wildlavender

Chiếc Giày Chân Phải‏

10 bài viết trong chủ đề này

Xin tặng các bà Mẹ và các bà Vợ một câu chuyện rất đáng yêu...

Tuyệt chiêu !!!!!!

Chiếc giày chân phải‏

18 giờ, chị gọi điện thoại đến Công ty của chồng, chú bảo vệ nói rằng: "sếp vừa đi ăn tối ở nhà hàng".

Linh tính cho chị biết đó là... nhà nàng chứ không phải nhà hàng.

20 giờ, sau khi cho các con ăn xong, chị phi xe máy đến nhà nàng.

Ô tô của sếp đang đỗ ở trong sân. Linh tính đã không đánh lừa chị. Có cái gì đó rất nóng, trào lên nơi cuống họng nhưng chị đã kịp nuốt khan nó vào. Không ấn chuông, không đập cửa, cũng không gào thét, chị cởi chiếc giày bên chân phải của mình, treo vào phía trong cánh cửa sắt rồi phóng xe về nhà, giúp các con ôn bài.

Gần 23 giờ đêm, sếp mới chỉnh trang lại y phục, chải lại mái tóc bị vò rối bù và ra về. Nàng ra mở cửa cho sếp trong bộ váy áo ngủ mỏng tanh đầy quyến rũ và giật mình khi nhìn thấy một chiếc giày treo trong khung cửa sắt.

“Sao lại có một chiếc giày ở đây? Một chiếc giày chân phải rất đẹp”.

“Thôi, em vào ngủ đi. Cho dù đẹp nhưng một chiếc giày thì cũng chẳng làm được việc gì”.

Trên đường về nhà, sếp cứ nghĩ vẩn vơ về chiếc giày đó, nó là của ai?

Và vì sao nó được treo ở đó? Sếp đánh ô tô vào gara, mở cổng rất khẽ.

Có một chiếc giày chân trái của phụ nữ đặt ngay ngắn trên bậc cửa. Sếp đứng như trời trồng trước chiếc giày đó chừng 2 phút. Sau đó sếp vào phòng ngủ riêng, vì sếp không muốn nghe vợ cằn nhằn, khóc lóc. Nhưng

sếp trằn trọc mãi không sao ngủ được. Sẽ có giông bão trong căn nhà này. Sẽ là nước mắt, tiếng la hét và một lá đơn ly hôn. Rồi hai đứa nhỏ sẽ chán đời, đi bụi và hư hỏng... Đó là tấn bi kịch đáng sợ nhất.

Nhưng sáng hôm sau mọi việc vẫn diễn ra bình thường. Bát phở gầu bò thơm ngào ngạt vẫn được để ngay ngắn trên bàn cùng với mấy dòng chữ của vợ: “Em đưa các con đến trường. Anh ăn sáng rồi đi làm. Hôm nay trời u ám nên anh phải mặc bộ vét màu sáng, thắt cà vạt màu sáng. Em

đã là kỹ, treo trong tủ”.

Sếp gọi điện thoại cho nàng: “Chiếc giày chân phải kia là của vợ anh.

Đừng vứt đi nhé”. Giọng nàng đầu dây bên kia nghe hơi hoảng hốt: “Trời ạ! Anh muốn làm sao thì làm chứ nếu chị ấy đến nhà em làm ầm lên thì em không sống nổi đâu. Chiều anh tạt qua lấy chiếc giày về”.

Nhiều ngày trôi qua mà giông bão không nổi lên, thái độ của vợ sếp vẫn bình thản, song một chiếc giày trên bậc cửa cứ nhắc sếp về sự lẻ loi và tội lỗi của một người. Rồi một buổi chiều, sếp lấy hết can đảm, lôi chiếc giày bên phải trong cốp xe ra, đặt ngay ngắn bên chiếc giày chân trái của vợ. Chị đi làm về, đứng sững trước bậc cửa mấy giây rồi chạy vào, ôm ghì lấy chồng mà thì thầm: “Ôi! Chiếc giày chân phải của em!”

Sếp cũng thì thầm bên tai vợ: “Anh xin lỗi em - nghìn lần xin lỗi!”.

Đàn ông nếu biết kỹ quá khứ của vợ thì đau đầu lắm. Còn đàn bà, nếu biết hơi nhiều về hiện tại của chồng thì đau tim lắm. Nhưng đã trót biết rồi mà ứng xử được như bà vợ của ông sếp kia thì thật là cao thủ.

5 people like this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Xin tặng các bà Mẹ và các bà Vợ một câu chuyện rất đáng yêu...

Tuyệt chiêu !!!!!!

Chiếc giày chân phải‏

Đàn ông nếu biết kỹ quá khứ của vợ thì đau đầu lắm. Còn đàn bà, nếu biết hơi nhiều về hiện tại của chồng thì đau tim lắm. Nhưng đã trót biết rồi mà ứng xử được như bà vợ của ông sếp kia thì thật là cao thủ.

Yeuphunu xin ghi tặng điểm 10 cho bài viết này.

Thực tế đa số là sư tử không àh , sợ lắm Posted Image

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Xin tặng các bà Mẹ và các bà Vợ một câu chuyện rất đáng yêu...

Tuyệt chiêu !!!!!!

Chiếc giày chân phải‏

Gia đình Thiên Bồng cũng có một chuyện tương tự... theo lời kể của mẹ Thiên Bồng...

Hồi mới giải phóng, Ba TB làm đội trưởng bốc xếp ở Hà Tiên. Công việc cũng nhàn. Cứ mỗi 03 hay 06 tháng, có đoàn kiểm tra trên Sài Gòn xuống.

Trong đoàn có một cô, tương đối bắt mắt, mỗi lần xuống kiểm tra thì ba TB tìm cớ đi "giao lưu". Một vài lần như vậy thì tới tai mẹ TB (chợ huyện chút xíu, sao mà thoát).

Tối đó, lần thứ ba thì phải, ba TB về nhà, tắm rửa, "bắn đồ" đẹp để đi "giao lưu". Vừa ra khỏi nhà, mẹ TB dắt TB đi xe lôi bám theo.

Đến một quán ăn sang trọng (mắc nhất huyện), ba TB vào và chờ "con kia" (như lời mẹ TB kể).

Khi cô ta tới, ba TB nhấc ghế mời ngồi, rồi ăn uống cười nói vui vẻ. Đầu này, mẹ TB cũng gọi món cho TB ăn xong (mẹ TB đang "ức một cục" ăn không vô).

Ăn xong, tính tiền ra về, trước khi ra về, mẹ TB chỉ hướng ba TB đang "giao lưu" và nói với TB: "Tới thưa ba với cô 1 tiếng đi rồi về"

Lúc này, TB mới thấy ba, vội chạy tới kêu: "Ba" và quay lại "con kia" thưa:"Thưa cô"

Chờ có thế, đầu này mẹ TB kêu:"Thưa cô rồi về con".

Cô kia và ba TB đang cười nói vui vẻ thì khựng lại. TB về cùng mẹ, còn nghe cô kia nói theo:"Anh đưa chị về đi, em về cơ quan cũng gần".

Thế là ba TB đành "tiu nghỉu" đưa mẹ con TB về.

Nghe đâu lần kiểm tra thứ tư, không thấy cô ấy theo đoàn về nữa.

Chuyện này trở thành giai thoại trong gia đình TB. Lâu lâu, vui nhà, vui cửa, TB luôn kêu mẹ kể lại.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tiếng đóng cửa

Tôi mới chuyển đến nơi ở mới, cứ gần nửa đêm đang lúc ngủ ngon, tôi bị thức giấc vì tiếng đóng cửa rất mạnh ở lầu trên và tiếng chân lộp cộp rất khó chịu.Nhiều ngày kế tiếp nhau, vẫn tiếng đóng cửa và tiếng dép vào đúng giờ ấy khiến tôi không sao chịu nổi.

Mẹ tôi khuyên : '' Thôi con à, chúng ta mới đến, con đừng vội, kẻo làm mất lòng hàng xóm ''.Tôi đem chuyện ra than thở với mấy người trong xóm. Có người khuyên : '' Bà và chị cố gắng chịu đựng tiếng đóng cửa đó một thời gian. Chắc sẽ không lâu đâu . . . Rồi người ấy nói tiếp : '' . . . Nửa năm trước, người cha bị tai nạn xe qua đời; người mẹ bị ung thư, liệt giường, không đi lại được. Tiếng đóng cửa đó là của người con. Hoàn cảnh khá đáng thương, xin bà và chị thông cảm ! ''Cậu thanh niên này mới chỉ độ 16 tuổi. Tôi tự nhủ : '' Trẻ người non dạ, cố chịu đựng thôi ''. Thế nhưng, tiếng đóng cửa vẫn tiếp tục xảy ra. Tôi quyết định lên lầu nhắc nhở.

Cậu bé mở cửa, hốt hoảng xin lỗi : '' Dì thứ lỗi, cháu sẽ cố gắng cẩn thận hơn . . . '' Thế nhưng, cứ khi tôi vừa thiu thiu giấc ngủ, tiếng đóng cửa quen thuộc lại vang lên đập vào tai tôi như thách thức.

Mẹ tôi an ủi : '' Ráng đi con, có lẽ nó quen rồi ! Từ từ mới sửa được. . . '' Rồi khoảng một tháng sau, đúng như lời mẹ nói, tiếng đóng cửa đột nhiên biến mất. Tôi nằm trên giường nín thở lắng tai nghe, tiếng khép cửa thật nhỏ, và bước chân nhẹ nhàng cẩn thận. Tôi nói với mẹ : '' Mẹ nói đúng thật ! '' .Nhưng tôi bỗng bất ngờ … khi thấy hai mắt mẹ tôi ngấn lệ. Mẹ tôi nghẹn ngào nói : '' Mẹ thằng bé trên lầu đã ra đi rồi, tội nghiệp thằng bé, ban ngày đi học, đêm đến quán chạy bàn, nó cố gắng đi làm thêm để kiếm tiền chạy chữa cho mẹ, nhưng rồi bà ấy vẫn không qua khỏi ''. Trong tình hàng xóm, tôi sắp xếp thời gian viếng xác người phụ nữ ấy.

Cậu bé cúi thấp đầu, tiến đến gần tôi và nói : “'' Dì ! Nhiều lần cháu làm Dì mất ngủ, cháu xin Dì tha lỗi ''. Rồi cậu nói trong tiếng nấc : '' Mẹ cháu mỗi ngày một yếu, nói không được, nghe không rõ, cháu đóng cửa mạnh để mẹ biết cháu đã về, có thế bà mới an tâm ngủ, Nay mẹ cháu không còn nữa, Dì ạ . . . '' Nghe câu chuyện, tôi bỗng cảm thấy như bị ù tai, lệ từ hai khóe mắt tôi bỗng tuôn trào ra ... Tôi thấy mình quả là vô tâm, thiếu cảm thông với hoàn cảnh của người khác.

Cảm thông là tối cần trong các mối quan hệ và lòng khoan dung là quà tặng đáng giá nhất trên đời, Xin Bạn đừng bao giờ khép lại lòng mình. Cầu mong cho con người chúng ta luôn hướng đến một nhịp đập trái tim quảng đại, tấm lòng vị tha, nhân ái, vượt qua những suy nghĩ tầm thường, để mặc lấy tâm tình yêu thương Tạo Hóa ban tặng riêng chỉ có ở '' Con Người '' . . .

2 people like this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Hãy để anh được gọi em là "vợ yêu dấu"

Như anh vừa xin phép em ở tiêu đề rồi đấy và nếu em đọc tiếp là em đồng ý rồi nhé! Vậy anh sẽ gọi như thế cho đến khi nào em nói với anh rằng: "chúng mình cưới nhau rồi, anh đừng 'xin phép em' khách sáo thế”, hoặc là “…các con lớn cả rồi, anh đừng gọi thế chúng cười cho đấy, em ngượng lắm!” …

Posted Image

Ảnh minh họa Em thân yêu!

Hì, gọi em thế mà vẫn thấy hơi ngượng ngịu một chút đấy (chắc do là lần thứ 2 thôi chứ lần sau sẽ "trơn tru" hơn nhiều em ạ). Bây giờ đã là mùa thu rồi, trời thu thật mát mẻ phải không em, hôm nay chẳng phải ngẫu nhiên mà anh đọc được những tâm sự của em và anh nhận ra một điều là “Anh đã tìm được một nửa của mình” và thư của em đã đến nơi mà em muốn gửi đấy. Rồi anh nghĩ có lẽ “Trời xe duyên nên khiến xui anh gặp em” như trong câu hát ấy. Dù có thể mới chỉ gặp nhau trong thế giới “ảo” thôi. Nhưng “ảo” có sao đâu em nhỉ! Ảo cũng là phương thức để con người giao tiếp mà và với chúng mình nó có thể là cây cầu kết nối 2 trái tim khát khao yêu thương nữa chứ!

Em biết không! Năm nay anh cũng đã 30 tuổi rồi, mà theo người xưa nói “Tam thập nhi lập” thì anh cũng đủ tuổi để tự lập sự nghiệp của mình rồi. 30 năm qua đủ cho anh hoàn thiện các kĩ năng cơ sở như : Nghe, nói, đọc, viết, cầm, nắm,…đến các kĩ năng cao hơn một chút như: văn hóa hiểu, văn hóa lắng nghe, tác phong lãnh đạo,… và cao hơn nữa là: biết rung động con tim, biết cảm động trước sự chân thành hay chia sẻ yêu thương… và vì thế mà anh tự tin để nói với em: “Anh sẽ là người chồng tốt, là người cha mẫu mực”. Ơ! mà mình bằng tuổi nhau kìa em, các cụ bảo là: “Vợ chồng bằng tuổi nằm duỗi mà ăn” đấy. Chúng mình lấy nhau chả mấy mà con đàn cháu đống đâu nhé, để rồi hai đứa mình sẽ sinh ra những “thằng cu cái tí” đẹp tựa như những thiên thần.

Em còn nhớ không! Cái lần đâu tiên chúng mình gặp nhau ấy, buổi chiều mà ông tơ dẫn lối, bà nguyệt đưa đường để cho anh click vào nick em. Để rồi cả chiều ấy mình không rời nhau được, hai đứa ngồi “chém gió” trên trời dưới bể mà không hết chuyện. Mà lạ nhỉ, chuyện ở đâu mà nhiều thế chứ, cứ như thể mình dắt tay nhau đi thám hiểm ấy. Từ vùng đất trung du đến thủ đô hoa lệ, từ tuổi thơ nhẹ nhàng đến năm tháng sinh viên khó quên, … mình không cần nói thẳng cho nhau nghe nhưng qua những lần chém gió ấy, qua những câu chuyện vu vơ vui vẻ ấy để anh biết được tên em (sau 2h nói chuyện) biết được nơi em sinh sống (sau 3 ngày, và 7 câu hỏi trắc nghiệm True or Faile) rồi biết được công việc em đang làm (sau 10 ngày quen nhau và 6.5 câu hỏi nghi vấn) và nhiều nhiều hơn nữa nhưng tựu trung lại đều là những mẩu nói chuyện vui, những kiến thức không mới nhưng nó làm em cười thoải mái. Công việc cả 2 đứa đều bận mải suốt nhưng cứ “sổng” ra là lại chém gió được em nhỉ, ngắn nhất là ngày 12 - thứ Sáu khi hai đứa hẹn nhau nói chuyện vào “khung giờ vàng” của chúng mình nhưng anh bận công tác gấp nên chỉ kịp chào em rồi bỏ dở và dài nhất là ngày 22 thứ Hai khi cùng lúc chúng mình lại rảnh cả chiều nên hai đứa quấn lấy nhau từ giờ “vàng” 2hPM đến 5h55 để rồi hôm ấy anh về mà mẹ cứ hỏi “lại họp kinh doanh hả con?”. Hì hì!

Em biết không! Em có sức hút với anh mạnh mẽ lắm, cứ như có sức mạnh siêu nhiên nào đó khiến anh không thôi nghĩ về em, nhưng cũng vì thế mà anh ý thức rằng mình đừng bao giờ “xây lâu dài trên cát”, cái gì muốn bền vững cũng cần có nền móng vững vàng và tình yêu cũng thế phải không em. Vì thế mà mình quen nhau đã 47 ngày rồi, tuy ngày nào cũng gặp nhau để nói chuyện tếu táo đấy nhưng chưa lần nào anh dám nói lời yêu thương cả. Cho dù chủ đề mà mình “chém gió” những ngày ấy có không ít lần là nói về tình yêu: Như nói đến bức tranh “Mùa Thu Vàng” của Lavante hôm đầu mùa thu mà anh ước được ngồi dưới lớp lá rụng ấy với người yêu “nào đó” để hát bài “Tháng Tám mùa Thu…Anh lót lá em nằm”, hay khi nói về kem Tràng Tiền và điều ước được ăn kem cùng với “nụ hôn lạnh” của em với “anh yêu” vào một ngày đông giá rét bên bờ Hồ…. Tất cả những phút giây “giao tiếp” với nhau ấy giúp anh cảm nhận và hiểu em hơn, một cô gái bí ẩn vừa thông minh tinh tế mà không kém phần lãng mạn và hài hước nữa.

Mà em này! Anh thích ăn món “thịt kho Tàu và giá đỗ xào thịt bò” lắm đấy! Và “vợ yêu” thì nấu mòn này hơi bị “siêu” kìa, hì hì!!! Còn món “canh cua” thì sao nhỉ? Hay chúng mình cùng nhau để nó trở nên “Perfect” nhé, ví như anh sẽ “làm thịt” con cua để nó không bao giờ dùng càng cắp em được rồi mình sẽ cùng nếm thử cho đến khi nào “…ngọt đậm đà, mà chúng tôi gọi là Tròn vị” và còn nhiều nhiều món nữa, rồi dần dần cả nhà sẽ được thưởng thức những món ngon từ tay một “đầu bếp giỏi” là em và “phụ bếp siêu” là anh nhé. Chỉ cần mình có “tâm” thì làm gì cũng tốt phải không em?

Và vì thế mà em không được tự ti nhé, biết nhìn nhận những điểm mạnh điểm yếu, cơ hội và thách thức của mình thì luôn đưa ra được giải pháp tối ưu mà, như hôm nào 2 đứa mình nói chuyện về ma trận SWOT ấy, em nhỉ! Mà còn chuyện anh thích xem ngoại hạng Anh nữa chứ, hihi, anh có giải pháp rồi, đó là cuối tuần sẽ chỉ xem những trận trước 24h thôi và anh sẽ design một cái Headphone kéo dài 5m để thoái mái nghe “âm thanh sống động” mà không làm em tỉnh giấc, nếu có lỡ hét to khi “Rooney sút vọt xà ở cự li 3m” làm em giật mình thì anh sẽ quay lại ngay để “vỗ vỗ” vào lưng em cho em ngủ ngon tiếp nhé! Hì hì!

Em cười lên một cái rồi đọc tiếp nào! (^^) vì anh vừa nhớ đến khoảnh khắc em cười đấy, cái lần mà anh gọi cho em 59 phút 18 giây ấy, anh đã nghe thấy em cười rất vui và khi ấy anh thấy 2 đứa mình sao gần nhau thế. Gần đến nỗi mà anh cảm nhận được từng hơi thở của em và nhịp đập con tim “mình”, Anh thấy trái tim đập rộn rã lắm và lần ấy phải mất một lúc mới bình tâm trở lại được, híc! “Vợ yêu dấu” ơi!!! Như thế người ta gọi là tình yêu đấy!

Em à! Vậy là tình yêu bắt đầu như thế nhé! Anh sẽ đưa ra một schedule để chinh phục em và cũng là theo tiếng gọi trái tim mình. Cùng đồng hành với cậu bạn “thời gian”, anh tin rằng tình yêu của anh dành cho em sẽ được đáp lại và đơm hoa kết trái. Cho mùa xuân sang năm khi cây trái đơm chồi nảy lộc, khi đàn én dập dìu về tổ ấm, sẽ là khi 2 đứa mình “nên vợ thành chồng” để rồi mỗi sáng em thức dậy khi ánh bình minh ló rạng phía chân trời sẽ có nụ hôn của anh đặt nhẹ vào má em, hay mỗi cuối tuần 2 đứa lại tíu tít cùng nhau làm những món ngon, hay cùng nhau đi khám phá những vùng đất mới mà mới chỉ tồn tại trong tưởng tượng của 2 đứa.

Hì!!! Muốn viết cho em nhiều nhiều hơn nữa, để nói những điều anh đang nghĩ và từ lâu anh ấp ủ, nhưng em nhìn kìa! 2hPM sắp tới rồi, giờ Vàng của chúng mình đấy!!! Để lát nữa anh nói cho riêng mình em nghe nhé!

“Vợ Yêu dấu” của Anh!

Nguồn

http://www.xaluan.com/

Share this post


Link to post
Share on other sites

Rũ bỏ và đứng lên

Có một người nông dân nuôi một con la để chuyên chở hàng hoá ra chợ bán. Hôm ấy, sau một buổi sáng làm việc mệt nhọc, người nông dân để con la đứng bên một miệng giếng cạn. Thật không may, con la sảy chân rơi xuống giếng. Nó kêu rống lên cầu cứu. Người nông dân đến xem xét. Ông ta thấy rằng để đưa con la lên khỏi giếng phải mất rất nhiều công sức, trong khi đó, nó đã là một con la già nua mà ông đã muốn loại bỏ từ lâu. Sau một lúc cân nhắc, người nông dân quyết định sẽ mua một con la mới chứ không bỏ công sức cứu con vật khốn khổ. Ông ta gọi một người hàng xóm đến và họ cùng xúc đất lấp giếng. Con la vô cùng phẫn nộ. Ban đầu nó không hiểu tại sao người ta có thể đối xử với mình như vậy. Nhưng rồi, nó thấy rằng có căm phẫn cũng chẳng ích gì. Và nó bỗng để ý thấy mỗi xẻng đất hất xuống mình nó, nó có thể rũ bỏ (shake-off) và bước lên trên (step up). Thế là con la bắt đầu làm cái công việc giải cứu chính mình. Mỗi xẻng đất đổ xuống trên mình, nó lại rũ bỏ và bước lên trên. Dần dần, đất đầy lên và con la bước ra khỏi miệng giếng. Những đất đá tưởng sẽ vùi lấp con la lại trở thành phương tiện để cứu thoát nó. Đôi khi, trong cuộc sống của bạn, có những lúc bạn tưởng như tuyệt vọng vì bao nhiêu khó khăn đổ ập xuống mình. Vậy hãy làm như con la thông minh kia: Rũ bỏ và đứng lên (shake-off and step up). Và bạn sẽ thấy, những khó khăn tưởng như vùi lấp ta hoá ra lại là những phương tiện để nâng cao con người ta lên.

Share this post


Link to post
Share on other sites

Lắng nghe điều bình thường.

Posted Image

Dựa vào chính mình

Ốc sên con ngày nọ hỏi mẹ của nó: "Mẹ ơi! Tại sao chúng ta từ khi sinh ra phải đeo cái bình vừa nặng vừa cứng trên lưng như thế ? Thật mệt chết đi được!".

Vì cơ thể chúng ta không có xương để chống đỡ, chỉ có thể bò, mà bò cũng không nhanh" - Mẹ nói . "Chị sâu róm không có xương cũng bò chẳng nhanh, tại sao chị ấy không cần đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó ?".

"Vì chị sâu róm sẽ biến thành bướm, bầu trời sẽ bảo vệ chị ấy". Nhưng em giun đất cũng không có xương, cũng bò chẳng nhanh, cũng không biến hóa được, tại sao em ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó ?".

"Vì em giun đất sẽ chui xuống đất, lòng đất sẽ bảo vệ em ấy". Ốc sên con bật khóc, nói: "Chúng ta thật đáng thương, bầu trời không bảo vệ chúng ta, lòng dất cũng chẳng che chở chúng ta"."Vì vậy mà chúng ta có cái bình! -

Ốc sên mẹ an ủi con - Chúng ta không dựa vào trời, cũng chẳng dựa vào đất, chúng ta phải dựa vào chính bản thân chúng ta .

Thúy Kiều - Lưu Dung

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites




Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh !

Posted Image



Vào ngày cưới của tôi, tôi đã ôm vợ trên đôi tay của mình. Xe đưa dâu dừng tại trước tổ uyên ương của chúng tôi. Đám bạn thân của tôi nhất quyết bắt tôi phải đưa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình.

Do vậy, tôi đã bế nàng vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và e thẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc.

Nhưng đó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị như một cốc nước tinh khiết: chúng tôi có con, tôi bước vào thương trường và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình chúng tôi mỗi lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảm dần.

Vợ tôi là một công chức nhà nước. Mỗi sáng chúng tôi cùng ra khỏi nhà với nhau và hầu như về nhà cùng một lúc. Con chúng tôi thì học tại một trường nội trú. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều người phải ganh tị. Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo trộn bởi những đổi thay không ngờ...

Dew đã bước vào cuộc đời tôi.

Đó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trước một ban công rộng lớn. Dew ôm vòng sau lưng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu đương cùng nàng. Đây là căn hộ tôi mua cho cô ấy.

Dew nói: “Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất”. Câu nói của Dew đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi chúng tôi mới cưới, nàng nói: "Mẫu đàn ông như anh, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ". Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đang phản bội lại nàng. Nhưng tôi đã không thể cưỡng lại chính mình.

Kéo tay Dew sang một bên, tôi nói: “Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Anh có vài việc phải làm ở công ty”. Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi vì tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong tâm trí tôi mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừng không thể.

Nhưng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù tôi có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc.

Công bằng mà nói, cô ấy là một người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi tôi ngồi phía trước màn ảnh TV. Bữa ăn tối thường xong sớm. Sau đó, chúng tôi cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn bên máy tính, mường tượng thân thể của Dew. Đó là cách tôi thư giãn.

Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, “Giả dụ chúng ta phải ly hôn, em sẽ làm gì?”. Cô ấy nhìn chằm chặp tôi phải đến vài giây mà không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rất xa vời với cô ấy. Tôi không hình dung được vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một khi biết rằng tôi đang nói nghiêm túc về chuyện đó.

Lúc vợ tôi bước vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì Dew cũng vừa bước ra. Hầu như tất cả nhân viên ở văn phòng tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra chiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi dường như có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng với đám nhân viên, nhưng tôi đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy.

Một lần nữa, Dew lại nói với tôi: "Ninh, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình sẽ cùng chung sống với nhau”. Tôi gật đầu. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm được nữa.

Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô áy. “Anh có điều này muốn nói với em”, tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn.

Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt nàng. Đột nhiên, tôi không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. “Anh muốn ly hôn”. Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một cách thật nhẹ nhàng.

Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi nhỏ “Tại sao?”. “Anh nói thật đấy”, tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Cái gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi “Anh không phải là đàn ông!”.

Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó đưa ra được câu trả lời thỏa đáng bởi vì trái tim tôi đã nghiêng về Dew.

Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trong công ty tôi. Nhìn lướt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Người phụ nữ chung sống với tôi suốt mười năm nay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Nhưng, tôi không thể rút lại những lời đã nói.

Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trước mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần cho tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dường như càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ.

Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp.

Vợ tôi đưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhưng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trước khi chính thức ly hôn; và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống bình thường. Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ.

Cô ấy đưa cho tôi thư thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi: “Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cưới như thế nào không?”. Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: “Anh còn nhớ”.

“Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh”, cô ấy tiếp tục, “do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng ta ly hôn. Từ giờ đến hết tháng này, anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng”. Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn.

Tôi kể cho Dew nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. “Cho dù cô ta có đưa ra mánh khóe gì chăng nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết cục ly hôn mà thôi”, cô ấy nói một cách khinh bỉ. Lời nói đó của Dew ít nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau như hai người xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi: “Cha đang ôm mẹ trên tay”. Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã đi bộ trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, "Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay”. Tôi gật đầu và cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt, còn tôi lái xe đến công ty.

Vào ngày thứ hai, chúng tôi “diễn” dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ thân yêu của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên gương mặt của nàng.

Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Vườn ngoài kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe". Ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là một đôi uyên ương khăng khít và tôi đang ôm người yêu trong vòng tay âu yếm của mình. Những tơ tưởng về Dew trở nên mRờ nhạt dần.

Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là cô ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn trong lúc nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ nhiều hơn.

Nhưng tôi không nói với Dew về điều này. Tôi cảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: “Có vẻ bế em không còn khó nữa”.

Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở dài, “Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi”. Tôi mỉm cười. Nhưng đột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy.

Đúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến "Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi" - nó nói. Đối với nó, hình như nhìn thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót.

Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ qua phòng khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tưởng tượng như chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhưng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều.

Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bước khi ôm cô ấy trong vòng tay. Con trai chúng tôi đã lên trường. Vợ tôi bảo: “Thực ra, em mong anh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già". Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói: "Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi".

Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tàu. Dew ra mở cửa. Tôi nói với cô ấy: “Xin lỗi, Dew, anh không thể ly hôn. Anh nói thật đấy”.

Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Dew sờ trán tôi. “Anh không bị sốt chứ”, cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. “Dew, anh xin lỗi”, tôi nói. “Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anh đưa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh một đứa con, nên anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói xin lỗi với em”.

Dew như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang và lái xe đến thẳng công ty. Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cười và viết “Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già"







3 people like this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Xin tặng các bà Mẹ và các bà Vợ một câu chuyện rất đáng yêu...

Tuyệt chiêu !!!!!!

Chiếc giày chân phải‏

........Đàn ông nếu biết kỹ quá khứ của vợ thì đau đầu lắm. Còn đàn bà, nếu biết hơi nhiều về hiện tại của chồng thì đau tim lắm. Nhưng đã trót biết rồi mà ứng xử được như bà vợ của ông sếp kia thì thật là cao thủ.

Đọc câu chuyện này, lại nhớ đến bài thơ về những chiếu giày như thế này:

"Có một nấm mồ không đáy thời gian

Có một nỗi buồn không tan trong thời gian không đáy,

Đó là nỗi buồn của chiếc giày chân trái...

Không tìm được chiếc giày chân phải...

Để thành đôi..."

Share this post


Link to post
Share on other sites

Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh !

Nguy hiểm quá...!

Thiên Bồng thề với lòng...từ rày trở đi...

Không dám "bế" một em nào nữa...

Nhất là...gấu nhà...!

1 person likes this

Share this post


Link to post
Share on other sites

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để bình luận

Bạn phải là một thành viên để tham gia thảo luận.

Tạo một tài khoản

Đăng ký một tài khoản mới trong cộng đồng của chúng tôi. Dễ thôi!


Đăng ký tài khoản mới

Đăng nhập

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập tại đây.


Đăng nhập ngay