• Thông báo

    • Bá Kiến®

      Nội quy Lý Học Plaza

      Nội quy này là bản mở rộng Nội Quy - Quy định của Diễn đàn. Khi tham gia mua bán, các thành viên phải tuân theo những quy định sau: Tiêu đề bài viết: Bao gồm: Chỉ dẫn địa lý, Loại hình Mua/Bán, Thông tin mua bán.
      Chỉ dẫn địa lý: Tỉnh/thành nơi mua bán. Hoặc sử dụng định nghĩa có sẵn:TQ: Toàn quốc
      HCM: TP Hồ Chí Minh
      HN: Hà Nội
      [*]Ví dụ: HCM - Bán Vòng tay Hổ Phách ​Nội dung bài viết: Mô tả chi tiết sản phẩm mua/bán
      Bắt buộc phải có thông tin liên lạc, giá Mua/Bán
      Bài mới đăng chỉ được phép up sau 03 ngày.
      Thời gian up bài cho phép: 01 ngày 01 lần.
      Các hành vi vi phạm nội quy này sẽ bị xóa bài hoặc khóa tài khoản mà không cần báo trước.

Leaderboard


Popular Content

Showing most liked content on 30/11/2010 in Bài viết

  1. PHÒNG NGỦ TRONG HÔN NHÂN VÀ HẠNH PHÚC GIA ĐÌNH THEO PHONG THỦY LẠC VIỆT -o0o- Trung tâm nghiên cứu Lý học Đông phương Hạt gạo làng - Nguyễn Đức Thông www.lyhocdongphuong.org.vn Từ xa xưa, phong thủy đã được ứng dụng phổ biến, sâu rộng trong mọi mặt của đời sống xã hội. Do những điều kiện của lịch sử, phong thủy đã bị mai một, thất truyền và bị thần thánh hóa khiến cho nó trở thành một bộ môn huyền bí, có nhiều điều không thể giải thích nổi. Cũng có những người lợi dụng sự thần bí của phong thủy để mê hoặc lòng người nhằm trục lợi cho bản thân khiến cho có thời gian, phong thủy bị coi là mê tín dị đoan. Trong xã hội hiện nay, khi mà cuộc sống con người đã được nâng cao cả về vật chất lẫn tinh thần, con người có mong muốn trở về với cội nguồn, với tâm linh và mong muốn có cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn, phong thủy đã trở thành một đối tượng gây sự chú ý của nhiều người trong xã hội. Trong bài viết này, người viết xin được giải thích một phương pháp ứng dụng trong phong thủy liên quan đến phòng ngủ trong hôn nhân và hạnh phúc gia đình dựa theo nền tảng kiến thức về Phong thủy Lạc Việt của mình góp phần làm cho phong thủy trở thành một bộ môn khoa học mà không còn bị dán nhãn “mê tín dị đoan” nữa. Hiện nay, trên thị trường sách có rất nhiều đầu sách về phong thủy và có nhiều diễn đàn về phong thủy và các môn học huyền bí khác như: tử vi, tử bình, tướng số, thái ất, kỳ môn độn giáp… Đã có rất nhiều câu hỏi được đặt ra cho vấn đề lấy hướng giường theo hướng nào? Theo hướng đầu giường hay theo hướng chân giường của người nằm ngủ nhưng vẫn chưa có lời giải đáp thỏa đáng cho vấn đề này. Các sách thì có cuốn viết nên theo hướng đầu giường, có cuốn viết nên theo hướng chân giường khiến cho người đọc chẳng biết ứng dụng thế nào cho đúng và các thắc mắc cứ ngày càng dài ra. 1. CÁC KHÁI NIỆM CƠ BẢN TRONG PHONG THỦY Để trả lời cho câu hỏi trên, người viết xin được trình bày một số khái niệm cơ bản về phong thủy để những người chưa biết về phong thủy cũng có thể hiểu và ứng dụng được cho mình. - Hiện nay, có rất nhiều người hay nhầm lẫn với khái niệm hướng, hướng tọa và tọa. Người viết xin được giải thích sơ qua về các khái niệm này. Các bạn hãy tưởng tượng một người đang ngồi trên một cái ghế bành thì: + Hướng: là hướng mà mắt của người ngồi trên ghế bành nhìn thẳng về phía trước. Một trong những yếu tố quan trọng của hướng là có khoảng không trống trải phía trước mặt, trong phong thủy thường được gọi là minh đường. Đây cũng là hướng mà con người hít thở không khí vào trong cơ quan hô hấp của mình. + Hướng tọa: là hướng ngược lại với hướng mắt hay còn gọi là hướng lưng. + Tọa: là vị trí đặt cái ghế bành. Tọa cần phải có chỗ dựa vững chắc để kê lưng, kê đầu cũng như khi người ngồi dựa lưng vào ghế thì mới cảm thấy thư thái. Với những khái niệm cơ bản nêu trên, ta có thể suy diễn là đối với bất cứ một vật nào mà đang dựa lưng vào một vật khác và nhìn ra một khoảng không trống thoáng thì hướng của vật đó chính là hướng mà vật đó nhìn ra khoảng trống thoáng và hướng tọa của nó là hướng ngược lại. 2. HƯỚNG GIƯỜNG LÀ HƯỚNG NÀO ĐÂY TA? Phòng ngủ với giường ngủ là nơi ta trải qua hơn một phần ba đời người cho nó, nó chiếm một vị trí quan trọng trong đời sống con người. Nơi đây cũng là nơi diễn ra những yêu thương, âu yếm và có nhiều quyết định quan trọng của con người thường được đưa ra trong phòng ngủ, trên giường ngủ của con người. Trong phong thủy được truyền lại cho đến ngày nay, khi nói về vị trí sắp đặt giường ngủ, bao giờ cũng được khuyên là giường ngủ cần phải được dựa vào một vật gì đó, thường là tường phòng. Như vậy, với một cái giường được kê đầu giường vào tường phòng và phía chân giường có khoảng không trống thoáng thì khi đọc đến đây, các bạn cũng đã biết đâu là hướng và đâu là tọa hướng. Đến đây, nhiều bạn sẽ đặt vấn đề tại sao trong các sách xuất bản trên thị trường lại lấy hướng đầu giường là hướng giường và coi nó là điều quan trọng khi sắp xếp giường ngủ, tức là cần quay về hướng tốt? Rồi có sách lại coi hướng chân giường là hướng giường ngủ vì khi ta nằm phải lấy hướng mà mũi hít thở không khí để làm hướng giường. Có người lại quan niệm, hướng mà mũi hít thở không khí cũng là hướng chân của người nằm, đầy ô uế nên không thể là hướng giường được và cứ thế, cãi nhau loạn xị ngậu cả lên. Vậy ta nên lấy hướng giường theo phương pháp nào? Xin các bạn theo khái niệm sẽ được người viết giải thích, đó là lấy hướng đầu giường làm hướng giường, còn giường ngủ nên được sắp xếp thế nào thì người viết sẽ tiếp tục giải thích ở bên dưới. 3. “ĐƯỢC CÁI NÀY THÌ MẤT CÁI KIA”, SAO KỲ VẬY TA? Đúng là kỳ thật! Đối với con người hay bất kỳ một thực thể sống nào, phần đầu là phần quan trọng nhất bởi nó là linh hồn của một cơ thể sống, điều khiển mọi suy nghĩ, hành động, tâm tư, tình cảm của con người. Ngoài ra, nửa phần trên của cơ thể còn bao gồm cả phổi và trái tim của con người là bộ phận biểu tả cảm xúc của con người và cũng là bộ máy đẩy khí huyết đi nuôi sống cơ thể. Chính vì tầm quan trọng của một nửa phần trên của cơ thể nên nó cần phải được nằm ở vị trí tọa tốt, có hướng tọa tốt. Điều này giải thích tại sao lại chọn hướng đầu giường quay về hướng tốt trong một số sách đã xuất bản. Lại thắc mắc, thế còn hướng chân giường thì sao? Tại sao một số sách lấy chân giường làm hướng? Đó là do thất truyền hay do tam sao thất bản? Nửa phần dưới của cơ thể con người toàn ô uế thì đâu cần quan tâm đâu? Ấy, nhầm đấy các bạn ạ! Nửa bộ phận phía dưới của nó tuy ô uế, nhưng có bộ phận quan trọng điều khiển khí của con người, đó là thận và các bộ phận liên quan đến tình yêu và duy trì nòi giống thì sao nó lại không quan trọng nhỉ? Quan trọng chứ!. Nó cũng cần phải có hướng và tọa tốt chứ. Đó chính là nếu không sắp xếp giường đáp ứng các điều kiện trên thì đúng là “được cái này thì mất cái kia” đấy. 4. VỊ TRÍ SẮP XẾP GIƯỜNG TỐI ƯU THEO PHONG THỦY LẠC VIỆT Trong Phong thủy Lạc Việt, chúng tôi cho rằng, vị trí sắp xếp giường tối ưu chính là phải hội tụ được các yếu tố như: - Giường ngủ được kê tại vị trí vượng khí của căn phòng. Đó chính là vị trí chéo góc so với cửa phòng. - Giường ngủ cần hội tụ đủ các yếu tố: * Có hướng tọa hay sơn hướng tốt. Đây là ưu tiên hàng đầu do tính quan trọng của nửa phần trên trong cơ thể con người như đã nói ở trên. * Tọa ở vị trí tốt, đó chính là cung tốt đối với cung mệnh của gia chủ. * Có hướng tốt, chính là hướng của đầu giường. Ngoài những yếu tố chính nêu trên, giường ngủ còn cần phải đáp ứng các điều kiện sau: - Không kê đầu giường vào vị trí đặt cửa sổ và không bị cửa phòng vệ sinh chiếu vào. Do nửa phần đầu của con người rất quan trọng nên giường ngủ cũng không nên kê đầu vào phòng vệ sinh cho dù hướng tọa của giường tốt. Giường ngủ nằm ở vị trí mộ khí của căn phòng và kê đầu giường vào phòng vệ sinh Giường ngủ kê đầu vào cửa sổ - Không bị xà, dầm, cột cắt ngang giường. Không nên kê giường dưới xà nhà, đà nhà. Phòng ngủ có xà, dầm cắt ngang giường ngủ Giường ngủ nằm dưới xà nhà Nhưng trong xã hội hiện tại và nhất là tại các khu đô thị, thành phố, việc đáp ứng toàn bộ những điều trên là không thể. Do vậy, cần ưu tiên giường nằm ở vị trí vượng khí và có tọa hướng tốt (chính là hướng đầu giường) là đã tạm được. Kế đến là phải nằm trong cung tốt của gia chủ. Khi ta nằm trên giường, đầu ta quay về hướng nào thì đó chính là hướng tọa để xác định hướng giường. Ví dụ, chân đạp Nam, đầu tọa Bắc thì hướng giường hay hướng đầu giường chính là hướng Bắc tức đầu người nằm quay về hướng Bắc. Hướng đầu người nằm hay hướng đầu giường cần được kê dựa tường. Giường ngủ nằm ở vị trí vượng khí và phòng ngủ có lỗ thoái khí - Giường ngủ tránh bị cửa phòng xung thẳng vào giường. Giường ngủ bị cửa phòng đối xung Hướng kê giường tốt nhất chính là hướng theo phúc đức trạch của gia chủ. Người Đông tứ mệnh thì xếp giường theo hướng Bắc – Nam là phúc đức trạch. Người Tây tứ mệnh thì sắp xếp giường theo hướng Tây Bắc – Đông Nam là phúc đức trạch. Đối với phòng ngủ, phải được thông thoáng, ấm cúng và không bị bế khí theo phong thủy, nghĩa là tại vị trí mộ khí của căn phòng cần có cửa nhỏ hoặc cửa phòng vệ sinh. Nếu trường hợp không thể bố trí được cửa nhỏ hoặc phòng vệ sinh ở đó, tại vị trí mộ cần có lỗ nhỏ thông khí theo Phong thủy Lạc Việt để thoái khí nhằm tránh cho phòng ngủ bị bế khí. 5. PHONG THỦY GIƯỜNG NGỦ VỚI VẤN ĐỀ CHỮA BỆNH VÀ HIẾM MUỘN Hiện nay, vấn đề hiếm muộn là một thực trạng đáng lo ngại trong xã hội. Có nhiều người đã mất rất nhiều tiền, nhiều lần đi thụ tinh nhân tạo mà cũng không được. Ngoài ra, trong hôn nhân gia đình, bệnh bất lực ở đàn ông cũng là một thực trạng đáng quan tâm. Vậy Phong thủy nói chung và Phong thủy Lạc Việt nói riêng giải quyết vấn đề này như thế nào? Phong thủy Lạc Việt cho rằng: việc hiếm muộn được gây bởi rất nhiều nguyên nhân mà một trong những nguyên nhân chính, đó là nhà bị vô khí. Để giải quyết vấn đề này, trước hết phải giải quyết được vượng khí cho ngôi nhà, không bị thoái khí, vô khí và bế khí. Tiếp đó, giường ngủ phải đáp ứng được đầy đủ các điều kiện như ở trên, phải được đặt ở cung Thiên Y của cung mệnh gia chủ. Đối với những người bị bệnh tật cũng cần phải đặt giường ở vị trí vượng khí và nằm trong cung Thiên Y. Đối với bệnh bất lực ở đàn ông, giường ngủ phải được sắp xếp ở nơi vượng khí của căn phòng, đáp ứng được các điều kiện nêu trên và tọa tại cung Sinh khí hoặc có hướng giường là hướng Sinh khí. Phòng ngủ là một thành tố trong tập hợp nhiều yếu tố của căn nhà. Bởi vậy phong thủy đối với phòng ngủ chỉ phát huy tác dụng khi tổng thể phong thủy của căn nhà tốt theo quan niệm của Phong Thủy Lạc Việt. Đến đây, chắc các bạn cũng đã có thể tự sắp xếp được giường ngủ của mình một cách hợp lý theo phong thủy. Người viết xin dừng tại đây. Cám ơn sự quan tâm của các bạn./. TP. Hồ Chí Minh ngày 20/10/2010 Ngày Quý Mão, tháng Bính Tuất, năm Canh Dần
    3 likes
  2. @ cotaomobile DT 1 : 0773 818 939, không tốt. nhiều chuyện bực mình. DT 2 : 0773. 876669, có tiền lai rai. Đôi khi gậy gổ chút ít. @ giotsuong sdt1: 01219695545, lộc muộn nhưng xứng đáng, giao thiệp tốt, bạn bè vui vẽ. @Vui sống 0948905179, tiền vô cũng dữ tiền ra cũng nhiều. Số này sếp, chủ sài thì quan hệ ngoại giao rộng nhưng đại hao. @ letrinh25 Số đt 1:0902392905, nhẫn nại thì lợi lớn. Quan hệ rộng. Số đt 2:0909326426, Chẳng nên cơm cháo gì. Hư việc. o0oLennyo0o Số ĐT 1 : 206 618 4430, bán lại cho người khác. Học hành là ra, công việc chẳng đau ra đâu. @ Cobala sdt 1 : 0984.590.125, dể động chạm mếch lòng, hao tài lộc, chẳng nên việc. sdt 2 : 0945.579.569, có tiểu lợi, tình cảm thăng hoa. @ Nắng 1. Nữ 097.612.1080, chu đáo công việc, chuyên tâm tình cảm, điệu đàn. 2. Nam 098 822 7515, chăm tiểu lời, nghĩ chuyện mánh lới, ăn 3 miếng cắn lưỡi một miếng. Tình cảm lững lơ, thiếu nhất quán. Thiên Đồng
    3 likes
  3. Chúng tôi nhắc nhở đồng thời khóa topic này! Có 2 điều cần lưu ý bạn: 1) Các mục tư vấn không chấp nhận cách hành xử của bạn khi đưa hình ảnh của người khác khi chưa được sự đồng ý của người trong ảnh. 2) Bạn đã vi phạm quyền riêng tư của người khác khi tranh thủ diễn đàn để được tư vấn bàn luận tướng pháp của người trong ảnh. Về mặt đạo lý bạn đã xúc phạm người đang có mối quan hệ với mình khi chưa được phép, về mặt quản lý diễn đàn bạn đã lạm dụng sự tư vấn của ACE để tìm hiểu cá nhân. Sự nhắc nhở này nhằm kêu gọi mọi người không nên bàn luận khi gặp lại tình trạng tương tự.
    2 likes
  4. Đại ý: Cháy nổ, chìm phà.....tăng nặng ================================================================== Nhà ga nổi tiếng Thổ Nhĩ Kỳ chìm trong biển lửa Thứ Ba, 30/11/2010 - 11:31 (Dân trí) - Một vụ hỏa hoạn nghiêm trọng đã xảy ra tại nhà ga lịch sử Haydarpasa ở thành phố Istanbul, Thổ Nhĩ Kỳ, một trong những nhà ga đẹp nhất thế giới, trong khi công trình đang được tu sửa. Vụ hỏa hoạn bùng phát tại nhà ga Haydarpasa, tọa lạc ở phía đông Istanbul, hôm 28/11 trong khi công tác trùng tu đang được tiến hành. Ngọn lửa đã làm hư hại gần như toàn bộ mái và tầng 4 của công trình hơn 100 năm tuổi. Không có thương vong về người trong vụ hỏa hoạn. Các thuyền cứu hộ đã sử dụng các vòi phun để phun nước từ biển lên mái nhà ga. Hiện chưa rõ nguyên nhân của vụ hỏa hoạn nhưng giới chức địa phương nghi ngờ rằng que hàn hoặc chập điện có thể là nguyên nhân. Haydarpasa là nhà ga bận rộn nhất ở Thổ Nhĩ Kỳ cũng như Trung Đông và còn là một trong những nhà ga bận rộn nhất ở phía đông châu Âu. Công trình lịch sử tọa lạc bên lục địa châu Á của Istanbul, cạnh eo biển Bosporus vốn chia cắt lục địa châu Âu và châu Á. Nhà ga Haydarpasa được các kỹ sư Đức xây dựng năm 1908 trong khuôn khổ một dự án đường sắt Berlin-Baghdad đầy tham vọng của Đế quốc Đức nhằm giành quyền kiểm soát và ảnh hưởng trong khu vực. Tòa nhà được xây dựng trên 1.100 cọc gỗ đóng xuống đáy biển, mỗi cọc dài 21m. 3 mặt hình chữ U của nhà ga là 3 mặt tiếp giáp với biển. Nhà ga hình chữ U trông giống một lâu đài cổ kính và là một trong những biểu tượng của Istanbul - thành phố lớn nhất Thổ Nhĩ Kỳ. Video vụ hỏa hoạn: An Bình Tổng hợp
    2 likes
  5. Xin trích lại bài của Thiên Đồng trước đây: THỂ và DỤNG Quẻ LV được cấu thành bởi hai quẻ Bát môn và Lục Nhâm. Chỉ có ba chữ mà gói gọn hàm ý chuyện của trời đất. Đòi hỏi người giải quẻ phải có những kiến thức phong phú trong mọi lĩnh vực khoa học và xã hội mới có thể quy nạp hay diễn dịch ý của quẻ. Càng có nhiều kiến thức càng thuận lợi trong việc giải quẻ. Quẻ Bát Môn chỉ có một chữ, quẻ Lục Nhâm thì hai chữ. Cái Một trong muôn hình, cái Hai trong vạn tượng. Cái Tượng là bản thể cho nên là Thể. Cái Hình thì động biến cho nên là Dụng. Cái Bản Thể quy tàn bên trong vạn sự, vạn vật luân chuyển hóa sinh nên gọi là nội, là trong, là hàm. Cái Dụng động biến linh hoạt, tác động, chi phối, đưa đến, mang đi, tạo điều kiện hay bế tắt đều là ngoại, ngoài, môi trường hay hoàn cảnh. Thể và Dụng luôn luôn tương tác Sinh - Khắc - Thừa - Vũ mới tạo sự luân chuyển biến dịch. Ấy là quy luật của mọi quy luật. Xét việc lợi hại, suy chuyện hưng phế đều dựa trên sự tác động đấu tranh của Thể và Dụng. Giả như quẻ Kinh Xích Khẩu xét chuyện binh pháp khởi sự chiến tranh thì Thể quái Xích Khẩu chỉ sự khởi động giáp giới, binh đao, súng đạn đã chuẩn bị, tuyên chiến bài đã treo lên, quân tướng đã y giáp sẳn sàng, thương giáo sáng nhọn, tinh thần đã lên dây, gân cốt đã chắc chắn, chờ thế mà xông lên quyết tử. Thế thì, Dụng quái Kinh đã đưa thế ấy xông lên, binh đao động chiến, kinh thiên động địa, sát khí sung thiên, đấu chiến sát phạt. Do vậy, Lý của Kinh Xích Khẩu là chiến đấu kiên cường, có thể đưa đẩy chiến công hiển hách bất ngờ cũng có thể chiến bại điêu tàn tan tác. Khi xác định được Danh, thì mới suy cùng Tính. Danh là lời quẻ, Tính là tương tác Ngũ hành. Giả như quái Kinh Lưu Niên là hàm tượng chỉ là vua, tức Danh là Vua. Nhưng là vua gì? Vua của một nước? Vua của lũ ăn mày? Hay vua của một trang trại gia súc? Do vậy phải xét Tính. Phải toàn Danh, toàn Tính. Tính luôn biến hóa, là tương tác nội tại, cái nội tại luôn mâu thuẩn. Giả như quái Tử Vô Vong chỉ kẻ vô dụng, như kẻ thái giám là vô dụng của cái lý phồn thực của xã hội, nhưng bên cạnh vua thì kẻ ấy thật hữu dụng. Vậy thì nên xét trên cái Tính để hiểu Lý. ......................... Chua thêm: Bài này chỉ đọc lấy ý, không hẳn nỏi rằng Thể là quẻ Bát Môn, Dụng là quẻ Lục Nhâm. Muốn nói đến sự quán xét tương tác nội quẻ. Thiên Đồng
    2 likes
  6. Hihi, đoán bóng đá thì phải kết hợp cả màu áo quần, ngũ hành vượng tướng hưu tù... nói chung là hơi khó. Đoán thắng thua thì dễ chứ đoán tỷ số thì rất khó. Có cá độ thì cá thắng thua thôi nhé :ph34r:
    2 likes
  7. Khai Trương Quán Xem Sim Số Tốt Mến chào các Hội viên của diễn đàn Lyhocdongphuong. Thiên Đồng mở "quán" này nhằm thuận cho tiện việc theo dõi bài và chuyên trang. Mục đích: Tư vấn xem sim số điện thoại tốt xấu, miễn phí. Hội viên tư vấn: -Mở ra cho những ai có khả năng tư vấn về sim số cùng tham gia tư vấn. -Nhưng trước tiên hội viên tư vấn sẽ là Cô Wildlavender Hatgaolang Thiên Đồng Thiên Luân tạm thời trả lời tư vấn cho những ai cần. Tuy nhiên vì quỹ thời gian có hạn nên chúng tôi chỉ trả lời khi thực sự rảnh rỗi. Điều kiên tư vấn: - Người muốn tư vấn cho người khác và người muốn được tư vấn (người hỏi) phải có văn phong hòa nhã, lịch sự, tuân thủ nội quy của diễn đàn. - Người hỏi chỉ được hỏi tối đa 2 sim số. - Chỉ trả lời tư vấn trong chuyên trang này. Bố cục nội dung hỏi tư vấn sim số: -Giới tính? - Ngày tháng năm giờ sinh? - Số dt 1: - Số dt 2: - Hỏi về chuyện gì? Chân thành cảm ơn sự quan tâm của các Hội viên. Thiên Đồng
    1 like
  8. Câu chuyện có thật về luân hồi: Sự ảnh hưởng của phương Tây với Trung Quốc Tác giả: Tiểu Liên[Chanhkien.org] Lời mở đầu: Tiêu đề của bài viết chỉ ra rằng nền văn hóa phương Tây đã được đưa vào Trung Quốc từng chút một. Các nhà sử học tin rằng nền văn hóa phương Tây đã không được truyền nhập vào Trung Quốc cho tới giữa triều Minh. Bằng việc chia sẻ câu chuyện này, tôi muốn chứng minh rằng trong một tiền kiếp tại La Mã cổ đại, tôi đã từng du hành từ Đế chế La Mã sang phương Đông và hòa mình vào nền văn minh của dân tộc Trung Hoa. Tôi cũng muốn cho các bạn biết rằng người dân trên khắp thế giới đã từng coi Trung Quốc cổ đại như một thiên đường. Trên thực tế, Thần phải kiến tạo nền văn minh Trung Hoa để người dân Trung Quốc và xã hội Trung Quốc sẵn sàng đón nhận sự phổ truyền của Pháp Luân Phật Pháp. * * * * * * * * * * * * * * * * * * Trước công nguyên, có một hòn đảo mà ngày nay là đảo Sicily thuộc I-ta-li-a. Đó là một nơi dân cư thưa thớt và kém phát triển. Người dân trên đảo đều là ngư dân, và họ sống trong một ngôi làng có tên là Klein. Ở bờ biển phía Tây của ngôi làng, có một cặp vợ chồng trẻ sở hữu một con bò. Anh Duxi và vợ của anh, Laiya là những người lương thiện và họ sống một cuộc sống thật hòa thuận, tự do và nhàn tản. Vào một ngày trời mưa to, anh Duxi đang đi làm vài việc lặt vặt ở bên ngoài còn Laiya ở nhà một mình. Cô đột nhiên nhớ rằng cô đã để lương thực ở ngoài trời mưa. Cô bèn đi ra sân để mang lương thực vào. Ngạc nhiên thay, sau một vài tiếng sấm, một con rồng nhỏ trông rất dễ thương rơi xuống từ bầu trời. Thân mình nó toàn màu vàng kim và nó có một cái vòng trông như một cái bớt [của trẻ sơ sinh] ở trên đỉnh đầu của nó. Nó trong suốt và trông như bị thương, có máu ở trên đuôi của nó. Laiya đứng sững sờ vì cô không biết được đây là loài sinh vật gì. Rồi cô bình tĩnh trở lại và tự lầm bầm: “Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại rớt xuống từ bầu trời?” Kỳ lạ thay, con rồng nhỏ trả lời một cách chậm rãi: “Đừng sợ. Ta là một con rồng vàng đến từ phương Đông. Ta đã chiến đầu với một tà thần ngày hôm nay và không may bị nó đả thương. Đó là tại sao ta đã rơi xuống từ bầu trời. Xin hãy đắp vết thương trên đuôi ta bằng lá cây và cho ta vào một cái ao. Không lâu sau ta sẽ có thể bay trở về thiên thượng.” Laiya hơi sợ, nhưng cô đã làm những gì con rồng vàng bảo với cô. Ngay khi Laiya vừa cho nó vào trong cái ao, lương thực mà cô để trong sân hoàn toàn bị ướt. Khi chồng cô trở về nhà, anh trông thấy thức ăn đã bị hư ở trong sân. Anh phàn nàn: “Nhìn xem. Sao mình không mang lương thực vào bên trong? Giờ nó nhão nhoét rồi. Chúng ta lại phải đợi hôm nào trời nắng để phơi nó. Sẽ thêm công việc đây.” Laiya nói với một nụ cười: “Đoán xem em vừa mới nhìn thấy gì nào?” Anh Duxi cười tươi rồi nói: “Điều gì vừa mới xảy ra với người vợ yêu của tôi vậy?” (Họ là một đôi vợ chồng mới cưới). Laiya nói với chồng cô về điều đã xảy ra. Anh Duxi bị sốc và đứng lặng đi trong một lúc. Anh lầm bầm: “Đây là một giấc mơ phải không? Phương Đông? Một con rồng vàng đến từ phương Đông?” Không lâu sau Laiya mang thai. Mười tháng sau cô sinh được một quý tử. Một điều đặc biệt về đứa bé là nó có một cái vòng tròn trên đỉnh đầu giống hệt như của con rồng vàng. Vì vậy, người ta gọi đứa bé là Viên Đông (Tên được phiên âm theo tiếng Hán Việt, nghĩa là ‘phương Đông tròn đầy.’) Khi Viên Đông đến tuổi đi học, Duxi gửi nó đến ở với một người bà con tại Rome. Anh hy vọng rằng Quan Đông có thể học tập và học võ thuật tại đó. Người La Mã cổ đại gọi Trung Quốc là “đất nước của tơ lụa.” Lái buôn từ vùng Trung Á và Nam Âu vận chuyển lụa từ Trung Quốc về La Mã và bán nó với giá còn cao hơn vàng. Người La Mã cổ đại nghĩ rằng những dải lụa mượt mà này là mọc ở trên cây tại Trung Quốc. Theo trí tưởng tượng của họ, phương Đông giống như một thiên đường, bởi vì họ đã nghe nói rằng có một nền văn minh rất tiến bộ tại đó mà biết cách sử dụng các công nghệ. Viên Đông lớn lên khi nghe rất nhiều câu chuyện về phương Đông, và cậu bé thường mơ mộng về phương Đông. Khi lên 18 tuổi, Viên Đông gia nhập quân đội La Mã. Không lâu sau, một hoàng tử La Mã tuyển anh làm vệ sĩ. Sau khi lập chiến công nơi chiến trường, anh được thăng lên làm Phó Tướng trong Ban Nguyên Soái. Vào năm 53 sau trước công nguyên, Đế chế La Mã tiến sang phương Đông. Họ đã không giành thắng lợi trong trận chiến tại Syria. Vị Nguyên Soái đã chết tại nơi chiến trường. Người con trai cả của Nguyên soái và Viên Đông đã lên kế hoạch đào thoát đêm hôm đó. Viên Đông nói với anh ta rằng: “Hãy đi về phương Đông!” Sau đó người con trai cả của Nguyên Soái đã dẫn gần 10.000 lính đi tới Trung Quốc. Họ đã băng qua vùng sa mạc Ả Rập, cao nguyên Iran, Pamirs, dãy Thiên Sơn và Biển Chết. Cuối cùng họ đã tới hành lang Hà Tây mà ngày nay thuộc huyện Vĩnh Xương, tỉnh Cam Túc. Mặc dù họ đã phải chịu rất nhiều cực khổ, họ đã vượt qua tất cả như thể là Thần đang trợ giúp họ. Khi họ tới huyện Vĩnh Xương, họ chỉ còn lại khoảng 1000 lính. Sau khi nhận thấy rằng Vĩnh Xương là nơi sản xuất tơ lụa, họ đã quyết định định cư tại đây. Có rất nhiều hoạt động mậu dịch nơi biên giới ở gần hành lang Hà Tây vào thời điểm đó. Các tiểu quốc xung quanh đều có mối giao thương mật thiết với Trung Quốc. Đây thực sự là một trung tâm thương mại quốc tế. Người ta thường xuyên nghe thấy tiếng chuông kêu leng keng trên cổ lạc đà từ các đoàn lái buôn hay âm nhạc từ nhạc cụ của các bộ tộc. Người ta có thể thấy sự thịnh vượng kinh tế tại đây. Sau khi họ đã khám phá đường đi quanh thị trấn, họ thu thập tài sản và quyết định đi sang phương Đông. Họ đã truyền bá nền văn hóa La Mã cổ xưa cho người dân Trung Quốc tại Vĩnh Xương. Người dân Trung Quốc đã nhận ra rằng ở Đế chế La Mã, một nơi vạn dặm xa xôi cách trở, người La Mã rất say mê nền văn hóa và sản phẩm đến từ Trung Quốc. Viên Đông và binh lính đã xây cất những lâu đài và nhà cửa theo kiểu La Mã cổ đại tại vùng đất mà ngày nay là Cao Xương. Thậm chí cho tới ngày nay, người ta có thể tìm thấy di tích của những kiến trúc này. Viên Đông không bao giờ thành hôn. Trong thời gian rỗi, anh luôn luôn cảm thấy một duyên phận to lớn với phương Đông. Khi lên 40 tuổi, ông đã có một cuộc thị sát tại khu vực phụ cận Đôn Hoàng. Từ xa, ông đã để ý thấy một tăng nhân Phật Giáo với một chiếc bát cầm ở tay phải. Ông ngay lập tức bước tới vị tăng nhân. Vị tăng nhân nhìn ông và đọc một bài thơ: “Lực tẫn gian tân tưởng tự tại, Kim triêu ngẫu ngộ lão tăng lai, Chỉ điểm mê tân vĩnh khai hoài!” Diễn nghĩa: “Trải qua bao gian nan để được tự tại, Ngày hôm nay tình cờ gặp lão tăng, Chỉ cho cách tìm kiếm hạnh phúc vĩnh hằng!” Sau khi nghe xong bài thơ, Viên Đông hiểu ra rằng mình vừa gặp được một cao nhân. Ông muốn bái vị tăng nhân làm thầy với ước muốn tìm kiếm sự thanh tĩnh tự tại! Nếu may mắn, ông có thể đạt viên mãn và thoát khỏi vòng luân hồi sinh tử! Ông quỳ xuống và nói: “Sư phụ, Ngài đã biết được lý do con sang phương Đông, vậy hãy thu nạp người dị bang [1] này làm đệ tử!” “Được rồi. Có điều, ta đang nắm giữ một phương pháp tu luyện mà sẽ không còn hiệu lực khi đến thời kỳ Mạt pháp. Khi ấy sẽ có một cao nhân đại đức đến dạy nhà ngươi phương pháp giải thoát chân chính!” Từ đó Viên Đông trở thành để tử dị bang của vị lão tăng. Viên Đông đã tu luyện gần 20 năm với vị lão tăng này. Vì ông có căn cơ rất tốt và không có nhiều chấp trước, Viên Đông cuối cùng đã tu thành Chính Quả. Vào thời điểm mà ông khai ngộ, Viên Đông thấy rằng ông đã thực sự chuyển sinh từ con rồng vàng nhỏ bé kia, đồng thời hiểu được đạo lý luân hồi cũng như nhớ lại những chuyện thần tiên trên thiên thượng trong quá khứ… Lời kết: Tôi sẽ kết thúc câu chuyện tại đây. Nếu thời gian cho phép, tôi sẽ chia sẻ thêm về những câu chuyện của tôi trên thiên thượng cũng như dưới nhân gian. Dù tôi có kể bao nhiêu câu chuyện đi nữa, tôi chia sẻ chúng chỉ với một mục đích. Lịch sử các kiếp luân hồi của chúng ta cho thấy rằng thật là một duyên phận hiếm thấy, một ‘vạn kiếp kỳ duyên’ [2] khi chúng ta được nghe Pháp giảng bởi đấng Chuyển Luân Thánh Vương nơi cõi người! Hỡi quý đồng bào và đồng tu, xin hãy trân quý duyên phận này! Chúng ta đã phải trải qua vô số khổ nạn chỉ để đắc Pháp trong đời này! Nếu chúng ta để lỡ khoảng thời gian này, chúng ta sẽ hối tiếc mãi mãi! Chú thích của người dịch: [1] ‘Dị bang’: Người nước ngoài, người ngoại quốc. [2] ‘Vạn kiếp kỳ duyên’: Duyên phận khó gặp trong hàng vạn kiếp. ================================================================================ Tranh cãi về nguồn gốc người mắt xanh tại Trung Quốc Nhiều nhà nhân chủng cho rằng những người mắt xanh ở phía tây bắc Trung Quốc là hậu duệ của một binh đoàn La Mã thất trận, song một số nhà khoa học khác bác bỏ giả thuyết đó. Hai người dân trong làng Liqian. Ảnh: powerhousemuseum.com. Kết quả kiểm tra ADN của người dân trong làng Liqian, huyện Vĩnh Xương, tỉnh Cam Túc, Trung Quốc cho thấy gần hai phần ba số họ là hậu duệ của người châu Âu. Giới khảo cổ cũng phát hiện một công sự theo phong cách La Mã và nhiều bằng chứng khác cho thấy sự hiện diện của người châu Âu trong huyện Vĩnh Xương. Vì thế nhiều nhà khoa học cho rằng dân làng Liqian có nguồn gốc từ đế chế La Mã. Homer Dubs, một giáo sư lịch sử Trung Quốc của Đại học Oxford tại Anh, là người đầu tiên đưa ra giả thuyết về việc binh đoàn La Mã thất trận chạy tới Trung Quốc để trốn tránh sự truy sát của kẻ thù, Telegraph cho biết. Vào năm 53 trước Công nguyên, tướng Marcus Licinius Crassus dẫn 6.000 quân La Mã tấn công vương quốc Partha (nay thuộc Iran). Cuộc tấn công nằm trong kế hoạch mở rộng lãnh thổ La Mã về phía đông. Tuy nhiên, đội quân La Mã bại trận trong một trận đánh tại vùng đất thuộc Thổ Nhĩ Kỳ ngày nay và Crassus cùng một con trai bị chặt đầu. Con trai út của tướng Crassus dẫn tàn quân chạy về phía đông để trốn kẻ thù trong hàng chục năm. Dần dần họ lưu lạc tới rìa sa mạc Gobi của Trung Quốc và bị binh lính bản địa bắt vào năm 36 trước Công nguyên. Sau khi được trả tự do, họ sống tại huyện Vĩnh Xương và lập nên làng Liqian. Ban Gu, một sử gia Trung Quốc sống trong thế kỷ thứ nhất trước Công nguyên, để lại một tài liệu nói rằng quân đội nhà Hán từng chạm trán với một đội quân lưu vong từ châu Âu. Khi chiến đấu, đội quân lưu vong dùng khiên để che kín đội hình (kể cả phía trên). Đội hình vảy cá - tên gọi của kiểu dàn đội hình này - là chiến thuật chiến đấu đặc trưng của quân đội La Mã. Một giả thuyết khác cho rằng binh đoàn La Mã chạy tới vùng đất thuộc Uzbekistan ngày nay. Sau đó họ tham gia cuộc chiến chống nhà Hán của người bản xứ và bị bắt vào năm 36 trước Công nguyên. Nhà Hán đày họ tới huyện Vĩnh Xương và nơi họ sống trở thành làng Liqian. Hình minh họa đội hình vảy cá của quân đội La Mã. Ảnh: blogspot.com. Mặc dù vậy, theo Xinhua, nhiều nhà nhân chủng học cho rằng những người dân có ngoại hình giống người châu Âu trong làng Liqian có thể không phải là hậu duệ của binh đoàn La Mã thất trận. “Huyện Vĩnh Xương nằm trên Con đường tơ lụa. Vì thế rất có khả năng những thương nhân châu Âu tới Vĩnh Xương rồi kết hôn với người bản xứ. Việc ADN của dân làng Liqian giống người châu Âu không có nghĩa là họ được sinh ra bởi người La Mã”, Xinhua dẫn lời giáo sư Yang Gongle, một nhà nhân chủng của Đại học Sư phạm Bắc Kinh. Giáo sư Yang nói thêm rằng làng Liqian được thành lập vào năm 104 sau Công nguyên, trong khi các giả thuyết về binh đoàn La Mã mất tích đều cho rằng họ tới Trung Quốc sau thời điểm đó tới hơn nửa thế kỷ. Ngoài ra, đội hình vảy cá cũng không phải chiến thuật mà chỉ có quân đội La Mã áp dụng. Xie Xiaodong, một chuyên gia di truyền của Đại học Lan Châu, cũng có quan điểm giống giáo sư Yang. “Ngay cả khi dân làng Liqian là con cháu của người La Mã thì họ vẫn không chắc những người lính La Mã là tổ tiên của họ”, ông nhận định. Maurizio Bettini, một nhà nhân chủng học của Đại học Siena tại Italy, cho rằng việc binh lính La Mã lưu lạc tới Trung Quốc chỉ là chuyện cổ tích. Trong một buổi trả lời phỏng vấn của báo La Repubblica, ông nói những hiện vật đặc trưng của La Mã – như tiền, trang phục hay vũ khí – mới là bằng chứng đáng tin cậy để chấm dứt tranh cãi. “Nếu không có những chứng cứ như thế, câu chuyện về binh đoàn mất tích chỉ là một sản phẩm của trí tưởng tượng”, ông phát biểu. Một thực tế nữa là sau khi tướng Crassus thất trận, đế chế La Mã vẫn rất hùng mạnh và đang thống trị một vùng rộng lớn từ châu Phi tới Tây Âu. Để có đủ lực lượng tiến hành các cuộc viễn chinh, giới cầm quyền La Mã chiêu mộ những chiến binh ngoại quốc ngay tại những vùng đất mà họ chiếm được. Vì thế một bộ phận quân đội La Mã có nguồn gốc từ nước ngoài. Nếu tàn quân của tướng Crassus thực sự tới Trung Quốc thì cũng chưa chắc họ là người La Mã chính gốc. Minh Long Theo vnexpress.net
    1 like
  9. TÀI LIỆU THAM KHẢO ==================================== Theo nội dung chỉ dẫn bên dưới thì đây là một phương thuốc phòng ngừa tai biến mạch máu não cho người bị bệnh huyết áp quá cao. Vậy xin dè dặt chuyển tiếp để quý vị tham khảo và thử ứng dụng xem kết quả ra sao. Vị nào thấy hiệu nghiệm thực sự thì xin có lời xác nhận để phổ biến rộng rãi giúp ích mọi người. THUỐC CHỐNG TAI BIẾN Thuốc gồm có: 1- Hạnh nhân . . . . . . . . . . . . . . . . .10g 2- Chỉ tử . . . . . . . . . . . . . . . . . . .. .10g 3- Ðào Nhân . . . . . . . . . . . . . . .. . .10g 4- Nếp . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .10 hột 5- Tiêu . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 10 hột 6- Lòng trắng trứng gà . . . . . . . . . 1 quả 3 vị đầu mua tại tiệm thuốc Bắc. Cách làm : Tất cả đâm nhuyễn trọn đều, để tối trước khi đi ngủ trộn thêm lòng trắng trứng gà rồi đắp vào lòng bàn chân (lấy vải bó lại cho khỏi rớt). Nam đắp lòng bàn chân trái Nữ đắp lòng bàn chân phải Ðắp ngủ qua đêm, nếu ra màu xanh cửu long (xanh biển) là hết bị tai biến từ nay về sau.Chỉ đắp một lần trong đời - Người cao máu mới dùng được Lưu ý -Nếu bị tai biến giật méo miệng, lưỡico rút không nói được thì lấy kim châm hai dái tai (dưới lỗ tai) nặn máu ra liền, miệng sẽ trở lại bình thường. -Nếu bị tai biến xụi chân tay, thì lấy kim châm mười đầu ngón tay nặn máu ra liền, chân tay sẽ trở lại bình thường. Xin phổ biến.
    1 like
  10. Thông minh hiếu học, ham tìm hiểu nhưng có học cao đi nữa cũng không thành đạt như ý nguyện ,bước đường công danh hay được người dìu dắt nâng đỡ nhưng vẫn không toại nguyện ,lúc đứng tuổi thì mới có sự nghiệp nhưng có tiếng mà không có miếng.
    1 like
  11. Phúc đức kém nên xa xứ mà lập nghiệp / điền sản không thừa hưởng của tổ nghiệp để lại ,hay có cũng rất ít không thừa hưởng hay phá tán đi ,nhà cửa phải về già mới có chổ nương náu / công danh chức vị nhỏ thấp quan lộ vất vã hay không có / đến 30t mới lập được gia đình cưới vợ cũng chẳng cần qua may mối ,có cơ hội con dị bào cùng cha khác mẹ /tiền bạc tiêu xài vô chừng chỉ toan tính mong trúng những cú trúng lớn , đoi khi tính những chuyện đội đá vá trời ,thường thì có của vô nhiều 1 lúc hơn là rĩ rả từng đồng / vợ đầu có dạng người thấp lùn hơi tròn trịa , miệng rộng môi dầy thâm , mắt nhỏ lại cận , tánh nhẹ dạ có xu hướng bên ngoài nhiều hơn ,thay đổi thất thường , đanh đá lại có tánh hay hứa nhưng không bao giờ giữ lời .
    1 like
  12. sỐ cháu là cách mệnh không Thân kiếp ,vcd có địa không độc thủ tánh người ngang bướng ương ngạnh ít khi phục tùng ai bản chất cũng nhân hậu nhưng hay xuất ngôn bất cẫn ,cuộc đời tiền vận vô sỡ bất đắc chí làm chuyện gì cũng bị gẩy đỗ hay dỡ dang không được như ý nguyện ,nhưng có cự nhật hóa lộc tại Dần xung chiếu ,đến khi về gần hậu vận swuj nghiệp mới vững chắc và sáng lạng , cung tài kiếm tiền cũng dễ và sẽ trỡ nên giàu có về sau .
    1 like
  13. 1 like
  14. 1 like
  15. Đại ý: Rơi máy bay, lật tàu lửa.....tăng nặng. ========================================================= Philippines: Máy bay hạ cánh xuống sông Thứ ba, 30 Tháng mười một 2010, 16:02 GMT+7 13 người đã may mắn sống sót khi một chiếc máy bay cỡ nhỏ phải hạ cánh khẩn cấp xuống sông do bị chết động cơ ở Philippines, nhà chức trách nước này ngày 29-11 cho hay. Máy bay trên mặt sông Theo người đứng đầu lực lượng cảnh sát tỉnh Cagayan Mao Aplasca, chiếc máy bay phản lực Beechcraft RPC-111 chở theo 11 hành khách và 2 phi công cất cánh từ thị trấn Basco, tỉnh Batanes phía bắc Philippines đến thành phố Tuguegarao, Cagayan sáng 29-11. Do động cơ bị trục trặc, máy bay đã ngừng hoạt động ở lưng chừng trời và phi công buộc phải hạ cánh khẩn cấp xuống một khúc sông không sâu lắm ở San Vicente, thị trấn Iguig, Cagayan lúc 13h30. Một phần thân máy bay bị chìm dưới nước, song cả 13 người trên đó đã trèo lên cánh máy bay và được người dân cùng nhà chức trách địa phương cứu hộ. Nguyên nhân sự cố đang được điều tra. Việt Báo (Theo ANTĐ)
    1 like
  16. THÌ EM ĐANG XEM CHO EM MÀ, CÒN CẬU EM LÀ MỆNH HỎA
    1 like
  17. em mệnh sa trung thổ sao lại là thủy? hay đua nhầm năm sinh
    1 like
  18. http://www.lyhocdongphuong.org.vn/apps/LaS...reen&size=2 Tướng Tuần chắc không béo được, Giaback nghĩ giờ sinh của đương số đưa ra là đúng
    1 like
  19. Thưa SP, con cũng có biết đến bài thuốc này tuy nhiên không biết có hiệu nghiệm không nũa, nghe họ nói đó là bài thuốc gia truyền đấy. Con xin đóng góp 1 bài: Sống thêm 50 năm chỉ nhờ... bài thở Bị lao phổi, sau 7 lần mổ, bác sĩ Nguyễn Khắc Viện chỉ còn một góc phổi bên trái, mất 8 xương sườn. Bệnh viện bảo ông chỉ còn sống được hai năm. Thế nhưng ông đã sống đến tuổi 85 chỉ nhờ một bài thở cổ xưa. Ông sinh năm 1913 tại Hà Tĩnh, học Đại học Y khoa Hà Nội rồi sang Pháp tiếp tục học, tốt nghiệp bác sĩ Nhi khoa năm 1941. Năm 1942, ông bị lao phổi nặng, điều trị ở Bệnh viện Saint Hilaire du Touvet, Grenoble. Thời đó, bệnh lao chưa có thuốc chữa. Từ năm 1943 đến 1948, ông phải chịu mổ bảy lần, cắt bỏ tám xương sườn, cắt bỏ toàn bộ lá phổi bên phải và một phần ba lá phổi bên trái. Các bác sĩ Pháp bảo ông chỉ có thể sống được hai năm nữa. Trong thời gian nằm chờ chết, ông đã tìm ra phương pháp thở để tự chữa bệnh cho mình. Và kết quả là ông đã sống đến tuổi 85 mới mất (1997), nghĩa là sống thêm được 50 năm nữa. Ông là bác sĩ, đồng thời là một nhà văn, nhà báo, nhà hoạt động xã hội rất nhiệt tâm. Ông là cố vấn của bộ môn tâm lý - xã hội học, tại Trung tâm Đào tạo và bồi dưỡng cán bộ y tế TP HCM, (nay là Đại học Y khoa Phạm Ngọc Thạch). Trong lúc nhiều người giảng bài, nói chuyện, hội họp, làm việc... thấy uể oải, hụt hơi, thì một người chỉ còn hai phần ba lá phổi, chỉ còn gần một nửa "dung tích sống" như ông lại vẫn ung dung, thư thái. Những buổi hội họp dông dài, vô bổ, ông chỉ ngồi... thở, nhờ vậy mà ông không bị stress, không bị mệt. Ông bảo sau này khi ông mất đi, điều quan trọng ông để lại không phải là những tác phẩm văn học, triết học này nọ, mà chính là bài vè dạy thở chỉ với 12 câu. Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc, bạn đồng nghiệp với bác sĩ Viện, kể lại: "Trước kia, tôi cũng chỉ nghe để mà nghe chớ chẳng thực hành. Rồi một lần tôi bị tai biến nặng, phải nằm viện dài ngày, lúc đó tôi mới thử đem ra áp dụng. Quả có điều kỳ diệu!" Phương pháp này giúp ông thảnh thơi hơn, ít nhọc mệt hơn và sức khỏe tốt hơn. Trong thời gian dưỡng bệnh, các bạn đồng nghiệp cho rất nhiều thuốc, nhưng ông chỉ chọn một vài món thực sự cần thiết, còn thì chỉ dùng phương pháp thở để tự chữa bệnh cho mình. Phương pháp thở của bác sĩ Nguyễn Khắc Viện thực ra không phải là điều hoàn toàn mới. Nó chỉ là một sự tổng hợp của khí công, thiền, yoga, dưỡng sinh... của Đông phương từ ngàn xưa, được nhìn bằng sinh lý học hô hấp hiện đại của một người thầy thuốc. Dưới đây là bài vè 12 câu dạy thở của bác sĩ Nguyễn Khắc Viện: Thót bụng thở ra Phình bụng thở vào Hai vai bất động Chân tay thả lỏng Êm chậm sâu đều Tập trung theo dõi Luồng ra luồng vào Bình thường qua mũi Khi gấp qua mồm Đứng ngồi hay nằm Ở đâu cũng được Lúc nào cũng được!
    1 like
  20. 1 like
  21. Tay em mà không 2-3 cô mới lạ. Thôi trả lại topic cho người ta, chủ topic này đang bực, noí nữa chắc 2 tên sẽ bị bụp. Hì hì
    1 like
  22. Chắc toàn xaì duyên cũ, nên duyên mới chưa thấy ah!!! :ph34r:
    1 like
  23. Ủa??? thế hóa ra phải bác QN chứ không phải anh ah?? Hèn chi bỏ cuộc pé MYMY bên kia :ph34r:
    1 like
  24. ơ thế ra 20 tuổi mà chưa có người yêu là Cao số là Khó lấy chồng à? Xét theo lá số này, chồng cô là người hiền lành có cái miệng chúm chím như thiếu nữ 17 e lệ. Bố mẹ cô mà hạnh phúc thì cô xem lại giờ sinh của mình đi nhé.
    1 like
  25. Thấy mí anh nháo nhào ngoài cửa, hô hào, mà chưa ai chịu qua cửa hết vậy!!! :ph34r: ----------------Hay mí anh còn đắn đo??? Bỏ cả giang sơn vì mỹ nữ Ai ngờ mỹ nữ thích giang sơn :ph34r: http://www.lyhocdongphuong.org.vn/forum/public/style_emoticons/default/grin.gif http://www.lyhocdongphuong.org.vn/forum/public/style_emoticons/default/grin.gif
    1 like
  26. Chí lý như trái bí ! ha Khanhhoang? Đã bảo rồi ai xem tướng tìm duyên vào đây tha hồ mà gặp chính nhân quân tử! :ph34r:
    1 like
  27. Em xung phong lên rồi chị ơi, nhưng chưa thấy Sư huynh Thiên đồng đâu cả nên em nghĩ có 2 trường hợp: 1. Có lẽ Sư huynh đã đến đích rồi, chiếm được thành rồi nên đang ngồi chờ tụi em đến để...chia buồn. 2. Đang ẩn mình, chờ phút cuối mới tung tuyệt chiêu ra hạ anh em. (Khả năng này nhiều hơn) Em là em chỉ ái ngại sư huynh Thiên đồng thôi, còn Sư huynh Thiên luân thì chỉ cần alo cho bồ của huynh ấy cái là xong ngay ấy mà. http://www.lyhocdongphuong.org.vn/forum/public/style_emoticons/default/grin.gif Kinh nghiệm đầy mình thì càng tốt chứ sao bác, về đỡ phải đào tạo lại. Mà biết đâu trước đây ngừoi ta lận đận đủ rồi, giờ đến hồi thái lai, lúc đó chẳng phải anh nào nhảy vào sau này thì được hưởng cảnh thanh bình hay sao. Có ai lận đận cả đời đâu.
    1 like
  28. chẹp chẹp, bánh ngon quá, bia cũng ngon luôn, có cả nam và nữ... ôi vui thiệt nha. Cảm ơn Bác Hat gạo làng, tiết trời Hà nội đang lạnh, phamhung đang gặm nhấm thưởng thức cái lạnh ngọt ngào của miền bắc, và mong muốn gửi chút cho các anh/chị trong Nam thưởng thức cùng....
    1 like
  29. Miền Nam đón tiếp và gửi chút Nắng vàng cho mùa đông lạnh giá của miền Bắc
    1 like
  30. .......... Tình hình là e có số này, a Thiên Đồng coi xem sao: 1. Nữ 097.612.1080 2. Nam 098 822 7515 Cảm ơn a về món quà này nhé. THư pháp này a viết có phải trong lúc nhập thiền khí công ko? :ph34r: :ph34r: http://www.lyhocdongphuong.org.vn/forum/public/style_emoticons/default/laugh.gif http://www.lyhocdongphuong.org.vn/forum/public/style_emoticons/default/laugh.gif
    1 like
  31. Trong lúc lâm chung, người vợ nhắc tên người yêu đầu tiên của mình và hỏi chồng: “Anh Cơ vào thăm tôi, ông có buồn không?!”. Người chồng không buồn mà cảm động, viết bức thư lên mạng với mong muốn tìm người ấy về cho vợ. Vợ chồng ông Đăng hạnh phúc khi bà vẫn đang còn khoẻ mạnh. (Ảnh gia đình cung cấp) “Đã 55 năm, kể từ ngày gặp nhau trên đất Nghệ An, vợ chồng chúng tôi chung sống trong tình yêu thương, hạnh phúc, thuận hòa và đã có 6 mặt con với nhau. Các con chúng tôi đều đã trưởng thành, chúng tôi đã có 7 cháu nội, ngoại và 3 chắt, cửa nhà yên ấm. Tuy nhiên tội cho vợ tôi - bà ấy mắc bệnh tiểu đường tuýp 2 đã 15 năm nay, lại còn bị mổ K trực tràng cách đây 6 năm, phải khoét bỏ hậu môn, làm hậu môn nhân tạo rất trở ngại cho việc đi lại, sinh hoạt. Suốt ngần ấy năm, cha con chúng tôi hết lòng yêu thương chăm sóc, mặc dù các con chúng tôi đều phải lo công việc cơ quan, đơn vị. Cũng may trời cho tôi còn có sức khỏe nên 15 năm qua đều đặn 2 ngày mỗi tháng tôi còn đưa bà đến bệnh viện bằng xe máy để khám và nhận thuốc. Đó là chưa kể những trường hợp đột xuất khác. Nếu như sự việc chỉ có thế thì không có gì đáng nói, bởi vợ chồng con cái chăm sóc nhau là chuyện bình thường của đạo lý làm người. Từ đầu tháng 2/2009, đột nhiên bà nhà tôi có triệu chứng tai biến xuất hiện – đầu đau, tim khó thở, chân tay khó cử động. Chúng tôi đưa bà đến phòng cấp cứu bệnh viện và lập tức cho CT, xét nghiệm, siêu âm. Chụp Xquang… Bác sỹ thông báo hội chẩn xác định bà đã bị ung thư, di căn lên phổi và não. 10 ngày nằm ở bệnh viện theo dõi, cuối cùng bệnh viện cho về trong tình trạng bán thân bất toại, với các triệu chứng đau nhức, váng đầu, ho, tâm thần bất ổn, lúc nhớ, lúc quên, ăn uống khó nuốt… Đã bốn tháng nay, thuốc tây, thuốc nam, châm cứu… nhưng bệnh tình không những không thuyên giảm mà cơ thể ngày càng teo gầy, trí óc không còn minh mẫn, không xác định được thời gian, không gian vv… sinh hoạt vệ sinh tiểu tiện không chủ động được. Một điều rất lạ - 3 ngày qua bà thường nhắc đến anh ấy - người đàn ông đầu tiên bà đem lòng yêu thương trước khi chúng tôi đến với nhau! Số là năm 1954, chúng tôi tập kết ra Bắc, công tác tại tỉnh Nghệ An. Anh ấy là học sinh miền Nam cùng quê Thừa Thiên. Hai người gặp nhau và đem lòng yêu thương. Vì lý do nào đó anh ấy không liên lạc đi lại nữa. Hai năm sau, khoảng năm 1956 anh ấy trở lại xin nối lại mối tình cũ thì người anh cả của bà ấy không đồng ý và thế là - tôi người đến sau nhưng đã đạt được mục đích. Ông Đặng chăm bà những ngày cuối đời. (Ảnh gia đình cung cấp). Năm 1961, khi chúng tôi đã có con đầu lòng, nhân một chuyến đi nghỉ phép ra Hà Nội bà nói với tôi, mẹ con sẽ ghé thăm anh Cơ ở Thanh Hóa, anh có đồng ý không? Tôi không hề ngăn cản, bởi nghĩ cho cùng mình đã là vợ chồng lại có con với nhau. Việc thăm viếng tình cũ là chuyện thường tình. Nếu thật lòng với nhau thì dù có cấm ngăn gặp mặt, trong lòng vẫn còn có chỗ để họ gần nhau. Từ ấy suốt gần 50 năm chúng tôi vẫn đầm ấm hạnh phúc gia đình, con cháu, chắt sum vầy. Không hề có tiếng to cãi vã nhau chứ đừng nói đến xúc phạm thô lỗ. Bất ngờ trong cơn bạo bệnh, trí não rối loạn, bà lại nhớ đến anh ấy và còn hỏi tôi: - Anh Cơ vào thăm tôi, ông có buồn không?! Chao ôi! Tội nghiệp cho bà nhà tôi ngần ấy năm trời, trong lúc bệnh tình đã làm trí não bà không còn minh mẫn, tất cả mọi điều hầu như quên hết, thế mà riêng người yêu đầu tiên của bà thì vẫn còn in sâu vào bộ nhớ không hề phai nhạt! Tôi thương bà lắm, tôi không hề buồn và trách cứ bởi bà đã dành cho tôi cả cuộc đời từ tuổi thanh xuân đến giây phút cuối cùng của tuổi 75. Tôi trân trọng mối tình đầu của họ bởi đó mới là tình yêu đích thực. Tôi viết câu chuyện này xin được gửi đến những ai đã có tình yêu và đi đến hôn nhân hãy yêu thương thực sự người mình yêu và biết trân trọng bảo vệ nó. Tôi cũng kính nhờ quý báo gửi thông điệp này đến với anh Cơ (người yêu cũ của vợ tôi) trước công tác ở ty Thủy lợi tỉnh Thanh Hóa, nếu anh còn sống thì mời anh vào thăm bà ấy trước lúc bà từ giã chúng ta đi vào cõi vĩnh hằng để cho bà được toại nguyện trước khi nhắm mắt xuôi tay. Địa chỉ liên lạc của tôi: Trương Đình Đăng, số 30 Nguyễn Văn Thoại, P. Mỹ An - Q. Ngũ Hành Sơn - Đà Nẵng...”. Đã hơn 10 tháng trôi qua, kể từ ngày bức thư được gửi lên một trang web. Câu chuyện đi tìm người yêu đầu tiên cho vợ của bác Trương Đình Đăng có kết cục như thế nào? Chúng tôi đã có cuộc trao đổi chân tình với bác Đăng (Một cán bộ về hưu của Công ty xây lắp công nghiệp dân dụng Quảng Nam Đà Nẵng và vợ là cán bộ cấp dưỡng của công ty này) về những ngày đi tìm người yêu đầu tiên cho vợ, lúc vợ sắp lâm chung. “Đến bây giờ, tôi đã không nhận được hồi âm gì từ anh Cơ. Sau khi bức thư đó đăng lên 15 ngày, bà nhà tôi ra đi mãi mãi. Tôi muốn làm một điều gì đó để bà thoả mãn trước lúc đi xa mà tiếc là bà không được thấy người xưa. Giờ tôi chỉ mong, nếu anh Cơ còn sống, được gặp anh ấy, tôi sẽ nói cho anh ấy hiểu, trong lúc lâm chung, trí não rối loạn, vợ tôi vẫn nhớ đến anh ấy. Tôi mong anh ấy hiểu và thắp cho vợ tôi một nén hương” - Bác Trương Đình Đăng (78 tuổi) tâm sự. Kể về người vợ của mình, bác Đăng cho biết, bà là người chân thật, thẳng thắn và sống hết mình: “Năm 1961, trước khi ra Hà Nội, bà ấy cũng xin phép tôi vào thăm anh Cơ. Về nhà bà còn kể lại là trêu con gái, “ở với bố Cơ nhé, không về với bố Đăng nữa” nhưng con gái không chịu. Trong cuộc sống vợ chồng, cũng có lúc sóng gió, giận hờn, nhưng có gì không hài lòng, bà đều nói ngay, không ấp ủ, không bóng gió gì. Tôi còn nhớ có lần, tôi nhận điện thoại của người ngoài, nói năng rất nhẹ nhàng, vui vẻ. Nhưng sau đó bà làm gì không vừa ý tôi, tôi nói nặng lời thì bà bảo ngay: "Tại sao với người ta ông lại nói ngọt lạt thế mà với tôi ông lại gắt?". Tôi chỉ biết cười và bảo: "Thì người ta có làm anh phật ý gì đâu. Còn bà nói sai ý tôi mà. Nhưng tôi vẫn yêu bà". Những lúc mới có con là lúc khó khăn trong cuộc sống vợ chồng. Có nhiều mâu thuẫn trong cuộc sống, không bằng lòng về chuyện lặt vặt, hai vợ chồng nằm xoay lưng lại. Nhưng khi con ngủ ngoan, mùi sữa thơm lừng, chính bà lại là người mở lời trước: "Việc vừa qua anh sai hay em sai?" Và thế là hai vợ chồng lại nói chuyện để tìm cách giải quyết. Tôi quan niệm, giận nhau một phút là mất đi 1 phút hạnh phúc. Giận nhau 1h là mất đi 1h hạnh phúc. Thế nên, phải sống hoà thuận. Muốn vậy, phải tìm được điều tốt nhất của nhau để tiếp tục sống, tiếp tục yêu nhau. Vợ chồng tôi chưa bao giờ nói mày tao chí tớ, luôn tôn trọng nhau và sống chân thật, sống hết mình với nhau. Ngày bà ấy ở cữ, một mình tôi phục vụ đến nơi đến chốn. Tôi không nề hà giặt giũ đồ đoàn, cơm nước. Nhưng khi bà ấy có thể ra ngoài làm lụng, thì tôi lại là "đứa con cưng" của bà ấy. Thời bao cấp, tôi không biết đến xếp hàng mua thực phẩm, đi chợ. Khi con cái lớn, có gia đình, bà càng chăm tôi hơn. Tôi chưa bao giờ biết giá gạo, giá rau, thịt là mấy. Một tay bà lo. Về nhà là có cơm ngon canh ngọt. Giờ bà ấy mất rồi, tôi mới cảm thấy hẫng hụt, mất mát vô cùng. Có lúc con cháu đi làm cả ngày, chuẩn bị đồ ăn trưa cho tôi, nhưng tôi không dám vào bếp. Cứ đứng ở bếp là tôi lại nhớ bà. Mấy hôm liền tôi toàn nhịn ăn. Nhìn nồi cơm cắm nửa bơ, chỉ đủ tráng đáy nồi, tôi lại thấy chạnh lòng. Hàng xóm đưa bát cơm sang mời tôi ăn, tôi nhìn bát cơm mà không nuốt được. Nghĩ không có bà, mình phải ăn như thế này đây. Nhưng rồi con cháu động viên, bạn bè khuyên bảo, tôi cố gắng tham gia các hoạt động xã hội khác, tham gia hội nhà văn, nhà thơ. Nhưng cứ đêm về, đặt lưng xuống giường là tôi lại nhớ tới bà. Là người đến sau, khi mối tình của vợ và anh Cơ bị hai bên ngăn cản, nhưng tôi vẫn công nhận, đó là mối tình rất tốt đẹp nhưng vì hoàn cảnh mà hai người không đến được với nhau: Tôi còn nhớ, gia đình anh Cơ không đồng ý cho anh ấy lập gia đình sớm vì anh ấy còn phải đi học. Sau khi anh Cơ có ý định trở lại, thì anh ruột vợ tôi lại không đồng ý vì anh Cơ chia tay mà không có lý do gì, sống không có thuỷ có chung. Một ngày cũng nên tình, nên nghĩa. Lúc lâm chung, bà ấy vẫn nhớ tới mối tình đầu của mình, tôi rất cảm động vì bà là người sống có tình có nghĩa. Tuy vậy, tôi chưa bao giờ lo lắng về việc bà ấy có thể bỏ tôi đi theo anh Cơ vì chúng tôi sống rất hoà thuận. Chúng tôi là vợ chồng, có con có cái. Vì sao tôi không ghen với bà ư? Tôi cho rằng, suy nghĩ như tôi thì cuộc sống sẽ đẹp hơn là ghen tuông, đánh đập nhau. Tôi làm thế thì mới trân trọng, yêu thương nhau được.
    1 like
  32. Mời mọi ngưòi tham khảo một tài liệu đã cũ ( từ 2006 ) Egon Bahr nói chuyện ở Hà Nội Ngày 5.5.2006, nhà chính trị danh tiếng Egon Bahr đã có một buổi nói chuyện dài tại Viện Goethe Hà Nội. Đây là chương trình do Viện Goethe, Viện Friedrich-Ebert (FES) và Cơ quan Hỗ trợ phát triển Đức ở Việt Nam (DED) phối hợp tổ chức. Egon Bahr (sinh năm 1922) từng giữ các chức Bộ trưởng Liên bang và Bộ trưởng phụ trách các vấn đề đặc biệt của CHLB Đức. Ông được coi là cha đẻ của các chính sách ngoại giao với Đông Đức và Đông Âu, góp phần dẫn tới sự thống nhất nước Đức. Xét về ảnh hưởng lịch sử, Bahr có thể được ví như một Henry Kissinger của nước Đức. Buổi nói chuyện của Egon Bahr ở Hà Nội đã cho công chúng một cái nhìn tổng thể và cô đọng về những diễn biến ngoại giao quan trọng của Đức và châu Âu thời Chiến tranh Lạnh. Trong phần thảo luận, đặc biệt khi đề cập đến những vấn đề liên quan đến thực trạng và tương lai chính trị của Việt Nam, Egon Bahr đã chứng tỏ ông là một nhà chiến lược lão luyện khi đưa ra những câu trả lời sắc sảo, rất đáng để tất cả những ai quan tâm đến chính trị Việt Nam phải suy ngẫm. Dưới đây là những phần quan trọng nhất của buổi nói chuyện. Phần 1: Bài nói chuyện của Egon Bahr Chính sách giải toả căng thẳng trong Chiến tranh Lạnh và dọn đường cho việc thống nhất nước Đức 18h15': Egon Bahr bước vào Phòng hội thảo của Viện Goethe Hà Nội. Ở tuổi 84, ông vẫn còn rất nhanh nhẹn với những bước đi dài, dứt khoát. Nhà chính trị lão luyện, người đã từng có mặt ở những phòng họp và bàn đàm phán quan trọng nhất ở Berlin, Washington và Moskva, hướng cái nhìn đầy hấp lực xuống cử toạ. Ông Franz Xaver Augustin, Viện trưởng Viện Goethe Hà Nội, kéo ghế mời Egon Bahr ngồi. Franz Xaver Augustin: Thật là vui mừng và vinh hạnh cho Viện Goethe khi được chào đón một nhân chứng nổi tiếng của lịch sử chính trị Đức tại Hà Nội. Egon Bahr không chỉ là người đồng đạo, người cộng sự tin cẩn và là người bạn thân thiết của nhà hoạch định chính trị Đức Willy Brandt, Egon Bahr còn là kiến trúc sư của Chính sách phía Đông (Ostpolitik). Ông đã triển khai những ý tưởng lớn thành chính sách cụ thể và đã thực hiện các cuộc đàm phán để hướng tới mục đích có tính lý tưởng lớn: sự thống nhất nước Đức. Từ rất sớm, sự nghiệp chính trị của Bahr đã song hành với con đường của Willy Brandt. Khi Brandt là Thị trưởng Berlin thì Bahr giữ chức Vụ trưởng Vụ Thông tin và Báo chí của thành phố - khi ấy ông còn là một phóng viên. Trong chính phủ liên hiệp hai đảng lớn năm 1966, Egon Bahr chuyển sang làm ở Bộ Ngoại giao. Năm 1969, ông được gọi về Văn phòng Thủ tướng để đảm nhiệm chức Thư kí nhà nước và là người được ủy nhiệm đặc trách Chính sách giải tỏa căng thẳng (Entspannungspolitik) và Chính sách phía Đông của Willy Brandt. Từ 1972 đến 1974, Bahr giữ chức Bộ trưởng phụ trách các vấn đề đặc biệt. Từ 1974 đến 1976, dưới thời của Thủ tướng Helmut Schmidt, ông giữ chức Bộ trưởng Bộ Hợp tác kinh tế. Sau đó Bahr chuyển sang tập trung vào các cuộc đàm phán giải trừ vũ trang và ông là thành viên của Hội đồng Giải trừ vũ trang quốc tế dưới sự lãnh đạo của Olof Palme . Ông là người phê phán cái gọi là Nghị quyết Đôi của NATO dưới thời Thủ tướng Helmut Schmidt. Chắc chắn sẽ có nhiều lý do để Egon Bahr được lưu danh trong các sách lịch sử, mà một trong những lý do lớn là khẩu hiệu"Chuyển đổi bằng cách xích lại gần nhau" (Wandel durch Annäherung), khái niệm lần đầu xuất hiện trong một bài phát biểu của ông năm 1963. Thưa ông Bahr, ông không muốn có một bài phát biểu dài mà sẽ chỉ đề cập một số điểm chính và để cơ hội cho những câu hỏi của khán giả... Egon Bahr: Tôi muốn giới hạn vào một số điểm quan trọng, những điểm mà tôi cho là cần thiết để hiểu được tổng thể Chính sách phía Đông và Chính sách giải toả căng thẳng. Tất cả bắt đầu với sự xuất hiện của bức tường Berlin năm 1961, khi mà chúng tôi hiểu ra rằng, sẽ chẳng có ai giúp chúng tôi phá nó đi hết. Cả bốn cường quốc đều hài lòng vì rốt cuộc họ cũng có được một status quo - nhờ vào việc bê tông hoá đường biên giới chia cắt Berlin, chia cắt nước Đức và châu Âu - bởi lẽ điều này sẽ mang lại ổn định và hoà bình. Lạy Chúa, đừng có chiến tranh vì Berlin! Nhất là đừng có vì cái bọn Đức điên rồ này! Điều đó thật cay đắng cho những công dân của thành phố. Thậm chí chúng tôi đã phải huy động cả cảnh sát Tây Berlin để bảo vệ bức tường, bởi những sinh viên tuyệt vời của chúng tôi sẵn sàng tuyên bố rằng: “Những gì mà các bạn của chúng ta làm được ở Alger , chúng ta cũng có thể làm; chúng ta có thể dùng thuốc nổ bọc trong túi nhựa để làm nổ tung cái bức tường chết tiệt ấy, trước khi họ kịp xây lại”. Nhưng điều đó sẽ gây mất ổn định. Thế là chúng tôi đã bảo vệ bức tường. Và chúng tôi bắt đầu suy nghĩ: nếu chẳng có ai giúp chúng ta cả, vậy thì chính chúng ta phải tự mình nghĩ xem, liệu có cách nào để đưa được vài người qua bên kia bức tường, dù chỉ vài tiếng đồng hồ thôi, để họ thăm thân nhân. Như vậy, việc dám nghĩ về những khả năng của riêng mình và dám đảm nhận những lợi ích của riêng mình chính là sự khai sinh của cái mà sau này được gọi là Chính sách phía Đông và Chính sách giải tỏa căng thẳng. Nó được triển khai thành phương pháp:"Chuyển đổi bằng cách xích lại gần nhau", có nghĩa là, hãy xích lại gần những người mà chúng ta cần gì đó ở họ. Ta chỉ nhận được điều gì đó từ người khác khi ta đối thoại với anh ta. Khi ta kí kết được những thoả thuận. Tiếp theo, phương pháp "Chuyển đổi bằng cách xích lại gần nhau" được triển khai thành hai tập hồ sơ lớn tại Ủy ban Kế hoạch của Bộ Ngoại giao. Hồ sơ thứ nhất miêu tả những bước dọn hành lang cần thiết - nghĩa là những bước cần thiết cho việc bình thường hoá tất cả các mối quan hệ với các nước Đông Âu. Nếu đạt được điều đó, chúng ta có thể đi bước tiếp theo, đó là giải toả căng thẳng quân sự. Chúng tôi ý thức rất rõ rằng, giải pháp cho vấn đề nước Đức là một câu hỏi về cân bằng sức mạnh. Nếu một ngày kia nước Đức có tái thống nhất thì điều đó phải được diễn ra sao cho nước Đức thống nhất ấy sẽ không thể là một mối đe doạ với các nước khác. Hồi đó CHLB Đức đã là một quốc gia mạnh về kinh tế còn CHDC Đức là một quốc gia mẫu mực trong khối cộng sản. Chỉ cần hình dung về việc hai quốc gia ấy sáp nhập với nhau... Lạy Chúa! Chẳng ai muốn điều đó cả. Vì thế, vấn đề đặt ra là, làm thế nào để đưa ra được một thoả thuận về an ninh để không ai phải sợ hãi trước nước Đức. Sau này, vấn đề ấy đã được hai nhân vật giải quyết, hai nhân vật duy nhất có đủ sức mạnh để làm điều đó: Tổng thống Mỹ Bush và Tổng bí thư Liên Xô Gorbachev. Như vậy là vấn đề an ninh đã được hai vị này quyết định riêng, không có sự tham gia của François Mitterand, không có Margaret Thatcher, không có Helmut Kohl và không có Erich Honecker. Điểm mấu chốt là, Bush nói: "Nếu Liên Xô rút quân khỏi CHDC Đức thì các vị sẽ quá yếu để có thể kiểm soát nước Đức. Chỉ có chúng tôi mới đảm nhiệm được việc này - với những công cụ của NATO". Luận điểm này có sức thuyết phục mạnh mẽ - bởi nó đúng. Đối lại, Gorbachev nói: "Được, nhưng các vị không được lấn sân chúng tôi". Bush hứa với ông ta rằng sẽ không có vũ khí nguyên tử và sẽ không có những đội quân nước ngoài đóng tại các vùng đất thuộc CHDC Đức cũ. Gorbachev đồng ý với thoả thuận này. Bởi vậy cho đến hôm nay chúng ta vẫn có những chế độ an ninh khác nhau giữa các khu vực của nước Đức thống nhất. Ở khu vực phía Tây có sự hiện diện của các đội quân nước ngoài và một số loại vũ khí nguyên tử của Mỹ, còn ở phía Đông chỉ có quân đội vũ trang Đức mà không có quân đội nước ngoài lẫn vũ khí nguyên tử. Nhưng điều đó chẳng gây đau đớn gì cho ai, nó chẳng có ý nghĩa gì hết. Đấy là điều kiện tiên quyết, bởi đã rõ: NATO sẽ mở rộng phạm vi kiểm soát tới sông Oder và sông Neiße, tới tận biên giới giữa Đức và Ba Lan, và thế là tất cả đều mãn nguyện. Mà không chỉ có người Pháp đâu nhé! Kiểm soát nước Đức bằng NATO ư? Tuyệt vời! Nhưng kiểm soát nước Pháp bằng NATO? Không đời nào! Người Ba Lan cũng thoả mãn, vì đối với họ, một nước Đức bị kiểm soát bởi quân đội Mỹ là quan trọng hơn tất thảy. Và người Tiệp cũng thỏa mãn, người Đan Mạnh cũng thế, người Ý thì tất nhiên rồi. Kiểm soát nước Đức chính là vấn đề trung tâm, bởi bằng cách đó, vấn đề an ninh cho châu Âu có thể được giải quyết, và nhờ đó mà chúng tôi có thể đạt được sự thống nhất nước Đức. Tôi đã rất chú trọng việc phải làm cho mọi người hiểu rõ điều này: vấn đề an ninh là vấn đề then chốt. An ninh có nghĩa là: an toàn trước nước Đức và an toàn cho nước Đức. Bởi sau thoả thuận đó, sẽ không một ai có thể tấn công nước Đức được nữa. Nước Đức không là một mối đe doạ và nó cũng không bị đe doạ. Đấy là những điểm quan trọng thứ nhất làm tiền đề cho kết quả của Chính sách giải tỏa căng thẳng. Để đi tới kết quả ấy, chúng tôi đã phải tìm mọi cách để định nghĩa quyền lợi của Đức khi mà nước Đức không có chủ quyền. Đấy là điều mà nhiều người mới chỉ đánh giá được một phần nào mà thôi. Với sự đầu hàng vô điều kiện ngày 8.5.1945, nước Đức đã đánh mất chủ quyền. Mọi thẩm quyền đều được trao vào tay những cường quốc chiến thắng. Một phần trong số những thẩm quyền ấy được trao lại cho các cơ quan hành chính. Nhưng ở một điểm, cả hai nước Đức đều giống nhau: Cả hai đều không có thẩm quyền với các vấn đề quốc gia. Với cả hai nước Đức, bốn cường quốc chiến thắng giữ thẩm quyền về toàn bộ nước Đức - cộng với Berlin. Điều đó là hiển nhiên đến mức chẳng ai trong chúng ta cảm thấy phải nghĩ ngợi, lo lắng hoặc thấy thiếu hụt cả. Sở dĩ tôi nói thế là vì chúng ta đã quên mất khả năng suy nghĩ độc lập. Bốn mươi năm, chúng ta đã quen với tình trạng là những vấn đề lớn thì được quyết định bởi các ông lớn. Trong suốt thời gian đó, chúng ta chỉ có duy nhất một quyết định độc lập, đó là năm 1955 ở Moskva, Adenauer đã chống lại lời khuyên của tất cả các cố vấn khi ông quyết định đặt quan hệ ngoại giao với Liên Xô. Bằng cách đó, ông muốn nhận lại các tù binh chiến tranh. Ngoại lệ lớn thứ hai là Chính sách giải toả căng thẳng của Willy Brandt. Năm 1967, khi đảm nhận vị trí lãnh đạo Uỷ ban Kế hoạch của Bộ Ngoại giao, câu hỏi đầu tiên tôi đặt ra là: Có những văn bản nào về vấn đề chủ quyền nước Đức? Kết quả là một số không tròn trĩnh. Không có gì hết. Những đồng nghiệp của tôi bảo: "Đấy không phải thẩm quyền của chúng ta. Đấy là chuyện của bốn cường quốc". Đáp lại, tôi nói: "Chúng ta cứ thử bắt đầu xem nào, cứ thử nghĩ, như thể chúng ta đang nằm trên thảm cỏ xanh và được quyền tự do nghĩ về mọi điều ấy". Sau hơn một năm, chúng tôi có tập hồ sơ đầu tiên, dày hơn 900 trang với tất cả các vấn đề. Nó được chọn lọc dần. Rồi chọn lọc nữa. Rốt cuộc chỉ còn lại một tập 27 trang. Kẹp ở đầu tập là một văn bản vỏn vẹn một trang rưỡi mà chúng tôi có thể tin rằng nó sẽ được đọc. Rồi khi đọc xong, nếu thấy quan tâm thì người ta có thể sẽ đọc cả 27 trang kia. Từ tập hồ sơ này đã hình thành cái mà sau này chúng tôi gọi là Chính sách phía Đông và Chính sách Giải toả căng thẳng. Nội dung là: Không sử dụng vũ lực (Verzicht auf Gewalt). Khi chúng tôi mới công bố một phần nhỏ chính sách đó, nhiều người đã cười và nói: "Chà, thật là khôi hài! Chúng ta không sử dụng vũ lực, khi mà chúng ta chẳng có gì trong tay và chẳng làm gì được ai, thế thì ổn rồi. Nhưng còn đại cường quốc Liên Xô? Bảo họ không sử dụng vũ lực ư? - Thật là khôi hài". Khi chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, tức là thời điểm 1969 khi tôi nhậm chức ở Văn phòng Thủ tướng, tôi có chuyến đi đầu tiên tới Washington. Tại đó tôi đã nói thẳng tất cả với Henry Kissinger, cố vấn an ninh cho Tổng thống Nixon, về việc chúng tôi muốn gì, chúng tôi đang có kế hoạch gì và chúng tôi nhắm tới mục đích gì. Ông ấy tỏ ra rất thiếu tin tưởng - điều có thể hiểu được. Người Đức lại bắt đầu muốn đàm phán độc lập với người Nga ư, thật đáng lo ngại. Ông ấy cứ hỏi đi hỏi lại, tới khi tôi nói với ông ấy: Henry, tôi không đến đây để tham vấn, tôi đến đây để thông báo. Chúng tôi biết mình muốn gì, và chúng tôi sẽ hành động. Tại sao người Mỹ đã để chúng tôi hành động? Họ có thể ngăn chặn chúng tôi, ngăn chặn toàn bộ Chính sách phía Đông. Họ để chúng tôi hành động chỉ vì một lý do duy nhất: lý do của sức mạnh. Họ nói: "Ừ, cứ để cho bọn điên ấy thử xem sao, đằng nào thì cũng chẳng thiệt hại gì. Chúng ta có sức mạnh, chúng ta có thể ngăn chặn những chuyện tệ hại xảy ra. Còn Liên Xô, họ biết rằng chúng ta có sức mạnh ấy - nghĩa là chẳng có gì nguy hiểm cả". Chúng tôi đã bắt đầu những cuộc đàm phán như thế đấy, và thật kinh ngạc, chúng tôi đã đạt được một kết quả mà chẳng ai có thể tin được cả. Liên Xô đã kí một hiệp ước về việc không sử dụng vũ lực với chúng tôi - vì một lý do chính trị. Những người Xô-viết đã tính toán thế này: Nếu CHLB Đức kí kết một hiệp ước mà theo đó, tất cả các đường biên giới của châu Âu đều tuân thủ điều luật tối cao là không có đường biên giới nào được thay đổi bằng vũ lực, thì điều đó cũng sẽ được áp dụng cho đường biên giới giữa CHDC Đức và CHLB Đức. Và cho đường biên giới là hai con sông Oder - Neiße nữa. Đấy là status quo! Và thế là chúng ta thoát được cái bọn khủng khiếp này. Còn tại sao ba cường quốc kia cũng đồng ý? Thì cũng vì chính cái lý do ấy: Họ tin rằng rốt cuộc vấn đề thống nhất của cái bọn Đức khốn kiếp ấy đến đây là xong. Đó sẽ là dấu chấm hết cho sự thống nhất nước Đức! Ngay cả đảng Liên minh Dân chủ Thiên chúa (CDU) cũng lợi dụng điều đó - vì họ sợ điều đó hay vì họ thật sự tin như vậy - để nói rằng: Đấy là dấu chấm hết cho việc thống nhất nước Đức. Nhưng, tất cả đã lầm. Dự tính của chúng tôi khác hẳn. Chúng tôi tính thế này: Đấy chính là điểm khởi đầu của một quá trình và ở điểm cuối của quá trình đó, tình thế sẽ thay đổi. Khi đó chúng tôi sẽ quay trở lại nói về việc thống nhất. Và tiền đề để thực hiện việc ấy là chúng tôi phải giải quyết được vấn đề an ninh. Bước thứ hai thì không phải do chúng tôi thực hiện nữa, mà như đã nói, do Bush và Gorbachev. Điều khó khăn nhất với chúng tôi là vận động Gromyko , để ông ấy tin rằng chúng tôi vốn không có khả năng công nhận CHDC Đức và cũng không thể vạch định đường biên giới - bởi chúng tôi không có chủ quyền để làm việc ấy. Chúng tôi không có thẩm quyền đưa ra quyết định cuối cùng về vấn đề lãnh thổ của nước Đức. Chủ quyền của nước Đức và Berlin vẫn nằm trong tay bốn cường quốc. Nên tôi có thể nói với Gromyko rằng: Ông có muốn công nhận ngay bây giờ những điều mà chúng tôi đề nghị về vấn đề biên giới thì cũng phải chờ cho tôi trở lại CHLB cái đã. Sau đó thì mời ông đàm phán với ba đồng nghiệp của ông - tôi chẳng có thẩm quyền gì để làm điều đó. (Còn tôi có muốn làm điều đó hay không lại là chuyện khác - mà thực ra tôi cũng chẳng muốn.) Tôi chẳng có quyền hạn gì để đàm phán về việc các đường biên giới bất khả xâm phạm, không được thay đổi, không được bị đe doạ. Điều duy nhất mà chúng tôi có thể làm là bảo đảm việc bất khả xâm phạm. Các đường biên giới không được phép thay đổi bằng vũ lực. Đúng, nhưng chúng vẫn có thể thay đổi - thì sự thật là chúng tôi muốn thay đổi đường biên giới giữa CHDC Đức và CHLB Đức! - có điều sự thay đổi ấy chỉ được phép diễn ra với sự đồng ý của cả hai phía. Rốt cuộc thì họ cũng chấp nhận điều khoản đó. Chấp nhận dưới hình thức thế này: Tất cả các đường biên giới ở châu Âu đều được đặt dưới Luật không sử dụng vũ lực, cả biên giới giữa CHDC Đức và CHLB Đức cũng vậy, và cả biên giới giữa Đức với Ba Lan nữa (Hiệp ước Moskva). Và liệu rằng có khi nào chúng ta sẽ thống nhất được với nhau về điều đó hay không, thật khó mà tin được. Nhưng - chúng tôi đã tin. Với kết quả là, năm 1975 tại Helsinki, nó đã được đưa vào điều khoản cuối cùng dưới tên gọi "Điều luật về sự ổn định và hoà bình tại châu Âu", và năm 1990, chính điều khoản này cũng được chuyển nguyên văn vào Hiến chương Paris (Charter of Paris) . Như vậy là việc thống nhất nước Đức đã được thực hiện bằng luật pháp. Sau này, việc tách Tiệp Khắc thành Czech và Slovakia cũng diễn ra trong hoà bình như thế. Ngoại lệ duy nhất ở châu Âu là Nam Tư (cũ), khi mà chẳng còn ai muốn tuân thủ Hiến chương Paris nữa, còn người Mỹ thì nói bằng cái cách cục cằn của họ: "Thì chúng ta hãy vạch một đường biên giới mới!". Và thế là người ta đã làm ra một đường biên giới mới. Và nó không được công nhận. Nó cũng chẳng an toàn và cũng chẳng có gì đảm bảo. Tuy chúng ta đã có thỏa ước ngừng bắn, nhưng ở Nam Tư (cũ), chúng ta không có những đường biên giới được quốc tế công nhận và đến nay, chúng ta vẫn phải nỗ lực để sửa chữa. Sửa chữa những sai lầm chúng ta đã gây ra. Không sử dụng vũ lực là khái niệm then chốt để châu Âu vươn tới hoà bình và giải toả căng thẳng. Không sử dụng vũ lực cũng có thể là nguyên tắc mà người ta có thể áp dụng cho các khu vực khác trên thế giới... nếu muốn. Phần 2: Thảo luận: Egon Bahr trả lời câu hỏi của cử tọa Đường lối hoà bình trong bối cảnh xung đột trên thế giới 19h00: Egon Bahr đã nói liên tục 45 phút. Không nghi ngờ gì cả, ông là một diễn giả phi thường. Từng câu từng chữ của ông, tất cả đều có sức nặng của sự mạch lạc và chính xác. Ông Augustin hỏi, liệu ông có muốn nghỉ giải lao một chút không? Egon Bahr nói, không cần. Hãy bắt đầu ngay vào phần thảo luận. Đây là phần dành cho những câu hỏi của cử toạ, khoảng 50 người. Franz Xaver Augustin: Thưa ông Egon Bahr, ông nói, không sử dụng vũ lực là nguyên tắc cơ bản cho đường lối hoà bình (Friedenspolitik) và cho sự hiểu biết lẫn nhau giữa các khối và các bên xung khắc. Theo ông, trong các cuộc xung đột lớn hiện nay, như ở trường hợp của phong trào bảo căn (fundamentalism) tại các nước Hồi giáo chẳng hạn, nguyên tắc này có triển vọng gì không? Trong bối cảnh của chủ nghĩa khủng bố, chủ đề "không sử dụng vũ lực" có thể được xem xét như thế nào? Egon Bahr: Không thể được. Vì hai lý do. Lý do thứ nhất: Những cuộc đàm phán của chúng tôi với Moskva thuở ấy là những cuộc đàm phán với những con người có óc duy lý và biết điều, những người sẵn lòng trao đổi, sẵn lòng kí kết hiệp ước, và sau khi đã kí kết thì họ cũng tuân thủ hiệp ước ấy. Nhưng tôi chẳng biết ông Bin Laden đang ở đâu. Tôi không thể gặp ông ấy để đàm phán, và ngay cả khi tôi và ông ấy có ngồi cùng bàn đi chăng nữa, giữa chúng tôi cũng chẳng có gì để đàm phán với nhau cả. Chủ nghĩa bảo căn tin rằng nó có sứ mệnh tiễu trừ cái Ác ra khỏi thế giới này. Mà trong hình dung của nó, cái Ác ấy lại chính là lối sống phương Tây của chúng ta. Đấy là chiến tranh, và cuộc chiến ấy không thể kết thúc bằng một hiệp ước hoà bình mà chỉ có thể kết thúc theo cách có kẻ thắng người bại. Lý do thứ hai, tại sao hai việc đó không thể so sánh với nhau được, còn nằm ở phía Mỹ. Chính xác hơn là nằm ở một vị Tổng thống, kẻ, về phần mình cũng đã tuyên bố tiến hành một cuộc chiến chống lại cái Ác. Rõ ràng là với hai thế lực này thì không thể có đàm phán gì hết. Từ quan điểm của Mỹ, cuộc chiến này cũng chỉ có thể kết thúc bằng việc thắng trận mà thôi. Thêm nữa, với cái học thuyết về phòng thủ chiến lược tháng 9 năm 2002, vị Tổng thống Mỹ đương nhiệm này đã cho mình cái quyền tự quyết định việc ông ta muốn gây chiến với ai. Ông ta đứng trên đầu thiên hạ mà nói rằng: "Ta thích làm gì thì làm. Cóc cần luật lệ gì hết. Ừ, đúng đấy, đúng là ta đã kí hiệp ước không phát triển vũ khí tên lửa đấy, nhưng mà, ôi dào - ta muốn có vũ khí tên lửa thì sao nào. Không hẳn là cần thiết cho việc chống lại Bin Laden, nhưng cần thiết cho sức mạnh của ta. Thế thì vi phạm hiệp ước nhé. À, không, ta không vi phạm, ta cho hiệp ước nghỉ luôn". Thế là chiến tranh Iraq xảy ra mà không do Liên Hợp Quốc ủy nhiệm, và bây giờ, đáng lo là với Iran mọi việc có thể cũng sẽ như vậy. Tôi không thể ngăn ông ấy làm điều đó. Chẳng ai ngăn được ông ấy. Bush tự hào vì được gọi là "Tổng thống Chiến tranh". Về điểm này thì ông ấy khác hẳn cha mình. Khi xung đột Đông-Tây chấm dứt, Bush Cha đã tuyên bố: "Mỹ là cường quốc duy nhất có đủ sức mạnh để dẫn dắt thế giới đến một trật tự mới". Điều đó đúng. Nhưng trật tự thế giới mới có nghĩa là tất cả các quốc gia đều tuân thủ trật tự mới ấy - kể cả Mỹ, quốc gia đứng đầu trong các quốc gia bình đẳng; primus inter paris. Điều đó ổn, điều đó cũng đúng và hiển nhiên, bởi Mỹ là kẻ mạnh nhất. Họ có thể trở thành thế lực giữ gìn ổn định mạnh nhất. Nhưng hiện nay họ lại là thế lực gây mất ổn định mạnh nhất. Tóm lại, vì hai lý do trên mà bối cảnh hiện nay là không thể so sánh được. Một người Đức trong cử toạ: Đâu là giải pháp của ông cho các thế lực thù địch lớn trên thế giới hiện nay? Egon Bahr: Chờ. Chờ đến kì bầu cử tổng thống Mỹ tiếp theo. Để xem thế giới sẽ ra sao khi những đám bụi đã chìm xuống. Và thử bắt đầu nghĩ lại từ đầu. Sự tan vỡ của khối Đông Âu Một người Đức trong cử toạ: Có phải cuộc chạy đua vũ trang thời Reagan và hệ quả là sự tan rã của hệ thống kinh tế kế hoạch của Khối Đông Âu là tiền đề khiến Nga sẵn sàng ngồi vào bàn đàm phán và do đó đã dẫn tới sự thống nhất nước Đức? Egon Bahr: Không có lý do nào là lý do đơn nhất. Đơn nhất chỉ là vấn đề sức mạnh. Hẳn là có nhiều lý do dẫn tới sự sụp đổ của Khối Đông Âu. Một trong những lý do đó là chủ nghĩa cộng sản tin rằng nó có thể cải tạo được con người. Điều đó thì Jesus Christus đã nỗ lực vô vọng, và tất cả các tôn giáo khác cũng thế. Đến lượt những người cộng sản, họ cũng muốn làm thế - vô vọng. Lý do thứ hai: Tất nhiên là ngay sau Chiến tranh thế giới thứ Hai người Mỹ đã nhận ra rằng, về tiềm năng họ mạnh hơn Liên Xô. Họ đã gia tăng sức mạnh của họ một cách có hệ thống và đẩy Liên Xô vào một guồng chạy đua vũ trang mà nó không thể kham nổi. Liên Xô đã chạy đua đến mức không còn gượng được nữa - kể cả chạy đua trong vũ trụ. Gorbachev nhận ra rằng, ông ta đã nghẹt thở... Điểm tiếp theo: Từ giữa những năm 1950, chúng tôi đã nhận được những báo cáo về các số liệu kinh tế của CHDC Đức. Việc phân tích những tờ báo địa phương đã cung cấp một bức tranh rất chính xác về tình trạng dự trữ và thiếu hụt. Vào nửa sau của những năm 50, các chuyên gia của chúng tôi dự đoán: hệ thống CHDC Đức sẽ sụp đổ. Nếu cứ nửa năm bạn lại nhận được một báo cáo, dự đoán rằng hệ thống ấy sẽ sụp đổ, mà nó vẫn không sụp đổ - thì rốt cuộc bạn sẽ phải nghi ngờ rằng, liệu dự đoán đó có đúng không. Hệ thống không sụp đổ. Chỉ có dân chúng là sống khổ hơn - hoặc ít nhất thì cũng chẳng sướng hơn. Nhưng hệ thống thì vẫn tồn tại. Có điều lòng tin bên trong của dân chúng với hệ thống thì bắt đầu lung lay. Rồi Adenauer xuất hiện và tuyên bố: "Chúng tôi mong sự khác biệt về kinh tế giữa hai nước Đức không đi quá xa, gây khó khăn cho việc thống nhất sau này". Thế là ông quyết định giúp đỡ CHDC Đức. Khi bức tường Berlin được xây, Adenauer vẫn quyết định là việc giúp đỡ này sẽ không thay đổi. Trên thực tế, CHDC Đức đã nhận được từ phía Tây Đức những khoản vay không lãi mà ai cũng phải ghen tị - kể cả những đồng minh phương Tây của Tây Đức cũng như những đồng minh phía Đông của CHDC Đức. Tôi đã thông báo cho Liên hiệp châu Âu ở Brussel rằng chúng tôi đã kí một hiệp ước nền tảng với CHDC Đức, theo đó chúng tôi sẽ duy trì việc trợ giúp này. Nghĩa là, ngày nào vẫn còn tồn tại hai nhà nước Đức, sẽ vẫn còn trợ giúp đặc biệt từ phía Tây Đức. Trên thực tế, nhờ đó mà CHDC Đức đã gián tiếp đặt được một chân vào Liên hiệp châu Âu, và có một mức sống cao biệt lệ so với các nước XHCN khác. Một trong những nhà ngoại giao cuối cùng của Liên Xô tại CHDC Đức đã viết trong hồi kí: "Chúng tôi đã cảnh báo CHDC Đức. CHLB Đức đang nhử họ bằng một con kì lân vàng và họ nuốt nấy nuốt để". Tóm lại tôi không thể nói rằng sự sụp đổ của hệ thống kinh tế kế hoạch đã dẫn tới sự sụp đổ của CHDC Đức. Tôi không biết một hệ thống nào lại bị sập vì lý do kinh tế cả. Chiến tranh Việt Nam Franz Xaver Augustin: Trở lại khu vực mà chúng ta đang ngồi đây. Năm 1969 khi Brandt trở thành Thủ tướng và ông là Thư kí nhà nước, sau đó là Bộ trưởng phụ trách các vấn đề đặc biệt, ở Việt Nam đã xảy ra sự kiện Mậu Thân 1968. Một mặt, đây là thất bại quân sự của Mặt trận Giải phóng Miền Nam và Quân đội Miền Bắc, nhưng mặt khác nó lại là một chiến thắng về phương diện thiện cảm quốc tế. Ở phương Tây người ta bắt đầu nghi ngờ tính chính đáng cũng như ý nghĩa của tham vọng của Mỹ tại Việt Nam. Dưới thời Nixon, Mỹ xích lại gần Trung Quốc... Xin hỏi ông, những diễn biến ở Đông Nam Á đã có ảnh hưởng như thế nào tới "Chính sách phía Đông" của CHLB Đức? Liệu những gì xảy ra ở đây có mở ra những khoảng trống giúp các ông có thể hành động tự do hơn, hoặc tự chủ hơn? Egon Bahr: Hồi đó tôi chỉ cảm thấy Kissinger khó chịu với chúng tôi ở một điểm nào đó, nhưng tôi không hiểu tại sao. Bởi nếu chỉ là vấn đề giải toả căng thẳng thì ông ta đã sẵn sàng làm. Nhưng ông ta không muốn bị người Đức quấy rầy khi ông ta đàm phán với Liên Xô về vũ khí xuyên lục địa, hoặc ở đâu đó về các vấn đề "Cận đông", "Viễn đông" hoặc "Đông Nam Á". Hồi đó người Mỹ còn nói rằng, họ có thể cùng lúc đàm phán hoặc giải quyết hai hoặc ba chảo lửa một cách riêng rẽ và chuyên biệt. Sở dĩ họ để mặc chúng tôi hành động vì họ muốn được nghỉ ngơi một chút ở mặt trận châu Âu. Những diễn biến ở Việt Nam chẳng gây cho chúng tôi thiệt hại gì, nhưng cũng chẳng đem lại lợi lộc gì. Dĩ nhiên là chúng tôi có theo dõi tình hình ở đây, và chúng tôi còn chưa quên Điện Biên Phủ. Sự kiện này đã khiến chúng tôi kinh ngạc, bởi lần đầu tiên một đất nước lạc hậu đã chiến thắng một cường quốc thực dân, chiến thắng đúng nghĩa, cả về kĩ thuật lẫn chiến lược. Chúng tôi đã theo dõi việc người Mỹ bị kéo vào cuộc như thế nào, và điều này lần đầu tiên đã dẫn tới một thứ phong trào chống Mỹ ở CHLB Đức. Bởi về cơ bản thì những gì xảy ra ở Việt Nam đúng là sự huỷ diệt một dân tộc: Một siêu cường khủng khiếp ném bom một đất nước lạc hậu thành bình địa. Năm 1968 và 1969, cùng với Willy Brandt, tôi đã gặp McNamara ở Washington. Ông ta giải thích với chúng tôi về những tấn bom, những máy bay chiến đấu và 500.000 lính Mỹ có mặt tại Việt Nam. Ông ta giải thích rất tuyệt và thuyết phục rằng Mỹ phải thắng cuộc chiến này, hoặc, nói thế này thì đúng hơn: Mỹ không thể thua được. Khi chúng tôi đi khỏi, chúng tôi nói với nhau rằng, những điều ông ấy nói là thuyết phục nhưng có một sai lầm: Họ đã không tính đến yếu tố con người. Họ đã tính toán các yếu tố vật chất, nhưng yếu tố con người thì thiếu, và điều đó khiến chúng tôi nghi ngờ. Dù sao thì ít nhất tôi cũng tin rằng, Mỹ chẳng thể nào thua được. Chưa bao giờ trong lịch sử của nó, nó lại thua cả, vậy thì có lý do gì để nó phải thua một dân tộc nghèo nàn lạc hậu đây? Tôi hỏi Brandt, người chống lại cuộc chiến của Mỹ ở Việt Nam và đồng thời biết rằng đa số dân Đức cũng vậy, rằng tại sao ông đã không một lần đưa ra nhận định phản đối Mỹ. Và ông ấy nói thế này: khi một người bạn lâm vào cảnh khó khăn, ta nên tha cho hắn. Người ta có thể nhìn ra kết cục của chiến tranh Việt Nam trước đó vài tuần, nhưng vài tháng trước đó thì không. Đó là lần đầu tiên Mỹ bị đánh bại. Việt Nam ngày nay Một người Việt trong cử toạ: Ông nghĩ thế nào về tình hình hiện nay ở Việt Nam? Liệu có thể xảy ra một cuộc cách mạng dân chủ được không? Egon Bahr: Nếu tôi có một giải pháp hay một hình dung về sự phát triển tiếp theo của đất nước này thì có lẽ tôi cũng không nói ra ở đây, và không nói trong buổi tối hôm nay. Tôi không đến đây để đưa ra những lời khuyên mà đến để học hỏi và thu thập kinh nghiệm. Tôi xin trả lời bằng một hình ảnh thế này: Cách đây 400 năm, nước Đức chúng tôi có một vị mục sư nhỏ bé tên là Martin Luther. Ông ta chẳng muốn gì hơn là cải cách Nhà thờ Cơ đốc đang suy đồi - ông ta không hề muốn dựng nên một Nhà thờ mới. Thế nhưng, kết quả là ông ta đã dựng nên một Nhà thờ mới. Ai muốn cải cách, người đó phải hiểu rất rõ rằng, liệu anh ta có phá đi những gì mà anh ta vốn không muốn phá hay không. Cải cách vốn khó thế đấy, bởi vì với người này thì như thế là chưa đủ nhưng với người khác thì lại là quá đà. Và trong việc này cũng thế: người ta phải thuyết phục và vận động dân chúng. Thêm một hình ảnh nữa: Năm 1984 chúng tôi đã chứng kiến một nhân vật mới trong hàng ngũ chóp bu của Liên Xô: Gorbachev. Chúng tôi ngưỡng mộ ông ấy một phần vì ông ấy đã coi trọng những ý tưởng của chúng tôi tại Ủy ban Palme (Palme-Commision) về vấn đề an ninh chung và về việc nhất thiết phải giải trừ vũ trang. Công lao thế kỉ của Gorbachev là kết thúc được Chiến tranh Lạnh. Song ngược lại, với những cải cách trong nước, ông ta chẳng có chương trình gì hết ngoài hai từ: Perestroika và Glasnost. Đó là định hướng chứ không phải chương trình. Helmut Schmidt đến gặp Gorbachev và khi trở về đã đưa ra nhận định: Gorbachev chẳng biết mô tê gì về kinh tế cả. Sau đó chúng tôi có tranh luận với những người bạn Nga. Người thì bảo, Gorbachev làm thế chưa được, chậm quá. Người khác lại bảo: nhanh quá. Còn tôi thì nói thế này: Nếu ta phóng một tên lửa lên quỹ đạo, ta phải tính toán chính xác vận tốc của nó. Nếu chậm quá nó sẽ rơi trở lại mặt đất và bốc cháy, còn nếu nhanh quá, nó sẽ vĩnh viễn biến mất trong vũ trụ. Có nghĩa là: Xác định được một lực đẩy phù hợp - đấy là yếu tố quyết định. Một người Đức trong cử toạ: Trong những năm 70, thuyết Domino có ảnh hưởng lớn. Ông thấy nó thế nào? Và câu hỏi thứ hai: Năm 1986 bắt đầu chương trình cải cách kinh tế của Việt Nam. Tôi nghĩ là thành công, nghĩa là đạt được mức tăng trưởng cao dẫn tới sự thay đổi mạnh mẽ về mức sống của dân chúng. Phải chăng ông đã đánh giá thấp khả năng cải cách và chuyển đổi của chính quyền cộng sản? Egon Bahr: Tôi không ưa thuyết Domino, vì tôi không tìm ra được logic nào để chống lại nó. Ừ, thì nó có thể đúng đấy! Nhưng nó đã không đúng. Rất khó có cách gì để bác lại cái lý-thuyết-gây-sợ-hãi ấy. Về khả năng cải cách của chính quyền cộng sản: Chẳng có cuốn sách giáo khoa nào chỉ giáo về việc làm thế nào để một hệ thống cộng sản độc đảng với nền kinh tế kế hoạch chuyển sang một hệ thống đa nguyên với nền kinh tế thị trường hết. Liên Xô đã đi con đường hoàn toàn khác Trung Quốc, và Rumani đi con đường khác hẳn Việt Nam. Mỗi quốc gia đều cố gắng trong khả năng và điều kiện riêng của mình để thích nghi với cái hiện thực là cái hệ thống cũ của Khối Hiệp ước Warsawa đã không còn hoạt động nữa. Đấy là sự bắt buộc phải thích nghi, sao cho nền kinh tế có thể hoạt động được. Thời hoàng kim của các nhà kinh tế kế hoạch đã qua rồi. Hẳn nhiên là các hệ thống cộng sản có khả năng chuyển đổi. Song tôi không tin là chúng có khả năng cải cách. Một cuộc cải cách cộng sản là điều không thể có được. Không phải chủ nghĩa cộng sản, mà các quốc gia dân tộc sẽ phải cải cách dưới sức ép của những quy luật thép của kinh tế và toàn cầu hoá. Một khía cạnh nữa: Có một xu hướng, nói hơi thô một chút, là thiết lập trật tự thế giới theo luật "lợi nhuận là trên hết". Đấy là "triết lý sống kiểu Mỹ" (The American Way of Life) và ngược lại, chúng tôi có một "triết lý sống kiểu châu Âu" (The European Way of Life) với quan niệm là: lợi nhuận không thể là trên hết. Phải có thêm ý thức cộng đồng, ý thức rằng xã hội cần phải mở rộng vòng tay với những người sa cơ lỡ vận. Tôi không thể chấp nhận được cái kiểu tự do vô chừng mực, tự do vô giới hạn, nếu rốt cuộc chỉ là tự do để mà chết đường chết chợ. Trong tương quan với câu hỏi của ông, điều đó có nghĩa là: Liệu có những cơ hội nào để các nền kinh tế quốc gia riêng lẻ hoặc các khối liên kết kinh tế có thể đi con đường riêng? EU chính là một trong những nỗ lực như thế. Theo cảm nhận của tôi, Trung Quốc cũng đang thử đi con đường riêng ấy. Nước Nga thì còn lập bập chưa rõ đi đường nào. Và cả Việt Nam nữa cũng đang nỗ lực đi một con đường riêng, và theo tôi thì Việt Nam hiện đang có đầy đủ điều kiện để đi một con đường cách tân hướng tới sự ổn định. Một người Việt trong cử toạ: Ông từng là một nhà báo. Ông đánh giá thế nào về tự do báo chí ở Việt Nam hiện nay và liệu việc cải cách kinh tế có làm tình hình thay đổi không? Egon Bahr: Câu hỏi của quý vị đang mỗi lúc một nhạy cảm hơn! Và tôi sẽ phải cẩn thận hơn khi trả lời. Tôi lại xin bắt đầu bằng một câu chuyện: Khi Yeltsin tuyên bố nước Nga theo chế độ dân chủ, thì lúc đó Nga vẫn chưa có tự do báo chí. Lời tuyên bố đó là sai, bởi Nga chưa từng là một nước dân chủ, bởi dân chủ không thể được tuyên cáo bằng pháp lệnh được. Dân chủ cần phải được nuôi dưỡng dần dần, nó đòi hỏi sự hình thành một cộng đồng những người dân chủ, đòi hỏi những công dân của nó phải có khả năng sống với ý thức trách nhiệm cá nhân. Tôi xin nói, hai mươi năm nữa nước Nga vẫn chưa phải là một nước dân chủ, bởi nó thiếu truyền thống ấy. Và bây giờ nước Nga vẫn còn khổ sở vì hồi đó phương Tây đã tin theo những lời tuyên bố của Yeltsin để rồi hôm nay, chúng ta nhìn vào thực trạng của nước Nga và gào toáng lên: Đấy chẳng phải là dân chủ! Thì đúng thế. Mà cũng chẳng thể nào khác được. Sau khi kết thúc xung đột Đông-Tây, Bush Cha đã nói rằng nước Nga cần phát triển theo truyền thống của riêng nó. Mà trong truyền thống ấy thì không có dân chủ. Rốt cuộc thì ít ra dưới thời Yeltsin cũng đã có một kiểu tự do báo chí. Nó có nghĩa là, bất kì kẻ nào đủ giàu cũng có thể mua phắt một tờ báo hoặc một kênh truyền hình để viết bừa hoặc phát sóng bừa theo ý mình. Không có quan tâm gì tới quốc gia hay xã hội, miễn cứ ra tiền là được. Ở một đất nước thiếu dân chủ, tự do báo chí tuyệt đối có thể gây ra những hậu quả chết người. Cả hai phải phát triển song song. Dĩ nhiên tôi biết có nhiều nhà báo đã mạo hiểm trong việc viết lách và sau đó, thậm chí độc giả cũng đọc ra những điều họ giấu giữa hai hàng chữ. Và tôi biết rằng báo chí không chỉ có nhiệm vụ là truyền đạt những gì bên trên muốn mà còn phải phản ánh cả những gì bên dưới muốn nữa. Nghĩa là, trong cuộc đối thoại giữa bên trên và bên dưới, báo chí có một vai trò không thể thay thế. Xét theo nghĩa này, tôi không thể nói rằng điều kiện báo chí ở Việt Nam hiện nay là lý tưởng. Nhưng có thể nó sẽ có những bước tiến từ từ. Và tôi hi vọng thế. Một người Việt trong cử toạ: Cũng như Đức, Việt Nam là một quốc gia bị chia cắt, nhưng đã vượt qua được sự chia cắt này trước khi Chiến tranh Lạnh chấm dứt. Ông đánh giá thế nào về tình hình Triều Tiên hiện nay? Egon Bahr: Không so sánh được. Việt Nam đã thống nhất bằng cách chiến thắng Mỹ. Đức thống nhất nhờ việc Mỹ và Nga đi đến luận rằng: Chúng ta chẳng thể ngăn cản họ thống nhất. Người dân Đông Đức đã làm dấy lên phong trào thống nhất nước Đức và phong trào ấy đã kết thúc bằng "tự do lựa chọn" - đúng theo Hiến pháp. Họ đã hành động bằng cách trèo qua bức tường. Chẳng có người dân Tây Đức nào làm thế. Sự thống nhất đã đến, bởi không kẻ nào có thể ngăn cản được một dân tộc khi nó vùng dậy. Helmut Kohl là người đã có đủ dũng cảm và may mắn để tận dụng cơ hội đó mà tuyên bố với bốn cường quốc: Thế đấy, không thể khác được, dân chúng họ muốn thế, chẳng phải tại tôi - cũng chẳng phải các vị... Đấy là công lao của Kohl. Về Triều Tiên: Chúng tôi đã từng đến đó và quan sát tình hình. Sự chia cắt ở đó sâu hơn nhiều so với Đức hay Việt Nam. Ở Việt Nam, sự chia cắt đã không kéo dài, còn ở Đức, chúng tôi vẫn có những liên hệ với nhau, ít nhất là qua radio và tivi. Bên này có thể nhìn thấy bên kia sống thế nào. Và với chủ trương xích lại gần nhau, giữa hai bên đã có hàng triệu cuộc thăm viếng thân nhân thường xuyên. Nghĩa là chúng tôi không phải là những kẻ xa lạ với nhau. Cuối những năm 50, một sử gia đã phát biểu ở Hannover rằng, một dân tộc có thể bị tách làm hai nếu nó bị giữ ở tình trạng chia cắt đủ lâu. Dân tộc Đức đã may mắn thống nhất được đúng vào thời điểm mà thế hệ những người cuối cùng từng biết đến sự thống nhất trước đó vẫn còn sống. Ở Triều Tiên thì khác. Tôi cho rằng, Triều Tiên sẽ không tái thống nhất được. Có chăng thì sẽ là một kiểu kết hợp mới. Bắc và Nam Triều Tiên hiện nay là hai quốc gia hoàn toàn xa lạ với nhau. Trong kí ức tập thể, có lẽ họ vẫn còn một hình dung về một quốc gia thống nhất - nhưng hiện tại họ chẳng biết gì về nhau cả. Họ cần phải tập làm quen lại với nhau, có thể là qua nhiều hình thức cộng tác. Có thể một khối liên hiệp sẽ được thành lập. Nhưng tất cả những việc đó đều cần thời gian. Tóm lại, sự chia cắt ở Triều Tiên là trường hợp khác hẳn so với những gì chúng ta đã từng biết. Không thể so sánh được. Một người Việt trong cử toạ: Việt Nam bị giằng co giữa hai cường quốc bá chủ là Trung Quốc và Mỹ. Việt Nam cần phải làm gì trong thế cờ này? Egon Bahr: Có một câu châm ngôn châu Phi nổi tiếng thế này: Khi bọn voi nhảy múa thì đám chuột nhắt hãy khôn hồn mà tránh ra xa. Việt Nam là một con chuột nhắt và Đức cũng là một con chuột nhắt. Nhưng sự ổn định của Việt Nam có giá trị đối với cả Trung Quốc lẫn Mỹ. Giữ được sự ổn định và nhờ đó, giữ được giá trị đối với cả hai - tôi cho rằng đấy là mục tiêu quốc gia quan trọng của Việt Nam. Chiến lược đó sẽ vẫn còn hữu hiệu, trừ phi đến một lúc nào đó một trong hai ông lớn không còn quan tâm đến điều đó nữa. Nếu điều này xảy ra, bạn sẽ khó có thể làm gì để chống lại. Nếu là một người Cơ đốc ngoan đạo, bạn nên bắt đầu cầu Chúa. Một người Đức trong cử toạ: Cắt giảm phúc lợi xã hội ở Đức và nổi loạn ở Pháp - liệu cái gọi là "The European Way of Life" có còn giữ được nữa không? Egon Bahr: Tôi thì lại nghĩ khác về cái mà ông gọi là "cắt giảm phúc lợi". Tôi xem đó là một khả năng để giữ lại những gì còn có thể giữ được về phúc lợi xã hội. Nếu các vị quan sát những gì mà người Thuỵ Điển, người Na Uy và người Đan Mạch đã làm, thì đó phần nhiều là tấm gương cho người Đức, bởi vì họ vẫn giữ được một nhà nước phúc lợi cho dù họ không còn nhiều ngân sách như cách đây mười năm nữa. Nhưng tôi thì vẫn thích nó hơn gấp chục lần lựa chọn sống như ở Mỹ. Rối loạn ở Pháp hiện nay không phải là do cắt giảm các chính sách xã hội mà là do nhà nước đã không thoả mãn được những hứa hẹn với giới trẻ trong việc giúp họ thâm nhập xã hội. Cuộc nổi loạn của giới trẻ là cuộc nổi loạn chống lại sự không thể thâm nhập thị trường lao động. Nếu tôi quan sát Anh, Tây Ban Nha hoặc Ý, thì tôi nhận ra rằng ở khối EU cũ đã có một "European Way" (xã hội với mức sống cao, tương đối đồng đều cho mọi người), mà cái "European Way" này đang ít nhiều bị đe doạ bởi sự gia nhập của Ba Lan, Rumani và Bulgaria. Điều đó có nghĩa là, các quốc gia giàu có kia của EU sẽ phải chờ đợi thêm chút nữa nếu họ muốn có một sự cân bằng về mức sống trong khối. Sự chờ đợi này chẳng hay ho gì, nhưng sự khác biệt đạt được thì sẽ vô cùng lớn - đó là sự khác biệt giữa một bên là xã hội sung túc kiểu châu Âu và bên kia là xã hội sung túc kiểu Mỹ hay nhiều quốc gia châu Á khác. Chúng tôi đưa ra mô hình của mình, còn các quốc gia có thể lựa chọn nó hay mô hình Mỹ hoặc mô hình Trung Quốc thì tùy. Cứ lựa chọn, nếu các bạn muốn. Sự khác biệt giữa Mỹ và châu Âu là: châu Âu sẽ không bao giờ là một mối đe doạ với bất kì ai. Châu Âu chắc chắn sẽ giữ đường lối hoà bình, và điều đó có thể sẽ rất hấp dẫn với các nước khác. Franz Xaver Augustin: Xin cảm ơn ông Egon Bahr. http://www.goethe.de/ins/vn/han/ges/pok/vi1870457.htm
    1 like
  33. 1 like
  34. Nhập giang thì phải tùy khúc ,dòng đời trôi chảy như dòng nước lủ mà con người chỉ là những cụm lục bình nhỏ trên dòng ,chỉ phụ thuộc vào dòng đời ,đời không phụ thuộc vào mình ,theo lá số nầy cung tử tức có Vượng- Tướng thì chắc phải có đông con và con dị bào cùng mẹ khác cha / số nầy đã không giàu mà có khi túng thiếu , có đôi khi túng thiếu mà dám làm những chuyện phi nghĩa... công danh lúc thiếu thời lận đận vất vã về già may ra mới có chút đỉnh hư danh ,số nầy phải nương hay dựa vào người khác mới mong khá được .Nên xa xứ mà lập nghiệp . những lời trên không đúng với tính cách của cháu thì ngày giờ sanh có thể sai .
    1 like
  35. Số nầy chỉ chờ thời loạn kiếm minh chủ mà thờ may ra mới có công danh ,bình thời thì làm nha môn sai vặt / lấy vợ sớm thì thay vợ liền tay ,con cái đông con rơi cũng nhiều .
    1 like
  36. Trò chơi qua mạng, cái chị nầy tình trường kinh nghiệm đầy mình, bác nào thích lận đận thì cứ tham ga. :ph34r:
    1 like
  37. Năm tới cháu không nên thay đổi việc làm nếu muốn đợi đến năm Thìn ,nếu muốn chuyển việc thì có nhiều bất lợi đi xuống hơn là đi lên ;dẫu sao làm tại chổ nầy cũng gặp nhiều khó khăn hơn năm nay .
    1 like
  38. Giờ Tý ngày 25/10/Canh Dần: Cảnh Vô VongĐiều bạn sợ mạo hiểm bây giờ thì bạn càng rơi vào cảnh thất vọng thôi, bạn vẫn chưa mua VCG và bạn sẽ sợ không dám mua đúng không? Vậy VCG vẫn cứ tăng làm bạn rơi vào "Cảnh Vô Vong". Trong TTCK, giá chỉ là khái niệm. Người mua chuyên nghiệp thì mua bình quân tăng chứ không mua bình quân giảm, mua cao để bán cao hơn. Theo quan điểm TA thì dân chuyên nghiệp chỉ ăn khúc giữa, nên họ phải xác định rõ xu hướng lên rồi mới mua vào. */.Nếu xét theo cảm ứng cho VNI trung và dài hạn: 1/.Khi ĐP độn ra quẻ Kinh Vô Vong, trong thời gian đó bác TS có vào nói đại khái như "Không có duyên với cờ bạc..." thì ý bác TS minh chứng lúc đó VNI đang ở quẻ Kinh Vô Vong. (Vì sau khi đọc xong, ĐP rất kinh ngạc và thất vọng) 2/.Ngày 25/11/2010 bác TS có vào đây và nói "Hấp dẫn thật...và post bài về TTCK Mỹ", vậy ý bác TS nhắn rằng đã vào quẻ Khai Đại An. 3/.Quẻ Khai Đại An là chân sóng 1. Theo độ số thì VNI 510, theo TA thì VNI 540. Vậy sóng 1 sẽ vượt 500 và sẽ giao động trong vùng 500-550. PS: Trend còn dài, uptrend thì cũng có những phiên điều chỉnh. LA mua chân sóng hà cớ gì phải lo MẠO HIỂM. 5 phiên gần đây VCG có TB M:3300-4300, TB B:2100-2800. Riêng hôm nay ĐP mua VCG thấy 14 tin nhắn báo khớp, toàn nhỏ lẻ bán.
    1 like
  39. 1 like
  40. Bạn nêu câu hỏi cụ thể cần tư vấn là gì? Công danh, tiền bạc hay lấy vợ?Lại 1 lá số "Mã đầu đới kiếm"
    1 like
  41. Như cam kết, ACE đã đăng ký sẽ nhận được La Kinh Lạc Việt vào khoảng cuối tuần tại trung tâm. Trân trọng thông báo.
    1 like
  42. Về Bát Xát ngắm cò bay nơi thượng nguồn sông Hồng - Do bảo vệ rừng tốt, nên mấy năm nay, vùng đất Bát Xát (Lào Cai) nằm trên thượng nguồn sông Hồng đã xuất hiện những đàn cò rừng hàng trăm con bay trắng cả núi Bản Qua, Bản Vược, Bản Vai, Bản Vền… Già làng Vàng A Páo, 78 tuổi ở xã Bản Qua nói với chúng tôi, ngày xưa vùng đất này chỉ có ít chim rừng thôi, còn cò rừng thì hai ba năm nay mới có nhiều. Bà con dân bản ở đây cho rằng, cò bay nhiều về làm tổ là điềm lành nên bảo nhau phải bảo vệ đàn cò để chúng ngày thêm đông hơn. Có lẽ vì thế các chợ phiên ở huyện Bát Xát không có cảnh bày bán cò thịt như một số nơi khác. Cùng Bee ngắm đàn cò rừng bay trắng núi Bản Qua, Bản Vược vào giữa tháng 11/ 2010. Phạm Bằng
    1 like
  43. Vi 19g là giữa 2 canh giờ, em nên lấy thêm 1 lá số giờ Dậu để kiểm tra. Theo lá số trên, là người cao, khuôn mặt dài, đầy đặn, nước da trắng, chân mày đẹp, có sẹo ở gần đuôi mắt.
    1 like
  44. 1 like
  45. TRUYỀN KHẨU THEO CƠ THỂ NGƯỜI ? Con người là một vũ trụ nhỏ, nói rộng ra con người và Trời Đất là một thể thống nhất, nên Cái Nhà cũng là một con người. Người cố chấp cho là ví von khiên cưỡng, dù vậy vẫn cứ nên hiểu phong thủy nhà cũng là phong thủy người. Cổ nhân luận : Thân người là một vũ trụ nhỏ, đầy đủ âm dương, ngũ hành để sinh, lão, bệnh, tử. Âm dương là bên phải bên trái của cơ thể, là huyết là khí, là hàn là nhiệt ở bên trong cơ thể. Trời đất có ngũ hành thì con người có ngũ tạng. Trời đất có chu kỳ 12 tháng thì con người có 12 đường kinh. Trời đất có 360 ngày thì con người có 360 huyệt chính, với phủ tạng người thì phủ là dương, tạng là âm. Can, Tâm, Tỳ, Phế, Thận là năm tang thuộc âm. Mật, Dạ dầy, Ruột non, Ruột già, Bàng quang và Tam tiêu là sáu phủ, đều thuộc dương. Vũ trụ có 9 số Lạc Thư thì con người có chín Khiếu (lỗ thông với bên ngoài). Quy luật của trời đất cũng là quy luật của con người. Như vậy quy luật của con người chẳng là quy luật của căn nhà cư ngụ sao ? NGƯỜI VÀ DƯƠNG TRẠCH LƯỢC ĐỒ ĐỐI CHỨNG. NGƯỜI Đạo : Một con người Nhị : Bên ngoài và bên trong Tam : Đầu, Mình, Chân, Tay Tứ : Trước Mặt, Sau Lưng, Tay Phải, Tay Trái Ngũ : Tứ + Lục Phủ, Ngũ Tạng Cửa : Miệng, hai Mắt, hai Mũi, hai Tai, Hậu Môn, Tiểu và Sinh Dục. DƯƠNG TRẠCH Đạo : Một Căn Nhà Nhị : Bên ngoài và bên trong Tam : Khí Mạch, Minh Đường, Thủy Khẩu Tứ : Tiền Tước,Hậu Vũ,Tả Long, Hữu Hổ Ngũ : Tứ + Trung Cung Cửa : Cửa Tiền, Cửa Hậu,Giếng Trời, Cửa Sổ,Cửa Thông gió,Thoát khí. Có thể theo mẫu lược đồ này lập thành bảng đối chứng chi tiết. Đối chứng này muốn đưa ra một ý nghĩa căn bản là : Khi xem xét một căn nhà cư ngụ theo phong thủy truyền thống, hãy lấy chính cơ thể người luận giải sai đúng, cát hung. Nên lập thành đến từng chi tiết, tay dang ra bàn tay có thể úp hoặc ngửa, nhưng tay khép vào thì lòng bàn tay phải ôm đùi (Long Hổ triều huyệt). Mặt người có thượng đình, trung đình, hạ đình, tay chân chia ba khúc, ngón tay ngón chân ba đốt. Nói chung là càng chi tiết càng thấu cái lý của sự tương quan đồng nhất giữa người với dương trạch. Xin tham khảo các đề xuất gợi ý sau đây. CĂN NHÀ KHUYẾT TẬT ? Ở Đại hội thể thao người khuyết tật biết bao tấm gương của người khuyết tật vượt lên số phận, trở thành những người xứng đáng được vinh danh trong cộng đồng và trong cuộc sống. Căn nhà khuyết tật phải nên noi theo những tấm gương ấy mà sửa chữa những khuyết tật để được hoàn thiện hơn mà tiếp cát, tránh hung. Có những căn nhà quá dễ dàng nhận ra khuyết tật với một lối đi và một cửa ra vào quá nhỏ hẹp so với căn nhà quá rộng lớn, lại nữa một cầu thang xoắn ốc hay một cầu thang xương cá ngay giữa nhà dẫn lên lầu hoặc đổ thẳng ra đường, và nữa một chậu xương rồng tua tủa gai được trình bày ngay nơi phòng khách hay một chậu cá cảnh trưng nơi phòng ngủ. Nhưng có những khuyết tật không dễ nhận ra và cũng không dễ thuyết phục người cư ngụ chỉnh sửa. Đó là căn nhà quá nhiều phòng ốc mà chỉ có cặp vợ chồng son cư ngụ. Và nữa một phòng ngủ quá lớn kê lọt thỏm chông chênh chiếc giường ngủ giữa nhà, thậm chí xung quanh tường treo lan man những tấm gương lớn, nhỏ hội chiếu vào giường ngủ. Và nữa tường vách quá nhiều cửa sổ khiến căn nhà tràn đầy dương quang, âm khí trở nên thiếu thốn. Đó chỉ là một vài đơn cử những căn nhà khuyết tật. Vấn đề là phải tìm ra được những khuyết tật ấy và thực sự cầu thị xem xét. Tư liệu tham khảo.
    1 like
  46. :lol: Cháu nhớ có lần bác nói là Hỏa tinh gặp đào hồng nên đương số nôn nóng gặp người yêu hay sao ấy ạ. Hì, cháu vào diễn đàn cũng được 1 thời gian, học được rất nhiều từ những lời luận giải của bác, cháu rất biết ơn nhưng cứ áy náy vì mỗi lần như thế lại tạo comment mới để cảm ơn thì thật rườm rà làm loãng topic của đương số. Đến hôm nay cháu mới để ý thấy cái chức năng cảm ơn ở ngay phía dưới bài viết :D , tính cháu hay để ý cái trọng yếu lại ko hay nhìn mấy phần ngoài lề, nay biết được rồi thật tiện quá. Cháu cảm ơn bác nhiều ạh :lol:
    1 like
  47. Theo tôi: Chính xác là như vậy. Có thể đây là câu chuyện cảnh tỉnh lòng tham và sự bạc nghĩa của con người, lấy cụ Tả Ao làm nguyên nhân.Tôi có xem chuyện "Bát tiên quá hải". Tiên ông Lã Đồng Tân giúp cho một bà nghèo sống bằng nghề bán nước giếng, bằng cách lấy mấy hạt gạo bỏ vào giếng nước của bà ta. Từ đó giếng chảy ra toàn rượu. Bà ta trở nên giàu có. Hơn 10 năm sau, tiên ông quay lại ghé thăm. Lúc ấy bà ta nhà cao cửa rộng, con cái đầy đàn. Tiên ông hỏi: Nhà bà còn thiếu thống gì nữa không? Con rể trả lời: Thưa tiên ông, nhà tuy đầy đủ, nhưng có rượu mà không có bã rượu cho lợn ăn. Tiên ông than rằng: Lòng tham của con người không có chỗ để dừng. Nói xong, Lã Đồng Tân lấy cây gậy khoắng xuống giếng. Mấy hạt gạo dính vào đầu gậy. Khi ông bay đi, giếng rượu lại trở thành nước lã.
    1 like