wildlavender

Những Ý Muốn Cuối Cùng Của Alexandre Đại Đế

5 bài viết trong chủ đề này

Những ý muốn cuối cùng của Alexandre Đại Đế

Trước khi chết, hoàng đế Alexandre đã triệu tập các quan cận thần và truyền cho họ những ý muốn cuối cùng và ba mệnh lệnh tối hậu của ngài:

  • Quan tài của ngài phải được khiêng bởi những bác sĩ tài giỏi nhất của thời đó.
  • Những báu vật của ngài (vàng, bạc, đá quý, v.v.) phải được rải suốt đường đi cho đến mộ phần.
  • Hai tay của ngài phải để đong đưa ra ngoài quan tài cho mọi người thấy.
Rất đỗi ngạc nhiên, một quan cận thần hỏi hoàng đế Alexandre lý do của những yêu cầu lạ lùng này.Hoàng đế Alexandre giải thích cho ông như sau:
  • Tôi muốn những bác sĩ lỗi lạc nhất di chuyển quan tài của tôi để chứng minh rằng trước cái chết, các vị ấy cũng bó tay không thể chữa trị.
  • Tôi muốn các báu vật của tôi phủ đầy mặt đất để cho mọi người thấy rằng tất cả của cải vật chất mình có được trên trần gian này cũng sẽ lưu lại tại đây.
  • Tôi muốn hai tay tôi đong đưa theo gió để người ta có thể thấy rằng chúng ta đến cuộc đời này với hai bàn tay trắng và chúng ta ra khỏi cuộc đời này cũng với hai bàn tay trắng, vào ngày mà báu vật quý giá nhất của mọi người là thời gian đã tàn lụi.
Khi chết, chúng ta không đem theo được bất cứ của cải vật chất nào; trong khi các việc làm phúc đức sẽ như những chi phiếu du lịch.

Thời gian là báu vật quý giá nhất vì nó có giới hạn. Chúng ta có thể làm thêm tiền, nhưng không làm thêm được thời gian.Khi chúng ta dành thời gian cho ai, chúng ta cho họ một phần đời của mình và chúng ta không bao giờ thu hồi được, thời gian chính là cuộc đời.

4 people like this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Những ý muốn cuối cùng của Alexandre Đại Đế

Trước khi chết, hoàng đế Alexandre đã triệu tập các quan cận thần và truyền cho họ những ý muốn cuối cùng và ba mệnh lệnh tối hậu của ngài:

  • Quan tài của ngài phải được khiêng bởi những bác sĩ tài giỏi nhất của thời đó.
  • Những báu vật của ngài (vàng, bạc, đá quý, v.v.) phải được rải suốt đường đi cho đến mộ phần.
  • Hai tay của ngài phải để đong đưa ra ngoài quan tài cho mọi người thấy.
Rất đỗi ngạc nhiên, một quan cận thần hỏi hoàng đế Alexandre lý do của những yêu cầu lạ lùng này.Hoàng đế Alexandre giải thích cho ông như sau:
  • Tôi muốn những bác sĩ lỗi lạc nhất di chuyển quan tài của tôi để chứng minh rằng trước cái chết, các vị ấy cũng bó tay không thể chữa trị.
  • Tôi muốn các báu vật của tôi phủ đầy mặt đất để cho mọi người thấy rằng tất cả của cải vật chất mình có được trên trần gian này cũng sẽ lưu lại tại đây.
  • Tôi muốn hai tay tôi đong đưa theo gió để người ta có thể thấy rằng chúng ta đến cuộc đời này với hai bàn tay trắng và chúng ta ra khỏi cuộc đời này cũng với hai bàn tay trắng, vào ngày mà báu vật quý giá nhất của mọi người là thời gian đã tàn lụi.
Khi chết, chúng ta không đem theo được bất cứ của cải vật chất nào; trong khi các việc làm phúc đức sẽ như những chi phiếu du lịch.

Thời gian là báu vật quý giá nhất vì nó có giới hạn. Chúng ta có thể làm thêm tiền, nhưng không làm thêm được thời gian. Khi chúng ta dành thời gian cho ai, chúng ta cho họ một phần đời của mình và chúng ta không bao giờ thu hồi được, thời gian chính là cuộc đời.

Hay quá, em cẩu về blog và facebook của em. Thanks chị Wild

Share this post


Link to post
Share on other sites

Hay quá, em cẩu về blog và facebook của em. Thanks chị Wild

Cả thế giới đều biết như vậy! Nhưng có ai làm được đâu? Chính Alexandre cũng ôm cả đống của với cái ghế Đại Đế đến lúc chết mới chịu buông ra. Híc!
1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Cả thế giới đều biết như vậy! Nhưng có ai làm được đâu? Chính Alexandre cũng ôm cả đống của với cái ghế Đại Đế đến lúc chết mới chịu buông ra. Híc!

Chuyện này làm Thiên Bồng nhớ tới một câu chuyện Nhà Phật cũng tương tự, rằng:

"Một người thương gia Bà La Môn có 4 bà vợ. Lúc gần chết mới gọi lại mà rằng: "Khi ta chết đi, các người sẽ theo ta chứ?"

Bà thứ 1 trả lời: "Không thiếp không đi, ông chết rồi tôi sẽ lấy chồng khác" (Bà này chắc vợ út - chân dài...?)

Bà thứ 2 trả lời: "Tôi chỉ đưa ông đến nghĩa trang thôi, rồi về"

Bà thứ 3 trả lời: "Tôi sẽ đưa ông đi, ở lại đó hương khói cho ông vài ba năm rồi thôi"

Bà thứ 4 xác quyết: "Tôi sẽ mãi theo ông"

Lời bàn của câu chuyện này là:

Bà thứ nhất: đó là của cải tài sản, khi chết rồi sẽ thuộc về người khác.

Bà thứ hai: đó là họ hàng thân thuộc, đi đưa ma được là may lắm rồi.

Bà thứ ba: đó là thân xác ta, vài ba năm cũng thàng tro bụi.

Bà cuối cùng: đó chính là Nghiệp.

Ngẫm nghĩ xưa nay, từ Alexxandre Đại Đế với một đế quốc từ Tây sang Đông bao gồm cả La Mã, Ai Cập, Ba Tư, Ấn Độ đến Thành Cát Tư Hãn với một đế quốc rộng nhất từ cổ chí kim. Đền lúc về già mới nhận ra "chân lý" đó, mới tỏ ra "đạo đức" của mình. Nực cười!

Có một câu mà Thiên Bồng từng nghe: "Đạo đức là cái còn lại, sau khi tất cả đều mất" nghe chí lý, và nghe cũng chua chua.

Chính xác phải là...

"Đạo đức chỉ là cái để người ta bám víu khi không còn gì để giữ"

Khi còn có nhiều cái để giữ, để hưởng, để đè đầu cưỡi cổ người khác thì..."Đạo Đức" ơi! Quên nhanh đi!

2 people like this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Nếu có một kẻ ăn mày, khi chết nói rằng:" Ta chết đi chẳng mang theo được gì. Cũng như Alexander Đại Đế".

Hình ảnh này đầy ra trên thế gian. Nhưng chỉ có câu nói của Alexander Đại Đế mới trở thành câu cách ngôn được chú ý. Chính vì ông ấy là Alaxander Đại Đế.

Tại sao ông ta không nói: "Hãy chôn ta chung với một kẻ ăn mày"?

Share this post


Link to post
Share on other sites

Vui lòng đăng nhập để bình luận

Bạn sẽ có thể bình luận sau khi đăng nhập



Đăng nhập ngay