỉnh giải phóng của Lào cho chính quyền Viên Chăn. Nếu không thì Mỹ sẽ lấy cớ để tấn công. Thế thì hết sức nguy hiểm." Về phía Việt Nam, chúng ta nói: "Chúng tôi sẽ đánh Mỹ để giải phóng miền Nam." Ông ta [Mao] nói: "Các anh không được làm như vậy. Miền Nam Việt Nam cần phải trường kỳ mai phục, có thể một đời người, năm đến mười đời, thậm chí hai mươi đời nữa. Các anh không thể đánh Mỹ. Đánh nhau với Mỹ là một việc nguy hiểm." Mao Trạch Đông đã sợ Mỹ đến như vậy... Nhưng Việt Nam không sợ. Việt Nam đã tiến lên và chiến đấu. Nếu Việt Nam không đánh Mỹ thì miền Nam sẽ không được giải phóng. Một nước chưa được giải phóng thì vẫn cứ là một nước phụ thuộc. Không có nước nào được độc lập nếu chỉ có một nửa nước được tự do. Đó là tình hình cho đến năm 1975, khi đất nước ta cuối cùng đã giành được hoàn toàn độc lập. Có độc lập thì sẽ có tự do. Tự do phải là thứ tự do cho cả nước Việt Nam... Ăng ghen đã từng nói về chiến tranh nhân dân. Sau đó Liên Xô, rồi Trung Quốc và cả ta nữa cũng nói [về vấn đề này]. Tuy nhiên, ba nước khác nhau rất nhiều về nội dung [của chiến tranh nhân dân]. Sẽ là không đúng nếu chỉ vì anh có hàng triệu người mà anh muốn làm gì thì làm. Trung Quốc cũng nói về chiến tranh nhân dân nhưng [họ chủ trương] "địch tiến ta lùi". Nói cách khác, phòng ngự là chủ yếu, và chiến tranh chia làm ba giai đoạn, lấy nông thôn bao vây thành thị, trong khi [chủ lực] vẫn lẩn trốn trong vùng rừng núi... Trung Quốc đã thiên về phòng ngự và rất yếu [trong Đại chiến Thế giới thứ hai]. Thậm chí, với 400 triệu dân chống lại quân đội Nhật chỉ có khoảng 300 đến 400 ngàn người, Trung Quốc vẫn không thể đánh bại Nhật. (45) Tôi phải nhắc lại như vậy vì trước kia Trung Quốc đã gửi cố vấn sang ta nên một số anh em [ta] không hiểu. Họ nghĩ rằng Trung Quốc rất là tài giỏi. Nhưng họ cũng không tài giỏi lắm đâu, và vì thế ta cũng không làm theo [sự cố vấn của Trung Quốc]. (46) Năm 1952 tôi rời miền Bắc sang Trung Quốc chữa bệnh. Đấy là lần đầu tiên tôi ra nước ngoài. (47) Tôi đã đánh dấu hỏi về họ [Trung Quốc] và thấy rất nhiều chuyện lạ. Những vùng [đã từng] bị quân Nhật chiếm đóng có dân cư là 50 triệu người, nhưng không có thậm chí một người du kích... Khi tôi từ Trung Quốc về, tôi gặp bác [Hồ]. Bác hỏi: - Đây là lần đầu tiên chú đi ra nước ngoài có phải không? - Vâng, tôi ra nước ngoài lần đầu tiên. - Chú thấy những gì? - Tôi thấy hai chuyện: Việt Nam rất dũng cảm và họ [Trung Quốc] hoàn toàn không. Tôi hiểu điều đó từ bấy giờ. Chúng ta [người Việt Nam] khác hẳn họ. Lòng dũng cảm là đặc tính cố hữu trong từng con người Việt Nam, và do vậy chúng ta chưa từng có chiến lược thiên về phòng ngự. Mỗi người dân là một chiến sĩ. Gần đây, họ [Trung Quốc] đem vài trăm ngàn quân xâm lấn nước ta. Trên phần lớn mặt trận, ta mới sử dụng dân quân du kích và bộ đội địa phương để đánh trả. Chúng ta không thiên về phòng ngự, và do vậy họ đã thất bại. Họ không thể tiêu diệt gọn một trung đội nào của Việt Nam, còn ta diệt gọn vài trung đoàn và vài chục tiểu đoàn của họ. Đạt được điều đó vì ta có chiến lược nghiêng về tấn công. Đế quốc Mỹ đã đánh nhau với ta trong một cuộc chiến dài lâu. Họ hết sức mạnh mà vẫn thua. Nhưng ở đây có một yếu tố đặc biệt, đó là sự mâu thuẫn gay gắt giữa Trung Quốc và Liên Xô. [Vì thế], họ đã đánh ta ác liệt như vậy. Việt Nam chống Mỹ và đánh chúng quyết liệt, nhưng chúng ta cũng biết rằng Mỹ là một nước rất lớn, có khả năng huy động một đội quân mười triệu người và dùng tất cả những vũ khí tối tân nhất để đánh ta. Vì vậy chúng ta phải chiến đấu một thời gian dài để kéo chúng xuống thang. Chúng ta là người có thể làm được như vậy; Trung Quốc thì không. Khi quân Mỹ tấn công Quảng Trị, Bộ Chính trị đã ra lệnh đưa bộ đội vào ứng chiến ngay lập tức. Chúng ta không sợ. Sau đó tôi có sang Trung Quốc để gặp Chu Ân Lai. Ông ta nói với tôi: "Nó [cuộc chiến đấu ở Quảng Trị] có lẽ là độc nhất vô nhị, chưa từng có. Đời người chỉ có một [cơ hội], không hai. Không ai dám làm việc mà các đồng chí đã làm". ... Chu Ân Lai đã từng là Tổng Tham mưu trưởng. Ông dám nói và ông cũng thẳng thắn hơn. Ông nói với tôi: "Nếu tôi được biết trước cách đánh mà các đồng chí đã sử dụng thì có lẽ chúng tôi không cần đến cuộc Trường chinh." Vạn lý Trường chinh để làm gì? Vào lúc bắt đầu cuộc Trường chinh họ có một đội quân 300 nghìn người; và khi kết thúc họ chỉ còn lại có 30 nghìn. 270 nghìn đã bị tiêu hao. Đó quả thật là ngu ngốc nếu làm theo cách ấy... [Tôi] nói như vậy để các đồng chí hiểu, chúng ta đã tiến xa hơn bao nhiêu. Sắp tới, nếu ta lại phải chiến đấu chống Trung Quốc, chúng ta nhất định thắng lợi... Dẫu sao, một sự thực là nếu như một nước khác [không phải Việt Nam] phải đánh nhau với Trung Quốc, thì chưa chắc họ có thể thắng như vậy [giống Việt Nam] được. ... Nếu Trung Quốc và Liên Xô nhất trí với nhau, thì cũng chưa chắc là Mỹ sẽ dám đánh ta. Nếu như hai nước đoàn kết và cùng giúp ta, thì cũng chưa chắc rằng Mỹ sẽ dám đánh ta theo cách như chúng đã làm. Họ có thể chùn bước ngay từ đầu. Họ có thể bỏ cuộc như trong thời Tổng thống Kennedy. Việt Nam, Trung Quốc và Liên Xô tất cả cùng giúp Lào và Mỹ tức thời ký hiệp ước với Lào. Họ không dám gửi quân sang Lào, họ chấp nhận cho Đảng [Nhân dân Cách mạng] Lào tham gia vào chính phủ ngay lập tức. Họ không dám tấn công Lào nữa. Sau đó, khi hai nước [Liên Xô và Trung Quốc] có mâu thuẫn với nhau, phía Mỹ lại được [Trung Quốc] thông báo rằng họ có thể tiếp tục đánh Việt Nam mà không sợ gì cả. Đừng sợ [Trung Quốc trả đũa]. Chu Ân Lai và Mao Trạch Đông nói với Mỹ: "Nếu người không đụng đến ta thì ta sẽ không đụng đến người. Các anh có thể đưa bao nhiêu quân vào miền Nam Việt Nam cũng được. Điều đó tùy theo các anh." (48) ... Chúng ta [hiện nay] tiếp giáp với một quốc gia lớn, một nước có những ý đồ bành trướng, mà nếu được thực hiện thì sẽ bắt đầu với cuộc xâm lăng Việt Nam. Như vậy, ta phải gánh vác một vai trò lịch sử nữa, khác trước. Dẫu sao, chúng ta không bao giờ thoái thác nhiệm vụ lịch sử của mình. Trước đây, Việt Nam đã hoàn thành nhiệm vụ lịch sử của mình và lần này Việt Nam quyết tâm không cho chúng bành trướng. Việt Nam bảo vệ nền độc lập của chính mình và đồng thời cũng là bảo vệ nền độc lập của các nước Đông Nam Á. Việt Nam quyết không để cho Trung Quốc thực hiện mưu đồ bành trướng của họ. Cuộc chiến gần đây [với Trung Quốc] mới chỉ là một hiệp. Hiện nay họ vẫn đang ráo riết chuẩn bị trên nhiều chiến trường. Dù sao đi nữa, mặc họ chuẩn bị đến mức nào, Việt Nam cũng vẫn sẽ thắng... Tiến hành chiến tranh không phải là một cuộc dạo chơi trong rừng. Dùng một triệu quân để tiến hành chiến tranh chống nước khác kéo theo vô vàn khó khăn. Chỉ mới đây thôi, họ đem 500 đến 600 ngàn quân đánh chúng ta, mà họ không có đủ phương tiện vận tải để chuyên chở lương thực cho quân đội họ. Trung Quốc hiện nay có một đội quân ba triệu rưỡi người, nhưng họ phải để lại một nửa trên biên giới [Trung-Xô] nhằm phòng ngừa Liên Xô. Vì lý do đó, nếu họ có mang một hoặc hai triệu quân sang đánh ta, chúng ta cũng không hề sợ hãi gì cả. Chúng ta chỉ có 600 ngàn quân ứng chiến và nếu sắp tới chúng ta phải đánh với hai triệu quân, thì cũng không có vấn đề gì cả. Chúng ta không sợ. Chúng ta không sợ vì chúng ta đã biết cách chiến đấu. Nếu họ mang vào một triệu quân thì họ cũng chỉ đặt được chân ở phía Bắc. Càng đi xuống vùng trung du, vùng đồng bằng châu thổ, và vào Hà Nội hoặc thậm chí vào sâu hơn nữa thì sẽ càng khó khăn. Các đồng chí, các đồng chí đã biết, bè lũ Hitler đã tấn công ác liệt như thế nào, mà khi tiến đến Leningrad chúng cũng không thể nào vào nổi. (Phải đối mặt) với những (làng mạc,) thành phố, nhân dân và công tác phòng ngự, không ai có thể thực hiện một cuộc tấn công hiệu quả chống lại từng người cư dân. Thậm chí có đánh nhau hai, ba hoặc bốn năm chúng cũng không thể nào tiến vào được. Mỗi làng xóm của chúng ta [trên biên giới phía Bắc] là như vậy. Chủ trương của ta là: Mỗi huyện là một pháo đài, mỗi tỉnh là một chiến trường. Chúng ta sẽ chiến đấu và chúng sẽ không thể nào xâm nhập được. Tuy nhiên, sẽ không đầy đủ nếu chỉ nói đến đánh giặc ngoài tiền tuyến. Ngưới ta cũng cần phải có một đội quân hậu tập trực tiếp, hùng mạnh. Sau khi cuộc chiến vừa qua chấm dứt, chúng ta đã nhận định rằng, sắp tới, ta cần đưa thêm vài triệu người lên (các tỉnh) mặt trận phía Bắc. Nếu giặc đến từ phương Bắc, h1 like
-
1 like
-
1 like
-
Quán vắng!
BabyWolf liked a post in a topic by Thiên Sứ
Câu chuyện của Trang Tử với học trò 08/02/2011 09:09:04 Cuối thu, thầy Trang tử một trong hai nhà hiền triết góp phần làm nên hệ tư tưởng Lão - Trang của Đạo giáo, dẫn một đám học trò đi về phương Nam. Nhà hiền triết này chỉ mong học trò thu được những điều mới lạ, những kinh nghiệm lý luận mang đầy tính ẩn dụ như thầy. Qua đất Triết, họ thấy một toán tiều phu chuẩn bị đồ nghề đốn cây. Một tiều phu hỏi: Trong hai cây này, đốn cây nào? Trưởng toán tiều phu đáp: Đốn cây cong, để cây thẳng lại. Trang Tử xây qua nói với học trò: Cái cây cong kia chết vì bất tài. Lại qua đến đất Mân, Trang Tử ghé vào thăm nhà một người bạn. Người bạn sai gia nhân làm thịt thêm con trích để đãi Trang Tử và học trò. Gia nhân hỏi: Trong hai con trích, một con gáy rất hay, một con không biết gáy, làm thịt con nào? Chủ nhà đáp: Làm thịt con biết gáy. Trang Tử xây qua nói với học trò: Con trích biết gáy kia chết vì nó có tài. Học trò hỏi: Thưa thầy cái cây cong chết vì bất tài, con trích biết gáy chết vì có tài. Nếu là thầy thì thầy đứng vào chỗ nào? Trang Tử đáp: Ta đứng vào giữa chố bất tài và có tài. Lại đi nữa sang tới đất Việt, Trang tử đưa đám môn đệ qua thành Tây Cống. Cuối thu, phương Nam hay có mưa vào buổi chiều, hôm ấy, chưa đến giờ Thân, trời chợt đổ cơn mưa vừa. Mưa mới chừng qua hai tuần trà, nước đã ngập đường lênh láng. Gặp lúc cao điểm, xe cộ ùn ùn qua đó, chết máy cũng nhiều. Người dắt xe lôi bì bõm trong nước. Trang Tử bảo học trò đứng trú mưa trên tam cấp của một viện uốn tóc. Còn đang nhìn đường phố, thầy trò trang Tử nhìn thấy một chiếc xe gắn máy đời mới vọt lên. Bỗng nhiên, người chạy chiếc xe nhảy chồm lên một cái rồi cả người và xe té nhào xuống con đường đầy nước. Mọi người xúm lại đỡ người lái xe và dựng chiếc xe dậy. Trang Tử xây qua nói với học trò: Chiếc xe kia có tài nhưng người chạy nó lại bất tài. Do vậy, anh ta té mà chiếc xe vẫn không sao. Còn đang nói chuyện, lại thấy một chiếc xe hơi đời cũ vọt lên. Tiếng máy đang gầm gừ, bỗng nhiên im bặt. Bụp một cái, đầu chiếc xe chìm nghỉm xuống nước, đuôi xe chổng lên cao. Viên tài xế may mắn mở được cửa thoát ra khỏi xe. Trang Tử xây qua nói với học trò: Chiếc xe kia bất tài nhưng người lái nó lại có tài. Do vậy, xe anh ta chìm xuống hố tử thần mà anh ta thoát ra được. Học trò hỏi: Thưa thầy, xe đời mới có tài nhưng người chạy lại bất tài, xe đời cũ bất tài nhưng người chạy lại có tài. Một đàng, xe không sao nhưng người lại té, một đằng xe chìm đầu nhưng người không té. Nếu là thầy, thầy đứng vào chỗ nào? Trang Tử đáp: Ta đứng ngoài cái tài và cái bất tài. Học trò lại hỏi: Thưa thầy, hôm trước thầy đứng giữa cái tài và cái bất tài. Hôm nay, thầy lại đứng ngoài cái tài và cái bất tài. Vậy vị trí chính xác của thầy là ở đâu? Trang Tử đáp, xem đốn cây cong, thầy trò ta có đứng cách xe mười trượng thì không có chi là nguy hiểm. Thịt một con trích biết gáy, thầy trò ta không ăn thì không có chi là nguy hiểm. Nhưng chạy một chiếc xe đời mới mà đi trên một con đường mu rùa ngập nước, lái xe đời cũ mà lao vào đúng hố tử thần của mấy anh làm đường ẩu tả thì dù có tài hay bất tài cũng mười phần nguy hiểm. Bởi vì đường mù rùa ngập tràn nước mưa và hố tử thần nằm dưới mặt nước là điều mà mấy anh làm ẩu có thể thấy và biết mà thầy trò ta và bá tánh không thể thấy và cũng không thể biết. Cho nên, ta nói là đứng ngoài cái tài và cái bất tài là như vậy. Học trò lại hỏi: Thường nghe “Quân tử nhất ngôn vị định” - người quân tử chỉ nói một lời. Nay thầy lại nói đứng giữa và đứng ngoài. E rằng thái độ này có ba phải quá chăng?. Trang Tử cười mà rằng: Ta chưa hề tự xưng là quân tử. Ta chỉ là… Trang Tử. Chúng ta là bá tánh bình thường như bao nhiêu bá tánh khác, đi qua đây thấy mưa ngập đường, người ngã, xe sụp hố tử thần vậy thôi. Ngay chủ đầu tư các công trình thoát nước, làm đường quấy quá này cũng không cần biết đường mu rùa đang ngập nước, hố tử thần này là nguy hiểm cho dân. Các trò giở báo ra đọc, coi có ai tự nhận trách nhiệm về đường mu rùa ngập nước và hố tử thần hay không? Đến họ mà cũng không nhận, cứ đứng giữa và đứng ngoài mọi tai của bá tánh, huống chi là ta? * Tiêu đề do Bee.net.vn đặt Đồ Bì (Bài đăng trên báo Thanh Niên Xuân Tân Mão 2011) ================================================== Câu chuyện này trong "Cổ học tính hoa". Giữa cái tài và cái bất tài tùy thời mà sống hoặc chết. Trang Tử than rằng: "Chỉ có Đức là tránh được tai vạ mà thôi!". Nhưng lao xuông hố tử thần thì tài đức, tiểu nhân, quân tử gì cũng tiêu cả. Chuyện này thì cũng chẳng cần tính minh triết cao siêu. Cái ngao ngán của câu chuyện này là tài đức như Trang Tử cũng botay.com trước cái vô trách nhiệm của tha nhân.1 like -
Dù lá số có tốt như thế nào mà cung mệnh ,điền ,tài có không -kiếp ,song hao chắc chắn không thể giàu có lớn được /nếu cung tài anh nầy có thái dương tại Hợi vẫn có nhà đất nhưng phải về hậu vận mới có được ; song hao tọa thủ lúc ít tuổi hay pahir thay đổi chổ ở nhiều lần ,dầu có của phụ ấm đễ lại cũng tiêu bàn hết / đại tiểu hao gặp tuyệt ,nhà sau nầy mua tậu được chắc phải ở xa ngoài ngoại ô ,cạnh có sông rạch muơng hồ chảy ,hay ở trong đường hẻm nhỏ ngõ cụt ,néu không vùng đất thấp úng thủy .1 like