Thiên Đồng

Thiền Trong Truyện Dân Gian, Tếu Lâm Việt Nam

2 bài viết trong chủ đề này

Thiền Trong Truyện Tếu Lâm Việt Nam

Thiên Đồng

Ai thích thiền thì tìm đọc chuyện tiếu lâm của Việt Nam, đôi khi sẽ thấy vị thiền trong đó. Cái cười tiếu lâm và cái cười thiền chẳng khác. Có khác chăng là cái hình thức gây cười. Thiền ai nói không cười? Cười ha hả trong thiền chẳng phải bất kinh, cười tủm tỉm trong thiên đâu phải thanh tao...chỉ là cái cười thôi mà!

Chuyện rằng có bốn ông quan cùng hẹn nhau ở một nhà, chè cháo rảnh rang bày cuộc nói dóc xem ai dóc nhất thiên hạ. Ông đầu khởi sư:
- Nhà tôi có con trâu, mỗi lần liếm một phát hết mười mẫu ruộng.
Ông thứ hai chơi xéo:
- Nhà tôi có cái rọ to hơn năm bảy cột đình, bỏ con trâu vô còn rộng.
Ông nhất bị chơi ngang, chờ ông ba mở tiếng. Ông ba thủng thỉnh nói:
- Tui từng thấy có một cái cầu. cầu dài đến nỗi người bên đây cầu không thể thấy người bên kia. Tui có biết một nhà nọ, cha chết, thằng con trai bên kia cầu đi về cư tang cha, đi từ bên kia qua đến bên đây cầu thì đã mãng tang cha ba năm rồi.
Ông tư lên tiếng:
- Cái cầu đó xây bằng cái cây. Cây cao đến nỗi một con chim đẻ trứng trên ngọn, trứng rớt xuống, chạm tới đất thì trứng đã nở con, con đủ long cánh mà bay xa.
Bốn ông còn chưa phân thì nghe tiếng thét lớn:
- Lính đâu! Bắt bọn nói láo này lại giải lên quan trên!
Cả bốn ông giật mình sợ khiếp tưởng quan trên tới nơi, liền ngoái lại xem ai cho rõ. Thì ra là tên lính lệ. Định buông lời thì tên lính đáp trước:
-Da bẩm quan con nói dối ấy ạ.

Lời bình: Đánh nó một cú.
Posted Image

Share this post


Link to post
Share on other sites

Cái sọt

Ngày xửa ngày xưa, ở một làng kia có một gia đình nghèo khó. nhà có bốn người, hai vợ chồng, đứa con trai nhỏ và ông bố chồng già. Năm tháng ròng rã, ông bố phải làm lụm vất vả, giờ đây đã quá già yếu không còn làm được việc gì. Vì vậy ông phải hoàn toàn sống dựa vào con trai và nang dâu. Họ coi ông già là một gánh nặng.

Ngày tháng trôi qua, ông già ngày càng trở thành mối lo ngại cho họ. Ông cụ cần được chăm sóc nhiều. Nhưng cả nàng dâu lẫn con đều không đỡ đần ông gì cả. Ông phải ăn những thức ăn thừa và mặc những thứ quần áo cũ rách nát. Ông lun bị đói và rét. Lắm khi đứa cháu trai quá xót xa ông nội phải chia phần thức ăn riêng của nó cho ông. Nhưng mỗi khi trong thấy, bố mẹ nó lại rầy la nó và cấm nó không được phun phí thức ăn ngon.

Ông già rất đau khổ về cách cư xử của hai vợ chồng đứa con.

Sự việc ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Ông già càng than oán bao nhiêu thì nàng dâu và con trai ông càng khó chịu bấy nhiêu. cuối cùng chúng bí mật bàn mưu tính kế tống khứ ông già đi. Chúng định mang ông đến một nơi thật xa và bỏ ông ở đó. Người chồng cho biết hắn sẽ ra chợ mua một cái sọt bằng tre cứng cáp để bỏ ông vào đó mang đi.

- Ta sẽ mang ông lão đến một nơi thật xa, khiến ông lão không còn lần ra đường về. Ta sẽ bỏ ông lão dưới gốc cây sát lề đường. Có thể có người cảm thấy xót thương mà đưa ông lão về nuôi - Người chồng bàn tính.

- Nhưng còn đối với bà con hàng xóm thì sao?

- Chẳng bao lâu họ sẽ biết ông cụ không còn ở đây nữa, khi họ hỏi chúng ta phải ăn nói với họ như thế nào?


- thì cứ nói rằng ông cụ đòi đến vùng đất thánh, ở đấy ông cụ có thể sống yên ổn cho đến lúc chết - người chồng trả lời.

Thế là họ sắp định âm mưu. Nhưng họ không biết rằng đứa con nghe lõm được câu truyện họ bàn tính với nhau. Ngay khi cha nó vừa đi chợ mua sọt, nó hỏi mẹ:
- Mẹ ơi! Tại sao bố lại vứt bỏ ông đi?
- Không! Không! Mẹ nó vội vàng trả lời - Chúng ta không định vứt bỏ ông đâu! Dĩ nhiên là chúng ta không làm thế. Con xem, ở đây chẳng có ai chăm sóc ông được chu đáo, vì cả cha con và mẹ đều tất bậc làm lụng suốt ngày. Do đó cha con định đưa ông nội đến một nơi ông được chăm nôm tử tế hơn thôi.

- Chổ ấy là ở đâu vậy mẹ? Đứa con hỏi.
- Ồ, xa lắm, xa lắm. Đó là một nơi con chẳng thể nào biết được.
- Thế ai sẽ đến chăm sóc ông?
- Con không phải lo. Có rất nhiều người hảo tâm sẽ chăm sóc ông. Người mẹ nói để đứa con yên tâm.

Chiều tà, người chồng về mang theo một chiếc sọt lớn. không muốn cho hàng xóm biết chuyện mình làm, anh ta đợi đến tận đêm, khi trời tối mịt mới đặt ông bố vào cái sọt.
- Con định làm gì thế này? Ông già hoảng hốt hỏi con. Con đặt ta vào trong cái sọt này mang đi đâu?
- Thưa bố, bố biết đấy, hai vợ chồng nhà con chẳng thể chăm nôm bố được nữa. Vì vậy con định đưa bố lên miền đất thánh, ở đấy bố sẽ được mọi người đối xử tốt hơn. Người con đáp.
Nhưng ông già không bị mắc lừa. Ông hiểu ngay vợ chồng thằng con định làm gì ông.
- Đồ bất hiếu! -Ông quát- Thử nhẩm xem, bao nhiêu năm qua tao nuôi mầy cho đến ngày khôn lớn và bây giờ thì mầy trả nghĩa cho bố mầy như thế đấy!

Ông bắt đầu hét to, chửi mắng con trai và nàng dâu. Con trai nỗi giận. Anh ta giật một cái, nâng phốc cái sọt lên lưng, xăm xăm đi ra khỏi nhà. Đứa cháu nhỏ im lặng theo dõi tất cả mọi việc xảy ra. Vừa khi cha nó sắp khuất dạng trong đêm tối, nó gọi to bảo cha:

- Bố ơi! Bố ơi! Khi nào bố đem vứt ông xong, bố nhớ giữ cái sọt và mang nó về cẩn thận nhé!

Bối rối trước câu nói của con, anh ta dừng bước, ngoảnh lại hỏi:
- Để làm gì hả con?

Đứa bé ngây thơ trả lời:
- Nhà ta còn cần đến cái sọt to ấy để khi nào bố già con mang vất bố đi!
Nghe đứa bé nói, chân anh ta đâm loạng choạng. Không biết làm sao, anh ta chẳng thể bước thêm một bước nào nữa. Thế là anh ta quay lại và đưa người bố già trở về nhà.
Sưu tầm
1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Vui lòng đăng nhập để bình luận

Bạn sẽ có thể bình luận sau khi đăng nhập



Đăng nhập ngay