wildlavender

Lòng Tự Trọng Của Loài Chó

3 bài viết trong chủ đề này

Lòng Tự Trọng Của Loài Chó

Năm ấy tôi quen một huấn luyện viên dạy chó nghiệp vụ trong quân đội. Tôi hỏi anh : Loại chó thông minh nhất có thể đạt được tới trình độ như thế nào ? Anh trả lời :- Trừ chuyện không biết nói ra, chúng không khác gì người.Câu trả lời của anh khiến tôi sửng sốt. Tôi hỏi tiếp : Phải chăng câu này của anh có lẫn lộn nhiều màu sắc tình cảm ?- Không đâu ! Anh nói.

Rồi anh kể cho tôi nghe dăm ba câu chuyện về loài chó, đều là những chuyện chính anh từng trải qua. Có mấy chuyện tôi đã quên, duy chỉ có một chuyện sau đây thì cho đến nay tôi vẫn còn nhớ như in.

Trong doanh trại của anh có một con chó cực kỳ thông minh tên là Đen. Để trắc nghiệm năng lực phản ứng của nó, một hôm mấy huấn luyện viên dạy chó nghĩ ra một biện pháp đặc biệt. Họ chọn hơn chục người xếp thành một hàng, sau đó cử một người trong số đó vào trong doanh trại « lấy cắp » một vật đem giấu đi, rồi lại trở về đứng trong hàng. Khi mọi việc đã xong xuôi, huấn luyện viên dạy chó dắt con Đen đến, bảo nó đi tìm vật bị mất. Con Đen chạy đi, chỉ một loáng sau đã thấy nó ngoạm vật kia mang đến. Huấn luyện viên dạy chó cả mừng vỗ vỗ lên đầu nó tỏ ý khen ngợi. Rồi anh chỉ tay vào hàng người kia, bảo con Đen đi tìm kẻ đã lấy cắp vật ấy. Nó chạy đến dí mũi hít hít ngửi ngửi hết người này đến người khác, chẳng mấy chốc đã cắn quần một anh lôi ra ngoài hàng. Anh chàng này đúng là anh « kẻ cắp ».

Phải nói rằng như vậy con Đen đã hoàn thành nhiệm vụ được giao. Thế nhưng huấn luyện viên dạy chó lại cứ một mực lắc đầu bảo nó : « Không, không phải người ấy ! Tìm lại đi ! ».

Con Đen tỏ ý hết sức ngạc nhiên, mắt nó ánh lên nỗi nghi hoặc, thắc mắc, vì nó tin chắc rằng mình không hề tìm nhầm người ; nhưng mặt khác nó lại tuyệt đối tin tưởng vào huấn luyện viên của mình. Đây, đây là chuyện thế nào nhỉ ? - nó nghĩ. « Không phải người ấy ! Đi tìm lại đi ! ». Huấn luyện viên cứ khăng khăng bảo. Con Đen tin vào huấn luyện viên, nên nó quay lại tìm ... Nhưng sau nhiều lần thận trọng ngửi đi ngửi lại, cuối cùng nó vẫn cứ cắn quần anh chàng kia lôi ra. « Không ! Không đúng ! ». Huấn luyện viên lại lắc đầu. « Tìm lại đi ! ».

Con Đen mỗi lúc một thêm nghi hoặc, đành chạy lại chỗ hàng người kia. Lần này nó đánh hơi ngửi rất lâu, rất lâu để xác định ai là kẻ cắp. Sau cùng, nó đứng lại bên cạnh anh « kẻ cắp » kia rồi quay đầu nhìn huấn luyện viên, tỏ ý, « Làm sao tôi lầm được nhỉ ? Tôi biết chắc chính người này đã lấy đồ mà ... ». « Không ! Tuyệt đối không phải người ấy ! ». Huấn luyện viên lại quát to, nét mặt trở nên nghiêm nghị. Lòng tự tin của con Đen bị đập tan tành ! Dĩ nhiên nó tin vào huấn luyện viên hơn là tin vào bản thân nó. Nó không hề nghĩ rằng, huấn luyện viên có thể mang niềm tin tuyệt đối của nó đối với ông ta ra làm trò đùa. Rốt cuộc nó bỏ tên kẻ cắp kia và đi tìm người khác. Nhưng ai đây ? Bản năng của một con chó và khả năng đã được người huấn luyện cho nó biết, chỉ có người đó là tên lấy cắp. Nhưng người huấn luyện viên nhất định bảo không phải, thì ai đây ? ... Con chó Đen lưỡng lự ...

« Nó ở trong hàng người ấy đấy ! Mau tìm ra ngay ! ». Huấn luyện viên quát lên. Con Đen vô cùng thất vọng chán nản. Nó dừng lại bên chân mỗi người một lúc, nhìn nhìn ngó ngó xem người đó có giống tên kẻ cắp hay không, rồi quay đầu nhìn ánh mắt của huấn luyện viên, hy vọng có thể tìm thấy chút ít tín hiệu hoặc biểu thị gợi ý gì đấy ... của chủ. Cuối cùng, khi nó nắm bắt được một chút xíu biến đổi trong ánh mắt của huấn luyện viên, nó cắn quần người đứng bên cạnh và kéo ra. Tất nhiên, lần này thì nó đã nhầm, hay đúng hơn, nó bị buộc phải nhầm.

Nhưng huấn luyện viên của nó cùng mấy người kia thì lại cười ha hả. Tiếng cười khiến con Đen trở nên lú lẫn. Sau cùng huấn luyện viên gọi « kẻ cắp » bước ra ngoài hàng, rồi bảo con Đen : Lần đầu mày tìm đúng rồi, nhưng mày sai ở chỗ không kiên trì bảo vệ niềm tin của mày.

Một điều khiến huấn luyện viên và tất cả mọi người có mặt lúc ấy không thể hiểu được và vô cùng kinh ngạc, vô cùng ân hận, là ngay trong khoảnh khắc ấy họ đã nhìn thấy : Khi con Đen hiểu ra chuyện vừa rồi là một vụ lừa dối, nó « ngoào » lên một tiếng vô cùng đau khổ, mắt ứa ra những giọt nước mắt nóng hổi. Sau đấy nó ủ rũ gục đầu nặng nề, thui thủi từng bước bỏ đi ...

« Đen ! Đen ! Mày đi đâu thế hả ? ». Huấn luyện viên sợ hãi đuổi theo hỏi tới tấp. Con Đen chẳng hề đoái hoài tới người rèn dạy nó, cứ cắm cúi đi ra khỏi doanh trại. « Đen ! Đen ! Tao xin lỗi mày ! ». Huấn luyện viên oà khóc.

Nhưng con Đen chẳng hề xúc động, nó không thèm ngoái lại nhìn chủ mình. « Đen ! Đừng giận ! Tao chỉ đùa mày một tí thôi mà ! ». Huấn luyện viên chạy đến ôm chặt lấy con chó, nước mắt nóng hổi từ mặt anh lã chã rơi xuống con Đen.

Con chó giãy giụa tuột ra khỏi vòng tay của huấn luyện viên, rồi nó thủng thẳng, lừ đừ từng bước đi lên quả đồi ở bên ngoài doanh trại, tìm một chỗ khuất gió xoài bốn chân nằm xuống đất ...

Mấy ngày sau đó con Đen không ăn không uống, ủ rũ chán chường. Mặc cho huấn luyện viên dỗ dành, nựng nịu thế nào đi nữa, nó cũng nhất định không chịu tha lỗi cho anh.

Lúc bấy giờ mọi người mới hiểu ra : Dù chỉ là con chó thôi, nó cũng có lòng tự trọng của nó. Hoặc nói ngược lại, chúng còn biết tự trọng hơn một số người ! ...Chuyện về sau ư ? Sau này con Đen không còn tin tưởng vào huấn luyện viên của nó nữa, thậm chí không tin bất cứ người nào. Đồng thời tính tình của nó cũng thay đổi hẳn, mắt không còn sáng quắc như trước, bốn chân không còn phi như bay nữa, mất hẳn dáng vẻ oai vệ dữ dằn của một con chó nghiệp vụ ... Cuối cùng, huấn luyện viên chẳng còn cách nào nữa, đành đau xót cho nó giải nghệ ...

Ôi, con Đen, chao ôi !

Ngô Nhược Tăng (Dịch Giả Nguyễn Hải Hoành)

2 people like this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tôi rất tin điều này có thật chứ không phải chuyện hư cấu. Hay nói rõ hơn theo một cách khác: Nếu là một chuyện hư cấu thì nó cũng phản ánh một khả năng có thật. Tôi đã từng chứng kiến một sự thật là một con gà đầu đàn dùng mẹo lừa một con gà khác đến để đánh. Câu chuyện như sau:

Hồi còn ở Bên Tre , ngày ấy tôi nuôi rất nhiều gà tre cảnh, lớn nhỏ phải hàng trăm con. Trong đó có một con gà tre trống trắng là con đầu đàn. Lúc đó con trai tôi mua một con gà trống khác về. Con gà trống này bị con gà trống đầu đàn đánh cho một trận nên không dám lại gần. Nhưng nó cứ rình rình đạp mấy con mái đi xa đàn. Con gà trắng chạy đến thì nó lại chạy đi. Có lấn tôi thấy con gà trắng cục cục mấy tiếng thì con gà mái đang nuôi con nằm xuống cho con gà trắng nhảy lên lưng. Thấy thế con gà trống mới về vội chạy lại. Chỉ chờ có thế, con gà trắng bay đến cho ngay liên hoàn cước vào con gà trống mới đến, khiến nó kêu "Quác! " một tiếng đau đớn rồi từ đó cạch, không dám đến gần đám gà mái trong đàn nữa, mà chỉ đi đạp gà hàng xóm. Từ đó, tôi nhận thấy rằng: Ngay loài gà cũng biết sử dụng mưu mẹo để lừa đối thủ. Huống chi là loài chó. Nên tôi tin chuyện trên là có thật.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Lòng Tự Trọng Của Loài Chó

Năm ấy tôi quen một huấn luyện viên dạy chó nghiệp vụ trong quân đội. Tôi hỏi anh : Loại chó thông minh nhất có thể đạt được tới trình độ như thế nào ? Anh trả lời :- Trừ chuyện không biết nói ra, chúng không khác gì người.Câu trả lời của anh khiến tôi sửng sốt. Tôi hỏi tiếp : Phải chăng câu này của anh có lẫn lộn nhiều màu sắc tình cảm ?- Không đâu ! Anh nói.

Rồi anh kể cho tôi nghe dăm ba câu chuyện về loài chó, đều là những chuyện chính anh từng trải qua. Có mấy chuyện tôi đã quên, duy chỉ có một chuyện sau đây thì cho đến nay tôi vẫn còn nhớ như in.

Trong doanh trại của anh có một con chó cực kỳ thông minh tên là Đen. Để trắc nghiệm năng lực phản ứng của nó, một hôm mấy huấn luyện viên dạy chó nghĩ ra một biện pháp đặc biệt. Họ chọn hơn chục người xếp thành một hàng, sau đó cử một người trong số đó vào trong doanh trại « lấy cắp » một vật đem giấu đi, rồi lại trở về đứng trong hàng. Khi mọi việc đã xong xuôi, huấn luyện viên dạy chó dắt con Đen đến, bảo nó đi tìm vật bị mất. Con Đen chạy đi, chỉ một loáng sau đã thấy nó ngoạm vật kia mang đến. Huấn luyện viên dạy chó cả mừng vỗ vỗ lên đầu nó tỏ ý khen ngợi. Rồi anh chỉ tay vào hàng người kia, bảo con Đen đi tìm kẻ đã lấy cắp vật ấy. Nó chạy đến dí mũi hít hít ngửi ngửi hết người này đến người khác, chẳng mấy chốc đã cắn quần một anh lôi ra ngoài hàng. Anh chàng này đúng là anh « kẻ cắp ».

Phải nói rằng như vậy con Đen đã hoàn thành nhiệm vụ được giao. Thế nhưng huấn luyện viên dạy chó lại cứ một mực lắc đầu bảo nó : « Không, không phải người ấy ! Tìm lại đi ! ».

Con Đen tỏ ý hết sức ngạc nhiên, mắt nó ánh lên nỗi nghi hoặc, thắc mắc, vì nó tin chắc rằng mình không hề tìm nhầm người ; nhưng mặt khác nó lại tuyệt đối tin tưởng vào huấn luyện viên của mình. Đây, đây là chuyện thế nào nhỉ ? - nó nghĩ. « Không phải người ấy ! Đi tìm lại đi ! ». Huấn luyện viên cứ khăng khăng bảo. Con Đen tin vào huấn luyện viên, nên nó quay lại tìm ... Nhưng sau nhiều lần thận trọng ngửi đi ngửi lại, cuối cùng nó vẫn cứ cắn quần anh chàng kia lôi ra. « Không ! Không đúng ! ». Huấn luyện viên lại lắc đầu. « Tìm lại đi ! ».

Con Đen mỗi lúc một thêm nghi hoặc, đành chạy lại chỗ hàng người kia. Lần này nó đánh hơi ngửi rất lâu, rất lâu để xác định ai là kẻ cắp. Sau cùng, nó đứng lại bên cạnh anh « kẻ cắp » kia rồi quay đầu nhìn huấn luyện viên, tỏ ý, « Làm sao tôi lầm được nhỉ ? Tôi biết chắc chính người này đã lấy đồ mà ... ». « Không ! Tuyệt đối không phải người ấy ! ». Huấn luyện viên lại quát to, nét mặt trở nên nghiêm nghị. Lòng tự tin của con Đen bị đập tan tành ! Dĩ nhiên nó tin vào huấn luyện viên hơn là tin vào bản thân nó. Nó không hề nghĩ rằng, huấn luyện viên có thể mang niềm tin tuyệt đối của nó đối với ông ta ra làm trò đùa. Rốt cuộc nó bỏ tên kẻ cắp kia và đi tìm người khác. Nhưng ai đây ? Bản năng của một con chó và khả năng đã được người huấn luyện cho nó biết, chỉ có người đó là tên lấy cắp. Nhưng người huấn luyện viên nhất định bảo không phải, thì ai đây ? ... Con chó Đen lưỡng lự ...

« Nó ở trong hàng người ấy đấy ! Mau tìm ra ngay ! ». Huấn luyện viên quát lên. Con Đen vô cùng thất vọng chán nản. Nó dừng lại bên chân mỗi người một lúc, nhìn nhìn ngó ngó xem người đó có giống tên kẻ cắp hay không, rồi quay đầu nhìn ánh mắt của huấn luyện viên, hy vọng có thể tìm thấy chút ít tín hiệu hoặc biểu thị gợi ý gì đấy ... của chủ. Cuối cùng, khi nó nắm bắt được một chút xíu biến đổi trong ánh mắt của huấn luyện viên, nó cắn quần người đứng bên cạnh và kéo ra. Tất nhiên, lần này thì nó đã nhầm, hay đúng hơn, nó bị buộc phải nhầm.

Nhưng huấn luyện viên của nó cùng mấy người kia thì lại cười ha hả. Tiếng cười khiến con Đen trở nên lú lẫn. Sau cùng huấn luyện viên gọi « kẻ cắp » bước ra ngoài hàng, rồi bảo con Đen : Lần đầu mày tìm đúng rồi, nhưng mày sai ở chỗ không kiên trì bảo vệ niềm tin của mày.

Một điều khiến huấn luyện viên và tất cả mọi người có mặt lúc ấy không thể hiểu được và vô cùng kinh ngạc, vô cùng ân hận, là ngay trong khoảnh khắc ấy họ đã nhìn thấy : Khi con Đen hiểu ra chuyện vừa rồi là một vụ lừa dối, nó « ngoào » lên một tiếng vô cùng đau khổ, mắt ứa ra những giọt nước mắt nóng hổi. Sau đấy nó ủ rũ gục đầu nặng nề, thui thủi từng bước bỏ đi ...

« Đen ! Đen ! Mày đi đâu thế hả ? ». Huấn luyện viên sợ hãi đuổi theo hỏi tới tấp. Con Đen chẳng hề đoái hoài tới người rèn dạy nó, cứ cắm cúi đi ra khỏi doanh trại. « Đen ! Đen ! Tao xin lỗi mày ! ». Huấn luyện viên oà khóc.

Nhưng con Đen chẳng hề xúc động, nó không thèm ngoái lại nhìn chủ mình. « Đen ! Đừng giận ! Tao chỉ đùa mày một tí thôi mà ! ». Huấn luyện viên chạy đến ôm chặt lấy con chó, nước mắt nóng hổi từ mặt anh lã chã rơi xuống con Đen.

Con chó giãy giụa tuột ra khỏi vòng tay của huấn luyện viên, rồi nó thủng thẳng, lừ đừ từng bước đi lên quả đồi ở bên ngoài doanh trại, tìm một chỗ khuất gió xoài bốn chân nằm xuống đất ...

Mấy ngày sau đó con Đen không ăn không uống, ủ rũ chán chường. Mặc cho huấn luyện viên dỗ dành, nựng nịu thế nào đi nữa, nó cũng nhất định không chịu tha lỗi cho anh.

Lúc bấy giờ mọi người mới hiểu ra : Dù chỉ là con chó thôi, nó cũng có lòng tự trọng của nó. Hoặc nói ngược lại, chúng còn biết tự trọng hơn một số người ! ...Chuyện về sau ư ? Sau này con Đen không còn tin tưởng vào huấn luyện viên của nó nữa, thậm chí không tin bất cứ người nào. Đồng thời tính tình của nó cũng thay đổi hẳn, mắt không còn sáng quắc như trước, bốn chân không còn phi như bay nữa, mất hẳn dáng vẻ oai vệ dữ dằn của một con chó nghiệp vụ ... Cuối cùng, huấn luyện viên chẳng còn cách nào nữa, đành đau xót cho nó giải nghệ ...

Ôi, con Đen, chao ôi !

Ngô Nhược Tăng (Dịch Giả Nguyễn Hải Hoành)

Đúng đây cô Willavender, chó ở trường nghiệp vụ không những thông minh, trung thành mà còn rất là nhân tính, nhận biết địch-ta, tốt-xấu như người. Nói cho cùng Chó nhưng không Chó. Không đâu xa mới vụ Tiên Lãng - HP hôm xảy ra vụ cưỡng chế hùng hậu báo đài chiếu phát bản tin có thấy cho cả chó nghiệp vụ được chở đến trấn áp tội phạm. Nhưng hai chú chó nghiệp vụ đã nhận ra không có ai là tội phạm ở đây cả. Nghe đâu trong các anh dắt đến, dù hô mỏi mồm, ra đủ khẩu lệnh, thậm chí... kéo cổ, ủn đít, nhưng chúng cứ ì ra, nằm bẹp và "xuống tấn" chống lệnh, khiến các anh huấn luyện viên cũng bất lực, chào thua, lủi ra phía sau cùng chó.

Một số thông tin sưu tầm từ nguồn Mai Thanh Hải.

Tính thủy chung của loài chó

......Đứng trên bờ đầm chỉ ra những rặng chuối xác xơ chẳng ai chăm bón, bà bùi ngùi kể: “Đời vợ chồng tôi khổ quá. Từ khi được giao đất năm 1993 đến năm 2005, cứ vay tiền đầu tư, nợ chưa trả xong thì vỡ đê tài sản trôi ra biển. Mới vài năm gần đây bắt đầu gượng dậy chút chút đâu có ngờ lại dính cái họa “đầm bị cưỡng chế, chống người thi hành công vụ” vào cái ngày định mệnh 5-1 vừa qua”. Tới tận sáng mùng 1 Tết, xã mới rút đi, hai bà vội vã đi vào đầm thắp hương cúng thần linh, thổ địa. Nhưng một cảnh tượng làm họ rụng rời, khi trước mặt cả ngôi nhà 2 tầng quen thuộc chỉ còn đống gạch đổ nát, nham nhở vết cháy.

Posted Image

Tài sản của gia đình bà Thương giờ còn lại con chó và cái đầm hoang

Ảnh: Văn Phúc

Bỗng chốc, một con chó trắng hiền lành, gầy guộc ở đâu chạy dọc bờ đầm lao về, quấn quýt lấy chủ. Bà Thương ôm con chó nhỏ vào lòng, xoa xoa đầu nó, rồi bảo: "Sau hôm cưỡng chế, toàn bộ gia tài, đồ đạc, tôm cá trong đầm đều bị cuỗm sạch, chẳng hiểu sao con chó này lại thoát được. Có lẽ, trước khi người ta đưa máy ủi vào phá nhà tôi, đốt đồ đạc thì nó đã chạy ra ngoài, chứ một con chó to hơn nữa và toàn bộ gia cầm đã bị mất tích cả rồi”.

Một người dân đứng bên cạnh bà Thương chỉ vào con chó nói: Nó là nhân chứng sống của vụ chính quyền Tiên Lãng và xã Quang Vinh tổ chức phá nhà ông Vươn, nhưng nó không thể nói được. Nó mà nói được thì những người tổ chức phá nhà ông Vươn không thể loanh quanh chối tội, dây dưa kéo dài được như thế này đâu

.

Nguồn báo SGGP - Mục Pháp luật - Thứ năm, 09/02/2012, 13:59 (GMT+7)

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để bình luận

Bạn phải là một thành viên để tham gia thảo luận.

Tạo một tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Dễ thôi!


Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập tại đây.


Đăng nhập ngay