Posted 1 Tháng 2, 2012 Xin chào bà con cô bác ạ ! Thưa bà con cô bác : Đầu năm thấy cơ quan ai ai cũng nói truyện đi xem bói ,đi cúng giải hạn và đi trình đồng mở phủ . Cóc Vàng không có kiến thức về lĩnh vực trình đồng mở phủ . Vậy có bà con cô bác nào hiểu biết về lĩnh vực này làm ơn giảng giải cho Cóc Vàng với ! Xin cảm ơn ! Share this post Link to post Share on other sites
Posted 1 Tháng 2, 2012 (đã chỉnh sửa) Xin chào bà con cô bác ạ ! Thưa bà con cô bác : Đầu năm thấy cơ quan ai ai cũng nói truyện đi xem bói ,đi cúng giải hạn và đi trình đồng mở phủ . Cóc Vàng không có kiến thức về lĩnh vực trình đồng mở phủ . Vậy có bà con cô bác nào hiểu biết về lĩnh vực này làm ơn giảng giải cho Cóc Vàng với ! Xin cảm ơn ! Cóc Vàng đọc thử bài này xem Vì sao thanh đồng có khả năng đặc biệt? 29/03/2011 11:31:58 - Khi có căn có số, hay nói cách khác là bị cơ đày, người ta sẽ có những biểu hiện như tâm thần bấn loạn, nóng cháy trong người, nói năng lảm nhảm hay bị ốm như giả vờ. Đặc biệt, có trường hợp khi bị cơ đày thì tóc bị kết thành búi không làm sao gỡ ra được. Kỳ lạ, những người này sau khi ra trình đồng đã khỏi bệnh và trong số họ, không ít người bỗng dưng có những khả năng đặc biệt. TIN LIÊN QUAN Giải mã hiện tượng "nhập đồng" Lên đồng dưới góc nhìn khoa học, văn hóa "Lên đồng là một nghi lễ quan trọng nhất của đạo Mẫu"? Khỏi ốmMột thanh đồng tên Hoài Thanh hiện ở Biên Hòa kể lại trong cuộc tọa đàm về "Bảo tồn và phát huy khả năng đặc biệt của con người trong hệ thống đạo Mẫu Việt Nam" rằng: Mùa đông năm 2002, trời rét căm căm, chị đang là một người bình thường bỗng dưng bị "hành", hằng ngày cởi hết quần áo ngâm mình dưới sông Bôn - Hòa Bình từ sáng đến tối. Gia đình đã đưa chị đi khắp các bệnh viện điên để chữa chạy nhưng không khỏi. Hằng ngày, chị ở dưới sông, người nhà cũng phải cắt cử, thay phiên nhau đi canh chị, sợ chị chết đuối. Cứ như vậy cho đến một ngày cơ duyên cho chị gặp được một cô đồng cầm căn ông Hoàng Mười. Hôm đó có dịp đi ngang qua sông Bôn, cô đồng nghe người dân trong vùng kể chuyện về trường hợp của chị liền tìm ra đến tận nơi để chỉ dạy. Sau đó, gia đình cho chị trình đồng thì bệnh tự dưng biến mất. Tuy nhiên, sau khi khỏi bệnh, nghe mọi người kể lại quãng thời gian chị không kiểm soát được bản thân, chị rất mặc cảm nên đã chuyển vào Nam sinh sống. Gỡ tóc kết Chúng tôi tìm về căn nhà của cố thanh đồng Lã Thị Vân tức cụ Chấn Hưng ở TP Hải Phòng. Căn nhà của cụ trước đây có tới 5, 6 phòng dành riêng cho những bệnh nhân điên đến chữa. Năm 1945, nạn đói xảy ra, cụ Chấn Hưng lúc đó giàu có lắm, liền mở kho cứu đói, nắm cơm ở đầu cầu Gia Lâm - Hà Nội phát chẩn. Sau đó được người anh chồng giác ngộ, cụ đi theo cách mạng. Nhà có bao nhiêu tiền, cụ mang cả đi nuôi bộ đội. Điều đáng nói là từ năm 1945, cụ đã lên đồng rồi. Người điên, người ốm không tìm ra bệnh, bà cụ sẽ nói cho biết người bệnh gì. Nếu có, cụ bà sẽ bắt bệnh bằng cách tụng kinh ba ngày, cho người bệnh chìa tay ra, thư hương vào (viết chữ bằng hương lên tay) rồi cho úp lên mắt, lên mặt. Một đêm, bà cụ bắt bệnh tới bảy vụ. Có một hiện tượng được cho là bí ẩn, người đang bình thường, sau một đêm tỉnh dậy, tóc bị kết chặt vào như cục sừng không làm sao mà gỡ được. Nếu cắt cục tóc kết này đi là người ấy chết. Những người bị kết tóc như vậy, cũng tìm đến để cụ Chấn Hưng chữa bằng cách lấy lược, vẩy rượu, lấy tay rút ra từng sợi, từng sợi. Cứ như vậy, cụ gỡ được mớ tóc kết. Một cô giáo đang khoẻ mạnh bỗng dưng cứ bị rụng dần từng ngón tay. Cô không được dạy học nữa vì người ta cho rằng cô bị bệnh hủi. Tây y thì cho rằng cô bị viêm tắc tĩnh mạch. Rụng đến ngón thứ 9, các chỗ đốt rụng vẫn còn rỉ nước vàng, thì cô tìm đến cụ Chấn Hưng. Sau một thời gian, ngón tay còn lại của cô không bị rụng nữa, các chỗ chảy nước vàng cũng tự dưng khô ráo. Hiện nay cô đang là một sư bác ở một chùa tại Hải Phòng. Biến tướng Thực hư về việc chữa bệnh của các thanh đồng cần có sự khảo sát kỹ lưỡng hơn. Tuy nhiên, có một điều dễ nhận thấy là một số người đã lợi dụng danh nghĩa lên đồng chữa bệnh để trục lợi cá nhân. KH&ĐS sẽ có bài về về xu hướng biến tướng của lên đồng ở các số báo tiếp theo... "Lên đồng không phải là trạng thái bệnh lí mà chỉ là trạng thái biến đổi ý thức đặc biệt mà các ông đồng, bà đồng chủ động tự đưa mình vào.Chính trong môi trường tự biến đổi ý thức đó, cái vô thức trỗi dậy giúp ông đồng, bà đồng giải tỏa nhiều tâm lí ức chế tâm thần. Đó chính là nguồn gốc của nhiều hiện tượng tâm sinh lí như điên loạn, bệnh tật, kết tóc, cơ đày... Và cũng không có gì ngạc nhiên khi ra đồng và thường xuyên lên đồng, thì trong môi trường tự biến đổi ý thức do tự kỷ ám thị mà các ức chế vô thức được giải tỏa, dần khỏi bệnh, khắc phục dần được hành vi lệch chuẩn và tái hòa nhập cộng đồng như những người bình thường khác".GS Ngô Đức Thịnh Edited 1 Tháng 2, 2012 by futureprecedor Share this post Link to post Share on other sites
Posted 1 Tháng 2, 2012 Thêm 1 bài này tham khảo cũng thú vị (nguồn http://vietsciences.free.fr/) II/HỌC THUYẾT TUÂN TỬ - HÀN PHI Chúng ta đã biết[1] Sigmund Freud ví tâm lý con người như một tảng băng, trong đó ý thức chỉ là phần nổi bên trên, còn phần lớn chìm bên dưới là vô thức. Đáy của vô thức là những bản năng nguyên sơ, có ngay từ lúc mới sinh, được Freud gọi là “id”. Chẳng hạn khi bị đói thì bản năng “id” thúc giục em bé khóc đòi ăn, v.v. Bản năng này là hoàn toàn tự nhiên, không đạo đức và cũng không vô đạo đức. Sau vài năm tuổi, khi đứa trẻ bắt đầu biết phân biệt bản thân với môi trường xung quanh, trong tâm thức của nó sẽ dần dần hình thành nên “cái tôi” (ego) – tâm lý muốn thoả mãn bản năng “id” bằng cách giành giật những điều kiện tốt nhất trong môi trường xung quanh về cho mình. Freud nhận xét: “ em hoàn toàn vị kỷ; chúng có những đòi hỏi mãnh liệt và nằng nặc đòi thoả mãn những đòi hỏi đó”[2]. Cái tôi ấy sẽ phát triển ngày càng sâu sắc hơn và đeo đẳng suốt đời người, ngay cả khi đã hình thành ý thức: “Ở đâu có bản năng id, ở đó cái tôi sẽ có mặt”, Freud kết luận. Đó chính là bản năng vị kỷ, vụ lợi – nguồn gốc tạo nên “tính ác” trong con người – mà Tuân tử và Hàn Phi đã từng lên án từ hơn 2200 năm trước. Share this post Link to post Share on other sites
Posted 1 Tháng 2, 2012 Chào bà con cô bác ! CV vừa mới bấm bụng liên lạc ĐT trực tiếp với một số người làm ở lĩnh vực này và được giới thệu đến " điện " của bà The ở cách TP Hải Dương 10 theo chiều Hà Nội -> Hải Phòng . CV được hướng dẫn là : Vệ tinh của " cô " hỏi qua ĐT : Anh bao nhiêu tuổi : CV 43 - Lập tức người này nói luôn : A có căn đồng rồi............,phải trình đồng đi để làm ăn và công tác sẽ được thuận lợi hơn ....... Kinh phí chỉ hết 1.400.000 đồng và không phải theo liên tục như các điện khác . Vì sao vậy ? Vì cô The đã được mẫu Thiên giáng nên có linh thiêng hơn nên người trình đồng không phải theo hầu nhiều như các nơi khác ! Ở đó người tâ sẽ làm lễ để trình diện cho mình qua 4 triều đại : Đinh - Lý - Trần - Lê ,và các ngài ấy sẽ giúp cởi giây trói cho ..... các ngài ấy thiêng lắm !!!!! CV hỏi thế không cầu các vua Hùng sao ? Chị ấy nói là có chứ ! Chắc lúc trước chị này nói vội nên quên Nếu mà đi đến đó chắc CV lại phải đề nghị từ nay trở đi nếu trình đồng cho ai thì cô nên cầu cả các vua hùng thì mới phải phép . Có bác nào biết "điện của cô The ở TP Hải Dương " cho tôi xin thông tin với ! Xin cảm ơn ! Share this post Link to post Share on other sites
Posted 4 Tháng 2, 2012 Thứ sáu, 22 Tháng hai 2008, 09:07 GMT+7 Tôi đi “hầu đồng” Tags: Chú V, Hà Nội, Đầu Xuân, về vấn đề, của chính mình, làm lễ, hầu đồng, ngày 19, phải làm, không biết, có một, cô, mày, người, tiền – Đầu Xuân, tôi xin kể lại một câu chuyện của chính mình cách đây tròn một năm. Hình ảnh: tác giả bài viết gửiMong góp thêm một cái nhìn về vấn đề này. Tin, không tin là cảm nhận của mỗi người…Chuyện cũng đã gần năm nay rồi, nhưng vẫn còn liên quan đến một vài năm nữa. Bởi tôi đã ra "Trình đồng mở phủ", không thể ngày một ngày hai mà xá hầu. Đầu năm 2007, tình cờ trong một lần đi Hà Tây ăn giỗ, đang lúc đợi mọi người làm lễ và cỗ bếp cũng chưa xong. Chú V rủ: Ở làng này có một "cô đồng" mới nổi. Cháu có thích đi xem không? "Cô" phán đúng lắm. Tôi đang lưỡng lự. Từ trước đến giờ tôi đâu nào có thích xem bói. Cái trò mê tín dị đoan ấy chưa bao giờ cuốn hút tôi. Nhưng chú rủ nhiệt tình quá. Ừ, thì đi… Mấy chú cháu khá vất vả cho con ngựa bốn bánh men theo con đê vào làng. Trên đường đi chú V tranh thủ giới thiệu: Cô đồng tên A, người PT, HT. Trước "cô" từng làm công an tại Hà Nội, tự dưng bị điên và được "giời" cho Lộc. Cô mở phủ này đã mấy năm. Rất đông con nhang đệ tử từ khắp mọi miền về hầu. Gia đình "cô" truyền thống có người... điên. Bà "cô" cũng bị điên nhưng không thụ được Lộc nhà Giời. Tôi khá bất ngờ về lời giới thiệu của chú. Càng bất ngờ hơn khi được diện kiến "cô". Trước mặt tôi là một thanh niên cao to, đẹp trai (như tài tử Hồng Kông). Giọng "cô" ngọt như mía lùi: Vào nhà ngồi đi, đến muộn thế này thì phải đợi lâu đấy!- "cô" đưa tay chỉ xuống chiếc chiếu cạnh điện thờ, cánh tay lướt thật mềm mại, uốn éo. Lúc này tôi mới kịp để ý đến Điện. Điện thờ to và nghi ngút khói hương. Trên Điện nào hoa quả, tiền vàng và hàng trăm thứ đồ cúng lễ. Hoa ở đây được kết thật cầu kỳ, toàn hoa tươi. Tôi nhẩm tính mỗi lẵng hoa kết đễ đến cả tiền triệu. Những mâm quả được xếp theo hình nón trông thật ngon và bắt mắt. Không biết có bao nhiêu mâm quả như thế. Những cây nến và đèn điện đắt tiền sáng lung linh huyền ảo. Tôi đang lơ ngơ đứng nhìn bỗng nghe tiếng uốn éo phía sau lưng: "Con kia! Mày đến đây không thành tâm tao không xem cho đâu. Biến!" Chưa kịp hiểu gì "cô" tiếp: "Mày đi buôn dưa lê mà đến đây chứ không chủ ý đi từ nhà. Mày chưa thắp hương ở nhà trước lúc đi, "Cô" không xem được!". Chú V vội vái lia lịa: Lạy cô! Cô xá tội cho cháu không biết, Cô thương!... Nó ở xa đến xin lạy cô nghìn lạy. Lần đầu tiên nó ghé Phủ, mong cô thương tình giúp đỡ... Chú nói một thôi một hồi. Dường như cũng "thương tình" con bé tôi từ xa đến - như lời chú V, và dường như cái mặt tôi cũng... đáng đồng tiền (như tôi thầm nghĩ) và cũng vì đã vãn khách nên "cô" gật: "Vào bảo bà vãi bán cho một bộ bài rồi ra đặt lễ. Tao xin được thì mới xem, không thì vờ ê vê huyền về nhá!"- Cô kéo dài giọng kèm theo một câu chửi: "Bố con đĩ - xinh ghê!" Đợi chừng 10 phút sau, "cô" ra điện. Khấn vái một hồi, "cô" tung hai đồng tiền cổ xin Âm - Dương. Nhìn cách "cô" tung thật điệu nghệ. Lần thứ nhất: Không được. "Cô" bảo: Các cụ cười mày đấy, đặt thêm lễ vào. Lễ đi. Tôi chưa hiểu lắm, chú V đặt thêm 20.000 vào đĩa để lên điện và 20.000 vào đĩa đưa "cô” khấn và bảo tôi chắp tay vái theo. Lần thứ hai: "Được rồi đấy! nỡm ạ!" "cô" đưa tay quệt môi nhai trầu đỏ chót - lúc này tôi mới nhận thấy - và bắt đầu "phán": Số mày khổ như chó ấy con ạ... Nếu "cô" nói sai câu nào mày cứ dán … vào miệng cô... Mày đừng lấy thằng nào, rồi lại bỏ nhau thôi... Mày được phù về đường công danh sự nghiệp tiền bạc nhưng bị phá về đường tình duyên. Thân nhàn nhưng tâm khổ suốt đời. Số mày nếu lấy chồng cũng ít nhất phải bốn đời. Mà đừng có dại rước chồng về làm gì... Con phải làm sao bây giờ? Mày phải cắt duyên âm mới mong khá hơn được. Số nặng căn nặng quả lắm... Thật ra mày là người Âm lên đầu thai trên Trần nên bị trời hành. Hiểu không? Có căn ở Âm ấy! Không tin mày xem trong người, có một cái dấu (bà mụ đánh dấu) rất to (Đến đây thì tôi sợ thật- Chẳng lẽ Cô nhìn xuyên thấu người tôi chăng? Trong người tôi có một vết chàm to bằng đồng xu, tròn xoe mà hồi bé mẹ vẫn bảo là Bà Mụ đánh dấu) Lạy cô - tôi vái liên hồi Giờ phải làm lễ tiễn căn - Cô tiếp. Chú V lạy lia lịa: Mong Cô chỉ bảo giúp! Cháu nó trẻ người non dạ! Lễ như thế nào Cô mách để cháu nó lo! Hai triệu rưỡi tất cả! Trời! Tôi thốt lên - Bằng cả hai tháng lương công chức của một Chuyên viên tầm tầm như tôi. Sao? Đấy là tiền mua đồ lễ. Còn Cô, Cô chỉ kêu hộ thôi. Tuỳ tâm. Nếu mày đồng ý thì Cô xin cho. Còn không thì...Vô tư. Sướng khổ mặc xác mày! Cô còn phán một thôi một hồi nữa, rằng năm ngoái tôi gặp may về tiền bạc (cô nói rõ số tiền tôi kiếm được mới lạ), nếu năm năy tôi chịu khó lễ bái, cô sẽ cho Lộc rơi lộc vãi (khoảng 800 triệu!) Rồi nói về Bố, mẹ và mọi người trong gia đình tôi. Chẳng hiểu Cô nói như "Thánh" thật hay lúc đó đầu óc tôi mụ mẫm đi mà tôi thấy điều gì Cô nói cũng đúng hết. Tôi đồng ý làm lễ tiễn căn và lễ cắt duyên âm hết 2.500.000đ. Cô lấy sổ ra ghi ghi chép chép tên, tuổi, địa chỉ - Nói là để viết sớ và tôi giật thót mình khi Cô chìa tay: THÓC! Tôi đang ngơ ngác chư hiểu thì Cô tiếp- "Thóc là tiền đấy. Có thế mà cũng không biết thì làm ăn gì được hả con?" Tôi lập bập rút 2.500.000 ra đặt, cô nhẩm tính đốt ngón tay và cho một cái hẹn: Ngày 19 âm tới, đẹp ngày. Cô sẽ kêu cho. Xong việc, lẽ ra mấy chú cháu kéo nhau về nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ nằn nì đòi ở lại xem Cô phán cho những người khác. Đã 7h tối nhưng khách ra vào vẫn nườm nựơp. Nhiều người ở tận Hà Nội và cả các tỉnh cũng đến đây. Phía ngoài nhà Cô ô tô đỗ một dãy dài. Tôi nhẩm tính: Mỗi ngày thu nhập của Cô lên đến hàng chục triệu (có khi hơn nhiều). Vì sau ngoài những giờ làm lễ cho con nhang đệ tử (hầu khoảng 1- 2 tiếng) Cô lui về "hậu trường" và ngồi lì từ sáng đến tối xem (bói) cho mọi người. Người lâu nhất là 10 phút, nhanh là 5 phút. Và Cô lại cho những cái hẹn để làm lễ. Người nhẹ thì vài trăm (như MA đi cùng tôi chỉ hết có...50.000), người nhiều thì vài triệu. Tôi thấy ai ai cũng rút ví mà không hề... tiếc (Ai lại tiếc khi đến cửa Cô bao giờ). Trời bỗng đổ mưa sầm sập. Cô đang lễ cho mấy người khác, liếc qua tôi: Trời phạt mày đấy! Cô nghĩ đi nghĩ lại rồi, số mày như thế phải ra Trình đồng mở phủ thôi. Tôi chưa hiểu, Cô giải thích: Mày phải hầu (đồng) ấy. Hầu mới mong giải được hết, chứ làm lễ không tao e không được. Lạy Cô!- giờ tôi cũng khá thuộc câu này - hầu là sao ạ? Ngày 19 âm, tắm rửa sạch sẽ. Đến đây thì biết. Tao sẽ cho mày "lên thớt"- nói rồi Cô quay sang mấy bà già bên cạnh đang chắp tay vái liên hồi: Con này Hầu đẹp phải biết!- Môi cô đỏ chót đưa đẩy. Chú V vẫn chắp tay: Lạy Cô, Cô chỉ giúp, cháu cần chuẩn bị những gì? THÓC! chỉ cần nộp đủ thóc, có người lo cho hết! Bao nhiêu a?- Tôi lí nhí Cô lại nhẩm tính trên đốt ngón tay: Mười triệu. Tôi giật nẩy mình: - Sao nhiều thế ạ? Cái con này, đấy là tiền hương, tiền hoa, tiền mã, tiền sớ, tiền cho đội hát văn, cho đồng hầu giá. Còn Cô, Cô chỉ lễ hộ mày thôi. Mà lại còn tiền khăn ắo nữa. lần đầu mày hầu Cô phải sắm khăn cho và cả một bộ đồ lễ. Các giá Hầu Cô cho mượn áo, còn sau tự mày sắm dần... Dừng lại giây lát, Cô tiếp: Thôi khó khăn thì Cô lấy mày 9 triệu. Còn tiền phát lộc mày phải tự lo (khoảng 1,5 đến 2 triệu nữa) Tôi đang chưa biết phải làm thế nào thì mấy bà cụ già ngồi đấy (không biết có phải người "tay trong" của Cô không?) liên mồm: Thôi cháu ạ, lễ cho thanh thản đầu óc. Với lại, Cô thiêng lắm, Cô kêu cho hết nạn liền. Mình có căn có quả, không hầu phải tội. Cuộc sống sẽ chẳng ra sao... Chú V kéo tôi ra một góc: Thế nào, cháu quyết định chứ? Nhưng cháu... thấy hết nhiều tiền quá... Ừ, thì nhiều thật, nhưng số mày nặng thế. Cô nói rồi, lễ cho nhẹ bớt đi. Thiếu tiền thì vay K, bảo K nó lo cho. Đây là việc hệ trọng, không nói đùa được đâu! Tôi nhìn xung quanh, mấy cô cậu từ Hà Nội về cũng đang rút ví ra đặt, người năm trăm , người một triệu... Cô Đồng A nói to: Chúng nó hạn ít, chỉ cần lễ bằng ấy thóc là được. Còn mày Cô phải làm lễ thật to, có 5 Ngựa một Voi. Có thuyền rồng đưa rước. mà Ngựa của mày Cô làm to bằng Ngựa thật, Voi dài 2m. Riêng tiền mã hết 4 triệu rồi. Chẳng hiểu sao tôi cũng gật đầu đồng ý. Cô lên Lịch: Đúng 7h30’ ngày 19 âm có mặt. Ăn sáng xong là... “lên thớt” - Như lời cô. Còn chuyện này khiến tôi quyết định "liều": Sau khi nhận được tờ giấy ghi tên tuổi, địa chỉ của tôi, Tôi thấy Cô cầm điện thoại nhắn tin cho ai đó và một lúc sau có người gọi lại. Cô buôn với người ấy rất lâu. sau đó "phán" tiếp: Cô nói điều này nhá, nếu không đúng thì mày không bao giờ gặp Cô nữa: Ngày xưa mày làm người mẫu hay đã từng đi thi hoa hậu gì đó. Có đúng không? Các Ngài báo cho Cô là Mày trước đây khá nổi tiếng. Hồng nhan bạc phận con ạ. Mày đã chết hụt mấy lần. Có một người muốn giết mày đấy. Ai bảo xinh quá cơ. Nhưng mà âm phúc của mày lớn nên không ai hại được mày. Thôi, ngày 19 đến Cô lễ giải cho. Tôi chỉ biết gật lia lịa... (Còn nữa…) Hà Linh Ngọc Việt Báo (Theo_VietNamNet)Chẳng hiểu sao nó lại ra cái thứ ký tự lạ thế này ! Share this post Link to post Share on other sites