Hà Châu

"dị Nhân" 38 Năm Không Tắm, Cả Ngày Quấn Chăn Nằm Trên Giường

5 bài viết trong chủ đề này

"Dị nhân" 38 năm không tắm, cả ngày quấn chăn nằm trên giường

Người dân ở vùng núi Tây Bắc xứ Nghệ xì xào truyền tai nhau một câu chuyện ly kỳ về người đàn ông dị thường gần 40 năm không hề tắm gội và chỉ thích quấn chăn kín người suốt bốn mùa.

Posted Image

“Dị nhân” Lô Văn Yên.

Nằm biệt lập giữa trập trùng đại ngàn xanh ngút, bản Piềng Đồn, xã Tam Đình, huyện Tương Dương (Nghệ An), sẽ không được nhiều người biết đến nếu không có câu chuyện đồn thổi ấy. Nhiều người dân ở đây còn tỏ ra khiếp sợ khi họ nghi ngờ rằng con người dị thường ấy chính là con “ma” của núi rừng.

Nụ cười khắc khổ của “dị nhân”

Bị cuốn hút bởi những câu chuyện kì lạ, chúng tôi quyết tâm vượt gần 20 km đường rừng để lần theo dấu vết của những lời đồn thổi. Con đường rừng quanh co, chiếc xe máy cà tàng phải gầm rú mãi mới thoát khỏi những con dốc dựng đứng bên vực sâu thăm thẳm. Phải mất gần 1 giờ đồng hồ, chúng tôi mới đặt chân đến bản Piềng Đồn, cái nắng đầu hè khiến cho thời tiết ở đây thêm phần oi nồng, khó chịu. Không khó để hỏi đường đến nhà của người mà dân bản ở đây gọi là “ma rừng”. Một phụ nữ người dân tộc Thái bập bẹ tiếng Kinh: “Các chú cứ đi thẳng, hết con đường đất này là đến nhà của “ma rừng” đó”. Hai tiếng “ma rừng” thôi thúc khiến chúng tôi cố gắng đi nhanh hơn để được dịp mục sở thị con người lạ kỳ này.

Bản Piềng Đồn giờ đây đã nằm trong khu vực xây dựng thủy điện Khe Bố nên người dân ở đây đang tích cực chuẩn bị để di chuyển đến khu tái định cư. Sau vài lần hỏi đường thì chúng tôi được một gã trai bản dẫn đến địa chỉ khiến nhiều người tò mò muốn biết. Dừng chân trước một cái lán thấp lè tè được lợp tạm bằng tre và lá cọ chúng tôi nhìn thấy một người đàn ông với khuôn mặt khá thanh tú, góc cạnh, làn da trắng trẻo, khác hẳn với những gã trai tráng trong vùng, đôi lông mày rậm rịt, hàm răng đen nhánh vì khói thuốc. Đặc biệt, chúng tôi hết sức ngạc nhiên khi trên người đàn ông này chỉ quấn một chiếc chăn mỏng, trùm kín từ mắt cá đến đầu của chủ nhân. “Dị nhân” mắt lim dim nằm tựa đầu vào tấm phên nứa bên chiếc điếu cày, mớ lưới đánh cá, chiếc rổ tre đang đan dở và nhiều đồ điện dân dụng bị hỏng. “Ma rừng đấy”, người dẫn đường chỉ vào chiếc lán rồi nhanh chân đi mất.

Người mà dân bản đồn thổi ma rừng đó chính là anh Lô Văn Yên (SN 1962), hiện đang ở chung với vợ chồng của em út là Lô Văn Khôn. Khác với sự tất bật của gia đình người em đang chuẩn bị để chuyển nhà thì “dị nhân” này vẫn quấn chăn nằm lim dim trên gường. Nhoẻn miệng nở một nụ cười khá nặng nề và gượng gạo để chào đón chúng tôi, Lô Văn Yên dường như không cảm thấy thoải mái trước sự có mặt của những người khách lạ. Như thường lệ, anh Lô Văn Sâm, một người em họ đến thăm hỏi và trò chuyện cùng Yên chia sẻ: “Ngày trước, các cặp trai gái, người già, trẻ em ở bản ta thường bắt gặp một cái bóng đen vút nhanh qua đường rồi biến mất. Người ta truyền tai nhau về cái bóng lạ lùng đó, những người yếu bóng vía thì cho rằng nó là ma rừng. Không lâu sau đó thì anh Yên bỗng dưng đổ bệnh, hắn cứ trùm chăn nằm một chỗ như rứa mãi khiến cho dân bản khẳng định hắn chính là con ma rừng Piềng Đồn”.

Suốt 38 năm nay, Lô Văn Yên chưa bao giờ rời khỏi chiếc giường cũ kỹ của mình. Dân bản đã khoác lên cuộc đời của người đàn ông lạ lùng này những lời đồn thổi hết sức nghiệt ngã khiến cho cuộc sống vốn hiu quạnh của gã càng trở nên u uất hơn bao giờ hết. Người đàn ông trùm chăn bắt chuyện với chúng tôi bằng thứ tiếng Kinh lơ lớ: “Nghe người ta đồn mãi rồi cũng quen, giờ tôi cũng không muốn giải thích gì nhiều, cứ để thời gian đưa câu trả lời đến với dân bản”. Suốt cuộc nói chuyện, “dị nhân” không thổ lộ nhiều, thi thoảng chúng tôi mới bắt gặp một vài nụ cười khi có người bàn đến chuyện vợ con của gã – những nụ cười không vui.

Để thỏa chí tò mò về những lời đồn thổi chúng tôi không dấu được ánh mắt dò xét đến từng cử chỉ, hành động của gã và phát hiện ra nhiều điểm kỳ lạ. Lô Văn Yên thường kéo tấm chăn quấn xung quanh người lại, đặc biệt là phần đầu, rồi lại kéo ra như che chắn, e ngại một điều gì đó. Đôi mắt gã dán lên màn hình ti vi để theo dõi chương trình thời sự, trong khi đó đôi tay vẫn thoăn thoắt với những sợi cước để hoàn thành nốt mảnh lưới mà một người dân bản nhờ gã vá hộ. Đôi chân sau nhiều năm không đi lại giờ đây đã hoàn toàn bị teo lại như một ống nứa héo, thi thoảng Yên lại kéo chiếc chăn để che nó lại để tránh sự tò mò của khách lạ.

Posted Image

Bạn thiếu thời Ngân Văn Bảo kể chuyện “dị nhân”.

Căn bệnh lạ kỳ

Cái tên gọi “ma rừng” quỷ quái ấy bắt đầu xuất hiện từ khi Lô Văn Yên lên 13 tuổi. “Từ nhỏ đến lớn, anh tôi có một chứng lạ là thích để tóc dài như con gái, ai cắt cũng không chịu. Không chịu được sở thích kỳ lạ đó của Yên, bố mẹ tôi cùng mấy người trong bản đã tìm cách cắt đi mái tóc bù xù đó. Không lâu sau, anh tôi leo lên giường trùm chăn kín mít”, người em trai Lô Văn Khôn kể lại. Cũng sau lần cắt tóc ấy, Yên như người điên điên, dại dại, nói nhảm nhí và không chịu đi đâu, lúc nào cũng nằm lì trên giường trùm chăn lại. Ăn uống thì người nhà phải đưa đến tận giường. Từ một cậu bé khỏe mạnh, mấy tháng sau Yên không thể đi được. Gia đình hoảng loạn mời thầy mo ở bản và khắp nơi cúng bái. Càng cúng, đôi chân của Yên cứ teo lại dần như ống điếu.

Anh Ngân Văn Bảo, một người bạn nối khố thủa thiếu thời của Lô Văn Yên cho biết: “Không có chuyện ma quỷ gì đâu, dân bản không biết nên nói bừa vậy thôi. Hồi nhỏ Yên là thằng nghịch ngợm nhất Piềng Đồn này, hắn thông minh lắm nhưng không hiểu sao lại cứ thích để tóc dài. Sau khi bị cắt bỏ mái tóc yêu thích đó hắn đã khóc rồi trùm chăn lên đầu không cho ai thấy khoảng 2-3 tháng, mỗi khi lấy tay xoa lên đầu là hắn lại khóc ré lên. Một thời gian sau, khi hắn bỏ chăn và đi ra ngoài, vì cái đầu trọc lốc nên đi đâu hắn cũng bị dân bản cười nhạo nên hắn ít đi ra ngoài mà cứ nằm lỳ trên giường rồi bị tật luôn”.

Sau khi trở nên lầm lỳ, suốt ngày dùng chăn che kín đầu thì người dân quanh vùng lại có dịp để rộ lên nhiều câu chuyện bí hiểm. Có lẽ, con đường dẫn đến xuất xứ tên gọi “ma rừng” là do những việc làm và suy nghĩ của Yên đều kỳ lạ. Thấy chúng tôi chưa hết tò mò, người em họ Yên là Lô Văn Sâm chia sẽ: “Kỳ lạ thay các chú ạ, suốt 38 năm nay anh Yên không rời khỏi chiếc giường của mình, tất cả các công việc như đan lát, làm lưỡi câu, sửa chữa đồ điện dân dụng, quấn cuộn dây bị cháy, đài cassete bị hỏng... hắn cũng làm trên chiếc giường này. Đặc biệt hơn là cũng từng ấy thời gian chưa một ai, kể cả người thân thấy hắn tắm rửa hay đi đại, tiểu tiện. Lúc đầu gia đình thấy lạ, rồi nghi hoặc và tìm cách theo dõi nhưng suốt mấy ngày liền, Yên vẫn nằm bất định, không rời nửa bước”?

Một đồn mười, mười đồn trăm, câu chuyện về “ma rừng” Lô Văn Yên nhanh chóng lan truyền khắp các bản làng quanh vùng. Piềng Đồn có dạo cứ mỗi khi trời chạng vạng tối, các con đường trở nên vắng ngắt. Mọi người đều đổ dồn về phía nhà Lô Văn Yên với cặp mắt nghi hoặc, thăm dò. Tất cả đều hoang mang trước sự lạ về một con người biết ăn, uống, biết làm việc nhưng không đi giải, không tắm nước, trùm chăn 4 mùa và tuyệt nhiên không mặc quần áo. Được biết, gia đình cũng đã nhiều lần cố gắng vay mượn tiền của rồi động viên Yên đi khám nhưng tất cả đều thất vọng khi “dị nhân” nhất quyết không chịu rời khỏi chiếc giường của mình. Chính quyền xã Tam Đình cũng biết về trường hợp của Yên rồi xuống động viên, đề nghị cấp cho chiếc xe lăn để tiện cho việc sinh hoạt nhưng lạ thay gã nhất quyết không chịu lấy?

Rõ ràng câu chuyện về “ma rừng” chỉ là do sự thiếu hiểu biết của người dân rồi thổi phồng lên mà thôi. Tuy vậy, người ta vẫn không thể hiểu được nguyên nhân của căn bệnh lạ lùng đến mức kỳ quái mà “dị nhân” Lô Văn Yên đang mang trên người. Rời Piềng Đồn khi mặt trời sắp xuống núi, chúng tôi mơ hồ về tương lai của người đan ông kỳ lạ giữa đại ngàn này không biết rồi sẽ ra sao?

Posted Image

Góc nhỏ Piềng Đồn.

Võ Tiến Thành

Share this post


Link to post
Share on other sites

Chà ghê quá dị nhân đuổi mưa Sư Thiến thỉnh thoảng mới có 1 tháng không tắm Posted ImagePosted Image mà dị nhân này 38 không Tắm

Share this post


Link to post
Share on other sites

Chà ghê quá dị nhân đuổi mưa Sư Thiến thỉnh thoảng mới có 1 tháng không tắm Posted ImagePosted Image mà dị nhân này 38 không Tắm

Đấy là chuyện hồi còn học sinh và vào mùa Đông thôi. Hì. Lạnh vá! Mà hồi ấy muốn tắm phải đun nước nóng. Nên một tháng không tắm. Hì. Đến lúc trời nồm, người hôi như....cú. Hì.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Đấy là chuyện hồi còn học sinh và vào mùa Đông thôi. Hì. Lạnh vá! Mà hồi ấy muốn tắm phải đun nước nóng. Nên một tháng không tắm. Hì. Đến lúc trời nồm, người hôi như....cú. Hì.

Posted ImagePosted ImagePosted ImagePosted ImagePosted Image

Share this post


Link to post
Share on other sites

Lạ kỳ “dị nhân”: không ăn, không ngủ, không tắm

Câu chuyện người đàn ông 40 năm không ngủ, người phụ nữ 30 năm không ăn cơm vẫn sống khỏe mạnh hay “ma rừng” 38 năm không tắm tưởng như chỉ là đồn thổi nhưng lại có thật ở Việt Nam.

Thành "ma rừng" vì 38 năm không tắm

Người mà dân bản vùng núi Tây Bắc xứ Nghệ đồn thổi “ma rừng” là ông Lô Văn Yên (SN 1962), đang ở chung với vợ chồng của em út là Lô Văn Khôn, tại bản Piềng Đồn, xã Tam Đình, huyện Tương Dương (Nghệ An).

Cái tên gọi “ma rừng” quỷ quái ấy bắt đầu xuất hiện từ khi Lô Văn Yên lên 13 tuổi. Anh Ngân Văn Bảo, một người bạn nối khố thủa thiếu thời của ông Yên cho biết, những câu chuyện ma quỷ là do dân bản không biết nên đồn thổi. Hồi nhỏ, ông Yên nghịch ngợm, thông minh nữa nhưng không hiểu sao lại cứ thích để tóc dài. Sau khi bị cắt bỏ mái tóc yêu thích đó hắn đã khóc rồi trùm chăn lên đầu không cho ai thấy khoảng 2-3 tháng, mỗi khi lấy tay xoa lên đầu là hắn lại khóc ré lên. Một thời gian sau, khi hắn bỏ chăn và đi ra ngoài, vì cái đầu trọc lốc nên đi đâu hắn cũng bị dân bản cười nhạo nên hắn ít đi ra ngoài mà cứ nằm lỳ trên giường rồi bị tật luôn.

Posted Image

Ông Lô Văn Yên không tắm suốt 38 năm qua?

Tuy nhiên, sự thật là, suốt 38 năm nay ông Yên không rời khỏi chiếc giường của mình, tất cả các công việc như đan lát, làm lưỡi câu, sửa chữa đồ điện dân dụng, quấn cuộn dây bị cháy, đài cassete bị hỏng … ông đều làm trên chiếc giường.

Đặc biệt hơn là cũng từng ấy thời gian chưa một ai, kể cả người thân thấy hắn tắm rửa hay đi đại, tiểu tiện. Lúc đầu gia đình thấy lạ, rồi nghi hoặc và tìm cách theo dõi nhưng suốt mấy ngày liền, Yên vẫn nằm bất định, không rời nửa bước”?

Gia đình ông Yên nhiều lần cũng cố gắng vay mượn tiền của rồi động viên Yên đi khám nhưng “dị nhân” nhất quyết không chịu rời khỏi chiếc giường của mình. Chính quyền xã Tam Đình cũng biết về trường hợp của Yên rồi xuống động viên, đề nghị cấp cho chiếc xe lăn để tiện cho việc sinh hoạt nhưng ông nhất quyết không chịu lấy?

Người đàn ông 40 năm không ngủ

Năm 2006, khi báo

Thanh Niên đăng bài Người đàn ông 33 năm không ngủ, lúc đó ông Hai Ngọc (thôn Trung Hạ, xã Quế Trung, huyện Nông Sơn, Quảng Nam) ở tuổi 64 và đã trải qua 11.700 ngày đêm không ngủ. Đến tháng 4/2011, ông Ngọc lại xuất hiện trên Thanh niên với bài viết “Người đàn ông không ngủ…tiếp tục thức”.

Theo lời ông Hai Ngọc, vào năm 1973, sau một lần sốt mê man, tự dưng ông không tài nào chợp mắt được. Vợ chồng ông lúc đầu lo lắng, đã áp dụng bao nhiêu biện pháp để tìm lại giấc ngủ, từ khám bệnh, rồi uống thuốc nam cho đến thuốc bổ, kể cả thuốc ngủ, ai mách gì làm nấy nhưng đêm đến ông vẫn không thể ngủ, dù chỉ vài phút ngắn ngủi.

Posted Image

Ông Hai Ngọc chỉ thèm một phút chợp mắt suốt 40 năm qua

Tuy bị mất ngủ, ông vẫn tỉnh táo, không thấy mệt mỏi căng thẳng gì mà cứ “khỏe phây phây”. Vào lúc gặp phóng viên năm 2006, ở tuổi 64 nhưng ngày nào ông cũng gánh 2 bao phân nặng hơn 50 kg trên đoạn đường 4 km để về nhà.

Bà Hai, vợ ông Ngọc tâm sự: "Lúc trước ổng cũng ăn ngủ bình thường như mọi người, tự dưng lại bị như vậy. Dù uống rượu say thì cũng chỉ nằm thôi chứ không ngủ. Ai làm gì ổng biết hết. Tui lo, sợ có chuyện gì chẳng lành nên vợ chồng khăn gói ra tận Đà Nẵng khám bệnh. Bác sĩ bảo không có bệnh gì, chỉ có gan hơi yếu".

Ông Ngọc có cuộc sống khá biệt lập dưới chân núi với trang trại rộng gần 5 hecta, còn 6 người con thì vẫn ở căn nhà cũ của gia đình ở trong thôn. Từ sáng đến tối, ông làm không ngớt việc: hết lụi cụi cho heo, gà ăn rồi lại hì hục cuốc cỏ, chăn trâu... trừ việc đặt lưng chợp mắt dù chỉ một giây là ông không thể.

Năm 2010, báo

Dân trí trích từ Xinhua cho biết ông Thái Ngọc là người VN duy nhất trong số 10 dị nhân có khả năng đặc biệt trên thế giới được các tạp chí nước ngoài bình chọn năm 2010.

Đến cuối năm 2012, thêm một trường hợp đặc biệt 25 không ngủ được dư luận quan tâm. Đó là bà Trần Thị Cảnh, 47 tuổi, ở QL 1A, thị trấn Phú Long (Bình Thuận).

Theo như lời bà Cảnh kể lại thì vào năm 25 tuổi, khi vừa sinh đứa con đầu lòng xong thì tự dưng bà mất ngủ. Lúc đầu thì chập chờn, giấc lành giấc mộng, càng về sau thì bặt luôn không còn chợp mắt được nữa. Gia đình bà lo lắng, chạy chữa khắp các bệnh viện có tiếng rồi lại các thầy lang bốc thuốc nhưng tất cả đều vô hiệu hóa. Đến nỗi, bà Cảnh đã sử dụng đến thuốc an thần, thuốc ngủ cũng đều bất lực trước hai con mắt của bà.

Posted Image

Bà Cảnh cũng là một trường hợp đặc biệt với 25 năm không ngủ

Gia đình sống bằng nghề nông và bán lẩu bò những khi mùa vụ rảnh rang nên công việc hàng ngày của bà Cảnh nhiều không kể xiết. Bà làm quần quật suốt ngày, người mệt lử. Vậy mà khi đêm về, người ta có thể ngả lưng xuống giường là ngon giấc ngay còn bà nằm hoài vẫn không tài nào ngủ được.

Không ngủ được, bà Cảnh lục đục dậy làm việc, lau chùi, quét dọn mặc dù những việc ấy không cần thiết nữa. Rồi bà ra ngắm sao trời, lắng nghe côn trùng rỉ rả trong đêm. Tuy vậy, bà Cảnh không hề suy giảm sức khỏe, chỉ thấy nằng nặng hai con mắt, có đôi lần bị đau mắt đỏ vì đôi mắt phải mở ra nhiều thời gian quá.

Nhiều năm qua, gia đình đã đưa bà đi khắp các bệnh viện, thầy lang để tìm hiểu phương thức chữa trị nhưng không nơi nào chẩn đoán ra được nguồn cơn căn bệnh của bà.

Nhiều lúc nhìn thấy con mình ngủ, bà Cảnh chạnh lòng, bà bảo giá như bây giờ được mua một giấc ngủ bằng vàng bà cũng chịu.

Người phụ nữ 30 năm không ăn cơm

Bà Nguyễn Thị Tư (Tư Trầu), 64 tuổi, hiện sống một mình trong căn nhà nhỏ ở vùng quê nghèo thuộc xã Tường Lộc, huyện Tam Bình, tỉnh Vĩnh Long, đã hơn 30 năm không ăn cơm nhưng vẫn sống khỏe mạnh, lao động bình thường. “Thực đơn” hàng ngày của bà chỉ là khoảng chục miếng trầu và 4 - 5 ly cà phê đá không đường.

Bà Tư cho biết, trước đây bà cũng ăn cơm bình thường như bao người khác, nhưng do vóc dáng nhỏ nên bà cũng ăn rất ít. Hồi con gái, mỗi ngày bà Tư chỉ ăn duy nhất một chén cơm. Đến lúc lấy chồng, bà cũng không thể ăn thêm, mà còn ăn ít hơn. Dần dần, bà chán cơm và không còn hứng thú với việc ăn uống.

Posted Image

Bà Tư chỉ ăn trầu và uống cà phê suốt 30 năm qua nhưng vẫn đủ sức khỏe đi làm thuê

Lúc đầu, hàng xóm nghĩ bà đang bị bệnh trầm cảm nên không chịu ăn uống gì. Người khác thì lại lo chắc là bà sắp “gần đất xa trời”. Thời gian sau, mọi người trong xóm vẫn thấy bà Tư Trầu đi làm thuê, làm mướn khắp đầu làng cuối ngõ. Bà vẫn khỏe mạnh bình thường, chẳng bao giờ bà phải đi viện.

Báo Dân Trí ngày 13/4/2008 cũng đăng bài “Người 15 năm không ăn” nói về trường hợp của ông Nguyễn Tấn Lộc, sinh năm 1944, ngụ tại số nhà 181/10, khu vực Bình Phước, phường Phước Thới, quận Ô Môn, thành phố Cần Thơ, không hề ăn cơm nhưng vẫn khỏe mạnh bình thường.

Posted Image

Ông Lộc cũng không có hạt cơm nào trong bụng suốt gần 20 năm qua

Từ lúc sinh ra đến năm 1967, bắt đầu đi lính, ông Lộc vẫn ăn uống bình thường như bao người khác. Từ năm 1967 đến năm 1973, ông ăn cơm chay, sau đó ông ăn cơm ít dần rồi dần bỏ hẳn cơm, ăn một số loại ngũ cốc nhưng cuối cùng ông bỏ hẳn không ăn bất cứ thứ gì.

Để duy trì sự sống, ông chuyển qua uống cà phê đá, rồi uống trà đá. Mặc dù mỗi ngày không ăn gì nhưng ông vẫn làm 10 công ruộng.

Lo lắng trước hiện tượng lạ, vợ con đưa ông chạy chữa nhiều nơi, nhiều bệnh viện, tốn hết mấy chục cây vàng nhưng không bác sĩ nào tìm ra được căn bệnh, chỉ kết luận chung chung là rối loạn tiêu hóa. Ở tuổi 65, ông vẫn sống và làm việc bình thường mặc dù không ăn. Đặc biệt khoảng 8 năm nay, mỗi ngày ông chỉ uống một ly trà đá. Những ngày mệt, ông có biểu hiện sức khỏe suy kiệt thì con cháu lại nhờ bác sĩ truyền nước biển cho ông. Theo bài báo trên

Công an nhân dân ngày 3/3/ 2011, đến thời điểm đó, ông Lộc vẫn sống bằng vài ngụm nước chè, cà phê mỗi ngày mà vẫn khỏe mạnh, nhanh nhẹn.

Thuần Lương (tổng hợp)

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để bình luận

Bạn phải là một thành viên để tham gia thảo luận.

Tạo một tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Dễ thôi!


Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập tại đây.


Đăng nhập ngay