Thiên Sứ

Thiên Sứ mần thơ

246 bài viết trong chủ đề này

ĐÁNH MẤT

Triều Âm

Thơ đánh mất nỗi buồn nào vạn cổ

Khuất dấu đời lối kỷ niệm xót xa

Nắng tháng tư từng lọn rất nõn nà

Hong khô mắt dòng lệ xưa mùa hạ.

*

Em soi gương thấy dáng mình chợt lạ

Nụ cười tròn tươi tắn đẹp như hoa

Mắt em là ngàn tinh tú vỡ òa

Bừng sáng cả khung trời đêm khó tả.

*

Bản nhạc mơ dặt dìu như lơi lả

Bàn tay ngoan nắm chặt lấy ân tình

Em đánh mất nỗi đau của chính mình

Vào đáy mắt tình anh đang chờ đợi.

Cảm tác

ĐÁNH MẤT

Có mất đâu em. Đây nỗi buồn vạn cổ.

Còn trinh nguyên một kỷ niệm xót xa.

Nắng đem đi mầu da trắng nõn nà.

Gửi bơ vơ trong chiều buồn cuối hạ.

*

Lên xe hoa , như thấy mình chợt lạ.

Trong thẫn thờ, em có khóc cùng hoa?

Đêm tân hôn, thôi thề ước nhạt nhoà.

Sóng gợn buồn, ánh trăng ngà tơi tả.

*

Giấc mơ xưa, nhạc tình ru lơi lả.

Dập dìu đi trong ngây ngất hương trinh.

Em kiêu sa chợt đánh mất chính mình.

Trăng xưa còn có ru tình?

Anh về ôm cõi ru mình ngày xưa

Thiên Sứ

2 people like this

Share this post


Link to post
Share on other sites

CON THUYỀN KHÔNG BẾN.

Cảm tác nhạc phẩm Con thuyền không bến

Đặng Thế Phong

"Đêm nay thu sang cùng heo may..."

Đìu hiu sương khói chân mây phủ mờ.

Thuyền ai trăng nước bơ vơ?

Bâng khuâng nỗi nhớ duyên thơ bẽ bàng.

Hương thu còn có mơ màng.

Mang mang theo gió thông ngàn mê say.

Nguyện thề xưa chẳng về đây.

Cung thương ai oán muôn dây tơ chùng.

Trăng vàng buông nỗi nhớ nhung?

Thuyền trôi trong cõi mit mùng khói sương.

A đầu sông Tương?

Ai cuối sông Tương?

Về đâu cho gửi vấn vương u hoài?

Ngàn thu xưa lạc gót hài.

Bên sông nghe gió thở dài bâng khuâng.

Thiên Sứ

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tôi xin giới thiệu một tư liệu lịch sử gián tiếp ca ngợi nền văn hiến huyền vĩ Việt ở Nam Dương tử. Đó chính là bài thơ “Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt” của Thi Tiên Lý Bạch. Ông là một danh sĩ tài hoa nổi tiếng thời Đường, có niên đại sau khi nền văn hiến Việt sụp đổ ở bờ nam Dương Tử ngót 800 năm. Nhưng chỉ với những di sản văn hoá Việt còn lại ở đây đã khiến thi Tiên Lý Bạch phải muốn hoá thân vào những giá trị Việt. Tôi nghĩ rằng còn rất nhiều di sản lịch sử trực tiếp và gián tiếp khác tồn tại trong văn hoá Việt ghi dấu ấn cho nền văn hiến Việt, đủ minh chứng hùng hồn cho lịch sử dân tộc Việt trái gần 5000 năm văn hiến một thời huyền vĩ ở Nam sông Dương Tử.

MỘNG DU THIÊN MỤ NGÂM LƯU BIỆT

Thơ Lý Bạch

Hải khách đàm Doanh Châu,

Yên đào vi mang tín nan cầu

Việt nhân ngữ Thiên Mụ,

Vân hà minh diệt hoặc khả đổ.

Thiên Mụ liên thiên hướng thiên hoành,

Thế bạt Ngũ Nhạc, yểm Xích Thành.

Thiên Thai tứ vạn bát thiên trượng,

Đối thử dục đảo đông nam khuynh.

Ngã dục nhân chi mộng Ngô Việt,

Nhất dạ phi đô kính hồ nguyệt.

Hồ nguyệt chiếu ngã ảnh,

Tống ngã chí Diễm Khê.

Tạ công túc xứ kim thượng tại,

Lục thuỷ đãng dạng thanh viên đề.

Cước trước Tạ công lý

Thân đăng thanh vân thê.

Bán bích kiến hải nhật

Không trung văn thiên kê

Thiên nham vạn hác lộ bất định,

Mê hoa ỷ thạch hốt dĩ mính,

Hùng bào long ngâm âm nham tuyền.

Lật thâm lâm hề kinh tằng điên.

Vân thanh thanh hề dục vũ,

Thuỷ đạm đạm hề sinh yên.

Liệt khuyết tích lịch,

Khâu loan băng tồi.

Động thiên thạch phi,

Hoanh nhiên trung khai.

Thanh minh hạo đãng bất kiến để,

Nhật nguyệt chiếu diệu kim ngân đài.

Nghê vi y hề phong vi mã,

Vân chi quân hề, phân phân nhi lai hạ.

Hổ cổ sắt hề loan hồi xa,

Tiên chi nhân hề liệt như ma.

Hốt hồn quý dĩ phách động,

Hoảng kinh khởi nhi trường ta.

Duy giác thì chi chẩm tịch,

Thất hướng lai chi yên hà.

Thế gian hành lạc diệc như thử.

Cổ lai vạn sự đông lưu thuỷ,

Biệt quân khứ hề hà thì hoàn ?

Thả phóng bạch lộc thanh nhai gian.

Tu hành tức kỵ phỏng danh sơn.

An năng tồi mi chiết yêu sự quyền quý,

Sử ngã bất đắc khai tâm nhan!

Dịch nghĩa

Mơ đi chơi núi Thiên Mụ, làm thơ để lại lúc từ biệt

Khách đi biển kháo nhau về Doanh Châu,

Khói sóng mù mịt, tin rằng khó tìm được.

Nay người Việt nói về núi Thiên Mụ,

Mây ráng khi tỏ khi mờ cũng có thể nhìn thấy.

Thiên Mụ liền trời mà vươn chắn ngang trời,

Có cái thế vượt Ngũ Nhạc, ép cả Xích Thành.

Núi Thiên Thai cao bốn vạn tám nghìn trượng,

Trước nó cũng bị áp đảo mà nghiêng về đông nam.

Ta muốn nhân đó mơ về Ngô Việt,

Một đêm bay qua vầng trăng hồ Kính.

Trăng hồ soi bóng ta,

Đưa ta đến Diễm Khê.

Ở đấy nay vẫn còn nhà của Tạ Linh Vận,

Nước biếc rập rờn, vượn kêu lanh lảnh.

Chân mang giày Tạ công,

Mình đi lên thang mây xanh.

Đến lưng chừng vách núi thấy mặt trời ngoài biển,

Nghe gà trời gáy vang không trung.

Nghìn núi muôn khe, khó xác định đường đi,

Say mê ngắm hoa đứng tựa núi đá, bỗng trời sập tối.

Gấu thét rồng gào vang dội núi đá, suối khe,

Rừng sâu chấn động, núi thẳm kinh hoàng.

Mây xanh xanh chừng sắp mưa,

Nước mờ mờ như bốc khói.

Chớp giật sấm vang,

Núi tan gò lở.

Động trời cửa đá

Rầm rầm mở ra ở giữa.

Xanh mờ thăm thẳm không thấy đáy,

Mặt trời mặt trăng lấp lánh soi lầu vàng gác bạc.

Cầu vồng làm áo, gió làm ngựa,

Thần mây bời bời bay xuống.

Cọp gảy đàn, loan kéo xe,

Người tiên đông như cỏ gai.

Bỗng hồn kinh phách động,

Tỉnh dậy sợ hãi mà than dài...

Chỉ thấy chăn gối lúc đó,

Khói ráng vừa qua biến mất.

Những cuộc vui trên đời cũng như vậy thôi !

Mọi việc xưa nay trôi qua như nước chảy về đông.

Giã từ anh ra đi, biết bao giờ trở lại ?

Hãy thả con hươu trắng nơi ghềnh núi xanh.

Hễ cần thì cỡi ngay ngựa, thăm núi nổi tiếng,

Chứ sao lại cúi mày khom lưng thờ bọn quyền quý,

Khiến ta không sao mở lòng mở mặt !

Dịch thơ

Khương Hữu Dụng

Khách biển đồn Doanh Châu,

Khói sóng mịt mù tìm được đâu!

Người Việt nói Thiên Mụ,

Mây ráng tỏ mờ nay thấy đó.

Thiên Mụ liền trời chân trời xanh,

Thế lay Ngũ Nhạc, đổ Xích Thành.

Thiên Thai một vạn tám nghìn trượng,

Đứng trước Thiên Mụ cũng nghiêng mình.

Ta muốn nhân đây mộng Ngô Việt,

Một đêm nương trăng Kinh Hồ vượt.

Trăng hồ rọi bóng ta,

Đưa ta đến Diễm Khê.

Tạ công chốn cũ nay còn đó,

Trong veo tiếng vượn, nước xanh lè.

Xỏ chân dép họ Tạ,

Cất mình thay mây đi.

Vừng đông, nửa vách thấy,

Gà trời, giữa lừng nghe.

Núi ngàn ngoắt ngoéo đường lắm hướng,

Mê hoa tựa đá bỗng tối om.

Beo gầm rồng kêu núi khe dồn,

Run rừng sâu hề rợn từng non.

Mây xanh xanh hề mừa chớm,

Nước mờ mờ hề khói un.

Sét đánh chớp lòa,

Gò nhào cồn tan.

Động trời cửa đá,

Ầm ầm mở toang.

Xanh mờ thăm thẳm chẳng thấy đáy,

Ánh trời ánh trăng ngấn bạc vàng.

Mặc áo ráng hề cưỡi ngựa gió,

Thần trong mây hề bời bời bay xuống đó.

Hổ đánh đàn hề loan đẩy xe,

Người tiên đông hề đông gớm ghê.

Bỗng hồn kinh mà phách động,

Hoảng vùng dậy mà than dài.

Tan khói mây lúc nãy,

Trơ chăn gối mình đây.

Cuộc vui trên đời nào khác vậy,

Xưa nay muôn việc xuôi nước chảy!

Giã người đi hề bao giờ lui?

Toan thả hươu trắng núi xanh khơi,

Cần đi hẳn cưỡi dạo non chơi.

Dễ đâu cúi đầu gãy lưng phụng quyền quý,

Khiến ta chẳng được mặt mày tươi.

Bản dịch: Khương Hữu Dụng

MỘNG DU THIÊN MỤ NGÂM LƯU BIỆT

Cảm tác thơ Lý Bạch

Nguyễn Vũ Tuấn Anh

Khách hải hồ kể mãi xứ Doanh Châu.

Cõi huyền thoại nơi chân trời giáp biển.

Chuyện thần tiên văn hiến Việt ngàn xưa.

Nơi ấy.

Lồng lộng trên cao

Thiên Mụ chắn ngang trời.

Giữa huyền không bời bời.

Ngũ nhạc còn bé, Xích thành nhỏ nhoi.

Núi Thiên Thai hùng vĩ xuyên mây.

Trước Thiên Mụ cũng ngả nghiêng chao đảo.

Ta ôm mộng sống trong huyền thoại Việt.

Mơ vượt sóng trào hồ Động Đình đất Kính.

Xuyên Ngô Việt trong trăng thanh lung linh.

Về Diễm Khê thanh bình.

Theo bóng trăng đến lều tranh Tạ Linh Vân.

Nơi nước biếc soi áng mây thơ thẩn.

Hạc kêu, vượn hót

Gió giục mây vần.

Mượn hài thần Tạ công, ta nhẹ bước thanh vân.

Lưng chừng núi chợt thấy mặt trời lồng lộng.

Mão Nhật kê tinh gáy gọi hừng Đông

Đường đi mênh mông.

Mây buông ráng hồng.

Chợt trời sập tối.

Sầm sập mây trôi.

Nghe Kỳ lân gào thét.

Tiếng Rồng gầm vang khe.

Gió giật chớp loè.

Núi tan, non lở.

Chợt vỡ toang cửa trời rộng mở.

Thăm thẳm huyền vi.

Chói loà trời trăng soi lầu vàng, gác bạc.

Thiên thần lừng lững bay.

Giáp trụ hiên ngang, lấp lánh bẩy sắc cầu vồng.

Cưỡi thần mã phi nhanh như gió.

Cõi trời huyền thoại Việt.

Toàn người đẹp nghiêng thành.

Ảo huyền như trăng thanh.

Dáng tiên thanh tú .

Đông như cỏ manh.

Nghe hổ chơi đàn.

Hồn Bá Nha chứa chan.

Chợt nhìn phượng múa.

Vũ khúc Nghê Thường mê man…

Giật mình tỉnh giấc mơ vàng.

Mang mang như khói hương tàn trôi đi.

Ngàn thu qua có nhắc gì?

Mơ xưa xứ Việt ngang mi dâng sầu.

Đất trời nhắc cuộc bể dâu.

Nào mơ danh tướng công hầu mà chi.

Thiên Sứ

Share this post


Link to post
Share on other sites

Có một bài thơ ở blog của Kiến Như mà các bạn có thể xem ở đây:

http://blog.360.yahoo.com/blog-cZa9ZvsibrQbf10ZlW6E_IuQ

Kiến Như mời mọi người hoạ. Bài thơ này thật khó hoạ vì xét theo chiều dọc thì mỗi chữ đầu của mỗi câu ghép lại thành hai câu thành ngữ cổ là “Phong hoa tuyết nguyệt” và “Cầm kỳ thi hoạ”. Chữ thứ ba của mỗi câu xem theo chiều dọc là “Nhất, nhị, tam, tứ, ngũ, lục, thất, bát”, ngoài ra khi hoạ thơ Đường phải tuân theo đúng luật thơ. Thiên Sứ tôi chẳng quản tài hèn, cũng cố nối điêu theo các bậc tài danh mà hoạ bài này. Hay dở xin miễn chấp.

BÀI XƯỚNG

Phong sương nhất mực tiết xuân kỳ

Hoa thắm nhị nồng quyện bước đi

Tuyết rải tam tầng nơi Bắc ải

Nguyệt soi tứ phía chốn Nam thùy

Cầm ca ngũ khúc luôn bay bổng

Kỳ thú lục tuần chằng quỵ quỳ

Thi tứ thất ngôn say mộng tưởng

Họa tranh bát vị cảm hoài chi?

BÀI HOẠ

Thiên Sứ

Xuân xưa một bóng biệt kinh kỳ.

Hạ trắng hai đường rẽ bước đi

Thu khóc ba đào đời viễn xứ.

Đông buông bốn phía lạnh biên thuỳ.

Mai này năm hướng muôn hoa nở.

Lan toả sáu phương vạn sắc Quỳ

Cúc nhắc bảy mầu say mộng tưởng

Trúc tiên tám vị cảm hoài chi?

2 people like this

Share this post


Link to post
Share on other sites

GIỄU ÔNG ĐỒ NƯỚC LỖ

Cảm tác thơ Lý Bạch.

Thiên Sứ

Khệnh khạng ông đồ nước Lỗ.

Làu thông kinh sử, trong đầu chữ chứa tính hàng bồ.

Tứ thư ngũ kinh

Thảy đều thông tỏ.

Tam giáo, cửu lưu.

Sách thánh hiền xưa học thuộc làu làu.

Nói chuyện thao thao.

Nghiêm cẩn dẫn lời vàng ý ngọc.

Quần là áo lượt.

Đầu đội khăn “phương sơn”.

Chân mang dép “viễn du lý”.

Ngạo nghễ nhìn đời.

Những tưởng đạp bụi hồng trần, vượt trên vai thiên hạ.

Bày đặt chê bai.

Khinh người dốt nát.

Cầm quạt đuổi ruồi, dăm câu thơ ngâm ngợi.

Mượn rượu say sưa, cũng ra điều khí phách.

Khi hỏi chuyện kinh bang tế thế.

Mắt trợn ngược như người cao khiết, chẳng thiết lợi danh.

Lúc bàn việc giúp đời.

Lại ra vẻ thanh cao, không nói chuyện thế nhân vớ vẩn.

Này ông!

Phủ tể tướng nhà Tần không có người áo quần lụng thụng.

Nơi sân triều ông cũng chẳng sánh Thúc Tôn Thông.

Kinh sách thuộc làu mà chẳng biết gì cũng như không.

Thôi đi về với ruộng đồng.

Con trâu đang đợi, thấy ông cũng mừng.

*

TRÀO LỖ NHO

Thơ Lý Bạch

Lỗ tẩu đàm ngũ kinh

Bạch phát tử chương cú

Vấn dĩ kinh tế sách

Mang nhiên trụy yên vụ

Túc trước viễn du lý

Thủ đới phương sơn cân

Hoãn bộ tòng trực đạo

Vị hành tiên khởi trần

Tần gia Thừ Tướng phủ

Bất trọng bao y nhân

Quân phi Thúc Tôn Thông

Dữ ngã bản thù luân

Thời sự thả vị đạt

Quy canh Vấn thủy tân

*

Dịch thơ

Giễu ông đồ nước Lỗ

Người dịch: Hoàng Tạo

Ông đồ nước Lỗ học ngũ kinh

Bạc đầu nhai chết từng chương cú

Hỏi ông giúp đời thế nào đây?

Mờ mịt như người mây khói phủ!

Chân đi đôi giày "viễn du lý"

Đầu đội chiếc khăn "phương sơn cân"

Khệnh khạng ông bước theo đường thẳng

Chưa đi bụi đã như mây vần

Này, phủ thừa tướng đời nhà Tần

Không trọng những người áo lụng thụng

Ông không phải hạng Thúc Tôn Thông

Ông so với tôi cũng không giống!

Việc đời đã chẳng hiểu chi chi

Bến Vấn liệu về cày cho chóng!

Share this post


Link to post
Share on other sites

NHỚ LÀM SAO

Cảm tác thơ Thi Hoàng

Thiên Sứ

Bâng khuâng chiều tím biệt chiêu dương.

Vườn cũ hoa cười nhớ sắc hương.

Sương gió hải hồ tan lối mộng.

Duyên xưa hiu hắt cảnh đoạn trường.

*

Muôn nẻo đường trần vương cát bụi.

Cho lòng lữ khách lạnh sầu đông.

Trăng xưa đã vỡ màu hoang dại.

Đâu nỡ trách chi phận má hồng.

*

NHỚ LÀM SAO

Thi Hoàng

Cách xa nhau đã mấy trùng duơng

Mà nhớ làm sao một chút huơng

Trăng mọc bên trời bao giấc mộng

Mây bay cuối xóm suốt canh trường.

*

Mới đó còn nồng ly rượu tiễn

Chưa chi mà đã buốt đêm đông.

Em ơi trăng của mùa thu ấy

Có lạnh gì nhau chút má hồng.

Share this post


Link to post
Share on other sites

TRẢ LẠI EM

Thiên Sứ

Cảm tác TRẢ LẠI EM - Laviedt

Anh trả lại em cõi mộng mơ.

Trong chiều buông nắng liễu xanh mờ.

Giọt sầu trinh nữ vương ánh mắt.

Thuở mà trăng nước chẳng thành thơ.

*

Anh trả lại em những đợi chờ.

Những đêm thao thức, những bơ vơ.

Trả lá me bay vương trên tóc.

Trong trời thu gọi gió ngẩn ngơ.

*

Anh trả lại em những phút giây.

Hương yêu ngây ngất vướng trời mây.

Trả đoạn đường xưa em đếm bước.

Hiu hắt đèn soi nỗi nhớ đầy.

*

Anh trả cho em những nguyện thề.

Một thời nhung nhớ gợi đê mê.

Anh trả lại em, anh trả hết.

Để lạnh trong anh một cõi về.

*

Duyên xưa chẳng vẹn ước thể.

Một mình một cõi đi về trong tôi.

TRẢ LẠI EM

LAVIEDT

Trả lại em một thuở

Liễu xõa tóc bên hồ

Thu xưa hồn lãng du

Hình ai trong đáy mắt.

*

Trả lại em ước mơ

Trong tim ai mong chờ

Gió nhẹ rung cánh lá

Đỏ rực trời ngẩn ngơ.

*

Trả lại em phút giây

Vụng về tay trong tay

Dịu dàng lời ai ngỏ

Say nồng vị đắng cay.

*

Trả lại em nụ hôn

Nhớ dập với thuơng dồn

Chẳng của nhau tiền kiếp

Hẹn luân hồi sắt son.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Đường đi khó - 2.

Thiên Sứ

Cảm tác thơ Lý Bạch

Đường rộng thang mây.

Chen chân trên đó chất đầy lợi danh.

Bao người vin quế bẻ cành.

Tuổi xanh mơ mộng bên thành Tràng An.

Mang mang cung đàn.

Đường gươm hồ hải thở than bên trời.

Ai biết ai giữa biển đời.

Kìa như Hàn Tín luồn trôn.

Có bao mắt trắng muôn lời chê bai.

Hay Giả Sinh anh tài một thuở.

Tiếng dèm pha dậy giữa Hán triều.

Tìm đâu thấy

Minh quân yêu Quách Ngỗi.

Khiêm tốn cầu hiền, mang chổi quét đường mây.

Yên Chiêu Vương đâu còn đây!

Kịch Tân, Nhạc Nghị cũng tìm thấy đâu?

Cho nên đường rộng thang mây.

Mà ta vẫn cứ ngất ngây ôm sầu.

行 路 難 其二

大 道 如 青 天

我 猶 不 得 出

羞 逐 長 安 社 中 兒

赤 雞 白 狗 賭 梨 栗

彈 劍 作 歌 奏 苦 聲

曳 裾 王 門 不 稱 情

淮 陰 巿 省 笑 韓 信

漢 朝 公 鄉 忌 賈 生

君 不 見

昔 時 燕 家 重 郭 隗

擁 篲 折 節 無 嫌 猜

劇 辛 樂 毅 感 恩 分

輸 肝 剖 膽 效 英 才

昭 王 白 骨 縈 蔓 草

誰 人 更 掃 黃 金 臺

行 路 難 歸 去 來

Hành lộ nan kỳ 2

Đại đạo như thanh thiên

Ngã do bất đắc xuất

Tu trục Trường An xã trung nhi

Xích kê bạch cẩu đổ lê lật

Đàn kiếm tác ca tấu khổ thanh

Duệ cứ vương môn bất xứng tình

Hoài Âm*1 thị tỉnh tiếu Hàn Tín*2

Hán triều công khanh kỵ Giả Sinh*3

Quân bất kiến :

Tích thì Yên gia trọng Quách Ngỗi*4

Ủng trệ chiết tiết vô hiềm sai

Kịch Tân*5, Nhạc Nghị*6 cảm ân phân

Thâu can phẫu đảm hiệu anh tài

Chiêu Vương*7 bạch cốt oanh man thảo

Thuỳ nhân cánh tảo Hoàng Kim đài*8?

Hành lộ nan ! Quy khứ lai...

Đường đi khó kỳ 2

Người dịch: khuyết Danh

Đường rộng như trời xanh

Ta không ra đấy thật

Thẹn với Trường An bọn trẻ trung

Gà son chó trắng chèn lê lật

Múa gươm đàn hát xót cho mình

Vén áo sân vua chẳng hợp tình

Hoài Âm, kẻ chợ cười Hàn Tín

Triều Hán quan cao ghét Giả Sinh

Anh chẳng thấy:

Thuở trước vua Yên trọng Quách Ngỗi

Khom mình nâng chổi, chẳng chê bai

Kịch Tân, Nhạc Nghị nhờ ơn chúa

Trung can một dạ dốc anh tài

Xương trắng Chiêu Vương trong cỏ rối

Nào ai lại quét Hoàng Kim đài ?

Đường đi khó! Hãy về thôi!

Share this post


Link to post
Share on other sites

THƠ CHUỘT

Chị Laviedt có đọc cho tôi một bài thơ của nhà thơ biếm Yên Thao – thành viên Câu lạc bộ thơ biếm Hanoi - về con chuột, nhân năm con chuột. Bài thơ này được đọc vào rằm tháng Giêng tại Văn Miếu Quốc Tử Giám để tao nhân mặc khách tham gia họa thơ. Tác giả Yên Thao đưa điều kiện phải hoạ nguyên vận. Giới thi nhân Hanoi cho rằng bài thơ này thuộc loại khó hoạ, khiến Thiên Sứ tôi tò mò cũng thử hoạ bài thơ này. Bài thơ họa "Vịnh Chuột” của tôi được đọc giới thiệu tại buổi gặp mặt thơ xuân đầu năm trước các bạn thơ của nhà thơ Bích Hoàng. Lúc này tôi đang ở Sài Gòn, nên bà Bích Hoàng ngỏ ý giúp tôi tham gia cuộc thi thơ, tôi đã đồng ý và cảm ơn lòng tốt của bà. Chưa thấy ban giám khảo công bố kết quả, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm đến đIều này. Nhưng có điều tôi băn khoan là tôi đã wên không đưa bài thơ này lên blog để trình làng. Sau khi cẩn thận tìm kiếm cả chục trang blog, biết chắc là mình wên, nên mới quyết định đưa lên đây.

Bài thơ xuớng có tựa là "Loài Chuột". Nguyên văn như sau:

LOÀI CHUỘT

Yên Thao.

Chẳng phải nòi sang, chẳng giống sang.

Nhỏ tày trứng cút, lớn tày gang.

Ruộng đồng chính nó đào tan nát.

Kho quĩ vì bay khoét rỗng toang.

Tai hệt tai dơi tài rúc xó.

Mõm như mõm ngoé giỏi luồn hang.

Tên nghe thì Tý ăn không tý.

Ló mặt nơi nào, lập tức …phang.

*

VỊNH CHUỘT

Bài hoạ của Thiên Sứ

Tứ hải giang hồ tớ vẫn sang.

Tiếng tuy chút chít, miệng đầy gang *.

Sơn hà xã tắc ta đào nát.

Kho đụn, thảo điền cũng toác toang.

Mặc thế nhân chê toàn rúc xó.

Biết đâu đây vẫn giỏi đào hang.

Mười hai con Giáp, đầu là Tý.

Bốn biển, năm châu tớ nghênh ngang.

Hoặc có thể sửa là: Vượt biển, lên tàu, đố dám phang?*)

Chú thích:

* Lấy ý câu thành ngữ “Miệng người sang có gang, có thép”.

* Tàu xuất dương coi chuột bước lên tàu là điềm lành.

Sau khi bài thơ này và bài hoạ của tôi xuất hiện trên diễn đàn thì bác Trịnh Phong có ý kiến như sau:

Laviedt có cho biết trong mục "Thơ Dịch - Dịch Thơ" là nhà thơ Yên Thao có bài Thơ vịnh loài chuột được đưa ra thách đố người đối trong dịp Tết, thậm chí còn dọa cho phần thưởng người đối hay. Laviedt đã có công đưa bài ra của Yên Thao để chúng ta thưởng thức.

Trịnh Phong thấy rằng bài ra của Yên Thao không đạt tiêu chuẩn Đường thi. Thí dụ theo luật Đường thi thì chỉ hai câu phá và thừa phải đủ cho người ta nhận ra là thơ nói về con chuột. Đằng này thơ Yên Thao nếu không xem đề thì đọc đến hết bài mới biết được - do suy qua chữ Tí - là nói về con chuột. Mà suy như vậy cũng không chắc chắn lắm vì làm sao biết thật sự tác giả muốn nói cái gì.

Theo Yên Thao thì mõm chuột giống mõm ngóe. Chẳng khác gì khen sao con bà này lại giống ông hàng xóm kia thế! Nhận xét như Yên Thao giữa Chuột và Ngoé có thể xẩy ra án mạng đổ máu chứ chả chơi. Hoặc là chúng sẽ thù Yên Thao suốt đời. Mặt khác hai câu 5, 6 nội dung gần trùng nhau, câu sau không đưa ra được cái gì mới hơn câu trước: luồn hang hay rúc xó cũng là chui luồn mà thôi. Hơn nữa, tai dơi không phải đặc điểm giúp cho rúc xó thuận lợi, mõm ngoé không phải yếu tố giúp đào hang nhanh. Ghép câu như vậy làm ý tứ rời rạc, lỏng lẻo.

Trịnh Phong thấy một bài Thơ Đường loại học trò này không đáng làm bài họa nhưng nay bác Thiên Sứ đã vui tay thảo một bài họa nên cũng không câu nệ góp vui với Thiên Sứ một bài, coi như họa thơ Thiên Sứ vậy.

CHUỘT ĐÁP LẠI

Trịnh Phong

Quần đùi không có, dám khoe sang!

Chuột chịu thua người: Miệng có gang.

Bồ khoai choa chuột nhai chưa thủng,

Đất nước con người đã gặm toang.

Của đút người nhai, xơ xác núi

Cọp beo người gặm, trống trơ hang.

Răng cùn mà gặm tài như rứa,

Ghen ăn với chuột, lại đòi phang!

Share this post


Link to post
Share on other sites

KHÔNG ĐỀ

Chiều buồn rơi bơ vơ

Sầu buông ngập đường tơ.

Nhớ ai bao hẹn ước mong chờ.

Nhạc ngày nào dâng ước mơ

Khi hẹn nhau dưới trăng mờ.

Tình dâng ngập hồn thơ.

Nay trách ai hững hờ.

Ngàn thu xơ xác gió ngẩn ngơ.

Thiên Sứ

Share this post


Link to post
Share on other sites

THU PHONG TỪ

Posted ImagePosted Image

Thiên Sứ

Cảm tác thơ Lý Bạch

Gió thu khe khẽ nói

Trăng thu vằng vặc soi.

Lá thu bay tứ tán

Rùng mình quạ lạnh người.

*

Bao giờ lại gặp người ơi?

Trăng thu khắc khoải giữa trời sầu miên.

THU PHONG TỪ

Lê Nguyễn Lưu dịch

Gió thu lành

Trăng thu thanh

Lá rơi tụ lại tán

Quạ lạnh chợt rùng mình

Thương nhớ, biết bao giờ mới gặp ?

Lúc này đêm ấy ngẩn ngơ tình...

THU PHONG TỪ

Lý Bạch

Thu phong thanh,

Thu nguyệt minh.

Lạc diệp tụ hoàn tán,

Hàn nha thê phục kinh.

Tương tư, tương kiến tri hà nhật ?

Thử thì thử dạ nan vi tình...

Share this post


Link to post
Share on other sites

TỐNG HỮU NHÂN

Thiên Sứ

Posted Image

Posted Image

Ải Bắc nằm ngang dãy núi xanh.

Sương khói phủ mờ, mây cuốn quanh.

Nhớ khúc ly tao, ngày chia biệt.

Lạnh cả hào sâu góc Đông thành.

Tha hương ngàn dậm tình lưu luyến.

Cô liêu bông cỏ bạn bên đường.

Mây trời ôm chí tha hương.

Tình đành xa cách, buồn vương ráng chiều.

Người đi cánh gió xiêu xiêu.

Bàn tay vẫy biệt ngập chiều ly tan.

Bồi hồi tiếng ngựa hí vang.

Bóng người khuất nẻo trời vàng bâng khuâng ....

*

TỐNG HỮU NHÂN

Thơ Lý Bạch

Thanh sơn hoành bắc quách,

Bạch thủy nhiễu đông thành.

Thử địa nhất vi biệt,

Cô bồng vạn lý chinh.

Phù vân du tử ý,

Lạc nhật cố nhân tình.

Huy thủ tự tư khứ,

Tiêu tiêu ban mã minh

*

ĐƯA TIỄN BẠN

Dịch thơ - Chưa rõ tác giả

Rặng núi xanh vắt ngang ải bắc

Dòng nước bạc lượn quanh thành đông.

Nơi này một lần chia tay

(Thì như) ngọn cỏ bồng đơn chiếc đi xa muôn dặm.

Ý người đi (man mác như) áng mây nổi

Tình bạn cũ (bồi hồi như) bóng chiều tà.

Vẫy tay, ra đi từ đây

Buồn bã, con ngựa hí vang.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Nếu chú Thiên Sứ có cảm hứng họa thử bài này:

Vén tóc mùa đông. Mắt em u buồn thế?!

Liễu chớp mi dài, lệ rớt bên sông.

Lá bàng khô, đỏ những mối tơ lòng,

Heo heo gió, tung từng cơn sắc ngọt.

Em khoác áo tơ vàng, anh thảng thốt

Kìa là màu ánh sắc thủa tơ duyên

Áo đâu phai trong đông giá muộn phiền

Thôi thế lỡ, thu đi rồi em nhỉ?

Nhớ lại đỏ một trời, nửa thế kỷ

Phượng tưng bừng múa với những đam mê

Nắng rang trên con phố cũ đi về

Môi em thắm vườn hè đầy quả ngọt.

Mãi trong anh ngân còn tròn tiếng hát

Tình em xanh - xuân một thủa đi về.

Thôi để mộng làm hương tươi cỏ mật,

Anh găm đầy trong những bước xa quê.

Share this post


Link to post
Share on other sites

KHÔNG ĐỀ

Chiều buồn rơi bơ

Sầu buông ngập đường tơ.

Nhớ ai bao hẹn ước mong chờ.

Nhạc ngày nào dâng ước mơ

Khi hẹn nhau dưới trăng mờ.

Tình dâng ngập hồn thơ.

Nay trách ai hững hờ.

Ngàn thu xơ xác gió ngẩn ngơ.

Đọc bài thơ vần "ơ" của chú Thiên Sứ cứ thắc mắc mãi không hiểu "rơi bơ" là rơi cái gì? Hay là chú Thiên Sứ đang ăn quả bơ thì chợt "ngẩn ngơ"?? :rolleyes: :lol:

Mạn phép họa lại bài thơ vần "ơ" này:

"Chiều thương bỗng nhớ ngẩn ngơ

Sầu rơi ướt đẫm đường tơ năm nào

Nhớ lời thầm ước khi nao.

Nhạc lòng còn sóng xôn xao, bồi hồi.

Khi xưa trăng hẹn bên đồi

Tình dâng sóng cả ngập lời yêu thương

Nay phiền trách mối tơ vương

Ngàn năm còn gửi u buồn về ai"

P/S: Lời viết ngẫu hứng dông dài, nếu có phê thì xin phê cho thẳng tay để rút kinh nghiệm :lol:

Share this post


Link to post
Share on other sites

Hi! Phoenix thân mến.

Bài thơ này khi copi có lẽ thiếu một chữ. Nguyên văn là:

KHÔNG ĐỀ

Chiều buồn rơi bơ

Sầu buông ngập đường tơ.

Nhớ ai bao hẹn ước mong chờ.

Nhạc ngày nào dâng ước mơ

Khi hẹn nhau dưới trăng mờ.

Tình dâng ngập hồn thơ.

Nay trách ai hững hờ.

Ngàn thu xơ xác gió ngẩn ngơ.

Cảm ơn sự quan tâm của Phoenix.

Thiên Sứ

Share this post


Link to post
Share on other sites

THƠ PHOENIX

Vén tóc mùa đông. Mắt em u buồn thế?!

Liễu chớp mi dài, lệ rớt bên sông.

Lá bàng khô, đỏ những mối tơ lòng,

Heo heo gió, tung từng cơn sắc ngọt.

Em khoác áo tơ vàng, anh thảng thốt

Kìa là màu ánh sắc thủa tơ duyên

Áo đâu phai trong đông giá muộn phiền

Thôi thế lỡ, thu đi rồi em nhỉ?

Nhớ lại đỏ một trời, nửa thế kỷ

Phượng tưng bừng múa với những đam mê

Nắng rang trên con phố cũ đi về

Môi em thắm vườn hè đầy quả ngọt.

Mãi trong anh ngân còn tròn tiếng hát

Tình em xanh - xuân một thủa đi về.

Thôi để mộng làm hương tươi cỏ mật,

Anh găm đầy trong những bước xa quê.

CẢM TÁC THƠ PHOENIX

Réo rắt tiêu xưa

Dâng nhạc buồn nhân thế.

Dào dạt sóng xô,

Ánh trăng thề tan tác trên sông.

Hờ hững lá rơi,

Nhắc mùa thu chết trong lòng.

Khuất nẻo bên trời,

Em mang theo ước mơ dịu ngọt.

*

Trời nắng hạ một thời tim thảng thốt.

Ước chỉ hồng son sắt cột tơ duyên.

Ai ngờ đâu trong đông giá muộn phiền.

Thạch thảo hoa ơi! Thu chết rồi em nhỉ?

*

Nhớ lúc hoa cười ngả nghiêng thế kỷ.

Nay thoáng hương xưa, chết lặng kiếp đam mê.

Hiu hắt đèn khuya, nhắc bước đi về.

Tìm cõi Địa Đàng đâu trái ngang dịu ngọt.

*

Ngàn thu qua, bờ biển xanh vẫn hát.

Trên xanh cao vẫn thơm ngát trăng thề.

Tiễn em đi cho trọn kiếp đam mê.

Để hồn hiu quạnh đi về trong tôi.

Thiên Sứ

Share this post


Link to post
Share on other sites

NGÀY VỀ

Thiên Sứ

Nghe tiếng chim chiều về gọi gió

Như tiếng tơ lòng người bạc phước

Nhắp chén men say còn vương bóng quê hương

Dừng bước tha hương lòng đau.

Ngày về - Hoàng Giác

Hồ hải lạnh lùng bước gió sương .

Mang mang quê cũ chất sầu vương .

Hương xưa buông nhạt dòng dư lệ

Ngày bước chân đi dẫm đoạn trường.

*

Bạt gió tha phương lạc cánh chim

Người đi muôn nẻo biết đâu tìm

Sầu dâng chất ngất lòng lữ thứ

Ngảnh phía quê xưa bóng nhạn chìm

*

Ngơ ngác phương trời khô ngấn lệ.

Nhớ dáng yêu xưa chẳng hẹn về .

Dừng bước tha hương lòng khắc khoải.

Mịt mờ trăng nước lạnh đam mê .

*

Khấp khuỷu đoạn trường lấp nẻo quê.

Ru lạnh sương rơi gợi não nề.

Đường trần gió bụi quên mơ ước

Còn trách chi ai bội ước thề.

*

Chim chiều lạc giọng than trong gió

Như tiếng ru buồn thuở thơ ngây.

Men say, gió loạn tràn nhung nhớ.

Hải hồ ôm mộng khóc trời mây .

*

"Phong trần tha hương bao nhớ thương”.

Cát bụi lầm than vạn nẻo đường

Chầm chậm sương buông trong gió lạnh.

Khói lam chiều thoáng nhớ yêu thương ...

*

Cánh chim phiêu bạt trở về đây.

Nhạt nhoà cảnh cũ xóa thơ ngây.

Vạt nắng chiều xưa rơi trước ngõ ....

Thôi vấn vương chi nỗi nhớ đầy .

*

Hải hồ ôm mộng trời mây .

Tình còn vương vấn chất đầy sầu miên ...

Share this post


Link to post
Share on other sites

CHIM VIỆT CÀNH NAM

Thiên Sứ

Cảm tác từ thơ LÝ BẠCH - Lư sơn dao ký

Ta không muốn làm kẻ cuồng nước Sở.

Vỗ gươm ca khinh miệt Khổng Khâu?

Một đời phiêu bạt bể dâu.

Sớm bên lầu Hạc chiều về non cao.

Nơi Lĩnh Nam xa xôi mấy độ?

Hồ Động Đình một thuở vang danh.

Trời thu mây nước xanh xanh.

Ngang trời Ngũ Lĩnh giăng thành Quí phương.

Chốn Lư Sơn Nam Đẩu dẫn đường.

Ngọn Bộc Bố , Hương Lư tương vọng.

Lên núi cao,

ngàn xưa mây trắng đọng u sầu.

Ngảnh nhìn trời:

Cõi Ngân Giang sùi sụt.

Ngó về Nam:

Mưa bụi giăng mờ.

Chẳng đành buông bút họa thơ.

Tương Giang một giải hững hờ về đâu.

Chênh vênh cầu bẩy sắc màu.

Sóng sôi biển mặn , giang đầu xót xa.

Ngàn thu xưa lạc đâu ta?

Ngậm ngùi mái tóc, sương pha mái đầu.

Tiếng xưa thổn thức đưa sầu.

Ly tao dâng khúc nhuộm màu tang thương.

Thân gió sương.

Đời gió sương.

Mang mang giữa vô thường một cõi.

Đâu trách chi vật đổi sao dời.

Chẳng mong đội đá vá trời.

Ôm đàn mơ một dòng đời Thái Thanh.

BÀI HÁT LƯ SƠN

Hoa Sơn dịch

Ta vốn kẻ điên cuồng nước Sở

Vổ kiếm ca cười cả Khổng Khâu

Sớm từ lầu Hạc rời mau

Chống cây gậy biếc sáng màu ngọc xanh

Non Ngũ Nhạc xa xôi nào quản

Cả một đời thanh thản núi non

Lư Sơn Nam Đẩu chập chờn

"Bình phong cửu điệp" mây ngàn gấm thêu

Mây lững thững in soi đáy nước

Mặt hồ thu óng mượt sáng xanh

Non cao một dãy hoàng thành

Cầu treo lơ lững bến tình sông Ngân

Ngọn Bộc Bố Hương Lư tương vọng

Vách cheo leo gió lộng đỉnh cao

Cầu vòng buổi sớm bảy màu

Chim bay chẳng vượt trời Ngô muôn trùng

Trèo lên đỉnh Lư Sơn nhìn lại

Nước đại giang trôi mãi không về

Mây vàng muôn dặm sơn khê

Sóng cuồng chín nẻo bốn bề tuyết tan.

Ta thích thú hứng thời cảm tác

Viết cho đời khúc hát Lư sơn

Cảnh nhàn Thạch Kính tịnh tâm

Tạ Linh lối cũ xanh trùm rêu phong

Ngày sương sớm linh đơn tiên luyện

Vận ngũ hành tâm chuyển vô vi

Thoáng xa ngọc nữ nhu mì

Đón Lư ẩn sĩ viếng trời Thái Thanh.

LƯ SƠN DAO KÝ

Lý Bạch

Ngã bản Sở cuồng nhân,

Cuồng ca tiếu Khổng Khâu.

Thủ trì lục ngọc trượng,

Triêu biệt Hoàng Hạc lâu.

Ngũ Nhạc tầm sơn bất từ viễn,

Nhất sinh hiếu nhập danh sơn du.

Lư Sơn tú xuất Nam Đẩu bàng,

Bình phong cửu điệp vân cẩm trướng.

ảnh lạc minh hồ thanh đại quang,

Kim khuyết tiền khai nhị phong trường,

Ngân hà đảo quải tam thạch lương.

Hương Lư, Bộc Bố dao tương vọng,

Hồi nhai đạp chướng lăng thương thương.

Thuỷ ảnh hồng hà ánh triêu nhật,

Điểu phi bất đáo ngô thiên trường.

Đăng cao tráng quan thiên địa gian,

Đại giang mang mang khứ bất hoàn.

Hoàng vân vạn lý động phong sắc,

Bạch ba cửu đạo lưu tuyết sơn.

Hảo vi Lư Sơn dao,

Hứng nhân Lư Sơn phát.

Nhàn khuy Thạch Kính thanh ngã tâm,

Tạ Công hành xứ thương đài một.

Tảo phục hoàn đan vô thế tình,

Cầm tâm tam điệp đạo sơ thành.

Dao kiến tiên nhân thái vân lý,

Thủ bả phù dung triều Ngọc Kinh.

Tiên kỳ mãn hạn cửu cai thượng,

Nguyện tiếp Lư Ngao du Thái Thanh.

Share this post


Link to post
Share on other sites

KÝ VƯƠNG HÁN DƯƠNGThiên Sứ

Tặng Hà Hồng Nga

Trăng thu bàng bạc bên hồ.

Gió nhè nhẹ đẩy nhấp nhô ánh vàng.

Thuyền đi bên ánh trăng tan.

Du thuyền Vương tử nhẹ nhàng lướt trôi.

Cầm ca réo rắt.

Rượu uống mềm môi.

Dáng kiều lả lơi.

Xiêm y lồng lộng ngát trời hương bay.

Lung linh trăng say.

Ngất ngây đêm tàn.

Chạnh buồn giữa chốn cao sang.

Sầu riêng gửi lớp sóng vàng trăng buông.

Nhớ người dầu dãi gió sương.

Thân cò lặn lội vấn vương quê nghèo.

*

GỬI VƯƠNG HÁN DƯƠNG

Phan Lang dịch

Trăng thu bạch chiếu hồ nam

Theo chàng Vương tử lên thuyền chơi đêm

Thuyền dương buồm gấm thật êm

Trong khoang ai cũng môi mềm rượu ngon

Xiêm y là lụa hương thơm

Những nàng ca múa hình dung diễm kiều

Tiếng tiêu vọng suốt ba chiều

Khơi dòng Miện Ngạc đìu hiu bến bờ

Lời ca làm khách ngẩn ngơ

Điệu lên cao vút cho mờ trời mây

Nay mình tôi ở chốn này

Ngày vui đã hết buồn vây quanh nhà

Trông dòng nước chảy xa xa

Tương tư mãi những ngày qua cùng người.

*

KÝ VƯƠNG HÁN DƯƠNG

Lý Bạch

Nam hồ thu nguyệt bạch

Vương tể dạ tương du

Cẩm phàm lang quan tuý

La y vũ nữ kiều

Địch thanh tuyên Miện Ngạc

Ca khúc thượng vân tiêu

Biệt hậu không sầu ngã

Tương tư nhất thuỷ diêu

Share this post


Link to post
Share on other sites

Nguồn: hoasontrang.us/tangpoems/duongthi.

Tương Tiến Tửu

Nguyên tác: Lý Bạch

Hoa Sơn phóng tác và trình bày

Posted Image

將進酒

李白

君不見黃河之水天上來,

奔流到海不復回。

又不見高堂明鏡悲白髮,

朝如青絲暮成雪。

人生得意須盡歡,

莫使金樽空對月。

天生我材必有用,

千金散盡還復來。

烹羊宰牛且為樂,

會須一飲三百杯。

岑夫子,丹丘生,

將進酒,君莫停。

與君歌一曲,

請君為我側耳聽。

鐘鼓饌玉不足貴,

但願長醉不願醒。

古來聖賢皆寂寞,

惟有飲者留其名。

陳王昔時宴平樂,

斗酒十千恣歡謔。

主人何為言少錢,

徑須沽取對君酌。

五花馬,千金裘,

呼兒將出換美酒,

與爾同銷萬古愁。

Tương tiến tửu

Thiên Sứ

Người có nghe:

Hoàng Hà cuộn sóng ầm ầm chảy xuôi.

Mông mênh tiếc nuối

Sông nước ngậm ngùi.

Trong đời ai tắm hai lần một sông?

Thời gian trôi, cũng về không....

Hồng trần sắc sắc không không mit mù...

Thời xuân sắc má hồng môi thắm.

Thấm thoắt thoi đưa, mây bạc phủ mái đầu....

Thôi buồn chi, bãi bể hóa nương dâu.

Ngất ngưởng men say, hưởng mầu cực lạc.

Mang mang hồn phách

Bàng bạc trăng mờ.

Cái lợi danh đã chẳng phải ước mơ.

Quăng túi thơ, say ôm bầu nghiêng ngả.

Trong lâng lâng...

Thánh hiền xưa đi đâu mất cả.

Chỉ còn ta nâng chén trả nợ trần.

Trời sinh ta giữa thế nhân.

Hẳn cũng có nghĩa gì chăng chớ?

Nếu không say chắc chẳng còn chi nữa.

Này bác Đan Khâu.

Kìa người Sâm tử.

Uống đi chứ cho quên sầu lữ thứ.

Chúa vua xưa đâu lạc thú hơn ta.

Nơi Bình Lạc, Trần Vương ban yến.

Ruợu ngàn vàng cũng chỉ đến ngất ngây say.

Đừng tiếc làm chi của cải thế gian này.

Hãy đổi hết, lấy cơn say, trong đường trần mê loạn.

Cho quên đi

Man mác vạn cổ sầu.

*

Thiên thu vẳng tiếng tiêu sầu.

Ai ôm bóng nguyệt giang đầu vấn vương....

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

CÔ LIÊU

Thiên Sứ

Hải hồ dừng bước cô liêu.

Bên trời thu cũ phiêu diêu gió về.

Còn đâu nữa phút đam mê.

Tình xưa khuất bóng, trăng thề lẻ loi.

Gió buồn nghiêng ánh trăng soi.

Mênh mang sóng nước buồn đời lãng du...

*

Đâu nước trăng xưa ru tình lỡ

Nhạt nhòa dáng cũ với hương yêu.

CÔ LIÊU

Laviedt

Quan ải chùng chân khách cô liêu

Bên trời thu cũ gió phiêu diêu

Lạnh hồn nhân thế sầu trăng lẻ

Khuất bóng nẻo đi luống tiêu điều...

*

Nghiêng ánh trăng soi buồn theo gió

Buớc lãng du sóng nuớc mênh mang

Úa màu trăng cho duyên lỡ làng

Huơng nhạt nhòa tình ai mòn mỏi.

Share this post


Link to post
Share on other sites

DÒNG SÔNG XANH

Thiên Sứ

Cảm tác qua tiếng hát Thái Thanh.

"Sóng nước lớp lớp trôi về đâu"

Mênh mông trong đêm thâu ...trăng buồn.

Con thuyền lướt dưới trăng suông.

Nhớ người trên sóng sầu tuôn nghẹn ngào.

*

Nhìn sông sâu dâng trào quyến luyến.

Biết bao lời thương mến trao nhau....

Ân tình sóng nhớ bao câu.

Nay dòng sông bạc chứa sầu mênh mang.

*

Sóng nước tan trăng vàng thuở trước.

Kiếp hải hồ tiếp bước gian truân.

Sông soi mây bạc trắng ngần.

Ngàn năm sông chảy, một lần trăng soi.....

Share this post


Link to post
Share on other sites

EM CHỈ YÊU ANH

Laviedt

Em riêng chỉ yêu Anh

Dù mùa xuân qua nhanh

Dù mùa hè rực lửa

Dù mùa thu lá úa

Dù mùa đông heo may!

*

Dù xa nhau vạn ngày

Tình Ngưu lang Chức nữ

Trong vô cùng vũ trụ

Ta mãi là của nhau.

Cảm tác

EM CHỈ YÊU ANH.

Thiên Sứ

Gió phong trần bên anh.

Cuốn mùa xuân qua nhanh.

Thổi cho hè rực lửa.

Đưa thu buồn tàn úa.

Phủ vàng cõi mộng xanh.

*

Tiếng thiên thu ngất ngây,

Khóc giòng Ngân nhớ đầy.

Nhắc tình buồn vạn thuở

Se lạnh cõi trời mây.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Thơ xưa

Thiên Sứ

Thôi còn đâu nữa mộng mơ.

Người đi ngắt nửa vần thơ giữa đời.

Ai mang thu cũ đi rồi...?

Tôi theo cánh gió tìm lời thơ xưa....

Share this post


Link to post
Share on other sites

Chiều nhớ

Thiên sứ

Tặng Laviedt

Về đây nghe tiếng chiều rơi.

Bên hồ sương khói, lả lơi liễu mềm.

Chiều đi khuất ánh trăng đêm.

Gửi bâng khuâng nhớ vào miền đắm say.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để bình luận

Bạn phải là một thành viên để tham gia thảo luận.

Tạo một tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Dễ thôi!


Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập tại đây.


Đăng nhập ngay