wildlavender

Chuyện Có Thật Tại Indonesia.

6 bài viết trong chủ đề này

Chuyện có thật tại Indonesia.

Trong phòng xử... án, chủ tọa trầm ngâm suy nghĩ trước những cáo buộc của các công tố viên đối với một cụ bà vì tội ăn cắp tài sản. Bà bị buộc phải bồi thường 1 triệu Rupiah. Lời bào chữa của bà lý do ăn cắp vì gia đình bà rất nghèo, đứa con trai bị bênh, đứa cháu thì suy dinh dưỡng vì đói.

Nhưng ông chủ quản lý khu vườn trồng sắn nói bà ta cần phải bị xử tội nghiêm minh như những người khác.

Thẩm phán thở dài và nói :” Xin lỗi, thưa bà...” Ông ngưng giây lát, nhìn ngắm bà cụ đói khổ “Nhưng pháp luật là pháp luật, tôi là người đại diện của Pháp luật nên phải xử nghiêm minh. Nay tôi tuyên phạt bà bồi thường 1 triệu Rupiah cho chủ vườn sắn. Nếu bà không có tiền bồi thường, bà buộc phải ngồi tù 2 năm rưỡi.”

Bà cụ run run, rướm nước mắt, bà đi tù rồi thì con cháu ở nhà ai chăm lo. Thế rồi ông thẩm phán lại nói tiếp

“Nhưng tôi cũng là người đại diện của công lý. Tôi tuyên bố phạt tất cả những công dân nào có mặt trong phiên toàn này 50.000 Rupiah vì sống trong một thành phố văn minh, giàu có này mà lại để cho một cụ bà ăn cắp vì cháu mình bị đói và bệnh tật.”Nói xong , ông cởi mũ của mình ra và đưa cho cô thư ký “Cô hãy đưa mũ này truyền đi khắp phòng và tiền thu được hãy đưa cho bị cáo”

Cuối cùng, bà cụ đã nhận được 3,5 triệu Rupiah tiền quyên góp, trong đó có cả 50.000 Rupiah từ các công tố viên buộc tội bà, một số nhà hảo tâm khác còn trả giúp 1 triệu Rupiah tiền bồi thường, bà lão run run vì vui sướng. Thẩm phán gõ búa kết thúc phiên toà trong hạnh phúc của tất cả mọi người.

Đây là một phiên tòa xử nghiêm minh và cảm động nhất mà tôi được biết, vì tất cả chúng ta đều phải chịu trách nhiệm với cuộc sống xung quanh chúng ta, vị thẩm phán đã không chỉ dùng luật pháp mà còn dùng cả trái tim để phán xét.

(Đây là 1 câu chuyện có thật tại Indonesia)

5 people like this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Chuyện có thật tại Indonesia.

Trong phòng xử... án, chủ tọa trầm ngâm suy nghĩ trước những cáo buộc của các công tố viên đối với một cụ bà vì tội ăn cắp tài sản. Bà bị buộc phải bồi thường 1 triệu Rupiah. Lời bào chữa của bà lý do ăn cắp vì gia đình bà rất nghèo, đứa con trai bị bênh, đứa cháu thì suy dinh dưỡng vì đói.

Nhưng ông chủ quản lý khu vườn trồng sắn nói bà ta cần phải bị xử tội nghiêm minh như những người khác.

Thẩm phán thở dài và nói :” Xin lỗi, thưa bà...” Ông ngưng giây lát, nhìn ngắm bà cụ đói khổ “Nhưng pháp luật là pháp luật, tôi là người đại diện của Pháp luật nên phải xử nghiêm minh. Nay tôi tuyên phạt bà bồi thường 1 triệu Rupiah cho chủ vườn sắn. Nếu bà không có tiền bồi thường, bà buộc phải ngồi tù 2 năm rưỡi.”

Bà cụ run run, rướm nước mắt, bà đi tù rồi thì con cháu ở nhà ai chăm lo. Thế rồi ông thẩm phán lại nói tiếp

“Nhưng tôi cũng là người đại diện của công lý. Tôi tuyên bố phạt tất cả những công dân nào có mặt trong phiên toàn này 50.000 Rupiah vì sống trong một thành phố văn minh, giàu có này mà lại để cho một cụ bà ăn cắp vì cháu mình bị đói và bệnh tật.”Nói xong , ông cởi mũ của mình ra và đưa cho cô thư ký “Cô hãy đưa mũ này truyền đi khắp phòng và tiền thu được hãy đưa cho bị cáo”

Cuối cùng, bà cụ đã nhận được 3,5 triệu Rupiah tiền quyên góp, trong đó có cả 50.000 Rupiah từ các công tố viên buộc tội bà, một số nhà hảo tâm khác còn trả giúp 1 triệu Rupiah tiền bồi thường, bà lão run run vì vui sướng. Thẩm phán gõ búa kết thúc phiên toà trong hạnh phúc của tất cả mọi người.

Đây là một phiên tòa xử nghiêm minh và cảm động nhất mà tôi được biết, vì tất cả chúng ta đều phải chịu trách nhiệm với cuộc sống xung quanh chúng ta, vị thẩm phán đã không chỉ dùng luật pháp mà còn dùng cả trái tim để phán xét.

(Đây là 1 câu chuyện có thật tại Indonesia)

Cảm ơn Wild.

Cấu trúc câu chuyện thật đơn giản. Nhưng hết sức cảm động.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Bà cụ dùng hành động tội lỗi ấy là Người chính dùng Tà pháp.

Thẩm phán dùng pháp luật ấy là Người sử dụng Chính pháp.

Chính pháp sẽ chuyển thành Tà pháp nếu Thẩm phán thuộc hạng Người tà. Nhưng Thẩm phán là Người chính cho nên hành động của vị này khiến tất cả pháp đều Chính.

Người Tà dùng Chính Pháp thì Pháp ấy cũng biến thành Tà.

Người Chính dùng Tà Pháp thì Pháp ấy cũng biến thành Chính.

(Thượng Toạ-Thiền Sư Thích Thông Phương)

Share this post


Link to post
Share on other sites

Ah! Tôi muốn nói thêm một điều rằng: Trong Lý học Đông phương thì hành vi của ông Chánh tòa Indonesia thuộc phạm trù gọi là Đức trị.

Lý học chia làm ba dạng hình thái ý thức xã hội là : Đức Trị, Lễ trị và Pháp trị. Khi dùng Đức trị thì điều này gần gũi và là một yếu tố cần của Vương Đạo. Không biết trên đất nước Indonesia với hiện tượng cùa tòa án này theo câu chuyện mà Wild kể thì đây có phải là dấu hiệu của sự xuất hiện Vương Đạo bắt đầu xuất hiện hay không? Mong là như vậy.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Chuyện vô cùng cảm động, tính nhân bảjn, nhân văn quá sâu sắc. Không biết bao h nước mình mới có một vị thẩm phán như vậy? Chắc là ko thể có.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Chuyện vô cùng cảm động, tính nhân bảjn, nhân văn quá sâu sắc. Không biết bao h nước mình mới có một vị thẩm phán như vậy? Chắc là ko thể có.

Tình thương có ở con người

Do ta hiểu biết mà khơi đúng dòng ( ý của Thiền sư Thích Nhất Hạnh)

Ông thẩm phán ấy đúng là một người lãnh đạo giỏi. Do ông hiểu thấu từ Nhân Đạo, có Nhân mới lãnh Đạo giỏi được.

Mà từ Nhân Đạo lại là một từ hoàn toàn thuần Việt : Cư dân ĐNÁ là cư dân trồng trọt đầu tiên trong lịch sử tiến hóa của nhân loại. Cái Ruột của hạt cây, tiếng Việt gọi là cái Nhân hay cái Gạo, khi hạt mọc mầm, nó là cái đầu tiên sinh ra cái Rễ rồi nảy cái mầm lá, là bộ Gân của cả cái cây về sau (Ruột=Rốn=Nhổn=Nhân=Gân=Gạo=Gốc=Đốc=Đầu=Đạo). Cái Nhân hạt là cái đầu tiên cho sự nảy mầm rồi lớn lên của cây, cái Nhân ấy là cái Đầu Gạo=Đạo. Từ cái Đầu Gạo mà hạt cây mọc ra cái Rễ đầu tiên (Sau nâng ý lên thì thấy rõ ràng là Đạo nào muốn bắt rễ được vững chắc ở đất này thì trước tiên là nó phải có cái Nhân lành mạnh). Cái Nhân hạt làm nên cái Rễ Cái của cây, đó là cái Đầu Gạo tức cái Đạo (nâng ý lên thì nó là cái nền tảng văn hóa của cái xã hội). Xã hội lớn lên thì cũng như cái cây lớn lên. Cây thay lá hàng năm , không để những lá già ngự trị mãi trên cành của nó, thì nó mới lớn lên được, nhưng cái Gốc Rễ văn hóa của nó thì nó đâu có thay, nó chỉ nở to hơn, vươn sâu xa hơn mà thôi. Nhân có lành mạnh, cây mới khỏe. Mỗi con người cũng là một cái Nhân của xã hội, Nhân có lành mạnh thì xã hội mới khỏe để phát triển.

Nếu Bộ GDĐT có dạy tiếng Indonexia ở trường phổ thông thì tôi cũng sẽ đi học. Trên VTV thì tôi chưa từng được xem bộ phim nào của Indonexia.

5 people like this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để bình luận

Bạn phải là một thành viên để tham gia thảo luận.

Tạo một tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Dễ thôi!


Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập tại đây.


Đăng nhập ngay